Tâm Linh Duyên Âm: Mộng Hồn Si

Duyên Âm: Mộng Hồn Si
[Phụ lục] Gia tộc Lê Nguyễn (chi chính xuất hiện trong truyện)


Chào các bạn, mình là au bộ này đâyyy hẳn nhiều bạn đọc qua mấy chương gần đây sẽ bị rối vì gia tộc Lê Nguyễn nhỉ???

Phụ lục này mình làm ra để hi vọng các bạn có thể hiểu hơn về gia phả của tộc Lê Nguyễn ó 🤘🤘🤘

Gia phả chi chính của gia tộc Lê NguyễnTính ra đến nay gần như chi chính của gia tộc đã xuất hiện phải không nào các bạn.

Thứ tự lớn nhỏ trong gia tộc xếp theo chiều giảm dần từ trái sang phải nhaaa!Còn về phần bố của Ánh Hồng và Ánh Nguyệt thì ông không thuộc chi chính nên mình sẽ không thèm vào đâu.Những nhân vậy bị gạch tên là đã chết nha.

Tuy nhiên, họ siêu thoát chưa thì còn... tuỳ!

Những nhân vật có dấu X dưới tên là không có con ruột ó.

Còn con nuôi thì chưa biết 🙂))Vâng, hẳn các bạn theo dõi thì cũng biết, gia tộc Lê Nguyễn đặt tên con khá là tuỳ hứng?

Tên nam như tên nữ phải không ạ 🙂).

Mình sẽ không nói tên nhân vật của gia tộc Lê Nguyễn và cả giới tính đều là sao chép nhà con bạn mình đâu 🤭🤭Ở gia tộc này, người mạnh nhất là trưởng họ nhe mn không phân biệt nam nữ luôn.Thôi, xàm xí vậy đủ rồi ó, chương truyện mới đang đợi kiểm duyệt rồi, chắc tối hôm nay sẽ lên sóng thoiii
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 20: Phòng trọ bất ổn


Mâu thuẫn chắc chắn sẽ không giải quyết được bằng cách hoà giải.

Cả hai bên đều biết như vậy.Cứ như thế, cuộc đại chiến giữa hai kẻ mạnh nhất gia tộc thế hệ thứ 3 và thứ 4 đã diễn ra vô cùng khốc liệt.

Họ chiến đấu long trời lở đất, vô số linh nô, nguyền hồn và linh chú, bùa phép được tung ra.

Bất kể đó là cấm thuật hay quỷ thuật cấp cao.

Nhưng kinh nghiệm của bà Tố Linh không thể so nổi với bác ruột mình- Quyên Ái, thủ đoạn và sự tàn độc càng không thể so bì.

Sau một ngày đêm đại chiến, kết quả đã ngã ngũ, hiển nhiên, bà Quyên Ái đã giành chiến thắng áp đảo...Do đó, bà được mang Ánh Nguyệt rời đi.

Còn mẹ cô- bà Tố Linh thì gần như phát điên lên.

Tất cả mọi người trong gia tộc đều cho rằng, vì Ánh Hồng nên Ánh Nguyệt mới gặp bi kịch như vậy...

Từ đó, mối hận không đội trời chung của hai chị em Ánh Hồng, Ánh Nguyệt ra đời...----------------Kết thúc dòng hồi tưởng của Ánh Hồng...Huyền ngồi bên cạnh, im lặng nghe cô bạn kể, em nhập tâm đến nỗi khóc lúc nào không hay.

Có lẽ vì thế, mà Ánh Hồng luôn sợ sệt như nhát ở lớp.

Hẳn cô bạn đã hạ quyết tâm lắm mới dám rời khỏi nơi đã giam cầm mình hơn 20 năm như vậy...Nhưng không để hai đứa vui vẻ lâu, từ hành lang lại có giọng nói mà hai đứa không muốn nghe nhất.- Cuối cũng cậu cũng đến haha!

Hôm qua mấy vị khách của tôi bị nó làm phiền đấy!

May mà họ bỏ qua.- Tiếng người quản lý nhà nghỉ đong đỏng ngoài cửa.

Hẳn là ông ta đang nói đến sẹ việc tối qua.- Hừm, biết rõ có thứ đó trong phòng mà còn tiếp khách hả?

Bây giờ đã là hơn 8h tối rồi, có gì để mai tính.- Một giọng nam trầm khàn cất lên.

Ánh Hồng ở trong phòng nghe xong ngay lập tức run rẩy cả người.Em ngồi cạnh, thấy cô bạn run như cầy sấy thì tò mò lắm, liền nói:- Sao...!?- Lời chưa nói ra đã bị Ánh Hồng dùng hết sức bình sinh chặn lại.Em không hiểu gì cứ nhìn chằm chằm cô, chỉ thấy Ánh Hồng rút điện thoại ra, nhập vài dòng chữ:" Người bên ngoài là Lê Nguyễn Ánh Đại."

Huyền vừa đọc xong, rén liền.

Tuy họ đã dùng ít máu chị Ánh Đào cho để tẩy sạch dấu vết trên người nhưng Ánh Đại - một pháp sư cao tay - ở đây thì tỷ lệ họ bị lộ là rất cao.- Gì chứ?

Rõ là do cậu?!

Đã hẹn hôm qua đến lại đột nhiên rời lịch đi là sao hả?- Thế ông hỏi thử hai vị khách nữ kia có cho vào không mà đòi?Lời vừa nói ra, Ánh Hồng thiếu chút nữa xỉu tại chỗ.

