Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019

Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 10: Chương 10



Tôi trợn trắng mắt một cái, cảm thấy rất ứa gan, liền đáp lời:

“Tôi đang nói chuyện với Thúy Hoa thì có chuyện của cô sao? Quản nhiều đến thế, xe chở phân bò đi ngang nhà cô lỡ rớt cục phân chắc cô cũng phải lấy đũa gắp lên miệng ăn thử xem nó mặn hay ngọt đúng không?”

Bộ dạng của Thúy Thảo dường như vừa hiểu lại vừa không, trong phút chốc đã tức đỏ mặt muốn tiến lên giật lấy đồ cài trên đầu tôi.

Tôi đưa tay ra chắn nhưng miệng vẫn không ngừng:

“Nè nè nè, tôi tiêm chủng ngừa dại rồi, tôi sợ cô chắc. Ngon nhào vô!”

Khi hoàng hậu nương nương nghe thấy động tĩnh liền bước ra, cho dù mọi chuyện có rối tung như thế nào thì lúc này cũng phải hành lễ quy an.

Phụng Nghi cung cũng như thường ngày, tuy là có chủ nhân hiền từ phía trên, so với quy tắc của các cung khác không nghiêm khắc là bao, nhưng lễ nghĩa không thể phế.

Cho dù tính tình có hoạt bát cỡ nào, nhưng vẫn phải cúi đầu với vị nương nương xinh đẹp hiền lành này của chúng ta.

Đi vào trong cung, hoàng hậu đưa tay đón lấy tách trà xuân thượng hạng của tôi vừa pha xong, mím môi một cái rồi hỏi: “Mẫu Nhi, những ngày đến hầu hạ tại điện Thừa Càn, đã chịu khổ rồi đúng không? Bổn cung nghe nói Vạn thị đã từng làm khó ngươi.”

Thúy Thảo đứng ở một bên, giọng điệu quái gở chen ngang:

“Mẫu Nhi tỷ tỷ sao lại chịu khổ được chứ? Trong cung này ai mà không biết hoàng thượng bởi vì tỷ tỷ đã đày Vạn thị vào lãnh cung đã đành, đến cả hậu cung cũng chả thèm lật thẻ ai, thật là có phúc khí mà.”

Lời này của cô ta có ý đồ bới móc ganh tỵ rõ ràng quá rồi đó.

Thúy Hoa nhịn không được liền nhắc nhở: “Trước mặt của nương nương, những lời này làm gì đến lượt Thúy Thảo tỷ tỷ nói ra vậy? Không lẽ tỷ đang tự xem mình là chủ tử sao?”

Nhưng sắc mặt của hoàng hậu vẫn lãnh đạm như thường, không hề lộ ra cảm xúc dị thường gì, chỉ là nhẹ nhàng nói: “Tự mình đi xuống lĩnh phạt đi, sau này còn có tâm tư đ.â.m thọt ganh tỵ như thế thì Phụng Nghi cung này sẽ không giữ ngươi lại nữa!”

“Dạ vâng ạ.” Sắc mặt Thúy Thảo trắng bệch, vội vàng đi ra ngoài.

Hoàng hậu thậm chí còn không quên vỗ về lên tay tôi nói: “Ngươi đừng sợ nhé, bổn cung đang trông cho ngươi trở về để kể cho ta nghe những chuyện kỳ quái mới lạ đây.”

“Nương nương nhìn thấy nô tỳ không thấy chán ghét sao?”

Cô ấy dịu dàng cười và đáp:

“Trăm hoa đua nở, mới chính là tam xuân thắng cảnh thật sự, chỉ là ngươi cũng phải cầu cho mình một danh phận, về sau mới có thể giữ vững chỗ đứng trong hậu cung chứ, nha đầu ngốc này!”

Tôi thở dài một hơi, gật đầu ậm ừ cho qua chuyện.

Ngay lập tức tôi cởi bỏ hết gánh nặng tinh thần của mình, đỡ lấy tay của cô ấy bắt đầu thao thao bất tuyệt nói xấu các đại thần trong triều:

“Nương nương, nô tỳ kể người nghe, tên ngự sử đó tuổi trẻ vậy mà đã hói mất tiêu, khấu đầu được vài cái, gấp đến nỗi rơi luôn mái tóc giả, thật là cười c.h.ế.t nô tỳ luôn mà…”

Vui vẻ nói cười qua nửa nén nhang lúc nào không hay.

Thúy Hoa hầu hạ được một lúc liền bị sai đi phủ Nội Vụ đem vài nhánh mẫu đơn về.

Sau khi rời đi, hoàng hậu mới mở miệng hỏi:

“Khi nãy ngươi nói… Trường Dương đại tướng quân sẽ sớm ngày hồi kinh?”

“Đúng thế đó ạ.”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 11: Chương 11



“Thế tướng quân có nói cụ thể ngày về không? Nếu như về ngay lúc nửa tháng sau thì vừa hay là gia yến trung thu. Dựa theo thường lệ, tướng quân và thừa tướng sẽ phải vào cung tham dự yến tiệc, nhưng giờ đây Vạn thị đã bị phế, không còn như xưa, bổn cung cũng không tiện lo liệu.”

Nội tâm tôi cười khổ, nói không chừng đêm đó chính là bữa cơm đoạn đầu của chúng ta đó nương nương à…

“Quyền lực của Vạn thị ngất trời, nếu nương nương không thể định đoạt, chi bằng đích thân đến hỏi ý của hoàng thượng xem?”

