Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Duyên Gái] [Bh] Trăng Tròn Rồi Mợ Gả Cho Em Nghe

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,774
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
365824703-256-k468604.jpg

[Duyên Gái] [Bh] Trăng Tròn Rồi Mợ Gả Cho Em Nghe
Tác giả: Danvietlach
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác phẩm: [Duyên gái] [BH] Trăng tròn rồi Mợ gả cho em nghe

Tác giả: Phan Hoàng Đan (Đan viết lách)
Tên gần gũi : Đan Nè

Thể loại: Bách hợp Thuần Việt
Thời gian ra chương: thứ bảy hoặc chủ nhật
"trăng tà rồi trăng lại sáng, trăng khuyết trăng lại tròn em bỏ mợ rồi mợ biết tìm em ở đâu"
"Em ưng mợ không đa?"

 
[Duyên Gái] [Bh] Trăng Tròn Rồi Mợ Gả Cho Em Nghe
Lời Ngỏ


Đây là văn phạm đầu tiên của mình, mình không phải nhà văn hay tiểu thuyết gia.

Vì vậy câu văn hay ý văn sẽ hơi lủng củng.

Ý văn cũng khó lòng mà đặng được.

Tác phẩm chi mang tính cảm xúc nên bạn nào câu nệ việc trao chuốt tỉ mỉ vui lòng cân nhắc.

Chỉ là truyện không có THẬT.

Đây là bộ truyện được viết từ những mãnh vụn từ cuộc sống mà tôi gom nhặt lại.

Truyện mang hơi hướng thời xưa Việt Nam, đem lại cho người đọc những hồi ức đẹp đẽ về cái xưa.

Tôi không phải là tiểu thuyết gia, chỉ là người viết truyện tầm thường, mang đến cho các bạn những cung bậc cảm xúc khác nhau.

Nếu có duyên thấy truyện của tôi ắc tôi và bạn cũng có duyên, vậy nên đừng bỏ lỡ cái duyên ấy.Cuối lời chân thành cảm ơn và xin lỗi.
 
[Duyên Gái] [Bh] Trăng Tròn Rồi Mợ Gả Cho Em Nghe
[Duyên gái] Trăng tròn rồi Mợ gả cho em nghe- Chương 1


Cái nắng oi bức thiếu điều có thể thiu rụi con người ta ở cái xứ miền Tây này.

Dân đen thì bán mặt cho đất bán lưng cho trời, bọn hội đồng thì ăn trên mồ hôi công sức của người dân.

Ấy vậy, xứ Bạc Liêu này lại có ông hội đồng Vĩnh nổi tiếng thương người.

Ông tên Vĩnh Minh Vĩnh người làng gọi ông bằng cái tên thân thuộc nhưng đầy sự mến mộ "Hội đồng Vĩnh".Nhắc tới ông gần xa ai mà không biết , vừa có tài có đức.

Trong gian nhà rộng lớn, ông ngồi trên chiếc ghế dựa lưng đưa đôi mắt nhìn xa xăm-Bẩm ông, trà đây ạ Tiếng thằng cu Tèo vang lên lanh lảnh. nó được ông đem về nuôi rồi cho làm người ở trong nhà khi đi thăm vườn cao su dưới Đồng Nai.

Tội cha má nó bị tụi Pháp càn quét vong mạng cả 2.Nó 1 mình cù bơ cù bất.

-Ừ để đó cho ông, sẵn xuống gian bếp hỏi bà bây kêu sấp nhỏ chuẩn bị tới đâu rồi.

Cô hai bây sắp tới rồi- dạ con đi liềnNói rồi cu Tèo chạy tít ra sau bếp như lời ông nó dặn.**

Cô hai là con gái giữa của ông tên Vĩnh Ngọc Hoà nhan sắc phải nói xứ Nam Kì ai cũng mang lòng mến mộ cô.

Ngay từ khi còn nhỏ cô thông minh hơn người học hành giỏi giang.

Năm 15 tuổi đã có thể nói tiếng Pháp lưu loát, ông Vĩnh hay cho cô hai đi để thông dịch cho ông trong các vụ làm ăn với mấy ông Tây.

Khi đến năm cô 20 tuổi trong một chuyến làm ăn với mối mang lớn của cha.

Người đó được xứ Cà Mau ví von là ông hoàng buôn vải Lý Hoàng.

Tình cờ cùng lúc đó có anh con trai cả vừa đi du học Pháp mới trở về tên là Lý Hậu.

Từ giây phút ban đầu vừa gặp cô hai thì cậu cả đã phải lòng vì nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần này.Dù là cậu đã đi du học 3 năm, ăn chơi nhiều chỗ, gặp nhiều người con gái nhưng không có ai có thể khiến cậu thích ngay lần đầu gặp cả.

Chính vì thế cô hai rất đặc biệt trong lòng cậu.Sau một khoảng thời gian làm quen, cậu cả dần có tình cảm với cô hai.

Và cũng bộc bạch lòng mình cho cô hai tỏ nhưng trong lòng cô hai chỉ xem cậu cả như anh của mình không hơn không kém.

Điều này khiến cho cậu cả rất buồn, vì thế cậu đã quyết tâm làm cho cô hai xiêu lòng trước cậu.Vì chỉ có thể trở về nửa năm sau đó cậu phải quay trở lại Pháp tiếp tục con đường học vấn của mình.

Cậu cố gắng lấy lòng cô mọi cách, trang sức đắt tiền đến lụa là áo gấm.

Nhưng cô xá gì thứ đó bởi từ bé cô đã được có tất cả.

Cậu cứ lân la lấy cơ công việc thay cha ghé nhà hội đồng Vĩnh đặng gặp cô hai.Bởi ông bà có câu mưa dầm thấm lâu quả đâu có sai.

Cô hai dần có cảm tình với cậu, sau sáu tháng cậu trở về Pháp học nốt để lấy bằng sau về để cưới cô.Đám cưới lớn lắm, bà con cô bác ai cũng tấm tắc khen cậu có phước lấy được cô về làm vợ vừa tài vừa đẹp ai cũng ao ước muốn có được.

"Từ giờ cậu cả nhà họ Lý kết duyên cô hai nhà họ Vĩnh" câu nói của bác trưởng họ vang lên, tụi con nít cung bu lại mà đồng hô:-Mợ hai kìa mợ đẹp quá bây ơi...Cứ ngỡ chuyện tình cậu mợ đẹp biết nhường nào.

Nhưng ông trời cứ thích trêu con người ta lắm.

Sau hơn một năm về làm dâu nhà cậu Hậu, mợ vẫn chưa có tin vui ông bà Lý cũng vì vậy mà hậm hực bởi cậu là con một trong nhà.

Mợ cũng buồn lung lắm mà con cái là lộc trời, trời không cho cũng chẳng dám đòi.

Cậu ban đầu an ủi mợ, thâý chồng thương mình vậy mợ cũng nuốt cái buồn cái tủi vào lòng.

Mợ phụ chồng quán xuyến công việc ở xưởng vải, trong một lần mợ thay chồng đi xử lý công việc, Không biết trời xui đất khiến làm sao xe lật úp xuống thửa ruộng, may mắn mợ không sao duy chỉ đôi chân thì không đi lại bình thường.

Bà Lý mong cháu không được nay lại thêm con dâu tàng tật bà thêm hậm hựt.

Nữa năm đầu cậu chăm lo cho đúng như người chồng dần lạnh nhạt dần.

Tội thân gái một mình là dâu xa nha nay thêm bệnh tật mợ tủi mợ nuốt bao nhiêu nước mắt vào lòng.

Đôi lần ông Vĩnh lên thăm con cũng muốn rước con về nhưng mợ không thuận theo một mực ở lại chăm nôm cho chồng.

Cậu Hậu dần bỏ bê mợ nhiều hơn ra ngoài nhậu nhẹt đàn đúm cả tuần không về.

Mợ thì khuê phòng gối chiếc chịu sự ghẻ lạnh từ nha chồng.

Rồi hôm đó cậu về không say không sỉn tỉnh táo bước về phòng nơi mợ luôn chờ đợi.

Cậu cất tiếng:

-Mình ngủ chưa

-Em chưa

Mợ cất giọng một giọng nói ngọt ngào nhưng nghẹn ngào, mợ trả lời nhưng vẫn quay lưng đi
-Tui có chuyện muốn nói với mình.

Tụi định về Pháp...

-Tui biết rồi...tui nghe mình với mẹ nói chuyện rồi tui không giận mình chi hết.

Giấy hôn thú tui để trên bàn rồi.

Chỉ cần ra toà xé nữa là xong em trả tự do cho mình.

Em không sinh được con cho mình nay em lại mang thân tàng tật.

Làm sao dám suốt đời suốt kiếp với mình chỉ làm khổ sở cho mình thôi.

-Tui...

-Mình ngủ đi em đánh thơ về cho ba má rồi mai...mai em theo ba má về lại Bạc Liêu.

Mình yên tâm.

Mợ nói ra trong sự nghẹn ngào, đôi vai mợ run lên bần bật sau lời nói đó mợ khóc cạn cả nước mắt.

Cậu cũng là mối tình đầu của mợ người mợ trao thân gửi phận.

Ấy vậy cậu nào có thương mợ như vậy đa.

**

Ngồi trên chiếc xe hơi màu trắng mợ đưa mắt nhìn qua khung cửa nhìn xa xăm, nhìn lại cái nơi mợ xa cách 1 năm ròng.

-Hoà em nhìn cái chi mà buồn lung vậy?

Một giống trầm ấm vang lên xoá bỏ mọi hình ảnh trong đầu của mợ

- Em nhìn cảnh vật quê mình cũng 1 năm em đi xa mới về mà.

Chị Cả không thấy đẹp sao?

- Ờ em nói chị mới thấy cảnh vật vẫn y cũ vẫn bờ lau khóm trúc vẫn có con nhỏ khờ thương người không đáng!!!

Câu nói phá bỏ không gian u uất của mợ hai không ai khác là chị cả Ngọc Cầm của cô.

Chị cả mợ sống bên Pháp lâu lâu mới về chơi .

Từ khi mợ ly hôn với cậu Hậu biết tin cô cả tức tốc về rước mợ sang Pháp vừa điều trị đôi chân song cho cô vơi bớt nỗi buồn.

"Chị này em làm gì có mà chị nói vậy" mợ châu đôi chân mày lại mà nói

" vậy sao chiếc nhẫn cưới em không thao ra đi đa đeo chi chật tay đa" vừa nói vừa cầm cái tay của mợ

Mợ nhanh chống giấu đi bàn tay bị Ngọc Cầm kéo lên.

Do sống bên Pháp lâu Ngọc Cầm cũng hướng ngoại hơn cô nói năng cứng rắn hơn chuyện gì cũng dám làm.

- Mợ cả với mợ hai đi xa về chắc mệt lắm hả để con chạy nhanh đặng kịp cơm nóng nha.

Ông bà trong từ đầu hôm tới giờ

Tiếng của thằng Mão vang lên, cũng gần ấy năm trôi qua nó lớn bộn rồi bây ơi.

Nay còn biết láy xe rước hai mợ nó về.

- Ừ lẹ đi tao cũng đói quá rồi.

Mà mầy là đứa nào tao ít về quá tao quên rồi?

- Dạ con Mão nè, con ông hai Hơn cũng làm ở đợ cho nhà ông đó.

Mà tía con số vắng nên mất rồi.

Giờ tới đời con làm nối nghiệp.

Nó vừa nói vừa cười cô cả nghe xong cũng bật cười vì hai chữ "nối nghiệp" của nó.

- Mày nói cái chi tao nghe không lọt nghiệp gì không nối đi nối nghiệp làm hầu hả mậy?

Nghe mợ Cầm nói xong chủ tớ ai cũng cười "hà hà".

Đột nhiên thằng Mão đạp phanh gấp khiên cả 3 bị nhào lên trước.

Ngọc Cầm gõ đầu thằng Mão:

- Thằng này chạy kì vậy xém xíu đi gặp ông bà rồi

- Mợ...mợ ơi hình..hình như con đụng trúng người...

Mặt Cầm đanh lại, đỡ em mình ngồi lại cho đỡ đau vì cú thắng gấp khi nãy.

Rồi nhướng người nhìn lên mui xe coi có gì không.

Ngọc Cầm không thấy gì chỉ thấy bực bội, mở cửa bước xuống xem thế nào

- Tao ra coi sao mày coi mợ hai đàng hoàng không tao kí lủng óc mày

- Dạ...Dạ

Ngọc Cầm mặc một chiếc sườn xám nâu mở cửa bước ra đi lại gần thì thôi có một con nhóc độ chừng mười lăm tuổi nằm sỏng soài.

