Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?

Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 20: Không cần thiết phải phê phán hay tán tụng người chết


Chương 20: Không cần thiết phải phê phán hay tán tụng người chếtNơi ở của Okino Yoko cũng không mang quá nhiều yếu tố nữ tính.Từ cách trang trí đến bày biện, nhìn qua chỉ là một căn hộ chung cư cao cấp rất phổ biến thời nay, không có điểm gì nổi bật.Phòng khách thì đã bị dọn qua, hiện trường để lại những đường viền trắng cùng với vũng máu đã bắt đầu chuyển sang màu đen do quá trình oxy hóa.

Hơn nữa để bảo vệ hiện trường, mọi thứ trong phòng khách vẫn được giữ nguyên hiện trạng, lộn xộn như lúc đầu."

Chỉ là trong phòng này đúng là nóng thật.

Bình thường trong nhà cô vẫn để nhiệt độ cao vậy sao?"

Megure kéo nhẹ cổ áo, khó chịu vì cái nóng hầm hập.Vừa vào trong phòng chưa đến hai phút, trán ông đã bắt đầu rịn mồ hôi.Okino Yoko nghe vậy cũng lắc đầu, vẻ mặt ngạc nhiên:"Không đâu, tôi bình thường không để nhiệt độ cao như vậy.

Hơn nữa, tôi còn nhớ lúc ra ngoài sáng nay đã tắt điều hòa rồi mà…"

"Vậy thì lạ thật.

Dù thế nào cũng không thể là người chết tự mình bật điều hòa lên như vậy được…"

"Thanh tra Megure, đây là ảnh chụp hiện trường."

Một cảnh sát đưa cho Megure xấp ảnh mới được in ra.Ông cầm lấy, lật qua xem sơ qua một lượt rồi quay đầu hỏi:"Lâm Giai, cậu muốn qua xem một chút không?"

"Tốt."

Lâm Giai nhận lấy xấp ảnh.

Mori Kogoro cũng lại gần, vừa xoa cằm vừa quan sát, vẻ mặt trầm ngâm.Conan thì lại đang lượn lờ khắp phòng khách, tìm kiếm những đầu mối bị bỏ sót.Những dấu vết cảnh sát đã đánh dấu, cậu vốn đã kịp quan sát kỹ ngay từ khi cảnh sát chưa đến, cho nên giờ không cần để tâm đến nữa.Lần này có vẻ cậu đã đi chậm một bước...Cậu đang suy nghĩ, thì khi nằm xuống trước ghế sofa, lại vô tình phát hiện một chiếc vòng tai nữ nằm sâu trong khe ghế.Cộp!Conan lập tức ngồi bật dậy, định lên tiếng thông báo với cảnh sát phát hiện mới của mình, thì nghe thấy giọng của Lâm Giai đang hỏi:"Xin hỏi chỗ này… trước đó có vệt nước đúng không?"

"Đúng vậy, đại khái ở vị trí này."

Một cảnh sát ngồi xổm xuống, chỉ vào khu vực gần hình vẽ thi thể trên sàn nhà.Lâm Giai bước lại gần, cẩn thận quan sát, đồng thời phát hiện bên cạnh đó, trên mặt sàn gỗ có một cái hố nhỏ rõ ràng.

Anh gật đầu:"Tốt.

Vậy cái ghế bên cạnh thi thể này, cũng chưa từng bị xê dịch đúng không?"

"Đúng vậy.

Tại hiện trường, chúng tôi chỉ đưa thi thể đi, còn lại hoàn toàn không động vào bất cứ thứ gì."

"Hiểu rồi.

Vậy thì… nguyên nhân cái chết có thể là tự sát."

"Hả?"

Câu nói bất ngờ khiến mọi người trong phòng đều ngẩn người, không rõ có nghe nhầm hay không.Người đầu tiên phản ứng lại là Mori Kogoro:"Không thể nào!

Nguyên nhân cái chết là do bị đâm từ phía sau, làm sao có thể là tự sát được chứ?!"

Mori Kogoro nói với giọng điềm tĩnh, không mang cảm xúc gì đặc biệt, như thể chỉ là đưa ra phản bác đơn thuần với suy luận của Lâm Giai.

Dù sao người chết cũng là người quen cũ của Eri, lại còn do chính Okino Yoko mời ông đến giúp."

Tôi chỉ nói điều tôi nghĩ thôi."

"Trước tiên, từ tấm ảnh, có thể thấy bên cạnh thi thể có một vệt nước rõ ràng…"

Lâm Giai lấy ra ảnh chụp.

Trên ảnh, có thể thấy vệt nước chiếm diện tích khá lớn, nổi bật giữa sàn nhà.'Kết hợp với việc điều hòa trong phòng được chỉnh ở nhiệt độ cao, có thể suy đoán vệt nước đó chính là từ một khối băng đã tan."

"Khối băng?"

"Đúng vậy.

Ngoài ra, quanh vệt nước còn có một cái hố nhỏ trên mặt sàn…"

Lâm Giai chỉ vào tấm ảnh tiếp theo:"Tạm thời có thể cho rằng cái hố này do mũi dao gây ra.

Người chết trước đó đã dùng khối băng để cố định con dao, sao cho lưỡi dao hướng lên trên."

Ngay khi nghe đến đây, trong đầu Conan như có một chuỗi hình ảnh vụt qua nhanh chóng, khiến cậu lập tức hiểu ra cách thức tự sát đầy kỳ quái này.Nhưng tại sao… lại có thể suy luận nhanh đến vậy!?Conan vô thức nhìn về phía Lâm Giai, kinh ngạc không nói nên lời."

Còn nữa, trong một căn phòng bừa bộn như vậy, chỉ có cái ghế bên cạnh thi thể là được đặt ngay ngắn.

Điều đó cho thấy người chết chính là người tự sát.

Sau khi sắp đặt dao và khối băng, người đó đã ngồi lên ghế, rồi tự đổ người về phía sau, để mũi dao đâm xuyên qua lưng."

"Sau khi bị đâm, người chết vẫn chưa tử vong ngay.

Anh ta còn đủ sức giãy giụa, lật người lại để tạo hiện trường giả, khiến người khác tưởng rằng mình bị sát hại từ phía sau."

Sau khi Lâm Giai trình bày xong suy luận, mọi người trong phòng không khỏi tròn mắt nhìn nhau.Ngoại trừ Conan, những người còn lại dù cảm thấy suy luận này có phần hoang đường, nhưng lại không thể tìm được bằng chứng phản bác rõ ràng.Cuối cùng Ran lên tiếng, hỏi ra điều khiến cô băn khoăn nhất:"Nhưng… tại sao người đó lại phải dùng cách tự sát phức tạp như vậy để giá họa cho Yoko tiểu thư?"

"Cái đó thì tôi không biết."

Lâm Giai khẽ đáp, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười điềm đạm, tựa như một phản xạ quen thuộc."

Tôi quen việc vẽ hồng tâm sau khi bắn rồi.

Phá án mà, trước tiên phải xác định thủ pháp, còn động cơ sẽ từ từ điều tra sau.

Hơn nữa, tôi còn chưa biết tên của người chết nữa là…"

Bầu không khí bỗng trở nên im lặng.Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.Cuối cùng, Okino Yoko cũng không nhịn được mà mở miệng:"Thực ra… hắn là Fujiwara Seigi."

"Yoko tiểu thư!?"

Yamagishi Minato lộ rõ vẻ bối rối.Thanh tra Megure cũng lập tức cau mày:"Không phải lúc đầu cô nói không biết người này sao?"

Không khí im lặng kéo dài thêm một nhịp nữa.Okino Yoko cúi đầu, nhưng rồi rất nhanh, cô lựa chọn thẳng thắn:"Người chết – Fujiwara Seigi là bạn trai cũ thời học sinh của tôi.

Thực ra ngay từ lúc nhìn thấy thi thể, tôi đã nhận ra anh ấy."

Lâm Giai nghĩ thầm:"Quả nhiên không hổ là diễn viên.

Khi làm bộ không nhận ra cũng không hề để lộ sơ hở nào."

"Vậy có phải Fujiwara Seigi vì bị cô từ chối khi ngỏ lời quay lại, nên đã tự sát để giá họa cho cô?"

Mori Kogoro đặt ra giả thiết.Tuy nhiên, Okino Yoko lại lắc đầu:"Không, hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy từ sau khi chia tay.

Anh ấy chưa từng tìm tôi để nói chuyện hợp lại."

“Vậy thì…”

"Khoan đã!

Mori bác bác!

Lúc nãy cháu phát hiện một thứ rất kỳ lạ dưới ghế sofa!"

Conan kêu lên, cầm trong tay một chiếc vòng tai.Okino Yoko vừa nhìn liền nhận ra đó là của Ikezawa Yuko – một thần tượng khác từng debut cùng thời với cô.Ngay lập tức, cảnh sát cho triệu tập Ikezawa Yuko đến hiện trường.Khi cô ta, với vẻ tự đắc và kiêu ngạo xuất hiện, mọi chuyện lập tức trở nên rõ ràng:Chìa khóa dự phòng nhà Okino Yoko bị mất là do Ikezawa Yuko lén trộm.

Vì ghen ghét với sự nổi tiếng ngày càng tăng của Yoko, Yuko nhiều lần lẻn vào nhà đối thủ để tìm tài liệu xấu nhằm hạ bệ cô.Trùng hợp thay, hôm nay Fujiwara Seigi lại đến tìm Okino Yoko để mong nối lại tình xưa.Anh ta vô tình nhìn thấy bóng lưng Ikezawa Yuko trong nhà, tưởng nhầm là Yoko, nên tiến đến ôm từ phía sau…Bị Yuko phản ứng mạnh mẽ, xô ra rồi chạy trốn, Fujiwara Seigi bị tổn thương vì tình cảm, trong cơn đau khổ, đã lựa chọn tự sát và dàn dựng hiện trường để đổ tội cho Yoko.Sau đó, Yamagishi Minato cũng lên tiếng thú nhận:"Thực ra năm xưa Fujiwara Seigi chia tay Yoko… là vì tôi đến gặp và nhờ anh ấy chia tay."

"Cái gì?"

Okino Yoko sững người."

Vì khi đó sự nghiệp thần tượng của Yoko đang trên đà phát triển.

Nếu bị phát hiện có quan hệ tình cảm, chắc chắn sẽ ảnh hưởng nặng nề.

Tôi đã lấy lý do vì tương lai của cô ấy, để thuyết phục anh ta rời đi."

Không khí lại trầm xuống…Okino Yoko chỉ yên lặng nhìn người quản lý của mình."

Tại sao lại như vậy…"

Ran, người giàu cảm xúc, chợt cảm thấy buồn.Từ góc nhìn của Fujiwara Seigi, tất cả chỉ là một chuỗi hiểu lầm, lời nói dối, và trùng hợp đau lòng dẫn đến bi kịch.Ngược lại, Mori Kogoro lại khịt mũi, bĩu môi:"Hừ.

Nghe cho hay thì vậy.

Nếu anh ta thật sự vì tương lai của Yoko mà rời đi, thì tại sao giờ lại quay lại khi cô ấy đang nổi tiếng nhất?

Đã vậy còn dùng cách cực đoan như vậy khi bị từ chối?"

Dù là bị phát hiện có tình cảm hay bị vướng vào án mạng, đối với một thần tượng đang nổi như Yoko, đều là cú sốc lớn."

Ba ba…!"

Ran cảm thấy cha mình hơi cực đoan, nhưng nhất thời cũng không biết phản bác sao cho hợp lý.Lúc này, Conan quay sang nhìn Lâm Giai."

Lâm Giai ca ca, anh nghĩ sao?"

"Tôi á?"

Lâm Giai đang cầm giấy bút vẽ gì đó, có vẻ không ngờ bị hỏi.Nhưng rồi anh vẫn mỉm cười đáp lại:"Tôi nghĩ… không cần thiết phải phê phán hay tán tụng người đã chết."

