Xuyên Không Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
286,750
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMhoFN1zS4ZBL3_WDZR7T8VeBfz8_hstrYFP8L_ODUL-MenGIuiwVKPkY-LELx77k0XvlgVtuIJhkEJPP4gfuyzFd4msMQUV6VUHpjjP7yXBKsjinRMqp0Hkx7CKJ_vqRyXTbw_Q4KrexEwAS9XBLkN=w215-h322-s-no-gm

Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Tác giả: Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Thể loại: Xuyên Không, Hài Hước, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019

Thể loại: Cổ Đại, Hài Hước, Xuyên Không, Ngọt

Team dịch: Cá Mặn Rất Mặn

Giới thiệu

Tôi và thanh mai trúc mã đồng thời xuyên không rồi.

Hắn trở thành hoàng đế cửu ngũ chí tôn, còn tôi lại xuyên thành cung nữ chà bô trong dịch đình???

Ủa? Có nhầm lẫn gì không vậy?

Trong cơn tức giận, tôi liền kéo cổ long bào quát lên: “Tớ muốn làm Thái Hậu!”

Nhưng hắn lại lười nhác nắm lấy cổ tay tôi và nói: “Cùng lắm phong cho cậu làm quý phi, đừng có nói tớ không rộng lượng à.”​
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 1: Chương 1


Tôi và thanh mai trúc mã đồng thời xuyên không rồi.

Hắn trở thành hoàng đế cửu ngũ chí tôn, còn tôi lại xuyên thành cung nữ chà bô trong dịch đình???

Ủa? Có nhầm lẫn gì không vậy?

Trong cơn tức giận, tôi liền kéo cổ long bào quát lên: “Tớ muốn làm Thái Hậu!”

Nhưng hắn lại lười nhác nắm lấy cổ tay tôi và nói: “Cùng lắm phong cho cậu làm quý phi, đừng có nói tớ không rộng lượng à.”

1.

Tôi xuyên thành tỳ nữ thân cận của hoàng hậu, khi tôi quăng trâm cài ngàn vàng của quý phi xuống Hồ Thái Dịch, trùng hợp thay hoàng đế cũng vừa đến.

Tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, chỉ có mỗi mình tôi trân mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt giống với thanh mai trúc mã của tôi y đúc, giống như trong giấc mơ liền mở miệng nói: “Hề lô!”

Vậy mà hắn lại không tiếp lời trêu ghẹo của tôi, chỉ lạnh lùng nói: “Phạt đến dịch đình chà thùng phân ba tháng.”

Trên đường đi đến dịch đình làm khổ sai, Lý công công hầu hạ hoàng đế đột nhiên xuất hiện, cung kính nói với tôi: “Cô nương, hoàng thượng mời người đến điện Thừa Càn một chuyến đó ạ.”

Nghe được câu nói này, trong lòng tôi đã có bảy phần chắc chắn.

Khoan nói đến dung mạo và giọng nói giống hệt như nhau, nếu thật sự là hoàng đế thời cổ đại không bị tráo ruột, e là khi ở bên Hồ Thái Dịch mình đã bị lôi xuống trảm thẩu rồi.

Chứ dễ gì mà không đánh không rằng chỉ phát đi dịch đình chà bô, lại càng không phái người đến chặn đường giữa chừng như vậy.

Tôi vứt cái giẻ lau hôi rình xuống, rồi hiên ngang đi đến điện Thừa Càn, chuẩn bị cùng với trúc mã của tôi, Tạ Trì nhận thân.

Vừa bước chân vào đại điện, liền đối mặt với một thanh niên đang ngồi trên ngai vàng.

Lãnh đạm, bực dọc, mệt mỏi.

Ngoại trừ khuôn mặt điển trai giống y đúc, trên người của hắn không hề có một chút bóng dáng nào của Tạ Trì cả.

Không đúng.

Tâm mi tôi khẽ giật, cố gắng nở nụ cười trên môi, nhưng trong lòng đột nhiên lại xộc lên cảm giác bồn chồn lo lắng.

“... Nô tỳ to gan, dám nhìn thẳng vào mặt hoàng thượng như thế!”

Lý công công bên cạnh có chút tức giận trách mắng, hiển nhiên ông không thể hiểu được ý đồ của hoàng thượng cho gọi tôi là gì, lâu lâu lại nhướn mày nhìn sang, để dễ suy đoán được tâm tư của hắn.

Tuy tôi không c.h.ế.t tâm, nhưng vẫn phải cứng nhắc quỳ xuống:

“Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng.”

Tôi hơi cúi đầu, liền nghe được giọng nói quen thuộc đó phát ra:

“Đã là khấu kiến, tại sao lại không khấu đầu?”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 2: Chương 2


Tôi ngước lên, mặt không đổi sắc, ra vẻ nghiêm túc đáp:

“Hồi bẩm hoàng thượng, nô tỳ vừa mới đứng nắng không bao lâu, cảm thấy đầu đau như búa bổ, cho nên không thể khấu đầu ạ.”

“......”

Cả một đại điện chìm trong sự yên lặng, thậm chí giọng nói đầy nghị lực của tôi vẫn còn văng vẳng bên tai.

Bỏ qua dấu chấm hỏi to đùng đang dựng đứng trên đầu của Lý công công, vừa nhìn thì tôi đã bắt gặp được khóe miệng của tên cẩu hoàng đế đang khẽ giật giật.

Nội tâm tôi gào thét cuồng loạn, chạy đâu cho thoát với bà! Tạ cẩu!

“E hèm…” Hoàng thượng tằng hắng lại cổ họng, điều chỉnh lại tư thế, rồi mở miệng:

“Ngươi tên là gì?”

“Bẩm, nô tỳ họ Ni, tên Lão Mẫu.”

(Thuần việt chính là Mẹ Của Ngươi.)

Lý công công tuôn mồ hôi đầy trán, sợ đến run rẩy luôn rồi.

“Là hai chữ nào?”

“Bẩm, Lao trong lao công, Mẫu trong mẫu đất ạ.”

(Trong tiếng Trung, những từ này đều đồng âm hoặc đồng nghĩa, 泥老母 tức là mẹ của ngươi, chữ 老 lão đồng âm với 劳 lao, còn từ 母 khác âm với 苗 nhưng lại đồng nghĩa là Mẫu.)

Hoàng thượng hít một hơi thật sâu, ánh mắt dời đi nơi khác, biểu cảm càng trở nên kỳ lạ hơn rồi:

“... Hôm nay ở bên Hồ Thái Dịch, tại sao ngươi lại bất kính với quý phi?”

Tôi trầm mặc một lúc, suy nghĩ rồi mở miệng đáp:

“Không dám giấu gì hoàng thượng, vốn dĩ nô tỳ đang cùng hoàng hậu nương nương ngắm cảnh thưởng hoa tại Mãn Phương viên, nào ngờ quý phi nương nương không hành lễ đã đành, vừa đến đã xuất khẩu cuồng ngôn, nô tỳ chỉ nói lại một câu thôi, quý phi liền cho người đi tới xé y phục của nô tỳ, còn muốn tống nô tỳ xuất cung để bán cho bọn buôn người nữa đó…”

Tôi trần thuật một hơi hết đầu đuôi câu chuyện, thấy tên hoàng thượng không có phản ứng gì, nhưng khóe môi của hắn lại lộ ra nụ cười khó hiểu và nhìn thẳng vào tôi.

Lý công công thấy hoàng thượng không nói gì, liền tinh mắt tiếp lời:

“Tuy rằng tính cách của quý phi nương nương có hơi ương bướng, nhưng cũng không phải là người không nói đạo lý, chắc là cô nương đã nói câu gì mới khiến cho quý phi nương nương giận dữ đến thế.”

Sắc mặt tôi lạnh lùng nhìn lão:

“Thứ năm cuồng loạn, cho tôi năm mươi tệ tôi sẽ kể hết câu chuyện cho ông nghe nha!”

“Hahahahaha!!!~”

Vừa dứt lời, tiếng cười như nước chảy của hoàng thượng vang vọng khắp điện Thừa Càn.

Lý công công kinh ngạc không biết làm gì liền lập tức quỳ xuống khấu đầu, còn tôi thì đứng dậy vươn vai, ánh mắt khiêu khích nhìn sang Tạ Trì.

Sao hả? Chịu hiện hình rồi à? Còn ra vẻ boy lạnh lùng đồ he, rớt đài rồi chứ gì!
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 3: Chương 3


Nửa tiếng sau, trong điện Thừa Càn bày ra cả bàn lẩu bốc khói nghi ngút.

“Tớ chỉ là đi ra ngoài mua rau giúp mẹ thôi, đột nhiên nghe được một tiếng hú còi rất lớn, còn chưa kịp nhìn rõ xe gì thì tớ đã xuyên mất rồi.” Tôi nhét miếng thịt cừu vừa nhúng vào miệng, hung hăng nói.

Đối diện tôi chính là Tạ Trì đang xắn tay long bào lên chìa đũa ra gắp thịt, nghe tôi nói thế hắn liền khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ mặt thần bí: “Ngã tư phố cổ Bích Thủy?”

Tôi cũng bị lời nói của hắn làm cho sững sờ, ngước lên nhìn hắn rồi chậm rãi hỏi:

“Đừng có nói là chính cậu đã tông cho tớ hồn lìa khỏi xác nha…”

Bầu không khí liền ngưng đọng vài giây, Tạ Trì ngồi thẳng người lên, sắc mặt lạnh lùng nói: “... Không phải tớ à nha.”

Giây tiếp theo tôi liền nhào tới và ngồi lên người hắn, nắm lấy cổ long bào chửi bới:

“Cái thằng rắm này! Tớ bị cậu hại thê thảm lắm có biết không hả? Xuyên đến cái nơi chim không thèm ỉ*, không có wifi, không có máy lạnh đến cả giấy vệ sinh cũng không có! Với lại rõ ràng cậu là người tông tớ cơ mà! Kết quả ngược lại cậu làm hoàng đế còn tớ lại là cung nữ pháo hôi vậy chứ!”

