Ngôn Tình Dưỡng Thê - Đông Nguyệt

Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 20


Nhưng sau khi Ôn Noãn xuyên vào câu chuyện này, đây là lần đầu tiên cô gặp lại anh.

Từ những gì mà nguyên chủ để lại, cô chỉ biết rằng Cố Thanh Hàn là một người đẹp trai, ít nói, và rất cẩn trọng trong lời nói, hành động.

Nhưng hôm nay, khi tận mắt nhìn thấy, cô nhận ra rằng gu thẩm mỹ của mình và nguyên chủ không khác nhau là mấy.

Người đàn ông này quả thật quá đẹp, đẹp hơn bất kỳ người nào cô từng gặp trước đây.

Hai người đứng đó, không ai cử động, thời gian dường như ngưng đọng.

Trong lòng Ôn Noãn bỗng trào dâng những cảm xúc phức tạp. Cô không ngờ sẽ gặp lại anh trong hoàn cảnh như thế này, và... cô còn không nhận ra anh, chỉ gọi anh là “Đồng chí.”

Trên thế giới này, chắc không có cặp vợ chồng nào lại xa cách như họ.

Người đàn ông dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt thoáng hiện nét bất đắc dĩ, rồi anh không do dự tiến về phía cô.

Ôn Noãn đang nghĩ xem có nên bắt đầu một câu chuyện khác không, thì Cố Thanh Hàn chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô, rồi bước thẳng đến trước mặt cô.

Anh cúi xuống, ánh mắt đen nhánh chăm chú nhìn cô con gái đang ngồi trong xe đẩy, đôi mắt ngấn lệ của cô bé vẫn còn lấp lánh ánh nước.

Cô bé vừa bị Ôn Văn Khang dọa sợ, giờ đôi mắt to tròn ngấn nước, ánh lên trong veo như hai viên ngọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-20.html.]

Vì đứa nhỏ vẫn còn đang trong giai đoạn b.ú sữa mẹ và thường xuyên ngủ đủ giấc, khuôn mặt tròn trịa và mũm mĩm của bé trắng mịn, mềm mại như một chiếc bánh bao mới ra lò, vừa mềm vừa đàn hồi.

Đặc biệt là đôi mắt to tròn sáng lấp lánh của cô bé, hoàn toàn thừa hưởng gen của Ôn Noãn, với hàng lông mi dài cong như chiếc lá quạt, càng khiến người ta yêu thích khi nhìn vào.

Chiếc mũi xinh xắn, đôi môi nhỏ trắng hồng, và cả chiếc kẹp tóc nhỏ gọn gàng trên đầu cô bé đều tạo nên hình ảnh một cô bé đáng yêu, ngọt ngào.

Người dù có cứng rắn đến đâu cũng sẽ bị mềm lòng trước sự ngây thơ ấy, và khi Cố Thanh Hàn đối diện với đôi mắt trong veo của đứa bé, một cảm giác lạ lẫm bỗng dâng lên trong lòng anh.

Dù vậy, anh vẫn không bước thêm một bước nào. Ôn Noãn thấy vậy, thầm nghĩ rằng vào thời đại này, hầu hết các bậc cha mẹ đều không quen thể hiện tình cảm. Huống hồ, kể từ khi đứa bé ra đời, Cố Thanh Hàn mới chỉ gặp cô bé đúng một lần.

Lần đó, đứa bé đang ngủ, nguyên chủ lo lắng anh sẽ làm bé tỉnh giấc nên thậm chí không cho anh ôm con mà đã vội đuổi anh đi.

Sau vài giây suy nghĩ, Ôn Noãn lấy hết can đảm, nhẹ nhàng nói: “Đây là con gái của chúng ta, con bé đã được bảy tháng rồi.”

Cố Thanh Hàn hơi nhíu mày, có vẻ không biết phải nói gì khi nghe thấy câu nói đó.

Không dám nhìn thẳng vào biểu cảm lạnh lùng của anh, Ôn Noãn cúi người xuống, dịu dàng thì thầm vào tai cô bé: “Bảo bối, đây là ba con đấy.”

Nghe vậy, Cố Thanh Hàn suy nghĩ trong giây lát, bước thêm một bước, đưa tay định ôm lấy đứa bé. Tuy nhiên, ngay khi thấy anh, cô bé lập tức uốn éo, hai cánh tay nhỏ mũm mĩm quàng chặt lấy cổ Ôn Noãn, nép vào người mẹ.

Đôi mắt đen to tròn của đứa bé hiện rõ sự sợ hãi, cái đầu nhỏ giấu sâu vào hõm cổ mẹ, chỉ yên lặng nhìn Cố Thanh Hàn đầy e dè.

Thấy vậy, Cố Thanh Hàn hạ tay xuống, động tác hơi cứng đờ, rồi cầm lấy con cá lớn mà Ôn Noãn vừa mua, giọng trầm thấp: “Để anh làm.”
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 21


Anh hỏi thêm: “Còn cần mua gì nữa không?”

Ôn Noãn ngẩn người trong giây lát, rồi theo phản xạ trả lời: “Mua thêm chút tôm nữa.”

Khi thấy Cố Thanh Hàn rời đi, Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm, ôm con gái vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng bé để trấn an: “Không sao đâu, đó là ba của con.”

Ôn Noãn quyết định rằng dù thế nào cô cũng sẽ theo Cố Thanh Hàn đến thành phố Bắc, vì anh là ba của đứa nhỏ, việc để con gái có tình cảm với anh là rất quan trọng.

Khi Cố Thanh Hàn đứng mua tôm, anh liếc nhìn Ôn Noãn và đứa bé. Thấy cô cười tươi ôm con, ánh mắt anh thoáng hiện vẻ suy tư.

Sau khi mua xong, Cố Thanh Hàn bước theo sau Ôn Noãn và đứa bé. Cô không quay đầu lại, chỉ chậm rãi đẩy chiếc xe gỗ phía trước, thỉnh thoảng nói vài câu với con, nhưng không hề nói với anh câu nào.

Trong suốt quãng đường, cô bé ngồi yên trên xe, đôi lúc quay đầu lại, đôi mắt đen lúng liếng nhìn anh.

Cố Thanh Hàn nhìn vào đôi mắt trong sáng ấy, bỗng cảm thấy cả người không thoải mái.

Anh có cảm giác như mình là một kẻ lạ mặt đang theo đuôi hai mẹ con yếu đuối.

Khi trở về khu tập thể, việc đầu tiên Ôn Noãn làm là trả lại chiếc xe gỗ cho chị dâu hàng xóm, rồi đứng lại trò chuyện với chị dâu vài câu.

Trong khi đó, Cố Thanh Hàn đã về nhà trước vì anh còn mang theo vài hành lý.

Khi bước vào nhà, Ôn Noãn nghe thấy tiếng động phát ra từ bếp, Cố Thanh Hàn đang rửa cá. Lúc này, Triệu Ngũ Châu và Cố Thanh Tùng vẫn chưa về, chỉ có cô, Cố Thanh Hàn và đứa bé ở nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-21.html.]

Ôn Noãn ôm con vào phòng, định thay tã cho bé trước rồi mới rửa mặt mũi cho sạch sẽ.

Cô rất chú trọng vệ sinh, mỗi khi ra ngoài về, việc đầu tiên là dọn dẹp sạch sẽ cho con gái rồi mới làm việc khác.

Trước đây, căn phòng này là phòng ngủ chung của hai anh em Cố Thanh Tùng và Cố Thanh Hàn. Nhưng từ khi Cố Thanh Hàn nhập ngũ, căn phòng gần như chỉ dành cho một mình Cố Thanh Tùng.

Sau khi nguyên chủ kết hôn với Cố Thanh Hàn, cô ấy đã yêu cầu chuyển vào ở căn phòng lớn hơn. Không còn cách nào khác, Cố Thanh Tùng phải chuyển giường ra phòng khách.

Ban đầu, căn phòng khá bừa bộn, nguyên chủ cũng không phải người gọn gàng, tã lót của con cứ vứt bừa lên bàn, chẳng buồn để ý rằng bàn còn đầy bụi, đồ đạc lộn xộn, mạng nhện giăng khắp cửa sổ, căn phòng từ khi cô ấy gả về vẫn chưa được dọn dẹp lần nào.

Sau này, Ôn Noãn tranh thủ mỗi khi con ngủ để dọn dẹp, lau chùi mọi thứ. Những thứ không cần thiết, cô đều gom lại cất gọn gàng, cả chiếu và màn cô cũng mang đi giặt sạch sẽ.

Hiện tại, căn phòng dù cũ kỹ nhưng đã được sắp xếp ngăn nắp, sạch sẽ. Cửa sổ và lan can cũng sáng bóng, không còn bụi bặm, khiến không gian thoáng đãng hơn nhiều.

Tuy nhiên, giờ đây cạnh cửa xuất hiện thêm ba túi hành lý màu xanh quân đội, đó là đồ mà Cố Thanh Hàn mang về từ đơn vị, trông hơi lạc lõng giữa không gian ngăn nắp của căn phòng.

Ôn Noãn giả vờ như không để ý đến những túi hành lý ấy, cô cũng không có ý định đυ.ng vào đồ của anh.

Cô đặt con gái vào nôi, sau đó cầm chậu nước chuyên dùng cho bé và bước về phía nhà bếp để lấy nước.

Cố Thanh Hàn vừa từ nhà bếp bước ra, trên tay cầm một thùng gỗ trống rỗng, trông như đang chuẩn bị đi múc nước.

Thấy Ôn Noãn tiến tới gần nhà bếp, anh lập tức bước lùi lại, ý bảo cô đi trước.
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 22


Ôn Noãn khẽ nhìn anh một cái, thói quen đã được rèn luyện nhiều năm khiến cô buột miệng nói: “Cảm ơn.”

Sau đó, cô liền tránh sang một bên, đi thẳng vào nhà bếp mà không nhìn anh thêm lần nào nữa.

Sau khi đổ nước vào chậu, Ôn Noãn thấy Cố Thanh Hàn đã không còn ở trong bếp. Khi cô quay về phòng, nghe thấy tiếng nước “rầm rầm” vang lên.

Ôn Noãn biết anh đang bận rộn làm việc nhà, cô cũng không để ý nhiều đến anh nữa. Dù sao anh cũng không phải kiểu người chỉ biết ăn rồi nằm.