"Đồng thời… cũng không nên tìm kiếm cái gọi là mỹ học trong cái chết."
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 21: Tin nhắn của tổ chức


Chương 21: Tin nhắn của tổ chức Cảnh sát rời đi vào khoảng 8 giờ 40 phút.Ngoại trừ một số giấy tờ cần hoàn tất sau, vụ án coi như đã tạm khép lại.

Lâm Giai và những người khác cũng không có ý định làm phiền thêm, rất nhanh rời khỏi nhà của Okino Yoko."

Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà, người trẻ bây giờ đúng là không tầm thường chút nào, đầu óc linh hoạt thật đấy!"

Mori Kogoro suốt dọc đường không ngớt lời khen ngợi Lâm Giai.Ngoài mối quan hệ với Kisaki Eri ra, hôm nay chính nhờ Lâm Giai đề cử nên ông mới có được cơ hội nhận vụ ủy thác này, thậm chí còn lấy được số điện thoại cá nhân của Okino Yoko.

Khi cảnh sát rời đi, Okino Yoko có ý định trả tiền ủy thác, nhưng Mori Kogoro không có ý định nhận, chỉ hi hi ha ha xin thêm vài chữ ký làm kỷ niệm."

Chỉ có thể nói là cũng nhờ một phần vào may mắn thôi."

Lâm Giai mỉm cười.

"Hơn nữa, lúc đó cháu thấy biểu cảm của chú Mori cũng cho thấy chú đã chú ý đến điểm bất thường rồi."

"Ha ha ha, tất nhiên rồi, chỉ là thiếu một chút nữa thôi!"...

Làm gì mà phải dán vàng lên mặt cái ông chú hồ đồ này chứ?Nhìn Mori Kogoro mặt dày cười ha ha không chút xấu hổ, Edogawa Conan đứng bên cạnh khẽ co giật khóe miệng.Tuy nhiên...Conan không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Giai, vẻ ngoài điềm tĩnh, trầm ổn ấy khiến trong lòng cậu có chút bất an.Đây là lần đầu tiên trong quá trình phá án, Conan cảm thấy bất lực.Dù bản thân rõ ràng đã chiếm được thế chủ động và có nhiều thời gian để suy luận, vẫn chưa kịp đưa mọi thứ ra ánh sáng thì người này chỉ cần nhìn sơ hiện trường đã lập tức vạch trần được thủ pháp giả tự sát của Fujiwara Seigi.Kiểu phá án như bước ra từ tiểu thuyết trinh thám này… thật sự không giảng chút đạo lý nào sao?Cái tính hiếu thắng dữ dội trong Conan bị đả kích không nhẹ.Nhưng rất nhanh, Conan lại lấy lại tinh thần, thầm nghĩ lần sau nhất định phải gỡ lại thể diện.Lúc này, Lâm Giai đang chăm chú xem điện thoại không hề chú ý đến lời tuyên chiến ngầm từ Conan, mà lại cúi đầu nhìn mấy đứa nhỏ vẫn đang đi theo mình."

Giờ cũng trễ rồi, tốt nhất nên đưa mấy đứa nhỏ này về nhà trước."

"Đúng vậy, giờ này mà chưa về chắc ba mẹ chúng lo lắm."

Ran phụ họa, khẽ quỳ xuống an ủi lũ trẻ.

"Nhà các em số điện thoại là bao nhiêu?

Giờ gọi cho ba mẹ nhờ họ tới đón nhé?"

"Vâng ạ, nhà em số là…"

Tsuburaya Mitsuhiko gật đầu ngay."

Em đói quá rồi, phải nhanh về nhà thôi…"

Kojima Genta xoa bụng, trông như sắp ngồi bệt xuống đất đến nơi.Lúc này, Yoshida Ayumi lùi lại một bước, khẽ kéo góc áo Lâm Giai.Lâm Giai cúi đầu nhìn."

Anh ơi… số nhà Ayumi là…"

Cô bé nhỏ giọng, hơi xấu hổ nói.Conan đứng bên cạnh bỗng phản ứng lại có lẽ Ayumi đang mượn cớ này để xin số điện thoại của Lâm Giai....

Học sinh tiểu học bây giờ cũng "quen" sớm quá rồi đi…Cậu không khỏi cảm khái.Lâm Giai thì không để ý mấy chuyện đó, sau khi nghe xong dãy số, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho gia đình Ayumi dưới ánh mắt ngập tràn hy vọng của cô bé.Nghe đầu dây bên kia cảm ơn rối rít, Lâm Giai mới an tâm cúp máy, cúi đầu nhìn Ayumi nói:"Không được ở ngoài khuya thế này mà không báo cho gia đình biết, chuyện như vậy về sau không được lặp lại nữa nhé."

"Vâng ạ, Ayumi hứa sẽ không thế nữa."

Cô bé gật đầu ngoan ngoãn.''Ừ, nghe lời anh Lâm Giai, không được tái phạm nữa nhé."

Ran cũng nhẹ nhàng khuyên răn."

Chúng em biết rồi ạ, chị Ran!"

"Bụng em đói lắm rồi…"

Kojima Genta đã đói tới mức đứng không vững.Mori Kogoro ngoài miệng thì càm ràm "trẻ con thật phiền", nhưng thực chất vẫn chờ ở đó đến khi phụ huynh đến đón hết các bé."

Đúng rồi, tiểu Giai, cháu có từng nghĩ đến chuyện chuyển nghề làm thám tử chưa?"

"Thật ra cháu từng nghĩ đến."

Lâm Giai đáp rồi dừng lại một chút.

"Chủ yếu cũng là muốn lấy cảm hứng cho tác phẩm mới."

"Ôi vậy thì có gì đâu, nếu cần thì cứ đến tìm chú, ha ha, dù sao chú cũng làm thám tử bao nhiêu năm rồi."

"Nhưng chú hình như chẳng có kinh nghiệm phá án nào đáng kể để chia sẻ mà?"

Conan bóc phốt ngay lập tức."

Thằng nhóc này nói gì đấy?!"

Mori Kogoro tức giận, giơ nắm đấm dạy dỗ ngay, khiến đầu Conan lập tức "nở hoa".Lâm Giai vẫn giữ giọng bình thản:"Cháu quả thật có chuyện muốn xin chỉ giáo chú Mori.

Nếu muốn lập văn phòng thám tử thì cần chuẩn bị những gì?"

"Chuyện đó đơn giản thôi, chỉ cần báo cáo đăng ký lên sở cảnh sát là được.

Mà không làm cũng không sao, chỉ là lúc hành nghề sẽ hơi bất tiện.

À, chú gợi ý cháu nên có một điểm nổi bật để làm thương hiệu giống chú nè, ha ha ha."

Trong thế giới này, nghề thám tử có địa vị khá cao.Nhưng thực tế là chỉ giới hạn ở những "thám tử lừng danh".

Còn các thám tử bình thường, phần lớn chỉ nhận vụ tìm thú cưng, theo dõi ngoại tình...

Trước khi nổi tiếng, Mori Kogorō cũng chủ yếu nhận những vụ việc kiểu này.Lâm Giai gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.Sau đó, phụ huynh của các bé lần lượt tới đón con mình.

Lâm Giai từ chối lời mời đi uống của Mori Kogoro, rồi tự lái xe về nhà.Trên đường về, anh nhận được tin nhắn từ Okino Yoko:> "Hôm nay thật sự rất cảm ơn Lâm lão sư đã giúp đỡ…

Nếu không có anh, em cũng không biết phải làm thế nào…"> "Nói chung là sau này nếu anh cần em giúp gì, nhất định đừng khách sáo nhé."

Lâm Giai và Okino Yoko vừa chính thức trao đổi cách liên lạc.Lâm Giai nhanh chóng soạn lại tin:> "Không có gì đâu.

Mà Yoko tiểu thư bây giờ vẫn ổn chứ?"

Một lát sau, cô trả lời:> "Vâng, anh cứ yên tâm, em ổn rồi.

Chỉ là… sau này chắc sẽ không bao giờ quay lại căn nhà trọ đó nữa…"> "Dù sao thì… cũng có người chết ở đó…"

Điều này cho thấy giá nhà khu Beika về sau sẽ sụt giảm nghiêm trọng, phần lớn trách nhiệm thuộc về "Tử thần 3 giây gây án mạng".Lâm Giai thuận miệng hỏi thêm vài câu.Fujiwara Seigi đối với Okino Yoko có lẽ từ lâu chỉ là một cái tên cũ kỹ thời trung học.

Ngược lại, Kyoki – Yamagishi Minato dù có lẽ cô hiểu anh ta vì mình mà hành động, nhưng sau tất cả, cô cũng sẽ không thể tiếp tục hợp tác với người như vậy.Đúng lúc đó, trong túi áo của Lâm Giai vang lên một tiếng "tinh" nhẹ.Là Gin nhắn đến:> "Thứ Sáu, 21 giờ 20 phút, đến sân luyện tập Gin."

Anh dừng lại vài giây.> "OK."

Gửi xong, Lâm Giai lập tức xóa cả hai đầu tin nhắn.
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 22: Thời gian là pháp tắc của kẻ chưởng khống


Chương 22: Thời gian là pháp tắc của kẻ chưởng khốngSau đó, trong một khoảng thời gian, Lâm Giai sống rất thảnh thơi.Hắn không cần đặc biệt làm gì quá quan trọng.

Thường ngày, phần lớn thời gian là huấn luyện tại sân trong nhà của Tổ chức áo đen để nâng cao bản thân.

Thỉnh thoảng, hắn cũng kiểm tra lại những điểm nghi vấn trong Death Note.Trái lại, danh tiếng của hắn ngày càng lan xa.Fan hâm mộ bị cuốn hút bởi hình tượng, người yêu sách bị hấp dẫn bởi những suy luận sắc bén trong tiểu thuyết.

Nhờ buổi livestream suy luận trên truyền hình Beika và sự cảm ơn trực tiếp của Okino Yoko trong buổi phỏng vấn, nhà xuất bản và Tổ chức áo đen như châm thêm dầu vào lửa.

Bây giờ, Lâm Giai đi ra ngoài thỉnh thoảng còn bị người hâm mộ nhận ra xin chữ ký."

Thật sự đã nghĩ kỹ muốn làm thám tử chuyên nghiệp rồi sao?"

Kisaki Eri nhìn hắn, muốn khuyên thêm một lần nữa.

"Thật ra, tiểu Giai, bây giờ bất kể là về danh tiếng hay thu nhập, với tư cách là một tiểu thuyết gia suy luận, con còn nổi bật hơn nhiều so với việc làm thám tử.

Không nhất thiết phải tiếp tục con đường này."

Kisaki Eri nói uyển chuyển.Thực ra, cô không phải không coi trọng nghề thám tử, chỉ là có chút lo lắng.Dạo gần đây, nhiệt độ của cậu bé này có vẻ đang bị đẩy lên quá cao.Người theo đuổi hắn thì rất nhiều, nhưng người không ưa cũng chắc chắn không thiếu.

Nhìn bề ngoài là hoa tươi rải đường, nhưng thực tế có thể là bẫy lửa đang âm ỉ dưới đáy.Nếu vượt giới sang làm thám tử mà vẫn tái hiện được thành công trước đây thì còn đỡ.

Nhưng nếu gặp một vụ án khó nhằn không thể xử lý, hình tượng mà hắn đang có bây giờ có thể đảo ngược 180 độ.Là một luật sư, Kisaki Eri từng chứng kiến không ít trường hợp như thế.

Trong giới văn nghệ hay âm nhạc, ai khi mới ra mắt mà không được truyền thông ca tụng hết lời?

Nhưng một khi rơi vào thất bại một cú "Waterloo" thì ngay lập tức sẽ bị giễu cợt, đả kích không thương tiếc.Cô từng thấy nhiều người sụp đổ bởi những lời đàm tiếu như thế, và rồi trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, họ chìm trong u uất, không thể ngóc đầu lên được.Đáng tiếc là truyền thông vốn dĩ không có ác ý, bọn họ chỉ thuận theo dòng nhiệt độ, viết về những đề tài đang "hot" mà thôi."

