Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Du Vãn Thừa Ngôn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
412,007
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP-_eqiRFR4eLfr7II4xkN9TJ1dJ6UMeynfQJEc1fkLf3shj0LBW8y-LGLllxQEFIBQc9F2AvK2lmSzF9PZSuZwRIQ4TubiHLYilA3u1JTnjXfkWJT8rz7tbtfq7cnHdj03GRQTZsItcoaQMbwOXdA6=w215-h322-s-no-gm

Du Vãn Thừa Ngôn
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Điền Văn, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Cổ Đại, Vả Mặt, HE Chữa Lành, Điền Văn, Ngọt

Team dịch: Tiểu Lạc Lạc

Giới thiệu

Năm ta lên bốn, thầy bói phán rằng ta mệnh khắc cha mẹ, thế là họ liền đưa ta đến sống ở biệt trang, mười năm trời biền biệt không một lần gặp mặt, cũng chẳng màng đến sống chết của ta.

Đến năm mười bốn tuổi, họ đón ta về, rồi lại vội vã gả ta đi.

Đích tỷ của ta cười nhạo: "Đồ ngốc gả cho kẻ tàn phế, đúng là trời sinh một cặp."

Cha mẹ ta thì nói: "Nếu không phải hôn sự này không thể hủy bỏ, để tỷ tỷ con gả vào nhà phú quý, thì con ngay cả xách giày cho người ta cũng chẳng xứng.”

“Con gái gả đi rồi, coi như bát nước đã hắt đi, sau này dù có chuyện gì cũng đừng vác mặt về đây."

Chỉ có mỗi chàng, chàng nắm lấy tay ta, dạy ta viết tên mình.

Nét chữ nắn nót viết rằng: [Nữ tử cũng nên tự tôn, tự ái, tự cường không ngừng, phấn đấu vươn lên.]​
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 1



Ta ở biệt trang mười năm, đã sớm chẳng thể nhớ rõ mặt mũi cha mẹ ra sao.

Nhũ nương thường bảo ta là đích thứ nữ của nhà họ Vương, vốn dĩ phải sống trong cảnh lụa là gấm vóc, tất cả cũng chỉ tại cái tên thầy bói c.h.ế.t tiệt kia.

Mỗi lần nhắc đến, bà ấy đều đỏ hoe mắt, muốn mắng cho hả hê, nhưng rồi lại sợ ta học theo những lời không hay, nên chỉ lặp đi lặp lại mấy câu "đồ c.h.ế.t tiệt", "tâm địa xấu xa", "lòng dạ thối nát".

Ta nép mình bên bà, cười ngắm nhìn bầu trời, vừa đếm đốt ngón tay, xem còn bao nhiêu ngày nữa a huynh sẽ trở về.

Chẳng biết lần này huynh ấy sẽ mang về cho ta món đồ gì lạ mắt đây.

Biệt trang này cách kinh thành rất xa, rất xa, khi ta đến đây đã phải ngồi xe ngựa mấy ngày trời.

Đến nơi thì có mấy bà tử dữ tợn canh giữ ở cổng, nói là vâng lệnh lão gia, phu nhân, không cho ta phép ra ngoài.

Cứ thế, ta bị giam cầm ở cái biệt trang này suốt mười năm trời.

Ta không biết chữ nghĩa, không biết ngâm thơ viết phú, càng không biết đàn ca nhảy múa, đến việc bếp núc cũng chẳng rành.

Nhưng nhũ nương vẫn luôn miệng khen ta ngoan ngoãn, nói ta trồng hoa rất đẹp. Là cô nương tốt nhất trần đời.

A huynh cũng chẳng tiếc lời khen ta là muội muội tốt nhất trên đời.

A huynh là con trai của nhũ nương, thuở ban đầu đã cùng ta đến cái trang viên này.

Khác với ta bị cấm đoán đủ điều, ngược lại chẳng ai quản thúc huynh ấy muốn làm gì thì làm.

A huynh trước tiên theo thợ săn trong làng vào núi săn bắn, học được một thân tài nghệ, rồi sau đó lại theo người ta đi phiêu bạt giang hồ, bảo tiêu hàng hóa.

Nay đã cưới vợ sinh con, ổn định cuộc sống trong làng.

Tẩu tẩu chính là con gái của sư phụ săn b.ắ.n của huynh ấy, hai người tình cảm rất tốt.

"Nhũ nương, không biết mấy ngày nữa A huynh mới trở về? Chuyến này đi đã hơn một tháng, cũng nên về rồi."

Ta nhìn bầu trời xanh thẳm, vốn dĩ nó rộng lớn vô biên, nhưng ta bị giam cầm trong chốn vuông vắn này, khiến nó cũng trở nên nhỏ bé vô cùng.

Ta nhớ lại những lần a huynh trở về kể chuyện về sông hồ rộng lớn, rừng cây rậm rạp, phố xá người qua lại tấp nập, những hội chợ đền miếu vô cùng náo nhiệt, đủ loại mỹ vị, vật phẩm hiếm lạ...

Mười năm rồi.

Cha mẹ chưa từng cho ta trở về, cũng chưa từng đến thăm ta lần nào.

Ăn mặc tiêu dùng đều do trang viên cung cấp, tuy không thể ăn sơn hào hải vị, mặc gấm vóc lụa là, nhưng cũng không đến nỗi để ta đói rét.

Thuở nhỏ không hiểu "khắc cha khắc mẹ" là gì, lớn hơn một chút, mấy bà lão nhàn rỗi nói ta là sao chổi, phải tránh xa ta một chút, kẻo bị nhiễm phải vận rủi, ta liền hiểu ra.

Tránh dữ tìm lành là lẽ thường tình ở đời.

Cha mẹ người thân xa lánh ta, ta từng khổ sở, nhưng hình như cũng không quá khổ sở.

Bởi ta có nhũ nương, có a huynh.

A huynh lần này mang về không ít vật phẩm hiếm lạ, trong đó còn có một chậu hoa trà héo hon, nghe nói gọi là "Thập Bát Học Sĩ" gì đó.

Ta nào biết đến nhã danh của nó, chỉ cảm thấy nó đáng thương, cẩn thận cắt tỉa rễ, thay đất cho nó, tưới nước xong đặt bên cửa sổ, dùng khăn vải nhỏ lau chùi mấy phiến lá ít ỏi còn sót lại.

Chờ nó ra cành mới, nảy mầm non.

"Nhũ nương, nhũ nương, nó sống rồi!"

Ta giục nhũ nương mau đi báo với a huynh một tiếng, hoa trà mà huynh ấy mang về ta đã nuôi sống rồi.

Nhũ nương lúc đi sờ lên mặt ta, đôi mắt đỏ hoe nói: "Ta sẽ sớm quay lại, con ngoan ngoãn ở nhà nhé."

"Vâng."

Ta từng lén lút chạy ra ngoài, sau khi bị tìm về, mấy bà tử kia không phạt ta, nhưng lại bắt nạt nhũ nương rất thậm tệ, ta đánh không lại họ, cũng không thể làm gì được họ.

Từ đó về sau, ta không bao giờ trốn ra ngoài nữa.

Bởi ta biết rõ, nếu ta phạm lỗi, nhũ nương sẽ phải chịu khổ.

Ngày người của nhà họ Vương đến đón ta, lá hoa trà cũng đã xanh tươi um tùm, ta nghe người nọ nói rất nhiều lời, nhưng chẳng có câu nào lọt tai.

Bởi vì nàng ta đang nói dối. Nói gì mà cha mẹ nhớ ta, đặc biệt đến đón ta về.

Ta tuy chưa từng trải sự đời, nhưng không phải ngốc nghếch.

Thật giả ta vẫn phân biệt được.

Nhũ nương thì rất vui mừng, cho rằng ta đã khổ tận cam lai.

Ta không đành lòng nói với bà, lần này trở về, ta e là từ một cái lồng giam này, lại đến một cái lồng giam khác.

Cho nên ta không cho bà đi cùng, để tránh bà đau lòng cho ta, mà làm ra chuyện không thể vãn hồi.

"Tiểu thư, vì sao lại như vậy? Ta..."

"A huynh vì kế sinh nhai thường xuyên phải ra ngoài, tẩu tẩu lại có thai, cháu trai còn nhỏ cần người chăm sóc. Con về nhà là để hưởng phúc, nhũ nương không cần lo lắng, đợi con ổn định rồi, sẽ phái người đến đón nhũ nương và a huynh lên kinh thành đoàn tụ."

Ngày rời đi, trước khi lên xe ngựa, ta luôn mỉm cười, như thể tràn đầy mong đợi về nhà.

Vẻ mặt thật sự rất vui mừng. Đợi khi lên xe ngựa rồi, nhìn chậu hoa trà ở góc, nước mắt mới không kìm được mà tuôn rơi.

Kiếp này, với nhũ nương và a huynh cũng không biết còn có cơ hội gặp lại hay không…
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 2



Trở về kinh thành, con đường như lúc đi, trải qua mấy ngày đêm, cuối cùng cũng đến nơi.

Không có cha mẹ nồng nhiệt chào đón, cũng chẳng có gia nhân cung kính nghênh tiếp.

