Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 871: Người nhà


Nam nhân kia không hề gấp gáp, giơ tay lên ra lệnh: "Nhúng roi vào nước muối, quất thật mạnh cho ta.

Nếu chết thì ném vào bãi tha ma.

Chỉ là một cái mạng ti tiện mà thôi, không ảnh hưởng gì đến lão tử."

"Khoan đã! Tổ, tổ phụ của ta là Quốc Công! Các ngươi dám động vào hắn thì tổ phụ sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

Cho dù có phải đào ba thước đất cũng sẽ lôi các ngươi ra!" Cố Minh Bảo cắn răng nói.

"Quốc Công?" Người nọ sửng sốt, hiển nhiên cũng hơi kiêng kị, nhưng sau đó lại cười: "Tiểu cô nương, khinh bọn ta ngốc à? Nếu tổ phụ ngươi thật sự là Quốc Công gia thì lão tử càng phải đánh chết hắn rồi bán ngươi đi thật xa."

"Cô nương nhà Quốc Công nhất định vô cùng quý giá.

Nhìn là biết ngươi vẫn còn trinh.

Ngươi ngoan ngoãn hầu hạ gia đêm nay trước, sau này cho dù ngươi là ai thì cũng không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa!" Gã ta dừng một chút rồi ra lệnh: "Đánh!"

Gã vừa dứt lời, chiếc roi kia lập tức "vụt" một tiếng lên người Tống Tuân.

Luồng sáng Thập Doanh chạy tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Nàng ấy lập tức không vui.

Mẹ! Nó!

Đó là người nhà của Yêu Đế nhà nàng ấy!

Luồng sáng rơi xuống người Cố Minh Bảo, yêu lực bị phong tỏa đột ngột thoát ra.

Hai mắt "Cố Minh Bảo" đỏ rực, nàng ấy cong môi cười lạnh: "Các ngươi… xong đời rồi!"

"Phựt" một tiếng, dây thừng trên người đã bị đứt đoạn.

Những nam nhân ở đó hoảng sợ, vội vàng nhìn sang.

Ánh mắt của Thập Doanh vô cùng lạnh lùng, nàng ấy vừa nhấc tay lên, đằng sau đột nhiên xuất hiện mười lưỡi dao lửa, "vèo vèo" bay ra ngoài, lao đến cổ của những nam nhân đó.

"Yêu quái ——"

Bọn họ tè ra quần.

Tống Tuân cũng hoảng sợ.

Nếu có thể chạy thì có lẽ hắn cũng chạy trốn rồi.

Thế nhưng, lúc này hắn đã bị người ta trói lại nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Minh Bảo cắt đầu mười người chỉ trong nháy mắt!

Như vậy còn chưa hết, những cái đầu kia lơ lửng giữa không trung rồi bay tới chỗ Cố Minh Bảo.

Đằng sau nàng ấy đột nhiên xuất hiện mười cái đầu rắn khổng lồ, mỗi một tiếng "oàm" là một lần nuốt một thi thể vào trong bụng.

"Đám rùa rụt đầu chết tiệt! Yếu ớt như vậy mà cũng dám uy h**p ta?" Thập Doanh hùng hùng hổ hổ.

Nàng ấy chỉ mới sử dụng một chút yêu lực mà thôi, nhưng lúc này lại hơi thở gấp, xem ra không thể dùng cách này để giết người rồi, chỉ có thể nuốt sống.

"..." Mí mắt của Tống Tuân giật giật.

Hoàn toàn không dám tưởng tượng có một ngày tiểu cô nương dịu dàng, đáng yêu đột nhiên ăn nói th.ô t.ục, còn biến thành một con quái vật khổng lồ, ăn thịt rất nhiều người!

Cái đầu rắn kích động kia há to cái miệng khổng lồ như vực thẳm, hút hết tất cả những người này vào trong bụng!

"Hơi mệt." Thập Doanh thở dài.

Hoạt động ở địa bàn của con người quá vất vả, ăn thịt người cũng phải tốn sức như vậy.

Bảo nàng ấy hóa thành hình người đánh tới đánh lui với bọn họ? Vậy thì mệt lắm!

Trông có vẻ như nàng ấy không hề lợi hại!

Gần như chỉ trong nháy mắt, Thập Doanh đã dọn sạch chỗ này.

Chỉ còn lại một mình Tống Tuân giương mắt nhìn nàng ấy.

"Ta không ăn ngươi, ngươi run cái gì chứ?" Thập Doanh cong môi cười, tiến đến gần rồi nhéo cằm Tống Tuân, "Ôi chao, trắng trẻo phết nhỉ?"

Nói xong, thè lưỡi li.ếm một cái.

"..." Mí mắt của Tống Tuân giật giật, sắc mặt hắn lập tức đỏ bừng, "Cố, Cố cô nương..."

"Một cái đầu đất.

Thật sự không có gì thú vị cả." Thập Doanh thở dài, "Cơ thể người phàm của lão nương khiến người ta yêu thích như vậy sao?"

"..." Hắn không hiểu.

"Cố Minh Bảo ấy, nàng có khiến ngươi rung động không?" Thập Doanh chọc chọc ngực Tống Tuân.

"..." Tống Tuân đã không còn bất cứ biểu cảm nào nữa.

Bây giờ nhất định là hắn đang nằm mơ.

"Ngươi cưới nàng đi?" Thập Doanh nói tiếp.

Nàng ấy muốn làm đại tẩu đáng yêu của Yêu Đế, cho dù chỉ là thân xác con người của nàng ấy...

Nếu có quan hệ với Tống Tuân này thì cũng xem như nàng ấy là người nhà của lão đại đúng không?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 872: Yêu quái


Nghĩ như vậy, Thập Doanh cảm thấy vô cùng tuyệt vời.

"Ngươi, ngươi là ai..." sau khi có thể mở miệng, Tống Tuân nuốt nước miếng, căng thẳng hỏi, "Yêu, yêu quái?"

"Đương nhiên là yêu quái rồi! Ngươi bị ngốc à?" Thập Doanh ngước mắt lên, "Nhớ kỹ, lát nữa không được nói cho Cố Minh Bảo biết đã xảy ra chuyện gì.

Nếu không thì đến khi ta xuất hiện, ta cũng sẽ nuốt luôn ngươi vào bụng, xương cốt cũng không còn! Biết chưa?"

"Biết, biết rồi..." Mí mắt của Tống Tuân giật giật.

Không phải Cố Minh Bảo, không phải nàng ấy thì tốt rồi...

"Đồ nhát gan." Thập Doanh ghét bỏ liếc nhìn Tống Tuân một cái, sau đó đưa tay vỗ vỗ mặt Tống Tuân, "Đúng rồi, cũng không được nói cho muội muội ngươi biết có yêu quái ăn thịt người."

"..." Tống Tuân sao có thể không đồng ý được, "Được."

"Ngoan." Thập Doanh vui vẻ cười, nhưng nàng ấy và Cố Minh Bảo giống nhau như đúc nên nụ cười này trông vừa ngây thơ vừa đẫm máu.