“Giàu sang phú quý chớ quên nhau, cậu không phong cho tớ làm thái hậu thì thật không có nghĩa khí quá!”

Tạ Trì nhớt thây đến nỗi không thèm phản kháng luôn đó, hắn nằm sải lai trên mặt đất, nắm lấy cổ tay tôi lười nhác nói:

“Đừng có quá đáng à nha, cùng lắm là phong cho cậu làm mẹ công chúa, để thỏa mãn đam mê làm mẹ người ta của cậu.”

Tôi giận đến run người, muốn bóp c.h.ế.t tên cẩu hoàng đế này để soán ngôi làm nữ đế dễ sợ.

Nhưng Tạ Trì lại lộ ra một nụ cười rất gian xảo và nói: “Hay là tớ phong cho cậu làm quý phi để tiêu khiển hầy? Đừng có nói tớ không có rộng lượng à nha.”

“Ai muốn làm vợ cậu cơ chứ!”

Cuối cùng Tạ Trì giơ đôi tay lên đầu hàng thỏa hiệp:

“Rồi rồi rồi, thái hậu thì thái hậu.”

Thế là hắn lập tức cho triệu ngay lễ bộ thượng thư vào.

Tạ Trì chỉ đại vào tôi rồi nói: “Trẫm muốn phong nàng ấy làm thái hậu.”

Lễ bộ thượng thư quỳ xuống dập đầu:

“Hoàng thượng! Vạn lần không thể! Các cấp vị trong cung đều phải thăng tiến trong sự quản chế nghiêm ngặt! Nếu sắc phong như thế, từ trước đến nay vẫn chưa có tiền lệ… (trong này bao gồm 500 chữ tấu sớ).

Tạ Trì liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt đó đang nói: “Nhìn đi, không phải tớ không cho cậu làm đâu nha!”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 4: Chương 4


Tôi trợn trắng mắt, trong lòng đương nhiên biết rằng chuyện này tuyệt đối không có khả năng rồi chỉ là xuyên qua đây cũng được một số ngày rồi, trong lòng thật sự rất bức bối, muốn dựa vào quyền thế để làm loạn một phen cho hả dạ.

Bây giờ tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn trở về với xã hội văn minh hiện đại mà thôi.

Lúc tôi hống hách với quý phi bên Hồ Thái Dịch, chẳng qua chỉ là muốn gia tăng tiến độ. Không cần biết là bị giáng tội c.h.ế.t hay là có cơ hội xuyên trở về, cũng đều tốt hơn khi ở lại cái nơi cung cấm ăn thịt người như thế.

Nhưng điều đáng mừng chính là, tôi cùng với thanh mai trúc mã của mình đều xuyên không về đây, có người chăm sóc và phó thác còn đỡ hơn là lẻ loi một mình buồn muốn chết.

Nếu như… có thể đem theo hắn về chung thì…

“Phàm là những nữ tử tầm thường đều phải bắt đầu từ tước vị quan nữ tử, nếu như bệ hạ thật sự thấy thích, cũng có thể phá lệ phong làm đáp ứng…”

Lễ bộ thượng thư vẫn đứng đó khuyên bảo hết nước hết cái.

Vậy mà Tạ Trì vẫn chưa chơi đủ, hắn mở miệng chọc ghẹo: “Nếu như trẫm nhất quyết muốn phong nàng ta làm thái hậu thì sao?”

Lão ta ngẩng mặt lên trời, chắc nịch đáp: “Thần - nguyện lấy cái c.h.ế.t để can ngăn!!!”

Tạ Trì mở miệng với giọng điệu buông thả: “Vậy thì lôi xuống c.h.é.m đầu đi!”

Tôi và lễ bộ thượng thư: ???!!!

Rồi tôi quay sang nhìn Tạ Trì, thần thái này còn mang theo sự châm chọc ác ý, tình cảnh này giống y hệt như ban đầu mới bước vào điện Thừa Càn.

Lạnh lùng, bất cần, ngập tràn sự sát phạt của đế vương nắm trong tay quyền sinh sát của mọi người.

Cậu làm bạo quân cũng đạt quá trời rồi đó.

Thị vệ bên ngoài đã giữ chặt lấy lễ bộ thượng thư, lão già vẫn còn sức nổi điên, trong miệng hô hào gì mà “yêu nữ họa thủy”, “vi họa triều cương” tùm lum.

Mà Tạ Trì chỉ nhếch mép, rồi đem đống sổ sách trong hộc ra, lãnh đạm nói: “Ngươi mua bán chức quan, tiết lộ đề thi khoa cử, khiến cho lòng dân nguội lạnh, đây không tính là nhiễu loạn triều cương sao?”

“Giam hắn vào thiên lao trước đi, rồi điều tra việc khoa cử lại từ đầu, tảo triều ngày mai phúc nghị cùng các ái khanh sau.”

Thế là tôi đứng đó nhìn lễ bộ thượng thư bị lôi đi như con chim cút đuối nước, trong lòng trống không chả nghĩ được gì.

Sao hắn nhập vai nhanh vậy trời?

Sao hình như chỉ có mỗi mình mình là người không thể hòa hợp với cả thế giới hả ta?

Tôi nhìn sang Tạ Trì, giơ ngón tay cái lên: Like.

Tạ Trì nhìn tôi chớp chớp mắt, sắc mặt đã trở về với bộ dạng lười nhác của thanh thiếu niên quen thuộc.

Hắn tính mở miệng nói gì đó thì Lý công công từ ngoại điện đi vào:

“Bẩm hoàng thượng, quý phi nương nương đang khóc lóc bên ngoài xin cầu kiến ạ!”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 5: Chương 5


Thế là, quý phi khóc lóc inh ỏi bước vào.

Quý phi họ Vạn, nhược liễu phù phong, xinh đẹp tuyệt trần.

Tóc mai có đôi chút lòa xòa, có vài sợi tóc đang rũ xuống trán, khuôn mặt xanh xao còn mang theo những giọt nước mắt.

Bộ dạng này, ai nhìn vào cũng sẽ thấy đau lòng thôi — Nhưng trừ tôi ra nha!

Tuy rằng tôi chỉ vừa xuyên về đây vài ngày, nhưng lại kết giao được một “chị em tốt” như hoàng hậu.

Có thể cô ta đã sớm phát hiện ra sự bất thường của tôi, ấy vậy mà vẫn tươi cười bao che cho qua chuyện.

Cô ta mặc cho tôi thỏa sức chơi đùa làm loạn trong nhà bếp để làm món bánh Quế Hoa — Tuy thành phẩm cuối cùng không được như ý cho lắm, nhưng cô vẫn dịu dàng an ủi tôi: “Không sao, thử vài lần sẽ thành thôi, đừng nản chí nhé!”

Đôi lúc cô cũng sẽ học tôi hát bài [Sứ Thanh Hoa] dù âm điệu của tôi hơi lệch, cũng sẽ cùng tôi học nhảy theo ban nhạc nữ Blackpink trong [How you like that].

Mặc dù nụ cười luôn nở trên môi, nhưng dưới đáy mắt cô lại chất chứa bao nhiêu nỗi buồn không nói thành lời.

Vì thế khi bên Hồ Thái Dịch, lúc quý phi nghênh mặt nhìn cô ấy trước mặt tôi, ngang nhiên châm chọc khiêu khích, mặt trong mặt ngoài bảo cô ấy là “khúc gỗ nhàm chán”, tôi liền lập tức nhe nanh múa vuốt bảo vệ cho phe mình.

Mặc kệ ngươi là quý phi hay không quý phi, trước tiên để tôi dùng thân phận bạn tốt xuất chiêu cái đã.

Chị đây đâu có sợ c.h.ế.t đâu, tao thích là tao quăng đồ mày đó được khum?

Nhìn thấy tôi như thế, sắc mặt của quý phi trở nên cứng đờ vài phút,

Tôi nhìn cô ta rồi nhe răng cười.

Ui cha cha, sắc mặt càng khó coi hơn rồi kìa…

Quý phi hơi khom người xuống hành lễ với Tạ Trì, rồi thút thít nói:

“Nha đầu cung nữ này giữa chốn đông người dám vô lễ với thần thiếp, hoàng thượng không xử trí ban c.h.ế.t thì thôi đi, ngược lại còn để mặc ả ta cười nhạo thần thiếp như thế.”

“Chẳng lẽ sau này hậu cung trên dưới đều có thể vỗ lễ không kiêng kỵ gì, vậy thì thân phận quý phi của thần thiếp chi bằng nhường cho ả ta ngồi luôn đi?”

Nghe cô ta nói thế, ánh mắt Tạ Trì chợt lóe lên:

“Ờ được đó.”

Quý phi: “......”

Rồi giờ muốn khóc cũng khóc không ra luôn.

“Hoàng thượng~ Người thật sự muốn sỉ nhục thần thiếp đến thế sao?”

Tạ Trì tỏ ra vô tội nói:

“Ta đã nói gì đâu.”

Quý phi cắn răng nghiến lợi:

“Thế hoàng thượng phải làm chủ cho thần thiếp, đem con nha đầu này đi xử trí đi, phải ngũ mã phanh thây để làm gương cho đám hạ nhân biết lễ độ.”

Tạ Trì đưa mắt sang nhìn tôi, còn tôi thì lo đá long nheo với hắn muốn rụng hết lông mi.

Hình như hắn nghiệm ra gì đó liền gật gật đầu nói:

“Lôi xuống dưới!”

Thế là hai tên thị vệ bước lên… Nhưng người bị giữ chặt lại là tôi???

Ờ thì…

“Hỗn xược!” Ánh mắt của Tạ Trì trở nên sắc bén hẳn, cầm tách trà bằng ngọc điêu khắc hoa văn ném thẳng vào người tên thị vệ, sau đó chỉ về phía quý phi quát lớn: “Trẫm nói là lôi ả độc phụ này xuống! Đày vào lãnh cung!”

Sắc mặt của quý phi nhất thời trắng bệch không còn một giọt máu.