Khi được đưa đến trước mặt mẫu thân, bà trang sức rực rỡ, y phục lộng lẫy, vẻ ngoài đoan trang dịu dàng mà vẫn toát lên khí chất cao quý. Bên cạnh bà, một thiếu nữ xinh đẹp đang kéo tay áo, làm nũng nài nỉ:

“Mẫu thân, người đồng ý với con đi, con cầu xin người mà!”

Mẫu thân mỉm cười, nhẹ nhàng véo má nàng ta, giọng nói hiền từ:

“Được rồi, được rồi, theo ý con vậy. Ngày mai ta sẽ gọi chưởng quầy đến nhà đo may y phục mới cho con.”

“Cảm ơn mẫu thân, người thật tốt!”

Họ thân mật tự nhiên, chẳng hề để tâm đến ai khác.

Ta đứng lặng lẽ một bên, im lặng không nói gì.

Ta cứ ngỡ mình sẽ đau lòng, sẽ buồn bã, nhưng hóa ra ta chỉ thản nhiên nhìn cảnh trước mắt, trong lòng không gợn sóng.

"Mẫu thân, nàng, là muội muội sao?"

Cô nương vận y phục lộng lẫy bước đến trước mặt ta, ánh mắt khinh thường quét qua từ trên xuống dưới.

Ta mặc bộ quần áo vải thô, tuy mới tinh, nhưng so với những thứ nàng đang khoác trên người thì quả thực khác biệt một trời một vực.

Mẫu thân cũng liếc nhìn ta.

Chỉ một ánh mắt, bà đã nhíu mày, vẻ ghét bỏ hiện rõ trong đôi mắt.

Bà thản nhiên nói: “Là muội muội của con.”

Ta nhẹ giọng gọi: “Mẫu thân, tỷ tỷ.”

"Được rồi, Đan Họa, dẫn nó đi..."

Bà suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cạnh Du Hân còn có viện tử nào trống không?"

"Bẩm phu nhân, viện tử cạnh Đại tiểu thư, biểu tiểu thư đang ở ạ."

"..."

"Bên Đồng Uyển còn có một tiểu viện trống." Đan Họa đáp.

"Vậy thì ở Đồng Uyên, Đan Họa ngươi dẫn nó qua đó đi."

Ta nào biết Đồng Uyển là nơi chốn nào.

Ta cũng không có quyền lựa chọn hay đòi hỏi.

Mẫu thân không thích ta, đại tỷ cao cao tại thượng, ngay cả Đan Họa – một nha hoàn – cũng chẳng có chút kính trọng nào với ta.

Chỉ khi đến nơi, ta mới biết đây là nơi ở của các thứ nữ trong phủ.

Tiểu viện của ta không lớn, chỉ có ba gian phòng, bên trong có mùi ẩm mốc.

Đan Họa sai người quét dọn, sắp xếp đồ đạc vào phòng, còn ta chỉ cầm tay nải đứng trong sân, lặng lẽ chờ đợi.

Có người len lén nhìn ta, nhưng rất nhanh đã rụt đầu trốn mất.

Không ai mời ta sang viện của họ ngồi một lát, uống chén trà.

“Nhị tiểu thư, đã thu dọn xong rồi.”

“Ừ.”

Ta bước vào phòng.

Nếu nói hay thì là thanh nhã, nếu nói dở thì chỉ có thể là đơn sơ, nghèo túng.

Nhưng ta cũng chẳng bận tâm.

Đã đến thì cứ an phận mà ở.

Ta thân cô thế cô, tay không bẻ nổi vòng cương, nghe lời mà sống yên ổn vẫn tốt hơn bị đánh, bị phạt quỳ hay đứng.

Thôi thì cứ ngoan ngoãn nghe lời, dù sao cũng hơn là bị đánh đập, phạt đứng, phạt quỳ.

Chẳng mấy chốc, Đan Họa dẫn theo hai nha hoàn và một bà tử tới, nói là để hầu hạ ta, sau này ta có sai bảo gì thì cứ việc.

Ta có thể nhìn ra, họ đều không muốn hầu hạ ta, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác.

Ta ngồi trong phòng khá lâu, cũng không có ai vào rót trà hay dâng nước cho ta.

“Ta nghe nói rồi, người trong đó là sao chổi, khắc c.h.ế.t tất cả những ai ở bên cạnh nàng ta.”

“Không được, ta không thể ở lại đây, nhỡ bị khắc c.h.ế.t thì sao?”

“Ta cũng không muốn ở lại!”

Hai nha hoàn vội vàng chạy đi.

Chỉ còn bà tử thong thả bước vào phòng, cúi mình hỏi:

“Tiểu thư có muốn uống nước không?”

Ta lắc đầu, không muốn làm khó bà ấy:

“Bà giúp ta mang hành lý vào, ta có một chậu hoa trà, phiền bà chuyển nó đến đây trước.”

“Vâng.”

Bà tử đáp lời rồi rời đi.

Rất nhanh sau đó, một nha hoàn mặt tròn, dáng vẻ rất mực quy củ bước vào.

"Nô tỳ Tứ Nguyệt bái kiến tiểu thư."

"Ừm."

Ta bảo nàng đi chuẩn bị nước, cả đoạn đường dài xe ngựa gập ghềnh, ta vẫn chưa được tắm rửa tử tế.

Ta muốn tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút.

Giờ phút này, ta vừa khát vừa đói. Ở chỗ mẹ, ta thậm chí còn chưa được uống một ngụm nước, ăn một miếng cơm, đã bị người ghét bỏ đuổi đến cái viện nhỏ này.

Chỉ cần ngủ là sẽ không thấy đói, cũng chẳng thấy khát.

"Vâng."

Tứ Nguyệt nhanh chóng mang đến một bình trà để ta uống đỡ khát, sau đó lại đi lấy thêm bánh và hoa quả cho ta lót dạ.

Lúc bà tử dẫn người mang hoa trà và hành lý đến, nước nóng cũng đã sẵn sàng. Sau khi ta tắm rửa xong, Tứ Nguyệt giúp ta lau tóc.

"Tóc của tiểu thư được chăm sóc thật tốt."

Nghĩ đến việc nhũ nương đã tốn bao nhiêu công sức và tâm tư để nuôi dưỡng mái tóc đen mượt này cho ta, ta khẽ mỉm cười hạnh phúc.

Sự trở về của ta không có yến tiệc chào đón, không ai trong gia đình đến thăm, mẫu thân cũng không cho ta bạc tiêu xài hay thưởng gì. Đồ ăn thức uống của ta giống hệt các tỷ muội khác ở Đồng Uyển, chẳng có gì đặc biệt.

Cả phủ đều biết rằng, ta – nhị tiểu thư dòng chính – không được cha mẹ yêu thương, cũng chẳng được hai A huynh và đại tỷ thích.

Nhưng ta cũng không có ý định tranh giành điều gì.

Lúc rời đi, A huynh đã cho ta hai mươi lượng bạc, đủ để ta dùng trong một thời gian dài.

Ta chỉ lặng lẽ chờ đợi số phận chưa biết sẽ đưa đẩy mình đến đâu...
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 3



Nửa tháng sau khi về nhà, Tứ Nguyệt cầm năm lượng bạc tiền tháng về cho ta.

Nhìn số bạc trong tay, ta vui vẻ mỉm cười.

Nếu ta tiết kiệm, mỗi năm có thể tích góp sáu mươi lượng, đủ để mua vài mẫu ruộng ở quê, dựng một căn nhà nhỏ.

Sau này tìm cách gửi cho a huynh, nhờ huynh ấy lo liệu trước. Nếu một ngày nào đó ta không còn nơi nào để đi, chí ít cũng có chốn dung thân, không đến mức phải lưu lạc đầu đường xó chợ.

Tứ Nguyệt khuyên ta lấy ra một lượng để thưởng cho gia nhân.

“?”

Ta nhìn nàng, nàng chỉ yên lặng chờ đợi.

"Là cho các ngươi sao?"

Tứ Nguyệt lắc đầu: "Không phải cho chúng nô tỳ, mà là cho những người bên ngoài Đồng Uyển. Ví dụ như phòng bếp, nhà kho, phòng thu chi, những người hầu cận phu nhân..."

Nàng nói xong, ánh mắt hiện lên tia thương hại khi nhìn ta.

Ta hiểu vì sao nàng lại như vậy.

Ta không được sủng ái, tất nhiên phải lo lắng hơn người khác. Nếu không, khẩu phần ăn sẽ bị cắt xén, nước nóng cũng khó đến lượt, hoặc đến thì đã nguội lạnh, những vật phẩm phát hàng tháng hoặc bị lược bớt, hoặc toàn là đồ hỏng.

Những kẻ nịnh hót quyền thế, ta không thể đắc tội.

Dù lòng đau như cắt, ta vẫn phải đưa một lượng bạc cho Tứ Nguyệt.

Nàng cầm bạc rời đi.

Ngoài nàng ra, còn một nha hoàn ít khi lộ diện, ta cũng không quan tâm nàng ta đi đâu hay làm gì.

Bà tử họ Hoàng, ngoài công việc hằng ngày cũng không nhiều lời với ta.

Người duy nhất ta có thể dựa vào chỉ có Tứ Nguyệt.

