Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMgOxOWK2yYd4894MptbEZ4JDtl55eZYArBOAXi48rUHSisR2DwEKVv1OoaG_JOnvt65nJ-tyNEHUblSfQWDKehweh_RGCvVI8kEVPGcB4vVpEbr8a4ilZ65vLFc03e-ANQs4fsBR3rq1CJ4WEjmEPD=w215-h322-s-no-gm

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Tác giả: Niên Tiểu Hoa
Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Nữ Cường, Điền Văn, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Xuyên việt , Mỹ thực , Cung đình hầu tước, Kiếp trước kiếp này , 1v1 , Thị giác nữ chủ

Văn án:

Xuyên không, trong nhà có một phần ba mẫu đất, Tống Anh cho rằng mình có thể làm một cô thôn nữ giản dị chất phác.

Nhưng hôm nay, trên mảnh ruộng lại có thêm một nhánh nhân sâm thành tinh, ngày mai có thêm yêu quái ếch xanh, nuôi gà, gà có thể bay, nuôi lừa, lừa có thể cười…

Bộp! Có thể xóa hồ sơ rồi làm lại không vậy?

Không còn lựa chọn nào khác sao?

Vậy chỉ có thể làm ruộng nuôi yêu quái thôi ~

Đám yêu quái: “Lão đại, nam nhân kia tỏa ra hào quang lấp lánh, công đức vô lượng, vừa nhìn đã biết chính là thần tiên hạ phàm, ôm đùi người ta đi, sau khi chết có thể biến thành thần tiên đấy!”

Hai mắt Tống Anh tỏa sáng rực rỡ, đây chính là thịt Đường Tăng trong truyền thuyết sao?

Cần phải giữ chặt lấy, nhất định không được buông tay!

“Đại nhân, có thể cho ta cắn một miếng thịt được không? Không nhiều đâu, chỉ một miếng thôi!”

“...”

[ Mục tiêu của nữ chủ: Khi còn sống thì vàng bạc đầy nhà, sau khi chết thì vinh quang trở thành thần tiên! ]​
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 1: Nha đầu điên


"Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!"

"Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!"

"Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!"

"..."

Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát".

"Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót.

"Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy.

Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà.

"A Anh A Anh… Nếu biết như vậy, nương đã không cho con quay về bên ấy, người nhà họ không muốn nhận con. Nương đúng thật là khờ khạo, tại sao lại muốn đưa con về bên ấy chứ!"

"Một lũ súc sinh nhà giàu bất nhân bất nghĩa, chính họ không tích đức, tại sao lại trút lên đầu A Anh của ta chứ!"

"Nương ơi… Đừng khóc nữa được không…"

Tống Anh bị tiếng ồn làm cho đau đầu.

Nàng đã tỉnh từ lâu nhưng hai mắt không thể mở ra được, trong đầu có vô số đoạn kí ức ngắn ngủi tràn vào, sau khi tiếp nhận xong, nàng không nhịn được mà muốn mắng chửi ông trời.

Nàng xuyên không rồi!

Nguyên chủ cũng tên là Tống Anh, nhũ danh là Nhị Nha.

Cách đây vài giờ, Tống Nhị Nha ngã chết, chết một cách vô cùng nhục nhã khiến lòng nàng ấy ngập tràn oán hận!

Tống Nhị Nha thực ra là một thiên kim nhà hào môn chính thống, chỉ tiếc là không may mắn, khi vừa được sinh ra, người nhà đã phát hiện nàng có sáu ngón chân…

Trong những năm Đại Định*, mặc dù cũng có nhiều người thừa ngón chân, chuyện này không có gì ngạc nhiên, nhưng những người này điều bị coi là không bình thường, đặc biệt là vào ngày nguyên chủ sinh ra, thế tử Hầu phủ rơi từ trên ngựa xuống, suýt nữa thì mất mạng, vậy nên phụ mẫu càng ghét bỏ nàng hơn.

*Đại Định, tức là triều đại của Kim Thế Tông (1161 - 1189)

Vốn dĩ lão phu nhân của Hầu phủ muốn dìm chết nàng, may mắn thay, trước đêm đó lão thái thái nằm mơ thấy Phật tổ, lúc động thủ đột nhiên nhớ tới giấc mộng này, liền cảm thấy sát sinh không tốt, vì vậy đã sai người đưa nàng ra ngoài.

Người này đã tặng nàng cho một hộ nông dân ở Tống gia trang.

Hộ nông dân này cũng không phải là tá điền trong thôn trang.

Năm đó, quê hương gặp nạn, người nhà Tống gia chạy đến kinh thành để tìm nơi nương tựa, có quan hệ họ hàng xa với Hầu phủ, sau này bọn họ cũng muốn quay về quê hương, vừa đáng tin cậy lại không tính là gia nô của Hầu phủ, xét về thân phận cũng phù hợp hơn một chút.

Khi đó, Hầu phủ đã nói rất rõ ràng, Hầu phủ không cần đứa bé này, muốn nuôi kiểu gì thì nuôi, sống chết đều không liên quan đến Hầu phủ.

Gia chủ của hộ nông dân này tên là Tống Lão Căn, ông ấy cảm thấy cũng chỉ là một nha đầu mà thôi, hiếm khi Hầu phủ nhờ vả như vậy, lại đúng lúc vợ của đứa con trai thứ hai mới sinh một đứa, tiện thể chăm sóc cả hai đứa trẻ sơ sinh nên đã giữ lại.

Sau khi tai họa qua đi, cả nhà Tống Lão Căn quay về quê hương, theo lý thuyết, cả đời Tống Nhị Nha sẽ không có bất cứ giao tình nào với Hầu phủ nữa.

Ai biết…

Nguyên chủ vừa qua mười lăm tuổi, Hầu phủ đã phái người tới đón.

Nói rằng nha đầu kia đã đến tuổi gả đi, vì tương lai sau này, trở về Hầu phủ để học tập thì phù hợp hơn.

Cha mẹ nuôi của nguyên chủ là Tống Kim Sơn và Nguyễn thị đương nhiên không đồng ý, nhưng chỉ có thể lấy trứng chọi đá, bọn họ là hộ nông dân bình thường, không thể làm khó Hầu phủ, hơn nữa, quê hương của Hầu phủ là một kinh thành phồn hoa, sau khi trở về, khả năng nữ nhi có một tương lai tốt đẹp quả thật lớn hơn một chút.

Cứ như vậy, nguyên chủ bước lên xe ngựa với tâm trạng vừa lo lắng vừa phấn khích.

Nguyên chủ tuổi còn trẻ, suy nghĩ đơn thuần, không hề nghĩ xấu về cha mẹ ruột, thật sự cho rằng cha mẹ đón mình về để hưởng phúc.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 2: Đau lòng


Vừa bước vào Hầu phủ, nguyên chủ đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Mặc dù nàng là một nha đầu thôn quê nhưng vẫn được cha mẹ nuôi dạy rất tốt, vẫn phải có bản lĩnh nhìn sắc mặt người khác.

