Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dụ Tâm - Bạo Liệt Cổ Thủ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM-CU9Sp5o_fp_aC6VW7reUtZ9JTQqNI0NPZbDekquhKMsVgIeFfupocdkHQaJ9sj6x1_1sI79R9asnd6FPm5a0ju76hPJjEy8pTX7uC9j8a4EFcAQ7atI9mUasZYXqa2a-nWHa6i3rbdts4HlMB6rx=w215-h322-s-no-gm

Dụ Tâm - Bạo Liệt Cổ Thủ
Tác giả: Bạo Liệt Cổ Thủ
Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Hài Hước, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Bạo Liệt Cổ Thủ

Tran / Editor: Xoài Lắc Muối Tôm

Beta: Xoài Lắc Muối Tôm

Thể loại: Huyền huyễn, Hiện đại, HE, Hài hước, Sủng Ngọt

Độ dài: 6

Giới thiệu

Nữ huynh đệ của bạn trai tôi cắt đứt dây buộc áo tắm của tôi, cười đắc ý:

“Chỉ là chơi đùa thôi mà, chị dâu sẽ không giận chứ?”

Bạn trai ôm lấy cô ta, thờ ơ nói:

“Giận sao? Cô ta à? Tôi chỉ cần ngoắc tay một cái, cô ta sẽ ngoan ngoãn chạy tới thôi.”

Anh ta nói không sai, sau khi thức tỉnh thể chất mị ma, tôi luôn luôn... rất khó chịu.

Giữa một tràng cười ồn ào, tôi cúi xuống ôm lấy ngực, đột nhiên nhìn thấy bình luận trực tiếp trên màn hình:

[Tiếp theo lại là tình tiết máu chó nữ chính bị trai đểu và tiểu tam nhiều lần ngược đãi cả thể xác lẫn tinh thần, bị giày vò đến thương tích đầy mình rồi mới quay đầu rời đi, sau đó trai đểu hoàn toàn tỉnh ngộ, mở màn màn truy thê hỏa táng tràng?]

(*) Truy thê hỏa táng tràng (追妻火葬场): Chỉ tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình khi nam chính đối xử tệ bạc với nữ chính, sau khi cô rời đi thì mới hối hận, dốc hết sức tìm cách quay lại nhưng quá muộn.

[Phục luôn rồi, đám tác giả giả tạo này đến bao giờ mới ngừng viết mấy câu chuyện ngược nữ máu chó này, đậu má, trả tiền lại đây!]

[Đúng vậy, nữ chính bị mù à? Không thể quay đầu nhìn anh trai Phật tử bên cạnh sao? Bạn đoán xem tại sao ngày nào anh ta cũng đeo chuỗi tràng hạt, giả vờ làm đóa hoa trên núi cao, chính là vì anh ấy thật sự có bệnh kín, phải nhịn mà thôi! Trong tầng hầm còn giấu đủ loại đạo cụ, vừa lạnh lùng vừa điên cuồng! Đây mới là nội dung mà hội viên VIP chúng ta nên xem!]

Tôi sững người, lặng lẽ dịch sang bên cạnh Phật tử lạnh lùng và cấm dục nhất trong nhóm.

Cảm nhận được tinh khí mãnh liệt của anh ấy, tôi đỏ mặt, cắn môi nhỏ giọng hỏi:

“Chào anh, có thể hôn một cái không?”​
 
Dụ Tâm - Bạo Liệt Cổ Thủ
Chương 1: Chương 1



Tất cả yên lặng trong chốc lát.

“Lâm Thiển, cô đùa cái gì vậy? Còn không mau qua đây!”

Bạn trai Ninh Hạo lập tức biến sắc, tức giận trách mắng tôi.

Đồng thời quay sang Lục Thanh Trần cười làm lành:

“Cô ấy đang giận dỗi với tôi thôi, cậu Lục đừng chấp nhặt với cô ấy.”

Lục Thanh Trần không mặc đồ bơi, hàng cúc áo sơ mi trắng cài kín đến tận cổ.

Chuỗi tràng hạt bên người, gương mặt trầm tĩnh, quanh thân phảng phất mùi đàn hương nhàn nhạt.

Là người mà bọn họ thường ngày với không tới, cũng không dám đắc tội.

Anh ấy hơi ngước mắt, liếc nhìn tôi một cái tựa như có như không.

Đôi mắt như lưu ly, trong suốt lạnh lùng.

Tim tôi đập thình thịch.

Mấy bình luận kia sẽ không gạt tôi chứ?

Đây là chuyện liên quan đến kế sinh nhai của tôi mà.

Không lâu trước đây, tôi thức tỉnh thể chất mị ma.

Nghe nói kỳ phát nhiệt đầu tiên của mị ma vô cùng khó chịu.

Phải tìm được con mồi để giải tỏa h@m muốn.

Càng đến gần kỳ phát nhiệt, tôi càng không nhịn được.

Dòng chảy ngầm cuộn trào trong cơ thể khiến tôi lúc nào cũng nóng bức, vô cùng khó chịu...

Tôi theo Ninh Hạo đến đây cũng là vì muốn dùng anh ta để vượt qua kỳ phát nhiệt.

Dù sao anh ta trông cũng khá đẹp trai, chiều cao cũng không tệ, chắc sẽ không quá tệ chứ?

Nhưng còn chưa kịp thử hàng thì đã bị nữ huynh đệ của anh ta – Giang Nguyệt Dao cướp trước rồi.

Lúc nãy chơi trò chơi “Thật hay thách”.

Giang Nguyệt Dao ngồi lên đùi Ninh Hạo, dùng miệng đút việt quất cho anh ta.

Hai người họ hôn đến mức kéo cả sợi chỉ bạc, mập mờ đến mức khiến mọi người hét lên chói tai.

Giữa một tràng hò hét, Giang Nguyệt Dao ôm cổ Ninh Hạo, đắc ý nháy mắt với tôi:

“Anh Ninh chỉ giúp tôi một miếng thôi mà, anh em tốt chúng tôi sớm đã quen chơi như vậy rồi, chị dâu sẽ không để ý chứ?”

Tôi cắn môi, hàng mi khẽ run.

Thể hiện ra dáng vẻ bị tổn thương tan vỡ, nhưng lại kìm nén tình cảm sâu nặng.

Đây là một trong những kỹ năng mà mị ma dùng để dụ dỗ con mồi.

Những thợ săn cao tay nhất thường xuất hiện với tư thế của con mồi.

Sau khi mị ma thức tỉnh sẽ vô thức tỏa ra vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người.

Dáng vẻ yếu đuối đáng thương của tôi lập tức thu hút ánh mắt của những người đàn ông xung quanh.

Giang Nguyệt Dao tức đến nghiến răng, nhân lúc chơi trò chơi lại cắt đứt dây buộc áo tắm của tôi.

Bộ đồ bơi màu trắng tinh khiết cài một chiếc nơ bướm màu hồng, tràn đầy cảm giác thiếu nữ.