Tứ Nguyệt rất tháo vát, giỏi giang, may vá rất khéo, lại chu toàn mọi việc vặt trong cuộc sống của ta.

Ba bữa cơm không thiếu bữa nào, còn hoa quả, điểm tâm thì tùy vào duyên may.

Có thì ta ăn, không có cũng chẳng thèm.

Chỉ là... quá buồn chán.

Ở quê, ta có thể trồng hoa, chăm sóc cây cỏ trong sân. Nhưng khi về nhà họ Vương, ta chẳng thể làm gì cả.

Ta từng muốn thử giao tiếp với các tỷ muội, nhưng mỗi khi thấy ta, họ đều vội vã tránh đi, thậm chí còn đóng sầm cửa ngay trước mặt ta.

Ta hiểu, họ chê bai ta, cũng sợ ta khắc họ.

Biết bản thân không được yêu thích, ta cũng chẳng ra ngoài. Mỗi ngày, ta chỉ ngồi nhìn chậu hoa trà, nói chuyện với nó, lau lá cho nó.

Nhìn nó ngày càng tươi tốt, cành lá sum suê, lòng ta cũng cảm thấy vui vẻ hơn một chút.

Khi Đan Họa dẫn người mang y phục và trang sức đến, ta liền hiểu rằng cha mẹ đưa ta trở về là có mục đích.

“Phu nhân dạo này bận rộn, mới nhất thời quên mất tiểu thư…”

Đan Họa nói rất nhiều, ta chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý đã biết.

“……”

Sau một lúc im lặng, Đan Họa nói tiếp:

“Tiểu thư, ngày mai hãy dậy sớm, chải chuốt tươm tất. Đến lúc đó, nô tỳ sẽ đến đón người.”

“Ừ.”

Ta nhìn bộ y phục gấm vóc lộng lẫy mà ngẩn người.

Tứ Nguyệt do dự hồi lâu rồi mới lên tiếng:

“Nô tỳ nghe ngóng được, phu nhân đưa người trở về là muốn để người thay đại tiểu thư gả vào nhà họ Cố.”

“……”

Ta nhìn Tứ Nguyệt.

Nàng lại nói tiếp:

"Người có hôn ước với Đại tiểu thư là Tam công tử nhà họ Cố. Thời trẻ, Tam công tử là một người tài mạo song toàn, nổi danh khắp kinh thành, thi đỗ Tam nguyên, được chính Hoàng thượng chọn làm Trạng nguyên.”

“Tiếc rằng, trong buổi đi săn ở Đông Giao hai năm về trước, Tam công tử đã bị thương và trúng độc khi cứu giá, vết thương lại trúng vào chỗ hiểm, khiến đôi chân không thể đi lại được nữa.”

“Bây giờ, người rất ít khi ra khỏi phủ, dù có ra ngoài cũng phải ngồi xe lăn. Sau khi Tam công tử gặp nạn, nhà họ Cố đã từng đến cửa cầu thân, nhưng Đại tiểu thư nhất quyết không chịu gả.”

“nhà họ Cố ngỏ ý muốn hủy hôn, nhưng lão gia và phu nhân lại không nỡ từ bỏ mối hôn sự này, nên mới đưa tiểu thư trở về."

Trạng nguyên...

Ta không hiểu liền hỏi: "Vì sao lại là ta? Còn các tỷ muội khác trong phủ thì sao? Họ không được sao?"

"Người là đích nữ, còn họ..."

Lời của Tứ Nguyệt, ta đã hiểu.

Đại tỷ không muốn gả cho một người tàn tật, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Cha mẹ không nỡ từ bỏ mối quan hệ với nhà họ Cố, chịu đựng hai năm mà vẫn không lay chuyển được đại tỷ, cuối cùng đành kéo ta về để thay thế.

Nếu không phải vì chuyện này, họ sẽ không bao giờ nhớ đến ta.

Còn chưa gặp tam công tử, ta đã bị đại tỷ gọi đến.

Nàng nhíu mày, lạnh lùng hỏi:

“Ngươi biết chữ không? Cầm kỳ thư họa thế nào?”

Ta lắc đầu.

Nàng cười khẩy:

“Ngay cả Tam Tự Kinh cũng không biết?”

“Ừm.”

Sắc mặt nàng trầm xuống, lạnh lùng ra lệnh:

“Đưa tay ra.”

Ta không hiểu, nhưng vẫn chìa tay ra.

Nàng lập tức vung thước đánh xuống lòng bàn tay ta.

“Chát!”

Đau rát.

Nước mắt ta lập tức trào ra.

Ở quê dù không được ra ngoài, nhưng nhũ nương rất thương ta, chưa bao giờ mắng mỏ hay đánh phạt.

Huống hồ, ta còn chẳng hiểu mình đã sai ở đâu.

“Đưa tay ra.”

Ta ôm bàn tay đau rát, không chịu đưa ra lần nữa.

Nàng giận dữ quát:

“Đưa tay ra! Ngay cả Tam Tự Kinh cũng không thuộc, ta còn không được đánh ngươi hay sao?”

Nàng nói ta vô dụng, ta thừa nhận.

Nhưng nàng đánh ta vì chuyện này, ta không chấp nhận.

“Ta không biết Tam Tự Kinh, chẳng phải vì cha mẹ đã đưa ta đến trang viên sao? Không ai dạy ta, nên ta mới không biết. Nếu có người dạy, ta nhất định sẽ thuộc.”

Vậy thì dựa vào đâu mà đánh ta chứ?

“Ngươi thật to gan, dám nói chuyện với ta như vậy!”

Nàng ta giận dữ vươn tay muốn túm lấy ta, nhưng ta đẩy nàng ta ra rồi lao ra ngoài.

“Bắt nó lại! Mau bắt lấy nó cho ta!”

Ta chạy thật nhanh, như thể phía sau có quỷ dữ đuổi theo.

Ta không sợ làm ầm lên, bởi vì ta vốn không có lỗi.

Chẳng lẽ ta muốn khắc cha mẹ sao? Chẳng lẽ ta cầu xin họ sinh ta ra đời này sao? Khi sinh ta, họ có từng hỏi ý kiến của ta không? Có từng hỏi ta có muốn họ làm cha mẹ ta không?

Ta không biết Tam Tự Kinh, chẳng lẽ cũng là lỗi của ta?

Ở trang viên nhỏ bé ấy, ta đã ngoan ngoãn hết sức có thể rồi.

“Vương Du Vãn, ngươi cứ chờ đó!”

Tiếng gào thét của Vương Du Hân vang vọng khắp viện rộng lớn, xa hoa của nàng ta.

Khó nghe vô cùng.

Cái gì mà tiểu thư khuê các? Cái gì mà danh môn thục nữ? Cũng chỉ đến thế mà thôi.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 4



Ta chạy một mạch về đến Đồng Uyển, Tứ Nguyệt thấy ta thì vội vàng chạy tới, thấy ta mặt mày đầm đìa nước mắt thì lo lắng hỏi han: "Tiểu thư..."

Ta liếc nhìn nàng một cái, nước mắt ấm ức lại tuôn rơi càng lúc càng nhiều.

"Chúng ta cứ vào trong đã."

Tứ Nguyệt dìu ta vào tiểu viện, thấy tay ta sưng vù lên thì nhỏ giọng hỏi han: "Là Đại tiểu thư đánh người sao? Tại sao nàng ấy lại đánh tiểu thư?"

"Nàng ta bắt ta đọc Tam Tự Kinh, nhưng ta không thuộc..."

"..."

Cơ mặt Tứ Nguyệt giật giật mấy cái, rồi thấp giọng chửi thề.

“Chính nàng ta sợ phải gả cho tam công tử nhà họ Cố, lại trút giận lên người tiểu thư.”

Nghe vậy, ta lập tức hiểu ra vì sao Vương Du Hân lại kiếm cớ làm khó ta.

Ta ghét nàng ta.

Tứ Nguyệt cố gắng tìm chút đá lạnh chườm cho ta, nhưng tay ta càng lúc càng sưng tấy.

"Tiểu thư..."

"Không sao, giờ cũng đỡ đau hơn nhiều rồi."

Ta nói dối Tứ Nguyệt, thật ra tay ta vẫn đau đến c.h.ế.t đi sống lại.

Đêm xuống, cơn đau ở tay khiến ta ngủ không yên, cả người nóng ran khó chịu.

“Tứ Nguyệt, ta khát nước.”

Tứ Nguyệt mơ màng đứng dậy rót nước cho ta, nhưng khi chạm vào trán ta, nàng hoảng hốt:

“Tiểu thư, người sốt rồi!

“Nô tỳ đi tìm người gọi đại phu.”

Ta căn bản không giữ nổi nàng ấy.

Nhưng rõ ràng, nàng cũng không tìm được đại phu.

Nên khi trở về, nàng cúi đầu đầy ủ rũ.

“Tiểu thư, xin lỗi người…”

“Không sao đâu, Tứ Nguyệt, chỉ sốt nhẹ thôi, ngủ một giấc sẽ khỏe lại.”

Tứ Nguyệt lấy khăn nhúng nước mát đặt lên trán ta, liên tục thay đổi.