Hoàng hậu trầm tư một chút rồi lắc đầu: “Thôi bỏ đi, thanh mai trúc mã, phu thê niên thiếu, đến cuối cùng không phải cũng chán ghét lẫn nhau sao?”

“Cách gia yến trung thu còn nửa tháng, ngươi chọn một ngày nhàn hạ thay bổn cung đến điện Thừa Càn một chuyến đi, hoàng thượng và tướng quân là quân thần tình thâm, thường hay thư tín qua lại, chắc chắn sẽ có cách giải quyết thôi.”

Tôi sảy tay khiến ngọn đèn như ý rơi xuống đất, nát vụn thành trăm mảnh.

Nước trà nóng hổi văng đầy lên tay, nhưng tôi lại không cảm thấy đau chút nào, chỉ ngây ngốc đứng đó nhìn hoàng hậu và hỏi:

“Nương nương người vừa nói gì ạ?”

“... Hoàng thượng và tướng quân, tình cảm sâu sắc?”

7.

Khi tôi đứng trước điện Thừa Càn, Lý công công đang đứng trực ở ngoài, nói rằng đến ông cũng bị hoàng thượng đuổi ra ngoài rồi.

Cho tôi vào trong, tuy là không hợp quy tắc, nhưng ông lại không nói gì nhiều, chỉ để lại một câu: “Cô nương vào nhớ an ủi hoàng thượng nhiều hơn nhé.”

Trong đại diện, Tạ Trì đang vùi đầu trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi, giống hệt với tướng ngủ trên bàn khi được nghỉ giữa giờ mười phút.

Trên bàn đều là những tờ phác thảo vương vãi tứ tung, tôi đưa mắt qua nhìn, là hỏa súng.

Tôi rón rén bước lên, áp sát mặt vào tai hắn, nhỏ giọng nói:

“Hoàng thượng, mau dậy đi tè đi.”

Một màn tĩnh lặng, không ai hồi đáp.

Tôi không nản chí, còn hơi cao giọng, nói thêm một câu:

“Tạ Trì, thầy gọi cậu đứng dậy trả lời đáp án kìa!”

Quả nhiên, Tạ Trì như bị điện giật lập tức ngẩng đầu lên, tâm mi cau lại trông đẹp thật, sắc mặt của hắn có vài phần xanh xao, vừa nhìn đã biết là mệt mỏi lắm rồi, hắn thấy tôi liền ngây người, nhướng mày hỏi: “Chịu quay về rồi sao?”

Tôi quay người rời đi, lại bị Tạ Trì ôm chầm lấy.

“Đừng đi mà, tớ mệt.”

Trong lòng tôi có chút chua xót.

“Mệt cũng đáng lắm, dù sao nô tỳ cũng đâu có chuyện gì làm, hoàng thượng không để nô tỳ nhúng tay vào, nô tỳ nào dám cãi lệnh, dù sao thì cũng chỉ là cái mạng quèn, chúng sinh thiên hạ đang đợi người đến cứu rỗi đấy ạ!”

Nghe thế, Tạ Trì liền bóp eo tôi, lực tay không mạnh, nhưng lại thấy nhột lắm:

“Không được giở giọng quái gở.”

“A ri ga tô mê yang yang sàng~”

Tạ Trì ở phía sau tôi phụt cười rồi nói: “Tào lao.”

“Giao Nhi, đừng giận nữa, cậu không có ở đây, tớ cũng không còn tâm tư nào để đối phó với đám lão già đó nữa, suốt ngày làm khùng làm điên vậy mệt lắm đó.”

“Đâu? Làm thử tớ xem nào!”

Tạ Trì trầm mặc một lúc, hình như đang bàn tính cái gì đó.

Rồi hắn chậm rãi mở miệng ra như đọc kinh vậy:

“Tớ quắn quéo, rồi bò lết trong bóng tối, tớ gào thét, rồi lại bò, tiếp theo là lăn lê, xong tới phân liệt, rồi loi nhoi trong bóng tối, rồi lăn lộn, lăn theo kiểu kịch liệt, rồi quắn quéo, cuối cùng bị vọp bẻ, xong tớ gào thét, gào thét trong bóng đêm…”

(Câu trên là động tác trong game nào đó bên Trung).
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 12: Chương 12



Tuy biết là hắn đang nói đùa, nhưng trong đầu tôi không ngừng nhảy ra hình ảnh Tạ Trì mặc long bào làm những động tác đó trước mặt các đại thần, tôi cười muốn căng cơ miệng luôn rồi.

“Hahahahahaha, im miệng đi đừng có nói nữa!!!”

Sau khi đùa giỡn xong, hội nghị giao lưu công tác lần thứ n tại điện Thừa Càn chính thức được bắt đầu.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Cậu đã xem qua hết các thư từ qua lại giữa hoàng thượng và Vạn Sách trong quá khứ chưa?”

Tạ Trì có chút kinh ngạc lắc đầu trả lời: “Bất kỳ tấu sơ hàm văn nào có liên quan đến Vạn phủ tớ đều xem qua rồi, trước giờ Vạn Sách cũng chỉ báo cáo tình hình chiến tranh tại biên giới như thường lệ, ngẫu nhiên cũng sẽ đề cập hỏi han đến Vạn quý phi, ngoài ra thì không còn nói gì thêm cả.”