Thập Doanh cởi trói cho Tống Tuân, nhìn vết thương trên người hắn, suy nghĩ giây lát rồi sử dụng yêu lực chữa lành tất cả vết thương.

Sau khi làm xong hết những chuyện này thì phong bế sức mạnh của mình một lần nữa.

Chỉ trong nháy mắt, Cố Minh Bảo ngã xuống đất.

"Cố cô nương!" Tống Tuân căng thẳng đến cực điểm, vội vàng lay nàng ấy.

Cố Minh Bảo mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau đó nhìn thấy Tống Tuân thì hỏi: "Tống Đại ca, có phải tổ phụ tới cứu chúng ta không?"

"..." Miệng Tống Tuân đắng ngắt, "Người xấu chạy hết rồi."

"Chạy rồi?" Cố Minh Bảo chậm chạp đứng lên, "Hả? Thật sao? Vì sao vậy? Đúng rồi, hình như lúc nãy ta thấy bọn họ đánh ngươi.

Ngươi sao rồi!?"

"A? Vết thương đâu?" Cố Minh Bảo sửng sốt.

"Không bị đánh.

Có thể do ngươi quá căng thẳng rồi ngất đi nên nghĩ nhiều thôi." Tống Tuân mặt dày nói dối, "Sau khi ngươi ngất xỉu, có một... đại hiệp tới đây, đánh đuổi bọn họ đi hết rồi.

Chúng ta cũng mau đi thôi.

Ta đã bảo nha hoàn quay về báo cho tổ phụ của ngươi, chắc hẳn bọn họ đã bắt đầu tìm ngươi khắp nơi rồi."

Tống Tuân nói xong những lời này thì sau lưng túa ra mồ hôi lạnh.

Sợ Cố Minh Bảo không tin.

Tuy Cố Minh Bảo biết mình dễ gặp nguy hiểm nhưng cũng biết vận may biến nguy thành an của bản thân rất tốt nên nàng ấy lập tức gật đầu, tin những gì Tống Tuân nói.

"Vậy thì phải đa tạ vị đại hiệp kia rồi." Cố Minh Bảo thở hắt ra, "Tống Đại ca, ta sẽ giải thích chuyện này với người nhà.

Ngươi chớ có tự trách, thật ra là do ta ham chơi, chạy ra ngoài nên mới liên luỵ đến ngươi."

Giờ phút này, thật ra Tống Tuân đã hơi ngây ngốc, đại não không hoạt động kịp.

Chỉ biết lắc đầu, cái gì cũng không nói.

Cố Minh Bảo chỉ cho rằng Tống Tuân như vậy là do bị sợ hãi.

Dù sao cũng là người đọc sách, lá gan khó tránh khỏi hơi nhỏ.

Nhưng Tống Tuân luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng... nhưng lại không nghĩ ra được.

Chỉ ngây người chờ Cố Minh Bảo sửa soạn lại quần áo và tóc tai rồi đưa nàng ấy ra khỏi đại viện tử này, lập tức đi đến chỗ tuần vệ.

Giờ phút này, quả nhiên bên ngoài đã giới nghiêm khắp nơi.

Cố Minh Bảo vừa xuất hiện đã được đón đi ngay lập tức.

Tống Tuân nhìn bóng dáng nàng ấy rời đi, đột nhiên trong đầu lóe lên.

Nàng ấy... dường như không hề sợ hãi?!

Cho dù nàng ấy có hai mắt đẫm lệ, rưng rưng muốn khóc nhưng nghĩ kỹ lại thì từ đầu tới cuối, nàng ấy chỉ hơi căng thẳng mà thôi, không hề sợ hãi như người bình thường?!

Thậm chí, khi hắn nói có đại hiệp xuất hiện, vậy mà nàng ấy không hề mảy may nghi ngờ?

Bình thường, khi nữ tử gặp phải chuyện này, cho dù nguy hiểm đã qua nhưng chắc hẳn vẫn rất sợ hãi, run rẩy không thể nào dừng lại được!

Nhưng Cố Minh Bảo, nàng ấy quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống người thường...

Yêu, yêu quái?

"Bịch" một tiếng, Tống Tuân té xỉu dưới đất.

Cũng không phải bị Cố Minh Bảo dọa sợ mà là tinh thần của hắn bị căng thẳng quá mức nên lúc này mới ngất đi mà thôi.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 873: Đại hiệp giang hồ


Đến khi Tống Tuân mở mắt ra thì thấy mình đã ở nhà, đối diện chính là ánh mắt quan tâm của Tống Anh.

"Muội muội, có, có... yêu ——" Tống Tuân mở miệng hô lên, nhưng nói được một nửa thì vội vàng nuốt ngược xuống bụng, đổi giọng: "Có... thuốc không? Loại giúp bình ổn tâm trạng ấy..."

"..." Mí mắt của Tống Anh giật giật.

Nếu nàng không nhìn lầm thì ca nàng đang run đúng không?

Thập Doanh đi cứu người, hẳn là đã lộ nguyên hình nhỉ? Nàng luôn cảm thấy Tống Tuân muốn nói rằng có yêu quái, sao lại đổi giọng hỏi nàng có thuốc không?

"Ca ca ngất xỉu ở ven đường được người ta khiêng về.

May mà có người đi trên phố đã gặp huynh trong kỳ thi, cảm thấy huynh tuấn tú nên có ấn tượng sâu sắc, nếu không thì nhất thời không thể tìm thấy người nhà đâu." Tống Anh cười nói.

Tống Tuân hơi lúng túng.

"Đều do ta liên luỵ Cố cô nương.

Bây giờ là lúc nào rồi? Hiện tại, nàng thế nào rồi? Có bị sợ hãi không?" Tống Tuân hỏi thử.

"Đã qua một đêm rồi.

Nửa canh giờ trước, Cố gia phái người tới nói hiện giờ Cố tiểu thư rất khỏe, đại phu đã kiểm tra cho nàng rồi, không có gì khác thường.

Thật ra, nàng rất quan tâm đến sức khỏe của huynh đấy." Tống Anh trả lời.

Sắc mặt của Tống Tuân trở nên kỳ lạ: "Muội muội, muội có phát hiện ra dường như lá gan của Cố tiểu thư rất lớn không? Nhìn xinh xắn, lanh lợi, nhưng đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà trông chỉ hơi run một chút, không hề có phản ứng gì khác bình thường."

"Có lẽ do cô nương nhà Quốc Công gia đã thấy việc đời từ nhỏ chăng?" Tống Anh cười nói.

Thấy việc đời? Chẳng lẽ nhà Quốc Công đã ném tiểu thư tới chỗ người xấu để tôi luyện lòng can đảm sao?!

"Hơn nữa, muội thấy lá gan của Cố Minh Bảo rất nhỏ mà? Là một người thích khóc." Tống Anh nói thêm.

"..." Tống Tuân lắc đầu.

Không đúng.

Đó không phải người thích khóc.

Nàng ấy chỉ trông dịu dàng, đáng yêu bên ngoài mà thôi, nhất định lá gan còn lớn hơn đại nam nhân như hắn.

