Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?

Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 30: Xung đột


Chương 30: Xung đột"Ran tiểu thư, xin hỏi lễ tình nhân năm nay cô có chuẩn bị chocolate không?"

"À... là, là tôi có chuẩn bị..."

"Xin mạo muội hỏi một câu, có phải là vì tôi mà cô chuẩn bị chocolate không?"

"À... cái này..."

Lâm Giai vừa dẫn Conan bước vào phòng khách thì liền chứng kiến một cảnh tượng khiến hắn không khỏi nheo mắt lại.Matsuda Soma đã thừa dịp hắn rời đi, liền tiến sát đến bên cạnh Ran, ép sát lại với vẻ mặt đầy mong chờ mà hỏi.

Không rõ là do hắn quá tự tin hay chỉ đơn thuần không biết xấu hổ, mà hoàn toàn không nhận ra vẻ lúng túng và phản kháng của Ran mỗi lần hắn cố tình tiếp cận.

Phải nói là da mặt hắn thật sự dày đến mức đáng nể.Suzuki Sonoko đứng bên cạnh cũng cảm thấy không thể chịu nổi nữa.Cô kéo Ran ra phía sau mình, không khách khí mắng Matsuda Soma, giọng đầy áp lực:"Anh Giai chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao?

Rõ ràng Ran chỉ vì ngại từ chối nên mới miễn cưỡng tham gia, cớ gì ngươi cứ phải bám riết không buông vậy?!"

Matsuda Soma bắt đầu đỏ mặt vì giận dữ.Bị nói móc liên tục, hắn cũng trở nên kích động, lập tức siết chặt nắm đấm, thẹn quá hoá giận gằn lên:"Liên quan gì tới cô!

Tôi đâu có đang lấy lòng cô!"

"Vậy định quay sang trút giận lên nữ sinh à?"

Lâm Giai bước lên một bước, kéo sự chú ý của Matsuda Soma khỏi Sonoko."

Có chút liêm sỉ đi.

Có vẻ như gu thời trang của ngươi đã không có mắt, mà cách cư xử với con gái cũng chẳng khá hơn.

Hay là ngươi chuyên dùng kiểu bám dai như đỉa để ép người ta bắt đầu một mối quan hệ với ngươi?"

"Ngươi!

Ta đã nhịn ngươi lâu rồi đó!"

Matsuda Soma giận đến tím mặt, siết chặt nắm đấm lao về phía Lâm Giai.Lâm Giai chỉ thấy buồn cười.Dạng người to xác đầu óc đơn giản như này hắn vốn chẳng có hứng động tay, chỉ là không ngờ lại phải ra tay với kiểu người như vậy thật sự phiền toái."

Anh Giai!?"

Ran và Sonoko đều căng thẳng lo lắng."

Ngươi muốn làm gì đó?"

"Ê!

Matsuda!

Đây là nhà của Hitsusen Kokuhiko đấy!"

Watanabe Yoshimi cùng nam sinh âm trầm đi cùng vội vàng xông lên ngăn cản.Thấy đối phương giữ chặt Matsuda Soma lại, mẹ của Hitsusen Kokuhiko người đang bưng khay từ bếp ra cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lên tiếng:"Mọi người bớt giận đi, đừng làm lớn chuyện...

Cô vừa pha cà phê xong, trong bếp còn có bánh gato nữa.

Mọi người ngồi xuống ăn chút gì đó đi."

Chủ nhà đã lên tiếng như vậy, Matsuda Soma dù không cam lòng cũng chỉ có thể hừ một tiếng rồi nặng nề ngồi xuống ghế salon.Sau tình huống vừa rồi, Ran và Sonoko cảm thấy không còn thoải mái để ở lại lâu hơn, liền nhỏ giọng nói lời cáo từ.

Nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị mẹ của Kokuhiko ngăn lại."

Đừng vội, ít nhất ăn chút bánh rồi hãy đi...

Nếu đi bây giờ, dì thực sự áy náy lắm."

Bà nói với vẻ mặt khẩn thiết, khiến Ran và Sonoko đành gật đầu đồng ý, không tiện từ chối thêm nữa.Lâm Giai thì không bận tâm.Thực ra, lúc đó hắn đang dùng điện thoại nhắn tin.Matsuda Soma – thành viên câu lạc bộ tennis Đại học Beika.

Phiền tra giúp một bản thông tin chi tiết rồi gửi cho tôi.

Lâm Giai gửi đến Gin."

Không cần để tâm đến loại người đó, tiểu Giai."

Sonoko hạ giọng nói với Lâm Giai."

Ta không có để tâm."

"Thật sao?

Nhưng vừa nãy anh đứng ra bảo vệ Ran, nhìn ngầu cực luôn!"

Ánh mắt Sonoko trở nên long lanh sáng rực.Lâm Giai mỉm cười.Lúc này, Sekiya Kaori người vừa bỏ chạy đã trở lại, gương mặt đầy u sầu.

Đi bên cạnh cô là em trai Hitsusen Kokuhiko – bé Sentaro.Trong tay Sentaro đang cầm một thanh chocolate được gói thủ công vô cùng đẹp mắt rõ ràng không phải loại mua ngoài siêu thị mà là chocolate tự làm nhân ngày lễ tình nhân.Thì ra là vậy...

Sau khi tỏ tình thất bại, Kaori đưa chocolate cho người khác sao?Lâm Giai chỉ liếc nhìn một cái.Nhưng ngay sau đó, mẹ của Kokuhiko trông thấy thì lập tức nhíu mày, giật thanh chocolate khỏi tay cậu bé."

Sentaro!

Phải nói với con bao nhiêu lần nữa mới hiểu hả?

Con còn sâu răng chưa khỏi, bây giờ tuyệt đối không được ăn đồ ngọt!"

"Nhưng mà…

đây là chị Kaori cho con mà…"

"Không được.

Phải khỏi hẳn mới được ăn đồ ngọt."

Người phụ nữ hoàn toàn không để lại khoảng thương lượng, thẳng tay thu lại chocolate rồi quay vào bếp lấy bánh gato.Lâm Giai nhấc ly cà phê lên.Nhẹ nhàng lay động, hương vị hoà quyện giữa vị đắng và hương hạt rang lan toả.Hắn nếm thử một ngụm.Là cà phê không tệ...

Nhưng ở đâu đó có chút vị lạ khiến hắn hơi nhíu mày.Nhìn quanh thì mọi người dường như không ai phát hiện ra điều gì bất thường.Ngay cả Conan cũng đang uống một ly.

Từ khi cơ thể bị thu nhỏ, cậu rất hiếm khi được uống cà phê.Em trai Kokuhiko – Sentaro cũng bắt chước uống theo.

Nhưng vừa nhấp vào đã nhăn mặt, khổ sở lộ rõ trên gương mặt."

Mọi người đến nếm thử bánh gato tôi làm đi~"Mẹ Kokuhiko mang bánh gato ra, thấy con trai nhỏ nhăn mặt vì vị đắng, liền vội đút cho cậu vài miếng bánh."

Ăn bánh là hết đắng liền!"

Bà liên tục đút mấy miếng bánh cho Sentaro.Sau khi cậu bé nuốt xong, bà mỉm cười đứng dậy:"Mọi người cũng thử xem nhé."

Dưới sự mời mọc nhiệt tình của bà, ai cũng nếm thử vài miếng, phản ứng đều khá tích cực."

Lâm tiên sinh, anh cũng thử một chút đi."

"Cảm ơn.

Nhưng tôi không thích đồ ngọt lắm, để đó lát nữa tôi sẽ nếm."

"Nhưng để lâu bánh sẽ không ngon nữa.

Anh thử một miếng thôi cũng được, rồi cho tôi xin ít đánh giá."

Dù có thể nói là do tính cách nhiệt tình, nhưng kiểu cố chấp bắt người ta ăn thử bánh ngọt như thế thật sự có hơi bất thường.Nhìn khuôn mặt cau mày vì ê răng của Sentaro sau khi ăn xong, Lâm Giai cũng nhấc lấy một miếng bánh gato."

Ừm, hương vị không tệ.

Không quá ngọt."

"Vậy thì tốt rồi."

Người phụ nữ thu lại khay bánh, lúc này thấy Kokuhiko hút xong thuốc đứng dậy ra ngoài, bà liền gọi:"Này, Kokuhiko, ăn chút bánh gato đi chứ?"

"Phiền phức."

Anh ta dứt khoát đi thẳng ra sân.Mẹ anh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ thu dọn bàn rồi quay trở vào bếp."

Đinh!"

Lúc này điện thoại của Lâm Giai vang lên tin nhắn, là từ Gin.Matsuda Soma, theo hồ sơ hộ tịch, hiện tại sống một mình tại khu phố số 72, lầu 7, phòng 203, Beika.Ngoài trừ thứ tư là ngày nghỉ, mỗi tối 20:00 đều có mặt tại phòng gym gần nhà để tập luyện.Tài liệu khá đầy đủ.Lâm Giai chỉ chú ý đến địa chỉ, phần còn lại chỉ lướt qua cho biết.Sống một mình à...?Xét theo lịch sinh hoạt thường nhật, thật sự rất thuận tiện để ra tay.Lâm Giai nhắn một tiếng cảm ơn rồi cất điện thoại.Một lúc sau, Ran đến gần, nhỏ giọng nói:"Anh Giai, chúng ta đi thôi?"

"Ừ, đi thôi."

Lâm Giai thu điện thoại, đứng dậy.Ran ngượng ngùng chào mọi người, khi nhìn thấy Matsuda Soma thì hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn khẽ vẫy tay.Matsuda Soma không phản ứng.Tuy nhiên, khi thấy Lâm Giai đứng dậy mỉm cười chào từ biệt, hắn không nhịn được mỉa mai:"Hừ, đồ may mắn."

Vừa dứt lời, chưa ai kịp phản ứng, ngoài sân đã vang lên tiếng hét thất thanh của một phụ nữ:"Aaa!!"(Lưu ý: Trong bản gốc, nhân vật Matsuda Soma từng có hành động quá khích là ngồi sát Ran, cố ý nắm tay và định cưỡng hôn cô.

Nhưng cuối cùng hắn lại nắm nhầm tay Conan và bị cậu bé giật mạnh, khiến hắn ngã nhào sang một bên đầy tức giận.)
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 31: Ta vô cùng chờ mong biểu hiện của ngươi


Chương 31: Ta vô cùng chờ mong biểu hiện của ngươi"Hitsusen Kokuhiko vừa rồi đã nuốt xuống hơi thở cuối cùng."

"Nguyên nhân cái chết có khả năng cao là do trúng độc qua đường dược vật."

"Watanabe Yoshimi tiểu thư, người chết hẳn là đã ăn chocolate của cô không bao lâu thì ngã xuống đúng không?"

Hitsusen Kokuhiko đã chết.Tiếng thét lúc trước chính là do hắn ngã xuống và bóp cổ họng vì hoảng sợ, phát ra từ Watanabe Yoshimi đứng bên cạnh.Cảnh sát đến hiện trường rất nhanh.Sau khi điều tra sơ bộ và đưa thi thể đi, thanh tra Megure lập tức bắt đầu thẩm vấn.Tất cả những người có mặt đều bị triệu tập vào phòng khách."...

Đúng vậy, tôi quả thực có đưa chocolate cho Kokuhiko."

Watanabe Yoshimi ngồi trên ghế sô-pha, khóc đến thê thảm.Hitsusen Kokuhiko vừa uống cà phê xong thì ra vườn hút thuốc, cô cũng đi theo.

Trong lúc trò chuyện, cô lấy ra chocolate do mình tự làm đưa cho hắn.

Kết quả là hắn vừa ăn được vài miếng thì đột nhiên...Thanh tra Megure xoa cằm, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cô gái.Dựa vào tình huống tại hiện trường cùng lời tường thuật của Watanabe Yoshimi, rất khó để Megure không nghi ngờ cô.

Tuy nhiên, nhìn cô khóc thương tâm như vậy, ông lại có chút do dự.Edogawa Conan thì đứng bên trầm ngâm.Dù cậu cũng nghi ngờ Watanabe Yoshimi, nhưng mức độ không nhiều.

