Tâm Linh Duyên Âm

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
319629578-256-k91001.jpg

Duyên Âm
Tác giả: Non_nguyen
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Chốn địa ngục âm tỳ...

Anh chịu trầm luân 18 cõi nhục hình...​
 
Duyên Âm
Chương 1


- Vậy... con về nhé!

- Được rồi - bà già chỉ gật gù đáp lơi.

Cô gái trẻ vén tà áo dài, tay xách giỏ, khẽ đi ra cửa.Từ trong màn che, một bé đồng chững mười mấy tuổi vén rèm thò đầu ra, tiến lại ngồi xuống cạnh bà già.

Con nhóc ra giọng tiếc rẻ khi bị mất khách.- Uầy!

Bà ơi cứ làm đại để xong cho rồi!

Cả mấy tháng nay được mỗi chị này!Bà già không đáp, từ nãy giờ cứ ngồi vắt chỉ, bàn tay nhăn nheo hình xương xẩu cứ mân mê mấy sợi dây.

Miệng còn liên hồi lẩm bẩm: " Không cắt được!

Không cắt nổi!"

BẦU KHÔNG KHÍ THẬT QUỶ DỊ!

Con nhóc khi thấy bà già chợt nổi tánh kỳ lạ như thế lại nghĩ thầm tính khí của mấy người già thật gây khó chịu, lúc thì sáng suốt đấy, một lúc sau quay sang thì lại dở dở ương ương đến bực hết cả mình.Một lúc sau, con bé trộm liếc sang.

Bả bây giờ lại cầm tràng chuỗi 108 hạt, miệng bây giờ lại liên hồi lẩm nhẩm mấy câu chú kỳ quặc không hiểu.Trời cũng đã tối rồi.

Chán nản .Con bé tựa lưng vào cột giữa nhà, mắt đảo qua bao nhiêu thứ đang bày biện lộn xộn ở trên bàn: nến ,hoa quả ,trầm lư, nhang, đèn,...

đều là đồ của chị gái lúc nãy đem đến.

Tầm mắt chuyển hướng ra cửa, giữa sân có cái bàn Thiên, ra xa hơn nữa chỉ còn là một khoảng không màu đen vô định...Không một cái nhà nào ở gần đây trong cái khu này.

Muốn tìm một ánh đèn thì gần nhất cũng phải đi xuống dốc tầm chừng 100 mét hơn.

Thế nên về khi trời sập tối, nếu giữa khuya mà còn nghe tiếng người vãng lai thì có khi còn "rụng rún" hơn gấp mấy lần so với tiếng lũ chó hoang sủa bậy, sủa bạ ở nơi đồng không mông quạnh này.Nhưng... chỉ một lúc sau đó bé đồng cảm thấy có gì đó không đúng, trái với thường ngày.

Cho tới khi nó để ý đến hai cái bình đèn được đặt ở ngay dưới hai cánh cửa.

Đèn tắt ngủm... tức thời mặt của nó bỗng biến sắc, "lông gà lông vịt" đều dựng hết lên cả.

Cái lưng đang tựa cột của nó tự nhiên cảm thấy rờn rợn như bị ai gãi vào, lạnh ngắt,... chạy dọc sống lưng.Nó ba chân bốn cẳng nhích gần lại chỗ bà già, vùi cái mặt tái xanh vào tấm lưng gầy.

Nó bây giờ thật trông như một con nhện con đeo bụng nhện mẹ.

Cái miệng líu nhíu cả lại do sợ: " bà ơi, nhìn cái đèn kìa!"...

Trước cửa nhà có dán hộ pháp, ma không vào được, đèn không bao giờ tắt, đèn để soi người âm.

Giờ đây lại tắt đi lúc nào không hay, u tối, lạnh lẽo, trơ trọi ngay đó...- Đã hiểu chưa?

- Lúc này bà thầy mới buột miệng, ngón tay dằn chuỗi liên hồi.

Từng lời thì thào của bà sau đó thốt lên nghe như tiếng ai oán vọng về từ cõi địa ngục âm tỳ :" Con bé lúc nãy... theo sau nó không phải là người âm...Ngừng một lát, tiếng nói như đã bị ai đó bóp nghẹn, không thể thoát ra khỏi vòm họng: ...

Mà là QUỶ."...

( Phiên Ngoại)

- Dạ...

Dạo đây, con cảm thấy người không được khỏe .- cô gái lén quan sát biểu cảm của bà thầy.

Tuy nhiên dù vậy trên gương mặt của bà già không hề có bất kỳ biểu lộ nào.

Có thể bà ta vẫn đang nghe cô gái nói nhưng có thể thấy sự tập trung điều dán chặt vào một cuốn sách cũ kỹ, nhoẹt màu đến ố vàng.

Ngồi đối diện còn có thể thoáng ngửi thấy cái mùi the hơi nồng của sách.

Trên đó là những ký tự trông không phải tiếng Việt, hơi nguệch ngoạc như chữ Hán, chữ Nôm, nhưng đôi lúc thực nhìn chả ra cái hình thù chi cả...

- Và...- Đột nhiên bà già lên tiếng.

Bà ta đã mất kiên nhẫn.