Bé con giờ đã được hơn bảy tháng, biết lẫy rất giỏi, vừa nãy còn nằm thẳng trong nôi, nhưng chỉ một lúc Ôn Noãn ra ngoài lấy nước, bé đã tự lật mình và bò loanh quanh trong nôi.

Nghe tiếng bước chân mẹ, cô bé quay lại, cười tươi nhìn Ôn Noãn, như đang chơi trò trốn tìm, tiếp tục bò tới góc nôi.

Ôn Noãn đặt chậu nước rửa mặt lên ghế, vẫy tay với con gái: “Qua đây, mẹ rửa mặt tay cho con, rồi còn thay tã nữa.”

Nhưng cô bé dường như không để ý đến lời mẹ, càng dũng cảm bò trốn vào góc giường, không chịu nghe lời.

Không chịu nổi trò đùa nghịch của con, Ôn Noãn liền nhanh chóng kéo hai chân nhỏ của cô bé lại, bé bật cười khanh khách, vung tay múa chân không chịu nằm yên.

Ôn Noãn thở dài: “Đừng nhúc nhích nữa, thay tã xong rồi chơi. Con xem, ướt hết rồi này!”

Trước đây, cô còn không biết thay tã cho con, nhưng sau khi làm nhiều lần, cô đã quen tay. Chỉ hai bước là xong việc thay tã.

Thay tã xong, cô cẩn thận rửa tay và mặt cho bé, rồi bé đã sạch sẽ, thơm tho trở lại.

Cô bé cảm thấy thoải mái, liền giơ tay nhỏ kéo kéo áo của Ôn Noãn, như đang tìm kiếm thứ gì.

Tiếng mυ"ŧ môi “chụt chụt” vang lên, kèm theo đó là hai tiếng thút thít.

Cô bé đói rồi.

Bây giờ, Ôn Noãn có thể dễ dàng đoán được nhu cầu của con gái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-22.html.]

Cô vội vàng rửa tay, lau khô, sau đó bế ngang cô bé lên, cởi ba cúc áo sơ mi trên cùng để chuẩn bị cho con bú.

Từ một cô gái trẻ chưa sẵn sàng làm mẹ, cô đã tiến thẳng vào vai trò sản phụ mà không có thời gian chuẩn bị, có trời mới biết cô đã phải tự thuyết phục bản thân trong bao lâu.

Nếu không vì đứa bé từng khóc đến ngất trước mặt cô, có lẽ cô không thể thoải mái vén áo cho con b.ú như thế này.

“Gạo để ở đâu thế?”

“...”

Ôn Noãn chưa kịp phản ứng khi cánh cửa phòng bị đẩy ra, cô chợt luống cuống không biết nên che mặt hay kéo lại vạt áo hở.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng “két” chói tai khi mở ra, lúc bình thường căn phòng này không có ai vào, nên cô rất ít khi khóa cửa trừ lúc đi ngủ.

Cửa gỗ kêu lên một tiếng nữa rồi đóng lại, không gian lập tức trở về sự yên tĩnh ban đầu.

Từ ngoài cửa vang lên giọng nói khó xử của Cố Thanh Hàn, như thể anh vừa phạm phải một sai lầm lớn. Giọng anh trầm và khẽ: “Xin lỗi.”

Cổ họng Ôn Noãn như nghẹn lại, cô vội vàng đáp, giọng hơi run: “Không sao.”

Cô thêm một câu: “Gạo chắc ở trong phòng của mẹ anh, anh thử tìm xem.”

Từ khi biết Cố Thanh Hàn gửi tiền cho cô, Triệu Ngũ Châu thường giấu lương thực, không muốn cho cô “ăn chực”.

Trước đây, nguyên chủ có tiền của Cố Thanh Hàn gửi về, nhưng không thích nấu ăn, thường ra ngoài ăn tiệm, nên cô ấy cũng không rõ lương thực để ở đâu.

“Ừ.”

Tiếng bước chân ngoài cửa vang lên xa dần. Ôn Noãn thở phào, đưa tay sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình.
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 23


Còn cô bé trong vòng tay mẹ thì vẫn b.ú sữa, một tay nhỏ nắm chặt áo cô, đôi mắt khép hờ, tỏ vẻ rất thoải mái, đầu đầy mồ hôi, như thể chẳng có gì vừa xảy ra.

Khi tiếng bước chân biến mất hẳn, Ôn Noãn thả lỏng người, lấy chiếc khăn sạch để lau mồ hôi trên đầu bé.

Nghĩ lại tình huống vừa rồi, cô thấy không khỏi ngượng ngùng. Nhưng ngẫm kỹ, nếu cô theo Cố Thanh Hàn đến thành phố Bắc, chắc chắn những chuyện như thế này sẽ khó tránh khỏi.

Dù sao hai người cũng là vợ chồng. Trước đây, khi con còn nhỏ, cô có thể dùng lý do để tránh né cuộc sống vợ chồng. Nhưng khi bé lớn hơn, việc trốn tránh cũng không còn dễ dàng.

Ôn Noãn nhớ rằng, Cố Thanh Hàn chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, đang trong giai đoạn sung mãn nhất của đời người.

Sau này, khi họ cùng sống ở thành phố Bắc, việc này chắc chắn không thể trốn tránh mãi được.

Cô tự nhủ rằng mình đã chuẩn bị tâm lý, không có gì phải ngượng ngùng nữa.

So với việc ở đây bị nhà mẹ đẻ lợi dụng, mẹ chồng tính toán, và em dâu gây khó dễ, thì dù thế nào cô cũng phải đến thành phố Bắc.

Sau khi đứa bé đã b.ú no, nắm tay nhỏ và chớp chớp mắt, bé bắt đầu buồn ngủ.

Ôn Noãn nhẹ nhàng dỗ con ngủ, rồi mới rón rén bước xuống giường.

Khi bước ra ngoài phòng, trời đã bắt đầu tối dần.

Mùi khói bếp từ phía bếp nhà bốc lên, có lẽ Cố Thanh Hàn đã tìm được gạo và bắt đầu nấu cơm.

Ôn Noãn liền cầm rau xanh vừa mua ở chợ cá, định nhặt và rửa, nhưng khi đến bếp, cô phát hiện Cố Thanh Hàn đã rửa sạch rau từ lúc nào.

Giờ đây, anh đang bận xử lý con cá mà cô vừa mua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-23.html.]

Ôn Noãn liếc nhìn vào bếp, thấy lò đã nhóm lửa, và nồi cơm đã được nấu lên.

Nhìn khung cảnh đó, cô không khỏi cảm thấy một chút nhẹ nhõm.

Nghĩ đến việc đã lâu không được ăn món đầu cá nấu tiêu, Ôn Noãn liền lên tiếng nhỏ nhẹ với người đàn ông cao lớn đang đứng trước thớt: “Anh c.h.ặ.t đ.ầ.u cá ra giúp em, em sẽ nấu món đầu cá tiêu.”

Nói xong, cô lấy một chiếc đĩa từ kệ bếp và đưa cho anh, ra hiệu để anh đặt đầu cá vào đó.

Cố Thanh Hàn ngước mắt nhìn cô thoáng qua, không nói lời nào, rồi dứt khoát giơ d.a.o lên, một nhát chặt xuống, đầu cá được cắt đôi và bỏ vào đĩa.

Chỉ có điều, một nửa đầu cá vẫn còn trên thớt, không rõ anh định giữ lại để làm gì.

Không đợi Ôn Noãn hỏi, Cố Thanh Hàn đã nhanh tay lấy ớt và tỏi trong giỏ ra, rửa sạch rồi băm nhỏ, sau đó rải đều lên đầu cá.

Ôn Noãn định tự tay làm, nhưng Cố Thanh Hàn đã thành thạo thêm xì dầu và muối vào, sau đó cho vào nồi nấu.

Sau khi nấu xong, anh ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào lửa cháy trong lò bếp.

Nhà bếp hơi tối, nhưng ánh lửa trong lò sáng rực phản chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị và chăm chú của Cố Thanh Hàn, khiến anh có vẻ vô cùng điềm tĩnh.

Ôn Noãn cảm thấy mình chẳng làm được gì giúp đỡ, chỉ đứng đó nhìn người khác làm việc. Cảm giác ấy khiến cô thấy hơi ngượng ngùng.

Sau một chút do dự, cô đi về phía tủ bên cạnh, lấy ra hai chiếc đĩa lớn, múc một ít nước nóng rồi rửa sạch, sau đó đặt đầu cá vừa nãy lên.

Cố Thanh Hàn liếc nhìn cô, cầm d.a.o lên lần nữa, giọng bình thản nói: “Em cứ trông con đi, ở đây để anh lo.”

Ôn Noãn cảm thấy đứng ở đây cũng không tiện, nên gật đầu: “Vâng.”
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 24


Vừa rời khỏi bếp, Ôn Noãn đã nghe thấy tiếng cô bé trong nôi phát ra vài tiếng ê a.

Nghĩ rằng đã đến lúc tắm cho con, cô quyết định tắm cho bé luôn.

Cố Thanh Hàn, dường như có giác quan thứ sáu, nghe thấy tiếng động trong phòng liền nhanh chóng múc nửa thùng nước nóng và nửa thùng nước lạnh mang đến, đặt ngay bên cửa.

Cùng lúc đó, anh gõ cửa.

Nhìn thấy Ôn Noãn cầm quần áo và khăn tắm cho con, anh hỏi: “Có cần anh giúp không?”

Trước giờ, việc chăm con đều do một mình Ôn Noãn lo liệu, ngay cả Triệu Ngũ Châu cũng rất ít khi phụ giúp. Việc tắm rửa cũng không cần người hỗ trợ.

Hơn nữa, có vẻ Triệu Ngũ Châu vẫn chưa về nhà, còn Cố Thanh Hàn chắc cũng chưa nấu cơm xong.

Ôn Noãn đặt quần áo và khăn tắm lên giường, rồi bế con lên, lắc đầu: “Không cần đâu, anh còn đang bận mà.”

Nhìn cô bé ngoan ngoãn trong lòng Ôn Noãn, Cố Thanh Hàn nói: “Nếu cần thêm nước, em cứ gọi anh.”

Rồi anh rời khỏi phòng.

Nhìn hai thùng nước Cố Thanh Hàn bê vào, Ôn Noãn nghĩ rằng không chỉ tắm cho con đủ, mà chính cô cũng tắm được luôn.

Xuyên về thời đại 1970, điều khiến Ôn Noãn phiền lòng nhất chính là việc tắm rửa.

