Tâm Linh Duyên Âm (2014-2018...)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
158062870-256-k767425.jpg

Duyên Âm (2014-2018...)
Tác giả: cass--vy
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Xin chào mọi người.

Đã lâu mình chưa ra tác phẩm đặc sắc hay tập mới của truyện nào vì công việc hiện tại rất bận rộn.

Mình mang tới cho các bạn một tập truyện hồi kí.

Dựa theo giấc mơ của mình, nên truyện sẽ là những mẫu giấc mơ có thật của mình.

Nên truyện này sẽ không biết kéo dài được bao lâu.

Có lẽ đây cũng là nhật kí lưu lại những giấc mơ.

Những kỉ niệm không hồi kết bên anh....

Người mà em hiểu là rất thương yêu em nhưng em lại không hề biết tên.​
 
Duyên Âm (2014-2018...)
Lần đầu anh xuất hiện


Tôi không chắc chắn lần đầu anh xuất hiện trong anh như thế nào ra sao?

Nhưng tôi nhớ rõ lúc tôi gặp anh là lúc tôi chia tay mối tình đầu được nửa năm.

Tôi chia tay tình đầu trong sự đau khổ và đầy tuyệt vọng của lứa tuổi 19 – 20.

Khi yêu ở lứa tuổi ấy chúng ta quá nồng nhiệt, quá tôn thờ ko chừa cho bản thân đường lùi sau lưng nên lúc duyên tận thì lại cảm thấy đất trời sụp đổ.

Tôi chia tay tình đầu vào năm 2 đại học, tôi dân tỉnh lẻ lên Thành Phố ngỡ được thương yêu, nhưng hoá ra bản tính còn trẻ nên chia xa cũng là điều dễ hiểu.

Khoảnh khắc thất tình hệt như cơn giông bão cuốn trôi cả người, có lẽ là cú sốc lớn trong đời đầu tiên vì tôi là người tình cảm, ở nhà được gia đình yêu thương.

Đêm nào tôi cũng trốn trong phòng trọ, nằm ôm chăn khóc một mình.

Suốt mấy tuần liền điều khó ngủ, có lúc kiệt sức phải điện thoại nhờ bạn chở đi truyền nước – vâng chỉ vì thất tình thôi đấy!Truyền nước về có lẽ sức khoẻ của tôi được nâng cao hơn một tí, nên đêm đó tôi ngủ ngon hơn, giấc ngủ sâu hơn.

Tôi thường không ngủ được là do trong đầu cứ lập lại những kỉ niệm đẹp với tình đầu, những lời hứa hẹn, những câu hỏi tôi tự đặt ra để dằn vặt bản thân rằng "tại sao anh ấy chia tay mình?", "mình làm gì sai?", "anh ấy có người mới chăng?" ...

Đêm ấy tôi gặp anh, là anh trong giấc mơ của tôi.

Anh khi ấy chỉ là cái bóng đen cao lớn, đứng từ xa nhìn tôi.

Lúc ấy trong mơ tôi đang làm gì cũng không nhớ rõ nữa vì ấy là năm 2014 và hiện tại là 2018.

Anh cứ nhìn mãi về tôi thôi, cái bóng người đen ngồm.

Đã thấy anh nhìn, tôi theo phản xạ nhìn lại, nhưng lại không có biểu hiện sợ sệt mà đơn thuần như nhìn một người đối diện mình.

Đáng lẽ một khi thấy một người không rõ mặt, cơ thể chỉ là cái bóng đen, tự giác chúng ta phải hiểu đó là thứ không nên lại gần, không nên tiếp xúc.

Nhưng cứ như nam châm hút tôi tiến lại gần muốn hỏi xem chúng ta có quen nhau hay không?

Sao anh nhìn tôi chầm chầm vậy?

Nhưng chưa kiệp tiến lại gần thì tôi đã tỉnh dậy để kịp ca học buổi sáng ở trường.
 
Duyên Âm (2014-2018...)
Lần thứ 2 gặp anh


Kể từ sau lần tôi gặp anh nhìn chầm chầm vào tôi, rất lâu sau tôi không gặp anh nữa.

Sau nhiều biến cố trải qua trong đời vì không cượt qua nỗi buồn thất tình nên tôi quyết định học xong sẽ thu xếp về quê để giúp đỡ ba mẹ kinh doanh.

Ấy là ngày 30/4/2016 tôi soạn hết đồ đạc đóng gói mang về quê, tôi đã rất vui mừng vì rời xa thành phố, nơi có quá nhiều kỉ niệm không đẹp đối với tôi.

Tôi hu vọng về với vòng tay gia đình, trái tim tôi sẽ hồi sinh trở lại.

Vừa về quê, tôi lao vào giúp đỡ ba mẹ.

Hôm ấy là 1/5 lễ quốc tế lao động thì ba nhờ tôi đi giao đồ giúp ba.