“Thế thì lạ lắm, rõ ràng hoàng hậu nói với tớ, tình cảm giữa hoàng thượng và tướng quân rất tốt, thường hay trao đổi thư từ, còn tình cảm sâu đậm đến mấy thì khoan nói đến đi, nếu như có thư từ qua lại, không lẽ đến một bức thư cũng không giữ lại sao?”

“Ừm… Trừ khi nội dung trên thư đến mức vừa đọc xong đã đốt. Ủa, không đúng, nếu cậu ráng hỏi thêm hai câu thì tụi mình đâu có cần phải ngồi đoán mò như thế trời!”

Tôi lườm hắn một cái.

“Từ sớm đã hỏi rồi, trước khi tụi mình xuyên đến đây, quan hệ giữa đế hậu đã hững hờ như người dưng rồi, cái mà hoàng hậu nhắc đến, chính là lúc hoàng thượng mới đăng cơ, liên quan đến chuyện xảy ra trong quá khứ, giữa hai người có những khoảnh khắc ôn tồn ấm áp, hình như cách đây năm năm, hoàng hậu từng hớ miệng hỏi qua một lần về nội dung trên thư, nhưng hoàng thượng lại không nói cho cô ấy biết.”

“Nếu đã từng có quan hệ tốt như thế, tại sao lại trở nên xa lạ nhỉ?"

“Cái này đích thân cậu đi hỏi chả phải thích hợp hơn?”

Tạ Trì lắc đầu: “Nếu tớ đi hỏi thật thì vừa mở miệng đã thấy trăm ngàn lỗ hổng rồi đó.”

“Thôi bỏ đi, khoan hãy tính đến chuyện này đã. Bây giờ có thể xác định chính là, năm năm trước, Vạn phủ… Chí ít có thể biết Vạn Sách và hoàng thượng không phải quan hệ đối lập, khi ấy tân đế đăng cơ, đại thần phò trợ, hoàng quyền vẫn còn chưa bị giá khống, như vậy cũng chấp nhận được đi… Thế tấu sớ của năm năm gần đây cậu đã xem qua chưa? Có chỗ nào đáng nghi không?”

Tạ Trì tức đến cười và nói: “Cậu tưởng tớ là người máy sao? Nội trong một ngày chiết tử thỉnh an thôi cũng đã lên đến hai trăm cuốn rồi. Thời gian năm năm lận đó, nếu thật sự xem hết đống tấu sớ trong một tháng thì tớ đã c.h.ế.t vì lao lực quá độ rồi đấy cô nương!”

Rồi hắn chần chừ một lúc, nói tiếp:

“Nhưng bên trong điện Thừa Càn, đích thực có để lại một số chiết tử đã cũ, lẽ ra phải được cất giữ trong kho nội các hai mươi năm trước, bên trong trình báo rằng khi tiên đế tại vị, tướng quân họ Lý đã thông địch bán quốc, cuối cùng dẫn đến thảm kịch diệt môn.”

Phủ tướng quân Lý thị, quyền thế ngất trời, công cao át chủ, trong trận chiến Kỳ Giang quan đã thông đồng với Bắc Yến, thông địch phản quốc, ý đồ mưu phản, tội đáng trừng trị.

Ôi cái kịch bản này, thật quen thuộc mà.

Bỏ cuốn tấu sớ xuống, cái não chứa đầy những bộ tiểu thuyết trên mạng tức tốc ùa về, rồi chậm rãi mở miệng hỏi:

“Sinh thời Lý tướng quân có đứa con trai nào không?”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 13: Chương 13



Sang ngày hôm sau, tôi vội vàng chạy đến lãnh cung.

Vương quý tần mời tôi uống trà; Thư tiệp dư mời tôi đánh mạt chược; Giang thường tại tuy tước vị không cao, nhưng lại không phải là người dễ nói chuyện.

Vừa gặp nhau liền muốn tỳ nữ thưởng cho tôi một cái tát, nói tôi vô liêm sỉ, dám quyến rũ hoàng thượng.

Tôi cũng không nhiều lời trực tiếp đá văng tỳ nữ nó ra, rồi táng cho vị Giang thượng này tận hai bạt tai: “Tôi đang có việc gấp, không có rảnh ở đây cung đấu với các người, hai cái tát này xem như đáp lễ đi.”

Đợi đến khi tôi chạy vào khu lãnh cung hẻo lánh, lúc này bên trong đã phừng phực lửa lớn, tiếng gào thét thảm thiết truyền ra từ bên trong.

Lãnh cung chính là nơi tập trung tất cả các phi tần thất sủng, tất cả các phòng đều bị khóa từ ngoài vào trong không trừ một ai cả.

Chỉ để lại một khe cửa sổ rất nhỏ, ăn cơm rửa mặt hoặc đồ dùng cần thiết thì hạ nhân sẽ đưa vào từ khe cửa sổ đó, muốn ló đầu ra cũng là điều không thể làm được.

Giờ đây các vị phi tần đang điên cuồng đập vào cánh cửa gỗ bên trong các phòng, khóc lóc van xin: “Cứu mạng! Mau thả ta ra!”

Chỉ có duy nhất căn phòng của Vạn thị là không có động tĩnh gì, không hề hòa nhập với những phòng còn lại.

Tôi đứng trước cửa phòng, dùng sức gõ cửa vài cái, dùng giọng nói thanh mảnh gọi vào:

“Quý phi nương nương.”