Cô nhìn kĩ thì thấy đầu bị tét rướm máu.

Cô lớn tiếng gọi:

- Mão bước xuống lẹ phụ tao!

Mão nghe tiếng Ngọc Cầm vội chạy ra thì tay chân bủn rủn nó sợ con nhỏ chết.

- huhu mợ cả con hỏng có cố ý con... con sợ đi tù lắm.

- mày nói điên gì vậy, phụ tao đỡ nó lên xe nó con thở, về kiu đốc tờ chứ mày đứng đây khóc hoài nó chết thiệt đó đa

-dạ dạ

Nói rồi thằng Mão ẩm con nhỏ lên đem lại xe cho nó ngồi vô giữa hai cô.

Mợ hai thì hoang mang không biết chuyện gì nhưng thấy đầu con nhỏ chảy máu cũng không hỏi nhiều.

Lấy từ trong túi ra chiếc khăn lau máu đang rỉ trên trán cho con nhỏ.

Chiếc xe lăn bánh nhanh hướng về hướng nhà hội đồng Vĩnh.
 
[Duyên Gái] [Bh] Trăng Tròn Rồi Mợ Gả Cho Em Nghe
[Duyên gái] Trăng tròn rồi Mợ gả cho em nghe- Chương 2


- Bà ngồi xuống coi cái chi mà đi đi lại lại tui chống hết cả mặt nè
Ông Vĩnh vữa nói vừa day day thái dương.

Nhìn vợ mình đi qua đi lại tận mấy tiếng ông chỉ biết lắc đầu.

Trời sắp sụp tối mà bóng dáng con gái chưa về bà lo lắng nhường nào.- Trời sắp tối tới nơi rồi tui lo quá ông ơi- Bà ngồi xuống xíu đi vầy hoài tui ngủm luôn cho bà coi- Bộ ông không lo cho con ông hay gì mà giờ còn ung dung uống trà?

Bà vừa nói vừa dùng dằng ngồi xuống.

Con ai mà không lo cho đặng mà ông là đờn ông cũng không trách được có lo thì lo trong lòng.

Từ ngoài cổng thằng cu Tèo hớt hải chạy vô:- Ông ơi mợ về mợ về
Bà Vĩnh nghe bật dậy khỏi ghế chạy nhanh ra đón - Trời ơi bây làm gì giờ này mới về bây có sao không?Ngọc Cầm thưa ba má xong thì quay ra bảo thằng Mão ẩm con nhỏ ra.

Trời ơi lúc này máu nó đầm đìa cái khăn tay của mợ hai ướt đẫm máu nó-Má giờ con chưa giải thích được má kêu đốc tờ về dùm conBà Vĩnh đứng chết trân tự dưng đâu con về chưa kịp mừng thì thấy toàn máu me bà chưa hoàn hồn lại.

Ông Vĩnh cất lời:- Bây ẩm nó vô đây.

THẰNG TÈO CHẠY QUA NHÀ ĐỐC TỜ TRÌNH BẢO QUA NHÀ ÔNG GẤPÔng lớn giọng gọi thằng Tèo đang xanh mặt nhìn con nhỏ chảy máu đầm đìa- dạ...dạ..con đi liềnMão ẩm nó vô cái phản lớn ở gian trước cho nó nằm yên vị ở đó.

Nãy giờ cứ lo cho con nhỏ mà quên mất mợ hai con ngoài xe cũng đang lo lắng vì từ lúc nó lên xe một tay mợ chậm máu cho nó.

Mợ thấy máu nó ra nhiều lắm mợ sợ lắm nhưng mợ không biết làm sao.- Chết còn con Hoà, mầy ra ngoài xe với tao đưa mợ hai vô ở ngoài sương sắp xuống không khéo mợ cảmMão "dạ" rồi theo Cầm ra ngoài xe dìu mợ hai vào.

Mợ bước từng bước khó khăn cùng với Cầm và Mão dìu hai bên.

Vào tới trong nhà mợ nhanh chống được Cầm đưa vào ghế ngồi cho đỡ đau, Cầm biết đi đoạn ngắn vậy thôi chứ mợ mệt lắm.

Cầm đỡ em mình ngồi xuống rồi lau mồ hôi thấm đẫm vùng tráng mợ.- "Thưa cha má con mới về" Mợ hai cất lờiCũng cả năm ròng ông bà có gặp được mợ hai đâu.

Lúc còn khoẻ mạnh ông bà cũng quí mợ như báu vật, huống gì bây giờ mợ mang bệnh ông bà càng thương mợ hơn.

Nghe mợ cất tiếng thưa bà Vĩnh không cầm được nước mắt ôm con vào lòng.- Về rồi thì tốt rồi, thay đồ đi nay cha má làm nhiều món bây thích lắmTừ trong buồng vang lên tiếng gọi tha thiết trong trẻo, dáng người thon thả chạy vụt ra- Chị cả chị hai em nhớ hai người quá trời quá đất...Cô út con gái nhỏ nhất của nhà họ Vĩnh-Vĩnh Ngọc Thuỳ tuy nhỏ tuổi nhất nhà nhưng đúng tuổi trẻ tài cao mới mười tám nhưng được đi theo hầu cho ngài tuần phủ về giấy tờ.

Cô út tiếng Pháp cũng không kém hai chị mình bao nhiêu.

Hơn hết cô là người con gái đầu tiên làm trong phủ, ai cũng kính nể cô.Thuỳ vừa nói vừa ôm chầm hai chị, nũng nịu như cái thuở tấm bé.- "Nhớ tui vậy mà tui về nãy giờ mới thấy cái mặt mấy người" Cầm nhéo đôi má phúng phính của Thuỳ- Em nấu cơm dưới đợi cchị cả với chị hai mà, chứ em làm sao chậm trễ với hai chị yêu quí này của em...Đột nhiên Thùy la lên " cái gì đây ai đây sao máu me không vậy".

Câu nói của cô út đã cắt ngang cuộc hội ngộ của nhà họ Vĩnh.

Bây giờ Cầm mới cất lời giải bày cho ông bà cùng Thuỳ tỏ-Chuyện là trên đường về xe đang chạy thì thằng Mão la lên nó đụng trúng người, con xuống kiểm tra thì thấy con bé con thở, mà giờ đưa lên xá giấy tờ rắc rối lung lắm con kia nó chở về nhà khu đốc tờ về coi sao.Nghe tới đây giường như ông bà cũng phàn nào rõ chỉ thấy ông bà gật gật đầuTừ cổng vang lên tiếng gọi của cu Tèo-ÔNG BÀ ƠI CON RƯỚC THẦY TRÌNH RỒI NÈKhổ thằng nhỏ lúc nào cũng to mồm như vậy từ đầu ngõ đã nghe thấy.

Thầy Trình vào khám rồi lau vết thương băng bó xong xuôi quay qua ôn tồn bảo ông Vĩnh- Thưa ông ổn rồi đó đa tui băng bó xong rồi đế lát tui kê cho lần thuốc uông hết sẽ ổn thôi- "Vậy sao tới giờ nó còn mê mang vậy?"

Cầm hỏi - Dạ cái này do mất máu nhiều, với thể trạng nhìn yếu lắm mợ với nhà cho ăn uống bồi bổ ít ngày thì khoẻ thôi.

Ông bà thương tôi tớ qúa đaÔng Vĩnh nghe chỉ biết cười gượng, mà giờ không cười thi cũng không dám nói do nguời nhà ông làm con nhỏ ra nông nổi này.

Lấy thuốc xong ông sai người tiễn thầy Trình về, còn con nhỏ ông kêu người đưa nó xuống phòng của khách nằm tạm khi nào nó tỉnh tính tiếp. **

Suốt một lúc ồn ào thì giờ nhà năm người cũng được ngồi xuống bàn ăn măm cơm đoàn viên sau bao ngày xa cách.

Cầm cùng Thuỳ dìu mợ hai ngồi xuống cái ghê dựa lưng được để sẳn do ông Vĩnh thuê người đóng cho mợ cách đây tháng."

Trơi ơi thơm quá toàn món ngon không" Cầm vừa nói vừa cầm đôi đũa gắp liền cục thịt kho tàu ăn ngon lành "Bển đó bộ bây bị bỏ đói hay sao ăn như hổ thế" bà Vĩnh vừa nói vừa cười "khà khà".

Bà gắp cho mợ hai miếng thịt ba chỉ được chiên vàng đều hai mặt đưa vào chén- Ăn đi món này bây thích nhất nà má kêu tụi nó làm nhiều lắm ăn hết má lấy thêm"dạ má ăn cơm đi sớm giờ lo cho tụi con cũng mệt rồi" Mợ hai vừa nói vừa gắp cho cha với má.-"Mà bây về chừng nào bây sang lại bên kia" Ông Vĩnh hỏi-Trời ơi tụi con về chưa nóng cái chân nữa cha hỏi nào tụi con đi.

Muốn đuổi người ta lung lắm rồi - Cha mầy, tui hỏi biết đặng mừng chứ đuổi khi nào" thưa cha má chị em con về hẳn luôn" Câu nói của mợ hai khiến cả nhà ai cũng nhìn mợ- Con với chị cả sẽ về ở hẳn đây tiện chăm sóc cha má.

Chân con có ở bên thêm mười năm thi cũng không khỏi chỉ làm tốn công tốn sức cả nhà.Câu nói ấy vừa dứt thì không khí trở nên im ắng đến khó thở.

Có lẽ điều này ai cũng rõ cả nhưng không ai chấp nhận chỉ duy mợ hai chấp nhận nhưng sự chấp nhưng đó đồng nghĩa việc buông xuôi tất cả.

Thuỳ ngồi bên cạnh cô dần cảm thấy khoé mắt mợ hai đã đỏ hoen từ khi nào.- Chị hai đừng bận lòng nhiêu về đây rồi có em có cha má thương chị mà...Ngọc Hoà nghe cô út nói cô quay sang xoa đâu cho đứa em út - Chị biết rồi"mọi người ăn đi con đi xa có chút mệt cho con xin phép về phòng nằm nghỉ" Mợ hai quay qua thưa ông bà Vĩnh.

Ông bà cũng hiểu ra hiệu cho con Tí đỡ mợ hai nó vào trong.

Buổi cơm cũng vì thế mà mất đi không khí vui vẻ đoàn viên vốn có...Từ gian trên nghe tiếng cu Tèo vọng xuống-Ông bà ơi Mợ ơi... tỉnh rồi... tỉnh rồi...
 
[Duyên Gái] [Bh] Trăng Tròn Rồi Mợ Gả Cho Em Nghe
[Duyên gái] Trăng tròn rồi Mợ gả cho em nghe- Chương 3


Đang ngồi trầm ngâm cả nhà bị tiếng gọi của thằng Tèo làm hoảng hồn vội chạy lên gian trên.

- Cái gì mà mầy la um sùm vậyCầm nhăn nhó mặt mày rồi nhìn theo hướng chỉ tay của nó.

Là con nhỏ tỉnh rồi nó đang mở mắt nhìn cô.

Ông Vĩnh nhẹ nhàng hỏi nó- Tĩnh rồi hả đa, ăn miếng cháo cho lấy lại sứcCon nhỏ hoang mang tự dưng mở mắt ra toàn người lạ hoắc, nó nhìn láo lia láo lịa.

Cuối cùng cũng phải buột miệng hỏi- Đây là đâu, mấy người là ai, mấy người bắt tui rồi hả...huhu tha cho con, con lấy có hai bánh ú thôi tại con đói huhu đừng đưa con lên quan con còn mẹ già con thơ - "mày nói gì vậy ai bắt mày" Cầm đưa đôi mắt khó hiểu nhìn nóNghe Cầm trả lời nó thầm nghỉ trong bụng "không phải bắt mình cũng không phải quan vậy là bắt cóc trơi ơi sao số tui khổ vậy trời".Nó vội bật dậy lạy lấy lạy để- Con lạy ông lạy bà ngàn lạy tha cho con.

Con không có cắc bạc nào sao bắt cóc con- Bĩnh tĩnh nghe ông nè ở đây không ai bắt con hếtNghe câu trấn tĩnh ông Vĩnh nó ngẩng đầu nhìn mắt mũi lắm nước mắt nước mũi.

Thấy nó bình tĩnh chút ít ông tiếp lời- Con bị thương nên mới được đưa về đâyNó nghe tới đây một cơn đau đầu ập tới, nãy giờ nó mắc lo với sợ có hề để ý tới cái đầu đang băng bó gì đâu.

