Tâm Linh Duyên Âm: Mộng Hồn Si

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
345121690-256-k725001.jpg

Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Tác giả: eirynt_mann
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Duyên âm, Tâm linh, kỳ ảo
Liên có một hồn ma theo đuổi từ nhỏ, cuộc sống của em mắc phải rất nhiều vấn đề tâm linh.

Nhưng liệu người yêu ma của em biến mất thì sự kiện tâm linh quanh em có mất theo?

Liệu những biến cố cuộc đời em là do trời cao sắp đặt hay do có người ám hại em?

Bộ truyện đầu tay của tui ehehehe, viết từ 2018 xong ụp lặn pay acc chán đời các kiểu.

Giờ đọc lại thấy sạn quá nhưng thôi đăng cho dzui.

Còn nữa, tui đu Thiên Quan xong thích chiếc hình quá nên lấy á 🙂))))))) Tags: duyênâmteenfic​
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 1: Kỳ ngộ


Chương 1: Kỳ ngộ

Thật may mắn khi gặp lại em...Liên tỉnh lại trong cơn mê sảng, em rướn người dậy, mở chai nước khoáng uống cho tỉnh táo.

Đây chẳng phải lần đầu tiên em ngủ ở lớp.

Quãng thời gian ra chơi 10, 15 phút ít ỏi của học sinh cấp ba cũng đủ làm em đỡ mệt.

Và chắc hẳn đây cũng chẳng phải lần đầu em mơ thấy người đó.- Này, cô vào lớp rồi đó.

- Châu Hà (một người bạn cùng lớp) gọi em.- Tao biết rồi.Em tên là Dương Ngọc Liên, là học sinh lớp 12A1 của một trường nổi tiếng trong tỉnh.

Người ta thường biết đến em với danh hiệu học sinh xuất sắc và bề dày thành tích đáng nể của mình.

Em là một con người toàn diện cả về ngoại hình lẫn học tập.

Nhưng đó chỉ là chiếc mặt nạ thuỷ tinh đẹp đẽ che đi những vết thương của em...Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, lớp học đã kết thúc.

Hôm nay em không về chung với bạn mà đi một mình trở về, lòng bần thần suy nghĩ.

Em có một nỗi khổ tâm không ai chia sẻ: đã 6 năm nay, mỗi khi chìm vào giấc ngủ, đều có bóng dáng người đó.

Y luôn xuất hiện trong giấc mơ của em.

Có lúc y dắt tay em đi chơi, có lúc dắt tay em đi mua quần áo,..v...v...

Nhưng kết thúc giấc mơ y luôn nói với em một câu, hay... một lời cảnh báo: Em thuộc về yKhi về đến Trung tâm bảo trợ xã hội- hay chính là nhà em, dòng suy nghĩ của em bị cắt ngang bởi một giọng nói trầm ấm từ phía sau lưng:- Chào em.Em dựng hết cả tóc gáy, người run lên.

Tất cả những gì em muốn làm là quay lại nhìn người phía sau lưng mình là ai.

Nhưng em không thể.Dường như có sợi dây thừng vô hình trói chặt cả cơ thể em.

Em chỉ có thể đứng ngây ngốc ở đó, đối diện với nỗi sợ hãi.

Bởi giọng nói kia y hệt người đó.

Em muốn chạy thẳng vào cổng lớn Trung tâm chỉ cách đó 3, 4m, em muốn hét lên, muốn hô hoán cầu cứu nhưng chẳng được.

Sự sợ hãi cứ thế lấn xâm nhanh chóng qua từng tế bào đại não của em...- Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, anh hứa đấy!

- Y ghé vào tai em thầm thì.Phút chốc, sự hiện diện của người đó có vẻ như đã biến mất, em ngã quỵ xuống nền đường bê tông mà sợ hãi thở không ra hơi.

Mãi về sau có người phát hiện ra, dìu em mới dậy được._____________Tối hôm đó, khi em chìm vào giấc ngủ say, cũng là lúc em bước sang một thế giới khác.Em giật mình dậy lúc nửa đêm, trăng đã lên cao, tròn vành vạnh.

Không gian im ắng đến rợn người.Chiếc cửa sổ ở đối diện giường mở bung ra dù trời chỉ hiu hiu gió.

Cô bạn cùng phòng em vẫn ngủ say như chết chẳng biết gì.

Em nghĩ: cũng như bao đêm khác thôi, y sẽ đến đón em.

Nhưng thật bất ngờ, hôm nay người xuất hiện không phải y.

Bóng đen xuất hiện nơi cửa sổ là một người phụ nữ với mái tóc để xoã.Dù đã gặp nhiều hiện tượng tâm linh, nhưng em vô cùng sợ hãi.

Đơn giản bởi trước giờ chuyện kì bí quanh em đều do người đó mà ra.

Và nếu là y, ít ra em biết mình sẽ không gặp nguy hiểm.

Nhưng hiện tại, đối phương là ai, người hay ma em còn không rõ.

Em không chắc cô ta có làm hại em hay không.'' Như bao cô gái ở trên non...''- cô ta bỗng cất tiếng hát.Giọng ca cao vút như thế không có điểm dừng, trong trẻo như ca sĩ chuyên nghiệp.

Lời bài hát 'Cô gái vót chông' vút lên giữa đêm, vang vọng khắp căn phòng và trong não em nữa.

Điều đó chẳng làm em bớt sợ hơn tí nào cả.Bỗng cô ta dừng lại, tim em như ngừng đập.

Giọng cười ma quái cất lên, nghe có bi thương, có oán hận.

Cô ta gằn từng chữ một : ''Xiên thây tên cướp nào vô đây!

Xiên thây tên cướp nào vô đây!"

Rồi cánh cửa lớn bị mở toang ra dù em đã khoá rất kĩ.

Trong ánh trăng mờ ảo, cô ta bước vào phòng em.

Nhìn chằm chằm em bằng đôi mắt đỏ rực.

Em sợ hãi cực độ, muốn cựa mình bỏ trốn nhưng không thể.

Phải, y như cái lúc trưa em xỉu ở trước cổng Trung tâm.Nhưng cơn buồn ngủ đã lấn át nỗi sợ của em.

Trước khi cô ta bước đến gần em, em đã chìm vào giấc ngủ.----------------
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 2: kỳ ngộ (2)


Chương 2: kỳ ngộ (2)

Lần nữa mở mắt ra, em thấy mình đang đứng ở cuối hành lang dãy nhà em đang sống.

Nhưng ngõ cụt lúc trước dường như dài ra, tạo thành một con đường mới.'' Ai nhanh tay vót bằng tay em

Chim hót không hay bằng tiếng hát em..."

Lại là giọng ca quỷ mị của người phụ nữ đó.

Em quay người lại, đã thấy cô ta đang từng bước chậm rãi tiến về phía em.

Đúng lúc này, người đó xuất hiện.- Đi theo tôi.- Y nói rồi kéo tay em chạy về nơi cuối hành lang đen kịt.Em vô thức chạy theo y, hai người chạy xuyên qua ngõ cụt.

Ý thức của em một lần nữa rơi vào trạng thái bất tỉnh.----------------Khi em tỉnh táo lại lần nữa, em thấy mình đã lạc vào nơi nào đó.

Dường như là khi em còn bé.

Nắng chiếu vào mặt, trải đều khắp cơ thể em, nhưng lạnh ngắt chẳng có chút hơi ấm.

Quả nhiên, em đã lạc vào mộng cảnh của người đó như hằng ngày.

Nơi đây, em chỉ như một con rối.

Hành động, lời nói đều như diễn viên làm tròn vai.- Hôm nay mình chơi gì đây?- Em muốn chơi trốn tìm.

- Em bất giác nói.- Thế hai đứa ta sẽ đi chơi ở quanh đầm sen thôi nhé?

Vậy ai đi trốn đây?- Nhường em đi!

Nhường em đi!Người đó bất lực cười với em.

Ở góc nhìn của em, không hiểu tại sao không thể nhìn rõ mặt y.

Y cao hơn em cả cái đầu, trông cai ráo và có nụ cười tươi tắn.

Nhanh chóng trò chơi bắt đầu, em núp vào một gốc cây, che tạm mấy cái lá khoai to dưới gốc để trốn.

Rồi hết sáng, hết chiều trôi qua không hiểu sao y không tìm ra em.

Và... chẳng hiểu sao em không muốn rời khỏi chỗ nấp.

Cơn buồn ngủ ập đến, ý thức của em ngay lập tức cho em thấy cảnh khác.................Y đứng ngay chỗ em nấp, chỉ cần lấy mấy tấm lá ra là tìm thấy.

Nhưng bỗng một người phụ nữ xuất hiện, đứng trước mặt y, đó là một bà lão phúc hậu nhưng có đôi mắt đỏ rực.

Bà bảo:-Theo ta nào, ta sẽ đưa cháu kẹo.Kì lạ, y như mất hồn, bước theo bà ta.

Từng bước từng bước đi xuống giữa đầm sen sâu hun hút.

Em muốn hét lên, nhưng không được.

Và hơn hết, dường như y cố ý muốn em thấy được cảnh này...Vở diễn vẫn tiếp tục, 'em' trong giấc mơ tỉnh dậy.

Và nghe có tiếng người gọi ngọt lịm:- ***** ơi cháu đâu rồi.- Thật kì lạ, em không thể nghe được cái tên mà họ gọi mình.-***** ơi, tối rồi, ra với anh nào.- Là tiếng y gọi nhưng em biết đó chỉ là bà béo mắt đỏ kia.

Em lựa chọn im lặng.Chẳng biết đợi bao lâu, y đã đến.

Y quay trở lại rồi, thẳng tay kéo em ra khỏi chỗ nấp.

Em hoảng sợ, bàng hoàng.

Đến đây em chắc chắn, người trước mặt đã chết.

Em chợt nghĩ: chẳng lẽ y chết vì đi tìm em cho nên bấy lâu mới đi đeo bám em?- Tìm được em rồi!- Đó là tông giọng trầm ấm của người trưởng thành chứ không phải tông giọng của trẻ nhỏ lúc kia.- Anh đã hứa mà.

Anh sẽ luôn đi theo em, anh sẽ bảo vệ em.

Em sẽ sớm thuộc về anh mà thôi!Em run rẩy sợ hãi.

Bỗng suy nghĩ của em bật ra thành tiếng:- Anh đã chết rồi!

Buông tha cho em đi!Trong 6 năm nay, đây là lần đầu tiên trong mộng cảnh của y em có thể nói ra suy nghĩ của mình.

Em bất ngờ đến nỗi ngã ra ngay tại chỗ.

Y cũng vậy, sự ngạc nhiên lần đầu xuất hiện trên mặt anh trong 6 năm...-Anh chưa chết.

Anh sẽ tìm em sớm thôi.

Hãy đợi anh!----------------Em tỉnh dậy trong sự sợ hãi.

Đồng hồ điểm đúng 4h sáng.

Trung tâm em sống chỉ có vài ánh đèn le lói.

Người em đã sũng sĩnh mồ hôi.

Chẳng còn cách nào, em đi thay quần áo mới rồi lại lôi sách ra học.Phải, em bị mất hoàn toàn kí ức từ nhỏ đến năm lớp 5.

Nghe người ta kể, em được ông bà ngoại mang từ quê lên thành phố ở tỉnh khác.

Bố mẹ em mất trong một vụ tai nạn thảm khốc.

Nhưng kì lạ, em còn ông nội rất khá giả nhưng bên ngoại nhất định không cho em đi theo họ, cũng không cho em biết họ hàng thân thích của mình.

Được vài năm, ông bà đều mất cả.

Em cũng chẳng còn người thân bên cạnh.Vậy là, em đã sống 6 năm một mình nơi đất khách.

Nhưng không một lần, em muốn quay trở về.

Quá khứ của em rốt cuộc có bao nhiêu uẩn khúc đây?
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 3: Tin tức người chết


Chương 3: Tin tức người chết

Liên không thường xem tin tức.

Em dành nhiều thời gian cho học tập hơn.

Nhưng lần này thì khác.

Gần trường cấp ba em theo học có một vụ án mạng rất ly kì.

Cô sinh viên năm cuối của trường thanh nhạc chết tại phòng trọ với nhiều vết dao rạch nát cổ họng và miệng bị dán chặt bằng băng dính.Em không quan tâm nhiều lắm về tin tức này.

Nhưng Châu Hà và Thanh - hai đứa bạn từ cấp hai khá thân của em thì ngược lại.

Chúng mua bùa, rồi mang tỏi, mang dao theo khắp mình.

Bởi hiện trường rõ ràng là một vụ án mạng nhưng cảnh sát lại chẳng thể tìm ra dấu vân tay hay chứng cứ phạm tội nào.

Đến camera nhà hàng xóm cũng không ghi được ai khả nghi bước vào ngôi nhà đó.

Thế nên họ mới đồn ầm lên là có ma quỷ làm.- Mày mua đi, nhỡ làm sao!

- Thanh cố thuyết phục em dùng những thứ bùa chú đó.- Thôi thôi... tao chịu.- Em từ chối ngay, nói gì thì nói em vẫn không tin tưởng mấy thứ bùa vớ vẩn này giúp được.Mặc cho Thanh nài nỉ, em vẫn từ chối.

