Tâm Linh Duyên Âm Cũng Quá Đáng Sợ Đi!??

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
374985677-256-k23185.jpg

Duyên Âm Cũng Quá Đáng Sợ Đi!??
Tác giả: zirokenru
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Cốt truyện: Kể về chuyện tình của 2 cô gái(Ngọc Ánh và Vũ Như) bị cấm cản ở kiếp trước.Dù 1 người đã chết nhưng vẫn luôn không chịu đầu thai để đợi người còn lại.Chỉ là người đầu thai sẽ chẳng thể nhớ được chuyện gì nữa.Đâm ra rất sợ hãi người kia,dù vậy cuối cùng 2 người vẫn dành tình cảm cho nhau như ở kiếp trước vậy.Chỉ tiếc là là âm-dương cách biệt.Mối tình này sẽ đi về đâu đây...

Viết xàm thôi nên không hay đâu🐒 Tags: bachhopduyênâmlinhdịtâmlinh​
 
Duyên Âm Cũng Quá Đáng Sợ Đi!??
1.Thăm mộ


Rằm tháng 7,ngày xá tội vong nhân.Ngày mà các linh hồn được trở về hoặc xuất hiện trên trần gian.Một số linh hồn vẫn còn vất vưởng quanh nấm mồ vì không có ai cúng viếng.Hôm nay chính là ngày Nguyễn Kiều Vũ Như đi thăm mộ bố mẹ.Vũ Như đi cùng người bạn thân của cô đến dọn dẹp và thăm mộ cho bố mẹ nàng.Bạn thân của nàng-Bùi Phương Lan là 1 người yếu bóng vía nên có thể thấy được những thứ khá là tồi tệ...Phương Lan: "Này con kia,mày có thấy lạnh không?"

Vũ Như: "Hả?

Lạnh gì cơ,trời đang nắng muốn bể đầu mà con hâm này"Quái lạ, bây giờ thời tiết cũng có mát mẻ gì đâu!?

Nắng muốn chín da vậy mà Phương Lan lại cứ cảm thấy ớn lạnh ở sống lưng.Phương Lan: " Thật à?

Mày có đùa tao không đấy?"

Vũ Như: "Đùa đùa mả cha mày, thôi dọn lẹ đi rồi về."

Nghe Vũ Như nói thế thì Phương Lan cũng không biết nói gì nên đành lấy điện thoại ra xem thời tiết, nhưng có lẽ cô hơi hoang mang khi mà thời tiết bây giờ đang tận 37 độ, đối với người bình thường là nóng cháy da phỏng thịt đi,ấy vậy mà cô lại không hề thấy như vậy.

Những suy nghĩ của cô bị cắt ngang khi Vũ Như cất tiếng nóiVũ Như: "Ê mày ơi!

Người trên bia mộ này xinh vãi m ơi!...

Chỉ tiếc là chết lúc tuổi đời còn trẻ quá."

Tay Vũ Như vừa chỉ tấm bia mộ phủ đầy rêu vừa nói,trên bia mộ có năm sinh của cô gái kia.-Sinh ngày 10/4/1890 và mất ngày 25/7/1915-Phương Lan: "Má con này, mày mà im thì cũng không có ai nói mày câm đâu!!

Mày có biết khen người chết là điều kiêng kị không?!

Huống chi nay là ngày rằm đó con điên!!!"

Vũ Như: "Gớm,mày cứ quá lời.Dù sao tao cũng chỉ khen một chút thôi mà"Phương Lan: "Mặc kệ mày đấy,nhanh lên còn về"Cả 2 nhanh chóng dọn hết cỏ mọc trên bia mộ bố mẹ của Vũ Như và cũng không xảy ra chuyện gì kì lạ lắm.Chỉ có điều,từ lúc khen cô gái trong bia mộ kia xong thì Vũ Như cứ cảm thấy ớn lạnh đến nỗi run lập cập.Mà nhớ không nhầm thì cô gái trong bia mộ kia tên....Bạch Ngọc Ánh!Vũ Như: "Bạch..Ngọc...Ánh"Phương Lan: "Mày lẩm bẩm cái gì vậy con kia"Như thoát khỏi suy nghĩ,Vũ Như giật mình 1 cái rồi táng cái "bốp" lên đầu Phương Lan.Vũ Như: "Mẹ mày,làm tao hết hồn.À cũng xong rồi về thôi"Cả 2 lên xe và chuẩn bị về thì Vũ Như nhìn ra phía gần mộ cô gái hồi nãy,lại thấy 1 bóng dáng thanh mãnh đứng đó...hệt như cô gái đó vậy.Không khỏi cảm thấy sợ hãi,Vũ Như dụi mắt mấy lần rồi nhìn lại thì không thấy ai ở đó cả.Vũ Như nghĩ rằng mình mệt quá nên hoa mắt.Nhưng mà sau khi về nhà thì Vũ Như lên cơn sốt,Phương Lan chỉ có thể mua cháo đem qua vì còn phải đi học thêm nếu không chắc chắn sẽ bị mẹ đuổi đánh quanh xóm cho xem.Lúc đang mơ màng,Vũ Như nhìn về phía kế bên giường lại thấy có người đang ngồi ở đó.Chỉ mơ hồ ráng nhìn rõ gương mặt xinh đẹp kia...???: "Chị đợi em suốt bấy lâu nay,em còn nhớ chị không,Vũ Như.Chị là....".Những lời nói sau đó của người lạ này nàng không thể nghe được,tai giống như bị ù.Cũng chỉ nhìn thấy được nửa khuôn mặt của người lạ này,thật giống người cô gặp ở ngoài nghĩa địaLúc này như bừng tỉnh,Vũ Như bật dậy.Vũ Như: *K-khoan đã Phương Lan về rồi mà,vậy đây là ai.Mình đã khóa cửa rồi mà!*

