Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Du Thuyền Tận Thế - Lesliya
Chương 170: Kết cục 2


Sau khi xác định đi hay ở thì còn có những chuyện khác cần phải giải quyết, ví dụ như linh hồn của những người Trái đất đã chết trong màn chơi, và những linh thể đã chết từ trước đó nhưng lại được kéo đến đây và có được ý thức.

Quan trọng nhất chính là thân thể của Phương Kỳ Kỳ.

Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ vậy nên cũng hỏi thẳng ra, hơn nữa cô còn đang suy tính nếu Phương Kỳ Kỳ không thể trở về, cô sẽ hỏi chúa tể Cõi Âm xem có thể tách Phương Kỳ Kỳ ra khỏi cơ thể của Vu Băng hay không, sau đó cô sẽ thay đổi quyết định chọn ở lại đây.

"Trước đó tôi đã nói với các vị rồi, tôi có thể tái tạo thân thể cho một hoặc hai người." Chúa tể Cõi Âm xòe hai tay: "Nhưng nhiều hơn thì không được, chúng tôi chỉ là hóa thân của ý chí hành tinh này, không phải thần thánh thực sự, vẫn phải tuân theo một số quy tắc nhất định."

"Vậy những người đó sẽ bị nhốt trong màn chơi mãi mãi à?" Nhạc Âm chen ngang hỏi, anh ta rất quan tâm đến vấn đề này, bởi vì người bạn thân Mẫn Tử đã chết trong màn chơi. Đến giờ anh ta vẫn không biết có trở Mẫn Tử đã thành một bức tượng sáp trong viện bảo tàng tượng sáp hay không.

Chúa tể Cõi Âm gật đầu: "Nói chính xác là vậy. Tuy nhiên sau khi đưa các vị trở về, tôi và các chị gái sẽ cùng nhau xóa bỏ ý thức của họ, như vậy ít nhất họ sẽ không phải chịu đựng đau khổ nữa."

Không có ý thức, tất nhiên cũng sẽ không còn quan tâm đến việc bản thân có trở thành cái xác không hồn hay không, tuy trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu nhưng có vẻ cũng không còn cách nào khác.

Ngay khi mọi người cho rằng chuyện này đã sắp kết thúc, chúa tể Cõi Âm lại bất chợt lên tiếng: "Tôi nghe các chị nói các vị đã tự tay diễn tấu khúc nhạc bị thất lạc kia?"

Là người diễn tấu bản nhạc đó, ban đầu Nhạc Âm hơi ngơi ngác, thấy mọi người đều nhìn mình mới phản ứng lại vội vàng gật đầu.

"Là tôi gõ, có chuyện gì à?"

Chúa tể Cõi Âm nghiêng đầu nhìn anh ta: "Cậu không lấy được thứ gì hả?"

"Ồ! Ý ông là cái này à?" Nhạc Âm bừng tỉnh, lập tức lấy thứ mình cất trong túi xách ra, không đưa cho chúa tể Cõi Âm mà đưa cho Mạc Tiểu Nghiêu theo bản năng: "Chỉ có cái này, lúc ấy mọi người đều không chú ý nên tôi cất trước, nghĩ biết đâu sau này lại có tác dụng."

Mạc Tiểu Nghiêu nhận lấy tờ giấy, sau khi xem xong thì truyền cho mọi người xem qua một lượt, cuối cùng trở về tay Nhạc Âm để anh ta đưa cho chúa tể Cõi Âm.

[Luân hồi (Khúc nhạc)

Giới thiệu: Sau khi khúc nhạc bị thất lạc được tấu lên, một chương mới sẽ mở ra.

Ghi chú: Tro về với tro, đất về với đất, cho người đã khuất an nghỉ, cho người còn sống được giải thoát.]

Chúa tể Cõi Âm gật đầu, khẽ búng vào tờ giấy ghi khúc nhạc: "Chính là nó. Bản nhạc này đã được lưu truyền từ khi chúng tôi có ý thức rồi. Từ đó về sau tên của nó là "Khúc nhạc bị thất lạc", nhưng là ai đánh rơi thì chúng tôi không biết."

Nhạc Âm lật khúc nhạc lại xem phần giải thích, mở miệng hỏi: "Vậy thứ này có tác dụng gì?"

Chúa tể Cõi Âm: "Thì tác dụng được ghi chú đó. Trước đó mọi người có chú ý không, tất cả các khúc nhạc bị thất lạc đều được xếp từ 10-1 đến 10-9, khúc này là 10-10. Vốn dĩ nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cần có người chơi diễn tấu cả bản nhạc thì mới xuất hiện. Chúng tôi đã thử rất nhiều lần, bất kể là tôi hay y, kể cả các chị gái của tôi, không ai có thể lấy được khúc cuối cùng này."

Mạc Tiểu Nghiêu: ... Vậy rốt cuộc là do Nhạc Âm may mắn hay do thân phận của họ kết hợp lại? Thôi kệ, có lợi thì cứ lấy, ăn thịt heo rồi còn phải hỏi xem nó được xẻo ra từ con heo nào à?

Nhạc Âm luôn rất hăng hái đóng góp cho cả đội, lúc này cũng không ngoại lệ, lập tức hỏi chúa tể Cõi Âm rốt cuộc nên dùng thứ này thế nào.

"Lẽ ra tôi không nên nói cho mọi người biết." Tuy diện mạo của Chúa tể Cõi Âm vẫn mơ hồ nhưng có cảm giác ông ta đang nhăn nhó: "Các vị đều thả linh hồn ra chẳng khác nào khiến chúng tôi tổn thất... Nếu dựa theo luật pháp của loài người thì hành động giúp đỡ của tôi được coi là tội phản quốc."

Mạc Tiểu Nghiêu: "... Vậy ý ông là gì? Không định nói cho chúng tôi biết?"

Chúa tể Cõi Âm xoa mi tâm, vô cùng rối rắm: "Cũng không được. Tôi đã nói rồi, chúng tôi phải hành động theo quy tắc. Nói theo cách của loài người thì anh trai tôi khiến mọi người bị cuốn vào chuyện này, mọi người đã cứu tôi và các chị tôi, giúp chúng tôi phản kháng lại y, đây được coi là một phần nhân quả. Tôi và các chị tôi nhất định phải báo đáp mọi người, nếu không quy tắc sẽ tìm đến gây phiền phức."

Nói đến đây, ông ta ngẩng đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, giọng điệu vô cùng chân thành: "Tôi ghét phiền phức do việc phá vỡ quy tắc mang đến, trải qua một lần là đủ rồi, không muốn gặp lại lần thứ hai trước khi ý thức biến mất. Vậy nên, dù việc này bất lợi cho tộc đàn của tôi, tôi vẫn sẽ giúp mọi người."

Mạc Tiểu Nghiêu nhướn mày: "Sao ông biết nhất định sẽ bất lợi?"

Chúa tể Cõi Âm ngẩn người: "Ý cô là gì?"

Mạc Tiểu Nghiêu tựa lưng vào ghế, giơ tay chỉ vào khúc nhạc trong tay Nhạc Âm: "Tro về với tro, đất về với đất, cho người đã khuất an nghỉ, cho người còn sống được giải thoát. Tôi không rõ trước đây các người giải thích thứ này thế nào, nhưng theo câu này người còn sống chưa chắc đã không bao gồm cả đồng bào của ông."

"Cũng có lý..." Chúa tể Cõi Âm lộ vẻ trầm ngâm, rồi cứ thế ăn hết chiếc bánh trôi cuối cùng trong đĩa. Sau đó ông ta vỗ tay đứng dậy, ra hiệu mọi người chuẩn bị: "Nhắm mắt lại, thả lỏng, đi theo tôi."

Một giây sau khi tất cả mọi người nhắm mắt, chúa tể Cõi Âm đã đưa họ đến một không gian giống như vũ trụ, dưới chân là khoảng không vô định, ngay bên cạnh là cả trời sao lấp lánh có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào.

"Mẹ kiếp!"

Đó là tiếng của Đậu Vọng, cũng phát ra tiếng cảm thán tương tự còn có cặp anh em kết nghĩa Đạt Tam Giang và Thông Tứ Hải. Tình hình của Mạnh Đan Thu có vẻ hơi kỳ lạ, cô ấy bám chặt lấy Mạnh Đan Dương như muốn leo cả lên lưng anh trai.

"Tiểu Thu hơi sợ độ cao." Mạnh Đan Dương vỗ nhẹ lưng Mạnh Đan Thu, giải thích với mọi người xung quanh: "Bình thường không nhìn ra, lên sân thượng cũng không sao, chỉ không dám đi những nơi như cầu kính."

Mọi người nhìn Mạnh Đan Thu nhắm chặt mắt, lại nhìn khoảng không vô định dưới chân, lập tức hiểu được cảm giác của cô ấy. Thành thật mà nói dù không sợ độ cao thì chân họ cũng hơi run run. Cảm giác này khác với việc đã trải qua bao nhiêu màn chơi rèn luyện, nó bắt nguồn từ nỗi kính sợ vũ trụ và thiên nhiên sâu thẳm trong lòng mỗi người.

"Đây là đài chỉ huy của chúng tôi." Chúa tể Cõi Âm dang rộng hai tay như muốn ôm lấy vũ trụ bao la vào lòng: "Cũng là nơi tộc đàn chúng tôi lưu trữ năng lượng sau khi hấp thụ."

Phía sau ông ta, bóng dáng ba vị Hoàng Hậu lóe lên, sắc mặt bình tĩnh không nhìn ra suy nghĩ trong lòng họ.

Chúa tể Cõi Âm quay lại nhìn Nhạc Âm: "Chơi ở đây đi. Sau khi hoàn thành, tôi sẽ đưa mọi người trở về."

Mạc Tiểu Nghiêu nắm chặt tay Phương Kỳ Kỳ: "Còn cô ấy thì sao? Ông đã hứa cho cô ấy một cơ thể."

"Không quên đâu, sẽ không quên đâu, sau khi trở về cô ấy tự nhiên sẽ có cơ thể."

Chúa tể Cõi Âm khẽ gật đầu, so với dáng vẻ ăn uống cùng họ trên bàn lúc nãy, ông ta bây giờ mới giống một kẻ đứng trên vạn người.