Ngược lại, trong đầu cậu có nhiều người khác cũng khả nghi.Hừm, Lâm Giai, lần này chúng ta cùng đứng về một phe rồi."

Cảnh sát, có thể kiểm tra một chút cà phê và bánh gatô ở đây được không?"

Conan còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy Lâm Giai mở miệng.Thanh tra Megure lập tức quay sang Watanabe Yoshimi."

Cậu có phát hiện gì sao, Lâm lão đệ?"

"Không hẳn là phát hiện, chỉ là tôi cảm thấy cà phê này có hương vị hơi kỳ lạ."

"Kỳ lạ?"

"Chúng tôi uống mà chẳng cảm thấy gì cả."

"Hừ, chỉ là cố làm ra vẻ mình khác biệt thôi."

Những người khác cũng uống cà phê đều nhìn nhau, riêng Matsuda Soma thì hừ lạnh một tiếng.Lâm Giai không để tâm.Ánh mắt cậu rời khỏi quyển sổ ghi chép, ngẩng đầu lên, liếc nhìn người phụ nữ đang vô cùng căng thẳng mẹ nuôi của Hitsusen Kokuhiko.

Rồi cậu quay sang nhìn cậu bé đang đứng cạnh bà Sentaro mỉm cười:"Tiếu Gần, răng vẫn còn đau lắm đúng không?"

"Ừm..."

Cậu bé ôm má phải, gật đầu buồn bã.Lâm Giai lại nhìn người phụ nữ kia, "Phu nhân, bình thường hẳn là rất nghiêm khắc với thằng bé nhỉ?

Trong lúc bị sâu răng như vậy, chắc chắn sẽ nghiêm cấm không cho nó ăn đồ ngọt đúng không?"

"...

Đúng vậy, nếu không sâu răng của nó sẽ càng nghiêm trọng."

"Nhưng tôi vừa thấy lúc Sentaro lén uống cà phê, cô lập tức đưa cho nó vài miếng bánh gatô."

Không khí trở nên trầm lặng.

Sắc mặt người phụ nữ lập tức trở nên căng thẳng."

Hơn nữa, khi ở phòng khách, cô đặc biệt quan tâm đến đánh giá của mọi người về bánh gatô, đặc biệt là sau khi tôi nói rằng mình không thích đồ ngọt, cô vẫn cố gắng mời tôi nếm thử một miếng."

Không ai lên tiếng..."

Nói thế nào nhỉ?

Bởi vì hiếm khi có người từ chối tôi, sự kiên trì của cô khiến tôi bắt đầu để ý."

"Bởi vì tôi đã dốc lòng làm những chiếc bánh đó mà..."

"Đúng vậy, bánh gatô rất ngon, độ ngọt được điều chỉnh hoàn hảo."

Lâm Giai gật đầu rồi nói tiếp, "Nhưng tôi nghĩ rằng lý do cô cố mời tôi ăn, có thể là để đảm bảo rằng ngoài cậu Kokuhiko, tất cả mọi người đều đã ăn bánh."

Im lặng...Nghe vậy, sắc mặt người phụ nữ bắt đầu tái đi, vô thức siết chặt ống tay áo, không biết nên làm gì tiếp theo.Thanh tra Megure lúc này mới giật mình tỉnh táo."

Nói đúng lắm, nếu chất độc nằm trong cà phê, thì bánh có thể là thuốc giải?"

"Chỉ là một khả năng thôi, có thể chỉ do tôi nghĩ quá nhiều."

"Nói gì vậy!

Có khả năng thì phải kiểm tra ngay!"

Megure dứt khoát ra lệnh thu thập toàn bộ mẫu bánh và cà phê đem đi giám định.Người phụ nữ không kịp ngăn cản, cũng chẳng biết lấy lý do gì để biện minh, chỉ có thể ngồi đó với sắc mặt tái nhợt nhìn cảnh sát mang đồ đi kiểm nghiệm.Cô ta thậm chí còn chưa kịp dựng nên kế hoạch đổ tội cho người khác.Chỉ nhìn thoáng qua vẻ chột dạ của người phụ nữ đó, Conan lập tức nhận ra rằng có lẽ sự thật đúng như Lâm Giai đã nói.Nhưng...Làm cái quái gì vậy!?Thám tử gì mà khó ưa vậy chứ!?Sao lại không cho mình có chút cảm giác phá án nào hết vậy!?Conan nhìn Lâm Giai đang ngồi đó, thản nhiên ghi chép gì đó trong sổ tay, không có vẻ gì đang nghi ngờ các hướng khác.

Điều đó chứng tỏ cậu ta hoàn toàn chắc chắn vào suy luận của mình.Không còn khả năng nào khác cả...Và quả nhiên, khi cảnh sát mang kết quả giám định về, xác nhận cà phê chứa chất độc, người phụ nữ kia cuối cùng cũng ngã quỵ.Nhìn Megure cầm còng tay bước đến, bà ta bật khóc và thú nhận toàn bộ động cơ giết người để chiếm đoạt tài sản thừa kế.Thực ra, Hitsusen Kokuhiko không phải là con ruột của bà ta.Cha mẹ ruột của Kokuhiko đã qua đời vì tai nạn xe từ bảy năm trước.

Khi đó, bà là cô ruột đã nhận nuôi hắn.

Đến nay, khi gia đình chồng đang đối mặt với phá sản, bà ta đã nảy sinh ý định chiếm đoạt tài sản thừa kế từ bố mẹ đứa trẻ để cứu vãn tình hình....Sau khi mọi việc kết thúc, Ran cùng Sonoko rời đi với tâm trạng phức tạp.

Lâm Giai thì mỉm cười nói rằng cậu cần đi vệ sinh một chút.Đúng lúc đó, Matsuda Soma cũng đang đi trong hành lang."

Tiếp nhận lời đánh giá của ngươi chứ, cậu Matsuda?"

"Hả?"

Matsuda Soma quay đầu lại, thấy Lâm Giai thì cau mày.

"Vậy thì sao?"

"Cũng không sao cả, ta chỉ nghĩ... nếu một người có thể mạnh miệng chê người khác là 'não rỗng', thì hẳn là người đó rất có dũng khí.

Đến thời khắc then chốt chắc chắn sẽ không lùi bước.

Ta... vô cùng chờ mong biểu hiện của ngươi."

Lâm Giai mỉm cười nhìn hắn.Chỉ là gương mặt kia...Khuôn mặt tuấn tú kia, nụ cười kia... như thể được treo lên từ một cái mặt nạ giả."

Hả?"

Nghe những lời đầy ẩn ý đó, Matsuda Soma chỉ cảm thấy khó hiểu, còn Lâm Giai vẫn giữ nụ cười, xoay người rời đi.Cậu lấy điện thoại ra, lặng lẽ xóa đi một tin nhắn vừa nhận được...
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 32: Death Note - Một Cách Dùng Khác


Chương 32: Death Note – Một Cách Dùng KhácTấn!

Tấn!

Tấn!

Tấn!Cầm lấy lon bia, Matsuda Soma ngửa đầu tu một hơi cạn hơn nửa lon.Cuối cùng, hắn thoải mái ợ một cái rõ to.Vẫn là bia đủ lực!Hắn dùng cánh tay lau miệng một cái thô lỗ.Tối nay trong buổi tiệc, hắn chẳng uống được mấy giọt rượu.Thứ nhất là vì muốn để lại ấn tượng tốt cho Ran, thứ hai là sau đó căn bản chẳng có cơ hội mà uống."

Khốn kiếp, có gì mà hơn người chứ?!"

Matsuda Soma tu nốt phần bia còn lại, rồi bóp bẹp lon và ném mạnh vào góc phòng.Lon bia va chạm vào đống lon cũ, vang lên bịch bịch giòn giã.Bực bội, hắn lại mở một lon khác.Hắn vốn tin rằng lần này có thể đưa Ran về tay.Dù Ran không có hứng thú với hắn, nhưng Matsuda Soma luôn tự tin vào bản thân.Với hắn, thân hình cường tráng của mình là chuẩn mực đàn ông, còn mấy tên mặt đẹp dáng thư sinh chẳng khác gì những "bình hoa di động" nhìn thì đẹp nhưng chẳng có gì hữu dụng.Huống hồ, dù nữ sinh không thích thì cũng chẳng sao, chỉ cần mặt dày một chút, theo đuổi ráo riết là được.Matsuda Soma rất giỏi chuyện này da mặt dày, biết tận dụng thân thể để tạo cảm giác áp lực.

Một khi đã áp đảo được, đối phương sẽ khó lòng từ chối.Nếu không phải vì tên khốn đó phá đám!Matsuda Soma nghĩ đến vẫn còn tức sôi gan.Ngay lúc hắn định cầm điều khiển từ xa bật TV đổi tâm trạng, thì bên ngoài cửa truyền đến tiếng động khiến hắn khựng lại.Âm thanh gì vậy?Hắn ngừng lại, lắng tai nghe.Dần dần, hắn xác định được có người đang cạy khóa cửa nhà mình!Nhận thức được điều đó, hơi men trong người hắn lập tức bay mất phân nửa.Tiếng cạy khóa càng lúc càng gấp, rõ ràng đối phương mất kiên nhẫn."

Ai đó?!"

Matsuda Soma hét lớn.Hắn mong đối phương nghe thấy trong phòng có người sẽ lập tức bỏ đi.

Nhưng ngược lại, tiếng cạy khóa càng dồn dập hơn.Một cảm giác bất an từ đâu trào dâng, lan khắp người."

Khốn thật..."

Đảo mắt nhìn quanh căn phòng bừa bộn, hắn lập tức tìm thấy một quả tạ tay hay dùng để rèn luyện.Ngay trong chớp mắt, cửa bật mở.Một gã đàn ông bình thường, ăn mặc đen từ đầu tới chân bước vào dáng vẻ lén lút, trên tay lăm lăm một con dao."

Này!

Muốn làm gì đấy?!"

Thấy con dao loang loáng trong tay đối phương, Matsuda Soma có chút hoảng hốt.

"Cút ra ngoài!"

"Lấy hết tiền trong nhà ra!

Nhanh lên!"

Tên kia không quan tâm lời đuổi, xông thẳng vào nhà, vung dao uy hiếp.Hành động quá nhanh khiến Matsuda Soma chưa kịp phản ứng.

Trong cơn hoảng loạn, hắn theo bản năng ném thẳng quả tạ trong tay về phía đối phương.Thân hình vạm vỡ quả không uổng công tập luyện quả tạ gần hai chục ký lao đi như một quả bóng bầu dục, khiến tên cầm dao vội vàng né tránh, nhưng đồng thời cũng bị chọc giận hắn lao tới.Lưỡi dao đâm thẳng vào mặt!Matsuda Soma sợ hãi lùi lại, vớ bất cứ gì trong tay đập vào hắn.

Tên kia vung dao lên đỡ, nhưng ngay lập tức bị Tú nhào tới ý đồ giành lấy con dao.Tên kia cuống cuồng vung tay.Tay của Matsuda Soma bị xước một đường dài, rướm máu, nhưng hắn lập tức hai tay giữ chặt cổ tay đối phương, dùng thân thể như gấu lực sĩ đè xuống, khống chế hắn."

Khốn nạn!"

Tên kia gào lên, giãy giụa muốn vung dao thoát thân."

Mày muốn chết à?!"

"Chính mày mới muốn chết!

Bỏ con dao xuống!"

"Tao giết mày bây giờ!"

Matsuda Soma vừa giận vừa sợ, cố giữ chặt tay hắn, cố gắng giành lấy con dao.Đối phương cảm thấy cổ tay mình như sắp gãy, kêu rên thảm thiết, tay trái liều mạng đánh lên tay Matsuda Soma.

Nhưng giống như đấm vào tường sắt không có tác dụng.Gã chuyển sang đấm thẳng vào mặt.Trong cơn hưng phấn adrenaline, Matsuda Soma không còn cảm giác đau đớn.