Qua một lúc sau, bên trong mới truyền đến động tĩnh, tuy tôi chưa nhìn thấy người, nhưng lại nghe được giọng nói rất lạnh lùng: “Ngươi là ai?”

“Nô tỳ đến để cứu nương nương ra ngoài ạ.”

“Ta biết ngay nhất định phụ thân sẽ phái người đến cứu bổn cung ra ngoài, đợi bổn cung bước ra cánh cửa này, nhất định phải xé nát mặt con tiện tỳ bên cạnh hoàng hậu!”

Tôi đưa tay sờ lên mặt mình, nhịn cười giả vờ hoảng hốt nói:

“Nương nương, người có điều chưa biết, Vạn tướng quân đã dẫn theo đại quân biên giới tạo phản rồi, cổng thành đã bị phá, thừa tướng phu nhân cùng với mọi người đều bị nhốt hết trong phủ… Tướng quân lệnh cho nô tỳ phải đem đầy đủ lộ phí, sau khi cứu được nương nương ra ngoài, liền dẫn theo nương nương chui lỗ chó bên cung tường phía tây nam để trốn thoát, phủ thừa tướng chức cao vọng trọng, ắt sẽ có người tiếp tế cho chúng ta…”

“Ngươi nói gì chứ? Lửa này không phải do phụ thân gây ra sao?”

Giọng nói của Vạn thị bắt đầu chua chát hơn, đồng thời còn phát ra tiếng kẽo kẹt của móng tay cào lên cánh cửa gỗ, “... Vạn Sách tạo phản rồi ư? Hoàng thượng đâu rồi? Người vẫn ổn đúng không? Ban đầu bổn cung đã nói với phụ thân rồi mà, tên kh.ốn này chính là một tên bạch nhãn lang nuôi mãi không được việc, năm xưa Lý Trường Xuân phong quang biết mấy, chắc là do thế lực năm xưa của nhà hắn vẫn chưa diệt trừ tận gốc, đã rót mê hồn thang dược gì vào tai hắn nữa!!! Trước tiên ngươi mau cứu ta ra trước đi…”

“Dạ vâng ạ…”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 14: Chương 14



Trong lòng tôi như điên loạn lên, muốn ngẩng đầu lên trời hỏi vì sao thời cổ đại lại không có máy ghi âm!!!

Cửa gỗ vừa mở ra, đôi mắt của Vạn thị liền đỏ ửng, biểu cảm sốt sắng nhào ra ngoài, sau khi nhìn thấy tôi cả người cô ta cứng đờ như con cá c.h.ế.t nằm trên thớt:

“Ngươi…”

Cô ta còn chưa nói dứt lời, thì đã thấp thoáng thấy hình bóng của Tạ Trì hiện ra phía sau tôi, đôi chân đột nhiên mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.

Trận hỏa hoạn nơi lãnh cung cuối cùng cũng đã gần dập tắt, các vị phi tần lần lượt được cứu ra và an bài thỏa đáng.

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt của Vạn thị, ngụ ý thâm sâu nói:

“Ta chẳng qua muốn đến thăm quý phi nương nương mà thôi, nào ngờ nương nương lại tặng cho ta một phần đại lễ như thế, phần mộ tổ tiên của phủ thừa tướng e là tức đến bốc khói rồi nương nương ạ.”

Vạn thị tức đến cực độ, ánh mắt chuyển sang Tạ Trì đang đứng phía sau tôi, rồi gào khóc nức nở nói: “Hoàng thượng! Thần thiếp bị oan! Tuy rằng huynh trưởng không phải do phụ thân sinh ra, nhưng dòng họ Vạn thị thề c.h.ế.t cũng chỉ hiếu trung với hoàng thượng mà thôi, xin hoàng thượng minh giám!”

Tạ Trì cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, trầm giọng chuẩn bị nói ra lời thoại duy nhất của đêm nay: “Lôi…”

Lời còn chưa nói xong, đột nhiên thị vệ dẫn một người bị trói ra, quỳ một gối rồi bẩm báo: “Hoàng thượng, chúng thần đã phụng mệnh phòng thủ nghiêm ngặt ở xung quanh, quả thật bắt được một nghi phạm đáng ngờ.”

Tôi đưa mắt nhìn kỹ, có chút kinh ngạc, người này chính là Thúy Hoa, chị em tốt của mình trong Phụng Nghi cung đây mà.

“... Toàn bộ lôi xuống hết đi.”

Lúc thị vệ áp giải Vạn thị ngang qua mặt tôi, Tạ Trì kéo tôi ra phía sau lưng hắn, khiến cho Vạn thị cười chua xót, tim như c.h.ế.t lặng hỏi tôi một câu:

“Nếu như ngươi đã biết sự thật từ sớm, tại sao còn phải bày mưu để hại ta?”

Tôi ló đầu ra, rất tự nhiên trả lời:

“Ô, thật ra đều do ta đoán mò đấy, cơ mà… mới chốc lát đã khai ra hết rồi.”

“......”

Lãnh cung là nơi hẻo lánh, cách tẩm điện của phi tử rất xa, cách đài thanh mát còn có cả một vườn trúc rộng lớn.

Trận hỏa hoạn này chính là sự sắp đặt của tôi và Tạ Trì, tuy ngọn lửa không lớn, cũng chẳng ai thương vong, bởi vì không phải sự việc nghiêm trọng, cho nên không ai để lộ tin tức gì.