Ánh Đại có lẽ đã nhìn thấy bọn họ ở trong phòng và đang cố ý trêu họ mà thôi!

Em cũng tim đập chân run, đứng hình tại chỗ đến chớp mắt cũng không dám.

Ông quản lý lại đến trước cửa hai đứa, gõ mà hỏi rằng:- Xin lỗi quý khách, có thể cho chúng tôi vào tu sửa phòng được không ạ?Chắc hẳn lão này quên mất cái nhà nghỉ quèn này không có cách âm.

Ánh Hồng và Huyền sớm đã nghe hết bọn họ trò chuyện ngoài cửa.

Trong v khi cô bạn còn đang nằm úp sấp trên giường run rẩy thì Huyền đã nghĩ ra cách.- PHIỀN CHẾT ĐI ĐƯỢC, CÓ GÌ MAI HÃNG ĐẾN!!!- Em lấy hết sức gồng mình lên quát ầm ầm.

Ông quản lý khách sạn rén liền, không dám ho he nửa lời.- Vậy...

Vậy không làm phiền quý khách nữa!Quản lý thấy thế liền vội rời đi.

Tiếng bước chân hai người cộp cộp trên hành lang, hai đứa mới thả lỏng được một chút thì đột nhiên...- Này...- Từ ngoài cửa lại phát ra âm thanh một lần nữa.Bị bất ngờ, hai đứa tí nữa hét ầm lên.

May sao đứa này ôm đứa kia, bịt mồm nhau được.- Hai cô có chắc ở đó được không vậy?- Ánh Đại đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng hỏi.- ĐÃ BẢO LÀ MAI MÀ!

ĐI RA NGAY!!!- Có lẽ vì vừa bị giật mình, em lại quát phát nữa.

Lần này thì Ánh Đại cũng rén rồi!Đợi thêm lúc lâu nữa, em mới có đủ can đảm bước ra, mở hé cửa quan sát.

Hành lang trống rỗng không một bóng người.

Thấy vậy, hai đứa mới tạm yên tâm.

Nhanh chóng thu dọn sạch sẽ đồ đạc rồi chạy như bay xuống quầy lễ tân trả phòng, may là cả quãng đường, chúng không gặp sự cố nào cả!
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 21: Xe bus đêm


Sau khi trốn khỏi nhà nghỉ ''bất ổn'' đó, hai đứa vội vàng leo lên một chiếc xe bus đêm.

Ngồi bừa vào hàng ghế thứ hai từ dưới lên, cơn buồn ngủ đã ập đến.

Có lẽ vì trời đã về khuya, cũng có lẽ vì hôm nay đã gặp kha khá chuyện rắc rối, cả hai thiếp đi ngay lập tức.Huyền thức dậy, là do bị Ánh Hồng cấu mạnh.

Em định 'á' lên nhưng quang cảnh trước mặt làm em im bặt luôn tiếng.

Chiếc xe bus đã dừng lại từ bao giờ ở một khu phố cổ ngập ánh đèn nhưng tuyệt nhiên không có âm thanh hay sự xuất hiện của người sống.

Em hơi nghiêng đầu lên nhìn Ánh Hồng - cô bạn đang cho em tựa vào vai.

Chỉ thấy ánh mắt của cô bạn hiện rõ sự lo sợ, dường như đang cố gắng bảo em đừng cử động.Trên xe chẳng có ai, chỉ có ông bác lái xe bus ngồi đơ như tượng mà thôi.

Nhưng em cảm giác có ai đó ngồi phía sau.

Cảm giác lành lạnh nơi tóc gáy và sự bất an từ trong tim y như những lần đầu anh Vũ xuất hiện.

Quả nhiên, đợi thêm một lúc nữa, biến cố xảy ra rồi!Huyền nhắm mắt lại, mở mắt ra lần nữa, khung cảnh liền thay đổi.

Lúc này, Ánh Hồng đã biến đâu mất tăm, bộ đồ hiện đại trên người em cũng bị thay bằng bộ áo dài đỏ trong lễ cưới.

Phục trang trên người em cũng trở nên cầu kì, đầu cài trâm đeo kẹp vàng kẹp bạc, tai đeo khuyên loan phượng bằng vàng, cổ đeo kiềng trạm chim yến quý, tay chân đeo toàn trang sức tinh xảo.

Và hơn hết, chiếc xe bus kì lạ đã thay bằng kiệu hoa của nàng dâu mới về nhà chồng...Rồi có bàn tay đàn ông trắng nhợt nhạt đưa vào kiệu.

Em không biết nên đưa tay ra hay không nên vẫn ngồi im.

Dường như đằng trai ngẫm ra điều gì đó, liền rụt tay lại.

Một lát sau, một đĩa lễ vật đậy khăn lụa đỏ được dâng vào.

Thấy bàn tay trắng ởn và chiếc đĩa cứ dí sát mãi vào mặt, em đành phải lật đĩa ra.

Kết quả làm em chết trân: bên trong là đầu một cô gái tầm 30 tuổi chết mở mắt trừng trừng...Huyền không thở nổi.

Hô hấp dần trở nên nặng nề.

Bàn tay đó lại một lần nữa chìa ra.

Cơn sợ khiếp vía khiến em không dám nắm lấy bàn tay ấy.