Hắn giằng mạnh con dao từ tay tên kia, nhưng cũng bị ăn một cú vào đuôi mày khiến đầu óc choáng váng, mắt mờ đi.Tiếng ù ù vang trong đầu.Matsuda Soma không còn nghe rõ cả hơi thở của chính mình.

Máu từ vết thương giữa hai mày tràn xuống, mờ cả mắt phải.Thấy tên kia tiếp tục nhào tới đoạt lại dao, trong cơn hỗn loạn, đầu óc Matsuda Soma tự động ra quyết định hắn đâm mạnh dao vào bụng đối phương."

Ách!"

Cảm giác máu nóng trào ra từ tay khiến hắn hoảng sợ buông tay, thả con dao.Tên kia lảo đảo lùi mấy bước.Thấy bàn tay đẫm máu, Matsuda Soma càng hoảng."

Này… mày không sao chứ?"

Giọng hắn run lên.Nhìn vẻ mặt đau đớn của tên kia, hắn vô thức tiến lên vài bước.Ai ngờ…"

Cứu mạng!!"

Gã bỗng hét toáng lên như điên.Trong lúc Matsuda Soma chưa kịp định thần, gã càng hét to hơn:"Tha cho tao với!"

"Ai đó làm ơn cứu tôi!"

"Tôi sắp bị giết rồi!"

"Này!?"

Giọng hét thảm thiết khiến Matsuda Soma lạnh gáy.Nhất là khi hắn nhận ra cửa phòng vẫn chưa khóa, cả khu nhà trọ kiểu một tầng nhiều phòng như thế này cách âm không tốt, giờ này hàng xóm chắc chắn vẫn còn thức.Khi hắn định ngăn tên kia tiếp tục gào thét, thì kinh hãi thấy gã tự rút con dao ra khỏi bụng mình rồi đâm thẳng vào cổ họng!"

Khụ... khặc..."

Gã phát ra những âm thanh sặc máu, lẫn đờm, gục ngã xuống đất.Chết vốn là chuyện đáng sợ…Nhưng sống mà như chết, mỗi ngày như địa ngục, mới càng đáng sợ hơn.Death Note - sổ tử thần là công cụ điều khiển cái chết.Qua nhiều lần thử nghiệm, Lâm Giai đã xác nhận: nếu điều kiện cụ thể được ghi vào sổ, cái chết của người bị viết tên có thể do một người khác thực hiện.Và thế là, hắn nghĩ ra một cách dùng mới cho Death Note: hãm hại.Ngoại trừ sát thủ như Gin phái đến, trong xã hội hiện đại, người thường sau khi giết người gần như không thoát được luật pháp.Chỉ cần khống chế cho nạn nhân chết dưới tay một người vô tội, cảnh sát sẽ lo phần còn lại.Tại khu Tây, gần nhà trọ phố Beika, Lâm Giai đứng trước một máy bán hàng tự động, mỉm cười nhìn về nơi cách đó không xa nơi xe cảnh sát nhấp nháy và người người vây kín.Hắn chỉ như một người đứng xem náo nhiệt.Nhưng có người đến bắt chuyện:"Soái ca, đi một mình à?"

"Không đâu, bạn gái tôi cũng đi ra ngoài."

"À... cô ấy không ở gần đây à?

Vậy... hay là chúng ta trao đổi phương thức liên lạc...?"

"Xin lỗi, thế này không hay lắm."

Lịch sự từ chối cô nàng ăn mặc kiểu công sở gợi cảm, Lâm Giai quay đi, lặng lẽ rời khỏi.Mọi người đều đang tụ tập dưới khu nhà trọ xem náo nhiệt.Lâm Giai một mình rảo bước, vừa đi vừa lấy trong áo ra một quyển sổ tay, rút một tờ giấy:Yokotani Naomichi
Tối 14 tháng 12, 20 giờ 34 phút, đi đến khu 6 phố Beika, phòng 203 nhà trọ khu Tây.Sau khi thăm dò, quyết định cạy khóa đột nhập và thực hiện hành vi cướp của.

Trong lúc cướp bị cư dân trong nhà phản kháng, hai bên xảy ra giằng co.

Bị đâm vào bụng, dẫn đến chảy máu nghiêm trọng.Sau đó hét to các câu: "Cứu mạng", "Tha cho tôi", "Ai cũng được, cứu tôi với",...

Cuối cùng rút dao, tự đâm vào cổ họng, tử vong.Ding!Tiếng bật lửa vang lên.

Trang giấy rất nhanh hóa thành tro, cuốn theo làn gió đêm mà bay đi.Người tên Yokotani Naomichi là một trong hai mục tiêu mà Gin sai xử lý.

Hắn là thành viên một câu lạc bộ, có tiền án tiền sự, và rất giỏi cạy khóa.
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 33: Nhiệm vụ hoàn thành


Chương 33: Nhiệm vụ hoàn thành"Tại thời điểm tính mạng bị đe dọa, việc phản kháng lại hành vi xâm phạm trái pháp luật nhằm ngăn chặn sự tấn công là thuộc về phòng vệ chính đáng, không phải chịu trách nhiệm hình sự."

"Nhưng để được coi là phòng vệ chính đáng thì vẫn có những giới hạn rõ ràng."

"Thứ nhất, người bị hại phải là người trực tiếp chịu sự xâm hại trái pháp luật và thực hiện hành vi phòng vệ để đáp trả."

"Thứ hai, hành vi xâm hại ấy phải đang diễn ra tại thời điểm người bị hại phản ứng."

"Đơn giản mà nói, nếu kẻ tấn công đã bị đánh ngất hoặc bị thương nặng, không còn khả năng tiếp tục tấn công, nhưng người bị hại vẫn ra tay giết người... thì hành vi đó không còn là phòng vệ nữa mà là trả thù, là vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng."

"Thứ ba là..."

Không gian trở nên lặng thinh.Đêm hôm đó.Trong lúc ăn khuya, Kisaki Eri vừa gắp thức ăn vừa giảng giải cho Lâm Giai một chút kiến thức pháp luật cơ bản.Tại Nhật Bản cũng tồn tại quy định về phòng vệ chính đáng tương tự.

Và cũng như vậy, có luật định liên quan đến phòng vệ quá mức.Trường hợp của Matsuda Soma khả năng cao sẽ bị phán là phòng vệ quá mức.

Cho dù Yokotani Naomichi là tự sát, nhưng trong thế giới này nơi các kết luận giám định không mấy đáng tin thì tốt nhất vẫn đừng hy vọng quá nhiều.Ngược lại, tiếng kêu cứu ngay trước khi hắn tự sát có thể sẽ trở thành bằng chứng mạnh mẽ giúp buộc tội Matsuda Soma ngộ sát."

Thấy chưa, học một chút kiến thức luật pháp cũng hữu dụng lắm đấy."

"Chị nói đúng.

Nhất là với một tiểu Giai có tham vọng làm thám tử như em, tốt nhất nên nhớ kỹ vài điều luật thường dùng."

Kisaki Eri mỉm cười đồng tình."

Vâng, có thời gian rảnh em sẽ tìm sách luật đọc thêm."

Lâm Giai cũng cười gật đầu.Thực ra, kế hoạch điều khiển Yokotani Naomichi tự sát, rồi đổ tội cho Matsuda Soma của cậu vẫn còn khá thô ráp.Nhưng cậu lựa chọn tin tưởng vào năng lực của cảnh sát Beika...Một phần là vì Gin cung cấp tài liệu quá chi tiết.Chi tiết đến mức cả việc trước cửa phòng trọ của Matsuda Soma có camera hay không cũng được ghi rõ trong tư liệu.Chỉ là cách làm kiểu này... về sau cần hạn chế sử dụng.Một người tự nhận là bị hãm hại thì không vấn đề gì.Hai ba người cũng vậy.Nhưng nếu càng nhiều trường hợp đều có "người bị hại" khẳng định như thế... thì sẽ trở nên kỳ quặc.Dĩ nhiên, Lâm Giai cũng không nghĩ mình sẽ có quá nhiều mục tiêu cần dùng đến Death Note để "giăng bẫy" như vậy đâu...

A.Thời gian trôi về phía sau...Lúc 1 giờ 12 phút rạng sáng, một chiếc Porsche 356A lướt chậm rãi trong màn đêm yên tĩnh."

Sau khi bảo dưỡng xong, xe đại ca lái cũng êm hơn hẳn nhỉ?

Dù ban đầu đã rất ổn rồi."

Vodka ngồi ghế lái vừa điều khiển vừa lên tiếng.Gin rút bật lửa trên xe, đốt một điếu thuốc, mùi khói rất nhanh lan khắp khoang xe."

Chiều mai hai giờ, mang lô tài liệu mới giao đến phòng thí nghiệm của Sherry."

"Rõ."

Hiện tại, nghiên cứu về dược chất APTX4869 của Tổ chức áo đen đang được tiến hành tại Beika.Quá trình nghiên cứu cần một vài tài liệu mà không thể có được qua con đường thông thường phần đó được giao cho Gin phụ trách."

Ngày mai cũng là hạn cuối giao bản thảo của cậu tiểu thuyết gia kia phải không?"

"À, dù hạn là 5 ngày, nhưng tên đó chắc chắn sẽ hoàn thành trong 2 ngày cho xem."

Gin cười nhẹ, rút điện thoại.Dưới trướng hắn có một nhóm người chuyên phụ trách giám sát, thỉnh thoảng cũng phải cập nhật tiến độ công việc.Lúc này, khi mở hộp thư kiểm tra, một tin nhắn lập tức thu hút sự chú ý của hắn:"Gin đại nhân, Matsuda Soma do vượt quá phòng vệ chính đáng đã khiến người khác tử vong.

Hiện đã bị cảnh sát đưa về điều tra...Nạn nhân: Yokotani Naomichi."

Gin nheo mắt lại.Chiều hôm nay, Lâm Giai từng nhắn cho hắn yêu cầu điều tra về một sinh viên y khoa tên là Matsuda Soma.Dù không hỏi lý do, nhưng sau khi gửi tài liệu, Gin lập tức cho người giám sát chặt chẽ mục tiêu này.Mà Yokotani Naomichi chính là một trong hai cái tên mà Gin từng yêu cầu Lâm Giai thủ tiêu.Theo điều tra, hắn ta là mục tiêu được chỉ định.Gin lập tức soạn một tin nhắn rồi gửi đi, sau đó lạnh nhạt mở miệng:"Yokotani Naomichi đã chết."

"Hả?"

Vodka quay đầu lại nhìn."

Bị một sinh viên tên Nếu Tùng Tuấn Tú giết chết trong tình huống phòng vệ quá mức."

"Matsuda...

Soma...

Ai cơ?"

"Là người mà Lâm Giai đã nhờ ta tra chiều nay."

Gin mở cửa kính xe, vứt tàn thuốc ra ngoài.Ực.Gin chẳng biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Vodka thì nuốt nước bọt rõ ràng.Hắn vốn nghĩ tên nhóc đó may mắn, chạm trúng một mục tiêu vốn dĩ đã sắp chết...

Ai ngờ, vụ việc lại có liên quan trực tiếp tới Tổ chức....

Đại ca lần này để ý đến người mới... thật khiến người ta cảm thấy hơi rợn da gà.Vodka không nói thêm gì, tiếp tục chuyên tâm lái xe.Lúc này đường vắng tanh, hắn cũng không còn e dè, nhấn ga tăng tốc.

Chiếc Porsche 356A được bảo dưỡng kỹ càng lướt đi nhanh chóng và mượt mà.Nhưng chỉ được một lát, Vodka phát hiện qua gương chiếu hậu có một chiếc xe màu đỏ đang lao tới với tốc độ cực cao.Dựa vào kinh nghiệm lâu năm, Vodka ước lượng tốc độ chiếc xe kia ít nhất cũng trên 150 km/h... và còn đang tiếp tục tăng ga."

Quái gì vậy?

Đang đua xe à?"

