Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 881: Không bằng súc sinh


May mà một vị thần tiên khác vội vàng lắc đầu: "Việc cấp bách trước mắt chính là để thần quân lập tức tu luyện tiên pháp, đến lúc đó mới có thể triệu hồi Mẫn Khổ kiếm để chém yêu quái.

Chúng ta đến nhà kho xem thử, đặt nó ngay dưới mí mắt của thần quân, sau đó lại báo mộng cho hắn."

Hoắc Triệu Uyên nghe vậy thì đầu chợt đau nhói.

Mẫn Khổ kiếm.

"Thanh kiếm mẻ này của ngươi không tốt chút nào.

Ta cho ngươi một thanh kiếm khác.

Nhìn đi, thanh kiếm này do ta luyện ra khi chuyển thế lần trước.

Cho ngươi chơi đấy, chớ có vứt đi." Một giọng nói đột ngột lóe lên trong đầu làm sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.

Ngay sau đó, Hoắc Triệu Uyên lắc lắc đầu.

Theo bản năng sờ ngực.

Từ khi tu luyện công pháp của thần tiên, cơ thể hắn có hơi khác thường.

Trong đầu thường xuyên xuất hiện một vài hình ảnh hỗn loạn khiến hắn đau đầu.

Hắn cần đi giải sầu.

Hoắc Triệu Uyên liếc nhìn hai vị thần tiên giữa không trung rồi cưỡi ngựa đi thẳng đến thôn trang của Tống Anh.

Hai vị thần tiên này muốn đi đến nhà kho trong nhà nên không hề đi theo hắn, như thế vẫn ổn.

Trong thôn trang, toàn bộ đàn dê đều trụi lủi.

Lúc này đã giữa trưa mới thả chúng nó ra ngoài phơi nắng.

Không ngờ Tống Tuân cũng ở đây.

Điều này thật sự khiến Hoắc Triệu Uyên ngạc nhiên.

"Đại cữu ca mới nhậm chức mà đã xin nghỉ rồi sao?" Hoắc Triệu Uyên mở miệng hỏi.

Tống Tuân vừa nghe thấy cách xưng hô này thì đầu lập tức phình to ra: "Hay là Vương gia cứ gọi ta là Huyền Thành đi?"

"Không được." Hoắc Triệu Uyên lắc đầu.

Đại cữu ca chính là Đại cữu ca, không thể bởi vì nhỏ tuổi hơn hắn mà tùy tiện thay đổi xưng hô được.

Huống hồ, đây là lần đầu tiên hắn xưng hô với người khác như vậy.

Cũng chỉ có một mình Tống Tuân có thể gánh nổi, những người khác còn chưa có cơ hội đó đâu.

Tống Tuân thở dài.

"Có chuyện gì phiền lòng sao? Nói ra nghe thử một chút." Hoắc Triệu Uyên thấy vẻ mặt hắn sầu muộn thì lập tức hỏi.

Tống Tuân há to miệng, muốn nói lại thôi: "Nói với ngươi thì ngươi cũng không hiểu."

"???" Hoắc Triệu Uyên nheo mắt, "Ngươi không nói thì làm sao ta hiểu được?"

Nói xong, Hoắc Triệu Uyên nghĩ, chẳng lẽ Tống Tuân này phát hiện Tống Anh là yêu quái nên lúc này đang do dự chuyện có cần tìm người bắt yêu quái hay không?

"Hay là... Đại cữu ca đã gặp phải chuyện gì kỳ lạ?" Hoắc Triệu Uyên ướm hỏi.

"Vương gia cũng từng gặp rồi sao?!" Tống Tuân vừa nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên, vội vàng hô một tiếng.

Sau đó, hắn đột nhiên nhớ tới câu chuyện về hồ ly tinh ba đuôi, lập tức nói: "Suýt thì quên mất.

Trước đây ở thành Dung, Vương gia đã từng gặp một con hồ ly tinh đúng không? Lúc ấy Vương gia có cảm thấy thứ đó đáng sợ không?"

"Thứ đó?" Hoắc Triệu Uyên nghe thấy vậy thì nhíu mày.

Chẳng lẽ Tống Tuân xem Tống Anh là... thứ đó?

Hoắc Triệu Uyên lập tức không vui.

"Bất kể là con người hay yêu quái thì đều có trái tim.

Tuy rằng hồ ly tinh trước đây là dị loại nhưng chưa từng hại ai, thậm chí chuyện trong nhà ngoài ngõ còn do nàng lo liệu ít nhiều.

Đại cữu ca, làm người vẫn phải có lương tâm, nếu không thì không bằng súc sinh." Hoắc Triệu Uyên lạnh nhạt nói.

Tống Tuân sửng sốt: "Nhưng mà... Nếu yêu quái này ăn thịt người thì sao?"

Còn ăn mấy người cùng một lúc.

Không chỉ như thế, còn ép hắn phải giữ bí mật.

"Ăn thịt người?" Hoắc Triệu Uyên sửng sốt, Tống Anh ăn thịt người?

"Đúng vậy, là yêu quái ăn thịt người.

Nếu thế thì nên làm gì đây?" Vẻ mặt của Tống Tuân rất nghiêm túc.

"Không thể nào." Hoắc Triệu Uyên quả quyết, "Nhất định là ngươi hiểu lầm!"

"Ta..." Trong lòng Tống Tuân buồn bực, chính hắn nhìn thấy mà còn có thể hiểu lầm sao? Chẳng lẽ mắt hắn bị mù?

Tống Tuân không biết phải giải thích thế nào, cũng không thể nói Cố Minh Bảo đột nhiên bị yêu quái bám vào người, yêu quái kia còn cứu bọn họ đúng không? Nhưng nghĩ tới đây, trong lòng Tống Tuân không còn khó chịu nữa, bởi vì người mà yêu quái này ăn thịt... là người xấu.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 882: Yêu quái được vẽ trong tranh


Giờ phút này, Tống Tuân chỉ có thể dùng chuyện này để an ủi bản thân mình.

Bởi vì từ khi hắn đọc sách tới nay đã học thuộc làu luật pháp đương triều nên trong suy nghĩ của hắn, cách xử lý người xấu không phải là nuốt vào bụng...

Nhưng ăn thịt người xấu luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn việc ăn thịt người tốt hoặc người vô tội.

"Sao không nói nữa?" Hoắc Triệu Uyên cau mày, "Ngươi gặp yêu quái ở đâu? Là yêu quái gì?"

"Không có.

Ban ngày ban mặt lấy đâu ra yêu quái." Tống Tuân bắt đầu thề thốt phủ nhận.

Thái độ của hắn như vậy càng khiến Hoắc Triệu Uyên tin rằng yêu quái mà Tống Tuân nói tới là Tống Anh.

Nếu là người khác, sao Tống Tuân lại phải che che giấu giấu như thế?

"Nàng là yêu quái tốt.

Tuy rằng thích tiền nhưng mấy năm nay ta chưa từng thấy nàng làm chuyện gì xấu, thậm chí còn rất có nguyên tắc.

Ngươi chớ có làm nàng tổn thương." Hoắc Triệu Uyên bất chợt nói một câu.

"?" Tống Tuân sửng sốt.

Hoắc Vương gia có ý gì?