Dì Eri, thật ra con cũng đã nghĩ qua rồi."

"Phải không?"

"Con không phủ nhận mình rất thích cảm giác được mọi người theo đuổi, nhưng kể cả khi danh tiếng bị đảo chiều, con nghĩ mình vẫn sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều."

Lâm Giai nói tới đây, gương mặt tuấn tú gần như có thể gọi là xinh đẹp ấy tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Hắn mỉm cười:"Con rất tự tin vào bản thân.

Chính vì thế, con mới muốn thử làm thám tử.

Nếu có thể khiến những kẻ tội phạm xảo quyệt bị trừng trị, hoặc giúp người vô tội thoát khỏi oan khuất, con nghĩ đó là một việc rất có ý nghĩa."

Không gian trở nên tĩnh lặng...Ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, in lên một góc phòng khách.Thật sự là một ánh mắt sáng rỡ.Nhìn gương mặt ấy, Kisaki Eri cảm thấy trái tim mình như vừa được đặt lên một chiếc giường êm ái.Chợt, cô như có điều cảm khái."

Tiểu Giai lúc nào cũng rất lý trí."

"Dù sao cũng phải cố gắng không để dì Eri lo lắng chứ."

"Thằng nhóc này…"

Kisaki Eri lặng lẽ không nói gì thêm.Nhưng dường như để đáp lại nụ cười của Lâm Giai, cô cũng bất giác nở một nụ cười."

Đi chuẩn bị một chút rồi lên đường thôi, ta đi thay quần áo khác."

"Vâng."

Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi của Kisaki Eri, mà cô lại có hứng ra ngoài đi dạo.Không bao lâu, Kisaki Eri thay đồ xong và bước ra.Cô vẫn trang điểm rất tinh tế.Mái tóc dài màu nâu quyến rũ được búi gọn gàng.

Trên người cô là chiếc áo khoác trắng được cắt may vừa vặn, bên trong là sơ mi xám ôm sát, làm nổi bật vóc dáng mềm mại.

Dưới thân là chân váy đen ôm trọn vòng eo và đôi chân dài đầy đặn, đẹp đến nao lòng.Tuy không phải màu xám…"

Thấy thế nào?"

"Rất xinh đẹp, dì Eri."

"Ha ha, bằng không thì ta đâu có hứng đi ra cùng ngươi."

Kisaki Eri nở một nụ cười của người phụ nữ trưởng thành.Giữa hàng lông mày là vài phần quyến rũ, mỗi nụ cười đều toát lên sức hút của một phụ nữ ngoài ba mươi."

Ngài đang nói gì thế?"

"Vốn dĩ là vậy.

Tiếc là hôm nay Ran ở trường, không thể đi cùng."

Kisaki Eri đứng trước cửa, một tay vịn tường, tay còn lại mang giày vào."

Ta nhớ Teitan cao trung tan học cũng khá sớm, có thể chờ tan học rồi hẹn sau cũng được."

"Vậy để tối nay xem sao."

Kisaki Eri mỉm cười cầm chìa khoá, chờ Lâm Giai bước đến.Hai người cùng xuống lầu.Hôm nay vẫn là Kisaki Eri lái xe, dù sao cái ghế lái của chiếc Mini kia hơi chật với Lâm Giai.Lái xe ra khỏi garage, cô hỏi:"Muốn ăn gì trước không?"

"Bữa sáng...

ăn McDonald's dinh dưỡng buổi sáng được chứ?"

"Sao ngươi lại thích ăn thứ đó vậy?"

"Bởi vì nó... ngon mà."

Lâm Giai trả lời, giọng hơi nhỏ.Kisaki Eri liếc nhìn hắn, thấy biểu cảm hắn như hơi ngượng ngùng, khóe môi cô khẽ cong lên.Đứa nhỏ này lúc nào cũng có vẻ đáng tin, nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra nét đáng yêu..."

Vậy thì ăn cái đó đi, ta cũng lâu rồi chưa ăn lại."

"Vâng."

"Rồi lát nữa ghé trung tâm thương mại xem đồ, ta cũng cần mua ít đồ ăn.

Tiện thể xem thêm quần áo?

Bây giờ tiểu Giai coi như nửa người nổi tiếng rồi, phải chú ý hình tượng một chút."

"Con sao cũng được, đúng lúc bên cạnh trung tâm đó có ngân hàng, con cần rút ít tiền mặt."

Tạm thời không có phương tiện thanh toán điện tử thật sự khá bất tiện, đi đâu cũng phải mang tiền mặt theo.Dù vậy, hôm qua biên tập Shichie Zenmiya nói khoản tiền nhuận bút đầu quý đã được chuyển, Lâm Giai cần ra ngân hàng kiểm tra.Chỉ là… mới đầu quý, sao lại nhanh như vậy?Lâm Giai như chợt nhớ ra điều gì, vội rút điện thoại ra xem.Vừa nhìn lướt qua, hắn giật mình:"Hôm nay là ngày 13 tháng 4 sao?"

"Đúng vậy, sao thế?"

"Nhưng hôm qua chẳng phải mới là…?"

Nhìn thấy vẻ khó hiểu trên mặt Kisaki Eri, Lâm Giai tạm thời không nói gì thêm.Edogawa Conan...Dường như từ ngày tên nhóc kia bị teo nhỏ, thời gian bắt đầu có vấn đề.Kiếp trước, Lâm Giai từng ngờ rằng thời gian ở thế giới này có vấn đề, nhưng không để ý nhiều.Nhưng lần này, rõ ràng hôm qua mới là ngày 2 tháng 4, vậy mà hôm nay đã là ngày 13?Cảm giác này khiến hắn thật sự thấy khó hiểu.Kỳ lạ hơn, dù ngày tháng trên lịch nhảy cách nhau xa như vậy, nhưng hôm nay mới là tập thứ sáu của Gin lên sóng.Vì thế, hắn vội nhìn lại thời gian trên điện thoại, nếu không kịp đi gặp Gin hôm nay thì không biết hậu quả sẽ ra sao.Xem ra từ nay về sau, mỗi ngày ngủ dậy phải kiểm tra lịch trước tiên.Ngoài ra, loại rối loạn thời gian này không biết có ảnh hưởng gì tới Death Note không.Liên quan tới nữ chính, sự u ám chắc chắn sẽ xuất hiện.Trước đó, lời giới thiệu sơ lược là:"Tên bị viết vào cuốn sổ, sẽ chết."

"Làm sao lại có thứ không khoa học như vậy?"

"Nếu là thật, chẳng phải có thể thống trị thế giới?"

"Ngươi cũng nghĩ vậy sao, tiên sinh Gin?"

"Đúng.

Có thể phiền cô ký tên vào đây không?"

"Phải dùng tên thật."

Người có tự tin điều khiển đời mình, thì cũng có thể chi phối cuộc sống người khác."

Vậy, cô có muốn giao phó sinh mệnh mình cho tôi không, Miyano Shiho tiểu thư?"

Đóng lại chiếc laptop đen cùng quyển sổ, Lâm Giai mỉm cười dịu dàng hỏi.
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 23: Đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng rất thú vị


Chương 23: Đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng rất thú vị"Ta xem một chút..."

"Tiểu Giai, thân hình của cậu rất cân đối, mặc kiểu này sẽ rất hợp đấy."

"Mặc vest ở buổi họp kỳ bàn trông cũng cực kỳ bảnh bao."

"Thêm cả cái áo trắng và sơ mi đen này nữa, mỗi thứ cầm một chiếc, rồi phối hợp với cà vạt luôn nhé."

Trong một cửa hàng may đồ nam, Kisaki Eri đang giúp Lâm Giai chọn quần áo.

Cô đứng trước mặt Lâm Giai, xoa cằm chăm chú quan sát.Vừa thay sơ mi bên này, bên kia nhân viên đã đưa tới áo khoác.

Có lúc cùng một kiểu dáng cũng thử thêm vài màu sắc khác nhau.Lâm Giai cũng rất hợp tác.Vì gu thẩm mỹ của Kisaki Eri vốn đã không tệ, chỉ là cô có vẻ đặc biệt thích kiểu trang phục công sở.

Điều này thể hiện rất rõ qua cách ăn mặc thường ngày của cô."

Trước hết chọn mấy bộ này nhé."

Khi tổng thể đã chọn xong, nhìn qua hiệu quả đều rất ổn, Kisaki Eri gật đầu, rồi quay sang hỏi Lâm Giai:"Tiểu Giai, cậu còn muốn xem thêm gì không?"

"Ừm, tôi lấy thêm vài cái áo thun đơn giản nữa, để mặc lúc đi chơi hay ở nhà."

"Được rồi."

Kisaki Eri gọi nhân viên cửa hàng đến.Sau khi gom toàn bộ quần áo và đóng gói xong, lúc thanh toán, Kisaki Eri đưa thẻ.Dù là Lâm Giai hay Kisaki Eri cũng đều không thiếu tiền, ai trả cũng không quan trọng.

Nhưng với Kisaki Eri, thực ra cô rất vui vẻ.So với Ran, Lâm Giai cũng lớn hơn vài tuổi.Điều này khiến Kisaki Eri không khỏi nghĩ: Nếu khi xưa cô sinh con trai, có lẽ cũng sẽ vui vẻ chọn đồ cho con như thế này."

Ran nói khoảng bốn rưỡi sẽ tới, chúng ta đi uống cà phê đợi con bé nhé."

"Được."

Lâm Giai không có ý kiến gì.Chỗ hẹn ở quán cà phê cũng chỉ cách đây mười mấy phút đi bộ.Sau khi ngồi xuống và gọi đồ uống, Kisaki Eri và Lâm Giai bắt đầu trò chuyện.

Không lâu sau, họ thấy bóng Ran xuất hiện ở cửa quán cà phê.Vừa nhìn thấy con gái, trên gương mặt của người mẹ xinh đẹp lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Cô vẫy tay gọi Ran và nhường chỗ ngồi bên cạnh trên sofa."

Mẹ, chào anh Lâm Giai."

Ran nói với giọng nhẹ nhàng.Vừa tan học nên cô vẫn mặc đồng phục trung học Teitan, áo sơ mi trắng và cà vạt cơ bản, bên ngoài là áo vest xanh lam kết hợp với chân váy xếp ly cùng màu.Cô nữ sinh 16 tuổi này vẫn còn mang vẻ ngây thơ thiếu nữ, nhưng gương mặt thanh thuần hoàn mỹ đã kế thừa rõ rệt nét đẹp từ mẹ.

Đặc biệt là đôi mắt sáng long lanh như bảo ngọc."

Ran, mau ngồi xuống đi.

Ủa, đứa bé này là ai vậy?"

Kisaki Eri cười hỏi nửa chừng, rồi chợt chú ý đến cậu học sinh tiểu học lùn tịt đi cùng Ran."

Đây là Conan, tạm thời ở nhà cháu.

Là người thân mới.

Nghe cháu nói sẽ ra ngoài, nó nhất quyết đòi đi theo."

"Vậy à..."

Kisaki Eri chỉ liếc mắt một cái, thấy hơi quen nhưng cũng không để tâm lắm."

Chào anh Giai."

Conan ngẩng đầu, nở một nụ cười tươi về phía Lâm Giai.Khi nghe giọng nói non nớt ấy, tay Lâm Giai đang cầm ly cà phê hơi khựng lại, nhưng anh vẫn mỉm cười ấm áp đáp lại.Ran ngồi xuống bên cạnh Kisaki Eri, còn Conan thì ngồi cạnh Lâm Giai.

Trên mặt vẫn cười toe toét, nhưng trong lòng thì đang bốc lên một cơn ghen chua loét.Cho nên, đối tượng hẹn hò mà Ran nói... chính là hắn!?Conan ghen đến phát điên.Hôm nay thấy Ran vừa về nhà đã vội vã chuẩn bị ra ngoài, hỏi ra mới biết là cô rất vui vì sắp đi "hẹn hò".

