Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,638
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMhoFN1zS4ZBL3_WDZR7T8VeBfz8_hstrYFP8L_ODUL-MenGIuiwVKPkY-LELx77k0XvlgVtuIJhkEJPP4gfuyzFd4msMQUV6VUHpjjP7yXBKsjinRMqp0Hkx7CKJ_vqRyXTbw_Q4KrexEwAS9XBLkN=w215-h322-s-no-gm

Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Tác giả: Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Thể loại: Xuyên Không, Hài Hước, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019

Thể loại: Cổ Đại, Hài Hước, Xuyên Không, Ngọt

Team dịch: Cá Mặn Rất Mặn

Giới thiệu

Tôi và thanh mai trúc mã đồng thời xuyên không rồi.

Hắn trở thành hoàng đế cửu ngũ chí tôn, còn tôi lại xuyên thành cung nữ chà bô trong dịch đình???

Ủa? Có nhầm lẫn gì không vậy?

Trong cơn tức giận, tôi liền kéo cổ long bào quát lên: “Tớ muốn làm Thái Hậu!”

Nhưng hắn lại lười nhác nắm lấy cổ tay tôi và nói: “Cùng lắm phong cho cậu làm quý phi, đừng có nói tớ không rộng lượng à.”​
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 1: Chương 1



Tôi và thanh mai trúc mã đồng thời xuyên không rồi.

Hắn trở thành hoàng đế cửu ngũ chí tôn, còn tôi lại xuyên thành cung nữ chà bô trong dịch đình???

Ủa? Có nhầm lẫn gì không vậy?

Trong cơn tức giận, tôi liền kéo cổ long bào quát lên: “Tớ muốn làm Thái Hậu!”

Nhưng hắn lại lười nhác nắm lấy cổ tay tôi và nói: “Cùng lắm phong cho cậu làm quý phi, đừng có nói tớ không rộng lượng à.”

1.

Tôi xuyên thành tỳ nữ thân cận của hoàng hậu, khi tôi quăng trâm cài ngàn vàng của quý phi xuống Hồ Thái Dịch, trùng hợp thay hoàng đế cũng vừa đến.

Tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, chỉ có mỗi mình tôi trân mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt giống với thanh mai trúc mã của tôi y đúc, giống như trong giấc mơ liền mở miệng nói: “Hề lô!”

Vậy mà hắn lại không tiếp lời trêu ghẹo của tôi, chỉ lạnh lùng nói: “Phạt đến dịch đình chà thùng phân ba tháng.”

Trên đường đi đến dịch đình làm khổ sai, Lý công công hầu hạ hoàng đế đột nhiên xuất hiện, cung kính nói với tôi: “Cô nương, hoàng thượng mời người đến điện Thừa Càn một chuyến đó ạ.”

Nghe được câu nói này, trong lòng tôi đã có bảy phần chắc chắn.

Khoan nói đến dung mạo và giọng nói giống hệt như nhau, nếu thật sự là hoàng đế thời cổ đại không bị tráo ruột, e là khi ở bên Hồ Thái Dịch mình đã bị lôi xuống trảm thẩu rồi.

Chứ dễ gì mà không đánh không rằng chỉ phát đi dịch đình chà bô, lại càng không phái người đến chặn đường giữa chừng như vậy.

Tôi vứt cái giẻ lau hôi rình xuống, rồi hiên ngang đi đến điện Thừa Càn, chuẩn bị cùng với trúc mã của tôi, Tạ Trì nhận thân.

Vừa bước chân vào đại điện, liền đối mặt với một thanh niên đang ngồi trên ngai vàng.

Lãnh đạm, bực dọc, mệt mỏi.

Ngoại trừ khuôn mặt điển trai giống y đúc, trên người của hắn không hề có một chút bóng dáng nào của Tạ Trì cả.

Không đúng.

Tâm mi tôi khẽ giật, cố gắng nở nụ cười trên môi, nhưng trong lòng đột nhiên lại xộc lên cảm giác bồn chồn lo lắng.

“... Nô tỳ to gan, dám nhìn thẳng vào mặt hoàng thượng như thế!”

Lý công công bên cạnh có chút tức giận trách mắng, hiển nhiên ông không thể hiểu được ý đồ của hoàng thượng cho gọi tôi là gì, lâu lâu lại nhướn mày nhìn sang, để dễ suy đoán được tâm tư của hắn.

Tuy tôi không c.h.ế.t tâm, nhưng vẫn phải cứng nhắc quỳ xuống:

“Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng.”

Tôi hơi cúi đầu, liền nghe được giọng nói quen thuộc đó phát ra:

“Đã là khấu kiến, tại sao lại không khấu đầu?”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 2: Chương 2



Tôi ngước lên, mặt không đổi sắc, ra vẻ nghiêm túc đáp:

“Hồi bẩm hoàng thượng, nô tỳ vừa mới đứng nắng không bao lâu, cảm thấy đầu đau như búa bổ, cho nên không thể khấu đầu ạ.”