Làm tôn lên vóc dáng đ ẫy đà của tôi, vừa thuần khiết vừa gợi cảm.

Bikini trượt xuống, để lộ một mảng lớn làn da trắng nõn, đường cong sâu hun hút.

Dường như sắp tràn ra ngoài, không còn gì che đậy.

Tôi hét lên một tiếng, vòng tay ôm lấy lớp vải mỏng trước ngực, nước mắt lưng tròng.

Trông như một chú thỏ trắng yếu đuối bất lực, càng khiến ánh mắt không có ý tốt xung quanh thêm nóng bỏng.

Ván tiếp theo, tôi thua không ngoài dự đoán.

Thử thách: “Hôn lưỡi với người khác giới trong mười phút”

Giữa một tràng cười mang đầy ý xấu, Ninh Hạo ôm Giang Nguyệt Dao trong lòng, thản nhiên duỗi một chân ra, ra vẻ không kiên nhẫn mà ngoắc tay:

“Thật hết cách với cô, qua đây đi, Lâm Thiển.”

Những người xung quanh lại hùa theo:

“Vẫn là anh Ninh biết cách trị vợ, bạn gái xinh đẹp như vậy mà vẫn ngoan ngoãn nghe lời.”

“Anh Ninh đúng là trái ôm phải ấp, hưởng hết “tề nhân chi phúc” rồi.”

(*) Tề Nhân chi phúc (齐人之福): Chỉ một người đàn ông có nhiều vợ hoặc người yêu, hưởng thụ cuộc sống sung sướng giữa nhiều phụ nữ.

Trong lòng tôi có chút khó chịu.

Cái miệng đó, vừa nãy mới bị Giang Nguyệt Dao hôn qua, giờ lại bắt tôi hôn sao?

Ai mà thích ăn đồ thừa của người khác chứ.

Đang do dự thì tôi nhìn thấy những dòng bình luận đó.

Lập tức không chút do dự mà ngồi xuống bên cạnh Lục Thanh Trần, vị Phật tử trong trẻo nhưng lạnh lùng trong lời đồn.

Bên cạnh anh ấy mát lạnh nhưng lại tỏa ra tinh khí nồng đậm, thơm thơm...

Tôi nuốt nước bọt, toàn thân như bị thiêu đốt.

Rất khát, rất nóng...

Không muốn ăn phần cơm thừa Ninh Hạo nữa.

Người đàn ông bên cạnh mặc sơ mi dài tay và quần dài, che kín làn da.

Vai rộng, eo thon, chân dài, nhưng lại cấm dục nghiêm chỉnh như một đạo sĩ.

Thật khiến người ta muốn... xé toạc chiếc sơ mi trắng của anh ấy, cắn lên chiếc cổ thon dài, ghìm chặt mu bàn tay nổi gân xanh, xé nát toàn bộ sự thanh cao và tao nhã!

Kéo anh ấy từ thần đàn lạnh lẽo cao quý xuống, nếm thử thật kỹ...

Thật quá k1ch thích!

Hai mắt tôi sáng rực.

Để được thưởng thức món mỹ vị thượng hạng này, tôi dốc hết toàn lực.

Tôi siết chặt cánh tay ôm trước ngực, khiến đường cong càng thêm đầy đặn.

Ngẩng đầu nhìn anh ấy từ một góc độ hoàn mỹ nhất, đôi mắt nai long lanh ướt át.

Mặt đỏ bừng, cắn môi, khẽ giọng hỏi:

“Chào anh, có thể hôn một chút không?”

Anh ấy hờ hững rũ mắt, không lên tiếng.

Tôi không tin, còn muốn cố gắng thêm chút nữa.

Nhưng Ninh Hạo lại lao đến, thô bạo kéo tay tôi, định giật tôi ra khỏi người Lục Thanh Trần.

“Xin lỗi, cậu Lục, cô ấy không hiểu chuyện, quấy rầy nhã hứng của cậu rồi.”

Tôi thầm mắng anh ta quấy rầy nhã hứng của tôi.

Giả vờ sợ hãi hét lên một tiếng.

Nhân lúc hất tay anh ta ra, thuận thế tát mạnh một bạt tai.

Thừa cơ nhào vào lòng Lục Thanh Trần.

Trong khoảnh khắc cử động, lớp vải mỏng manh chậm rãi rơi xuống.

Dán chặt lên lồ|\|g ngực Lục Thanh Trần.

Khi đẩy anh ấy ngã xuống ghế sofa, tôi còn nhân lúc hỗn loạn mà bóp một cái.

Thật đàn hồi, thật săn chắc...

Hầu kết Lục Thanh Trần khẽ động, kìm nén rên khẽ một tiếng.

Tiếng thở gấp của anh ấy khiến toàn thân tôi mềm nhũn, hoàn toàn rúc vào người anh ấy, càng thèm thuồng hơn.

Tôi rất đói, còn anh ấy thì rất hấp dẫn...
 
Dụ Tâm - Bạo Liệt Cổ Thủ
Chương 2: Chương 2



Một cảnh tượng ướt át như vậy, nếu nhân vật chính là người khác, tiếng thét chói tai chắc đã lật tung con thuyền rồi.

Nhưng đây là Lục Thanh Trần.

Mọi người đều im lặng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chỉ có dòng bình luận là bùng nổ:

[Quào? Nữ chính đang làm gì thế??? Là muốn lợi dụng Phật tử lạnh lùng để khiến nam chính ghen sao? Trả đũa việc nam chính v3 vãn với nữ huynh đệ ngay trước mặt cô ấy?]

[Nữ chính truyện ngược mà có chiêu trò thế này à? Nữ chính có hình tượng thỏ trắng thuần khiết, bị cắt rách đồ bơi thì chắc chắn rất bất lực, tìm đến nam phụ Phật tử cũng vì cảm thấy đối phương cao ngạo cấm dục, sẽ không làm gì cô ấy cả]

[Lầu trên +1, đám bạn bè ăn chơi của nam chính nhìn nữ chính như muốn nuốt chửng, chỉ có nam phụ Phật tử là lạnh lùng chính trực, có vẻ an toàn hơn]

[An toàn? Hahahaha đây mới thật sự là dê vào miệng cọp đó! Nếu thực sự giải phong ấn cho anh trai Phật tử, về sau tôi không dám tưởng tượng nữa... hehe...]

[Nam phụ Phật tử strong là thật! Rõ ràng đã chịu đựng không nổi rồi, nhưng bề ngoài vẫn lạnh lùng, nếu không biết anh ta đến dự tiệc là vì nữ chính thì suýt nữa đã bị lừa rồi]

[Cười xỉu, ai đó từng vừa tụng kinh, thiền định, lần tràng hạt, mà về sau vì bị nam nữ chính kéo đến cực hạn mà hoàn toàn hắc hóa, đến mức chuẩn bị sẵn cả lồng chim bằng vàng và xích chân luôn~]

[Nữ chính thật sự không cân nhắc nam phụ Phật tử sao? Hu hu hu, tuy mặt anh ấy lạnh nhưng tim anh ấy nóng mà! Tuy miệng anh ấy cứng nhưng lòng anh ấy mềm mà! ]

[Người trên uống chút trà khổ qua đi, đây là khu bình luận, không phải vùng đất hoang]

Tôi nhìn đến hai mắt đờ đẫn, nuốt nước bọt.