Nơi kinh thành phồn hoa này, người người đều coi thường nàng, ngay cả y phục nha hoàn mặc trên người cũng tốt hơn của nàng, da dẻ cũng trắng trẻo mịn màng hơn nàng, nàng trở về Hầu phủ, người thân không nhìn nàng lấy một lần, ngược lại có không ít người bắt bẻ nàng.

Thỉnh thoảng có vài vị tỷ tỷ muội muội chạy tới góp vui, nhìn nàng như một vật hiếm lạ.

Nguyên chủ là một nha đầu thôn quê, khó tránh tính tình có chút thô bạo, nhưng ở địa bàn của người khác thì có thể làm gì? Chỉ có thể liên tiếp chịu sỉ nhục.

Sau một tháng bị lạnh nhạt, cuối cùng nàng cũng gặp được mẹ ruột của mình.

Mẹ ruột liếc nhìn nàng một cái, trong mắt tràn ngập sự ghét bỏ, chê nàng vô vị, chê nàng th* t*c, chê nàng đen đúa xấu xí…

Chưa nói được hai câu đã muốn mời nhũ mẫu đến dạy dỗ nàng.

Vì vậy, trong vòng nửa năm sau đó, nguyên chủ bắt đầu học tập quy củ, cả ngày chạy đi chạy lại, học thuộc lòng Nữ Giới*, lúc ở nhà nàng cũng có thể đọc được một vài chữ, nhưng vẫn còn kém xa những tiểu cô nương cầm kì thi họa, tinh thông mọi thứ khác.

*thiên văn chương để khuyên dạy phụ nữ.

Nguyên chủ cố gắng rèn luyện thật tốt trong hơn nửa năm.

Sau đó nguyên chủ mới biết được, hoàng đế có ý gả tiểu thư của Hầu phủ cho một lão Vương gia làm thiếp, lão Vương gia này đã ngoài năm mươi, vô cùng háo sắc, Đại tiểu thư của Hầu phủ đương nhiên không chịu, muốn tìm cái chết, vậy nên mới đưa nàng trở về để thế chỗ.

Lúc đó, nguyên chủ rất bối rối.

Nàng khóc rất nhiều nhưng không ai quan tâm, không ai hỏi han.

Người của Hầu phủ không cho nàng xuất môn, thậm chí còn không cho nàng nhìn thấy ánh sáng, nói là nàng quá đen nên cần che lại để tránh làm bẩn mắt tướng công tương lai.

Ngoại hình của nguyên chủ không tệ, sau một thời gian không tiếp xúc với ánh nắng cũng trở nên trắng nõn, sau khi trắng hơn, bề ngoài cũng khá giống tiểu thư khuê các, thậm chí dáng dấp còn rất phát triển, bên phía Hầu phủ cũng đưa nguyên chủ đến tham dự yến tiệc mấy lần, thậm chí còn tạo cơ hội cho lão Vương gia kia nhìn nàng từ xa xa.

Những ngày đợi gả đi thật khó khăn.

Nhưng hôn lễ còn chưa diễn ra, sau một đêm mặn nồng ở Xuân lâu, lão Vương gia đã thượng mã phong* rồi chết!

*thượng mã phong: tình trạng đột quỵ xảy ra trong quá trình quan hệ tì.nh d.ục, chủ yếu xảy ra với nam giới.

Kể từ đó, đương nhiên nguyên chủ không cần gả đi nữa.

Nhưng trong mắt người nhà Hầu phủ, nàng chính là sao chổi.

Hầu phủ sợ người khác biết chuyện nguyên chủ là họa tinh sáu ngón, sợ người khác nói rằng nàng khắc chết lão Vương gia, vậy nên đã lén lút cắt ngón chân thừa của nàng đi.

Đau thấu xương thấu tủy!

Nguyên chủ khóc đến chết đi sống lại, chỉ mong được về nhà, phụ mẫu Hầu phủ lại đơn giản tuyên bố với bên ngoài rằng, Đại tiểu thư Tống gia - Tống Anh nhớ thương Hoài Vương gia đi về cõi tiên, nhất thời trong lòng nghĩ quẩn nên đã đi theo!

Lúc đó, Hầu phủ thật sự đã chuẩn bị một dải lụa trắng để treo cổ nàng.

Nguyên chủ sợ hãi nên lấy cây trâm vạch lên mặt mình mấy đường, quỳ xuống đất dập đầu, cam đoan từ nay về sau sẽ chết già ở thôn Hạnh Hoa, tuyệt đối sẽ không trở về, sẽ không để người khác nhận ra, sẽ không gây phiền phức cho Hầu phủ!

Cũng là nguyên chủ may mắn, lão thái thái của Hầu phủ đột nhiên lâm bệnh, không thể thấy máu, lúc này Hầu gia mới sai người đuổi nàng đi.

Lúc nguyên chủ trở về thôn Hạnh Hoa, mẹ nuôi Nguyễn thị nhìn thấy gương mặt này, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Sau khi nguyên chủ về nhà liền lâm bệnh nặng, sức khỏe không tốt, vừa rồi nàng chỉ muốn ra ngoài đồng đưa nước cho cha mẹ, lại bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm đó chặn lại, trêu đùa một trận, thậm chí mất mạng.

Trong lòng Tống Anh cảm nhận được những uất ức của nguyên chủ.

Nếu như nàng không mang thân phận thiên kim Hầu phủ, nàng sẽ là một cô nương được cha mẹ yêu thương ở thôn Hạnh Hoa này.

Bên phía Tống gia, mặc dù nhân khẩu khá nhiều nhưng ở nhánh thứ hai lại chỉ có một mình nàng là con gái.

Mặt khác, Tống gia mới phân nhà cách đây nửa tháng, nguyên nhân cũng liên quan đến nguyên chủ.

Bá phụ đại phòng tên là Tống Phúc Sơn, vợ là Diêu thị, có hai đứa con trai và một đứa con gái, trưởng tử hai mươi tuổi, thành thân một năm nhưng vẫn chưa có con, con thứ mười tuổi, trưởng nữ là Tống Đại Nha, mười tám tuổi, đã gả đi.

Cha nàng đứng hàng lão nhị, tên là Tống Kim Sơn, thê tử Nguyễn thị, sinh được một đứa con trai, qua tết năm nay sẽ mười bảy tuổi, chưa tính đến chuyện kết hôn.

Tam phòng là Tống Dần Sơn, thê tử Tiêu thị, có ba đứa con trai và một đứa con gái, trưởng tử mười lăm, con thứ mười ba, con trai út mười tuổi, nữ nhi tám tuổi.

Tứ phòng là Tống Mãn Sơn, thê tử tiểu Diêu thị, sinh được một đứa con trai ba tuổi.