Nhà tắm nhỏ hẹp, cũ kỹ, khó xoay trở, cánh cửa thì lung lay, không thể khóa được.

Trong nhà còn có Cố Thanh Tùng, một người đàn ông trưởng thành, khiến cô cảm thấy không thoải mái. Thường ngày, nếu không cần ra ngoài, cô chỉ lau người trong phòng.

Việc tắm cho con thì dễ hơn nhiều, chỉ cần mang nước vào phòng, đổ vào chậu sứ là có thể tắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-24.html.]

Tuy nhiên, chậu sứ này khá nhỏ, chỉ đủ chứa hai ba gáo nước.

Cố Thanh Hàn mang đến hai thùng nước quả là tiện lợi.

Nhân tiện, cô cũng tắm và gội đầu luôn.

Khi cô tắm rửa xong và bước ra, Triệu Ngũ Châu đã mang theo hai bó rau xanh trở về. Nhìn thấy Ôn Noãn từ nhà tắm đi ra, bà ta liền buông ra vài lời than phiền: “Trời tối rồi mà bà Triệu ở sân bên cứ giữ tôi lại nói chuyện mãi, làm tôi mệt c.h.ế.t được. Về nhà còn phải nấu cơm, số tôi thật khổ quá mà...”

Vừa nói dứt lời, Cố Thanh Hàn từ nhà bếp bước ra, tay anh bưng một đĩa đầu cá nấu tiêu thơm lừng, bên trên phủ một lớp ớt đỏ, khiến ai nhìn cũng phải thèm thuồng.

Thấy vậy, Triệu Ngũ Châu vội đặt làn rau xuống, xoa tay vào vạt áo rồi cười dịu dàng: “Ôi, thằng cả nhà ta đây rồi.”

“Con về khi nào thế? Sao không viết thư báo trước để mẹ mua thịt làm bữa ngon đón con về?”

Cố Thanh Hàn đặt đĩa đầu cá nấu tiêu tỏa hương thơm phức lên bàn ăn trong phòng khách, đáp lời Triệu Ngũ Châu: “Con vừa mới về thôi, mẹ cứ đi rửa tay rồi vào ăn cơm.”

Anh hỏi thêm: “Thanh Tùng đâu rồi mẹ?”

Triệu Ngũ Châu nói lớn: “À, Thanh Tùng trực ca đêm hai ngày nay, mình ăn trước thôi, không cần chờ nó.”

Sau khi Triệu Ngũ Châu rời đi, Cố Thanh Hàn nhìn sang phía Ôn Noãn vừa bước ra từ nhà tắm, ánh đèn vàng dịu nhẹ trong phòng chiếu lên người cô, làm nổi bật vẻ mềm mại của cô. Khuôn mặt trắng mịn của cô còn vương vài giọt nước, đôi mắt cũng long lanh ướŧ áŧ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng không ai nói gì, không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

Cố Thanh Hàn thu lại ánh mắt, nhìn Ôn Noãn và nói: "Có thể ăn cơm rồi."

Ôn Noãn gật đầu đáp: “Ừm, được.”

Cô nói xong liền chuẩn bị bế đứa nhỏ ra khỏi phòng.

Triệu Ngũ Châu, vốn đang vui mừng vì Cố Thanh Hàn trở về, đã nhanh tay bế đứa nhỏ đang nằm chơi trong nôi, vừa đi vừa vui vẻ nói: “Chiêu Đệ, xem ba cháu về rồi này! Nào nào, để ba bế cháu một chút nhé?”
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 25


Thường ngày, mỗi khi Triệu Ngũ Châu bế, đứa bé luôn quấy khóc. Lần này vừa được bế lên, bé lập tức quay đầu, vươn tay về phía Ôn Noãn như muốn quay lại với mẹ.

Ôn Noãn theo phản xạ nhìn về phía Cố Thanh Hàn, thấy anh hơi khựng lại, rồi nói: “Anh đi xới cơm.”

Biết con có chút sợ mình, Cố Thanh Hàn không muốn thử bế bé nữa vào lúc này.

Trong bữa cơm, Triệu Ngũ Châu liên tục trò chuyện với Cố Thanh Hàn, chủ yếu là bà hỏi và anh trả lời.

Những câu chuyện xoay quanh cuộc sống của anh ở quân khu và cả việc sắp tới anh sẽ chuyển đến thành phố Bắc.

Ôn Noãn không tham gia vào cuộc trò chuyện, phần vì bận chăm đứa bé ăn, phần vì cô không biết nên nói gì.

Cô cũng chưa tìm được cách nào để mở lời về việc muốn theo Cố Thanh Hàn ra thành phố Bắc, càng không muốn nói ra chuyện đó trước mặt Triệu Ngũ Châu.

Mặc dù quan hệ giữa cô và Triệu Ngũ Châu không tốt, nhưng Ôn Noãn hiểu rõ rằng bà không mong cô theo chồng đi quân.

Vì điều này đồng nghĩa với việc, sau này tiền trợ cấp của Cố Thanh Hàn sẽ do cô quản lý.

Nếu cô không đi, ít nhất mỗi tháng Triệu Ngũ Châu vẫn sẽ nhận được một khoản từ tiền trợ cấp của anh.

Sau bữa ăn, Cố Thanh Hàn đứng dậy, thu dọn bát đũa và vào bếp dọn dẹp.

Dù Triệu Ngũ Châu không hài lòng vì nghĩ rằng việc rửa bát là công việc của phụ nữ, nhưng dù bà đã nhắc khéo vài lần, Cố Thanh Hàn vẫn làm như không hiểu, tiếp tục rửa bát một cách thành thạo.

Triệu Ngũ Châu không còn gì để nói, miễn là bà không phải đυ.ng tay vào việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-25.html.]

Nhà chỉ có hai phòng ngủ, một phòng của Ôn Noãn và Triệu Ngũ Châu, còn Cố Thanh Tùng ngủ trên giường lớn ở phòng khách.

Ôn Noãn nghe Triệu Ngũ Châu nói rằng Cố Thanh Tùng trực ca đêm, có nghĩa là tối nay cô sẽ phải ngủ cùng với Cố Thanh Hàn.

Chỉ nghĩ đến việc họ sẽ phải ngủ chung một giường, lòng Ôn Noãn đã cảm thấy căng thẳng. Cô vội vã bế đứa nhỏ vào phòng chuẩn bị đi ngủ sớm.

Nhưng Triệu Ngũ Châu nhanh hơn cô một bước, nhìn cô một cái rồi bảo: “Đêm nay tôi sẽ cho đứa nhỏ ngủ, cô và Thanh Hàn nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Nói rồi, bà nhanh chóng bế đứa bé từ tay Ôn Noãn đi, vừa đi vừa nói: “Chiêu Đệ, bà nội đưa cháu đi ngủ nhé!”

Đứa bé đã ăn no, không quấy khóc gì, để yên cho Triệu Ngũ Châu bế đi.

Khi Triệu Ngũ Châu đi ngang qua Cố Thanh Hàn, bà nhỏ giọng nói: “Thanh Hàn, về phòng với vợ con sớm đi, tranh thủ hai ngày nghỉ này, sinh thêm một cậu con trai nữa cho mẹ.”

Nói xong, Triệu Ngũ Châu ôm đứa nhỏ rời đi, còn cẩn thận khóa cửa phòng lại.

Trước đây, bà rất ít khi khóa cửa phòng khi đi ngủ, điều này cho thấy bà đang cố tình thúc đẩy họ "chung phòng".

Điều đó cũng dễ hiểu, vì từ lâu Triệu Ngũ Châu đã coi trọng con trai. Kể từ khi Ôn Noãn sinh con gái, bà luôn tỏ ra khó chịu, thường xuyên nhắc cô phải cố sinh con trai.

Sắp tới Cố Thanh Hàn sẽ chuyển đến thành phố Bắc, Triệu Ngũ Châu không biết rằng Ôn Noãn cũng muốn đi theo. Khi Cố Thanh Hàn đến Bắc, khả năng anh về nhà sẽ ít hơn, khiến bà lo lắng.

Bà ta hẳn mong muốn rằng chỉ cần một đêm là có thể sinh ra một đứa con trai.

Ôn Noãn ngượng ngùng đứng đó, liếc mắt nhìn Cố Thanh Hàn và nhận thấy rằng sắc mặt anh cũng không tốt hơn là bao, nhưng anh vẫn im lặng.

Khi họ kết hôn, nguyên chủ là người chủ động đề nghị họ chung giường.
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 26


Nguyên chủ muốn sớm mang thai, vì nghĩ rằng nếu có con, cô ấy sẽ không phải làm việc, chỉ cần ở nhà chăm con và nhận tiền trợ cấp hàng tháng từ Cố Thanh Hàn.

Hai người đứng yên lặng trong chốc lát, Ôn Noãn thầm mong rằng đứa bé sẽ khóc để cô có thể lấy cớ vào phòng Triệu Ngũ Châu và bế bé về.

Nhưng có lẽ do buổi chiều đã ngủ đủ giấc, cô bé giờ đây lại rất ngoan, qua cánh cửa vẫn nghe thấy tiếng bé cười khanh khách khi Triệu Ngũ Châu chơi đùa cùng.

Bình thường, cô bé cũng không sợ người lạ, miễn là người đó không quá xa lạ, bé sẽ để họ bế mà không quấy khóc.

Lúc này, Ôn Noãn đang mong Cố Thanh Hàn sẽ nói điều gì đó để cô có lý do đi gõ cửa phòng và bế con về.

Nhưng thật đáng tiếc, Cố Thanh Hàn không nói gì, anh chỉ nhìn cô một cái, rồi lấy quần áo bước vào phòng tắm.

Lúc đó đã hơn 9 giờ, trong thời đại không có nhiều phương tiện giải trí, hầu hết mọi người đều đi ngủ sớm.

Nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra, Ôn Noãn bất giác nghĩ đến những hình ảnh không nên nghĩ, chỉ trong tích tắc, mặt cô đã đỏ bừng.

Cố Thanh Hàn làm động tác như muốn cùng cô lên giường sớm sao?

Hay là tốt hơn cô nên thẳng thắn nói với Cố Thanh Hàn rằng cô muốn theo quân, và rằng chuyện phòng the có thể không cần gấp?

Càng nghĩ Ôn Noãn càng thấy rối, một mặt mong đứa bé khóc để được thoát ra, một mặt lại hy vọng Cố Thanh Hàn sẽ không vào phòng cùng cô.

