Tâm Linh duyên âm

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
226903494-256-k546372.jpg

Duyên Âm
Tác giả: itsmeethanh
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

sợi chỉ đỏ buộc trên ngón áp út - lại một ảo ảnh khác.​
 
Duyên Âm
Duyen Am


"Trống rỗng lắm à?"

Anh hỏi, bằng một giọng có hơi chút kì lạ.

Vậy mà tôi lại chẳng hề mảy may suy nghĩ nhiều, chỉ cất giọng yếu ớt đáp lại lời anh, nửa thực nửa không, không vui không buồn, có lẽ sẽ làm cho anh cảm thấy vô cùng bối rối giữa màn đêm này chăng?"

Em biết mình đang dần nhạt màu."

Tôi biết chứ, biết từ rất lâu rồi.

Từ khi cây đèn măng-sông trên tay anh đã không còn in hằn bóng tôi treo trên vách, tôi thừa hiểu hồn vía ai đã sớm bị anh dong tới rồi bắt đi.
 
Duyên Âm
1


Có lẽ anh sẽ đến.

Ít ra thì tôi đã nghĩ như vậy.

Tôi mong là vậy.

Tôi mong mỏi đến thế chỉ để chờ đợi một lần anh xuất hiện trước tôi.Anh sẽ đến với tôi bằng vòng tay đột ngột từ phía sau lưng, bằng nụ cười nhẹ nhàng giữa lưng chừng, bằng đôi mắt mà chưa ai được thấy chúng một lần rực sáng.

Như những lần tôi từng thấy anh trong mơ.

Anh đẹp như mơ.

Anh đẹp hơn tất thảy mọi thứ tôi có thể dùng để diễn tả được vẻ đẹp của anh, bóng hình nơi anh, trong giấc mơ tôi.

Anh sẽ đến với tôi giữa giàn hoa giấy đã bắt đầu nở rộ những bông tím trĩu cành, rủ xuống bên hè phố đông tiếng người qua lại.

Tay tôi đan vào tay anh, nắng chiều đan vào tay anh, chúng tôi chìm trong nắng, cứ rực rỡ rồi bừng sáng mãi như thế.Nhưng anh đã luôn ở đó.

Lâu đến mức khiến tôi không thật sự nghĩ rằng anh đã từng ở đó.

Anh không đến với tôi như cái cách mà tôi mong mỏi, mong mỏi đến mức đã từng phải rơi rất nhiều nước mắt.
 
Duyên Âm
2


Tôi không nhớ lần đầu gặp anh là khi nào.

Có lẽ cả hai đều đã quên.

Hoặc cũng có lẽ chỉ mình tôi quên thôi.Nhiều lần tôi nghĩ đến những lúc anh từng chăm chú nhìn tôi.

Nhìn tôi trong câm lặng, và câm lặng thôi, như thể anh vẫn luôn muốn giấu tất thảy những cử chỉ của tôi vào sâu trong túi áo trước ngực mình.

Tôi nghĩ vậy, nhưng chưa từng hỏi về chuyện đó bao giờ.

Tôi biết anh sẽ không trả lời.

Anh hay ngại lắm.- Đừng bỏ em nhé.Giữa đêm khuya tôi luôn nắm chặt lấy tay anh, nắm lấy đôi bàn tay của anh lúc nào cũng lạnh ngắt, trong suốt như pha lê.

Nhưng anh không đáp lại.

Anh ôm riết lấy người tôi, chỉ vang khẽ bên tai một tiếng cười đầy mệt mỏi.
 
Duyên Âm
3


Mắt anh trông mắt tôi, lâu quá, càng dần đắm đuối, càng dần mộng mị.

Đôi tay dang rộng, những khớp xương lạnh cóng cứ thế xoa nhẹ vào tóc tôi, ôm gọn vào mặt tôi.

Tim tôi đột ngột thấy những thổn thức nhen nhóm như lửa đốt.

Ôi, anh à.

Không biết khi này anh còn suy nghĩ điều gì.

Nhưng có lẽ anh đang vui.

Anh cười rất nhiều.

Nụ cười trong veo như đôi mắt nơi tôi.

Anh hôn lên má tôi những ba lần, rồi ôm lấy thật chặt, như thể sau đó tôi phải rời xa anh mãi mãi vậy.

Sẽ không đâu anh ơi, không bao giờ.Nắm lấy một góc của áo anh, cùng nhau sóng bước băng qua đoạn đường đông người, nhiều khi vẫn khiến tôi nghĩ rằng dường như mình đã chết.
 
Back
Top Bottom