Bỗng có tiếng nhạc vang lên: "Như bao cô gái ở trên non..."

Em giật mình, quay ngoắt ra.

Thì ra là Châu Hà đang xem điện thoại...- Ê xem này, chị này sáng hôm qua mới thi xong đấy.

Cái bài này là đề thi cuối kì của chị ý...- Ừ thế mà chiều qua về lại như thế...- Đấy tao bảo rồi mà Liên, mua đi, chắc chắn là quỷ làm rồi.Chẳng cần Thanh với Châu Hà thuyết phục, em đã tin rồi.

Em sợ hãi toát mồ hôi hột, cả cơ thể không ngừng run rẩy, đôi mắt cứ dán lên người phụ nữ mặc váy đang cất giọng cao vút kia...

Phải, giọng hát đó, dáng người đó,... chính là người tối qua.Em sợ hãi ngã quỵ ra đất, người run lẩy bẩy.

Bấy giờ em mới ý thức được tối qua mình đã suýt chết.

Có lẽ giây phút ấy, người đó không kéo em đi thì có lẽ... bây giờ em cũng chỉ là một cái xác lạnh lẽo.

Hẳn là y đã làm gì đó với linh hồn người phụ nữ.

Có lẽ vì thế mà hôm qua, y không đủ sức mạnh để điều khiển em nữa...Thấy em có nhiều điều khác lạ, Thanh và Châu Hà xán lại hỏi thăm.

Lấy hết can đảm, em mới đem chuyện giữa em và y ra nói.----------------- Sao?

Bọn mày cũng bảo tao bị hoang tưởng chứ gì?- Đã có lần em kể với cô ở Trung tâm bảo trợ nhưng cô chỉ bảo em bị điên rồi thôi.

Nhưng mấy hôm sau, cô ấy bị tai nạn nát hai chân.- Không!

Mày điên à?- Ừ hồi trước tao coi Tarot thấy mày bị người khác đeo bám.

Má, ra là duyên âm!- Ừ thảo nào người như nó đến giờ chưa có người yêu!May mắn cho em khi có 2 người bạn như vậy.

Chúng bắt đầu suy đoán và yêu cầu em kể hết chi tiết mọi giấc mơ ra.

Chốt lại, chúng nói:- Nếu anh ta là người, tao sẽ tag ngay vào Sách đỏ.

Trời ơi người đâu dịu dàng dữ~Em thầm nghĩ tại sao nỗi bất hạnh của mình qua tay hai con điên này lại trở thành câu chuyện tình sướt mướt kia chứ!Thời gian mấy tháng sau đó, y không cho em vào mộng cảnh nữa.

Mọi dấu hiệu y từng tồn tại cũng biến mất.

Không hiểu sao, em chẳng nhẹ lòng nổi.

Bởi có lẽ, 6 năm qua sự hiện diện mọi lúc mọi nơi của y đã quá quen thuộc với em.

Trong mọi mộng cảnh, y luôn ân cần, dịu dàng và đối xử tốt với em như người thân- điều mà đứa trẻ mồ côi như em luôn khao khát.

Đột nhiên, y biến mất lại làm em thấy bất an, lo lắng.

Chẳng lẽ đến cả hồn ma cũng lựa chọn rời bỏ em?----------------Bẵng đi đã hai năm, em đã là cô sinh viên năm hai học chuyên ngành về thuốc và hoá chất.

Em đi làm thêm nhiều và dần trở nên nổi tiếng với các tài lẻ trên mạng xã hội.

Và cũng đã hai năm kể từ khi em không còn cảm nhận được người đó.Nhưng tối hôm đó, lại có người đập cửa liên hồi nhà em.

Nhưng khi xem qua mắt mèo, em chỉ thấy ngón tay ai đó đang che mất tầm nhìn.

Em sợ hãi nên mở điện thoại ra check cam trước cửa nhà.

Nhưng kì lạ, em chẳng thấy ai đứng trước cửa nhà mình cả.Nhưng cô gái trẻ làm giáo viên nhà hàng xóm lại mở cửa ra, quát lớn:- Đến thăm người thân thì để sáng mai đi chứ!

Nửa đêm nửa hôm đập muốn cả xóm nghe thấy à?Bỗng dưng tiếng đập cửa im bặt, em hãi hùng khi thấy ngón tay trên mắt mèo bỏ ra.

Thì ra là một chàng trai trẻ đeo kính đã gõ cửa nhà em... bằng đầu.

Và đôi mắt của chàng trai đó có nét giống với linh hồn cô sinh viên lúc trước,... cũng đỏ như màu máu...Cô giáo trẻ phòng bên thấy không còn ồn nữa thì đóng rầm cửa lại.

Lúc này, trong camera, bùa hộ mệnh và gương bát quái trước cửa nhà cô rơi bộp xuống vỡ tan nát như báo hiệu điều gì đó không lành...
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 4: Dinh thự nhà Lê Nguyễn


Chương 4: Dinh thự nhà Lê Nguyễn

Liên ngồi trong phòng, không ngừng run rẩy sợ hãi.

Em biết, có lẽ kết cục của cô gái phòng bên sẽ giống như cô sinh viên thanh nhạc 2 năm trước.

Điều đáng sợ hơn nữa, là hiện tại người đó không còn ở đây bảo vệ em nữa...

Quả nhiên, sớm hôm sau, khi bạn trai của cô ấy đến thăm đã thấy cô gái trẻ chết... vì bị cây thước kẻ gỗ đâm xuyên tim và compa chọc mù hai mắt...

Và nguyên nhân cái chết cũng không rõ ràng hệt như vụ án cô sinh viên kia.

Cảnh sát bao vây cả khu nhà em, em cũng bị đem ra hỏi cung.

Nhưng em không thể kể cho họ nghe về chuyện gõ cửa nửa đêm hôm qua được...

Trong lúc hỗn loạn, bỗng nhiên em nhìn vào cánh cửa nhà mình thì thấy linh hồn cô giáo viên nọ...

đang nhìn em bằng đôi mắt đỏ như máu và mỉm cười.

Em sợ hãi muốn hét lên ngay tại đó nhưng không thể.

Tất nhiên, Liên đủ thông minh để hiểu: mình sẽ là mục tiêu tiếp theo.

Vì khu nhà xảy ra việc kinh khủng như thế, em không thể ở lại nữa.

Em liên lạc với Thanh, Châu Hà và Ánh Hồng (một người bạn cũ từ cấp hai, gia đình có truyền thống làm pháp sư).

Ánh Hồng đón em ở bến xe rồi 4 đứa lên đường về nhà nó để gặp pháp sư mạnh nhất gia tộc Lê Nguyễn nhà nó- tức là mẹ Ánh Hồng- Tố Linh.

Nhà Ánh Hồng, hay nói chính xác hơn là nơi làm việc của mẹ nó rộng vô cùng, như một cái biệt thự vậy.

Trong đó phải kể đến trên dưới 20 người là pháp sư cấp cao.

Họ xem bói, cắt duyên, làm lễ rất đông.

Sự tấp nập và uy tín của gia đình Ánh Hồng làm em yên tâm hơn nhiều...

Đến dinh thự nhà cô bạn vào khoảng 4h nhưng em và các bạn phải đợi mãi đến 8h tối 'cậu' Tố Linh mới xuất hiện.

Có vẻ bác mới tham gia nghi thức nhập đồng nào đó.

Trên người vẫn còn mặc bộ quần áo kì lạ, trang điểm loè loẹt nhưng đôi mắt lại nghiêm nghị, sắc bén vô cùng.

(Xin giải thích một chút: ở vùng mình những người như bác Tố Linh đây nữ thì phải gọi là cậu còn nam thì gọi là cô ạ.

Nhưng tiếp theo đây thì các nhân vật sẽ xưng bác-cháu nhé.)

Bác rắc nước rồi làm phép gì đó mà em không thể hiểu được.

Cả căn phòng rộng rãi như thế mà chỉ có ánh sáng le lói từ mấy ngọn nến chiếu lập loè.

Bác đốt tờ giấy bùa rồi bảo em mở to mắt ra.

Nhìn một lúc, bác bảo:

- Cháu sinh ngày bao nhiêu?

- 19/6 dương ạ.

- Không không... ta thấy sổ vận mệnh của cháu nói cháu sinh vào ngày cuối xuân đầu hạ cơ.

Thế cháu tên gì?

-Dương Ngọc Liên ạ.

- Không...

Tên cha sinh mẹ đẻ đặt cho cháu cơ.

Chứ không phải cái tên giả này!

Chỉ với vài câu của bác Tố Linh, cả lũ đã ngây ra chẳng hiểu gì.

Tại sao những thông tin cơ bản về Liên tưởng chừng rõ rành rành như vậy lại bị bác bác bỏ như vậy chứ.

Cả lũ chợt nghĩ liệu năng lực của bác Tố Linh có thật sự như lời đồn?

Như hiểu rõ ý nghĩ của lũ bạn, Ánh Hồng thủ thỉ bênh mẹ:

- Mẹ tao chưa bao giờ nói sai đâu!

Bỗng sắc mặt bác nhăn lại, ánh mắt trở nên cực kì đáng sợ.

Bác nói:

- Năm cháu được 11 tuổi là ai đã thay đổi sổ vận mệnh của cháu vậy?

Cả bọn ngớ người ra, không ai hiểu gì cả.

Nhưng trong lòng em đã xuất hiện một tia ngờ vực...

- Ánh Hồng, ra đây xem cho cô gái này.

Đây là cơ hội hiếm có để con nâng cao năng lực đấy!

Ánh Hồng nghe thế thì vội xúm vào, hai mẹ con gật gù một lúc cũng chẳng hiểu nổi tại sao vận mệnh của Liên lại gấp khúc như vậy.

Quãng thời gian từ nhỏ đến năm 11 tuổi là cuốn sổ gốc đánh dấu vận mệnh thật của em dường như bị khoá chặt, lợi hại như cô Tố Linh cũng chỉ xem được chút ít.

Còn cuốn sổ hiện tại- chỉ là cuốn sổ ảo được ghi đè lên để che dấu sổ vận mệnh thực sự-là từ năm 11 tuổi đến bây giờ...

- Nhưng mà nhìn xem,...- cô Tố Linh gật gù- có vẻ cuốn thứ hai ghi đè lên sắp hết hạn rồi!

Cháu sắp phải quay lại vận mệnh thật của mình.

Có lẽ vì thế mà mấy việc tâm linh quanh cháu càng nhiều đấy!
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 5: Dinh thự nhà Lê Nguyễn (2)


Chương 5: Dinh thự nhà Lê Nguyễn (2)

Em đang định mở lời muốn kể lại những gì hai năm trước xảy ra trong giấc mơ và câu chuyện về ông bà nội của em thì đột nhiên, cơn gió lạ thổi thốc vào phòng tắt thụt ngọn nến đang le lói trên tay bác Tố Linh.

May mắn thay, những cây nến trong phòng khác vẫn chưa tắt.

Nhưng chừng bấy nhiều thôi đã làm em và lũ bạn hoảng sợ.

Cái Thanh thậm chí còn hét lên.

- Chết tiệt, cánh cổng bảo vệ thứ nhất bị phá rồi.- Bác nói.

Gân guốc trên mặt bác hiện lên rõ rệt.

- Mấy đứa ngồi yên trong phòng, dù ta hay ai có gọi, có nghe thấy tiếng gõ cửa hay gì đó cũng không được mở cửa.

Ánh Hồng, bảo vệ các bạn!

Nhớ đóng hết các cửa và buông rèm xuống.

Nói rồi, bác vẽ bùa chú gì đó lên sàn nhà, lấy hoa tươi, nến và thảo mộc đã chuẩn bị sẵn để tạo nên một vòng kết giới cho 4 đứa ngồi vào trong.

- Dù bọn chúng có mở được cửa lớn thì cũng không được bước ra khỏi vòng tròn.

Càng tuyệt đối không được làm hỏng vòng kết giới.

Mỗi đứa hãy cầm bật lửa.

Nếu một ngọn nến tắt cứ bình tĩnh thắp lên ngọn mới.

Cố gắng đừng mở miệng phát ra tiếng.

Ta sẽ đi giúp mấy người nhà dưới.

Hãy ngoan ngoãn nghe lời!

Nói rồi, cô đi ngay, còn không quên trấn an mấy đứa nhỏ.

----------------

Vừa nãy, trời còn quang, trăng còn sáng rọi mà từ đâu, cơn bão kéo đến ùn ùn.

Gió thít gào ngoài cửa, tiếng cây đổ rầm rầm.

4 đứa ngồi trong phòng run rẩy không ai nói nửa lời.

Chẳng hiểu sao em nghe tiếng gió như tiếng đòi mạng vậy!

Trong cơn giông, thi thoảng có vài tiếng hét, tiếng gõ, tiếng trống- dường như là bác và những người trong gia tộc đang làm lễ gì đó.

Uỳnh uỳnh lúc lâu, cơn cuồng phong đã đến trước cửa nơi mà em và các bạn đang trốn.

Trong cơn giông bão bỗng nghe thấy tiếng người.

Có lúc cười cười, có lúc than khóc, có lúc oán hận.

Tiếng đập cửa như muốn đòi mạng người ta vậy!