Với Conan lúc này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.Chính mình bị thu nhỏ, lại bị một soái ca cướp mất trái tim Ran?Không thể nào nhịn nổi!"

Vậy...

Ran tỷ tỷ đi hẹn hò với anh Giai ạ?"

Câu hỏi của Conan khiến Ran trợn tròn mắt, đặc biệt là khi thấy Lâm Giai có vẻ hơi sững người, mặt cô lập tức đỏ bừng:"Conan đừng nói bậy!

Ta nói là đi gặp mẹ mà!"

"A, thì ra là vậy."

Thấy đối diện là hai mẹ con, Conan dần yên tâm.Nhưng lúc này lại nghe Kisaki Eri nói:"Hôm nay đúng là mẹ hẹn Ran.

Nhưng nếu hai người hứng thú, sau này có thể thường xuyên đi chơi cùng nhau.

Dù sao cũng là anh em họ mà."

"Nhưng anh Giai chắc chắn rất được nhiều người thích, đúng không ạ?"

Conan lập tức lớn tiếng, "Trong lớp cháu, hôm nọ Ayumi cứ nhắc về anh ấy mãi!"

"Không nên vì ấn tượng ban đầu mà đánh giá người ta như vậy."

Thấy Conan ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng như đang muốn nhảy dựng lên, Lâm Giai cảm thấy rất thú vị."

Ừm, tiểu Giai sống rất lành mạnh."

Kisaki Eri gật đầu tán thành.Conan im bặt.Ánh mắt của Lâm Giai vẫn nhìn chằm chằm cậu bé."

Ta đột nhiên phát hiện, dung mạo của cháu rất giống Kudo Shinichi đấy."

Nghe vậy, Conan giật mình cứng người.Cậu cười gượng: "Vì... vì cháu là người thân của anh Shinichi mà!"

"Nghe tiểu Giai nói vậy, ta mới để ý đúng là đứa nhỏ này trông rất giống Kudo hồi nhỏ.

Như đúc luôn."

Kisaki Eri ngạc nhiên nói."

Đúng vậy, lần đầu tiên gặp em, cháu cũng thấy rất bất ngờ."

Ran nói, có chút lưỡng lự."

Giống hoàn toàn sao?"

Lâm Giai hỏi."

Có lẽ vậy..."

Ran gật đầu.Conan bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.Đúng lúc đó, Lâm Giai lấy ra laptop, sổ tay và bút, bắt đầu viết viết vẽ vẽ.

Để chuyển đề tài, Conan vội hỏi:"Anh Giai, anh đang viết gì vậy ạ?"

"Đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng rất thú vị: Một thám tử lừng danh bất ngờ gặp tai nạn trong lúc thí nghiệm, cơ thể biến thành 8 tuổi.

Từ đó, cậu bé sống trong thân phận học sinh tiểu học, đồng thời điều tra tổ chức áo đen phía sau, vừa phá án vừa tìm cách khôi phục cơ thể ban đầu."

"Rất thú vị đó!"

Ran mắt sáng rỡ."

Nghe có vẻ rất hay.

Nhưng thám tử tiểu học có lẽ sẽ hợp với đối tượng học sinh hơn."

Kisaki Eri phân tích."

Đúng vậy, viết thành tiểu thuyết thì không phù hợp lắm.

Có thể xem xét làm thành manga."

Lâm Giai gật đầu, rồi mỉm cười nhìn Conan, "Conan nghĩ sao, thấy khả thi không?"

"A... ha ha ha... cháu... cháu không biết đâu ạ."

Đừng mà...!Thám tử truyện tranh mà mô tả đúng cuộc đời mình như vậy có ổn không!?Conan toát mồ hôi lạnh, trong ánh mắt đầy hoảng hốt nhìn về phía Lâm Giai.

Trái tim cậu gần như ngừng đập.Điều khiến cậu càng hoảng hơn là: Lâm Giai vẫn tiếp tục viết, và... giữa chừng còn dừng lại, nghiêm túc nhìn cậu thêm một cái, rồi mới tiếp tục viết tiếp!
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 24: Chúa tể đặt tên - Lâm Giai


Chương 24: Chúa tể đặt tên – Lâm GiaiEdogawa Conan ngồi cứng đờ tại chỗ.Nhưng ngồi đối diện cậu, Ran đã bắt đầu tận hưởng chiếc bánh gato một cách ngon lành.Bánh gato cực kỳ ngon khiến Ran không nhịn được mà phản ứng một cách đáng yêu.

Cô nhẹ nhàng lấy tay che miệng khi ăn, đôi mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Kisaki Eri ngồi bên cạnh thấy vậy thì mỉm cười trìu mến, tiện tay lấy khăn giấy đưa cho Lâm Giai.Lâm Giai thì vẫn thong thả thưởng thức ly cà phê của mình.Cũng không tệ.Cà phê có rất nhiều loại hương vị trừu tượng, như hương trái cây thanh thoát, hương hoa dịu nhẹ, mùi ngũ cốc rang thơm nồng, hay thậm chí là bánh quy, tiêu, đường cháy v.v...

Dù không phải hương nào Lâm Giai cũng phân biệt được, nhưng anh biết rằng những loại cà phê có hương trái cây hay hoa thường sẽ hơi chua, còn cà phê có vị gỗ thì thường đắng và cay nồng hơn."

Đúng rồi, Conan, tên cháu là Edogawa Conan phải không?"

"Vâng ạ."

Thấy Lâm Giai lại cầm bút lên, bắt đầu viết vào cuốn sổ tay nhỏ của mình, Conan chỉ cảm thấy cơ mặt mình đang căng ra.Chẳng lẽ hắn muốn lấy trải nghiệm của mình để viết thành truyện tranh, lại còn dùng luôn cái tên Conan!?Không được.Mình phải ngăn hắn lại trước khi chuyện đó xảy ra!Conan thầm lo lắng.Lâm Giai quả thực đã viết cái tên "Edogawa Conan" vào sổ tay, nhưng không phải để ghi lại cho truyện.

Anh đang suy nghĩ một chuyện khác.Gần đây, Lâm Giai rất để tâm đến việc trong Death Note (Quyển Sổ Tử Thần), rốt cuộc cái gọi là "tên thật" được xác định theo cách nào.Là cái tên được ghi trên sổ hộ khẩu?Là cái tên mà chính đối tượng tự nhận thức về bản thân?Hay là cái tên mà người khác công nhận trong xã hội?Nếu xét theo giả thuyết thứ ba, thì trường hợp của Conan rất phù hợp để thử nghiệm.Tên thật của cậu là Kudo Shinichi, nhưng hiện tại thân phận cậu đang dùng là Edogawa Conan cái tên này không chỉ được người khác công nhận, mà đến chính Conan cũng dần quen và chấp nhận.Trong tình huống như vậy, nếu viết "Edogawa Conan" vào Death Note… liệu có hiệu lực không?Lâm Giai chìm vào trầm tư, ngòi bút máy tì lên trang sổ tay.Anh luôn mang theo một trang giấy được xé ra từ Death Note, kẹp trong sổ, tiện cho việc thử nghiệm và ghi chép mà không gây nghi ngờ."

Anh Giai, anh còn nhớ tên cháu sao?"

Conan đột nhiên cất tiếng."

Ừ, bởi vì tên của cháu rất thú vị."

"Vậy à... cũng không tệ lắm."

Dù cái tên "Edogawa Conan" là do cậu bịa ra trong tình huống khẩn cấp, nhưng Conan cũng cảm thấy nó nghe khá ổn.Tuy nhiên, ánh mắt cậu vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sổ tay của Lâm Giai.

Sau sự kiện ở nhà Okino Yoko lần trước, cậu đã xem lại bản ghi hình truyền hình trực tiếp ở khu Beika, phát hiện ra Lâm Giai có sở thích sưu tầm tên người khác.

Điều này khiến Conan cực kỳ cảnh giác."

Anh Giai, anh có biết đặt tên không?

Trình độ ra sao vậy?"

Conan thăm dò hỏi."

Em cũng tò mò điều đó đó, anh Giai."

Ran cũng mở to mắt hỏi theo.Lâm Giai hơi khựng lại.Dưới ánh mắt tò mò của cả hai, anh có vẻ trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó mở sổ ra cho họ xem.Trên sổ tay viết:Edogawa Conan.Edogawa Kita, Edogawa NishiKawakura Conan, Izumikawa ConanEdogawa Corgi...Không khí bỗng im lặng hẳn.Rất im lặng.Chỉ một cái liếc mắt, cả Ran và Conan đều chết lặng.

Ran thì mắt tròn xoe như hạt đậu.Không thể nào!?Conan nhìn Lâm Giai với vẻ mặt không thể tin nổi.Anh ngồi đối diện tôi, nhìn tôi chăm chú rồi nghĩ ra... mấy cái tên này!?Anh không thể nghiêm túc hơn một chút được sao!?Conan chỉ biết im lặng chịu đựng, trong khi Ran thì không nhịn được "phì" một tiếng bật cười.Sau khi cười, Ran vội vã xua tay: "Xin lỗi, em không cố ý cười anh đâu, anh Giai…"

"Không sao đâu."

Lâm Giai thản nhiên gập sổ tay lại "Dù sao thì đúng là tôi dở khoản đặt tên thật."

"Mỗi người đều có sở trường và điểm yếu của mình mà."

Kisaki Eri cũng phì cười.Cô nhìn gương mặt thanh tú, đẹp như tượng tạc của Lâm Giai, lại thấy anh như vậy thì chỉ thấy đáng yêu hơn.Ran cũng gật đầu:"Đúng vậy.

Em thấy như thế này lại càng làm anh Giai chân thật hơn."

"Chân thật hơn?"

Lâm Giai ngạc nhiên hỏi."

Vâng, vì anh Giai rất đẹp trai, lại giỏi nhiều thứ.

Dù nhìn rất thân thiện, nhưng đôi lúc lại có chút không thật lắm…

Như thể quá hoàn hảo vậy."

Ran hơi xấu hổ."

Vậy à?"

"Vâng.

Em cảm thấy như thế này, anh càng gần gũi hơn."

"À đúng rồi, hai người đã trao đổi số điện thoại chưa?"

Kisaki Eri bất ngờ hỏi."

Cái đó... chưa ạ."

Ran trả lời xong, liền rút điện thoại ra, cười vui vẻ quay sang Lâm Giai: "Anh Giai, chúng ta đổi số đi."

"Được, số của anh là..."

Dưới ánh mắt tủm tỉm của Kisaki Eri, hai người rất nhanh đã trao đổi số điện thoại.Conan ngồi bên cạnh, trong lòng trào dâng cảm giác ghen tuông khó chịu nhưng không thể nói thành lời, chỉ có thể im lặng cắn ống hút uống nước."

Đúng rồi, tối nay mọi người ra ngoài ăn tối cùng nhau đi."

Kisaki Eri đề nghị."

Nhưng... trong nhà con chuẩn bị nguyên liệu nấu cà ri rồi, còn phải nấu cơm cho ba nữa..."

"Đừng để ý cái ông lôi thôi đó.

Vậy nhé, mẹ đi đặt bàn trước!"

"Ái chà... mẹ, để dịp khác đi..."

Ran bắt đầu giãy giụa nhẹ nhàng.Kisaki Eri định nói thêm thì Lâm Giai đột nhiên lên tiếng:"Xin lỗi nhé, dì Eri.

Tối nay cháu cũng có một cuộc hẹn, nên chắc phải về sớm một chút."

"Thế à, tiểu Giai?

Vậy thôi, hẹn lần sau vậy."

"Cháu biết một nhà hàng rất muốn thử.

Lần sau mọi người cùng đi nhé?"

"Nhà hàng nào vậy?"

Ran nắm lấy tay mẹ, ánh mắt mong chờ lấp lánh.Lâm Giai nhìn cảnh này thì không khỏi mỉm cười.Ran bình thường vừa phải lo cơm nước cho Mori Kogoro và Conan, vừa phải làm việc nhà, lại còn học hành.

