Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 601: Gãi đúng chỗ ngứa


Nghĩ như vậy, Tống Anh cũng không khuyên nhủ nữa.

Có khuyên nhủ cũng vô dụng, còn không bằng... cố gắng một chút, kiếm thêm nhiều tiền, làm hậu phương vững chắc ủng hộ Tống Tuân.

Ai bảo cái bánh trôi nhân mè đen* này là ca ca của nàng chứ? Chiếm thân phận của người ta thì phải gánh vác trách nhiệm của người ta đúng không? Hơn nữa, Tống Tuân làm vậy cũng là để trút giận cho nàng.

Mặc dù là vì nguyên chủ nhưng nàng thật sự cảm thấy không có gì khác nhau.

* bánh trôi nhân mè đen: chỉ người có bề ngoài hiền lành, ngoan ngoãn nhưng thực chất trong lòng có nhiều ý xấu

Tuy nhiên, bởi vì đột ngột bị vạch trần, tâm trạng của Tống Anh vẫn rất phức tạp.

Thở dài mấy hơi.

Lão gia tử tinh mắt nhìn thấy vậy thì nhất thời lo lắng, còn tưởng công danh của tôn tử này có gì không ổn, sợ tới mức lập tức gọi Tống Anh tới hỏi kỹ càng.

Đến khi biết không có bất cứ vấn đề gì thì ông trừng mắt nhìn Tống Anh.

Ngày tốt đẹp như vậy, thở dài cái gì?

Nên vui mừng!

Chẳng lẽ là nghĩ tới Hoắc Nhung?

"Đứa trẻ Hoắc Nhung kia ở bên ngoài kiếm tiền cũng là vì muốn ngươi và Lâm ca nhi sống thoải mái hơn.

Ngươi cũng nên thả lỏng, chớ có suy nghĩ lung tung." Sau khi tàn tiệc, Tống Lão Căn nói với Tống Anh.

Tống Anh nheo mắt.

Người nọ chính là bị nàng chọc tức nên mới rời đi, vì kiếm tiền lúc nào chứ?!

Thế nhưng, một tháng sau, Tống Anh hơi sững sờ.

Một tháng này, nàng chạy qua chạy lại khắp nơi, bình thường đều ở thôn trang, thỉnh thoảng thì quay về thôn hoặc đi lên trấn, cuộc sống tuy bận rộn nhưng rất thoải mái.

Nàng trăm triệu lần không ngờ được lại có một người gọi là "đồng liêu" của Hoắc Nhung tới đây.

Mang theo 100 lượng bạc trắng cùng... một đống thứ kỳ kỳ quái quái vào trong nhà, chỉ nói là Hoắc Nhung nhờ hắn đi tặng quà, ngoài ra không nói thêm gì cả.

Tiền thì nàng nhận được, nhưng đống đồ này...

Có một hộp trang sức nhỏ, vài cuộn tơ lụa tinh xảo, mấy quyển sách, còn có một túi hạt giống nhỏ cùng với... một bức họa rất dài!

Sau khi mở bức họa ra, có thể thấy được khí thế hùng vĩ của những ngọn núi trùng trùng điệp điệp, bao quanh là sương mù mờ ảo, à đúng rồi, còn có một vài người đang bay lượn giống như thần tiên cưỡi mây đạp gió.

Nhưng kỹ thuật vẽ chẳng ra gì, nàng luôn cảm thấy thứ gọi là núi tiên này quá mờ mịt, không thể nhìn thấy rõ.

Tống Anh cảm thấy chắc hẳn Hoắc Nhung đang cố ý châm chọc nàng.

Bởi vì nàng nói "người phàm và thần tiên khác nhau" nên hắn giận dỗi.

Tống Anh thở dài, ném bức họa sang một bên, sau đó xem thử hạt giống và sách vở.

Kết quả khiến nàng phải trợn tròn mắt.

Hạt giống thì không nói, nàng không nhận ra được nó là hạt giống của loại cây nào, nhưng mấy quyển sách này...

Gì đây?

"Nhật Nguyệt đồ", "Đông Cực đạo pháp", "Vạn pháp quy nhất"?

Đều là thứ vớ vẩn gì vậy?

Chết tiệt, người không có ở đây, ngay cả cơ hội hỏi chuyện mà nàng cũng không có!

...