Nhưng dù hắn có nói ra lời này thì Tống Anh cũng sẽ không tin, bởi vì Cố Minh Bảo thật sự tạo cho người ta cảm giác rằng nàng ấy là một cô nương nhát gan.

Tống Tuân cũng không nói rõ là chỗ nào không đúng, chỉ cảm thấy rất bất thường.

Hơn nữa, hắn nhớ rõ hình như con yêu quái kia có nói một câu.

Cơ thể con người... Cơ thể con người của nàng ấy?

Vậy là có ý gì?

Chẳng lẽ Cố Minh Bảo là đồ bổ mà yêu quái khổng lồ kia nuôi dưỡng?

Nghĩ như vậy, sắc mặt của Tống Tuân càng tái nhợt hơn nữa.

Tống Anh thấy sắc mặt của Tống Tuân liên tục biến hóa như thời tiết mùa hè thì trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng bề ngoài vẫn thản nhiên như thường.

Nàng chợt mở to đôi mắt vô tội, ngây thơ nhìn Tống Tuân, khóc lóc nói: "Ca ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Thật sự làm muội sợ muốn chết..."

"..." Nàng đột nhiên trở nên yếu đuối khiến Tống Tuân hoảng sợ, hắn vội vàng nói: "Không có việc gì, không có việc gì! Chẳng qua là có mấy tên bắt cóc bắt được bọn huynh nhưng bọn chúng đã bị hạ gục rồi!"

"Ca ca đánh đuổi bọn họ sao?" Tống Anh ngây thơ hỏi.

Mặt Tống Tuân đỏ lên: "Không phải... Là, là một vị đại hiệp giang hồ tới đánh đuổi bọn chúng..."

Đại hiệp giang hồ?

Tống Anh suýt nữa thì phụt cười.

Nhưng Tống Tuân nói là... đại hiệp thì là đại hiệp!

Tống Tuân thấy Tống Anh không tin thì cũng hơi nóng nảy: "Thật sự là một đại hiệp mà! Nếu không phải là đại hiệp thì còn có thể là gì chứ? Cũng không thể, cũng không thể nào là yêu ma quỷ quái đúng không?"

Nói xong thì dè dặt nhìn Tống Anh, trong lòng thầm nghĩ, nàng tuyệt đối đừng tin lời này.

Tống Anh cảm thấy Tống Tuân bịa chuyện quá vất vả, mà nàng luôn đồng cảm với người bịa chuyện nên rất nghiêm túc gật đầu: "Ca, muội biết rồi! Chính là đại hiệp làm!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 874: Có gì tốt


Tống Tuân thở phào một hơi.

Tống Anh cho người mua thuốc giúp bình ổn tâm trạng về, nấu mấy chén cho hắn uống.

Không biết do tác dụng của tâm lý hay thuốc này thật sự hiệu quả mà tình trạng của Tống Tuân đã khá hơn trước một chút.

"Muội muội, muội và Cố tiểu thư có quan hệ rất tốt, bình thường nàng... có gì đặc biệt không? Chẳng hạn như cực kỳ thích... chọc rắn linh tinh..." Tống Tuân hỏi.

"Đúng vậy.

Từ nhỏ nàng đã thường xuyên mơ thấy rắn." Tống Anh không hề giấu giếm.

Tống Tuân nghe vậy thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Một lát sau, hắn nói: "Lần sau gặp Cố cô nương, muội có thể giúp huynh đưa cho nàng một thứ không... À, dùng danh nghĩa của muội muội đưa cho nàng cũng được."

Tống Anh nghi ngờ nhìn hắn.

Sau đó thấy hắn thần thần bí bí nói: "Chẳng phải đang đầu xuân sao... Bây giờ đang là lúc rắn rết, côn trùng, chuột kiến chạy khắp nơi, cho nên... làm phiền muội muội đưa cho nàng mấy bao bột hùng hoàng để xua đuổi côn trùng.

Đúng rồi, lập tức cho người đi mua đi.

Muội muội nhớ mua thêm mấy bao để hai chúng ta cũng dùng để phòng thân."

* Hùng hoàng: có tác dụng giải độc, diệt côn trùng, làm khô ẩm và tiêu đờm, tiêu trừ bệnh sốt rét

"..." Tống Anh rất tò mò rốt cuộc Tống Tuân đã nhìn thấy cái gì.

Cũng trách nàng.

Lúc Thập Doanh bay đi, đáng lẽ nàng phải nhắc nhở một tiếng, cho dù muốn cứu người thì cũng không được biểu hiện quá khác thường như vậy, lén lút đánh đấm là được rồi, tuyệt đối không được để lộ nguyên hình.

Đáng tiếc, bây giờ đã muộn.

Trong lúc Tống Tuân miên man suy nghĩ thì Cố Minh Bảo ở Quốc Công phủ cũng không khác gì.

Tối qua sau khi trở về, nàng ấy lập tức được người nhà hỏi han ân cần, sau đó bị trách mắng một trận, nha hoàn cũng bị tra hỏi một phen, cuối cùng bại lộ chuyện nàng ấy và Tống Tuân hẹn gặp nhau.

May mà nàng ấy tỏ ra mình sợ hãi quá mức nên chỉ bị trách mắng mấy câu mà thôi.

Còn những chuyện khác, người nhà cũng chưa kịp hỏi nhiều.

Lúc này, Cố Minh Bảo đang nằm nhoài người lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, ngẩn ngơ.

Nàng ấy có thể khẳng định rằng hôm qua mình đã nhìn thấy Tống Tuân bị người ta đánh.

Một roi kia quất xuống, máu thịt lẫn lộn.

Hơn nữa, những người đó cực kỳ xấu xa, còn nhúng roi vào nước muối!

Nhất định rất đau.

Nhưng vì sao sau đó trên người Tống Tuân không hề có bất cứ dấu vết nào?

Hơn nữa...

Thật kỳ lạ.

Sao nàng ấy lại đột nhiên ngất xỉu chứ? Đến khi nàng ấy tỉnh lại thì trong sân đã không còn ai.

Lúc ra ngoài, nàng ấy đã nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy trên mặt đất có máu nhưng không có thi thể, cái sân kia yên ắng một cách kỳ lạ.

Ngoài ra, thời gian cũng không đúng.

Trước khi bị người ta kéo vào sân, nàng ấy thấy bên đường có người diễn xiếc, biểu diễn trò đập vỡ tảng đá lớn trên ngực.

Đến khi nàng ấy ra ngoài, tảng đá lớn kia mới được dọn xuống khỏi người, sau đó thu tiền của những người đứng xem.

Trừ đi thời gian nàng bị nhốt trong phòng...

Tính như vậy, đại hiệp kia từ trên trời giáng xuống, vừa xuất hiện đã lập tức dọa mọi người bỏ chạy?

Ngay cả thời gian đánh nhau cũng không có, thời gian chạy trốn cũng không có!

Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, nhất là vết thương trên người Tống Tuân...

Đang nghĩ ngợi thì Trung Quốc Công và Cố Minh Sơ tới.