Khi hai tên thị vệ phản ứng lại liền mau chóng lôi quý phi đi ra ngoài, cùng với những thị vệ còn lại.
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 6: Chương 6


Trong lòng tôi thầm nghĩ, tuy có hơi khoa trương một chút, nhưng cái tên bạo quân này cũng dễ sai bảo thật nhỉ…

Giây tiếp theo, Tạ Trì chỉnh lại cổ của long bào, thần sắc thư thái nói với tôi:

“À, có chuyện này tớ quên nói với cậu…”

“Mấy nay phê duyệt tấu chương mới phát hiện, ngôi vị hoàng thượng này của tớ sắp ngỏm rồi! Bên ngoại can thiệp triều chính, thực quyền nằm trong tay người khác, tớ chỉ còn cái vỏ ngoài rỗng tuếch mà thôi.”

“Cô gái quý phi vừa bị lôi xuống khi nãy, ba của cô ta là thừa tướng đương triều: Vạn Khởi Niên; anh của cô ta là Trường Dương đại tướng quân nắm binh quyền trong tay: Vạn Sách.”

Tôi: Hóa thạch-ing. Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu…

Một màn tĩnh lặng bao trùm lấy điện Thừa Càn, chỉ còn mỗi tôi run rẩy lắp bắp hỏi:

“Hôm nay cậu lôi cô ta vào lãnh cung, có khi nào ngày mai vương triều sẽ đổi họ luôn không?...”

Tạ Trì cười lên một tiếng thật sảng khoái:

“Thời đại hưng thịnh, điều ước của cậu sẽ thành hiện thực nha.”

Cuối cùng, Tạ Trì cũng phong cho tôi chức vụ cung nữ chưởng trà ngự tiền.

Nghe thì tốt đẹp thế đó, nhưng đến cuối, lỡ như vạn kiếm xuyên tim thì cả hai đều sẽ c.h.ế.t cùng nhau thôi.

Thế là, trước mặt mọi người tôi đều cười hề hề hầu hạ hoàng thượng, sau lưng thì tên hoàng đế này phải xắn tay áo đ.ấ.m lưng xoa bóp cho tôi.

Nhiệm vụ thường ngày của tôi là kể cho hoàng hậu nghe về tây du ký, về hồng lâu mộng, giờ đây đã trở thành cung nữ cận thân đứng nhìn Tạ Trì đấu khấu cãi nhau với quần chúng đại thần.

Cái gọi là cãi nhau, tức là mười người bước vào điện Thừa Càn, có năm người xin khoan thứ cho quý phi, ba người xin tha tội cho lễ bộ thượng thư, người thì kiến nghị xây cái am ở phía Đông, người thì xây tòa miếu ở phía Tây, rồi ngự thiện dùng món nào các kiểu, nghĩ đủ cách vét sạch quốc khố.

Tạ Trị dựa theo những gì bản thân hiểu biết chỉnh lý thành một cuốn《Bút Ký của Hoàng Đế》trong đống tấu sớ.

“Ngươi… Sử bộ thị lang, tham ô hối lộ, lôi xuống dưới!”

“Việt kỵ hiệu úy, không lo trị lý cấm quân, ngược lại còn quan tâm đến hậu cung của trẫm, lôi xuống dưới!”

“Thiếu khanh Đại Lý Tự, say rượu bạo hành hiền thê trong phủ, lôi xuống dưới!”

Có nhiều lúc, Tạ Trì chỉ ngắn gọn nhanh chóng quăng ra một chữ “Cút!” cho xong chuyện.

Mà những đại thần bị lôi ra ngoài, đa số đều bị lôi tới cửa điện, rồi được Lý công công gồng lấy nụ cười, dùng lời ngon tiếng ngọt đưa họ về.

Ấy thế mà, giữa đám lão già đó, chỉ có mỗi mình Vạn Khởi Niên là chịu đựng hay nhất, đã nửa tháng trôi qua rồi, ông vẫn không hề hỏi han đến bất cứ chuyện gì liên quan đến viên minh châu nhà ông.

Chỉ là da cười nhưng thịt không cười, cứ liên tục mỗi ngày đều đến thỉnh an hoàng thượng vậy đó.

Hỏi thăm càng nhiều, tôi càng cảm thấy Tạ Trì không còn sống được bao nhiêu ngày nữa.

Quả đúng như vậy, vài ngày sau, tấu sớ của Trường Dương đại tướng quân đã được đặt trên bàn của Tạ Trì.

Trong đó chỉ vỏn vẹn vài câu, dịch nôm na có nghĩa là:

“Con mẹ nó sức khỏe của ngươi vẫn ổn chứ hả?”

“Ông nội ngươi sắp về kinh rồi đây.”

“Ngươi làm gì em gái ta rồi hả?!”

“Đợi ông nội ngươi dẫn đại quân về đạp ngươi từ trên ghế rồng xuống đi!”

Tuy rằng câu cuối là do tôi tự đoán, nhưng chắc cũng tám chín không rời mười rồi.

Tạ Trì đọc xong, chỉ cười cười rồi thôi.
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 7: Chương 7


Tối hôm đó, bên cạnh nồi lẩu nhỏ trong điện Thừa Càn có thêm vài vò rượu hoa đào thượng hạng.

Tôi cùng Tạ Trì cụng ly, cười khổ nói:

“Nào, cạn chén đêm này, chúng ta dập đầu bốn phương tám hướng, Nam Bồ Tát, Bắc Giesu, tớ lại không tin không dập được về thế kỷ 21!”

Trước đó xem những tiểu thuyết xuyên không, nhân vật chính ai cũng là kim chủ đại đại, sao đến lượt bản thân xuyên không lại không có người thân, cô đơn lẻ bóng, thê thảm tội nghiệp như thế…

Cũng may vẫn còn Tạ Trì cái tên 250 này ở cạnh mình.

(250 tiếng Trung có nghĩa là con cún nha).

“Đồ nhóc con mê tín.” Tạ Trì cười rồi mắng tôi một câu, xong lại cầm chén rượu uống cạn.

“Sao chúng ta không nhớ một chút gì đó từ 《Tư trị thông giám》nhỉ? Hoàng đế của các triều đại làm cách nào để củng cố quyền lực vương quốc của họ? Chậc, để tớ nhớ lại mấy bộ phim truyền hình trong thâm cung quyền mưu họ đã làm gì nhỉ…”

Tôi có hơi ngà ngà say, chống lấy đầu rồi lầm bầm trong miệng.

Tạ Trì cong khóe môi lên, đưa tay lau đi vết bẩn trên mặt tôi, nhẹ nhàng nói:

“Nếu thật sự xem hết《Tư trị thông giám》rồi cậu sẽ hiểu, phim truyền hình đều là giả nhưng nó lại có logic, những âm mưu dương mưu trong lịch sử, chỉ cần nhân vật chính ăn thêm hai tô phở thì kết cục đã thay đổi xong rồi.”

“Cũng hay ha, thế mau vớt phở trong nồi lên ăn hết đi ông.”

Tôi dùng dằng cầm đũa chọc vào nồi lẩu để vớt bánh phở ra, nhưng bắp tay lại bất lực run rẩy thấy thương luôn.

Tạ Trì nghe tôi lảm nhảm liền thở dài một tiếng, nắm lấy tay tôi đặt vào lòng bàn tay hắn:

“Giao Giao, bé say rồi.”

Nghe hắn nói thế, tôi liền có chút ngẩn người.

Ngoại trừ Tạ Trì, đã lâu lắm không ai gọi tên thật của tôi như thế nữa.

Tôi là Thẩm Giao, đã từng sáng chín chiều năm mệt nhoài sớm tối, sống một cuộc sống bình lặng và tầm thường như thế; cũng sẽ có hôm tôi thức đến ba giờ sáng để vùi đầu vào những cuốn tiểu thuyết trên mạng, tưởng tượng rằng nếu một ngày nào đó mình xuyên không đến thời cổ đại — mình sẽ dẫn muối bán đường làm giàu, sáng chế hàng vạn cuốn thơ ca, phong tước hầu rồi sống một cuộc sống sung túc trong giang hồ.

Nhưng bây giờ thì sao?

Muốn đòi quyền bình đẳng cho phụ nữ, nhưng lại ỷ vào hoàng quyền của phong kiến, tống quý phi vào lãnh cung để bảo vệ tính mạng cho bản thân.

Muốn tiếp nối truyền thống bị đứt đoạn của các thánh nhân, vì vạn thế mà xây dựng thái bình, nhưng đến cuối cùng phải chui rút trong điện Thừa Càn, cùng với Tạ Trì làm khùng làm điên sớm tối.

Bởi vì có sự tồn tại của Tạ Trì, khiến cho cuộc sống bế tắc của tôi có một chút hy vọng, nhưng đến cuối tôi lại nhận được thông báo rằng mình sắp ngỏm đến nơi?

Không biết đây có phải ảo giác hay không, hình như tôi thấy điện Thừa Càn đang bị rách toạt ra một cái lỗ, từng luồng gió lạnh đang thổi vào xào xạc.

Tôi ôm lấy đôi vai đang sởn gai ốc, nhỏ giọng nói:

“Tạ Trì, tớ muốn xuất cung.”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 8: Chương 8


Tạ Trì gật gật đầu, lơ mơ nói:

“Ra cửa quẹo trái, cám ơn.”

Tôi: “Rồi cám ơn cái gì?”

Đột nhiên tôi tỉnh táo lại được vài phần.

Ngay lập tức cuộn tay thành nắm đ.ấ.m tẩn lên đầu hắn một cái rõ đau:

“Tớ nói là tớ muốn xuất cung! Chứ không phải tìm nhà xí trong cung!”

Cả người Tạ Trì liền cứng đờ đi, sắc mặt không nặn ra được biểu cảm gì…

Hắn rót một chén rượu rồi đưa lên uống, chậm rãi nói:

“Văn hóa khởi nghiệp của chúng ta chính là, c.h.ế.t thì c.h.ế.t chùm, giờ cậu bỏ trốn không muốn dẫn tớ theo cùng à?”