Chỉ khi ở cạnh mẹ, cô bé 16 tuổi ấy mới có thể tỏ ra làm nũng như thế.Còn Conan?Lúc này vẫn đang liếc Lâm Giai bằng ánh mắt cảnh giác, như thể muốn dò xem anh có đang "nhắm" đến Ran hay không."

Muốn ăn phần bánh gato này không?"

Lâm Giai hỏi khi bắt gặp ánh mắt đó, rồi dứt khoát đẩy đĩa bánh của mình sang phía Conan.

Hôm nay anh không có cảm giác thèm ngọt cho lắm.
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 25: Ngươi một mực nhìn ta làm gì?...


Chương 25: Ngươi một mực nhìn ta làm gì?...Đêm hôm đó, 21 giờ 17 phút.Lâm Giai, theo đúng ước hẹn, đến sân huấn luyện đặc biệt để luyện tập.

Vừa đến gần, chiếc xe màu đen đậu ở ngoài khu công trình lập tức lóe đèn pha về phía hắn.Lâm Giai bước lại gần, từ ghế phụ của chiếc xe, hắn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Gin lộ ra sau cửa kính.

Đôi mắt xanh đậm nghiêng nghiêng nhìn hắn một cách sắc bén."

Lên xe."

Lâm Giai mở cửa ghế sau và ngồi vào trong.Chiếc xe hôm nay là một chiếc bốn chỗ, khác với mẫu Porsche 356a hai chỗ mà Gin thường lái."

Gần đây đổi xe à, Gin?"

"Đại ca hôm nay đưa xe đi bảo dưỡng."

Ngồi ở ghế lái là Vodka.

Hắn bất ngờ ngoan ngoãn đáp lại, liếc nhìn Lâm Giai một cái.Gin ngồi phía trước, hút thuốc, không nói gì."

Gọi ta đến có việc gì sao?"

Lâm Giai lên tiếng."

Ngươi có dự định làm thám tử?"

Gin từ kính chiếu hậu liếc nhìn Lâm Giai."

Đúng vậy, có dự định như thế."

"...A."

Gin dường như hài lòng với câu trả lời ấy, khẽ nhếch mép cười đầy ẩn ý.

Nhưng hắn cũng không tiếp tục nói về chủ đề này, chỉ ra hiệu cho Vodka lái xe.Vodka không nói hai lời, khởi động xe chạy đi.Chiếc xe màu đen lặng lẽ bon bon lướt trên những con đường thành phố.Ánh đèn đường lướt qua cửa kính như những dải sáng rượt đuổi nhau về phía sau.

Đây là lần đầu tiên Lâm Giai ngồi xe do Vodka lái.

Hắn cảm nhận được kỹ thuật lái xe của Vodka cực kỳ vững vàng và điềm tĩnh.Tuy vậy, có một điều khiến Lâm Giai để tâm.Vodka khi đang chăm chú lái xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương chiếu hậu.

Khi phát hiện Lâm Giai đang nhìn chằm chằm vào mình, tay hắn không khỏi siết chặt vô-lăng, có phần căng thẳng."

Ngươi một mực nhìn ta làm gì?"

Vodka nhịn không được lên tiếng, trong lòng bắt đầu thấp thỏm.Lâm Giai là người mà ngay cả Gin cũng không thể đoán thấu lối suy nghĩ.

Vodka đã từng nghe Gin phân tích, rằng khả năng quan sát của Lâm Giai rất đáng gờm.

Nếu không, hắn tuyệt đối không thể tính toán mọi việc chính xác đến mức đó.Nhưng tại sao giờ hắn lại quan sát mình khi đang điều khiển xe?Gin cũng đưa mắt liếc lên."

Vodka tiên sinh đeo kính râm mà vẫn lái xe được, ta hơi lo lắng ngươi sẽ đâm vào đâu đó."

"Ta nhìn rõ ràng mà, tuyệt đối không đâm."

"Vậy thì tốt rồi."

Thấy Lâm Giai không nhìn mình nữa, Vodka âm thầm thở phào.Suốt chặng đường sau đó, không ai lên tiếng.Gin không nói rõ lý do tìm hắn, Lâm Giai cũng không hỏi thêm.

Hắn vừa quan sát khung cảnh bên ngoài, vừa lấy từ trong áo ra một cuốn sổ tay, bút ký và một cây bút."

Ngươi đang làm gì?"

Gin hỏi."

Sáng tác.

Ngươi muốn xem không?"

"Miễn đi."

Gin hoàn toàn không hứng thú.

Hắn luôn khinh thường mấy thứ gọi là tiểu thuyết suy luận hay mấy màn phá án giả tưởng.

Với hắn, giết người chỉ đơn giản là ra tay dứt khoát rồi rời đi, dễ như trở bàn tay.Lâm Giai ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn khung cảnh quen thuộc."

Phương hướng này... không phải là đến gần Beika Aquarium lần trước sao?"

"Đúng."

Vodka nể mặt mà trả lời ngay.Lâm Giai hơi híp mắt, nở một nụ cười ấm áp."

Cho nên lại là xử lý phản đồ hay chuột nhắt các loại?"

"Đầu óc xoay chuyển cũng nhanh đấy."

Gin lạnh nhạt đáp, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận."

Dù sao chỗ đó cũng vắng vẻ, buổi tối lại càng ít người.

Rất thích hợp để làm hiện trường hành hình", Lâm Giai vẫn cười, "Mấy nơi như thế không nhiều."

Có vẻ như cách gọi "hiện trường hành hình" rất hợp khẩu vị của Gin.

Lâm Giai nhận ra hắn khẽ cong môi, nở một nụ cười khó thấy.OK.

Hắn đã biết rõ điểm đến là đâu.Hiểu rõ tính cách của Gin, Lâm Giai biết chắc hắn không quan tâm đến mấy thứ giải thích lan man.Tính theo thời gian hiện tại, có lẽ khoảng nửa giờ nữa sẽ đến Beika Aquarium.

Nếu theo kế hoạch, thời điểm bọn họ dẫn dụ tên "chuột" của tổ chức đến chỗ đó rất có thể rơi vào khoảng 22 giờ đúng.Lâm Giai nhớ lại những ghi chép về hoạt động của các tội phạm quanh khu vực đó trên trang nội bộ của Tổ chức áo đen.Hắn nhanh chóng khoanh vùng mục tiêu, rồi lật sổ tay sang mặt sau của trang giấy Death Note, bắt đầu ghi chép.Mượn chuyến đi lần này cùng Gin, hắn muốn thử nghiệm một vài điều.Taki TakedaNgày 13 tháng 12, 21 giờ 46 phút bắt đầu, điều khiển xe máy quanh khu vực chợ hoa cạnh Beika Aquarium, phục kích cướp bóc...Hai lần trước hành động thành công, lấy được tổng cộng 23.601 yên tiền mặt.Đến 22 giờ 09 phút, khi ép xe mục tiêu dừng lại, tiến lên đe dọa thì bị nam nhân ngồi ghế phụ dùng súng bắn xuyên trán.

Một giây sau bị đâm dao vào cổ tử vong.Viết xong, Lâm Giai nhanh chóng rà soát lại.Death Note, ở một mức độ nào đó, có thể xem như một kịch bản.

Hắn muốn kiểm chứng ba điều.Thứ nhất, nếu số tiền trong hai vụ cướp trước thật sự là 23.601 yên, thì chứng tỏ Death Note có thể "viết" lại nhân quả quá khứ có thể định hình thực tại như một dạng đạo lý nhân quả.Thứ hai, nguyên nhân cái chết: "bị nam nhân ngồi ghế phụ dùng súng bắn xuyên trán, sau đó bị dao đâm vào cổ".Lâm Giai từng thử viết một nguyên nhân tử vong là bị RPG bắn chết giữa đường, nhưng thất bại.

Nạn nhân chỉ chết vì trụy tim, không có RPG nào xuất hiện cả điều đó quá phi lý.

Vì vậy, hắn hiểu rằng điều kiện hiện thực vẫn cần hợp lý.Lần này, hắn không chỉ rõ chiếc xe nào, nhưng trong khu vực đó, người có khả năng hành động đúng như mô tả chỉ có thể là Vodka và Gin.Thứ ba, Gin từ trước đến nay giết người luôn nhanh gọn, không bao giờ đâm thêm nhát dao.

Lâm Giai muốn xem thử, liệu trong một "kịch bản được định sẵn", Gin có phá lệ mà hành động không đúng với tính cách vốn có không?Dưới sự lái xe ổn định của Vodka, đến khoảng 22 giờ, xe đã tiến gần khu vực Beika Aquarium đúng như dự đoán của Lâm Giai.Chiếc xe dừng tại đầu con hẻm phía sau thủy cung.Càng đến gần, Vodka càng cẩn trọng.

Dưới lớp kính râm, ánh mắt hắn nhìn thoáng qua bảng hiệu đỏ bên tòa nhà cạnh đó, rồi lại liếc sang cây đèn đường mới dựng con đường này khiến hắn cảm thấy âm u đến kỳ lạ."

Nhanh lên."

Gin thúc giục.Vodka chỉ còn cách nhấn nhẹ chân ga, lái xe tiến về phía người đàn ông đang đứng dưới đèn đường.Xe vừa dừng, Gin hạ kính cửa sổ.

Khi người đàn ông tiến lại gần và vừa định mở miệng, thì một phát súng đã nổ vang Gin lạnh lùng bóp cò, bắn xuyên trán đối phương.Biu!Viên đạn xuyên qua đầu, máu bắn tung tóe.Ngay sau đó, cơ thể hắn đổ rạp xuống đường âm thanh nặng nề của xác người va xuống mặt đất.
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 26: Gin - Nhiệm vụ mới


Chương 26: Gin – Nhiệm vụ mớiGiết người xong, nhưng công việc vẫn chưa kết thúc.Gần như ngay lúc Gin bóp cò, mục tiêu đổ gục xuống, Vodka đã tháo dây an toàn đồng thời mở cửa xe.Hắn bước mấy bước vòng qua bên phụ, mở cửa rồi ngồi xuống, lục soát túi trên người thi thể nam nhân, đặc biệt chú ý đến điện thoại.

Khi thấy nó vẫn còn có thể sử dụng bình thường, hắn liền nhếch miệng nở nụ cười:"Điện thoại lấy được, đại ca."

Gin lãnh đạm gật đầu.Vodka quay lại ghế lái và lập tức cho xe chạy, lặng lẽ rời khỏi hiện trường.Tuy nhiên, cũng chỉ chạy được một đoạn ngắn, hắn dừng lại ở một con ngõ phía trước.

Quay đầu nhìn về phía Lâm Giai:"Rừng, làm phiền ngươi lấy cái túi đằng sau đưa cho ta."

Hắn vẫn giữ được vẻ lịch sự.Lâm Giai khẽ mỉm cười, nhớ lại lần đầu tiên gặp Vodka, hình như còn bị hắn lườm lạnh.

Cậu tiện tay đưa cho hắn chiếc cặp công văn.Bên trong là một chiếc laptop cỡ nhỏ.Vodka lấy điện thoại từ người chết ra, dùng dây nối kết nối nó vào máy tính rồi bắt đầu thao tác nhanh chóng.

Hàng loạt ký hiệu màu xanh lục tuôn ra như thác lũ trên màn hình, ánh sáng phản chiếu lên cặp kính râm đen sì của hắn.Rất nhanh..."

Đại ca, tra ra được rồi.

Thằng này đã xóa kha khá đoạn chat và tin nhắn."

"Lấy lại toàn bộ nội dung tin nhắn."

"Được, đang xử lý đây."

Lâm Giai thầm cảm thấy kinh ngạc.Công nghệ của Tổ chức Áo Đen dường như dẫn đầu thế giới.