Giờ bình tĩnh nó mới thấy đau- Con tên gì nhà con bao nhiêu tuổi ở đâu con còn nhớ không- Co..n tên Linh...con mười sáu tuổi...Con không có nhàNghe bốn chữ " con không có nhà " Linh vừa thốt ra như thêm ngõ cụt nữa cho cô Cầm cùng ông bà Vĩnh.

Ban đầu cứ ngỡ đợi Linh tỉnh dậy hỏi nhà đâu rồi nó khoẻ đưa nó về. giờ không nhà biết đặng mần sao...- "con nhớ con bị sao mới về đây không" Bà Vĩnh hỏi -Dạ con...con...đói nên con lén lấy hai cái bánh ú ngoài chợ xong bị phát hiện sợ quá con chạy chạy chạy xong con nghe cái ầm...rồi con không biết gì nữa...Nghe nhiêu đó ông bà cũng hiểu gia cảnh nó rồi...giờ cũng không biết sao- "mày muốn có cơm ăn mà không sợ bị rược không" Cầm trâm ngâm nãy giờ mới lên tiếngCon nhỏ nghe xong hai mắt sáng trưng đôi lông mi cong vút, thêm quả chân mày đen lấm tấm máu nhìn Cầm.

Nhìn thôi cô cũng hiểu nó đồng ý rồi nhưng chưa biết chuyện gì thôi.

Thấy nó vậy Cầm cũng không chần chừ nói ngay- Coi như mầy có duyên với tao.

Mới về chưa tới nhà mà gặp mầy rồi.

Tao tính vầy ở lại đây làm đi mỗi ngày có cơm không lo bị đuổi bị dí.

Chịu không- Dạ...dạNghe được cơm ăn mỗi ngày nó mừng con không hết.

- Khoan mừng vội.

Không phải hầu thường mà mày hay thấy ở mấy nhà hội động đâu.

Mày làm hầu riêng cho mợ hai nhà này Lúc này nó còn chưa hiểu hầu riêng là sao là hầu như thế nào.

Nhưng có cái ăn là nó mừng rồi nó cũng gật đầu đồng ý.

Ông bà Vĩnh nhìn Cầm cũng không hiểu nhưng mà thôi suy nghĩ lại thì Ngọc Hoà nhà ông bà cũng đi đứng không tiện.

Thêm đứa hầu riêng cho mợ vừa cứu được thêm mạng người vừa có người cho mợ hai sai bảo, tiện cả đôi đường.- Rồi vậy xong hén giờ đi rửa mặt đi rồi ăn tí cháo.

Đốc tờ nói mầy không ăn là chết đóNghe Cầm hù con nhỏ sợ té đái nó ba chân bốn cẳng đi rửa mặt không quên vội nhét cái khăn đẫm máu nhét vô túi áo.

Nó ăn khoẻ lắm ăn bốn chén cháo mà vẫn chưa nó.

Không biết là có phải bị bỏ đói hay không mà thôi thấy nó ăn vậy ông bà cũng an tâm.

Biết là nó khoẻ rồi**

Mợ hai được đưa về phòng trứơc khi Linh tĩnh lại nên không biết những chuyện đằng sau.

Về phòng mợ mân mê chiếc nhẫn cưới đeo ngón áp út.

Trong đầu mợ vang lên câu nói thuở nào "dù sao này vật đổi sao dời Lý Hậu này thương mỗi Ngọc Hoà...Mình ơi gả cho tui rồi mình yên tâm tui bên cạnh mình thương mình suốt đời...Mình ơi...mình..." .Hai hàng lệ bất giác lăn trên đôi má nỏn nà của mợ.

Đôi mắt mợ sớm đã ướt nhoè, tự trách thân trách người bội bạc thốt ra câu ai oán:- Vật chưa đổi sao chưa dời mà người vội thay lòng... tóc chưa râm một đời chưa hết nay một mình nuốt nổi đắng cay...Bởi có câu "Sự đời nước mắt soi gương- Càng yêu nhau lắm, Càng thương nhớ nhiều.".

Có mỗi mợ thương mợ nhớ nhiều chứ người bội bạc nào có nhớ chi đa.

Vừa ngẫm đời vừa nuốt sự tủi hận trong lòng mợ lòng mợ chỉ biết khóc cho vơi đi nổi sầu. **

Sau hơn một tháng tĩnh dưỡng Linh khỏe ra trong thấy.

Nó đang chơi với thằng Tèo thì Cầm hỏi:

- Ê nhỏ khoẻ chưa

-Dạ ơn mợ con khoẻ rồi

- Vậy bắt đầu từ hôm nay làm việc được chưa để tao sắp xếp

Linh gật đầu "dạ", mà có dạ hay không dạ thì cũng phải làm hơn cả tháng Cầm cho nó ăn uống nghỉ ngơi rồi.

Mà con nhỏ cho mười cái gan cũng không dám trả lời không.

Hôm nay không có lớp băng bó Cầm thấy nó cũng xinh mũi cao mắt tròn hàng lông mày đen rậm, cũng gật gù

- Nhìn cũng sáng sủa đó làm cho tốt tao thưởng không là tao đập cho mầy băng bó đầu lại đó..Nghe chưa

Linh nghe nó tái mặt nhưng mà được cái ăn cái uống nó cũng gật đầu.

- Đi tao dẫn mầy tới phòng mợ hai

Nó theo sau Cầm dáng người cao mãnh khãnh cứ thế đi vào gian buồng mợ hai.

"Từ hôm nay nó sẽ là hầu riêng cuả em" Mở cửa phòng chưa để mợ hai định hình thì Cầm lên tiếng.

Mợ nhìn nó rồi nhìn sang chị mình như đang không hiểu

- Ủa sao là hầu riêng của em, nhà có nhiều người hầu mà kêu đại một đứa cho em cũng được mà

- Tụi nó công việc rồi với lại tụi nó quen bên ngoài rồi giờ bảo hâù riêng cho em sợ nó lóng ngóng tay chân đổ bể đồ của em.

Kiếm đứa mới cho nó mau quen.

Cái triết lí nhân sinh này của chị cả nghe nó cứ chối tai sao đó.

Mà mợ hai cũng kệ chị lo cho mình nên cũng không nói gì thêm

- qua chào mợ hai đi đứng đực ra đó làm gì

Nghe Cầm bảo nó sực người lại,nãy giờ nó lo mãi ngấm mợ hai, mợ đẹp vô cùng đôi mắt mơ sáng nhưng lúc nào cũng u buồn, đôi môi căng mọng của tuổi hăm tư.

Rồi nó dùng hết độ dẻo dai của cái lưng nó cúi chào mợ

-dạ..da..con chào mợ hai con tên Linh...Trần Diệu Linh

Mợ hai cười hiền với nó "xưng em được rồi xưng con nghe gìa lắm đa"

Nó nghe mợ hai nói vậy nó đỏ mặt ngượng ngùng

- dạ co..n....em chào mợ..

-Rồi đưa tới cho em coi mặt thôi, giờ đưa nó đi xuống bếp cho tụi nhỏ chỉ cho nó đồ đạc

Mợ Cầm vừa nói với mợ hai vừa vỗ vai nó

- Đi...làm gì mầy đực người ra hoài vậy

-dạ...dạ...đâu có gì

Vừa nói nó vừa tránh ánh mắt của Cầm như đang che đậy điều gì đó.

Trước khi đi nó ngoảnh lại thêm lần để nhìn mợ hai.

Mợ trong phòng nhìn theo dáng người trong lòng vừa quen vừa lạ.

Mợ cũng không suy nghỉ nhiều, bóng hai người vừa khuất mợ lại đưa mắt u buồn nhìn xa xăm.
 
[Duyên Gái] [Bh] Trăng Tròn Rồi Mợ Gả Cho Em Nghe
[Duyên gái] Trăng tròn rồi Mợ gả cho em nghe- Chương 4


Vậy là từ lúc nó chấp nhận cái danh hầu riêng cho mợ hai cũng trôi qua hơn tháng.

Mang danh hầu riêng nhưng mợ hai ít khi sai bảo nó việc gì riêng cho mợ, ngoài cái việc đem nước đem thuốc thì mợ cũng không gọi nó cái chi hết.

Nó quanh quẩn với thằng Tèo, Tèo nhỏ hơn Linh nên nó coi Linh như chị mình hở có cái ngon cái vui là nó réo Linh đặng chia cho Linh.

Hôm nay ông bà Vĩnh đi công chiện, Cầm cùng Thuỳ đi thăm ruộng nương, chào hỏi công làm, nhà vắng tanh.

Còn mỗi mợ hai Hoà chỉ ở trong phòng.

Từ ngày trở về từ Pháp gia đinh chỉ biết là mợ hai về chứ ít thấy cô chịu ra ngoài.

Hôm nay Linh được hôm rảnh tay rảnh chân nó ra ngoài sân vườn leo lên cây xoài ngồi đung đưa cái chân qua lại móc trong túi áo ba ba đen đã sờn vai từ lâu, chiếc khăn trắng có thêu hình đôi chim.

Cu Tèo nó phóng qua mấy con mương nhanh chống tới cây xoài mà Linh đang ngồi"chị Linh xuống đây em có mấy quả ổi nè, xuống ăn chung với em nè" nó ngước lên "em hái đâu đó" Linh từ từ đu xuống- Ngoài kia kìa mấy cây ổi ông kêu người trồng cho mợ hai ăn á nghe ông bảo mợ thích ổi lắm, mà mợ đi Pháp đâu có ăn nên tụi em được ông cho hái ăn á.

Nay chín nhiều lắm thơm nữa- Ủa mà giờ mợ về rồi em hái vậy rồi lấy đâu mợ ănThằng nhỏ nghe xong chỉ biết gãi đầu "ờ mà thôi kệ không sao đâu em cũng có thấy mợ ra khỏi phòng đâu chắc ăn đồ bên Tây ngán rồi"Nó mở hai vạt áo bà ba dài thòn ra hơn chục trái ổi lớn nhỏ có thơm phưng phức."nè ăn đi chị" Nó lấy trái bự nhất đưa cho Linh- em ăn trái này đi cất công đi hái cực rồi còn cho chị nữa- hỏng sao em ăn quài à- vậy thôi chị để dành nhìn ngon quá ăn liền uổngHai đứa nói rồi cười khúc khích dưới những tán lá cây của cái trời ban trưa.

Tèo nhìn thấy vật trăng trắng lộ ra từ trong túi áo bà bà của Linh bèn hỏi:- chị Linh cái là cái chi mà em thấy từ hồi chị về giữ khư khư vậyNghe Tèo hỏi Linh lấy chiếc khăn trắng từ trong túi ào ra.- cái này hả, ừm...cái này là lúc chị bị thương sắp không mở mắt nổi á chị thấy có một người đẹp lung lắm lấy nó chậm lên trán chị.

Cảm giác vừa ấm vừa mềm vừa thơm thích lắm- chị nhớ mặt người đó không đa?"hông" Linh lắc đầu- vậy chị giữ mần chi- chị không biết nữa nhưng mà vứt thì chị không nỡ, chị giặt cực lắm nó mới ra lại màu trắng này á-đâu chị đưa em coi coi, có cái khăn mần chi giữ kĩ vậy không biết, bộ chị định trả hả đa?- ờ...nhìn nó cũng đẹp chắc đắt lắm nên là trả thôi không dám giữ, lỡ bị mang tội ăn trộm ăn cắp thế nàoThằng nhỏ nghe tới đây trề môi:- trơi đất cơi chi lo mần chi cái này chị nói nó dính máu tèm lem đúng không?

Trả người ta cũng không dám dùng nữa là...Nghe Tèo nói Linh gật gù cũng hiểu ý nó, đưa chiếc khăn cho nó xem-nè, coi kĩ vô coi biết ai khôngTèo mở ra xem tỉ mỉ "đẹp ghê hồn nè chị, khăn thêu đó", nó khen tấm tắc, nó lật qua lật lại rồi bỗng dừng lại ở mặt sau khăn, một hàng chữ nhỏ được thêm tinh xảo bằng chỉ xanh lam "Ngọc Hoà"-ủa...ủa chị...chị cái này của mợ hai màNghe tới hai từ "mợ hai" Linh vứt luôn quả ổi đang ăn dở trên tay.- sao em biết- Nè chữ này là tên mợ hai chần dần nè, đừng nói với em chị hỏng biết chữ nha- chị biết chữ... nhưng mà chị không biết tên mợ hai...Trơi ơi ai đời làm hầu làm tớ nhà người ta mà tên chủ cũng không biết!!!- đó giờ biết rồi, chị có muốn trả không, mà e nghỉ thôi không cần trả.