 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 3: Đau lòng mẹ


Trước kia, mấy phòng khác của Tống gia đối xử với nguyên chủ cũng không tệ, bọn họ cảm thấy dù sao nguyên chủ cũng là thiên kim Hầu phủ, lỡ như một lúc nào đó Hầu phủ nhớ tới nàng, họ còn có thể nhận được một ít đồ tốt. Nhưng lần này, sau khi nàng quay về từ Hầu phủ, mấy phòng khác đều cảm thấy bất an trong lòng.

Cảm thấy nguyên chủ không chỉ mất đi số mệnh làm Đại tiểu thư mà còn đắc tội với Hầu phủ.

Nông dân nhát gan, sợ Hầu phủ tới tính sổ nên bắt Tống Lão Căn phải phân nhà.

Tống Gia cũng không giàu có gì, nhưng nhân khẩu lại đông.

Năm đó Hầu phủ tới đón người, bọn họ cũng đã nhận được ít đồ tốt, một trăm lượng bạc ròng, nhưng đã qua hai năm rồi.

Hai năm qua, Tống Lão Căn đã cưới vợ cho đại đường ca của đại phòng.

Ban đầu, người được chọn là một cô nương trong thôn, nhưng khi trong nhà có nhiều tiền bạc, đại đường ca Tống Hiển lại vừa ý một nữ tử trong huyện thành, sính lễ yêu cầu năm mươi lượng bạc!

Đó là cháu đích tôn của Tống gia, được nhiên nhận được đãi ngộ tốt nhất, vậy nên chút tiền nọ gần như đã tiêu tốn hết trên người của hắn vì để được xứng đôi với cô nương huyện thành kia. Tống Lão Căn còn móc ra năm mươi lượng bạc mình để dành, cộng với số tiền Hầu phủ đưa cho, mua một căn nhà lớn ở huyện thành.

Lão gia tử coi trọng trưởng tử, lại yêu thương cả ấu tử.

Tiêu tốn cho đại phòng nhiều như vậy, đương nhiên cũng phải cho tứ phòng một ít.

Lại tốn thêm hai mươi lượng để móc nối quan hệ, giúp cho tiểu nhi tử Tống Mãn Sơn được làm quan, bình thường chỉ cần trông coi đập chứa nước hút và xả nước, cuộc sống nhàn hạ, lương bổng cũng cao, miễn cưỡng coi như là ăn lương của quan viên rồi.

Nhưng thường xuyên nạo vét như vậy, tiền bạc trong nhà đã cạn sạch.

Lúc tách ra, đại phòng và tứ phòng nhận được ít hơn một chút, mỗi bên có ba mẫu ruộng tốt.

Tam phòng nhiều đàn ông, được chia phần to nhất, gồm mười mẫu ruộng tốt và năm mẫu ruộng cạn…

Còn về nhị phòng…

Tống Lão Căn và các phòng khác đều nghĩ rằng, trước đây lúc Hầu phủ phái người tới, chắc chắn đã lén lút cho nhị phòng nhiều thứ khác.

Thậm chí lúc nguyên chủ trở về thôn, quần áo và trâm cài trên người nàng cũng đáng giá không ít tiền, những thứ này không được tính là tài sản chung nên chỉ được chia cho ba mẫu đất.

Trên thực tế, nguyên chủ vừa trở về đã ngã bệnh, bệnh nặng mãi không khỏi, nằm triền miên trên giường bệnh lâu như vậy, những thứ có thể bán thì đã bán hết.

Hiện tại, thứ đáng giá nhất trong nhà chỉ còn lại một phần ba mẫu đất và một cây trâm bạch ngọc, cây trâm này là đồ vật duy nhất nàng mang về từ Hầu phủ, Nguyễn thị không nỡ bán, muốn để lại cho nữ nhi làm của hồi môn.

Hơn nữa, dung mạo của con gái nàng đã bị hủy, lỡ như không có ai thèm lấy, giữ lại cây trâm này cũng có thể dùng lúc nguy cấp.

Vậy nên lúc này, tình hình ở nhị phòng đang rất chật vật.



Tống Anh mê man nằm trên giường đến tận đêm, tiếp thu tất cả ký ức, lúc này mới tỉnh dậy.

Vừa mở mắt ra, Nguyễn thị đã chạy tới, vu.ốt ve từng sợi tóc của nàng: "Con của ta… Nương đúng là có lỗi với con mà!"

"Nương ơi, con không sao." Âm thanh gọi mẹ của Tống Anh rõ ràng không được tự nhiên lắm.

Nếu không phải vì trong lòng nhớ thương cha mẹ nuôi, có lẽ lúc đó nguyên chủ đã chết ở kinh thành rồi.

Chỉ là không ngờ rằng, sau khi trở về từ hang cọp, cuối cùng vẫn không thể sống sót.

Bệnh đã lâu, không thể chống lại sự giày vò của người khác, ngã một cái đã mất mạng, tuy nhiên, theo những gì nàng biết, gần đây nguyên chủ cũng có đôi lúc nghĩ đến cái chết, cảm thấy bản thân đã liên lụy đến cha mẹ và ca ca…

"Nương à, chắc là muội muội đau đầu lắm rồi, nếu như nương còn tiếp tục khóc nữa, nàng lại ngất đi mất." Một chàng trai trẻ từ ngoài phòng đi vào, mở miệng nói.

Tống Anh nhìn sang, đây là Tống Tuân, ca ca của nguyên chủ.

Sở dĩ Tống Lão Căn chia cho nhị phòng ít đồ, ngoại trừ nguyên chủ, nguyên nhân còn vì Tống Tuân.

Đứa cháu trai Tống Tuân này có phần khác biệt so với những đứa cháu trai khác của ông ấy, đó chính là sức khỏe không tốt, không cường tráng chút nào, ngoại hình là kiểu hào hoa phong nhã, vô cùng gầy.

Tống Kim Sơn rất yêu thương con trai, khi con trai còn nhỏ, cảm thấy sau này con trai không thể làm việc đồng áng nên đã cầu xin người cha già rất lâu, cuối cùng cha mới đồng ý cho con trai hắn đi học.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 4: Xúi quẩy


Lúc đó, trưởng tôn bên phía đại phòng là Tống Hiển cũng đã đến trường tư thục, thật sự là không lo nổi cho đứa thứ hai, Tống Kim Sơn gần như phải liều mạng cầu xin mới giành được cơ hội này cho Tống Tuân.

Hắn học hành cũng khá tốt, tiếc rằng, Tống Hiển bên đại phòng lúc mười lăm tuổi đã không muốn tiếp tục đi học nữa, thuận miệng nói mấy câu không tốt về Tống Tuân, lão gia tử cũng thuận theo đó mà bắt cả Tống Tuân về nhà.

Cũng may Tống Tuân thông minh, sau khi về nhà vẫn không quên luyện chữ, lúc mười ba mười bốn tuổi đã có thể chép sách cho tiệm sách ở huyện thành, cũng có thể đối chiếu sổ sách cho tửu lâu, kiếm được chút tiền riêng.