"Đã trốn một đêm rồi, bây giờ con cũng đã nghỉ ngơi tốt, cũng nên nói với tổ phụ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đúng không?" Trung Quốc Công tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, "Tiểu tử Tống gia kia có gì tốt? Tuy rằng thi đậu tiến sĩ, cũng đứng thứ tư, nhưng con là tôn nữ của ta, cho dù có kết hôn với người đọc sách thì cũng nên kết hôn với Trạng Nguyên chứ!?"

"Tổ phụ, tân khoa Trạng Nguyên đã ba mươi mấy rồi.

Người nỡ lòng sao?" Cố Minh Bảo vội vàng nói.

"..." Trung Quốc Công hừ một tiếng, "Rốt cuộc Tống Tuân kia có gì tốt!? Ta nghe ca ca con nói, hắn vai không thể khiêng, tay không thể xách! Yếu đuối vô cùng, còn không bằng muội muội hắn nữa!"

"Nếu có nam tử như muội muội hắn thì con đã sớm gả cho người đó rồi, nào phải kén cá chọn canh nữa chứ..." Cố Minh Bảo bĩu môi.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 875: Không phải người đó thì không gả


Nghe thấy lời này, toàn thân Trung Quốc Công đều cảm thấy không ổn.

Cố Minh Sơ cũng hoảng sợ, không ngờ muội muội hắn lại thích loại nam tử gian tà như Tống Anh?!

Nghĩ đến Tống Anh, Cố Minh Sơ lập tức nhớ đến khoảng thời gian mà mình cắt lông dê.

Nếu chỉ như thế thì cũng thôi đi, nhưng còn có cảnh tượng phải nhìn người khác ăn uống thỏa thích trong khi bản thân một miếng cũng ăn không vô.

Thế nhưng, nghĩ đến đây, Cố Minh Sơ cảm thấy Tống Tuân cũng không đáng ghét như vậy.

Dù sao khi đó cũng có Tống Tuân cùng chịu tội với hắn, nếu không, chỉ có một mình hắn nhìn người khác ăn cơm thì mới là xấu hổ.

Hơn nữa, Tống Tuân này còn xui xẻo hơn hắn.

Lúc ở nhà, nhất định thường xuyên bị muội muội bắt nạt.

Tống Anh kia không giống như muội muội hắn, hiểu chuyện, đáng yêu, dịu dàng, lương thiện...

"Bảo Nhi, tôn nữ ngoan của ta, con có biết hôm qua suýt nữa đã xảy ra chuyện lớn rồi không! Tống Tuân hoàn toàn không có năng lực bảo vệ con!" Trung Quốc Công thở dài, "Vào thời điểm then chốt như vậy, ngoại trừ biết đi tìm người khác thì hắn còn có thể làm gì chứ? Cũng chỉ có thể cùng con chịu khổ thôi!"

"Nhưng con cảm thấy như vậy cũng khá tốt mà.

Trên đời này có bao nhiêu nam tử bằng lòng chịu khổ chịu nạn cùng với thê tử chứ? Tống Tuân đích thân đuổi theo đã chứng tỏ hắn rất có trách nhiệm và can đảm.

Hắn lại biết cố gắng, sau này nỗ lực hơn một chút, làm quan lớn.

Chẳng phải khi ra ngoài dẫn theo nhiều hộ vệ là được rồi sao?" Cố Minh Bảo nghiêm túc, "Nếu con thật sự muốn tìm người có thể bảo vệ con thì cũng đúng thôi.

Tổ phụ, người giúp con chọn một người trong số các hộ vệ đi, loại cao lớn, thô kệch, chỉ một bàn tay đã có thể bóp gãy cổ con ấy..."

"..." Trung Quốc Công tức đến mức không lời nào để nói.

"Thân phận của Tống Tuân thật sự hơi thấp..." Cố Minh Sơ dè dặt mở miệng.

"Ca ca và muội mệnh tốt, được đầu thai tốt mới có thể sống dưới sự che chở của tổ phụ.

Môn đăng hộ đối không sai, nhưng cũng không thể phủ định tất cả quý tử hàn môn.

Người từ nghèo khó bò lên trên thường ưu tú hơn nam tử xuất thân phú quý nhiều." Cố Minh Bảo nói tiếp.

Cố Minh Sơ nghe xong thì trợn tròn mắt, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ: Xong rồi!

Nhìn dáng vẻ này, quả thực chính là không phải người đó thì không gả!

Hắn hoàn toàn không ngờ sẽ có một ngày muội muội của mình cố chấp như thế!

"Sơ Nhi, rốt cuộc Tống Tuân này là người thế nào?" Trung Quốc Công vô cùng sốt ruột.

"Tống Huyền Thành quả thực là một người không tệ.

Trước đây, tôn nhi từng trò chuyện với hắn không ít, phát hiện tuy hắn xuất thân thấp hèn nhưng đọc nhiều sách vở, tính cách cũng không tệ, ôn hòa, nho nhã lại không cổ hủ.

Trong số những người đọc sách, bất kể là nhân phẩm hay học thức đều đáng khen." Tuy rằng trong lòng Cố Minh Sơ rất ghen tị nhưng hắn vẫn ăn ngay nói thật.

Nghe thấy hắn nói như vậy, Trung Quốc Công gật đầu: "Nếu như thế... thì để nhà hắn tới cầu hôn đi!"

"..." Cố Minh Sơ nheo mắt.

Cố Minh Bảo cũng ngây người: "Con còn chưa nói phải gả cho hắn mà?"

"Không phải con nói hắn ngàn tốt vạn tốt sao?!" Trung Quốc Công giận dữ.

"Do người nói Tống Tuân không tốt nên con mới giúp hắn biện bạch mà?" Cố Minh Bảo rất ấm ức, "Con vẫn chưa muốn gả cho người ta đâu... Tống Đại ca quả thực không tệ, nhưng hai bọn con vẫn chưa tới bước có thể bàn chuyện cưới hỏi.

Tổ phụ, người đừng lo lắng chuyện này, tự con hiểu rõ trong lòng."

Trước đây, tổ phụ nói Hoàng thượng muốn gả nàng ấy cho Hoắc Triệu Uyên, nàng ấy suy nghĩ cho tổ phụ nên đương nhiên sẽ nghe lời.

Hơn nữa, vốn dĩ nàng ấy không còn sống được bao lâu, gả cho ai cũng giống nhau.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, nàng ấy không cần hy sinh hôn sự của mình vì gia đình nữa.

Nếu như thế thì sao phải gấp gáp làm gì?

Trung Quốc Công bị tôn nữ vô tâm này chọc giận đến mức ăn không ngon.

Còn Cố Minh Bảo lại tung tăng nhảy nhót chứng minh bây giờ mình rất khỏe, lại nhất quyết đòi ra ngoài.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 876: Thật đáng thương


Đương nhiên, lần này nàng ấy không đi xa, chỉ muốn đi gặp Tống Anh mà thôi.

Hơn nữa, nàng ấy cũng sợ gặp phải chuyện như ngày hôm qua nên nhờ tổ phụ chuẩn bị cho nàng ấy rất nhiều đả thủ để đề phòng.