Ta ngủ mơ màng, nhiều lần cứ ngỡ là nhũ nương, khẽ gọi:

“Nhũ nương…”

Nếu có thể lựa chọn, ta thà ở lại quê với nhũ nương.

Bà yêu thương ta, A huynh cũng nuông chiều ta.

Còn hơn trở về nhà họ Vương gấp trăm lần, nghìn lần.

Nhưng ta không có quyền lựa chọn.

Ta thậm chí còn không có tư cách phản kháng.

Trời sáng, sau một trận đổ mồ hôi, ta dường như đã khỏe lại.

Chỉ là tay vẫn còn sưng, bầm tím.

Ta nói với Tứ Nguyệt rằng ta muốn ăn cháo.

Nàng đồng ý, vì vậy bữa sáng hôm nay có thêm một bát cháo trắng và một đĩa dưa muối.

Sau khi ăn sáng, Đan Họa đến.

Nhìn thấy ta vẫn chưa thay y phục hay chải chuốt, sắc mặt nàng ta liền trầm xuống, lộ vẻ không vui.

“Nhị tiểu thư, lại đây, nô tỳ sẽ búi cho người một kiểu tóc thật đẹp.”

Ta không nhúc nhích, Tứ Nguyệt đẩy nhẹ ta.

“……”

Ta chỉ khẽ thở dài một tiếng.

Ta biết, nếu ta cứ ương bướng không nghe lời, có thể ta sẽ không bị trách phạt, nhưng Tứ Nguyệt thì chắc chắn sẽ phải chịu khổ.

Thế là ta đành đứng dậy, bước tới ngồi xuống.

Kiểu tóc Đan Họa búi cho ta hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của ta. Khuôn mặt ta vẫn còn nét ngây thơ, không thể gánh nổi kiểu tóc này, càng không thể hợp với những cây trâm lộng lẫy.

Nàng ta giả vờ khen ngợi vài câu, nhưng chỉ khen được vài lời rồi cũng không khen nổi nữa.

“Nhị tiểu thư, chúng ta đi thôi.”

Ta bị dẫn đến tiền viện, nhưng không được vào đại sảnh, mà phải ngồi đợi trong một gian phòng nhỏ. Chỉ khi nào cha mẹ cho người gọi, ta mới có thể bước vào.

Đan Họa liên tục nhìn ra ngoài cửa.

Tứ Nguyệt không ngừng chỉnh lại y phục, tóc tai cho ta.

Nàng ấy rất lo lắng, cũng rất sốt ruột, mấy lần định nói gì đó rồi lại thôi.

Ta biết nàng muốn nói gì, chẳng qua là y phục không vừa người, kiểu tóc và trang sức cũng không phù hợp.

Nhưng ta có quyền lựa chọn sao?

Từ khi trở về, cha và A huynh chưa từng gặp ta, mẫu thân chỉ gặp ta một lần, đại tỷ gặp hai lần – một lần khinh thường, một lần cố ý làm nhục, đánh đập ta.

Đôi khi ta tự hỏi, tại sao ta phải nghe lời họ, để họ tùy ý sắp đặt như vậy?

Nhưng ta có thể làm gì khác đây?

“Nhị tiểu thư, lão gia và phu nhân cho mời người qua."

Ta đứng dậy, bước đi thật chậm rãi.

Tiếng cười nói càng lúc càng gần, gần đến mức ta cảm thấy màng nhĩ mình sắp vỡ tan.

Ta xuất hiện ở cửa đại sảnh, tất cả những người bên trong đều đổ dồn ánh mắt về phía ta.

Từng người không chút e dè đánh giá, rồi lại thì thầm to nhỏ với người bên cạnh, không ngừng bình phẩm, chê bai ta.

"Tam ca, mau nhìn kìa..."

Ta nhìn theo hướng phát ra âm thanh, liền thấy Tam công tử Cố Thừa Ngôn đang ngồi trên chiếc xe lăn.

Hắn cũng đang nhìn ta.

Ánh mắt ấy... thật dịu dàng, thiện ý, thậm chí còn có cả sự thương hại và không đành lòng.

Đầu óc ta bỗng chốc trở nên hỗn loạn, trống rỗng.

Rồi ta nghe thấy giọng mẫu thân: "Con bé này, đứng ngây ra đó làm gì, mau lại đây ra mắt các bậc trưởng bối."

Ta máy móc bước lên phía trước hành lễ.

Nhưng ngay cả một tiếng xưng hô cũng không thốt ra.

Ta nhìn thấy cha mẹ thoáng lộ ra vẻ ghét bỏ.

Mấy vị trưởng bối nhà họ Cố, ai nấy đều nhíu mày.

Họ chỉ nói không cần phải khách sáo. Xem ra là họ không vừa mắt ta rồi.

"Vương Nhị cô nương."

Là giọng nói của Cố Tam công tử.

Ta nhìn về phía hắn.

Hắn ôn tồn nói: "Ta có thể nói riêng với nàng vài lời được không?"

Ta không biết phải trả lời thế nào.

Nhưng ta lại chẳng có sự lựa chọn nào khác.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 5



Mẫu thân nở nụ cười:

“Đan Họa, dẫn Cố hiền chất và nhị tiểu thư đến đình hóng gió đi. Giờ hoa nở rất đẹp, thưởng hoa uống trà cũng là điều thú vị.”

Một công tử mặc áo gấm đẩy xe lăn của tam công tử, nhưng ánh mắt lại liên tục liếc nhìn ta.

Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm với tam ca của mình:

“Trông còn nhỏ quá.

“Tam ca, huynh thật sự muốn cưới nàng ấy sao?”

Tam công tử Cố Thừa Ngôn không nói gì.

Đến đình hóng gió, hắn bảo tất cả lui ra xa.

Trong đình chỉ còn ta và hắn.

Hắn bảo ta ngồi xuống.

Ta liền ngồi xuống.

Hắn không hỏi, ta cũng không lên tiếng.

"Bộ y phục này là mới may sao?"

Ta gật đầu với hắn: "Là hôm qua mẫu thân sai Đan Họa đưa tới."

Hắn cười.

Nụ cười trông rất đẹp.

"Nàng bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tháng ba vừa rồi vừa tròn mười bốn, còn công tử?"

"Ta đã cập quan được hai năm rồi."

Vậy là bao nhiêu tuổi?

Ta vắt óc suy nghĩ mãi cũng không ra.

“Hai mươi hai."

Ta khẽ "ồ" một tiếng.

Lớn hơn ta tám tuổi, bằng tuổi với A huynh.

"Trước kia nàng luôn sống ở dưới quê à?"

Ta gật đầu.

"Có biết chữ không?"

Ta lắc đầu.

Nghĩ đến lòng bàn tay bị đánh sưng vù ngày hôm qua, ta nhỏ giọng hỏi hắn: "Có phải công tử biết rất nhiều chữ không?"

"Cũng biết nhiều hơn người thường một vài chữ."

"Vậy công tử có thuộc Tam Tự Kinh không?"

"Thuộc."

"Vậy công tử có thể ngâm cho ta nghe một chút được không?"

"Vì sao?"

Ta ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói:

“Hôm qua, đại tỷ gọi ta đến, bắt ta đọc Tam Tự Kinh. Nhưng ta không biết đọc, nàng liền dùng thước đánh đến sưng cả tay ta.”

Ta chìa tay ra cho hắn xem.

Bàn tay trắng nõn của ta, những vết sưng và bầm tím hiện lên vô cùng rõ ràng.

“Công tử đọc cho ta nghe đi, ta sẽ ghi nhớ thật kỹ. Lần sau nàng hỏi, ta có thể đọc được, vậy thì nàng sẽ không thể đánh ta nữa.”

Nhưng đây không phải là lý do chính.

Ta chỉ muốn để tam công tử Cố Thừa Ngôn biết rằng, đại tỷ của ta xấu xa đến mức nào.

Tứ Nguyệt nói hắn là người rất tốt, nếu đã rất tốt, vậy thì đại tỷ của ta hoàn toàn không xứng với hắn.

“Ở quê không có phu tử dạy nàng học chữ sao?”

Ta lắc đầu.

“Trong trang viên nhỏ ấy chỉ có ta, nhũ nương và bà tử trông chừng ta, họ đều không biết chữ.”

Ta dừng lại một chút, nghiêm túc hỏi:

“Công tử đến đây là để xem mặt ta sao? Công tử định cưới ta thật ư?

“Nhưng ta vẫn chưa đến tuổi cập kê…”

Ta vẫn còn nhỏ.

Nhũ nương nói, trước khi cập kê, vẫn chỉ là trẻ con. Chỉ sau khi cập kê mới trở thành cô nương trưởng thành, mới có thể bàn chuyện hôn nhân.

Cố tam công tử không trả lời câu hỏi của ta mà ngược lại hỏi: "Vậy còn nàng thì sao? Nàng thấy ta như thế này, có bằng lòng gả cho ta không?"

Ta nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu rồi đáp: "Sau khi gả đi, ta có thể được phép ra ngoài không? Công tử có thể dạy ta đọc sách, biết chữ không? Công tử có đánh người không? Liệu công tử có thể đưa nhũ nương và A huynh đến sống cùng chúng ta không?"