Mạc Tiểu Nghiêu không nói gì nữa, bây giờ cô chỉ còn lo lắng cho cơ thể của Phương Kỳ Kỳ thôi. Còn chuyện từng mắc bệnh nan y mà Khương Yển từng nói với cô, hiện giờ không còn quan trọng nữa.

Sau khi lên du thuyền, hệ thống đã giúp anh áp chế bệnh tình, rồi trải qua việc tái cấu trúc gen, họ xem như có được một cơ thể mới nên tất nhiên cũng khỏi bệnh. Theo lời hứa của chúa tể Cõi Âm, nếu họ vẫn sẽ có cơ thể này sau khi trở về thì càng không có gì phải lo lắng.

Xác nhận cả nhóm sẽ rời khỏi đây để trở về Trái đất sau khi chơi xong khúc nhạc cuối cùng, nhóm Mạc Tiểu Nghiêu lần lượt bắt tay chào tạm biệt Bảo Hoành.

Tuy trước đây không có giao tình gì nhưng khoảng thời gian cùng chung hoạn nạn gần đây khiến họ hơi hơi không nỡ chia ly ông lão hàng xóm nho nhã này.

Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển, Nhạc Âm: "Giữ gìn sức khỏe."

Vu Băng gật đầu chào Bảo Hoành: "Tạm biệt."

Đậu Vọng gãi đầu, tiến đến gần Bảo Hoành nhỏ giọng nói: "Chờ chúng tôi đi rồi, ông đừng có giữ kẽ nữa, mau mau kết thêm bạn bè ở đây cho đỡ buồn. Không được thì làm quen với mấy cô... Úi! Anh, sao anh lại đánh em?"

Đậu Nhuệ trừng mắt nhìn cậu em trai "không thể dạy nổi" của mình, thu hồi tay gõ đầu gã để đổi sang bắt tay Bảo Hoành: "Chú Bảo, đừng chấp nhặt nó, giữ gìn sức khỏe nhé."

Bảo Hoành cười tủm tỉm, không để bụng gật đầu đáp: "Được được, tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, yên tâm. Mọi người cũng vậy nhé, sau khi trở về phải cố gắng... Còn rất nhiều việc phải làm đấy."

Với kinh nghiệm của Bảo Hoành, dĩ nhiên lão biết khi họ trở về, chắc chắn Trái đất sẽ có một bộ luật lệ xã hội mới, hơn nữa còn rất hỗn loạn. Lão già rồi, không muốn trở về thu dọn tàn cuộc.

Lão đã nhìn ra, trong số đám trẻ này có người có thể làm nên chuyện nhưng lại không thể đạt tới đỉnh cao, lý do rất đơn giản, là tâm không đủ tàn nhẫn thôi. Nếu không khi nghe rằng sẽ có những người khác mang theo kỹ năng trở về, họ đã không vội vàng quyết định quay lại như thế.

Như vậy cũng tốt, Bảo Hoành nghĩ, ít nhất cũng để cho người lựa chọn ở lại như lão biết rằng vẫn còn hy vọng.

Tang Tử Thạch và Điền Điềm cũng tiến đến chào tạm biệt lão, vẫn là mấy câu nói đó, nghe có vẻ qua loa nhưng nghĩ lại ngoài "giữ gìn sức khỏe" ra thì còn có thể nói gì đây?

Mạnh Đan Dương không quen Bảo Hoành nên chỉ gật đầu nói một câu "giữ gìn sức khỏe" là xong.

Nhưng Mạnh Đan Thu từng được Bảo Hoành chỉ dạy vài lần nên khá là không nỡ, cố gượng cười vẫy tay với lão: "Chú Bảo, tụi cháu đi đây."

Bảo Hoành cũng khoát tay: "Đi đi, tiễn quân ngàn dặm cũng phải từ biệt, đừng khách sáo nữa." Nói xong câu đó, lão thấy Đạt Tam Giang và Thông Tứ Hải có quan hệ tốt nhất với mình đi đến, vốn tưởng họ cũng đến chào tạm biệt nhưng không ngờ hai người lại có ý tưởng mới.

"Anh Bảo, hai chúng tôi quyết định không đi nữa." Đạt Tam Giang thay mặt hai người giải thích với mọi người: "Vừa nãy chúng tôi đã suy nghĩ rồi, trở về cũng không có ý nghĩa gì, lại không yên tâm để anh Bảo ở đây một mình, không bằng chúng tôi ở lại góp vui không đi nữa."

Thông Tứ Hải gật đầu, bổ sung rất thẳng thắn: "Không đi nữa. Chúng tôi nghĩ rồi, trở về cũng chỉ tiếp tục buôn bán, không bằng mở cửa hàng ở đây, tranh thủ kiếm thêm chút việc làm ăn còn hơn là trở về trông coi cái cửa hàng lèo tèo ba- năm khách của chúng tôi. Hơn nữa chúng tôi cũng không vướng bận gì, biết đâu ở lại đây còn có thể tìm được vợ. Đến cả gã Hề cũng tìm được, chẳng lẽ chúng tôi lại kém anh ta, phải không?"

Mọi người nhất thời không biết nói gì, nhưng cũng hiểu họ đã quyết, tất cả đều là người trưởng thành, không cần người khác phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Thế nên trừ Mạc Tiểu Nghiêu hỏi lại lần cuối để xác nhận, mọi người chỉ có thể gửi lời chúc phúc.

Sau giây phút chia tay bịn rịn, đã đến lúc thực sự rời đi, Nhạc Âm đứng vào vị trí trung tâm dưới sự chỉ dẫn của chúa tể Cõi Âm, còn những người muốn đi thì vây quanh anh ta.

Chẳng lâu sau, tiếng trống lại vang lên, lần này là tiếng sóng bàng bạc.

Một giọng ca không biết từ đâu vọng lại hoà cùng tiếng trống, lúc thì du dương lúc lại sôi nổi.

Bức tranh về hiện trạng của Trái đất dần dần mở ra trước mắt mọi người, không có đất đai nứt toác, không có nhà cửa đổ nát, chỉ có con người ở khắp mọi nơi, ngơ ngác nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh như vừa tỉnh giấc mộng.

"Đùng!"

Tiếng trống cuối cùng vang lên, dùi trống rơi xuống đất, mười người bao gồm cả Nhạc Âm đang chơi nhạc đều biến mất khỏi đài chỉ huy. Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng họ đã xuất hiện trên bức tranh Trái đất.

Tận mắt chứng kiến những người trẻ tuổi bình an trở về Trái đất, Bảo Hoành, Đạt Tam Giang và Thông Tứ Hải nhìn nhau, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mục đích quan trọng nhất khi họ lưu lại đã hoàn thành, có thể yên tâm quay người đối mặt với hành trình mới thuộc về vận mệnh của chính mình.

Chỉ mong bức tranh Trái đất đang dần khép lại kia không phải là một ảo ảnh.
 
Du Thuyền Tận Thế - Lesliya
Chương 171: Hôm nay sếp Khương đã tìm được vợ chưa? (Ngoại truyện 1)


Khương Yển trở về Trái đất, vẫn đứng trước khách sạn mà anh vừa rời đi trước đó, ngẩn ngơ nhìn dòng xe cộ nườm nượp trên phố.

Anh quay đầu tìm kiếm Mạc Tiểu Nghiêu theo bản năng nhưng lại phát hiện xung quanh không có một ai quen biết. Người duy nhất hơi quen mặt là cậu nhân viên mở cửa lúc nãy, đang mỉm cười chuyên nghiệp chào đón vị khách tiếp theo.

Khương Yển ngơ ngác vài giây, tiếng chuông điện thoại thình lình vang lên, vừa xa lạ vừa quen thuộc. Anh khẽ giật mình, vội vàng lấy điện thoại ra nghe máy.

"A lô, Tiểu Yển à, con không sao chứ?" Giọng nói lo lắng của người phụ nữ vang lên từ đầu dây bên kia: "Mẹ xem tin tức thấy nước A con đang ở bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều kẻ kh*ng b*, hay là con về nước trước đi?"

"Mẹ, con không sao." Khương Yển đổi sang tay trái nghe điện thoại, tay phải theo thói quen thò vào túi đồ mang theo bên mình. Sau khi s* s**ng một hồi mà không thấy gì, anh dừng lại một chút, sau đó thản nhiên đút vào túi quần: "Mẹ đừng lo, hai ngày nữa con về... Mọi người trong nhà đều khỏe cả chứ?"

Khi hỏi câu này, tâm trạng Khương Yển hơi thấp thỏm, anh không biết cha mẹ và em trai có trải qua màn chơi hay không, có còn sống trở về hay không. Theo như lời chúa tể Cõi Âm nói lúc trước, ký ức của những người trở về Trái đất đều bị sửa đổi. Không chỉ xóa đi những gì họ đã trải qua trên du thuyền mà còn xóa bỏ cả sự tồn tại của những người thân, bạn bè và đồng nghiệp đã chết trong ký ức của họ.

"Mọi người khỏe cả, chỉ là gần đây mẹ cứ bồn chồn, luôn cảm thấy như có chuyện gì đó không lành xảy ra. Cha và em trai con đều khỏe mạnh nên chắc mẹ lo cho con... Vừa nãy con nói muốn về rồi à? Về thì tốt, bây giờ con đang ở đâu, để mẹ bảo Tiểu Lý đặt vé máy bay nhé?"

Tuy biết con trai hiểu chuyện, bình thản đối mặt với việc sống chết nhưng mỗi khi nghĩ đến điều này, với tư cách là một người mẹ, trái tim bà Khương vẫn nhói đau.

"Không cần đâu ạ, con tự đặt được." Khương Yển suy nghĩ một chút, quyết định tiêm cho mẹ một liều an thần: "Con thấy sức khỏe của mình tốt hơn nhiều rồi, biết đâu do tâm trạng tốt, lại được nghỉ ngơi đầy đủ nên tự khỏi bệnh cũng nên. Vâng, vâng, con biết rồi, ở ngoài đường nói chuyện không tiện, đợi con về nhà rồi giải thích rõ... Vâng, con biết rồi, về nhà con sẽ đi kiểm tra sức khỏe, mẹ yên tâm."

