Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
398584628-256-k970078.jpg

Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Tác giả: HacVuong13
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Tên được viết lên cuốn sổ kia... sẽ c·hết."

"Làm gì có chuyện phản khoa học như thế?"

"Nếu điều đó là thật, chẳng phải có thể thống trị cả thế giới sao?"

"Ngươi cũng nghĩ vậy à, Gin-sensei?"

"Đúng thế.

Có thể phiền ngươi ký cho ta cái tên được không?"

"Dùng tên thật."

----
Từ sau khi học sinh trung học kiêm thám tử Kudo Shinichi biến mất, tỉ lệ t·ử v·ong ở thành phố Beika bắt đầu tăng vọt một cách bất thường.

Nhưng không sao cả.

Hayashi Kashuki sẽ ra tay.

Hắn sẽ khiến cả thế giới phải bước theo nhịp chân của thành phố Beika.

Bối cảnh trong thế giới Conan, nhân vật chính sở hữu quyển Death Note.

Mong được mọi người ủng hộ.

Bộ này được dịch lại từ nguyên bản: Dùng Death note giết người không phải rất khoa học sao?

Nguồn từ: Xú Đậu Nha Tags: conandeathnotexuyênkhôngxuyênsách​
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 1: Hợp đồng


Chương 1: Hợp đồng"Lâm Giai tiên sinh, đây là bản hợp đồng đã được nhà xuất bản chúng tôi cẩn thận thương thảo.

Mời anh xem qua."

Cô biên tập viên hai tay đưa tới một xấp tài liệu.Lâm Giai nhẹ nhàng đưa tay nhận lấy.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng đè giữ mép trang giấy.

Hắn chỉ lướt sơ một lượt rồi rất tự nhiên đưa cho người phụ nữ ngồi bên cạnh.Kisaki Eri là một người phụ nữ chín chắn.Khuôn mặt đoan trang thanh nhã, cô không nói nhiều, chỉ lặng lẽ tiếp nhận rồi cẩn thận xem kỹ từng trang hợp đồng.Đối diện là biên tập viên của nhà xuất bản - Thiền Cung Bảy Tuệ vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, yên lặng chờ đợi.

Cô rất tin tưởng vào điều kiện mà nhà xuất bản đã đưa ra.(góc chú thích: vì cái tên Thiền Cung Bảy Tuệ tôi không tìm thấy tên nguyên bản tiếng Nhật của nó nên tôi sẽ dịch ra tiếng Nhật luôn, kể từ sau sẽ đọc là Shichie Zenmiya nha)Khi đã xem xong toàn bộ hợp đồng, Kisaki Eri khẽ gật đầu.Điều khoản trong hợp đồng quả thực hậu đãi ngoài dự đoán, không hề có bất kỳ điều khoản bất lợi nào.

Nói ngắn gọn, thành ý rất đầy đủ."

Hợp đồng không có vấn đề gì.

Gần đây tôi rất ít khi thấy một bản hợp đồng thương mại nào mà sạch sẽ như vậy."

Nói đến đây, Kisaki Eri thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía nữ biên tập viên đối diện:"Không phải chỉ là một tiểu thuyết mới hay thôi đấy chứ?

Loại hợp đồng này, thông thường phải là tiểu thuyết gia nổi tiếng, bán chạy mới nhận được."

"Chuyện là thế này ạ, một phần là vì chúng tôi rất tin tưởng vào tiềm năng của tác phẩm lần này.

Nhưng quan trọng hơn, bản hợp đồng này là kết quả của nhiều lần thương lượng giữa tổng biên và giám đốc nhà xuất bản...

Bọn họ, nói thật là... từng là fan ruột của tác phẩm trước đây của Lâm Giai tiên sinh."

Shichie nở một nụ cười tinh nghịch.Dĩ nhiên, đây không phải lời nói dối.Dù chưa hiểu rõ nguyên do cụ thể, nhưng Lâm Giai cũng chỉ có thể cảm kích.

Hắn đặt ly cà phê xuống, khẽ mỉm cười."

Đây là vinh hạnh của tôi."

Shichie bất giác cảm thấy choáng ngợp.Nam thanh niên trước mắt có vẻ ngoài quá mức tuấn mỹ.Tóc đen mềm mại, sắc thái ôn hòa, khuôn mặt thanh tú đến mức khó tin, kèm theo nụ cười nhẹ nhàng cùng giọng nói trong trẻo.

Mà bầu không khí bao quanh hắn lại mang một vẻ tĩnh mịch kỳ lạ, gần như không thực tế.Một hình tượng thanh niên ôn nhu hoàn hảo."

Khụ.

Vậy Lâm Giai tiên sinh cảm thấy hài lòng với bản hợp đồng này chứ?

Nếu có gì cần điều chỉnh, tôi có thể truyền đạt lại ngay."

"Không, như thế là tốt rồi.

Tôi rất hài lòng."

"Vậy thì... phần hợp đồng này...?"

"Cho tôi xin một cây bút."

"Vâng!"

Shichie lập tức hai tay đưa tới một chiếc bút máy.Dưới sự chứng kiến của cô và Kisaki Eri, Lâm Giai đặt bút ký tên.

Chính thức trao quyền đại diện tác phẩm mới cho phía nhà xuất bản.Nhiệm vụ hoàn thành, Shichie nhanh chóng đứng dậy cáo từ.Trên băng ghế dài chỉ còn lại Lâm Giai và Kisaki Eri."

Chúc mừng, tiểu Lâm."

Kisaki Eri nghiêng đầu nhìn hắn, gương mặt thành thục dịu dàng nở một nụ cười thân thiết."

Lấy được một bản hợp đồng tốt đấy."

"Ừm.

Nhưng hôm nay cũng làm phiền dì Eri phải đi cùng cháu."

"Việc quan trọng thế này, đương nhiên ta phải đích thân theo dõi mới yên tâm."

Nói xong, Kisaki Eri đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian cũng không còn sớm, liền cầm lấy túi xách bên cạnh."

Ta cũng phải về văn phòng rồi.

Có gì cần thì cứ gọi cho ta sau nhé, tiểu Lâm."

"Vâng, hôm nay dì còn phải tăng ca đến khuya sao?"

"Phải tăng ca một chút.

Có vụ ủy thác sắp sửa mở phiên tòa... nhưng chắc cũng không đến mức quá khuya đâu."

"Vậy thì lái xe cẩn thận nhé."

"A, tối nay gặp."

Bóng lưng Kisaki Eri vội vã rời đi.Lâm Giai dõi mắt nhìn theo, thấy cô lên chiếc mini cooper màu bạc rồi lái đi.

Hắn cũng không định nán lại lâu trong quán cà phê.

Đứng chờ ngoài đường một lúc, hắn gọi một chiếc taxi."

Cho tôi đến nhà trọ Beika số 2."

"Vâng, rõ rồi."

Lạch cạchCửa xe đóng lại.

Chiếc taxi nhanh chóng lăn bánh về hướng đã định.Tiết xuân ba tháng còn mang chút se lạnh.Trong khoang xe yên tĩnh, đài phát thanh đang phát bài hát mới của thần tượng Okino Yoko đang rất được yêu thích.Phong cảnh ngoài cửa sổ lùi dần: phố xá hai bên, người trung niên hối hả, các cặp đôi trẻ tuổi âu yếm đi bên nhau...

Ngay khi đèn xanh bật lên, tiếng còi xe vội vã vang lên phía sau...Tất cả đều sống động và chân thực đến lạ thường.Một thế giới thật sự.Xuyên đến thế giới này đã hơn một năm, hiện tại Lâm Giai đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống nơi đây.Dù sao hắn cũng không tìm ra bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nơi này là thế giới hư cấu.Bản chất sự sống chỉ đơn giản là máu thịt, hô hấp và nhịp đập...

Lâm Giai hiểu rõ khi cắt trúng mạch máu người khác thì máu sẽ phun ra chứ không phải là mực.

Dù đi đến tận cùng, hắn cũng sẽ không chạm vào khung viền kính vô hình nào đó.

Vậy thì, tất cả mọi thứ đều là chân thật, không có gì đáng nghi ngờ cả.Tên thật của hắn vốn là Lâm Giai.Một ngày nọ, không rõ vì lý do gì, hắn đột nhiên đến thế giới này một nơi vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Và hiện tại, hắn đã vượt qua hơn 20 năm cuộc đời tại đây một cách khá suôn sẻ.Bộ truyện "Thám tử lừng danh Conan" hắn tất nhiên đã từng xem qua.Thế nhưng kể từ ngày đột ngột xuất hiện ở nơi này, không chỉ họ của hắn từ "Lâm" chuyển thành "Hayashi", mà cơ thể và ý thức còn kèm theo ký ức lẫn mối quan hệ xã hội hoàn toàn mới.Giờ đây, thân phận của hắn là cháu họ của Kisaki Eri."

Khách ơi, chẳng hay là anh đang vội sao?"

Tài xế già phát hiện hành khách phía sau dường như vẫn luôn nhìn đồng hồ, liền không nhịn được hỏi."

Không, cũng không vội."

Lâm Giai mỉm cười.

"Nhưng có thể làm phiền bác chuyển đài sang bản tin được không?"

"Được thôi."

Tài xế lập tức làm theo.Hiện tại là 14 giờ 18 phút.Trên radio là bản tin buổi sáng đang được phát lại.

Lâm Giai không lộ vẻ khác lạ, chỉ nhẹ nhàng nhìn tay mình và chú ý đến thời gian.

Mãi đến 14 giờ 21 phút 30 giây..."...Căn cứ theo thông báo từ Sở Cảnh sát Beika, nghi phạm Tây Xuyên Mậu Ngạn vào tối ngày 16 tháng 3, khoảng 20 giờ, trong quá trình bị bắt giữ đã đột ngột lên cơn đau tim, tử vong trên đường cấp cứu..."

"...Theo lời cung cấp từ Cảnh bộ Megure, Nishikawa Shigehiko từng nhiều lần phạm tội nghiêm trọng, bao gồm cướp giật, uy hiếp phụ nữ, cho vay nặng lãi và cưỡng ép đòi nợ..."

Giọng đọc nữ từ đài phát thanh đều đều và rõ ràng, nhưng trong tai Lâm Giai lại như vang vọng xa xăm.

Hắn lặng lẽ đối chiếu từng chi tiết trong tin tức với ký ức của mình, khoé miệng khẽ nhếch lên.Không sai một chút nào cả.Hắn âm thầm ăn mừng."

Chết tiệt, cái tên súc sinh đó... thực sự là khiến người ta hả dạ."

Góc thổ lộ: Phải nói chứ dịch tên tiếng Trung thành tiếng Nhật mệt vãi.