Hắn đang nói tới ai? Là hồ ly tinh kia sao? Không thể đang nói tới Cố Minh Bảo đúng không?!

Tống Tuân không hiểu gì, một lát sau mới lên tiếng: "Thôi, không nhắc tới mấy chuyện này nữa.

Vương gia, ngươi cũng tới giải sầu đúng không? Nhìn thôn trang này của muội muội ta đi, đúng là không ngừng phát triển.

Không biết muội muội tìm người ở đâu đưa tới mà người nào người nấy đều vô cùng hoạt bát."

Những người mà Tống Anh mua về, có người đang làm việc, một vài người thì đang cãi nhau ầm ĩ, trông rất náo nhiệt.

Hoắc Triệu Uyên liếc mắt nhìn qua một cái, ấn đường giật giật.

Hắn... nhìn thấy cái gì?

Một đống nhện, sâu lông, bươm bướm, rắn trắng lớn, thậm chí còn có sóc, hoẵng...

Hoắc Triệu Uyên cảm thấy mình đã hoa mắt nên đưa tay dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa, vẫn y hệt như vậy, đều là... yêu quái.

Thế nên, những người này không phải nô bộc Tống Anh mua về mà là tiểu yêu quái nàng nuôi...

Chắc hẳn là do hắn đã tu luyện nhỉ? Cho nên mới có thể nhìn thấy thần tiên và yêu quái.

Nhưng có phải là số lượng yêu quái hơi nhiều quá rồi không? Đây chỉ mới là nhóm ở kinh thành thôi đấy, bên thành Dung có bao nhiêu nữa?!

Hoắc Triệu Uyên không nói gì, còn Tống Tuân lại đột nhiên nổi lên hứng thú mãnh liệt, chạy vào phòng lấy giấy, bút và mực ra, nhìn cảnh tượng lao động nơi xa, chuẩn bị vẽ một bức tranh xinh đẹp.

"Cảnh đẹp như thế mà không vẽ lại thì thật sự đáng tiếc." Tống Tuân còn mỉm cười nói.

Cảnh đẹp...

Hoắc Triệu Uyên thở hắt ra: "Không phải lúc nãy ngươi còn đang suy nghĩ về chuyện yêu quái sao? Cảm xúc chuyển biến nhanh thật đấy."

"Nhìn thấy nhiều người làm việc chăm chỉ như vậy, sao lại nghĩ đến những chuyện lung tung đó được chứ?" Tống Tuân cười cười, thậm chí hắn còn muốn làm một bài thơ!

"Vậy lỡ như trước mắt ngươi đều là yêu quái thì sao?" Hoắc Triệu Uyên đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Sắc mặt của Tống Tuân cứng đờ, cây bút trong tay nhỏ một giọt mực xuống giấy, hắn lập tức cảm thấy tiếc tiền, vội vàng đổi sang tờ giấy khác: "Sao có thể chứ? Ngươi nhìn xem, đều là người, người sống sờ sờ.

Vương gia, ngươi vẫn chưa trải qua nhiều việc đời, con hồ ly tinh kia cũng lương thiện nên ngươi mới cảm thấy tất cả yêu quái trên đời này đều như vậy.

Nhưng trên thực tế..."

"Trên thực tế?" Hoắc Triệu Uyên cau mày.

Tống Tuân cười gượng một tiếng.

Trên thực tế, yêu quái trông rất đáng sợ.

Hồ ly tinh thì tính là gì? So sánh với con rắn tinh khổng lồ kia quả thực chỉ là món khai vị.

Hoắc Triệu Uyên nở nụ cười đầy ẩn ý.

Nếu Tống Tuân biết những gì hắn đang định vẽ giờ phút này là yêu quái thì sẽ thế nào?

"Ta cảm thấy... nếu ngươi muốn vẽ bọn họ thì chi bằng để bọn họ góp ý một chút." Qua khoảng nửa canh giờ, Hoắc Triệu Uyên nhìn thoáng qua bức tranh kia, nghiêm trang nói.

Tống Tuân nghe vậy thì cũng cảm thấy có lý, sau đó gọi những người đó lại đây.

Bị một nhóm oanh oanh yến yến vây quanh, Tống Tuân cũng rất ngượng ngùng, may mà ánh mắt của những người này vô cùng thuần khiết, trông thật sự hoạt bát, đơn thuần.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 883: Hình ảnh chân thật


Tống Tuân chỉ vào bức tranh của mình: "Các ngươi nhìn thử xem có muốn thêm gì không."

Nhện tinh nhìn bản thân trong tranh, nhíu mày: "Như vậy không tốt, trông ta rất bình thường."

"Vậy nên sửa như thế nào?" Tống Tuân sửng sốt, vốn dĩ đều là người bình thường, làm sao có thể vẽ ra dáng vẻ không bình thường được chứ?

"Ngươi có thể vẽ thêm cho ta mấy cái tay không?" Nhện tinh hỏi.

"Ta cũng muốn!" Một nhện tinh khác vội vàng chen lên.

"Ta muốn một đôi cánh, giống như bươm bướm vậy."

"Vậy có thể vẽ cho ta một bộ giáp cứng rắn bên ngoài không? Còn nữa, ta muốn ngồi trên cây, không muốn ngồi xổm dưới mặt đất.

Bức tranh này khó coi quá."

"Ta còn muốn sáng lên nữa.

Nếu vẽ cảnh ban đêm thì tốt rồi, nhất định chỉ có ta là đẹp nhất."

"..."

Cả đám người lải nhải không ngừng, cuối cùng càng nhìn bức tranh này thì càng cảm thấy không vừa mắt, sau đó, tất cả bọn họ đều trừng mắt với Tống Tuân: "Sao ngươi có thể vẽ bọn ta xấu như vậy chứ? Ta muốn tìm chủ nhân nói lý lẽ."

"Đúng vậy, bây giờ mới vẽ có hai tay thì có thể làm gì? Ngươi không cảm thấy ta làm việc rất nhanh sao? Ta như vậy thì nên vẽ thêm mấy cái tay nữa!"

"..." Mí mắt của Tống Tuân giật giật.

Đây là tình huống gì vậy?

Muốn vẽ thêm mấy cái tay? Còn muốn có cánh, bộ giáp bên ngoài?!

"Chư vị..." Tống Tuân gian nan mở miệng, "Các ngươi đừng ồn ào.

Cái ta vẽ là hình ảnh chân thật, là thứ mà ta nhìn thấy nên cánh và tay mà các ngươi nói đều không được.

Nếu thật sự vẽ lên thì bức tranh này có thể không được bình thường."

Hoắc Triệu Uyên vẫn luôn đứng bên cạnh, cười tủm tỉm.

Hắn đột nhiên cảm thấy một mình mình nhìn thấy yêu quái thật sự không thú vị.

"Dù sao thì ở đây cũng không có người ngoài, nếu Đại cữu ca đã nói như vậy thì hay là các ngươi cho hắn nhìn thấy hình ảnh chân thật nhất đi?" Khóe miệng của Hoắc Triệu Uyên hơi cong lên, nói.

Mọi người ngẩn người, hơi do dự.

Như vậy không ổn lắm đâu?

Tống Tuân ngơ ngác.

Có lẽ là tinh thần của hắn hôm nay thật sự quá tệ, hắn luôn không hiểu được những gì Hoắc Triệu Uyên nói, cứ mơ mơ màng màng, cực kỳ khó chịu.