Cùng lúc đó, Hoắc Triệu Uyên tính toán thời gian, có lẽ lúc này đồ đã đưa đến nơi rồi.

Món quà này của hắn chắc chắn hợp ý Tống Anh.

Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ mấy ngày, cảm thấy cái cớ "người phàm và thần tiên khác nhau" vẫn quá khác thường, nhưng nghĩ lại thì trước đó nha đầu này từng nói mình gặp được đạo sĩ nói bản thân có bệnh gì đó...

Còn muốn ăn thịt hắn, còn nói hắn là thần tiên chuyển thế...

Xâu chuỗi tất cả lại với nhau, hắn hiểu rồi.

Nàng có lòng tu tiên vấn đạo!

Nghĩ đến một tiểu cô nương trẻ tuổi như vậy lại có suy nghĩ già dặn như thế, hắn cảm thấy nha đầu này vừa đáng thương vừa thật đáng buồn.

Hiển nhiên là nàng đã bị Diên Bình hầu phủ kia tra tấn tới mức chán ghét thế gian, ngày thường trông vui vẻ hoạt bát nhưng thật ra trong lòng hoàn toàn trống rỗng...

Hoắc Triệu Uyên cũng không phải loại nam nhân keo kiệt.

Tuy cầu mà không được nhưng cũng hy vọng mọi chuyện của nàng diễn ra suôn sẻ, vì vậy...

Hắn gửi cho nàng "Tiên sơn đồ" được một cao tăng tặng từ nhiều năm trước cùng với mấy quyển sách không biết từ đâu ra.

Như thế cũng xem như gãi đúng chỗ ngứa.

Đọc sách tu đạo cũng có thể an ủi tâm hồn, đọc nhiều sách thì đầu óc không còn ngu ngốc như vậy nữa.

Còn chuyện "người phàm và thần tiên khác nhau"… Hừ!

Hoắc Triệu Uyên thở hắt ra.

Nếu hắn còn nghe thấy mấy lời kiểu này thì có thể sẽ không nhịn được mà muốn cạy đầu Tống Anh ra để xem bên trong có phải là một đống cỏ hay không!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 602: Tự sát


Lúc này, Tống Anh rất nghiêm túc mở sách ra đọc.

"Nhật Nguyệt đồ" này nói về mối quan hệ giữa trời đất và mặt trời, mặt trăng, ngoài ra còn giải thích về những thứ như âm dương.

Tóm lại, trong đây hoàn toàn không có những kiến thức khoa học ở kiếp trước, ngay cả ánh sáng mặt trăng được phản chiếu* cũng trở thành thứ vô cùng phi thường, có thể tẩm bổ vạn vật.

Thậm chí, ánh sáng của mặt trời, mặt trăng vào mỗi thời điểm và mỗi mùa khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau.

Vậy mà bên trong còn có một bộ châm ngôn vô cùng phức tạp mà nàng đọc không hiểu, có nội dung đại khái là hướng dẫn con người sử dụng ánh sáng của mặt trời, mặt trăng cho bản thân!

* Ánh sáng mặt trăng được phản chiếu: mặt trăng không có khả năng tự phát sáng, nó chỉ là một tấm gương phản chiếu ánh sáng mặt trời

Còn mấy quyển sách còn lại, chẳng hạn như quyển sách về đạo pháp kia, đều viết về những thứ huyền diệu giống như vậy.

Từ đầu tới cuối, chữ nào nàng cũng biết, nhưng khi ghép lại với nhau thì nàng hoàn toàn không thể nào hiểu được chúng đang nói gì.

Nhưng dù sao thì mấy thứ này cũng do thần tiên chuyển thế đưa cho nàng, lỡ như có ích thì sao?

Tống Anh nhìn chằm chằm "Nhật Nguyệt đồ" kia, cân nhắc một chút.

Ban ngày, nàng ngồi trong cái sân ở thôn trang nhà mình, hai chân khoanh lại, sau đó bắt đầu nghiên cứu sơ đồ vị trí huyệt đạo trên cơ thể trong cuốn sách y học mà mình đã mua về.

Nhưng nàng không biết trong cơ thể của mình có khí hay không.

Chỉ cảm thấy thứ nằm bên trong cơ thể mà nàng có thể điều khiển được là ánh sáng lúc đỏ lúc vàng kia.