“......”

Cả một đại điện chìm trong sự yên lặng, thậm chí giọng nói đầy nghị lực của tôi vẫn còn văng vẳng bên tai.

Bỏ qua dấu chấm hỏi to đùng đang dựng đứng trên đầu của Lý công công, vừa nhìn thì tôi đã bắt gặp được khóe miệng của tên cẩu hoàng đế đang khẽ giật giật.

Nội tâm tôi gào thét cuồng loạn, chạy đâu cho thoát với bà! Tạ cẩu!

“E hèm…” Hoàng thượng tằng hắng lại cổ họng, điều chỉnh lại tư thế, rồi mở miệng:

“Ngươi tên là gì?”

“Bẩm, nô tỳ họ Ni, tên Lão Mẫu.”

(Thuần việt chính là Mẹ Của Ngươi.)

Lý công công tuôn mồ hôi đầy trán, sợ đến run rẩy luôn rồi.

“Là hai chữ nào?”

“Bẩm, Lao trong lao công, Mẫu trong mẫu đất ạ.”

(Trong tiếng Trung, những từ này đều đồng âm hoặc đồng nghĩa, 泥老母 tức là mẹ của ngươi, chữ 老 lão đồng âm với 劳 lao, còn từ 母 khác âm với 苗 nhưng lại đồng nghĩa là Mẫu.)

Hoàng thượng hít một hơi thật sâu, ánh mắt dời đi nơi khác, biểu cảm càng trở nên kỳ lạ hơn rồi:

“... Hôm nay ở bên Hồ Thái Dịch, tại sao ngươi lại bất kính với quý phi?”

Tôi trầm mặc một lúc, suy nghĩ rồi mở miệng đáp:

“Không dám giấu gì hoàng thượng, vốn dĩ nô tỳ đang cùng hoàng hậu nương nương ngắm cảnh thưởng hoa tại Mãn Phương viên, nào ngờ quý phi nương nương không hành lễ đã đành, vừa đến đã xuất khẩu cuồng ngôn, nô tỳ chỉ nói lại một câu thôi, quý phi liền cho người đi tới xé y phục của nô tỳ, còn muốn tống nô tỳ xuất cung để bán cho bọn buôn người nữa đó…”

Tôi trần thuật một hơi hết đầu đuôi câu chuyện, thấy tên hoàng thượng không có phản ứng gì, nhưng khóe môi của hắn lại lộ ra nụ cười khó hiểu và nhìn thẳng vào tôi.

Lý công công thấy hoàng thượng không nói gì, liền tinh mắt tiếp lời:

“Tuy rằng tính cách của quý phi nương nương có hơi ương bướng, nhưng cũng không phải là người không nói đạo lý, chắc là cô nương đã nói câu gì mới khiến cho quý phi nương nương giận dữ đến thế.”

Sắc mặt tôi lạnh lùng nhìn lão:

“Thứ năm cuồng loạn, cho tôi năm mươi tệ tôi sẽ kể hết câu chuyện cho ông nghe nha!”

“Hahahahaha!!!~”

Vừa dứt lời, tiếng cười như nước chảy của hoàng thượng vang vọng khắp điện Thừa Càn.

Lý công công kinh ngạc không biết làm gì liền lập tức quỳ xuống khấu đầu, còn tôi thì đứng dậy vươn vai, ánh mắt khiêu khích nhìn sang Tạ Trì.

Sao hả? Chịu hiện hình rồi à? Còn ra vẻ boy lạnh lùng đồ he, rớt đài rồi chứ gì!
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 3: Chương 3



Nửa tiếng sau, trong điện Thừa Càn bày ra cả bàn lẩu bốc khói nghi ngút.

“Tớ chỉ là đi ra ngoài mua rau giúp mẹ thôi, đột nhiên nghe được một tiếng hú còi rất lớn, còn chưa kịp nhìn rõ xe gì thì tớ đã xuyên mất rồi.” Tôi nhét miếng thịt cừu vừa nhúng vào miệng, hung hăng nói.

Đối diện tôi chính là Tạ Trì đang xắn tay long bào lên chìa đũa ra gắp thịt, nghe tôi nói thế hắn liền khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ mặt thần bí: “Ngã tư phố cổ Bích Thủy?”

Tôi cũng bị lời nói của hắn làm cho sững sờ, ngước lên nhìn hắn rồi chậm rãi hỏi:

“Đừng có nói là chính cậu đã tông cho tớ hồn lìa khỏi xác nha…”

Bầu không khí liền ngưng đọng vài giây, Tạ Trì ngồi thẳng người lên, sắc mặt lạnh lùng nói: “... Không phải tớ à nha.”