Liếc nhìn người đàn ông bị tôi đè lên.

Dung mạo nghịch thiên áp đảo cả khung cảnh, làn da trắng nõn, đôi mắt trong trẻo.

Toát lên sự lạnh lùng thoát tục, không nhiễm bụi trần.

Anh ấy thật sự sẽ thích ai đó sao?

Người đó lại là tôi sao?

Bình luận, không được lừa tôi đâu đấy.

Khi ánh mắt giao nhau, Lục Thanh Trần như bị điện giật mà hoàn hồn, theo bản năng muốn đẩy tôi ra.

Tôi cắn răng, khe khẽ rên một tiếng, ôm chặt lấy Lục Thanh Trần.

Siết chặt lấy lồ|\|g ngực anh ấy, nhẹ nhàng run rẩy.

Nức nở cầu xin:

“Ưm... anh Lục, đừng... đừng nhìn tôi…”

Bàn tay Lục Thanh Trần lập tức cứng đờ.

Đôi mắt trong veo bỗng phủ đầy hơi sương mơ hồ.

Một mảng đỏ rực rỡ nhanh chóng nhuộm lên gương mặt trắng nõn, lan thẳng đến tận vành tai, bùng nổ.

Ô hô.

Tôi nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi.

Hơi thở Lục Thanh Trần chợt nghẹn lại, cơ bụng cũng căng cứng.

Tôi không thể hài lòng hơn được nữa!

Nhưng trên mặt vẫn giả vờ kinh hãi, tròn mắt nai ngây thơ, ấm ức cắn môi:

“Anh, anh Lục... sao anh có thể…”

Đôi mắt Lục Thanh Trần trầm xuống, vươn tay lấy chiếc khăn tắm bên cạnh, phủ lên người tôi.

Anh ấy chống tay ra sau, mà tôi vẫn vững vàng nằm trong lòng anh ấy.

Ừm, nhóm cơ trung tâm rất ổn.

Sức mạnh vòng eo... cũng rất tuyệt.

Hiển nhiên, dòng bình luận cũng nghĩ như vậy:

[Anh ấy cứ dễ dàng như vậy mà nâng cả nữ chính lên luôn rồi! Sức eo này, vòng eo chó đực này, nếu bế nữ chính đứng dậy... tôi không dám tưởng tượng sẽ đã cỡ nào!]

[Đừng nói nữa, anh trai Phật tử chắc chắn rất hối hận vì hôm nay mặc đồ rồi đúng không?]

[Một trăm năm sau, văn bia mộ của Lục Thanh Trần: Tiếc nuối lớn nhất đời này của bần đạo chính là lại mặc áo sơ mi trắng tại tiệc bể bơi]

Dù toàn thân căng cứng, vành tai đỏ bừng, nhưng ánh mắt Lục Thanh Trần nhìn tôi vẫn lạnh băng.

Như thể đang nhìn một thứ bẩn thỉu làm vấy bẩn mình.

Nếu không phải nhờ những bình luận này cùng với sự nhiệt tình của "tiểu Lục Thanh Trần".

Thì tôi thật sự không dám đến gần anh ấy.

Hừ, giả bộ.

Tôi không hề rời đi, mà ngược lại, vòng tay ôm lấy cổ anh ấy.

Ngẩng đầu áp sát đôi môi hồng nhạt, nhẹ nhàng hôn lên.

Nhịp tim người đàn ông đang kề sát lập tức vang dội như sấm.

Dưới lớp khăn tắm, bàn tay đang giữ lấy eo tôi cũng siết chặt lại.

Sức mạnh lớn đến mức như muốn nghiền nát tôi vào trong lồ|\|g ngực anh ấy ...

“Lâm Thiển! Cô đang làm gì vậy? Còn không mau buông cậu Lục ra?”

Ninh Hạo cuối cùng cũng phát ra một tiếng hét chói tai.

Anh ta muốn kéo tôi ra, nhưng lại kiêng dè thân phận của Lục Thanh Trần.

Gấp đến mức xoay quanh không biết làm sao.

Tôi lưu luyến không rời mà dừng lại, vô tội giải thích:

“Nhưng mà, quy tắc trò chơi là phải hôn mười phút mà, còn phải hôn lưỡi nữa…”

Xung quanh im lặng như tờ, không ai dám lên tiếng.

Bọn họ muốn chơi trò chơi thô t ục này, muốn khiến tôi xấu hổ mất mặt.

Nhưng ai dám động vào Lục Thanh Trần chứ?

Tôi chớp đôi mắt nai long lanh, hai má ửng đỏ, lễ phép nhẹ giọng hỏi:

“Anh Lục, có thể hôn không?”

Tôi thè ra một đoạn lưỡi đỏ tươi.

“Hôn kiểu này cơ.”

Ánh mắt Lục Thanh Trần u tối, yết hầu chuyển động, răng hàm nghiến chặt đến mức khó nhận ra.

Tôi ngồi trong lòng anh ấy, cố ý cọ cọ làm nũng.

Anh ấy thở hắt ra, siết chặt eo tôi.

Từ cổ họng cứng rắn gạt ra một tiếng: “Ừm.”

Được sự cho phép, tôi cẩn thận hôn lên.

Phản ứng của Lục Thanh Trần vừa vụng về vừa bị động.

Tiếng rên nén lại trầm thấp từ tính.

Quá quyến rũ...

Tôi không nhịn được mà đắc ý quấn lấy đầu lưỡi anh ấy, vừa dây dưa vừa tham lam tận hưởng nguồn tinh khí dồi dào từ anh ấy.

Dễ chịu quá, thật là muốn...

Cơn nóng bỏng không thể nói thành lời từ đỉnh đầu lan xuống dưới.

Ưm... tai và đuôi sắp không giấu được nữa rồi...

Tôi cọ vào môi Lục Thanh Trần, mềm mại dụ dỗ.

“Anh Lục, thật sự muốn một ngụm nuốt chửng anh…”

Như từng tầng xiềng xích bị phá vỡ, con dã thú bị giam cầm bấy lâu cuối cùng thoát khỏi nhà giam, nhìn thấy ánh sáng.

Ánh mắt Lục Thanh Trần chợt tối sầm, bất ngờ hôn tới cuồng nhiệt...

[Khoan đã, hình tượng nữ chính có gì đó sai sai thì phải? Nói là thỏ trắng thuần khiết mà? Sao ôm nam phụ Phật tử thì không chịu buông thế này?]

[Tôi cũng thấy lạ, nữ chính là nữ chính truyện ngược bị đối xử tệ, sao lại chủ động với đàn ông khác thế này? Bình thường chẳng phải nên giữ mình vì trai đểu sao?]