Được khoảng nửa tiếng, cơn bão đã thổi bay rèm cửa. (Cửa lớn căn nhà mấy đứa trốn làm bằng thuỷ tinh và có rèm ở ngoài để che nắng mưa, ánh sáng).

Chiếc rèm xấu số bị tốc lên trời cao vút.

Luồng khói đen xì cuồn cuộn như đám mây khổng lồ sắp phun mưa.

Châu Hà không tự chủ được 'á' lên một tiếng.

Ngay lập tức, đám cuồng phong trở nên càng dữ dội hơn.

Cả lũ nhắm mắt lại sợ hãi.

Nhất là Châu Hà.

Một lúc sau, một giọng nói đã làm em và các bạn giật mình.

Cuộn khói khổng lồ ấy thu bé lại thành hình dáng một nam thanh niên trẻ.

Anh cất tiếng gọi:

- Châu Hà?

Là em à?

Châu Hà ngơ ngác cực điểm.

Đó là người anh họ rất thân với cô- anh Dũng.

Anh là sinh viên của một ngành nông nghiệp, chưa ra trường nhưng đã đạt nhiều giải thưởng trong và ngoài nước.

Nhưng... anh đã mất vào năm ngoái, do tự tử dù chẳng có lý do rõ ràng- điều mà một đứa trẻ lạc quan như anh chắc chắn sẽ không làm.

- Sao anh lại ở đây?

Sự việc diễn ra quá nhanh, không ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bỗng, Thanh thông minh đột xuất lên tiếng:

- Làm sao để biết ngươi thật sự là anh của Hà?

Châu Hà ngay lập tức hiểu ra, có thể đám yêu ma này cố ý biến thành người quá cố thân thiết của nó để dụ nó phá vỡ kết giới.

- Umm...

Vết sẹo ở bụng trái của em trai em là do em vô tình đâm phải thằng bé.

Sau đó 3 chúng ta đã nói dối bố mẹ em là do bị ngã?- Anh ta cười nói.

Trong khi đó, làm khói đen từ người anh đang toả dần ra.

Sắc mặt Châu Hà trở nên khó khăn, xem ra những gì anh ta nói hoàn toàn là sự thật.

Anh Dũng, cùng với đám khói đen đó phá vỡ lớp cửa kính rồi dần bước lại gần 4 đứa.

Cả lũ run lên cầm cập.

Anh giơ tay ra sờ vào không trung thì bị ngăn lại bởi một bức tường tạo bởi ngọn lửa xanh- hay chính là vòng kết giới bác Tố Linh để lại.

Nhưng nhanh chóng, Liên đã phát hiện ra vấn đề: rõ ràng anh Dũng hướng đến muốn chạm vào Châu Hà, nhưng không hiểu sao, điểm dừng của anh ta lại là chỗ Thanh.

Hai đứa ngồi cạnh nhau nhưng anh ta đến gần như vậy lại không hề dịch chuyển tầm nhìn sang Châu Hà...

- Hình như... anh ấy không nhìn thấy?- Liên cất tiếng nói.
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 6: Dinh thự nhà Lê Nguyễn (3)


Chương 6: Dinh thự nhà Lê Nguyễn (3)

Có lẽ điều em hối hận nhất từ nhỏ tới giờ là lên tiếng lúc đó.

Ngay khi Liên vừa nói xong, người anh họ của Châu Hà cười khùng khục như lên cơn dại, đám khói đen ngùn ngụt sau lưng anh ta cũng rung lắc như thế hàng ngàn hồn ma đang cười vậy.

Nhanh chóng anh ta tan ra biến thành dạng đám mây khói như ban đầu.

Từ đám khói đó, vọng ra tiếng nói như cười lại như khóc:

- Đúng rồi đấy~~ Bọn ta không nhìn được chúng mày.

Vừa ban nãy con bạn mày lên tiếng, tao chỉ đoán được nó ở tầm đó vì khoảng cách xa.

Nhưng mày nghĩ xem, mày ngồi ngay đó thì đương nhiên bọn tao biết mày ngồi đâu mà...A..ha...hahaha

Tiếng cười vang vọng trong không gian xem vào đó là tiếng gió lốc rền vang.

Bọn chúng- đám khói- điên cuồng lao vào vòng kết giới.

Những ngọn nến cứ bị dập tắt liên hồi.

Chúng cuống quít 3 đầu 6 tay thắp nến và gạt đống thảo mộc bị thổi về vị trí cũ.

Trong lòng đứa nào cũng rất sợ, vì chúng cảm giác được, vòng kết giới này mà hỏng thì cuộc đời chúng cũng đi tong.

Nhưng nỗ lực của bọn nó không là gì so với sức mạnh cuồng phong của những hồn ma đang giận dữ.

Cơn lốc cuộn tròn quanh kết giới dường như ngày càng dày đặc.

- Nguy rồi!

Bọn này đang gọi tiếp viện!

- Ánh Hồng gào thét trong sự bất lực.

Trong một giây sơ suất, Thanh vươn tay ra muốn thắp ngọn nến nhưng trượt tay làm vỡ nó.

Sắc mặt cô tái mét.

Ánh Hồng ngồi cạnh vội vàng rút ngọn nến khác trong túi để thay thế.

Nhưng không.

Chậm trễ một giây là đi luôn một dặm.

Bàn tay ma quái từ trong đám khói thò ra, cầm lấy tay Ánh Hồng bóp mạnh rồi hất văng cô sệt dài trên đất.

Triệt để phá đi vòng kết giới bảo vệ.

Không còn kết giới bao bọc, lũ yêu ma ngay lập tức lộ rõ bản chất.

Mục đích của chúng là em, đám khói đen như xúc tu của con mực lai đến, bóp nghẹt cổ Liên, một vài nhánh khác chia ra chặn lũ bạn lại.

Riêng Ánh Hồng, tính mạng của cô đang rơi vào nguy hiểm.

Cú đập đầu vừa nãy làm cô bất tỉnh, bây giờ lũ yêu ma lại đang dần dần bao lấy người cô như đang làm cỗ quan tài người sống.

Nhưng rõ ràng, không ai giúp được Ánh Hồng.

Vì cả Thanh, Châu Hà và Liên đều đang sắp chết cả.

Vào khoảng khắc cận kề cái chết, Liên dường như thức tỉnh năng lực gì đó.

Em nhìn vào đám khói và thấy trong đó vô số nguyền hồn.

Tất cả bọn họ đều một màu đỏ máu, tràn đầy thù hận.

Dường như em nghe được tiếng kêu gào của họ: ''Trả mạng lại cho taoo...''

Khi con người ta sắp kết thúc sinh mạng, họ thường lặp lại kí ức từ nhỏ đến lớn trong đầu.

Đấy là em từng được nghe kể vậy...

Trong khi ý thức đang dần mất đi, trong đầu em nảy ra một cái tên: Huy Vũ

- HUY VŨ CỨU TÔI VỚI!!!

Em hét to trong sự vô vọng.

Bởi chính em cũng không biết Huy Vũ là ai...

Nhưng từ chiếc vòng cổ của em- thứ mà em đeo từ khi mới lên thành phố- một luồng ánh sáng đỏ chiếu ra cắt làm đôi đám khói yêu ma đó.

Từ đằng sau, có một bàn tay lạnh ngắt đỡ em ngồi dậy...

- Đã để em chờ lâu rồi...- giọng nói trầm nhỏ nhẹ nói bên tai em.

Cùng lúc đó, một bàn tay khác che mắt em lại.

Cơ thể em không chút sức lực, mệt mỏi rã rời nằm gọn trong lòng người phía sau.

- Mấy đứa không sao chứ?

- Bác Tố Linh cùng với gần chục người khác lao vào.

Nhận thấy tình hình không ổn người phía sau em lập tức tan biến vào không gian trong sự ngỡ ngàng của bác Tố Linh và các pháp sư dòng họ Lê Nguyễn.

Nhưng thời gian ngắn ngủi đó cũng giúp Liên và các bạn sống sót.

Và đương nhiên, em biết giọng nói này...

Đó là giọng nói quen thuộc với em suốt 6 năm.

Là người mà em chờ đợi trong 2 năm qua.

Chính là người đó.
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 7: Bà Quyên Ái


Chương 7: Bà Quyên Ái

Bác Tố Linh và các pháp sư dòng họ Lê Nguyễn không bất ngờ lâu.

Họ nhanh chóng thi triển trận pháp.

Tiếng trống, tiếng chiêng và những điệu nhảy kì quặc cứ thế diễn ra.

Quả nhiên đám khói bị lấn át bởi họ.

Chúng xoáy vút lên rồi lao thẳng về phía ngược lại của đoàn ca múa.

Hiển nhiên là chúng đang chạy trốn!Ngay khi chúng vừa rời khỏi lãnh địa gia tộc, bác Tố Linh và các pháp sư khiêng những người đang bất tỉnh và bị thương đi.

Trong đó có bọn nó.

Cùng lúc ấy, tiếng trống giao canh cất lên từ phía nhà đông dòng họ.- Đã sang ngày mới rồi đấy...- Liệu chúng còn quay lại nữa không?- Tôi không chắc nhưng nếu muốn quay lại, ít nhất phải đợi 1 canh giờ nữa...

Âm binh sắp đi tuần rồi.-Nhanh thật đó đã 2 tiếng trôi qua rồi...

Tính ra 40 năm tôi hành nghề đây là lần đầu chứng kiến họ ta bị đánh tơi bời thế này nhỉ?-Chẳng lẽ chúng ta sắp tàn đời rồi sao...Thanh nằm trên cáng, nghe họ phàn nàn, trong lòng có nhiều suy nghĩ phức tạp.

Vì cho đến hiện tại, chỉ có mình cô là tỉnh táo trong lũ bạn.Họ được xử lý, băng bó vết thương và cho uống thứ thuốc Bắc sắc rất thơm.

Đợi cho mấy đứa tỉnh táo hết, bác Tố Linh mới gọi Ánh Hồng và em đi theo đến một gian nhà khác.Bác rảo bước thật nhanh như bay, hai đứa thục mạng đuổi theo sau, mắt không quên nhìn ngó xung quanh.Họ băng qua một rừng trúc đen kì lạ, nơi đây kì lạ đến nỗi trăng chẳng thể soi rọi.

Chỉ có vài ngọn đuốc dẫn đường cháy rừng rực như thể đường xuống hoàng tuyền.

Có lẽ Ánh Hồng cũng là lần đầu vào đây.

Mặt cô cũng không giấu nổi sự tò mò.- Mẹ ơi...

đây là?- Đúng rồi đấy cho nên cẩn thận cái mồm.- Bác quát Ánh Hồng một cái.

Đồng tử của cô co rúm lại vì sợ hãi.Một lúc sau, 3 người đã đến đích.

Đó là một gian nhà tre cấp 4 nhỏ bé, ọp ẹp được đóng cửa niêm phong.

Từ trong nhà, mờ ảo ánh sáng nhẹ như có như không.Bác Tố Linh bảo hai đứa chỉnh lại trang phục cho nghiêm trang rồi bắt quỳ xuống, cúi rạp đầu lạy 3 cái.

Xong, bác cất tiếng nói:- Cháu Tố Linh xin mạo phạm gặp bác Quyên Ái!- Biết là mạo phạm tại sao còn vào chốn đây?- Giọng nói khô khốc những to, vang khắp chốn.

Dường như là tiếng người nhà trời đang ra lệnh vậy!- Cháu đến đây để báo chuyện về bác Quyên Tố và con trai trưởng của bác: anh Tố Ánh ạ.Ngay lập tức, cánh cửa tre mở ra.

Một bà lão già khọm mặc áo nâu tứ thân, vấn đầu và nhai bỏm bẻm trầu bước ra.

Hệt như các cụ từ thời xa lắc vậy.

Nhưng chưa kịp nhìn bà lâu, cây gậy chống của bà cụ ngay lập tức đập vào cổ bác Tố Linh, đẩy bác ngã ngữa trên nền đất.-Nếu mày dám nói hồ đồ, tao sẽ cho mày đi gặp quỷ sai ngay lập tức!Tốc độ quả là nhanh như chớp, hai đứa ngồi bên cạnh run lên bần bật, bác Tố Linh thì toát mồ hôi hột nhưng vẫn còn điềm tĩnh chán.

Bác rút một cái túi thơm giấu trong người ra.

Vừa mở túi thơm, làn khói đen vừa nãy bốc ra nhưng hiển nhiên chỉ là một phần hồn bé nhỏ còn sót lại của đám khói ban nãy...- Bác đã tin cháu chưa?- bác Tố Linh nói.Bà cụ nhìn thấy vậy thì mới rút lại cây gậy, tập tễnh đi vào nhà tre:- Theo ta vào.

Dẫn cả mấy đứa trẻ theo nữa.Như được trút bỏ xiềng xích, ba người đứng dậy, lật đật theo bà Quyên Ái đi vào nhà tre.

Căn nhà từ bên ngoài ọp ẹp là thế nhưng khi bước vào lại rộng ra như vô tận với cả đống phòng ốc hành lang.

Mở cánh cửa đầu tiên, bên trong là phòng khách theo phong cách thời phong kiến cũ.

Bà Quyên Ái kéo bác Tố Linh đi nơi khác trò chuyện.

Để mặc hai đứa trẻ ngồi đó.Lúc này, em mới đủ thời gian để hỏi Ánh Hồng về những gì đang diễn ra.- Bà ấy là chị ruột bà ngoại tao.