Không bàn đến việc họ có thể gây ra các vụ án kiểu APT, trong khi người khác còn dùng máy tính cồng kềnh, Vodka chỉ cần chiếc laptop nhỏ này mà thao tác nhanh như hacker chính hiệu."

Tra ra rồi.

Tên này âm thầm giao dịch với hai số điện thoại khác.

Tôi đang cho người điều tra danh tính bọn chúng."

Vodka soạn một tin nhắn và gửi đi.Trong lúc chờ kết quả, Lâm Giai liếc nhìn đồng hồ còn đúng 5 giây nữa là đến 22:09.Sau khi mọi thứ đã được dọn dẹp ổn thỏa, Vodka lại lái xe đi.Khi xe vừa chạy được khoảng 10 mét, chuẩn bị tăng tốc thì Lâm Giai phát hiện từ phía sau có một chiếc xe máy phóng rất nhanh tới, đèn pha nhấp nháy liên tục."

Thằng này là gì đây…"

Vodka cũng chú ý đến chiếc xe máy đó.

Ban đầu hắn không để tâm, nhưng không ngờ xe máy vượt qua rồi lại dừng ngay trước đầu xe họ, buộc Vodka phải phanh gấp."

Ê, muốn chết à!?"

Vodka hạ kính xe quát lớn.

Một người đàn ông lảo đảo bước xuống từ xe máy, lao thẳng tới cửa bên phụ, tay lục lọi trong áo khoác rồi rút ra một con dao.Gin cũng hạ kính cửa bên phụ.

Lâm Giai nhận ra tay của Gin đã chạm vào trong áo khoác chắc chắn là đang chuẩn bị súng..."

Này, nhóc con!

Lấy hết đồ giá trị ra đây!"

Tên cướp tên Takeda Taki, dáng vẻ là một gã trung niên mặt mũi dữ tợn.

Hắn trợn tròn mắt, đầy tơ máu, lưỡi dao chĩa vào Gin, vừa đe dọa vừa phun nước bọt tứ tung.Lâm Giai để ý thấy hắn thở dốc kịch liệt, đồng tử giãn ra bất thường có vẻ như vừa dùng chất kích thích.Gin không nói một lời, giơ tay bóp cò súng.Tốc độ của hắn cực nhanh.

Dù Lâm Giai đã chuẩn bị trước nhưng vẫn thấy có chút khó mà theo kịp.

Từ ống giảm thanh, viên đạn đồng vọt ra, xuyên thẳng qua trán Takeda Taki, để lại một lỗ thủng đen sì."

Á...

Ặc..."

Đôi mắt hắn trợn ngược, mất tiêu cự, tay cầm dao không còn sức, suýt rơi vào xe thì bị Gin bắt lấy, thuận tay đâm ngược mũi dao vào cổ hắn rồi hất mạnh xác sang bên đường.Máu không hề bắn lên xe.Vodka lại tiếp tục cho xe chạy.Lâm Giai chỉ thản nhiên nhìn cái xác nằm im lìm qua gương chiếu hậu, trong lòng không một gợn sóng.Chỉ trong 5 phút, hai mạng người đã bị giết.

Vụ này chắc chắn ngày mai sẽ lên báo.

Takeda Taki chết do cướp bóc thất bại cũng sẽ được truyền thông đề cập đến.

Hắn đã cướp được gì, mất những gì xem báo sẽ rõ.Vodka lái xe quay lại khu trung tâm sầm uất.Khi điện thoại reo lên báo có tin nhắn, hắn liền tìm một chỗ dừng lại, bật laptop và đăng nhập vào hòm thư."

Có rồi.

Hừ, lại là hai con chuột chết tiệt."

Tin nhắn gửi tới gồm hai tập tài liệu trong đó ghi rõ thân phận và ảnh chụp của hai nam nhân, kèm theo địa điểm hoạt động thường xuyên và lịch sử liên lạc."

Lâm Giai."

Gin không quay đầu, mắt vẫn nhìn màn hình mà nói:"Lại một lần nữa chứng minh năng lực của ngươi xử lý sạch sẽ hai kẻ này."

"Là người của tổ chức cũ liên quan đến điểm tập kết à?"

Lâm Giai có chút hứng thú nhìn chăm chú hai khuôn mặt trong tài liệu."

Phải.

Dạo này có khá nhiều tên nhảy trốn.

Thậm chí có cả phần tử trong câu lạc bộ muốn chơi trò đen ăn đen với chúng ta.

Loại người ngu xuẩn này không biết tổ chức khủng khiếp thế nào, chỉ vì chút tiền mà phản bội lợi ích tổ chức."

Vodka cười khinh bỉ."

Có thể."

Lâm Giai vuốt điện thoại, "Nhưng cụ thể là cần làm trong bao lâu?"

"Càng nhanh càng tốt, nhưng không quá 5 ngày."

Gin chậm rãi đáp, "Bởi vì cách giết người đặc biệt của cậu, tôi cho thêm chút thời gian."

"Ừ.

Vậy thì hai ngày sau.

À, có yêu cầu gì về phương thức tử vong không?"

"Tùy ngươi.

Ta chỉ cần kết quả."

Giết người chính là giết người quá trình thế nào, sáng tạo ra sao, với Gin, đều không quan trọng.Nhưng...Coi giết người là nghệ thuật tội phạm sao?Lâm Giai không có biểu hiện gì áp lực, ngược lại còn mỉm cười khi đọc tập tài liệu.

Gin lặng lẽ quan sát.Từ vụ án tại thủy cung lần trước, có thể thấy phương pháp giết người của Lâm Giai là kiểu từng lớp vây hãm, cực kỳ hoàn mỹ.

Tuy nhiên, vì mục tiêu cuối cùng ngã lưng xuống đất mà chết chỉ một sai lệch nhỏ trong cảnh trí lại khiến tâm trạng cậu ta khó chịu...Lẽ ra kẻ này nên vui khi kế hoạch được thực hiện trọn vẹn.

Nhưng không, chỉ vì một chi tiết không hoàn hảo, cậu ta lại bực bội.

Có thể là do chủ nghĩa hoàn mỹ, hoặc là do chứng cưỡng ép...Gin khẽ bật cười.Hắn không quan tâm thuộc hạ tính cách ra sao, có ý kiến gì.

Chỉ cần năng lực đủ tốt, trung thành với tổ chức thế là đủ.Hơn nữa, chỉ cần lần này Lâm Giai lại chứng minh được năng lực, Gin sẽ không ngại nâng đỡ thêm một bước."

Vậy để tôi xử lý theo cách của mình.

Gửi cho tôi tập hồ sơ này.

À, nếu không có nhiệm vụ gì khác, có thể đưa tôi về nhà trọ Beika được không?"

"Đại ca?"

Vodka quay đầu hỏi."

Đưa hắn về."

Chiếc xe lập tức rời khỏi chỗ.Lâm Giai thầm nghĩ: Tổ chức Áo Đen thật sự dễ sống.

Chỉ cần có năng lực, đến cả Gin cũng cho ngồi chung xe.À phải, suýt nữa thì quên nói... họ Lâm giờ đã đổi thành Hayashi rồi.
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 27: Thực hiện thỉnh cầu của Ran


Well...

Hiện tại là 1:32 qua ngày mới luôn rồi, và tôi vẫn ở đây, chạy thận và dịch truyện...yeahhNói nè các độc giả ơi, các bạn bình chọn cho tác phẩm này của tôi, tôi rất vui và rất cảm ơn các bạn vì đã ủng hộ.Nhưng mà mọi người ơi (⁠・ั⁠ω⁠・ั⁠)
Tôi cần mọi người nói.

Tôi cần mọi người góp ý.

Tôi cần mọi người bình luận.

Vì điều đó khiến tôi có động lực để xách cái xác già cỗi này của tôi ngồi vào máy tính.Cho nên, pleaseeee!

Tôi cần bạn nói, nhé, nhớ nhé, nhắn nhìu vào, không ai nói bạn phiền cả, tôi thích nghe các bạn bình luận, tôi sẽ cố gắng rep hoặc cho các bạn thấy rằng tôi đã đọc và đã xem những lời chúc hay ho từ bạn (⁠。⁠•̀⁠ᴗ⁠-⁠)⁠✧Chương 27: Thực hiện thỉnh cầu của RanBeika – khu vực quanh thủy cung, phát hiện hai thi thể bị thương tích nghiêm trọng.Qua điều tra và giám định của cảnh sát, một trong hai người tử vong là Takeda Taki trước đó đã điều khiển xe máy và thực hiện hành vi cướp bóc tại khu vực này...Vụ án xảy ra vào thời điểm đó, Takeda Taki đã liên tiếp thực hiện hai vụ cướp, chiếm đoạt số tiền tổng cộng là 23.601 yên.Căn cứ vào các vết thương trên thi thể để phân tích...Ngồi trước bàn làm việc, Lâm Giai vừa đọc được thông tin mong muốn từ tờ báo sáng, liền hài lòng mỉm cười.Thí nghiệm tạm thời xem như đã có một kết quả tốt.Hiện tại, việc hắn muốn làm chỉ có hai:
Một là thành lập và đăng ký văn phòng thám tử.Hai là đưa tên hai mục tiêu vào trong Death Note kết thúc nhiệm vụ mà Gin đã giao.Đều không phải là những chuyện phiền toái.Còn mục tiêu lâu dài hơn...Lâm Giai dùng bút khoanh tròn hai chữ "Nhện" trong sổ Death Note.Đối với Kaito Kid một tên sử dụng kỹ thuật ảo thuật cực kỳ tinh vi Lâm Giai đang suy nghĩ xem nên dùng cách gì để lấy được tên thật của hắn.

Dù sao thì đối phương rất giỏi trong việc ẩn mình, không dễ để điều tra rõ ràng.Trước mắt, Lâm Giai tạm chia hướng tiếp cận thành ba con đường:Một, thông qua mạng lưới tình báo của Tổ chức Áo Đen.Tuy nhiên, hắn không thể trực tiếp nhờ Gin giúp chuyện này, sẽ quá lộ liễu.

Có điều, có lẽ hắn có thể lợi dụng Death Note để tạo ra tình huống khiến người trong tổ chức chạm mặt với tên "ảo thuật gia", từ đó len lỏi mà thu thập thông tin.Hai, thông qua ma pháp bói toán của Koizumi Akako.Năng lực của đối phương tựa như có thể nhìn ra nhiều bí mật sâu kín.

Mặc dù không chắc chắn, nhưng cũng không thể bỏ qua phương án này.Ba, trong vở kịch "Haikoku Vong Linh", trí tuệ nhân tạo tên là Noah's Ark từng xuất hiện.Lâm Giai cho rằng đây là phương án đáng tin nhất với khả năng thu thập và phân tích dữ liệu trên toàn bộ mạng Internet, nếu chương trình AI này từng được khởi động thật, chỉ cần Kaito Kid từng để lại dấu vết nhỏ nhất cũng có thể bị truy vết.Chỉ là... thời gian đó vẫn chưa đến.Nghĩ đến đây, Lâm Giai lại lật một trang Death Note, viết hai chữ Gin lên đó để đánh dấu.Hắn nhớ mang máng rằng trong nguyên tác từng có lần tiết lộ tên thật của Gin và Vodka bằng cách viết trứng màu (easter egg), trong đó Gin từng được gọi là Uozuka Saburo, còn Vodka thì không rõ là tên thật hay tên giả.Có thể chờ một dịp nào đó, nhân lúc Gin không có mặt, hắn sẽ thăm dò Vodka thử xem."

Đinh linh linh...

Đinh linh linh..."

Chiếc điện thoại đặt trên bàn đột nhiên vang lên.Lâm Giai ấn nút nghe máy."

A, là anh Giai sao?"

"Là anh đây."

"À…

Cho em hỏi hôm nay anh có rảnh không?

Em… có chuyện muốn nhờ anh giúp một chút."

Đầu dây bên kia là giọng nói của Ran.Giọng cô có chút ngập ngừng và e ngại.