Nhưng rồi khi cô vừa nằm xuống, tiếng cửa phòng tắm mở vang lên rõ mồn một, khiến cô bất giác xoay lưng vào trong.

Ôn Noãn quay lưng lại, để đối diện với bức tường, nhường lại cho anh phía ngoài.

Bình thường đứa bé ngủ trong, còn cô nằm ngoài. Giờ đổi chỗ, cảm giác không thoải mái lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-26.html.]

Trong khi cô đang nghĩ ngợi lung tung, thì tiếng động nhẹ vang lên sau lưng, tiếng sột soạt khiến cô biết rằng Cố Thanh Hàn đã tắm xong và đang chuẩn bị lên giường.

Ngay khi cô định mở lời thì tiếng ván giường cọt kẹt vang lên khiến Ôn Noãn tưởng giường sắp lật.

Cô nắm chặt chiếc chăn của đứa bé, cơ thể gập lại, nhích thêm vào trong một chút.

Nhưng sau đó, Cố Thanh Hàn không làm gì thêm, căn phòng rơi vào sự im lặng đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi, khiến Ôn Noãn cũng không dám thở mạnh.

Dù biết rằng Cố Thanh Hàn là người biết lý lẽ, có lẽ chỉ cần cô nói rõ thì anh sẽ không ép buộc cô.

Anh là một người quân nhân chính trực, Ôn Noãn tin rằng anh sẽ không làm điều gì khiến cô khó chịu.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Ôn Noãn nhẹ giọng lên tiếng: “Con bé vẫn thường ngủ với em, em sợ nó sẽ không quen.”

Đây là sự thật. Từ lúc sinh ra đến nay, cô luôn chăm sóc cô bé, lo cho từng giấc ngủ, từng bữa ăn.

Triệu Ngũ Châu chỉ giúp đỡ trong những ngày cô ở cữ.

Đặc biệt, cô bé còn đang b.ú mẹ, nên việc ngủ riêng không an toàn.

Ban đêm, đứa nhỏ thường thức dậy để bú, nên Ôn Noãn không an tâm khi để Triệu Ngũ Châu chăm sóc.

Cô không nghe thấy phản hồi từ Cố Thanh Hàn, nghĩ rằng có lẽ anh không hiểu ý mình, nhưng trước khi kịp nói lại, tiếng khóc của đứa nhỏ và tiếng kêu than của Triệu Ngũ Châu đã vang lên.

Như được tiếp thêm sức, Ôn Noãn bật dậy ngay lập tức: “Em đi xem con!”

Cô nhanh chóng tránh người cao lớn của Cố Thanh Hàn rồi vội vàng rời giường.

Cố Thanh Hàn nhìn bóng dáng vội vã của cô mà đôi mắt trở nên u ám.
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 27


Khi Ôn Noãn vừa ra khỏi phòng, Triệu Ngũ Châu cũng mở cửa phòng và bực bội kêu lên: “Con bé này, ăn gì mà đầy hết cả ra giường! Mùi hôi quá!”

Bà ta không ngừng càu nhàu: “Trời ơi, làm sao mà ngủ được nữa đây?”

Ôn Noãn vội bế đứa bé lên và nói: “Mẹ đi rửa tay, con sẽ tắm lại cho bé.”

Cả nhà trở nên bận rộn, Triệu Ngũ Châu lo giặt chăn và ga giường, còn Cố Thanh Hàn đun nước.

Ôn Noãn cũng không rảnh rỗi, cô phải tắm lại cho đứa bé vì bé bị nôn sữa.

Chỉ loáng một cái mà nửa tiếng đã trôi qua, Ôn Noãn mệt đến mức mồ hôi đổ đầm đìa.

Đứa bé vì nôn nên mệt lả, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau khi được dỗ dành.

Triệu Ngũ Châu, không muốn ngủ trên giường phòng khách do từng bị ngã khi nằm, bèn nói với Ôn Noãn: “Đêm nay tôi phải ngủ chung với cô và đứa bé.”

Bà ta còn nói thêm: “Dù gì khi Thanh Tùng cưới vợ, tôi cũng sẽ ở cùng phòng với cô.”

Ôn Noãn đành đồng ý, dù trong lòng không thoải mái.

Nhưng khi nghe thấy tiếng ngáy của Triệu Ngũ Châu, cô lại cảm thấy việc ngủ cùng Cố Thanh Hàn cũng không phải là điều quá khó chịu.

Nhớ lại lời Triệu Ngũ Châu nói về việc ở chung phòng sau khi Cố Thanh Tùng cưới vợ, ý định theo quân của cô lại càng mãnh liệt hơn.

Cả đêm Ôn Noãn không ngủ được, vì vậy cô dậy sớm để giặt quần áo của con.

Khi cô rời giường, Triệu Ngũ Châu và đứa bé vẫn còn ngủ, cô nhẹ nhàng bước ra ngoài để bắt đầu công việc.

Mùi thơm từ nhà bếp bay ra khiến cô cảm thấy đói bụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-27.html.]

Nhà chỉ có vài người, nên chắc hẳn là Cố Thanh Hàn đang nấu ăn.

Nhưng khi bước vào bếp, cô không thấy ai, chỉ có nồi cơm đang bốc khói.

Cô đoán rằng anh đang ra ngoài chạy bộ, vì thói quen tập luyện mỗi sáng của một quân nhân vẫn còn.

Ôn Noãn quyết định mang đồ dùng cá nhân vào nhà tắm để tắm qua.

Sau khi tắm xong, cơ thể cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng vì đêm qua không ngủ được nên cô vẫn không tránh khỏi ngáp dài.

Khi chuẩn bị giặt quần áo cho con, cô phát hiện chiếc chậu tráng men mà cô dùng hôm qua đã biến mất.

Rõ ràng cô đã để chậu ngâm trong phòng tắm sau khi tắm cho con, vậy mà giờ không thấy đâu.

Ôn Noãn bước ra khỏi phòng tắm, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát hiện ra chiếc chậu đã được đặt ở ngoài sân.

Khi vừa bước ra sân, Ôn Noãn trông thấy bóng dáng cao lớn đang ngồi bên giếng, trước mặt là chiếc chậu quen thuộc của đứa nhỏ. Trong chậu có quần áo của cô và con, rõ ràng đây là cái chậu mà cô dành riêng để giặt đồ cho bé.

Thường thì Ôn Noãn chỉ dùng chậu này cho việc giặt giũ của con nhỏ, không bao giờ đυ.ng đến cho việc khác.

Vì con cô còn rất nhỏ, cô đã chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo. Nếu không có sẵn chậu của mình, cô cũng không dùng đồ của bé để làm việc khác.

Tuy nhiên, Triệu Ngũ Châu và Cố Thanh Tùng lại không hề để ý, họ thường sử dụng chung một chậu cho tất cả các việc.

Cố Thanh Hàn không nói gì, chỉ tập trung vào công việc trước mặt. Bóng lưng anh lộ ra cơ thể vững chãi với cánh tay rám nắng và săn chắc. Cô có thể thấy rõ những đường nét mạnh mẽ trên vai và lưng anh, gợi lên sự nam tính của người lính.

Là người đến từ thế kỷ 21, Ôn Noãn đã thấy nhiều hình ảnh "nam thần" trên mạng, thậm chí từng chứng kiến nhiều cảnh táo bạo hơn ở bãi biển.
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 28


Nhưng mà, lần này cảm giác hoàn toàn khác biệt!

Trên người Cố Thanh Hàn toát ra một sức hút khó cưỡng, khiến Ôn Noãn không thể rời mắt, tim cô đập thình thịch mà không thể kiểm soát.

Thật không thể phủ nhận rằng Cố Thanh Hàn chính là hình mẫu lý tưởng của cô.

Vừa có ngoại hình, vừa có vóc dáng hoàn hảo, lại chăm chỉ làm việc nhà, đặc biệt trong thời đại mà tư tưởng gia trưởng còn phổ biến như thế này, việc một người đàn ông như vậy quả là hiếm.

Trong suốt thời gian cô ở đây, chưa từng gặp một ai giống anh.

Cố Thanh Hàn chính là người duy nhất làm cô có cảm giác đó.

Càng nhìn, Ôn Noãn lại càng quyết tâm hơn với ý định đi theo quân.

Cô đứng đó một lúc, đến khi cảm thấy mình hơi kì cục thì định quay đi, nhưng đột nhiên Cố Thanh Hàn quay lại. Đôi mắt anh sâu thẳm, trong ánh sáng ban mai tháng 11, đôi mắt ấy lấp lánh những tia sáng.

Anh đang cầm bộ quần áo ướt sũng mà cô thay cho con hôm qua, trên đó còn dính vài mảnh vụn bồ kết.

Cố Thanh Hàn nói với giọng trầm mà bình thản: "Cơm sáng đã chuẩn bị xong trong nồi, em ăn đi trước khi con thức dậy."

Nói xong, anh tiếp tục giặt đồ mà không quay lại nhìn cô nữa.

Với đứa bé còn nhỏ như vậy, bữa ăn đối với Ôn Noãn luôn là sự vội vàng vì sợ con sẽ quấy khóc.

Cô đáp lại bằng một câu ngắn ngủn “Vâng” rồi định vào nhà ăn cơm. Nhưng nghĩ đến việc sắp tới hai người sẽ sống cùng nhau, có lẽ họ sẽ cần làm nhiều việc cùng nhau, và cô tin rằng anh là một người chồng có trách nhiệm.

Ôn Noãn quay lại, đứng trước cửa rồi nói với anh bằng một nụ cười: "À, hôm nay con phải đi tiêm phòng, anh đi cùng với em nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-28.html.]

Cố Thanh Hàn đã nấu một nồi cơm khoai lang, đun lại phần cá đã chiên từ tối hôm qua.

Trong một nồi khác, anh đang hầm canh đầu cá. Hóa ra, phần đầu cá mà anh để lại tối qua là để nấu món canh này.

Ôn Noãn không quen ăn sáng với cá, trước đây cô thường ăn những món nhẹ như cháo, mì, bánh bao hoặc uống sữa đậu nành.

Dù cơm anh nấu có ngon nhưng sáng nay cô không định ăn cá. Vì vậy, cô chỉ lấy nửa bát cơm.

Trong lúc cô đang ăn, Cố Thanh Hàn bước vào nhà mang theo chiếc chậu trống. Có vẻ như anh đã phơi đồ lên cây trúc ngoài sân.

Nhìn thấy anh bận rộn từ sáng, Ôn Noãn liền đứng lên, xới một bát cơm cho anh.