Bà Khương ở đầu dây bên kia còn dặn dò thêm vài câu, mãi đến khi Khương Yển liên tục cam đoan sẽ sớm về nhà mới lưu luyến cúp máy.

Khương Yển nhẹ nhàng thở phào, cả nhà bình an hết, đúng là quá tốt. Chỉ không biết bên Tiểu Nghiêu thế nào nữa, hình như cô có kể quan hệ với cha mẹ rất lạnh nhạt nhỉ? Còn cả Phương Kỳ Kỳ, cũng không biết đã khỏe chưa.

Nghĩ đến đây, Khương Yển nhanh chóng ấn một dãy số, muốn gọi điện thoại cho Mạc Tiểu Nghiêu hỏi tình hình. Kết quả một giây sau ngón tay cái của anh bỗng khựng lại trên phím bấm số, suýt chút nữa đã bấm nhầm bốn chữ số là số phòng trên du thuyền.

Mãi đến lúc này Khương Yển mới sực nhớ ra, anh đâu có số điện thoại của Mạc Tiểu Nghiêu!

Thế này thì làm ăn gì được?

Sếp Khương đau lòng nhét điện thoại vào túi áo, nghiêm mặt xoay người trở về khách sạn trong ánh mắt tò mò của cậu nhân viên giữ cửa. Trước đó ở trên du thuyền không có điện thoại, họ liên lạc với nhau dựa vào điện thoại bàn để gọi số phòng. Hơn nữa sau này vẫn luôn ở cùng nhau, cũng chẳng ai nói thêm về thân phận cụ thể của mình khi ở trên Trái đất chứ đừng nói đến số điện thoại.

Vốn dĩ anh còn giữ một cái điện thoại trong màn chơi Vương Thành do Mạc Tiểu Nghiêu đưa, có điều giờ ngay cả túi xách cũng biến mất rồi... Tất nhiên đừng hòng nghĩ đến cái kia nữa.

Nằm ngửa trên chiếc giường lớn trong căn phòng sang trọng, Khương Yển nhìn chằm chằm trần nhà, hận bản thân sao lại bị hiện trạng của dị giới mê hoặc mà quên mất chuyện quan trọng như vậy.

...

Thôi, hối hận cũng vô ích, không bằng cố gắng nhớ lại xem có thể tìm được cách liên hệ với Mạc Tiểu Nghiêu từ góc độ khác không.

Sau đó cứ suy nghĩ như vậy một hồi, Khương Yển càng thấy mình lúc ấy đúng là ngu ngốc. Anh biết rõ tình huống gia đình Mạc Tiểu Nghiêu, biết tình bạn giữa cô và Phương Kỳ Kỳ, biết thói quen ăn uống của cô, biết sở thích sinh hoạt của cô... Chỉ không biết địa chỉ nhà, số điện thoại lẫn email của cô, tất nhiên bao gồm cả chứng minh thư và số hộ chiếu.

Đừng nói cả Trái đất, chỉ riêng Trung Quốc đã có 1,4 tỷ người, bảo anh đi đâu tìm giữa biển người mênh mông đây!

Khương Yển suy sụp vài giây, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, vấn đề nào cũng có cách giải quyết, màn chơi còn không làm khó anh được, chuyện cỏn con này lại có thể làm khó anh à?

Lại lấy điện thoại di động ra, anh vẫn còn mấy người quen, nhất là mấy vị có thể hỗ trợ tra cứu thông tin, dù chỉ có tên và độ tuổi chung chung. Mẹ kiếp, giờ nghĩ lại thậm chí anh còn chẳng có một tấm ảnh nào của Mạc Tiểu Nghiêu.

Khương Yển lưu loát mở danh bạ, bấm số, song ống nghe lại truyền đến giọng nữ ngọt ngào "Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại." Anh sững người một lúc mới phản ứng lại, có lẽ người quen kia đã không còn nữa rồi.

Trong lòng mặc niệm cho người quen đã bị lãng quên này vài giây, tiện thể ghi nhớ xem nhà có việc gì cần giúp đỡ giải quyết sau khi trở về không, Khương Yển dứt khoát bấm số người quen tiếp theo, kết quả lại ngạc nhiên nghe thấy một câu khác "Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi ngoài vùng phủ sóng."

Mấy phút sau, Khương Yển từ bỏ ý định này, xoay người đứng dậy thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà.

Trước khi trở về Trái đất, anh đã biết còn có một nhóm người được tái cấu trúc gen giống họ cũng trở về, thậm chí còn sớm hơn họ một bước. Cân nhắc đến việc không biết thân phận và bản tính của họ ra sao, pháp luật xã hội mà anh biết rất có khả năng sẽ rung chuyển.

Kèm theo đó là tình hình an ninh trật tự xã hội sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, biết đâu có kẻ ngu ngốc cho rằng mình có siêu năng lực nên muốn chiếm núi làm vua, thử cảm giác làm Hoàng đế gì đấy.

Nghĩ đến đây, Khương Yển không nhịn được cong môi, năng lực cá nhân mạnh lắm mạnh vừa thì sao? Không phải chỉ là được tái cấu trúc gen cộng thêm chút siêu năng lực thôi à, thật sự có thể chống lại bộ máy chính quyền chắc? Được chính phủ và xã hội công nhận, có được thân phận mới kiểu siêu anh hùng như biệt đội Avengers là tốt lắm rồi, những thứ khác tốt nhất đừng nên nghĩ nhiều.

Từ xưa đến nay, bất kỳ kẻ nào muốn xưng vương xưng bá thống nhất thế giới, kết cục cuối cùng đều bị dẹp tan.

Không có ngoại lệ.

Nhưng cân nhắc đến việc nếu thật sự có kẻ ngu ngốc như vậy thì bên anh nhất định phải hành động nhanh chóng, người thông minh có thể cân nhắc đến hậu quả, kẻ ngu ngốc chưa chắc đã nghĩ đến. Hơn nữa, đôi khi những kẻ ngu ngốc làm trời làm đất kia cũng không phải thật sự ngu ngốc, loại tự cho mình thông minh này mới nguy hiểm.

Vậy nên dù thế nào về nhà trước vẫn là chuyện quan trọng nhất, ít nhất phải đảm bảo người nhà bình an. Về phần Mạc Tiểu Nghiêu, tất nhiên là phải tìm, có điều sau khi trở về tận dụng các mối quan hệ và tài lực trong nhà sẽ nhanh hơn là anh tự mình mò kim đáy bể.

Quyết định xong, hành lý cũng đã thu dọn xong xuôi, kể từ khi rời nhà để bắt đầu chuyến hành trình vòng quanh thế giới, Khương Yển luôn tự mình làm mọi việc. Anh vô cùng thành thạo những việc nhỏ như đặt vé máy bay hay khách sạn, thậm chí còn học được cách so sánh giá cả khi không vội, chọn một nơi có giá cả phải chăng để ở.

Làm gì có tiền từ trên trời rơi xuống, đặc biệt là sau khi anh từ chức, ngoài các khoản đầu tư và tiết kiệm trước đó thì không còn nguồn thu nhập và công việc chính thức nữa, Khương Yển tỏ ra khá keo kiệt.

Điều này làm cho ông bà Khương vô cùng đau lòng, chỉ muốn đưa tất cả những gì mình có cho con trai cả từng bị bác sĩ phán án tử hình, để anh có thể thoải mái tiêu xài. Ngay cả em trai của Khương Yển cũng vô cùng hào phóng với anh trai mình, ngày ba lần hỏi anh có muốn cậu ấy đến chăm sóc không.

Khương Yển từ chối tất cả, bản thân anh hiểu rõ tình trạng của mình, càng ở bên nhau thì lúc rời đi càng thêm lưu luyến, không bằng hiện tại cứ tách ra cho nhau một khoảng thời gian yên tĩnh. Bây giờ thì không cần nữa, sức khỏe của anh đã tốt hơn rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì anh có thể sống lâu hơn bất kỳ ai trong nhà, không cần phải kiêng dè gì nữa.

Anh đặt vé máy bay xong, xuống lầu thanh toán tiền phòng rồi xách vali bắt xe đến sân bay. Vì không phải thành phố lớn, cũng không phải giờ cao điểm nên Khương Yển đến sân bay khá suôn sẻ, lấy vé, qua cửa an ninh, khi anh thuận lợi ngồi trong phòng chờ VIP thì còn hai mươi phút nữa mới đến giờ bay.

Khương Yển vừa uống nước vừa bắt đầu lên kế hoạch cho những việc cần làm sau khi trở về. Trước tiên phải xem chính phủ có biết về sự tồn tại của nhóm người họ hay không, nếu như không có động tĩnh gì lớn thì anh cũng không cần phải lộ diện, cứ tiếp tục sống cuộc sống bình thường nhưng vẫn phải tăng cường an ninh, cẩn thận không bao giờ là thừa.

Nếu như chính phủ đã biết thậm chí còn thành lập tổ chức đặc biệt, vậy phải đến đó một chuyến. Tính cách của Tiểu Nghiêu hơi khó đoán nhưng Nhạc Âm chắc chắn sẽ đến báo danh. Tìm được anh ta rồi dùng trực giác đó để hỗ trợ tìm Tiểu Nghiêu, chắc chắn sẽ đáng tin cậy hơn so với việc anh tự mình tìm kiếm.

Đôi khi phải thừa nhận rằng trực giác càng giống kỹ năng thiên phú, người có giá trị may mắn cao thật sự khiến người khác vô cùng ghen tị.

Nếu như chính phủ đã biết nhưng tạm thời chưa có ý định thành lập tổ chức đặc biệt, vậy thì liên hệ với các trang mạng xã hội, bỏ tiền mua Hot search tìm người. Anh không tìm được Tiểu Nghiêu nhưng có thể để Tiểu Nghiêu tìm được anh. Đây là thời đại thông tin, đâu phải cái thời không có Internet trên du thuyền nữa, trừ khi là sống trong núi sâu chứ không làm gì có ai rời được mạng internet.

Ừm, cách này được đấy, có điều không thể chỉ liên hệ với một trang, nhỡ đâu Tiểu Nghiêu không dùng trang mạng xã hội đó thì sao? Tốt nhất là liên hệ với tất cả, chỉ là bỏ tiền đăng thông báo tìm người thôi mà, có đủ đủ tài chính là làm được hết.