Tuy nhiên, chưa kịp để Lâm Giai phản hồi, Ran đã tiếp tục nói:"Chuyện là...

Hôm trước em với một người bạn đi uống cà phê, ăn bánh, thì bị hai nam sinh làm phiền.

Sau đó bọn họ mời chúng tôi tham gia một buổi tiệc Valentine tổ chức chiều nay…"

Lâm Giai khẽ nhíu mày.Lại là một tình tiết người qua đường?Cậu không nhớ có đoạn này trong nguyên tác, nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ ôn hòa:"Không tiện từ chối à?

Với lại…

Ran, em chắc chắn là không có hứng thú với bọn họ, đúng chứ?"

"Đúng vậy…"

Giọng Ran càng nhỏ, lộ rõ vẻ ngượng ngùng.Hai nam sinh kia mời quá mức dai dẳng, lại còn lải nhải không ngừng khiến cô khó lòng từ chối.

Ban đầu cô định gọi cho Kudo Shinichi, nhưng gọi mãi không liên lạc được, cuối cùng đành tìm đến Lâm Giai nhờ giúp."

Không sao, được rồi.

Anh sẽ đi cùng em một chuyến."

"Thật sao?

Cảm ơn anh, anh Giai!

À, đến lúc đó còn có bạn em đi cùng nữa…"

"Cô gái hôm trước đi cùng em ở hội ký sách đúng không?"

"Ừm…

đúng vậy."

"Được, vậy chút nữa đến giờ anh sẽ qua đón các em."

Cúp máy xong, Lâm Giai trầm ngâm một lúc rồi mở Death Note ra, bắt đầu viết gì đó.1 giờ 30 phút chiều. (Tôi thì 1h30p sáng =)Lâm Giai đúng hẹn đến dưới văn phòng thám tử của gia đình Ran.

Cậu nhìn thấy một cô gái trẻ ăn mặc hoạt bát, tóc ngắn, đang đứng chờ.Cô mang một chiếc túi xách nhỏ, tay cầm điện thoại, ánh mắt liên tục nhìn về phía cầu thang như đang chờ đợi ai đó.

Khi nghe tiếng bước chân, cô nghiêng đầu lại trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau với Lâm Giai, đôi mắt cô lập tức sáng lên."

A, anh Lâm Giai!"

"Buổi trưa tốt lành, bạn học Suzuki."

"Anh nhớ em sao?"

Sonoko mắt lấp lánh."

Có chứ.

Hôm đó cô lên xin anh ký tận sáu bản sách mà."

"Ách…"

"Đùa chút thôi.

Thật ra Ran có nhắc đến em với tôi.

Nói rằng em là bạn thân nhất của cô ấy."

"Đó là đương nhiên rồi!"

Sonoko vô cùng tự hào.Nhưng khi bị ánh mắt của Lâm Giai nhìn kỹ, cô lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ."

Lâm tiên sinh, sách của ngài tôi đã đọc hết rồi.

Viết thật sự rất hay!

Dù có vài chỗ hơi đáng sợ…"

"Dù sao cũng là tiểu thuyết trinh thám mà."

Lâm Giai cười đáp."

Nhưng… tại sao anh Lâm lại đến nhà Ran vậy?"

"Cô ấy chưa nói với em sao?"

Lâm Giai cười khẽ "Tôi đến để đi cùng các em đến buổi tiệc Valentine."

Từ khuôn mặt tuấn tú đó phát ra câu nói ngọt ngào, Suzuki Sonoko chỉ cảm thấy như mọi thứ quanh mình trở nên trong sáng, rực rỡ hơn bao giờ hết.Bầu trời xanh thẳm.

Nắng vàng rực rỡ.

Tiếng chim ríu rít vang khắp nơi."

Sonoko?

Sonoko?

Sonoko?!"

"A!

Là Ran à?"

Bị một cái đẩy nhẹ từ phía sau, Sonoko sực tỉnh lại, thấy Ran đang nhìn mình đầy thắc mắc."

Cậu đến khi nào vậy?"

"Tớ vừa xuống.

Vừa rồi gọi cậu mấy lần mà không thấy phản hồi."

"À… ha ha ha…"

Sonoko cười ngượng nghịu.Nhân lúc Ran quay sang nói chuyện với Lâm Giai, cô len lén liếc nhìn anh thêm lần nữa thấy đối phương vẫn giữ nét mặt ôn hòa, dịu dàng, cô mới yên tâm phần nào."

Giờ cũng gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi."

"Ừm!"

Lâm Giai vẫy tay gọi taxi.Trước khi bước lên ghế phụ, cậu thầm nghĩ mấy ngày nữa làm xong nhiệm vụ trong danh sách, chắc phải mua xe thôi.

Mỗi lần thế này mà cứ đi taxi thì đúng là bất tiện.Vừa hay Tổ chức Áo Đen cũng sắp chuyển tiền thưởng.Với tư cách là nhân viên cấp thấp của tổ chức, mỗi tháng Lâm Giai sẽ nhận một khoản lương cố định, ngoài ra nếu hoàn thành nhiệm vụ được phân công, cậu còn được nhận thêm tiền thưởng tương ứng.Dù số tiền ấy với cậu chưa tính là lớn, nhưng...
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 28: Party


Èo...Coi như thức thêm cũng đcTôi làm nốt chương này nữa rồi đi ngủ.Buồn ngủ lắm ròi!Coi như bù cho sáng mai nhé, tôi đi ngủ nướng chút. (⁠。⁠•̀⁠ᴗ⁠-⁠)⁠✧Chương 28: Party Địa điểm tổ chức buổi tiệc là trong một căn nhà biệt lập, khá rộng rãi và có kiến trúc độc đáo.

Khu vực xung quanh cũng được xem là yên tĩnh và cao cấp.Ran bấm chuông cửa."

Đến rồi, đến rồi!

Chúng tôi chờ lâu lắm rồi đấy!"

Một giọng nói to vang lên từ bên trong, vừa nói vừa chạy ra mở cửa.Người xuất hiện là một nam sinh cao to, cơ bắp nổi rõ.Tuy gương mặt khá bình thường, nhưng phần ngực và cánh tay hắn thì rõ ràng được tập luyện rất nhiều.

Gương mặt tràn đầy vui vẻ... cho đến khi hắn phát hiện sau lưng Ran và Suzuki Sonoko còn có thêm một nam sinh khác – Lâm Giai."

Cậu là ai vậy?"

"Lần đầu gặp mặt, tôi là Lâm Giai.

Tôi đến tham gia buổi tiệc cùng hai vị tiểu thư này."...Không khí đột nhiên lặng hẳn đi.Đối diện với nụ cười ôn hòa của Lâm Giai, gương mặt tên Matsuda Soma bắt đầu trở nên cứng đờ.Hắn liếc sang Ran người mà hắn vô cùng yêu thích rồi lại liếc nhìn Lâm Giai vẻ ngoài tuấn mỹ, khí chất trầm ổn.

Tâm trạng háo hức ban nãy lập tức tụt dốc không phanh."

Xin hỏi, chúng tôi có thể vào trong được chứ?"

"Này, Matsuda, đừng chắn cửa nữa.

Không phải cậu nói chỉ có hai cô gái đến sao?"

Một giọng nữ vang lên từ phía sau hắn.Một cô gái trẻ bước ra từ bên trong căn nhà, lách qua người Matsuda Soma.

Ngay khi ánh mắt cô chạm vào Lâm Giai, đôi mắt cô lập tức sáng rực lên."

Thật hay giả vậy?

Tôi là fan của anh đấy!"

"Vinh hạnh của tôi.

Nhưng trước hết, chúng tôi có thể vào nhà chứ?"

"À à, mời vào, mời vào!"

Ba người bước vào nhà, vừa đi vừa khẽ cúi đầu chào hỏi.Phòng khách đã có vài người ngồi sẵn.Cô gái lúc nãy vui vẻ đi trước, vừa chỉ vừa nói lớn:"Đoán xem tôi dẫn ai đến này?"

"Ai vậy?"

"Bùm bùm!

Lâm Giai!"

Trong đám đông, một nữ sinh xinh xắn lập tức bật dậy kinh ngạc."

Chào cô."

Lâm Giai vừa chào hỏi, vừa nhẹ nhàng quan sát một lượt căn phòng.Ngoài cô gái vừa nhận ra mình, những người còn lại đa phần đều mang vẻ mặt ngơ ngác, kiểu như "Người này là ai thế?Chưa nghe qua bao giờ".Có một nam sinh có vẻ nhận ra, nhưng cũng chỉ hơi ngạc nhiên chứ không bày tỏ gì nhiều.Từ tỉ lệ này có thể thấy, hiệu quả tuyên truyền qua nhà xuất bản vẫn còn hạn chế chủ yếu thu hút được độc giả nữ."

Để tôi giới thiệu, đây là tác giả tiểu thuyết trinh thám mà tôi và Kaori cực kỳ yêu thích, thầy Lâm Giai!" cô gái xinh xắn phấn khích giới thiệu."

Suy luận gia thật sao?"

"Nhìn còn trẻ vậy?"

"Hoan nghênh!"

"Mọi người giới thiệu tên mình một chút đi."

Cô gái lúc nãy tên là Sekiya Kaori nhanh chóng đề nghị."

Tôi là Sekiya Kaori, chúng tôi đều là thành viên câu lạc bộ tennis của đại học Beika."

"Tôi là Tachikawa Kakugen, hội trưởng CLB.

Rất vui vì các bạn đến dự tiệc tại nhà tôi."

Một nam sinh khá điển trai giơ tay chào."

Tôi là Watanabe Yoshimi, mong được chỉ giáo thêm."

Cô gái lúc nãy đứng lên chào.Ngồi gần đó là một nam sinh khác, đang lặng lẽ uống nước, không nói lời nào.

Dù là người tham gia tiệc, khuôn mặt hắn lại vô cùng u ám, hoàn toàn không có ý định giới thiệu bản thân."

Tên đó lúc nào cũng âm trầm vậy đấy, đừng để ý."

Sekiya Kaori cười, xua tay cho qua.Sau đó đến lượt Ran và Sonoko lần lượt giới thiệu bản thân.Lúc Matsuda Soma cái người cao to lúc nãy nghe Ran giới thiệu Lâm Giai là anh họ, ánh mắt hắn lập tức rạng rỡ hẳn.

Cười đến mức không che giấu được:"Được rồi, cuối cùng cũng đến lượt tôi chốt sổ!"

Hắn vừa nói vừa đưa tay khoe bắp tay rắn chắc:"Tôi là người vừa ôn nhu lại mạnh mẽ, cũng cực kỳ đa cảm – Matsuda Soma!"...Không khí lại rơi vào một khoảng lặng.Lâm Giai chỉ mỉm cười lịch sự, không bình luận gì.Cậu nghiêng đầu hỏi nhỏ Ran:"Người mời em đến buổi tiệc là hắn à?"

"Vâng…

đúng vậy."

Ran có chút ngượng ngùng gật đầu.Lâm Giai hiểu rõ liền gật đầu.Một lát sau, cả nhóm ngồi vào chỗ.

Ngay khi Ran vừa ngồi xuống, Matsuda Soma lập tức chen vào ngồi cạnh cô.Lâm Giai vỗ vai hắn, cười nhẹ:"Cậu Matsuda, phiền cậu nhường chỗ được không?

Ran không quen ngồi sát người lạ."

"Ha ha, tôi với Ran đâu phải người lạ nữa rồi?

Đúng không, Ran?"...Cười cái rắm, Lâm Giai thầm nghĩ."

Xin lỗi, nhưng thật ra... trên người cậu có mùi mồ hôi hơi nặng."

Lâm Giai vẫn mỉm cười, nhẹ giọng nói."

Cậu có thể nhường một chút không?"

Matsuda Soma quay đầu lại nhìn Lâm Giai.Gương mặt hắn hiện rõ vẻ tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Lâm Giai, cuối cùng vẫn là im lặng đứng dậy, nhường vị trí.Tốt xấu gì cũng còn chút lý trí.Nếu hắn mà còn không chịu đứng dậy, chắc Lâm Giai phải viết tên hắn vào Death Note thì mới trị nổi."