Vodka nhíu mày, lẩm bẩm, rồi điều chỉnh để xe mình nằm gọn vào làn đường giữa, tạo điều kiện cho xe phía sau vượt.Chiếc xe đỏ vọt lên như một vệt sáng, bám sát Porsche 356A rồi vượt qua...Sau đó bất ngờ lạng một vòng, như thể muốn chuyển làn ở đoạn có đèn giao thông phía trước.Nhưng dường như phát hiện có chướng ngại vật phía trước, chiếc xe đỏ đột ngột bẻ lái sang phải...Vì thao tác quá gấp, chiếc xe đỏ bắt đầu mất kiểm soát, thân xe lắc lư dữ dội như một con quỷ say rượu."

Giảm tốc."

Gin lên tiếng.Thực ra không cần hắn nhắc, Vodka đã đạp phanh từ trước, cả hai dần dần chậm lại, giữ khoảng cách với chiếc xe đỏ đang chao đảo phía trước...Rồi trong một khoảnh khắc chớp mắt, với tốc độ hơn 100km/h, chiếc xe đỏ lao thẳng về phía hàng rào bên phải!"

Chết tiệt...

đại ca..."

Porsche 356A tiếp tục giảm tốc, còn chưa đến 20 km/h...Không khí trong xe đặc lại.Cả Gin cũng im lặng, ánh mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.Chiếc xe đỏ kia không chỉ đâm vào hàng rào.Mà là đâm trúng một đoạn ống thép to không biết sao lại vươn thẳng ra khỏi hàng rào một đoạn ống sắc cứng như lưỡi kiếm...Vodka cẩn thận cho xe chạy chậm lại, tới gần hiện trường.Khi xe dừng lại hẳn, cả hai đều nhìn thấy rất rõ:Ống thép đâm xuyên qua phần đầu xe, xuyên thẳng qua kính chắn gió ghế phụ, nơi... máu đang bắn tung tóe.Người lái xe đã bị xuyên thủng bởi ống thép.Gin nhắm mắt lại, một mùi vị quen thuộc thoáng lướt qua sống mũi hắn.Cùng lúc đó, điện thoại trong tay rung nhẹ, một tin nhắn mới đến:>Nhiệm vụ hoàn thành.>Ngủ ngon....

Là từ Lâm Giai.
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 34: Lập hồ sơ


Chương 34: Lập hồ sơMở mắt ra, thời gian đã là 8 giờ 37 phút sáng.Lâm Giai bật dậy khỏi giường rồi đi rửa mặt.Sau khi chỉnh trang sạch sẽ, hắn cầm điện thoại lên xem qua.

Hôm nay là thứ Hai.Không có tin nhắn mới.Từ đêm hôm đó, sau khi gửi tin nhắn thông báo với Gin rằng nhiệm vụ đã hoàn thành phía bên kia vẫn chưa hồi âm gì thêm.Lâm Giai cũng không mấy để tâm.Bữa sáng hôm nay của hắn là một ly cà phê và hai lát bánh mì nướng.

Ăn xong, hắn rời khỏi nhà.Việc cần làm trong hôm nay gồm hai phần: đến sở cảnh sát làm biên bản, đồng thời tiến hành lập hồ sơ cho thân phận thám tử; sau đó là đi xem xe.Theo đúng lịch hẹn, khi đến trước cửa sở cảnh sát, Lâm Giai liền gặp một viên cảnh sát trẻ tuổi."

Ngài là Lâm Giai, Lâm tiên sinh đúng không?

Tôi là điều tra viên Takagi Wataru, mời theo tôi."

"Vâng, chào anh Takagi."

Takagi Wataru dẫn Lâm Giai vào bên trong.

Không gian bên trong sáng sủa và sạch sẽ hơn hắn tưởng, khu làm việc của điều tra viên trông không khác gì môi trường văn phòng của một công ty lớn."

Sạch sẽ thật.

Tôi còn tưởng văn phòng điều tra viên sẽ bừa bộn, khắp nơi vứt mẩu thuốc lá cơ."

"Lâm tiên sinh, có lẽ ngài bị phim cảnh sát ảnh hưởng nhiều quá rồi."

Takagi bật cười, nhưng rồi lại hạ giọng như sợ người khác nghe thấy:"Nhưng mà… nói nhỏ nhé, hình như bên Osaka thì đúng là kiểu như ngài tưởng đấy."

"Thật sao?

Có dịp tôi cũng muốn mở mang tầm mắt thử xem."

Lâm Giai từng nghe qua.So với cảnh sát Tokyo, bên Osaka đúng là… có phần cục súc hơn thật.

Không chỉ giọng điệu thô lỗ, mà thái độ cũng chẳng khác gì dân giang hồ.

Nhìn bọn họ ghi chép biên bản còn tưởng đang họp trong… câu lạc bộ ngầm.Takagi lấy từ bàn làm việc ra một xấp hồ sơ, lật qua rồi lên tiếng:"Như vậy, theo thông tin từ cấp trên, Lâm tiên sinh sẽ phải cung cấp lời khai cho ba vụ án.

Một là vụ án ở đài truyền hình Beika, hai là vụ liên quan đến tiểu thư Okino Yoko, và ba là vụ xảy ra vào đúng ngày lễ Tình nhân ở khu nhà xuyên tường."

"Vậy thì cứ theo thứ tự thời gian mà xử lý đi."

Lâm Giai mỉm cười nói.Nếu căn cứ theo lịch thì vụ lễ Tình nhân diễn ra ngày 14 tháng 2, là sớm nhất.

Hai vụ còn lại thì xảy ra vào tháng 3.Nhưng sau khi nghe Lâm Giai nói xong, Takagi vẫn bắt đầu với vụ án ở đài truyền hình Beika trước, rồi mới đến vụ của Okino Yoko và cuối cùng là vụ lễ Tình nhân.Điều này khiến Lâm Giai nhận ra với thế giới này, thời gian trên lịch dường như không quan trọng bằng thứ tự nhận thức và trải nghiệm thực tế của con người.Phải tìm cách kiểm tra xem Death Note có bị ảnh hưởng bởi khái niệm thời gian này không…Vừa nghĩ, Lâm Giai vừa phối hợp ghi lời khai cho cả ba vụ án.Sau cùng, Takagi tổng hợp hồ sơ rồi đứng dậy bắt tay một cách rất khách khí:"Thật vất vả cho ngài rồi, Lâm tiên sinh.

Đã giúp chúng tôi một việc lớn mà còn phải đích thân tới đây làm biên bản."

"Không sao.

Nhân tiện, lần này tôi muốn làm luôn thủ tục lập hồ sơ thân phận thám tử.

Có thể làm phiền Takagi cảnh sát giúp tôi một chút không?"

"À…"

Takagi thoáng ngẩn ra, lộ vẻ bối rối.

Hắn dường như không rõ khái niệm "lập hồ sơ" ở đây là gì.

Lúng túng xin lỗi một câu, rồi lập tức rời đi để hỏi cấp trên.…

Là người thật thà và lễ phép.Một lúc sau, Lâm Giai thấy một nữ cảnh sát với phong thái chững chạc bước vào cùng Takagi."

Chào Lâm tiên sinh, tôi là Sato Miwako."

"Sato cảnh sát, chào cô."

Lâm Giai bắt tay cô."

Takagi là người mới, chưa nắm hết các quy trình, nên tôi thay mặt phụ trách phần này."

Vừa nói, Sato Miwako vừa lấy một tập hồ sơ từ trong ngăn kéo, mỉm cười:"Ngài muốn lập hồ sơ thám tử với sở cảnh sát đúng không?"

"Tôi cũng không nắm rõ cụ thể, chỉ là nghe Mori Kogoro tiên sinh đề cử nên đến thử xem."

"Ngài nói đến "Thám tử ngủ gật" Mori Kogoro sao?"

Takagi ở bên nghe vậy thì hào hứng hẳn lên.Dạo gần đây, nhờ Conan đứng sau, Kogoro liên tiếp phá được nhiều vụ án, tần suất xuất hiện trên truyền thông cũng cao hơn hẳn."

Kogoro ngủ gật" dần dần trở nên nổi tiếng thật sự."

Nói là lập hồ sơ, thật ra chỉ là lưu lại tên trong hệ thống của chúng tôi mà thôi."

Sato Miwako mỉm cười giải thích,
"Bởi vì một số thám tử tư khi điều tra thường sẽ theo dõi, đột nhập hay hành động thiếu thận trọng.

Về nguyên tắc, cảnh sát không khuyến khích kiểu hành vi đó.

Nếu thám tử bị người khác báo cáo, chúng tôi cũng không thể làm ngơ."

"Thì ra là vậy."

Lâm Giai gật đầu.Nói cách khác, có tên trong hồ sơ sẽ giúp cảnh sát nới lỏng một số quy định khi xử lý các hành vi điều tra của thám tử."

Hơn nữa, nếu gặp vụ án nghiêm trọng, cảnh sát cũng có thể chủ động tìm đến thám tử để hỗ trợ.

Dù tình huống này không nhiều, nhưng chúng tôi luôn hoan nghênh những thám tử ưu tú như ngài lập hồ sơ tại sở."

Trong thế giới này, thám tử và cảnh sát là mối quan hệ cộng tác hỗ trợ lẫn nhau.Điều đó thể hiện rất rõ qua việc Mori Kogoro luôn có mặt tại hiện trường án mạng, giúp cảnh sát định hướng điều tra.Thậm chí ở Osaka, con trai của Trợ lý Tổng thanh tra Hattori Heiji, dù chỉ là học sinh trung học cũng có thể được phép điều động nhân lực để hỗ trợ điều tra.

Có thể thấy, cảnh sát và thám tử trong thế giới này giữ quan hệ rất tích cực.Cuối cùng, Lâm Giai đã chính thức để lại tên trong hệ thống hồ sơ của sở cảnh sát.Vì người phụ trách là Sato Miwako, nên hai người cũng tiện trao đổi thông tin liên lạc.Takagi ở một bên có vẻ… hơi để ý.Lâm Giai nhìn thấy cũng chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.Rời khỏi sở cảnh sát, lúc đó là khoảng mười giờ sáng coi như còn sớm.

Có thể tranh thủ đi xem xe.Thực ra, Lâm Giai vốn định chờ đến khi thế giới này bước vào thời kỳ chuyển mình về công nghệ rồi mới mua xe.

Nhưng xét cho cùng, không có xe cá nhân vẫn rất bất tiện…
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 35: Xem bói, Koizumi Akako


Chương 35: Xem bói, Koizumi AkakoTokyo là một thành phố cực kỳ rộng lớn.Vì mải theo dõi chiếc xe, Lâm Giai đã đi qua mấy khu phố rồi, lúc này thậm chí đã đi ra khỏi khu trung tâm Beika, tiến sát đến khu Egota.Anh vừa dạo một vòng, thì bắt gặp một chiếc xe E W210 mà anh từng nhìn thấy trong tiệm bên Egota.

Đây chính là loại xe mà "Ba ba" đã từng dùng khoản tiền riêng để mua.Ngay cả chiếc xe nhanh như AE86 cũng không thể đuổi kịp chiếc xe đó khi nó lướt qua.Lâm Giai tuy biết rõ loại xe này không có gì đặc biệt, nhưng anh đơn giản chỉ là thực sự thích nó.Lúc này đã là 16 giờ 51 phút, buổi chiều.Lâm Giai dạo bước trên con phố buôn bán.Từ khi xuyên qua thế giới này đến giờ, anh gần như chỉ quanh quẩn trong khu chợ hoa ở Mỹ, hôm nay mới lần đầu tiên tới Egota.

Mọi thứ nơi đây đều rất mới mẻ với anh.Đặc biệt là thời điểm này, các học sinh đã tan học, trên đường đâu đâu cũng thấy những bộ đồng phục khác biệt hoàn toàn so với trường cấp ba Teitan.

Lâm Giai rất thích cái cảm giác đa dạng đó."

Nội dung báo chí ở đây cũng không giống mấy so với khu Beika..."