Nếu ra lâu thông cảm chút nha, tôi bị bệnh khó tính nên cái gì cũng phải đảm bảo hoàn hảo. (⁠ㆁ⁠ω⁠ㆁ⁠)
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 2: Death Note


Chương 2: Death NoteBeika, khu trọ thứ hai.Khu trọ này nằm gần trung tâm thành phố Beika, vị trí thuận lợi, thích hợp cho người sống một mình.Vừa vào nhà, thay dép lê trong phòng, Lâm Giai rót một chén nước, bước vào phòng ngủ, ngồi trước bàn vi tính.Trên mặt bàn là một chiếc máy vi tính kiểu cũ, loại dùng màn hình CRT ngày xưa.Loạt truyện Thám Tử Lừng Danh Conan vẫn đang phát triển khá thú vị.

Mặc dù cốt truyện không nói rõ thời đại cụ thể, nhưng thời gian diễn ra gần như tương đồng với thế giới thực.

Bắt đầu từ năm 1994, dù trong truyện chỉ trôi qua vài tháng, nhưng kiến trúc và sản phẩm điện tử vẫn không ngừng thay đổi theo thời gian thực tế.Có lẽ qua một thời gian nữa, chiếc máy tính cũ kỹ này cũng sẽ bị đào thải.Tuy nhiên, hiện tại điều quan trọng không nằm ở chiếc máy tính này.Lâm Giai mở máy tính trên bàn, kéo ngăn tủ bên dưới, để lộ một tấm ván gỗ dùng làm ngụy trang, rồi lấy ra một chiếc laptop màu đen cùng một cuốn sổ tay."

DEATH NOTE."

Chiếc phong bì đen sâu thẳm, bên trên là dòng chữ trắng bệch toát ra vẻ âm u tà khí — chính là tử thần bút ký.Nội dung có thể hiểu đơn giản: "Tên bị ghi vào cuốn sổ tay này, người đó sẽ chết."

Đây là một đạo cụ xuất hiện trong một bộ manga trinh thám suy luận nổi tiếng về trí tuệ.Lâm Giai cũng không rõ thứ này đến từ đâu.

Chỉ biết rằng khi hắn bất ngờ xuyên đến thế giới này, Death Note đã nằm sẵn trong tay hắn.Nhiều lần thử nghiệm đã khiến hắn chắc chắn rằng…

đây là hàng thật.Chỉ cần người sử dụng hình dung rõ ràng diện mạo của mục tiêu và viết chính xác tên thật của người đó vào laptop, thì sau đúng bốn mươi giây, mục tiêu sẽ chết vì tim ngừng đập.Một khi tên đã được nhập, dù có tẩy xóa hay sửa đổi trong vòng bốn mươi giây cũng vô ích.

Ai bị ghi tên vào bút ký… chắc chắn sẽ chết.Tuy nhiên, ngoài nguyên nhân mặc định là ngừng tim, người sử dụng còn có thể ghi rõ nguyên nhân và thời điểm cái chết.

Miễn là nguyên nhân cái chết hợp lý về mặt vật lý như bệnh tật, tai nạn giao thông, hay bị thương chí mạng thì đều có thể thực hiện được.

Thời gian tử vong cũng phải nằm trong vòng 23 ngày kể từ lúc ghi tên."

Chỉ cần là nguyên nhân tử vong có thể giải thích bằng vật lý, Death Note có thể điều khiển hành động của mục tiêu trước khi chết."

"Nói cách khác, nếu thiết lập mục tiêu sẽ chết vì ngừng tim sau một giờ, thì trong vòng một giờ đó, Death Note có thể điều khiển mọi hành động của hắn."

Còn việc có thể thực hiện hay không, ví dụ như khiến một người đang ở Tokyo, Nhật Bản chết tại New York, Mỹ sau 60 phút điều đó là bất khả thi về mặt vật lý.

Nên nếu viết như vậy trong Death Note, mục tiêu vẫn sẽ chết vì ngừng tim, ngay tại chỗ, đúng 60 phút sau."

Nishikawa Mugei tử vong chính xác đúng như ta viết.

Chiều nay thông tin được phát sóng trên đài truyền hình.

Nếu có thể làm được đến mức này, sau này sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."

Lâm Giai lật giở Death Note.Giao diện của nó không bao giờ cạn trang.

Về ngoài nhìn như một cuốn notebook đen, cảm giác chạm vào cũng giống như laptop thông thường, nhưng trang mới nhất có ghi chép như sau:Nishikawa Mugei
Ngày 13 tháng 12, lúc 20 giờ 23 phút 47 giây, trong khi đang bị cảnh sát truy bắt, chết vì ngừng tim trên đường chạy trốn.Yamaizumi
Ngày 1 tháng 4, buổi chiều 16 giờ 48 phút, trong lúc phạm tội bị cảnh sát bắn chết.

Trước khi chết ba ngày, ngày 17 tháng 3, nghe đài Beika đưa tin về cái chết của Nishikawa Mugei qua một cuộc họp báo cảnh sát.

Ngày 18 tháng 3, 14 giờ 21 phút 30 giây, nghe tin tức điện đài xác nhận cái chết của Nishikawa Mugei.Đoạn ghi chép trên chính là nội dung Lâm Giai viết vào khuya hôm trước.Tính hiệu quả của việc dùng Death Note để giết người là điều hắn không còn nghi ngờ.

Lần này, thứ hắn muốn kiểm nghiệm là khả năng khiến Yamaizumi nghe được tin tức về Nishikawa Mugei, trước khi chết thông qua việc khống chế hành vi khi còn sống.Điều này không đi ngược với định luật vật lý, hoàn toàn có thể thực hiện được.Kết quả đúng như kỳ vọng.

Sau khi Nishikawa Mugei chết, tin tức về cái chết của hắn được phát trên đài, trùng khớp hoàn toàn với thời gian được ghi trong phần tử vong của Yamaizumi.Dù Lâm Giai không biết chính xác chương trình tin tức gốc sẽ phát cái chết ấy vào lúc nào, nhưng nhờ Death Note, hắn đã ép sự kiện đó xảy ra đúng thời điểm mình thiết lập.Điều đó có nghĩa là, nếu khéo léo vận dụng, Death Note cho phép hắn ở mức độ nhất định…

điều khiển cả thế giới này.Tuy nhiên, khả năng điều khiển đó vẫn bị giới hạn.Điều kiện đầu tiên: tin tức về Nishikawa Mugei chắc chắn phải được truyền thông công bố.

Thời gian có thể sớm hoặc muộn, nhưng Death Note đã ép nó xảy ra đúng theo thiết lập của Lâm Giai.Nếu bản thân sự kiện không tồn tại, hoặc không được công bố, thì mọi nội dung ghi thêm trong Death Note đều trở nên vô hiệu.Hắn vẫn còn cần tiến hành thêm nhiều thử nghiệm.Không gian yên tĩnh…Nghĩ đến đây, Lâm Giai mở máy tính.Trong suốt một năm nắm giữ Death Note, nếu không thực sự cần thiết, hắn chỉ chọn nhắm vào tội phạm.

Mà trùng hợp là, hắn có cách thu thập dữ liệu của những tên đó.Chiếc máy tính phản ứng chậm chạp, kết nối mạng dial-up lề mề, hắn mở một trang web nào đó.Nhập tài khoản và mật khẩu.Điều chỉnh camera kết nối bên ngoài.Ngay sau khi đăng nhập thành công, lượng lớn thông tin trút xuống màn hình như thác nước.

Ngoài tin tức, trang web còn có nhiều bảng mục, trong đó đáng chú ý nhất là mục mua bán.Tình báo, thuốc men, súng đạn, giấy tờ giả…Về cơ bản, những thứ này có thể mua dễ dàng qua trang web này, chẳng khác nào đặt mua kẹo cao su online.Ngoài ra còn vô số nội dung phi pháp, chỉ là với quyền hạn tài khoản hiện tại của Lâm Giai, hắn chỉ được xem một phần tầng dưới của trang web ngầm.Hơn nữa, trong suốt quá trình duyệt tin, camera ngoài phải luôn hướng thẳng vào nửa người trên của Lâm Giai.

Rất có thể, ở đầu dây bên kia, ai đó đang giám sát hắn, xem liệu có thực hiện hành vi nào ngoài việc điều khiển chuột hay không…Lâm Giai hiểu rõ, trong trang web kiểu này, mọi cú nhấp chuột đều được ghi lại ở máy chủ.

Bởi vậy ngoài nội dung mình cần, hắn không dám động đến bất cứ thứ gì khác.Mãi đến khi ngoài cửa sổ trời bắt đầu nhá nhem tối, ánh sáng từ màn hình trở nên chói mắt, hắn mới tắt trang web ngầm, chuẩn bị dùng băng đen che lại camera.Ong ong!Chiếc điện thoại nắp gập đặt bên cạnh đột nhiên rung lên.Mở ra, chỉ thấy một tin nhắn nặc danh nằm gọn trong hộp thư:√ Đêm nay, 9 giờ.

Tầng cao nhất, tòa nhà Daikoku.

Quán bar "Cocktail".Cocktail — tên phiên âm là "rượu hỗn hợp".Lâm Giai Cây nheo mắt nhìn màn hình, khẽ mỉm cười.

Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một độ cong lạnh lùng.Chậm rãi, hắn thì thầm:"…Mặt trời lặn rồi.

Trước tiên phải bật đèn cái đã."

Lời bộc bạch của tác giả: Các độc giả cho tại hạ hỏi một câu, các độc giả muốn tôi để tên của nhân vật chính là tên trung hay tên nhật.

Nếu để tên trung thì tôi sẽ giữ nguyên tên "Lâm Giai" nếu để tên nhật thì tôi sẽ sửa thành "Hayashi Kashuki".

Thế nào, tôi cho các bạn chọn, nếu không ai bình luận gì với tôi tôi sẽ đổi sang tiếng Nhật.
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 3: Bàn rượu cùng Gin.


Lời bộc bạch: Ài...(⁠-⁠_⁠-|||)⁠・⁠・⁠・thôi vậy, tôi cứ để yên tên nhân vật chính là Lâm Giai đi.

Chúc các bạn đọc vui vẻ, nhớ cho tôi một like coi như tôi cảm ơn các bạn.Chương 3: Bàn rượu cùng Gin.Tòa cao ốc Daikoku, nhìn từ bên ngoài chỉ là một tòa nhà thương mại bình thường.Tầng cao nhất có một quán bar cocktail, không có gì nổi bật, ngày thường lượng khách thưa thớt, thi thoảng còn treo biển "đóng cửa không tiếp khách".Lâm Giai đến đúng giờ.Ngay từ lần đầu đặt chân vào, ấn tượng của hắn về nơi này chỉ có một chữ: Vắng.Quán bar không lớn.Ánh đèn trần âm u rơi xuống cái quầy bar làm bằng gỗ thô cùng tủ rượu chất đầy các loại chai lọ.