Đằng trai lại lần nữa hiểu ra, từ từ rút bàn tay lại.

Lần này thì em vội vã nắm lấy bàn tay ấy, bởi em không muốn nhận thêm bất kì 'lễ vật' nào như vừa rồi nữa.

Bàn tay lạnh ngắt được em đáp lễ thì run lên một hồi, xong cũng dắt tay em ra khỏi kiệu.Quỷ tân lang này cũng như em, mặc một bộ áo dài nam màu đỏ, đầu đội mấn cùng màu.

Gương mặt nhợt nhạt, đôi môi thâm sì và sự gầy gò của y cũng khó lòng che đi vẻ thanh tú đầy học thức.

Hai bên đường là hai hàng người, một bên mặc áo đỏ, tung hoa.

Một bên mặc áo vải trắng tung tiền giấy.

Đây chính là khung cảnh hỉ tang song sự?Quỷ tân lang từng bước, từng bước dẫn em đi về phía trước.

Xa xa có mấy vị cũng mặc áo dài lụa quyền quý, nhất là hai người ngồi cạnh chiếc bàn trà, xem ra là trưởng bối của chàng trai.

Em càng bước, ý thức càng mơ hồ.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến trước mặt những người kia.

Người phụ nữ lớn tuổi đeo vào tay em chiếc vòng vàng tinh xảo.

Theo trình tự, em và chàng thư sinh tạ lễ, chuẩn bị bái thiên địa.Nhưng đột nhiên, chiếc vòng cổ lại loé lên khiến tim Huyền đau nhói.

Ý thức tỉnh táo lại trong chốc lát, em kinh hồn khiếp vía.

Nhanh chóng, em đập vỡ bình trà trên bàn tan thành mảnh nhỏ rồi vơ lấy mảnh to nhất, rạch một đường vào lòng bàn tay lòng mong sao bản thân có thể rời khỏi mộng cảnh ngay lập tức.Quả nhiên, cơn đau đã kéo em về thực tại.

Chưa kịp mở mắt, bên tai em đã văng vẳng tiếng Ánh Hồng:- Dậy!

Dậy đi Huyền?

Dương Thu Huyền!?Khi đôi mắt em nhìn rõ sự việc, thì cũng là lúc em bị sốc toàn tập.

Ánh Hồng thở hổn hển không ra hơi đang dùng hết sức lay người em.

Cả hai đang được bao bọc trong kết giới màu đỏ - y như lần trước anh xuất hiện.

Quả nhiên, ngay đằng cuối chiếc xe, anh Vũ đang đứng đó chiến đấu.

Và chiếc xe bus nhỏ bây giờ lại được mở rộng ra gấp 10 lần - đúng như một chiếc xe cho người khổng lồ với hàng ghế dài bất tận vậy!Huyền chưa hiểu anh đang chiến đấu với ai thì từ cuối xe bus, một gương mặt xuất hiện.

Đó chính là quỷ tân lang thư sinh ban nãy.

Nhưng lần này, khuôn mặt trắng ởn đó được điểm thêm màu sắc như các nghệ sĩ hát tuồng kịch trông rất kì dị.

Bước ra thêm chút nữa, em thấy người y không có gì cả... chỉ hoàn toàn là những xấp vải lụa đỏ như máu nhưng uốn lượn được như những con trăn sống sờ sờ ở đó.
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 22: Trận chiến quỷ vs quỷ


- Cô gái đó đã là vợ của tao rồi...

Mày không cản được việc bọn tao đến với nhau đâu...- Chàng thư sinh, hay chính xác hơn là cái đầu của chàng thư sinh thều thào nói.

Đôi mắt thì nhìn chằm chằm Huyền không rời.Đến nước này, cả Ánh Hồng và em đều biết rằng mọi chuyện không ổn rồi.

Cô dáo dác nhìn khắp thân thể em rồi dừng mắt tại cổ tay trái...- Cái vòng gì đây?- Ánh Hồng hỏi.Hoang mang rồi, lúc này em thực sự hoang mang rồi.

Chiếc vòng vàng từ mộng cảnh lại xuất hiện ở thực tại ư?

Em không biết giải thích như thế nào, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, hoang mang nhìn cô bạn.

Ánh Hồng cũng hiểu ra, vội kéo chiếc vòng ra.

Nhưng kỳ lạ là, dù cô có dùng hết sức bình sinh của mình thì cái vòng vẫn yên vị ở đó.

Mọi đau đớn lại được em hưởng cho kì hết.- Mẹ kiếp, không tháo được thì đập.- Cô bạn nghiến răng nói.Vơ tay vào túi rút ra cây búa bạc, Ánh Hồng nhẩm chú, nhắm chuẩn rồi đập một phát vào chiếc vòng.

Nhưng như thế với nó chẳng xi nhê gì cả.

Tuy nhiên, bạn cô - người đang đeo chiếc vòng lại hét ầm lên.

Thật vậy, nhát búa giáng xuống cái vòng như thể giáng thẳng vào cánh tay của em vậy.

Vết thương mới ở cánh tay, cộng với vết rạch nơi lòng bàn tay sẵn từ trước làm em đau buốt.

Máu chảy ra càng nhiều, tầm nhìn của em cũng bắt đầu mờ đi.- Chết tiệt, không tháo được.

Rốt cuộc là tại sao chứ?

- Ánh Hồng không dám manh động nữa.