Nhìn xung quanh lại chẳng thấy ai nữa.Cư nhiên nàng cảm thấy bản thân có chút kỳ lạ đi,từ lúc về đến giờ cứ liên tục gặp ảo giác.Chắc nên ngủ thêm 1 chút rồi..Cơ mà cứ mỗi khi nhắm mắt lại thì nàng lại mơ thấy một gương mặt be bét máu,tứ chi dập nát,dòi bọ lúc nhúc rất đáng sợ,thứ đó còn cười rất ghê nữa.Hình như thứ đó còn đang muốn chạm vào người nàng.Mỗi khi gặp ác mộng như vậy thì Vũ Như liền lập tức tỉnh dậy,mồ hôi ướt đẫm áo,thở dốc vô cùng nặng nề và trên mặt còn thoáng vẻ sợ hãi.Suốt cả tuần cứ lập đi lập lại giấc mơ như vậy,nàng thật sự chịu không nổi nữa rồi.Lần này nàng quyết định mặc kệ thứ trong giấc mơ,nhắm mắt ngủ thật sâu.Đúng như dự đoán,nó lại xuất hiện nữa rồi.Nhưng mà tại sao lần này nó lại im lặng như vậy,thứ đang chảy trên mặt nó là..nước mắt à!?.Nàng can đảm chạm vào nó,cũng không bị đẩy ra hay hù dọa chỉ là nó vẫn ngồi yên ở đó.Hah chắc chắn là nàng đã bị tâm thần,bây giờ lại nghĩ bản thân đang ngồi với 1 con quỷ nữa chứ.N-nhưng mà cảm giác rất thật,không lẽ đây không phải là mơ.Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy,tiếng thở nặng nề của nàng vang lên.Chỉ sợ nếu làm gì không vừa ý thứ kia thì chắc chắn sẽ bị bóp chết.Vũ Như: *Nhưng mà sao trên mặt thứ kia cứ chảy ra những dòng nước màu đỏ ở hốc mắt vậy*Nghĩ một hồi thì nàng suy đoán rằng đó là nước mắt,người có nước mắt màu trắng vậy chắc quỷ cũng có nước mắt nhưng màu đỏ nhỉ??.Một hồi lâu mới nhận ra bản thân vẫn còn đang chạm lên thứ kia,chưa kịp rút tay lại đã bị nắm lấy.Thứ kia bỗng lại hóa thành 1 cô gái xinh đẹp,chắc nàng phát điên mất.Nàng bây giờ cứ như bị tâm thần vậy nè.Mà từ từ,sao cái thứ này nhìn quen mắt vậy.Nhưng nàng cũng chẳng mấy quan tâm,để ý kĩ thì nước mắt màu đỏ đã biến thành màu trắng rồi kìa.Cơ mà tay nàng vẫn chưa được buông ra,giờ thì hay rồi,nàng nên làm gì đây..Vũ Như: "N-ngươi buông tay ta ra rồi chúng ta thương lượng,đừng có giết ta mà,ta còn trẻ còn khỏe như vậy không thể theo ngươi được"???: "Ai nói là chị sẽ giết em vậy,chị cũng đâu bảo muốn đem em theo đâu.À mà tên chị là Bạch Ngọc Ánh"Vũ Như: "Là cái người ngoài nghĩa trang mà tôi khen á.Tôi không cố ý nói gì đến chị đâu.C-chỉ là tôi thấy chị rất xinh đẹp nhưng lại đoản mệnh quá.Thật sự chỉ có như vậy thôi mà"Ngọc Ánh nhìn Vũ Như đang dần làm cho câu từ lộn xộn và cái dáng vẻ sợ sệt thật sự rất muốn bật cười.Cô lấy ra 1 cái dây chuyền nhưng mà hình như màu nó hơi lạ...là màu đỏ??.Ngọc Ánh trở lại dáng vẻ nghiêm túc và kêu Vũ Như đeo chiếc dây chuyền này vào cổ.Tất nhiên sẽ bị người kia phản đối kịch liệt,nên Ngọc Ánh trở lại bộ dạng lúc là quỷ và dọa sẽ giết nàng thì nàng mới chịu đeo.Bỗng nhiên tiếng chuông báo thức vang lên,nàng bật dậy.Hóa ra chỉ là mơ.Nhưng nàng không biết rằng sợi dây chuyên màu đỏ vẫn đang còn trên cổ nhưng nó đã biến đổi thành màu trắng để không ai nhận ra.Bên tai bỗng văng vẳng tiếng nói "Chị sẽ còn quay lại" và 1 tràng cười man rợ khiến Vũ Như nổi da gà.Có phải nàng đây là nên đi xem thầy không?
 
Duyên Âm Cũng Quá Đáng Sợ Đi!??
2.Gặp thầy


Vài ngày sau,Phương Lan để ý sắc mặt Vũ Như không được tốt.Gương mặt đã hiện lên nét xanh xao,gầy gò.Cô nàng quyết định gặng hỏi xem rằng bạn thân của mình đã gặp chuyện gì.Phương Lan: "Này,mày bị sao đấy.Sắc mặt sao lại kém như vậy?

Nếu ốm thì cũng không đến nỗi nào là như vậy cả,nói thật cho tao biết đi"Sau 1 hồi gặng hỏi thì Vũ Như cũng chịu kết hết mọi chuyện raPhương Lan: "Con mẹ nó chứ!?

Tao nghĩ mày chắc dính duyên âm rồi,tao đã bảo mày đừng có khen người chết thì mày không chịu nghe.Giờ sao,vui chưa hả con ngu,vừa lòng mày chưa???".Tuy rằng cách nói chuyện rất cọc cằn,nhưng nhìn thái độ của Phương Lan thì biết rõ rằng cô rất lo cho bạn thân mình.Cuối cùng thì cô nàng đã giới thiệu cho Vũ Như 1 ông thầy khá nổi trong giới tâm linhNgày 23/7 âm lịch là lúc Vũ Như cùng Phương Lan đến để gặp sư thầy.Khi đến thì ông khá niềm nở và mặt cũng lộ rõ những nếp nhăn khi cười với Phương Lan.Đối với thái độ kỳ lạ này của sư thầy thì Vũ Như cảm thấy rất lạ,cứ như sư thầy này quen với bạn thân của nàng vậy.Sau 1 hồi úp úp mở mở thì Vũ Như mới biết đây là ông nội của Phương Lan!!Theo như những gì Vũ Như được nghe thì ông nội của Phương Lan tên là Bùi Đặng Khánh, tính cách cũng không kì quái giống những sư thầy khác nên đã mang lại cho Vũ Như cảm giác khá thoải máiSau một hồi trò chuyện thì ông ta ra hiệu bảo Vũ Như đi theo ông còn Phương Lan sẽ ngồi chờ ở phòng khách.