Người pha chế đứng sau quầy cẩn thận lau từng chiếc ly pha lê, còn trước sân khấu chỉ có hai người khách mặc đồ đen đang ngồi.Một người cao lớn, mặt mũi lạnh lùng, có vẻ giống vệ sĩ — Vodka.Người còn lại là Gin, tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt sâu thẳm không mang theo lấy một tia cảm xúc."

Gia hỏa này đến rồi, đại ca."

Vodka nhìn Lâm Giai Cây tiến lại gần, gương mặt nở nụ cười lạnh lẽo.Gin cũng liếc mắt nhìn hắn một cái.Mái tóc cắt ngang trán và chiếc mũ lưỡi trai che đi nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt xanh sẫm đang nhìn thẳng về phía hắn, trong đôi mắt ấy hoàn toàn không có lấy một tia nhiệt độ."

Chào buổi tối, Gin tiên sinh, Vodka tiên sinh."

Giọng Lâm Giai Cây mang theo cảm giác trầm tĩnh lạ lùng, hắn mỉm cười, "Tìm tôi có chuyện gì sao?"

So với ban ngày, gương mặt Lâm Giai lúc này được tô điểm thêm một cặp kính gọng bạc.Nụ cười trên môi vẫn như cũ, nhưng ánh mắt híp lại sau cặp kính lại khiến người ta có cảm giác hắn chẳng mang thiện ý gì.Vodka vốn không ưa kiểu trí thức nửa mùa như vậy, bèn khẽ hừ một tiếng.Ngược lại, Gin hơi nhếch khóe môi.Con ngươi trong đôi mắt hắn nhỏ hơn người thường, lại ánh lên vẻ dữ tợn lạnh lẽo."

Hừ…

Loại người này mới là rắc rối thật sự."

Vodka lẩm bẩm.Gin trầm giọng:"Có một việc cần cậu xử lý."

"Việc gì?"

Lâm Giai hỏi.Không trả lời, Gin chỉ nhìn sang Vodka.Vodka lấy ra một phong thư đưa tới.Lâm Giai nhận lấy, tự nhiên ngồi xuống quầy bar.Người pha chế nhìn hắn hỏi:"Uống gì không?"

"Giống họ là được."

"Rõ."

Người pha chế lặng lẽ bắt đầu pha rượu.Lâm Giai mở phong thư, thứ đầu tiên bên trong là một bức ảnh chân dung:Một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, mặc áo len cổ cao màu đen và khoác ngoài chiếc áo màu xanh nhạt, gương mặt tuấn tú.Bên dưới ảnh là tên người này và vài dòng tư liệu đơn giản: Hiroshin SeijiSau khi ghi nhớ kỹ khuôn mặt và cái tên, giọng nói của Gin vang lên:"Tối mai, 11 giờ đêm.

Ngõ thứ hai, phía tây Thủy Cung Beika.

Giết hắn."

"Đúng 11 giờ sao?

Hắn chắc chắn sẽ xuất hiện vào thời điểm đó à?"

Lâm Giai hỏi, giọng không hề có chút nghi hoặc."

Chắc chắn."

Vodka cười nhạt, "Tên đó chẳng hề biết rằng chúng ta sẽ ra tay, hắn chỉ nghĩ đây là một cuộc gặp mặt bình thường."

"Vậy là tổ chức đã xác nhận rồi?"

"Chỉ là một con chuột nhỏ trong tổ chức, lén làm vài việc không ai biết."

Gin nhếch mép, ánh mắt dữ dội hẳn lên."

Nếu là phản đồ thật, tôi sẽ tự mình kết liễu."

Chuyện này quả thật không tầm thường.Gin được mệnh danh là nhân viên gương mẫu của "Nhà Máy Rượu" không phải vì năng lực lãnh đạo, mà vì phần lớn thời gian đều dành cho việc truy sát nội ứng và nằm vùng.

Mà đây lại chính là điều hắn thích làm nhất.Với phản đồ và phế vật, hắn tuyệt đối không nương tay.Không khí ở quầy bar lặng ngắt, chỉ còn tiếng lách cách của người pha rượu."

Gypsy, mời dùng."

Người pha rượu đẩy một ly cocktail màu hổ phách trong suốt tới trước mặt Lâm Giai.Hắn nhấp môi một ngụm rồi đặt xuống.Gypsy là cocktail dùng Vodka làm nền, pha với rượu mùi Pháp và vài giọt bitters.

Mùi thơm thảo dược cùng chút ngọt nhẹ hoàn toàn không thể che đi vị rượu mạnh nồng nặc.Người pha chế không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt tiếp một ly thứ hai."

Chanh Hoa, mời dùng."

Ly cocktail có màu cam đỏ rực, đựng trong ly cổ điển.Lâm Giai lại nhấp thử.Ly này dùng Cầm Tửu làm nền rượu, dễ uống hơn nhiều.

Dù độ cồn không thấp, nhưng vị chủ đạo lại là chanh tươi và nước lựu đỏ pha cùng siro chanh, mang đến cảm giác tươi mới và dễ chịu.Vodka và Gin...Hai loại rượu được đặt tên theo chính biệt danh của hai người này.

Điều đó cho thấy mối quan hệ giữa chúng rất gần gũi:Cả hai đều là rượu chưng cất mạnh, nhưng Gin thêm các loại vỏ cam, rễ cây và thảo dược để tạo hương vị, trong khi Vodka thì pha loãng với nước là xong.Chẳng trách Gin lúc nào cũng phải mang theo cái đầu gỗ như Vodka bên cạnh.Lâm Giai chậm rãi uống cạn ly Chanh Hoa, cất lại tài liệu, đứng dậy:"Nếu không còn việc gì khác, tôi xin phép đi trước."

Cả hai người không trả lời.Lâm Giai rời khỏi quán bar, bước ra đường lớn.Lúc này đã là 9 giờ rưỡi tối, đường phố vẫn khá nhộn nhịp.Đi ngang qua một người lạ có vẻ dữ dằn, Lâm Giai giơ tay gọi một chiếc taxi, vừa ngồi vào xe vừa đọc địa chỉ cần đến, sau đó lấy giấy bút ra từ trong áo.Đây là một tờ giấy xé ra từ Death Note.Sau khi xuyên tới thế giới này, hắn không ngờ bản thân lại sớm bị cuốn vào vòng xoáy đen tối, trở thành một thành viên không tên tuổi của "Tổ chức áo đen".Dù hình tượng "nhân viên gương mẫu" của Gin có vẻ khôi hài về sau, nhưng Lâm Giai hiểu rõ hắn là một kẻ cực kỳ nguy hiểm, vì vậy hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng.Với khả năng kiểm soát cái chết như trong Kịch Bản, việc xử lý nhiệm vụ lần này trở nên đơn giản.Hiroshin SeijiNgày 13 tháng 12, lúc 21:00 tối, lảng vảng gần khu Daikoku Cao Ốc ở chợ Hanami.Sau khi chứng kiến một thanh niên đeo kính gọng bạc bình thản bắt taxi rời đi, hắn vẫn tiếp tục đứng đợi tại chỗ 48 phút trước khi rời đi.Sau đó, sinh hoạt bình thường đến 3:46 sáng ngày 10 tháng 4, chết vì treo cổ tự sát...Cái chết và thời điểm chết của Hiroshin Seiji vốn không quan trọng.Quan trọng là: Trong khoảng thời gian đó, hắn chắc chắn sẽ nhìn thấy một thanh niên đeo kính gọng bạc bắt taxi rời đi.Không một tiếng động.Trên đường hướng về nhà trọ ở ngõ thứ hai khu Beika, Lâm Giai bỗng linh cảm điều gì, ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu trong xe, quan sát kỹ những chiếc xe bám theo phía sau.
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 4: Kisaki Eri


Chương 4: Kisaki Eri"Đại ca, tiểu tử kia thật sự đáng tin không?"

Ngồi trước quầy bar, Vodka không nhịn được quay đầu nhìn Gin."

Nếu lỡ thất bại để con chuột kia trốn thoát, chẳng phải sẽ rất phiền phức?

Dứt khoát để tôi đi giết hắn cho rồi."

"Không cần làm chuyện dư thừa, Vodka."

Gin buông ly rượu thủy tinh trong suốt, giọng trầm thấp.Hắn ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh lẽo hiếm khi hé ra một nụ cười đầy sát khí:"Ta hiện tại lại có chút... mong đợi vào hắn."

"Ai?"

Vodka hơi ngơ ngác.Thực tế, Tổ chức áo đen là một tổ chức cực kỳ lớn.

Nếu không, cũng chẳng thể có nhiều nội gián cài khắp các cơ quan chính phủ đến vậy.Tuy vậy, so với số lượng đông đảo thành viên cơ sở, thì những người có thể giành được danh hiệu chính thức lại vô cùng ít.Thậm chí, một số thành viên đã có danh hiệu, trong mắt Gin vẫn chỉ là phế vật năng lực không đủ, vô dụng.Vì thế, việc đào tạo và khai thác nhân tài mới là điều mà Gin vẫn luôn để tâm.Lần này, trong danh sách thành viên mới, hắn đặc biệt chú ý đến hồ sơ của Lâm Giai.Trước tiên là ngoại hình vượt trội điều kiện ngoại hình đôi khi cũng là vũ khí.

Dù sao, phong cách hành sự của tổ chức xưa nay là bất chấp thủ đoạn.Nhưng điều Gin coi trọng hơn cả, lại là hai tập tiểu thuyết trinh thám mà đối phương đã tự viết và phát hành.Bởi vì, trong thế giới này, thám tử là một nghề nghiệp có địa vị xã hội rất cao.Có lẽ bị ảnh hưởng bởi nhà văn trinh thám nổi tiếng Kudo Yusaku, công chúng phổ biến tin rằng người có thể viết ra những vụ án suy luận đặc sắc thì chắc chắn cũng không phải dạng tầm thường thậm chí có thể trở thành thám tử giỏi.Mà gần đây, hai tác phẩm như Kindaichi Thiếu Niên Hồ Sơ – Án mạng ở Nhà hát Opera và Kindaichi Thiếu Niên Hồ Sơ – Dị nhân Quân Thôn vừa xuất hiện đã gây sốt tại các hiệu sách.