"Muội muội, sức khỏe của muội không tốt, mấy ngày tới không cần đưa nước cho ta và cha nương nữa đâu, ở nhà bồi dưỡng cơ thể cho tốt." Ánh mắt Tống Tuân phức tạp: "Nương, gà nhà chúng ta vẫn còn nhỏ, ngày mai con qua hàng xóm mua hai con về làm thịt cho muội muội bồi bổ sức khỏe được không?"

"Đúng vậy, đúng vậy, chảy nhiều máu như thế, chỉ mua hai con thì làm sao đủ…" Nguyễn thị đau lòng không thôi: "Đều tại nương vô dụng, không có cách nào để cho A Anh của chúng ta mỗi ngày đều được ăn ngon."

Tống Anh có chút áp lực.

Dựa vào trí nhớ của nàng, Nguyễn thị cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính cách quá mềm yếu.

Không thích cãi nhau với người khác, chỉ thích khóc lóc.

Nếu như đổi thành đại bá mẫu Diêu thị, cứ làm ầm ĩ tùy thích, vậy thì khi phân nhà sẽ không chỉ nhận được ba mẫu đất như này.

Mặc dù Tống gia đã phân gia, nhưng lại giống như vẫn đang sống chung cùng một mái nhà.

Nhị phòng chỉ được chia hai gian phòng ở phía tây và một cái sân nhỏ phía sau, bên trong sân nhỏ vừa mới nuôi được mấy con gà con, gần đây nàng và Nguyễn thị phải chen chúc trong một gian phòng, hai cha con Tống Kim Sơn ở trong một gian phòng khác, nhiều lúc thực sự khá bất tiện.

Ngoài ra còn có nhà bếp, Tống Kim Sơn dựng tạm một gian nhà nhỏ ở hậu viện bên kia.

Nếu như nàng không sinh bệnh, kỳ thật nhị phòng có thể dựng thêm một gian phòng khác nữa.

Bây giờ nàng đã trở thành nguyên chủ, điều này khiến nàng cảm thấy có hơi áy này đối với phu thê bọn họ và ca ca.

"Nương, bây giờ sức khỏe của con đã tốt hơn nhiều rồi, thật sự không cần mua gà, còn nữa… đất của nhà chúng ta cũng không cần tiếp tục bán nữa đâu." Tống Anh vội vàng nói.

"Không bán, không bán nữa, chẳng phải mảnh đất này phải dùng để trồng lương thực sao, A Anh, con yên tâm đi." Nguyễn thị vu.ốt ve đầu Tống Anh, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp như hoa bị hủy hoại của khuê nữ, cảm thấy đau lòng không thôi.

Bên phía kinh thành rốt cục đã xảy ra chuyện gì, trong nhà không một ai hay biết.

Mấy người của hầu phủ đến chỉ nói, tính tình của nha đầu nhà bà ấy bạc nhược, sau này sẽ không còn quan hệ gì với hầu phủ nữa, có thể giữ lại cái mạng này cũng coi như phúc lớn, nhưng về sau không được nói lung tung với bên ngoài, nếu không sẽ rước họa vào cửa.

Nhưng mà Nguyễn thị vẫn không thể hiểu nổi, con gái ngoan của bà ấy, tại sao khi trở về lại thiếu mất một ngón chân, dung nhan cũng bị hủy hoại rồi.

Điều đáng hận là bà ấy không có năng lực, bằng không nhất định phải đến kinh thành để đòi lại công đạo cho nữ nhi.

"Nương, sau này con mãi mãi là nữ nhi của người, hầu phủ đã tuyên bố với bên ngoài rằng đại tiểu thư Tống gia không còn trên đời nữa rồi." Tống Anh suy nghĩ một lát, vẫn nên nói với Nguyễn thị.

"Cái gì!? Sao bọn họ có thể làm như vậy! Rõ ràng là con vẫn đang sống tốt…" Nguyễn thị đột nhiên đứng bật dậy: "Tại sao có thể nói là con không còn trên đời nữa?!"

Thật là xúi quẩy!

Nha đầu là khuê nữ ruột thịt nhà đó, còn có loại cha mẹ nhẫn tâm như vậy sao!?

Tống Tuân lập tức túm chặt Nguyễn thị, sau đó nhìn Tống Anh nói: "Sau khi trở về, muội muội vẫn luôn không chịu nói về chuyện lúc trước, chúng ta cũng không dám hỏi nhiều, bây giờ muội đã nói ra rồi… vậy thì nói rõ ràng một chút, để cho cha nương yên tâm, được không?"

Giọng nói có chút dè dặt cẩn thận.

"Vâng, ca ca." Tống Anh gật gật đầu: "Thật ra Hầu phủ tìm con về là vì muốn để con thay thế tiểu thư được sủng ái bên đó gả cho người ta…"

Ngay sau đó, Tống Anh kể lại những chuyện đã xảy ra ở kinh thành một cách rõ ràng.

Nguyên chủ đã chết rồi, ít nhất cũng phải để cho bọn họ biết, nữ nhi của mình đã chết như thế nào.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 5: Hưởng phúc


Tống Anh nói chuyện suốt một canh giờ đến mức miệng lưỡi khô khốc mới gần như kể hết chuyện ở kinh thành.

"Nếu như không phải lão thái thái đột nhiên lâm bệnh, sợ xui xẻo, muốn tích đức thì đã không thả con về, nương, ca ca, Tống Anh của trước kia đã chết rồi, bởi vì Hầu phủ mà chết..." Tống Anh thở dài.

Mặc dù nguyên chủ là bị bọn trẻ con trong thôn hại chết, nhưng nếu như không phải vì Hầu phủ, sức khỏe của nguyên chủ sẽ không kém đến mức như vậy, cũng không đến mức té ngã, mới chịu một chút đả kích đã mất mạng.

Tất nhiên, nàng cũng nhớ rõ những người trong thôn đã ức h**p nguyên chủ.

Tống Tuân nắm chặt tay, dường như đang kiềm chế cơn tức giận.

"Những đứa trẻ bắt nạt con hôm nay, mỗi đứa đều cầm trong tay một cái bánh ngọt, con nghĩ... có thể là có người bảo bọn chúng làm như vậy, điều này cần phải điều tra rõ ràng, nhưng mà… sau khi tra hỏi xong cũng không nên vội vàng tính sổ, đối phương chắc chắn sẽ không thừa nhận." Tống Anh lại nói.

Tống Tuân nghe xong thì không nói gì nữa, trực tiếp đi ra ngoài.

"Đứa con đáng thương của ta!" Nguyễn thị vừa ôm Tống Anh vừa khóc.