Vũ Như được ông lão dẫn đến một căn phòng khá giống phòng thờ.

Ở giữa phòng có một hình tam giác lớn, xung quanh các góc được bao quanh bởi những cây nến có màu xanh kì lạ.

Trong căn phòng ngoài những thứ đó ra còn có một vài cây kiếm gỗ và những tấm bùa được dán chi chít khắp phòng.

Vũ Như cảm thấy khá bất ngờ bởi cách bày trí của căn phòng, trong lúc Vũ Như đang dùng ánh mắt tò mò nhìn xung quanh phòng thì ông Khánh ra hiệu để Vũ Như ngồi vào.Nàng cũng chỉ dám răm rắp nghe lời vì để không gặp lại con quỷ nữ kia nữa.Ông Khánh sau khi nhìn thấy Vũ Như ngồi vào trong vòng tam giác kia thì khá hài lòng.Trong tay ông cầm 1 chén nước có màu đen tuyền,tay con lại cầm 1 cây kiếm gỗ được dán những lá bùa phủ kín trên đó.Ông cứ đi vòng vòng,trong miệng niệm 1 cái gì đó mà Vũ Như không thể nghe rõ.Vừa niệm vừa hắt bát nước kia lên người Vũ Như,kiếm trong tay của ông bỗng rực đỏ và giống như mất khống chế.Nó cứ rung lắc dữ dội khiến lão khó lòng mà giữ được.Vũ Như cảm thấy cả thân thể như bị hàng nghìn cây kim đâm vào,đầu thì đau như búa bổ.Cả người tê liệt,con mắt bắt đầu hiện lên những tơ máu.Đột nhiên ông Khánh khụy xuống,trong miệng phun ra 1 ngụm máu và cùng lúc đó cây kiếm gỗ gãy ra thành 3-4 phần.Những lá bùa trong phòng tự biến thành màu đỏ như máu và rực cháy.Kỳ lạ thay những ngọn lửa đó có màu đen.Vòng cổ màu đỏ hiện lên trên cổ của Vũ Như khiến ông Khánh không khỏi cả kinh.ông Khánh: "Cháu lấy chiếc vòng cổ này ở đâu?".Nhưng dù ông có hỏi như nào đi chăng nữa Vũ Như đều thật sự không biết gì cả.Tiếng thở dài nặng nề của ông Khánh vang lên.ông Khánh: "Cái này..ta thật sự không thể giúp,đây là duyên nợ của 2 người"Vũ Như: "Duyên nợ?"

ông Khánh: "Đúng vậy,là nợ kiếp trước.Chắc hẳn kiếp trước đã bị chia cắt và có lời hẹn thề nên cô ấy đã quay lại để tìm cháu.Nhưng có 1 điều,cô ấy đã hóa thành quỷ máu."

Vũ Như: "Quỷ máu là sao ạ?"

ông Khánh: "Nó có nghĩa là 1 người khi chết đã mặc 1 bộ đồ màu đỏ,tự tay giết chết bản thân.Khi chết đi thì vẫn còn oán niệm cho nên không thể đầu thai chuyển kiếp.Thù hận cùng hoàn cảnh khốn khổ có thể hắc hóa linh hồn thành quỷ máu và đặc biệt là nó giết rất nhiều người nhưng đối với cháu thì sẽ không động tay.Nói cho dễ hiểu thì cô ta sẽ không làm hại cháu nên đừng lo lắng quá.Ta sẽ tìm cách giúp cháu"Vũ Như: "Vậy thì tốt quá ạ"Cuộc trò chuyện kết thúc cũng là lúc Vũ Như phải về nhà,nhưng nàng không hề biết rằng Ngọc Ánh vẫn luôn hướng ánh mắt về phía nàng ở 1 góc khuất.Ánh mắt chứa đầy sự yêu thương chan chứa đối với nàng chứ không hề có ý thù địch gì cả.-Phía ông Khánh-ông Khánh: "Chà,đúng thật là thú vị.Nếu ta bắt được oán hồn này và tu luyện nó thì chắc chắn sẽ rất có ích.Con bé kia cũng rất dễ bị dắt mũi.Bây giờ cũng nên để oán linh giúp 1 chút rồi"Sau đó 1 vài linh hồn không có hình dạng,toàn thân là màu đen bay ra và đi theo Vũ Như về tận nhà..
 
Duyên Âm Cũng Quá Đáng Sợ Đi!??
3.Giấc mơ


Chỉ vừa về đến nhà thì Vũ Như đã lăn đùng ra nằm ngủ vì cả ngày hôm nay nàng thật sự rất mệt mỏi.Nàng nằm mơ thấy bố mẹ đang vẫy tay với nàng.Nàng đã mất bố mẹ từ lúc 10 tuổi,cho nên dù bố mẹ là ma quỷ hay chỉ là 1 giấc mơ thì Vũ Như vẫn rất muốn gặp lại bố mẹ.Khi thấy bố mẹ vẫy tay với mình,Vũ Như liền chạy thật nhanh đến để ôm chầm lấy bố mẹ.Cô ở trong vòng tay bố mẹ khóc thút thít giống như 1 đứa trẻ.Nàng thật sự rất muốn đi với bố mẹ.Từ lúc bố mẹ mất,tinh thần suy sụp cũng chỉ có Phương Lan an ủi nàng.Nàng không muốn sống 1 mình,không người thân.Chỉ buồn tủi 1 mình ở trong ngôi nhà của bản thân,thật sự rất cô đơn...Nàng nói rằng nàng rất muốn đi với bố mẹ nhưng bố mẹ nàng chỉ lắc đầu nhẹ nhàng,bố xoa đầu nàng và bảo rằng "Con phải sống,trên đời này còn rất nhiều điều khiến con cảm thấy hạnh phúc.Bố biết trong thời gian này con đã vất vả rồi,đứa trẻ ngốc à con rất ngoan mà phải không.Cho nên đừng khóc nữa nhé.Cô gái tên Ngọc Ánh đã đợi con lâu lắm rồi,bố biết hình dạng của cô ấy rất đáng sợ.Nhưng là do kiếp trước cô ấy đã bảo vệ con,cho nên đừng làm hại cô ấy nhé."