Đặc biệt là tập thứ hai, gây chấn động bởi những thảo luận sôi nổi và lượng tìm mua khổng lồ.Cũng vì thế mà Gin cảm thấy hứng thú.Dù sao, trong tổ chức, nhân lực chuyên về phân tích trinh thám thực sự không nhiều.Sau khi được giải thích, Vodka cũng hiểu ra."

Không hổ là đại ca.

Nhưng mà... tiểu tử đó sẽ không bỏ trốn chứ?"

"Chỉ có một ngày, lại còn dưới con mắt giám sát của tổ chức.

Kẻ có đầu óc sẽ không chọn chạy trốn."

Nói đến đây, đôi mắt Gin trầm hẳn xuống, hắn bật cười lạnh:"Nhưng nếu hắn thật sự dám ra tay vào đêm mai... thì cũng đừng mơ tới chuyện chạy."

"Hắc hắc...

Cho nên đại ca mới để nhà xuất bản đẩy mạnh tác phẩm của hắn, để hắn càng thêm nổi danh?"

Gin không trả lời.Bề ngoài, thân phận nhà văn thường sẽ khiến con người có xu hướng muốn giữ gìn danh tiếng....Chỉ cần ngày mai Lâm Giai thật sự ra tay giết người, thì từ đó về sau, nhược điểm sẽ bị tổ chức nắm trong tay.Một khi vậy, sẽ không còn sợ hắn một thành viên ngoài biên chế, sinh ra hai lòng.Trừ khi hắn muốn rũ bỏ hình tượng nhà văn trinh thám đang nổi để trở thành một tội phạm bị công chúng khinh miệt.Một bên là đe dọa, một bên là dụ dỗ đây chính là thủ đoạn mà tổ chức vẫn luôn quen dùng.Nếu không như vậy, thì như Pisco — lão già đã có tuổi, là nhân vật nổi tiếng trong giới tài chính liệu có thật lòng nguyện ý làm việc dơ bẩn cho tổ chức?Không.

Chẳng qua là vì sợ tổ chức và vì nhược điểm đang bị khống chế mà thôi....Lúc trở về nhà trọ thì cũng đã hơn 10 giờ đêm.Lâm Giai bước vào căn phòng thuê, bật đèn phòng khách, rồi ngồi xuống sofa.Ngay khi được yêu cầu giết người, hắn đã mơ hồ đoán được mục đích của Gin.Thậm chí còn nghi ngờ việc ký hợp đồng xuất bản hôm nay có phải là tổ chức âm thầm sắp đặt hay không.Nhưng những chuyện đó... cũng chẳng còn quan trọng nữa.Điều hắn đang suy nghĩ là: Bước tiếp theo nên làm gì.Tổ chức áo đen đúng là rất đáng sợ.

Với thân phận đã bị nhuộm đen như hiện tại, hắn hoàn toàn không có tư bản để đối kháng trực diện với tổ chức.Trừ phi ngay bây giờ, hắn có thể cầm trong tay toàn bộ tư liệu về tổ chức, từ ảnh chụp đến danh tính từng thành viên.Nhưng như vậy... thì lại chẳng thực tế.Dù trước khi xuyên không, nguyên tác vẫn chưa đi đến hồi kết, nhưng logic tà thắng chính bại là điều gần như không thể nghi ngờ.Lâm Giai hiểu rất rõ:
Nếu cứ đối đầu tổ chức đến cùng, cuối cùng chỉ có hai kết cục, chết hoặc ngồi tù.Đã như thế, vẫn nên chuẩn bị cho mình một thân phận "phe chính nghĩa" để dùng sau này.Thật ra, việc này không quá khó.Chỉ cần dùng Death Note để điều khiển một thành viên cấp cao của phe cảnh sát hoặc an ninh, rồi ghi tên mình vào danh sách nội ứng, là xong.Nếu vẫn thấy chưa chắc chắn, có thể thao túng thêm vài người phối hợp làm chứng cũng được."…

Kế tiếp phải tiến hành một vòng khảo nghiệm mới rồi."

Đinh.Một tiếng lửa bật lên khẽ vang.Lâm Giai xé tờ giấy vừa ghi chép trong Death Note, bỏ vào gạt tàn và châm lửa đốt.Ánh lửa bập bùng phản chiếu trong đôi mắt đen thẫm của hắn.Ong ong…Tiếng chuông khẽ vang lên từ chiếc điện thoại nắp gập trong túi áo.Lâm Giai mở ra xem, thấy tin nhắn đến từ Kisaki Eri.Kisaki Eri: "Về rồi sao, tiểu Lâm?"

Lâm Giai: "À, vâng."

Kisaki Eri: "Vậy giờ qua đây đi."

Lâm Giai: "Được, chờ cháu một chút."

Sau khi đổ sạch tàn thuốc trong gạt tàn, Lâm Giai thay dép ở cửa rồi đi ra hành lang, hướng về căn phòng đối diện.Cửa phòng đang khép hờ, vì vậy hắn không do dự mà đẩy cửa bước vào."

Làm phiền rồi."

"Vừa rồi đi đâu đấy?"

Giọng Kisaki Eri dịu dàng vang lên.Lâm Giai ngẩng đầu, thấy vị mỹ phụ vừa tắm xong.

Mái tóc ướt còn vương chút hơi nước, tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng.Không thể không nói nàng thật sự quá đỗi quyến rũ.Dù là ai nhìn thấy cũng sẽ có chung một suy nghĩ.Dưới lớp đồ ở nhà thoải mái, thân hình đầy đặn đậm chất nữ tính hiện lên rõ rệt.Khí chất trí thức, dung mạo đoan trang thanh nhã, kết hợp với vẻ nhẹ nhàng thường ngày khiến nàng như mới bước sang tuổi ba mươi.Toàn thân toát lên vẻ đẹp trưởng thành đặc trưng của một người vợ lý tưởng."

Rảnh rỗi nên ra ngoài đi dạo một chút."

Lâm Giai cười đáp.

"Hôm nay dì chắc cũng mệt vì công việc, nhỉ, Dì Eri?"

"Là vậy đó, nên tối nay tôi đặt món ăn khuya hơi phong phú một chút."

Kisaki Eri cũng cười.

Cô đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh:
“Muốn uống chút bia không?

Coi như chúc mừng cậu một chút.”

"Tốt thôi."

Lâm Giai cũng không từ chối.Hiện tại, hắn và Kisaki Eri sống đối diện nhau.Cô là luật sư, thường xuyên phải tăng ca đến khuya, vì thế ăn khuya cùng nhau cũng thành thói quen.
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 5: Người có thể tự tin kiểm soát cuộc đời mình, thì cũng có thể chi phối


Chương 5: Người có thể tự tin kiểm soát cuộc đời mình, thì cũng có thể chi phối cuộc đời người khác.Sushi, gà rán cốm, Yakitori, Oden…Dù mỗi món không nhiều, nhưng nếu xét như một bữa ăn khuya thì quả thực khá phong phú.Lâm Giai và Kisaki Eri mỗi người cầm một chai bia."

Hôm nay cảm giác thế nào rồi, tiểu Giai?"

"Rất vui, dì Eri."

"Vậy thì không còn gì tốt hơn."

Nghe vậy, Kisaki Eri như được trấn an phần nào.

Nàng nâng ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Giai, khuỷu tay tựa lên mặt bàn, bàn tay còn lại nâng ly bia."

Cạn ly."

Nàng cườ,i mắt cong cong như vần trăng khuyết."

Cạn ly."

Hai chiếc ly pha lê va nhẹ vào nhau, lớp bọt trắng lay động theo men rượu.Kisaki Eri cắn một miếng Oden.Có lẽ vì cảm giác đã lâu không ăn nên dù là món quen thuộc, hương vị vẫn ngon như xưa.

Vẻ mặt nàng thoáng nhẹ nhàng hơn thường ngày.Lâm Giai cũng nếm thử."

Gà rán cốm ở đây vẫn ngon như trước, chỉ là lớp bột có hơi mềm đi một chút."

"Đúng vậy, nhưng vẫn rất ngon."

"Dạo gần đây, dì Eri có vụ án nào khó xử lý không?"

"Khó thì không hẳn, chỉ là gần đây nhiều vụ ủy thác quá.

Vì muốn tập trung, mấy cuộc mời hợp tác gần đây tôi đều từ chối hết."

"Làm luật sư thật vất vả nhỉ."

"Ừ, nhưng nói vậy chứ tiểu Giai cũng đâu kém.

Trước đó suốt ngày nhốt mình trong phòng sáng tác, chắc cũng mệt lắm."

Kisaki Eri nói rồi nâng ly rượu, đôi mắt ánh lên tia cười rạng rỡ."

Giờ tác phẩm mới đã ra mắt rồi, tranh thủ nghỉ ngơi một chút, không định đi đâu chơi thư giãn sao?"

"Ừm, chắc sẽ nghỉ ngơi một thời gian… nhưng đi đâu chơi thì… chưa nghĩ tới."

Lâm Giai thật ra cũng chưa hề nghĩ đến việc đó.Nói là nhốt mình trong phòng sáng tác, thực chất chỉ là đang tự tô vàng lên mặt.

Hắn chẳng qua chỉ cải biên lại bộ "Hồ sơ thiếu niên Kindaichi" thành tiểu thuyết mà thôi.

Nhưng dù là "chép lại", hắn cũng không đến mức tự mãn hay làm ra vẻ.Với hắn, viết tiểu thuyết trinh thám chỉ là phương tiện để tiến xa hơn, không phải mục tiêu."

Suy nghĩ gì đó?"

Lâm Giai trầm ngâm khiến Kisaki Eri hơi để ý, giọng nàng cũng theo đó dịu lại."

Không cần cứ ở nhà mãi đâu, thỉnh thoảng cũng nên kết bạn, ra ngoài chơi cho khuây khỏa."

"Cháu cũng có nghĩ vậy."

"Phải không?

Tiểu Giai ra ngoài chắc cũng không thiếu nữ sinh bắt chuyện đâu.

Chỉ cần là cô gái tử tế, dì rất ủng hộ đấy."

"…

Đáng tiếc là hiện tại chưa gặp được ai hợp cả."

"Quả nhiên người đẹp thì tiêu chuẩn cũng cao."

Không khí bỗng im lặng.Lâm Giai khẽ rũ mắt.Kisaki Eri bình thường rất ít nói những lời như vậy.

Trước mặt người khác, cô luôn nghiêm túc, có phần khó gần.

Nhưng trước Lâm Giai lại rất dịu dàng.Có lẽ vì Lâm Giai là cô nhi, song thân ở thế giới này đã mất.

Theo lời kể, mẹ của cậu từng là chị em họ thân thiết với Eri.Kisaki Eri lại rót thêm rượu.Hai người tiếp tục trò chuyện, bầu không khí giữa họ dần trở nên gần gũi.