Nồi lẩu nhỏ tại điện Thừa Càn giờ đây đã đổi thành lò thịt nướng Đông Bắc.

Tôi cầm một miếng rau sống cuốn miếng thịt ba chỉ rồi bỏ vào miệng, ú ớ nói:

“Cho nên á, Vạn Sách đích thị là con trai của Lý Trường Xuân, chỉ là không biết vì nguyên do gì đã được Vạn Khởi Niên nuôi lớn. Ôi sao lại dại dột thế, không biết bản thân hắn có biết chuyện này không nhỉ?”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 15: Chương 15



“Cũng khó nói lắm.” Tạ Trì cầm đôi đũa công cộng, trở miếng thăn bò đã tẩm vị.

“Giả dụ như hắn đã biết chuyện này, không lẽ không vội vàng gấp rút muốn trả thù người đã g.i.ế.c hết cả gia tộc của mình sao? Vậy mà còn có thể nhịn nhục cho đến tận bây giờ? Mà lão già Vạn Khởi Niên này cũng không biết nghĩ gì, g.i.ế.c cả nhà người ta còn đi nuôi con dùm người ta nữa chứ.”

Tôi vén mấy sợi tóc mai bên tai, nói tiếp: “Nếu như không biết chuyện, vậy thì tại sao còn âm thầm thư từ qua lại với hoàng đế? Nội dung trong thư quan trọng đến mức vừa đọc xong đã phải đốt đi?”

Tạ Trì gắp miếng thăn bò vừa nướng xong vào chén tôi, thờ ơ nói:

“Biết hay không biết thì đi hỏi trực tiếp là được chứ gì, hắn cũng đã tự nói sẽ hồi kinh sớm, đến lúc đó vẫn phải nhập cung diện thánh thôi.”

“Một đao trực tiếp đ.â.m vào mục tiêu? Hay là nói cạnh nói khóe? Thôi, sao cũng được, dù sao hoàng đế vẫn là cậu, hỏi không được hắn cũng không dám một đao đ.â.m thẳng vào người cậu đâu hầy.”

Tôi triệt để dẹp hết mọi suy nghĩ, chú tâm vào ăn thịt.

“Còn không tới mười ngày nữa chính là gia yến trung thu, nói không chừng đây chính là bữa cơm cuối cùng của chúng ta đó.”

“Rồi sao nữa?”

“Thì… tớ vẫn muốn xuất cung một chuyến.”

Tôi nhìn hắn chớp mắt lia lịa.

Tạ Trì thở dài nhìn tôi một cái, không nói gì thêm.

Hắn lấy ra một miếng ngọc bội tựa như tấm lệnh bài đưa cho tôi, chỉ đơn giản nói một câu ngắn gọn: “Không có tớ bên cạnh, mọi chuyện đều phải cẩn thận.”

Và thế là… Sang ngày thứ hai, tôi thay một bộ thường phục, bỏ một bọc ngân lượng đầy ắp vào trong túi áo rồi xuất cung.

Tạ Trì còn sắp xếp thêm vài thị vệ đi theo tôi để bảo vệ, chỉ cần theo sau tôi, không quá gần cũng đừng quá xa là được.

Dạo trên con phố lớn trong Đế Kinh, tôi mới cảm nhận được sự phồn hoa như mộng thời thiên cổ, sự huyên náo và liễm diễm của tự do.

Đích thực thoải mái hơn trong cung cấm nhiều.

Tôi đi dạo vòng quanh từng căn tiệm, trong lòng đang bàn tính không biết bên này có thể mở một tiệm lẩu không, chính là loại haidilao phiên bản cổ trang ấy; bên kia còn có thể mở một phòng nhạc, chế tạo đàn guitar hát dân ca; bên góc phố này còn có thể mở một tiệm sách, viết chút truyện đam mỹ kiếm vài đồng lẻ.

Sau một hồi động não, sử dụng hết tất cả chất xám, tôi dừng chân trước cửa một căn lầu xanh.

Dù sao thì, nhân vật xuyên không chưa bước chân vào lầu xanh thì không được tính là đã từng xuyên không nhỉ?

Tôi quay ra sau nhìn đám thị vệ rồi nói một câu: “Không cần đi theo nữa.” Vừa tính bước vô cửa liền bị một thẩm nương trang điểm không đều ngăn lại:

“Cô nương, nơi này của bọn ta là nơi tiêu khiển uống rượu hoa của các lang quân, chứ không có tiết mục nào phục vụ cho nữ tử cả.”

Tôi nhìn rồi cười, rút ra túi ngân lượng tung hứng trên tay.

Vị thẩm nương đó ngẫm nghĩ một chút, khuôn mặt vẫn rất khó xử, do dự nói: “Cô nương à, ta cũng chỉ là dựa theo quy tắc hành sự mà thôi, trông cô nương ăn mặc cũng rất thể diện, không giống với loại người làm khó người khác. Thật không giấu gì cô nương, đi thẳng thêm mười thước chính là Nam Phong quán, nơi đó có phấn diện tiểu sinh, chắc sẽ rất hợp ý của cô nương đấy.”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 16: Chương 16



Được thôi, ngân lượng không đủ nhiều chứ gì?