Giây tiếp theo tôi liền nhào tới và ngồi lên người hắn, nắm lấy cổ long bào chửi bới:

“Cái thằng rắm này! Tớ bị cậu hại thê thảm lắm có biết không hả? Xuyên đến cái nơi chim không thèm ỉ*, không có wifi, không có máy lạnh đến cả giấy vệ sinh cũng không có! Với lại rõ ràng cậu là người tông tớ cơ mà! Kết quả ngược lại cậu làm hoàng đế còn tớ lại là cung nữ pháo hôi vậy chứ!”

“Giàu sang phú quý chớ quên nhau, cậu không phong cho tớ làm thái hậu thì thật không có nghĩa khí quá!”

Tạ Trì nhớt thây đến nỗi không thèm phản kháng luôn đó, hắn nằm sải lai trên mặt đất, nắm lấy cổ tay tôi lười nhác nói:

“Đừng có quá đáng à nha, cùng lắm là phong cho cậu làm mẹ công chúa, để thỏa mãn đam mê làm mẹ người ta của cậu.”

Tôi giận đến run người, muốn bóp c.h.ế.t tên cẩu hoàng đế này để soán ngôi làm nữ đế dễ sợ.

Nhưng Tạ Trì lại lộ ra một nụ cười rất gian xảo và nói: “Hay là tớ phong cho cậu làm quý phi để tiêu khiển hầy? Đừng có nói tớ không có rộng lượng à nha.”

“Ai muốn làm vợ cậu cơ chứ!”

Cuối cùng Tạ Trì giơ đôi tay lên đầu hàng thỏa hiệp:

“Rồi rồi rồi, thái hậu thì thái hậu.”

Thế là hắn lập tức cho triệu ngay lễ bộ thượng thư vào.

Tạ Trì chỉ đại vào tôi rồi nói: “Trẫm muốn phong nàng ấy làm thái hậu.”

Lễ bộ thượng thư quỳ xuống dập đầu:

“Hoàng thượng! Vạn lần không thể! Các cấp vị trong cung đều phải thăng tiến trong sự quản chế nghiêm ngặt! Nếu sắc phong như thế, từ trước đến nay vẫn chưa có tiền lệ… (trong này bao gồm 500 chữ tấu sớ).

Tạ Trì liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt đó đang nói: “Nhìn đi, không phải tớ không cho cậu làm đâu nha!”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 4: Chương 4



Tôi trợn trắng mắt, trong lòng đương nhiên biết rằng chuyện này tuyệt đối không có khả năng rồi chỉ là xuyên qua đây cũng được một số ngày rồi, trong lòng thật sự rất bức bối, muốn dựa vào quyền thế để làm loạn một phen cho hả dạ.

Bây giờ tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn trở về với xã hội văn minh hiện đại mà thôi.

Lúc tôi hống hách với quý phi bên Hồ Thái Dịch, chẳng qua chỉ là muốn gia tăng tiến độ. Không cần biết là bị giáng tội c.h.ế.t hay là có cơ hội xuyên trở về, cũng đều tốt hơn khi ở lại cái nơi cung cấm ăn thịt người như thế.

Nhưng điều đáng mừng chính là, tôi cùng với thanh mai trúc mã của mình đều xuyên không về đây, có người chăm sóc và phó thác còn đỡ hơn là lẻ loi một mình buồn muốn chết.

Nếu như… có thể đem theo hắn về chung thì…

“Phàm là những nữ tử tầm thường đều phải bắt đầu từ tước vị quan nữ tử, nếu như bệ hạ thật sự thấy thích, cũng có thể phá lệ phong làm đáp ứng…”

Lễ bộ thượng thư vẫn đứng đó khuyên bảo hết nước hết cái.

Vậy mà Tạ Trì vẫn chưa chơi đủ, hắn mở miệng chọc ghẹo: “Nếu như trẫm nhất quyết muốn phong nàng ta làm thái hậu thì sao?”

Lão ta ngẩng mặt lên trời, chắc nịch đáp: “Thần - nguyện lấy cái c.h.ế.t để can ngăn!!!”

Tạ Trì mở miệng với giọng điệu buông thả: “Vậy thì lôi xuống c.h.é.m đầu đi!”

Tôi và lễ bộ thượng thư: ???!!!

Rồi tôi quay sang nhìn Tạ Trì, thần thái này còn mang theo sự châm chọc ác ý, tình cảnh này giống y hệt như ban đầu mới bước vào điện Thừa Càn.

Lạnh lùng, bất cần, ngập tràn sự sát phạt của đế vương nắm trong tay quyền sinh sát của mọi người.

Cậu làm bạo quân cũng đạt quá trời rồi đó.