Rồi câu nào nhắc tới bỏ trốn vậy trời???

Tôi nhìn hắn gật đầu, rồi cười gian manh nói:

“Được thôi, thế chúng ta dọn hết nguyên cái quốc khố, sau đó đưa nhau đi trốn đi.”

Nói chưa dứt lời, liền nhìn thấy Lý công công dẫn theo tiểu thái giám bên phòng Kính Sự cung kính bước vào.

Chưa bước được hai bước, tiểu thái giám liền run cầm cập, quỳ cái phịch xuống, khấu đầu nói: “Mời… mời hoàng thượng lật thẻ bài ạ.”

Tạ Trì lườm hắn một cái rồi lãnh đạm nói:

“Hôm nay cũng không cần đâu.”

Tiểu thái giám không dám giận cũng không dám lên tiếng, cả như như con chim cút vậy, rụt lại trong một góc run rẩy, Lý công công thấy thế liền khom người, lại phải đến chữa lửa rồi:

“Hoàng thượng, người đã hơn nửa tháng không lật thẻ thị tẩm rồi đó ạ.”

“Trẫm không cương.”

“... Các nương nương trong hậu cung trách tôi chúng nô tài là chuyện nhỏ, nhưng chuyện liên quan đến long tự thì…”

“Ngày mai trẫm sẽ cho giải tán hậu cung, vậy thì sẽ không ai trách phạt các ngươi nữa!”

Vừa dứt lời, Lý công công cũng quỳ rạp xuống.

Hai tên thái giám cứ khấu đầu nghe cụp cụp, một bên nói bản thân tội đáng muôn chết, một bên thì cứ bò lùi lại để lui ra đại điện đi lĩnh phạt.

Tôi từ từ đưa ngón tay cái lên trước mặt hắn: Điên cuồng nhất vẫn là người đó hoàng thượng.

Tạ Trì lại không thèm tiếp lấy biểu tình của tôi, chỉ là hiếm lắm mới lạnh mặt, trầm giọng nói: “Có chuyện gì mà nhất định phải xuất cung?”

Tôi cười hề hề rót đầy chén rượu cho hắn: “Chúng ta xuyên cũng xuyên rồi, còn là mở màn từ địa ngục, không làm chút gì kinh thiên động địa cho rình rang sao?”

Tạ Trì nhướn mày nhìn tôi:

“Ví dụ như sét hòn? Quả cầu chân không hiệu suất thấp? Hay là b.o.m hẹn giờ?”

Nụ cười của tôi lập tức biến mất, cổ tay lật lại, chuẩn bị đem chén rượu của hắn đổ hết xuống mặt đất, cảnh cáo nói: “Nghiêm túc vào đi thằng dở hơi này!”

Tạ Trì trưng ra bộ mặt như rất có hứng thú, nhưng giọng điệu vẫn bình lặng như tờ:

“Tớ đoán xem, cậu đừng có nói là muốn chế tạo thuốc nổ nha? Một lưu huỳnh hai tiêu thạch ba than củi? Hay là 10% lưu huỳnh cộng với 15% than củi rồi thêm vào 75% tiêu thạch???”

Ngay lập tức tôi liền phúc chí tâm linh, nhịn không được kích động la lên thành tiếng:

“Đúng thế, không sai, chính là nó!”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 9: Chương 9


“Lưu huỳnh và than củi đều là những khoáng sản thường gặp, ở thời cổ đại làm gì có tiêu thạch đâu, thế cậu xuất cung đi rửa mao xí làm công việc chính à?”

“Chỉ cần tìm được những mảnh đất chứa hàm lượng phân động vật cao, sao lại không thể bốc hơi kết tinh ra tiêu thạch được chứ?”

“Ý tưởng hay đấy, cho nên những gì cậu vừa nói, tớ đã từng thử qua hết rồi.”

Tôi cứng đờ: “Cái gì chứ?”

“Tớ nói là, thuốc nổ đã chế tạo ra rồi.”

Tạ Trì thở dài, quay mặt sang chỗ khác không nhìn tôi nữa: “Chúng ta mới xuyên đến đây vài ngày, nhưng thế lực của tên hoàng đế này có lẽ sớm đã bị giá khống vài năm trước rồi…”

“Cho nên nếu hôm nay tớ không nhắc thì cậu cũng không tính nói cho tớ nghe đúng không?”

Tạ Trì không thèm đếm xỉa đến tôi, vẫn tiếp tục mở miệng nói:

“Tớ có thể tạo ra một ít thuốc nổ, đối phó với hàng nghìn doanh trại tuần phòng của Vạn thị không thành vấn đề, nhưng đại quân biên giới do Vạn Sách thống lĩnh thì… có bao nhiêu cũng không thể nào là đủ…”

“... Chúng ta là đồng loại duy nhất, cậu không tin vào tớ sao?”

“Lùi một bước mà nói thì cho dù Vạn Khởi Niên không vội tước đoạt quyền lực, cho dù trực tiếp chỉ dẫn cho binh bộ một dây chuyền chế tạo hoàn chỉnh, dựa vào những vấn đề của triều đại bây giờ, Thiên Hoàng lão tử cũng không thể ngăn cản được bọn quan lại th*m nh*ng hối lộ, chỉ vài tháng cũng đủ để bọn chúng vét sạch đến trăm ngàn lỗ hổng…”

“Tạ Trì!”

Hoặc có thể là do tôi thật sự nổi giận rồi, cho nên khi giọng nói tôi hét lên to lắm, nhưng nhờ thế mà cuối cùng Tạ Trì cũng đã ngừng lại.

Giọng nói của hắn không lớn, đủ để tôi nghe rõ từng chữ một:

“Thẩm Giao, tớ chỉ muốn cậu được bình an. Nếu thật sự đến ngày loạn thế, tớ tự khắc biết đưa cậu xuất cung.”

6.

Ngày thứ hai, tôi lại dọn về Phụng Nghi cung của hoàng hậu để kể [Kim Bình Mai] cho cô ấy nghe.

Trên dưới hậu cung đều truyền khắp nơi, bảo tôi thân phận cung nữ nhưng lại được Tạ Trì độc sủng, bây giờ lại rơi vào tình cảnh bị hoàng thượng chán ghét, là tôi đáng bị như thế.

Nhưng đâu ai biết tình bạn giữa tôi và hắn đã lật mặt từ cái hôm trong cung Thừa Càn đâu.

Lúc bước chân ra đại điện, tôi còn rất chuẩn xác đưa ngón tay giữa lên trước mặt hắn và để lại một câu cuối cùng:

“Con mẹ nó cậu giả vờ chủ nghĩa đàn ông cái rắm gì chứ hả?!”

……

Cung nữ Thúy Hoa trong Phụng Nghi cung, trước đó tốt với tôi như em gái ruột, vừa nhìn thấy liền ôm chầm lấy tôi vào lòng, vui vẻ nói: “Mẫu Nhi, sao đột nhiên em trở về rồi?”

Tôi đang tính mở miệng trả lời, liền bị con nhỏ Thủy Thảo nhảy vào mồm kiếm chát, đó giờ nhỏ này nó ghét tôi lắm, thấy tôi bị thế là bắt đầu buông lời chế giễu ngay:

“Còn phải nói nữa sao? Nhất định là không an phận làm việc nên bị hoàng thượng đuổi về chứ chi, người ngoài không biết còn tưởng Phụng Nghi cung chúng ta là bãi rác, cái gì cũng chịu nhận về, thật là xúi quẩy mà.”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 10: Chương 10


Tôi trợn trắng mắt một cái, cảm thấy rất ứa gan, liền đáp lời:

“Tôi đang nói chuyện với Thúy Hoa thì có chuyện của cô sao? Quản nhiều đến thế, xe chở phân bò đi ngang nhà cô lỡ rớt cục phân chắc cô cũng phải lấy đũa gắp lên miệng ăn thử xem nó mặn hay ngọt đúng không?”

Bộ dạng của Thúy Thảo dường như vừa hiểu lại vừa không, trong phút chốc đã tức đỏ mặt muốn tiến lên giật lấy đồ cài trên đầu tôi.

Tôi đưa tay ra chắn nhưng miệng vẫn không ngừng:

“Nè nè nè, tôi tiêm chủng ngừa dại rồi, tôi sợ cô chắc. Ngon nhào vô!”

Khi hoàng hậu nương nương nghe thấy động tĩnh liền bước ra, cho dù mọi chuyện có rối tung như thế nào thì lúc này cũng phải hành lễ quy an.

Phụng Nghi cung cũng như thường ngày, tuy là có chủ nhân hiền từ phía trên, so với quy tắc của các cung khác không nghiêm khắc là bao, nhưng lễ nghĩa không thể phế.

Cho dù tính tình có hoạt bát cỡ nào, nhưng vẫn phải cúi đầu với vị nương nương xinh đẹp hiền lành này của chúng ta.

Đi vào trong cung, hoàng hậu đưa tay đón lấy tách trà xuân thượng hạng của tôi vừa pha xong, mím môi một cái rồi hỏi: “Mẫu Nhi, những ngày đến hầu hạ tại điện Thừa Càn, đã chịu khổ rồi đúng không? Bổn cung nghe nói Vạn thị đã từng làm khó ngươi.”

Thúy Thảo đứng ở một bên, giọng điệu quái gở chen ngang:

“Mẫu Nhi tỷ tỷ sao lại chịu khổ được chứ? Trong cung này ai mà không biết hoàng thượng bởi vì tỷ tỷ đã đày Vạn thị vào lãnh cung đã đành, đến cả hậu cung cũng chả thèm lật thẻ ai, thật là có phúc khí mà.”

Lời này của cô ta có ý đồ bới móc ganh tỵ rõ ràng quá rồi đó.

Thúy Hoa nhịn không được liền nhắc nhở: “Trước mặt của nương nương, những lời này làm gì đến lượt Thúy Thảo tỷ tỷ nói ra vậy? Không lẽ tỷ đang tự xem mình là chủ tử sao?”