Những tiểu yêu quái này của Tống Anh mới hóa hình chưa được mấy ngày, mà chồn tinh và Hổ Doanh Doanh, thậm chí là Ưng Đại Sơn bình thường đều quá bận rộn, phải trông coi cửa hàng, còn phải đi theo Tống Anh, thậm chí còn phải truyền tin nên cũng không có thời gian dạy dỗ bọn họ.

Lúc này nghe Hoắc Triệu Uyên nói như vậy, mọi người đều ngây thơ cảm thấy rằng hắn nói rất có lý.

Hai vị này đều là người thân của chủ nhân, một người là ca ca, một người là phu quân, bị bọn họ nhìn thấy chắc hẳn không thành vấn đề.

Hơn nữa, là hắn muốn vẽ hình ảnh chân thật mà!

Xung quanh cũng không có người nào khác.

Sau đó, một đám tiểu yêu quái vô cùng cao hứng, bắt đầu di chuyển tới vị trí thích hợp và hài lòng.

Toàn bộ biến về bản thể, có con treo trên cây, có con đậu trên đóa hoa, còn có con dệt ra tấm lưới lớn chỉ trong chớp mắt, hùng dũng đứng trên mặt lưới, trông hết sức đặc biệt.

"..." Tống Tuân hóa đá ngay tại chỗ.

Ngay sau đó, "bịch" một tiếng, té xỉu dưới đất, đầu bút còn chọc vào mặt mình.

Trên mặt Hoắc Triệu Uyên hiện lên mấy phần hoảng hốt, hắn vội vàng tiến lên kiểm tra, vẫn còn thở, chưa bị hù chết.

"Sao hắn lại ngủ rồi?! Vậy ai giúp bọn ta vẽ tranh đây?!"

Hoắc Triệu Uyên nhìn thoáng qua Tống Tuân bằng ánh mắt đồng tình: "Hắn ngất xỉu rồi.

Phải tìm đại phu cho hắn."

"Đại phu? Không cần, không cần đâu.

Ta nhổ cục đờm cho hắn thì hắn sẽ tỉnh lại thôi." Một con sâu lông bò tới, nói xong thì phun ra một ít chất lỏng màu xanh lục lên mặt Tống Tuân, hơi chảy vào trong miệng hắn.

Ngay sau đó, Tống Tuân quả nhiên mở mắt.

"Vương gia, hình như lúc nãy ta nhìn thấy..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 884: Bỏ đá xuống giếng


Tống Tuân còn chưa dứt lời thì đã đối diện với đôi mắt nhẵn bóng và kỳ lạ của sâu lông, sau đó hô to: "Yêu, yêu quái..."

"Đại cữu ca, chỉ là mấy tiểu yêu quái mà thôi, hà tất phải ngạc nhiên như thế?" Hoắc Triệu Uyên có vẻ vô cùng bình tĩnh.

"?" Tống Tuân sửng sốt, toàn thân run rẩy.

Chẳng lẽ, thiên hạ này thay đổi rồi? Hay là lá gan của hắn quá nhỏ?

"May mà có tiểu yêu quái này đánh thức ngươi." Hoắc Triệu Uyên liếc mắt qua chất lỏng trên mặt hắn, ghét bỏ lùi về sau một bước, "Ngươi nhìn đi, thật ra yêu quái đều rất thiện lương..."

Vì vậy, tuyệt đối không được ghét bỏ Tống Anh.

Nếu không, ồ…

Sắc mặt của Tống Tuân trắng bệch, toàn thân run rẩy, sau đó, hắn bò lồm cồm chạy về phòng, co người trên giường trong phòng ngủ, trùm chăn kín mít.

Hoắc Triệu Uyên thấy vậy thì cảm thấy có lẽ mình đã chơi lớn rồi.

Sau một hồi do dự, hắn quyết định đi tìm Tống Anh để ngả bài.

Để một mình Tống Tuân ở lại thôn trang.

Hoắc Triệu Uyên đi rồi, Tống Tuân cũng không dám ra ngoài, toàn thân co rút lại trên giường, ngủ không dám ngủ, đi không dám đi, hai mắt đỏ bừng, tinh thần căng thẳng.

Dường như nhóm tiểu yêu quái cũng nhận thấy bản thân đã làm sai nên đều đứng trước cửa, không dám rời đi.

Hơn một canh giờ sau, Hoắc Triệu Uyên mới tới Tống gia.

Tống Anh thấy sắc mặt hắn kỳ lạ thì cảm thấy hơi khó hiểu.

"Có chuyện gì?" Tống Anh hỏi.

"Vì sao ta không nhìn thấy bản thể của ngươi?" Hoắc Triệu Uyên không rõ, hắn chỉ nhìn thấy Tống Anh là một con người, không có dáng vẻ gì đặc biệt.

"Ngươi đã tu luyện rồi sao?" Tống Anh ngạc nhiên nhìn hắn, "Đúng là không tệ nha, toàn thân khác trước, trở nên thần thánh hơn rất nhiều."

"Chớ có giễu cợt ta." Tuy nói như vậy nhưng Hoắc Triệu Uyên lại hơi ngẩng đầu, ưỡn ngực thêm mấy phần.

Đột nhiên nhớ tới chuyện chính, lúc này, hắn mới nói tiếp: "Lúc nãy... ta đã nhìn thấy nhóm tiểu yêu quái của ngươi ở thôn trang."

"Không được nói với người ngoài, nếu không thì ta chém chết ngươi!" Tống Anh chỉ vào hắn.

"Muộn rồi." Hoắc Triệu Uyên sờ mũi.

"Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn tìm người bắt yêu?!" Ánh mắt của Tống Anh lập tức bùng lên lửa giận.

Hoắc Triệu Uyên vừa thấy không ổn thì lập tức thành thật khai báo: "Đương nhiên không phải rồi.

Sao ta lại tìm người bắt yêu chứ? Thật ra... là Đại cữu ca.

Hắn nhất quyết vẽ tranh cho nhóm tiểu yêu quái.

Vẽ xong, nhóm tiểu yêu quái không hài lòng.

Ta nghĩ, Đại cữu ca không nhìn thấy dáng vẻ thật sự của chúng nó, không vẽ ra được tinh túy..."

"Cho nên đã xúi giục chúng nó lộ nguyên hình." Hoắc Triệu Uyên chột dạ nói tiếp.

"..." Mí mắt của Tống Anh giật giật.

"Cũng không thể trách ta được." Hoắc Triệu Uyên lại bồi thêm một câu.

"Không trách ngươi?" Tống Anh hừ lạnh.

"Đương nhiên rồi.

Thật sự do hắn không hiểu chuyện.

Ta thấy hắn hôm nay thở ngắn than dài, còn vu oan cho ngươi ăn thịt người nên trong lòng không vui, mới dạy dỗ hắn một phen." Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.

Hắn hiểu rất rõ khi khai báo, phạm nhân có thái độ thế nào sẽ được xử nhẹ hơn.

"Ngươi biết cái rắm! Hắn như vậy là vì bị yêu quái khác dọa!" Tống Anh gào lên, "Hoắc Triệu Uyên, ngươi giỏi lắm! Hắn là một người đọc sách, vừa mới bị k.ích th.ích quá mức nên muốn đến thôn trang tĩnh dưỡng.