Thị vệ bên ngoài đã giữ chặt lấy lễ bộ thượng thư, lão già vẫn còn sức nổi điên, trong miệng hô hào gì mà “yêu nữ họa thủy”, “vi họa triều cương” tùm lum.

Mà Tạ Trì chỉ nhếch mép, rồi đem đống sổ sách trong hộc ra, lãnh đạm nói: “Ngươi mua bán chức quan, tiết lộ đề thi khoa cử, khiến cho lòng dân nguội lạnh, đây không tính là nhiễu loạn triều cương sao?”

“Giam hắn vào thiên lao trước đi, rồi điều tra việc khoa cử lại từ đầu, tảo triều ngày mai phúc nghị cùng các ái khanh sau.”

Thế là tôi đứng đó nhìn lễ bộ thượng thư bị lôi đi như con chim cút đuối nước, trong lòng trống không chả nghĩ được gì.

Sao hắn nhập vai nhanh vậy trời?

Sao hình như chỉ có mỗi mình mình là người không thể hòa hợp với cả thế giới hả ta?

Tôi nhìn sang Tạ Trì, giơ ngón tay cái lên: Like.

Tạ Trì nhìn tôi chớp chớp mắt, sắc mặt đã trở về với bộ dạng lười nhác của thanh thiếu niên quen thuộc.

Hắn tính mở miệng nói gì đó thì Lý công công từ ngoại điện đi vào:

“Bẩm hoàng thượng, quý phi nương nương đang khóc lóc bên ngoài xin cầu kiến ạ!”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 5: Chương 5



Thế là, quý phi khóc lóc inh ỏi bước vào.

Quý phi họ Vạn, nhược liễu phù phong, xinh đẹp tuyệt trần.

Tóc mai có đôi chút lòa xòa, có vài sợi tóc đang rũ xuống trán, khuôn mặt xanh xao còn mang theo những giọt nước mắt.

Bộ dạng này, ai nhìn vào cũng sẽ thấy đau lòng thôi — Nhưng trừ tôi ra nha!

Tuy rằng tôi chỉ vừa xuyên về đây vài ngày, nhưng lại kết giao được một “chị em tốt” như hoàng hậu.

Có thể cô ta đã sớm phát hiện ra sự bất thường của tôi, ấy vậy mà vẫn tươi cười bao che cho qua chuyện.

Cô ta mặc cho tôi thỏa sức chơi đùa làm loạn trong nhà bếp để làm món bánh Quế Hoa — Tuy thành phẩm cuối cùng không được như ý cho lắm, nhưng cô vẫn dịu dàng an ủi tôi: “Không sao, thử vài lần sẽ thành thôi, đừng nản chí nhé!”

Đôi lúc cô cũng sẽ học tôi hát bài [Sứ Thanh Hoa] dù âm điệu của tôi hơi lệch, cũng sẽ cùng tôi học nhảy theo ban nhạc nữ Blackpink trong [How you like that].

Mặc dù nụ cười luôn nở trên môi, nhưng dưới đáy mắt cô lại chất chứa bao nhiêu nỗi buồn không nói thành lời.

Vì thế khi bên Hồ Thái Dịch, lúc quý phi nghênh mặt nhìn cô ấy trước mặt tôi, ngang nhiên châm chọc khiêu khích, mặt trong mặt ngoài bảo cô ấy là “khúc gỗ nhàm chán”, tôi liền lập tức nhe nanh múa vuốt bảo vệ cho phe mình.

Mặc kệ ngươi là quý phi hay không quý phi, trước tiên để tôi dùng thân phận bạn tốt xuất chiêu cái đã.

Chị đây đâu có sợ c.h.ế.t đâu, tao thích là tao quăng đồ mày đó được khum?

Nhìn thấy tôi như thế, sắc mặt của quý phi trở nên cứng đờ vài phút,

Tôi nhìn cô ta rồi nhe răng cười.

Ui cha cha, sắc mặt càng khó coi hơn rồi kìa…

Quý phi hơi khom người xuống hành lễ với Tạ Trì, rồi thút thít nói:

“Nha đầu cung nữ này giữa chốn đông người dám vô lễ với thần thiếp, hoàng thượng không xử trí ban c.h.ế.t thì thôi đi, ngược lại còn để mặc ả ta cười nhạo thần thiếp như thế.”

“Chẳng lẽ sau này hậu cung trên dưới đều có thể vỗ lễ không kiêng kỵ gì, vậy thì thân phận quý phi của thần thiếp chi bằng nhường cho ả ta ngồi luôn đi?”

Nghe cô ta nói thế, ánh mắt Tạ Trì chợt lóe lên:

“Ờ được đó.”

Quý phi: “......”

Rồi giờ muốn khóc cũng khóc không ra luôn.