Cố tam công tử nghe vậy liền bật cười. Hắn chậm rãi nói: “Nàng có biết ta đã mất khả năng đi lại không? Ngự y nói nếu không có thuốc giải, ta thậm chí chỉ còn sống được vài năm nữa.”

Ta ngơ ngác lắc đầu, những điều này ta hoàn toàn không hay biết.

"Chẳng lẽ không có ai nói cho nàng biết những điều này sao?"

"Từ khi ta được đưa trở về đây, ta chỉ gặp mẫu thân đúng một lần, đến hôm nay mới được gặp cha. Còn lại thì ta sống cùng các tỷ muội trong Đồng Uyển."

Cố tam công tử nghe xong thì trầm mặc không nói gì.

Hắn nghiêng người, lục lọi trong chiếc túi treo bên xe lăn, lấy ra một hộp sứ đưa cho ta.

“Đây là thuốc giảm sưng đau, ta đã dùng qua, nếu nàng không ngại, ta tặng nàng.”

Ta tất nhiên không ngại.

Lòng bàn tay nóng rát đau nhức, vô cùng khó chịu.

Ta lập tức nhận lấy, cười rạng rỡ với hắn.

“Tam công tử, cảm ơn ngài.”

“Chỉ là chuyện nhỏ, nhị tiểu thư không cần khách khí.”

Hắn nhìn ta thật lâu, đến mức ta đỏ cả mặt mà không hiểu vì sao.

Tựa như hắn đang đắn đo, suy nghĩ sâu xa, dường như đang cân nhắc một quyết định quan trọng.

Sau một lúc lâu, hắn nói:

“Nhị tiểu thư, cuộc gặp mặt hôm nay đúng là vì hôn sự. Nếu nàng không muốn gả, ta sẽ bẩm báo với trưởng bối, hủy bỏ hôn sự này.”

Ta siết chặt chiếc hộp sứ trong tay.

“Tam công tử, ta không thể từ chối.

“Ta bị gửi đi từ năm bốn tuổi, mười năm qua không ai đoái hoài, giờ được đón về, chính là để gả cho ngài. Cha mẹ sẽ không cho phép ta từ chối.

“Nếu ngài từ hôn, ta chỉ có hai con đường: một là bị đưa trở lại trang viên, giam cầm suốt đời cho đến chết, hai là bị gả đi một cách tùy tiện…”

Được gả đi bừa bãi còn đỡ.

Nếu bị đem cho một lão già làm thiếp, đó mới thực sự là địa ngục.

“Vậy nàng cam tâm sao?”

“Không cam tâm thì sao chứ? Tay không bẻ nổi vòng cương, trở về đây ta chỉ có một mình. Bên cạnh chỉ có hai nha hoàn và một bà tử, khế bán thân c*̉a họ cũng không nằm trong tay ta. Nói trắng ra, ta vẫn chỉ là một kẻ cô độc.

“Ta không biết chữ, bị đưa về đây liền bị đại tỷ làm khó, bắt ta đọc Tam Tự Kinh, ta chưa từng học qua, sao có thể đọc được? Nàng chẳng cần lý do gì, cứ thế mà đánh ta.”

“Đêm qua ta bị sốt cao, mê man bất tỉnh. Tứ Nguyệt chạy đôn chạy đáo tìm thầy thuốc nhưng cũng chẳng kiếm được ai. Đến hôm nay cũng chẳng có một ai hỏi han ta một câu, xem thân thể đã khỏe hơn chút nào chưa.”

“Y phục trên người ta mặc cũng quá rộng, không vừa vặn chút nào. Trang sức nhìn thì đẹp mắt đấy, nhưng tất cả đều đã bị phai màu rồi.”

“Bọn họ đã không đoái hoài gì đến ta suốt mười năm trời. Nay đón ta về, cũng chỉ để gả chồng cho xong chuyện, chẳng hề đoái hoài đến cảm xúc của ta. Ta không phản kháng, chỉ là muốn trả cái ơn sinh thành dưỡng dục."

“Một khi đã gả đi, có lẽ ta cũng chẳng còn cơ hội quay trở lại nơi này nữa. Tam công tử, nếu ngài chưa có ý trung nhân, vậy thì hãy chọn ta đi. Ta không ăn nhiều, cũng chẳng kén chọn y phục. Tính tình ta cũng không hề đỏng đảnh, khó chiều.”

“Tuy không phải là khuê nữ danh môn, không giỏi cầm kỳ thi họa, thơ phú văn chương, nhưng ta biết trồng hoa, chăm sóc cây cảnh. Tài trồng trọt của ta rất khá đấy, hễ cây cỏ nào vào tay ta, cũng đều tươi tốt cả."
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 6



Cố tam công tử hỏi: "Vừa rồi ta thấy nàng cũng không mặn mà lắm, vì sao bây giờ lại đồng ý gả?"

"Nếu không gả cho ngài, ta cũng chẳng biết tương lai mình sẽ ra sao. Liệu có bị đưa trở lại trang viên kia không? Hay là bị gả bừa cho một nam nhân nào đó? Thậm chí, có khi còn bị bán cho mấy lão già để làm thiếp nữa. Ta sợ lắm. Ta càng sợ sẽ không bao giờ còn được gặp lại nhũ nương và A huynh nữa."

"Ngài nói ngài trúng độc, không sống được bao lâu nữa. Vậy trong những ngày ngài còn ở trên đời, ta sẽ dốc lòng chăm sóc ngài. Đến khi ngài qua đời, mong ngài hãy nói giúp ta vài lời.”

“Xin các trưởng bối cho ta được sống cuộc sống tự do tự tại, hoặc là xuất gia tu hành cũng được. Ít nhất thì ta cũng có thể sống một cuộc đời thanh bạch. Không cần phải chịu sự trói buộc bởi cái gọi là ân nghĩa sinh thành dưỡng dục của cha mẹ nữa."

Trong vườn hoa ngập tràn hương sắc.

Gió nhẹ thoảng qua, hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi.

Ta không nói gì thêm sau lời vừa rồi.

Cố tam công tử cũng im lặng.

Một lúc sau, hắn đứng dậy, hướng ta cúi người hành lễ: "Nếu nhị cô nương đã không chê ta, Thừa Ngôn xin được nhận lời cầu thân này. Sau khi thành thân, ta nhất định sẽ dạy nàng đọc sách, biết chữ. Trước khi qua đời, ta cũng sẽ lo liệu chu toàn cho nàng một con đường lui, để nàng về sau không còn phải chịu bất cứ sự trói buộc nào, có thể an tâm sống cuộc sống tự do, vui vẻ của riêng mình."

Nghe những lời này, ta không kìm được mà đỏ hoe mắt.

Sau nhũ nương và A huynh, hắn là người thứ ba khiến ta cảm thấy ấm áp, tin tưởng.

Ta vội vàng đáp lời: "Vậy ngài nhất định phải sống thật lâu nhé. Mong ngài sớm tìm được thuốc giải độc, sống đến trăm tuổi thì càng tốt!"

Ngày ta và Cố Thừa Ngôn đính thân, Vương Du Hân xông thẳng vào phòng ta, đập phá tan tành mọi thứ, còn chỉ tay vào mặt ta mà mắng nhiếc: "Loại người như ngươi cũng xứng sao, cũng xứng sao?"

Nàng ta định đánh ta, nhưng người hầu kịp thời ngăn lại.

Ta sợ hãi, thu mình vào một góc, run lẩy bẩy.

Cơn giận qua đi, nàng ta cười khẩy: "Một kẻ thì ngốc nghếch, một kẻ thì ốm yếu sắp chết, đúng là một cặp trời sinh."

Ta muốn cãi lại. Nhưng Tứ Nguyệt đã nhanh tay bịt miệng ta lại.

Ta và Tứ Nguyệt đều hiểu rõ, nếu ta dám cãi lời, thì hôm nay cả hai chúng ta đều không tránh khỏi một trận đòn roi.

Lúc rời đi, Vương Du Hân còn độc địa buông một câu:

"Ngươi tưởng trở về rồi, gả cho Cố Thừa Ngôn, ngươi sẽ là Nhị tiểu thư nhà nhà họ Vương sao? Cha mẹ sẽ yêu thương ngươi sao? Ngươi chỉ là đồ sao chổi, làm khổ cha mẹ, không ai yêu thương ngươi đâu."

Ta không đồng ý với nàng ta.

Ta chưa bao giờ mong cầu cha mẹ yêu thương mình.

Họ có yêu hay không thì liên quan gì?

Ta cũng đâu phải không có ai yêu thương. Ta còn có nhũ nương và A huynh mà.

Họ luôn yêu thương và che chở cho ta.

Sau khi đính thân, vị thế của ta ở nhà họ Vương cũng chẳng thay đổi, vẫn cứ là một người thừa trong nhà.

Mẫu thân cũng không gọi ta đến để dặn dò gì, nghe đâu mọi việc về của hồi môn đều do quản gia sắp xếp.

Có bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, ta cũng không buồn tranh giành làm gì.

Ta biết có tranh cũng chẳng được gì.

Hỷ phục được người của tiệm may đến đo rồi gửi cho một bộ cũng gọi là chấp nhận được.