Cô hấp tấp xốc người Huyền lên rồi truyền cho bạn ít linh lực của mình.

Vì cô biết, nếu để em và hồn ma tên quỷ tân lang đấy liên kết với nhau đến sáng thì vô cùng khó để hoá giải mối duyên nợ giữa 2 linh hồn.

Còn em mà chết bây giờ, coi như em hoàn toàn thành vợ của tên mặt trắng đó.Anh Vũ đứng chắn phía trước bận phải chống đỡ với những chiếc xúc tu - những cuộn vải sống của quỷ tân lang - nên không hề quay lại.

Nhưng không hiểu sao, em cảm nhận được anh đang tức giận, vô cùng tức giận.- Bảo vệ em ấy cho tốt.

Đừng có qua đây.- Anh lạnh lùng nói.Vừa dứt lời, lớp bảo vệ em và Ánh Hồng liền biến mất.

Nhanh như cắt, những xúc tu vải lao thẳng về phía Huyền.

Anh Vũ bắt được vài tấm vải, những tấm còn lại cuộn tròn lao thẳng về phía em.

Ánh Hồng cũng không vừa, cô rút từ trong túi ra một con dao găm nhỏ, niệm chú làm nó bùng lên ngọn lửa rồi xử gọn những tấm vải còn lại.

Bên kia, anh thấy Ánh Hồng đang làm tốt nhiệm vụ cũng không để ý nữa, phi như bay đạp thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của quỷ tân lang.

Thấy anh cũng là một đối thủ khó nhằn, quỷ tân lang không đếm xỉa đến chỗ em nữa, xúc tu vải tập trung hết vào việc chiến đấu với anh Vũ.Hai người - hay chính xác hơn là hai linh hồn - lao thẳng vào nhau.

Hai nguồn linh lực một tím một đỏ va trực tiếp vào nhau.

Anh Vũ cũng chả buồn giữ hình dáng con người nữa.

Mặt anh biến dị, tay chân to ra cơ bắp cuồn cuộn từng hồi, răng nanh, tóc, móng cũng cứ thế mà dài ra.

Đôi mắt trắng dã long sòng sọc, từng đợt sóng gầm như gió lốc làm người ta sợ hãi.

Lúc này, anh giống một con quỷ thực sự.Những tấm lụa dài dai như đỉa cứ quấn chặt vào tay, chân anh - lúc này đang ở dạng quỷ, anh không nao núng mà giật đứt chúng.

Nhưng vấn đề là có quá nhiều xúc tu vải, nếu cứ tốn thời gian vào chúng thì trời sẽ sáng trước khi xử lý xong con quỷ mất.

Dù anh Vũ đã có ý không muốn Ánh Hồng tham chiến, chỉ muốn cô toàn tâm toàn ý bảo vệ em, nhưng Ánh Hồng không ngu ngốc đến nỗi không nhìn ra mưu kế của quỷ tân lang.

Cô rút trong túi mang sẵn lấy một cái ná rồi đặt một viên bi sắt làm đạn.

Nhắm mắt lại để xác định kĩ đối thủ rồi mở mắt ra, viên bi sắt trong tay cô lao vun vút về đám vải lụa đó.

Ngọn lửa phép đã bùng cháy, nó lan từ tấm này sang tấm khác.

Con quỷ mặt trắng thấy lửa thì như phát điên, như mất trí.

Y gào thét dữ dội rồi điên cuồng tấn công anh Vũ, không còn kiểu vừa đánh vừa kéo dài thời gian nữa.Thấy Ánh Hồng xen vào cuộc chiến giữa mình và tình địch, anh khá tức tối mà quay lại gầm với cô một tiếng.

Ánh Hồng không hề sợ hãi còn trừng mắt nhìn thẳng anh:- Nếu không nhanh, thì nó thật sự sẽ thành bạn lữ linh hồn của tên đó đây.

Đến lúc đó thì dù có sang kiếp sau, tên đó và Huyền cũng sẽ bám dính lấy nhau!Hiển nhiên, anh không dám tỏ thái độ nữa, chỉ đành hằm hằm lao vào cuộc chiến còn đang dang dở...

Cuộc chiến khốc liệt vẫn diễn ra, nhìn vào trận chiến, rõ là anh Vũ đã nhỉnh hơn quỷ tân lang một phần lại còn được nhận sự giúp đỡ từ Ánh Hồng nên phần thắng đang nghiêng về phía anh.

Con quỷ sau khi phát tiết xong thì linh lực cũng suy yếu, chỉ dám chống trả lấy độ dai làm đòn phòng thủ.
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 23: Thành công!?


Trong một giây quỷ tân lang mặt trắng sơ suất, hắn đã bị anh tóm được cổ - hay chính xác là phần nối liên giữa đầu và đám xúc tu vải đó.

Không hề chần chừ, thủ cấp của tên mặt trắng đã rơi bộp xuống đất cũng với tiếng hét chói tai...Nhưng kì lạ, thay vì tan biến thì cái đầu cứ thế gào thét dữ dội:- KHÔNG ĐƯỢC, KHÔNG ĐƯỢC, TA ĐÃ ĐỢI 200 NĂM RỒI!

KHÔNG THỂ NÀO THUA MỘT TÊN NÍT RANH MỚI CHỤC NĂM ĐƯỢC?!!!Cùng với tiếng gào thét, chiếc vòng ở tay Huyền sáng rực lên, luồng ánh tím bay ra từ chiếc vòng tiếp thẳng vào cái thủ cấp đang la hét.