“Hoàng thượng~ Người thật sự muốn sỉ nhục thần thiếp đến thế sao?”

Tạ Trì tỏ ra vô tội nói:

“Ta đã nói gì đâu.”

Quý phi cắn răng nghiến lợi:

“Thế hoàng thượng phải làm chủ cho thần thiếp, đem con nha đầu này đi xử trí đi, phải ngũ mã phanh thây để làm gương cho đám hạ nhân biết lễ độ.”

Tạ Trì đưa mắt sang nhìn tôi, còn tôi thì lo đá long nheo với hắn muốn rụng hết lông mi.

Hình như hắn nghiệm ra gì đó liền gật gật đầu nói:

“Lôi xuống dưới!”

Thế là hai tên thị vệ bước lên… Nhưng người bị giữ chặt lại là tôi???

Ờ thì…

“Hỗn xược!” Ánh mắt của Tạ Trì trở nên sắc bén hẳn, cầm tách trà bằng ngọc điêu khắc hoa văn ném thẳng vào người tên thị vệ, sau đó chỉ về phía quý phi quát lớn: “Trẫm nói là lôi ả độc phụ này xuống! Đày vào lãnh cung!”

Sắc mặt của quý phi nhất thời trắng bệch không còn một giọt máu.

Khi hai tên thị vệ phản ứng lại liền mau chóng lôi quý phi đi ra ngoài, cùng với những thị vệ còn lại.
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 6: Chương 6



Trong lòng tôi thầm nghĩ, tuy có hơi khoa trương một chút, nhưng cái tên bạo quân này cũng dễ sai bảo thật nhỉ…

Giây tiếp theo, Tạ Trì chỉnh lại cổ của long bào, thần sắc thư thái nói với tôi:

“À, có chuyện này tớ quên nói với cậu…”

“Mấy nay phê duyệt tấu chương mới phát hiện, ngôi vị hoàng thượng này của tớ sắp ngỏm rồi! Bên ngoại can thiệp triều chính, thực quyền nằm trong tay người khác, tớ chỉ còn cái vỏ ngoài rỗng tuếch mà thôi.”

“Cô gái quý phi vừa bị lôi xuống khi nãy, ba của cô ta là thừa tướng đương triều: Vạn Khởi Niên; anh của cô ta là Trường Dương đại tướng quân nắm binh quyền trong tay: Vạn Sách.”

Tôi: Hóa thạch-ing. Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu…

Một màn tĩnh lặng bao trùm lấy điện Thừa Càn, chỉ còn mỗi tôi run rẩy lắp bắp hỏi:

“Hôm nay cậu lôi cô ta vào lãnh cung, có khi nào ngày mai vương triều sẽ đổi họ luôn không?...”

Tạ Trì cười lên một tiếng thật sảng khoái:

“Thời đại hưng thịnh, điều ước của cậu sẽ thành hiện thực nha.”

Cuối cùng, Tạ Trì cũng phong cho tôi chức vụ cung nữ chưởng trà ngự tiền.

Nghe thì tốt đẹp thế đó, nhưng đến cuối, lỡ như vạn kiếm xuyên tim thì cả hai đều sẽ c.h.ế.t cùng nhau thôi.

Thế là, trước mặt mọi người tôi đều cười hề hề hầu hạ hoàng thượng, sau lưng thì tên hoàng đế này phải xắn tay áo đ.ấ.m lưng xoa bóp cho tôi.

Nhiệm vụ thường ngày của tôi là kể cho hoàng hậu nghe về tây du ký, về hồng lâu mộng, giờ đây đã trở thành cung nữ cận thân đứng nhìn Tạ Trì đấu khấu cãi nhau với quần chúng đại thần.

Cái gọi là cãi nhau, tức là mười người bước vào điện Thừa Càn, có năm người xin khoan thứ cho quý phi, ba người xin tha tội cho lễ bộ thượng thư, người thì kiến nghị xây cái am ở phía Đông, người thì xây tòa miếu ở phía Tây, rồi ngự thiện dùng món nào các kiểu, nghĩ đủ cách vét sạch quốc khố.

Tạ Trị dựa theo những gì bản thân hiểu biết chỉnh lý thành một cuốn《Bút Ký của Hoàng Đế》trong đống tấu sớ.

“Ngươi… Sử bộ thị lang, tham ô hối lộ, lôi xuống dưới!”

“Việt kỵ hiệu úy, không lo trị lý cấm quân, ngược lại còn quan tâm đến hậu cung của trẫm, lôi xuống dưới!”

“Thiếu khanh Đại Lý Tự, say rượu bạo hành hiền thê trong phủ, lôi xuống dưới!”

Có nhiều lúc, Tạ Trì chỉ ngắn gọn nhanh chóng quăng ra một chữ “Cút!” cho xong chuyện.