Tôi trưng ra bộ mặt còn khó xử hơn bà ta, lại lấy ra một túi ngân lượng, giả vờ làm thân nhét vào tay bà ta: “Thật không giấu gì, hôm nay ta tới đây là để tìm quan nhân nhà ta, nữ nhân chúng mình, nhà nào không gặp phải những chuyện bê bết này đâu, cũng đừng làm khó nhau như thế.”

Nghe thế, bà ta càng không vui rồi: “Thế thì không được, ta mà thả ngươi vào, lỡ như bên trong xảy ra chuyện gì, cặp đôi trẻ các người phá chén cơm của ta thì sao?”

Trong lòng tôi phát bực, cắn răng đối phó bảo rằng không có đâu, nhưng đôi mắt vẫn láo lia tìm kiếm, trong một rừng đàn ông, chọn ra người đẹp trai nhất, mở miệng nhìn hắn hét lớn: “Quan nhân!”

Mặc kệ sự ngăn cản của thẩm nương, tôi trực tiếp xông thẳng vào trong rồi khoác lấy cánh tay của người đó, gấp gáp nhỏ giọng nói: “Thiếu hiệp, cứu mạng, phía sau có người truy sát ta, huynh đưa ta vào trong, ta sẽ trả ngân lượng cho huynh nhé!”

Người đàn ông đó sầm mặt lại, nhưng hắn không hề hất tay tôi ra, chỉ trừng mắt nhìn thẩm nương đang đuổi theo, rồi mặc sức cho tôi khoác tay hắn bước lên hoa lâu.

Cả đoạn đường tôi đã hứng chịu bao nhiêu ánh nhìn soi mói, vẫn một bước không rời đi theo hắn vào phòng riêng, sau khi thở phào nhẹ nhõm, tính mở miệng nói lời cảm ơn thì lại bị hắn cướp lời: “Gan của ngươi cũng to lắm.”

Tôi cười ha hả trả lời: “Đại ân không thể biểu đạt bằng lời, tiêu phí của thiếu hiệp hôm nay sẽ do bổn cô nương ta thanh toán.”

Thiếu hiệp cong môi nói: “Cũng không tính là đại ân gì, chỉ là ta rất hiếu kỳ, một nữ tử như cô nương đây, cho dù nói dối cũng phải bước vào lầu xanh này, rốt cuộc là đang muốn làm gì nhỉ?”

Người ta đã sẵn tiện giúp mình một phen thì tôi cũng không định giấu diếm gì.

“Không giấu gì thiếu hiệp, ta chẳng qua là muốn đến xem thử ở trong này có thể làm ăn được gì thêm không đó mà.”

Thiếu hiệp nhướng mày, cầm chung rượu lên uống rồi hiếu kỳ hỏi tiếp: “Chi bằng cô nương nói rõ hơn?”

“Đơn giản mà nói thì chính là xây một cái vũ đài cỡ lớn, ví dụ như cuộc thi the voice, thần tượng quốc phong 101, dương xuân bạch tuyết hoặc các vũ điệu phong lưu, do bách tín bình thường chọn một nhóm chủ chốt bằng cách mua các sản phẩm được chỉ định, còn có thể khiến cho nền kinh tế trở nên phồn hoa hơn…”

Nói ngon trớn quá lố luôn, trong câu trong từ toàn là hiện đại hóa.

Nhưng thiếu hiệp chỉ cười cười đáp:

“Các nữ tử tầm thường ra vào thanh lâu, sẽ bị nghi ngờ đến sự trong sạch và thanh danh của bản thân, cô nương có chút người si nói mộng rồi đấy.”

“Nơi đây là thanh lâu, chứ không phải kỹ viện. Huống hồ chi dân phong Đế Kinh lại cởi mở đến thế, nếu đã tồn tại Nam Phong quán, vậy thì tại sao nữ tử lại không thể vào thanh lâu? Sở thích và thẩm mỹ đều là quyền tự do của mỗi người, nói trắng ra thì chỉ là mua vui tiêu khiển, nữ tử là không được xem mỹ nhân ca múa sao?”

“Tư tưởng của cô nương rất tân tiến, ta có thể lý giải được, nhưng không có nghĩa thế nhân đều có thể lý giải.”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 17: Chương 17



“Dân trí chưa khai mở, đương nhiên cần phải có người tiên phong. Tuy rằng muốn lay động lòng dân là trọng trách còn rất xa vời, nhưng hoàng thành Đế Kinh, dưới chân thiên tử, còn biết bao nhiêu quan nhân quyền cao chức trọng, chắc chắn sẽ có người chịu đứng ra để biểu soái…”

Sau khi tôi thao thao bất tuyệt, phát hiện ra bản thân có chút quá đà, liền cười hề hề hai tiếng, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề:

“Mạo muội xin hỏi danh tính của thiếu hiệp.”

Người đó rót cho tôi tách trà, từ tốn đáp: “Bỉ nhân họ Vạn, danh xưng một chữ Sách.”

Tôi như bị chích điện đứng hình tại chỗ, ngay lập tức đứng lên hành lễ:

“Nghe danh tướng quân đã lâu.”

Nhưng hắn lại nhanh tay đỡ tay tôi dậy và nói: “Ta nên xưng hô với cô nương thế nào?”

Tôi suy nghĩ vài giây, vẫn là nên khai đích danh của mình:

“Gọi ta Thẩm Giao là được.”

“Chữ lót của Thẩm cô nương cũng rất mới lạ, không thường gặp.”