Chẳng có chuyện cướI hỏi long trọng gì cả.

nhà họ Cố có vẻ rất sốt ruột, nên ngày ta gả đi được ấn định là ba tháng sau, vào ngày 2 tháng 10.

Hằng ngày ta chỉ quanh quẩn trong phòng ngắm hoa trà, Tứ Nguyệt thì bận rộn hơn ta nhiều, chạy đôn chạy đáo để tìm hiểu thông tin.

Đến ngày 13 tháng 8, mẹ cho Đan Hoạ đến báo rằng, vào ngày Trung thu, ta phải ở yên trong sân, không được phép đi đâu cả.

Mấy thứ tỷ muội trong nhà đều có y phục mới để diện, còn ta thì không.

Họ thì được ăn bánh trung thu, được đoàn tụ cùng cha và di nương, còn ta thì không.

"..."

Tứ Nguyệt ấm ức thay cho ta. Nhưng ta thì không để tâm lắm.

Vì thật ra ta cũng chẳng muốn đi.

Không có y phục mới, không được ăn bánh trung thu cũng chẳng sao.

Đợi sau khi gả đi, xem như là đã trả xong cái ơn sinh thành này, từ nay về sau coi như là người dưng nước lã, hà cớ gì phải tự rước phiền muộn vào thân.

Sáng sớm ngày rằm tháng tám, Cố Thừa Ngôn cho người mang đến cho ta rất nhiều loại bánh trung thu, còn có một bình rượu quế nhỏ, một túi hương quế và một bức tranh nhỏ vẽ cành quế.

Đến khi trăng đã lên cao, ta cùng Tứ Nguyệt vừa ăn bánh, vừa nhâm nhi rượu, ta cầm bức tranh lên ngắm nghía rồi khen ngợi lung tung, rồi ôm túi hương quế đi ngủ một cách ngon lành.

Trong phủ này, ta như một người vô hình, bất kể là hỉ sự hay tang sự, tất cả đều chẳng liên quan gì đến ta.

Chỉ có Cố Thừa Ngôn là cứ vài ngày lại cho người mang đồ ăn đến, thỉnh thoảng là một bức tranh nhỏ, vẽ vài đóa hoa, màu sắc sặc sỡ trông rất đẹp.

Ta chẳng quan tâm tranh có phải do hắn vẽ hay không.

Ta chỉ cần nhớ rằng hắn đối xử tốt với ta, và ta mong hắn sống được lâu hơn một chút.

Vì vậy, ngày nào ta cũng cầu nguyện cho hắn.

Tứ Nguyệt cười ta là mê tín dị đoan, ta chỉ cười cười không tranh cãi với nàng.

Ước nguyện của ta không cần cho ai biết, lòng thành của ta như thế nào, chỉ cần ta tự biết là đủ.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 7



Đến ngày 27 tháng 9, chỉ còn vài ngày nữa là ta phải xuất giá, mẫu thân cho người gọi ta đến.

Sau khi hành lễ, ta đứng cách bà một khoảng khá xa.

Bà ấy nhìn ta một hồi lâu rồi mới nói: "Con không xứng với Tam công tử nhà họ Cố."

"..."

Ta ngước lên nhìn bà.

Là do ta sinh ra đã không xứng, hay tại ta chưa cố gắng nên không xứng?

Hay chính bà mới là người có tội lớn hơn, khi sinh con ra mà không nuôi dưỡng, không dạy dỗ?

Ta mím môi, không đáp lại.

"Nếu không phải chuyện hôn sự này không thể hủy bỏ, với cả đích tỷ của con cũng sắp gả vào nhà khác , mấy đứa con thứ kia lại chẳng ra gì, thì kiểu gì cũng chẳng đến lượt con.”

“Con gái gả đi như bát nước đổ đi, đã gả phu quân thì phải theo phu quân, sau này đừng có chuyện gì cũng chạy về nhà. Nhà họ Vương không chào đón con đâu."

Ta gật đầu: "Phu nhân yên tâm, ta đã nhớ rồi."

"Con gọi ta là gì hả?"

Giọng của Vương phu nhân the thé hẳn lên.

Ta ngơ ngác nhìn bà ta, rồi hỏi ngược lại: "Chẳng phải ý người là vậy sao?"

Mẫu thân có thể ghét bỏ, ruồng rẫy ta.

Chẳng lẽ ta lại không thể từ bỏ mẫu thân sao?

Vương phu nhân hít sâu vài hơi: "Đúng là kẻ đòi nợ, không có trái tim. Đi xuống đi, sau này cần làm gì, Nhị thẩm sẽ dậy con."

"Vâng."

Khi ta vừa bước ra khỏi phòng, ta nghe thấy bà ta nói với Đan Họa: "Biết thế năm xưa đã dìm c.h.ế.t nó cho xong, nuôi bao nhiêu năm đúng là nuôi phải đồ vong ơn bội nghĩa, nuôi chó nó còn biết vẫy đuôi mừng chủ."

Nhưng ta không phải là chó. Ta là người.

Ta có đủ hỉ nộ ái ố, ta không có học thức cao siêu, nhưng ta có trái tim, biết cảm nhận và thấu hiểu, có mắt để nhìn, có tai để nghe.

Gieo nhân nào gặt quả nấy. Bà ta chưa từng cho ta dù chỉ một chút tình thương của người mẹ, vậy cớ gì ta phải vẫy đuôi xin xỏ như một con chó?

Lần đầu tiên gặp nhị thẩm, bà ấy đã ra sức tìm lý do để bào chữa cho Vương phu nhân.

Nào là sức khỏe không tốt...

Ta chỉ cười, một nụ cười thật ngoan ngoãn.

"..."

Nhị thẩm im lặng một lát rồi thở dài: "Gả đi rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Đúng vậy, sau khi gả đi sẽ tốt thôi.

Tam công tử nhà họ Cố nói sẽ dạy ta đọc sách nhận chữ, dù hắn có mệnh hệ gì cũng sẽ an bài hậu sự cho ta ổn thỏa.

Sau khi gả đi, ta sẽ không còn là người c*̉a nhà họ Vương, cũng chẳng liên can gì đến họ Vương nữa.

Của hồi môn của ta không nhiều lắm, nhưng với một người chưa từng thấy sự đời như ta thì cũng là kha khá rồi.

Nhị thẩm nhìn danh sách của hồi môn rồi lại trầm mặc.

"Nhị thẩm có gì không ổn sao?"

“Mẫu thân con..."

Ta cũng không biết chữ, không hiểu được.

"Dù sao thì con cũng sẽ biết thôi, ta cũng không giấu con làm gì. Ngoại trừ sính lễ nhà họ Cố đưa cho con mang về, những thứ khác cho con đều rất tùy ý, rẻ tiền."

"Không sao ạ, phu nhân nói đợi con gả đi rồi sẽ không qua lại với con nữa. Chuyện thịt bao đánh chó, ai cũng không muốn làm."

"..."

Lúc trước bà ấy chỉ đuổi ta đi thật xa, không bóp c.h.ế.t ta, ta đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

Về sau là người dưng, cần gì phải oán hận nữa.

Nha hoàn đi theo hầu hạ cũng là mua từ bên ngoài về, cũng chẳng được dạy dỗ tử tế gì, huống chi là quy củ.

Nhị thẩm mặt mày trầm xuống: "Du Vãn, nhị thẩm tặng con nha hoàn hồi môn nhé."

“Nhị thẩm, con không có điền trang, cửa hàng gì để quản lý, trong tay cũng chẳng có bạc, không nuôi nổi nhiều người như vậy đâu.”

“Về phần bọn họ, phu nhân cũng không đưa khế ước bán thân cho con, đợi con gả đến nhà họ Cố rồi sẽ đưa họ trở về. Nhị thẩm, con chỉ không nỡ rời Tứ Nguyệt thôi, nếu như người có thể giúp con lấy được khế ước bán thân của nàng, con xin ghi nhớ đại ân đại đức của người..."

Nhị thẩm đã giúp ta lấy được khế ước bán thân của Tứ Nguyệt, còn lấy được của bốn nha hoàn, hai bà tử kia nữa.

Ngày ta xuất giá, của hồi môn của ta rất ít, các tỷ muội cũng đứng cách xa ta, Vương phu nhân cũng không cho ta điền trang, cửa hàng hay tiền áp hòm.

Vương lão gia, hai vị Vương công tử nhìn ta với ánh mắt rất lạnh nhạt.

Ta cũng không gọi họ.

Chỉ có nhị thẩm lén đưa cho ta một ngàn lượng bạc, bảo ta giữ lấy để phòng thân.

Lúc xuất giá cũng không có A huynh cõng ta ra cửa.

Cố Thừa Ngôn thì có đến đón dâu, có điều chân cẳng hắn không tiện, cũng không thể cõng ta được.

Các nghi thức tuân theo phụ huấn, mẫu huấn đều được bỏ qua.

Lúc bái biệt cha mẹ, họ nói vài câu khách sáo rồi bảo ta xuất giá.

Là bà mối cõng ta, đến cổng lớn thì có người hô một tiếng.

Là giọng của a huynh.