Là pháp sư mạnh nhất tiền nhiệm.

Năm nay bà 101 tuổi.

Nhìn bà trẻ vậy là do giết được nhiều yêu ma đấy.
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 8: Nhập Hồn


Chương 8: Nhập hồn

- Là sao cơ????- Em nghi hoặc hỏi.- Con người có một loại gọi là âm đức.

Những người làm pháp sư như họ nhà tao sẽ chia ra làm hai loại, một là âm đức cao ngất ngưởng, mà hai là âm đức như người bình thường.

- Ánh Hồng từ từ giải thích.- Bà Quyên Ái là loại thứ nhất kia.

Vì giết được nhiều yêu ma, tiễn bay mọi linh hồn vất vưởng mà bà ta từng gặp nên âm đức của bà ta nhiều vô kể.

Vì thế dưới Cửu Tuyền bà ta rất có tiếng nói.

Bà Quyên Ái cũng là người duy nhất ở tộc tao chém được cả quỷ sai!

Thế nên phần vì sợ, phần vì nể, dưới Âm Ti đặc cách cho bà ta sống ở Vô Tử Dương Xứ này...- Ghê vậy sao??

Thế sao bà ấy không giúp con cháu mà lại cộc cằn thế?

Với lại Quyên Tố, Tố Ánh là ai?Ánh Hồng lập tức bịt mồm em lại, toát mồ hôi ròng ròng, mắt liếc xung quanh để chắc chắn không có ai...- Bà ta trảm không quản tốt xấu, lại còn lách luật của Trời tiêu diệt thường dân vô tội và đối thủ!

Nhưng trời cao có mắt, báo ứng luân hồi.

Quyên Tố là anh trai ruột của bà ta và bà ngoại tao, nghe nói do bà ta sợ anh trai giỏi hơn mình nên đã chèn ép ông ấy vào đường cùng, phải rời khỏi họ Lê Nguyễn, đến con trai duy nhất của ông cũng bị bà ta bức chết đó!

Sau này oan oan tương báo, bà Quyên Ái yêu tha thiết một người đàn ông ngoại tộc, bỏ bùa mê cho ông ta để sinh ra 1 trai 1 gái.

Đến một hôm, bà ta quên không cho chồng dùng bùa.

Vừa lấy lại ý thức, ông ta liền một đao tự tử luôn!

Đứa con gái thì mất năm 9 tuổi do bà ấy bắt con đi trừ ma quá sớm, chưa đủ năng lực nên thiệt mạng.

Người con trai cả là bác Tố Ánh rất khá nhưng khi thi đấu lại không mạnh bằng mẹ tao, uất quá, ông ấy bỏ nhà theo ông Quyên Tố trở thành một hắc pháp sư lang thang.- Hắc pháp sư?- Ừ.

Họ là những người làm việc bất chấp luật lệ, sẵn sàng giết người và thực hiện các cấm thuật nguy hiểm.

Nhưng đa phần pháp sư lang thang toàn bộ đều thế cả!

Cái dòng họ này nhà tao cũng làm đủ chuyện ác chả 'bạch' hơn họ là bao đâu!Ngay lúc đó, bà Quyên Ái và bác Tố Linh bước vào.

Vào cùng họ còn có một cô bé tầm 14 tuổi, mặt mày như hoa nhưng lạnh toát như cái xác biết đi.

Cả người ăn vận một cách không thể kì lạ hơn...

Trên đầu cô bé quấn biết bao là trang sức, nhìn thôi đã thấy nặng đầu.

Những thứ trông như cái mấn màu đỏ gụ lởm chởm trên đầu cùng với chiếc trâm đối xứng dài như tua rua vậy!

Cô bé đi bên cạnh bà Quyên Ái, nâng tay bà đi như cô người hầu bé nhỏ.

Đi cạnh bên họ là bác Tố Linh cứ nhìn chằm chằm hai người với vẻ mặt xám ngoét.

Em quay sang Ánh Hồng, cô bạn cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.

Chân tay cô run bần bật, đôi mắt dường như sắp khóc...- Ánh Nguyệt...- Ánh Hồng nhẹ nhàng gọi.- Không cần quan tâm đến nó.

Mà mày vẫn xấu xí và vô dụng như hồi nhỏ nhỉ?- Bà Quyên Ái nói, ném cho Ánh Hồng một cái nhìn chán ghét.Ánh Nguyệt đi bên cạnh cũng làm tương tự như vậy.

Bác Tố Linh thì không nói không rằng lườm cho Ánh Hồng xây xẩm mặt mày.

Dường như cô bạn đã quen với chuyện này nên lùi về sau, co rúm người lại và cúi gằm mặt xuống.- Ta đã nghe Tố Linh kể chuyện về cháu rồi, ngôi xuống đây, ta sẽ giúp cháu.Nghe bà Quyên Ái nói vậy, Liên không dám chú ý linh tinh nữa, em vội ngồi xuống chỗ đối diện bà Quyên Ái.

Bà không nói nhiều, bảo Ánh Nguyệt rót cho bát nước trà ấm, rồi lấy dao cứa một phát vào tay em.

Liên bị bất ngờ, hoảng hốt 'á' một tiếng, đến Ánh Hồng cũng giật mình.

Chẳng cho em thời gian hỏi, bà kéo tay em cho máu nhỏ vào bát nước trà.

Liên cũng không dám nói gì nhiều, trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn và sợ hãi.- Tiếp theo đây, chúng ta sẽ làm lễ nhập hồn.- Bà cụ nâng bát trà máu lên uống bằng sạch.- Nhập hồn là sao ạ?- Liên sợ sệt hỏi.- Linh hồn của ta sẽ chiếm lấy thể xác cháu, và ta sẽ giúp cháu nhìn về quá khứ!
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 9: Miền ký ức


Chương 9: Miền ký ức

Liên không nói gì, em đã sẵn sàng để nhập hồn.

Nhưng em không biết rằng, đằng sau lưng em, Ánh Hồng đang run lên bần bật và dường như đang muốn tiến lên ngăn cản.

Trong lúc ấy, Ánh Nguyệt đã trừng mắt cảnh cáo Ánh Hồng một lượt.Bà Quyên Ái cắn rách ngón tay, sau đó mặc kệ máu chảy ròng ròng mà đưa lên quẹt một đường dài trên trán của Liên.

Bà tiện tay đẩy em một cái, Liên ngã tựa về phía sau, dựa người vào ghế.

Đôi mắt của em mờ dần nhanh chóng, em mất đi ý thức, chìm vào giấc ngủ...----------------Quay trở lại thời gian khi Liên 4 tuổi...Em vốn sống ở thành phố, trong một gia đình công nhân bình thường.

Nhưng hè năm đó, cả gia đình em lại quay về quê sống.

Hôm đó, em rất buồn chán vì phải rời phố thị xa hoa về nơi thôn dã nên đã ngồi bần thần ở trước sân vườn nhà ông nội.

Cùng lúc đó, ở ngôi biệt thự mini nhà bên có người nhìn thấy em nên đã sang chào hỏi...Đó là một cậu bé hơn em tầm 2, 3 tuổi người cao và nước da rám nắng.

Đặc biệt, cậu có nụ cười rất tươi và thân thiện.- Sao em ngồi đây một mình thế?

Có muốn đi chơi với anh không?Em không nói gì, chỉ buồn rầu lắc đầu.

Dường như nhìn thấu em có tâm sự, anh đã ngồi xuống nói chuyện cùng em.

Thì ra, gia đình anh ở thành phố nhưng hè nào cũng về quê ở để thăm ông bà nội và nghỉ dưỡng.- Nào!

Đi theo anh, anh sẽ cho em thấy nơi này đẹp đến nhường nào!Hai đứa trẻ dắt tay nhau chạy trên đám cỏ xanh mướt về phía đồng ruộng xa xa.

Đó là lần đầu tiên em thấy một cảnh đẹp đến vậy.

Bầu trời xanh ngát không gợn mây nhưng mát mẻ vô cùng, nắng vàng buổi chiều tà mơn trớn trên từng ngọn cỏ mướt mát.

Phía xa xa là hàng trăm chú chim đang lượn trên vòm trời cao mượt.- Đẹp thật nhỉ?- em ngơ ngác cảm thán.- Ừ...

Mà quên nữa, em tên là gì thế?- Em á?

Em tên là Thu Huyền.- À vậy hả?

Anh là Huy Vũ!- Vậy anh hứa sau này phải đến chơi với em nhé!-Anh hứa mà!................Thời gian lại tua thêm nhiều năm nữa... hè năm nào anh cũng đến chơi với em...Dừng lại ở năm em 10 tuổi, cũng là năm anh 12 tuổi...Thời gian đó, không hiểu sao ông nội và bố cãi nhau rất to.

Gia đình em còn đón thêm một vị khách nữa, dường như là do một ai đó mời về.

Đó là một người đàn ông trẻ tầm 30 tuổi.

Người đó để tóc mái khá dài, che đi một bên mắt và ăn mặc khá kì lạ.Từ khi người khách kì lạ đến ở nhà ông nội em, trong làng xảy ra rất nhiều sự việc bất thường...Một người du lịch đến thăm vùng quê của em nhưng không may lỡ chuyến ban đêm không có chỗ ở.

Liền ghé vào nhà một gia đình nhà xây kiểu cổ xin trọ nhưng gia đình đó không đồng ý.

Người đó nghĩ một hồi rồi chỉ xin chủ nhà một con dao thật to và xin ngồi nhờ ngoài sân một lúc để nấu đồ ăn mang theo.

Chỉ biết người đàn ông cười khà khà bảo không cần xin củi.

Ông ta cứ lấy dao to phạt vào chân mình, từng khúc củi gỗ lim quý hiếm xuất hiện.

Gia đình cứ cuốn theo mãi, đến lúc ông ta bảo có muốn ăn cùng không?

Họ gật đầu đồng ý, thế là ông rứt một sợi tóc dài của cô con gái nhà đó, kéo lê một lượt trên đất.

Kì lạ, một con lươn to béo hiện ra.

Thế là cả gia đình được tiếp đãi bằng món cháo lươn lạ kì...Đến sáng hôm sau, họ tỉnh dậy, phát hiện những cây cột nhà bằng gỗ lim quý giá đã bị phạt hết.

Cô con gái thì biến mất tăm.

Còn hai vợ chồng phải nhập viện vì ăn quá nhiều bùn đất.Lại có bà bác sĩ sản khoa có tiếng về hưu trong làng, nửa đêm được người trai trẻ gõ cửa để đi đỡ đẻ cho vợ.

Bà không nghĩ nhiều, xách đồ nghề đi ngay.

Suốt 4 tiếng đồng hồ, bà giúp người vợ rặn đẻ, cuối cùng cũng vợ tròn con vuông.

Rồi chàng trai mời bà ở lại nhà mình ăn miếng cơm khuya lấy lại sức.

Bà không nghĩ nhiều liền đồng ý ngay.

Nhưng lúc bà định xuống bếp để giúp người đàn ông làm cơm lại thấy...

Anh ta đang cắn tay mình thành miếng rồi bày lên đĩa, miếng thịt cắn từ người ra bốc mùi hôi thối ròi bọ ngay tắp lự thành miếng thịt gà luộc vàng ươm.

Bà đỡ đẻ thấy thế biết ngay mình gặp quỷ liền cầm nhánh tỏi và mấy quả ớt hay bỏ trong mình liều mạng bỏ trốn.

May mắn bà sống sót về đến nhà.

Nhưng mấy hôm sau, có người đi soi cóc đêm lại thấy bà ta chết giữa bãi tha ma, bụng bị mổ ra, ruột gan lộn hết ra ngoài.
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 10: Trốn tìm


Chương 10: Trốn tìm

Rất có thể đó là kẻ sát nhân biến thái hàng loạt nào đó đã gây ra những việc trên.

Đấy là với tư duy của Liên - 10 năm sau - nghĩ.

Nhưng kì lạ là xảy ra những việc đó, cảnh sát có đến nhưng lại không tìm được thủ phạm và hình như ai cũng cố gắng ém chuyện xuống.

Đến mức những đứa trẻ và những người sau này chuyển đến coi nó là truyền thuyết, chuyện doạ ma.Nhưng không thể phủ nhận.

Đã từng có những người như thế ở đó.

Và họ đã chết.

Tuy nhiên, trên giấy tờ, họ chết vì lý do khác.Quay lại khi em 10 tuổi, tưởng chừng những chuyện đó sẽ chẳng liên quan gì đến em, nhưng em đã thấy chuyện không nên thấy.

Bà đỡ mới mất kia rất quý em, bà là một người phúc hậu và tốt tính.

Nên hôm đám tang bà, em và bố mẹ cũng đến viếng.

Nhưng em nhận ra bố có gì đó khác lạ.

Ông từ chối thắp hương và gương mặt tỏ ra lạnh lùng kì lạ.

Vì bầu không khí bên trong quá đông đúc và đau thương, em đã trốn ra bên ngoài hóng gió.

Vô tình, em thấy một bóng người đang cầm túi đồ nghề đỡ đẻ của bà bác sĩ đem đi đốt và bà ấy đang ở bên cạnh với đôi mắt đỏ ngầu...