Dù không rõ anh có phải là kiểu người luôn chăm chỉ làm việc nhà hay chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng so với những người đàn ông khác, anh quả thực đáng khen.

Cứ như một đứa trẻ ngoan đang cố gắng kiếm điểm thưởng.

Khi Cố Thanh Hàn quay lại bàn, Ôn Noãn nhanh nhẹn mang bát đũa và cẩn thận tráng qua nước nóng, rồi bưng một bát cơm đặt trước mặt anh.

Cô đặt bát cơm xuống bàn, cười nhẹ và nói: “Anh ăn cơm đi.”

Sau đó, cô lấy một cái cốc, rót nước và đặt bên cạnh bát cơm của anh.

Khi đối diện với ánh mắt thân thiện của Ôn Noãn, Cố Thanh Hàn chợt dừng bước, rồi chuyển hướng đi vào bếp múc một bát canh và đặt trước mặt cô.

Ôn Noãn ban đầu không định ăn cá, nhưng cuối cùng cũng không cưỡng lại được.

Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau ăn cơm, không có ai khác, không khí im lặng khiến bữa ăn trở nên ngượng ngùng.

Cố Thanh Hàn không phải là người nói nhiều. Tối hôm qua, nhờ có Triệu Ngũ Châu nên dù anh ít nói, bà ta vẫn khiến không khí bớt tẻ nhạt.
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 29


Nhưng giờ chỉ còn hai người, Ôn Noãn không biết nên bắt đầu câu chuyện thế nào, cô chỉ cúi đầu ăn cho qua bữa.

Khi gần hết bát cơm, cuối cùng Cố Thanh Hàn lên tiếng: "Em trai em thường xuyên đến đây tìm em à?"

Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn anh, vừa gật vừa lắc đầu: "Cũng chỉ một tháng một hai lần thôi."

Nghe vậy, ánh mắt Cố Thanh Hàn tối lại: “Lần nào cũng như thế à?”

Ôn Noãn gật đầu, cảm thấy khó chịu với việc nguyên chủ cứ ngây ngốc chu cấp cho nhà mẹ đẻ như vậy.

Ôn Noãn hiểu hàm ý trong câu hỏi của Cố Thanh Hàn, rõ ràng anh đang chỉ trích Ôn Văn Khang, người luôn tỏ thái độ kiêu ngạo và vô lễ, thường xuyên đến làm phiền nguyên chủ để đòi hỏi này nọ.

Mặc dù Cố Thanh Hàn không ở nhà thường xuyên, nhưng Triệu Ngũ Châu và Cố Thanh Tùng chắc chắn đã kể lại những chuyện về việc nguyên chủ trợ giúp nhà mẹ đẻ cho anh nghe qua thư từ.

Nếu vẫn là nguyên chủ - cô gái tôn sùng em trai trước đây, chắc hẳn cô ấy sẽ bào chữa cho nhà mẹ đẻ, nhưng Ôn Noãn thì khác. Kể từ khi nguyên chủ kết hôn với Cố Thanh Hàn, mỗi tháng cô ấy đều chu cấp cho gia đình, số tiền tổng cộng đã lên đến cả trăm đồng.

Nguyên chủ còn ngốc nghếch đến mức giao cả phiếu vải cho nhà mẹ đẻ, đến khi mùa đông sắp đến, ngay cả quần áo cho đứa nhỏ cũng chưa chuẩn bị xong.

May mắn thay, lần trước cô đã lấy lại được một phần tiền, mặc dù chỉ vài đồng, nhưng các loại phiếu, đặc biệt là phiếu vải, cô đã thu lại được toàn bộ.

Nhờ đó, cô đã hoàn thành hai bộ quần áo mùa đông cho con gái, dù ngày mai trời có lạnh đến đâu cũng không phải lo lắng.

Mặt Cố Thanh Hàn hiện rõ vẻ bực bội, anh nói: “Lần sau nếu xảy ra việc này, em cứ nói với anh.”

“Dạ, em biết rồi,” Ôn Noãn đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-29.html.]

Nhưng cô thầm nghĩ, chắc sẽ không có lần sau nữa.

Sau khi suy nghĩ một chút, Ôn Noãn lo Cố Thanh Hàn có hiểu lầm nên cô bổ sung: “Tiền trước kia anh đưa, em vẫn chưa dùng đến.”

Hiện tại, Ôn Noãn rất tiết kiệm, cô muốn để dành tiền để sau này khi cô nắm quyền kiểm soát tài chính gia đình, cuộc sống sẽ ổn định hơn.

Vẻ mặt Cố Thanh Hàn dần dịu lại, anh ừ một tiếng rồi nói: “Em chăm con một mình, nên giữ lại một ít tiền để phòng thân.”

Ôn Noãn thấy nhẹ lòng, biết rằng số tiền này là của cô, không phải là tiền mừng cưới cho em trai anh, Cố Thanh Tùng.

Khi cả hai chưa kịp trò chuyện thêm, tiếng khóc của đứa nhỏ vang lên từ trong phòng, có lẽ vì khi thức dậy không thấy Ôn Noãn đâu.

Triệu Ngũ Châu cũng bị đánh thức, nhưng bà chỉ xoay người rồi ngủ tiếp.

Ôn Noãn đã lên lịch tiêm phòng cho bé, vì nghe nói ở phương Bắc sẽ có tuyết rơi, cô lo lắng đến khi đến thành phố Bắc lạ lẫm, việc tiêm phòng cho đứa nhỏ sẽ không dễ dàng, đặc biệt sợ bé bị cảm lạnh.

Cuối cùng, Triệu Ngũ Châu cũng tỉnh dậy, ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp nên không ngủ tiếp nữa mà đứng dậy đi ăn cơm.

Đứa nhỏ tỉnh dậy tìm sữa uống, Ôn Noãn cho bé ăn no xong rồi đưa bé đi tắm.

Cố Thanh Hàn ngồi trong phòng khách, khi nghe thấy Ôn Noãn nói sẽ rửa mặt cho con, anh bưng một chậu nước ấm vào phòng giúp cô.

Khi Ôn Noãn rửa mặt cho con, anh đứng bên cạnh, im lặng quan sát.

Sau khi rửa mặt xong, bé trông có vẻ tươi tắn hơn, đôi tay nhỏ dụi mắt và nhìn Cố Thanh Hàn với ánh mắt sáng ngời, sau đó bất chợt cong môi cười.
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 30


Thấy vậy, Ôn Noãn nói với bé: “Đây là ba con, lát nữa ba sẽ đưa con đi tiêm phòng nhé.”

Trong thời đại này, không có nhiều loại vắc-xin cho trẻ em, nhưng vắc-xin đậu mùa đang được phổ biến toàn dân, và Ôn Noãn muốn đảm bảo rằng con mình sẽ tiêm đủ.

Đứa bé không biết tiêm phòng là gì, nhưng nghe giọng mẹ nói thì vui vẻ vung tay múa chân, cười tươi và vươn tay về phía Cố Thanh Hàn.

Trông có vẻ bé cũng rất mong chờ việc tiêm phòng.

Cố Thanh Hàn nhìn đôi mắt long lanh, môi hồng của con mà đột nhiên cảm thấy luống cuống, không biết phải làm gì với đôi tay.

Ôn Noãn bật cười: “Con đã lớn rồi, anh cứ ôm thoải mái, không cần lo làm bé bị thương đâu.”

Khi còn nhỏ, nếu không ôm đúng cách sẽ làm bé bị đau cổ, nhưng giờ bé đã biết ngồi, tình trạng này đã khá hơn.

Hơn nữa, đứa bé b.ú mẹ nên mập mạp, việc bế cô bé cũng khá nặng, vì vậy có người bế giúp làm Ôn Noãn thấy rất nhẹ nhõm.

Cô bé vẫn cười khúc khích, đôi tay tròn trịa, trắng nõn vươn về phía Cố Thanh Hàn, ánh mắt đen láy ngây thơ khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải mềm lòng.

Cố Thanh Hàn cẩn thận đón cô bé từ tay Ôn Noãn, anh nín thở, lo lắng rằng mình có thể làm đau bé.

Nhưng khi anh ôm cô bé vào lòng, cô không khóc mà còn cười tươi, đôi tay nhỏ bé chạm vào má anh, rất mềm mại.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Cố Thanh Hàn như bị một cú đánh mạnh.

Thấy vậy, Ôn Noãn liền nói: “Chúng ta đi thôi.”

Triệu Ngũ Châu từng nghĩ mối quan hệ giữa Cố Thanh Hàn và Ôn Noãn khó có thể cải thiện, nhưng khi thấy hai người cùng đưa con ra ngoài, bà cứ tưởng mình đang mơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-30.html.]

Cả ba cùng đến trạm y tế, vì có hai người lớn nên Ôn Noãn không mang địu, họ thay phiên nhau bế cô bé.

Suốt đường đi, Cố Thanh Hàn là người bế bé, Ôn Noãn không phải động tay vào việc gì.

Có lẽ cô bé cảm thấy yên tâm khi có mẹ và biết rằng Cố Thanh Hàn không phải người xấu, nên suốt chặng đường đi rất ngoan.

Nhưng khi đến trạm y tế, bên trong vang lên những tiếng khóc nỉ non, tạo ra bầu không khí căng thẳng.

Ôn Noãn nắm lấy tay áo Cố Thanh Hàn và nói: “Lát nữa mình tiêm cho con trước, rồi đút cho con cái kẹo nhé.”

Ôn Noãn thầm nghĩ: “Khổ trước sướng sau, chắc cô bé cũng sẽ không khóc lâu đâu.”

Cố Thanh Hàn nhìn lướt qua ngón tay nhỏ nhắn trắng hồng của đứa bé rồi bình tĩnh gật đầu, sau đó anh hỏi: “Vậy em bế con hay là…”

Chưa nói dứt câu thì Ôn Noãn đã tiếp lời: “Nếu con bé muốn anh bế thì anh cứ bế con đi.”

Ôn Noãn nhớ lại kỷ niệm khi bạn thân của cô có một con mèo, lần ấy cô được nhờ mang mèo đi triệt sản. Sau khi giải phẫu xong, con mèo tỏ thái độ ghét cô, mỗi lần cô đến nhà bạn là nó đều trốn tránh, không cho cô chạm vào.

Điều này khiến cô lo rằng nếu cô ôm con bé đi tiêm phòng, bé có thể ghét cô sau đó như con mèo kia!