Mà những đại thần bị lôi ra ngoài, đa số đều bị lôi tới cửa điện, rồi được Lý công công gồng lấy nụ cười, dùng lời ngon tiếng ngọt đưa họ về.

Ấy thế mà, giữa đám lão già đó, chỉ có mỗi mình Vạn Khởi Niên là chịu đựng hay nhất, đã nửa tháng trôi qua rồi, ông vẫn không hề hỏi han đến bất cứ chuyện gì liên quan đến viên minh châu nhà ông.

Chỉ là da cười nhưng thịt không cười, cứ liên tục mỗi ngày đều đến thỉnh an hoàng thượng vậy đó.

Hỏi thăm càng nhiều, tôi càng cảm thấy Tạ Trì không còn sống được bao nhiêu ngày nữa.

Quả đúng như vậy, vài ngày sau, tấu sớ của Trường Dương đại tướng quân đã được đặt trên bàn của Tạ Trì.

Trong đó chỉ vỏn vẹn vài câu, dịch nôm na có nghĩa là:

“Con mẹ nó sức khỏe của ngươi vẫn ổn chứ hả?”

“Ông nội ngươi sắp về kinh rồi đây.”

“Ngươi làm gì em gái ta rồi hả?!”

“Đợi ông nội ngươi dẫn đại quân về đạp ngươi từ trên ghế rồng xuống đi!”

Tuy rằng câu cuối là do tôi tự đoán, nhưng chắc cũng tám chín không rời mười rồi.

Tạ Trì đọc xong, chỉ cười cười rồi thôi.
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 7: Chương 7



Tối hôm đó, bên cạnh nồi lẩu nhỏ trong điện Thừa Càn có thêm vài vò rượu hoa đào thượng hạng.

Tôi cùng Tạ Trì cụng ly, cười khổ nói:

“Nào, cạn chén đêm này, chúng ta dập đầu bốn phương tám hướng, Nam Bồ Tát, Bắc Giesu, tớ lại không tin không dập được về thế kỷ 21!”

Trước đó xem những tiểu thuyết xuyên không, nhân vật chính ai cũng là kim chủ đại đại, sao đến lượt bản thân xuyên không lại không có người thân, cô đơn lẻ bóng, thê thảm tội nghiệp như thế…

Cũng may vẫn còn Tạ Trì cái tên 250 này ở cạnh mình.

(250 tiếng Trung có nghĩa là con cún nha).

“Đồ nhóc con mê tín.” Tạ Trì cười rồi mắng tôi một câu, xong lại cầm chén rượu uống cạn.

“Sao chúng ta không nhớ một chút gì đó từ 《Tư trị thông giám》nhỉ? Hoàng đế của các triều đại làm cách nào để củng cố quyền lực vương quốc của họ? Chậc, để tớ nhớ lại mấy bộ phim truyền hình trong thâm cung quyền mưu họ đã làm gì nhỉ…”

Tôi có hơi ngà ngà say, chống lấy đầu rồi lầm bầm trong miệng.

Tạ Trì cong khóe môi lên, đưa tay lau đi vết bẩn trên mặt tôi, nhẹ nhàng nói:

“Nếu thật sự xem hết《Tư trị thông giám》rồi cậu sẽ hiểu, phim truyền hình đều là giả nhưng nó lại có logic, những âm mưu dương mưu trong lịch sử, chỉ cần nhân vật chính ăn thêm hai tô phở thì kết cục đã thay đổi xong rồi.”

“Cũng hay ha, thế mau vớt phở trong nồi lên ăn hết đi ông.”

Tôi dùng dằng cầm đũa chọc vào nồi lẩu để vớt bánh phở ra, nhưng bắp tay lại bất lực run rẩy thấy thương luôn.

Tạ Trì nghe tôi lảm nhảm liền thở dài một tiếng, nắm lấy tay tôi đặt vào lòng bàn tay hắn:

“Giao Giao, bé say rồi.”

Nghe hắn nói thế, tôi liền có chút ngẩn người.

Ngoại trừ Tạ Trì, đã lâu lắm không ai gọi tên thật của tôi như thế nữa.

Tôi là Thẩm Giao, đã từng sáng chín chiều năm mệt nhoài sớm tối, sống một cuộc sống bình lặng và tầm thường như thế; cũng sẽ có hôm tôi thức đến ba giờ sáng để vùi đầu vào những cuốn tiểu thuyết trên mạng, tưởng tượng rằng nếu một ngày nào đó mình xuyên không đến thời cổ đại — mình sẽ dẫn muối bán đường làm giàu, sáng chế hàng vạn cuốn thơ ca, phong tước hầu rồi sống một cuộc sống sung túc trong giang hồ.

Nhưng bây giờ thì sao?