Loay hoay một hồi, nàng thử điều khiển ánh sáng trong cơ thể đi tới các huyệt vị được viết trong sách.

Nhưng chỉ chốc lát sau, Tống Anh đã nằm vật ra.

Chỉ cảm thấy trong bụng bỏng rát như bị dội nước nóng vào khiến nàng lăn lộn dưới đất.

Ngưu Đại Lực và Thanh Liên chạy tới, thấy vậy thì đều suýt bị ánh sáng màu vàng lập lòe trên người nàng hù chết.

"Đại tỷ, ngươi làm gì vậy? Không phải là muốn tự sát đấy chứ?" Ngưu Đại Lực há hốc miệng, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

"Nói luyên thuyên! Ta chỉ là ăn no rửng mỡ, học thứ xui xẻo này thôi! Bỏng chết ta!" Trán Tống Anh ướt đẫm mồ hôi.

Thanh Liên vội vàng tiến lên: "Hơi giống lúc ăn phải thứ không nên ăn... Bây giờ phải làm sao đây? Hay là, hay là uống chút nước lạnh?"

Nếu nóng thì tưới chút nước xem sao...

Còn cần hắn nói chắc? Tống Anh lăn lộn mấy vòng thấy vẫn chưa đỡ hơn thì lập tức nhốt mình trong phòng rồi trốn vào không gian, ngâm mình trong linh tuyền!

Tuy uống linh thủy không có tác dụng gì nhưng dù sao đây cũng là một dòng suối, tắm một cái chắc chắn thoải mái hơn uống nước!

Quả nhiên, vừa vào trong nước, Tống Anh lập tức cảm thấy khá hơn nhiều.

Sau khi bình tĩnh lại, tâm trạng của nàng hơi hỗn loạn.

Thế nên... mấy quyển sách Hoắc Nhung đưa cho nàng thật sự có ích?

Tống Anh ngẫm nghĩ, bản thân cảm thấy bị nóng có lẽ là do nàng tu luyện ngay giữa trưa, một thời điểm không thích hợp...

Nàng nhớ rõ nhân sâm tinh từng nói buổi trưa có dương khí quá mạnh, mặc dù nó là thực vật nhưng cũng không nên phơi mình dưới ánh nắng quá gay gắt.

Bây giờ đã là tháng năm, quả thực hơi nóng.

Nếu bản thân nàng có thể tu luyện thành tiên thì còn cần gì tới thịt của Hoắc Triệu Uyên nữa chứ?

Hơn nữa... Hoắc Triệu Uyên cũng không phải Đường Tăng, lỡ như thịt của hắn hoàn toàn không có hiệu quả thì chẳng phải nàng đã mong đợi vô ích rồi sao?

Hơn nữa, nàng cũng không lớn gan như vậy.

Nếu có lựa chọn tốt hơn thì ai lại chọn ăn thịt của sinh vật là nửa đồng loại của mình chứ?

Vẻ mặt của Tống Anh rất nghiêm túc.

Sau khi thoải mái ngâm mình xong, nàng định tới khi trời hơi tối sẽ thử lại lần nữa.

Sau khi thử lại một lần, quả thật khoan khoái hơn nhiều, toàn thân ấm áp, không còn nóng bỏng như trước nữa.

Đây là quầng sáng của mặt trời, tới tối nàng còn phải thử quầng sáng của mặt trăng.

Trong sách nói không phải ngày nào mặt trăng cũng có quầng sáng.

Bình thường, chỉ có trước và sau trung thu hàng năm thì mặt trăng mới có quầng sáng dày đặc, có dinh dưỡng nhất, hình dạng và màu sắc cũng đẹp.

Còn ngày thường thì mặt trăng chỉ có quầng sáng mờ nhạt, người thường nhìn vào chỉ cảm thấy tối tăm, mờ mịt, nhưng trên thực tế thì cũng có thể nhìn ra ngũ sắc rực rỡ.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 603: Đều thành tinh hết rồi sao?


Tống Anh nhìn chằm chằm vào mặt trăng một hồi lâu, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng vào ngày thứ ba đã nhìn thấy một chút màu sắc đẹp mắt.

Nói cách khác, cuối cùng thì nàng đã điều khiển ánh sáng tới đúng huyệt vị rồi.