Ngươi thì hay rồi, xát muối vào vết thương? Ta thật sự không nhìn ra đấy! Không ngờ ngươi dám bỏ đá xuống giếng!"

"Không phải ngươi?" Hoắc Triệu Uyên sửng sốt, "Vậy... ta thật sự đã nghĩ oan cho Đại cữu ca sao?"

"Ca ca ta đâu?" Tống Anh hỏi.

"Hắn..." Hoắc Triệu Uyên xấu hổ, "Vẫn đang ở thôn trang."

"..." Tống Anh bùng nổ.

"Ca ca ta! Tay trói gà không chặt! Mới vừa nhìn thấy nhiều yêu quái như vậy, lúc này thể xác và tinh thần đã bị tổn thương nặng nề, vậy mà, vậy mà ngươi bỏ mặc hắn một mình ở thôn trang?" Tống Anh thật sự chịu phục.

Muốn mắng hắn nhưng nét mặt áy náy và dáng vẻ ngoan ngoãn chịu phạt, chịu đánh của hắn lúc này quả thực khiến người ta cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Nhưng nghĩ đến Tống Tuân, Tống Anh lại thật sự đau lòng!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 885: Làm việc


Giờ phút này, Tống Anh rất muốn ra khỏi thành, nhưng trời đã tối, hôm nay còn là ngày cấm đi lại ban đêm, trừ phi nàng mọc cánh bay ra, nếu không thì không thể.

Nhưng nếu thật sự bay ra thì cũng không được.

Lỡ như Tống Tuân biết nàng cũng là yêu quái thì hắn thật sự không thể nào sống nổi nữa.

"Có phải ngươi cố ý không?" Tống Anh trừng mắt với Hoắc Triệu Uyên.

"Đúng vậy." Hoắc Triệu Uyên thành thật gật đầu, "Hắn nói yêu quái là "thứ đó" nên ta cho rằng hắn có thành kiến với ngươi."

"..." Tống Anh nheo mắt.

Hoá ra vẫn là nàng sai?

"Ngươi làm như vậy là không đúng." Tống Anh bất đắc dĩ lắc đầu, "Ngươi đường đường là Hoắc Vương gia hung thần ác sát, ngươi so đo với ca ca ta làm gì chứ? Lá gan của hắn chỉ lớn bằng hạt mè! Bây giờ còn bị ngươi dọa sợ như vậy thì hay rồi, hạt mè kia cũng sắp không còn nữa!"

Hoắc Triệu Uyên gật đầu: "Thật sự là ta không đúng.

Hay là ngày mai ta xin lỗi hắn?"

"Đó là chuyện hiển nhiên." Tống Anh lập tức đáp.

"Nhưng ngươi định giấu giếm hắn cả đời sao?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.

"Đương nhiên rồi.

Nếu hắn giống ngươi, sau khi chết còn có thể làm thần tiên thì ta cũng không cần tốn công tốn sức như vậy Nhưng hắn chỉ là một nhân vật nhỏ hết sức bình thường không đáng nhắc tới, đương nhiên phải sống cuộc sống của người bình thường cả đời.

Chẳng lẽ ta phải nói cho hắn biết muội muội hắn là yêu quái, người trong lòng của hắn là yêu quái, thư đồng cũng là yêu quái sao? Chuyện này thật sự quá tàn nhẫn!" Tống Anh không chút do dự trả lời.

"Người trong lòng?" Hoắc Triệu Uyên ngạc nhiên nhìn nàng.

"Cũng không hẳn là vậy.

Hôm qua hắn nhìn thấy cô nương kia biến thành dáng vẻ yêu quái rồi ăn thịt người nên mới sợ tới mức hồn vía lên mây.

Ta đoán bây giờ trong lòng hắn vẫn còn đang run rẩy, không dám suy nghĩ đến chuyện yêu đương gì nữa." Tống Anh thở dài.

"Yêu quái ăn thịt người?" Hoắc Triệu Uyên hỏi tiếp.

Bị hắn hỏi như vậy, Tống Anh chợt nhớ ra.

Vị này chính là một thánh nhân mang tấm lòng lương thiện, nhân từ, không chấp nhận được loại chuyện này nhất.

Nàng cũng không muốn khiêu chiến nguyên tắc của Hoắc Triệu Uyên, dù sao thì với quan hệ hữu nghị giữa bọn họ thì quả thực cũng nên tôn trọng lẫn nhau.

Vì vậy, Tống Anh phá lệ giải thích: "Hôm qua Tống Tuân gặp nguy hiểm, cô nương đi chơi với hắn bị bọn buôn người bắt đi.

Ngươi không biết bọn buôn người kia xấu xa bao nhiêu đâu, định bán cô nương kia vào hoa lâu cũng thôi đi, còn muốn đánh chết Tống Tuân trước mặt cô nương kia nên yêu quái này mới nhất thời tức giận, nuốt bọn chúng vào bụng."

"Ta dám cam đoan những kẻ đó đều là loại tiểu nhân làm nhiều việc ác.

Ta cũng đã trách mắng nàng ấy về chuyện này rồi.

Ngươi đừng tra hỏi chuyện này tới cùng có được không?" Tống Anh hỏi.

Hoắc Triệu Uyên hơi bất đắc dĩ: "Ta cũng không nghi ngờ các ngươi giết lương dân mà."

Huống hồ, hắn cũng không muốn làm chúa cứu thế, nơi này là kinh thành, không giống thành Dung.

Thành Dung là khu vực chịu sự quản lý của hắn, hắn cũng có trách nhiệm bảo vệ bá tánh bình an, cho nên mới xử sự hơi nghiêm khắc một chút.

Nhưng bây giờ đã tới kinh thành, ngay cả hắn cũng phải cẩn thận dè dặt mà sống, nào có tâm tư dư thừa đi quản người khác chứ?

Hơn nữa, cũng không biết vì sao mà gần đây hắn nhìn Tống Anh cực kỳ thuận mắt, còn cảm thấy thân thiết hơn trước mấy phần.

Thậm chí, hắn còn tin tưởng từ tận đáy lòng rằng mặc dù Tống Anh là yêu quái nhưng nàng chính là yêu quái tùy ý nhất, lại hiểu đạo lý nhất.

Mấy chuyện như ăn thịt người, nếu nàng không thấy chướng mắt thì cũng thấy ghê tởm.

"Đúng rồi, còn chưa hỏi ngươi về hai vị thần tiên trước đây... Ngươi làm cách nào mà khiến bọn họ biến mất không thấy đâu nữa, lại không bị người trên trời phát hiện ra vậy?" Hoắc Triệu Uyên hỏi một câu.

"Sao thế? Ngươi lại nhìn thấy thần tiên à?" Tống Anh hỏi.

Hoắc Triệu Uyên gật đầu.

Hai mắt Tống Anh sáng ngời: "Cho ta đi! Ta nhốt bọn họ lại, để bọn họ làm việc cho ta!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 886: Châm chọc


Dùng thần tiên để làm việc, trong lòng nàng hoàn toàn không có chút cảm giác tội lỗi nào.

Hoắc Triệu Uyên thấy nàng hưng phấn như nhặt được vàng.