Nhưng tấm vải lụa tơ lơ như mạng nhện ở khắp nơi cũng ùa về, họp lại trên người hắn.

Và xung quanh chiếc xe, những hồn ma đủ thể loại người xuất hiện, bu lấy chiếc xe.

Tất cả đều có đôi mắt màu tím kì dị.- Hắn dự trữ linh lực trong cái vòng.

Không ổn rồi, hắn đang mạnh lên.

- Ánh Hồng đưa ra phán đoán sơ bộ ban đầu.-Vậy... phải làm sao bây giờ?

- Em sợ hãi đến run người, anh Vũ và Ánh Hồng đã mất kha khá sức mới cắt được đầu quỷ tân lang xuống.

Bây giờ mọi thứ thành công dã tràng e là hai người họ không chống đỡ nổi.- Đừng lo.

- Ánh mắt cô bạn hiện lên nụ cười đắc thắng - Nếu theo tao nghĩ... chiếc vòng này vào lúc tiếp linh lực cho hắn thì mối liên kết giữa mày và nó cũng yếu đi.

Như vậy chỉ cần phá vỡ nó lúc mà nó đang tiếp năng lượng cho tên mặt trắng kia thôi!- Hiểu rồi, chỉ cần cắt cái đầu thêm lần nữa chứ gì?

- Anh Vũ nói, có vẻ như một kế hoạch đã được lập ra.Hai bên lại tiếp tục lao vào trận chiến.

Anh cũng bị dính đòn nhiều hơn.

Có lẽ vì lần trước chiến đấu cũng mất kha khá sức lực.

Ánh Hồng thì tạo một kết giới quanh em, rồi tự tay mình đi xử lý đám lộn xộn ngoài xe.Còn bên này, Huyền ngày càng thấy không ổn.

Trời đang dần sáng lên.

Đến bình minh thì mối liên kết giữa em và quỷ tân lang ngày càng bền chặt.

Thấy anh và cô bạn đang dốc hết sức chiến đấu vì mình, em lại chẳng thể giúp gì được.

Sự tự trách về sự vô dụng của mình làm em đuối hơn.

Cùng lúc đó, dương khí của em cũng đang bị chiếc vòng bào mòn, cộng với vết thương ở tay, ý thức của em cũng mơ hồ dần.

Để đảm bảo mình không ngất xỉu lại phiền đến hai người kia, em tự cắn vào lưỡi để cơn đau giữ mình ở thực tại.Ánh Hồng đang chiến đấu ngoài xe tâm trạng cũng không khá hơn là mấy.

Cô được tâng bốc là mạnh hơn cả thiên tài Ánh Nguyệt nhưng lại chính là nguyên nhân dẫn đến sự việc đêm hôm nay.

Nếu không phải vì cô sợ Ánh Đại thì hai người cùng không phải bỏ trốn trong đêm.

Nếu không phải cô hấp tấp đến độ lên xe không quan sát thì Huyền cũng không đến mức bị như vậy!Quả nhiên, đám tép riu bên ngoài chỉ là mắt muỗi!

Chúng tuy đông nhưng phần lớn linh lực đều bị quỷ tân lang hút sạch.

Có lẽ họ là những nạn nhân của quỷ tân lang.

Sau khi chết, hắn hút hết oán hận, tình yêu, đau khổ,...- những thứ tạo ra linh lực - hỉ để lại một chút ít.

Do đó, cô dễ dàng quét sạch quân đoàn ma quỷ đó.Nhưng đau đớn kia không kìm lại được nữa rồi.

Dương khí cũng ngày càng cạn kiệt.

Huyền ho ra máu liên hồi.

Có lẽ sức chịu đựng của em cũng đã đến giới hạn!Ánh Hồng ngoài xe nhìn thấy vậy liền xử gọn liền một lúc hai quỷ hồn cuối cùng rồi lao vào đỡ em dậy.

Quả nhiên, dương khí của em sắp cạn rồi!

Tức tốc, cô truyền cho em một lượng lớn linh lực để kéo dài thời gian.

Tình hình này e là trời chưa kịp sáng thì chiếc vòng đã hút sạch dương khí của em rồi!Thời gian đang trở nên gấp rút hơn, anh Vũ cũng không giữ được bình tĩnh nữa.

Trận chiến trở nên ngày càng gấp rút.

Ánh Hồng muốn giúp nhưng không thể, cô buộc phải ở đây gánh vác em.Khoảnh khắc ấy cuối cùng đã đến...

Đầu của quỷ tân lang một lần nữa rơi xuống đất.

Bên này, khi chiếc vòng vừa sáng, em và Ánh Hồng liền đồng loạt kéo nó ra.

Nhưng không, chiếc vòng vẫn quá cứng ngắc, sợ là khoảnh khắc này lại bị lãng phí rồi!Nhưng Huyền không nghĩ vậy.

Em biết, đây là cơ hội cuối cùng rồi.

Trong khi cô bạn còn đang bối rối, em đã dứt khoát lấy chiếc búa bạc lúc trước đập thẳng tay vào chiếc vòng trong con mắt kinh ngạc của cả anh Vũ, Ánh Hồng và tên quỷ tân lang mặt trắng!Nhưng quả nhiên, dư chấn để lại cũng không nhỏ.