Đoàn người đông đúc của Cố Minh Bảo hùng hổ đi tới Tống gia.

Giờ phút này, trước mặt Tống Anh là một bàn đầy bột hùng hoàng.

Sắc mặt nàng ấy hơi rối rắm.

"Đây là thứ gì?" Cố Minh Bảo không hiểu, tiến lên sờ cái bình kia.

Tống Anh thở dài, "Đây là bột hùng hoàng.

Không phải bây giờ là lúc vạn vật thức tỉnh sao? Để đề phòng yêu ma quỷ quái gì đó..."

"Là rắn rết, côn trùng, chuột, kiến mối đúng không?" Cố Minh Bảo cười cười, sau đó đột nhiên sửng sốt, nhìn Tống Anh: "Tống tỷ tỷ, hay là ngươi cũng phát hiện ra điều bất thường?"

"???" Tống Anh ngơ ngác, nàng chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà?

Cố Minh Bảo thần bí nói: "Tống tỷ tỷ, ca ca ngươi, hắn... không có gì khác thường chứ?"

"???" Tống Anh vẫn không hiểu gì.

"Không giấu giếm ngươi, ta thật sự rất không hiểu tại sao hôm qua ta lại ngất xỉu.

Hơn nữa... Rõ ràng Tống Đại ca đã bị thương, nhưng chỉ chớp mắt đã không nhìn thấy vết thương kia nữa! Thật sự quá kỳ lạ!" Cố Minh Bảo thở ngắn than dài, sau đó ngập ngừng hỏi: "Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Tống Đại ca là cao nhân đắc đạo gì đó sao? Hay là... yêu quái?"

"Ta biết ta không nên nói bậy về Tống Đại ca trước mặt ngươi, nhưng ta thật sự vô cùng tò mò.

Nếu Tống Đại ca thật sự là yêu quái thì ta cũng sẽ không sợ hắn, bởi vì dù sao thì cũng là hắn đã cứu ta.

Hơn nữa, nếu hắn là ca ca của ngươi thì hắn nhất định là một yêu quái tốt." Cố Minh Bảo nói xong, mang vẻ mặt mâu thuẫn ngửi thử bột hùng hoàng.

"Mùi này dễ ngửi không?" Tống Anh cười cười, không trả lời câu hỏi của nàng ấy, cũng không giúp Tống Tuân giải vây.

Bởi vì Tống Tuân không phải yêu quái mà là ca ca của yêu quái.

"Cũng không tính là khó ngửi.

Rắn thật sự sợ thứ này sao?" Cố Minh Bảo hỏi.

"Chắc là vậy." Tống Anh cũng chưa thử qua, nhưng nàng có thể khẳng định rằng đại yêu quái như Thập Doanh chắc chắn không sợ, trừ phi… là bột hùng hoàng được làm ra trong không gian, hiệu quả không giống nhau.

Tống Anh vừa mới dứt lời, Tống Tuân đã xông vào cửa: "Đã mua bột hùng hoàng về chưa?"

Vừa nói xong, đối diện với ánh mắt của Cố Minh Bảo, chân cẳng hắn lập tức mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.

Ngay sau đó, hắn vội vàng vịn khung cửa đứng dậy: "Thất, thất lễ rồi..."

"Tống Đại ca, ngươi không sao chứ? Chẳng lẽ hôm qua còn bị thương chỗ nào sao? Sao đang đi bình thường lại ngã chứ?" Cố Minh Bảo rất quan tâm.

"Không, không phải..." Tống Tuân có thể khẳng định chắc nịch rằng ban đầu bản thân mình có hảo cảm với Cố Minh Bảo.

Nhưng cho dù là ai nhìn thấy gương mặt này nuốt rất nhiều người vào bụng thì cũng không thể nào nảy sinh tâm tư tình cảm được nữa đúng không?!

Hơn nữa...

Tống Tuân nhớ tới việc hôm qua yêu quái kia đã li.ếm hắn một cái...

Thật sự có lỗi với Cố tiểu thư! Nếu không phải có yêu quái xuất hiện thì Cố tiểu thư cũng sẽ không mất danh dự như vậy!

May mà bản thân nàng ấy không biết!

Hắn có thể bảo đảm rằng cả đời sẽ không nói chuyện này ra ngoài!

Tống Tuân lảo đảo tiến lên, vội vàng ngồi xuống ghế, hai chân run rẩy không ngừng, một tay đè chặt chân, một cái tay khác cầm bình hùng hoàng lên, đưa cho Cố Minh Bảo: "Cố, Cố tiểu thư, thứ này tặng cho ngươi."

"Cho ta làm gì? Ta cũng không cần đến mà?" Cố Minh Bảo khó hiểu nói.

"Cần, cần dùng đến đấy!" Hai hàm răng của Tống Tuân va lập cập vào nhau, hắn cảm thấy bản thân mình thật sự quá mất mặt.

Sau khi lấy khăn ra lau mồ hôi và uống một ngụm nước, hắn mới cảm thấy khá hơn nhiều.

"Cầm lấy đi, ngươi xem ca ca ta gấp gáp thế nào kìa." Tống Anh vừa đồng tình với ca ca nàng, vừa tò mò rốt cuộc Thập Doanh đã làm gì.

Lá gan của Tống Tuân cũng không tính là nhỏ, sao lại bị dọa thành như vậy chứ?

Bây giờ còn không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Minh Bảo!

Thật đáng thương.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 877: Tiểu cô nương dịu dàng


Cố Minh Bảo thấy Tống Tuân trông vô cùng nghiêm túc thì ngoan ngoãn cất bình hùng hoàng vào trong ngực, sau đó ân cần hỏi: "Tống Đại ca, hay là ta mời thái y cho ngươi nhé?"

"Không cần đâu." Tống Tuân lập tức lắc đầu.

Hắn chỉ hơi sợ hãi mà thôi, không phải chuyện lớn!

"Vậy... ta có thể hỏi ngươi chuyện này không?" Cố Minh Bảo nghĩ nghĩ, "Ngày hôm qua, tất cả mọi người trong sân đều chạy hết rồi sao? Ta thấy trên mặt đất có không ít máu, chắc hẳn bị thương rất nặng.

Sao bọn chúng có thể chạy đi xa trong thời gian ngắn như vậy được? Hơn nữa... tổ phụ ta cũng nói với ta rằng chỉ bắt được mấy tên đồng lõa sau đó đã quay lại trong sân, không phải nhóm người đã bắt chúng ta."

"Choang" một tiếng, Tống Tuân không khống chế được, cái ly trong tay rơi xuống đất.

Sắc mặt đỏ bừng.

"Xin lỗi, chuyện, chuyện hôm qua, ta, ta thật sự không muốn nghĩ đến..." Tống Tuân khóc không ra nước mắt.

Trong đầu toàn là hình ảnh của mười cái đầu rắn.

Cố Minh Bảo thấy sắc mặt hắn thật sự rất tệ thì lập tức áy náy: "Là ta không đúng.

Tống Đại ca, ngươi đừng căng thẳng."