[Phì! Vì một gã trai đểu ngoại tình mà giữ cái gì? Chẳng lẽ còn phải lập cổng trinh tiết sao? Giữ đạo hiếu thì còn hợp lý!]

[Nữ chính không sạch thật ghê tởm, ói đây! Nam chính vẫn còn mà đã ngoại tình với nam phụ, đúng là quá lẳng lơ!]

[Cười chết, trò chơi này vốn là do đám người trai đểu bày ra đúng không? Ở đây có ai sạch sẽ không? Sao chỉ soi mói nữ chính, ghét phụ nữ thì nói thẳng ra đi!]

[Đồng ý, tôi thấy trong số này sạch sẽ nhất chính là nam phụ Phật tử và nữ chính ấy chứ? Tình tiết này, sướng! Nhiều thêm nhiều thêm, đừng dừng lại!]

Mười phút, chỉ đủ để tôi miễn cưỡng lót dạ.

Nụ hôn dây dưa sâu sắc kết thúc.

Đôi mắt trong trẻo của Lục Thanh Trần đã sớm phủ một tầng sương mờ, sắc môi đỏ thẫm, gương mặt tràn đầy d*c vọng chưa thỏa mãn.

Vị Phật tử lạnh lùng đã hoàn toàn bị kéo xuống thần đàn.

May mắn thay, chỉ có mình tôi nhìn thấy.

Tôi phấn khích cực độ, không nhịn được vỗ nhẹ lên gương mặt ửng đỏ của anh ấy:

“Anh Lục, đã hết mười phút rồi đó ~”
 
Dụ Tâm - Bạo Liệt Cổ Thủ
Chương 3: Chương 3



Lục Thanh Trần về phòng trước, không ai dám ngăn cản.

Ninh Hạo kìm nén một bụng tức giận nhưng không dám phát tác.

Chỉ có thể mặc cho đám anh em xung quanh nháy mắt ra hiệu, cười nhạo anh ta bị tôi cắm sừng.

Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi, muốn bùng nổ.

Tôi chẳng thèm để ý, khoác khăn tắm trở về phòng thay đồ.

Đang lục tìm quần áo, không biết từ khi nào, Giang Nguyệt Dao đã đi vào.

“Lâm Thiển, tôi đúng là xem thường cô rồi, anh Ninh Hạo còn nói cô đơn thuần, tôi thấy cô giỏi lắm đấy!”

Giọng điệu khinh miệt tràn đầy địch ý.

“Giang Nguyệt Dao tôi ghét nhất loại trà xanh như cô, giả vờ yếu đuối đáng thương, làm bộ làm tịch, chẳng phải cũng chỉ để quyến rũ đàn ông thôi sao?”

Đã ăn sơn hào hải vị rồi, tôi hoàn toàn mất hứng thú với Ninh Hạo.

Lười cả việc giả bộ.

“Ừ ừ, chị gái thì giỏi quá, làm nữ hán tử là có thể hôn lưỡi với anh em tốt, không như tôi, còn phải giả vờ yếu đuối đáng thương.”

Giang Nguyệt Dao bất ngờ bị chặn họng, sắc mặt khó coi.

“Cô có ý gì?”

Tôi chẳng buồn để ý.

“Lâm Thiển, cô nói rõ ràng cho tôi!”

Cô ta xông lên giật lấy túi của tôi.

“Tin hay không tùy cô, tôi sẽ ném túi xuống biển, để cô không có quần áo mặc!”

Tôi vô tội chớp chớp mắt.

“Chị gái oai phong lẫm liệt quá, thật là quá có khí khái đàn ông luôn! Tôi sợ quá đi ~”

Giang Nguyệt Dao nuốt không trôi cục tức này, thật sự vung tay ném túi của tôi xuống biển.

Còn đắc ý buông lời cảnh cáo:

“Lâm Thiển, đắc tội với tôi thì không có kết cục tốt đâu! Trên thuyền này không cô gái nào sẽ cho cô mượn quần áo đâu, xem cô làm thế nào!”

Tôi thản nhiên giơ tay ra.

“Chị gái hung dữ quá, tôi còn có thể làm gì đây? Cũng chỉ có thể đi mượn quần áo của các anh trai thôi ~ Chắc hẳn họ sẽ rất hoan nghênh tôi nhỉ?”

Giang Nguyệt Dao không ngờ tôi lại đáp trả một cách đường hoàng như vậy, tức đến mức chửi ầm lên:

“Lâm Thiển! Cô... cô là con hồ ly tinh đê tiện vô liêm sỉ!”

Trùng hợp ghê, bản thể mị ma của tôi đúng là hồ ly đỏ.

Tôi "phụt" một tiếng bật cười.

Vỗ vai Giang Nguyệt Dao, nghiêm túc nói:

“Giang Nguyệt Dao, chỉ có cô mới xem loại hàng như Ninh Hạo là bảo bối. Anh em tốt? Buồn cười chết đi được, rõ ràng cô biết bản thân nghĩ gì mà.”

“Đàn ông hai chân có gì mà tranh giành? Cô thích đến vậy, loại rác rưởi đó cứ để cho cô là được.”

“Còn tôi, tôi phải đi ăn sơn hào hải vị rồi ~!”

Tôi vò rối tóc, dùng tay cào nhẹ trên vai và cổ tạo ra vài vết đỏ.

Khoác khăn tắm, gõ cửa phòng Lục Thanh Trần.

Lục Thanh Trần đã khôi phục vẻ lạnh nhạt chỉn chu,

Cứ như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Tôi co rụt vai, nhỏ giọng đáng thương nói:

“Anh Lục, tôi có thể vào không?”

Lục Thanh Trần nhíu mày:

“Cô Lâm, chuyện này không thích hợp.”

Tên đàn ông này, còn giả bộ nữa.

Vừa rồi không biết ai chỉ bị hôn thôi mà đã siết chặt eo tôi đến mức không buông.

Mắt tôi lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào nói:

“Xin lỗi, tôi biết đã làm phiền anh Lục, nhưng tôi... thật sự không biết tìm ai nữa.”

“Họ đã ném túi xách của tôi xuống biển rồi... Đám con trai kia cũng, cũng…”

“Tôi không dám tìm họ, nên mới đến tìm anh Lục…”

Những giọt nước mắt long lanh lăn xuống theo hàng mi.

Tôi cắn môi, siết chặt khăn tắm, che chắn trước ngực.

Mái tóc dài rối tung, vết thương ám muội, nước mắt nhục nhã, tôi vỡ vụn.

Hoàn hảo!

Bữa tiệc không xa đã khôi phục lại tiếng cười đùa, có người vừa tiến lại vừa trêu chọc:

“Bạn gái nhỏ của Ninh Hạo đúng là không tệ, không biết cậu ta có bị mù không, vậy mà vẫn còn dây dưa không rõ với Giang Nguyệt Dao. Còn nói là anh em tốt, đúng là giỏi thật!”