Nhưng sắc mặt của hoàng hậu vẫn lãnh đạm như thường, không hề lộ ra cảm xúc dị thường gì, chỉ là nhẹ nhàng nói: “Tự mình đi xuống lĩnh phạt đi, sau này còn có tâm tư đ.â.m thọt ganh tỵ như thế thì Phụng Nghi cung này sẽ không giữ ngươi lại nữa!”

“Dạ vâng ạ.” Sắc mặt Thúy Thảo trắng bệch, vội vàng đi ra ngoài.

Hoàng hậu thậm chí còn không quên vỗ về lên tay tôi nói: “Ngươi đừng sợ nhé, bổn cung đang trông cho ngươi trở về để kể cho ta nghe những chuyện kỳ quái mới lạ đây.”

“Nương nương nhìn thấy nô tỳ không thấy chán ghét sao?”

Cô ấy dịu dàng cười và đáp:

“Trăm hoa đua nở, mới chính là tam xuân thắng cảnh thật sự, chỉ là ngươi cũng phải cầu cho mình một danh phận, về sau mới có thể giữ vững chỗ đứng trong hậu cung chứ, nha đầu ngốc này!”

Tôi thở dài một hơi, gật đầu ậm ừ cho qua chuyện.

Ngay lập tức tôi cởi bỏ hết gánh nặng tinh thần của mình, đỡ lấy tay của cô ấy bắt đầu thao thao bất tuyệt nói xấu các đại thần trong triều:

“Nương nương, nô tỳ kể người nghe, tên ngự sử đó tuổi trẻ vậy mà đã hói mất tiêu, khấu đầu được vài cái, gấp đến nỗi rơi luôn mái tóc giả, thật là cười c.h.ế.t nô tỳ luôn mà…”

Vui vẻ nói cười qua nửa nén nhang lúc nào không hay.

Thúy Hoa hầu hạ được một lúc liền bị sai đi phủ Nội Vụ đem vài nhánh mẫu đơn về.

Sau khi rời đi, hoàng hậu mới mở miệng hỏi:

“Khi nãy ngươi nói… Trường Dương đại tướng quân sẽ sớm ngày hồi kinh?”

“Đúng thế đó ạ.”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 11: Chương 11


“Thế tướng quân có nói cụ thể ngày về không? Nếu như về ngay lúc nửa tháng sau thì vừa hay là gia yến trung thu. Dựa theo thường lệ, tướng quân và thừa tướng sẽ phải vào cung tham dự yến tiệc, nhưng giờ đây Vạn thị đã bị phế, không còn như xưa, bổn cung cũng không tiện lo liệu.”

Nội tâm tôi cười khổ, nói không chừng đêm đó chính là bữa cơm đoạn đầu của chúng ta đó nương nương à…

“Quyền lực của Vạn thị ngất trời, nếu nương nương không thể định đoạt, chi bằng đích thân đến hỏi ý của hoàng thượng xem?”

Hoàng hậu trầm tư một chút rồi lắc đầu: “Thôi bỏ đi, thanh mai trúc mã, phu thê niên thiếu, đến cuối cùng không phải cũng chán ghét lẫn nhau sao?”

“Cách gia yến trung thu còn nửa tháng, ngươi chọn một ngày nhàn hạ thay bổn cung đến điện Thừa Càn một chuyến đi, hoàng thượng và tướng quân là quân thần tình thâm, thường hay thư tín qua lại, chắc chắn sẽ có cách giải quyết thôi.”

Tôi sảy tay khiến ngọn đèn như ý rơi xuống đất, nát vụn thành trăm mảnh.

Nước trà nóng hổi văng đầy lên tay, nhưng tôi lại không cảm thấy đau chút nào, chỉ ngây ngốc đứng đó nhìn hoàng hậu và hỏi:

“Nương nương người vừa nói gì ạ?”

“... Hoàng thượng và tướng quân, tình cảm sâu sắc?”

7.

Khi tôi đứng trước điện Thừa Càn, Lý công công đang đứng trực ở ngoài, nói rằng đến ông cũng bị hoàng thượng đuổi ra ngoài rồi.

Cho tôi vào trong, tuy là không hợp quy tắc, nhưng ông lại không nói gì nhiều, chỉ để lại một câu: “Cô nương vào nhớ an ủi hoàng thượng nhiều hơn nhé.”

Trong đại diện, Tạ Trì đang vùi đầu trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi, giống hệt với tướng ngủ trên bàn khi được nghỉ giữa giờ mười phút.

Trên bàn đều là những tờ phác thảo vương vãi tứ tung, tôi đưa mắt qua nhìn, là hỏa súng.

Tôi rón rén bước lên, áp sát mặt vào tai hắn, nhỏ giọng nói:

“Hoàng thượng, mau dậy đi tè đi.”

Một màn tĩnh lặng, không ai hồi đáp.

Tôi không nản chí, còn hơi cao giọng, nói thêm một câu:

“Tạ Trì, thầy gọi cậu đứng dậy trả lời đáp án kìa!”

Quả nhiên, Tạ Trì như bị điện giật lập tức ngẩng đầu lên, tâm mi cau lại trông đẹp thật, sắc mặt của hắn có vài phần xanh xao, vừa nhìn đã biết là mệt mỏi lắm rồi, hắn thấy tôi liền ngây người, nhướng mày hỏi: “Chịu quay về rồi sao?”

Tôi quay người rời đi, lại bị Tạ Trì ôm chầm lấy.

“Đừng đi mà, tớ mệt.”

Trong lòng tôi có chút chua xót.

“Mệt cũng đáng lắm, dù sao nô tỳ cũng đâu có chuyện gì làm, hoàng thượng không để nô tỳ nhúng tay vào, nô tỳ nào dám cãi lệnh, dù sao thì cũng chỉ là cái mạng quèn, chúng sinh thiên hạ đang đợi người đến cứu rỗi đấy ạ!”

Nghe thế, Tạ Trì liền bóp eo tôi, lực tay không mạnh, nhưng lại thấy nhột lắm:

“Không được giở giọng quái gở.”

“A ri ga tô mê yang yang sàng~”

Tạ Trì ở phía sau tôi phụt cười rồi nói: “Tào lao.”

“Giao Nhi, đừng giận nữa, cậu không có ở đây, tớ cũng không còn tâm tư nào để đối phó với đám lão già đó nữa, suốt ngày làm khùng làm điên vậy mệt lắm đó.”

“Đâu? Làm thử tớ xem nào!”

Tạ Trì trầm mặc một lúc, hình như đang bàn tính cái gì đó.

Rồi hắn chậm rãi mở miệng ra như đọc kinh vậy:

“Tớ quắn quéo, rồi bò lết trong bóng tối, tớ gào thét, rồi lại bò, tiếp theo là lăn lê, xong tới phân liệt, rồi loi nhoi trong bóng tối, rồi lăn lộn, lăn theo kiểu kịch liệt, rồi quắn quéo, cuối cùng bị vọp bẻ, xong tớ gào thét, gào thét trong bóng đêm…”

(Câu trên là động tác trong game nào đó bên Trung).
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 12: Chương 12


Tuy biết là hắn đang nói đùa, nhưng trong đầu tôi không ngừng nhảy ra hình ảnh Tạ Trì mặc long bào làm những động tác đó trước mặt các đại thần, tôi cười muốn căng cơ miệng luôn rồi.

“Hahahahahaha, im miệng đi đừng có nói nữa!!!”

Sau khi đùa giỡn xong, hội nghị giao lưu công tác lần thứ n tại điện Thừa Càn chính thức được bắt đầu.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Cậu đã xem qua hết các thư từ qua lại giữa hoàng thượng và Vạn Sách trong quá khứ chưa?”

Tạ Trì có chút kinh ngạc lắc đầu trả lời: “Bất kỳ tấu sơ hàm văn nào có liên quan đến Vạn phủ tớ đều xem qua rồi, trước giờ Vạn Sách cũng chỉ báo cáo tình hình chiến tranh tại biên giới như thường lệ, ngẫu nhiên cũng sẽ đề cập hỏi han đến Vạn quý phi, ngoài ra thì không còn nói gì thêm cả.”

“Thế thì lạ lắm, rõ ràng hoàng hậu nói với tớ, tình cảm giữa hoàng thượng và tướng quân rất tốt, thường hay trao đổi thư từ, còn tình cảm sâu đậm đến mấy thì khoan nói đến đi, nếu như có thư từ qua lại, không lẽ đến một bức thư cũng không giữ lại sao?”

“Ừm… Trừ khi nội dung trên thư đến mức vừa đọc xong đã đốt. Ủa, không đúng, nếu cậu ráng hỏi thêm hai câu thì tụi mình đâu có cần phải ngồi đoán mò như thế trời!”

Tôi lườm hắn một cái.

“Từ sớm đã hỏi rồi, trước khi tụi mình xuyên đến đây, quan hệ giữa đế hậu đã hững hờ như người dưng rồi, cái mà hoàng hậu nhắc đến, chính là lúc hoàng thượng mới đăng cơ, liên quan đến chuyện xảy ra trong quá khứ, giữa hai người có những khoảnh khắc ôn tồn ấm áp, hình như cách đây năm năm, hoàng hậu từng hớ miệng hỏi qua một lần về nội dung trên thư, nhưng hoàng thượng lại không nói cho cô ấy biết.”

“Nếu đã từng có quan hệ tốt như thế, tại sao lại trở nên xa lạ nhỉ?"

“Cái này đích thân cậu đi hỏi chả phải thích hợp hơn?”

Tạ Trì lắc đầu: “Nếu tớ đi hỏi thật thì vừa mở miệng đã thấy trăm ngàn lỗ hổng rồi đó.”

“Thôi bỏ đi, khoan hãy tính đến chuyện này đã. Bây giờ có thể xác định chính là, năm năm trước, Vạn phủ… Chí ít có thể biết Vạn Sách và hoàng thượng không phải quan hệ đối lập, khi ấy tân đế đăng cơ, đại thần phò trợ, hoàng quyền vẫn còn chưa bị giá khống, như vậy cũng chấp nhận được đi… Thế tấu sớ của năm năm gần đây cậu đã xem qua chưa? Có chỗ nào đáng nghi không?”