Muốn đòi quyền bình đẳng cho phụ nữ, nhưng lại ỷ vào hoàng quyền của phong kiến, tống quý phi vào lãnh cung để bảo vệ tính mạng cho bản thân.

Muốn tiếp nối truyền thống bị đứt đoạn của các thánh nhân, vì vạn thế mà xây dựng thái bình, nhưng đến cuối cùng phải chui rút trong điện Thừa Càn, cùng với Tạ Trì làm khùng làm điên sớm tối.

Bởi vì có sự tồn tại của Tạ Trì, khiến cho cuộc sống bế tắc của tôi có một chút hy vọng, nhưng đến cuối tôi lại nhận được thông báo rằng mình sắp ngỏm đến nơi?

Không biết đây có phải ảo giác hay không, hình như tôi thấy điện Thừa Càn đang bị rách toạt ra một cái lỗ, từng luồng gió lạnh đang thổi vào xào xạc.

Tôi ôm lấy đôi vai đang sởn gai ốc, nhỏ giọng nói:

“Tạ Trì, tớ muốn xuất cung.”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 8: Chương 8



Tạ Trì gật gật đầu, lơ mơ nói:

“Ra cửa quẹo trái, cám ơn.”

Tôi: “Rồi cám ơn cái gì?”

Đột nhiên tôi tỉnh táo lại được vài phần.

Ngay lập tức cuộn tay thành nắm đ.ấ.m tẩn lên đầu hắn một cái rõ đau:

“Tớ nói là tớ muốn xuất cung! Chứ không phải tìm nhà xí trong cung!”

Cả người Tạ Trì liền cứng đờ đi, sắc mặt không nặn ra được biểu cảm gì…

Hắn rót một chén rượu rồi đưa lên uống, chậm rãi nói:

“Văn hóa khởi nghiệp của chúng ta chính là, c.h.ế.t thì c.h.ế.t chùm, giờ cậu bỏ trốn không muốn dẫn tớ theo cùng à?”

Rồi câu nào nhắc tới bỏ trốn vậy trời???

Tôi nhìn hắn gật đầu, rồi cười gian manh nói:

“Được thôi, thế chúng ta dọn hết nguyên cái quốc khố, sau đó đưa nhau đi trốn đi.”

Nói chưa dứt lời, liền nhìn thấy Lý công công dẫn theo tiểu thái giám bên phòng Kính Sự cung kính bước vào.

Chưa bước được hai bước, tiểu thái giám liền run cầm cập, quỳ cái phịch xuống, khấu đầu nói: “Mời… mời hoàng thượng lật thẻ bài ạ.”

Tạ Trì lườm hắn một cái rồi lãnh đạm nói:

“Hôm nay cũng không cần đâu.”

Tiểu thái giám không dám giận cũng không dám lên tiếng, cả như như con chim cút vậy, rụt lại trong một góc run rẩy, Lý công công thấy thế liền khom người, lại phải đến chữa lửa rồi:

“Hoàng thượng, người đã hơn nửa tháng không lật thẻ thị tẩm rồi đó ạ.”

“Trẫm không cương.”

“... Các nương nương trong hậu cung trách tôi chúng nô tài là chuyện nhỏ, nhưng chuyện liên quan đến long tự thì…”

“Ngày mai trẫm sẽ cho giải tán hậu cung, vậy thì sẽ không ai trách phạt các ngươi nữa!”

Vừa dứt lời, Lý công công cũng quỳ rạp xuống.

Hai tên thái giám cứ khấu đầu nghe cụp cụp, một bên nói bản thân tội đáng muôn chết, một bên thì cứ bò lùi lại để lui ra đại điện đi lĩnh phạt.

Tôi từ từ đưa ngón tay cái lên trước mặt hắn: Điên cuồng nhất vẫn là người đó hoàng thượng.

Tạ Trì lại không thèm tiếp lấy biểu tình của tôi, chỉ là hiếm lắm mới lạnh mặt, trầm giọng nói: “Có chuyện gì mà nhất định phải xuất cung?”

Tôi cười hề hề rót đầy chén rượu cho hắn: “Chúng ta xuyên cũng xuyên rồi, còn là mở màn từ địa ngục, không làm chút gì kinh thiên động địa cho rình rang sao?”

Tạ Trì nhướn mày nhìn tôi:

“Ví dụ như sét hòn? Quả cầu chân không hiệu suất thấp? Hay là b.o.m hẹn giờ?”

Nụ cười của tôi lập tức biến mất, cổ tay lật lại, chuẩn bị đem chén rượu của hắn đổ hết xuống mặt đất, cảnh cáo nói: “Nghiêm túc vào đi thằng dở hơi này!”