“Bạn gái cái gì? Cậu ta nói chỉ là chơi đùa thôi mà. Nhưng mà dáng người kia, còn bị cắt rách đồ bơi nữa… tôi nhịn đến đau cả người đây này. Ninh Hạo lại để yên một món ngon thế này không ngó ngàng tới, chi bằng để tôi chơi còn hơn!”

“Không biết bộ đồ bơi bị cắt hỏng kia đi đâu rồi, tôi còn muốn dùng thử nữa…”

Tôi hoảng sợ nhào vào lòng Lục Thanh Trần, run rẩy cầu xin:

“Anh Lục, cứu tôi với, cầu xin anh hu hu…”

Lục Thanh Trần tình trong như đã mặt ngoài còn e mà đón lấy tôi.

Cũng là quen tay hay việc rồi.

Gân xanh trên cánh tay anh ấy nổi lên, như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.

“Cô Lâm, tôi cũng là đàn ông.”

Tôi vô tội ngước nhìn anh ấy: “Hửm?”

“Phòng của đàn ông, không thể tùy tiện vào.”

Căn phòng tối tăm phía sau anh ấy kéo dài vô tận, tựa như một vực sâu nuốt chửng người ta.

Tôi đặt ngón tay lên ngực anh ấy, vừa vẽ vòng tròn vừa làm nũng:

“Vậy sao? Tại sao thế?”

Lục Thanh Trần đột ngột nắm chặt lấy tay tôi, khớp ngón tay thon dài mạnh mẽ.

Tiếng trêu chọc ngoài hành lang càng lúc càng gần.

Giọng nói khàn khàn của Lục Thanh Trần mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.

“Lâm Thiển, dám vào thì đừng hối hận!”

Khăn tắm trên người bị thô bạo giật xuống, tôi bị kéo mạnh vào phòng.

Bình luận trên màn hình phát trực tiếp đã bùng nổ từ lúc nãy đến giờ:

[!!! Ai có thể nói cho tôi biết đây rốt cuộc là tình tiết gì vậy??? Đây là đổi kênh đột ngột sao, từ cảm động sang k1ch thích??? Quá sốc rồi!]

[A a a a nữ chính rõ ràng là cố tình mà? Ai còn nói là thỏ trắng nhỏ ngây thơ nữa, hình tượng sụp đổ hoàn toàn rồi! Vậy còn gì để bị nam chính ngược thân ngược tâm rồi truy thê hỏa táng tràng HE nữa? ]

[Tại sao phải HE với trai đểu, tôi thấy nam phụ Phật tử hoàn toàn đè bẹp nam chính, nữ chính cứ quyến rũ thế này là đúng, đừng dừng lại!]

[Vậy ra bộ dáng thỏ trắng ngây thơ thuần khiết của nữ chính đều là giả bộ? Khi đối đầu nữ phụ đúng là cực kỳ châm chọc mỉa mai, xin mở lớp dạy đi hahaha! Cái này còn không sảng khoái hơn truyện ngược nữ chính máu chó à?]

[Cứ như này là tuyệt nhất! Nam phụ Phật tử lạnh lùng mắc bệnh nghiện X Nữ chính mị ma thỏ trắng đơn thuần!]

[Vậy tiếp theo chính là điều tôi nghĩ phải không?! Gấp gáp quá, fan truyện ngược như bản hội viên VIP đây đột nhiên bay mất rồi!]

[Có đấy chị em, có đấy.]

Trong phòng không bật đèn.

Tôi bị ném xuống giường.

Chiếc sơ mi trắng của Lục Thanh Trần cởi ra, che khuất tầm nhìn của tôi.

Hương đàn hương thanh nhã trên vạt áo khiến người ta ngây ngất.

Tôi vén áo ra, hưng phấn chuẩn bị thưởng thức bữa tiệc.

Chỉ nghe thấy anh ấy nói:

“Mặc vào trước đi, xuống thuyền rồi mua bộ mới.”

Bình luận trực tiếp cũng không thể tin được giống như tôi:

[??? Nam phụ anh nghiêm túc đấy à??? Anh không định thật sao???]

[Tôi cứ tưởng nữ chính đáng thương trong truyện ngược đã đủ giỏi nhẫn nhịn rồi, còn anh! Nam phụ Phật tử của tôi, anh đúng là Ninja Rùa chân chính!]

[Nam phụ Phật tử, anh thực sự là Phật tử luôn rồi!]

[Anh đừng diễn nữa, tôi cầu xin anh đấy, tôi sắp nín đến nổ tung thành anh hùng trong truyện cổ tích rồi!]

[ Ta là Phật Như Lai, nam phụ Phật tử, bây giờ ta cho phép con hoàn tục. Đàn ông mắc chứng nghiện ẩn giấu sức mạnh, hãy bộc lộ năng lực thực sự của con trước mặt nữ chính! Vì Phật Như Lai đã lập khế ước với con, ta ra lệnh, phong ấn giải trừ!]

Tôi đột nhiên bị bình luận chọc cười.

Nhưng Lục Thanh Trần lại đột nhiên nghiêm mặt, ánh mắt nhàn nhạt càng thêm lạnh lẽo vô tình:

“Buồn cười lắm à?”

Tôi ôm lấy chiếc sơ mi của anh ấy, dè dặt hỏi:

“Anh Lục, anh giận rồi sao?”
 
Dụ Tâm - Bạo Liệt Cổ Thủ
Chương 4: Chương 4



Lục Thanh Trần mím môi, không nói gì.

Dựa vào ánh sáng mờ ảo, tôi thản nhiên ngắm nhìn anh ấy.

Làn da trắng lạnh, xương quai xanh tinh xảo, cơ ngực rắn chắc...

Ừm, là màu hồng ngọt ngào.

Cơ bụng săn chắc, vòng eo thon gọn, đường nhân ngư quyến rũ kéo dài...

Tôi nhìn đến ngây người.

Không muốn làm người nữa.

Giọng tôi cao lên một tông, kéo dài giọng nũng nịu hỏi:

“Vậy chỗ nào của cục cưng tức giận hơn?”

Lục Thanh Trần chắc chắn chưa từng bị ai trêu chọc như thế này, trong chớp mắt mặt anh ta đỏ bừng.

Từ vành tai đến sau cổ đều đỏ một mảng lớn, nghiêm nghị trách mắng tôi:

“Cô Lâm, cô là bạn gái của Ninh Hạo, xin hãy tự trọng!”

Nếu không phải vừa thấy đống bình luận kia, có lẽ tôi thực sự đã bị vẻ lạnh lùng nghiêm khắc của anh ấy làm cho sợ hãi.

Tôi hai mắt sáng rực nhìn anh ấy, chẳng để tâm chút nào mà nói:

“Anh ta vừa mới làm vậy với cô gái khác, còn để mặc họ bắt nạt tôi, đã không còn là bạn trai tôi nữa rồi.”

Sắc mặt Lục Thanh Trần lạnh như băng.

“Dù vậy, tôi cũng không phải là người mà cô có thể tùy tiện đùa giỡn.”

“Nếu cô Lâm chỉ muốn dùng cách này để níu kéo tình cảm hay giải tỏa nỗi cô đơn, thì đi tìm người khác đi.”