Nàng lắc lắc đầu,thật sự rất muốn đi chung với bố mẹ.Nàng thật sự rất mệt mỏi rồi.Dù sao thì nàng cũng chỉ mới 15 tuổi,bạn bè ai cũng được bố mẹ yêu thương.Duy nhất chỉ có nàng là cô đơn 1 mình.Bà Nguyễn: "Đến lúc bố mẹ phải đi rồi,con nhớ ăn uống đầy đủ và phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé.Bố mẹ yêu con rất nhiều và cũng xin lỗi vì không thể ở bên cạnh con,nhưng con đừng tìm cách để đi theo bố mẹ nhé.Bố mẹ thật sự rất muốn con được sống hạnh phúc.Mẹ tin rằng cô gái tên Ngọc Ánh kia có thể khiến con hạnh phúc"Bóng dáng bố mẹ nàng mờ dần đi và biến mất,nàng gào khóc thảm thiết rồi tỉnh dậy.Trên đôi mắt của nàng vẫn còn đọng nước,hốc mắt đỏ hoe.Bỗng nhiên có 1 bàn tay xoa đầu nàng khiến nàng giật mình mà ngoảnh mặt lên.Đó là cô..?Ngọc Ánh: "Ngoan,ngủ tiếp đi.Chị sẽ không làm hại em"Cảm giác phòng bị dần buông bỏ,nàng ôm chầm lấy cô mà khóc thút thít khiến cô bất ngờ nhưng rồi ánh mắt dịu lại.Cô xoa lưng cho nàng làm nàng dần chìm vào giấc ngủ.Lấy tay gạt nhẹ nước mắt cho nàng,cô chỉ mỉm cười nhẹ rồi định biến mất vì sợ nàng bất chợt tỉnh dậy thì sẽ hoảng sợ.Nhưng miệng nàng lại lẩm bẩm "đừng đi" khiến cô khựng lại.Sáng hôm sau,Vũ Như bật dậy thì không nhìn thấy ai nữa.Sắc mắt dịu lại nhưng miệng nở 1 nụ cườiVũ Như: //thì thầm// "Cảm..ơn"Trong 1 góc tối,Ngọc Ánh vẻ mặt cười rất tươi như 1 đứa trẻ vừa lập được thành tích lớn.Nhưng chợt cảnh giác vì có rất nhiều oán linh đang tiến đến gần Vũ Như..
 
Duyên Âm Cũng Quá Đáng Sợ Đi!??
4.Tiền kiếp


Đột nhiên cảm thấy không khí ngột ngạt,cảm giác khó chịu toàn thân như bị ai đó bóp cổ.Vũ Như vùng vẫy,nước mắt ứa ra...là sợ hãi!Vũ Như: "Bố ơi...mẹ ơi..khụ khụ...cứu con với.."

Nàng gọi trong vô vọng,trong đầu chợt nhớ đến Ngọc Ánh.Đầu óc dần mơ màng và ngất đi.Trước khi ngất còn thấy hình ảnh của Ngọc Ánh mờ mờ chắn trước mặt,còn những bóng đen thì bị nàng xé tọac hết.-3/5/19XX-"Này,cô hai chạy từ từ thôi!Sẽ vấp ngã đấy".Âm giọng lớn mang theo tone giọng lo lắng.Ngọc Ánh: "Không sao đâu mà,em đừng cứng nhắc như vậy chứ Linh à".

Dứt lời cô liền cười rất tươi,nắm tay người tên Linh kia chạy ra cánh đồng.Cánh đồng cũng những ngọn lúa đã ngả vàng đung đưa theo hướng gió.Mùa hè dần đến,kéo theo đó là mùi hương của hoa oải hương thơm ngát.Mùi hương hoa cỏ hơi ngọt, sắc xảo và giống thảo mộc.Chiều tà,hoàng hôn dần xuất hiện khi mặt trời đang lặn xuống.Ánh hoàng hồn chiếu lên khuôn mặt của người con gái nhỏ nhắn tên Linh kia.Linh: "Hoàng hôn đẹp thật cô hai nhỉ"Ngọc Ánh: "Ừm!

Rất đẹp và cũng..dễ thương nữa".

Nói đến đây giọng Ngọc Ánh dần trở thành tone giọng thì thầm.Cái Linh khẽ nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu ý của cô.Linh: "Hửm?

Cô hai nói gì vậy ạ?"

Ngọc Ánh lắc đầu nhẹ,khẽ mỉm cười "không có gì đâu,ta về thôi".Sau đó lại gần thơm vào má Linh 1 cái rồi chạy đi trước.Linh: "G-gì vậy chứ?".Khuôn mắt đỏ ửng cùng với dáng vẻ bối rối khiến ai cũng có thể động lòng.Cả 2 nắm tay nhau,sải bước trên con đường làng và tiến vào nhà.Bạch Nhật Minh: "Con đi đâu giờ này mới về,có biết cả nhà lo lắm không"Ngọc Ánh: "cha à,con chỉ là đi chơi với Linh thôi mà"Bạch Nhật Minh: "Ta không cho phép,con có biết dạo này mọi người đang đồn ầm lên là 2 đứa đang yêu nhau không hả!!??"

Ngọc Ánh: "Có sao đâu chứ,con gái yêu nhau thì có gì sai đâu cha"Bạch Nhật Minh: "Nghịch tử,ta nói không là không.Cái loại tình yêu đồng tính bẩn thỉu như vậy mà con dám nói với ta à.Dạo này con to gan lớn mật quá nhỉ!??"

Sắc mặt Ngọc Ánh dần trở nên sợ hãi "C-cha à,có gì từ từ nói.Con xin cha đừng đánh em ấy nữa mà".Hốc mắt cô dần đỏ ửng lênBạch Nhật Minh: "Con gan quá rồi,còn dám cãi lời ta để bênh vực con nhỏ thấp hèn đó!??"

Ngọc Ánh: "C-con..."