May mắn thay, vì Ôn Noãn đã đăng ký sớm nên không phải xếp hàng lâu, và rất nhanh đã đến lượt đứa bé. Y tá gọi: “Con của Ôn Noãn.”

Nghe thế, Cố Thanh Hàn nhìn Ôn Noãn và hỏi: “Em vẫn chưa đặt tên cho con sao?”

Ôn Noãn mỉm cười kỳ lạ, rồi đáp: “Em định bàn với anh xong rồi mới điền vào hộ khẩu.”

Ôn Noãn cầm đơn đăng ký và cùng Cố Thanh Hàn đưa con đến chỗ tiêm. Cô bé vẫn không nhận ra chuyện gì sắp xảy ra, đôi mắt to tròn của bé tò mò ngắm nhìn xung quanh.
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 31


Vì trời miền Nam vẫn chưa lạnh, đứa bé chỉ mặc một chiếc áo dài tay mỏng. Ôn Noãn lo con sẽ cáu kỉnh nên cúi người, cởi bớt áo cho bé, để lộ cánh tay trắng mịn như củ sen.

Đứa nhỏ ngây thơ chưa hiểu chuyện gì sắp xảy ra, chỉ nghĩ rằng mẹ sắp cho mình đi tắm. Bé mở to đôi mắt tròn, trong veo nhìn Ôn Noãn cười. Bình thường, bé rất thích nghịch nước, nhất là lúc được c** q**n áo để tắm, luôn hào hứng ra mặt.

Cố Thanh Hàn ôm chặt đứa nhỏ, cả người căng thẳng. Anh đang định hỏi Ôn Noãn có muốn đổi người bế không thì y tá đã chuẩn bị xong kim tiêm, đẩy nhẹ thuốc ra đầu kim và chuẩn bị bông gòn. Thấy hiếm có một người cha đưa con đi tiêm, y tá mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: "Bé ngoan quá, anh giữ c.h.ặ.t c.h.â.n bé rồi nắm tay bé nhé."

Cố Thanh Hàn khẽ nhếch môi, tay ôm bé cũng bắt đầu cứng ngắc, khuôn mặt càng lúc càng nghiêm túc, căng thẳng hơn cả lúc ra chiến trận. Y tá nhìn thấy sự hồi hộp của anh, mỉm cười nói: "Nhanh thôi, không đau đâu."

Nói xong, y tá nhẹ nhàng đưa kim tiêm vào cánh tay mềm mại của bé. Đứa nhỏ vẫn chưa hiểu gì, nhưng khi thuốc dần dần được đẩy vào, bé mới bắt đầu bĩu môi, nhăn mặt, rồi "Oa!" lên một tiếng, khóc nức nở.

Ôn Noãn nhanh tay đón lấy bông gòn từ y tá, nhanh chóng ấn vào vết tiêm để cầm máu, rồi nhanh gọn đón bé từ vòng tay căng thẳng của Cố Thanh Hàn. Cô vừa chỉnh lại quần áo cho con, vừa dịu dàng dỗ dành: "Ngoan nào, mẹ ở đây rồi, không khóc nhé."

Bé tủi thân, đôi mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc của mẹ, bé dụi đầu vào vai Ôn Noãn tìm chỗ nương tựa. Ôn Noãn nhẹ nhàng vỗ lưng bé, âu yếm nói: "Ngoan nào, mẹ đưa con đi ăn kẹo ngọt nhé, chắc chắn con sẽ thích."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/31.html.]

Cố Thanh Hàn vừa thoát khỏi trạng thái căng thẳng, thoáng thấy ánh mắt tinh nghịch của Ôn Noãn khi cô hứa cho bé ăn kẹo, trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt. Một ý nghĩ bất ngờ lướt qua khiến anh không nhịn được khẽ mỉm cười đầy bất lực.

Ôn Noãn không để ý đến xung quanh, chỉ nhìn đứa trẻ đang khóc thút thít trong lòng mình, vội vàng bước nhanh khỏi chỗ tiêm và đi đến văn phòng để lấy viên kẹo ngọt cho bé. Khi đứa trẻ ngậm viên kẹo, cuối cùng cũng bớt tủi thân, nhưng đôi mắt ướt át vẫn khiến ai nhìn thấy cũng thương xót.

Cố Thanh Hàn suốt quãng đường không nói lời nào, chỉ lặng lẽ quan sát Ôn Noãn dỗ dành bé. Dưới sự vỗ về ân cần của cô, đứa nhỏ cuối cùng đã mỉm cười trở lại.

Rời khỏi trạm y tế, hai người tiện đường ghé qua cửa hàng cung tiêu để mua thịt heo, dự định tối nay sẽ gói bánh sủi cảo. Khi đến gần cửa hàng, Ôn Noãn bất ngờ nhìn thấy Cố Thanh Tùng cùng một người phụ nữ – Lâm Mỹ Chi, nhân vật nổi tiếng mà cô từng nghe nhắc đến. Cả hai dường như đang tranh cãi điều gì đó trong ngõ nhỏ.

Cố Thanh Tùng cũng vừa lúc phát hiện ra họ. Thấy Cố Thanh Hàn, anh khựng lại một chút, rồi nói gì đó với Lâm Mỹ Chi trước khi chạy lại phía hai người. Cố Thanh Tùng nhìn thoáng qua Ôn Noãn đứng bên cạnh Cố Thanh Hàn, rồi ngập ngừng nói: "Anh, em có chuyện muốn bàn với anh, anh có thể qua đây một chút không?"

Ôn Noãn nhận ra rằng Cố Thanh Tùng có chuyện riêng không muốn cô biết. Cô cũng đoán được phần nào lý do, nên mỉm cười nói: "Em sẽ đi xếp hàng ở cung tiêu trước, hai anh cứ nói chuyện đi."

Cố Thanh Hàn nhìn Ôn Noãn bế đứa nhỏ rời đi, cau mày rồi nói với Cố Thanh Tùng, giọng điệu không mấy vui vẻ: "Có chuyện gì thì về nhà nói."
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 32


Cố Thanh Tùng thấy Cố Thanh Hàn không quay đầu lại mà đi thẳng vào cửa hàng cung tiêu cùng với Ôn Noãn, liền quay trở về chỗ Lâm Mỹ Chi.

Anh, ban đầu có vẻ uể oải, nhưng sau khi biết Cố Thanh Hàn đã trở về nhà, tinh thần cũng phấn chấn hơn. Anh tự tin trấn an Lâm Mỹ Chi: "Mỹ Chi, em yên tâm đi. Anh trai anh từ quân đội trở về rồi, chắc chắn sẽ có cách gom góp đủ tiền cưới hỏi. Em cũng đâu muốn chiến tranh lạnh với bố mẹ mãi. Họ cũng chỉ muốn điều tốt cho em thôi."

Lâm Mỹ Chi cắn môi, giọng có chút bất lực: "Thanh Tùng, thật ra em không muốn anh phải chịu áp lực lớn như vậy đâu. Dù sao em cũng sẽ gả cho anh, nếu giờ lấy hết tiền nhà anh thì sau này cuộc sống của chúng ta cũng sẽ khó khăn hơn. Nhưng bố mẹ em…" Nói đến đây, cô nghẹn ngào, có chút tủi thân.

Cố Thanh Tùng thấy vậy, thương xót không nỡ, mặc kệ đang ở ngoài đường, liền kéo cô vào lòng, nhỏ giọng an ủi: "Không sao đâu. Bố mẹ em chỉ sợ em phải chịu thiệt khi gả về nhà anh thôi mà. Chẳng phải em nói rồi sao? Khi cưới xong, tiền cưới sẽ được chia lại một nửa làm của hồi môn cho em, thế là hợp lý rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/32.html.]

Cố Thanh Tùng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nói thật nhé, trước đây anh trai anh đã đưa cho nhà mẹ đẻ của chị dâu hơn một trăm đồng tiền cưới, nhưng nhà chị ấy chẳng gửi lại được một đồng hồi môn nào, chỉ tặng có hai cái chậu rửa mặt cũ kỹ."

Nghe anh nói vậy, Lâm Mỹ Chi cũng nguôi ngoai, mỉm cười: "Anh đừng nói về chị dâu như vậy. Sau này mọi người cũng sẽ sống chung dưới một mái nhà, dù sao chúng ta sống tốt với nhau là được rồi."

Cố Thanh Tùng hôn nhẹ lên trán Lâm Mỹ Chi, mỉm cười nói: "Mỹ Chi, gặp được em đúng là điều may mắn của anh."

Lời nói của Lâm Mỹ Chi làm trái tim Cố Thanh Tùng ấm lại, anh cảm thấy mình thật may mắn khi có được một người phụ nữ tốt như cô. Trước đây, Ôn Noãn vốn không muốn xuống nông thôn, đã lên kế hoạch để kết hôn với Cố Thanh Hàn, và anh đã kịch liệt phản đối cuộc hôn nhân đó.
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 33


Sự thật chứng minh rằng "Ôn Noãn" quả thực không thích hợp làm dâu trong gia đình, không chỉ lười biếng mà còn hay ăn chơi và tính tình mạnh mẽ, bướng bỉnh. May mắn là anh trai anh ở trong quân đội, không phải đối mặt với cô ấy hàng ngày, chứ nếu phải sống cùng người vợ như vậy, quả là đủ mệt mỏi.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc Lâm Mỹ Chi sẽ về làm dâu trong nhà, Cố Thanh Tùng lại có chút lo lắng, sợ rằng Ôn Noãn sẽ gây khó dễ cho cô ấy.

Suy nghĩ một lúc, anh quay sang cam đoan với Lâm Mỹ Chi: "Mỹ Chi, anh hứa với em, sau này khi em gả về nhà, anh tuyệt đối sẽ không để em phải chịu chút ấm ức nào!"

Lâm Mỹ Chi chỉ gật đầu mà vẫn chưa yên lòng, rồi thở dài: "Chuyện này cứ để sau rồi tính, anh mau tìm cách thu xếp đủ tiền cưới đi. Nếu trước Tết mà vẫn chưa lo liệu xong, em sợ bố mẹ em thật sự sẽ giận đấy."

"Vâng, anh sẽ cố gắng lo xong nhanh nhất!"

Phía bên kia, Cố Thanh Hàn tìm quanh một lúc mới thấy Ôn Noãn đang bế đứa bé đứng xếp hàng mua thịt heo. Vì không dùng dây địu, nên việc ôm đứa nhỏ bảy tháng tuổi có chút vất vả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/33.html.]