Tống Anh thở dài: "Hay là... huynh xin nghỉ thêm mấy ngày, đi đến thôn trang của muội tĩnh dưỡng đi?"

"Được, được." Tống Tuân lập tức gật đầu.

Thôn trang là nơi non xanh nước biếc, hắn nhất định sẽ không nghĩ đến chuyện yêu quái đáng sợ nữa.

Tống Tuân thật sự chật vật chạy đi.

"Tống Đại ca... hình như bị bệnh không nhẹ đâu.

Thật sự không cần mời đại phu sao?" Cố Minh Bảo cảm thấy bản thân mình đã liên lụy Tống Tuân, "Tống tỷ tỷ, đều do ta không tốt.

Vận may của ta cực kỳ kém, mỗi lần đi chơi đều xảy ra chút chuyện, từ nhỏ đã như vậy rồi.

Nếu không phải do ta thì bây giờ Tống Đại ca vẫn là một thiếu niên tiêu sái..."

"Ý của ngươi là bây giờ huynh ấy không còn tiêu sái nữa?" Tống Anh cong môi cười.

"Đó là điều đương nhiên..." Cố Minh Bảo cảm thấy bản thân mình thật sự không thể nói dối, thấy Tống Anh cười trộm thì cũng không nhịn được mà nở nụ cười: "Tống Đại ca như vậy... quả thực quá đáng yêu! Giống như đại cô nương vậy! Lần đầu tiên ta nhìn thấy nam nhân có biểu cảm như vậy đấy!"

Quả thực phức tạp tới cực hạn!

Vừa sợ hãi vừa căng thẳng, vừa lo lắng vừa ngượng ngùng.

Sao một người có thể có nhiều cảm xúc như vậy trong cùng một lúc chứ?

"Đúng rồi, ngươi nói ngươi từ nhỏ đã xui xẻo.

Vậy... ngươi chưa từng suy sụp sao?" Tống Anh hỏi một câu.

"Có. Khi còn nhỏ, ta đã mặc quần áo của ca ca, kết quả gặp nguy hiểm. Khi đó, ta cực kỳ tức giận... Nhưng cũng hơi kỳ lạ. Lúc ấy còn có một người xấu sau khi nhìn ta thì sợ tới mức tè ra quần rồi bỏ chạy đấy. Sau đó, ta nghĩ rằng may mà người bị bắt là ta, nếu là ca ca ta thì ta lại mất đi một người thân nên ta không còn tức giận như vậy nữa." Cố Minh Bảo nói.

Tống Anh nhướng mày.

Nàng đoán, chắc hẳn người xấu bị dọa chạy vì đã nhìn thấy Thập Doanh hiện thân đúng không?

Chỉ là lúc ấy Cố Minh Bảo đang tức giận nên hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của mình.

Hơn nữa, lúc ấy không có Luân Hồi Chủng nên năng lực của Thập Doanh không lớn, cho dù có hiện thân thì phản ứng cũng sẽ không quá rõ ràng.

"Thật ra thì mỗi lần ta gặp nguy hiểm đều sẽ biến nguy thành an.

Ngẫm lại những gì đã trải qua trước đây, ta cảm thấy vô cùng đặc sắc, k.ích th.ích hơn cuộc đời của những tiểu cô nương khác rất nhiều." Cố Minh Bảo nói tiếp.

Tống Anh mấp máy môi.

Cô nương làm tốt lắm.

Không hổ là tiểu cô nương dịu dàng của Thập Doanh.

Nhìn tính tình này đi, quả thực tốt đến mức khiến người ta hâm mộ.

Nếu đổi thành nàng, vừa ra khỏi cửa đã gặp phải chuyện xui xẻo như vậy thì có lẽ nàng sẽ buồn bực mắng trời trách đất, đã sớm bùng nổ từ lâu rồi.

Cố Minh Bảo không có mấy hảo bằng hữu ở kinh thành nên lúc này lại ăn vạ bên cạnh nàng không đi.

Tống Anh cũng đã quen, làm gì cũng thuận theo ý nàng ấy.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 878: Không ngoan


Cố Minh Bảo cũng biết rất nhiều lúc Tống Anh thích yên tĩnh nên sau khi trò chuyện với Tống Anh một lát thì dẫn nha hoàn đi xem hoa cỏ được trồng ở nhà Tống Anh, thậm chí còn muốn vào phòng bếp để xem thử có gì ngon hay không.

Lúc này, Tống Anh đi vào trong không gian.

Thập Doanh co lại thành một nắm, luồng sáng cũng không rực rỡ lắm, luôn khiến người ta cảm thấy dường như nàng ấy hơi chột dạ.

"Sao ca ca ta... lại bị dọa đến mức run rẩy hả?" Tống Anh cười tủm tỉm, ngồi dưới gốc Luân Hồi Chủng.

Chỗ đó được nàng bày một bộ bàn ghế đá, bên trên còn có bình trà.

Nàng chậm rãi uống trà.

Còn Thập Doanh ở trên cây lại im lặng.

"Làm gì rồi? Nói cho rõ ràng, nếu không thì sẽ ném văng ngươi ra ngoài." Tống Anh lạnh nhạt nói.

"Cũng không có gì... Chỉ là đã rất lâu rồi ta không đi ra ngoài, một khi cao hứng thì hơi mất kiểm soát, sơ ý để lộ nguyên hình.

Nhưng mà lão đại à, thật ra ca ca nhà ngươi rất can đảm đấy, nhìn thấy ta mà cũng không bỏ chạy!" Thập Doanh hoàn toàn bỏ qua chuyện Tống Tuân đã bị trói chặt lúc đó.

Tống Anh cau mày: "Còn gì nữa không?"

"Còn gì nữa? Không, không còn gì nữa mà." Thập Doanh ngượng ngùng.

Hơi thở của Tống Anh trở nên lạnh hơn, Thập Doanh cũng cảm nhận được nên vội vàng nói tiếp: "Còn nữa! Có, có! Chính là... Không phải những người đó đều là người xấu sao? Ta sợ bọn họ đi ra ngoài gây họa cho người khác, lại sợ có thể bọn họ đã nắm thóp gì đó nên mới... há miệng nhỏ ra... ăn bọn họ."

"..." Tống Anh nheo mắt.

Miệng nhỏ?

Nếu nàng không nhìn nhầm thì bản thể của Thập Doanh chắc hẳn là mười cái miệng máu to như cái chậu!

Chẳng trách!

"Người ngươi ăn là người xấu nên ta cũng không muốn ngăn cản ngươi, nhưng mà... ngươi làm trò trước mặt người khác là không đúng.

Tống Tuân là thư sinh, vốn nhát gan, bây giờ nhìn thấy ngươi làm như vậy khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên, hai mắt thâm đen, thật sự đáng thương!" Tống Anh hầm hừ, "Hơn nữa, hắn đã nhìn thấy ngươi ăn thịt người, lỡ như cảm thấy yêu quái chúng ta đều ăn thịt người thì phải làm sao đây?"

"Yêu quái chúng ta... vốn dĩ đều ăn thịt người mà..." Chẳng qua có một số yêu quái cảm thấy không được ăn thịt người nên mới không ăn mà thôi...