Anh ấy quay người bước vào phòng tắm.

Rất nhanh, tiếng nước chảy vang lên.

Tôi cắn môi, tức đến nghiến răng.

Chậm rãi khoác lên chiếc áo sơ mi của anh ấy, cả người chìm trong hương đàn hương thanh nhã.

Cứ như thể đang được anh ấy ôm chặt vào lòng vậy.

Toàn thân đều là hương thơm của anh ấy...

Sóng nhiệt bị dồn nén bấy lâu lại lần nữa dâng trào.

Lan tỏa khắp người, không thể kiểm soát.

Không khí dường như trở nên nóng bức, ẩm ướt.

“Ưm…”

Tôi vô thức r3n rỉ, khó chịu ôm lấy gối.

Hương đàn hương dịu nhẹ dường như ngấm vào tận cơ thể.

Ôi... Thật sự không chịu nổi nữa rồi...

Có lẽ là do Lục Thanh Trần đã k1ch thích tôi.

Kỳ phát nhiệt của tôi, đến rồi.

Nhưng anh ấy vẫn cứ lạnh như băng thế này, phải làm sao đây?

Chẳng lẽ thật sự không có hứng thú với tôi?

Bình luận bỗng nhiên nổ tung:

[Tôi quào! Nam phụ đang làm gì thế? ? ? Sao bộ đồ bơi thắt nơ của nữ chính lại ở đây? ! ! ! Bộ đồ này tuy bị hỏng rồi, nhưng giờ anh ta định tháo cả nơ ra à? ? ?]

[Hóa ra bộ đồ bơi của nữ chính ở chỗ anh đấy à, tôi cứ tưởng nó bị mất tích rồi.]

[Vừa rồi ở trước mặt nữ chính còn giả bộ thanh cao thoát tục, nghiêm túc cứng nhắc như một tiên nhân khổ tu, thế mà sau lưng thì chơi chiêu như thế này à, anh trai Phật tử giỏi thật!]

[Nữ chính vừa rồi cũng quá giỏi trêu chọc, "chỗ nào tức giận hơn" làm tôi cười sái quai hàm, quá cao tay ha ha ha.]

[Nhưng anh trai Phật tử vẫn đang làm cao kìa, lỡ nữ chính nản chí thì sao? Nữ chính à, cô nhất định đừng bỏ cuộc với nam phụ nha, tôi còn đợi xem hai người đây, nam phụ Phật tử thật sự làm được mà, tôi đảm bảo!]

Tôi nheo mắt, li3m li3m môi.

Hừ, đồ đàn ông thối, giả vờ giỏi thật.

Không còn cách nào khác, bà đây chơi với anh lần cuối vậy.

Lục Thanh Trần tắm xong bước ra.

Tôi đã mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh ấy, còn cài cúc đến tận cổ.

Áo sơ mi của anh ấy rộng thùng thình, mặc trên người tôi lộ ra cả một mảng lớn bờ vai và cổ trắng như tuyết, hoàn toàn là dáng vẻ của "áo sơ mi bạn trai".

Màu trắng mỏng nhẹ, tôi lại không mặc nội y.

Đường cong uyển chuyển, mọi thứ thấp thoáng ẩn hiện.

Lục Thanh Trần lập tức quay mặt đi, không dám nhìn tôi.

Tôi tự nhiên bước xuống giường, đi đến cửa.

“Anh Lục, cảm ơn anh đã cho tôi tá túc, làm phiền anh rồi.”

Tôi đưa tay định mở cửa, nhưng Lục Thanh Trần lại rối loạn bước chân.

Anh ấy nhanh chóng đi đến sau lưng tôi, bực bội nói:

“Cô trông như thế này, còn muốn đi đâu?”

Tôi cười nhạt đầy thê lương.

“Anh Lục, anh nói đúng, tôi chính là loại phụ nữ cô đơn như anh nói.”

“Nếu anh không thích tôi chút nào, tôi cũng sẽ nghe lời anh, ngoan ngoãn đi tìm người khác, không bao giờ làm phiền anh nữa…”

“Rầm!”

Lục Thanh Trần bất ngờ đưa tay chống lên cửa, mạnh mẽ đóng sầm cánh cửa tôi vừa hé ra một chút.

Hơi thở của anh ấy gần trong gang tấc, thân hình cao lớn bao phủ lấy tôi, đổ xuống một vùng bóng tối.

Giọng anh ấy khàn đặc, từng chữ như được nghiến ra từ kẽ răng:

“Lâm Thiển, không được đi.”

“Không được tìm người khác.”

Tôi ấm ức nức nở:

“Anh Lục, anh không thể như vậy được.”

“Rõ ràng là anh không cần tôi, tại sao còn ngang ngược trói buộc tôi?”

Lục Thanh Trần im lặng.

Nhưng lồ|\|g ngực dán sát lưng tôi lại phập phồng kịch liệt.

Tôi không nhịn được mà khẽ cong môi, nhưng miệng vẫn nói:

“...Tôi thực sự rất khó chịu, tôi biết anh không cần tôi, nhưng chắc chắn sẽ có người khác cần tôi…”

“Anh Lục, xin hãy để tôi đi…”

“Không được!”

Đạo tâm của Lục Thanh Trần chao đảo, tôi chỉ đành tiếp tục bồi thêm một cú chí mạng.

(*) Đạo tâm: tâm chí tu đạo, sự kiên định trong con đường tu hành.

Một chiếc đuôi hồ ly lông đỏ rực bất ngờ trồi ra từ dưới áo sơ mi, quấn quanh chân Lục Thanh Trần.

Màu đỏ vừa lòe loẹt vừa chói mắt, vậy mà người đàn ông phía sau lại sững sờ đến mức gần như nín thở.

Tôi hoảng loạn kéo vạt áo xuống, ra sức che đuôi lại.

Nhưng cánh tay và áo sơ mi lại càng siết chặt lấy ngực.

Lớp vải mỏng manh, căn bản không che được gì...

Tôi bật khóc van xin:

“Anh Lục, đừng nhìn tôi hu hu…”

“Xin anh hãy để tôi đi, kéo dài thêm nữa, tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi hu hu…”

Đạo tâm của Lục Thanh Trần hoàn toàn vỡ vụn.

Gân xanh hằn lên cánh tay rắn chắc, anh ấy ôm lấy eo tôi, mạnh mẽ kéo tôi vào lòng.

Gục đầu vào hõm vai tôi, giọng nói rất nhẹ, rất đè nén:

“Không, buông!”

“Không được đi, không được tìm người khác!”

“Chỉ có thể tìm tôi, chỉ có thể là tôi…”

Đóa hoa cao ngạo trên đỉnh núi cuối cùng cũng rơi vào bụi trần.

Tôi phấn khích đến mức cả tai cũng lộ ra.

Cảm giác này k1ch thích quá đi mất!