Tống Anh thở dài: "Nương, bây giờ con không còn buồn nữa đâu. Chỉ là dung nhan bị hủy hoại, quá tuổi được gả đi thôi mà, chờ sau khi ca ca thành thân, con sẽ ra ngoài sống một mình, bây giờ là triều đại Đại Định, suy nghĩ cởi mở, con có thể lập nữ hộ*, con cũng không sợ người khác nói này nói nọ, với khuôn mặt như thế này, con lại càng không sợ người khác chú ý tới mình, thật sự không sao cả."

Nguyễn thị càng khóc càng lớn.

*nữ hộ: hộ gia đình có nữ nhân làm chủ

"Nương sẽ không cho con đi, ca ca con cũng vậy!" Một lúc sau, Nguyễn thị lau nước mắt.

Tống Anh mỉm cười, một khi Tống Huân kết hôn thì nhất định phải sống một mình.

Ở cùng ca ca tẩu tẩu ba năm năm có lẽ không có vấn đề gì, nhưng thời gian dài thì sao? Cả đời dài đằng đẵng như vậy, ai mà chịu nổi?

Chỉ có thể từ từ nói rõ với Nguyễn thị.

Mà Hầu phủ xa như vậy, muốn báo thù cũng không có khả năng.

Phải tiếp tục sống và sắp xếp cuộc sống tương lai của mình thật tốt!

"Chờ cha con trở về, chúng ta sẽ bàn bạc, nếu không được thì chúng ta rời đi, chúng ta sẽ rời đi thật xa, xa đến mức Hầu phủ không tìm được." Nguyễn thị tức giận nói.

Tống Anh lắc đầu, không có khả năng là không tìm thấy, nếu như muốn rời đi, chắc chắn phải tìm Lý Chính làm chỉ dẫn, bất kể định cư ở đâu cũng đều phải trình báo với quan phủ thì mới có thể coi là lương dân đứng đắn.

Hầu phủ quyền cao chức trọng, muốn tìm lương dân còn không dễ dàng sao?

"Nương, bọn họ sẽ không tới tìm con đâu, đối với bọn họ mà nói, con đã không còn giá trị nữa rồi." Tống Anh cười một tiếng, tâm trạng thoải mái khiến trong lòng Nguyễn thị vừa tức giận vừa thở phào nhẹ nhõm.

Tức giận là do Hầu phủ vô liêm sỉ, nhưng cũng hy vọng sau này người của Hầu phủ sẽ không tới tìm nàng.

Nha đầu kia tới Hầu phủ hơn một năm, lúc trở về người không ra người, ngợm không ra ngợm, nếu quay lại lần nữa, vậy không phải sẽ bỏ mạng ở nơi đó sao?!

"Cho dù bọn họ có tìm tới đây, bọn ta cũng tuyệt đối không cho phép con nhận lại họ! Nếu sớm biết bọn họ là loại người súc sinh lòng lang dạ thú như thế, lúc đó ta thà liều chết cũng không cho con trở về! Nương tưởng rằng... nương tưởng rằng con thật sự có thể được hưởng phúc..." Nguyễn thị cực kỳ hối hận.

Gần hai năm trước, khi nữ nhi được đón đi, tuy rằng bà ấy không nỡ, nhưng vẫn rất vui vẻ.

Bà ấy tin rằng, sau tất cả những khó khăn vất vả mà nữ nhi của bà ấy đã phải chịu đựng, sau này nữ nhi có thể tìm được một lang quân như ý!

Thậm chí bà ấy còn kéo tay nữ nhi, nhắc nhở nữ nhi phải nghe lời Hầu phủ phu nhân.

Khi nhắc đến thôn Hạnh Hoa, không được gọi bà ấy là mẫu thân, phải phân rõ giới hạn, không thể làm phật lòng Hầu phủ phu nhân…

Nhưng kết quả thì sao?!

Nguyễn thị càng nghĩ càng đau lòng, Tống Anh thở dài: "Nương, mọi chuyện đều đã qua rồi, chúng ta sau này sẽ sống tốt thôi, hiện tại con hoàn toàn không liên quan gì đến thân phận kia, về sau sẽ có thể an tâm sống qua ngày, đúng không?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 6: Không gian trong bình ngọc


Nếu không nhờ có chuyện xảy ra trước đó, có lẽ nguyên chủ đã cảm thấy không được thoải mái lắm khi sống trong căn nhà này. Bởi vì bọn họ rất cố kỵ thân phận thiên kim tiểu thư của nàng, không dám sai bảo quá nhiều, thậm chí lúc nói chuyện cũng có vài phần xa cách. Trước đây, nguyên chủ có cảm giác mình hoàn toàn giống như một người xa lạ.

"Nương ơi, người đừng làm con khóc theo mà." Tống Anh nói.

Nguyễn thị lau nước mắt.

"Được rồi, nương sẽ không khóc nữa, sau này nương sẽ không để cho A Anh của ta phải chịu ấm ức nữa." Nguyễn thị vội vàng nói: "Ta xuống bếp một lúc, cha con sắp về rồi, con nghỉ ngơi cho tốt nhé, một lát nữa nhà ta ăn cơm."

Tống Anh gật đầu.

Nguyễn thị vừa đi, gian nhà liền trở nên trống vắng.

Lúc này, Tống Anh mới thở phào nhẹ nhõm, quan sát xung quanh.

Căn phòng này khá tối, bởi vì là phòng phía Tây nên khi ngủ cũng không thoải mái lắm. Trước cửa sổ là khoảng sân chung của đại gia đình Tống gia, rất dễ bị người ta nhìn lén.

Sau này có cơ hội nhất định phải xây lại một căn nhà khác.

Tống Huân đã mười bảy tuổi rồi, đến bây giờ vẫn không dám để mắt đến người khác, căn bản là vì trong nhà không thể chứa thêm người.

Tống Kim Sơn, Nguyễn thị, thậm chí cả Tống Huân, thật sự khiến nguyên chủ không nói nên lời.

Mặc dù thôn Hạnh Hoa cách kinh thành khá xa nhưng cũng là một ngôi làng nhỏ cạnh huyện Dung Thành. Giao thông thuận tiện, cũng coi như là giàu có và đông đúc, người dân đối xử với con gái mình cũng không quá hà khắc, nhưng mà được đối xử như nguyên chủ thì không nhiều lắm.



Thậm chí, chính nàng còn cảm thấy ghen tị với cuộc sống trước đây của nguyên chủ, kiếp trước, khi nàng lên bảy, cha mẹ và ông bà nàng đều đã qua đời trong một vụ hỏa hoạn, bởi vì nàng đang ở trường nên mới may mắn sống sót.

Sau khi họ hàng thân thích phân chia tài sản của cha mẹ để lại, nàng bị đưa đến trại trẻ mồ côi.

Nhưng khi nàng mười tuổi, nàng lại tự mình quay trở về, bởi vì một thứ…

Đó là bảo bối gia truyền của Tống gia nàng, một bình ngọc ngưng tụ, bình ngọc này vô cùng thần kì nhưng chỉ to bằng ngón cái, nghe đồn rằng trước đây trong bình ngọc có thể ngưng kết ra một chất lỏng thần kì, đương nhiên đây chỉ là tin đồn mà thôi.