Cơn đau tê dại như muốn xé nát cơ thể mỏng manh của em tràn khắp tế bào, ngập cả đại não.

Máu từ tứ chi ùa ra, khiến cơ thể bị thương nhiều chỗ.

Lúc này, em chỉ muốn xé nát cơ thể để không phải cảm nhận nỗi đau.

Em muốn ngất lịm đi nhưng không thể, ý thức em lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Nó vận công suất tối đa cho em cảm nhận được nỗi đau từ hơi thở, từ tiếng đập của con tim.

Nhưng em không hề hối hận mà trái lại cảm thấy vui sướng.

Bởi em biết, mình còn có thể ở lại cùng người đó.
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 24: Âm binh tới rồi!


Cả ba ngay lập tức ngã quỵ.

Quả nhiên, không thể xem thường năng lực của con quỷ 200 năm tuổi này.

Trước khi lìa đời, chiếc đầu vẫn ngoan cố:- Ta không phục!

Không phục!!

Tại sao lúc nào cũng vậy?

Tại sao mỗi lần ta tìm được người mệnh hợp lại bị ngăn cản?

Tại saoooo!!!

- Tiếng thét xé vọng màn đêm tịch mịch đầy sao.

Đôi mắt hắn hằn lên nhưng tia đỏ máu nhưng lại chẳng làm được gì.

- Đúng rồi, đúng rồi!

Là tại hắn, tên pháp sư họ Dương có cái dây chuyền y hệt như mày!Vừa nghe được điều ấy, em đã giật thót mình.

Rất có thể người đàn ông trong lời nói của hắn là cha em.

Cố lết thân xác tàn tạ đang rỉ máu mà mới chỉ vài dây trước đến thở mạnh em còn không dám về phía cái thủ cấp trơ trọi, cơn đau đã khiến em thở không ra hơi.

Ánh Hồng hiểu ý bạn, cố gắng xốc người em dậy tiến về phía trước.- Rốt cuộc người đàn ông mày nói là ai?

- Cô bạn nạt cái đầu.Hắn - hay cái đầu của hắn - cũng đã tàn tạ lắm rồi.

Đối diện với câu hỏi của Ánh Hồng, hắn cười khùng khục như bị dại và nói:- Pháp sư lang thang Dương Công Hoài... hahhahha!

Giờ ta mới nhận ra, mày là con của hắn với con vợ hụt của ta, thảo nào!

Mày có mệnh giống y hệt mẹ mày!

Hahhaha mày và thằng nửa lạc nửa mỡ kia đừng hòng đến được với nhau!

Gia tộc Đặng Hữu sẽ không bao giờ cho trưởng họ kết hôn với một đứa vô danh tiểu tốt như mày hahhhhahha!- Tiếng cười man dại làm người ta sởn gai ốc.

Rồi, hắn cũng trú hơi thở cuối cùng- đấy là nếu hắn biết thở.Manh mối lại lần nữa đứt đoạn.

Em hoing kìm được mà quỵ xuống thất vọng.

Cái tên kia quả là cha em rồi.

Nhưng cho đến hiện tại, ngoài việc biết cha em từng là pháp sư ra thì chẳng còn tí đầu mối nào nữa.Cố gắng an ủi bạn, Ánh Hồng vỗ vai em động viên:- Thôi được rồi, không phải khi này thì khi khác?!

Giờ chúng ta phải rời khỏi đây đã...Hai đứa quay lưng bước đi về phía cửa xe bus - nơi anh Vũ đang đứng nãy giờ.

Không ngờ, từ đằng sau lưng một tấm lụa nhuốm máu lao thẳng vào người em.

Anh Vũ đứng quá xa, không thể lập tức tốc biến tới.

Ánh Hồng do bị bất ngờ cũng không phản công kịp.

Còn em thì chẳng biết chuyện hì sắp xảy ra với mình.

Trong một tích tắc, tưởng chừng tấm vải đỏ sẽ xuyên thẳng vào tim em.ROẠTTT!!!Tiếng xé vải thanh thuý vọng lên giữa không trung.

Tấm vải mang hi vọng cuối cùng của quỷ tân lang mặt trắng tan nát thành nhiều mảnh.

Thấy có tiếng động sau lưng, em quay lại và ngỡ ngàng.

Không phải mình em ngỡ ngàng, cả anh và Ánh Hồng cũng bị đứng hình bật ngửa.Một quân đoàn quỷ sai từ âm ti mặc áo quan, áo lính xăm xắp nhau, kẻ nào kẻ nấy mặt xám ngoét như tro, tuyệt nhiêm không có lấy một cảm xúc.

Người mặc áo quan đi đầu - cũng là người vừa ra tay xé vải - mở miệng hít lấy một hơi không khí dương thế, khí lạnh người chết toả ra từ ông càng khiến người ta phát run, dường như lâu lắm rồi ông ta mới xuất hiện ở dương gian.- Mệnh ngươi đáng ra được đầu thai sống vinh hoa, cớ sao cố chấp nơi dương thế.

Nay làm nhiều điều sai trái, tuyệt sẽ không được đầu thai mà phải chịu cảnh hoá tro bụi thiên địa!

- Người đàn ông nói, lạnh buốt đến từng câu chữ.- Không được!

Không được!