Bình luận cũng sôi sục:

[Tôi lạy cái "Liêu Trai Chí Dị" này đấy, đây là tuyệt phẩm Phật tử thanh lãnh x nữ chính yêu hồ sao! Nếu bạn biết sản phẩm của tôi là gì, bạn cũng sẽ thấy tôi thật may mắn ~]

[? Vậy nên nữ chính thỏ trắng ngây thơ, thực chất lại là mị ma hồ ly đỏ? Chả trách, cái kiểu vừa thuần khiết vừa gợi cảm này, đúng là câu người ta thành cá vẩu mà, bị nắm thóp rồi!]

[Hic hic, lên cao tốc nhanh lên nào! Thành viên VIP cao quý như tôi sắp nổ lốp rồi! ! !]

Tôi cũng chờ không nổi nữa, đói đến phát điên.

Mềm nhũn ngã vào lòng Lục Thanh Trần, đảo khách thành chủ mà ôm lấy anh ấy.

Vừa định hôn anh ấy thì đã thấy đôi mắt anh ấy đỏ hoe, ánh nhìn tan vỡ.
 
Dụ Tâm - Bạo Liệt Cổ Thủ
Chương 5: Chương 5



“Anh Lục.”

Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt bi thương, nét mày mang vẻ sầu muộn.

Như thể sắp vỡ nát.

“Lâm Thiển, tôi không phải công cụ để em khiến người khác ghen tị.”

“Càng không phải người thay thế của ai cả.”

“Em không được đối xử với tôi như vậy.”

[Trời ơi, sao không ai nói cho tôi biết, Phật tử lạnh lùng sau khi phá giới sẽ tiến hóa thành cô vợ nhỏ nũng nịu? Ai điên rồi? Tôi điên rồi!!!]

[Được khai sáng rồi, thì ra đóa hoa cao ngạo trên đỉnh núi khi rơi xuống sẽ trở thành một chú cún nhỏ dầm mưa sợ bị vứt bỏ, chính là cái vị này đây, sảng khoái quá!]

[Nữ chính: Đóa hoa trắng thanh thuần giả tạo. Còn anh, nam phụ của tôi, anh mới là đóa hoa trắng thanh thuần chân chính!]

[ Cứu tôi với, sao màn hình đen rồi? Ủa có phải vì tôi chưa nạp VIP không? Tôi nạp ngay đây hu hu, nam phụ anh đừng nhanh quá mà!!! ]

[Lúc này, một vị hội viên năm VIP cao quý lướt qua, đắc ý khoe ra huy hiệu vàng của mình.]

*

Hơi thở tôi chợt nghẹn lại, không còn tâm trí nhìn bình luận.

Tôi mạnh tay đẩy Lục Thanh Trần ngã xuống giường.

Ngồi lên người anh ấy, hung hăng x0a nắn, dịu dàng dỗ dành:

“Anh không phải công cụ, cũng không phải người thay thế ai cả.”

“Em căn bản không thích Ninh Hạo, em chỉ muốn – anh.”

Lục Thanh Trần cắn môi:

“Nhưng tôi... không giống những người khác, tôi sợ…”

Tôi vươn tay chạm lên môi anh ấy, đuôi hồ ly quấn lấy eo anh ấy.

“Suỵt –”

“Cục cưng, anh sẽ không làm em đau đâu.”

“Vì em cũng không giống những người khác, còn rất muốn ăn sạch anh nữa.”

“Chúng ta, sinh ra là để dành cho nhau.”

Chuỗi tràng hạt tượng trưng cho sự đoạn tuyệt tình cảm bị giật đứt, hạt châu văng tung tóe khắp nơi.

Đôi mắt trong trẻo của Lục Thanh Trần sáng lên, giống như mắt dã thú.

Không còn kháng cự nữa, để mặc ngọn lửa d*c vọng nuốt chửng lý trí.

Lục Thanh Trần rất non nớt.

Lục Thanh Trần rất xấu hổ.

Lục Thanh Trần rất dữ dội.

Anh ấy cho tôi ăn no căng.

Quá k1ch thích.

Lại hạnh phúc nữa.

Cúc áo trước ngực bị giật tung tán loạn, không thể mặc lại.

May mà, hôm sau đã cập bến.

Tôi nhấc chân, đặt lên ngực Lục Thanh Trần.

Ra lệnh cho anh ấy đi mua quần áo cho tôi.

Lục Thanh Trần nắm lấy mắt cá chân tôi, hôn thật lâu rồi mới lưu luyến buông ra.

Lúc quay lại, anh ấy đã khôi phục dáng vẻ Phật tử cấm dục cao cao tại thượng.

Như thể mọi chuyện đêm qua chỉ là một giấc mộng hoang đường.

Nhưng khi tôi mặc váy xong, khoác tay anh ấy, vành tai anh ấy lại lặng lẽ đỏ lên.

Bảo bối nhỏ, thật không chịu nổi chọc ghẹo mà.

Trước khi rời đi, chúng tôi không thể tránh khỏi việc chạm mặt Ninh Hạo và Giang Nguyệt Dao.

Ninh Hạo trông tiều tụy mệt mỏi, vừa thấy tôi đã lao tới muốn kéo tay tôi.

“Thiển Thiển, hôm qua rốt cuộc em đã đi đâu? Em có biết trên biển nguy hiểm đến mức nào không?!”

Cảm nhận được cơ thể Lục Thanh Trần đột nhiên căng cứng, tôi nhẹ nhàng cọ vào cánh tay anh ấy trấn an.

Giả vờ sợ hãi, trốn ra sau lưng anh ấy, dựa vào nhau sát hơn.

Hốc mắt tôi đỏ lên, nước mắt sắp rơi xuống.

“Tôi... tôi tối qua ở cùng Thanh Trần, chỉ có anh ấy chịu giúp tôi, còn các anh thì…”

Ánh mắt Ninh Hạo lóe lên, khô khốc nói:

“Hôm qua là anh không tốt, hôm nay nhất định sẽ bù đắp cho em.”

“Điện thoại của em gọi không được, không phải chặn anh rồi chứ? Thiển Thiển, đừng giận dỗi với anh nữa.”

“Em là con gái, một mình bên ngoài nguy hiểm lắm đấy? Quần áo hỏng thì mượn của Nguyệt Dao cũng được mà!”

“Hoặc tìm bạn trai của em cũng được, chúng ta cũng gần như có thể... khụ, tóm lại, phiền đến Lục thiếu gia thì có ích gì?”

“Cậu Lục, hôm qua thực sự đã làm phiền cậu rồi, tôi thay cô ấy cảm ơn cậu.”

Khóe môi Lục Thanh Trần khẽ nhếch lên một chút, gần như không nhận ra.

“Không cần.”

Bình luận cũng cười nghiêng ngả:

[Sừng đã cắm lên đầu rồi, còn cảm ơn tình địch nữa kìa, anh trai chồng cũ?”

[Vốn thấy cặp trai đểu gái hư này phiền quá! Nhưng một loạt thao tác mạnh như hổ cũng đã được anh trai Phật tử của chúng ta cười khẽ một cái rồi ~ ]

[Nữ chính đúng là có thể vừa dịu dàng vừa sắc sảo, giỏi quá, trai đểu chắc bị nữ chính bán rồi còn giúp cô ấy đếm tiền luôn!]