Tôi lặng lẽ quan sát toàn thân của hắn, sau khi xác nhận không có vũ khí bên mình, mới dám can đảm dò thám hỏi: “Tướng quân, ta có một cố hữu họ Lý, tuổi tác cũng xấp xỉ với ngài, chỉ tiếc thân thế bi thảm, mỗi ngày nhớ lại liền không nhịn được mà đau buồn rơi lệ.”

“Nếu cô nương tin tưởng, Vạn mỗ nguyện vì cô nương giải đáp phân ưu.”

Tôi cười cười, dùng tay xoay tròn cái tách trên bàn, để cho bản thân đừng vì căng thẳng mà phát run.

“Bạn ta lúc nhỏ gặp phải bi kịch diệt môn, chỉ mỗi mình hắn là còn sống sót, sau này được kẻ thù nuôi dưỡng, suốt ngày đều thấp thỏm lo sợ, bản thân như đi trên lớp băng mỏng.”

Vạn Sách chỉ lẳng lặng ngồi nghe, cầm chung rượu kề lên môi rồi quay đầu ra phía bên ngoài thanh lâu từ cửa sổ, không phân biệt được đó là biểu cảm gì.

“Ngài nói xem, có khi nào hắn vẫn muốn tưởng nhớ đến phụ mẫu thân nhân, rồi âm thầm lập mưu tính kế báo thù cho họ không?”

Vạn Sách thình lình quay mặt sang nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt trở nên sắc bén, nhưng vẫn không xác định được đó là cảm xúc gì.

“Chuyện này cũng là lẽ thường tình thôi.”

“Thật ra…”

Tôi vừa tính mở miệng nói tiếp, lại bị hắn ngắt lời giữa chừng:

“Chi bằng bây giờ cô nương tỏ rõ thân phận, không cần chơi trò nhìn mặt đoán ý với Vạn mỗ như thế, từ lúc cô nương mượn Vạn mỗ để bước vào hoa lâu, ý đồ đã quá đỗi rõ ràng, ta liền biết cô nương không phải là người tầm thường rồi.”

Tôi: ……

Không hề luôn, không hề biết sẽ gặp ông luôn đó!!!

Chuyện đến nước này, tôi chỉ đành đứng dậy chắp tay, căng da đầu lên cung kính nói: “Tướng quân tâm sáng như gương, nô tỳ chính là nữ quan ngự tiền, hoàng thượng cảm niệm tướng quân tại ngoại thuyền xe vất vả, nên đã đặc thỉnh tướng quân vào cung để diện thánh.”

Vạn Sách nhướng mày: “Ồ? Nhưng rõ ràng ta đã trình tấu, đến ngày mai mới có thể hồi kinh, vậy thì hoàng thượng làm sao có thể phái ngươi đến mời ta vào hôm nay?”

Mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa: “Hoàng thượng… yêu tướng quân như thân nhân trong nhà, biết rõ tướng quân là người giàu cảm xúc, nên…”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 18: Chương 18



Khuôn mặt của Vạn Sách lộ ra vẻ “ngươi diễn tiếp đi”, rồi lãnh đạm nói: “Nếu hoàng thượng đã yêu mến vi thần đến thế, há chẳng phải vi thần đã phạm tội khi quân rồi sao?”

Tôi sốt ruột đến nỗi xém chút là quỳ xuống khấu đầu, nhưng thông qua cuộc đối thoại này, dường như tôi mơ hồ cảm nhận được, quan hệ giữa tướng quân và hoàng thượng, không hề như nước với lửa giống những gì trên tấu sớ thể hiện, cũng không hẳn chỉ đơn giản là quan hệ quân thần chính trực như thế.

Tôi cắn răng, quyết định cược một ván.

“Tướng quân, hoàng thượng đang gặp nạn, bè cánh của Vạn Khởi Niên lòng lang dạ sói, ẩn nấp đã lâu, nắm giữ hơn một nửa thế lực đương triều, không bao lâu sau, e rằng sẽ diễn ra cảnh xung đột vũ trang… Mong tướng quân có thể xuất binh tương trợ kịp thời, nếu tướng quân có thể giữ thiên hạ giang sơn thái bình, hoàng thượng ắt sẽ đảm bảo phủ tướng quân trăm năm vinh hoa!”

Vạn Sách trầm mặc một hồi lâu mới chầm chậm mở miệng:

“Gia tộc Lý thị của ta, bao đời trung liệt, cho đến c.h.ế.t cũng đang bình thiên hạ thay cho thiên gia, chỉ mong sơn hà vĩnh cố, quốc thái dân an."

“Ta chỉ muốn hỏi hoàng thượng một câu, người có thể thực hiện lời hứa năm xưa, phúc thẩm thảm án diệt môn của Lý thị, đem chân tướng công bố với thiên hạ, trả thanh danh lại cho gia tộc ta?!”

Tôi rút ra tấm lệnh bài bằng ngọc mà Tạ Trì đưa cho tôi, trịnh trọng đáp:

“Vật này xem như là lời hứa của thiên tử.”

Vạn Sách vừa nhìn đã rõ, hắn cười rồi quỳ xuống, nghiêm nghị hành lễ:

“Thần, nguyện vì thiên tử hiếu trung đến cùng.”

Sau khi hồi cung, tôi vội vàng chạy đến điện Thừa Càn để trần thuật lại tất cả mọi chuyện cho Tạ Trì nghe, rồi đích thân đi đến thiên lao một chuyến, tôi dừng ngay trước đại lao đang giam giữ Thúy Hoa.