Ta phải đợi bằng đựi nàng ấy!- Quỷ tân lang vẫn cố chấp đến giây cuối cùng.Dường như thương cảm hoặc khinh thường hoặc ghét bỏ dáng vẻ này của quỷ tân lang mặt trắng, âm binh bèn mở gương tiền kiếp cho hắn nhìn rõ mặt mình trước đây là như thế nào...
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 25: Chàng trai nhuộm vải


Gương tiền kiếp của quỷ tân lang...Hơn 200 năm về trước, tại xứ này có nhà nọ nuôi tằm dệt vải đẹp vô cùng.

Ông bà chủ lại phúc hậu, hay giúp đỡ dân lành và làm nhiều điều thiện nguyện.

Tiếc thay, trời cao không thương xót, hai người mãi không có mặt con.

Đến tuổi xế chiều mới có con trai đầu lòng nhưng chàng lại ốm yếu, bệnh tật triền miên.

Chẳng không màng tư lợi ở nghề làm vải lụa, chàng yêu thi ca và yêu cả người con gái làm nô dưới phòng giặt trong nhà.Nhưng làm gì có chuyện cha mẹ chàng chấp nhận chuyện thiếu gia nhung lụa với tiện tì thấp kém?

Sau khi phát hiện ra đoạn tình cảm này, họ đã đuổi cô gái phòng giặt đi và cấm túc con trai trong phòng.

Chàng trai vốn ốm yếu nay lại mắc bệnh tương tư nên sức khỏe ngày càng kém.

May sao có người hầu cận theo chàng từ nhỏ vẫn bên cạnh, ngày ngày lén lút đưa thư giúp chàng cho cô gái.Nhưng...

điều đó chẳng đẩy lùi nổi bệnh tật của chàng.

Hôm đó là ngày đẹp trời, tiếng kiệu rước dâu linh đình bốn ngả.

Còn chàng công tử thư sinh ngồi trên ghế ngẫm nghĩ, đã một tháng từ khi bị cấm túc nhưng cảm giác cứ như dài 10 năm.

Trong tiếng kèn đám cưới linh đình ấy, chàng biết, mệnh mình sắp tận nên cố gắng viết cho người thương bức thư cuối cùng.

Người hầu cận đón lấy bức thư, trèo ra ngoài tường và cố chạy lao về phía nhà cô gái.

Bởi hắn biết, công tử nhà mình rất cần bức thư hồi âm của cô gái.Thật không may, hắn bị phu nhân bắt gặp nên bị lôi về nhà đánh gãy hai chân, toàn thân e là cũng sắp phế mất rồi.

Hắn bị vất vào trong phòng củi mặc sống chết, đến khi hắn tỉnh dậy thì đã nghe chàng công tử chết rồi.

Còn tiếng kèn rước dâu sáng hôm ấy chính là lúc nàng lên kiệu hoa về làm vợ bé của quan tri phủ.

Thế là, tâm nguyện cuối cùng của chàng cũng chẳng hoàn thành được...----------------Sau khi xem xong cảnh này, nước mắt quỷ tân lang cũng rơi lã chã.

Chiếc xe bus và cả cái đầu cũng tan biến dần thành cát bụi...- Vì thế nên...

200 năm qua hắn vẫn ở lại đây để tìm cô gái đó sao?

- Ánh Hồng ngồi một bên thẫn thờ hỏi.- Đúng thế, nhưng hắn không phải tên công tử đó.

- Vị âm binh mặc áo quan đáp lại câu hỏi vu vơ của cô - Hắn là tên hầu cận.

Người ta mải lo liệu hậu sự cho công tử đã quên mất hắn ở phòng củi tới 3 ngày...Những người quanh đó bao gồm các âm binh và nhóm 3 người bọn em đều cảm thấy hắn quả là tên hầu trung thành.

Vì một lời nhờ vả mà cố chấp kiếm tìm suốt 200 năm, mặc cho đôi tình nhân ấy đã siêu thoát sang kiếp khác...Nhưng chỉ có hắn mới biết, những chuyện này, hắn đã sớm quên.

Đến thân phận mình hắn cũng quên nốt.

Duy chỉ có nụ cười mỉm của chàng công tử ngồi trên ghế trước hiên nhà khi đọc được thư của cô gái đó là hắn nhớ.

Do đó mà hắn tạo nên thế giới của riêng hắn với tất cả những gì công tử yêu thích, duy chỉ có người con gái khiến chàng mỉm cười là còn thiếu.Có lẽ khi hắn còn sống - khi hắn mới 15,16 tuổi - còn quá trẻ, không nhận ra được tình cảm của mình, chỉ đơn thuần muốn ngắm nhìn nụ cười của công tử.

Nhưng đến giây phút cuối cùng trước khi tan biến vào hư vô, hắn mới nhận ra được một điều: Mình đã yêu người ấy sâu đậm đến nhường nào...Cuối cùng, hắn nhắm mắt lại, lại thấy công tử đang đứng phía xa, lần đầu trao cho hắn nụ cười giống với nụ cười chàng trao cho cô gái phòng giặt năm ấy.

Chàng đưa tay về phía hắn, hắn không ngần ngại nắm lấy tay chàng chạy về phía trước.

Bấy giờ, diện mạo của hắn thay đổi hoàn toàn.

Bởi trước giờ, diện mạo hắn mang là của công tử.

Vì hắn đã sớm quên mặt mũi mình ra sao.