Đó là lúc anh đang mua đồ trong cửa hàng tiện lợi, lướt mắt qua khu báo chí.Dù ở đây cũng có khá nhiều tin tức liên quan đến thám tử và các vụ án, nhưng độ phủ sóng thì vẫn không thể so được với khu Beika nơi gần như ngày nào cũng có chuyện.

Ngược lại, nơi này lại đang dậy sóng với một cái tên quen thuộc - Kaito Kid."

Tin mới nhất!

Kaito Kid lại tái xuất!?

Cảnh sát tuyên chiến với tên trộm bí ẩn!

Mục tiêu lần này: Bảo thạch của bảo tàng thành phố!"

Loạt tiêu đề như thế xuất hiện dày đặc.Kaito Kid...Egota vốn là nơi hoạt động chính của tên trộm nổi tiếng này, và Lâm Giai cũng khá quan tâm tới hắn.Anh vẫn luôn tin rằng Kaito Kid, chính là Kuroba Kaito, đã bắt đầu hành động với thân phận đó từ rất sớm thậm chí có thể còn trước cả khi Edogawa Conan (tức là Kudo Shinichi bị thu nhỏ).Tuy rằng trong nguyên tác, Kaito Kid và Shinichi từng đối đầu, nhưng phần đó chỉ là kịch bản phụ mang tính ngoại truyện."

Ê, tao nghe nói bà thầy bói kia hôm nay lại xuất hiện kìa!"

"Thầy bói nào?"

"Cái cô cầm quả cầu thủy tinh, bày sạp xem bói ấy!"

"A!

Có phải là cái bà xuất quỷ nhập thần đó không!?"

"Đúng rồi, nghe nói bà đó xem bói chuẩn cực kỳ luôn!

Bạn tao nghe lời khuyên từ bả, tỏ tình thành công luôn đấy!"

"Thật hay giả vậy trời?"

"Thật mà!

Mà đâu chỉ bói, tao tận mắt thấy bả phừng một cái biến mất luôn trong làn khói kìa!"

"Mày đang kể chuyện ma à?"

"Bả đang ở đâu vậy?"

"Ngay phía trước thôi, mau tới coi đi!"

Khi đi ngang qua một nhóm nữ sinh trung học, Lâm Giai vô tình nghe được đoạn đối thoại ấy.Xem bói...Nơi đây là Egota đúng là địa bàn hoạt động chính của một nhân vật quen thuộc: Koizumi Akako.Lâm Giai cũng không giấu được sự quan tâm, liền đi theo hướng họ chỉ.Không lâu sau, ngay sát một tiệm sushi, anh phát hiện một ngõ nhỏ phía trước có đặt một sạp xem bói khá kỳ quái.Gọi là sạp thì cũng hơi khiên cưỡng, bởi thực ra đó chỉ là một chiếc bàn cao đặt giữa bốn đầu rắn bằng đồng bao quanh, tạo cảm giác vừa thần bí vừa lạnh lẽo.

Ở trung tâm là một quả cầu thủy tinh dùng để bói toán."

Xin hỏi, tỉ lệ tỏ tình thành công với người em thích là bao nhiêu ạ?"

Một nữ sinh trung học đứng trước quả cầu, đầy mong chờ đặt câu hỏi.Nhà chiêm tinh (thầy bói) giấu kín mặt dưới một chiếc mũ trùm màu xám, hai tay đưa lên phía trên quả cầu lướt nhẹ.

Chỉ sau vài giây, nàng cất giọng:"Tỉ lệ thành công là 0, bởi vì người em thích đã có bạn gái."

"...

Sao lại như vậy?"

"Tuy nhiên, nếu em sẵn lòng chờ đợi, thì một thời gian nữa họ sẽ chia tay."

"Thật... thật vậy sao!?"

"Đúng.

Dù là vì vượt quá giới hạn nên chia tay, nhưng sau đó sẽ không còn rào cản nào nữa."

Lời vừa dứt, nữ sinh kia liền rơi nước mắt bước đi.Lâm Giai âm thầm đánh giá: "Hơi độc mồm một chút..."

Thế nhưng, hàng người sau đó vẫn không hề thưa bớt.

Ai cũng háo hức chờ đến lượt mình."

Nhà chiêm tinh xuất quỷ nhập thần" một truyền thuyết đô thị ở khu vực này.

Không ai biết nàng đến từ đâu, bao nhiêu tuổi, chỉ biết là lời bói của nàng vô cùng chính xác, thậm chí có thể nhìn thấu nhân tâm.

Nhưng thời điểm và địa điểm nàng xuất hiện lại hoàn toàn ngẫu nhiên.Lâm Giai cũng gia nhập hàng chờ.Phía trước đa phần là các nữ sinh trung học, nhưng cũng có vài người đi làm.

Mỗi người sau khi hỏi xong vấn đề của mình, hoặc vui mừng, hoặc đau khổ mà rời đi.Bên dưới chiếc áo choàng, Koizumi Akako thầm vui vẻ trong lòng.Là người thừa kế chính thống của Hồng Ma Pháp, Akako dù tuổi còn trẻ đã đạt đến trình độ cao trong nhiều lĩnh vực: bói toán, luyện kim, điều chế thuốc, triệu hồi ma thuật...Tuy nhiên, Akako đặc biệt yêu thích xem bói.Trong thời đại thần bí đã suy tàn, việc lạm dụng ma pháp là điều không nên, nhưng xem bói lại là cách duy nhất để nàng sử dụng ma pháp công khai mà không bị chú ý."

Người tiếp theo."

Tiễn người trước đi, Akako cúi đầu, không buồn ngẩng lên."

Xin hỏi, xem bói có thể giúp tôi biết được tên thật của một người không?"

"Tìm tên?"

Một yêu cầu không mấy phổ biến khiến Akako thoáng ngạc nhiên.Nàng ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông phía trước.Chỉ một ánh nhìn.Thế giới xung quanh như biến sắc.Khí tức tử vong dày đặc khiến mọi thứ trong mắt Akako trở nên xám xịt.

Chỉ duy nhất người đàn ông trước mặt là nổi bật hắn tỏa ra một cảm giác tồn tại mãnh liệt đến khó tin.Akako lặng lẽ quan sát.Một sự im lặng đáng sợ."

Sao vậy?"

Lâm Giai bình thản cất tiếng.Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại nhưng Akako lại cảm nhận được một sự yên tĩnh chết chóc không thể tưởng tượng nổi như cái chết đang lặng lẽ tiến tới.Ánh mắt hắn...Ánh mắt lẽ ra phải đen như mực, giờ đây qua lăng kính ma pháp của Akako, lại như ngấm máu, đỏ rực và đầy sát khí.Giống như ánh mắt của một Tử thần.Bị nhìn chăm chú bằng ánh mắt như vậy, nàng cảm thấy như bản thân hoàn toàn bị rút cạn sinh lực.Tên này, vô cùng nguy hiểm!Akako chưa từng gặp kẻ nào khiến bản thân cảnh giác đến vậy!Cảm giác nguy hiểm bao phủ lấy nàng, lần đầu tiên trong đời, giác quan thứ sáu của nàng bừng tỉnh như thể chỉ cần bất cẩn, sinh mạng nàng sẽ bị tước đoạt trong chớp mắt!"

Muốn xem tên thật của một người... cần có vật chứa khí tức của họ, hoặc một món đồ mang đặc điểm cá nhân."

Akako cố giữ giọng mình bình tĩnh.Xem tên thật của người khác... thật sự có thể sao?Nghe được đáp án, trong lòng Lâm Giai bỗng thấy nhẹ nhõm.Anh ngắm nhìn đôi tay xinh đẹp đang đặt trên quả cầu thủy tinh trước mặt, đồng thời xác nhận thân phận đối phương chính là Koizumi Akako."

Tôi hiểu rồi.

Sau khi lấy được món đồ liên quan, sẽ lại làm phiền cô."

"Ừm, được thôi."

Mặc dù ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng Akako đã thầm thề sẽ không bao giờ để chạm mặt tên nguy hiểm này lần nữa!Khi Lâm Giai rời khỏi vị trí để nhường chỗ cho người tiếp theo, Akako cảm thấy may mắn vì mỗi lần xem bói nàng đều mặc áo choàng kín mít.Tốt nhất là... không nên xem bói thêm hôm nay nữa!Vừa nghĩ đến đây, Akako lập tức đứng dậy:"Hôm nay đến đây là hết!

Không xem nữa!"

Mọi người xung quanh đồng loạt thốt lên tiếc nuối.Nhưng không còn cách nào "nhà chiêm tinh xuất quỷ nhập thần" vẫn luôn như vậy, muốn đi là đi, không ai cản được.Giữa tiếng kinh hô, Akako tung áo choàng, che giấu toàn bộ đạo cụ, rồi biến mất trong làn khói tím bay lên không để lại dấu vết nào."

Quả nhiên là... phù thủy thật."

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lâm Giai thầm nghĩ.

Có lẽ... sau này anh nên cân nhắc thiết lập mối quan hệ với Koizumi Akako.
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 36: Tổ chức Áo Đen và thành viên mới


Đừng thắc mắc sao tôi lại để hình đấy thay vì cái ảnh bìa...Ờ thì... là muốn mọi người hình dung được thằng nhân vật chính Lâm Giai thôi, coi như trên là một cái mẫu minh họa nha.Lâm Giai hay nói đúng hơn Hayashi Kashuki có một ngoại hình và nhan sắc thuộc hàng tuấn mỹ.Mái tóc đen mềm mại là ngoại hình trong mô tả của Hayashi Kashuki nhưng tôi vẫn quen hơn với cái màu tóc xanh lam nhè nhẹ pha loãng màu tóc đen tuyền mềm mại của người châu Á.Sắc thái ôn hòa, khuôn mặt thanh tú như nam thần bước ra từ trong truyện, kèm theo nụ cười nhẹ nhàng cùng giọng nói trong trẻo, trầm ấm.Yeah, đó là những miêu tả đủ để các bạn hình dung đi giờ thì tiếp tục...Chương 36: Tổ chức Áo Đen và thành viên mới Bốp!

Bốp!Bốp!Âm thanh vang lên chắc nịch và trầm đục."

Tiếp tục!"

Trên sàn đấu của phòng huấn luyện, huấn luyện viên cầm tấm đệm đỡ đòn bằng cả hai tay, liên tục đỡ lấy những cú đấm từ Lâm Giai.Lâm Giai điều chỉnh hơi thở một chút, rồi tiếp tục tung quyền vào miếng đệm trước mặt.Bốp!

Bốp!

Bốp!Quyền phải thẳng cắt rơi chuẩn xác vào tâm đệm, phát ra âm thanh dày đặc vang dội.

Tiếp theo đó là cú móc ngang bằng tay trái nặng nề khiến vai huấn luyện viên bị lệch sang một bên.

Khi ông ta khẽ lùi về sau để lấy thăng bằng, thì Lâm Giai đã ngay lập tức điều chỉnh góc độ, tiếp tục dồn lực ra đòn."

Nhịp tốt đấy, tiếp tục nào!"

Huấn luyện viên đứng vững lại, vỗ nhẹ tấm đệm để ra hiệu sẵn sàng.Lâm Giai tiếp tục tung quyền.Nhịp độ của hắn vừa nhanh vừa ổn định.

Thêm vào đó, vẻ ngoài tuấn tú, lịch thiệp của hắn khiến người ta càng thêm kinh ngạc khi chứng kiến sức nặng của từng cú đấm.Đỡ lấy từng đòn nặng trĩu xuyên qua lớp đệm, huấn luyện viên phải liên tục dồn lực xuống chân để giữ vững trọng tâm mỗi khi đón quyền.Buổi luyện tập như thế kéo dài liên tục trong nửa giờ.Mãi cho đến khi tay huấn luyện viên bắt đầu tê rần vì va chạm, Lâm Giai mới dừng lại, buông tay xuống và thở ra một hơi dài.Trán hắn lấm tấm mồ hôi.Nhưng nhịp thở vẫn ổn định.

Hắn chỉ đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm ngược ra sau, rồi bước xuống sàn đấu cầm lấy chai nước.Trong chai là một loại đồ uống chức năng vị cam, hương vị cũng khá dễ uống."