Sau đó, Lâm Giai đột nhiên hỏi:"Đúng rồi, dì Eri có biết về mực nước ẩn hình không?”

"Mực nước ẩn hình?"

Kisaki Eri thoáng sững người, rồi suy nghĩ: "Ý cháu là loại mực không thấy chữ khi viết ra, chỉ hiện lên dưới đèn tử ngoại phải không?"

"Đúng rồi.

Mực đó cháu có thể mua ở đâu vậy?"

"Thường thì các tiệm văn phòng phẩm đều có đấy.

Có thời gian tụi học sinh tiểu học rất thích dùng thứ đó."

"Vậy là tốt rồi."

"Sao tự nhiên hỏi tới mực ẩn hình vậy?

Có phải cho tác phẩm mới cần không?"

Kisaki Eri bật cười, rồi nói thêm: "Hình như còn có thể tự chế bằng một vài chất hóa học nữa, nhưng phần đó thì dì không rành lắm.

Nếu cần thì dì có thể hỏi giúp.

Nhưng nếu chỉ cần chữ hiện ra bằng nhiệt độ, thì dùng sữa bò cũng được."

"Sữa thì cháu biết."

Lâm Giai cũng cười, "Dựa vào đặc điểm biến tính protein ở nhiệt độ cao, dùng bật lửa hơ qua là chữ sẽ hiện lên."

"Đúng rồi.

Cho nên nếu chỉ cần dùng nhiệt độ để hiển thị chữ, thì có nhiều nguyên liệu khác cũng dùng được."

"Cháu sẽ thử hết một lượt."

Lâm Giai gật đầu.Bữa ăn khuya kết thúc lúc hơn 11 giờ đêm.

Thời gian cũng đã muộn, Lâm Giai đứng dậy cùng Kisaki Eri dọn dẹp."

Được rồi, vậy nhé.

Tiểu Giai nhớ nghỉ ngơi sớm."

Kisaki Eri tiễn cậu ra đến cửa."

Vâng, tối nay chắc cháu sẽ ngủ ngon."

"Ừ, mai gặp."

"Ngủ ngon, dì Eri."

"Ngủ ngon."

Dưới ánh mắt tiễn đưa của Kisaki Eri, Lâm Giai quay bước trở lại phòng trọ của mình.Dù hôm nay có uống chút rượu, nhưng ảnh hưởng không đáng kể.Sau khi khóa cửa lại, trong lòng cậu lập tức bình tĩnh trở lại.Dì Eri thật sự rất có sức hút...Cậu nghĩ vậy, rồi từ tủ lạnh lấy ra một hộp sữa bò mang vào phòng ngủ.Đã đến lúc bắt đầu thí nghiệm.Câu hỏi về mực nước ẩn hình không phải chỉ là sự tò mò nhất thời Lâm Giai đã suy nghĩ về nó từ trước đó rất lâu.Theo quy tắc của Death Note, chỉ cần có thể lưu lại chữ viết bất kể công cụ nào như mỹ phẩm, máu…

đều dùng được.Nhưng để sổ có hiệu lực, chữ phải rõ ràng và dễ nhận biết.Mà mực nước ẩn hình thì ban đầu không có chữ, nên theo quy tắc, không thể phát động hiệu quả của Death Note.

Nhưng nếu dùng nhiệt độ cao để làm chữ hiện lên rõ ràng, thì liệu quy tắc đó có còn hiệu lực?Đây là tình huống rất đáng để thử.Lâm Giai ngồi trước bàn máy vi tính, kéo một tờ giấy ra khỏi quyển sổ màu đen.

Khi cầm bút viết, cậu không hề do dự.Cậu viết tên mục tiêu.Việc dùng Death Note để giết người, trong lòng cậu không gợn sóng – cũng giống như khi dùng Ma bàn để nghiền nát giới tử, chẳng tạo ra chấn động gì lớn lao.Lâm Giai không phải Yagami Raito.Cậu cũng không muốn làm "Kira", càng chẳng có hứng thú với việc trở thành "Thần của thế giới mới".Cậu chỉ muốn sống tùy tâm sở dục.Đạt được những gì mình mong muốn, loại bỏ hết những gì chướng mắt, sống một cuộc đời bình lặng, thú vị và tự do đó mới là con đường cậu hướng tới."

Người có thể tự tin kiểm soát cuộc đời mình, thì cũng có thể chi phối cuộc đời người khác."

Gương mặt tuấn tú lặng yên và bình thản.Khí chất quanh người cậu lúc này tĩnh lặng như cái chết.Ta đã cảm nhận được mình trưởng thành từ lúc nào?Chắc là khi biên tập hỏi đại cương cho bản thảo gần đây.Nếu là trước kia, chắc chắn ta sẽ vung tay lớn tiếng tuyên bố:"Cần gì đại cương?

Ta sẽ viết thứ rung động lòng người, đánh văng cả Beika, chân đạp Conan, tay cầm rượu Gin, làm mưa làm gió khắp thế giới!"

Tối nay vẫn còn một chương nữa.
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 6: Final Destination


Chương 6: Final DestinationThủy cung ở Beika được xây dựng lệch hẳn khu dân cư.Khu vực này là đất thương mại, phần lớn các cửa tiệm xung quanh đều dựa vào thủy cung để thu hút khách, kiếm lời.

Nhưng kể từ khi thủy cung bị tổ chức đóng quân chiếm đóng, những cửa hàng lân cận cũng lần lượt đóng cửa theo.Đêm khuya.Trên con phố yên tĩnh, không một bóng người, chỉ còn lại vài chiếc máy bán hàng tự động đang phát ra tiếng cơ khí lạnh lẽo.

Đã gần 11 giờ, thậm chí không thấy nổi một chiếc xe qua lại.

Chỉ có ánh sáng trắng nhợt của đèn đường rọi xuống mặt đường nhựa lạnh lẽo."

Con chuột tới rồi."

Trên mái một tòa nhà cách đó không xa, Vodka cúi người, ánh mắt lạnh lẽo trêu chọc.Phía trước, một người đàn ông mặc áo khoác xanh lam, ngậm điếu thuốc, đi thẳng tới con ngõ bên hông thủy cung.

Đến đầu ngõ, hắn dừng lại.Chính là Hiroshin Seiji, kẻ tổ chức đã ra lệnh phải xử lý gọn gàng."

Vẫn còn một nhân vật chính chưa lên sàn...

Bao lâu nữa?"

"Chờ thêm 5 phút nữa là đúng 11 giờ, đại ca."

"Ừ."

Gin đút hai tay vào túi áo, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm mục tiêu phía dưới con phố.Lần hành động này không chỉ có hắn mà còn có một người khác đang nôn nóng bất an, đến mức gọi thẳng cho Gin."

Xong chưa đấy?

Nói thật, hay để tôi bắn thẳng một phát nổ tung đầu con chuột ấy cho nhanh đi!"

"Không.

Chờ lệnh ta rồi mới được nổ súng."

"Hả?"

Người phụ nữ đầu dây bên kia lập tức tỏ vẻ không hài lòng.Nhưng Gin chẳng có tí kiên nhẫn nào để dỗ dành cô ta.

Trước khi cô kịp nói thêm điều gì, hắn đã lạnh lùng dập máy."

So với Chianti, quả nhiên vẫn là Korn đáng tin hơn..."

Vodka lẩm bẩm một câu chửi thề.Gin không đáp lời.Lần này hắn không để Chianti đảm nhận vai trò chính.

Bởi Bờ Sinh Hoằng Tín chỉ là một nhân vật tép riu, mặc dù có tố chất hơn người thường do đã trải qua huấn luyện.

Việc sắp xếp Chianti chỉ để đề phòng Lâm Giai thất bại, khiến con chuột thoát thân."

Đại ca, sắp 11 giờ rồi."

"...Tiếp tục chờ."

Gin vẫn thản nhiên.Vodka cũng rất biết điều, không nói gì thêm.

Hắn chỉ siết chặt tay cầm lấy máy quay, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.Chỉ cần Lâm Giai ra tay, chiếc máy quay này sẽ lập tức ghi lại tội chứng của hắn, từ đó khống chế được tên tiểu thuyết gia có vẻ ngoài nho nhã nhưng nguy hiểm kia.Thế nhưng...

Thời gian trôi đến 11 giờ 04 phút, vẫn không thấy bóng dáng Lâm Giai đâu.

Trong khi đó, bên dưới, Hiroshin Seiji cứ liên tục liếc nhìn đồng hồ.Ánh mắt Gin bắt đầu ánh lên vẻ lạnh lẽo."

Không ngờ lại có kẻ ngu xuẩn dám chống lại mệnh lệnh..."

Giọng hắn lạnh như băng, đồng thời cầm điện thoại lên.Tối qua, ngay khi Lâm Giai rời khỏi tòa cao ốc đen, Gin đã cẩn thận sắp xếp một thành viên cấp thấp bám theo giám sát, đề phòng hắn phản bội tổ chức.Gin chưa từng dài dòng với cấp dưới.

Hắn chỉ ra lệnh: theo dõi nhất cử nhất động của Lâm Giai, nếu có dấu hiệu rời khỏi Beika thì lập tức báo cáo.Lúc này, sát ý trong lòng Gin đã bùng lên dữ dội.Hắn ra lệnh Vodka liên lạc hỏi tình hình của người đang theo dõi Lâm Giai, đồng thời trực tiếp gọi cho hắn.Không ngờ...

Cuộc gọi lập tức kết nối."

A lô?"

"Ngươi gan lớn hơn ta tưởng đấy, tiểu thuyết gia."

Giọng Gin lạnh đến thấu xương."

Chào buổi tối, Gin tiên sinh."

Âm thanh truyền qua điện thoại vẫn điềm tĩnh đến khó tin.Gin nghe thấy đối phương... dường như đang cười."

Bởi vì giết người đúng 11 giờ sẽ quá nổi bật, nên xin ngài đợi thêm chút, có được không?"

"Để xem...

11 giờ 05 phút 21 giây...

Cũng không chênh lệch bao nhiêu."

"37...

36...

35...

34..."

Đầu dây bên kia đột nhiên bắt đầu đếm ngược.Gin nheo mắt lại.Hắn lập tức quay sang nhìn Vodka, khi thấy đối phương có chút bối rối, hắn cẩn thận kiểm tra xung quanh, rồi lấy tay che mic thoại lại."

Chianti, xung quanh có gì bất thường không?"

"Rõ."

"A, được!"

Vodka nhanh chóng làm theo.Tiếng đếm ngược trong điện thoại vẫn tiếp tục.Rất nhanh, Chianti báo cáo không phát hiện gì bất thường.