Khi Tống Anh nhập định*, đám Ngưu Đại Lực đều ngây người.

*Nhập định là trạng thái mà người tu hành thực hiện tinh tấn dụng công, hơi thở người thiền định dừng lại nhưng không phải chết hay mất đi tri giác.

Trong trạng thái này, người thiền định không còn vọng tưởng, không còn bị vướng bận hay phân tâm bởi điều gì.

Đối với Phật tử, thời gian nhập định có thể kéo dài trong tuần, tháng, năm hoặc thậm chí nhiều năm mà không có giới hạn.

Chỉ thấy dường như vầng sáng bạc trên không trung cao vời vợi đang lấp lánh, ánh sáng đổ xuống như nước, đều bị Tống Anh hấp thụ hết.

Không chỉ như thế, không bao lâu sau, mọi người nghe thấy tiếng sói hú từ trong ngọn núi cách đó không xa truyền đến, chốc lát sau lại có hàng trăm con chim bay từ trong rừng ra, che kín nửa bầu trời.

"Ta, ta biết Đại tỷ nhất định là một yêu quái cực kỳ lợi hại!" Nhịp tim của Ngưu Đại Lực tăng tốc.

Trong lòng Thanh Liên cũng vô cùng chấn động.

Hắn nhớ rõ khi mình thành tinh cũng hấp thụ quầng sáng của mặt trăng rồi bắt đầu lột xác.

Tuy nhiên, quầng sáng của mặt trăng lúc ấy trông rất bình thường, không giống như bây giờ, cực kỳ ngon lành.

"Chúng ta cũng... nhanh chóng tu luyện đi." Thanh Liên vội vàng túm Ngưu Đại Lực ngồi xuống.

Nói xong, hắn ngồi xếp bằng nhập định.

Ngưu Đại Lực ngây ngốc: Tu luyện thế nào!? Nàng ấy không biết!?

"Ếch ca, ngươi có thể giải thích kỹ càng cho ta không?" Ngưu Đại Lực sợ hãi.

"Ngươi là trâu, ta là ếch, hai ta không giống nhau.

Ngươi tự xem rồi làm đi, đừng quấy rầy ta." Ếch tinh lời ít ý nhiều.

"..." Ngưu Đại Lực ấm ức thút thít.

Quấy rầy gì chứ? Hai người bọn họ còn là phu thê trên danh nghĩa đấy! Kết quả, vào thời khắc mấu chốt, hắn lại không chịu hướng dẫn nàng ấy một tí gì? Vậy mà lại bảo nàng ấy tự suy nghĩ đi?

Không còn cách nào khác, Ngưu Đại Lực đành phải thử một lần.

Thế nhưng, không biết có phải do bản năng của yêu quái hay không mà sau khi ngồi xuống, bình tâm hít thở, nàng ấy cảm thấy dường như bản thân mình đang được ăn thứ tốt.

Thứ hơi trong suốt như nước ấy chảy vào trong cơ thể, cũng không tính là nhiều nhưng đặc biệt bổ dưỡng.

Mỗi một lỗ chân lông trên người giống như giãn ra, cực kỳ thoải mái.

Giờ phút này, không chỉ có hai yêu quái này mà ngay cả nhân sâm tinh ở thôn Hạnh Hoa và nhóm ba yêu quái rắn tinh trên trấn cũng cảm nhận được.

Thế nhưng chúng nó cách Tống Anh quá xa nên chịu ảnh hưởng khá nhỏ.

Tuy nhiên, mấy con vật đã có linh trí mà Tống Anh nuôi nấng trước đây bên trong thôn trang đều cực kỳ ngoan ngoãn.

Một đêm trôi qua.

Lúc mở mắt ra, thậm chí Tống Anh còn cảm thấy không khí thơm ngon hơn mấy phần, toàn thân nhẹ nhàng, đầu óc tỉnh táo.

Nói một cách dân dã chính là giống như một tên ăn mày được tắm rửa, kỳ cọ sạch sẽ đống bụi bẩn chất chồng suốt ba mươi năm qua, cả người đều thăng hoa.

Tuy nhiên, vừa mở mắt ra, nàng đã phát hiện cảnh tượng trong sân hơi... kí.ch thí.ch.

Có ba hàng người ngồi vây quanh nàng.

Nàng biết Ngưu Đại Lực và Thanh Liên, nhưng thật sự chưa từng gặp những người khác bao giờ...