Bạch Nhật Minh: "Bây đâu mang con Linh ra,phạt 50 cây cho ông"1 đám người kéo Linh ra ngoài.Ngọc Ánh quỳ xuống van xin "Đ-đừng đánh em ấy,có đánh thì đánh tôi.Tôi xin mấy người".Cô khóc nức nở,Linh xoa nhẹ đầu cô và mỉm cười nhẹ để trấn an rằng sẽ không sao cả.Sau khi Linh bị kéo ra,ông Minh hắng giọng: "Được rồi,ta có chuyện cần nói với con.Hai tuần nữa ta sẽ gả con qua cho Hứa Văn Kiệt,con không được phép từ chối"Ngọc Ánh tuy không đồng ý nhưng vẫn phải chấp thuận: "Dạ..con biết rồi ạ"-Về phía Linh thì nàng đã bị đánh bầm giập-Bỗng nhiên cảnh vật trước mắt biến mất,Vũ Như tỉnh dậy.Kỳ lạ thay nàng vẫn nhớ như in những gì xảy ra trong giấc mơ.Cô gái tên Linh kia rất giống nàng,từ khuôn mặt đến giọng nói.Nghĩ đến đây thì Vũ Như cảm giác rất đau đầu.Cảm giác toàn thân như mình thật sự bị đánh vậy.Chợt nhớ lại chuyện lúc nãy,nàng nhìn xung quanh xem có ai không thì bất chợt nhìn thấy Ngọc Ánh.Cảm giác sợ hãi vẫn len lỏi nhưng lại cảm thấy an toàn hơn.Vũ Như: "Lúc nãy...đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Ngọc Ánh: "À ờm chỉ là em đột nhiên bất tỉnh nên chị mới đỡ em lên giường.Chắc em bị suy nhược cơ thể rồi ấy"Ngọc Ánh nói dối rất tệ,đến nỗi Vũ Như cũng nhận ra được nhưng nàng không muốn bắt bẻ cô.Chỉ đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ.Ngọc Ánh lại đi mất rồi,Vũ Như vẫn không biết tại sao Ngọc Ánh xuất hiện được 1 lúc thì lại biến mất.Nàng không hề biết rằng lúc nãy,ở sau lưng Ngọc Ánh đã bị khắc 1 vệt ấn đen xì hình cánh bướm.Ở 1 nơi nào đó,Ngọc Ánh không ngừng gào lên đau đớn.Mắt đỏ lòm,trở về dáng vẻ của quỷ.Ngọc Ánh: *Lão già,ông được lắm.Tôi sẽ không tha cho ông đâu Bùi-Đặng-Khánh*.

Nàng gằn giọng từng chữ,tay nắm chặt thành nắm đấm...
 
Duyên Âm Cũng Quá Đáng Sợ Đi!??
5.Cảm nhận


Cứ thế nhiều ngày trôi qua,Vũ Như cũng dần không còn cảm thấy sợ hãi đối với Ngọc Ánh.Dù sao thì ở cùng với 1 nữ quỷ xinh đẹp cũng rất...tuyệt.Chỉ là dạo này nàng chẳng thấy Ngọc Ánh ở đâu cả,thử gọi tên cũng không được.Căn phòng âm u ngày nào cũng đã mang 1 sắc màu tươi mới,vui vẻ.Sắc mặt của Vũ Như cũng đã tốt hơn so với lúc trước.Nhận thấy điều đó khiến Phương Lan cũng an tâm hơn phần nào.Cô rất lo cho bạn thân của mình vì cô biết rõ hoàn cảnh của nàng.Từ khi bố mẹ nàng mất thì nàng đã không còn cười tươi như lúc trước nhưng dạo này nàng hình như rất vui vẻ,không còn bộ mặt âm u như trước đây nữa rồi.Cả 2 cùng nhau ra quán cà phê ngồi tán gẫu.Vũ Như cứ cười miết thôi,nàng cười lên trông rất đáng yêu và xinh đẹp nữa.Dù sao thì nàng vẫn chỉ mới là 1 thiếu nữ vỏn vẹn 15 tuổi thôi mà.Phương Lan trong lòng cũng cảm thấy vui lây.Cô trêu chọc nàng : "èo nay cười tươi thế,bộ đang để ý ai hả?".Vũ Như giống như là đang chột dạ,vành tai dần đỏ ửng lênVũ Như: "Mày im coi,tao thì làm gì để ý ai.T-tao chỉ..ờ...à..thì không có gì đâu".Nàng càng nói thì câu từ càng lộn xộn,khuôn mặt nàng đỏ ửng khiến Phương Lan cười phá lên.Phương Lan: "À đúng rồi,còn chuyện về con quỷ kia.Mày với ông tao giải quyết ra sao rồi?"

Vũ Như: "Không khả quan lắm,ông Khánh bảo đây là duyên nợ kiếp trước.Mà dù sao thì...ở cùng với quỷ nữ cũng không đến nỗi tệ".Nói đến đây nàng cười rất tươi giống như là 1 đứa trẻ kể về người mà nó thích vậy.Phương Lan: "E hèm,để ý người ta rồi hả".Âm giọng mang theo nét trêu chọc khiến người kia bối rối và giống như là đang...ngại ngùng.Trong lòng Phương Lan vẫn rất lo cho đứa bạn này,nàng rất tội nghiệp.

Phương Lan nhất định phải bảo vệ nàng,khiến cho nàng hạnh phúc.Mặc dù vẫn sợ nữ quỷ kia sẽ làm hại Vũ Như nhưng thấy nét mặt tươi cười của nàng thì Phương Lan cũng bớt lo hơn.Hy vọng rằng Ngọc Ánh sẽ không làm hại nàng...Tán gẫu được 1 lúc thì Vũ Như phải về nhà,chỉ là Vũ Như không hề biết khi Vũ Như rời đi sắc mặt Phương Lan đượm buồn.Hốc mắt dần đỏ lên,nước mắt chảy xuống.Cô là đang ôm mặt mà khóc!??.Điều mà Vũ Như không biết đó là Phương Lan cũng rất thích nàng.Nhưng khi thấy Vũ Như tươi cười khi nói về Ngọc Ánh thì Phương Lan đã hiểu rằng...mình không còn cơ hội nữa!Phương Lan: *Cuối cùng thì mình vẫn không làm được rồi..*Ở 1 góc trong quán cà phê,Ngọc Ánh đang nhìn chằm chằm vào Phương Lan.Sắc mặt lạnh tanh nhưng cũng không hề có ý muốn làm hại Phương Lan.Một lúc sau thì Ngọc Ánh cũng biến mất.Đêm tối,giữa dòng người tấp nập qua lại.Có 1 cô gái nhỏ bé vì tình cảm mà khóc đến mặt mũi bơ phờ,hốc mắt đỏ hoe.Ánh mắt như vẫn còn lưu luyến gì đó rồi lại cười khổ.Rõ ràng từ đầu chỉ là bạn thân thôi,sao mà tiến xa hơn được chứ.Hết lần này đến lần khác lo lắng cho người kia mặc dù biết rõ từ đầu đã không có cơ hội nào dành cho mình.Nhưng chỉ cần người kia hạnh phúc thì bản thân Phương Lan cũng đã vui lây rồi.Mong cho người kia 1 đời bình an..!
 