Chẳng hạn như người trước mặt...

Tống Anh nheo mắt: "Ngươi còn không ngoan ngoãn! Nếu lão tử còn nghe nói ngươi ăn thịt người một lần nữa thì ta sẽ ăn ngươi!"

"..."

"..." Hai vị tiên quân Linh Phong và Nguyên Sơn nghe thấy lời này thì có cảm giác như nghe thấy trẻ con đấu võ mồm.

Thập Doanh lập tức ngoan ngoãn: "Biết rồi... Không ăn thịt người..."

"Chúng ta làm yêu quái, trước đây cũng ăn thịt người như vậy sao?" Tống Anh cau mày.

"Thật ra cũng không phải.

Những thứ chúng ta ăn đều là tế phẩm do con người bên dưới dâng hiến.

Tuy nhiên, tế phẩm phải được chia cho ba giới Thần, Yêu, Ma nên không có bao nhiêu, không đủ đồ ăn ngon.

Thật ra yêu quái chúng ta ăn ít hơn, bởi vì chúng ta thích ở chung với con người, không giống Thần và Ma, một bên cao cao tại thượng, một bên hung mãnh vô tình.

Tình cảm của chúng ta đối với con người sâu đậm hơn một chút." Thập Doanh ngoan ngoãn trả lời.

Chẳng hạn như lão đại, nàng rất rảnh rỗi, lúc không có việc gì sẽ đi dạo giữa con người, thường xuyên phong ấn ký ức, không khác con người là bao.

Yêu giới bọn họ không có nhiều quy tắc, hơn nữa nàng là Yêu Đế, mặc dù không có ký ức thì cũng không dễ dàng chết đi được.

Vì vậy, tùy ý nàng.

"Ở thời đại tiến bộ, ngươi cũng xem như là yêu quái đã chết một lần, phải bắt đầu lại lần nữa, không được giữ lại tật xấu trước đây, tuyệt đối không được ăn thịt người.

Đặc biệt là khi ngươi dùng cơ thể con người xuất hiện trên thế gian, nhất định phải tuân thủ nguyên tắc của thế gian.

Nơi này có luật pháp, nuốt những kẻ ác vào bụng có gì thú vị? Bọn họ còn chưa cảm nhận được nỗi đau thì đã chết rồi, như vậy còn không thống khổ bằng những hình phạt chém ngang eo, quất roi, ngũ mã phanh thây… do con người phát minh."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 879: Thay đổi quá lớn


Nghe đến lời cuối cùng Tống Anh nói thì sắc mặt của hai vị thần tiên đều thay đổi.

Ban đầu, bọn họ cho rằng Tống Anh đang dạy dỗ đại yêu này nguyên tắc làm "yêu quái", nhưng nghe một hồi lại thấy không đúng.

Làm một người xấu, bị chém ngang eo, thậm chí ngũ mã phanh thây nào có thoải mái bằng việc bị Thập Doanh nuốt thẳng xuống bụng!?

Mà Thập Doanh lại liên tục gật đầu: "Người nói đúng.

Đều do ta nhất thời thèm ăn.

Ta bảo đảm về sau không bao giờ ăn thịt người như vậy nữa! Ta sẽ ném bọn họ đến chỗ quan phủ!"

Tống Anh hơi hài lòng gật đầu.

"Ngươi làm ca ca ta sợ.

Chuyện này phải làm sao đây?" Tống Anh than một tiếng.

"Chắc hẳn không có chuyện gì đâu? Ta thấy tên mọt sách kia rất dũng cảm..." Thập Doanh nói xong cũng cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng nói thêm, "Bây giờ, yêu lực của chúng ta đều không mạnh như trước, hơn nữa, Nhân giới còn được cấm chế bảo vệ.

Trước đây phải dùng rất nhiều bảo bối mới có thể tạo thành cục diện như hiện tại.

Bây giờ chúng ta không có nhiều bảo bối như vậy, muốn làm mưa làm gió ở Nhân giới quá khó khăn."

Nhớ trước đây, nàng ấy chỉ cần hắt hơi một cái là ở nhân gian sẽ lập tức xuất hiện một cơn đại hồng thủy.

Bây giờ thì sao? Đương nhiên không được như trước rồi.

Cho dù nàng ấy có hắt hơi mười cái thì một chút hiệu ứng mưa bụi cũng không có!

So sánh ra, cuộc sống bây giờ quá thê thảm!

Thập Doanh thở dài, nghĩ đến Tống Tuân đáng yêu kia thì nói: "Vậy hay là... ta đi tìm hắn tâm sự?"

"Ta cảm thấy ngươi không hù chết hắn thì trong lòng không cam tâm." Tống Anh chép miệng.

"Lão đại, ta nói nghiêm túc đấy.

Lúc ấy ta không nói với hắn được mấy câu nên hắn cảm thấy ta hơi hung dữ.

Nhưng nếu ta đi tìm hắn, dịu dàng một chút thì có lẽ hắn sẽ không còn cảm thấy yêu quái đáng sợ nữa." Thập Doanh nói.

Tống Anh bật cười một tiếng.

Dịu dàng một chút?

"Yên lặng theo dõi trước đã.

Nếu tình hình của Tống Tuân không ổn thì muốn tháo chuông cần tìm người buộc chuông.

Ngươi nhất định phải khiến người khác nhận ra rằng bản chất của yêu quái là chất phác và lương thiện, hiểu chưa?"

"..." Hai vị thần tiên nheo mắt.

Chất phác? Lương thiện?!

Không không không, nhất định là vị này đã nghĩ sai rồi.

Hai từ này trước nay chưa bao giờ được gắn với yêu quái cả!

Tống Anh nói gì thì Thập Doanh đáp nấy, trông cực kỳ ngoan ngoãn, nhưng Tống Anh vừa rời đi thì Thập Doanh lập tức trở nên ngang ngược hơn nhiều.

Nàng ấy nhìn liếc qua lồng giam lấp lánh, cười lạnh một tiếng: "Xem trò cười của lão nương có phải không? Khi nào lão nương khôi phục thể xác yêu quái sẽ gặm các ngươi trước! Lão đại chỉ nói rằng lão nương không được ăn thịt người chứ không hề nói rằng không được ăn thịt thần tiên!"

Hai vị thần tiên nghe xong thì trợn trắng mắt, trong lòng khó chịu.

Cùng lúc đó, Thần giới cuối cùng cũng đã phát hiện có hai thần tiên biến mất.

Sinh mệnh của thần tiên bọn họ rất dài, không nhìn thấy một thời gian ngắn cũng không có gì lạ, chỉ cho rằng người này đang ở nơi nào đó thanh tu hoặc bị chuyện gì đó làm trì hoãn.

Nhưng hai vị tiên nhân này phụ trách trông coi mệnh bàn của Thương Vi thần quân và những người có liên quan, bây giờ đột nhiên biến mất sẽ ảnh hưởng đến việc Thương Vi thần quân giết yêu quái.

