Mắt anh trông mắt tôi, lâu quá, càng dần đắm đuối, càng dần mộng mị.
Đôi tay dang rộng, những khớp xương lạnh cóng cứ thế xoa nhẹ vào tóc tôi, ôm gọn vào mặt tôi.
Tim tôi đột ngột thấy những thổn thức nhen nhóm như lửa đốt.
Ôi, anh à.
Không biết khi này anh còn suy nghĩ điều gì.
Nhưng có lẽ anh đang vui.
Anh cười rất nhiều.
Nụ cười trong veo như đôi mắt nơi tôi.
Anh hôn lên má tôi những ba lần, rồi ôm lấy thật chặt, như thể sau đó tôi phải rời xa anh mãi mãi vậy.
Sẽ không đâu anh ơi, không bao giờ.Nắm lấy một góc của áo anh, cùng nhau sóng bước băng qua đoạn đường đông người, nhiều khi vẫn khiến tôi nghĩ rằng dường như mình đã chết.