“Hoàng hậu nương nương đối với ngươi không tệ.”

Thúy Hoa không thèm nói gì, giống như không nghe thấy gì vậy, đến cả nhìn cũng không muốn nhìn tôi một cái.

Chỉ thiếu tờ giấy với dòng chữ “cái gì tôi cũng sẽ không khai” dán lên trên mặt thôi đó.

Tôi cười cười, cũng không để tâm lắm.

“Hôm nay ta đến, cũng không mong sẽ moi được tin từ cô. Cô chỉ cần giúp ta việc này, ta liền thả cô đi, đảm bảo cô bình an vô sự.”

Thúy Hoa hừ lạnh một tiếng: “Cùng là hạ nhân trong Phụng Nghi cung, vậy mà ta không biết ngươi còn có bản lĩnh thông thiên này.”

Tôi chớp chớp mắt: “Thế ngươi nghĩ quý phi nhà ngươi tại sao lại bị phế?”

Sắc mặt của cô ta càng khó coi hơn, nhưng vẫn mở miệng ra trả lời:

“Ngươi muốn ta làm gì?”

“Quay về nói với chủ tử của ngươi, Vạn thị đã khôi phục tước vị quý phi, mọi thứ đều ổn thỏa.”

“... Các ngươi muốn làm gì tiểu thư?”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 19: Chương 19



Tôi rất cố gắng nhập vai trong bộ dạng đại phản diện:

“Vốn dĩ hoàng thượng muốn lập tức xử tử ả ta, nhưng không may lại đụng phải tiết trung thu, trên tấu chương của Khâm Thiên Giám có nói, trước ngày trăng rằm hoàng thành không được gặp những cảnh tượng m.á.u me, nếu không thì sẽ xung đột với quốc vận. Mã phủ thừa tướng quyền thế ngất trời, thiên tử không muốn đắc tội, chỉ cần ngươi chịu giấu đi, sau khi xong việc, ta đảm bảo nhà ngươi một đời vinh hoa phú quý, sung túc viên mãn.”

Thúy Hoa trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng trả lời: “Được.”

Tôi nở nụ cười hài lòng, quay người rời đi.

Bởi vì trong lòng tôi chắc chắn rằng tính mạng cả nhà của Thúy Hoa đều bị Vạn phủ nắm trong tay, cô ta nhất định sẽ bẩm báo lại với Vạn phủ không sót chữ nào.

Quả nhiên không trật vào đâu được, ngay đêm hôm đó, Vạn Khởi Niên dẫn theo phu nhân của lão ta vội vàng nhập cung đến điện Thừa Càn, mở miệng liền muốn gặp quý phi.

“Phu nhân mang bệnh nặng trong người, điều tưởng niệm duy nhất chính là muốn gặp con gái nhỏ một chút, cầu xin hoàng thượng phê chuẩn.”

Tạ Trì ngả người ra, lười nhác nói:

“Quý phi không khỏe trong người, thái y giao phó cần phải tĩnh dưỡng, e rằng không tiện gặp ai, ái khanh vẫn là nên quay về đi.”

“Ý của hoàng thượng chính là, trước gia yến trung thu, cả nhà của lão thần không có cách nào gặp mặt đoàn tụ rồi?”

Tạ Trì cong môi lên mỉm cười.

“Đương nhiên là không.”

Khuôn mặt của Vạn Khởi Nhiên thoáng qua một tia hung ác, nhưng vẫn phải gượng cười nói:

“Vậy thì lão thần hôm nay, nguyện chúc hoàng thượng, phúc thọ an khang, trường lạc vị ương.”

Tạ Trì không đáp lời, xua tay một cái, ngụ ý bảo lão ta cút đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng rời đi của Vạn Khởi Niên, nhịn không được có chút cảm khái:

“Xem ra trận chiến này không đánh không được rồi.”

Tạ Trì nghiêng mặt nhìn tôi: “Cậu sợ à?”

Tôi lắc lắc đầu, trầm ngâm một lúc lại gật gật đầu.

Tạ Trì cười tôi rồi đứng dậy, nắm lấy cổ tay tôi bước ra ngoài.

Tôi kinh ngạc hỏi hắn: “Ơ, đi đâu thế?”

Hắn đi đằng trước kéo theo tôi, đầu cũng không thèm quay lại nói:

“Không phải sợ rồi à? Đưa cậu đi trốn…”

Thế là nửa canh giờ sau, tôi cùng Tạ Trì đứng trước Trích Tinh lâu cao chót vót mắt lớn nhìn mắt nhỏ.

Tôi nghiêm túc hỏi hắn: “Trên đó có kính viễn vọng không?”

Tạ Trì có chút cạn lời lắc đầu.

“Ò, ok nha.” Tôi gật đầu biểu thị bản thân đã biết rồi, sau đó xoay người tính rời đi.

Tạ Trì nhanh tay lẹ mắt kéo tôi lại: “... Cô bé lười biếng, tớ cõng cậu lên trên được chưa?”

Tôi tưởng tượng đến cảnh Tạ Trì cõng tôi lên trên, nhịn không được liền nổi da gà khắp người.

Cuối cùng vẫn là thở dài một hơi và thỏa hiệp nói: “Đi thôi đi thôi.”
 
Back
Top Bottom