"Có chuyện gì xảy ra với mệnh bàn này vậy? Không phải hai người này đã sớm gặp nhau rồi sao? Sao vẫn chưa đính hôn? Còn Tống thị này từ đâu nhảy ra thế? Sao lại trở thành thê tử của Hoắc Triệu Uyên?!"

Mệnh số thay đổi quá nhiều rồi!

Đúng ra thì bây giờ Hoắc Triệu Uyên và Cố Minh Bảo đã nảy sinh tình cảm với nhau rồi.

Cố Minh Bảo trời sinh mệnh số không tốt, sau khi đính hôn thì bị bắt cóc nên danh dự bị tổn hại, từ đó bại lộ chút lệ khí...

Còn Hoắc Triệu Uyên lúc này lẽ ra đang trấn an nàng ấy, trở thành chỗ dựa lớn nhất trong lòng nàng ấy.

Sau đó, hai người liên tiếp hiểu lầm nhau.

Cố Minh Bảo liên tục chịu đả kích, tâm trí có mạnh mẽ hơn nữa cũng không chịu nổi, nhất định sẽ bại lộ yêu khí.

Cuối cùng, nàng ấy bị đích thân Hoắc Triệu Uyên gi.ết ch.ết.

Như vậy mới đúng chứ?!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 880: Không đồng ý


Mọi diễn biến đã được chuẩn bị xong xuôi hết rồi, nhưng bây giờ lại hoàn toàn lệch khỏi kế hoạch ban đầu?

"Có phải cần bẩm báo chuyện này lên trên không?" Mấy thần tiên nhìn tình hình hiện tại, trong lòng rất bất an.

Tuy rằng thần tiên bọn họ có thể thay đổi mệnh bàn, nhưng mệnh do trời định, không thể thay đổi quá nhiều, nếu không sẽ bị phản phệ.

Chẳng hạn như Tống Tuân bị bắt cóc cùng với Cố Minh Bảo, mệnh bàn của hắn đã tự thay đổi.

Cuộc đời của hắn vốn dĩ thê lương, đến năm hai mươi lăm tuổi mới muốn đọc sách, dốc hết tâm huyết học hành năm năm, cuối cùng thi đậu tú tài, nhưng lúc này, sức khỏe đã như ngọn đèn cạn dầu, phải chết rồi mới đúng!

Nhưng bây giờ...

Vì sao mệnh cung lại thấp thoáng ánh tím? Nếu cứ tiếp tục phát triển theo chiều huớng này thì cho dù phong hầu bái tướng cũng không ngoài ý muốn?!

"Sao lại không tìm thấy mệnh bàn của Tống thị này?" Đột nhiên có người hỏi một câu.

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người trong Thiên Cơ Cung không ngừng tìm kiếm, nhưng tìm tới tìm lui trong vô số mệnh bàn đã qua luân hồi lơ lửng giữa không trung vẫn không nhìn thấy mệnh bàn tương ứng với Tống Anh!

"Không có mệnh bàn tức là người này tự nắm giữ số mệnh trong tay mình sao? Chúng ta không thể nào thay đổi được sao?"

"Hay là báo lên trên đi.

Ngàn ngàn vạn vạn năm nay, ngoại trừ mấy đại thần hạ phàm hoặc thánh tử nhân gian thì chưa từng xuất hiện tình huống này."

"Nhưng mà... báo lên ai đây?"

Thiên Cơ Cung bọn họ quản lý mệnh số của người phàm nên cũng không có địa vị quá cao ở Thần giới.

"Nếu Thương Vi thần quân là sư huynh chuyển thế của Phạn U thần quân thì... chi bằng hỏi ý y một chút?"

Nghe vậy, mọi người liên tục gật đầu.

Vì thế, chuyện này lập tức được đưa đến trước mặt Phạn U thần quân.

Vị Phạn U thần quân này được xem như là thần tiên sống lâu nhất ở Thần giới, ngay cả Thiên Đế đương nhiệm cũng trẻ tuổi hơn y không ít.

Nhưng người này không thích chuyện bên ngoài, dường như sức khỏe cũng không tốt, mặt còn bị huỷ hoại một nửa nên gần như chưa bao giờ rời khỏi động phủ, vĩnh viễn ở bên trong thanh tu.

Mặc dù vậy, vị này cũng là một trong những người đứng đầu toàn bộ Thần giới.

Mỗi khi có đại hội, tuy y không ra tham dự nhưng vẫn phải gửi một phần quà cho y.

Vì vậy, người của Thiên Cơ Cung quả nhiên không gặp được y, chỉ để lại lời nhắn.

Cuối cùng vẫn chỉ có thể bẩm báo lên lãnh đạo cấp cao nhất của Thiên Cơ Cung.

Vị lãnh đạo cấp cao nhất này cũng rất bất đắc dĩ, sau khi suy nghĩ thì phái thêm hai thần tiên hạ phàm, bất kể thế nào cũng phải gán ghép Cố Minh Bảo và Hoắc Triệu Uyên thành đôi.

Cho dù không ghép đôi thành công thì cũng phải nghĩ cách để Cố Minh Bảo lộ ra lệ khí và khiến Hoắc Triệu Uyên đích thân gi.ết ch.ết nàng ấy!

Sở dĩ người khác không được là bởi vì thể chất của Hoắc Triệu Uyên khác biệt.

Những tiểu thần tiên khác hạ phàm không có năng lực hoàn toàn gi.ết ch.ết một đại yêu quái, cùng lắm chỉ có thể đánh tan hoặc trấn áp yêu linh mà thôi.

Đương nhiên, các vị đại thần tiên khác sẽ có năng lực này...

Nhưng ngoại trừ Thương Vi thần quân này mới chuyển thế hóa thần, tâm trí chưa thành thục, lòng dạ như tảng đá, dễ lừa dối thì người khác hoàn toàn không có hứng thú với việc hạ phàm.

Chẳng hạn như Phạn U thần quân, nếu y ra mặt thì còn phải tốn nhiều công sức như vậy sao? Tiên lực còn mạnh hơn Thương Vi chuyển thế nhiều, tùy tiện ra tay thì nhất định đại yêu sẽ bị tiêu diệt!

Nhưng vấn đề là người ta không đồng ý!

Thế là có thêm hai tiểu thần tiên xui xẻo bị phái xuống thế gian.

Vèo vèo bay đến cạnh Hoắc Triệu Uyên.

Lần này, Hoắc Triệu Uyên... nhìn thấy.

Hắn đã tập luyện theo cách tu tiên mấy ngày nay, đúng là cảm thấy vô cùng thoải mái, chẳng qua là trước đây chưa từng sử dụng.

Bây giờ, trước mắt đột nhiên xuất hiện hai vị thần tiên, hắn có thần lực hộ thân nên lúc này mới có thể cảm ứng được.

"Hay là... hai người chúng ta đánh ngã thần quân, chờ đến nửa đêm thì khiêng Cố Minh Bảo kia lên giường của hắn?"

Hoắc Triệu Uyên đang giả vờ không nhìn thấy, nghe được lời này thì sắc mặt lập tức đen như mực.
 
Back
Top Bottom