Duyên Âm Cũng Quá Đáng Sợ Đi!??
Ngoại truyện 1


Mỗi lần đau đầu là Vũ Như cứ nhìn thấy Linh (người con gái trong giấc mơ có hình dáng,giọng nói giống hệt nàng) đang cùng Ngọc Ánh cười đùa vui vẻ.Vũ Như nghĩ mình bị ảo giác nên không để tâm lắm nhưng mà trong những ảo giác này thì có thể thấy được Ngọc Ánh cười rất tươi...cũng đáng yêu đấy chứ.-Ngọc Ánh nắm tay cô gái tên Linh kia và cười thật tươi trước khi ôm Linh vào lòng.Dàng người be bé của Linh khiến ai cũng muốn che chở cho nàng.Linh chỉ biết cười bất lực trước sự quấn người của Ngọc Ánh,nhưng nàng cũng không đẩy Ngọc Ánh ra.Linh: "Em còn phải làm việc đấy ạ"Ngọc Ánh: "Xíu nữa làm cũng được mà,ở lại chơi với chị đi".Ngọc Ánh lại giở trò nữa rồi,cứ làm nũng như con nít suốt thôi.Linh biết rằng mình không thể từ chối nữa rồi.Linh: "Cô 2 cứ như con nít ấy" Nói xong,nàng búng nhẹ vào mũi Ngọc Ánh rồi cười khúc khích.Thấy nàng cười như vậy,tim Ngọc Ánh tự nhiên đập rất nhanh.Còn nghe được tiếng "bịch bịch" rõ lớn.Xem ai trúng tiếng sét ái tình với con nhà người ta rồi kìa..Mỗi tối,cái Linh sẽ thường ngồi ở bờ hồ để ngắm trăng và cất giọng hát dịu dàng của nàng lên."

Bộp" vai của Linh bị vỗ nhẹ 1 cái làm nàng giật mình mà quay người lại để nhìn xem đó là ai.Mà còn ai vô đây nữa,tất nhiên là Ngọc Ánh rồi.Ngọc Ánh ngồi 1 bên Linh và bảo nàng hãy hát tiếp đi.Cô không làm phiền đâu.Được 1 lúc thì cả 2 ngồi trò chuyện,khung cảnh giống như đôi bạn trẻ đang chìm đắm trong tình yêu.Ngọc Ánh: "Trăng hôm nay đẹp nhỉ?"

Linh: "Gió...cũng thật nhẹ nhàng nữa"Cả 2 cùng nhìn nhau rồi bật cười thật lớn.Ánh mắt của Ngọc Ánh chưa bao giờ thay đổi cả,cô luôn nhìn Linh bằng cách dịu dàng nhất.Còn cái Linh thì vẫn còn ngây thơ lắm..Mà trong cái làng này thì Ngọc Ánh là người hay cáu gắt nhất,ai làm việc cho nhà cô thì sẽ bị cô quát tháo hoặc đánh đập rất nặng.Nhưng từ khi gặp Linh thì tính cách của Ngọc Ánh cũng dần dần thay đổi.-Những hình ảnh này cứ hiện lên trong đầu Vũ Như,nhưng khi nhìn thấy chúng.Nàng thật sự có cảm giác đau lòng,dường như là muốn bật khóc tới nơi rồi-
 
Duyên Âm Cũng Quá Đáng Sợ Đi!??
6.Làm hại!?


Cuối cùng cũng hết kỳ nghỉ hè,Vũ Như vội vội vàng vàng lấy sách vở rồi mang ba lô và chuẩn bị chạy thật nhanh để kịp giờ học.Vì là thứ 2 nên nàng phải mặc áo dài,nó khiến dáng người của nàng trở nên thật sắc sảo và mê người.Ai đó thì cứ nhìn chằm chằm nàng với cặp mắt biến thái nhất có thể.Mà còn ai vô đây nữa ngoài Ngọc Ánh.Vũ Như lườm Ngọc Ánh 1 cái rồi mới rời đi khiến ai đó rùng mình sợ hãi 1 cái.Trong giờ học,Ngọc Ánh cứ ngồi 1 bên ngắm nhìn Vũ Như.Còn Vũ Như thì vờ như không nhìn thấy,nếu không ai cũng sẽ nghĩ nàng bị thần kinh mất!!!Đến cả vào nhà vệ sinh mà Ngọc Ánh vẫn còn bám theo khiến Vũ Như bực bội đấm vào tường 1 cái "Rầm".Ngọc Ánh há hốc mồm kinh ngạc.Ngọc Ánh: *E-em ấy bạo lực quá đi mất.Có khi nào nếu mình đang còn sống mà ăn 1 đấm ấy rồi mình chết luôn không trời.Nam mô.*Vào ngày nghỉ,Vũ Như chăm chú đọc sách.Hình như là thể loại "bách hợp tiểu thuyết".

Nàng dường như rất hứng thú với thể loại này.Ngọc Ánh cứ nhìn nàng chằm chằm.Trong suy nghĩ của cô đó là phải bảo vệ nàng,không được để mất nàng lần nữa.Muốn nói cho Vũ Như biết rằng cô thật sự rất yêu nàng,nàng là ánh mặt trời luôn soi sáng con đường đen tối cho cô.Ngọc Ánh: *Chị yêu em rất nhiều đấy,đồ ngốc!*Vũ Như bỗng nhiên ôm đầu,vẻ mặt nhăn nhó.Chắc hẳn nàng đang rất đau đầu.Ngọc Ánh: "E-em làm sao vậy!??"