Lúc đi thì yên ả, đường về phải đi qua 1 cây cầu huyết mạch lớn của tỉnh, do sơ suất nên tôi chạy ẩu và hơi nhanh.

Lưu lượng xe trên cầu rất đông, do chạy ẩu nên tôi đâm trực diện vào xe lề bên kia.

Nhưng may mắn trời độ, nên tôi văng ra xa 2m còn chủ xe kia vợ và con ông ấy thì té xe.

Tôi nghĩ trong đầu thôi xong rồi, có lẽ gây tai nạn nghiêm trọng rồi.

Xe trên cầu cứ vì vụ tai nạn của tôi mà kẹt xe điên loạn.

Có một anh thanh niên đỡ tôi lên, tôi không đi được do chân bị trẹo nhưng ráng lết lại gần cô chú bị mình tông hỏi thăm.

Tôi hỏi thăm cả cháu bé có bị thương ở đâu không, xe cô chú có hư để tôi gửi tiền sửa chữa.

Nhưng do lượng xe kẹt càng đông, cô chú kiểm tra không sao nên nói bỏ qua cho tôi.

Tôi cám ơn cô chú rồi vào lê đường ngồi, tôi gọi cho gia đình lên dốc cầu rước vì tôi không đi được nữa.

Về nhà chân tôi sưng gấp đôi, không đi đứng được nên em trai tôi là người cõng tôi suốt 3 ngày sau tai nạn.

Vết sưng ở chân do xây xát phần mềm suốt gần 1 tháng không thuyên giảm, gia đình sợ do gãy xương nên chân vẫn sưng vù, họ chở tôi đi chụp hình nhưng vẫn là không bị gãy.

Sau 1 tuần tai nạn, đêm đó tôi lại gặp anh.

Lần này khung cảnh là trong phòng tôi.

Tôi đang ôm chân đau đớn, anh tiến lại gần xoa chân cho tôi nhưng im lặng không nói gì cả, cứ ngồi xoa mãi thôi.

Lần này anh vẫn là cái bóng đen ngồm, nhưng tôi cảm thấy ấm áp và dễ chịu khi anh xoa chân như thế cho tôi.

Rồi tôi chìm vào giấc ngủ trong giấc mơ của mình.
 
Duyên Âm (2014-2018...)
Gặp anh lần 3


Vì tôi đã sống ở Thành phố suốt quá trình học khoảng 4 năm, nên cách sống của tôi khác gia đình rất nhiều.

Lúc về quê toàn tâm giúp đỡ gia đình kinh doanh tôi nghĩ tôi sẽ rất hạnh phúc, nhưng cuộc đời đâu phải đều gì cũng như ý mình muốn.

Tôi gặp xung đột về cách sống trong chính gia đình của mình.

Tôi đã rất đau lòng về chuyện này, ba mẹ tôi là nhà buôn nên tính cách rất bộc trực, thẳng thắn và miệng như tay.

Còn tôi vẫn còn khuôn phép lịch sự, nhã nhặn của xứ Thành phố áp vào.

Nên tôi và gia đình không có tiếng nói chung.

Có lẽ mâu thuẫn giữa tôi và gia đình quá lớn nên khiến tôi bị áp lực kinh khủng, có khi nghĩ quẩn nữa.

Mẹ tôi thì thấy tánh tình của tôi ngày một trở nên hung hăng, trầm nói.

Mẹ tôi nhờ thầy phong thuỷ tìm mọi cách để làm mâu thuẫn của chúng tôi nhẹ dần.

Mâu thuẫn kèm theo lời qua tiếng lại ngày một nặng nề, quá áp lực với cuộc sống mình chọn.

Tôi luôn phẫn uất cùng cực, càng thích ngủ hơn thích đối mặt với cuộc sống khi mà gia đình vẫn không hiểu mình.

Tôi lại trở về thói quen cũ, khóc hằng đêm.

Đêm ấy anh lại tìm đến phòng tôi, xoa đầu tôi rồi leo hẳn lên giường tôi nằm ôm tôi ngủ đến sáng.

Tôi quá ấm áp trong vòng tay ấy, tôi với tay ôm lại cái bóng đen đang ôm mình vào lòng.

Tôi cảm nhận được cả sự ấm áp chân thực rõ rành không phân biệt được là mơ hay thật.

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy sớm, nhưng xung quanh lại trở về thế giới thực tại.

Tôi có đôi chút hụt hẫn, nằm nướng thêm một tí xem có gặp lại được anh không.

Nhưng anh vẫn biệt tăm.

Suốt khảong thời gian sau tôi cứ nhớ vòng tay đó mãi, nhớ hơi ấm áp đó mãi, lòng ngực đó mãi nhưng không bao giờ tìm lại được.
 
Duyên Âm (2014-2018...)
Lần thứ tư gặp anh


Tôi cũng là một cô gái bình thường, nên hẹn hò cũng là đều tất yếu.

Tôi gặp bạn trai của tôi lúc cuối năm 2016.

Chúng tôi hẹn hò đã được gần 2 năm rồi.