Bỗng, người đó quay ra và nhìn thấy em, em vô cùng hoảng loạn chạy đi mà không dám quay lại nhìn.

Tiếng bước chân sau lưng em đã nghe thật gần, rồi có bàn tay bắt lấy em, giữ chặt lại...

Em hét lên trong sợ hãi và mở mắt ra nhưng đó lại là bố.- Con làm gì ở đây?Em đem hết chuyện vừa rồi kể cho bố nghe.

Bố nhìn em, trầm tư một hồi rồi bảo em hãy quên đi...

Sau hôm đó, ông nội và bố mẹ càng mâu thuẫn hơn.

Nhất là chiều hôm đó, mâu thuẫn dường như không thể can ngăn nữa.

Chán chường trước cảnh đó, em bỏ ra đồng chơi trốn tìm với anh.Anh úp mặt vào gốc đa to ở ven đường còn em thì nhanh chóng chạy vào vườn của ông tìm chỗ trốn.

Cái cây mà em chọn là một cây xoan đào to, cạnh đó là bụi lá khoai rậm rạp.

Em ngồi vào trong góc, lấy lá khoai phủ kín người mà trốn.

Rồi chẳng hiểu sao, em thiếp đi mãi không tỉnh.

Cùng lúc đó, không chỉ có anh ấy đi tìm em mà còn có bà đỡ đẻ đã mất lúc trước.

Bà ta tức tối đi tìm nhưng mãi không thấy là do chiếc vòng cổ hộ mệnh em đã đeo từ lúc mới sinh đã che dấu giúp em.

Nhưng anh thì không may mắn như thế...Bởi vì chiếc mũ anh đang đội là của em cho mượn nên trên đó vẫn còn nhiều mùi...

Chuyện gì đến cũng phải đến, mọi chuyện xảy ra y như trong giấc mơ của em hồi trước... anh Huy Vũ của em đã chết đuối trong đầm sen.

Còn bên này, bà đỡ cuối cùng cũng tìm thấy em nhưng vì em đang đeo vòng cổ hộ mệnh nên không làm gì được.

Mãi đến khuya, đoàn người mới tìm thấy em đang ngất xỉu trong bụi lá đó...Đến em cũng không ngờ được, biến cố lúc đó mới bắt đầu...

Ông và bố ngày càng cãi vã khốc liệt.

Em trốn ngoài cửa đã nghe được mang máng chuyện mà hai người mâu thuẫn:''Cái gì mà kéo dài tuổi thọ?

Lại còn dùng mạng sống của con người?

Lại còn là người có tư chất cao?"

"Tại sao chúng ta không cùng làm?

Lễ này mà thành, hai cha con ta không chỉ trường sinh bất lão mà còn giàu sang phú quý không phải chịu cảnh nghèo nàn!''Đúng lúc đó, người khách kia túm được em, trực tiếp đạp cửa phòng đi vào.''Kì lạ thật đấy''- bà Quyên Ái lúc này đang trong lễ nhập hồn nghĩ- "Hẳn là có người nào cao tay lắm đã phong ấn kí ức này lại, đến ta cũng không thể xem rõ mặt của những người này..."

Em bị mang vào trong sự ngỡ ngàng của bố và ông nội....Lại thêm một đoạn kí ức bị phong ấn nữa, những hình ảnh mà em nhìn thấy chỉ mờ mờ một điều: bố, ông và tay khách kia đánh nhau.

Mẹ thì lao ra bảo vệ em khỏi cuộc chiến.

Cuối cùng, bố bị ngã văng ra, phun máu, ông và người khách kia cũng gần chết.

Ông và bố cũng muốn làm hoà trở lại...Lúc đấy, tên khách đó cười lớn, rồi hét to:- Sử dụng ma pháp nào cũng phải chịu báo ứng luân hồi.

Mày đã dùng một lần thì âm đức cũng về không.

Hơn nữa đã nhiều người chết như vậy!

Trừ phi mày nghe tao làm phép thêm lần nữa!
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 11: Đại chiến gia đình


Chương 11: Đại chiến gia đình

Người khách đó điên cuồng cười khùng khục trước sự ngơ ngác của hai cha con.

Hắn tiếp:- Loại ma pháp mày dùng có tác dụng trên tất cả những người có chung huyết thống 3 đời gần nhất.

Tức là mày kiếm được 10 năm tuổi thọ thì chỉ hưởng được 3 năm vì phải chia đều cho 2 người nữa...

Nếu muốn bước lên đỉnh cao thì phải đâm lao theo lao thôi!Tầm nhìn của em ngày càng tối dần, lời lẽ cũng chẳng nghe rõ nữa...

Lại thêm một đoạn kí ức vụn vỡ nữa bị mất....Trong cơn mơ màng, em chỉ nhìn thấy cảnh tên khách đó bị bỏng toàn bộ nửa phần lưng bên trái.

Ông nội thì nằm trên đất không rõ sống chết, mắt phải chảy rất nhiều máu.

Bố mẹ thì nằm đó...

Với luồng khói đen quấn xung quanh người thật chặt.

Và em- kẻ duy nhất an toàn sau trận chiến đang được bao bọc trong một kết giới giống như kết giới của bác Tố Linh từng vẽ nhưng màu đỏ cam.

Được một lúc, ông bà và cậu bên ngoại đã tìm được em và bố mẹ.....----------------Hiện tại ở Vô Tử Dương Xứ...Lễ nhập hồn đã diễn ra được hơn 2 canh giờ (4 tiếng đồng hồ).

Tức là bây giờ đã gần sáng.

Ánh Nguyệt và bác Tố Linh ngồi một bên nhắm mắt chờ đợi còn Ánh Hồng thì sốt sắng lo lắng.

Càng tiến sâu vào những kí ức bị phong ấn, cơ thể của Liên càng đau đớn.

Trong vô thức, em lên cơn co giật và chảy máu mũi.

Nhưng bàn tay của bà Quyên Ái vẫn nắm chặt lấy tay em không chịu buông.Ánh Hồng biết, với cơ thể bình thường, nhập hồn được 20-30 phút đã là kì tích.

Có thể em đặc biệt thật nhưng nếu tiếp tục thêm nữa, cơ thể em sẽ không chịu nổi...

Và cô bạn càng biết, người vô cảm chỉ biết lợi ích cho mình như bà Quyên Ái sẽ chẳng quan tâm đến sống chết của Liên.Cơn co giật càng lúc càng lớn, Ánh Hồng cảm giác dường như có thể nghe được nhịp tim của em.

Trong thâm tâm cô hiện lên một điều: nếu mình không cản họ lại, Liên sẽ chết.Tuy rất sợ mẹ, bà Quyên Ái cũng như Ánh Nguyệt nhưng cô vẫn lao lên, dùng mọi sức bình sinh gỡ tay bà Quyên Ái ra.

Ánh Nguyệt bên cạnh hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng rút con dao ra đâm vào tay Ánh Hồng.

Bác Tố Linh thì sốc nặng trước sự dũng cảm bất ngờ của con gái nhưng vẫn ngồi chết trân ở đó mặc kệ trận chiến giữa Ánh Hồng và Ánh Nguyệt.Cuối cùng trong một giây sơ hở của đối thủ, Ánh Hồng đã hất văng bà Quyên Ái ra.

Cả bà và em do bị thoát lễ bắt buộc nên đều bị phản phệ.

Em bất tỉnh ngay tại chỗ còn bà Quyên Ái thì nằm dưới đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Thấy vậy, Ánh Nguyệt vội ra đỡ bà dậy, bên này, Ánh Hồng cũng ôm được ?em đang bất tỉnh nhân sự...- RANH CON!

DÁM CẢN TRỞ TAO?

ĐẶT CON BÉ TRỞ LẠI NGAY!- Dương Ngọc Liên là bạn tôi, đừng hòng làm hại cô ấy!- Dứt lời, em và Ánh Hồng toàn thân được bọc trong ngọn lửa linh lực màu lục.- Mày dám bật cả tao à?

Lê Nguyễn Tố Linh, mày dậy con mày như thế à?- Bà Quyên Ái tức giận gầm lên.Bác Tố Linh lúc này mới đứng dậy, lạnh lùng hất hàm bảo Ánh Hồng:- Quỳ xuống xin lỗi đi.Chỉ giương đôi mắt căm phẫn nhìn mẹ, rồi chẳng nói chẳng rằng, cô cõng bạn trên vai lao vút ra cửa lớn.

Ánh Nguyệt cũng lao ra, chặn đầu hai người.- Bỏ chị ta lại hoặc chết.- Ánh Nguyệt kiêu ngạo nói.Ánh Hồng nhất nhất im lặng, dùng chân đạp thẳng về phía Ánh Nguyệt.

Ánh Nguyệt vội lấy hai tay chắn phía trước mặt, đồng thời hứng trọn cú đá bất ngờ.

Cả cơ thể cô bé bay ra xa rồi dừng lại do đập vào tường trước con mắt ngạc nhiên của cả bà Quyên Ái và bác Tố Linh đang đi từ trong phòng ra.Nhân cơ hội đó, hai đứa chuồn mất.

Bác Tố Linh cũng chạy theo.

Bà Quyên Ái mặc kệ Ánh Nguyệt cũng vun vút lao theo ba người.

Vô Tử Dương Xứ đang biến đổi để giữ chân những kẻ bỏ trốn.

Những ngọn trúc đen sắc nhọn tua tủa từ muôn hướng lao theo sau hai người.

Những ngọn đèn dầu bùng cháy cực đại, ngọn lửa rát nóng bỏng muốn thiêu rụi làn da của các cô thiếu nữ.

Quan trọng nhất, đường vào Vô Tử Dương Xứ đang thu hẹp dần như muốn cắt đứt con đường nối giữa nó và dinh thự gia tộc Lê Nguyễn.
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 12: Lê Nguyễn Ánh Đào


Chương 12: Lê Nguyễn Ánh Đào

May mắn làm sao, Ánh Hồng đã chạy thoát được khỏi nơi đó.

Những vừa lao ra ngoài được một đoạn, cô đã bị vấp ngã.

Cả hai ngã sõng soài trên nền đất lạnh trong sự bất ngờ của tất cả dòng họ Lê Nguyễn đang dọn dẹp và bày lại kết giới.Tưởng chừng cả hai đã thoát được nhưng không, bà Quyên Ái lao ra ngay sau chúng.

Cây gậy của bà biến thàng thanh kiếm sắc bén và lao xuống vào thẳng đầu Ánh Hồng.

Không kịp xoay sở, Ánh Hồng chỉ dám nhắm mắt lại tiếp nhận thanh kiếm sắp đoạt mạng mình.Trong một giây không ngờ, bác Tố Linh đứng chắn trước Ánh Hồng, dùng tay không bắt lấy thanh kiếm đoạt mệnh kia.- Đây không phải Vô Tử Dương Xứ của bà!

Đây là Lê Nguyễn gia tộc, với tư cách tộc trưởng, ta sẽ không tha thứ cho bà nếu dám động đến bất kì ai ở đây!Hai người mắt đối mắt đanh thép.

Ánh Nguyệt cũng lao từ bên trong Vô Tử Dương Xứ ra.

Cuối cùng, bà Quyên Ái đành nhượng bộ lui về.

Trước khi đi còn không quên nhìn chằm chằm Ánh Hồng một cách kì dị.

Riêng Ánh Nguyệt, lần đầu cô nhìn Ánh Hồng bằng đôi mắt sợ sệt.Mọi chuyện đã kết thúc thật sự rồi.

Ánh Hồng cũng mệt mỏi xụ người xuống.

Thanh và Châu Hà đứng trong góc nãy giờ cũng lao ra, đứa đỡ em dậy, đứa dựng Ánh Hồng đang kiệt sức lên.Đột nhiên, bác Tố Linh quay người lại, nhìn chằm chặp con gái.

Châu Hà đang đỡ Ánh Hồng thấy ánh mắt đó cũng sợ run người.

Riêng Ánh Hồng cô không còn sức chống trả nữa rồi, chỉ biết nằm đó chờ đợi kết cục của bản thân.- Đúng là con gái ta!

Con giỏi lắm đánh được cả Ánh Nguyệt và chống trả được cả mụ già đó!- Bác Tố Linh cười lớn, giữ chặt lấy vai của Ánh Hồng kích động lắc mạnh.- Cái gì?

Ánh Nguyệt thua Ánh Hồng hả???

Chuyện này có thật không chị Tố Linh?- Thật!

Thật mà!

Nếu không thì bà già đó làm gì tức giận đến vậy chứ!- Ôi trời ơi!

Đỉnh quá!

Giỏi lắm giỏi lắm!

Lần này ta phải mở tiệc thôi!!!!Cả gia tộc hân hoan vui sướng hơn cả Tết.

Riêng chỉ có Ánh Hồng ngồi đó, trong ánh mắt hiện lên sự tủi thân cực độ.----------------Gia tộc Lê Nguyễn ngay lập tức mở tiệc ăn mừng, nói là do Ánh Hồng đã mạnh lên đột ngột nhưng thật ra là ăn mừng do bà Quyên Ái bị chọc cho tức lồi máu.