Thật không có phong độ chút nào."

Sonoko ghé tai Ran thì thầm mắng nhỏ.Không khí có chút ngượng ngập.

Lâm Giai vừa ngồi xuống thì Sekiya Kaori liền nhanh chóng giải vây."

Tôi đi lấy thêm đồ uống nhé!"

"Thử mấy món này đi, tôi với bạn cùng làm đó, xem tay nghề thế nào!"

"Chúc mừng lễ Tình Nhân!

Cạn ly!"

"Cạn ly!"

Tiếng ly chạm nhau vang lên giòn tan.Nhân lúc mọi người giơ ly lên, Ran nghiêng đầu lại, nhẹ giọng:"Cảm ơn, anh Giai."

"Không có gì.

Cứ thoải mái tận hưởng buổi tiệc đi."

Lâm Giai cười đáp.Đúng lúc đó, ánh mắt cậu khẽ liếc ra vườn sau.Trong lùm cây, có thứ gì đó hơi lay động một cách bất thường.Từ trong bếp, một phụ nữ trẻ mặc kimono bước ra, trên tay là nồi sukiyaki nghi ngút khói.

Bà tươi cười:"Các cháu đợi lâu rồi nhỉ?

Món chính lên mâm đây!"

"Woa!

Sukiyaki sao?!

Thật là phong phú ạ!"

"Sau còn có sushi nữa, để cô mang ra luôn!"

"Thật ngại quá, cảm ơn bác gái ạ!"

Watanabe Yoshimi cúi đầu cảm ơn.

Sonoko thì ngạc nhiên nhìn người phụ nữ:"Ơ?

Bác gái… chẳng lẽ đây là mẹ của Tachikawa?

Nhưng bác nhìn còn trẻ lắm!"

"Ha ha, miệng em đúng là ngọt như mật."

Bà nhẹ nhàng che miệng cười.Thực tế, người phụ nữ này nhìn chỉ tầm hơn 30, trong khi Tachikawa đã là sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp.Lâm Giai chú ý thấy Tachikawa lúc này đang khẽ cau mày như thể trong lòng có điều gì đó không thoải mái…
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 29: Kiểu người mình thích


Chương 29: Kiểu người mình thích Không khí quanh bàn ăn lúc này thật ấm cúng, vừa vặn.Tất cả mọi người cùng ngồi trên sàn, trước mặt là nồi sukiyaki bốc khói nghi ngút, bên cạnh còn có cả sushi với nhiều món ăn phong phú."

A, mặc dù trên lý thuyết là tiệc Valentine, nhưng thực tế thì hình như tất cả mọi người tham gia đều đang độc thân thì phải?"

Suzuki Sonoko kinh ngạc nhìn quanh mọi người rồi hỏi."

Đúng vậy, bản chất thật ra là một buổi tiệc tụ tập bạn bè.

Nhưng cũng có người nhân cơ hội này hy vọng thoát kiếp FA, cũng không chừng."

Watanabe Yoshimi, với gương mặt xinh đẹp, mỉm cười đáp lại.Ngồi đối diện hội trưởng Hitsusen Kokuhiko vừa nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

Hành động vô thức đó lại rơi vào mắt một nữ sinh khác Sekiya Kaori khiến cô chú ý."

Thì ra là vậy… chẳng trách tôi còn thấy hơi ngại khi tham gia."

Sonoko lẩm bẩm."

Không sao đâu, tiệc tùng mà, càng đông càng vui."

Hitsusen Kokuhiko mỉm cười nói tiếp lời cô.Anh ta đúng là một anh chàng điển trai tuấn tú.Ngày hôm đó, khi Sonoko cùng Ran đến quán cà phê ăn bánh gato, chính là Hitsusen Kokuhiko và Matsuda Soma đi ngang qua, tạo nên tình huống hơi ngượng ngùng.Trên thực tế, Hitsusen Kokuhiko không hề có hứng thú gì với hai cô nữ sinh cấp ba, mà là Matsuda Soma một tên cơ bắp tự tin quá đà mới là người ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhắm vào Ran.

Kokuhiko chỉ đơn thuần là "máy bay yểm trợ" giúp bạn mà thôi.Chỉ là sự xuất hiện của Lâm Giai bất ngờ trong bữa tiệc hôm nay lại khiến Sonoko cảm thấy Khắc Ngạn có phần... nhạt nhẽo hẳn đi."

À đúng rồi, lúc Ran gọi điện rủ tôi, tôi còn tưởng là cô đã có bạn trai nên mới định tham gia tiệc Valentine đấy."

Khủy tay chống lên bàn, một tay đỡ cằm, Lâm Giai cười nheo mắt trêu."

Anh Giai à…"

Ran đỏ mặt thấy rõ."

Nhưng sau đó tôi mới phát hiện ra, thật ra cô chỉ là người không giỏi từ chối, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm."

Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.Ran nghe vậy, trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Đúng vậy, cô thật sự không giỏi từ chối người khác.

Đặc biệt là kiểu người như Matsuda Soma to con, nói nhiều, gần như chẳng cho cô cơ hội nào để nói lời từ chối cả.

Mỗi lần cô định nói, hắn đều đúng lúc chen vào cắt ngang.Giờ Lâm Giai đã nói ra giùm mình, có lẽ đối phương cũng sẽ hiểu ý?Ran liếc trộm sang Lâm Giai, chỉ thấy Matsuda Soma bên cạnh đang nắm chặt chiếc đũa, không nói một lời.

Dù sắc mặt có phần khó coi, nhưng hắn vẫn nhịn, không phát tác.Mấy sinh viên khác trong bữa tiệc đều biết rõ, là do Matsuda mặt dày cố gắng mời bằng được hai cô nữ sinh cấp ba tham gia.

Ai cũng hiểu rõ, nên chẳng ai lên tiếng.Để tránh không khí gượng gạo, Kotani Kaori liền phá tan bầu không khí:"Nhưng mà sushi hôm nay thật sự rất ngon, là do cô bác tự làm sao?"

"A, chắc là mua rồi bày lên đĩa thôi."

Kokuhiko mỉm cười đáp."

Vậy tôi nhất định phải hỏi xem là của tiệm nào, ăn ngon quá trời luôn."

"Hai em học sinh cấp ba cũng ăn nhiều chút nha~""À mà này..."

Watanabe Yoshimi đột nhiên cười nói "Lâm Giai tiên sinh cũng là đang độc thân đúng không?"

Câu hỏi này lập tức khiến ánh mắt của Sonoko sáng rỡ.

Nãy giờ cô cũng mấy lần định hỏi điều đó."

Ừm, tôi độc thân."

"Nhưng mà nhìn anh chẳng giống kiểu không có bạn gái chút nào!"

Kokuhiko vừa nói vừa châm điếu thuốc."

Không có cách nào cả, chắc là chưa gặp đúng người thôi."

"Vậy thì...

Anh Giai, anh thích kiểu con gái như thế nào?"

Sonoko không kìm được lên tiếng hỏi.Ran cũng bất giác quay sang nhìn, vẻ tò mò rõ ràng trong mắt."

Ừm… chắc là kiểu con gái trưởng thành, biết quan tâm người khác, có gu ăn mặc.

Dĩ nhiên, có sức hút là điều rất quan trọng."

"Trưởng thành à..."

Sonoko ngẫm nghĩ về chính mình, lập tức có chút chán nản.Phản ứng đó lập tức khiến Kotani Kaori trêu chọc:"Tiểu muội muội, bây giờ vẫn nên lấy học hành làm chính thì hơn~""Cạch."

Sonoko làm bộ quay mặt đi, tỏ ý hờn dỗi.Mọi người vẫn cười nói vui vẻ quanh bàn ăn.

Duy chỉ có Matsuda Soma bình thường vốn vô tư ồn ào hôm nay lại trầm lặng đến lạ.

Trông hắn lúc này chẳng khác gì tên nam sinh âm trầm vẫn đang lặng lẽ ăn cơm ở góc bàn người tên Naomichi.Khi đồ ăn gần hết, Hitsusen Kokuhiko bỗng "Cạch!" một tiếng đặt mạnh chai bia xuống bàn, nhìn sang Naomichi người vẫn đang cúi đầu ăn không ngừng."

Này!

Ăn cũng xong rồi đấy.

Nào, Naomichi, biểu diễn chút tiết mục gì đó đi cho mọi người xem nào!"

Không khí im lặng hẳn.Naomichi khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn đối phương:"Xin lỗi… tôi không biết biểu diễn gì cả, tôi không giỏi mấy việc này."

"À?"

Kokuhiko nhướng mày ngay lập tức, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ bực bội."

Ngươi biết ngươi đang nói gì không đấy?"

"Xin… xin lỗi."

Naomichi cúi đầu.Đúng lúc này, từ trong nhà bỗng có một bé trai chừng 5-6 tuổi chạy ra, leo lên sofa phía sau mọi người."

Mẹ ơi, con cũng muốn chơi cùng mọi người!"

Tiếng gọi của cậu bé hướng về người phụ nữ trẻ đang bê khay đồ ăn ra từ bếp lập tức khiến sắc mặt Kokuhiko thay đổi."

Này!

A Gần!

Mau quay lại phòng đi!

Đừng có chạy lung tung ở đây làm phiền người lớn!"

Không khí lại rơi vào im lặng.Cậu bé bị mắng liền cúi đầu, rụt người lại.Mẹ cậu định lên tiếng khuyên Kokuhiko bớt giận, nhưng hắn đã hùng hổ đứng dậy, cầm bật lửa và bao thuốc lá, rời khỏi phòng ăn."

Này, Hitsusen!"

Sekiya Kaori – thanh mai trúc mã của hắn vội đuổi theo."

Chuyện gì thế nhỉ?

Sao tự dưng lại nổi giận?"

Một người hỏi."

Tính khí đột nhiên thay đổi thật đấy…"

Ran cũng thì thầm.Lâm Giai thì chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên.Có những người, chỉ cần uống chút rượu là dễ mất kiểm soát cảm xúc.

Nhìn Naomichi rõ ràng không hợp với vòng quan hệ của nhóm này, nhưng vẫn bị kéo đến tham gia có thể đoán cậu ta bị ép buộc.Dù sao thì Hitsusen Kokuhiko là hội trưởng, lại còn con nhà giàu…

Ở Nhật Bản, những mối quan hệ xã hội theo kiểu phân cấp trên-dưới như vậy vẫn còn tồn tại rất rõ ràng.Lâm Giai vốn không thích mùi thuốc lá Kokuhiko để lại trong phòng, nên cũng đứng dậy đi ra phía cửa dẫn ra khu vườn có tường kính để hóng gió.Nhưng vừa bước ra, anh đã chạm mặt...

Conan đang thò đầu ra từ bụi cây!Rất im lặng.Hai người đối mặt.Conan chầm chậm rụt đầu lại, tính coi như chưa có chuyện gì xảy ra.Nhưng Lâm Giai đã đẩy cửa ra."

Sao em lại ở đây?"

Anh hỏi, rồi như sực nhớ ra gì đó "Theo dõi tôi sao?"

"Không… không phải theo dõi!"

Conan vội ló đầu ra phản bác.Im lặng.Lâm Giai chỉ lặng lẽ nhìn cậu.Dần dần, Conan bắt đầu cảm thấy chột dạ, cúi đầu xuống.Thật ra, cậu nghe nói Ran sẽ tham gia tiệc Valentine, hơn nữa còn đi cùng Lâm Giai.

Ngay khoảnh khắc đó, cậu thấy như trong lòng mình có một hũ dấm chua vừa bị lật đổ…Conan im lặng không đáp, còn Lâm Giai thì lại thấy buồn cười.Ngay cả tử thần cũng tự mình bám theo thế này… xem ra, tối nay thể nào cũng có người chết để mở màn rồi.
 
Back
Top Bottom