Nhiều năm qua, nàng luôn đeo chiếc bình ngọc này bên người, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa thấy bên trong ngưng tụ ra cái gì.

Nàng cũng không ngốc, giấu kĩ chuyện này, cố gắng sống đến tuổi trưởng thành trong sự giám sát của họ hàng, sau này dựa vào năng lực của bản thân để trở thành học trò cưng của các giáo sư ở viện nghiên cứu. Những người đó không thể làm gì nàng được nữa.

Sở dĩ nàng xuyên không tới đây cũng là vì bình ngọc này.

Có một ngày, bình ngọc thật sự ngưng tụ ra thứ gì đó!

Nàng đang định nghiên cứu thành phần ngưng tụ thì trái tim bắt đầu đập rộn ràng không thể giải thích được, vừa mở mắt ra đã thấy mình ở nơi này.

Nàng đến đây, không biết thế giới nguyên bản sẽ như thế nào, cũng không biết giáo viên của nàng có phát hiện ra điều kì lạ về chiếc bình ngọc hay không…

Bình ngọc…

Haizz, dù sao đó cũng là bảo bối gia truyền của gia tộc này, nếu có thể mang theo nó đến đây thì tốt quá.

Đang nghĩ ngợi, khung cảnh trước mắt Tống Anh đột nhiên lóe lên!

Tống Anh sửng sốt một lát.

Dụi dụi mắt, nàng phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, trước mặt là một hồ nước nhỏ, khói từ trong hồ cuồn cuộn bốc lên, nàng mơ hồ nhìn thấy một bình ngọc lớn nằm nghiêng trong làn khói, nước ở trong bình không ngừng chảy ra, rơi xuống hồ nước giống như tiên cảnh!

Xung quanh chỉ có một cái cây, bốn phía không có gì khác, chỉ có một khoảng đất trống rộng khoảng 100 mét vuông.

Đây là nơi nào?

Tống Anh ngây người một lát, sau đó hai mắt sáng lên: Không gian? !

Mặc dù bình ngọc trên hồ lớn hơn rất nhiều nhưng rõ ràng giống hệt với bảo vật gia truyền của nhà nàng!

Vì thế……

Bình ngọc thật sự đi theo nàng ấy sao? Không những thế, nó còn trở thành bảo bối thiếp thân?

Trước đây, Tống Anh chỉ mãi học hành nhưng cũng từng nghe nói đến các kiểu bàn tay vàng trong tiểu thuyết, nàng lập tức trở nên hứng phấn, không khí trong không gian này đặc biệt trong lành, làm cho thể xác và tinh thần vô cùng thư thái… Còn hồ nước kia… gần giống như là chất lỏng ngưng tụ ở kiếp trước, kết cấu hơi sền sệt…
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 7: Ánh sáng vàng rất quan trọng


Tống Anh mơ hồ cảm thấy không gian này có liên hệ với nàng, như thể nàng đã biết rõ về chiếc bình ngọc này.

Vì vậy, trong lòng nàng rất chắc chắn rằng tất cả mọi thứ trong không gian đều không hề nguy hiểm với nàng, mà hồ nước này là thứ tốt, hình như…

Tống Anh nhíu mày, hình như nước trong hồ có thể dùng để tưới tiêu?

Nhận thấy tác dụng của thứ này, Tống Anh thở phào nhẹ nhõm.

Nàng quay lại nhìn một vật khác trong không gian, đó là một cái cây, trông giống như một cái cây khô héo.

Trên cây không có lá cây, chỉ có một quả, quả kia tỏa ra ánh sáng lấp lánh, giống như là đang dụ dỗ Tống Anh tới ăn nó.

Tống Anh cũng làm như vậy, tới khi đưa hết vào miệng, Tống Anh mới phục hồi lại tinh thần, hơi ảo não, không ngờ rằng mình không thể cưỡng lại được sự cám dỗ, thực sự bị loại trái cây đó mê hoặc.

Nhưng bây giờ nàng đã ăn hết rồi...

Trái kia vừa vào miệng liền tan ra, một luồng sức mạnh dâng tràn trong cơ thể.

Một lát sau, Tống Anh cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, đầu óc minh mẫn, ngoài ra...

Tống Anh giơ tay lên, phát hiện trong lòng bàn tay phải của mình lóe lên một luồng ánh sáng màu vàng, sau đó biến mất trong nháy mắt, nàng lắc tay nhưng không thấy có động tĩnh gì, nhưng trực giác nói cho nàng biết… ánh sáng vàng này rất quan trọng.

Tống Anh cũng không dám nghĩ nhiều, trong không gian này chỉ có cây cối và một cái hồ do nước trong bình ngọc nhỏ giọt tạo thành, mà bên ngoài, không thể để Nguyễn thị phát hiện nàng đã mất tích.

Trong đầu Tống Anh đang nghĩ cách thoát ra ngoài, ý tưởng này vừa nảy ra trong đầu, nàng liền xuất hiện trở lại trong phòng.

Trong lòng ngay lập tức hiểu rõ.

Xuyên không tới đây, dù khuôn mặt của nàng đã bị hủy hoại, sẽ trở thành nữ tử lớn tuổi chưa được gả đi ở trong thôn này, Nhưng bây giờ nàng đang sở hữu một không gian hữu ích như vậy, trong lòng Tống Anh thực sự cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nàng và bình ngọc giống như "tâm linh tương thông", mặc dù không biết chính xác nước trong hồ sẽ có tác dụng gì đối với việc tưới cây, nhưng nàng có thể chắc chắn rằng, nó sẽ có lợi vô hại!

Phụ mẫu khỏe mạnh, ca ca yêu thương, làm một cô gái nông thôn giản dị cũng không tồi.

Trong lòng Tống Anh cảm thấy rất vui..

Không đến nửa canh giờ sau, Tống Kim Sơn và Tống Tuân lần lượt quay lại.

Tống Anh vốn cảm thấy cơ thể lâng lâng, nhưng sau khi ăn xong loại quả kia lại cảm thấy sảng khoái và khỏe khoắn, cho nên cũng xuống giường sớm, chỉ tiếc rằng Nguyễn thị thương nàng, thật sự không cho nàng phụ giúp nấu cơm.

Tống Anh cũng biết là không vội được, vậy nên ngoan ngoãn ngồi đợi theo ý của Nguyễn thị.

Tống Kim Sơn là một nam nhân trung niên khoảng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, tướng mạo đôn hậu, thân hình cao lớn, nhìn có vẻ cường tráng, trước khi ở riêng, hắn và tam thúc nắm quyền canh tác đất đai trồng trọt lao động trong nhà, cho nên sức khỏe cũng rất tốt.

Bây giờ đã phân nhà, Tống Kim Sơn tìm được công việc chân tay khiêng vác ở bến tàu, mấy ngày nay phải cày cấy trồng trọt nên mới trở về nhà.