Mặc kệ mẹ và mấy người trong họ đang rối rít, Ánh Hồng chỉ nói:- Con mệt lắm, đi băng bó chút đã.- Mấy giờ, người ta mới nhận ra lòng bàn tay của cô đang rớm máu vì cú đâm của Ánh Nguyệt.Chẳng biết làm gì, Ánh Hồng chỉ biết chui vào trong góc kín rồi ngồi đó khóc cho đến sáng.----------------Cả nhóm ở lại dinh thự gia tộc Lê Nguyễn thêm 5 ngày để dưỡng thương rồi quyết định lên đường.

Vì đã lấy lại được phần lớn kí ức hồi nhỏ nên em quyết định sẽ trở về quê nội tìm manh mối về ông nội còn sống.

Nhưng Ánh Hồng và bác Tố Linh khuyên em và các bạn nên đến một nơi khác trước để giải đen...Nơi đó cách dinh thự nhà Lê Nguyễn không xa, là một shop quần áo kiêm nhà dân.

Và chủ nhân ngôi nhà đó là một chị gái rất xinh đẹp và hiền lành...- Mấy đứa vào đi, Ánh Hồng, chị nghe mẹ kể nhiều về em đấy!- Chị chủ ngọt ngào dẫn chúng vào nhà, dường như chị biết chắc em và các bạn sẽ đến đúng vào lúc đó vậy.Thì ra, chị là Lê Nguyễn Ánh Đào- con gái cả của bác Tố Linh và là chị gái cùng mẹ khác cha của Ánh Hồng.

Chị không có ma pháp như họ hàng của mình nhưng chị lại là một thanh tẩy sư rất quyền năng...
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 13: Tan rã


- Thanh tẩy sư?- Ừ, chị là một thanh tẩy sư.

Chị không thể giết được linh hồn hay yêu ma như pháp sư nhưng chị có thể làm yếu và thanh tẩy chúng...- Chị Ánh Đào cười nhẹ.- Thôi được rồi mấy đứa lại đây... chị sẽ xoá bỏ dấu vết ma khí trên người các em.

Như thế thì đám ma quỷ đó sẽ không tìm thấy các em nữa...Nói rồi, chị Ánh Đào bảo mấy đứa ngồi quây vòng tròn, tay nắm lấy tay, nhắm mắt lại.

Chị từ từ rút ra một tờ bùa trống, cắn rách tay vẽ lên vài nét.

Xong, chị đốt nó và ném vào giữa vòng tròn em và các bạn đang ngồi...- Xong rồi đó!

Mấy đứa cứ ngồi chơi nhé!

Chồng chị đi công tác xa nên nhà có mình chị thôi.- Chị không quên cười và an ủi chúng, rồi chị gọi riêng Ánh Hồng ra ngoài.- Sao thế?

Hôm qua mẹ gọi cho chị khen em nhiều lắm đấy.- Chị Ánh Đào vừa nói, vừa xoa đầu Ánh Hồng như một đứa trẻ.- Không,... chỉ là...

Em thấy...- Ánh Hồng ấp a ấp úng nói, sự bối rối hiện lên rõ trong mắt cô.Ánh Đào không nói gì, dường như chị đã thấy hiểu tất cả.

Chị ôm người em gái bé nhỏ vào lòng, ánh mắt toát lên sự dịu dàng.- Chị biết, trách nhiệm gia tộc với em rất nặng nề, mẹ và các cô chú trong họ kì vọng rất cao về em.

Nhưng mà nghe chị này...

Dù ra sao thì,... cái gia tộc cổ hủ đó chị mày chán lâu rồi!- Chị cười khúc khích- Nên là dù em có làm cái gì chị cũng ủng hộ hết!- Cái này có tính là khuyên em gái bỏ nhà đi bụi không?- Ánh Hồng bật cười, giọt nước đang rơm rớm nơi khoé mắt cứ thế bị cuốn vào trong.

Cô cảm thấy từ khi chào đời đến giờ, chị Ánh Đào chính là ánh sáng duy nhất của mình vậy.----------------Ánh Hồng đã quay trở lại phòng, nơi mà 3 cô bạn đang đợi.

Vấn đề của cô đã giải quyết xong nhưng vấn đề của nhóm lại khác.- Đừng đi mà!

Làm ơn đấy!- Châu Hà đang vặt nài Thanh, bàn tay cô níu kéo không ngớt và đôi mắt đã đỏ hoe tự bao giờ.- Châu Hà, mày không hiểu à?

Nếu chúng ta ở lại, chúng ta sẽ mất mạng thật đấy?

Mày thấy không?

Ở ngay trong sự bảo hộ của gia tộc Lê Nguyễn mà chúng ta còn suýt chết.- Thanh cáu lên một cách gay gắt.

Bàn tay không ngừng xếp đồ đạc lại.

Riêng em thì ngồi bó gối trong phòng, suy nghĩ một mình.- Không phải cuối cùng chúng ta cũng an toàn sao?- An toàn?

Mày thấy không hả?

Đến giây cuối cùng, nó vẫn được hồn ma bảo vệ còn tao với mày thì gần như đã đi gặp Diêm Vương rồi!Cuộc tranh cãi diễn ra một hồi lâu, Ánh Hồng đứng đó cũng không biết nên làm gì.

Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng thì đột nhiên, em lên tiếng:- Đừng níu kéo nữa...

Đây là chuyện riêng của tao.

Tao không muốn làm liên luỵ bọn mày đâu.

Còn cả mày nữa, về đi, bọn mày mà có chuyện gì thì tao có lỗi với bố mẹ mày lắm.Nghe thấy vậy, Thanh không nói gì, chỉ xách vali vừa xếp rời đi.

Châu Hà thấy vậy cũng không biết làm gì, vội chạy theo nó, còn không quên nhắc nhở:- Tao hộ tống nó về nhà cái đã, khuya rồi con gái con đứa.

Bọn mày nhớ đợi tao đấy!

Sáng mai tao quay lại sớm.Chị Ánh Đào đứng bên cửa, chỉ im lặng không nói gì.

Ánh Hồng cũng rất bối rối, cô chưa gặp chuyện này bao giờ.

Còn riêng em, trong vài ngày qua đã chịu quá nhiều đả kích, từ gia đình đến bạn bè đều rối tung lên cả.

Đương nhiên, em muốn giữ Thanh ở lại nhưng em hiểu bản thân mình không thể làm liên luỵ bạn bè của mình được...
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 14: Bỏ trốn


Vì lo lắng sáng hôm sau Châu Hà và Thanh sẽ quay lại nên em cũng quyết định gọi taxi rời đi để về quê gốc tìm manh mối.- Bây giờ là 9 giờ hơn rồi đấy.

Tốt nhất là hai đứa nên đi sớm.

Nếu không,... bọn họ sẽ đuổi đến đấy.- chị Ánh Đào nhắc nhở.Em vẫn chưa kịp hiểu 'bọn họ' mà chị nói là ai thì Ánh Hồng đã gật đầu ngầm hiểu.

Cô kéo tay em chạy ra chiếc taxi do chị Ánh Đào gọi vừa đến ở dưới nhà.- À quên nữa, đừng nói...- Về chỗ mấy đứa định đến với mấy bé kia và cả bọn họ chứ gì?- Chị Ánh Đào ngắt lời chúng, còn không quên cổ vũ cho hai đứa.Chiếc xe rồ ga rời khỏi nhà chị vừa hay gặp một chiếc xe khác đi ngược chiều với họ.

Khoảnh khắc hai chiếc xe lướt qua nhau, Ánh Hồng cảm thấy rét run người, từng đợt da gà da ốc nổi lên, tóc gáy thì dựng đứng.Phía bên này, chiếc xe kia đã đến nhà chị Ánh Đào.

Năm người cả nam cả nữ ăn mặc kì lạ từ trên xe bước xuống.

3 nam, 2 nữ, độ tuổi khoảng 18-30.

Người lớn tuổi nhất, đại diện bước lên, chị Ánh Đào cũng hiểu được lý do bọn họ tìm đến nhà cô là gì.- Chị Ánh Đào, chúng em tới để đón chị Ánh Hồng.- Người lớn tuổi nhất, Lê Nguyễn Ánh Đại bước lên.- Các cô các cậu đến trễ rồi, nó đi rồi.- Chị mỉm cười khoái trí, có lẽ ngày mà chị mong đợi cũng đã đến.- Đi đâu?

Đi về nhà sao?- Lê Nguyễn Ánh Chiêu cũng là cậu bé nhỏ tuổi nhất ngờ vực hỏi.- Nó à...

Đi đến với tự do rồi.- Đúng thế, tự do mà hơn hai mươi năm kể từ khi chào đời đứa em gái nhỏ của chị chưa từng được hưởng.Nghe thấy thế, mấy người đến đón Ánh Hồng đột nhiên hiểu ra.

Họ lao ngay lên xe đuổi theo chiếc taxi của Ánh Hồng và em đang ngồi.Thì ra, Ánh Hồng đã giấu mọi người.

Bác Tố Linh và các pháp sư trong gia tộc không muốn cô đi cùng với em.

Bởi họ biết Tố Ánh và Quyên Tố nguy hiểm đến chừng nào.

Còn bác Tố Linh, bác chỉ còn mỗi Ánh Hồng để kế thừa chức vụ trưởng gia tộc bởi chị Ánh Đào đã đi lấy chồng ngoại tộc và chị cũng không có linh lực để trở thành pháp sư.

Do đó, việc tìm kiếm và đưa Ánh Hồng về gia tộc hiện tại, chính là ưu tiên số một của gia tộc Lê Nguyễn...Chiếc xe của mấy người đến đón Ánh Hồng lao như bay, nhanh chóng đã đuổi đến gần chiếc taxi mà hai đứa đang ngồi.

Tài xế taxi đã cố gắng cắt đuôi nhưng không thể, cứ như là bị dính bùa vậy, hai chiếc xe cứ thế rượt đuổi nhau trên con đường quốc lộ xuyên rừng vắng vẻ.Thấy tình hình không ổn, Ánh Hồng nhắm mắt lại, rút trong túi ra một cây bút thư pháp, mực viết đóng hộp và vài mảnh giấy.

Bàn tay cô thoăn thoắt vẽ ra bùa chú trên đó, rồi bảo chú tài xế mở cửa kính, liền vứt tất cả chúng xuống đường.

Những lá bùa vừa chạm đất đã phát nổ, toả khói đen che mờ cả quãng đường...- Bùa khói cấp thấp mà cũng công hiệu vậy sao?- Em bất giác hỏi.- Sao mày biết?- Ánh Hồng bất ngờ hỏi, nhưng không kịp để bạn trả lời, cô liền bảo- Sắp 12h đêm rồi, hôm nay trăng tròn nữa, pháp lực của tao cũng mạnh lên nữa.Em 'à' một cái, liền ghi nhớ lời cô bạn vừa nói.

Ánh Hồng thì không rảnh rang đến vậy, cô luôn tay vẽ thêm mấy tấm bùa nữa.

Trái với hai ''thượng đế'' đang ngồi sau, chú tài xế taxi trông khổ sở hơn nhiều.

Mặt chú trắng bệch sợ hãi, tinh thần thì hoảng loạn.

May thay, chú có bằng lái xe siêu cấp vip pro và chú còn mẹ già con thơ ở nhà nên tay lái chú còn ổn áp lắm.Quả nhiên, không ngoài dự đoán, xe của gia tộc Lê Nguyễn không bị mắc lại lâu, họ xuyên thủng màn khói tiến lên.

Các pháp sư bên trong toàn người tài, họ đã sẵn sàng để phản công rồi.
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 15: Rượt đuổi


Xé toạc màn khói của Ánh Hồng, chiếc xe lao vun vút lên.

Đoạn đường phía trước mà chiếc taxi của hai đứa đang đi bỗng nhiên rung lắc dữ dội.

Một linh hồn khổng lồ từ dưới trồi lên.

Đó là một người phụ nhữ mặc áo dài và đeo mặt nạ quỷ.

Tóc của cô ta quấn chặt vào bánh xe taxi và tay cũng giữ chặt lấy chiếc xe, hòng giữ chân nó lại.- Chết tiệt, là quỷ nô của Ánh Kim.- Ánh Hồng gằn giọng, đưa ngón tay lên miệng rồi cắn rách.

Sau đó nắm chặt hai tay niệm chú.Chú tài xế thì không phải nói, hồn phách sợ là đã lạc trôi đi mất.

Chú bóc vội viên thuốc trợ tim, ném vào mồm, nuốt chửng.

Ánh Hồng cũng vừa hay niệm chú xong, một vòng ánh sáng bạc bao quanh chiếc taxi, hất văng quỷ nô của cô em họ Ánh Kim đi.

Thời gian bị giữ lại rất ngắn ngủi nhưng là quá đủ để rút ngắn khoảng cách cho một cuộc đua.

Chiếc xe của gia tộc Lê Nguyễn đã đến rất gần, chỉ còn cách chiếc taxi 10,15m.

Ở ngay đây, Ánh Hồng đã nghe rất rõ tiếng la hét của mấy đứa em họ phía sau.- Nhìn kìa, nhìn kìa!

Mẹ tao nói không sai!