Cố Thanh Hàn tiến đến để đỡ bế bé giúp, nhưng đứa nhỏ có vẻ vẫn còn “thù” chuyện tiêm hôm nay, vừa thấy anh đến đã vội ôm lấy cổ Ôn Noãn, rúc đầu vào, không chịu để anh bế.

Ôn Noãn thấy Cố Thanh Hàn quay lại nhanh như vậy, liền hỏi theo bản năng: "Anh nói chuyện xong rồi sao?"

Cô cũng phần nào đoán được lý do Cố Thanh Tùng tìm gặp Cố Thanh Hàn gấp như vậy, chắc hẳn là liên quan đến chuyện tiền cưới, mà lại vừa thấy anh ta cùng Lâm Mỹ Chi tranh cãi nữa, có lẽ họ cũng đang vì chuyện này mà bất hòa.

Ôn Noãn thấy Cố Thanh Hàn quay lại nhanh như vậy, trong lòng không khỏi nghĩ liệu có phải anh đã đồng ý giúp Cố Thanh Tùng góp tiền cưới hay không. Điều này cũng không phải là không thể, vì Cố Thanh Hàn vốn là người rất tốt bụng, trong nguyên tác cũng mô tả anh là một người sống có trách nhiệm, thường gửi tiền trợ cấp về cho gia đình và hết lòng vì người khác trong quân đội.

Cố Thanh Tùng đã mở lời, khả năng Cố Thanh Hàn từ chối là rất thấp.

Cố Thanh Hàn nhìn cô, ánh mắt vẫn điềm tĩnh, đáp: "Chưa, đợi về nhà rồi nói sau."

“Vậy à.” Ôn Noãn cũng không có ý kiến gì thêm, chỉ gật đầu nói: “Vậy cứ từ từ, không cần phải gấp.”
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 34


Hai người tiếp tục im lặng một lúc, Cố Thanh Hàn vài lần muốn giúp ôm đứa nhỏ một chút, nhưng bé con vẫn không chịu để anh bế.

Đứa bé đã nặng hơn mười ký, ôm lâu không tránh khỏi mỏi tay. Ôn Noãn cũng có chút hối hận vì lúc trước để Cố Thanh Hàn giữ bé khi tiêm, giờ thì bé chỉ bám lấy mỗi mình cô.

Cố Thanh Hàn nhìn hàng dài người chờ trước quầy, thấy Ôn Noãn có vẻ mệt mỏi, bèn nói: “Nếu không thì em bế bé về nhà trước đi, để anh xếp hàng chờ mua thịt.”

Ôn Noãn cũng thấy mệt, lại nhận ra tã của bé đã ướt, nghĩ về nhà thay tã trước cũng tốt. “Vậy em đưa con về trước, tiện thể thay tã luôn.” Cô nhìn hàng dài trước mặt, cảm thấy quyết định này là hợp lý.

Khi thấy cô sắp quay đi, Cố Thanh Hàn chợt nghĩ ra, liền lớn tiếng gọi: “Em có muốn ăn gì không?”

Ôn Noãn nghe tiếng anh, quay đầu lại, suy nghĩ vài giây rồi cười: “Anh mua thêm chút đường nhé, để sau dùng dần.”

Đường rất có ích trong nhiều việc, chuẩn bị sẵn cũng tốt. Cố Thanh Hàn nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, khẽ gật đầu: “Được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/34.html.]

Ở bên kia, Cố Thanh Tùng vẫn chờ ở cổng cung tiêu xã. Khi thấy Ôn Noãn ôm bé đi ra, anh cảm thấy hơi kỳ quặc, nhưng cũng thấy tốt vì cô rời đi. Dù sao, chuyện tiền cưới này anh cũng không muốn cô xen vào. Phụ nữ vốn dễ ghen, nếu Ôn Noãn ghen với Mỹ Chi rồi không cho anh trai giúp, thì anh chỉ có nước chịu khổ!

Vì hôm trước đã làm ca đêm, Cố Thanh Tùng đợi mãi mà không thấy Cố Thanh Hàn ra, cuối cùng anh ngồi tựa dưới gốc cây ven đường chợp mắt. Đến khi tỉnh dậy, cung tiêu xã cũng đã vắng bớt người.

Cố Thanh Tùng vừa về đến nhà liền vội vàng tìm Cố Thanh Hàn để nói chuyện, nhưng Cố Thanh Hàn đang bận nấu cơm, không có thời gian chú ý đến anh.

Phải đến khi Ôn Noãn dỗ bé con ngủ trưa, Cố Thanh Tùng mới có cơ hội để nói về việc tiền cưới.

"Anh, chuyện em và Mỹ Chi chắc anh cũng đã biết qua thư rồi. Gia đình bên đó muốn 200 đồng tiền cưới, mà giờ em còn thiếu 100 đồng. Anh xem có thể giúp em không?"

Từ nhỏ, Cố Thanh Tùng luôn kính trọng và ngưỡng mộ Cố Thanh Hàn, xem anh như tấm gương sáng. Đối với nhiều chuyện mà mình không tự quyết được, anh đều tin tưởng vào sự giúp đỡ và lời khuyên của anh trai.
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 35


Cố Thanh Hàn luôn là người trong nhà có thể giúp đỡ khi cần thiết.

Lần này, khi trở về từ quân đội, anh rất tự tin, cảm thấy rằng anh trai chắc chắn sẽ giúp mình giải quyết vấn đề này, để anh có thể sớm đưa Mỹ Chi về nhà.

Cố Thanh Hàn đang ngồi bên giếng nước công cộng, cúi đầu giặt tã cho con, trong khi vẫn lắng nghe những lời của Cố Thanh Tùng. Anh không phản ứng gì.

Cố Thanh Tùng thấy Cố Thanh Hàn im lặng thì hơi sốt ruột, liền kiên nhẫn giải thích: "Dù 200 đồng là nhiều, nhưng Mỹ Chi nói rằng sau khi kết hôn, nhà họ sẽ hoàn lại một nửa làm của hồi môn."

Nghe vậy, Cố Thanh Hàn dừng tay, hơi nghiêng đầu nhìn sang, "Nếu vậy, sao họ không cho luôn 100 đồng làm tiền cưới?"

Cố Thanh Tùng thở dài, nhỏ giọng nói: "Anh, đây không phải lúc trước anh đã đưa cho chị dâu hơn một trăm đồng sao? Nhà họ Lâm bảo Mỹ Chi không thể kém hơn chị dâu, nếu không cô ấy sẽ..."

Chưa nói hết câu, Cố Thanh Hàn đã quét ánh mắt lạnh lùng về phía cậu em, cười nhạt nói: "Vậy cô ấy dựa vào đâu mà muốn so sánh với chị dâu của cậu?"

Nói rồi, anh quay lại việc giặt đồ, không thèm để ý đến Cố Thanh Tùng nữa.

Cố Thanh Tùng ngẩn người, mất một lúc mới hiểu rằng Cố Thanh Hàn đang từ chối mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/35.html.]

Hơn nữa, anh còn có vẻ hơi tức giận.

Cố Thanh Tùng đỏ mặt, vội vàng thêm vào: "Anh, coi như em mượn 100 đồng đi, chờ em và Mỹ Chi cưới xong, em sẽ trả lại ngay."

Cố Thanh Hàn dừng động tác giặt, quay đầu nhìn cậu, nói: "Đây không phải là vấn đề tiền bạc."

Sau đó, Cố Thanh Hàn đứng dậy, trán cau lại, cảnh cáo: "Ngươi đi nói với nhà họ Lâm, nhiều nhất 120 đồng, không thể nhiều hơn."

Cố Thanh Tùng nghe vậy, suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ!

Cố Thanh Hàn vừa nói ra những lời này, rõ ràng là muốn bảo vệ Ôn Noãn. Trước đó, anh đã cho Ôn Noãn 120 đồng làm tiền cưới.

Bây giờ anh lại cảnh cáo cậu rằng tiền biếu cho Lâm Mỹ Chi không thể cao hơn Ôn Noãn.

Nhưng Ôn Noãn là người như thế nào, còn Mỹ Chi thì lại là người ra sao?

Ôn Noãn là một cô gái ham ăn lười biếng, vì không muốn về nông thôn mà đã hãm hại anh trai để kết hôn với cô ta, một người xấu xa như vậy!
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 36


Mà Mỹ Chi quả thật là một người hiếm có, đẹp người, tốt tính, lại cần cù tài giỏi. Cố Thanh Tùng đã rất vất vả mới có thể theo đuổi được cô, còn Ôn Noãn thì không thể nào so sánh được với Mỹ Chi.

Không có gì lạ khi mẹ hắn thường nói anh trai mình mơ mộng hão huyền! Trước đây hắn không cảm thấy, nhưng giờ đây cuối cùng cũng nhận ra, không biết nữ nhân kia đã cho Đại ca ăn loại thuốc mê gì!

...

Trong phòng của Ôn Noãn, vì đứa trẻ thường xuyên quấy khóc, cô không thể ngủ được, mà lại tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa hai anh em. Cô tưởng rằng Cố Thanh Hàn sẽ không do dự mà đưa tiền biếu cho Cố Thanh Tùng, nhưng không ngờ anh lại không như vậy, thậm chí còn nghĩ đến nàng.

Dù cho số tiền biếu mà Cố Thanh Tùng muốn cho là chuyện của cậu, nhưng nếu không đủ mà còn muốn Cố Thanh Hàn góp thêm, lại còn muốn nâng cao vị thế của Lâm Mỹ Chi thì họ có thật sự coi nàng vào đâu không?

Không biết tại sao, khi nghe Cố Thanh Hàn từ chối Cố Thanh Tùng, lòng nàng bỗng thấy vui vẻ. Nhìn vậy thì, sau này đi theo Cố Thanh Hàn, nàng sẽ không phải chịu ủy khuất như trước nữa.

Ôn Noãn nằm nghiêng ôm con gái ngủ say.

Trong khi đó, Cố Thanh Tùng vì bị anh từ chối nên cả ngày không yên, chờ đến đêm muốn đi làm ca trực mà vẫn còn cảm thấy ấm ức. Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười trong trẻo của Ôn Noãn càng làm cậu khó chịu hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/36.html.]

Ôn Noãn không biết gì, ngồi bên bàn ăn đút cho tiểu gia hỏa ăn thật nhiều sủi cảo.