Mợ thiếu gì gấm lụa ba cái này mợ không ngó ngàng gì đâu...Nghe Tèo nói vậy nó cũng im rồi nhận lại chiếc khăn từ tay Tèo xếp lại cất kĩ vào túi.

Tèo ngước lên nhìn trời cũng ngã nắng nó đứng dậy phủi đít quần đầy đất nói với Linh:-hôi tới giờ em lùa mấy con trâu vô rồi, lùa trễ ông phạt em-trời giữ trâu mà ở đây ăn không sợ mất hảTèo chỉ tay về hướng trang viên nhà ông Vĩnh- phía sau nhà đó đó có cả mẫu cỏ ông dành cho mấy con trâu ăn á, ai mà chán sống lắm mới dám vô dẫn trâu đi.

Hôm nào rãnh em dẫn chị đi chăn trâu với em ở ngoải có cái hồ sen đẹp lắm.

Ra đó mình ăn hạt senNói rồi thằng nhỏ chạy tít tít nhanh.

Linh ở lại thẩn thờ để tay vào túi nơi cất chiếc khăn của mợ.

Bây giờ nó biết là mợ, mợ lau cho nó hơi ấm đó của mợ người đờn bà mang nét đẹp vô ngần mà tâm trí nó khắc sâu một cách không rõ ràng là mợ.

Trong đầu nó giờ đây chi hiện lên hai từ "Ngọc Hoà"**

Trong căn phòng tràn ngập ánh nắng, riêng một góc chất chứa u uất buồn tủi.

Mợ nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ nhỏ, đôi mắt vô định."cộc cộc" Tiếng gõ cửa vang lên khiến mợ phải quay qua cắt ngang tâm tư u sầu đó- vào điLà Linh, con nhỏ he hé cửa từ từ nhìn mợ.

Mợ thấy nó, mợ nhìn với vẻ không hiểu-em vào mần chi, mợ chưa gọi em màLinh đứng nép sát cánh cửa như muốn che đi sự ngại ngừng trên gương mặt.

Mợ thấy nó sợ cũng thương trong lòng- vào đây ngồi mợ có chuyện muốn hỏi emNó bẻn lẻn bước vào- dạ thôi em hỏng dám ngồi, em đứng hầu chuyện với mợ được rồi ạ- vết thương em sao rồi?

Lành hẳn chưa- dạ em đội ơn mợ, em khoẻ ru rồi..- lại đây mợ coi...chân mợ không đi được không được...em chịu khó một chút ngheLinh nhìn theo bàn ta trắng mịn của mợ nó ngoan ngoản lại gần cuối đầu xuống.

Mợ dùng tay vén tóc rũ trên mặt nó, từng hành động cử chỉ dịu dàng của mợ cứ khiên nó như quay cuồng.

Hai tai nó đỏ lên ngó thấy.- sẹo không lớn lắm, vẫn còn xinh, con gái có mỗi cái mặt lỡ có chuyện chi mất duyên hếtMợ nhìn, rồi cười nói với nó.

Cái nụ cười của mợ khiến tim nó như vụt ra ngoài.

Từ hồi nó vô làm hiếm lắm mới thấy mợ cười- mợ ơi... mợ cười đẹp lắm sao mợ cười ít vậy...cớ chi mợ cứ u sầuCâu hỏi vô tình khiến tim mợ thắt một nhịp.

Mợ không giận, mà cũng không biết nên giận hay không.

Nó hỏi đúng mà, mà cũng sai nữa...

Sai ở chỗ có ai từ một người bình thường sau một ngày tỉnh lại trở thành tàn phế mà vui không?- từ lúc em tỉnh lại đến bây giờ bao lâu rồi đa- dạ chắc hai ba tháng...- vậy em biết tại sao mợ ít ra ngoài như chị cả hay cô út không?"dạ biết" nó nắm chặt hai bàn tay như hiểu rằng câu hỏi vừa rồi của nó vô tình làm mợ buồnMợ lấy tay vén chiếc mền nhung che đi đôi chân của mợ.

Nó nhìn mợ tuy mợ không đi lại được nhưng đôi chân vẫn bình thường, da dẻ mịn màng không giống như trí nhớ của nó về những người tàn phế nó đã thấy trước đây.

"mợ không muốn ai thấy bộ dạng này cuả mợ xấu xí tàn tạ" Hoà cùng đôi mắt ngấn lệ nhìn đôi chân chính mình"KHÔNG" Linh thốt lên, Mợ ngước lên nhìn nó - Mợ không xấu xí, mợ đẹp, mợ rất đẹp, đẹp nhất trong cái xứ này- ý em là qua khỏi cái xứ này mợ xấu hả?Mợ cười rồi vội lau đi những giọt nước mắt vương trên khoé mi..."dạ không phải" nó gãi đầu lúng túng không biết nói sao cho mợ hiểu "A" nó la lên một tiếng khiến mợ giật mình-mợ đẹp đẹp nhứt cái xứ này, đi qua hết mấy xứ khác mợ cũng đẹp nhất...Mợ nhìn nó, nó nhìn mợ bốn mắt nhìn nhau.

Khoảng một khắc, lúc đấy không gian như ngưng đọng lại.

Mọi thứ trôi chậm hơn, Linh nhìn rõ từng đôi môi từng ánh mắt của mợ.

Con nhỏ đỏ hết cả mặt"con...con...nghe nói mợ thích ăn ổi con đem cho mợ nè" nói đoạn nó móc trong túi ra trái ổi bự tổ chảng đưa mợ.

Thì ra "uổng" khi nãy nó nói là như vậy đây.

Không biết là do mắc cỡ hay sao mà nó xưng hô con với mợ, nó quên bẻn đi lời mợ nói trước kia.Mợ đưa bàn tay ra đón nhận quả ổi trên tay Linh, tay Linh vô tình chạm khẻ trên làm da mợ.

Một hơi ấm tràn vào da thịt nó.

Nó lúng túng cuối người chào mợ rồi chạy thụt mạng ra ngoàiMợ nhìn theo bóng lưng nó, ôm trái ổi vào lòng.

Cũng lâu lắm mợ mới cảm nhận lại được một thứ gì đó mà mợ đã đánh mất trong ngần ấy năm.Mợ đưa quả ổi lên cắn một miếng "ngọt quá, cũng lâu rồi..." bất giác mợ thốt ra.
 
[Duyên Gái] [Bh] Trăng Tròn Rồi Mợ Gả Cho Em Nghe
[Duyên gái] Trăng tròn rồi Mợ gả cho em nghe- Chương 5


Từ ngày hôm đó, Linh nhớ hoài ánh mắt của mợ, nó tương tư rồi chăng ?.

Nó lấy tay tự đánh vào đầu mình như đẩy những hình ảnh đó ra.

Nó đang lặt rau sau bếp, bỗng đâu thằng Tèo sau lưng vỗ vai nó cái "chát" con nhỏ giật mình quăn nguyên rỗ rau lên đầu thằng Tèo.-trời ơi em nè Tèo nè...- em làm chị giật mìnhTèo gỡ mấy cọng rau trên đầu xuống cẩn thận phụ Linh gom rau bỏ lại vào rỗ- em có phải ma đâu mà chị giựt mình ghê vậy- ờ em không phải ma mà còn hơn vậy nữa.

Bữa nào chị hù lại nói sao khóc nhaThâý Linh quạo nó sợ bị giận nên không trêu nữa quay ra dỗ bà chị thân yêu của nó- hôi hôi em xin lỗi em hỏng hù chị nữa, xíu em đi chăn trâu về e lấy hạt sen về cho nhaaLinh nhìn nó nghe có đồ ăn nó cũng không giận nữa.

Chỉ liếc Tèo cái.

Từ gian trên con Tí chạy xuống gọi Linh:- Linh!!! mợ hai kêu mày vô phòng mợ có chút chuyệnLinh nghe "mợ hai" nó không cần nghe khúc sau là gì đưa rỗ rau cho thằng Tèo chạy lên phòng mợ.

Vừa tới nơi không chờ mợ gọi nó mở cửa vào hớt ha hớt hải- MỢ MỢMợ nhìn nó, hôm nay mợ quần bộ bà ba đẹp lắm áo hồng phấn quần lụa trắng.

Ngồi dựa lưng trên giường nhìn nó.- em mần chi mà hốt hoảng vậy- mợ có sao không, mợ cần em hầu chi hảMợ lấy tay che miệng sợ cười lớn con nhỏ ngại- mợ không bị mần chi hết, mợ kêu em vào để hầu mợ.

Em là hầu của mợ mà đúng không- Dạ"vậy giờ em đỡ mợ đến chỗ đó được không" mợ chỉ tay về phía rèm lụa Con nhỏ nhìn ngơ ngác không hiểu ý mợ:- chỗ nào mợ?

Con có thấy gì đâu ngoài cái rèm nàyNó vừa nói vừa đẩy mảnh cái rèm một khung cảnh khiến nó há hốc mồm.

Phía sau tấm rèm ấy là căn phòng rộng lớn chứa đầy đủ tranh, giá tranh, cọ, màu...Quá nhiều thứ...

- mợ là hoạ sĩ hả?"

Không" mợ lắc đầu"vậy sao quá trời tranh nè" nó vừa nói vừa lại gần từng bức.

"Có tên mợ nữa nè, Ngọc Hoà nè" Linh quay lại đưa gương mặt khó hiểu nhìn mợ.- đúng là của mợ, mợ vẽ nhưng mà mợ không phải hoạ sĩ- vậy mợ vẽ để vầy thôi hả- ừa đúng rồi, mợ thích vẽ, có đẹp không
- dạ đẹp đẹp lắm- vậy em có đưa mợ qua đó được không?

Nãy giờ nó lo ngấm nghía mấy bức tranh mà quên bẳng cái việc mợ bảo nó.

Câu hỏi của mợ làm nó giật bắn mình.

- em quên tại tranh mợ đẹp quá em quênNó lại gần lóng ngóng không biết làm sao đỡ mợ.

Mà cũng phải nó lần đầu chăm người "bệnh" mà sao trách nó được.

Mang tiếng hầu riêng cho mợ mà có hôm nào hầu đâu toàn lẩn quẩn dưới bếp rồi ngoài vườn.

Mợ thấy nó loay hoay nãy giờ trông tội mợ kéo tại nó lại- cho mợ mượn vai em"da...dạ.."

Linh đỏ mặt, lần này là mợ nắm tay nó không phải là chạm nhẹ như trái ổi lần trước.

"em đưa tay em vòng qua em mợ đi rồi đỡ ở đó" mợ vừa nói vừa quàng tay lên vai Linh.

Nó nghe rồi nhưng nó không dám làm, mà cũng không phải không dám mà là nó ngại."

Linh nghe mợ nói không?"

Nó lúc này nhìn mợ rồi gượng gạo để tay eo mợ.

Nó cảm nhận được thân thể mợ đang bắt đầu nương tựa vào nó.

Mềm và ấm, nó cao hơn mợ lúc kéo mợ lên nó cũng phải nhẹ nhàng nó mà đứng thẳng lưng thì cái tay đang choàng vai nó dài ra cả khúc.Sau một hồi loay hoay nó cũng đưa mợ đc tới cái ghế đã được đặt sẳn.

Trong lúc đỡ mợ nó thấy chân mợ không hẳn là không đi được.

Nó vẫn cử động được chỉ là nó không nhanh không vững."

Để em đỡ mợ ngồi xuống ghế" sau một hồi loay hoay nó đã hoàn thành nhiệm vụ đưa mợ nó từ cái giường bên kia sàn kế ghê bên này.

Nó nhìn lại cái giường khoảng cách không xa mà sao nó cảm giác như đi cả mấy cây số."

Để e lấy khăn lau mồ hôi cho mợ nha" nó để ý thấy trán mợ lấm tấm mồ hôi.

Nó biết mợ mệt lắm, tại nó cũng mệt mà.Lấy khăn lại nó nhẹ nhàng chậm vết mồ hôi trên trán mợ.

Từng hơi thở của mợ chạm vào tay nó như có dòng điện chạy qua.

Nó vừa lau vừa len lén nhìn mợ.

Lần này nhìn gần nó thấy được rõ gương mặt mợ.

Đôi mắt mợ giương lên nhìn nó, bắt gặp ánh mắt nó nhìn mợ.