Vẫn nghỉ 5 phút rồi luyện tiếp chứ, huấn luyện viên?"

"Không, hôm nay đến đây thôi."

"Vậy à, cảm ơn huấn luyện viên hôm nay."

Banjo Daitake đó là cái tên được ghi trên bảng tên trước ngực người huấn luyện viên.Ông vẫn đứng trên sàn đấu, hơi thở dồn dập.

Cởi bỏ hai tấm đệm đỡ quyền trên tay, ông nhìn Lâm Giai với ánh mắt phức tạp, khi thấy hắn vừa uống nước vừa thản nhiên lấy điện thoại ra lướt xem.Tên nhóc này...Bề ngoài đúng chuẩn công tử nhã nhặn, vậy mà thể năng cùng sức chịu đựng lại mạnh đến bất thường.

Hơn nữa tiếp thu kỹ thuật cũng cực kỳ nhanh."

Reeng... reeng... reeng..."

Chuông điện thoại vang lên.Lâm Giai bắt máy, vừa đưa lên tai thì đã nghe thấy giọng Gin lạnh lùng truyền đến:"10 giờ tối nay, vẫn chỗ cũ, quán bar lần trước."

"OK."

Gin không nói gì thêm, dứt khoát cúp máy.Lâm Giai đi vào phòng tắm để tắm rửa.Phải thừa nhận, khu huấn luyện của Tổ chức Áo Đen thật sự rất đầy đủ.

Từ sàn đấu, trường bắn, cho đến hồ bơi dùng để rèn luyện thể lực...

đều có đủ cả.Đáng chú ý nhất là trường bắn, nơi cho phép hắn mang theo khẩu Heckler & Koch P7 từng được cấp.Tuy vậy, việc mang theo súng vẫn quá gây chú ý, nên tạm thời hắn không muốn dùng đến.10 giờ 30 tối.Tòa nhà cao tầng quen thuộc, quán bar cocktail quen thuộc.Lâm Giai đến đúng giờ.Vodka và Gin đã ngồi sẵn ở vị trí cũ, đối diện quầy bar.

Tuy nhiên, hôm nay bartender lại là một gương mặt mới."

Này."

Vodka nghiêng đầu, vẫy tay chào."

Chào buổi tối."

Lâm Giai tiến tới, ngồi xuống trước quầy."

Gin, Vodka tiên sinh."

Gin vẫn lặng lẽ rít thuốc, không nói gì.Vodka thì hơi nghẹn: hắn là đàn em của Gin, nhưng vì sao Lâm Giai gọi Gin thân mật như vậy, còn mình lại bị gọi là "Vodka tiên sinh"?Có điều Lâm Giai không hề để tâm đến phản ứng của hắn, chỉ mỉm cười nhìn bảng menu.

Nhưng chưa kịp chọn, bartender mới đã đặt một ly rượu lên trước mặt hắn.Đó là một ly cocktail được rót vào cốc cổ điển, bên trong vài viên đá lạnh, thứ rượu có màu hổ phách trong suốt."

Cointreau."

"Bắt nguồn từ thế kỷ 18 tại Pháp, là loại rượu mùi có hương cam từ vỏ cam ngọt và cam đắng.

Vị rượu vừa đậm mùi cồn vừa phảng phất hương trái cây tự nhiên.

Rất thích hợp dùng để pha chế cocktail, nhưng cũng có thể uống nguyên chất."

Gin gạt điếu thuốc vào gạt tàn, đôi mắt xanh lục lạnh băng nhìn thẳng vào hắn, nhếch môi nói:"Đây là danh hiệu của cậu."

"Cointreau à..."

Lâm Giai nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm.Cảm giác đầu tiên là... ngọt.Ngay sau đó là vị rượu nồng đậm, quyện với chút hương hoa và trái cây dịu nhẹ.

Cảm giác lạnh buốt chảy xuống cổ họng để lại dư vị là sự pha trộn giữa cay nhẹ, đắng nhẹ, cùng hương cam dịu ngọt đặc trưng.Gin bật cười khẽ.Trong Tổ chức, cách đặt danh hiệu có nguyên tắc riêng.Đàn ông thường được đặt tên theo các loại rượu mạnh chưng cất, phụ nữ thì thường là rượu vang hoặc rượu trái cây.Tên "Cointreau" gán cho Lâm Giai, theo Gin mà nói, quả thật vô cùng chuẩn xác.Bề ngoài thanh tú lịch thiệp, có phần ngọt ngào giống như hương vị rượu... nhưng bản chất lại là một loại rượu mạnh có thể thiêu đốt cổ họng.Cũng giống như Lâm Giai vậy nhìn thì hiền lành, nhưng thực chất là một sát thủ ưu tú."

Chúc mừng."

Vodka nâng ly uống cạn:"Từ hôm nay, cậu chính thức là Cointreau."

"Ừ... nhận được danh hiệu rồi, cảm giác cũng khá thú vị."

Không khí lặng đi một chút."

Chuyện này... sẽ ảnh hưởng gì đến tôi không?"

Lâm Giai đặt ly xuống.

Danh hiệu đến nhanh hơn hắn dự đoán."

Website nội bộ của Tổ chức sẽ mở quyền cho cậu.

Sẽ không còn ai giám sát từng cử động của cậu nữa.

Ngoài ra, khi cần, cậu có thể xin tài trợ riêng và chỉ huy các thành viên cấp dưới hoàn thành nhiệm vụ."

"Nghe có vẻ không tệ."

"Gin rất xem trọng năng lực của cậu.

Cũng ủng hộ kế hoạch xây dựng thân phận bề mặt cho cậu.

Đừng khiến hắn thất vọng..."

Thực tế, nếu không phải hôm đó tận mắt chứng kiến Lâm Giai ra tay giết người giữa phố đông một cách dứt khoát, Gin cũng chưa chắc đã nhanh chóng đề cử hắn lên cấp trên.Chuyện Yoko Okino, và cả việc xử lý vụ va chạm ban đêm đều đã bị điều tra ra.Chỉ vì một chút mâu thuẫn vào lúc đêm muộn, hắn đã lập tức bố trí giết người dọn dẹp sạch sẽ...Chẳng lẽ với hắn, cả chính bản thân con người cũng có thể trở thành "tai nạn ngoài ý muốn"?Từ đó, Gin chắc chắn rằng đạo đức của Lâm Giai không cao.

Nhưng khác với những "con chuột" chui vào Tổ chức với âm mưu nội gián, hắn chỉ đơn thuần hành động theo mục tiêu.Danh tính rõ ràng, năng lực tốt, thân phận không đáng nghi Gin đương nhiên không tiếc tay nâng đỡ hắn."

Tóm lại, tôi chỉ cần làm tốt phần việc của mình."

Lâm Giai nâng ly lên nhấp thêm một ngụm."

À đúng rồi... tổ chức giờ chắc sẽ không còn giúp tôi che chắn danh tính nữa chứ?"

"Không đâu."

"Vậy thì tốt."

Trong Tổ chức Áo Đen có không ít nội gián cài cắm.Dù Lâm Giai không định thật sự bước sâu vào con đường tội phạm cùng tổ chức, nhưng những nội gián kia không biết điều đó.

Nếu hắn tiếp tục được Tổ chức ưu ái che chắn, rất dễ khiến các tổ chức tình báo để mắt.Nếu có Mắt Tử Thần, thì hắn đã có thể mặc sức tung hoành...Còn hiện tại, phải tiếp tục ẩn mình, từng bước dò xét danh tính, diện mạo và địa vị của các nhân vật cấp cao trong Tổ chức Áo Đen.
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 37: Vodka mời


Chương 37: Vodka mờiUống được nửa chừng, Gin đột nhiên đứng dậy rời đi.…Nhìn hắn đi vào nhà vệ sinh, Vodka lén lút liếc sang Lâm Giai một cái, có chút do dự muốn đi theo nhưng lại thấy ngại.Còn lại hai người yên tĩnh ngồi uống rượu ở quầy bar.Dưới ánh đèn mờ, người pha chế đứng phía sau quầy bar lặng lẽ lau ly thủy tinh.

Lâm Giai nheo mắt ngắm nhìn kệ rượu rực rỡ muôn màu, còn Vodka đã uống xong ly của mình nhưng vẫn cứ cầm chén lắc lư ngắm nghía…Cái ly này…

đúng là một cái ly rượu.Hắn nghĩ vậy."

Vodka tiên sinh."

"A?"

Gần như ngay khi tiếng Lâm Giai vang lên, hắn đã giật bắn mình quay đầu lại, khiến người đối diện cũng hơi sững ra.Vodka ý thức được phản ứng của mình hơi quá mức, nên hắng giọng, "Có chuyện gì?"

"Anh có đề xuất loại rượu nào không?"

"Đề xuất rượu?"

Thì ra chỉ là hỏi về rượu thôi…

Vodka đáp: "Tôi thường uống Vodka Martini."

"Dùng chính tên mình làm tên rượu à?"

"Trong Tổ chức, mọi người thường hay uống rượu có liên quan đến tên hiệu của mình."

Vodka thuận miệng giải thích.Nhân lúc nói chuyện, hắn ra hiệu với người pha chế làm thêm một ly nữa.Lâm Giai gật đầu, điều đó cũng hợp lý.Người trong giới rượu thì khỏi nói, đối với cái tên gắn với mình, ai mà chẳng để tâm một chút.

Uống nhiều, quen miệng, rồi thành sở thích, cũng chẳng lạ gì.Người pha chế rất nhanh đã mang lên một ly Vodka Martini đặt trước mặt Vodka.Hắn bưng ly rượu, nhưng ánh mắt dưới cặp kính râm vẫn không rời khỏi ly rượu trước mặt Lâm Giai, dường như đang đánh giá gì đó.Thực tế thì…

Vodka có hơi dè chừng Lâm Giai.Không đúng, phải nói là Cointreau này quá mức nguy hiểm.Phương pháp giết người của hắn quả thật chưa từng nghe thấy.Kẻ bị hắn để mắt tới, toàn bộ hành động đều giống như đã bị hắn tính toán từ trước, đến mức…

đôi khi ngay cả bản thân nạn nhân cũng không biết vì sao mình chết, càng không biết ai đã giật dây sau màn……Gin từng nói, khả năng quan sát của hắn có lẽ đã vượt quá giới hạn con người thông thường.

Nhất là vụ sinh viên dám đắc tội hắn lại bị lợi dụng trở thành hung thủ, khiến người ta không thể không nghi ngờ hắn có năng lực nắm bắt lòng người ở trình độ nhất định.Trọng điểm là nội tâm của hắn nhất định rất u tối.Vodka hoàn toàn đồng tình với nhận định này.

Bởi lẽ hắn luôn cảm thấy tên Cointreau lúc nào cũng nở nụ cười nửa miệng kia, chính là đang che giấu sự âm hiểm cực độ bên trong.Nhưng những điều đó, hắn không dám nói ra miệng.Nghĩ lại mà xem một sinh viên chỉ mới va chạm nhẹ đã bị hắn sắp xếp cho biến thành tội phạm giết người.

Vodka thật sự không mong có ngày mình lái xe hóng mát, tâm trạng vui vẻ, rồi bỗng dưng mất lái, đâm vào ống thép mà... nổ đầu.Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, dù là người từng giết không ít như Vodka cũng thấy lạnh sống lưng."

Vodka tiên sinh."

"…Anh cứ gọi tôi là Vodka được rồi."

Dù muốn giữ im lặng để không bị Lâm Giai nhìn thấu quá nhiều, nhưng hắn lại sợ đối phương có thể nhìn xuyên tâm tư người khác."

Nhưng sao anh lại gọi Gin trực tiếp, còn tôi thì lại thêm 'tiên sinh'?"

"Bởi vì Gin là kiểu người chẳng quan tâm chuyện người khác có dùng kính ngữ hay không, nên tôi cũng chẳng buồn thêm làm gì."

Vậy là cậu nghĩ tôi sẽ để ý chuyện đó sao?Vodka nghi ngờ liệu cậu ta đang khích bác quan hệ giữa mình và đại ca không…

Dù gì, cậu ta thêm kính ngữ với mình, còn Gin thì không."