Tạ Trì tức đến cười và nói: “Cậu tưởng tớ là người máy sao? Nội trong một ngày chiết tử thỉnh an thôi cũng đã lên đến hai trăm cuốn rồi. Thời gian năm năm lận đó, nếu thật sự xem hết đống tấu sớ trong một tháng thì tớ đã c.h.ế.t vì lao lực quá độ rồi đấy cô nương!”

Rồi hắn chần chừ một lúc, nói tiếp:

“Nhưng bên trong điện Thừa Càn, đích thực có để lại một số chiết tử đã cũ, lẽ ra phải được cất giữ trong kho nội các hai mươi năm trước, bên trong trình báo rằng khi tiên đế tại vị, tướng quân họ Lý đã thông địch bán quốc, cuối cùng dẫn đến thảm kịch diệt môn.”

Phủ tướng quân Lý thị, quyền thế ngất trời, công cao át chủ, trong trận chiến Kỳ Giang quan đã thông đồng với Bắc Yến, thông địch phản quốc, ý đồ mưu phản, tội đáng trừng trị.

Ôi cái kịch bản này, thật quen thuộc mà.

Bỏ cuốn tấu sớ xuống, cái não chứa đầy những bộ tiểu thuyết trên mạng tức tốc ùa về, rồi chậm rãi mở miệng hỏi:

“Sinh thời Lý tướng quân có đứa con trai nào không?”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 13: Chương 13


Sang ngày hôm sau, tôi vội vàng chạy đến lãnh cung.

Vương quý tần mời tôi uống trà; Thư tiệp dư mời tôi đánh mạt chược; Giang thường tại tuy tước vị không cao, nhưng lại không phải là người dễ nói chuyện.

Vừa gặp nhau liền muốn tỳ nữ thưởng cho tôi một cái tát, nói tôi vô liêm sỉ, dám quyến rũ hoàng thượng.

Tôi cũng không nhiều lời trực tiếp đá văng tỳ nữ nó ra, rồi táng cho vị Giang thượng này tận hai bạt tai: “Tôi đang có việc gấp, không có rảnh ở đây cung đấu với các người, hai cái tát này xem như đáp lễ đi.”

Đợi đến khi tôi chạy vào khu lãnh cung hẻo lánh, lúc này bên trong đã phừng phực lửa lớn, tiếng gào thét thảm thiết truyền ra từ bên trong.

Lãnh cung chính là nơi tập trung tất cả các phi tần thất sủng, tất cả các phòng đều bị khóa từ ngoài vào trong không trừ một ai cả.

Chỉ để lại một khe cửa sổ rất nhỏ, ăn cơm rửa mặt hoặc đồ dùng cần thiết thì hạ nhân sẽ đưa vào từ khe cửa sổ đó, muốn ló đầu ra cũng là điều không thể làm được.

Giờ đây các vị phi tần đang điên cuồng đập vào cánh cửa gỗ bên trong các phòng, khóc lóc van xin: “Cứu mạng! Mau thả ta ra!”

Chỉ có duy nhất căn phòng của Vạn thị là không có động tĩnh gì, không hề hòa nhập với những phòng còn lại.

Tôi đứng trước cửa phòng, dùng sức gõ cửa vài cái, dùng giọng nói thanh mảnh gọi vào:

“Quý phi nương nương.”

Qua một lúc sau, bên trong mới truyền đến động tĩnh, tuy tôi chưa nhìn thấy người, nhưng lại nghe được giọng nói rất lạnh lùng: “Ngươi là ai?”

“Nô tỳ đến để cứu nương nương ra ngoài ạ.”

“Ta biết ngay nhất định phụ thân sẽ phái người đến cứu bổn cung ra ngoài, đợi bổn cung bước ra cánh cửa này, nhất định phải xé nát mặt con tiện tỳ bên cạnh hoàng hậu!”

Tôi đưa tay sờ lên mặt mình, nhịn cười giả vờ hoảng hốt nói:

“Nương nương, người có điều chưa biết, Vạn tướng quân đã dẫn theo đại quân biên giới tạo phản rồi, cổng thành đã bị phá, thừa tướng phu nhân cùng với mọi người đều bị nhốt hết trong phủ… Tướng quân lệnh cho nô tỳ phải đem đầy đủ lộ phí, sau khi cứu được nương nương ra ngoài, liền dẫn theo nương nương chui lỗ chó bên cung tường phía tây nam để trốn thoát, phủ thừa tướng chức cao vọng trọng, ắt sẽ có người tiếp tế cho chúng ta…”

“Ngươi nói gì chứ? Lửa này không phải do phụ thân gây ra sao?”

Giọng nói của Vạn thị bắt đầu chua chát hơn, đồng thời còn phát ra tiếng kẽo kẹt của móng tay cào lên cánh cửa gỗ, “... Vạn Sách tạo phản rồi ư? Hoàng thượng đâu rồi? Người vẫn ổn đúng không? Ban đầu bổn cung đã nói với phụ thân rồi mà, tên kh.ốn này chính là một tên bạch nhãn lang nuôi mãi không được việc, năm xưa Lý Trường Xuân phong quang biết mấy, chắc là do thế lực năm xưa của nhà hắn vẫn chưa diệt trừ tận gốc, đã rót mê hồn thang dược gì vào tai hắn nữa!!! Trước tiên ngươi mau cứu ta ra trước đi…”

“Dạ vâng ạ…”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 14: Chương 14


Trong lòng tôi như điên loạn lên, muốn ngẩng đầu lên trời hỏi vì sao thời cổ đại lại không có máy ghi âm!!!

Cửa gỗ vừa mở ra, đôi mắt của Vạn thị liền đỏ ửng, biểu cảm sốt sắng nhào ra ngoài, sau khi nhìn thấy tôi cả người cô ta cứng đờ như con cá c.h.ế.t nằm trên thớt:

“Ngươi…”

Cô ta còn chưa nói dứt lời, thì đã thấp thoáng thấy hình bóng của Tạ Trì hiện ra phía sau tôi, đôi chân đột nhiên mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.

Trận hỏa hoạn nơi lãnh cung cuối cùng cũng đã gần dập tắt, các vị phi tần lần lượt được cứu ra và an bài thỏa đáng.

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt của Vạn thị, ngụ ý thâm sâu nói:

“Ta chẳng qua muốn đến thăm quý phi nương nương mà thôi, nào ngờ nương nương lại tặng cho ta một phần đại lễ như thế, phần mộ tổ tiên của phủ thừa tướng e là tức đến bốc khói rồi nương nương ạ.”

Vạn thị tức đến cực độ, ánh mắt chuyển sang Tạ Trì đang đứng phía sau tôi, rồi gào khóc nức nở nói: “Hoàng thượng! Thần thiếp bị oan! Tuy rằng huynh trưởng không phải do phụ thân sinh ra, nhưng dòng họ Vạn thị thề c.h.ế.t cũng chỉ hiếu trung với hoàng thượng mà thôi, xin hoàng thượng minh giám!”

Tạ Trì cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, trầm giọng chuẩn bị nói ra lời thoại duy nhất của đêm nay: “Lôi…”

Lời còn chưa nói xong, đột nhiên thị vệ dẫn một người bị trói ra, quỳ một gối rồi bẩm báo: “Hoàng thượng, chúng thần đã phụng mệnh phòng thủ nghiêm ngặt ở xung quanh, quả thật bắt được một nghi phạm đáng ngờ.”

Tôi đưa mắt nhìn kỹ, có chút kinh ngạc, người này chính là Thúy Hoa, chị em tốt của mình trong Phụng Nghi cung đây mà.

“... Toàn bộ lôi xuống hết đi.”

Lúc thị vệ áp giải Vạn thị ngang qua mặt tôi, Tạ Trì kéo tôi ra phía sau lưng hắn, khiến cho Vạn thị cười chua xót, tim như c.h.ế.t lặng hỏi tôi một câu:

“Nếu như ngươi đã biết sự thật từ sớm, tại sao còn phải bày mưu để hại ta?”

Tôi ló đầu ra, rất tự nhiên trả lời:

“Ô, thật ra đều do ta đoán mò đấy, cơ mà… mới chốc lát đã khai ra hết rồi.”

“......”

Lãnh cung là nơi hẻo lánh, cách tẩm điện của phi tử rất xa, cách đài thanh mát còn có cả một vườn trúc rộng lớn.

Trận hỏa hoạn này chính là sự sắp đặt của tôi và Tạ Trì, tuy ngọn lửa không lớn, cũng chẳng ai thương vong, bởi vì không phải sự việc nghiêm trọng, cho nên không ai để lộ tin tức gì.

Nồi lẩu nhỏ tại điện Thừa Càn giờ đây đã đổi thành lò thịt nướng Đông Bắc.

Tôi cầm một miếng rau sống cuốn miếng thịt ba chỉ rồi bỏ vào miệng, ú ớ nói:

“Cho nên á, Vạn Sách đích thị là con trai của Lý Trường Xuân, chỉ là không biết vì nguyên do gì đã được Vạn Khởi Niên nuôi lớn. Ôi sao lại dại dột thế, không biết bản thân hắn có biết chuyện này không nhỉ?”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 15: Chương 15


“Cũng khó nói lắm.” Tạ Trì cầm đôi đũa công cộng, trở miếng thăn bò đã tẩm vị.

“Giả dụ như hắn đã biết chuyện này, không lẽ không vội vàng gấp rút muốn trả thù người đã g.i.ế.c hết cả gia tộc của mình sao? Vậy mà còn có thể nhịn nhục cho đến tận bây giờ? Mà lão già Vạn Khởi Niên này cũng không biết nghĩ gì, g.i.ế.c cả nhà người ta còn đi nuôi con dùm người ta nữa chứ.”