Linh ngại quay mặt đi rồi giả vờ như không biết gì."

Em mở cái cửa sổ này ra cho mợ" mợ biết nó mắc cỡ nhưng mợ cũng không nói gì chỉ cười rồi bảo nó thôi.

Con nhỏ vừa nghe vừa lật đật chạy lại mở.

Trước mặt mợ là 1 cánh cửa sổ to hơn những cái cửa sổ khác.

Linh dùng hết sức đẩy cái khoá cửa lâu ngày không ai đụng tới đã sớm bị gỉ sét cứng ngắt.

"CẠCH" tiếng khoá cửa rời khỏi vị trí khoá Linh lại tiếp tục dùng lực đẩy hai cánh cửa ra.

Một lần nữa khung canh trước mắt làm Linh há hốc mồm.

Cái hồ sen nằm sau phòng mợ hai mà nó ở đây gần nữa năm mà không hề biết.

-Đem nay trăng tròn đẹp lắm mợ muốn ngắm trăng rồi vẽ lại.

Em sang bên kia mang khung trang và cọ lại đây cho mợ.

Sau đó qua bên đây lấy cho mợ hộp màu .Linh vừa nghe vừa nhìn theo hướng tay mợ ghi nhớ từng chỗ lấy đồ mà mợ chỉ."

Dạ" nó hí hửng chạy đi lấy.Không quá lâu, tất cả đồ dùng mợ yêu cầu đã được bày trước mặt mợ.- đúng là chân dài đi đứng cũng nhanh hén - dạ...em sợ mợ chờ lâu mợ quở phạt em- em thấy mợ hung dữ vậy sao đa"dạ không có không có" câu nói của mợ khiến nó lúng túng lắc đầu lia lịa.

Mợ không cất tiếng đáp lại chắc nó lắc hồi rối loạn tiền đình luôn quá
- được rồi em lại đây mợ kiu em làm gì em làm đó co mợ nghe.- dạ
Linh ngồi xuống ngay bên cạnh ghế mợ.

Mợ bảo nó mở từng nắp hộp màu cho mợ.

Một chiếc hộp to đùng đầy đủ màu sắc mà hơn hết thơm nữa.- trời ơi đẹp quá mợ, có ăn được không mợ thơm quá chân
Mợ nghe tới đó lấy cái đầu cọ gõ nhẹ lên tay nó- ăn mần chi đa?

Cái này ăn không có được nghe.

Ăn vô là chết đó đa.Vừa nghe chết là nó rụt tay lại.

Nó sợ chết lắm đa.

Từ cái hồi nó xém chết do cú tông quá mạng của anh Mão là nó sợ dữ thần.

Nó chăm chú nhìn mợ nó vẽ.- mợ vẽ khó không mợ mợ chỉ em với!- vẽ không khó nhưng đặt được cái hồn vào trong nét vẻ mới khó- "hả mợ nói gì hồn gì?

Hồn ma hả?"

Nó bưng cái mặt khờ ơ khơ huyền khờ ra nhìn mợ.

Nó ít học hơn mợ, mợ nói cái chi xa xôi nó không hiểu cũng đúng."

Cái hồn là cái tâm tư của mình là trái tim của mình vào đó á" mợ cười hiền với nó rồi giải thích dễ hiểu nhất cho nó.- cái tâm tư với trái tim mình là cái gì mình yêu mình thương hả mợ- đúng rồi, mà e muốn học vẽ thiệt không- dạ em muốn thiệt - em muốn vẽ cái chi em nói ra đi,đặng mợ biết mợ coi có chỉ đươc không đã"Dạ...dạ..." nó ấm úng không biết nên nói hay không.

Nó nói ra sợ mợ giận nó sợ mợ la.

Nhưng mà trái tim của nó lại một lần nữa chiến thắng lí trí- em muốn vẽ mợ...

Mợ hai nghe dừng cọ lại nhìn Linh.

Nó nghỉ trong bụng "thôi chiến này tiêu rồi mợ giận là cái chắc Linh ơi là Linh ngu gì mà ngu dữ".-vậy là cái tâm tư với trái tim em có mợ hả- dạ...dạ
Nó nghe mợ hỏi vậy cũng ấp úng trả lời vừa vui mà sợ mợ giận.

"Vậy nhìn mợ vẽ rồi mai mốt mần theo nghe"
Con nhỏ thấy vậy mà dại gái ghê nghe mợ nói vậy là cấm đầu nhìn.

Nhìn từng nét cọ rồi quay sang nhìn mợ.

Cứ như vậy nó cứ nhìn mà nó nhìn mợ nhiều hơn nhìn cọ.
 
[Duyên Gái] [Bh] Trăng Tròn Rồi Mợ Gả Cho Em Nghe
[Duyên gái] Trăng tròn rồi Mợ gả cho em nghe- Chương 6


Ò...ó...òooooo.....Mọi thứ bình yên ở nơi đồng quê đều được đánh thức bằng tiếng gà gáy.

Những giọt sương trên những tán lá cũng bắt đầu trĩu nặng.

Trên con đường làng có vài bóng người quẩy đôi gánh hàng trên vai bước từng bước từng bước tiến về phía chợ làng.Vẫn gốc phòng ấy mợ vẫn ngồi đó, mợ không vẽ mở ngồi im nhìn gương mặt đang ngủ say của nhỏ Linh.

Mợ vuốt tóc nó để lộ ra một gương mặt thanh tú, đang nằm tựa vào đùi mợ.

Trong vô thức mợ hạ thấp gương mặt đặt nhẹ đôi môi lên đôi má nó.

Linh bị đôi môi ấm áp của mợ làm tỉnh giấc.

Mợ rất nhanh ngồi lại như không có chuyện gì, mợ nhanh nhưng Linh cũng nhanh không kém mợ.

Nó biết nhưng nó giả vờ như ngủ say, nó dụi dụi đôi mắt đang lén nhìn mợ qua những ngón tay.- đêm qua mợ kiu em đóng cửa mợ vẽ tí ngủ, em đợi lâu quá em ngủ quên, mợ đừng giận em- mợ có giận em đâu, mợ thấy em ngủ ngon quá mợ không nỡ kêu...- vậy là mợ thức cả đêm canh em ngủ hả đa?Mợ cười mỉm rồi khẽ gật đầu, mặt con nhỏ tái xanh- trời ơi mợ đang bệnh mà, thức canh em mần chi em khoẻ như trâu vậy á.

Mợ Cầm biết được chắc đánh em no đòn...- chị Cả hiền lắm không có đánh em đâuMợ đâu biết ngày đâu tiên nhận lời làm hầu riêng cho mợ nó đã bị mợ cả thét ra lửa ra sao.

Nó nhanh chống ngồi dậy đưa tay đỡ mợ hai đứng dậy.

Vẫn tư thế đó, cái ôm eo đó, cái choàng vai đó, và hơn hết cái hồi hộp đó vẫn còn.

Lần này còn hơn lần trước, cả đêm vì ngồi yên cho nó ngủ đến sáng chân mợ hoàn toàn mất lực.

Mợ tựa không điểm dừng vào người Linh, từng thớ da mợ nó cảm nhận rõ ràng trong đôi bàn tay.

Cũng vật vả lắm nó đưa mợ đến giường đỡ mợ nằm xuống.

Nó cẩn thận sửa chân cho mợ để mợ nằm thoải mái nhất, đắp chăn cho mợ.- mợ ngủ đi, không khéo bệnh mợ cả mắng em chết- vậy là lo cho tui chỉ vì sợ mợ cả thôi hảĐôi mắt mợ buồn, Linh nhìn mà trái tim nó gần như muốn nhảy ra ngoài.

Nó lo cho mợ lắm, nhưng nó sợ, và nó biết nó đang vị trí nào.- không có mợ đừng nghỉ vậy...em...em..."

LINH LINH" có tiếng gọi lớn từ sảnh chính làm nó giật mình.

Nó vội vàng chào mợ rồi bước ra khỏi phòng, mợ nhìn theo đến khi bóng lưng nó khuất sau cánh cửa.

Mợ cũng không biết tại sao mợ lại buồn.

Mợ cũng không biết tại sao lại hôn nó.

Tất cả những câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong suy nghĩ cho đến khi Mợ chìm sâu vào giấc ngủ.**

Sảnh lớn của nhà bóng dáng một người mặc áo bà bà xanh sẫm quần lụa đen đứng.

Nó chạy lên không biết là ai nó nhìn nghỉ hoặc.

Bóng lưng ấy quay lại thì ra là Cầm, làm con nhỏ trố mắt.

- ủa mợ cả sao nay ăn mặc lạ vậy

"lạ cái đầu mầy" Cầm cốc đầu nó một cái mặt Linh nhăn nhúm lại không khác gì mấy con khỉ

- ây daaa con có nói gì bậy bạ đâu...mợ đánh con đau quá

Cũng đúng ngày thường mợ toàn mặc váy mặc đầm chứ ít khi mặc đồ bà ba khi ra khỏi nhà.

Nay mợ mặc vậy làm con nhỏ hỏi đúng rồi.

Thấy nó xoa xoa cái chỗ bị cốc lúc nãy Cầm cười rồi hỏi nó

- Bây giờ tao hỏi mầy trả lời đàng hoàng không là tao đánh nữa đó đa...

- dạ mợ hỏi đi trả lời được con trả lời hong được thì thôi chứ con hỏng dám

- mầy thấy tao bận bộ này sao đa, đẹp không?

Nó nhìn lia từ trên xuống dưới từ dưới nhìn lên trên rồi nó gật đầu.

- sao mầy không trả lời gật gật cái gì

- gật là đẹp đó mợ, mợ mặc bộ này nhìn hiền lắm

Mợ nghe nó khen cũng mát lòng mát dạ.

Nó nhìn chăm chăm vô chiếc áo bà bà xanh sẩm trong đầu suy nghĩ hình ảnh mợ hai mặc vào rồi đứng đây với nó "mợ hai mà mặc chắc cũng đẹp lắm có khi đẹp hơn mợ cả nữa" nó nghỉ thầm trong bụng rồi cuời tủm tỉm.

Mợ thấy nó nhìn chăm chăm lấy tay che ngực liếc nó.

- mầy nhìn cái gì vậy, con nít con nôi tao kí cái đầu mầy giờ

"con không có nhìn mợ" nó giật mình lắc tay ngoe nguẩy

-đi xuống bếp lo bữa sáng cho mợ hai kìa

- mợ hai vừa ngủ rồi ạ

- CÁI GÌ GIỜ MÀ VỪA NGỦ

Cầm thốt lên.

- dạ tối qua mợ gọi con lên xong sai con chuẩn bị cho mợ gì mà cọ màu rồi gì lum la hết nhiều lắm, mợ vẽ cả đêm

Cầm đứng khoanh tay suy nghĩ "từ lúc bỏ thằng Hậu nó đâu màng tới mấy cái đó, bên Pháp mua biết bao nhiêu thứ nó cũng vứt sao nay lạ vậy hỏng lẻ em mình nó quên được thằng khốn đó rồi"

- mợ...mợ...Tiếng gọi của Linh làm Cầm giật mình.

Cầm quay qua cười rồi dặn dò- sau này mợ hai kêu gì làm đó nghe chưa, mày làm mợ vui thì tao thưởng ngược lại thì mấy biết rồi đó đa-dạ...- giờ tao đi công chuyện lát ông bà dậy hỏi tao đâu thì nói tao qua làng bên -dạDứt câu Cầm quay gót đi về hướng chiếc xe hơi trắng anh Mão ngồi sẳn trong đó.

Chiếc xe lăn bánh đi xa nó cũng quay vào trong.

Chạy ùa xuống bếp phụ mọi người với công việc thường ngày của nó.

Nhưng hôm nay nó vui hơn mọi ngày vì nó biết sau này nó sẽ được hầu cho mợ hai nó nhiều hơn.

Nó sờ tay vào chiếc túi áo bà ba rồi khẽ mỉm cười. **

Trên con đường đất của vùng quê chiếc xe hơi lăn bánh.

Cầm ngồi nhìn qua khung cửa kính nhìn lặng nhìn mọi thứ.

"Mợ Cầm mợ muốn đi đâu, làng bên rồi nè mợ" Mão cất tiếng gọi

- mầy cứ chạy đi khi nào tao bảo dừng thì dừng, tao muốn ngắm cảnh quê một chút...

- chà...mợ Cầm cũng biết nhớ quê hả ta?

- ý mầy nói tao sắt đá hay sao

Mão nghe vậy gãy đầu cười hề hề.