"Chẳng lẽ ngươi thật sự có núi Ngũ Chỉ?" Trước đây, Hoắc Triệu Uyên cho rằng nàng chỉ nói hươu nói vượn, bây giờ nghe nàng nói như vậy thì trong lòng thật sự tò mò.

Tống Anh gật đầu: "Chuyện này còn có thể là giả được sao? Trước đây ngươi lại không tin ta sao?! Thật sự khiến ta lạnh lòng!"

"..." Là hắn sai.

Hoắc Triệu Uyên nghĩ, chắc hẳn thần tiên không thể nào không tìm ra một chỗ ở phàm giới được đúng không? Vì vậy, vị trí của "núi Ngũ Chỉ" này thật sự khiến người ta phải… suy nghĩ kỹ càng.

Đưa mắt nhìn Tống Anh, lúc này, Hoắc Triệu Uyên thật sự nghi ngờ nàng không phải yêu quái bình thường.

Nhiều ngày nay, hắn luôn nằm mơ, cảnh tượng trong mộng vô cùng đặc biệt.

Phong cảnh nơi đó tuyệt đẹp, thần tiên ẩn hiện sau mây mù.

Mặc dù là nhân gian nhưng cũng có yêu ma quỷ quái tung hoành.

Có yêu quái biết bay lên trời, cũng có yêu quái biết chui xuống đất.

Thần tiên chỉ cần nhấc tay một cái đã đủ khiến nhân gian chấn động.

Cuộc sống của con người... thường bị đe dọa.

Trong giấc mộng của hắn hay xuất hiện mấy yêu quái khác biệt.

Những yêu quái đó sống vô cùng tùy ý, ngày ngày ca hát, nhiệt tình, dũng cảm.

Hắn còn loáng thoáng nhìn thấy một cặp đôi đứng đằng xa trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Khi mơ thấy hình ảnh này, tâm trạng của hắn vô cùng sa sút, thậm chí còn không nhịn được mà muốn nổi giận.

Nhưng những chuyện này không quan trọng, quan trọng là... yêu quái ở đó lợi hại hơn nhóm hắn gặp hôm nay ở thôn trang nhiều, thậm chí còn chênh lệch như trời với đất.

Chẳng lẽ, Tống Anh là loại... đại yêu lợi hại này?

Tống Anh thấy ánh mắt của hắn đờ đẫn, không biết hắn đang nghĩ cái gì thì nhíu mày, hỏi: "Bây giờ cũng xem như ngươi đã có thần lực rồi, còn ký ức khi làm thần tiên thì sao? Đã nhớ lại chưa?"

"Vậy mà ngươi có thể đoán được ta đang nghĩ gì?" Hoắc Triệu Uyên sửng sốt.

Chẳng lẽ Tống Anh còn có thể nhìn thấu lòng người?

"Không đoán được, chẳng qua cảm thấy ánh mắt của ngươi bây giờ này giống như đang hồi tưởng chuyện cũ năm xưa, trông vô cùng đặc biệt, nhất là... biểu cảm của ngươi, thỉnh thoảng sẽ tỏa ra oán niệm mạnh mẽ nhưng rất nhanh đã biến mất.

Chẳng lẽ ngươi từng bị nữ thần tiên nào đó làm tổn thương sâu sắc sao?" Tống Anh nói.

Nàng chỉ thuận miệng nói một câu, hoàn toàn dựa vào trực giác.

Nhưng khi lời này rơi vào tai Hoắc Triệu Uyên, hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.

"Chỉ là mơ thấy mấy giấc mộng kỳ lạ thôi." Hoắc Triệu Uyên nhíu mày.

Hắn chỉ hơi để ý đến hình ảnh đó trong trí nhớ, nhưng nữ yêu đó… lại không phải Tống Anh, có gì để buồn bực chứ, hiển nhiên là hắn bị cảm xúc của thần tiên kia ảnh hưởng mà thôi.

Tống Anh cong môi cười cười, trông vô cùng đắc ý: "Thật sự bị ta đoán trúng rồi! Sao vậy? Chẳng lẽ trong mộng... người trong lòng của ngươi chạy theo người khác à?"

"..." Hoắc Triệu Uyên nheo mắt.

Nụ cười của Tống Anh càng bỉ ổi hơn, nàng vỗ vỗ bả vai Hoắc Triệu Uyên: "Không cần đau buồn như thế đâu, người sống trên đời đều như vậy.

Nếu chuyện gì cũng có thể như ý thì quá không công bằng đúng không?"

"Ngươi là đang vui sướng khi thấy người khác gặp họa." Hoắc Triệu Uyên vô cùng cạn lời.

Chuyện này thì có gì để vui vẻ chứ, hắn cũng đâu có thừa nhận!

"Đúng vậy đó." Tống Anh vô cùng dứt khoát thừa nhận, "Ta thấy mắt nhìn người của nữ thần tiên kia cũng không tệ lắm, không nhìn trúng cái hũ nút như ngươi.

Ta nghe nói, khi ở Thần giới, tính tình ngươi không khác gì tảng đá, không thích nói chuyện, cũng không có biểu cảm dư thừa.

Mặc dù ngươi tuấn tú nhưng cũng chỉ là một con rối xinh đẹp.

Ai lại muốn yêu đương với một bức tượng hình người chứ?"

Hoắc Triệu Uyên cảm thấy hôm nay mình tới để tìm chết.

"Sớm biết như thế thì ta không nên tới báo tin." Hoắc Triệu Uyên đau đầu.

"Ta không được châm chọc một thần tiên phải hạ phàm bắt yêu quái như ngươi mấy câu sao?" Tống Anh đắc ý cười.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 887: Ăn thịt người thì làm sao


Giờ phút này, Hoắc Triệu Uyên hoàn toàn bó tay chịu trận, căng da đầu đứng đó nghe Tống Anh châm chọc, mỉa mai một hồi lâu.

Nhưng khi nghe nàng không ngừng lải nhải như vậy, hắn luôn cảm thấy hình ảnh này trùng khớp với bóng dáng trong trí nhớ.

Hình như cũng từng có người chê bai hắn như vậy?

...

Đêm hôm đó, Tống Anh cho hắn ngủ ở phòng dành cho khách.

Bên ngoài đều biết bọn họ là phu thê nên cũng không cần quá kiêng dè.

Hoắc Triệu Uyên không về phủ đệ của mình, còn hai vị thần tiên kia đã lật tung toàn bộ nhà kho của Hoắc Triệu Uyên lên mà vẫn không tìm được công pháp tu luyện kia.

Trên trời có thuật dự đoán, từ rất nhiều năm trước đã đoán được vật ấy có ích nên đã đưa nó tới Hoắc gia.

Dự đoán lúc đó cũng không thể cho biết sự kiện chính xác sẽ xảy ra sau này, nhưng theo hướng phát triển bình thường thì thứ này giúp cho Hoắc Triệu Uyên tu luyện trừ yêu sau khi phát hiện Cố Minh Bảo là yêu vật!

Bây giờ mà không có thứ này thì làm sao tu luyện được?

Năng lực của hai vị thần tiên này cũng không cao, lại đang ở nhân gian nên bị áp chế sức mạnh, bọn họ đương nhiên không phát hiện ra Hoắc Triệu Uyên đã bắt đầu tu luyện.