Tôi vén mấy sợi tóc mai bên tai, nói tiếp: “Nếu như không biết chuyện, vậy thì tại sao còn âm thầm thư từ qua lại với hoàng đế? Nội dung trong thư quan trọng đến mức vừa đọc xong đã phải đốt đi?”

Tạ Trì gắp miếng thăn bò vừa nướng xong vào chén tôi, thờ ơ nói:

“Biết hay không biết thì đi hỏi trực tiếp là được chứ gì, hắn cũng đã tự nói sẽ hồi kinh sớm, đến lúc đó vẫn phải nhập cung diện thánh thôi.”

“Một đao trực tiếp đ.â.m vào mục tiêu? Hay là nói cạnh nói khóe? Thôi, sao cũng được, dù sao hoàng đế vẫn là cậu, hỏi không được hắn cũng không dám một đao đ.â.m thẳng vào người cậu đâu hầy.”

Tôi triệt để dẹp hết mọi suy nghĩ, chú tâm vào ăn thịt.

“Còn không tới mười ngày nữa chính là gia yến trung thu, nói không chừng đây chính là bữa cơm cuối cùng của chúng ta đó.”

“Rồi sao nữa?”

“Thì… tớ vẫn muốn xuất cung một chuyến.”

Tôi nhìn hắn chớp mắt lia lịa.

Tạ Trì thở dài nhìn tôi một cái, không nói gì thêm.

Hắn lấy ra một miếng ngọc bội tựa như tấm lệnh bài đưa cho tôi, chỉ đơn giản nói một câu ngắn gọn: “Không có tớ bên cạnh, mọi chuyện đều phải cẩn thận.”

Và thế là… Sang ngày thứ hai, tôi thay một bộ thường phục, bỏ một bọc ngân lượng đầy ắp vào trong túi áo rồi xuất cung.

Tạ Trì còn sắp xếp thêm vài thị vệ đi theo tôi để bảo vệ, chỉ cần theo sau tôi, không quá gần cũng đừng quá xa là được.

Dạo trên con phố lớn trong Đế Kinh, tôi mới cảm nhận được sự phồn hoa như mộng thời thiên cổ, sự huyên náo và liễm diễm của tự do.

Đích thực thoải mái hơn trong cung cấm nhiều.

Tôi đi dạo vòng quanh từng căn tiệm, trong lòng đang bàn tính không biết bên này có thể mở một tiệm lẩu không, chính là loại haidilao phiên bản cổ trang ấy; bên kia còn có thể mở một phòng nhạc, chế tạo đàn guitar hát dân ca; bên góc phố này còn có thể mở một tiệm sách, viết chút truyện đam mỹ kiếm vài đồng lẻ.

Sau một hồi động não, sử dụng hết tất cả chất xám, tôi dừng chân trước cửa một căn lầu xanh.

Dù sao thì, nhân vật xuyên không chưa bước chân vào lầu xanh thì không được tính là đã từng xuyên không nhỉ?

Tôi quay ra sau nhìn đám thị vệ rồi nói một câu: “Không cần đi theo nữa.” Vừa tính bước vô cửa liền bị một thẩm nương trang điểm không đều ngăn lại:

“Cô nương, nơi này của bọn ta là nơi tiêu khiển uống rượu hoa của các lang quân, chứ không có tiết mục nào phục vụ cho nữ tử cả.”

Tôi nhìn rồi cười, rút ra túi ngân lượng tung hứng trên tay.

Vị thẩm nương đó ngẫm nghĩ một chút, khuôn mặt vẫn rất khó xử, do dự nói: “Cô nương à, ta cũng chỉ là dựa theo quy tắc hành sự mà thôi, trông cô nương ăn mặc cũng rất thể diện, không giống với loại người làm khó người khác. Thật không giấu gì cô nương, đi thẳng thêm mười thước chính là Nam Phong quán, nơi đó có phấn diện tiểu sinh, chắc sẽ rất hợp ý của cô nương đấy.”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 16: Chương 16


Được thôi, ngân lượng không đủ nhiều chứ gì?

Tôi trưng ra bộ mặt còn khó xử hơn bà ta, lại lấy ra một túi ngân lượng, giả vờ làm thân nhét vào tay bà ta: “Thật không giấu gì, hôm nay ta tới đây là để tìm quan nhân nhà ta, nữ nhân chúng mình, nhà nào không gặp phải những chuyện bê bết này đâu, cũng đừng làm khó nhau như thế.”

Nghe thế, bà ta càng không vui rồi: “Thế thì không được, ta mà thả ngươi vào, lỡ như bên trong xảy ra chuyện gì, cặp đôi trẻ các người phá chén cơm của ta thì sao?”

Trong lòng tôi phát bực, cắn răng đối phó bảo rằng không có đâu, nhưng đôi mắt vẫn láo lia tìm kiếm, trong một rừng đàn ông, chọn ra người đẹp trai nhất, mở miệng nhìn hắn hét lớn: “Quan nhân!”

Mặc kệ sự ngăn cản của thẩm nương, tôi trực tiếp xông thẳng vào trong rồi khoác lấy cánh tay của người đó, gấp gáp nhỏ giọng nói: “Thiếu hiệp, cứu mạng, phía sau có người truy sát ta, huynh đưa ta vào trong, ta sẽ trả ngân lượng cho huynh nhé!”

Người đàn ông đó sầm mặt lại, nhưng hắn không hề hất tay tôi ra, chỉ trừng mắt nhìn thẩm nương đang đuổi theo, rồi mặc sức cho tôi khoác tay hắn bước lên hoa lâu.

Cả đoạn đường tôi đã hứng chịu bao nhiêu ánh nhìn soi mói, vẫn một bước không rời đi theo hắn vào phòng riêng, sau khi thở phào nhẹ nhõm, tính mở miệng nói lời cảm ơn thì lại bị hắn cướp lời: “Gan của ngươi cũng to lắm.”

Tôi cười ha hả trả lời: “Đại ân không thể biểu đạt bằng lời, tiêu phí của thiếu hiệp hôm nay sẽ do bổn cô nương ta thanh toán.”

Thiếu hiệp cong môi nói: “Cũng không tính là đại ân gì, chỉ là ta rất hiếu kỳ, một nữ tử như cô nương đây, cho dù nói dối cũng phải bước vào lầu xanh này, rốt cuộc là đang muốn làm gì nhỉ?”

Người ta đã sẵn tiện giúp mình một phen thì tôi cũng không định giấu diếm gì.

“Không giấu gì thiếu hiệp, ta chẳng qua là muốn đến xem thử ở trong này có thể làm ăn được gì thêm không đó mà.”

Thiếu hiệp nhướng mày, cầm chung rượu lên uống rồi hiếu kỳ hỏi tiếp: “Chi bằng cô nương nói rõ hơn?”

“Đơn giản mà nói thì chính là xây một cái vũ đài cỡ lớn, ví dụ như cuộc thi the voice, thần tượng quốc phong 101, dương xuân bạch tuyết hoặc các vũ điệu phong lưu, do bách tín bình thường chọn một nhóm chủ chốt bằng cách mua các sản phẩm được chỉ định, còn có thể khiến cho nền kinh tế trở nên phồn hoa hơn…”

Nói ngon trớn quá lố luôn, trong câu trong từ toàn là hiện đại hóa.

Nhưng thiếu hiệp chỉ cười cười đáp:

“Các nữ tử tầm thường ra vào thanh lâu, sẽ bị nghi ngờ đến sự trong sạch và thanh danh của bản thân, cô nương có chút người si nói mộng rồi đấy.”

“Nơi đây là thanh lâu, chứ không phải kỹ viện. Huống hồ chi dân phong Đế Kinh lại cởi mở đến thế, nếu đã tồn tại Nam Phong quán, vậy thì tại sao nữ tử lại không thể vào thanh lâu? Sở thích và thẩm mỹ đều là quyền tự do của mỗi người, nói trắng ra thì chỉ là mua vui tiêu khiển, nữ tử là không được xem mỹ nhân ca múa sao?”

“Tư tưởng của cô nương rất tân tiến, ta có thể lý giải được, nhưng không có nghĩa thế nhân đều có thể lý giải.”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 17: Chương 17


“Dân trí chưa khai mở, đương nhiên cần phải có người tiên phong. Tuy rằng muốn lay động lòng dân là trọng trách còn rất xa vời, nhưng hoàng thành Đế Kinh, dưới chân thiên tử, còn biết bao nhiêu quan nhân quyền cao chức trọng, chắc chắn sẽ có người chịu đứng ra để biểu soái…”

Sau khi tôi thao thao bất tuyệt, phát hiện ra bản thân có chút quá đà, liền cười hề hề hai tiếng, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề:

“Mạo muội xin hỏi danh tính của thiếu hiệp.”

Người đó rót cho tôi tách trà, từ tốn đáp: “Bỉ nhân họ Vạn, danh xưng một chữ Sách.”

Tôi như bị chích điện đứng hình tại chỗ, ngay lập tức đứng lên hành lễ:

“Nghe danh tướng quân đã lâu.”

Nhưng hắn lại nhanh tay đỡ tay tôi dậy và nói: “Ta nên xưng hô với cô nương thế nào?”

Tôi suy nghĩ vài giây, vẫn là nên khai đích danh của mình:

“Gọi ta Thẩm Giao là được.”

“Chữ lót của Thẩm cô nương cũng rất mới lạ, không thường gặp.”

Tôi lặng lẽ quan sát toàn thân của hắn, sau khi xác nhận không có vũ khí bên mình, mới dám can đảm dò thám hỏi: “Tướng quân, ta có một cố hữu họ Lý, tuổi tác cũng xấp xỉ với ngài, chỉ tiếc thân thế bi thảm, mỗi ngày nhớ lại liền không nhịn được mà đau buồn rơi lệ.”

“Nếu cô nương tin tưởng, Vạn mỗ nguyện vì cô nương giải đáp phân ưu.”

Tôi cười cười, dùng tay xoay tròn cái tách trên bàn, để cho bản thân đừng vì căng thẳng mà phát run.