Cô gái lúc này hơi bối rối :" À...dạ!"

- Thực sự chỉ muốn rời khỏi nơi này...

Nếu không phải vì mẹ đã cố chấp đến vậy.

Thay vì cứ đến bệnh viện gần nhà thì cứ lại một hai ép mình tới đây- cô nghĩ thầm.

Cô hít một hơi thật sâu:" Ngay cả lúc này đây, con lại cảm thấy rất mệt mỏi, nó dai dẳng, đau nhức không hết.

Khi đứng lên thì giống như đang đeo một tảng đá nặng ở bụng.

Hơn nữa từ lúc nhỏ đến giờ con chưa bao giờ bị bóng đè.

Nhưng... hầu như cứ mỗi đêm nay, cho dù là trong lúc ngủ hay lúc thức dậy con đều bị mệt mỏi đến quệu rã...

Trong cơn ngủ có khi còn giật mình tỉnh giấc.

Lúc đó..."

- giọng nói cô bị nghẹn lại, dường như nhớ lại một nỗi sợ nào đó...

- Lúc đó, cứ như... có bóng dáng ai đó cố gắng kìm chặt cơ thể con không cho con trở mình.

Hình dáng đó không rõ ràng, cứ mờ mờ ảo ảo, dù lúc đó con không dám mở mắt nhưng con giống như đã thật sự nhìn thấy nó...

Cảm giác ấy còn đọng lại rất chân thực khi con thức dậy...

- Có nằm mộng không?

- bà thầy xen vào.

- Dạ có.

Đáng sợ là lúc nào giấc mơ con thấy cũng giống nhau, muôn lần như một.

Nhưng lúc cô đang muốn nói lại nội dung của giấc mơ cho bà ta nghe thì bà già đột nhiên chộp mạnh lấy tay của cô gái khiến cô giật nảy mình lên, theo quán tính sợ hãi muốn giật tay về.

- Đừng động!

- bà ta trấn an:" Đừng kể ra!

Cứ để tôi tự thấy."

- Thấy...thấy gì vậy bà?- cô hơi hoang mang.

...

- Tiền kiếp của cô...
 
Duyên Âm
Chương 2


- Vậy...lúc đó bà đã thấy gì? ......

Không biết đã là canh bao nhiêu.

Cái chốn hoang vắng này không có nổi cả một tiếng ve kêu.

Chỉ lâu lâu văng vẳng bên tai tiếng gió rít dữ tợn như ai oán.

Hai bà cháu nằm trên chiếc giường tre trong buồng, giăng mùng.

Bình thường bé đồng cứ tỏ vẻ mình đã " nhớn" không thèm ngủ với bà mà ra nằm ở giữa nhà canh trộm nhỡ nó khoắn hết đồ cúng.

Sau ngày hôm nay, tôi nghĩ rằng dẫu có thúc ép đến mấy thì nó cũng không bao giờ dám ra đó nằm nữa...

Bốn bề đều trùm lên một mảnh tối đen, ngay cả ánh trăng đêm nay sao cũng yếu ớt lạ thường.

- Con bé đó...- bà già phẩy chiếc quạt giấy nhám, giọng ôn tồn nhưng hơi chua chát:" Tao chỉ thấy được nó mần dâu cho một gia đình hương hào có chức có quyền, nhưng lại không may chết trẻ...

Tánh nó ăn ở hiền lành, căn duyên lại tốt nên bây giờ sinh lại sống trong một gia đình khá giả, nương nhờ đạo Phật..."

- Thế thì tại sao chị ấy lại có...thứ đó... bám theo.

Ghê quá!- nó yếu bóng vía gác luôn chân lên người bà già.

- Cái đó thì thực sự tao cũng nhìn không ra.

Lúc coi tay nó tao cũng không thấy bất kỳ sự phạm sát sanh hay gì để khiến nó phải mang nặng hồn ma bóng quế đến như vầy.

- Vậy bà không làm cho chị nữa hả?

Bà già im lặng...

- Thôi thì cứ để qua hết cái tháng cô hồn này rồi tao tính lại coi sao...
 
Duyên Âm
Chương 3


- Vậy bà ấy nói là hết tháng bảy cũng vào ngày này quay lại à?- Dạ mẹ!

Con cũng không dám hỏi nhiều- Thôi được rồi!

Vậy ngủ đi.

Cần thì cứ để đèn!-Mà mẹ ơi...- Cô níu lần lừ không muốn cúp máy.

Do mấy nay toàn là những chuyện đáng sợ cứ xảy đến một cách dồn dập.

Có thể nói là đã hoàn toàn khiến cho tinh thần cô hoàn toàn ngã quỵ rồi...- Ừa!- Bà đáp.

Có lẽ bà mẹ cũng hiểu được suy nghĩ của con gái bà.Giọng nói cô như đã ứa nước mắt đến nơi :" ...Mẹ...làm việc mau để...về đây lẹ với con."

- Được rồi... ráng mà ngủ đi!CỤP!Điện thoại tắt.

Mắt cô gái bất an liếc nhìn lên đồng hồ...

Tám giờ rưỡi!Đang trong giai đoạn nghỉ hè nên cô không cần phải đi ngủ sớm nhưng theo thói quen cứ khoảng gần chín mười giờ là đôi mắt cứ nhíu hết cả lại.

Nhưng... dạo thời gian gần đây, cơ chế sinh hoạt này sắp biến mất.

Nguyên do là bởi cô không tài nào ngủ được nữa cho đến khi đồng hồ điểm đúng...mười hai giờ đêm.Nói ra thì lại càng đáng sợ nhưng chính bản thân cô lại cứ rơi vào sự trằn trọc mỗi tối.

Để tiện đến thời gian không ngủ được thì cô đã cài điện thoại hiện tin nhắn nhắc nhở cứ sau mỗi một giờ đồng hồ.

Nhưng cô chắc chắn cứ đến một lúc nào đó chính bản thân mình thật sự hoàn toàn mất đi nhận thức không biết từ khi nào.

Chỉ có thể thiếp đi một mạch cho tới lúc sáng mà trong khoảng thời gian ấy chính cô đã phải chịu đủ mọi sự dày vò.

Nhưng đáng sợ ở chỗ... bởi vì chính mình đột ngột thiếp đi nên không thể tắt tin nhắn nhắc nhở, mà số giờ luôn hiển thị tới tận mấy đêm liền như thế đều dừng ở mức...mười hai giờ đúng.Điều này khiến cô gái luôn ở trong trạng thái căng thẳng, hoảng loạn, lại nghi ngờ mình có bệnh.

Nhưng cứ mỗi lần cô muốn được đi khám ở chỗ bác sĩ thì đều không được.

Bởi vì mẹ cô không muốn cô tới bệnh viện.

Khi nghe được vấn đề của con gái mình, cô thoáng trông thấy gương mặt mẹ mình rất nặng nét suy tư.

Cả vừa lúc nãy đi tới chỗ của bà đồng thì chỉ là do chính mẹ cô đã buộc cô phải đi.

Lúc nãy gọi điện cô cũng muốn cằn nhằn với bà lắm chứ, bà đồng vừa nghe xong vấn đề của cô đã không giúp đỡ mà còn bị đuổi về khiến cô rất ngại ngùng và hoài nghi làm sao!...

Tối nay do mẹ không có ở đây nên cô uống đến tận hai viên thuốc ngủ, đều là lén để mua.

Nhưng chính cô nghi ngờ đã mua phải thuốc giả... nó chẳng có tác dụng một xíu nào...

...

TẠCH!!!- Đèn tắt.

Nhà cô không xài đèn ngủ, nhà lại nằm ở cuối khu xóm vắng vẻ, im ắng, không có nổi cả một tiếng chó sủa, nhưng tối nay có cảm giác gió đã mạnh hơn thường này, lạnh lẽo, lại còn rít, tru tréo lên từng hồi nghe rõ hơn thì như... có ai đó đang cố cào mạnh vào tường...
 
Duyên Âm
Chương 4


- Vợ ơi... vợ ơi~~~ Tiếng gọi người đầy ai oán nghe thật ...gần đây.Cô lúc này còn không thể mở nổi mắt, chỉ có thể tập trung lắng nghe xem tiếng kêu quỷ dị đó phát ra từ đâu!- Khụ!

Khụ!- Có tiếng người ho.Cô sợ đến mức bấu chặt tay, cố gắng xác định âm thanh lạ ấy phát ra từ chỗ nào.

Nhà kế cạnh sao?

Vô lý!

Nhà của hai mẹ con cô chẳng chung vách với ai cả.

Suy nghĩ đến đó tóc gáy của cô dựng hết cả lên...- làm ơn trả lời anh... anh xin em...Tại sao lời cầu xin ấy lại nghe bi thương đến thế!

Nhưng trong lòng cô không hiểu tại sao lại dấy lên một cảm giác bi ai, khốn khổ cùng sự sợ hãi và... chê trách.- Anh là ai...- Thật kỳ lạ, rõ ràng cô cảm nhận được miệng của cô không hề phát ra âm thanh nhưng dường như cô có thể nghe ra thành tiếng.Bỗng... một luồng hơi nóng lan tỏa khắp bàn chân cô, nóng rát đến mức muốn rụt chân lại nhưng thân thể trở nên đơ cứng, cứ như nó không còn là cơ thể của cô nữa...- Đau quá!

- Luồng cảm giác ấy thật nóng, đến phỗng cả da, cứ như đang áp mặt vào cái bình nước sôi sùng sục còn chưa kịp tắt bếp.Luồng hơi nóng ấy cứ di chuyển, từ lòng bàn chân tiến dần lên đầu gối, đến cả... bên trong đùi.Giờ đây sự nhạy cảm của cô đã nhận ra.

Không phải hơi nóng mà là một bàn... tay, cô đã có thể nhận ra hình thù của nó.

Sự vuốt ve đó, cái động tác mơn trớn đó, rõ ràng là một bàn tay con người.

Nhưng bàn tay ấy sao lại có nhiệt độ kinh khủng đến như vậy, khiến cô bị cháy da cháy thịt, đau đớn vô cùng!
 
Back
Top Bottom