Nhất là ở đây còn có một nam tử khoảng chừng hai mươi, dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, còn mặc y phục rực rỡ!

Những người này là ai thế?

"Khụ!" Tống Anh ho khan một tiếng, "Các ngươi... ở đây làm gì..."

Ngay sau khi vừa hỏi xong, Tống Anh đột nhiên sửng sốt, tập trung nhìn vào bọn họ, Quả nhiên, thứ nàng nhìn thấy lúc này không phải con người mà là bản thể của những "người" này...

Nam tử mặc y phục rực rỡ là... con công!

Đại thẩm tử khoảng ba mươi tuổi, mắt nhỏ như hạt đậu là... con chồn!

Nàng còn cho rằng con chồn kia là đực đấy!

Ngoài ra còn có một tiểu cô nương mặc quần áo màu xám bạc là thỏ hoang, còn có đứa trẻ mười mấy tuổi trông vô cùng tinh nghịch là sói con, cô nương hai mươi ba, hai mươi tư tuổi cắm lông gà sặc sỡ trên đầu là gà rừng, hai thiếu niên mặc áo xanh là rắn và cả chim vàng anh, lợn rừng, chuột và một con ngỗng trắng lớn bắt được sau này cũng như mấy con ếch con mà Thanh Liên mang đến...

Đều thành tinh hết rồi sao?!

Trước đây, Tống Anh cảm thấy bọn chúng lớn quá chậm nhưng không ngờ chỉ sau một đêm, tất cả đều hóa thành hình người rồi?!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 604: Sủng thần


Tống Anh xấu hổ nhìn bọn họ.

"A... Chào mọi người?" Tống Anh giơ tay lên giống như mèo chiêu tài, chào hỏi một tiếng.

"Lão đại!"

"Đại tỷ!"

"Mẫu thân!"

"..."

Khung cảnh nhất thời hơi hỗn loạn.

Tống Anh liên tục lùi về sau mấy bước: "Khoan đã! Tiểu gà rừng, ngươi, ngươi trông như hai mươi ba, hai mươi tư tuổi rồi, gọi Đại tỷ thì hơi quá! Ngươi không nói, ta còn có thể nhịn được.

Tiểu vàng oanh, ngươi gọi ta là gì!? Ta đã có nhi tử rồi..."

Mẫu thân cũng gọi được?

Chỉ có thể nuôi một nhi tử, không được nhiều hơn!

Không đúng...

Đám động vật nhỏ bị bắt sau này đều đã thành tinh, không lý gì mà Đại Hoàng và Đại Bạch nhà nàng lại chưa.

Chẳng lẽ động vật được nuôi ở nhà không có bản lĩnh bằng động vật hoang dã?

Cũng không phải, ngỗng trắng lớn dẫn đầu cũng là động vật được nuôi ở nhà mà...

Tống Anh vội vàng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng có hai người từ trong phòng chạy ra.

Đại Hoàng không giống những gì nàng tưởng tượng, hơi có cảm giác của tổng tài bá đạo, hình người trông khoảng hai mươi tuổi, vẫn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang như trước, trông kiêu ngạo hơn tất cả các yêu quái ở đây.

Còn Đại Bạch...

Thiếu niên ngựa trắng trong suy nghĩ của Tống Anh chính là như vậy, sạch sẽ, trắng nõn, trên mặt mang nụ cười khẽ.

Đáng tiếc, nó không phải ngựa mà là lừa, mặc dù đã hóa thành người thì vẫn thấp bé hơn tổng tài bá đạo một chút, ngoài ra trên đầu còn có một mảng tóc trắng, trông cực kỳ tiêu sái và bất kham.

Nhiều yêu quái như vậy khiến Tống Anh hơi ngây ngốc.

"Vậy bọn ta gọi người là Đại vương nhé!?"

"Không được!" Tống Anh lập tức lắc đầu.

Nàng vốn dĩ cảm thấy khá tốt nhưng nghe câu hỏi này xong lại chướng tai.

Hơn nữa, lỡ như bị người khác nghe được thì sẽ rơi đầu.

"Ta thấy nên học theo nguyên tắc của con người, gọi là chủ nhân." Chồn Đại thẩm mang vẻ mặt nịnh nọt.