Khương Yển vừa cầm cốc nước vừa thản nhiên phác thảo kế hoạch tìm người trong tương lai, cho đến tận khi lên máy bay vẫn như vậy.

Tuy nhiên, sau khi đèn xanh báo hiệu máy bay đã vào trạng thái ổn định vừa sáng lên không lâu, mấy tên đàn ông vạm vỡ mặc áo khoác khác màu nhau đồng loạt đứng dậy, cởi áo khoác để lộ ra bộ đồng phục thống nhất bên trong.

"Từ giờ chiếc máy bay này sẽ do bọn tao tiếp quản." Một tên cầm đầu đi từ lối đi chật hẹp trong khoang máy bay về phía buồng lái, trong tay còn cầm một loại vũ khí không biết đã qua được cửa an ninh bằng cách nào: "Lập tức bảo cơ trưởng đổi hướng bay đến thành phố A của nước D, nếu không bọn tao sẽ giết người."

Trùng hợp thay, để tăng thêm phần uy h**p khi nói ra những lời này, tên to con kia còn chĩa vũ khí trong tay về phía một hành khách, cũng là Khương Yển đang suy nghĩ phương án tìm người thứ mười hai.

Và rồi trước sự chứng kiến của bao người và trong tiếng uy h**p của tên to con, Khương Yển khó chịu ngẩng đầu liếc nhìn đối phương, duỗi hai ngón tay ra nhẹ nhàng lại dứt khoát bẻ gãy con dao găm trong tay gã.

Tiếng kim loại vỡ trong trẻo nghe thật êm tai.
 
Du Thuyền Tận Thế - Lesliya
Chương 172: Hôm nay sếp Khương đã tìm được vợ chưa? (Ngoại truyện 2)


Hậu quả của việc làm anh hùng trong sự kiện không tặc là Khương Yển bị giữ lại ở sân bay gần bốn tiếng đồng hồ, bao gồm cả thời gian lấy lời khai với cảnh sát và thời gian chờ chuyến bay tiếp theo.

Sếp Khương tỏ vẻ không vui nhưng Trái đất này đâu có xoay quanh anh, cho dù anh là người hùng đã dẹp yên được vụ không tặc thì vẫn phải làm theo quy trình.

Tất nhiên, hãng hàng không đã nâng cấp vé máy bay hạng thường của anh lên hạng nhất miễn phí để bày tỏ lòng cảm ơn, còn tặng kèm một số món quà nho nhỏ. Nhưng sếp Khương là người quan tâm đến mấy thứ này ư? Hiện tại anh chỉ quan tâm đến thời gian thôi, đáng tiếc anh chẳng có trang bị nào trong tay, kỹ năng thiên phú cũng không thể giúp anh bay thẳng về nhà, ngoài chờ đợi cũng chẳng còn cách nào khác.

Còn về phía các phóng viên nghe tin mà đến phỏng vấn, Khương Yển vốn chẳng muốn tiếp, nhưng sau khi nhìn thấy máy quay trên vai họ, trong lòng anh bỗng nảy ra một ý.

"Kungfu, Chinese Kungfu."

Khương Yển giải thích như vậy đấy, đồng thời cũng nói rằng anh và bạn gái đang giận dỗi, hi vọng cô ấy có thể tha thứ cho anh, hi vọng có thể thông qua đài truyền hình để nói với cô ấy rằng anh rất hối hận vì đã vứt sim điện thoại cũ, bảo cô ấy hãy gọi vào số mới để liên lạc với anh.

Đây chỉ là một yêu cầu nhỏ, hơn nữa còn có thể tăng thêm sự hấp dẫn cho bản tin, tất cả các phóng viên đến phỏng vấn đều đồng ý và rất sẵn lòng nói vài lời tốt đẹp trước ống kính cho người hùng đã giải cứu chiếc máy bay.

Cần phải nói thêm, số điện thoại mà Khương Yển cung cấp là số công khai của trợ lý. Nhân lúc chờ đợi chuyến bay, anh đã thông báo cho trợ lý về kế hoạch tìm người, yêu cầu anh ta nhanh chóng thực hiện.

Ngoài ra, để tránh bị làm phiền hoặc nhận nhầm người, Khương Yển còn để lại mật khẩu quy định chỉ có người nào trả lời câu "chương cuối cùng của khúc nhạc bị thất lạc đến từ đâu" thì mới được cung cấp thông tin liên lạc, đồng thời yêu cầu đối phương để lại phương thức liên lạc, bất kể là nam hay nữ.

Tìm được người nào hay người đó, đây là suy nghĩ của Khương Yển. Anh không biết những người khác có nghĩ đến việc trao đổi phương thức liên lạc hay không, nhưng vì ngay cả anh cũng không nghĩ đến nên đành quy chụp rằng những người khác cũng không nghĩ đến.

Giải quyết xong mọi chuyện ở sân bay, Khương Yển lại ngồi ngây người trong phòng chờ VIP, không hề hay biết vào lúc này tại thành phố T của Trung Quốc, Mạc Tiểu Nghiêu và Phương Kỳ Kỳ đang vui vẻ chơi đùa tận hưởng cuộc sống tươi đẹp trong khu chung cư, chẳng thèm nhớ nhung gì đến anh.

Chúa tể Cõi Âm quả thực giữ lời, không những giúp Phương Kỳ Kỳ tách khỏi Vu Băng mà còn tái tạo cho cô ấy một cơ thể khỏe mạnh, rồi được đưa về Trái đất cùng với nhóm Mạc Tiểu Nghiêu.

Khác với Khương Yển, Phương Kỳ Kỳ có phương thức liên lạc của Mạc Tiểu Nghiêu, dù sau khi tỉnh lại hai người không ở cùng một chỗ thì vẫn có thể nhanh chóng liên lạc được với nhau.

Mạc Tiểu Nghiêu vui đến phát điên, Phương Kỳ Kỳ có thể trở về là điều quan trọng hơn bất cứ điều gì với cô. Sau đó khi biết được cha mẹ Phương Kỳ Kỳ vẫn còn sống khỏe mạnh, hai người càng thêm vui mừng, cảm thấy cho dù có phải chịu thêm bao nhiêu khổ cực cũng xứng đáng.

Hơn nữa, hình như chúa tể Cõi Âm còn tặng kèm dịch vụ khuyến mãi giúp họ sửa đổi một phần ký ức, khiến cha mẹ Phương Kỳ Kỳ quên mất việc con gái họ đã từng rời đi. Hai ông bà chỉ nghĩ rằng sau khi hai người tốt nghiệp đại học vẫn luôn thuê nhà ở bên ngoài, chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

Mạc Tiểu Nghiêu và Phương Kỳ Kỳ cảm thấy như vậy là tốt nhất. Sau khi cùng nhau trở về nhà họ Phương ăn bữa tối, hai người đều không nỡ rời xa, bèn quyết định ngủ lại trong phòng của Phương Kỳ Kỳ giống như hồi bé, tâm sự thâu đêm.

"Ngày mai cậu còn đi làm không?" Phương Kỳ Kỳ lau mái tóc còn hơi ướt, vừa tận hưởng cảm giác có thân thể thực sự vừa hỏi Mạc Tiểu Nghiêu đang nằm gác chân mải mê lướt web trên giường.

"Không làm nữa, ai thích làm thì làm." Mạc Tiểu Nghiêu lật người, ngẩng đầu nhìn chằm chằm chùm đèn pha lê trên trần nhà: "Tớ đoán chuyện chúng ta có siêu năng lực chắc chắn sẽ không giấu được lâu, chính phủ sẽ không để yên đâu. Tớ đang nghĩ xem liệu họ có muốn mổ xẻ chúng ta ra để nghiên cứu, hay thành lập một tổ chức gì đó để phục vụ đất nước giống như trong phim không."

Phương Kỳ Kỳ vắt khăn tắm lên vai, ngồi xuống bên cạnh Mạc Tiểu Nghiêu, cúi đầu nhìn cô: "Vậy cậu định đi à?"

"Đi chứ, sao lại không đi?" Mạc Tiểu Nghiêu giơ điện thoại lên, không buồn ngủ nên chẳng sợ điện thoại rơi vào mặt: "Không chỉ mình tớ đi, chắc chắn những người khác cũng sẽ đi, nếu không thì đã ở lại thế giới kia cho sướng, cần gì phải quay về đây. Thế nên nhân lúc mọi chuyện còn chưa xảy ra, cứ để tớ nghỉ ngơi đã… Ơ?"

"Sao thế, sao thế?" Phương Kỳ Kỳ nhích lại gần.

"Khương Yển mua Hot search." Mạc Tiểu Nghiêu đẩy màn hình điện thoại về phía Phương Kỳ Kỳ, để cô ấy cũng xem: "Không hổ là người sở hữu thiên phú sếp tổng bá đạo, quả nhiên trong nhà có mỏ, cậu xem biết bao nhiêu app đưa tin về anh ấy nè."

"Vậy cậu còn không mau liên hệ với anh ấy đi."

"Không vội không vội, tớ phải suy nghĩ một chút."

"Nghĩ gì cơ? Tớ thấy hai người rất xứng đôi mà, ăn ý như vậy,"

"Đúng vậy, ăn ý thì có ăn ý nhưng phối hợp với nhau cứ như bị tâm thần phân liệt ấy…" Mạc Tiểu Nghiêu như nghĩ đến điều gì, lật người nằm sấp trên giường: "Này, Kỳ Kỳ, cậu nói xem có khi nào tình cảm giữa tớ và anh ấy là do hiệu ứng cầu treo không?"

"Hiệu ứng cầu treo?" Phương Kỳ Kỳ lắc đầu: "Chưa từng nghe nói bao giờ."

"Là có người làm thí nghiệm, khi một người lo lắng sợ hãi đi qua cầu treo thì nhịp tim sẽ vô thức đập nhanh hơn." Mạc Tiểu Nghiêu giải thích cho Phương Kỳ Kỳ: "Nếu lúc này trùng hợp nhìn thấy một người khác giới, người tham gia thí nghiệm sẽ hiểu nhầm loại tình huống này thành tim đập nhanh là do đối phương khiến mình rung động, từ đó nảy sinh tình cảm."