Quần áo của hắn cũ kỹ ố vàng, đôi mắt sau khi nhìn thấy nàng lại rất nhẹ nhàng: "Sắc mặt nha đầu không tệ, buổi chiều ngã một cái đã dọa nương con sợ, bây giờ thế nào rồi?"

Tống Anh vội vàng lắc đầu: "Cha, bây giờ con không đau một chút nào cả."

Nhưng cả ba người trong nhà đều không tin lời này.

"Cha, con vừa ra ngoài hỏi bọn trẻ bắt nạt muội muội con, chuyện hôm nay đúng là có người sai khiến." Tống Tuân uống một ngụm nước, sau đó mở miệng nói.

Vừa nói xong lời này, Tống Kim Sơn vừa ngồi xuống lại đứng lên ngay lập tức, trừng mắt: "Là ai!?"

Bình thường, Tống Kim Sơn lúc nào cũng làm việc rất ôn hòa, hắn cũng không phải là người nói nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không nóng tính.

"Tiểu tử Lý gia kia." Tống Tuân nói.

Tống Kim Sơn nhướng mày.

Tiểu tử Lý gia, đó không phải là Lý Tiến Bảo sao?!

Tống Anh suy nghĩ một chút, lục lọi những kí ức về Lý Tiến Bảo từ trong trí nhớ.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 8: Hôn sự


Nguyên chủ tới Hầu phủ vào năm mười lăm tuổi.

Mặc dù nhìn qua nàng trông không giống một thiên kim tiểu thư nhưng lại có nền tảng tốt, ngoại hình ưa nhìn, tuy rằng trong nhà không cho nàng làm việc, nhưng nàng vẫn rất chịu khó nhanh nhẹn, cho nên danh tiếng của nàng ở trong thôn cũng không tệ lắm.

Các thôn dân đã sớm biết nguyên chủ không phải là con ruột của gia đình này, nhưng cụ thể là từ đâu tới, tất cả mọi người đều không rõ lắm, họ chỉ mơ hồ nghe được tin tức từ mấy người con dâu của Tống gia kể lại, lai lịch của nàng không nhỏ.

Vì tin đồn này mà có không ít người đánh chủ ý lên người nguyên chủ.

Lúc nguyên chủ mới mười hai tuổi đã có người đến gặp mặt, trong đó có Lý gia.

Hơn nữa, khi còn bé, Lý Tiến Bảo và Tống Tuân học cùng một học đường, nguyên chủ lại hay đến học đường đưa cơm cho ca ca, cũng có quen biết Lý Tiến Bảo một chút, mối quan hệ đúng là không tệ, ít nhất là trong số những người khác giới, nguyên chủ nói chuyện với hắn ta nhiều nhất, đương nhiên, nam nữ khác biệt, nói chuyện vài câu cũng không có nghĩa là nguyên chủ hiểu rõ hắn ta.

Một tháng trước khi nguyên chủ rời khỏi thôn Hạnh Hoa, quả thật hai nhà đã bàn bạc chuyện hôn sự.

Lúc đó Lý gia đến thương lượng chuyện này, Nguyễn thị và Tống Kim Sơn vẫn còn khá do dự.

Cảm thấy nguyên chủ tuổi còn nhỏ, muốn giữ nữ nhi ở nhà thêm hai năm, nhưng Lý gia cực kỳ cố chấp, nói rằng một năm nữa đính hôn, mười tám tuổi gả vào nhà cũng được, lúc ấy hai phu thê bọn họ cảm thấy Lý Tiến Bảo cũng được xem như là một đứa trẻ ngoan, biết rõ gốc gác cội nguồn, liền nói phải suy nghĩ một chút.

Hai nhà nhiều lần lui tới, cuối cùng Tống gia nói nên để cho hai đứa trẻ thân thiết với nhau một thời gian, nếu cảm thấy hợp nhau thì năm mười sáu tuổi sẽ để cho hai đứa đính hôn.

Ai biết Hầu phủ lại đột nhiên nhúng tay vào, vừa mới nói xong chuyện đã đưa người rời đi.

Lý gia thấy nguyên chủ lắc mình một cái trở thành tiểu thư quyền quý thì vui mừng khôn xiết, dẫn theo Lý Tiến Bảo tới cửa, nói Tiến Bảo ở nhà chờ nàng, chờ nàng bước vào nhà cao cửa rộng sẽ nói chuyện của hai đứa với phụ mẫu thân sinh...

Nguyên chủ cũng không ngốc, Tống Kim Sơn và Nguyễn thị càng hiểu rõ hơn, bọn họ không phải phụ mẫu thân sinh, hôn sự đã hứa sao có thể thực hiện?

Vì vậy, bọn họ liền khéo léo nói rằng lời hứa trước đó không được tính, hôn sự của nguyên chủ chỉ có thể do phụ mẫu thân sinh quyết định.

Lý gia sao có thể nguyện ý?

Nói nguyên chủ đã bay lên cành cao hóa thành phượng hoàng, trở mặt không nhận người.

Hầu phủ phái tới toàn những người cương quyết và hung tàn, lúc này mới doạ Lý gia bỏ đi.

Hai năm sau, không biết Lý Tiến Bảo nghĩ như thế nào, vậy mà lại không đính hôn với người khác nữa, nguyên chủ cũng nghe phụ mẫu nói, từ lúc đó, Lý Tiến Bảo vô cùng cao ngạo, hôn sự không phải không có, nhưng hắn ta luôn chê đối phương không đẹp, không tốt hoặc là không có đủ tư cách...

Một ngày sau khi nguyên chủ trở về, Lý Tiến Bảo lập tức xông vào Tống gia.

Vẻ mặt vô cùng vui sướng.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của nguyên chủ, hắn ta sợ hãi đến mức gần như hồn bay phách tán, hơn nữa hắn ta còn nghe nói nguyên chủ đắc tội với nhà quyền quý, hoàn toàn bị bỏ rơi, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Chưa nói lời nào đã nhấc chân chạy đi.

Một tháng trôi qua, nghe nói vừa mới bàn bạc xong hôn sự, đối phương là cô nương ở thôn bên cạnh, xem ra cũng có năng lực.

Theo lý mà nói, xích mích nhỏ này nên được loại bỏ, ai biết được người này lại chơi trò ném đá giấu tay, sai bảo những đứa trẻ đó gây rắc rối cho nàng.

"Sao lúc trước chúng ta không nhìn ra Lý Tiến Bảo là loại người như vậy?" Nguyễn thị bưng cơm vào nhà, trừng mắt nổi giận nói.

Tống Tuân thở dài, nhìn Tống Anh một cái: "Trước kia ta và hắn ta cũng không quen biết thân thiết lắm, tuy rằng cảm thấy nhân cách của người này có một số khuyết điểm, nhưng không ai là hoàn hảo, lại không ngờ rằng... Muội muội, là ta có lỗi với muội."