“Bạn ta lúc nhỏ gặp phải bi kịch diệt môn, chỉ mỗi mình hắn là còn sống sót, sau này được kẻ thù nuôi dưỡng, suốt ngày đều thấp thỏm lo sợ, bản thân như đi trên lớp băng mỏng.”

Vạn Sách chỉ lẳng lặng ngồi nghe, cầm chung rượu kề lên môi rồi quay đầu ra phía bên ngoài thanh lâu từ cửa sổ, không phân biệt được đó là biểu cảm gì.

“Ngài nói xem, có khi nào hắn vẫn muốn tưởng nhớ đến phụ mẫu thân nhân, rồi âm thầm lập mưu tính kế báo thù cho họ không?”

Vạn Sách thình lình quay mặt sang nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt trở nên sắc bén, nhưng vẫn không xác định được đó là cảm xúc gì.

“Chuyện này cũng là lẽ thường tình thôi.”

“Thật ra…”

Tôi vừa tính mở miệng nói tiếp, lại bị hắn ngắt lời giữa chừng:

“Chi bằng bây giờ cô nương tỏ rõ thân phận, không cần chơi trò nhìn mặt đoán ý với Vạn mỗ như thế, từ lúc cô nương mượn Vạn mỗ để bước vào hoa lâu, ý đồ đã quá đỗi rõ ràng, ta liền biết cô nương không phải là người tầm thường rồi.”

Tôi: ……

Không hề luôn, không hề biết sẽ gặp ông luôn đó!!!

Chuyện đến nước này, tôi chỉ đành đứng dậy chắp tay, căng da đầu lên cung kính nói: “Tướng quân tâm sáng như gương, nô tỳ chính là nữ quan ngự tiền, hoàng thượng cảm niệm tướng quân tại ngoại thuyền xe vất vả, nên đã đặc thỉnh tướng quân vào cung để diện thánh.”

Vạn Sách nhướng mày: “Ồ? Nhưng rõ ràng ta đã trình tấu, đến ngày mai mới có thể hồi kinh, vậy thì hoàng thượng làm sao có thể phái ngươi đến mời ta vào hôm nay?”

Mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa: “Hoàng thượng… yêu tướng quân như thân nhân trong nhà, biết rõ tướng quân là người giàu cảm xúc, nên…”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 18: Chương 18


Khuôn mặt của Vạn Sách lộ ra vẻ “ngươi diễn tiếp đi”, rồi lãnh đạm nói: “Nếu hoàng thượng đã yêu mến vi thần đến thế, há chẳng phải vi thần đã phạm tội khi quân rồi sao?”

Tôi sốt ruột đến nỗi xém chút là quỳ xuống khấu đầu, nhưng thông qua cuộc đối thoại này, dường như tôi mơ hồ cảm nhận được, quan hệ giữa tướng quân và hoàng thượng, không hề như nước với lửa giống những gì trên tấu sớ thể hiện, cũng không hẳn chỉ đơn giản là quan hệ quân thần chính trực như thế.

Tôi cắn răng, quyết định cược một ván.

“Tướng quân, hoàng thượng đang gặp nạn, bè cánh của Vạn Khởi Niên lòng lang dạ sói, ẩn nấp đã lâu, nắm giữ hơn một nửa thế lực đương triều, không bao lâu sau, e rằng sẽ diễn ra cảnh xung đột vũ trang… Mong tướng quân có thể xuất binh tương trợ kịp thời, nếu tướng quân có thể giữ thiên hạ giang sơn thái bình, hoàng thượng ắt sẽ đảm bảo phủ tướng quân trăm năm vinh hoa!”

Vạn Sách trầm mặc một hồi lâu mới chầm chậm mở miệng:

“Gia tộc Lý thị của ta, bao đời trung liệt, cho đến c.h.ế.t cũng đang bình thiên hạ thay cho thiên gia, chỉ mong sơn hà vĩnh cố, quốc thái dân an."

“Ta chỉ muốn hỏi hoàng thượng một câu, người có thể thực hiện lời hứa năm xưa, phúc thẩm thảm án diệt môn của Lý thị, đem chân tướng công bố với thiên hạ, trả thanh danh lại cho gia tộc ta?!”

Tôi rút ra tấm lệnh bài bằng ngọc mà Tạ Trì đưa cho tôi, trịnh trọng đáp:

“Vật này xem như là lời hứa của thiên tử.”

Vạn Sách vừa nhìn đã rõ, hắn cười rồi quỳ xuống, nghiêm nghị hành lễ:

“Thần, nguyện vì thiên tử hiếu trung đến cùng.”

Sau khi hồi cung, tôi vội vàng chạy đến điện Thừa Càn để trần thuật lại tất cả mọi chuyện cho Tạ Trì nghe, rồi đích thân đi đến thiên lao một chuyến, tôi dừng ngay trước đại lao đang giam giữ Thúy Hoa.

“Hoàng hậu nương nương đối với ngươi không tệ.”

Thúy Hoa không thèm nói gì, giống như không nghe thấy gì vậy, đến cả nhìn cũng không muốn nhìn tôi một cái.

Chỉ thiếu tờ giấy với dòng chữ “cái gì tôi cũng sẽ không khai” dán lên trên mặt thôi đó.

Tôi cười cười, cũng không để tâm lắm.

“Hôm nay ta đến, cũng không mong sẽ moi được tin từ cô. Cô chỉ cần giúp ta việc này, ta liền thả cô đi, đảm bảo cô bình an vô sự.”

Thúy Hoa hừ lạnh một tiếng: “Cùng là hạ nhân trong Phụng Nghi cung, vậy mà ta không biết ngươi còn có bản lĩnh thông thiên này.”

Tôi chớp chớp mắt: “Thế ngươi nghĩ quý phi nhà ngươi tại sao lại bị phế?”

Sắc mặt của cô ta càng khó coi hơn, nhưng vẫn mở miệng ra trả lời:

“Ngươi muốn ta làm gì?”

“Quay về nói với chủ tử của ngươi, Vạn thị đã khôi phục tước vị quý phi, mọi thứ đều ổn thỏa.”

“... Các ngươi muốn làm gì tiểu thư?”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 19: Chương 19


Tôi rất cố gắng nhập vai trong bộ dạng đại phản diện:

“Vốn dĩ hoàng thượng muốn lập tức xử tử ả ta, nhưng không may lại đụng phải tiết trung thu, trên tấu chương của Khâm Thiên Giám có nói, trước ngày trăng rằm hoàng thành không được gặp những cảnh tượng m.á.u me, nếu không thì sẽ xung đột với quốc vận. Mã phủ thừa tướng quyền thế ngất trời, thiên tử không muốn đắc tội, chỉ cần ngươi chịu giấu đi, sau khi xong việc, ta đảm bảo nhà ngươi một đời vinh hoa phú quý, sung túc viên mãn.”

Thúy Hoa trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng trả lời: “Được.”

Tôi nở nụ cười hài lòng, quay người rời đi.

Bởi vì trong lòng tôi chắc chắn rằng tính mạng cả nhà của Thúy Hoa đều bị Vạn phủ nắm trong tay, cô ta nhất định sẽ bẩm báo lại với Vạn phủ không sót chữ nào.

Quả nhiên không trật vào đâu được, ngay đêm hôm đó, Vạn Khởi Niên dẫn theo phu nhân của lão ta vội vàng nhập cung đến điện Thừa Càn, mở miệng liền muốn gặp quý phi.

“Phu nhân mang bệnh nặng trong người, điều tưởng niệm duy nhất chính là muốn gặp con gái nhỏ một chút, cầu xin hoàng thượng phê chuẩn.”

Tạ Trì ngả người ra, lười nhác nói:

“Quý phi không khỏe trong người, thái y giao phó cần phải tĩnh dưỡng, e rằng không tiện gặp ai, ái khanh vẫn là nên quay về đi.”

“Ý của hoàng thượng chính là, trước gia yến trung thu, cả nhà của lão thần không có cách nào gặp mặt đoàn tụ rồi?”

Tạ Trì cong môi lên mỉm cười.

“Đương nhiên là không.”

Khuôn mặt của Vạn Khởi Nhiên thoáng qua một tia hung ác, nhưng vẫn phải gượng cười nói:

“Vậy thì lão thần hôm nay, nguyện chúc hoàng thượng, phúc thọ an khang, trường lạc vị ương.”

Tạ Trì không đáp lời, xua tay một cái, ngụ ý bảo lão ta cút đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng rời đi của Vạn Khởi Niên, nhịn không được có chút cảm khái:

“Xem ra trận chiến này không đánh không được rồi.”

Tạ Trì nghiêng mặt nhìn tôi: “Cậu sợ à?”

Tôi lắc lắc đầu, trầm ngâm một lúc lại gật gật đầu.

Tạ Trì cười tôi rồi đứng dậy, nắm lấy cổ tay tôi bước ra ngoài.

Tôi kinh ngạc hỏi hắn: “Ơ, đi đâu thế?”

Hắn đi đằng trước kéo theo tôi, đầu cũng không thèm quay lại nói:

“Không phải sợ rồi à? Đưa cậu đi trốn…”

Thế là nửa canh giờ sau, tôi cùng Tạ Trì đứng trước Trích Tinh lâu cao chót vót mắt lớn nhìn mắt nhỏ.

Tôi nghiêm túc hỏi hắn: “Trên đó có kính viễn vọng không?”

Tạ Trì có chút cạn lời lắc đầu.

“Ò, ok nha.” Tôi gật đầu biểu thị bản thân đã biết rồi, sau đó xoay người tính rời đi.

Tạ Trì nhanh tay lẹ mắt kéo tôi lại: “... Cô bé lười biếng, tớ cõng cậu lên trên được chưa?”

Tôi tưởng tượng đến cảnh Tạ Trì cõng tôi lên trên, nhịn không được liền nổi da gà khắp người.

Cuối cùng vẫn là thở dài một hơi và thỏa hiệp nói: “Đi thôi đi thôi.”
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom