Nhận được tín hiệu của chú tài xế, em liền ném toàn bộ bùa khói mà Ánh Hồng đã vẽ xuống đường.
Màn khói dày đặc được thả ra trên con đường quốc lộ vắng vẻ trở thành tấm mành che cho cánh gà của sân khấu.
Lợi dụng màn khói ngắn ngủi, Ánh Hồng ngay lập tức triệu hồi quỷ đả tường, cùng lúc đó, chiếc taxi bẻ lái rẽ vào ngã ba...Bên này, xe của nhà Lê Nguyễn bị một màn khói bất ngờ nhưng họ chỉ nghĩ rằng đó chỉ là kế kéo dài thời gian.
Nhưng sự vuệc nhanh chóng trở nên kì lạ.
Vượt qua màn khói, 5 người nhìn lác mắt cũng không thấy chiếc xe taxi mà mình đang đuổi theo đâu.
Phía trước chỉ còn con đường quốc lộ trống hoác, đen thùi lùi.
Vài phút đầu, họ tưởng xe taxi đã vượt lên xa phía trước nhưng được một lúc liền nhận ra vấn đề.- Mẹ kiếp, bị chơi rồi.- Ánh Yên, cô gái thứ hai của nhóm sau khi dùng thần nhãn quan sát lên tiếng.Hiển nhiên, họ đã bị quỷ đả tường do Ánh Hồng gọi tới giữ chân.
Mất thêm một lúc nữa, xe của nhà Lê Nguyễn mới thoát ra khỏi vòng lặp của quỷ đả tường.
Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc nhưng không, chờ đợi họ phía trước là ba ngã rẽ về ba hướng khác nhau hoàn toàn.- Cay thật!
Bây giờ làm gì đây anh Ánh Đại?- Một trong 4 đứa còn lại hỏi.- Về thôi.- Anh ta nhắm mắt lại, mỉm cười rồi ngả người về phía sau.
Trạng thái vui vẻ lạ thường so với 4 đứa em đang sôi máu của mình.- Cái gì?
Sao lại về được chứ?- Ánh Chính, đứa em trai ruột của Ánh Đại cáu bực nói.Ánh Đại mở mắt ra, trạng thái thư thả kia cũng biến mất hoàn toàn.
Sắc mặt anh ta cau lại, trừng mắt nhìn đứa em:- Mày nghĩ mày đuổi được thật à?
Hoặc nếu mày thích, xuống xe, đi bộ.Nhìn thấy anh trai tức giận như vậy, Ánh Chính và lũ còn lại im bặt.
Cứ thế, cuộc rượt bắt đêm khuya đã kết thúc.Còn bên này, sau cuộc tẩu thoát thành công, Ánh Hồng cũng ngồi xụi lơ ở phía ghế sau.
Cô đã mất quá nhiều pháp lực, cơ thể mệt mỏi rã rời.
May mà mọi chuyện đã kết thúc, bằng không về lâu về dài, cô cũng sẽ thua thảm!----------------Tờ mờ sáng, chiếc taxi cũng tỉnh X- quê gốc của em.
Hai đứa không dám làm phiền chú tài nữa, trả tiền xe, an ủi chú rồi đi kiếm nhà nghỉ ngủ tạm lấy lại sức.
Sau một chặng đường dài mệt mỏi, cả hai lăn thiếp ra ngủ, không một chút phòng bị.Nhưng người ta nói '' Phúc bất trùng lai.
Hoạ vô đơn chí'' quả không sai.
Ngay khi đèn tắt, hai cô gái trẻ thiếp vào sâu giấc ngủ, thì trên trần nhà một bóng đàn ông bò trườn qua lại như con thạch sùng.
Nếu để ý kĩ ra, thì hắn không thèm mặc quần áo.Bò mãi trên trần nhà, chắc chắn rằng con mồi đã ngủ, hắn liền bò đến bên giường của hai người.
Phải, hắn chính là mộng ma trong truyền thuyết- con ma tà dâm hút sinh khí của người sống bằng cách quan hệ với họ trong mơ.
Ngay khi hắn định thâm nhập vào giấc mơ của hai cô gái thì chiếc vòng cổ của em lại sáng loé lên.Ánh sáng đỏ quen thuộc hiện ra.
Lúc này, chúng ta biết mộng ma sắp đi đời rồi.Anh chỉ dùng một cước duy nhất đạp thẳng vào hạ bộ của tên mộng ma.
Tên đó ngã oạch ra sau rồi ré lên trong đau đớn.
Thường thì ma quỷ rống con người sẽ không nghe được, trừ khi chúng cố ý cho họ nghe.
Nhưng lần này thì khác, tiếng ré của tên mộng ma xộc thẳng vào tại Ánh Hồng và em, không chỉ thế còn truyền ra các phòng bên cạnh.Hai đứa bật dậy ngay tức khắc, trước mắt họ là linh hồn tên mộng ma đang đau đớn quằn quại, cơ thể hắn bắt đầu tan thành khói.
Đương nhiên, thủ phạm không ai khác chính là mối duyên âm của em đang đứng sờ sờ ở đây.
Quả nhiên anh không chỉ cho hắn một cước, nếu không, linh hồn hắn cũng không đến mức bị tan rã thế này.- Anh Vũ?
Anh làm gì ở đây?!- Em ngơ ngác hỏi.
Nhưng chưa kịp để em định thần lại thì anh đã lập tức trốn vào bên trong vòng cổ.- Anh ta vừa cứu mình đấy mày ạ.- Ánh Hồng chỉ tay về tên mộng ma đang tan biến chỉ còn nửa người ở dưới đất.
Em nhìn thấy hắn cũng hiểu ra được vấn đề, vội vã lấy tay kiểm tra khắp thân thể mình.
Xong, còn không quên kéo lại vạt áo.Nhân viên phục vụ và cả quản lý nhà nghỉ cùng các khách hàng cũng nghe tiếng hét kì dị đó mà thức dậy, bu quanh trước cửa phòng của hai đứa.
Quản lý thấy vậy vội vàng bảo nhân viên dẹp hết khách, giải tán đám đông sau đó gõ cửa phòng của em và Ánh Hồng.