Nhưng tôi chỉ gặp anh được khoảng 24 ngày mỗi năm vì anh đi làm nước ngoài.

Chúng tôi cứ như vậy mà yêu xa thật xa...

Vừa rồi là sinh nhật bạn trai tôi vào tháng 8/2018.

Tôi thức thật khuya, canh đúng giờ GMT bên nước anh để nhắn tin chúc mừng sinh nhật anh.

Tối hôm đó vì thức khuya chúc mừng sinh nhật nên tôi rất mệt mỏi trong người.

Đêm đó anh lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Khung cảnh là tôi đang đi trên 1 chiếc phà, phà ở miền Tây hay có.

Nhưng bến phà cách nhà tôi 50m ấy đã bị nhà nước cho ngưng hoạt động cũng hơn 10 năm rồi.

Tôi đang đi với 1 người đàn ông lạ mặt, cả 2 đang đứng hóng gió thì anh xuất hiện.

Anh chỉ đứng xa nhìn tôi thôi.

Nhưng lần này anh không còn là cái bóng đen nữa mà hiện ra dáng dấp hẳn hoi như người phàm bình thường

Ảnh này tôi minh hoạ về cách anh mặc đồ.

Áo thun trắng, khoác jean và quần kaki màu da bò.

Người âm mà cũng fashionnistar nữa sao?

.

Tôi chẳng nghĩ ngợi gì thêm liền bỏ mặt người đàn ông mình đi cùng chạy ào vào vòng tay của anh.

Anh ôm chặt lấy tôi, cái áo khoác jean của anh cạ vào người khiến tôi đau hệt như vòng tay anh vậy.

Nhưng tôi vẫn không nhìn rõ được gương mặt anh, vẫn không biết tên anh.

Anh có vờ vai rộng, dáng người cao to, ăn mặc lại rất thời thượng.

Anh ôm chặt tôi, gió ngoài sông cứ lùa vào phà lạnh buốt.

Nhưng vòng tay anh quá ấm áp.

- Em có nhớ anh nhiều không? – anh hỏi tôi.

Tôi không biết anh là ai, không biết anh tên gì, quan hệ với tôi ra sao.

Nhưng cảm giác quen thuộc là người bảo vệ mình, là người luôn bên cạnh quan tâm mình.

- Em nhớ anh rất nhiều! – tôi trả lời lại.

Hai đứa cứ đứng im trên tầng trên phà mà ôm nhau.

Xuống phà, anh dẫn tôi đi uống trà sữa.

Tôi từng đọc qua 1 vài truyện duyên âm, họ tả bầu trời trong giấc mơ rất đen tối như ánh hoàng hôn.

Nhưng bầu trời nơi anh và tôi đầy ánh sáng, đẹp như Hàn Quốc vậy nhưng không có tí nắng nào, chỉ là lúc tôi nhìn lên bầu trời thấy rất chói mắt.

Anh nắm tay tôi vào quán, gọi cho tôi ly trà sữa socola bạc hà vị tôi thích, còn anh thì vị socola.

Nhân viên mặc đồng phục đen ngòm yêu cầu thanh toán tiền.

Họ cứ nhìn anh chầm chầm, ánh mắt kiêng nể.

Anh lấy trong túi quần kaki màu da bò ra rất nhiều tiền, tôi chưa thấy ai có nhiều tiền như vậy để mang theo bên người.

Tôi nhìn anh vẫn mãi không thấy gương mặt anh.

Nhưng chưa kịp trả tiền thì mặt đất lay chuyển, hệt như động đất ấy.

Anh nắm vội tay tôi chạy ra đường, hai đứa cứ chạy mãi không biết trôi về đâu nữa.

Tôi ở bên anh một lúc nhận ra thời gian đã quá lâu, tôi hiểu tôi phải đi đâu đó rồi.

Anh vội ôm chặt lấy tôi không muốn rời xa.

Tôi cũng ôm anh, cạ mặt vào hõm vai anh hít hà, nhận ra đây là mùi hương quen thuộc lúc năm 2016.

Tôi biết đó là anh!

Anh ôm tôi rồi nói "Em đừng đi"

Tôi rất buồn chỉ biết xiết chặt lấy anh, cả người như muốn đu cả trên người anh nhưng có gì đó cứ tách chúng tôi ra.

Rồi tôi lại 1 lần nữa tỉnh dậy trong nhớ nhung và nuối tiếc.

Tôi vẫn không có ý định kể chuyện này với bạn trai hiện tại vì tôi cảm thấy đó là vấn đề riêng tư, tôi chỉ kể cho 2 cô bạn thân thời đại học của mình nghe.

Bạn tôi khuyên tôi đi thầy đi, nhưng tôi không muốn, tôi muốn gặp lại anh!Tôi muốn hỏi anh tên gì?

Tôi muốn hỏi anh tại sao theo tôi?

Rất nhiều câu hỏi...
 
Back
Top Bottom