Phương Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, ngập ngừng lên tiếng: "Ý cậu là hai người cùng nhau trải qua nhiều màn chơi như vậy, luôn đối mặt với lằn ranh sống còn nên mới nảy sinh tình cảm không muốn rời xa đối phương đúng không?"

Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu: "Gần như vậy, nhất là khi xung quanh toàn đồng đội gà mờ, bên cạnh có một người đáng tin cậy như vậy khiến mình thấy cực kỳ an tâm."

"Vậy không đúng nha." Phương Kỳ Kỳ nghĩ đến một người khác: "Không phải hai người thường xuyên hành động cùng Nhạc Âm à? Sao cậu không hẹn hò với anh ta?"

Mạc Tiểu Nghiêu nghiêm túc suy tư hai giây, sờ cằm đáp: "Có thể là do anh ta giống loài chó quá, là đồng đội đáng tin cậy nhưng lại không phải đối tượng để yêu đương."

Phương Kỳ Kỳ cố gắng nhớ lại những ấn tượng ít ỏi mà Nhạc Âm để lại cho mình, chợt phát hiện bản thân không thể nào phản bác lời Mạc Tiểu Nghiêu. Cô ấy càng nghĩ càng buồn cười, cuối cùng nhịn không được đập giường cười phá lên.

Mạc Tiểu Nghiêu cũng không nhịn được cười ngặt nghẽo theo, vài phút sau hai người mới miễn cưỡng khép miệng lại được.

Xoa gò má cười đến ê ẩm, Phương Kỳ Kỳ vẫn nói đỡ cho Khương Yển vài câu: "Tớ thấy cậu vẫn nên liên lạc với anh ấy trước đi, dù sao cũng phải cho người ta một cơ hội chứ? Hiệu ứng cầu treo thì đã sao, có thể gặp được người phù hợp với mình rất khó đấy."

Mạc Tiểu Nghiêu mở một ứng dụng mạng xã hội khác, đặt điện thoại lên giường đưa cho Phương Kỳ Kỳ xem: "Cậu xem, lại một cái đưa tin về anh ấy. Cậu đoán nhà anh ấy giàu cỡ nào, quyền quý cỡ nào chứ. Tớ không ứng phó nổi đâu, không được không được, bọn tớ không hợp."

Dù hiện tại Phương Kỳ Kỳ đã sống lại nhưng vết thương tâm lý của Mạc Tiểu Nghiêu vẫn còn đó, dù cô đã khắc phục được vấn đề tâm lý này trong màn chơi nhưng bản năng vẫn không muốn tham gia quá nhiều hoạt động xã giao.

Nhất là kiểu phải giữ hình tượng, nói chuyện đầy mưu mô tính toán kia, Mạc Tiểu Nghiêu không thích một chút nào, chỉ cần nghĩ đến cuộc sống tương lai có thể sẽ như vậy là cô đã chán ngán.

"Cũng đúng." Phương Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, đồng ý với nỗi lo lắng của Mạc Tiểu Nghiêu, song vẫn cảm thấy không nên từ bỏ sớm như vậy: "Hay là cậu liên lạc với anh ấy trước, hoặc tớ giúp cậu liên lạc, xem ý của anh ấy thế nào rồi tính tiếp, được không?"

Lần này Mạc Tiểu Nghiêu không kiên trì từ chối nữa, Kỳ Kỳ nói rất đúng, dù sao cũng phải gặp rồi mới biết. Hơn nữa, số điện thoại này không chỉ có thể liên lạc với Khương Yển mà còn có thể liên lạc với những người khác.

Thấy thời gian còn sớm, Phương Kỳ Kỳ lập tức lấy điện thoại mới mua hôm nay ra, gọi theo số được đăng tải trên Hot search.

"Xin chào, tôi và bạn tôi là người mà mọi người đang tìm. Đúng, tôi biết đáp án, là diễn tấu tất cả chín khúc nhạc trước đó một lần nhưng tỷ lệ thành công rất thấp. Vâng, vâng, tôi họ Phương, bạn tôi họ Mạc, đúng, đều là nữ, vâng, chỉ cần lưu số điện thoại này của tôi là được. Chúng tôi luôn ở bên nhau, đúng, cô ấy không muốn… Vâng, vâng, vậy làm phiền mọi người, tạm biệt."

Lúc Phương Kỳ Kỳ gọi điện, Mạc Tiểu Nghiêu ở bên cạnh vểnh tai nghe, chờ bên kia cúp máy mới giả vờ lướt web, cúi đầu nghịch điện thoại.

"Gọi xong rồi, lưu số của tớ." Phương Kỳ Kỳ huých Mạc Tiểu Nghiêu: "Người nghe máy là trợ lý của anh ấy, nói Khương Yển đang ở nước ngoài, đang trên máy bay về nước. Có điều máy bay bị delay, phải ngày mai mới đến nơi."

"Ồ." Mạc Tiểu Nghiêu vờ lạnh nhạt đáp, tiếp tục nghịch điện thoại: "Vậy có nói anh ấy đang ở nước nào không… Thôi khỏi không cần nói, tớ biết rồi."

"Sao cậu biết… Woa!" Phương Kỳ Kỳ đang khó hiểu thì nhìn thấy màn hình điện thoại của Mạc Tiểu Nghiêu, lập tức vỡ lẽ.

Câu chuyện Khương Yển một mình khống chế tên kh*ng b* không tặc đã truyền về từ bên kia đại dương, chỉ vì một câu "Chinese Kungfu" mà được giới truyền thông và cư dân mạng nhiệt tình săn đón, bàn tán xôn xao.

"Anh ấy phách lối thật." Mạc Tiểu Nghiêu mở video, vừa xem vừa bình luận, hai chân vắt vẻo trên giường vô thức lắc lư: "Lần này về nước chắc chắn sẽ bị chú ý cho xem, không chừng chuyện này sẽ bị lộ sớm."

"Cũng tốt mà, dù sao cũng phải công khai." Phương Kỳ Kỳ xuống giường, xỏ dép lê đi cất khăn lau tóc.

Cô ấy cũng không thích dùng máy sấy tóc mà thích để tóc khô tự nhiên như Mạc Tiểu Nghiêu: "Tiểu Nghiêu, cậu đã quyết định nghỉ việc rồi vậy ngày mai không cần dậy sớm nữa, hay là lát nữa chúng ta thức đêm cày phim đi?"

Nhìn cái đầu thò ra từ phòng tắm của Phương Kỳ Kỳ, Mạc Tiểu Nghiêu lập tức đồng ý: "Cày chứ cày chứ! Hai năm nay có mấy bộ hay lắm, tớ ôn lại, cậu khám phá cái mới."

"Được, vậy cậu chọn phim trước đi, rồi bật lên, tớ ra ngay."

Hai người vui vẻ quyết định xong, Mạc Tiểu Nghiêu lập tức xuống giường cầm điều khiển từ xa bật tivi treo đối diện giường lên, sau đó mới cầm điện thoại chuẩn bị tìm một bộ phim muốn xem cùng Kỳ Kỳ từ lâu đã lưu trong danh sách phim.

Thật tốt khi được quay về cuộc sống trước kia, Mạc Tiểu Nghiêu phấn khích lăn một vòng trên chiếc giường mềm mại, khóe mắt liếc thấy màn hình điện thoại vẫn sáng của Phương Kỳ Kỳ. Sau khi nhìn rõ nội dung là tin tức về Khương Yển, cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn tắt màn hình.

Đêm nay là thời gian dành cho hội chị em bọn cô, cứ để cánh đàn ông tạm lánh sang một bên trước đã!
 
Du Thuyền Tận Thế - Lesliya
Chương 173: Hôm nay sếp sếp Khương đã tìm được vợ chưa? (Ngoại truyện 3)


Lúc Khương Yển nhận được điện thoại của trợ lý thì vừa xuống máy bay, anh định gọi cho Phương Kỳ Kỳ ngay nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại im lặng cất điện thoại đi.

Anh không quên cơn tức giận khi bị đánh thức của Mạc Tiểu Nghiêu, tuy không biết Phương Kỳ Kỳ có như vậy không nhưng nghĩ đến khả năng hai người đang ở cùng nhau, vẫn nên để sáng mai rồi nói sau.

Rời khỏi sân bay, trợ lý đã chờ sẵn bên ngoài, Khương Yển tặng anh ta một cái nhìn sâu xa rồi mới lên xe. Trợ lý bị nhìn đến mức hơi sởn gai ốc nhưng không dám hỏi nhiều, thấy sếp không có ý định nói chuyện chỉ cho rằng anh mệt mỏi, bèn lái xe thẳng về nhà cũ nhà họ Khương.

Lại thêm một kẻ may mắn nữa, Khương Yển nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau, những kẻ không may mắn đã chết hết rồi, có thể sống sót đều nhờ vận may không tồi.

Cả quãng đường im lặng, về đến nhà Khương Yển nhận được vô số lời hỏi han ân cần và quan tâm từ người thân. Sau khi ứng phó với người mẹ rưng rưng nước mắt và cả người cha cố gắng giấu sự quan tâm, anh nhìn sang cậu em trai vừa mới tan làm.

"… Anh, anh nhìn em làm gì?" Em trai Khương đã có thể tự mình gánh vác công ty cảnh giác hỏi: "Tự anh nói khỏi bệnh không tính đâu, ngày mai phải đi kiểm tra lại mới được. Với lại, tốt nhất anh nên nghỉ ngơi ở nhà một thời gian, trước khi xác nhận thực sự khỏi hẳn thì đừng có mơ đến chuyện quay lại công ty tranh giành vị trí với em!"

Khương Yển đi tới, yêu thương xoa cái đầu được vuốt keo kỹ lưỡng của cậu em trai, thản nhiên lên tiếng trong ánh mắt kinh hãi của đối phương, giọng điệu đầy tiếc nuối: "… Đừng có tham công tiếc việc quá nhé, em sắp hói rồi đây này."

Nói xong Khương Yển bình tĩnh rụt tay về, xoay người chúc cha mẹ ngủ ngon rồi nhanh nhẹn đi lên tầng 2, trở về căn phòng vẫn luôn được giữ lại cho anh.

Chờ đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cậu em trai bị ông anh yêu quý xoa đầu mới lấy lại tinh thần, tức giận đến mức mặt đỏ phừng phừng.