Cuối cùng, hắn cũng nhớ ra được, mình trông như thế nào....Và khi ấy, mảnh hồn cuối cùng của hắn cũng tan thành tro bụi.
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 26: Ảnh thờ


Chưa kịp rủ chút lòng tiếc thương cho quỷ tân lang, Huyền đã cảm nhận được sự sợ hãi khủng khiếp nào đó.

Quay về phía anh Vũ, lại thấy anh đã trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Lúc này, em mới chợt nhận ra: Quỷ sai từ âm phủ ở đây, chẳng phải anh đang gặp nguy hiểm sao!Đoàn âm binh đã xong việc, từ từ bước đến chỗ anh Vũ đang đứng.

Sát khi từ anh cũng ngày một lớn hơn.

Ánh Hồng dù đang mất sức cũng gắng thủ thế tấn công.

Nhưng thật ra cô không có chút tự tin nào cả, bàn tay đang nắm chặt cũng run lên bần bật từng nhịp.Trưởng đoàn âm binh mặc áo quan bước lên trước, nhẹ nhàng đặt tay vào vai anh.

Không hiểu sao, anh không dịch chuyển hay tung ra bất kì đòn đánh nào.

Ánh Hồng cũng không làm gì, có lẽ nỗi sợ hãi đã lấn át lý trí của cô.

Thật may mắn, y không làm gì cả mà chỉ thì thầm điều gì đó vào tai anh rồi đoàn âm binh lại biến mất vào làn khói hư vô.Trời cũng đã sáng, bình minh đã ló rạng.

Hai người được người dân địa phương tìm thấy trong một ngôi miếu hoang đổ nát.

Thì ra, đó là ngôi miếu dựng trăm năm trước thờ quỷ tân lang đó.

Ngày nay, người ta đã lãng quên nó phần nào.

Chỉ còn những tay lái xe lỡ chuyến biết về ngôi miếu linh thiêng ngang qua thắp vài nén nhang.

Nhưng những năm gần đây, đã chẳng còn kẻ vãng lai nào đến đây nữa...

Thêm mấy hôm nữa, ngôi miếu này cũng bị phá dỡ để làm công trường.Do mất rất nhiều linh lực để cầm cự mạng sống cho em, Ánh Hồng cũng mệt lả người.

Còn Huyền, vì những chấn thương lúc trước cũng ngất xỉu.

Em được nhập viện trong tình trạng bất tỉnh nhân sự.----------------Trong bệnh viện, em lơ mơ mở mắt tỉnh dậy sau cơn mê man thì dường như thấy được bóng một người đàn ông và một người phụ nữ.

Nhưng đến khi tỉnh táo hẳn, lại chỉ thấy Ánh Hồng ngồi đó.

Cô im lặng, không nói gì.

Dường như đang báo hiệu điều chẳng lành.

Chuông báo vang lên, bác sĩ trực ca lao tới.

Như vậy, em đã lấy lại được ý thức sau 8 tiếng hôn mê...Hơn hai tuần sau, em được xuất viện với trạng thái thể chất đã tạm ổn.

Nhưng trong lòng cả em và Ánh Hồng đều có rất nhiều nghi hoặc.

Quỷ sai, âm binh đã biết đến quỷ tân lang từ lâu, tại sao không trừng trị hắn mà phải đợi tận 200 năm mới làm?

Ngày hôm đó thám quan đi đầu đã nói gì với anh Vũ?

Rốt cuộc đám khói đen và những linh hồn mắt đỏ đeo bám em từ nhỏ là do ai làm?

Người khách năm đó là ai?

Ông nội còn sống hay đã chết?Rất nhiều câu hỏi nhưng hiển nhiên không có bất kì câu trả lời nào ở đây cả.Hai người em và Ánh Hồng lại tiếp tục hành trình, tìm về ngôi làng năm đó.

Cả quãng đường tuyệt nhiên không ai nói với ai một câu.

Dường như Ánh Hồng muốn nói gì đó nhưng lời lại không thoát ra được khỏi miệng.

Cứ thế, hành trình đầy im lặng vẫn tiếp diễn một cách miễn cưỡng...Ngôi làng ngày nào đông đúc như vậy bây giờ lại chỉ là một bãi đất hoang đang được cải tạo.

May mắn, ngôi nhà 10 năm trước vẫn còn đó nhưng rêu phong và những hình vẽ bậy của lũ trẻ con đã làm nó thay đổi rất nhiều.

Đồ đạc trong nhà vẫn còn nguyên vẹn như thể sau tối hôm đó không ai thèm đụng đến vậy.

Tất cả đều giống y như trong kí ức, hoạ chăng thời gian làm nó bạc màu hơn.Bàn thờ trong nhà bị phá hết.

Rùng mình hơn, ở giữa nhà lại thờ một bức ảnh gia đình đang cười vui vẻ với khói nhang nghi ngút như thế ai đó mới thắp vậy.Ánh Hồng đưa tay ra định lấy bức ảnh xuống nhưng cô chưa kịp chạm vào nó thì "RẦM" một tiếng, cầu thang gỗ lên tầng hai bị vỡ lan can một cách kì lạ.

Thấy vậy, cô rụt tay lại ngay tắp lự, rút nhang sẵn trong túi ra thắp vào bát hương thờ.- Để tao thử.- Nói là làm, em đưa tay ra.

Kì lạ, lần này bức ảnh tự đổ vào tay em dù trời không có gió.
 
Back
Top Bottom