Nhưng Mão dạn miệng mà nó vẫn hỏi

- mà mợ thích quê vậy sao đi Pháp chi vậy?

- thằng nay đàn ông con trai gì nhiều chuyện vậy.

Mà thôi muốn biết thì tao kể

- dạ mợ kể đi con nghe nè

- ngày tao học ở trường Tây học chung với thằng con ông thống đốc.

Nó ỷ cha làm thống đốc nó nghênh nghênh mặt nó ra với người Việt.

Hôm đó nó đứng trước lớp chỉ vào người Việt thét lên bằng tiếng Pháp "tụi bây là nô lệ của tao".

Tao nghe chướng tai tao phang cái ghế vô đầu nó tét đầu, rồi tao bị đuổi luôn

- haha mợ Cầm ngay xưa dữ vậy, từ chuyện đó mợ bị ông kêu đi Pháp hả

- đúng rồi mà tao lì lắm tao đâu có đi tại ở đây có người tao thương lắm

- ai mợ, ai mà ghê vậy mợ

Nói tới đây Cầm im lặng một phút, lòng mợ lắng lại, đôi mắt đỏ hoe.

Cầm hít một hơi để cố nén những giọt nước mắt nơi khoé mắt tuông ra.

- người ta mất rồi...người ta bỏ tao lại nơi này một mình...

Nghe giọng mợ trầm lại Mão biết nó vừa xoáy vào nỗi đau của mợ.

Là ở đợ lâu năm nó cũng biết mợ thương ai, vì sao gần ba mươi tuổi mợ vẫn không lấy chồng, sang Pháp mãi không chịu về.

Cầm ngồi im lặng nhìn từng hàng cây lướt qua tầm mắt.

Trong từng suy nghĩ Cầm nhớ lại hình ảnh người con gái Cầm thương.

"Chị Cầm chị có thương em không-Có chị thương em lung lắm"

"

Sau này chị cưới em nha-Em gả cho tui không mà đòi tui cưới"

"Chị Cầm kiếp này em không gả chị được rồi, kiếp sau em gả cho chị nha.

Kiếp sau chị tìm em nha- Hạ ơi đừng bỏ chị HẠ ƠI"

Phải người con gái Cầm thương là cô Hạ, một cô gái xinh đẹp dạy chữ cho trẻ em nghèo.

Cô Hạ không mang nét đẹp kiu sa như Cầm như bao cô con gái quyền quí khác.

Hạ có nét đẹp đầm thắm nhu mì, một nét đẹp khiến ai cũng nao lòng.

Cầm thương Hạ thương bằng cả tâm can và Hạ cũng vậy.

Nhưng thế gian có mấy ai biết được, bằng cái thứ được gọi là "miệng đời thế gian" đã khiến cô gái tuổi đôi mươi phải gieo mình xuống sông.

Đau lòng nhất là Cầm tận mắt chứng kiến người mình thương ra đi mà không thể nào cứu được.

Nỗi đau quá lớn khiến Cầm phải ra đi nơi đất khách quê người để tìm kiếm sự bình yên.

Nghĩ đến đây khoé mắt Cầm rơi nước mắt lã chã.

Mão chỉ biết nín thinh đồng cảm với hai số phận quá đỗi bi thương của mối tình Ngọc Cầm và Nguyệt Hạ.

"dừng lại" Cầm khẽ gọi.

Chiếc xe hơi dừng trước một nghĩa trang lớn.

Mão quay lại nhìn Cầm:

- chỗ này hả mợ

- ừ tao xuống đây, mầy đi kiếm gì ăn đi rồi nghỉ ngơi gì đó, độ xế xế quành lại đây đón tao

- dạ

Cánh cửa mở ra Cầm từ từ bước ra khỏi xe,mang theo những thứ đã được chuẩn bị trong xe, chậm rãi đi sâu vào nơi lạnh lẽo ấy.

Đi sâu vào những ngôi mộ dần hiện ra, lớn có nhỏ có, có nhưng ngôi mộ trồng đây hoa, có những ngôi mộ chỉ còn lại bia đá, nhìn vào cũng chẳng biết đâu là cỏ đâu là mộ.

Cầm đi một đoạn dừng trước một ngôi mộ đá có khắc dòng chữ " Nguyễn Nhật Hạ".

Ngôi mộ tuy đá nhưng không đóng rêu nhiều như vẫn được chăm sóc đều đặn

"chị đến thăm em đây" Cầm đặt bó hoa phong lan bên cạnh

- chắc em giận chị lắm hả, phải thôi đi biền biệt vậy mà ai hổng giận cho đặng đúng hông đa, nay chị bận màu áo em thích đến thăm em nè

Vừa nói Cầm chạm vào bia mộ lạnh lẽo kia.

- giận thì giận mà phải ăn bánh lá dừa nghen, chị đặt biệt mua cho em đó, hồi đó thích lắm mà đúng hông

Cầm lấy một xâu bánh lá dừa để lên mộ, lấy một cái ra cẩn thận lột vỏ để vào chiếc đĩa Cầm mang theo.

Từ xa một ông lão tầm bảy mươi tuổi bước đến gần Cầm

- Khụ...khụ...bây giờ mới về đó hả đa

Cầm nghe tiếng hỏi quay lại nhìn.

Ông cụ là người canh mộ ở đây, mộ cô Hạ một tay ông chăm sóc cho đến giờ này vì trước khi đi Pháp Cầm đến đây nhờ ông chăm sóc Hạ giúp cô.

"tui tưởng cô quên con nhỏ này rồi đó đa" vừa nói vừa chỉ tay về phía mộ

"con chào ông" Cầm nhanh chống dứng dậy, cuối đầu chào lễ phép.

Cầm tiếp lời:

- quên sao được ông, mà ông vẫn còn làm nghề này hả, con tưởng ông về nhà nghỉ ngơi rồi chứ đa

- bậy nghĩ sao mà nghĩ được tao có mình ênh nghỉ lấy gì bỏ miệng, lấy đất à

- ủa vậy cái cô gì hồi đó ông thương đâu rồi, bỏ người ta rồi hả?

Nghe Cầm hỏi đôi mắt ông lão 70 đã u buồn giờ lại buồn hơn.

Ông quay lưng lại chỉ về hướng hai ngôi mộ một lớn một bé nằm cạnh căn nhà mà ông ở lại canh mộ.

- Mẹ con nó cũng bỏ tao mình ênh như mầy nè

- Sao bà mất vậy ông

- haizz tại tao nghèo, mà còn bày đặt thương, tội nghiệp cổ thương tao sinh con cho tao, mà tao nghèo đến nỗi hai đồng cũng không có để rước bà mụ về, cổ chết do băng huyết, con tao thì sinh non, hai ngày sau theo mẹ nó luôn.

Ông ngồi thụp xuống bóp bóp đôi chân sớm teo tóp do tuổi già.

- Tao ở đây đặng lo cho mẹ con nó, nào tao chết chôn tao đó luôn.

Cầm nhìn ông rồi lại ngồi xuống nhìn bia đá của Hạ

- mầy chưa quên được hả

- con thương em ấy lắm ông, càng thương lại càng khó quên, mà nếu dễ quên thì đó không phải thương...

Giờ đây tâm con cũng chết theo Hạ rồi ông ạ.

Chỉ là con còn em còn gia đình còn nhiều thứ con chưa đi tìm em ấy được...

Hai con người, hai thế hệ, hai màu tóc, nhưng mang trong lòng cùng một nỗi đau chính là mất đi người mình thương nhất.
 
[Duyên Gái] [Bh] Trăng Tròn Rồi Mợ Gả Cho Em Nghe
[Duyên gái] [BH] Trăng tròn rồi Mợ gả cho em nghe- Chương 7


Khói chiều nghi ngút nơi bếp nhà hội đồng Vĩnh.

Linh đang ngồi trầm tư nhìn ánh lửa bập bùng xen lẫn hình ảnh gương mặt cùng đôi mắt mợ hai rồi bất giác mỉm cười.- ê ê Linh...Linh... sôi... cơm sôi...Nghe tiếng gọi con Tí sau lưng Linh giật bắn mình nhìn nồi cơm đang sôi trào nước ra bên ngoài, nó nhanh chống lấy cái đôi nhấc nồi lấy nắp vung ra.

Tí nhìn nó với đôi chân mày cau lại- mầy nấu cơm mà mầy để đầu óc trên mây hay dưới mương vậy"dạ em xin lỗi" Linh vừa lúng túng vừa đáp lời- thôi lỡ rồi coi hột cơm nó nở ra chưa, nở rồi thì chắt cơm đi để nó sình là tiêu tao với mầy đó đa- đừng lo chị ông bà em thấy hiền muốn chết mà, hỏng có đánh chị em mình đâu- ai nói mầy là ông bà không đánh là không ai đánh nữa- chứ ông bà là chủ mình, không đánh mình thì ai đâu dám đánh mình- Mợ...Cả...CầmTiếng thì thầm của Tí vang lên khe khẻ bên tai Linh nó cũng rởn gai óc thật.Mợ cả dữ thật chính nó cũng cảm nhận được qua đôi lần nói chuyện với Cầm.

Tuy những cuộc nói ấy ngắn ngủi nhưng nó cảm nhận được trong giọng nói mợ Cầm đầy sự uy quyền.- mợ cả dữ lắm hả chị TíLinh nghe câu thì thầm từ Tí nó cũng tự biết xích lại ngồi kế bên để những âm thanh của nó không phát ra quá lớn đủ để nó và Tí nghe.- tao không rành lắm nhưng nghe anh Mão nói vậy á- vậy mợ hai thì sao- mợ hai thì...ủa khoan tự nhiên đang nói mợ cả tự nhiên mày hỏi mợ hai?- tại...tại...em thắc mắc mà...- mợ hai thì tao không rành gì ráo trội á, chỉ biết trước đây mợ đi lại được đẹp lung lắm" vậy là trước kia mợ đi được hả chị" Linh trố mắt- đúng rồi lấy chồng xong thì bị lật xe hay sao đó bị vậy luôn, gặp thêm thằng chồng sở khanh thấy mợ vậy bỏ mợ luônNghe tới đây mắt Linh đanh lại gương mặt trở nên nghiêm nghị lại- thằng đó mà trước mặt em là em đấm cho nó gãy răng hết- người ta con nhà giàu đó đa mày dám mới lạ- sao không dám, em đầu đường xó chợ đó giờ nếu mà không dám em không sống tới giờ này đâu- thôi thôi tao biết rồi mày bé bé mồm lại, mợ cả cấm nhắc người đó trong nhà này, mợ nghe được cho ăn đòn cả lũ" gì mà nói to nói nhỏ đó" giọng cu Tèo vang lên làm hai người hoảng hồn hoảng vía- gì đây nói xấu em hay sao mà giật mình dạ"mày có đẹp đâu để tao nói xấu" Tí trề môi- trời... em chưa trổ mạ thôi- từ cha sanh mẹ đẻ tao tới giờ này chỉ nghe trổ mã thôi đó bây, trổ mạ là cái giống đách gì?Thằng nhỏ bị sửa lưng cái quê quá mạng, chớp chớp hai con mắt ti hí, học ít nghe ai nói thì nói theo, có biết cái nào đúng cái nào sai.

"thôi thôi" Linh lúc này lên tiếng ngăn hai người ra, nó thấy Tèo vắt gì đó sao lưng, nó cột bằng dây lạt đeo lủng lẳng- Ủa em mần chi mà lủng lẳng sau lưng đó đa- hehe bữa em có hứa mang hạt sen về cho chị ăn nè, đợi em tí em lấy cho chị coiNói làm ngay nó theo sợi thắt lưng bằng dây lạt xuống hơn chục cây, Tí, Linh hai đứa sáng mắt lên."

ê ê" Tèo khỏ tay Tí "ai cho bà, này của chị Linh"Tí thấy vậy vừa xoa tay vừa hậm hực, Linh thấy vậy tội nghiệp- thôi nhiều mà đủ cho ba người luôn chia nhau ăn cho vui, còn mấy chị ngoài kia nữa kìa anh Mão nữa- Chị yên tâm gia đinh nhà này ăn ngán rồi, lần này ít á tại chưa già, hồi đó lần nào em đi ngắt về là cả nhà này ăn đủ luôn á.- vậy thôi hai người lấy đi em lấy mấy cái thôi"này mà nấu chè ăn là bá chấy hên tụi bây" Tí tấm tắc"ờ ờ đúng rồi chị Tí nấu chè ngon lắm hay nấu chè hạt sen ăn đi, ăn không vậy cũng ngán lắm" Tèo nhanh nhão đáp lời- Linh ăn không tao nấu luôn cho"dạ ăn, em cảm ơn chị" Linh nóiNói xong Linh ngó lên trời xem nắng đã tắt hẳn chưa.