"Cha! Mẹ! Hai người không quản anh ấy nữa à!!!"

Ông bà Khương mỉm cười không nói gì, trong lòng thầm thấy an ủi. Dường như họ được quay về mấy năm trước, nhìn thấy cảnh con cả bắt nạt con út, con út phải mất một lúc mới phản ứng lại được.

Em trai Khương ấm ức chạy lên lầu, hoàn toàn không để ý hành động này có gì không phù hợp với thân phận và tuổi tác hiện tại của mình. Chỉ đến khi trở về phòng ngủ đóng cửa lại, cậu ấy mới nở nụ cười chân thành.

Cha mẹ và anh trai đều bình an, thật tốt quá. Còn nhớ lúc ở trên du thuyền, cậu ấy cứ nơm nớp lo sợ người nhà sẽ gặp phải chuyện xui xẻo. Giờ thì tốt rồi, mọi người đều bình an, trở về Trái đất quả là một quyết định sáng suốt.

Một đêm yên bình trôi qua, sáng sớm hôm sau Khương Yển lập tức liên lạc với Phương Kỳ Kỳ, sau vài câu chào hỏi xã giao cuối cùng cũng nói chuyện được với Mạc Tiểu Nghiêu.

"Tiểu Nghiêu, em đang ở đâu? Tôi đến tìm em." Đây là câu đầu tiên Khương Yển nói, câu thứ hai là: "Cho tôi số điện thoại của em đi."

Mạc Tiểu Nghiêu dứt khoát đọc một dãy số: "Anh không cần đến tìm tôi đâu, hai hôm nữa tôi và Kỳ Kỳ sẽ đến thành phố A."

Khương Yển nhíu mày: "Tôi cũng đang ở thành phố A, em đến tìm tôi à?"

Mạc Tiểu Nghiêu cạn lời: "Anh nghĩ nhiều rồi, gỡ Hot search của anh xuống rồi xem tin tức khác đi, mới có hai ngày mà đã có nhiều người xuất hiện như vậy rồi. Những người cùng phe với chúng ta đều hưởng ứng lời kêu gọi đến thành phố A tập hợp. Những kẻ muốn chiếm núi làm vua cũng đã bắt đầu phân chia địa bàn, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ gặp xui xẻo thôi."

Khương Yển im lặng vài giây mới hỏi: "Ý em là em đến thành phố A vì thân phận người cải tạo gen chứ không phải vì tôi?"

Mạc Tiểu Nghiêu xoa tai, cảm giác hình như mình vừa nghe nhầm. Chứ không sao cô lại nghe ra được vẻ oán trách khi con gái giận dỗi từ trong miệng Khương Yển nhỉ?

"Cũng không hẳn… Chỉ nhân tiện mọi người cùng đến thì tụ tập một chút thôi."

Giọng Khương Yển càng ai oán: "Mọi người?"

Mạc Tiểu Nghiêu không hiểu sao lại chột dạ: "… Đúng vậy, chẳng lẽ anh không muốn gặp lại những người đồng đội đã từng sống chết có nhau?"

Khương Yển nghiến răng: "Nếu tôi nói, tôi chỉ muốn gặp mỗi mình em thì sao?"

Mạc Tiểu Nghiêu nghe vậy cũng biết đối phương đã nhìn thấu suy nghĩ của mình, cô không che giấu nữa thẳng thắn nói: "Khương Yển, tôi thấy chúng ta nên suy nghĩ lại. Bây giờ đã trở về Trái đất, có nghĩa là chúng ta đều ngầm đồng ý sẽ tiếp tục sống cuộc sống bình thường dù nghề nghiệp có đôi chút khác biệt. Nói thật, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này."

Khương Yển tức đến bật cười: "Em định ăn sạch sẽ rồi phủi tay chối bỏ trách nhiệm à?"

Mạc Tiểu Nghiêu trợn mắt: "Tôi ăn anh lúc nào chứ!!!"

Giọng Khương Yển bình tĩnh trở lại, chỉ ra sự thật bị người nào đó cố tình lờ đi: "Ở sân huấn luyện đó, em đã cưỡng hôn tôi."

Gương mặt Mạc Tiểu Nghiêu vô thức nóng lên, cô đổi điện thoại từ tay trái sang tay phải, cãi chày cãi cối: "Đó là vì thẻ Cẩm Lý mà! Không dùng thì phí lắm."

Khương Yển: "Đừng lấy lý do đó ra để bao biện, em nói thật đi!"

Mạc Tiểu Nghiêu ngoan ngoãn nói thật: "Tôi không giỏi giao tiếp, không làm nổi chức vợ sếp tổng."

Khương Yển đau đầu: "… Ai nói với em tôi là sếp tổng?"

Mạc Tiểu Nghiêu ngạc nhiên: "Kỹ năng của anh không phải sếp tổng bá đạo à?"

Khương Yển kiên nhẫn giải thích: "… Có kỹ năng sếp tổng thì nhất định phải là sếp tổng hả? Vậy kỹ năng của em là kẻ xui xẻo, chẳng lẽ em cũng xui xẻo?"

Mạc Tiểu Nghiêu đáp tỉnh bơ: "Đúng vậy đó!"

Khương Yển suýt thì sặc nước miếng, cuối cùng anh vẫn không nhịn được, tuy không đến mức nổi trận lôi đình nhưng cũng có thể coi là tức giận.

"Mạc Tiểu Nghiêu!!!"

Lời còn chưa dứt, Khương Yển đã nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Mạc Tiểu Nghiêu từ trong điện thoại, ngón tay cầm điện thoại vô thức siết chặt.

"Haiz… Lúc ở trong màn chơi thì gọi người ta là Tiểu Nghiêu dịu dàng lắm, bây giờ về đến Trái đất rồi bắt đầu gọi cả họ lẫn tên người ta… Giọng còn hung dữ như vậy…"

Khương Yển cảm thấy rất mệt tâm.

Mạc Tiểu Nghiêu bên kia thấy đã ghẹo đủ rồi nên không trêu anh nữa, đổi sang giọng vui vẻ: "Hay là như vậy đi, tôi và Kỳ Kỳ đặt vé máy bay xong sẽ gửi cho anh, anh đến đón chúng tôi, tới lúc đó mình gặp mặt rồi nói chuyện nhé?"

Nghe thấy đề nghị xem như có thể tạm chấp nhận được này, sắc mặt Khương Yển dịu lại. Anh gật đầu, sau đó chợt nhận ra đối phương không nhìn thấy bèn "ừ" một tiếng: "Cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ đích thân đến đón hai người."

Mạc Tiểu Nghiêu nghe ra trọng điểm "đích thân" trong lời nói của Khương Yển, lại muốn chọc anh: "Làm phiền sếp Khương phải hạ giá thân chinh, dân nữ ngại quá… Được rồi không đùa anh nữa, mai gặp nhé."

Nói xong, cô quyết đoán cúp điện thoại trước khi Khương Yển nổi bão, rồi nhanh chóng ấn nút nguồn tắt máy.

Phương Kỳ Kỳ ở bên cạnh há hốc miệng nhìn một loạt hành động của cô, đợi đến khi đối phương làm một mạch trôi chảy xong mới ngơ ngác thốt ra mấy chữ: "Cưng à, cưng đang chơi với lửa đấy!"

Mạc Tiểu Nghiêu liếc mắt: "Câu này là kỹ năng cận chiến duy nhất của anh ấy đó."

Phương Kỳ Kỳ bật cười: "Kỹ năng thiên phú của anh ấy đúng là thú vị... Này, cậu thật sự không định suy nghĩ lại à?"

Mạc Tiểu Nghiêu tung hứng điện thoại, ánh mắt cũng theo đó mà lên xuống: "Tớ đã suy nghĩ kỹ rồi."

Phương Kỳ Kỳ hơi tiếc nuối: "Thật sự muốn từ bỏ, đường ai nấy đi?"

Mạc Tiểu Nghiêu lắc đầu: "Không, tớ định bắt đầu lại với anh ấy."

Phương Kỳ Kỳ nghiêng đầu: "Hả?"

Mạc Tiểu Nghiêu: "Tối qua tớ đã nghĩ kỹ, dù sao tình cảm những ngày qua đâu phải giả, nếu thật sự từ bỏ chính tớ cũng không nỡ. Mà nếu cứ tiếp tục mập mờ thế này, mâu thuẫn có thể sẽ nảy sinh bất cứ lúc nào. Không bằng hai người cùng bắt đầu lại, lấy kết hôn làm mục tiêu, nghiêm túc hẹn hò một lần chứ không phải lấy việc sống sót làm mục tiêu, trở thành cặp bài trùng trong màn chơi."

Nói đến đây, cô quay đầu nhìn Phương Kỳ Kỳ, cười rạng rỡ: "Người ta yêu đương đều là đi dạo phố mua sắm xem phim, cậu đã bao giờ thấy ai vừa chạy parkour vừa nói em yêu anh chưa?"

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Phương Kỳ Kỳ không nhịn được bật cười, song lần này cô ấy vui vẻ vì quyết định của Mạc Tiểu Nghiêu nhiều hơn là cảm thấy thú vị khi nghĩ đến hình ảnh đó.

Trưa hôm sau, Mạc Tiểu Nghiêu và Phương Kỳ Kỳ đáp máy bay đến thành phố A, nhìn thấy Khương Yển nổi bật như hạc giữa bầy gà trong đám đông ở cổng ra sân bay.

"Đi thôi." Khương Yển chủ động nhận hành lý của hai cô gái, đi trước dẫn đường: "Về khách sạn nghỉ ngơi trước hay đến chỗ đăng ký trước?"

"Đã có bao nhiêu người đến rồi?" Mạc Tiểu Nghiêu tò mò: "Tôi cứ tưởng chuyện này ít nhất cũng phải một tháng nữa mới bị phát hiện, không ngờ phản ứng nhanh như vậy, lại còn không phải đăng ký tại chỗ mà tập trung đến thành phố A. Chẳng lẽ chính phủ muốn tập trung tất cả chúng ta lại rồi cùng tiễn lên đường hết?"