Hai vị thần tiên ủ rũ cụp đuôi.

Sáng sớm hôm sau, Tống Anh túm Hoắc Triệu Uyên và cả Cố Minh Bảo đi đến thôn trang tìm Tống Tuân.

Khi đến nơi, Tống Anh phát hiện các tiểu yêu quái nhà mình đã ngoan ngoãn biến thành hình người đứng trong sân.

"Các ngươi đứng ở đây làm gì?" Tống Anh cau mày.

"Chủ nhân, ca ca của người ở lì trong phòng suốt một đêm không chịu đi ra, cơm tối cũng không ăn, muốn giúp bọn ta vẽ tranh cũng chưa vẽ xong.

Đúng rồi, hôm qua còn ngất xỉu..." Có một yêu quái hơi hiểu chuyện lập tức đứng ra trả lời.

Tống Anh thở dài: "Các ngươi giải tán hết đi, mấy ngày nay đã vất vả rồi.

Lát nữa ta bảo Hoàng Diện tới đây dạy nguyên tắc cho các ngươi." Tống Anh nói.

Nàng không nên vội vã kiếm tiền mà xem nhẹ vấn đề dạy dỗ nhóm tiểu yêu quái này.

Tống Anh nói xong, nhóm tiểu yêu quái lập tức giải tán.

Tống Anh gõ cửa.

Không có tiếng động.

"Ca? Là muội đây." Tống Anh nói lớn tiếng.

Nàng vừa nói vậy, chỉ chốc lát sau, đột nhiên có người thất tha thất thểu vọt ra, mở cửa nói: "A, A Anh, có, có yêu quái, rất nhiều yêu quái..."

"Không có! Ca, huynh nhìn lầm rồi!Làm gì có yêu quái đâu!" Tống Anh lập tức nói.

Cố Minh Bảo nhìn Tống Tuân bằng ánh mắt đồng tình: "Tống Đại ca, chỉ mới một ngày không gặp, sao ngươi lại thành ra thế này?"

Tóc tai lộn xộn như ổ gà, quần áo trên người cũng nhàu nhĩ, râu lún phún, hai mắt đỏ quạch, bọng mắt thâm đen, sắc mặt tái nhợt, trông cực kỳ tiều tụy.

Trước đây khi Tống Tuân đi thi, nàng ấy còn đứng đằng xa nhìn.

Lúc hắn bước ra khỏi trường thi cũng không tới mức như vậy mà?

Sau khi nghe thấy giọng nói của Cố Minh Bảo, Tống Tuân hơi hoảng loạn, nhưng phát hiện ánh mắt của Cố Minh Bảo vẫn dịu dàng như mọi khi thì mới đỡ hơn một chút.

"Muội muội, huynh thật sự nhìn thấy yêu quái..." Tống Tuân lại chỉ vào Hoắc Triệu Uyên, "Không tin thì muội hỏi Hoắc Vương gia đi!"

Hoắc Triệu Uyên mấp máy môi, bất lương nói: "Vì sao phải hỏi ta? Hôm qua ta không tới đây mà."

"..." Tống Anh nheo mắt, lườm hắn một cái.

Nói như vậy chẳng phải sẽ khiến ca ca nàng bị rối loạn thần kinh sao?!

Quả nhiên, Tống Tuân ngơ ngác: "Không đúng.

Hôm qua rõ ràng ta có nói chuyện với ngươi, lúc ấy ta còn vẽ tranh..."

Hoắc Triệu Uyên bị Tống Anh lườm đến bất đắc dĩ, đành phải sửa lại: "À, ta nhất thời quên mất.

Hôm qua ta có tới, sau đó trò chuyện với ngươi một lát.

Lúc ấy tinh thần của ngươi không được tốt lắm, có lẽ đã xuất hiện ảo giác."

"Ảo giác?" Tống Tuân lắc lắc đầu.

Có ảo giác chân thật đến vậy sao?

"Ta, ta cảm thấy đó là không phải ảo giác... Muội muội, những người đó rất bất thường.

Muội không thể giữ bọn họ lại được.

Lỡ như bọn họ ăn thịt người thì phải làm sao?!" Tống Tuân nói tiếp.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 888: Mất hồn mất vía


Đáng thương cho Tống Tuân vốn là một người đọc sách nghiêm chỉnh, bây giờ sắp bị hoảng loạn đến phát điên rồi.

Tống Anh đã bao giờ nhìn thấy hắn như vậy đâu? Nàng lập tức cảm thấy đau lòng không thôi.

Nuôi ca ca trăm năm, có chín mươi chín nỗi lo*.

Sao Hoắc Triệu Uyên lại không hiểu cho tấm lòng muội muội của nàng chứ? Vậy mà lại làm ra chuyện xấu xa cỡ này!

* Câu gốc là Nuôi con trăm năm, có chín mươi chín nỗi lo

"Ca, những chuyện này để sau hẵng nói.

Bây giờ huynh đi ngủ một giấc trước, có được không?" Tống Anh nói.

Tống Tuân vội vàng lắc đầu: "Thật sự có yêu quái mà.

Huynh không bị điên!"

Hắn rất kiên định.

Hắn biết lời mình nói cực kỳ không đáng tin.

Nếu là gặp phải yêu quái ở chỗ khác thì hắn có thể không nói.

Nhưng chỗ này là thôn trang của Tống Anh, Tống Anh thường xuyên tới đây.

Nếu hắn vẫn không mở miệng thì sau này rất có thể yêu quái sẽ ăn luôn Tống Anh!

Nhất định phải khiến bọn họ xem trọng chuyện này.

Thiên hạ này không bình thường, có yêu quái!

Tống Anh rối rắm trong lòng.

Đúng lúc này, Hoắc Triệu Uyên đột nhiên xuống tay, "cạch" một tiếng lên gáy Tống Tuân.

Tống Tuân lập tức hôn mê bất tỉnh.

Tống Anh trợn to mắt, còn Hoắc Triệu Uyên lại tỏ ra hiên ngang lẫm liệt: "Ngươi xem, hắn ngủ rồi."

"..." Cố Minh Bảo lập tức lùi về sau.

May mà... không gả cho Hoắc Vương gia này.

Tống tỷ tỷ của nàng ấy thật đáng thương! Gặp phải nam tử thẳng thắn, không quanh co lòng vòng như vậy, cuộc sống nhất định vô cùng khổ sở nhỉ?!

"Cũng phải." Sau khi ngạc nhiên trong nháy mắt, Tống Anh lại gật đầu, "Hoắc đại nhân, ngươi trông chừng ca ca ta ngủ.

Ta sợ lát nữa hắn tỉnh lại sẽ phát cáu."

Hoắc Triệu Uyên gật đầu.

"Tống tỷ tỷ, sao Tống Đại ca luôn nói rằng có yêu quái vậy?" Cố Minh Bảo cảm thấy khó hiểu.

Trước đó, nàng ấy còn tưởng rằng Tống Tuân là yêu quái, không ngờ Tống Tuân lại sợ hãi đến mức này.

Như vậy xem ra là nàng ấy nghĩ nhiều rồi, chắc hẳn chuyện hôm đó thật sự do một đại hiệp làm.

"Có lẽ do mấy ngày trước quá áp lực thôi." Tống Anh thở dài.

"Cũng phải.