Từ sáng giờ chắc mợ hai cũng đã dậy, Linh đi lại lấy thao nước rửa mặt, để chiếc khăn nhung vào.

Quay lại nói với Tí:- tới lúc em vào hậu mợ hai rồi có gì phần còn lại chị làm giúp em nha- đi đâu đó đi đi, để taoLinh cười như lời cảm ơn gửi cho Tí.

Đến phòng mợ nó gõ cửa- Mợ hai em vào được không?Hai lần như vậy nó vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, nó bạo gan mở cửa đi vào.

Vào đến trong mợ vẫn đang ngủ, nó đi thật nhẹ thật khẽ, đứng sát bên mợ.

Mợ ngủ trông đẹp làm sao.

Tim nó cứ ngó theo từng nhịp thở ở nơi ngực mợ phập phồng lên xuống mà đánh thùm thụp.

Hai gò má nó ửng đỏ vành tai cũng đỏ theo sau.Nó lắc đầu qua lại như để trấn tỉnh lại "mày khùng rồi Linh nghỉ cái gì vậy".

Nó tiến sát lại mép giường rồi đặt thao nước xuống cái bàn nhỏ.

Nó ngồi xuống nhìn mợ nó.

Nó đưa ngón tay chạm vào đôi môi mềm mại của mợ.

Từng hơi thở của mợ nó cảm nhận rõ nơi bàn tay nó, bất giác nó rút tay lại.

Nó sợ nó mần chi quấy mợ sẽ giận nó.

Nó nhìn mợ thiệt lâu cuối cùng cũng khẽ thốt lên.- mợ hai đẹp thật...Rồi nhìn vào trán mợ lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Linh xoay người về phía thao nước cẩn thận vắt khăn.

Cùng lúc đó nơi khoé miệng mợ nở nhẹ một nụ cười.Nó quay người lại khom người xuống lau mồ hôi cho mợ.

Nó sợ làm mạnh mợ sẽ tĩnh giấc.

Gương mặt mợ và Linh cách nhau tầm một gang tay.

Nó nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán mợ.

Mợ đột nhiên mở mắt ra nhìn, Linh nhìn mợ.

Hai người nhìn nhau như đưa nhau vào một chiều không gian khác.

Tất cả lại một lần nữa lắng động lại, cánh tay nãy giờ trụ bên vai mợ để nó hầu mợ cũng đột nhiên run lên mất sức khi mợ nhìn.

Nó gắng lắm để tay không khuỵ xuống, nhưng trời không chìu lòng người.

Dù cho nó gắng gượng bao nhiêu cánh tay đó cũng khuất phục trước vẻ xinh đẹp của mợ.

Tay bị mất lực khuỵ xuống cả người Linh mất điểm tựa cũng khuỵ theo, môi nó vô tình chạm vào môi mợ.

Nó nhanh chống lấy lại tư thế đứng bật dậy, rối rít xin lỗi- mợ em xin lỗi em không có cố ýLúc này mợ cũng bất ngờ cũng chưa biết nói gì, mợ cảm giác tim mình lâng lâng.

Mợ im lặng một lúc ngắn nghe Linh rối rít mợ cũng trả lời- mợ có la em chi đâu.

Mợ làm em giật mình hả- dạ...dạNó trả lời vậy thôi cho mợ không giận, chứ trong lòng nó lại khác.- em vào đây hầu mợ dậy hả- dạ em thấy xế chiều rồi em nghỉ mợ dậy rồi nên vào xem mợ có cần chi không, đặng em hầu mợ- vậy đỡ mợ ngồi dậy đi, rồi mần chi thì mầnNó tròn mắt nhìn mợ nó không hiểu "mần chi thì mần" của mợ là đang nói gì, cứ trố mắt nhìn.

Mợ đành cười rồi bảo- là hầu cho tui đó đa, em nghỉ cái chi đóCon nhỏ gãi đầu đứng dậy đỡ mợ ngồi dựa vào thanh giường, nhẹ nhàng lau mặt cho mợ.- mợ ăn cơm nha, em chạy xuống bếp lấy cơm lênHoà nắm tay nó lại- mợ chưa đói em ở đây nói chuyện với mợ đi- dạ...Tự nhiên bây giờ nó ngại làm sao.

Mợ nắm tay, nó thấy thích mà cũng ngại nữa.- em vào đây chắc lâu rồi hén, mợ không biết gì về em hết chỉ biết mỗi tên, em nói cho mợ nghe em ở đâu, ba mẹ em nữa, sao mà không nghe em nhắcNó ngồi trâm ngâm lại.

Nó không biết phải nói làm sao.- em...em mồ côi...ngay đây mai đó...ai cho gì ăn đó...ai kêu gì làm đó...Nó chậm rãi trả lời, mợ nghe vậy cũng thấy thương nó- giờ em hầu của mợ rồi, ở đây không lo đói đâu đa- dạ ơn của ông bà và các mợ em không quên đâu làm trâu làm ngựa em cũng cam- không cần tới vậy đâu, chỉ cần...Mợ ngập ngừng.

Linh thấy mợ im nó hỏi tới- cần gì mợ, cần gì em cũng làm được hết, chẻ củi, quét nhà, phơi đồ, em làm được hết- mợ chỉ cần em ở đây với mợ thôi, được không?Linh nhìn mợ- không được hay sao mà im ru vậy cà, được hay không?Nghe mợ hỏi lần hai nó cũng trả lời- dạ được, em ở đây bảo vệ mợ- tui có đi đâu được đâu bảo vệ tui- mợ không đi được em đưa mợ đi, em làm đôi chân cho mợ, em cõng mợ đi.Nghe Linh nói mà trong lòng mợ vui lắm, nước mắt cũng tự nhiên mà lăn xuống, mợ khóc không phải vì buồn mà hạnh phúc.

Ngần ấy năm, ngoại trừ gia đình ra không một ai xa lạ nói tiếng vì mợ cả.- em nói thật không?- thật, em nói dốc cho ông táo bẻ răng em- sợ lúc đó ông táo không bẻ mà mợ cả bẻ trước á- mợ này em nói thật mà, em không như ai kia bỏ mợ đâu- hả...ý em là sao?Nghe mợ hỏi nó liếc qua chiếc nhẫn mợ đeo nói ngón áp út.

Nó học ít thiệt nhưng nó cũng hiểu ý nghĩa của chiếc nhẫn vàng đeo ngón áp út là gì.

Mợ nhìn theo hướng mắt nó, mợ biết nó nói ai chỉ đành nói cho qua- em còn nhỏ em không hiểu được đâu- dạ mợ nói đúng em con nhỏ em không hiểu được nhưng em giữ lời được- rồi rồi mợ biết rôì, giờ mợ đói rồi cho mợ ăn nhaNghe ai đói thì thôi chứ nghe mợ hai nó đói là chạy đi lấy cơm liền. **

Cầm ngồi trò chuyện với ông cụ mà quên mất cũng sắp đến giờ về.

- thôi hôm khác con ghé lại thăm em rồi thăm ông nha con phải về dưới nhà rồi- ừ bây về về đi, tối muộn đi không nên- dạ, ông nghỉ ngơi điCầm quay sang mộ Hạ- chị về nha, hôm khác chị lại lên với em...Cầm đứng dậy đi vài bước quay lại nhìn mộ Hạ- lại để em một mình rồi...Rồi Cầm quay mặt đi thẳng ra xe đã đậu trước đó rất lâu.

Ngồi vào xe Cầm hít thật sâu như để gượng mình lại.- đi về nhàMão "dạ" rồi rồ ga chạySuốt dọc đường mợ im lặng, Mão cũng không dám hỏi gì.

Trên con đường xế chiều, bóng dừa đồng lúa cũng êm đềm như mọi hôm.

Nhưng trong lòng Cầm như từng con sóng cả cứ đập vào liên hồi.Đang mung lung thì có một hình bóng người ăn xin trên vệ đường, gương mặt lấm len vừa quen vừa lạ.- dừng lạiChiếc xe dừng lại cách người ăn xin không xa, Cầm tiến lại cầm một đồng bạc rồi đặt vào bát người ăn xin- Cảm ơn cô...Giọng nói vang lên khiến Cầm đanh mặt lại, giường như cô biết điều gì rồi nhưng cô không chắc, cô ngồi xuống hỏi - quê cậu ở đâu, sao ra nông nổi này- tui quê Cà Mau gia đình làm ăn thua lỗ bán sạch gia sản cha mẹ cũng vì đó lâm trọng bệnh qua đời cả.Nghe tới đây Cầm giường như chắc chắn điều gì đó cô cả gan hỏi:- cha cậu là họ Lý buông vải phải không?- sao cô biếtNghe tới đây Cầm biết người trước mặt mình là ai rôi, cô đứng dậy nhìn hắn với vẻ khinh bỉ- mầy không nhận ra tao hả?Kẻ ăn xin nghe vậy ngước lên nhìn, vừa lạ vừa quen:- cô...cô...làKhông để hắn trả lời- Là Ngọc Cầm chị cả của Ngọc Hoà, người con gái mà mày đan tâm hất hủiHắn nhìn Cầm bằng đôi mắt sợ hãi, lẫn hổ thẹn...- tao gặp mày đúng ngày đám cưới con Hoà, tao về chung vui thôi, nhưng cả đời này tao cũng không quên cái bản mặt đốn mạc của màyNghe Cầm chửi hắn ngồi im cuối đầu, bởi Cầm nói đúng hắn đốn mạc thật.- ông trời cũng có mắt đó- chị muốn đánh em mắng em sao cũng được hết em chịu hết...- đừng có đem cái giọng xảo trá ra với tao, hừ...đánh mày để tao đánh con chó còn hơn, đánh mày thêm bẩn tay tao.Nói rồi Cầm quay lưng đi về xe, hắn ở lại tay nắm chặt đồng bạc.

Chiếc xe lao đi bỏ lại khói cùng với "câụ Lý Hậu" nhìn theo.
 
[Duyên Gái] [Bh] Trăng Tròn Rồi Mợ Gả Cho Em Nghe
[Duyên gái] [BH] Trăng tròn rồi Mợ gả cho em nghe- Chương 8


- A~... cuối cùng có hôm để nghỉ ngơi rồi...Tiếng Thuỳ vang lên trên sảnh trước, cô vươn vai rồi ẹo hôngThuỳ làm cho tuần phủ trên tỉnh nên hầu như cô trên đấy cho tiện công việc.

Cô vừa được nghỉ phép là về liền chơi với hai chị.- ê Tèo, thấy chị cả ở đâu không?Thằng nhỏ đang hí hoáy làm gì đó sau vườn nghe tiếng cô út gọi nó chạy ton ton vào- dạ bẩm cô, sáng giờ con chưa thấy mợ cả đâu- ờ vậy thôi, mà em đang làm gì vậy- dạ cô, em làm lồng đèn, ngày mai tới trung thu rồi, cô út hông nhớ ha?- ờ em không nói cô quên bén mất, haizz... làm có ngơi đầu óc đâu mà nhớ..."chẳng phải lúc trước cha bảo em ở nhà làm cô út cho sướng thân đó đa em không chịu chứ ai" Giọng nói trầm vang , vang lên.

Mợ Cả khoan thai bước ra, hôm nay cô vẫn mặc bà ba, rất ra dáng quí bà phú hộ, vừa quyền lực vừa xinh đẹp- trầu quơi... chị cả em đó hả đa?Nghe Thuỳ hỏi vậy Cầm biết cô đang chọc mình, búng nhẹ vào tráng cô em út mình- Cha cô...cô định ghẹo gan tui hả đa? bộ nhỏ lớn em chưa thấy chị mặc đồ này hả?- đâu có đâu có... em hỏi vậy tại chị em đẹp quáCầm đi Pháp lúc Thuỳ cũng tầm mười mấy tuổi nên cô nhớ rõ lắm.

Cô tưởng sẽ không bao giờ thấy Cầm về lại nơi đau thương này...- nịnh vừa thôi, nãy đứa nào than mệt đâu, ra đây tao đánh mấy roi là hết mệt-hỏng có hỏng có em nào có mệtNghe mợ cả hâm đánh Thuỳ cũng sợ, Tèo đứng nãy giờ nó bụm miệng cười tránh phát ra tiếng.