Tạ Trì trưng ra bộ mặt như rất có hứng thú, nhưng giọng điệu vẫn bình lặng như tờ:

“Tớ đoán xem, cậu đừng có nói là muốn chế tạo thuốc nổ nha? Một lưu huỳnh hai tiêu thạch ba than củi? Hay là 10% lưu huỳnh cộng với 15% than củi rồi thêm vào 75% tiêu thạch???”

Ngay lập tức tôi liền phúc chí tâm linh, nhịn không được kích động la lên thành tiếng:

“Đúng thế, không sai, chính là nó!”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 9: Chương 9



“Lưu huỳnh và than củi đều là những khoáng sản thường gặp, ở thời cổ đại làm gì có tiêu thạch đâu, thế cậu xuất cung đi rửa mao xí làm công việc chính à?”

“Chỉ cần tìm được những mảnh đất chứa hàm lượng phân động vật cao, sao lại không thể bốc hơi kết tinh ra tiêu thạch được chứ?”

“Ý tưởng hay đấy, cho nên những gì cậu vừa nói, tớ đã từng thử qua hết rồi.”

Tôi cứng đờ: “Cái gì chứ?”

“Tớ nói là, thuốc nổ đã chế tạo ra rồi.”

Tạ Trì thở dài, quay mặt sang chỗ khác không nhìn tôi nữa: “Chúng ta mới xuyên đến đây vài ngày, nhưng thế lực của tên hoàng đế này có lẽ sớm đã bị giá khống vài năm trước rồi…”

“Cho nên nếu hôm nay tớ không nhắc thì cậu cũng không tính nói cho tớ nghe đúng không?”

Tạ Trì không thèm đếm xỉa đến tôi, vẫn tiếp tục mở miệng nói:

“Tớ có thể tạo ra một ít thuốc nổ, đối phó với hàng nghìn doanh trại tuần phòng của Vạn thị không thành vấn đề, nhưng đại quân biên giới do Vạn Sách thống lĩnh thì… có bao nhiêu cũng không thể nào là đủ…”

“... Chúng ta là đồng loại duy nhất, cậu không tin vào tớ sao?”

“Lùi một bước mà nói thì cho dù Vạn Khởi Niên không vội tước đoạt quyền lực, cho dù trực tiếp chỉ dẫn cho binh bộ một dây chuyền chế tạo hoàn chỉnh, dựa vào những vấn đề của triều đại bây giờ, Thiên Hoàng lão tử cũng không thể ngăn cản được bọn quan lại th*m nh*ng hối lộ, chỉ vài tháng cũng đủ để bọn chúng vét sạch đến trăm ngàn lỗ hổng…”

“Tạ Trì!”

Hoặc có thể là do tôi thật sự nổi giận rồi, cho nên khi giọng nói tôi hét lên to lắm, nhưng nhờ thế mà cuối cùng Tạ Trì cũng đã ngừng lại.

Giọng nói của hắn không lớn, đủ để tôi nghe rõ từng chữ một:

“Thẩm Giao, tớ chỉ muốn cậu được bình an. Nếu thật sự đến ngày loạn thế, tớ tự khắc biết đưa cậu xuất cung.”

6.

Ngày thứ hai, tôi lại dọn về Phụng Nghi cung của hoàng hậu để kể [Kim Bình Mai] cho cô ấy nghe.

Trên dưới hậu cung đều truyền khắp nơi, bảo tôi thân phận cung nữ nhưng lại được Tạ Trì độc sủng, bây giờ lại rơi vào tình cảnh bị hoàng thượng chán ghét, là tôi đáng bị như thế.

Nhưng đâu ai biết tình bạn giữa tôi và hắn đã lật mặt từ cái hôm trong cung Thừa Càn đâu.

Lúc bước chân ra đại điện, tôi còn rất chuẩn xác đưa ngón tay giữa lên trước mặt hắn và để lại một câu cuối cùng:

“Con mẹ nó cậu giả vờ chủ nghĩa đàn ông cái rắm gì chứ hả?!”

……

Cung nữ Thúy Hoa trong Phụng Nghi cung, trước đó tốt với tôi như em gái ruột, vừa nhìn thấy liền ôm chầm lấy tôi vào lòng, vui vẻ nói: “Mẫu Nhi, sao đột nhiên em trở về rồi?”

Tôi đang tính mở miệng trả lời, liền bị con nhỏ Thủy Thảo nhảy vào mồm kiếm chát, đó giờ nhỏ này nó ghét tôi lắm, thấy tôi bị thế là bắt đầu buông lời chế giễu ngay:

“Còn phải nói nữa sao? Nhất định là không an phận làm việc nên bị hoàng thượng đuổi về chứ chi, người ngoài không biết còn tưởng Phụng Nghi cung chúng ta là bãi rác, cái gì cũng chịu nhận về, thật là xúi quẩy mà.”
 
Back
Top Bottom