Nếu không phải tại hắn và Lý Tiến Bảo đi học cùng nhau, muội muội sẽ không thân thiết với Lý Tiến Bảo, nếu không phải tại hắn không biết rõ bản chất của Lý Tiến Bảo, lúc trước sẽ không bàn chuyện hôn sự với Lý gia.

"Ca, ca nói gì vậy? Việc này đâu có liên quan gì tới ca ca?!" Tống Anh vội vàng an ủi: "Cha nương, ca ca, mọi người đừng tức giận, Lý Tiến Bảo chính là một tên tiểu nhân ích kỷ, tuy rằng con xảy ra chuyện không hay ở Hầu phủ, nhưng nếu như không tới Hầu phủ, có thể hiện tại con đã gả cho Lý Tiến Bảo, cả đời này cũng bị hủy hoại rồi, tóm lại là tình hình hiện tại cũng khá tốt."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 9: Quái vật xấu xí vẫn chưa chết


Tống Anh cũng không phải kiểu người tốt bụng như vậy, là Hầu phủ gián tiếp hại chết nguyên chủ, Lý Tiến Bảo trực tiếp gi.ết chế.t Tống Anh.

Thù này nhất định phải báo!

Chỉ là làm cho cha mẹ và ca ca nàng lo lắng cũng không phải là ý hay, đợi đến khi nàng đã quen với tình hình ở đây rồi tính sổ với Lý Tiến Bảo cũng chưa muộn.

Tống Kim Sơn im lặng một lúc, hai mắt Nguyễn thị lại đỏ lên, thái độ của Tống Tuân thì khá hơn một chút, nhìn nàng rồi nói: "Muội cứ yên tâm dưỡng thương nhé."

Tống Anh tươi cười, cố gắng phá tan bầu không khí u ám này: "Cha nương, con ở nhà cả ngày cũng không có chuyện gì làm, ngày mai con ra đồng với cha nương được không?"

"Không được! Hôm nay suýt nữa thì con đã…"

Nguyễn thị còn chưa nói xong, Tống Anh đã vội vàng ngắt lời: "Bây giờ con đã thông suốt rồi, nếu như sau này còn có người bắt nạt con như vậy, con nhất định sẽ nhặt đá lên chọi họ trước, đến lúc đó, nếu như con gây ra họa lớn thì mọi người đừng trách con nhé! Con tuyệt đối sẽ không để mình phải chịu ấm ức nữa. Được không?"

Hai vợ chồng Tống Kim Sơn vẫn chưa bằng lòng lắm.

Tống Tuân suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Muội muội ở nhà một mình nên chán lắm à?"

"Vâng." Tống Anh lập tức gật đầu: "Ở nhà chỉ có một mình muội, lại không có việc gì để làm, vậy nên lúc nào cũng suy nghĩ lung tung."

Nàng vừa thốt ra lời này, Nguyễn thị liền hiểu.

"Như vậy đi, con cứ ở nhà mấy hôm nữa nhé, ngày mốt cha con phải đi khiêng đồ, ca ca con… cũng muốn qua thị trấn bên kia kiếm việc làm. Hôm nay mới trồng hoa màu trên ruộng xong, mấy ngày nữa cần phải làm cỏ, đến lúc đó con đi cùng với nương, được không?" Nguyễn thị lập tức nói.

Nhà chỉ có một phần ba mẫu đất, thực ra cũng chẳng có việc gì để làm.

"Nếu như muội muội cảm thấy buồn chán thì có thể nhổ ít cỏ dại cho gà ăn."

Tống Tuân nói thêm một câu.

Thực ra trong nhà cũng có ít thứ vụn vặt đủ cho gà ăn, nhưng gà là loài ăn tạp, nếu muội muội thấy chán thì làm ít việc nhẹ nhàng cũng được.

Mặc dù mẫu thân có ở nhà nhưng đôi lúc cũng phải sang ba phòng còn lại giúp một tay.

Tống Anh vội vàng gật đầu.

Tống Anh còn sợ rằng vì chuyện xảy ra ngày hôm nay mà bọn họ không bao giờ cho nàng ra ngoài nữa.

Tống Tuân nhìn sắc mặt của nàng, ánh mắt tối sầm: "Cha, mấy ngày trước con nghe bằng hữu nói, ở tiệm thuốc bên phía Dung Thành có bán thuốc trị sẹo ngoài da rất hiệu quả, chúng ta tiết kiệm ít tiền, khi nào đủ thì mua cho muội muội nhé."

Tống Anh sờ sờ mặt mình: "Ca, thuốc đó đắt lắm, muội không quan tâm mặt mình như thế nào đâu, hơn nữa sau này muội cũng sẽ kiếm tiền!"

Nàng có kí ức của nguyên chủ, đương nhiên biết thuốc trị sẹo ngoài da đắt tiền thế nào!

Trên mặt nàng không có nhiều vết thương, chỉ có ba vết, nhưng mỗi vết đều rất sâu, lúc đó nguyên chủ rất muốn sống sót nên đã ra tay vô cùng tàn nhẫn.

Có một vết sẹo trên trán, hai bên má mỗi bên một vết, nhìn khá cân đối.

"Dù có đắt bao nhiêu thì cha và ca ca con cũng nhất định sẽ kiếm đủ!"

Tống Kim Sơn lập tức bày tỏ lập trường của mình.

Tống Anh im lặng một lúc.

Để không gây áp lực cho họ, có vẻ như nàng sẽ phải nghĩ ra nhiều cách kiếm tiền hơn trong tương lai.

Tốt nhất là nàng nên tự tìm cách chữa trị khuôn mặt này. Nàng cũng là nữ nhân, chẳng có lí do gì mà không yêu cái đẹp, hơn nữa, nếu người nhà vẫn nhìn thấy gương mặt này, hẳn là sẽ nhớ về chuyện thương tâm của con cái, như vậy không hay lắm.

Một gia đình bốn người ngồi vào bàn và cùng nhau thưởng thức bữa tối đơn giản.

Bữa ăn rất đơn giản, mẹ chuẩn bị cho nàng một quả dưa chuột và một quả trứng, cùng một đĩa đậu hũ hầm với rau rừng, thức ăn chủ yếu là bánh bao làm từ bột mì và cháo loãng, bánh bao hấp có hơi cay. Đây là bữa ăn đầu tiên sau khi xuyên không tới đây, Tống Anh ăn không quen nhưng có thể cố gắng thích nghi.

Sau đó, Tống Anh khép cửa ở trong nhà hai ngày.

Nguyễn thị thấy tâm trạng của nàng khá tốt, đến ngày thứ ba mới cho nàng ra ngoài hóng gió.

Nhưng mà Tống Anh vừa ra khỏi nhà, một đứa trẻ xấu xa đã hét lên về phía này: "Đồ quái vật xấu xí nhà ngươi còn chưa chết à!"
 
Back
Top Bottom