Vũ Như nhìn thấy bản thân đang bị đánh đập rồi bị ném xuống hồ cho cá rỉa.À không nói đúng hơn thì là Linh.Còn Ngọc Ánh ở trên bờ gào khóc.Trong đầu nàng cứ văng vẳng câu: "Chị thật sự rất thương em,chúng ta cùng nhau sống chung 1 nhà nhé.Tuy chỉ là 1 căn nhà nhỏ nhưng sẽ đầy ắp tiếng cười""Tách tách" nước mắt của nàng rơi xuống.Ngọc Ánh bối rối mà ôm lấy nàng,luôn miệng hỏi rằng nàng có sao không.Cô thật sự rất lo lắng cho nàng.Vũ Như ngẩng đầu lên,mắt vẫn còn đọng nước.Miệng mấp máy hỏi Ngọc Ánh: "Kiếp trước...chúng ta đã thật sự gặp nhau à..??"

Ngọc Ánh bỗng khựng lại,cô gật đầu nhẹ.Vũ Như không nói gì nữa nhưng bàn tay nàng đã nhẹ nhàng xoa đầu cô.Vũ Như mỉm cười : "Chúng ta cùng nhau sống 1 nhà nhé?"

Ngọc Ánh nghe vậy thì bật khóc nức nở,vùi đầu vào hõm cổ Vũ Như giống như 1 đứa trẻ.Cô thật sự không muốn làm 1 con quỷ,cô chỉ muốn được sống với nàng thật hạnh phúc thôi mà.Nhưng cô không muốn quên đi nàng,muốn trả thù cho nàng.Nếu bây giờ cô từ bỏ chấp niệm và đi đầu thai thì sẽ mãi mãi không bao giờ được nhìn thấy nàng nữa.Ngọc Ánh thật sự không muốn quên đi Vũ Như,cô yêu nàng rất nhiều.Bên tai Ngọc Ánh đột nhiên văng vẳng những câu thần chú mà cô không rõ đó là gì.Rồi bỗng nhiên cơ thể Ngọc Ánh đột nhiên cứng đờ,trở về hình dáng đáng sợ của quỷ.Cô hung hăng dùng móng vuốt đâm vào da thịt của Vũ Như khiến nàng đau đớn mà kêu lên.Khi trở lại bình thường,Ngọc Ánh bối rối nhìn những vết thương trên người Vũ Như,còn có...1 vết cào ở bụng đang rỉ máu thấm đẫm áo.Vết thương sâu hoắm khiến Ngọc Ánh hoảng sợ,run rẩy từng hồi.Vũ Như mỉm cười nhẹ,ráng nắm lấy tay Ngọc Ánh để an ủi rằng nàng không sao.Nhưng vừa nắm được tay Ngọc Ánh thì Vũ Như ngất lịm đi.Ngọc Ánh băng bó xong cho Vũ Như rồi hôn lên trán nàng 1 cái.Ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía cửa đang có 1 người không rõ hình dạng.Ngọc Ánh: "Mau cút ra đây cho tao!"

Người kia bước ra với 1 tràng vỗ tay,tấm tắc khen "Không hổ là quỷ máu,có thể phá bỏ được phép của ta nhanh như vậy,ta có lời khen ngợi dành cho cô"Ngọc Ánh: "Bùi-Đặng-Khánh,mày rốt cuộc là đang muốn cái gì!??"

Đặng Khánh: "Ôi thôi nào,ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện.Tôi đã làm gì quá đáng đâu"Ngọc Ánh: "Tốt nhất là mày nên cút ra khỏi đây ngay-lập-tức trước khi tao tiễn khách 1 cách mạnh bạo"Đặng Khánh: "Chà,tôi tới chỉ là để thương lượng thôi.Dương khí của con bé Vũ Như rất yếu.Nếu bây giờ cô chịu theo tôi,biết đâu tôi sẽ giúp Vũ Như.Còn nếu như cô Ngọc ánh đây cứ nhất quyết không theo,thì tôi buộc phải rút hết dương khí của Vũ Như ra rồi"Hắn nói xong thì bật cười hả hê,gương mặt còn tỏ vẻ chỉ xem Ngọc Ánh và Vũ Như giống như 1 quân cờ trong tay hắn vậy.Ngọc Ánh: "Không ngờ 1 đạo sĩ như ông lại dùng thủ đoạn đê hèn như vậy.Tôi cảnh cáo ông,nếu Vũ Như mà có mệnh hệ gì thì tôi sẽ cho ông chết không toàn thây!!"

Khí tức của Ngọc Ánh bộc phát,không khi xung quanh trở nên ngột ngạt và rất khó chịu.Bùi Đặng Khánh cũng bị ảnh hưởng không ít,ông ta dường như ói ra toàn máu.Đặng Khánh: "Này này,vậy là chơi xấu đấy!!.Tôi nói cho cô biết,Vũ Như sẽ không nhớ gì về cô cả,cô có đợi nó trăm kiếp thì nó mãi mãi không nhớ ra cô đâu.Chính cô cũng biết rõ nó đã uống canh mạnh bà rồi mà."

Ngọc Ánh: "...."
 
Duyên Âm Cũng Quá Đáng Sợ Đi!??
7. Cái chết!?


-Sau trận đòn tàn nhẫn đó, thân hình Linh giờ đây thật khó mà nhận dạng, mặt mũi sưng húp, toàn thân đầy rẫy vết thương.

Đôi mắt rớm lệ, đôi chân dường như đã bị đánh gãy, không thể đứng vững-Ngọc Ánh trông thấy cảnh ấy, lòng bàng hoàng đến mức không nói nên lời, vội vã chạy đến bên Linh, lúc ấy nàng đang cố sức lê lết từng vào phòng.

Ngọc Ánh nghẹn ngào nói: "E-em có sao không?

Tất cả đều do chị mà ra!

Nếu chẳng phải chị rủ em ra ngoài chơi, há có chuyện này xảy ra?

Chị xin lỗi, muôn phần có lỗi với em" Vừa dìu Linh vào phòng, Ngọc Ánh vừa khóc thút thít, giọng nói run rẩy lạc hẳn đi, nước mắt rơi lã chã.

Linh yếu ớt mỉm cười, ráng đưa tay lên vuốt nhẹ lên gò má của Ngọc Ánh, rồi nhỏ giọng an ủi: "Em không sao đâu mà, cô hai đừng khóc.

Trong lúc em vắng mặt, cô có gặp điều chi không?"

Ngọc Ánh lắc lắc đầu, khóc nấc lên.

Tay run run bôi thuốc cho cái Linh.