Tống Anh mấp máy môi, như vậy cũng tốt, nhưng Chồn Đại thẩm nịnh nọt như vậy trông rất đáng sợ.

"Gọi là chủ nhân, sau này các ngươi chính là người ta mời về làm việc." Tống Anh nói thẳng.

Nàng vừa nói xong, Chồn Đại thẩm vội vàng gật đầu: "Đúng, đúng, đúng.

Vẫn là chủ nhân suy nghĩ chu toàn, xưng hô như này là ổn thỏa nhất."

Đại Hoàng đứng trước mặt Tống Anh trừng mắt nhìn con chồn.

Từ xưa đến nay đều là gà sợ chồn, Tống Anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy gà trống dám làm khó dễ chồn.

Vì thế, nàng rất tò mò: "Có khi nào các ngươi sẽ đánh nhau không? Nghe nói tuy chồn không thích ăn thịt gà nhưng rất thích uống máu gà có phải không?"

"Chuột, rắn, thỏ, ếch... Chậc chậc..." Tống Anh âm thầm líu lưỡi.

"Chủ nhân yên tâm! Sau khi thành tinh, chỉ cần nàng không chọc đến ta thì đương nhiên ta sẽ không mổ nàng.

Hơn nữa, chẳng qua chỉ là một con chồn mà thôi.

Nếu nó dám uống máu ta thì ta sẽ đánh nó biến về nguyên hình!" Đại Hoàng khinh bỉ liếc mắt nhìn Chồn Đại thẩm một cái.

Nó đã đi theo chủ nhân từ nhỏ, được đích thân chủ nhân cho ăn từng nắm gạo, từng nắm rau nuôi lớn, ngoại trừ tiểu nhân sâm và Đại Bạch, làm gì có ai có thể so sánh với nó?

Hơn nữa, nó là con gà uy vũ, to lớn, mạnh mẽ nhất bên cạnh chủ nhân, có thể bay, có thể chạy, có thể vồ, cũng có thể mổ, văn võ song toàn.

Còn con chồn này? Chẳng qua chỉ là một tiểu yêu giỏi nịnh nọt mà thôi!

Tống Anh mấp máy môi, cảm thấy Đại Hoàng rất có phong thái của nàng.

Một con gà trống làm được như vậy cũng đã rất lợi hại rồi.

"Các ngươi tự đặt cho mình một cái tên dễ nghe đi.

Trong chốc lát, ta cũng không nhớ được hết, nhưng sau này sẽ dần dần quen rồi nhớ được thôi." Tống Anh nói.

Thấy Tống Anh không trách mắng Đại Hoàng, Chồn Đại thẩm cũng rất thông minh, hiểu rõ rằng con gà Đại Hoàng này là sủng thần.

Bà ấy cứ đến lấy lòng là được rồi, cho dù nó chỉ là một con gà cũng chẳng sao.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 605: Sắp xếp cho các yêu quái nhỏ


Một đám yêu quái tập trung cùng một chỗ, bắt đầu bàn bạc với nhau chuyện đặt tên.

Tống Anh phát hiện, tuy phần lớn bản thể của chúng nó đối đầu với nhau nhưng sau khi biến thành yêu quái thì cũng không có thâm thù đại hận gì.

Qua một hồi lâu sau, tất cả cùng xếp hàng để lần lượt báo cáo tên với Tống Anh, ngoài ra còn phải giới thiệu năng lực của mình.

Đại Hoàng và Đại Bạch có quan hệ tốt, hai yêu quái này cũng xem như khiêm nhường.

"Chủ nhân, ta muốn tên là Hoàng Phi Phượng!" Đại Hoàng lý lẽ hùng hồn.

"..." Tống Anh ho khan hai tiếng, tuy rằng cảm thấy cái tên này rất tục nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm dội một gáo nước lạnh cho nó.

Đại Hoàng người ta là một con gà nhưng lại muốn làm phượng hoàng, là có hoài bão lớn lao, đáng được khen ngợi!

"Ta tên Bạch Nguyệt." Đại Bạch cong môi.

Tống Anh thật sự rất sợ thiếu niên lừa trắng này đột nhiên phá lên cười, cảnh tượng đó quá kinh khủng, vậy nên nàng lập tức gật đầu: "Tên hay!"

Đại Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu.