Khương Yển cười khẽ, nhếch mép theo thói quen: "Đừng nghĩ nhiều, bên trên không thiển cận như vậy đâu. Em nghĩ những người trở về chỉ có người Trung Quốc chúng ta thôi à? Các quốc gia khác cũng có."

Anh nheo mắt, không nói gì thêm nhưng biết Mạc Tiểu Nghiêu sẽ hiểu ý mình. Chuyện này liên quan đến rất nhiều yếu tố chính trị và an ninh quốc gia, anh không muốn nói nhiều ở bên ngoài.

Tất nhiên Mạc Tiểu Nghiêu hiểu, cũng không hỏi thêm, chỉ khoác tay Phương Kỳ Kỳ đi theo Khương Yển lên xe. Ban đầu cô định ngồi cùng bạn thân ở hàng ghế sau nhưng Phương Kỳ Kỳ lại cười đẩy Mạc Tiểu Nghiêu ra sau, tự mình mở cửa ghế phụ ngồi vào.

Khương Yển điềm tĩnh mở cửa xe cho Mạc Tiểu Nghiêu, đợi cô ngồi yên thì ân cần đóng cửa lại rồi mới vòng qua phía bên kia ngồi vào bên cạnh. Tài xế khởi động máy, chiếc xe bon bon trên đường cao tốc, ngoại trừ tiếng nhạc du dương thì trong xe không còn âm thanh nào khác.

Đừng thấy hôm qua Khương Yển nói chuyện điện thoại cứng rắn như thế, đến khi gặp Mạc Tiểu Nghiêu, anh lại không biết nên mở lời thế nào. Nói ra cũng xấu hổ, từ nhỏ đến lớn số lượng phụ nữ anh tiếp xúc rất hạn chế, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nghĩ đến chuyện hẹn hò.

Ngay khi anh ấp ủ cảm xúc xong định nói gì đó, Mạc Tiểu Nghiêu thình lình nhoài người về phía trước nói với tài xế: "Bác tài, phiền bác dừng xe ở cửa hàng phía trước một lát được không?"

Tài xế quan sát tình hình giao thông thấy khá thông thoáng, hơn nữa cũng không phải khu vực cấm dừng đỗ, lại nhìn ông chủ qua gương chiếu hậu, sau khi được xác nhận thì từ từ tấp xe vào lề.

Sau đó, Mạc Tiểu Nghiêu không xuống xe mà huých Khương Yển: "Ở rạp xiếc còn biết mua kem cho tôi, sao bây giờ lại giả ngốc ngồi im thế? Anh như thế này thì ai thèm hẹn hò chứ?"

Phương Kỳ Kỳ chen vào: "Cho tôi một cốc Coca không đá, tôi không ăn kem."

Ánh mắt Khương Yển lóe lên tia vui vẻ, anh không nói hai lời lập tức xuống xe chạy thẳng đến cửa hàng kem, chẳng lâu sau đã cầm đồ quay lại.

Xe tiếp tục lăn bánh, Mạc Tiểu Nghiêu dựa lưng vào ghế, hài lòng l**m cây kem matcha hơi ngả màu xanh rêu trên tay.

Sau đó như thể tâm linh tương thông, cô quay sang nhìn Khương Yển, bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng đồng thanh lên tiếng.

"Tiểu Nghiêu, chúng ta hẹn hò đi."

"Khương Yển, chúng ta hẹn hò đi."
 
Du Thuyền Tận Thế - Lesliya
Chương 174: Nhật ký sau đó (Ngoại truyện cuối)


Đối với việc trên Trái đất xuất hiện những con người đặc biệt, chính phủ phản ứng nhanh chóng một cách bất ngờ. Họ lập ra một bộ phận mới để quản lý những người sở hữu năng lực đặc biệt nhưng tự nguyện cống hiến cho đất nước.

Vì vấn đề mật độ dân số, ngoại trừ nhóm của Mạc Tiểu Nghiêu, cuối cùng nhân viên của bộ phận này được ấn định ở con số khá nhạy cảm - 108 người, bị mọi người gọi đùa là "Đội đặc nhiệm Thiên Cương Địa Sát", còn cách gọi phổ biến trong dân gian là "Một trăm lẻ tám vị anh hùng Lương Sơn Bạc".ông ai nhắc đến sự khác biệt của họ.

Nhóm của Mạc Tiểu Nghiêu cũng tản ra, mỗi người đều bận rộn với công việc của mình, chỉ có dịp nghỉ lễ mới có

Cũng không rõ cách gọi nào hay hơn, dù sao nhiệm vụ của họ là sử dụng kỹ năng thiên phú của mình hỗ trợ nghiên cứu trong các lĩnh vực khác nhau hoặc xử lý một số vấn đề phức tạp.

Ngoài một trăm lẻ tám người này còn có một số người không muốn bị gò bó, phần lớn họ đã đăng ký ở một trung tâm lưu trữ hồ sơ đặc biệt, ngày thường vẫn sống cuộc sống bình thường, chỉ cần không tự mình để lộ thì sẽ khthể tụ họp. May mắn là phương thức liên lạc ở thời đại này rất đa dạng, mọi người có một nhóm trò chuyện chung để nắm bắt tình hình của nhau. Ngày nào họ cũng buôn chuyện rôm rả, tình cảm không những không phai nhạt mà còn ngày càng gắn bó.

Lần tụ họp này cũng được quyết định trong nhóm, thời gian là vào ngày kỷ niệm ngày họ trở về, địa điểm là một hòn đảo nhỏ ít người biết đến chưa được khai thác thành khu du lịch. Đây là nơi mà các thành viên đội đặc nhiệm phát hiện ra trong một lần làm nhiệm vụ. Phong cảnh như tranh vẽ, khí hậu dễ chịu, ánh mắt các nhà đầu tư tập trung vào các hòn đảo lớn xung quanh nên nơi này mới trở thành viên ngọc bị lãng quên.

Tất nhiên, việc hòn đảo này quá nhỏ cũng là một nguyên nhân trong đó. Dân số toàn đảo chưa đến bốn mươi nghìn người, sức chứa du khách có hạn, không thể phát triển thành khu du lịch quy mô lớn.

"Tôi đã bảo nơi này không tệ mà? Nhìn kìa, đẹp quá đi!" Nhạc Âm duỗi lưng dựa vào ghế nằm trên bãi biển, làn da trắng trẻo ngày nào đã ngăm đen đi nhiều vì thường xuyên bôn ba khắp nơi, ít nhất trông không còn vẻ yếu ớt như trước.

"Ừ, rất tuyệt, gió biển dễ chịu, bãi cát mềm mại, rất thích hợp để nghỉ dưỡng."

Lời Mạnh Đan Dương đầy ẩn ý, sau khi trở về Trái đất, anh ta cũng đi theo em gái đăng ký vào đội đặc nhiệm. Hai anh em một người phụ trách điều phối công việc, một người làm ở bộ phận hậu cần kiêm luôn việc cung cấp kẹo bảy sắc cầu vồng cho viện khoa học nghiên cứu xem có thể chiết xuất ra thành phần gì hay không.

Anh ta cứ tưởng em gái và thằng nhóc mặt baby kia sẽ có chút tiến triển sau một năm, không ngờ hai người vẫn như trước, chẳng thấy tình cảm tiến thêm bước nào. Anh ta cũng lén hỏi em gái suy nghĩ thế nào, kết quả nhận được câu trả lời "cứ để thuận theo tự nhiên" khiến anh ta không hài lòng chút nào.

Đương nhiên Mạnh Đan Dương không muốn gả em gái đi sớm như vậy, song nhìn sang cặp đôi bên cạnh suốt ngày vô tư rải "cơm chó" trong lúc lơ đãng, anh ta lại càng lo lắng không yên.

"Anh, Nhạc Âm, hai người có ăn cánh gà không?"

Mạnh Đan Thu đứng bên lò nướng gọi hai người đang tắm nắng, bên cạnh còn có hai anh em Đậu Nhuệ và Đậu Vọng đang phụ giúp.

Khác với Mạnh Đan Thu vào bộ phận hậu cần, Đậu Vọng dựa vào thể lực vượt trội và lòng dũng cảm hơn người đã trở thành thành viên của đội tiền tuyến, luôn chiến đấu ở tuyến đầu chống lại thế lực đen tối.

Trong một lần làm nhiệm vụ, Đậu Vọng bị thương rất nặng, trên lưng để lại một vết sẹo khâu dài khiến Đậu Nhuệ đau lòng vô cùng.

Nhưng chính gã lại không để tâm, ngược lại còn cho rằng đó là dấu ấn đầu tiên trên con đường trở thành anh hùng của mình.

"Không có sẹo thì làm sao được gọi là anh hùng, đây không phải là sẹo bình thường mà là huân chương đấy!" Lúc ấy Đậu Vọng vừa nói vừa giơ vết sẹo ra khoe, suýt chút nữa bị anh trai nghiêm mặt cho một bạt tai.

Khác với Đậu Vọng, ưu điểm của Đậu Nhuệ là trí tuệ, cha mẹ hai anh em nhà này đã phân chia rất rõ ràng hai yếu tố trí tuệ và thể lực khi sinh con, mỗi đứa con một thứ, công bằng tuyệt đối.

Nhờ năng lực của mình, Đậu Nhuệ cũng làm việc ở trung tâm điều phối giống như Mạnh Đan Dương, phụ trách phân loại các nhiệm vụ được báo cáo lên, sau đó phân công cho thành viên phù hợp nhất.

Ngoài ra, anh ta còn phụ trách việc giao tiếp với bên ngoài cùng Khương Yển, tránh để những "người đặc biệt" như họ bị cuốn vào những tranh đấu và rắc rối không đáng có.

Đội đặc nhiệm của họ tồn tại để duy trì hòa bình thực sự, còn những chuyện tranh giành quyền lực bẩn thỉu của các chính trị gia thì cứ để mấy người kia tự giải quyết với nhau, đừng hòng lôi kéo họ làm vũ khí.

Nhạc Âm và Mạnh Đan Dương đi đến nhận cánh gà nướng từ tay Mạnh Đan Thu, không quay lại ghế nằm nữa mà tìm đại một chiếc ghế nhựa gần đó ngồi xuống.

Nhạc Âm vừa ăn vừa hỏi: "Mấy người kia đâu rồi?"