Tống Đại ca còn trẻ như vậy mà đã có tiền đồ như thế, chắc chắn sự nỗ lực trước đây không tầm thường." Cố Minh Bảo gật đầu, "Tống tỷ tỷ, ngươi nhất định phải quan tâm hắn nhiều hơn.

Trước đây ta từng nghe nói có người thi đậu cao trung nhưng sau đó lại... phát điên."

Nàng ấy nghĩ, nhất định là Tống Tuân đã xem việc thi đậu Tiến sĩ làm mục tiêu của cuộc đời, bây giờ đột nhiên thực hiện được nên không biết sau này phải làm gì mới dẫn tới việc xuất hiện ảo giác.

Chẳng qua là căn bệnh này tới quá đột ngột, trước đó vẫn rất ổn mà.

"Ta hiểu." Tống Anh liên tục gật đầu, "Sáng sớm đã phải chạy tới đây, ngươi cũng vất vả rồi.

Đi ăn chút gì đó trước nhé?"

Cố Minh Bảo lập tức đáp lời, đi đến nhà bếp tìm thức ăn.

Tống Anh lập tức đi vào phòng mình, đóng cửa lại rồi tiến vào không gian.

"Thập Doanh, tình hình của ca ca ta không ổn lắm." Tống Anh nói.

"Vậy... để ta đi thử xem sao?" Thập Doanh hỏi một tiếng.

"Không được hù dọa hắn.

Phải dùng tình cảm và lý lẽ để thuyết phục, giải thích với hắn vì sao hôm đó ngươi ăn thịt người.

Nếu có thể thì hãy lừa hắn, nói rằng hôm đó ngươi nuốt người vào bụng nhưng trên thực tế, sau khi nuốt vào, bọn họ không bị tiêu hóa..."

Tống Anh cũng không bịa nổi nữa: "Ngươi cứ xem thế nào mà làm đi.

Tóm lại, ta không muốn hắn mất hồn mất vía nữa."

"Được, ta nhất định sẽ làm theo lời của Đại tỷ!" Thập Doanh lập tức đáp lời, "Nhưng mà lão đại, sau khi ta nhập vào cơ thể con người thì yêu khí sẽ mạnh hơn một chút.

Hôm đó, thời gian ta xuất hiện rất ngắn, chỉ lóe lên một chốc nên không sao.

Nhưng nếu thời gian dài hơn thì ta lo sẽ có thần tiên tới gây phiền toái cho ta."

"Ngươi không cần lo lắng chuyện này." Tống Anh cười cười.

Nếu Hoắc Triệu Uyên dám động thủ, nàng cũng sẽ trói hắn lại, nhốt cả đời trong không gian, đừng hòng đi ra ngoài!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 889: Luyện gan


Tống Anh đã nói như vậy thì Thập Doanh yên tâm rồi.

Nhưng lại phải lợi dụng cơ thể của Cố Minh Bảo nên Tống Anh hơi băn khoăn, "Tốt nhất là tốc chiến tốc thắng.

Cố Minh Bảo chỉ là con người bình thường, ta không hy vọng nàng ấy bị người khác phát hiện ra điểm bất thường."

"Lão đại, người quá mức lương thiện rồi.

Tuy đó là Cố Minh Bảo nhưng cũng là ta mà? Nếu hai bọn ta không phải cùng một người thì ta cũng không thể nhập vào cơ thể của nàng được." Thập Doanh hiểu ý Tống Anh.

Nàng cảm thấy nàng ấy và Cố Minh Bảo quá khác nhau.

Suy nghĩ giây lát, Thập Doanh nói thêm: "Lão đại, Cố Minh Bảo chính là ta.

Thật ra bản tính của hai bọn ta đều giống nhau, khác biệt duy nhất chính là nàng không có ký ức nhiều năm của ta, không gánh lấy sự táo bạo và tham lam của ta.

Nhưng cho dù có khác nhau như trời với đất thì chung quy vẫn là một thể."

Nói xong, Thập Doanh bay ra ngoài.

Hai canh giờ sau, đôi mắt của Cố Minh Bảo đang ở trong bếp đột nhiên đỏ rực, ngay sau đó, trên người tỏa ra yêu khí nồng đậm.

Hoắc Triệu Uyên mơ hồ cảm thấy bên ngoài có điều khác thường nên lập tức đi ra xem thử.

Đối diện với đôi mắt của "Cố Minh Bảo".

"Lão nương không muốn đánh ngươi.

Tốt nhất ngươi đừng khiêu khích ta." Thập Doanh mở miệng nói.

Hoắc Triệu Uyên mơ hồ nhìn thấy trên cơ thể của Cố Minh Bảo không có quái vật khổng lồ, nhưng mười cái đầu rắn lớn và đôi cánh to trông hơi quen mắt.

"Ngươi không phải Cố cô nương.

Buổi sáng khi ta gặp Cố cô nương, nàng không trông như thế này." Hoắc Triệu Uyên cau mày.

"Ta chính là nàng ấy, chẳng qua là lúc ấy đang phong tỏa yêu linh mà thôi.

Ngươi của bây giờ quả nhiên vô dụng hơn rất nhiều, ít thấy việc lạ." Thập Doanh châm chọc, "Chẳng lẽ đầu óc của người ở Thần giới đều biến thành cục đá hết rồi sao? Vậy mà lại phái ngươi tới quyến rũ ta."

Hoắc Triệu Uyên nghe vậy thì trong lòng hơi khó chịu.

"Chẳng qua nếu ta chưa tu dưỡng xong thì có lẽ ngươi cũng có chút hấp dẫn với ta, nhất là cơ thể con người của ta, hơi đơn thuần, bị ngươi dụ dỗ cũng là chuyện bình thường.

Nhưng bây giờ thì ngươi nên hết hy vọng đi, ngoan ngoãn làm nhãi con được lão đại nhà ta bao nuôi.

Nếu không, bất kể ngươi là ai chuyển thế thì ta cũng sẽ nhai nát ngươi!" Thập Doanh hung dữ.

Nàng ấy không hề có ấn tượng gì tốt về người của Thần giới!

Nhất là người có liên quan đến kẻ tiểu nhân đáng khinh kia!

"Ngươi từng gặp ta sao? Khi nào?" Hoắc Triệu Uyên mở miệng hỏi.

"Rất lâu rất lâu trước đây.

Khi đó, Thương Vi ngươi không yếu ớt giống như bây giờ." Thập Doanh cười cười, "Ta cũng không ngờ lúc sinh thời mình có thể nhìn thấy ngươi giống như con kiến..."

Còn chưa dứt lời, Tống Anh đã liếc mắt sang đây.

Sắc mặt của Thập Doanh thay đổi, lập tức sửa lại: "Thương Vi, ngươi vẫn anh dũng, tuấn tú giống như trước, hai ta cũng xem như là lão bằng hữu.

Năm đó ta đã không so đo chuyện ngươi tranh giành kiếm với ta, bây giờ đều ở bên cạnh lão đại thì giảng hòa nhé?"

Cuối cùng Hoắc Triệu Uyên đã biết cái gì là trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Nhưng từ lời nàng ấy nói, hắn nắm bắt được thông tin rất quan trọng.

Lão đại, kiếm.

Hoắc Triệu Uyên nhìn về phía Tống Anh, xoa ấn đường.