Mỗi cái chạm đều cảm nhận được sự run rẩy của Linh, điều này khiến tim Ngọc Ánh thắt lại từng hồi một.

Linh vẫn luôn như vậy, chẳng bao giờ than vãn nửa câu, dù biết rằng bản thân sẽ phải chịu đựng những trận đòn chỉ vì ở bên Ngọc Ánh nhưng nàng chẳng hề oán than.

Bôi thuốc xong, Ngọc Ánh ngắm nhìn người con gái đang say giấc trên giường mình, lòng tự trách bản thân sao mà lại ngu ngốc đến thế.

Nếu không vì mình, nàng đâu đến nỗi chịu khổ sở như vậy.

Ngọc Ánh lấy ra một tờ giấy viết vài dòng lên đó rằng: "Em ngủ ngoan nhé, chị ra ngoài một lát mua ít đồ rồi sẽ về với em."

Rồi nàng rời đi một cách thật khẽ khàng, không muốn làm Linh tỉnh giấc.

Ra ngoài, Ngọc Ánh thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn vài phần, cô mua ít đồ ăn, thuốc bổ cho Linh, và một sợi dây chuyền lấp lánh.

Chỉ nghĩ đến việc tự tay tặng nó cho Linh, trong lòng Ngọc Ánh đã vui như trẩy hội.Nhưng khi bước đến cổng nhà, thấy nó mở toang, lòng Ngọc Ánh bỗng chốc đầy lại đầy nỗi bất an.

Cô vội chạy vào trong thì bắt gặp cảnh tượng kinh hoàng, một đám người đang dùng đủ thứ gậy gộc để đánh Linh.

Miệng họ thì cứ bô bô lên: "Con hồ ly tinh dám quyến rũ chồng tao!".Cảnh tượng đó khiến Ngọc Ánh hoảng sợ đến tột cùng.

Nàng lập tức lao vào can ngăn, đám người kia dừng tay lại, nhìn nàng với ánh mắt đầy căm phẫn.Một người đàn bà lớn tiếng quát: "Cô hai à, cô chớ chen vào!

Con hồ ly tinh này đã quyến rũ chồng của chúng tôi.

Hay... cô hai có ý định bênh vực nó?"

Ngọc Ánh sững sờ trong giây lát, rồi giận dữ đáp: "Các người bị mù hết cả rồi sao?

Linh chỉ mới 17 tuổi, làm sao mà quyến rũ phu quân các người được?

Em ấy đã bị đánh đến gãy chân, vậy mà các người còn không biết dừng tay!"

Đám người kia cũng chẳng chịu yếu thế mà gắt lên: "Nó không quyến rũ chồng bọn tôi thì là ai??Chồng tôi lúc nào cũng ngắm nhìn nó 1 cách say mê mà càng ngày càng phụ bạc tôi"Ngọc Ánh bây giờ cảm xúc như không kiềm chế được nữa,sao đám người này cứ thích động vào người của cô vậy hả!??Ngọc Ánh: "Mẹ nó,nhìn lại chồng các người đi.Chồng các người ngắm nhìn em ấy chứ em ấy đã động chạm gì chồng các người chưa.Một lũ súc vật mà lại muốn Linh để ý??.Mơ tưởng vừa thôi nghe chưa.Tao nói cho bọn mày biết,bọn mày đánh em ấy bao nhiều tao sẽ trả đủ.Người của tao mà chúng mày dám bắt nạt,em ấy mà có mệnh hệ gì thì tao giết hết tất cả bọn mày nghe chưa!!!"

Đám người kia sợ hãi,Ngọc Ánh tức giận thật rồi.Đã lâu rồi cô không như vậy,đám người kia biết rõ nếu Ngọc Ánh nói thì sẽ làm nên liền bén mảng chạy ra khỏi nhà.Lần này họ động nhầm người rồi!!!Ngọc Ánh ôm chầm lấy thân thể của Linh,chỉ biết gục đầu xuống xin lỗi.Ngọc Ánh: "Chị xin lỗi,chị đã hứa sẽ bảo vệ em.Nhưng 5 lần 7 lượt cứ khiến em bị thương,em đau lắm đúng không.Linh bé nhỏ của chị đừng sợ nhé,chị về với em rồi đây.."

Nhưng lần này chả có ai đáp lại lời hay an ủi Ngọc Ánh nữa.Thân thể của Linh đã lạnh ngắt đi từ lúc nào rồi.Ngọc Ánh không can tâm rằng Linh đã chết..Ngọc Ánh: "Người đâu,người đâu hết rồi.Cứu người,mau mau cứu người!!!"

Một đám người chạy vào,còn có cả thầy thuốc của làng.Ông ta bắt mạch cho Linh rồi lắc lắc đầu.Sau đó nhẹ giọng: "Xin lỗi cô hai,tôi thật sự không thể giúp được.Linh đã chết rồi..".Ngọc Ánh thất thần,lắc đầu.Tay ôm chặt thân thể cứng ngắc mà lạnh lẽo của Linh vào lòng.Ngọc Ánh: "Không,không thể nào.Em ấy còn sống,em ấy chưa chết.Các người nói dối,đừng lừa tôi!!"

Đám nô bộc muốn đưa xác của Linh đến lò hỏa thiêu của làng(thường thì phong tục ở đây là xác chết phải lập tức ném vào lò hỏa thiêu nếu không sẽ hóa quỷ)Ngọc Ánh không đồng ý,khóc đến nỗi đỏ cả mắt: "Tôi cầu xin mấy người,đừng đem em ấy đi mà.Tôi không muốn xa em ấy,không được,không thể được"Chuyện này đã đến tai cha của Ngọc Ánh,ông liền cho người kéo Ngọc Ánh và xác của Linh tách ra lúc cô đang ngủ rồi ném xác của Linh vào lò hỏa thiêu.Đến khi trời sáng,khi nhận ra Linh đã không còn bên cạnh.Cô liền gào thét,đi tìm quanh nhà rồi lại ngồi nói chuyện một mình.Cô cứ lẩm bẩm mãi một câu: "Em đừng sợ nhé,có chị đây rồi.Chị sẽ không để ai làm hại em đâu,em đừng lo nhé.Nhưng làm sao đây,em bỏ chị mà đi rồi,chị biết phải làm sao đây Linh bé nhỏ của chị ơi.."
 
Back
Top Bottom