Ta muốn vén khăn voan lên để nhìn xem a huynh, là chỉ có một mình huynh ấy đến thôi sao? Hay là cả nhũ nương cũng đến nữa?

Bà mối đè tay ta lại, nhét ta vào trong kiệu hoa.

Bên ngoài tiếng pháo, tiếng kèn vang lên, a huynh lại hô hai tiếng.

Là ám hiệu giữa ta và huynh ấy.

Ta có chút không nhịn được muốn khóc.

"..."

Ta vốn cũng muốn đáp lại hai tiếng, nhưng lại nghĩ đến việc mình là tân nương tử, không thể làm trò cười được.

Mặc dù bản thân ta đã là một trò cười rồi.

Ta không để ý việc mình là Vương Du Vãn là một trò cười, bởi vì trò cười này không phải do ta gây ra, ta không sai, là người nhà họ Vương tâm n.g.ự.c hẹp hòi, là lỗi của bọn họ.

Nhưng bước ra khỏi cửa nhà họ Vương, ta là tức phụ nhà họ Cố, ta không thể làm mất mặt Cố Thừa Ngôn được.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 8



Kiệu hoa lắc lư, đến phủ nhà họ Cố thì tiếng pháo, tiếng kèn vẫn không ngừng.

Ta được bà mối đỡ xuống kiệu hoa, lại nắm chặt dải lụa đỏ, theo sau bước chân lớn phía trước từng bước một đi về phía trước.

Tiếp theo là bái đường.

"Nhất bái thiên địa --

"Nhị bái cao đường --

"Phu thê giao bái --

"Lễ thành, đưa vào động phòng."

Cố Thừa Ngôn nắm tay ta đi vài bước, liền ngồi lên xe lăn.

Ta có thể nghe được tiếng th* d*c đau đớn của hắn.

Giữa Tam công tử, phu quân, Tam gia, ta chọn Tam gia.

"Tam gia, chàng không sao chứ?"

"Không sao."

Ta càng không ngờ tới, chàng đã chuẩn bị kiệu cho ta, để bốn bà tử khiêng ta đến tân phòng.

Sau này ta hỏi chàng , vì sao lại sắp xếp như vậy?

Chàng nói: "Bản thân ta lười biếng ngồi xe lăn, dựa vào cái gì mà phải để nàng tủi thân đi bộ qua đó?"

Chàng đâu phải là lười biếng, chàng là vì đau.

Nhưng cho dù như vậy, chàng vẫn nghênh đón ta về nhà họ Cố một cách long trọng.

Vì thân thể chàng không khỏe, nên không có ai đến náo động phòng.

Cũng không để ta ngồi buồn bã quá lâu.

Về đến tân phòng, chàng liền vén khăn voan cho ta, để Tứ Nguyệt giúp ta tháo Phượng quan xuống.

Phượng quan là do Cố Thừa Ngôn đưa tới, lúc nhận được, ta đã ngây người vì nó quá đẹp, ôm nó ngủ mấy đêm liền.

Hỉ phục là do nhà họ Vương chuẩn bị, ta cởi ra đưa cho Tứ Nguyệt khóa vào rương, về sau cũng không muốn nhìn thấy nó nữa.

Thay bộ y phục nhẹ nhàng, ta có chút khó xử ngồi bên cạnh Cố Thừa Ngôn, nhỏ giọng nói: "A huynh của ta đã đến kinh thành."

"?"

"Là người trước đó hô hai tiếng ở ngoài cửa ư?"

Ta gật gật đầu.

Cố Thừa Ngôn gọi người vào, bảo hắn ra cửa lớn xem thử, nếu gặp được người thì mời vào ăn tiệc.

"Ta không thể sắp xếp cho huynh ấy ngồi ở vị trí chủ vị."

“Không sao đâu, a huynh có thể vào phủ nhà họ Cố, đến uống rượu mừng của ta, ta đã rất vui rồi."

Đương nhiên nếu có thể gặp mặt nhau...

Ta không dám hy vọng xa vời nữa.

Sau bữa cơm, Cố Thừa Ngôn nói: "Từ nay về sau cái viện này sẽ là của nàng, ta ở viện phía trước, cách chỗ của nàng một cái hoa viên, nàng có chuyện gì cứ sai nha hoàn qua nói, tự mình đến cũng được. Việc đọc sách nhận chữ, mấy ngày nữa sẽ sắp xếp."

Ta liên tục gật đầu.

Chính ta cũng cảm giác được ánh sáng lấp lánh trong mắt mình. Cười ngốc nghếch nói: "Tam gia, cảm ơn chàng."

Cố Thừa Ngôn không ở cùng phòng với ta, buổi tối ta ngủ một mình.

Căn phòng rộng rãi sáng sủa, đồ bày biện tinh xảo, khắp nơi đều thể hiện phẩm vị và tâm tư của người sắp đặt.

Trên giường chăn nệm mềm mại, mang theo một mùi hương nhàn nhạt.

Những nha hoàn, bà tử ta mang đến đều không dùng được, ma ma do Cố Thừa Ngôn phái tới lại lợi hại vô cùng.

Cái lợi hại này không phải là hung dữ với ta, mà là đối với hạ nhân vô cùng nghiêm khắc, đối với ta thì cung cung kính kính, khách khách khí khí.

"Tam thiếu phu nhân nếu mệt thì có thể nghỉ ngơi sớm. Nếu không mệt thì có thể đọc sách, hôm nay không ra ngoài là được."

Ta nào biết đọc sách, ta căn bản không biết chữ.

Ta hỏi bà: "Vẫn chưa biết ma ma xưng hô thế nào?"

"Phu quân lão nô họ Triệu, là nhũ nương của Tam thiếu gia."

"Nhũ nương, ta gọi người như vậy được không?"

Triệu nhũ nương cười đến mắt cũng híp lại.

"Phu nhân nâng đỡ, là phúc khí của nô tỳ."

Cố Thừa Ngôn phái bà ấy đến giám sát ta, cũng là để giúp ta, ta không thể làm khó bà, cũng không dám tự mình hại mình.

Bà ấy cũng không nghĩ đến việc lập quy tắc gì cho ta, nói chung là ngày đầu tiên đến nhà họ Cố, ta sống rất thoải mái vui vẻ, ngủ cũng đặc biệt ngon giấc.

Về chuyện không chung phòng, ta cũng không để bụng.

Ta còn nhỏ mà.

Ngày hôm sau là lễ dâng trà.

Chàng rất rõ của hồi môn của ta có những gì, ta cũng không có gì đáng giá, lễ đều do Cố Thừa Ngôn chuẩn bị sẵn, lúc nghe Triệu nhũ nương nói, ta liền ghi nhớ một lượt, cái gì nên đưa cho ai, cái gì nên đưa cho ai.

Cứ theo thứ tự mà làm, chỉ cần không xảy ra sai sót là được.

Lễ dâng trà nhận người thân cũng thuận lợi, người nhà họ Cố rất đông, nhưng đều là người hiền lành, không có ai cố ý nhằm vào ta, đều nói để ta và Cố Thừa Ngôn sống hạnh phúc bên nhau.

Công công bà mẫu cho phép ta mười ngày nửa tháng đi thỉnh an là được, ngày thường muốn ở trong viện, hoặc đi dạo trong hoa viên đều được.

Đây là nhà của ta, có thể thoải mái một chút, không cần quá câu nệ.

Nếu có gì cần ta làm, sẽ phái người qua nói.

Trên đường về viện, ta nhìn Cố Thừa Ngôn cười.

Chàng cũng cười ôn hòa: "Vui như vậy sao?"

Ta gật đầu thật mạnh.

"Còn có chuyện khiến nàng vui hơn nữa."

Ta nhướng mày, cho rằng là muốn để ta đọc sách nhận chữ.

Nhưng không ngờ trong hoa viên, lại nhìn thấy a huynh.

"A huynh."

Ta chạy đến, muốn lao vào lòng huynh ấy.

A huynh giơ tay lên chặn trán ta lại.

"A huynh." Ta không vừa lòng dậm chân.

A huynh cười nói: "Đã gả đi rồi mà vẫn còn trẻ con như vậy."

"Cho dù muội bảy tám mươi tuổi rồi, ở trước mặt a huynh, muội vẫn là đứa trẻ thôi."

"Khéo ăn khéo nói, không nói lại được với muội."

Trong mắt A huynh tràn đầy ý cười và nuông chiều, huynh ấy cười rồi thu tay về.

Từ trong n.g.ự.c lấy ra cái túi đưa đến trước mặt ta: "Đây là của hồi môn mà mẫu thân và tẩu tử cho muội."

Ta cười nhận lấy, mở ra nhìn một cái.

Là bạc.

Hiện tại ta không thiếu bạc.

Nhưng cũng không vội vàng trả lại cho A huynh, ta nghĩ đợi một lát, đến lúc đó đổi thành thứ khác cho A huynh mang về cho nhũ nương và tẩu tử.

Ta quay đầu nhìn Cố Thừa Ngôn.

Trong mắt Cố Thừa Ngôn đều là ý cười ôn hòa: "Du Vãn, giữ A huynh lại ăn một bữa cơm đi, cứ bày ở thiên sảnh trong viện của ta, nàng thấy thế nào?"