Vodka tiên sinh tên thật là gì?"

"...Cậu hỏi làm gì?"

"Tôi có thói quen sưu tầm tên thật của người khác."

Lâm Giai vừa nói vừa rút ra laptop, sổ ghi chép và bút, mỉm cười nhìn hắn,
"Biết tên ai đó là con đường ngắn nhất để hiểu về người đó.

Dù sao khi người ta làm quen cũng đều bắt đầu từ việc trao đổi tên.

Mà Vodka tiên sinh đã biết tôi tên là Lâm Giai rồi."

Một khoảng im lặng..."

Nếu không quá riêng tư thì cũng không sao."

"Không sao cả, cậu đưa cho tôi cái sổ và bút."

Vodka nhận lấy đồ từ tay Lâm Giai, khi viết tên vào trang trắng, trong lòng còn âm thầm bật cười.Cointreau này tưởng tôi chưa xem cái chương trình trên đài truyền hình Beika à?

Ai chẳng biết cậu ta đang viết sách mới và thu thập tên nhân vật phụ!Hắn nhanh chóng viết xong, đưa lại cho Lâm Giai.…Saburou Uokka.Chữ viết ngoài ý liệu lại rất đẹp và gọn gàng.Lâm Giai chỉ vừa nhìn đã nở nụ cười, tâm trạng bỗng trở nên nhẹ nhõm:"Thật đấy, tên rất thú vị."

Dù đã đoán trước từ lâu, nhưng việc thuận lợi lấy được cái tên này vẫn khiến hắn thấy nhẹ nhõm."

Chỉ là một cái tên thôi, có gì thú vị chứ?"

Vodka nhấp một ngụm rượu, hờ hững đáp."

Nhưng tôi có hơi tò mò nếu dùng để đặt tên cho nhân vật trong sách, thì anh nghĩ tôi sẽ dùng tên gì?"

"Ra là cậu thật sự xem cái tiết mục đó à?"

Lâm Giai mỉm cười, suy nghĩ hai giây:
"Chắc là...

Saburou Dario, hoặc Saburou Jiro...

Hay là Saburou Kojiro?

Anh thấy sao?"…Vodka há miệng.Cointreau này, chẳng lẽ vì quá thông minh nên não trái phát triển còn não phải… teo lại à?Cả hai đều không nói thêm gì.Lâm Giai cũng đưa sổ và bút cho người pha chế, sau khi đối phương viết tên, hắn tiếp tục hỏi về đề xuất pha chế.Người pha chế nhanh chóng mang lên một ly cocktail khá lớn.Công thức gồm: 2 phần Vodka, 1 phần Cointreau, 2/2 phần nước ép nam việt quất và 1 phần nước cốt chanh tươi.

Tất cả được cho vào shaker cùng đá, lắc đều làm lạnh rồi lọc ra ly.Thành phẩm là một ly cocktail màu hồng đào rất đẹp.Lâm Giai nhấp thử vị chua ngọt nhẹ nhàng, trái cây rõ nét, có lẽ khá phù hợp với khẩu vị nữ giới.Vodka lúc này đang dùng điện thoại.Lâm Giai liếc mắt thấy Gin đã trở lại từ nhà vệ sinh.

Hắn ngồi ở dãy ghế bên kia, hút thuốc và gọi điện, rõ ràng đang cố tránh khỏi tầm mắt bên này có lẽ là đang xử lý việc quan trọng.Đã hơn 11 giờ đêm rồi…Làm nhân viên gương mẫu quả là vất vả.Lâm Giai chậm rãi uống hết ly rượu của mình, đang định kết thúc buổi tối tại đây, thì đột nhiên chú ý đến nét mặt Vodka sau khi nhận một cuộc điện thoại… có phần kỳ lạ?Vodka vừa thấy ánh mắt Lâm Giai, lập tức thu lại biểu cảm, trở nên nghiêm túc như bình thường.Nhưng không lâu sau, Lâm Giai lại nghe hắn hỏi một câu:"Khụ…

Cointreau, cậu đã từng thử phụ nữ chưa?"

"Hả?"

Lâm Giai nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm."

Ý tôi là, lát nữa nếu không có việc gì, tôi định tới một câu lạc bộ làng chơi thư giãn một chút.

Cậu có muốn đi cùng không?"

"?"

Lâm Giai không nhịn được bật cười, nhìn Vodka đầy kinh ngạc.Một lúc sau—"Xin lỗi, tôi không hứng thú lắm với mấy chuyện đó."

"Vậy thôi."

Vodka cũng không bất ngờ, lặng lẽ uống nốt ly rượu.Mời Cointreau đi cùng cũng chỉ là một phút hứng khởi.

Dù sao nhìn đám nhân viên công sở sau giờ làm rủ nhau đi làng chơi, cũng thấy giống như một cách để kéo gần quan hệ xã giao.Tiếc là…
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 38: Okino Yoko trợ giúp


Chương 38: Okino Yoko trợ giúpNgày 14 tháng 4Mộng Ảo Biểu DiễnKỳ Tích Đại Danh TúHuyễn thuật gia đứng trên đỉnh cao thế giới Gothenburg chuẩn bị tổ chức lưu diễn tại Nhật Bản!Vô tình, Lâm Giai nhìn thấy tin quảng bá này trên internet.Mục tiêu hắn vẫn luôn chờ đợi để ra tay – "Nhện" cuối cùng cũng sắp đặt chân đến Nhật Bản.Lâm Giai vẫn nhớ rất rõ.Giống như Conan một mực theo đuổi chủ tuyến lật đổ Tổ chức Áo Đen và tìm kiếm thuốc giải, thì bên phía Kaito Kid cũng có một chủ tuyến tương tự.

Hắn muốn làm sáng tỏ chân tướng tổ chức đã hại chết cha mình, đồng thời ngăn cản chúng tìm được viên bảo thạch huyền thoại Pandora.Cũng chính vì liên tục cản trở kế hoạch của Tổ chức, "Nhện" một sát thủ đỉnh cấp đã được thuê đến để thủ tiêu Kaito Kid.

Lấy danh nghĩa lưu diễn, lần này hắn sẽ đến Nhật Bản để biểu diễn, đồng thời âm thầm thi hành nhiệm vụ."

Theo lời Koizumi Akako, để bói ra được tên thật của một người, cần phải nắm được khí tức của hắn… hoặc một vật mang đặc tính cá nhân của hắn."

"Nếu là chữ ký, thì rõ ràng đáp ứng điều kiện thứ hai."

Chỉ là… phải làm cách nào để có được chữ ký của đối phương?Là huyễn thuật gia nổi danh toàn thế giới, vì để bảo vệ thân phận thực sự, "Nhện" chắc chắn sẽ không dễ dàng ký tên bừa bãi cho fan.

Không thể nào trực tiếp đến xin chữ ký mà không qua đăng ký trước.Vậy nên… là dùng Death Note?

Hay là…Lâm Giai cân nhắc vài giây, sau đó rút điện thoại ra và gọi một cuộc điện thoại.Một lúc sau, cuộc gọi được kết nối."

A, thầy Lâm?"

"Chào buổi tối, Yoko tiểu thư."

"Lâm lão sư chủ động gọi đến đúng là hiếm thấy đấy, có chuyện gì không?"

Giọng Okino Yoko ngọt ngào và nhẹ nhàng, dường như rất vui khi nghe giọng hắn."

Xin lỗi…

Đúng là có chút việc muốn phiền Yoko tiểu thư."

"Vâng, mời nói?"

"Liên quan đến màn biểu diễn sắp tới của Gothenburg… không biết Yoko tiểu thư có cách nào giúp tôi xin được chữ ký của ông ta không?"

"Ngài cũng là fan của vị ảo thuật gia đó sao?"

Okino Yoko kinh ngạc một chút, rồi lập tức đáp lời: "Ngài đợi một lát, tôi sẽ hỏi thử xem…"

"Tốt, phiền cô rồi."

Tạm thời cúp máy.Là một thần tượng có sức ảnh hưởng hàng đầu Nhật Bản hiện nay, địa vị của Okino Yoko trong giới giải trí rất cao.

Biết đâu cô ấy sẽ có cách lấy được chữ ký.Quả nhiên, một lát sau, điện thoại đổ chuông."

Có tin vui đây, Lâm lão sư.

Vị ảo thuật gia kia hợp tác khá nhiều với công ty giải trí của chúng tôi, nên nhờ mối quan hệ đó… tôi có thể giúp ngài xin được một chữ ký."

"Thật sao?"

Chuyện diễn ra thuận lợi vượt quá dự đoán khiến Lâm Giai cũng nhẹ cả lòng, hắn ôn hòa bày tỏ sự cảm kích: "Vậy thì cảm ơn Yoko tiểu thư rất nhiều."

“Không có gì, Lâm lão sư mới là người đã giúp đỡ tôi rất nhiều mà."

Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, trong trẻo, khiến người ta có thể tưởng tượng được nụ cười ấm áp phía bên kia điện thoại."

À… có điều hơi ngại là khi tôi đề cập đến chữ ký, họ còn tặng luôn hai vé xem buổi biểu diễn.

Lâm lão sư có định rủ ai cùng đi không?"

Được tặng hai vé?Nghe vậy, trong lòng Lâm Giai không khỏi cân nhắc đôi chút, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra điềm nhiên và nhanh chóng đáp lại:"Chuyện đó tôi cũng chưa quyết… chẳng hay Yoko tiểu thư có hứng thú đi cùng không?"

"Dạ có!

Hôm đó tôi lại vừa đúng được nghỉ.

Hơn nữa tôi chưa từng xem loại biểu diễn như thế này…

Vậy chúng ta cùng đi nhé, thầy Lâm?"

"Rất hân hạnh."

Sau cuộc gọi, Lâm Giai lấy bút đánh dấu lên lịch ngày 21 tháng 4.Thực ra dù không có lời mời từ Okino Yoko, hắn cũng đã dự định sẽ đích thân đến xem buổi biểu diễn này.

Chủ yếu là để tận mắt quan sát xem trình độ huyễn thuật của "Nhện" đến mức nào."

Nếu đã vậy thì không cần mời Ran đi nữa…

Ban đầu tôi còn định thử xem vận khí của cô ấy phối hợp với Death Note có thể phát huy đến mức nào."

"Nhưng mà…"

"Có lẽ nên có thêm một lớp bảo hiểm thì hơn."

Chỉ cần huyễn thuật của "Nhện" không khiến hắn thất vọng, thì năng lực ấy sẽ trở thành mảnh ghép bổ khuyết cho điểm yếu lớn nhất của hắn hiện tại:
Trong tình huống khẩn cấp, nếu có thể dùng ảo giác khiến đối phương mất cảnh giác, thì hắn sẽ có đủ thời gian viết tên vào Death Note.

Chỉ cần làm được như vậy… là đủ thắng lợi rồi.Ngày 21 tháng 4, Chủ nhật.Thời tiết trong lành, nhiệt độ dễ chịu.Lâm Giai chỉnh tề trong sơ mi và cà vạt, chăm chút hình ảnh bản thân rồi ra khỏi nhà.Xuống thang máy đến bãi đậu xe ngầm, hắn ngồi vào một chiếc xe màu bạc.Chiếc Mercedes E W210 cùng đời, cùng kiểu dáng và màu bạc giống hệt chiếc xe mà ba hắn từng dùng.

Chiếc xe đã hoàn tất mọi thủ tục mua bán và đăng ký.Khi lái xe ra khỏi gara tầng hầm, Lâm Giai hơi bất ngờ vì cảm giác lái còn mượt và "kiêu ngạo" hơn mình dự đoán một chút… nhưng vẫn nằm trong mức chấp nhận được.Hắn lái xe đến địa điểm mà Okino Yoko đã chỉ định.Đó là một khu chung cư cao cấp.

Vừa khi hắn dừng xe, thì Okino Yoko ăn mặc kín đáo đã từ góc tối bước ra."