Con phế vật Ánh Hồng đó đã mạnh lên thật rồi kìa?!- Chà chà ghê gớm thật, hạ quỷ nô của mày trong một chiêu kìa?- Câm mồm đi, lần này tao sẽ cho nó ra bã.- Ánh Kim, chủ nhân của quỷ nô vừa bị hạ cay cú hét lớn.Mặc cho mấy đứa em đang cãi nhau chí choé, Ánh Đại- người lớn nhất và cũng là người có địa vị cao nhất trong cả 5 người im lặng, anh ta dường như đang suy nghĩ gì đó.Nhóm người đi bắt Ánh Hồng chẳng cho chiếc xe yên ổn lâu.

Nhưng đứa em họ của Ánh Hồng lại bắt đầu trổ tài, từ cánh rừng hai bên đường, những rễ cây như những con rắn bắt đầu bò lổm ngổm ra đường quốc lộ.

Với số lượng quá đông, hẳn đây là một đòn kết hợp của những pháp sư phía sau.

Ánh Hồng cũng không thể một lúc đối phó hết đám lợ nhợ đó, chỉ đành chia cho em một nửa số bùa phát nổ mà mình vừa viết. khi những cái rễ bò đến gần, hai đứa mới ném bùa nổ để ngăn chặn.Thấy đây không phải là cách lâu dài, em liền hỏi chú tài xế:- Đoạn sắp tới có khúc cua hay ngã ba không chú?- Hả?

À...à... có!

Khoảng 100m nữa là có ngã ba, ta phải cua về tay phải.- Chú tài xế hoảng hồn trả lời.- Thế thì tốt- Em thở phào.- Ánh Hồng, mày có gọi được quỷ đả tường không?- Hả?

Ờ tao có.- Ánh Hồng bất ngờ trước câu hỏi của bạn.

Phải biết rằng 1 tuần trước, bạn nó vẫn còn là một đứa chả biết gì về yêu ma cả.- Thế thì tốt.

Mày chuẩn bị đi.

Chú tài xế ơi!- Em đột nhiên gọi làm chú tài xế giật nảy mình.

Chắc sau hôm nay chú phải đi khám bệnh tim rồi.- Cách khúc cua khoảng 10m phiền chú đi làm sao che khuất tầm nhìn xe sau.

Lúc đấy mày gọi quỷ đả tường lên.

Bất ngờ như thế mấy người phía sau chắc chắn không xoay sở kịp.

Đến lúc giải quyết xong con quỷ thì mình cũng cắt được đuôi bọn họ!Ánh Hồng gật gù đồng ý, còn chú tài xế thì chẳng hiểu gì.

Nhưng chú vẫn biết nhiệm vụ của mình.(Quỷ đả tường: các bạn cứ hiểu là con quỷ này làm mình mất phương hướng, không thể đi đúng đường á.

Kiểu bạn đang đi trên đường thẳng nhưng mà gặp quỷ đả tường.

Thì khi ấy bạn sẽ thấy mình đi mãi con đường đó mà không thấy đích.

Thật ra khi ấy bạn đang đi vòng vòng 1 chỗ mà thôi.)Trời tối, tầm nhìn bị hạn chế, chú tài xế vừa lờ mờ thấy ngã ba liền báo động cho Ánh Hồng và em ngồi sau.
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 16: Trốn thoát


Nhận được tín hiệu của chú tài xế, em liền ném toàn bộ bùa khói mà Ánh Hồng đã vẽ xuống đường.

Màn khói dày đặc được thả ra trên con đường quốc lộ vắng vẻ trở thành tấm mành che cho cánh gà của sân khấu.

Lợi dụng màn khói ngắn ngủi, Ánh Hồng ngay lập tức triệu hồi quỷ đả tường, cùng lúc đó, chiếc taxi bẻ lái rẽ vào ngã ba...Bên này, xe của nhà Lê Nguyễn bị một màn khói bất ngờ nhưng họ chỉ nghĩ rằng đó chỉ là kế kéo dài thời gian.

Nhưng sự vuệc nhanh chóng trở nên kì lạ.

Vượt qua màn khói, 5 người nhìn lác mắt cũng không thấy chiếc xe taxi mà mình đang đuổi theo đâu.

Phía trước chỉ còn con đường quốc lộ trống hoác, đen thùi lùi.

Vài phút đầu, họ tưởng xe taxi đã vượt lên xa phía trước nhưng được một lúc liền nhận ra vấn đề.- Mẹ kiếp, bị chơi rồi.- Ánh Yên, cô gái thứ hai của nhóm sau khi dùng thần nhãn quan sát lên tiếng.Hiển nhiên, họ đã bị quỷ đả tường do Ánh Hồng gọi tới giữ chân.

Mất thêm một lúc nữa, xe của nhà Lê Nguyễn mới thoát ra khỏi vòng lặp của quỷ đả tường.

Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc nhưng không, chờ đợi họ phía trước là ba ngã rẽ về ba hướng khác nhau hoàn toàn.- Cay thật!

Bây giờ làm gì đây anh Ánh Đại?- Một trong 4 đứa còn lại hỏi.- Về thôi.- Anh ta nhắm mắt lại, mỉm cười rồi ngả người về phía sau.

Trạng thái vui vẻ lạ thường so với 4 đứa em đang sôi máu của mình.- Cái gì?

Sao lại về được chứ?- Ánh Chính, đứa em trai ruột của Ánh Đại cáu bực nói.Ánh Đại mở mắt ra, trạng thái thư thả kia cũng biến mất hoàn toàn.

Sắc mặt anh ta cau lại, trừng mắt nhìn đứa em:- Mày nghĩ mày đuổi được thật à?

Hoặc nếu mày thích, xuống xe, đi bộ.Nhìn thấy anh trai tức giận như vậy, Ánh Chính và lũ còn lại im bặt.

Cứ thế, cuộc rượt bắt đêm khuya đã kết thúc.Còn bên này, sau cuộc tẩu thoát thành công, Ánh Hồng cũng ngồi xụi lơ ở phía ghế sau.

Cô đã mất quá nhiều pháp lực, cơ thể mệt mỏi rã rời.

May mà mọi chuyện đã kết thúc, bằng không về lâu về dài, cô cũng sẽ thua thảm!----------------Tờ mờ sáng, chiếc taxi cũng tỉnh X- quê gốc của em.

Hai đứa không dám làm phiền chú tài nữa, trả tiền xe, an ủi chú rồi đi kiếm nhà nghỉ ngủ tạm lấy lại sức.

Sau một chặng đường dài mệt mỏi, cả hai lăn thiếp ra ngủ, không một chút phòng bị.Nhưng người ta nói '' Phúc bất trùng lai.

Hoạ vô đơn chí'' quả không sai.

Ngay khi đèn tắt, hai cô gái trẻ thiếp vào sâu giấc ngủ, thì trên trần nhà một bóng đàn ông bò trườn qua lại như con thạch sùng.

Nếu để ý kĩ ra, thì hắn không thèm mặc quần áo.Bò mãi trên trần nhà, chắc chắn rằng con mồi đã ngủ, hắn liền bò đến bên giường của hai người.

Phải, hắn chính là mộng ma trong truyền thuyết- con ma tà dâm hút sinh khí của người sống bằng cách quan hệ với họ trong mơ.

Ngay khi hắn định thâm nhập vào giấc mơ của hai cô gái thì chiếc vòng cổ của em lại sáng loé lên.Ánh sáng đỏ quen thuộc hiện ra.

Lúc này, chúng ta biết mộng ma sắp đi đời rồi.Anh chỉ dùng một cước duy nhất đạp thẳng vào hạ bộ của tên mộng ma.

Tên đó ngã oạch ra sau rồi ré lên trong đau đớn.

Thường thì ma quỷ rống con người sẽ không nghe được, trừ khi chúng cố ý cho họ nghe.

Nhưng lần này thì khác, tiếng ré của tên mộng ma xộc thẳng vào tại Ánh Hồng và em, không chỉ thế còn truyền ra các phòng bên cạnh.Hai đứa bật dậy ngay tức khắc, trước mắt họ là linh hồn tên mộng ma đang đau đớn quằn quại, cơ thể hắn bắt đầu tan thành khói.

Đương nhiên, thủ phạm không ai khác chính là mối duyên âm của em đang đứng sờ sờ ở đây.

Quả nhiên anh không chỉ cho hắn một cước, nếu không, linh hồn hắn cũng không đến mức bị tan rã thế này.- Anh Vũ?

Anh làm gì ở đây?!- Em ngơ ngác hỏi.

Nhưng chưa kịp để em định thần lại thì anh đã lập tức trốn vào bên trong vòng cổ.- Anh ta vừa cứu mình đấy mày ạ.- Ánh Hồng chỉ tay về tên mộng ma đang tan biến chỉ còn nửa người ở dưới đất.

Em nhìn thấy hắn cũng hiểu ra được vấn đề, vội vã lấy tay kiểm tra khắp thân thể mình.

Xong, còn không quên kéo lại vạt áo.Nhân viên phục vụ và cả quản lý nhà nghỉ cùng các khách hàng cũng nghe tiếng hét kì dị đó mà thức dậy, bu quanh trước cửa phòng của hai đứa.

Quản lý thấy vậy vội vàng bảo nhân viên dẹp hết khách, giải tán đám đông sau đó gõ cửa phòng của em và Ánh Hồng.
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 17: Tâm sự


Bên nhà nghỉ thành tâm xin lỗi.

Ra là trước đây đã từng có tên ngoại tình bị vợ phát hiện ở đây.

Ai mà ngờ vợ hắn điên lên giết luôn hắn.

Từ đó, hắn không siêu thoát được mà cứ ở lại phá nhà nghỉ...Nhờ sự cố đó mà em và Ánh Hồng được free phòng.

Nhưng điều đó không đáng bận tâm.

Đáng bận tâm là chuyện khác...- Này... thế là anh ta đã trốn trong cái vòng đó suốt à?- Ánh Hồng hỏi, khoé mắt giật giật.- Tao cũng...chịu!- Em lắc đầu, mặt cũng hoang mang không kém.Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng, em lên tiếng trước:- Mày.... gọi anh ấy ra được không?- Mày điên à.- Ánh Hồng lùi về sau, ném cho em cái nhìn kỳ quái.- Linh hồn cấp cao vậy tao gọi không nổi...

Mà chắc mày gọi là tên đó ra đấy.- Tao á?...- Em ngẫm một lúc, thấy lời Ánh Hồng...nói cũng phải.

Thế là cứ thế thỏ thẻ gọi tên anh với chiếc vòng.Được một lúc, không nhìn nổi cảnh em và y bón cơm chó gián tiếp, Ánh Hồng phải lên tiếng chấm dứt chuyện này:- Thôi bỏ đi, để tính sau.

Giờ đi ngủ đã.

Đợi tao hồi lại sức rồi nghĩ cách sau.----------------Gọi hai đứa thức dậy là nhân viên phục vụ mang bữa trưa đến.

Bấy giờ, chúng mới tỉnh táo để gọi lại cho chị Ánh Đào.

Sau khi nghe hết màn rượt đuổi đêm trên đường quốc lộ tối qua, em và Ánh Hồng còn nghe rõ tiếng chị cười đứt hơi trong điện thoại.''Ôi mấy đứa ơi!

Chị thật sự muốn xem cái bản mặt của bọn Ánh Đại đen như thế nào đấy!

Hahaha!

Thường ngày hay bắt nạt em lắm, hôm nay bị chơi cho đen mặt!''- Chị phải cười đến tận nửa tiếng mất thôi.May mắn cho em, những pháp sư của gia tộc Lê Nguyễn hôm qua không dám làm khó chị Ánh Đào.

Dù chị còn không có linh lực nhưng tất cả bọn họ đều nể chị mà rời đi không dám ho he gì.

Châu Hà không thuyết phục được Thanh nên một mình quay lại vào lúc sáng.

Nhưng thuận theo ý của em chị đã không tiết lộ điểm đến của hai đứa...Thời gian còn dài, nếu bây giờ đi tìm về ngôi làng đó thì cũng mất kha khá thời gian.

Em nghĩ rằng, thay vì hấp tấp, bản thân nên chuẩn bị kỹ càng cho chuyến đi xa này hơn nữa.

Và thế là, em đem toàn bộ những kí ức mà bà Quyên Ái mở ra được cùng với tất cả mọi chuyện sau khi em mất ký ức cho Ánh Hồng.

Cô bạn cũng rất nhiệt tình mà giới thiệu cho em nhiều thứ về thế giới tâm linh rộng lớn...Tối hôm ấy, sau khi thực hành xong bài tập vẽ bùa của Ánh Hồng thì cả hai đã mệt lử.

Em rất có duyên với tâm linh nhưng việc vẽ bùa tốn quá nhiều sức lực.

Thảo nào mà tối qua Ánh Hồng mệt mỏi như vậy!

Nằm bẹp trên giường, đột nhiên, cô bạn bảo:- Liên này, mày biết tại sao tao bỏ nhà theo mày không?- Tao nói rồi, Dương Thu Huyền, gọi tên thật đi xem làooo!- Em cáu gắt.

Từ khi biết được tên thật của mình, em liền muốn xóa sạch dấu vết của cái tên giả kia trên đời.- Rồi, rồi biết rồi!- Ánh Hồng bĩu môi nói, cô vẫn quen cái tên Dương Ngọc Liên hơn!Bầu không khí ngay lập tức dịu lại.