Tối đến, Ôn Noãn sớm dỗ cho đứa trẻ ngủ. Còn Cố Thanh Hàn vẫn đang ở sân giặt quần áo. Nàng dựng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đợi đến khi Cố Thanh Hàn cầm chậu đứa trẻ vào trong phòng, Ôn Noãn gọi anh lại.

"Ta muốn nói chuyện với ngươi."

Cố Thanh Hàn dừng bước, ánh đèn chiếu rọi vào gương mặt kiên nghị của anh, làm anh trông nghiêm túc hơn bình thường.

"Ngươi nói đi."

Ôn Noãn ngồi dậy, nhìn anh nghiêm túc: "Ta muốn mang đứa trẻ theo cùng ngươi."

Trong phòng lặng im một lúc, Ôn Noãn cảm thấy cả hơi thở của mình cũng như ngưng lại, chờ đợi câu trả lời của Cố Thanh Hàn.

Sau một hồi im lặng, nam nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, rồi đi qua, nhìn về phía tiểu gia hỏa trên tay, ánh mắt dịu lại một chút.

"Tốt."
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 37


Sáng sớm hôm sau, sau ca đêm, Cố Thanh Tùng trở về nhà và liền gọi Triệu Ngũ Châu, người vẫn còn chưa rời giường, dậy tỉnh lại.

Hắn vốn đầy hy vọng, chờ Cố Thanh Hàn về nhà để nhanh chóng giải quyết chuyện tiền biếu, từ đó có thể đưa Mỹ Chi về nhà. Ai ngờ, anh lại không đồng ý.

Hơn nữa, Cố Thanh Hàn có lẽ sẽ không ở nhà lâu, nên hắn chỉ còn cách tìm đến mẹ.

Cố Thanh Tùng suốt đêm qua đều không yên, bị chủ nhiệm phê bình hai lần, giờ đây càng thêm ấm ức.

"Mẹ, mẹ phải giúp con nghĩ cách, nếu không, con dâu của mẹ sẽ bay mất!"

Triệu Ngũ Châu hai hôm nay không phải làm cơm, buổi sáng cũng ngủ muộn hơn, nghe Cố Thanh Tùng lảm nhảm mãi, bà chỉ thấy đầu mình ong ong.

"Ta nói, Lão nhị, sáng sớm đã ồn ào cái gì? Ngươi không ngủ mà lại làm người khác không ngủ? Bây giờ là chuyện ngươi cưới vợ, không phải cho ta cưới! Nhìn ngươi kìa, hiện tại hai người đều đang nói chuyện hôn nhân, mà Lâm Mỹ Chi không gả cho ngươi thì còn ai gả? Thật ra, ai còn muốn cưới nàng chứ?" Triệu Ngũ Châu không mấy lo lắng về cuộc hôn sự này. Dù Lâm Mỹ Chi rất tốt, nhưng con trai của bà cũng không kém, cao lớn, đẹp trai, lại có nghề nghiệp ổn định, trong làng cũng có không ít cô gái thích hắn.

Hơn nữa, bây giờ nam nữ đều đang nói chuyện hôn nhân, còn có thể từ hôn sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/37.html.]

Nhà nào mà không coi trọng danh dự của con gái?

Cố Thanh Tùng nghe mẹ nói vậy, cảm thấy có lý.

Hơn nữa, hắn và Mỹ Chi thực sự yêu nhau, muốn sống với nhau, cô ấy cũng không phải là người muốn móc sạch tiền của nhà hắn, vì cuối cùng cả hai sẽ cùng chịu khổ.

Nhưng khi nghĩ đến bố mẹ Mỹ Chi, Cố Thanh Tùng lại có chút sợ hãi.

Mặc dù tình cảm giữa hắn và Mỹ Chi rất tốt, nhưng hắn biết rằng bố mẹ Mỹ Chi không mấy hài lòng về hắn. Nếu không đưa ra số tiền biếu này, sau này họ sẽ càng xem thường hắn.

Cố Thanh Tùng sốt ruột đến mức nhảy lên chân, nói: "Mẹ, mẹ cũng không nghĩ xem con ở nhà mẹ đẻ của Mỹ Chi sẽ như thế nào! Tiền biếu đã nói rồi, giờ con không có, bố mẹ cô ấy sẽ nghĩ gì về con? Hơn nữa, hôm qua anh con rõ ràng có tiền, mà lại không giúp con!"

Triệu Ngũ Châu đang nghe nói về việc Cố Thanh Hàn có tiền thì cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Bà liền hỏi: "Đại ca ngươi có tiền thật sao?"
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 38


Cố Thanh Tùng kiên quyết nói: "Con đã hỏi anh ở quân đội Lão Dương, anh ấy bảo rằng anh vừa lập công, được thăng chức đoàn trưởng và còn nhận một khoản tiền thưởng. Chắc chắn anh có tiền!"

Rồi cậu thở dài: "Con đã bảo anh rằng số tiền này là con mượn, lúc nào có sẽ trả lại, nhưng anh lại không cho con mượn! Mẹ, mẹ có nghĩ anh đang để tiền cho ai khác không?"

Cậu không định nói như vậy, nhưng từ nhỏ đến lớn, Cố Thanh Hàn luôn hết lòng giúp cậu giải quyết mọi vấn đề. Lần này, khi liên quan đến chuyện trọng đại của cậu, mà anh lại buông tay không quan tâm, khiến cậu khó mà hiểu nổi.

Hình ảnh hôm đó ở cung tiêu xã, khi nhìn thấy Ôn Noãn bên cạnh anh, càng làm cậu bực bội hơn.

Triệu Ngũ Châu nghe Cố Thanh Tùng nói vậy, bà nhíu mày và cười nhạt: "Còn ai nữa? Ngoài cái cô nàng lười biếng đó ra thì ai có thể được tiền của anh ấy?"

"Hừ, Lão đại, giờ có vợ quên mẹ, có chút tiền thì cứ giấu giếm, sau này con có thể trông chờ anh nuôi dưỡng sao? Thật là bạc bẽo!" Cậu vừa nói vừa định xuống giường tìm anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/38.html.]

Cố Thanh Tùng vội vàng kéo mẹ lại, dịu dàng nói: "Mẹ, anh không có ở nhà, nghe nói sáng sớm anh đã ra ngoài rồi."

"Con không nên quá kích động, con biết tính cách của anh mà. Anh ấy thích nhẹ nhàng, không thích cứng rắn, nếu con cãi nhau, anh ấy càng ghét hơn."

Triệu Ngũ Châu hừ một tiếng: "Tôi không tin anh ấy lại như vậy!"

Dù sao, Cố Thanh Tùng cũng có lý. Triệu Ngũ Châu biết rõ tính khí của Cố Thanh Hàn. Nếu cãi nhau với anh, chỉ có thể l.à.m t.ì.n.h hình tệ hơn. Hiện tại, cả nhà đang sống nhờ vào tiền của Cố Thanh Hàn, bà không muốn vì chuyện này mà khiến anh tức giận.

Triệu Ngũ Châu không kìm được mà đánh nhẹ vào cánh tay Cố Thanh Tùng, mắng: "Không có tiền đồ! Nếu con cưới một người ham ăn lười biếng về, thì sau này đừng gọi mẹ là mẹ nữa!"

Cố Thanh Tùng đau đến mức kêu lên, sờ sờ chỗ vừa bị đánh, rồi ôm lấy bà: "Mẹ, con đảm bảo với mẹ, Mỹ Chi chắc chắn sẽ hiếu thuận với mẹ."

Triệu Ngũ Châu thấy vậy thì cũng dịu lại, xoa đầu cậu: "Được rồi, mẹ chờ uống cốc trà của con dâu mẹ đây!"
 
Dưỡng Thê - Đông Nguyệt
Chương 39


Sáng sớm hôm đó, Cố Thanh Tùng đã đến bưu cục để gọi điện. Ôn Noãn đột ngột đề xuất muốn theo quân, nhưng anh chưa xin phép với đơn vị, lại còn phải đi ga mua vé tàu. May mắn là anh vẫn còn ở trong tỉnh, nên chỉ cần đợi nửa giờ là điện thoại đã thông.

Khi chính ủy nhận cuộc gọi của Cố Thanh Hàn, ông có chút bất ngờ. Trước đó, ông đã hỏi Cố Thanh Hàn về việc có muốn mang theo vợ con theo quân hay không. Thế nhưng, Cố Thanh Hàn vốn ít nói đùa, thường thì nếu đã nói không thì sẽ không thay đổi.

Nghe Cố Thanh Hàn muốn báo cáo chính thức về việc mang theo vợ con đi Bắc Thành, chính ủy không khỏi chế nhạo: "Sao vậy? Không lẽ mày không muốn vợ con sao? Còn không nhận ra!"

Ở đầu bên kia, Cố Thanh Hàn chần chừ một chút, khuôn mặt bỗng lộ vẻ hơi ngượng ngùng: "Là do mẹ của đứa trẻ đề xuất."

Chính ủy cười ha hả: "Chà, thật là một thanh niên nhiệt huyết! Ai mà không muốn vợ con ấm áp bên mình? Yên tâm, chuyện này để tôi lo. Khi đến Bắc Thành, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ cho các cậu."

Cố Thanh Hàn đáp lại: "Cảm ơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/39.html.]

Hai bên nói chuyện thêm một chút, chính ủy lại hỏi: "Này, Bắc Thành mùa đông lạnh lẽo, nghe nói đã có tuyết rơi. Cậu có chuẩn bị đủ quần áo cho đứa trẻ chưa?"

Cố Thanh Hàn đột nhiên trầm ngâm. Chính ủy cười: "Không sao đâu. Khi đến Bắc Thành, các cậu sẽ dừng lại ở Kinh Thị một đêm, đến đó cậu có thể mua thêm."

"Được, cảm ơn đã nhắc nhở."

"Đã quyết định muốn đưa vợ con đi theo, thì phải sống cho tốt. Nếu có khó khăn gì, hãy báo cáo với tổ chức, chúng tôi sẽ giúp đỡ hết mình cho các chiến sĩ."

"Vâng." Cố Thanh Hàn đứng thẳng, ánh mắt sáng rực, rồi mới nói: "Tôi có một yêu cầu."

"Đứa trẻ còn quá nhỏ, tôi cần một vé giường nằm xe lửa."

Khi anh rời bưu điện, mặt trời đã dần lên cao. Trên đường về nhà, Cố Thanh Hàn ghé vào mua ít thịt, anh phát hiện ra đứa trẻ rất thích ăn bánh sủi cảo nhân thịt heo.
 
Back
Top Bottom