Đậu Vọng uống một ngụm bia, nheo mắt nhìn ra biển rồi chỉ tay về phía mấy bóng người ở đằng xa: "Tiểu Nghiêu với Khương Yển đi bơi rồi, Điền Điềm với Tang Tử Thạch cũng ở đó, còn Vu Băng..."

Gã đứng dậy nhìn quanh, vẫy tay với tảng đá lớn ở phía đông: "Vu Băng! Phương Kỳ Kỳ!"

Hai người đang ngồi trên tảng đá ngắm biển quay đầu lại, Vu Băng vẫn ngồi im còn Phương Kỳ Kỳ thì vẫy tay đáp lại: "Gì thế?"

Đậu Vọng giơ xiên thịt nướng trên tay: "Vào đây ăn đi!"

Phương Kỳ Kỳ lại vẫy tay: "Rồi rồi, vào ngay đây!"

Nói xong cô ấy quay sang nói nhỏ với Vu Băng vài câu, sau đó hai người cùng đứng dậy khỏi tảng đá, không nhảy thẳng xuống mà men theo con đường nhỏ uốn lượn lúc lên để đi về.

Từ sau khi Phương Kỳ Kỳ tách khỏi cơ thể của Vu Băng, hai năng lực số hai và số ba của Vu Băng đều biến mất, hiện giờ cô ta chỉ còn lại năng lực cảm nhận oán khí.

Ban đầu Vu Băng không muốn gia nhập đội đặc nhiệm, cô ta chỉ muốn một mình đi khắp nơi tìm kiếm những oán khí ẩn giấu trong lòng mọi người, giúp họ giải thoát hoặc hóa giải từ tận gốc rễ. Nhưng dưới sự thuyết phục của Phương Kỳ Kỳ và Mạc Tiểu Nghiêu, cuối cùng cô ta cũng đồng ý gia nhập, đồng thời mở một phòng khám nhỏ chuyên giúp đỡ những người cần giúp đỡ.

Mỗi năm phòng khám nhỏ được nghỉ ba tháng, Vu Băng sẽ tranh thủ thời gian này mang theo số tiền tích cóp được thực hiện ước mơ của mình, đi khắp mọi nơi du ngoạn non sông, từ đầu đến cuối vẫn một mình lẻ bóng.

"Tôi có thể giúp người khác nhưng nút thắt trong lòng vẫn cần thời gian để tháo gỡ." Trong một lần tâm sự, Vu Băng đã nói như vậy: "Trước khi cảm thấy ổn, tôi sẽ không mở lòng với bất kỳ ai."

Người khác nghe xong có lẽ sẽ thấy tiếc nuối cho một cô gái xinh đẹp lại lựa chọn cuộc sống độc thân, nhưng bạn bè của Vu Băng lại không cảm thấy có gì không tốt, ai quy định trên đời này nhất định phải có đôi có cặp mới được coi là hạnh phúc.

Lần này Phương Kỳ Kỳ đi cùng chỉ muốn tham gia cho vui, sau khi sống lại cô ấy không còn bất kỳ năng lực đặc biệt nào, chỉ là "người nhà" đi theo Mạc Tiểu Nghiêu và Vu Băng. Dù sao đây cũng là buổi tụ họp riêng tư, dẫn ai đi theo là quyền của họ.

"Wow, thơm quá!" Phương Kỳ Kỳ nhận lấy con cá nướng từ tay Đậu Nhuệ đồng thời nói lời cảm ơn, sau đó vừa nhìn quanh tìm Mạc Tiểu Nghiêu vừa hỏi: "Nhóm Tiểu Nghiêu vẫn còn bơi à?"

"Ừ." Nhạc Âm đã ăn xong xiên cánh gà, lúc này tiếp nhận công việc của Mạnh Đan Thu để cô ấy đi ăn: "Gọi họ vào đi, còn Điền Điềm với Tang Tử Thạch nữa, ngâm lâu quá coi chừng da nhăn nheo hết."

"Để tôi gọi cho."

Phương Kỳ Kỳ vừa ăn vừa đi về phía bãi biển, đi được một đoạn thì thấy bốn người cười nói đi về phía này. Cô ấy đành dừng chân, tập trung giải quyết con cá trên tay.

Mạc Tiểu Nghiêu bơi rất giỏi, Khương Yển dù chỉ ở mức trung bình cũng đủ sức vùng vẫy trong biển. Điền Điềm vẫn luôn nằm trên chiếc khiên to phơi nắng, còn Tang Tử Thạch thì cau mặt đi sau cùng.

Phiền chết đi được!

Cậu trai nghiện game khó chịu đi theo sau Điền Điềm, nghe cô ấy và Mạc Tiểu Nghiêu bàn luận về loại kem chống nắng mới ra. Bình thường làm siêu anh hùng đã đủ mệt rồi, hiếm khi được nghỉ ngơi mà không cho cậu ta ở nhà chơi game đã đời, lại còn lôi ra biển làm gì không biết. Đã lỡ ra rồi cũng đành, sao cứ bắt cậu ta phải xuống nước, nước biển mặn chát có gì hay ho đâu, đúng là lãng phí thời gian!

Khác với những người còn lại trong đội đặc nhiệm, Tang Tử Thạch và Điền Điềm còn phải tiếp tục đi học. Với điều kiện không ảnh hưởng đến việc học, phần lớn thời gian họ đều hoạt động độc lập.

Giống như thiếu niên có thể bắn tơ nhện trong Marvel ấy.

Hai người Tang Tử Thạch và Điền Điềm cũng chuẩn bị riêng một bộ trang bị dùng để mặc vào lúc ra ngoài làm nhiệm vụ. Do vấn đề tuổi tác, họ toàn được giao cho mấy việc lặt vặt, có phiền phức nhưng thường không nguy hiểm.

Nhưng đây cũng là điều Tang Tử Thạch muốn phàn nàn, những việc nhỏ nhặt này gần như chiếm hết thời gian rảnh rỗi của cậu ta. Như lần trước đi triển lãm Anime, từ đầu đến cuối còn chưa kịp vào cửa, đợi đến lúc giải quyết xong chuyện thì triển lãm cũng đã kết thúc.

Thế nên chẳng biết lúc trước đầu óc cậu ta bị con gì đá mà lại chọn làm siêu anh hùng nữa!

Chán nản cầm xiên xúc xích nướng Đậu Vọng đưa cho, Tang Tử Thạch cắn một miếng đầy oán giận, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống nhìn thẳng ra biển rộng, trong đầu toàn là tựa game vừa chơi.

Khương Yển gia nhập đội quân nướng thịt, còn Mạc Tiểu Nghiêu thì kéo mấy cô gái sang một bên thảo luận về vấn đề chống nắng. Chuyện tình cảm giữa cô và Khương Yển tiến triển rất thuận lợi, vì anh đã giao toàn bộ công ty trong nhà cho em trai và cũng không có ý định lấy lại, nên cuối cùng Mạc Tiểu Nghiêu không cần lo lắng sẽ phải sống một cuộc sống mình không thích nữa.

Nhà họ Khương cũng rất thoải mái chấp nhận cô, dành cho cô gái vốn không mấy coi trọng quan niệm gia đình này sự thiện chí lớn nhất, hết lòng ủng hộ cô và con trai họ đến với nhau. Nếu không phải công việc của cả hai đều bận rộn nên quyết định dời đám cưới đến năm sau thì có lẽ bây giờ họ đã cầm chắc giấy chứng nhận kết hôn trong tay rồi.

Cứ như vậy cả nhóm vừa ăn vừa cười vừa nói, vừa nghe tiếng sóng biển vỗ bờ, vừa ngửi mùi gió biển mằn mặn, tận hưởng cuộc sống của mình.

...

Cùng lúc đó ở một thế giới khác trong Vương Thành, ba vị Hoàng Hậu và chúa tể Cõi Âm đang ngồi trong một quán game board, chơi một trò chơi truyền thống có tên là "mạt chược".

Đây là quán do Bảo Hoành, Đạt Tam Giang và Thông Tứ Hải cùng nhau mở. Hiện tại họ đã hoàn toàn hòa nhập với thế giới mới này, sau khi hình chiếu của Trái đất được gỡ bỏ, họ có thể tự do thay đổi hình dạng của mình. Chỉ cần muốn, trở thành một con thỏ hay một cây nấm đỏ trắng đều tùy ý họ.

Tuy nhiên phần lớn thời gian họ vẫn cố chấp giữ nguyên hình dạng con người.

"Lại thua rồi, em muốn nghỉ ngơi một lát." Hoàng Hậu Đỏ đẩy những quân bài lộn xộn trước mặt sang một bên, đi về phía phòng nghỉ phía sau quán: "Chủ quán tới chơi giùm cái, tôi đi một lát rồi quay lại."

Tất nhiên Bảo Hoành sẽ không từ chối yêu cầu nhỏ của chúa tể hành tinh, sau khi để Đạt Tam Giang và Thông Tứ Hải ở lại trông quán, lão cười tủm tỉm ngồi vào vị trí Hoàng Hậu Đỏ để lại, suy nghĩ xem hôm nay nên thắng bao nhiêu tiền thông dụng mới hợp lý.

Trong phòng nghỉ, Hoàng Hậu Đỏ dựa người vào chiếc giường quý phi, vương miện trên đầu bị lấy xuống cầm trong tay, bàn tay đeo găng còn lại hờ hững mân mê viên đá quý nạm phía trên, dường như bà ta đang suy nghĩ điều gì đó.

"Em trai yêu quý của chị, hôm nay em đã biết lỗi của mình chưa?"

"Chị yêu dấu của em, chị thấy sao?"

"Đúng là đứa trẻ hư."

"Chẳng phải chị vừa mới giải thoát cho đứa em trai ngoan ngoãn kia à?"

"Chậc chậc, nhóc thúi."

"Nhưng chị luôn yêu thương đứa nhóc thúi này nhất mà nhỉ?"

"Đúng vậy cho nên em phải ngoan ngoãn vào, đừng có gây rối nữa, nếu không chị không xin tha cho em được đâu."

"Chị yên tâm, em sẽ "ngoan" mà, em hứa đó…"

… Cho đến ngày em không cần phải "ngoan" nữa.

Hết truyện.
 
Back
Top Bottom