Ánh Hồng thở dài một hơi, bắt đầu kể:- Mày biết không, Ánh Nguyệt là em gái ruột tao đấy!Vừa nghe xong câu đấy, em ngay lập tức bất ngờ đến cắn phải lưỡi.

Dù là lúc Ánh Hồng và Ánh Nguyệt đánh nhau em vẫn đang làm lễ nhập hồn nhưng sau khi tỉnh dậy thấy bàn tay bị thương nặng của Ánh Hồng, em cũng hiểu được phần nào sức mạnh của cô bé này...- Cái gì?

Chị Ánh Đào là chị mày đã đủ sốc rồi đấy?

Ủa mà sao 3 chị em có mỗi mày nhan sắc bị lỗi thế hả?- Nín mỏ lại dùm coi!- Ánh Hồng tức đến đỏ mặt cáu gắt hét ầm.

Đến mức em phải dỗ mãi mới chịu thôi.Nhưng tại sao chị em ruột trong nhà lại đánh nhau sứt đầu mẻ trán như thế?

Tại sao Ánh Nguyệt lại ở với bà Quyên Ái?

Tại sao lại như thế?
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 18: Ngọn nguồn của bi kịch


- Ờm,...

Gia tộc nhà tao khá coi trọng sự thuần huyết.

Họ cho rằng dòng máu Lê Nguyễn càng thuần thì người đó càng mạnh.

Nhưng do tính chất công việc, pháp sư rất dễ chết yểu hoặc chết khi đối đầu ma quỷ nên số lượng thuần huyết giảm dần.

Đến đời thứ ba- thời của bà Quyên Ái thì cả gia tộc chỉ có 4 anh em bà là thuần huyết.

Trong đó, ông Quyên Tố là cả, bà Quyên Ái là thứ.

Cái này thì mày biết rồi đó...

Hai người còn lại là cặp song sinh ông Quyên Thành và ngoại tao- bà Quyên Thanh.

Ông Quyên Tố có người con trai duy nhất là bác Tố Diên nhưng bác lại là một thanh tẩy sư không linh lực.

Chuyện bà Quyên Ái mày cũng biết rồi, ông Quyên Thành thì chết yểu.

Còn mỗi bà ngoại tao.

Bà sinh ra 3 người con, mẹ tao là cả.

Sau này 2 cô chú kia lấy vợ chồng thì toàn bằng người ngoại tộc vô năng.

Mọi trách nhiệm phục hưng sự thuần huyết rơi vào tay mẹ tao.

Mẹ kết hôn lần đầu là bác Tố Diên đó.Nghe đến đây, miếng nước đang ở trong miệng của Huyền lập tức bị phun ra, may mà em còn chưa nuốt vào không tí nữa là chết sặc!

Thật là phá vỡ tam quan mà!- Ý mày là bác Tố Linh loạn luân với bác Tố Diên á?- Ừ thì,... cũng có thể coi là vậy đi...- Ánh Hồng tặc lưỡi, có vẻ cô cũng không đồng ý lắm về mối quan hệ của mẹ.- Họ yêu nhau lắm, đến bây giờ mẹ tao vẫn còn treo ảnh bác ấy trong phòng á!

Rồi chị Ánh Đào ra đời, nhưng mà hạnh phúc đó không được trọn vẹn lắm...

Năm chị Ánh Đào 10 tuổi, bác Tố Diên bị bà Quyên Ái nghi ngờ thông đồng với bố là ông Quyên Tố nên bị cả họ xử nhốt vào phòng giam để điều tra.

Ai mà ngờ bệnh tim tái phát, thế là bác ấy ra đi mãi mãi.

Tuy bà rất yêu ông ấy nhưng trách nhiệm quá lớn đè lên vai, mẹ tao lên xe hoa lần nữa với một họ hàng xa trong tộc thế là tao ra đời.

Thêm mấy năm nữa, mẹ tao có Ánh Nguyệt.

Tao may mắn hơn chị Ánh Đào, có được linh lực nhưng không có thiên phú.

Ánh Nguyệt thì khác, nó là thiên tài từ nhỏ...Nói đến đây, Ánh Hồng trầm ngâm hồi lâu.

Nét buồn phảng phất trên gương mặt cô.

Nhưng cô bạn cố nén cảm xúc lại, tiếp tục kể:- Do đó cùng là hai chị em nhưng chỉ có mình tao là bị ghét bởi dòng máu của người bố vô dụng.

Thời gian tao học cấp hai, bà Quyên Ái lần nữa gây sóng gió, yêu cầu cho bà ta nhận nuôi một đứa con gái của mẹ tao.

Mà lúc đó, chị Ánh Đào mới lấy chồng nên chỉ còn tao và Ánh Nguyệt.- Bà già đó ghét con cháu lắm cơ mà?

Sao tự nhiên nổi hứng nhận nuôi thế?- Em thắc mắc hỏi Ánh Hồng.Chỉ thấy mắt cô xụ xuống, trong vô thức, giọt nước mắt đã lăn dài trên má...

Khó mà kìm được cảm xúc vô tận bị dồn nén lâu ngày trong người được, cô oà khóc như một đứa trẻ.

Mãi sau được bạn dỗ, Ánh Hồng mới lấy lại bình tĩnh mà tiếp tục kể:- Từ trước khi tao ra đời, bà ta đã lập giao kèo với người trong họ.

Rằng sẽ lui lại, không tham dự vào chuyện của gia tộc với yêu cầu là bên phía chi chính phải cho bà ta nhận nuôi một đứa trẻ bất kì.

Mày biết không, ngày đó mẹ tao mới lên làm trưởng họ, tất cả mọi việc lớn nhỏ bà ta một tay che trời.

Vì thế nên mẹ tao đã đồng ý.

Nhưng mà... mẹ tao và cả người trong họ không biết được lý do mà bà ta nhận nuôi...

- Ánh Hồng dần dần chìm vào miền ký ức xa xôi, khi mà cô mới 14 tuổi.....----------------Ký ức năm 14 tuổi của Ánh Hồng...Hôm đó cũng như mọi ngày, sau khi đi học về, cô liền lao vào phòng thay quần áo rồi lao ra sân luyện tập ở phía sau nhà.

Vừa ra đến nơi, tiếng hò reo phấn khích của đám đông rú hét đã lấn chiếm hoàn toàn màng nhĩ cô...Ra là đứa em gái 8 tuổi của cô- Ánh Nguyệt đã gọi được một linh nô ngay từ khi còn là một đứa trẻ.

Ánh Hồng thấy em mình giỏi như vậy liền không kìm được chạy ra vỗ tay khen ngợi:- Ánh Nguyệt giỏi quá !
 
Duyên Âm: Mộng Hồn Si
Chương 19: Tranh chấp


Ánh Nguyệt thấy chị chạy ra ôm mình trước đám đông thì niềm vui ngay lập tức vụt tắt.

Cô bé hất tay Ánh Hồng ra khỏi vai mình, nụ cười hiếm hoi liền thay bằng vẻ cáu kỉnh:- Mệt lắm rồi.

Về trước.- Một câu nói trống không như thường lệ.

Ánh Nguyệt không màng sự hụt hẫng của chị mà quay bước bỏ đi ngay lập tức.Nhìn theo bóng em đi, sự bối rối hiện lên rõ trên mặt Ánh Hồng.

Sau lưng cô bao tiếng cười nhạo khúc khích.

Cô có tủi thân, rất rất tủi thân là đằng khác nhưng nén lại sự ngại ngùng của mình, vươn cánh tay ra vẫy vẫy với em:- Ừ nghỉ ngơi đi nhé!!Ánh Nguyệt đi không thèm ngoái cổ lại.

Thêm một trận cười giòn vang nữa đập vào tai Ánh Hồng cùng bao lời gièm pha chế nhạo...Dường như Ánh Hồng cũng đã quen với việc này.

Bởi Ánh Nguyệt từ khi lọt lòng đã là thiên tài, cô so với em gái như vũng nước bé nhỏ với cánh chim cao vút trên trời xa - chỉ có thể ngắm nhìn mà không bao giờ chạm được.

Cô cũng biết, Ánh Nguyệt rất xấu hổ về người cha vô dụng và cô chị gái bất tài này.

Hơn hết, cô biết mẹ đang bồi dưỡng em thành trưởng tộc đời thứ 5 kế tiếp mẹ- lý do mà mẹ buộc phải tái hôn và sinh ra 2 chị em cô...Trời đã tối, mọi người đều rời đi hết, chỉ còn Ánh Hồng một mình ở lại sân tập tập luyện một mình.

Mỗi ngày từ lúc gà chưa dậy đến khi 6 giờ sáng, từ lúc đi học về đến tận giữa đêm khuya, Ánh Hồng luôn chăm chỉ luyện tập.

Tất cả đều là vì mẹ và em gái...

để họ không phải xấu hổ vì cô.

Đột nhiên, có người trong họ hớt hải chạy đến, thở không ra hơi:- Mẹ kiếp!

Mày trốn ở đây làm gì hả!?- Người đi tìm chửi liền tù tì một hồi.

Mãi sau, Ánh Hồng mới nghe ra là mẹ đang đi tìm mình gấp ở nhà chính.Dùng hết tốc lực lao như bay đến nhà chính, Ánh Hồng mở vội cửa vào, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Mẹ liền lườm cô một cái, cô ngay tắp lự chỉnh trang trang phục, hướng về phía trên cao định ngồi chỗ quen thuộc bên cạnh mẹ mình.

Nhưng bà lại quát:- Đi ra chỗ bà Quyên Ái đi.Ánh Hồng giật mình, ngớ người nhìn xung quanh cần giải thích những chuyện đang xảy ra.

Một hồi, chẳng có ai lên tiếng giải vây cho cô, cô đành bất lực hướng về phía mẹ đang ngồi ôm em gái trên ghế bành cao nhất...- Đi nhanh!- Mẹ cô, tức bà Tố Linh lại thét lên một lần nữa...Bỗng từ trên cao, gần chỗ mẹ ngồi, lại phát ra âm thanh khàn khàn mà vô cùng uy nghiêm:- Mày định làm trái giao kèo à?

Ánh Hồng không bao giờ quên ngày hôm ấy.

Đó là lần đầu tiên cô diện kiến bà Quyên Ái.

Bà vẫn đội mấn nhưng mặc bộ áo tứ thân màu tím hiện đại rất quyền uy, lộng lẫy.

Tay bà, chân bà, cổ, tóc, tai đều đeo đầy trang sức như một bà lãnh chúa quyền uy ngất trời...Ánh Hồng không biết nên làm thế nào cho phải, đành chết trân đứng ở cửa đó.

Từ ngày chị Ánh Đào rời đi, chưa một ai đối xử tốt hay nghĩ đến cô cả...Sau một hồi tranh cãi, Ánh Hồng cuối cùng cũng hiểu ra...

Nhiều năm về trước từ trước cả khi bác Tố Diên chết, bà Quyên Ái biết được người chồng ngoại tộc mà bà ta nhất mực yêu thương đã đầu thai.

Nhưng vì trước đó, bà quá sợ cái chết nên đã lập giao kèo với âm ti ở Vô Tử Dương Xứ nên mặc cho anh chị em đã chết hết thì bà vẫn sống nhăn răng.

Do đó, giao kèo với toàn gia tộc Lê Nguyễn được thành lập để bà ta có thể mượn xác trẻ trung đi tìm kiếp sau của chồng.

Bây giờ đã đến lúc thực hiện nó.

Nhưng đứa trẻ bà Quyên Ái chọn trúng... lại là tâm can bảo bối của mẹ cô- Ánh Nguyệt.Bà Tố Linh- mẹ cô đương nhiên không bao giờ chấp nhận chuyện này.

Bởi bà có 3 đứa con, Ánh Đào không linh lực, Ánh Hồng ngu dốt, Ánh Nguyệt thiên tài.

Người có thể kế vị mẹ cô chỉ có Ánh Nguyệt là sáng giá.

Nếu Ánh Nguyệt đi thì sợ là chức trưởng gia tộc kế tiếp sẽ rơi vào tay nhà khác!

Hơn nữa, bà yêu một Ánh Nguyệt tài năng hơn là một Ánh Hồng xấu xí vô dụng, dẫn đến việc khó xử như hôm nay...- LÊ NGUYỄN ÁNH HỒNG, CÚT RA NGAY!- Mẹ đã hết kiên nhẫn, quát lớn.Ánh Hồng giật mình sợ hãi, đành lủi bước đến gần bà Quyên Ái.- Tao không cần thứ phế vật như mày.- Bà vẫn giữ tông giọng trầm đầy quyền uy của mình nhưng ngữ khí lại mang hơi hướng lạnh ngắt.

Khí chất uy nghi hơn người của bà làm Ánh Hồng sợ, bước chân cũng chững lại ngay lập tức.Hai bên ngay lập tức lại cãi cọ.

Mẫu thuẫn ngày càng trở nên gay gắt.

Mẹ cô- bà Tố Linh vẫn ôm chặt con gái trong lòng, nhất quyết không buông bỏ.

Còn bà Quyên Ái đã cáu lắm rồi, bà muốn ngay lập tức lôi Ánh Nguyệt về Vô Tử Dương Xứ của mình để đào tạo.

Sau đó chiếm lấy thân xác xinh đẹp tài năng của cô bé đi gặp kiếp sau của ý trung nhân...
 
Back
Top Bottom