Cầm thấy vậy bảo nó mần công chuyện.

Nghe tiếng Cầm nó sợ ba chân bốn cẳng chạy tuốt ra bếp.Cầm quay gót vào ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ rót ly nước trà nhấm nháp, Thuỳ thấy chị Cả có chút lạ cũng bèn hỏi- Em ngó bộ chị có gì giấu trong lòng hả?Nghe em hỏi Cầm thở dài, một tiếng thở dài nặng trĩu.

Thuỳ thấy vậy lo lắm, tuỳ xa cách mấy năm biền biệt nhưng tình cảm chị em vẫn không thay đổi.- em nhớ chồng cũ chị hai chớ đa?- nhớ chứ, em mà gặp đâu em cho lính gông cổ lại- cô đấy, làm chưa được bao nhiêu cậy quyền rồi hả?- người hiền lương thì em khác chớ cái ngữ đó em hiền mần chi chị...Cầm nghe vậy nhìn em cười, rót ly trà cho Thuỳ- nè uống đi, uống cho hạ quả, ngó coi cô nóng hơn tui rồi đaThuỳ cầm ly trà nốc cả ly, cô tuy nhỏ nhất trong ba chị nhưng cái sự đời cô cũng thấu tình đạt lý.

Không tự nhiên mà cô lại được theo hầu quan tuần phủ.

Thuỳ ở nhà sẽ là cô út ngoan hiền, nhưng khi vào chánh sự cô là hai người hoàn toàn khác nhau.

Đợi em bình tĩnh lại, Cầm mới tiếp tục nói:- chuyện là mấy ngày trước chị qua làng bên mần công chuyện, lúc về chị gặp nó...nhưng...- nhưng sao?

- bây giờ nó thân sơ thất sở đến nỗi lang thang ngoài đường, ban đầu chị nhìn sơ thấy quen quen nhưng không rõ, lúc đó lại bị vành nón lá che không thấy mặt.Thuỳ chăm chú nghe không muốn bỏ sót một từ nào.

Cầm vẫn ôn tồn kể:- chị nghỉ người quen thì sao, xuống hỏi cho đặng lòng, nhưng xuống hỏi thì té ra là nó...- Rồi ổng có mần chi chị không- em nghỉ nó dám không...-vậy thì có chuyện chi khiến chị bận lòng?- em không thấy chiếc nhẫn cưới con Hoà chưa từng tháo ra à, chị sợ sau này thằng đấy tìm đến chị hai mày lại khổ- chị à không ai lại cứ đi vào một vết xe đầy bùn đất thế mãi đâu- chị hai mầy thì có đó cô út ạ... mày không thấy từ lúc về nó không ra khỏi phòng sao?

Bên Pháp nó cũng vậy suốt ngày ủ rũ một góc...Nghe chị cả nói vậy Thuỳ cũng đâm ra lo theo nhưng mà giờ làm sao được, lòng dạ là của chị hai, Thuỳ cũng đâu thể nào thay đổi được.- thôi em biết rồi...cứ để chị hai nguôi ngoai...càng ép lại càng khó đó đa...Cầm lúc này chỉ biết thở dài...

Thuỳ tiếp lời:- lo mãi chuyện chị hai sao chị không lo cho chị đi, qua con trăng nữa là chị hơn ba mươi rồi bộ không định chuyện của mình sao..." chị có Hạ rồi" Cầm cười rồi nhìn em bằng đôi mắt gợi buồn, có lẽ suốt cuộc đời này ngoài Hạ thì không còn một ai khiến trái tim héo mòn ấy sống lại lần nào nữa...- nhưng mà...- thôi chị đi coi nhà máy xay lúa đây, hôm qua cha bảo chị ra mà học sổ sách, em ở lại nhà chơi rồi nghỉ ngơi, chị đi.Ngắt nhanh lời Thuỳ, Cầm vội vã bước ra ngoài bảo Mão chuẩn bị xe.

Thuỳ hiểu ý Cầm muốn trốn tránh câu hỏi của cô...**

CỐC...CỐC...- Mợ ơi em vào được không ạ...Linh đứng ngoài tay mang theo một mâm cơm thơm phúc nóng hoi hỏi." em vô đi" nghe tiếng mợ Linh nhanh chống mở ra, nhìn thấy nó mợ cười tươi lắm, Linh cũng cười tại nó thích nhìn mợ cười.

Nó tiến đến chỗ mợ ngồi, nó múc cơm cho mợ rồi thổi cho bớt nóng.

Nãy giờ nó đâu biết mợ nhìn nó chưa ngơi giây phút nào.- mai mốt em vào phòng mợ không cần gõ cửa đâu- ấy sao được mợ...phận em toi tớ làm vậy không phải phép...- vậy giờ mợ hỏi em trả lời đúng hoặc sai thôi nha-dạ...- em hầu của riêng mợ đúng không?- dạ đúng...- vậy em nghe lời mợ đúng không?-dạ đúng- mợ nói là em phải nghe đúng không-dạ đúng- mợ cho thì em cứ làm như vậy...đúng không...-dạ đúng...Hoà nghe Linh trả lời như đúng ý mình, cô mỉm cười hài lòng.

Linh vẫn còn đang ngơ ngác, một hồi nó mới nhận ra mình bị mợ gài.

NHưng mà mợ gài thì sau này người hối hận là mợ chớ không ai hết.- dạ mợ dạy thì em nghe, mợ ăn cơm đi cho nóng cho ngon, hay mợ để em đúc nha...Hoà cười rồi gật đầu, cô từ từ há miệng đón từng muỗng cơm của Linh.

Có lẽ từ lâu rồi mợ mới thấy cơm ngon như vậy.

Thấy mợ ăn ngon miệng Linh cũng vui trong lòng.- mợ no rồi...- thêm muỗng nữa thôi mợ, mợ ăn vầy mới có sức chớNghe Linh năn nỉ Hoà cũng chiều lòng nó, mợ thấy thương Linh lắm.

Thương từng lời ăn tiếng nói, thương từng cử chỉ của nó.- rồi đó được chưa cô nương...- dạ được rồi vầy mợ mới mau khoẻ- em nói như đốc tờ vậy cà- em giỏi hơn đốc tờ, đốc tờ đâu có đúc mợ ăn đâu- đúng rồi Linh của mợ là giỏi hơn đốc tờ đó đaNghe mợ khen Linh cười như được mùa.

Trong lòng nó xôn xao lắm...- mợ hỏi này em trả lời cho mợ biết nghe- dạ mợ hỏi đi- đó giờ...em có thương ai chưa?- dạ có thương ba thương má nè...- không phải, ý mợ không phải thương ba thương má - vậy chứ ý mợ là sao- là thương giống như... ba má em thương nhau vậy đó đa...Linh trầm ngâm, nó nhìn mợ, nhìn gương mặt đang mong chờ câu trả lời của nó...- dạ...có...Nghe Linh nói "có" tức khắc lòng mợ buồn lung lắm.

"ừ thì người ta có người thương, tự dưng buồn vậy cà" Hoà tự nhũ trong lòng.

Mợ vẫn cố hỏi thêm:- chắc cái người đó phải có gì em mới thương hả?Nghe mợ bảo cười mỉm rồi nhẹ nhàng đáp:- sao mợ muốn biết?- ờ thì...thì em là hầu của mợ mà...mợ phải biết chứ- biết rồi thì mợ như thế nào?"

ờ biết rồi thì mình như thế nào" mợ trầm ngâm không biết như thế nào đành bấm bụng trả lời:- thì mợ coi người đó ra sao, tốt hay xấu có lo được cho em không?

Lỡ em gặp chồng như mợ khổ cả đời không...- mợ muốn em lấy chồng hả?Thiệt cái lòng cái dạ mợ thì là không, nhưng mà mợ vẫn rất cứng miệng bảo:- lớn rồi phải lấy chồng chớ đa...- em không lấy chồng...em nói sẽ ở đây với mợ bảo vệ mợ mà...- vậy người em thương thì sao, người ta đợi em mãi sao đặng đa?Mợ hai Hoà nhà ta từ nãy giờ vẫn không quên nhắc lại chuyện con hầu có người thương.

Mợ muốn biết đó là ai, lòng mợ nãy giờ khó chịu lung lắm.- em nói em có người thương thôi chớ có nói người ta cũng thương em đâu...- Linh của mợ xinh mà sao không thương cho đặng nè...- vậy mợ có thương em không?Linh ngồi sát lại, kề sát mặt mình gần mặt mợ.

Nó muốn nhìn kĩ mắt mợ nó.

Cái hành động bất ngờ của nó làm Hoà giật mình.

Nhưng không vội đẩy nó ra, bốn mắt nhìn nhau, lòng mợ lạ lắm, thổn thức theo từng nhịp tim.

Linh bắt đầu di chuyển môi nó gần lại môi mợ.

Mợ cũng nhắm mắt như thể đón nhận việc làm tiếp theo của Linh mà không chút phản kháng."

CHỊ HAI ƠI EM VÀO ĐƯỢC KHÔNG" Câu hỏi vang lên phía ngoài cửa làm cả hai giật mình.

Linh rút vội người lại, Hoà cũng mở mắt lấy tay vuốt lại tóc trở về nét nghiêm trang của cô tiểu thư Ngọc Hoà.

Nghe tiếng biết cô út của mình Hoà vui vẻ:- út đó hả vào đi emNghe chị trả lời Thuỳ nhanh chóng mở cửa chạy vào ôm chị mình mà không để ý có Linh ở đó.- em nhớ hai Hoà em quá"cô xạo quá đi" vừa nói vừa nhéo đầu mũi Thuỳ- em hỏng có xạo, tại trên phủ nhiều việc quá em chứ em nào dám trễ nãy việc về chơi với chị- chị ghẹo út của chị thôi chứ công việc quan trọng hơn- dạ...mà chị hai trong người sao rồi-chị khoẻ ru à..- thật không đa? em nghe chị cả nói chị cứ nhớ người ta lung lắm- người ta nào, em đang nói ai vậy- thì ông chồng cũ của chị đó, hôm bữa chị cả thấy...Đang nói thì đột nhiên cô dừng lại "không được nếu chị hai biết chuyện này không chừng càng thêm buồn trong lòng.

Dù gì chỉ cũng thương hắn lắm"- Thuỳ...Thuỳ hôm bữa chị cả sao...- à dạ hôm bữa chị cả thấy chị buồn nên dặn em có thời gian nói chuyện với chị- chị không sao, mỗi ngày chị có Linh hầu chị rồi, em có bận chi thì cứ làm cho xongLúc này Thuỳ mới để ý Linh, Linh nãy giờ đứng im không nói câu nào.

Chắc trong lòng nó cũng bực lắm.

- chị hai mai trung thu đó trăng đẹp lắm chị ra ngoài với em nha- mèn ơi chân tui vầy cô hỏng thấy hả đa?

Mần sao đi?"

để em cõng mợ" Linh nói vào nhanh.

Mợ nghe Linh nói vậy trong lòng cũng thích lắm.

Ngặc nỗi ra đường cứ để người khác cõng cũng ngại lắm.

Mợ nghĩ đến đó hai má đã ửng đỏ." chị hai có người cõng rồi, đi chơi đi ở nhà hoài khùng đó đa" Thuỳ vừa nói vừa lay chị.

Hoà thấy em vậy cũng mềm lòng.- rồi rồi...mai...Linh cõng mợ nghen...Nghe mợ chịu để mình cõng nó vui lắm gật đầu lia lịa.

Hoà thấy vậy cũng vui theo, bảo Linh ra ngoài chuẩn bị đồ đạc đi, dưỡng sức mai cõng mợ.

Ở lại với Hoà, Thuỳ giường như cũng hiểu ra tâm ý của Linh.

Hoà vuốt tóc em gái mình nhìn vẻ âu yếm- mai chị nhờ em trang điểm cho chị nha, chị muốn tươi hơn một xíu...,- hả chị muốn trang điểm á...- thì lâu rồi mới ra đường phải đẹp chút chứThuỳ thấy chị mình vậy cũng vui, cô cũng gật đầu đồng ý.

Cứ thế hai chị em lâu ngày gặp lại cứ tâm sự.

Bên ngoài tiếng chim hót cũng ríu rít.

Gió từng cơn thổi nhè nhẹ qua từng tán lá xanh đang đung đưa nghiêng mình.

Những câu từ in nghiêng là những lúc độc thoại nội tâm của nhân vật hoặc là tiếng nước ngoài.

Chân thành cảm ơn các bạn đã đọc truyện của Đan...
 
Back
Top Bottom