Tống Anh là ai? Lão đại kia? Là nàng trong mơ? Hay là người khác?

Thập Doanh thấy hắn không cản đường thì đi vòng qua hắn rồi bước vào phòng Tống Tuân.

Tống Tuân còn đang ngủ, Thập Doanh suy nghĩ giây lát rồi phất chút xíu yêu lực lên ấn đường của hắn: "Này, đồ nhát gan! Mau rời giường đi!"

Tống Tuân hoảng sợ, lập tức mở to mắt.

"Cố cô nương?" Tống Tuân lập tức nhìn trái nhìn phải, "Sao cô nương lại ở trong phòng của ta? Cô nương mau đi ra ngoài đi..."

"Thư sinh cổ hủ." Thập Doanh trợn to mắt: "Muội muội ngươi ở bên ngoài, không muốn dọa chết nàng thì đi theo ta."

"Ngươi..." Đồng tử của Tống Tuân co lại, "Yêu quái?"

"Đúng vậy.

Cùng ta ra ngoài giải sầu, ta luyện gan cho ngươi!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 890: Quà


Thập Doanh nói xong, hoàn toàn không đợi Tống Tuân gật đầu đồng ý đã kéo người từ trên giường xuống, vì để Tống Anh yên tâm mà còn ép hắn chải tóc và thay quần áo sạch sẽ.

Tuy bước chân hơi loạng choạng nhưng dù sao cũng vừa mới ngủ dậy nên lúc này trông có chút tinh thần hơn.

"Ngươi, ngươi đừng làm hại muội muội ta.

Ta nghe lời ngươi." Vẻ mặt của Tống Tuân rất nghiêm túc.

"Được." Thập Doanh cực kỳ dễ nói chuyện.

Hai người sóng vai ra khỏi phòng, sau đó, Thập Doanh phất tay với Tống Anh, xem như đang ra ngoài ngắm phong cảnh.

Lúc này, đầu óc của Tống Tuân không được minh mẫn lắm, cũng không nghĩ tới chuyện vì sao Tống Anh lại không ngăn cản hai người trai đơn gái chiếc.

"Đồ nhát gan, chuyện ta ăn thịt người đáng sợ như vậy sao?" Thập Doanh khoanh tay trước ngực, "Tướng ăn của ta đã rất văn nhã rồi, chỉ nuốt thẳng một cái mà thôi, không hề nhai kỹ nuốt chậm.

Ngươi có gì không chấp nhận được?"

"..." Mí mắt của Tống Tuân giật giật.

Tay run rẩy.

"Lúc loài người các ngươi ăn thịt những loài động vật khác còn rất thích thú mà, phát minh ra đủ loại phương pháp nấu nướng.

Vì sao ta không được ăn các ngươi?" Thập Doanh hỏi tiếp.

"..."

"Vì sao ngươi không nói lời nào? Chẳng lẽ đang khinh thường ta!?" Thập Doanh hơi không vui, "Đúng là đồ nhát gan.

Ngươi còn là nam nhân đấy.

Sao lại vô dụng như thế hả?"

"Tại hạ, tại hạ chỉ là chưa từng thấy ai ăn thịt người nên mới nhất thời không chấp nhận được." Tống Tuân vô cùng ấm ức.

"Chẳng phải thấy thêm mấy lần là được rồi sao? Chỉ mấy tiểu yêu quái mà đã khiến ngươi sợ tới mức không đứng dậy nổi.

Ngươi nhát gan như vậy thì sao có thể làm chuyện lớn được?" Thập Doanh xụ mặt dạy dỗ, "Hơn nữa, ngươi còn chưa cảm ơn ta đấy.

Nếu hôm đó không có ta thì cơ thể nhỏ bé của ngươi đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi! Cô nương yêu dấu của ngươi cũng đã bị người khác làm nhục rồi!"

"Cố cô nương không phải cô nương yêu dấu của tại hạ..."

"Lão nương nói phải thì là phải! Ngươi còn không vui? Nàng có gì không tốt!?" Thập Doanh vừa nghe vậy thì lập tức ồn ào.

Tống Tuân mím môi.

Thập Doanh nói xong cũng cảm thấy có lẽ mình hơi hung dữ nên hạ thấp giọng: "Tiểu thư sinh, ngươi sợ cái gì? Ngươi nhìn ta một cái đi, ta và ngươi giống nhau mà.

Ta cũng có thể biến thành con người, chẳng qua hôm đó ta ăn nhầm mà thôi.

Nể tình ta cứu ngươi một mạng, ngươi không thể không sợ ta sao?"

"Chuyện này... không phải chuyện mà tiểu sinh có thể khống chế được." Lục phủ ngũ tạng của Tống Tuân đều run rẩy.

"Vậy được thôi, mấy ngày tới, ngươi nhìn ta nhiều vào.

Nhìn nhiều thì sẽ không thấy đáng sợ nữa." Thập Doanh thở dài, "Ta chính là Thập Doanh, dị thú do trời đất sinh ra, được sinh ra từ ngọn lửa dưới đáy biển, có sức mạnh của nước và lửa.

Trong số các yêu quái, ta to lớn và mạnh mẽ nhất..."

Tống Tuân luôn cảm thấy yêu quái này dùng khuôn mặt của Cố tiểu thư nói mình to lớn và mạnh mẽ rất là... quái dị.

"Lúc ở nhân gian, ta sẽ bị áp chế pháp lực, không thể tặng cho ngươi món quà đặc biệt hơn.

Bây giờ ta thấy ngươi sợ hãi quá mức nên sẽ tặng cho ngươi một cảnh đẹp để trấn an.

Sau khi xem xong, ngươi không được khóc lóc làm loạn nữa!" Thập Doanh hừ một tiếng, sau đó sử dụng yêu lực khiến phạm vi trăm thước xung quanh đột nhiên trở nên tối đen, sau đó, giữa không trung xuất hiện pháo hoa rực rỡ.

Vô số điểm sáng bay lất phất, đẹp không sao tả xiết.

"Ngươi chớ có sờ.

Lửa này dính vào người ngươi sẽ làm tên mọt sách như ngươi bỏng rát đấy." Trong lúc Tống Tuân còn đang sững sờ, Thập Doanh lại bổ thêm một câu.

Nhất thời, Tống Tuân hận không thể co rúm người lại.

Chẳng lẽ yêu quái này đang tra tấn hắn!?

"Ngươi, ngươi muốn thế nào... Chỉ cần ngươi không làm hại người nhà của ta, muốn, muốn chém muốn giết... đương nhiên muốn làm gì cũng được... Chỉ cần không nhai kỹ nuốt chậm là được..." Giọng của Tống Tuân nhỏ như tiếng muỗi kêu.

"Sao con người ngươi lại không hiểu chuyện thế! Ta đang dỗ ngươi! Dỗ ngươi mà ngươi cũng không nhận ra sao?!" Thập Doanh vô cùng ấm ức, "Ngươi xem, ánh sáng này đẹp hơn pháo hoa của loài người các ngươi đúng không!? Hơn nữa, ta không dịu dàng sao? Ta đã không hung dữ với ngươi rồi, cũng không ăn ngươi.

Ngươi nói vậy chẳng lẽ là muốn khiêu khích ta sao!"
 
Back
Top Bottom