Công tử chim công tự nhận mình xinh đẹp nên xếp thứ ba, trong tay còn cầm quạt làm từ lông công, nở nụ cười tà mị với Tống Anh: "Chủ nhân, cảnh sắc hôm nay đúng là Trú cảnh uy hồng diệp, nguyệt hoa phô lục đài... Ta... lấy tên là Cảnh Tước, sau này nguyện như nguyệt hoa*, thời thời khắc khắc bên cạnh chủ nhân, ngâm thơ, vẽ tranh, vũ phong, lộng nguyệt..."

* Nguyệt hoa: ánh sáng của mặt trăng

"..." Không có ai nói với nàng rằng yêu quái cũng biết ngâm thơ.

Nghĩ lại thì cũng phải, đây là...

Con công được nuôi ở nhà Hoắc Triệu Uyên, người ta đã từng thấy việc đời, biết một chút thơ từ ca phú cũng bình thường.

"Ngươi có bản lĩnh gì?" Tống Anh hỏi.

Con công xinh đẹp này sửng sốt, sau đó đưa tay vỗ lên mặt: "Chủ nhân, ta xinh đẹp."

Tống Anh thở dài.

Đây chắc hẳn là một yêu quái ăn không uống không rồi.

"Khoan đã..." Cảnh Tước vội vàng kêu một tiếng, sau đó suy xét một chút rồi thành thật nói: "Ta... Thịt của ta có thể giải độc rắn, máu của ta có thể giải độc côn trùng, diện mạo... có chút năng lực mê hoặc.

Ngoài ra... ở ngoài đồng ruộng, ta còn có thể bắt mối..."

Nghe vậy, Tống Anh hài lòng gật đầu.

Đúng thế, đây mới là yêu quái tốt ngoan ngoãn.

Nói những cái vô dụng đó để làm gì? Tài năng thật sự mới tốt.

"Được, sau này tiền công mỗi tháng của ngươi là 10 lượng, chủ yếu phụ trách diệt mối trong nhà.

Nếu cần ngươi giải độc thì tính sau." Tống Anh nói.

Nghe nàng nói vậy, Cảnh Tước lập tức gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, Chồn Đại thẩm tiến lên: "Ta tên Hoàng Diện, nghe được xa, có thể phóng ra mùi hôi bảo vệ chủ nhân, bắt côn trùng, bắt chuột đều không thành vấn đề.

Tuy hơi thèm máu nhưng bây giờ đã thành tinh, ta nhất định sẽ quản tốt cái miệng của mình, không gây thêm phiền phức cho chủ nhân! Đúng rồi, chủ nhân, ta học rất nhanh, có thể làm chân chạy vặt cho chủ nhân, người cứ việc phân phó!"

Bà ấy đã nhìn ra, đi theo chủ nhân mới có ngày lành.

Hơn nữa, chút ánh sáng màu vàng trên người chủ nhân hôm qua trông không chỉ lợi hại mà còn đáng sợ.

Bà ấy ngồi bên cạnh hóa hình chỉ cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình sắp bay đi mất!

"Tốt lắm." Tống Anh quả thực rất hài lòng về con chồn này.

Tuy rằng bà ấy rất giảo hoạt, giỏi nịnh nọt, nhưng quả thực là người cần mẫn, cũng có mắt nhìn, biết làm việc.

Sau đó, thỏ tinh, rắn tinh nhỏ, ếch tinh cùng gà rừng tinh, lợn rừng tinh và sói con cũng bắt đầu giới thiệu bản thân.

So với mấy người đằng trước thì kém hơn một chút, nhưng dù sao thì cũng đã thành tinh, có thể từ từ trau dồi.

Lợn rừng tinh cường tráng nhất, còn là một hán tử, tự đặt tên cho mình là Chu Đại Tráng, còn Sói con lấy tên là Ngọc Lang.

Tống Anh để hắn cùng sói con phụ trách an toàn của thôn trang.

Hai người này hẳn là có thể đối phó được hầu hết dã thú trong núi.

Đối với thỏ tinh và gà rừng tinh không có sức sát thương nào, Tống Anh để bọn họ phụ trách hậu cần.

Gà rừng tinh có thể đi theo Đại Hoàng học hỏi.

Còn thỏ tinh thì vẫn có năng lực tưới nước cho cây cối, hoa cỏ mỗi ngày.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back