Nhưng ngay sau đó, cô đột ngột báo có một chiếc xe rác đang lao đến rất nhanh từ hướng ba giờ.Gin lập tức nhìn sang."

20...

19...

18...

17...

16...

10...

9...

8...

7..."

Tiếng đếm ngược nhẹ nhàng, nhưng chiếc xe rác kia như xé toạc màn đêm, ánh đèn pha sáng rực soi cả mặt đường như ban ngày.Bị tiếng động làm giật mình, Hiroshin Seiji ngẩng đầu.

Hắn thấy chiếc xe rác đang lao tới bất thường, bánh trước lắc mạnh khiến thân xe lệch hướng, ánh đèn chói lóa chiếu thẳng vào người hắn!Hoảng hốt, hắn lùi về sau, tài xế trong xe cũng hoảng loạn vặn vô-lăng, chiếc xe chệch hướng, suýt đụng vào Hiroshin rồi tông mạnh vào cột đèn đường bên cạnh.Chẳng lẽ thất bại rồi sao?Mọi thứ xảy ra ngay trước mắt khiến Gin khẽ cau mày.

Nhưng chưa kịp dứt suy nghĩ, tiếng đếm ngược vẫn chưa dừng lại trong điện thoại."

4...

3...

2...

1..."

Hiroshin Seiji ngã ngồi trên mặt đất, đang định thở phào thì...Cột đèn bị xe tông đổ, kéo theo dây điện căng siết chặt bảng hiệu đèn neon phía trên thủy cung.

Bị mất điểm tựa, khung sắt rơi xuống, bắn ra những tia lửa chói mắt."

0"Ngay lúc tiếng đếm kết thúc, bảng hiệu rung lắc dữ dội rơi xuống, dây điện kêu lách tách, kéo theo cả khung sắt đè mạnh lên người Hiroshin Seiji còn chưa kịp đứng dậy.Lặng ngắt.Sân thượng chìm trong im lặng chết chóc.Điện thoại không còn tiếng động.

Gin trừng mắt nhìn cái xác bị đè bẹp dưới đống sắt vụn.Một lúc sau..."

Gin tiên sinh..."

"Hello?"

Âm thanh đầu dây bên kia vẫn bình thản.Nhưng tâm trạng Gin đã khó lòng giữ được sự bình tĩnh.

Mọi thứ vừa diễn ra ngay dưới mắt hắn – một “tai nạn” hoàn hảo đến mức không thể tưởng tượng nổi.Nếu đây là một kế hoạch được tính toán tỉ mỉ từ trước... thì hắn còn có thể hiểu.

Nhưng đến mức từng giây đều khớp như thế sao?"

Hừ..."

Gin khẽ nhếch miệng.Đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự phấn khích và thích thú."

Thật sự là... ngoài dự liệu."

"Đại ca, có báo cáo mới."

Vodka, người cũng tận mắt chứng kiến toàn bộ lúc này đột nhiên nhận được tin nhắn, vội đưa cho Gin xem.Chỉ một dòng chữ.“Gin đại nhân, mục tiêu từ 7h tối đến giờ vẫn luôn ở trong căn hộ, chưa hề rời đi.”

Chưa hề rời điRốt cuộc là làm cách nào?Ý thức được người mình đang đối mặt còn xuất sắc hơn tưởng tượng rất nhiều, Gin siết chặt điện thoại."

Thú vị thật..."

"A...

À đúng rồi, có thể hỏi một chút được không?

Lúc bị đập chết, mục tiêu chạm đất bằng ngực hay lưng?"

Từ xa, khu dân cư đã bắt đầu xôn xao.

Nhiều người mở cửa hoặc nhìn ra cửa sổ kiểm tra.

Giữa tiếng gió gào thét trên tầng thượng, giọng Lâm Giai vẫn vang vọng rõ ràng bên tai Gin và Vodka."

Không...

Là bằng lưng."

Vodka theo phản xạ trả lời.

Vì lúc đó Hiroshin chưa kịp đứng dậy thì đã bị đè trúng, hắn thấy rất rõ.Và chính ngay sau câu trả lời ấy, giọng nói điềm đạm đầu dây bên kia đột nhiên trở nên đầy hưng phấn...
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 7: Lâm Giai tỉnh táo hoàn toàn


Chương 7: Lâm Giai tỉnh táo hoàn toànTí tách… tí tách… tí tách…Trong phòng tắm, tiếng nước chảy dần nhỏ lại, cuối cùng lặng hẳn.Một lát sau, Lâm Giai mặc áo choàng tắm đi ra, vừa dùng khăn mặt lau tóc còn ướt, vừa mở điện thoại nắp gập ra xem tin nhắn."

Mai 7 giờ, đến quán bar tôi."

Vẫn là một tin nhắn ẩn danh từ số lạ.Xem xong, Lâm Giai cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ lặng lẽ xóa tin nhắn ấy rồi đi thẳng vào phòng ngủ, ngồi xuống bên bệ cửa sổ.Việc Gin sắp xếp gặp mặt lần nữa vốn đã nằm trong dự đoán.

Chỉ là lần này hắn không nắm được điểm yếu nào của mình, liệu còn định giở trò gì?Nhưng mấy chuyện này tạm thời cũng không đáng bận tâm.Trong mắt Lâm Giai, Tổ chức áo đen vẫn là nơi rất đáng để thâm nhập.Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao, không làm tổn hại lợi ích hoặc ít nhất là không bị phát hiện gây tổn hại thì rất nhiều chuyện đều có thể dễ dàng xử lý.Giống như việc Gin có thể tùy ý xử lý một vài thành viên, nhưng lại có thể chấp nhận những kẻ "nổi loạn" như Vermouth hay Bourbon, đơn giản vì họ có năng lực nghiệp vụ xuất chúng, lại không để lộ sơ hở.Chỉ tiếc rằng… nếu sau này bị Gin để mắt rồi liên tục sai đi ám sát, thì tình hình sẽ chẳng dễ chịu gì."

Cho nên, bước tiếp theo… tốt nhất là phải nhanh chóng nâng cao địa vị xã hội…"

Giống như Pisco vậy.

Dù là thành viên tổ chức, nhưng vì địa vị xã hội cao, nên dù thỉnh thoảng vẫn bị giao nhiệm vụ, tần suất "đi làm việc" lại không nhiều.Vì thế, Lâm Giai cảm thấy nếu chỉ làm một tiểu thuyết gia suy luận thì vẫn chưa đủ.“Nếu có thể trở thành một thám tử nổi tiếng…”

Lâm Giai đưa mắt nhìn ra ngoài qua cửa sổ.Tổ chức không thiếu những tay đao phủ giỏi giang, nhưng những người có thể tham dự vào các vụ án một cách công khai, có thể tiếp xúc và điều tra đủ loại thông tin dưới vỏ bọc thám tử, lại càng hữu dụng với tổ chức hơn nhiều.Ngay từ đầu, ý nghĩ trở thành thám tử đã xuất hiện trong đầu hắn.Death Note quả thật rất tốt, nhưng nếu chỉ dùng nó để xử lý tội phạm trong phạm vi tổ chức điều tra, thì không khỏi quá lãng phí.

Dùng lâu dài cũng rất dễ bị phát hiện có điều bất thường.Nhưng nếu trở thành thám tử thì dù tiếp xúc nhiều vụ án hay tội phạm cũng chẳng ai cảm thấy lạ lùng.

Ngược lại, còn có thể tiếp cận nhiều nhân vật rất hữu dụng…Ví dụ như trong bản movie từng xuất hiện một nhân vật thích đánh úp mục tiêu – sát thủ chuyên nghiệp "Kevin Kim"; hay Kevin Yoshino – tay bắn tỉa tinh nhuệ từng là lính thủy quân lục chiến Mỹ; rồi còn cả một gã chuyên dùng dây thép để giết người trong bóng đêm…Mặc dù có Death Note trong tay, Lâm Giai vẫn không định hoàn toàn dựa vào nó.Dù sao thì… nếu viết một nguyên nhân tử vong là: "Người A, không có kinh nghiệm dùng súng, bắn tỉa người B từ khoảng cách 600m", thì phần nhiều sẽ dẫn đến cái chết bất thường như song phương tim ngừng đập vì stress chứ không thể thực sự thực hiện được hành động đó.Nhưng nếu khống chế một tay bắn tỉa thực thụ đi làm chuyện đó thì lại là chuyện khác.Hơn nữa, vì đều là sát thủ hoặc tội phạm chuyên nghiệp giết người vô cớ cũng không khiến ai nghi ngờ.Bất chợt, Lâm Giai nghĩ đến một nhân vật thú vị.Hắn đặt khăn mặt xuống, để mặc mái tóc chưa khô hẳn buông tự nhiên rồi ngồi xuống trước máy tính.Bật máy.Trong khung tìm kiếm, hắn gõ vào:"Lupin III"...Chậm rãi, kết quả tìm kiếm hiện ra sau vài giây kết nối mạng."

Lupin III – siêu đạo chích bị truy nã quốc tế, hậu duệ của Arsene Lupin.

Đã phạm tội tại nhiều nơi trên thế giới, hiện bị hơn 30 quốc gia liên danh truy nã…"

Quả nhiên là tìm được…Ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt bình tĩnh của Lâm Giai.Hắn nhìn tấm ảnh truy nã có gương mặt khá… khỉ, sau đó nhanh chóng đọc hết những tư liệu liên quan.Lỗ Bang Tam Thế vốn là nhân vật nổi tiếng từ thập niên 70, xuất thân từ series nổi tiếng, và từng có nhiều lần crossover với Thám tử lừng danh Conan.Hiển nhiên là thế giới này đã sáp nhập cả hai bối cảnh vào làm một.Mà trong thế giới đó, quả thật có không ít nhân vật lợi hại…Lâm Giai dần nảy ra một ý tưởng mới.Trước khi xuyên không, hắn không phải sát thủ, cũng không phải gián điệp.

Chưa từng đụng đến súng, dù có học một chút tự vệ, nhưng so với những người trong thế giới này toàn là "hình bạo long" thì cũng chỉ như mèo ba chân.Cho nên một khi rơi vào tình huống nguy cấp, hắn gần như không có cách nào chống trả.Đến lúc đó, việc vội vàng viết tên ai đó vào Death Note cũng chưa chắc kịp vì tốc độ đó rõ ràng không thể nhanh hơn viên đạn.Lâm Giai bắt đầu nghĩ xa hơn…Thế giới khoa học này rõ ràng tồn tại các yếu tố siêu nhiên.