Lâu rồi không gặp, thầy Lâm."

"Lâu rồi không gặp."

"Cảm ơn ngài đã đích thân đến đón tôi.

Thật sự rất mong chờ buổi biểu diễn hôm nay."

Sau khi lên xe, cô cài dây an toàn, tháo kính râm và khẩu trang, để lộ một nụ cười rạng rỡ.Cô rõ ràng đã rất chăm chút cho lần xuất hiện này.Rất xinh đẹp.Ngay cả Lâm Giai cũng không thể không cảm thấy một tia tán thưởng.Quả không hổ danh là thần tượng hàng đầu Okino Yoko.Gương mặt tinh xảo nhưng lại đầy sức sống, đôi lông mày lá liễu tạo nên cảm giác dịu dàng, ánh mắt long lanh, tràn đầy sinh khí.

Khi bị ánh mắt Lâm Giai dừng lại quá lâu, cô hơi mím môi anh đào và mỉm cười."

Lâm lão sư thấy thế nào?

Đẹp không?"

"Đẹp… có phần quá mức, Yoko tiểu thư."

Lâm Giai gật đầu, rồi nở một nụ cười nhẹ: "Nói thật, hôm nay là lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ ràng mị lực của Yoko tiểu thư."

"Thì ra trước giờ Lâm lão sư chưa từng xem tiết mục của tôi sao?"

"Tôi thật sự rất ít khi xem TV.

Nhưng tôi nghĩ… sau hôm nay, có lẽ tôi sẽ trở thành một fan trung thành của Yoko tiểu thư."

"Ngài đúng là biết nói chuyện…"

Cô thẹn thùng lấy tay che miệng cười nhẹ.Vừa trò chuyện, Lâm Giai vừa cho xe lăn bánh, hướng thẳng về phía sân vận động nơi sẽ tổ chức buổi biểu diễn.
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 39: Huyễn thuật


Chương 39: Huyễn thuậtMột khi đã đặt chân vào không gian huyễn thuật, cảm giác về thời gian dường như đã bị nuốt chửng.Chương trình biểu diễn của Gunter von Gondeberg đang đến rất gần.

Sân vận động đủ sức chứa hàng vạn người đã không còn một chỗ trống.

Khán giả chen chúc, háo hức mong chờ, không khí sôi động dâng cao.Bang!Tất cả đèn trong sân vận động đột ngột tắt phụt.Một màu đen kịt bao trùm, khiến tiếng xì xào dần nhỏ lại.

Càng lúc càng yên tĩnh, mọi người dán mắt nhìn lên sân khấu, nơi bỗng hiện lên một tấm màn khổng lồ kim sắc như mạng nhện bao trùm toàn bộ không gian biểu diễn.Từ không trung, một con nhện khổng lồ ánh vàng lặng lẽ thả mình xuống, bò chậm rãi vào giữa mạng nhện.Đèn chiếu lần lượt bật lên trong bóng tối, tập trung hướng về nhện vàng trên sân khấu.

Một chùm sáng nổi bật nhất rọi thẳng vào trung tâm sân khấu, nơi một bóng người đang chậm rãi hạ xuống từ giàn giáo."

Ladies and gentlemen!"

Gương mặt Gunter von Gondeberg hiện rõ trên màn hình lớn, thu hút ánh nhìn của toàn bộ khán giả.

Khi hắn cất giọng chào khán giả, đôi mắt kép của con nhện trên sân khấu phát ra một tia sáng đỏ kỳ dị, âm u, tà dị.Luồng hồng quang ấy đồng thời được chiếu lên màn hình, lan tỏa khắp không gian... rọi thẳng vào mắt mỗi người xem.Gunter von Gondeberg vỗ tay cái "độp", như thể đang điều khiển cả âm thanh lẫn không khí bằng đôi tay của mình."

Chào mừng các bạn bước vào thế giới giấc mộng do chính tôi tạo ra!"

Ngay khoảnh khắc ấy—Tất cả sân vận động và không gian xung quanh dường như bị nuốt chửng bởi một luồng sáng mạnh, sau đó lại được thay thế bởi một thế giới hoàn toàn khác: trong lành, sáng rỡ, thanh bình...Trời xanh ngắt.Cỏ non trải dài mang theo hương thơm đất ẩm sau mưa.Khán giả kinh ngạc ngỡ ngàng, cùng nhìn nhau trong sự choáng váng.

Trong khi đó, Gunter von Gondeberg vẫn đứng lơ lửng giữa không trung, tay nhẹ nâng về phía khán đài, nơi có nhóm trẻ em.Ngay lập tức, những đứa trẻ ấy như bị hút bay khỏi mặt đất, chậm rãi lơ lửng, xoay quanh hắn như vũ trụ xoay quanh tâm điểm.Tiếng trầm trồ vang lên khắp nơi.Bất chợt, hắn vỗ tay lần nữa.

Cảnh tượng trước mắt như bị tắt phụt... như một chiếc TV đời cũ đột ngột mất sóng.

Thế giới ảo vụt tắt, ánh sáng bị nuốt chửng, và một lần nữa, trên sân khấu, con nhện vàng lại xuất hiện, chậm rãi bò quanh mạng nhện khổng lồ.Chỉ đến khi đèn trong sân vận động sáng trở lại, Gunter von Gondeberg mới hiện ra trên sân khấu, cúi đầu nhẹ nhàng chào khán giả.

Từ bốn phía vang lên tràng pháo tay như sóng trào dâng."

Thật là ngoạn mục!

Không thể phát hiện được bất cứ mánh khóe hay kỹ thuật nào cả..."

Phía hàng ghế đầu, một nữ sinh có gương mặt khá giống Ran ngạc nhiên thốt lên với bạn mình.Ngồi cạnh cô, một thiếu niên tóc rối, dáng vẻ nghịch ngợm thì lại bĩu môi, "Chắc là kết hợp hiệu ứng kỹ xảo số hóa tiên tiến với thôi miên tập thể thôi.

Cho tôi xem thêm một lần, kiểu gì tôi cũng tìm ra sơ hở."

"Nè, nói gì vậy chứ!"

Cô gái lườm cậu, "Khó lắm mới được Beniko mời đến xem buổi diễn thế này, đừng làm mất hứng."

"Ừm...

Mà nói mới nhớ, từ nãy đến giờ cậu lại im lặng bất thường đấy.

Không giống cậu tí nào đâu, đại tiểu thư."

Kuroba Kaito nghiêng đầu nhìn sang người con gái ngồi cạnh mái tóc đỏ rượu vang, khí chất diễm lệ - Koizumi Akako.Toàn thân Akako đang căng cứng.Là một phù thủy chân chính, cô vốn dĩ không coi trọng mấy trò ảo thuật rẻ tiền này.

Theo lý, lúc này cô phải cười khẩy vài câu để châm biếm, thế nhưng... cô không thể.

Bởi vì... hắn cũng đang ở đây.Một người đàn ông ngồi cách họ hai hàng ghế, tỏa ra khí tức u ám như Tử thần.

Cả thân thể chìm trong màu đen như mực, khiến Akako cảm thấy khó thở chỉ với một cái liếc nhìn.Chưa từng... chưa từng thấy ai giống như vậy.Nếu không tận mắt chứng kiến, cô còn tưởng đó là một sinh vật nào đó không thuộc về thế giới con người....

Rất yên tĩnh.May mà, hiện tại cô chỉ là một khán giả bình thường.

Không phải một pháp sư, cũng không bị chú ý."

Thật không thể tin nổi, thầy Lâm.

Ngài có nhìn ra được sơ hở gì không?"

Okino Yoko thì thầm đầy hào hứng.

Lúc này cô đang ngồi cùng Lâm Giai, đeo khẩu trang và đội mũ kín mít để tránh bị nhận ra."

Không thấy chút nào."

Lâm Giai bình thản đáp.Màn biểu diễn của Gunter von Gondeberg hoàn toàn không để lộ kẽ hở nào.

Dù xét về thị giác, thính giác hay khứu giác, tất cả đều đạt đến trình độ khiến người ta không thể phân biệt đâu là thật, đâu là ảo.Tuy nhiên...Lâm Giai đã chú ý đến một điểm đáng ngờ: điều kiện để huyễn thuật được phát động dường như là ánh sáng đỏ từ đôi mắt kép của con nhện vàng kia thứ ánh sáng kỳ dị khiến khán giả đắm chìm.Ngoài ra, còn một chi tiết nữa...

Lúc ánh sáng đó phát ra, bên dưới sân khấu, có một luồng gió thoảng nhẹ nhàng thổi qua giống như do hệ thống điều hòa tạo ra.Luồng gió không màu, không mùi, nhưng lại đến quá bất ngờ...Chính điều đó khiến Lâm Giai để tâm."

Thật may mắn quá, được tận mắt xem một màn trình diễn xuất sắc như vậy!"

Okino Yoko phấn khích nói."

Vừa rồi mới chỉ là khúc dạo đầu thôi.

Chúng ta xem tiếp đi."

Buổi biểu diễn vẫn còn tiếp tục.Gunter von Gondeberg với phong thái tự tin và điêu luyện, khiến Lâm Giai càng lúc càng cảm thấy người này không đơn giản.

Hắn vượt xa mọi dự đoán của Lâm Giai.

Nếu là đối thủ, thì đúng là một kẻ cực kỳ nguy hiểm.

Còn nếu là "đồng minh", giá trị hắn mang lại là vô cùng lớn.Kết thúc buổi diễn, Koizumi Akako lập tức rời khỏi ghế.Trong khi đó, khán giả vẫn còn đắm chìm trong dư âm, lần lượt rời đi trong trật tự.

Okino Yoko khẽ nháy mắt với Lâm Giai rồi dẫn hắn men theo lối phụ đi thẳng vào khu hậu trường.Sau khi nói vài câu với người trong hậu trường, họ lập tức được cho phép đi vào."

Welcome, tiểu thư xinh đẹp!"

Vị ảo thuật gia tóc vàng nở nụ cười thân thiện.

Hắn như một quý ông chính hiệu, đầy phong độ, "Ban tổ chức đã báo trước, vô cùng cảm ơn cô đã đến."

"Rất hân hạnh được gặp, Gunter von Gondeberg tiên sinh."

Okino Yoko tháo khẩu trang và mũ, ngay lập tức đổi sang dáng vẻ chuyên nghiệp của một nghệ sĩ kỳ cựu.Sau vài câu hàn huyên, Yoko giới thiệu Lâm Giai."

Chào buổi tối, Gunter von Gondeberg tiên sinh.

Buổi biểu diễn của ngài thực sự quá tuyệt vời.

Với tư cách là khán giả, tôi cảm thấy vô cùng may mắn."

"Ồ...

Kỳ diệu.

So với "đặc sắc", tôi thích từ đó hơn."

Gunter von Gondeberg nở nụ cười ấm áp không ai ngờ được rằng, ẩn sau vẻ ngoài ấy lại là một sát thủ hàng đầu.

Hắn thân thiện bắt tay với Lâm Giai, "Cảm ơn sự ủng hộ của cậu.

Chúc cậu có một cuối tuần tuyệt vời."

Sau màn chào hỏi, hắn lấy ra bút máy, ký tặng một cách rất chỉn chu bằng chữ ký hoa lệ.Không những thế, dưới sự hỗ trợ của nhiếp ảnh gia, hắn còn chụp ảnh chung với cả hai người một cách vui vẻ và tự nhiên.Thì ra là vậy...Buổi gặp mặt sau khi biểu diễn này chính là một phần của chiến dịch tuyên truyền.Lâm Giai giữ nụ cười ấm áp trên mặt, trong đầu nhanh chóng đánh giá.

Trong giới giải trí, "hợp khí" là một dạng tài nguyên có thể tận dụng lẫn nhau.

Dù là minh tinh hay thần tượng, họ đều cần đề tài và sự chú ý.

Kiểu "liên động truyền thông" như thế này chính là cách hiệu quả và đơn giản nhất.Nhưng điều đó chỉ là phụ.Điều quan trọng nhất... chính là chữ ký.
 
Back
Top Bottom