Ta đương nhiên là cầu còn không được.

Vội vàng cảm ơn Cố Thừa Ngôn.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 9



Kéo tay áo A huynh, ta nhỏ giọng hỏi: "Ở nhà có khỏe không? Nhũ nương có khỏe không? Lần này huynh đến bằng cách nào? Định ở lại mấy ngày? Khi nào thì về? Lần sau khi nào thì đến?"

"Nhiều câu hỏi như vậy, để ta trả lời câu nào trước?"

"Trả lời lần lượt, không được thiếu câu nào."

"Bá đạo thật."

A huynh vừa nói vừa đưa tay muốn nắn mũi ta.

Rồi dừng lại giữa không trung, nhẹ nhàng vỗ đầu ta.

Về nhà họ Vương, ta đã chịu rất nhiều uất ức, hiện giờ A huynh đối đãi với ta vẫn như thuở ban đầu, ta khịt mũi mũi chua xót, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

A huynh là khách, Cố Thừa Ngôn là chủ nhà.

Chàng không uống rượu, nhưng lại thêm rượu cho A huynh, còn hỏi A huynh đi tiêu cục đã từng đến những đâu.

Những gì A huynh nói, chàng đều có thể tiếp lời được, lúc nói đến một chỗ nào đó, còn quen thuộc hơn cả A huynh.

"A huynh vẫn còn đi tiêu cục sao?" Cố Thừa Ngôn hỏi.

“Ừ, so với việc đi săn thì kiếm tiền tốt hơn, chuyến đến kinh thành lần này, ta định mang một ít đồ vật nhỏ về, xem có bán được không. Nếu như việc buôn bán này có thể làm được, ta định đi thêm vài chuyến, đợi kiếm được bạc rồi, sẽ đưa người nhà đến kinh thành ở."

Có điều kinh thành lớn, không dễ ở.

"Ở nhà là con trai hay con gái?" Cố Thừa Ngôn lại hỏi.

"Là một thằng nhóc nghịch ngợm, lần này biết ta muốn đến kinh thành, đã la hét đòi đến tìm cô cô."

Ta nghe A huynh nói mà trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng, gắp thức ăn cho huynh ấy và Cố Thừa Ngôn.

"Đến kinh thành cũng tốt, ta ở bên ngoài có một cái trang viên trống, có thể cho mọi người ở, nếu con cái muốn đến trường đọc sách, ta có thể tiến cử một vài thầy giáo."

Tay A huynh đang nâng chén rượu khẽ run lên.

Rượu đổ ra bàn, huynh ấy nói: “Không ổn đâu!”

“Sao lại không được chứ? Cái trang viên kia ta định mấy ngày nữa sẽ sang tên cho Du Vãn, huynh là A huynh của nàng ấy, huynh trưởng ở nhà trống của muội muội thì có gì không được?”

“Cháu trai của nàng ấy cũng là cháu trai của ta, tìm một phu tử cho cháu trai, cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi."

"Có thể... có thể... " A huynh lắp bắp không nói nên lời.

Ta thì cười híp mắt vội vàng nói: "Cảm ơn Tam gia, Tam gia chàng thật tốt."

Lại vội vàng gắp thức ăn cho chàng, múc canh cho chàng.

Ta thề, sau này nhất định sẽ hầu hạ chàng thật tốt, ngày ngày cầu xin ông trời cho chàng sống lâu trăm tuổi.

Cố Thừa Ngôn cười nói: "Du Vãn cũng ăn cơm đi, A huynh cứ tự nhiên."

Lúc A huynh đi, bước chân của huynh ấy như đang bay.

Huynh ấy nhỏ giọng nói với ta: "Phải sống thật tốt với muội phu, đừng chê thân thể hắn không tốt, hắn đối xử tốt với muội mới là thật lòng tốt."

Ta gật đầu thật mạnh.

Ta nhất định sẽ sống thật tốt với Cố Thừa Ngôn.

Tuyệt đối sẽ không phụ bạc chàng.

“A huynh, khóm hoa trà kia ta chăm sóc rất tốt, đợi đến tháng một, tháng hai năm sau sẽ nở hoa, A huynh nhất định phải dẫn nhũ nương, tẩu tử, Đại Oa đến xem. Nếu thật sự là giống đắt tiền, chúng ta sẽ bán nó đi, đổi thành tiền, mua bút mực giấy nghiên cho Đại Oa."

"Được!"

Sau khi A huynh đi, ta cảm thấy nên vì chuyện này mà cảm ơn Cố Thừa Ngôn thật tốt, liền hỏi chàng có gì cần ta làm không?

Ví dụ như mấy chậu cúc sắp tàn trong sân của chàng, có thể giao cho ta, ta đến thu dọn chỉnh lý lại, đợi đến năm sau bảo đảm sẽ nở đẹp hơn năm nay, hoa cũng to hơn.

"Vậy thì làm phiền Du Vãn rồi."

"Tam gia không cần khách khí, chút chuyện nhỏ này có là gì. Tam gia đã cho ta một con đường sống mới, đã là đại ân đại đức, còn cho ta gặp lại A huynh, lo lắng cho ta về sau, ta cũng muốn vì Tam gia làm chút gì đó."

Ta không phải là cô nương không có lương tâm.

Chàng đối xử tốt với ta như thế nào, ta đều nhìn trong mắt, ghi trong lòng.

"Ta cũng không biết, đưa nàng từ nhà họ Vương ra, đến nhà họ Cố có đúng hay không..."

"Đương nhiên là đúng."

Ta lập tức cắt ngang sự do dự và buồn bã của chàng.

"Ở nhà họ Vương, tam gia có biết ta ăn gì ba bữa một ngày không? Phòng ở và giường ngủ như thế nào? Có mấy người hầu hạ? Mấy bộ quần áo mới, tiền bạc tháng bao nhiêu không?”

"Ba bữa ăn của ta, một món mặn, một món rau, một món canh, có khi cũng rất khó ăn, cơm thì thiu, canh thì chua, phòng ở không đủ đồ đạc, bàn ghế hỏng hóc, còn có vết sửa chữa rất rõ ràng. Dạo này trời lạnh, ta vẫn đắp chăn mỏng của mùa hè, may mà ta đến đây khi thời tiết còn ấm, nếu không mùa đông chắc ta sẽ bị đóng băng c.h.ế.t mất."

"Hai nha hoàn một bà tử hầu hạ, ngoài Tứ Nguyệt ra, ngày thường hầu như không thấy bóng dáng bọn họ. Tiền lương hàng tháng năm lượng còn phải để Tứ Nguyệt chạy mấy chuyến mới lấy được, lấy về năm lượng rất nhanh lại phải lấy một lượng thưởng ra ngoài, nếu không thì có thể cơm cũng không được ăn, nước nóng cũng không được dùng…”

"Trong Đồng Uyển còn có mấy tỷ muội, nhưng không có một ai kết giao với ta cả, ta nói chuyện với họ, họ như nhìn thấy quỷ một giò, cười ầm lên rồi chạy đi.”

“Vương Du Hân thì càng khỏi phải nói, xông thẳng vào phòng ta, đập phá đồ đạc trong phòng ta, nếu không có nha hoàn bên cạnh kéo nàng ta lại, chắc nàng đã đánh ta rồi.”

"Nhà họ Vương chưa bao giờ là nhà của ta, người nhà họ Vương cũng không phải là người thân của ta. Vương phu nhân đã nói rồi, con gái gả đi như bát nước hắt đi, bảo ta sau này có việc gì cũng đừng về, để khỏi khắc c.h.ế.t bà ấy.”

“Nếu ta thật sự khắc cha khắc mẹ, mấy tháng nay đáng lẽ họ phải bị ta khắc c.h.ế.t rồi chứ? Nhũ nương, A huynh đều khen ta, nói ta là cô nương tốt nhất trên đời, hoa cỏ ta trồng đều đặc biệt tốt, nhũ nương nói chỉ có người thiện tâm, được trời cao phù hộ, mới có thể trồng hoa tốt, ta không phải là sao chổi.”

"Nhưng..."

Ta hít sâu một hơi, ngồi xổm trước mặt Cố Thừa Ngôn, tay đặt lên đầu gối chàng, ngẩng đầu nhìn chàng: "Nhưng, ngoại trừ nhũ nương, A huynh, không có ai bằng lòng đưa tay giúp đỡ ta cả.”

“Tứ Nguyệt luôn bảo ta nhẫn, không nhẫn thì ta và nàng đều xong đời. Chỉ có chàng đưa tay ra với ta, kéo ta ra khỏi nhà họ Vương, nơi không phải hang hùm sói, nhưng còn hơn cả nhà tù."

"Tam gia, chàng đừng tự trách, ta có thể đến bên chàng, ta cảm thấy đó là phúc phận tích lũy mấy đời, ta hạnh phúc đến mức sắp điên rồi. Đêm qua là đêm ta ngủ ngon nhất từ khi trở về kinh thành, ta không còn phải lo lắng, bị xem như sao chổi rồi bị đem đi thiêu hay chôn nữa. Ba bữa cơm này ta ăn no căng bụng, vì quá thịnh soạn và quá ngon."
 
Back
Top Bottom