Ví dụ trực quan nhất chính là ma nữ Koizumi Akako và phép thuật của cô ta…Chỉ là… học phép thuật thì có vẻ hơi viển vông một chút.Nhưng khiến hắn cảm thấy hứng thú hơn chính là một nhân vật cũng xuất thân từ Magic Kaito như Koizumi – đó là Receval - Fongu - Theodric Berg II.Trên danh nghĩa là một ảo thuật gia quốc tế nổi tiếng, nhưng trong bóng tối lại là sát thủ chuyên nghiệp thuộc tổ chức "Nhện", nhiều lần tìm cách ám sát Kaito Kid trong cốt truyện.Ảo thuật của hắn gần như ngang với ma pháp – và dường như đều được thực hiện bằng thủ đoạn khoa học.Nghĩ đến đây, Lâm Giai bắt đầu tìm kiếm thông tin của hắn trên Internet.Vì là nhà ảo thuật nổi tiếng, trên mạng không thiếu ảnh chụp và tư liệu liên quan.Sau khi xem xét kỹ lưỡng, Lâm Giai lấy Death Note ra, chép tên đối phương vào một trang trắng, đồng thời ghi thêm nguyên nhân tử vong:Receval - Fongu - Theodric Berg II"Ngày 19 tháng 3, 00 giờ 14 phút 31 giây (giờ Tokyo), gọi điện quốc tế đến số 0081 xxx xxx xxx.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, bắt đầu thực hiện toàn bộ mệnh lệnh từ đầu dây bên kia…Ngày 12 tháng 4, bị cướp tấn công và bắn chết khi đang ở bên ngoài."

Theo nguyên tác, Hakuba Saguru từng nói: Cái tên "Receval - Fongu - Theodric Berg II" thực chất là một bí danh.

Ngay cả quốc tịch của đối phương cũng là giả mạo.Vì vậy, Lâm Giai chỉ ôm tâm lý thử nghiệm mà viết xuống cái tên ấy.Hắn chờ đợi đến đúng 00 giờ 15 phút… nhưng điện thoại vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.Quả nhiên là bí danh…Lâm Giai cũng không thất vọng.Chỉ là hơi tiếc hiện tại hắn vẫn chưa có cách nào sử dụng Con Mắt Tử thần, nếu không, chỉ cần nhìn ảnh là có thể biết được tên thật của đối phương."

Phải nghĩ cách mới được…"
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 8: "Vodka" - "Ngươi ngồi ghế phụ đi"


Chương 8: "Vodka" - "Ngươi ngồi ghế phụ đi"Cocktail Quán Bar.Một lần nữa quay lại, nơi này dường như chẳng có gì thay đổi.Người pha chế vẫn là người cũ, sau quầy bar chỉ có hai vị khách, cả hai đều mặc đồ đen như lần trước."

Chào buổi tối, hai vị."

Lâm Giai bước tới quầy bar, ngồi xuống cạnh Gin.Người pha chế đưa ra một bảng thực đơn rượu.Khi Lâm Giai cầm lên xem, giọng nói lạnh lẽo của Gin cất lên:"Tay chân đã xử lý sạch sẽ chưa?"

"Ý anh là cái xe rác đó sao?"

Lâm Giai khẽ cười.Sau cặp kính gọng bạc, mắt hắn hơi híp lại như đang rất hài lòng, rồi đáp bằng chất giọng trong vắt quen thuộc:"Chẳng qua chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, không liên quan gì đến tôi cả.

Cho tôi một ly Mojito."

Gin bật cười khẩy một tiếng.Lời của Lâm Giai rất rõ ràng, hắn không để lại bất kỳ sơ hở nào.Thế nhưng đối với cô, à không, đối với hắn, Gin hiểu rõ đó chỉ là một "tai nạn" mang tính nghệ thuật một cách giết người đầy khéo léo.Cho dù lật đi lật lại băng ghi hình cũng không tìm thấy dấu vết nào đáng ngờ.

Nếu không tận mắt chứng kiến, cộng với đoạn đếm ngược quái dị kia, Gin cũng không thể tin đây là một vụ ám sát đã được lên kế hoạch từ trước.Nhưng dù rất thú vị, Gin cũng chẳng buồn phân tích thêm.Dù sao, phương thức giết người kiểu này có tính hạn chế rất cao...Nó phụ thuộc nhiều vào địa điểm, thời gian, và cả phản ứng của nạn nhân có thể dẫn đến những kết quả khác nhau."

Nói đi."

Người pha chế đưa ra một ly cocktail trong suốt, trang trí bằng lá bạc hà và chanh tươi.

Lâm Giai nhận lấy, xoay xoay ống hút rồi nói:"Trên đường đến đây hình như có tai nạn xe, một vụ khá lớn."

"Giờ tài xế đúng là chẳng cẩn thận gì cả."

Vodka bật cười lạnh lẽo, như đang mỉa mai nỗi đau của người khác.Lúc này, điện thoại trong túi Gin bất chợt rung lên.

Hắn chẳng thèm nhìn màn hình, chỉ cầm máy lên:"Là tôi."

Chỉ một giây sau, sắc mặt Gin trở nên trầm xuống, ngữ khí lạnh đi:"Chuyện gì xảy ra?"

Vodka đặt ly rượu xuống, nghiêng người nhìn Gin.

Không rõ đầu dây bên kia nói gì, nhưng khí lạnh quanh Gin lại dày đặc thêm vài phần.

Sau đó hắn thẳng tay cúp máy."

Chuyện gì vậy, đại ca?"

Vodka hỏi ngay.Nhưng Gin không trả lời.

Hắn quay đầu nhìn Lâm Giai, ánh mắt lạnh lẽo:"Lá gan cũng lớn đấy."

"Sao vậy?"

Lâm Giai hỏi."

Người được giao theo dõi tổ chức của ngươi vừa chết.

Chết trong một vụ 'tai nạn' rất có cảm giác déjà vu."

"À vậy sao?"

Lâm Giai khẽ cười, khoé miệng nhếch nhẹ.Vodka nghe vậy mặt mày đầy kinh ngạc, có chút hoài nghi nhìn về phía Gin, nhưng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh."

Người sống trên đời, chẳng thể đoán trước được cái nào đến trước tai nạn hay cái chết."

Lâm Giai vẫn cười mỉm.

"Đừng nhìn tôi như vậy.

Chỉ là tai nạn thôi mà."

Gin vẫn dùng đôi mắt sắc như dao của mình nhìn chằm chằm vào hắn.Một lúc sau..."

Không có sự cho phép của ta, không ai được động vào thành viên tổ chức.

Nếu còn tái phạm..."

Giọng nói của Gin lạnh lẽo như băng, mang theo sát khí rõ ràng."

Tốt nhất ngươi nên cẩn thận."

Lâm Giai chỉ cười.Gin dần thu lại sát khí, móc ra điếu thuốc từ trong túi, châm lên.Không khí trong quán bar đột ngột trở nên nặng nề.

Vodka cũng bất giác thả lỏng hành động của mình, không còn thoải mái như trước, ngay cả khi định đưa ly rượu lên uống cũng do dự.Một lúc sau, Lâm Giai đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.Vodka nhìn theo bóng hắn rồi hỏi nhỏ:"Đại ca, có cần tôi..."

"Nhìn hắn theo cách của ngươi."

Gin lạnh nhạt đáp.Vodka không chỉ là tài xế đơn thuần.

Trình độ IT của hắn không tồi.

Khi làm nhiệm vụ, hắn thường mang theo một chiếc laptop nhỏ.Hắn mở máy, rất nhanh tìm ra đoạn video vừa được gửi đến.Đó là một đoạn ghi hình từ camera giám sát trên đường.Video không quá rõ, có chút nhiễu.

Nội dung là một chiếc xe con đang di chuyển thì bất ngờ mất lái, thân xe trượt mạnh, rồi va vào dải phân cách bên trái và dừng lại.Một lát sau, người lái xe mở cửa bước xuống dáng đi hơi loạng choạng nhưng xem ra không bị thương.Ngồi ở ghế phụ là Kusuda Rikumichi – người được Gin phái đi theo dõi Lâm Giai.

Vì bên trái xe bị va vào rào chắn nên cửa không mở được, hắn đành khó khăn chui ra từ phía bên phải.Nhưng đúng lúc đó, một chiếc xe tải kéo theo thép cuộn chạy ngang qua.

Một cuộn thép nặng bất ngờ rơi xuống, đè bẹp chiếc xe con.Người tài xế vừa ra ngoài may mắn thoát chết.Nhưng Kusuda Rikumichi vì không thể thoát kịp đã bị thép cuộn nghiền nát cùng chiếc xe.Cảnh tượng vô cùng yên lặng.Xem xong đoạn video, mồ hôi lạnh túa ra trên trán Vodka.Hắn thường xuyên ngồi ghế phụ, và trong hoàn cảnh đó..."

Chuyện này… chắc thật sự chỉ là tai nạn thôi chứ?"

"Khả năng?"

Gin nhếch mép cười lạnh.Mọi thứ tràn đầy mùi âm mưu giống nhau.Gin gần như chắc chắn: tên đó - Lâm Giai luôn chờ đến khoảnh khắc con mồi thở phào nhẹ nhõm, mới tung ra cú đánh chí mạng.Nhưng hắn đã làm cách nào?Khác với bờ sông nơi tai nạn trước, lần này Kusuda Rikumichi ở trong một chiếc xe đang di chuyển.

Mọi hành động đều thay đổi liên tục vậy mà cái chết vẫn trúng đích hoàn hảo.Gin thầm nghĩ: có lẽ phải một lần nữa đánh giá lại năng lực của Lâm Giai.Một lát sau, Lâm Giai quay lại vị trí của mình.Khi hắn bước qua sau lưng Vodka, Vodka không tự chủ mà căng thẳng cả người.

Sau kính râm, ánh mắt lặng lẽ nhìn vào ly rượu đã uống cạn.Gin đưa cho Lâm Giai một chiếc điện thoại."

Điện thoại này là của ngươi.

Trong đó có địa chỉ, nếu không có chuyện gì thì đến đó tiếp nhận huấn luyện."

"Ồ?

Có thể hỏi chút nội dung huấn luyện không?"

"Xạ kích, cận chiến, điều tra tuỳ ngươi muốn học cái gì."

"Nghe có vẻ thú vị đấy."

Lâm Giai cười.Khi mở điện thoại ra, hắn còn thấy trong danh bạ có cả tên Gin, thầm nghĩ đây là nâng cấp từ "chỉ liên hệ một chiều" thành "hai chiều"."

Năng lực của ngươi rất có tiềm năng."

Gin dụi tắt điếu thuốc, "Nếu ngươi tiếp tục thể hiện tốt, ta sẽ xin với Boss cho ngươi một danh hiệu."

"Còn nữa, từ giờ đã không còn ai giám sát ngươi nữa."

"Nhưng... chuyện Kusuda Rikumichi không được phép xảy ra lần thứ hai."

Lời cảnh cáo cuối cùng thốt ra đầy nghiêm nghị."

Thì ra hắn tên là Kusuda Rikumichi..."

Lâm Giai mỉm cười, không đáp lại trực tiếp.Sau khi uống cạn ly rượu, hắn liền đứng dậy rời đi.Gin và Vodka cũng không ở lại lâu họ còn phải gấp rút thực hiện một vụ giao dịch.Tới dưới tòa nhà lớn ở Beika, Gin đứng trước chiếc xe yêu quý của mình, đột nhiên quay sang nói với Vodka:"Trước tiên kiểm tra lại xe."

"À, được."

Vodka thấy đó là đề nghị hợp lý.Sau một lượt kiểm tra kỹ lưỡng, không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường.Vodka xoa đầu: "Đại ca, có cần tôi lái xe không?"

"Ngươi ngồi ghế phụ đi."

"...

Vâng."

Tổ hai người, lại lên đường.
 
Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Khoa Học Sao?
Chương 9: Lâm Giai, thành viên chưa chính thức


Chương 9: Lâm Giai, thành viên chưa chính thứcKusuda RikumichiNgày 13 tháng 12, 17:56 tử vong do bị thép cuốn nghiền nát.Trước khi chết, Kusuda Rikumichi cùng đồng đội ngồi xe di chuyển tới nơi thực hiện nhiệm vụ.

Trên đường đi, chiếc xe đột ngột mất lái, va vào hàng rào bên đường khiến đồng đội bị thương nhẹ.Khi đồng đội đã an toàn thoát khỏi xe, Kusuda Rikumichi cố gắng rời khỏi ghế lái, nhưng đúng lúc đó bị xe vận tải đi ngang cán qua, dẫn đến tử vong.Death Note không thể gây ra tử vong gián tiếp qua bên thứ ba.Nghĩa là, chỉ những người có tên được ghi cụ thể trong sổ mới có thể chết, không thể viết một cái chết như: Kusuda Rikumichi lái xe đâm chết người qua đường rồi bị thép cuốn cán chết.

Trong trường hợp như vậy, kết cục sẽ chỉ là: Kusuda Rikumichi đột tử do ngừng tim.Tuy nhiên, nếu thay "người qua đường" bằng một cái tên cụ thể ví dụ: Kusuda Rikumichi lái xe đâm chết Kudo Shinichi rồi bị thép cuốn cán chết thì tình huống này sẽ trở nên hợp lệ.Vì lý do đó, Lâm Giai đã phải thêm chi tiết "đồng đội an toàn thoát khỏi xe" vào nguyên nhân cái chết của Kusuda Rikumichi, nếu không tình huống này sẽ bị xác định là tử vong liên quan đến bên thứ ba và không hợp lệ.May mắn thay, người được phái tới giám sát Lâm Giai chính là Kusuda Rikumichi một nhân vật phụ từng xuất hiện trong cốt truyện, có tên rõ ràng.

Nếu không thì lần này cô đúng là gặp rắc rối to rồi.Đinh linh linh linh…

đinh linh…"

Alo, tôi là Lâm Giai."

"Xin chào, Lâm Giai lão sư.

Tôi là biên tập Zenmiya đến từ nhà xuất bản Futaba…"

"Biên tập Zenmiya."

"Vâng đúng vậy.

Nhờ sự quảng bá tích cực của chúng tôi, tác phẩm mới của Lâm Giai lão sư sẽ được phát hành sau ba ngày nữa.

Nhân dịp này, chúng tôi đã lên kế hoạch tổ chức một buổi ký tặng sách.

Thời gian đó có tiện cho ngài không?"

"Cụ thể là sắp xếp thế nào?"

"Buổi ký tặng đầu tiên sẽ diễn ra tại hiệu sách Song Diệp ở khu chợ hoa Beika, bắt đầu từ 3 giờ chiều đến 6 giờ tối ngày Chủ nhật sắp tới.

Ngài thấy thời gian này ổn chứ?"

"Ổn, không vấn đề."

"Tốt quá.

Vậy chúng tôi sẽ sắp xếp theo lịch trình này.

Ngoài ra, tôi đề xuất ngài ăn mặc chỉnh chu một chút trong ngày hôm đó vì hình ảnh của ngài cũng là yếu tố quan trọng cho truyền thông.

Hoặc nếu cần, chúng tôi có thể sắp xếp một stylist chuyên nghiệp đến hỗ trợ."

"Không cần stylist đâu, đến lúc đó tôi sẽ tự lo."

Sau khi gác máy, Lâm Giai dùng bút đánh dấu vào lịch: Chủ nhật, ký bán hội.Đây là điều đã thống nhất từ lúc ký hợp đồng nhà xuất bản sẽ đầu tư tài nguyên cho quảng bá và các hoạt động truyền thông, trong đó có cả buổi ký tặng này.Cơ hội tốt.Dù chưa chính thức trở thành thám tử, nhưng cơ hội để nâng cao danh tiếng thì không nên bỏ qua.Hơn nữa, nói đến việc chăm chút hình ảnh, Lâm Giai rất tự tin.Thời gian trôi qua.Địa điểm chuyển cảnh.Khu phố thương mại Beika vào Chủ nhật náo nhiệt như thường lệ.

Nhưng khiến người ta kinh ngạc là vào xế chiều hôm nay, trước hiệu sách Futaba lại xuất hiện một hàng dài người chờ."

Thật là khoa trương.

Mới phát hành thôi mà đã phải xếp hàng rồi sao?"

"Tôi cũng không nghĩ sẽ đông đến vậy đâu..."

"Cũng hiếm khi tôi thấy mình có hứng thú với một buổi ký tặng."

"Không phải hứng thú, tôi chỉ là tò mò thôi."

Trước lời cười nhẹ của cô bạn thanh mai trúc mã, học sinh trung học Kudo Shinichi không nhịn được mà phản bác lại.Nhưng chưa kịp nói hết câu, bên cạnh lại có một nữ sinh xen vào:"Cậu nói như vậy thì có gì khác đâu?"

"Khác chứ!

Rõ ràng khác biệt!"

Kudo Shinichi trừng mắt nhìn đối phương."

Kindaichi Thiếu Niên Hồ Sơ" là bộ tiểu thuyết trinh thám cậu gần đây thấy khá xuất sắc đặc biệt là vụ án Dị Nhân Quân Thôn, với chi tiết hoàn chỉnh, thủ pháp độc đáo và nhân vật phản diện gần như hoàn mỹ khiến cậu thực sự ấn tượng.Nghe nói tác giả của tác phẩm này là một người rất trẻ, thế nên cậu mới có hứng thú tới xem thử.Sau khi nghe cậu giải thích, Suzuki Sonoko hừ nhẹ một tiếng."

Không hiểu nổi.

Ran, hay là tụi mình đi ăn bánh kem đi?

Cái hàng này nhìn là biết phải chờ rất lâu!"

"Vườn..."

Mori Ran chỉ biết cười khổ.Thật ra hôm nay hai người vốn định đi ăn bánh kem rồi tiện thể ghé mua sách.

Ai ngờ giữa chừng Kudo Shinichi gọi tới rủ đi hiệu sách.

Thế là cuộc hẹn bạn thân đã biến thành thế này đây..."

Trời ạ!"

"Gì vậy?

Cậu chụp được ảnh gì đặc biệt à?"

"Soái quá!"

"Thật sự là người yêu mình rồi sao?"

"Đẹp trai ghê luôn..."

"Tình cảm dễ thương quá!"

"Cho tớ xin tấm này đi đóng khung được không?"

Suzuki Sonoko đang định quay đi thì nghe được đám nữ sinh gần đó hớn hở bàn tán.

Cô tò mò nhìn lại, thấy mấy cô gái trẻ tay cầm sách cùng ảnh chụp, đang hết sức phấn khích."

Xin hỏi các chị đang nói về ai vậy?"

Mấy cô gái thấy là một học sinh trung học nên rất nhiệt tình chia sẻ, còn đưa ảnh cho cô xem thử.Chỉ một cái liếc mắt.Suzuki Sonoko trợn tròn mắt, rồi như bị gió thổi bay, cô lao trở lại kéo tay Mori Ran."

Đi thôi, Ran!

Chúng ta cũng phải mua sách rồi xếp hàng!"

"Hả?

Ơ?!"

Mori Ran gần như bị lôi vào hiệu sách.Kudo Shinichi phía sau chỉ biết cười gượng.Giờ thì chính cậu lại cảm thấy... không muốn xếp hàng.Nhưng nghĩ kỹ, cậu vẫn quyết định theo hai người.

Dù sao thì nhìn cái vẻ mặt háo hức của Sonoko, chắc chắn không thể khuyên được.Nhưng vừa bước vào hiệu sách...Cảnh tượng trước mắt khiến Kudo Shinichi không khỏi nhăn mặt."

Quá khoa trương rồi..."

Tiệm sách Futaba vốn nổi tiếng rộng rãi và sáng sủa, giờ lại đông nghịt người.

Cuối hàng ký tặng là một chiếc bàn lớn, xung quanh chật kín fan gần như toàn bộ đều là nữ giới.Nhân viên hiệu sách và quản lý đang cố gắng hướng dẫn fan đã ký xong rời đi, còn trợ lý của nhà xuất bản và biên tập Zenmiya thì bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán.Trong không khí huyên náo, Mori Ran khẽ nghiêng đầu hỏi:"Vườn, chẳng phải chúng ta định mua sách tiếng Anh à?"

"Cái đó để sau!

Lo xếp hàng trước đã!"

Im lặng...Tên kia ra tay cũng nhanh thật, mua sách xong rồi?Kudo Shinichi chỉ biết thở dài.[Chú thích liên quan đến Death Note và vấn đề "bên thứ ba tử vong"]Theo nguyên tắc, Death Note không thể gây ra cái chết cho bên thứ ba không được ghi tên.Vì vậy, Lâm Giai không thể ghi rằng Kusuda Rikumichi lái xe đâm chết người qua đường vô tội, bởi vì người qua đường ấy không có tên cụ thể tức là "bên thứ ba".Tuy nhiên, nếu Lâm Giai ghi rõ tên, ví dụ như Kusuda Rikumichi lái xe đâm chết Kudo Shinichi, thì cái chết đó hoàn toàn hợp lệ, bởi cả hai cái tên đều có trong sổ.
 
Back
Top Bottom