Tôi làm bộ kinh ngạc, giơ tay che miệng:

“Điện thoại? Điện thoại tôi để trong túi xách, nhưng túi hôm qua bị chị Giang làm rơi xuống biển rồi, quần áo cũng ở trong đó, nhưng chị Giang nói không ai cho tôi mượn quần áo cả... chị ấy không nói với các anh sao?”

Giang Nguyệt Dao cuống lên:

“Lâm Thiển! Đồ giả tạo, chỉ biết ly gián!”

“Ninh Hạo, với tình anh em bao năm của chúng ta, anh tin cô ta hay tin tôi?!”

Tôi vội vàng can ngăn:

“Tôi không sao cả, chỉ là đồ bơi bị cắt hỏng, túi xách, điện thoại và quần áo bị ném xuống biển, không còn gì hết, không mặc gì cả…”

Tôi ôm lấy cơ thể mình, xấu hổ và sợ hãi.

Nước mắt lưng tròng, nở nụ cười yếu ớt:

“Nhưng tôi biết chị Giang nhất định không cố ý, các anh đã quen biết bao năm, đừng vì tôi mà cãi nhau.”

“Chị Giang không thích tôi, vậy tôi đi là được.”

Giang Nguyệt Dao tức đến phát điên.

Ninh Hạo nghe vậy, lập tức quay sang chất vấn Giang Nguyệt Dao.

Hai người cãi nhau ầm ĩ.

Bình luận lại bùng nổ:

[Cuối cùng cũng có nữ chính dám đối mặt với chất vấn trong truyện ngược rồi, sảng khoái quá! Giả tạo gặp hán tử thảo mai, đúng là lấy độc trị độc!]

[Nữ chính kiểu này thì có gì hay? Ăn nói mỉa mai, buồn nôn chết đi được, chúc mấy người ngoài đời cũng gặp phải người giả tạo như thế nhé!]

[Lầu trên có chuyện gì à? Chẳng lẽ toàn làm chuyện xấu nên bị cà khịa đến phát sợ sao?]

[Lại là tranh đấu giữa phụ nữ à? Đám tác giả này không còn gì để viết nữa sao?]

[Tranh đấu nữ giới? Người ta là nữ huynh đệ, không giống mấy người đâu ha!]

Tôi ngáp một cái, kéo Lục Thanh Trần muốn rời đi.

Giang Nguyệt Dao lại chỉ vào tôi, lớn tiếng hét lên:

“Ninh Hạo! Anh nghĩ cô ta là loại người tốt đẹp gì sao? Anh thực sự cho rằng tối qua cô ta chỉ đơn thuần là ngủ thôi, không làm gì cả à?”

“Cô ta đã sớm cắm sừng anh rồi, đồ ngốc này, anh không nhìn ra sao?!”

Ninh Hạo mất kiên nhẫn:

“Thiển Thiển rất đơn thuần, sẽ không làm chuyện đó.”

Thật ra không chỉ anh ta, ai cũng không tin Lục Thanh Trần và tôi có thể xảy ra chuyện gì.

Giang Nguyệt Dao tức đến suýt ngất.

“Được, được, được! Vậy anh nhìn đi, xem cô bạn gái đơn thuần của anh, trên cổ có gì kìa?!”

Tôi thở dài.

Lục Thanh Trần cái gì cũng tốt, chỉ là bị kìm nén lâu quá, một khi lên cơn là thích cắn người.

Giống như một chú chó sói nhỏ vậy.

Dù không đau, thậm chí còn rất đã nhưng trông không đẹp mắt chút nào.

Ninh Hạo nhìn thấy dấu hôn trên cổ tôi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

“Thiển Thiển, đây là gì? Em…”

Đã đến lúc phải nói rõ ràng rồi.

Bằng không, chú cún của tôi, lại biến thành chú cún dầm mưa đáng thương mất thôi.
 
Dụ Tâm - Bạo Liệt Cổ Thủ
Chương 6: Chương 6 (Hoàn)



Tôi thản nhiên vén tóc lên, không chút né tránh mà tỏ vẻ ghét bỏ anh ta:

“Ninh Hạo, từ khoảnh khắc anh và Giang Nguyệt Dao hôn nhau, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi.”

“Tôi không thích dùng đồ công cộng bên ngoài đâu, thế thì bẩn quá còn gì?”

“Hơn nữa, ai cũng biết anh chỉ chơi đùa với tôi thôi, vậy tôi đối với anh, tất nhiên cũng vậy rồi ~”

Sắc mặt Ninh Hạo tái nhợt.

“Thiển Thiển, em cố tình chọc giận anh đúng không? Đừng làm loạn nữa, anh đảm bảo sau này sẽ không bao giờ…”

Cảm giác được cơ thể Lục Thanh Trần ngày càng căng cứng.

Tôi lập tức túm lấy cổ áo anh ấy, ngẩng đầu lên, hôn anh ấy giữa đám đông.

Tai Lục Thanh Trần lập tức đỏ bừng.

Luống cuống vòng tay ôm lấy eo tôi.

Vụng về, đáng yêu thật đấy.

Hôn xong, tôi lười biếng tựa vào lòng Lục Thanh Trần, cuối cùng quay sang nói với Ninh Hạo:

“Điện thoại, quần áo và túi xách bị vứt đi, tôi sẽ gửi hóa đơn cho các anh.”

“Cũng phải cảm ơn anh, đã giúp tôi gặp được chân ái.”

“Tôi đối với bảo bối sạch sẽ xinh đẹp của tôi không phải chỉ là chơi đùa đâu, tôi yêu lắm luôn~”

Không ai dám đụng đến Lục Thanh Trần, huống hồ chuyện hôm qua ai cũng thấy rõ.

Trên đường về, Lục Thanh Trần siết chặt cánh tay ôm lấy tôi hơn vài phần.

Cứ nhìn tôi rồi lại quay đầu đi.

Bộ dạng muốn nói lại thôi, trông như một chú chó nhỏ nhịn tiểu vậy.

Bình luận lại bùng nổ:

[Cứu với, nói là đóa hoa trên đỉnh núi cao, Phật tử lạnh lùng mà? Sao lại bị nữ chính huấn luyện thành cún con rồi???]

[Vậy nữ chính còn chưa chia tay đã ở bên nam phụ rồi? Đây chẳng phải ngoại tình à? Tam quan kiểu gì vậy? Đây chẳng phải tình một đêm sao? Ghê tởm quá, ọe!]

[Nếu nói là ngoại tình thì cũng phải là trai đểu trước chứ? Trước mặt bao người mà hôn người khác, còn nói với nữ chính chỉ là chơi đùa, vậy nữ chính chơi đùa anh ta thì sao? Tôi nói này, có vài người đừng có mà chán ghét phụ nữ quá mức!]

[Trời ơi, các người làm sao có thể nhẫn tâm lên án nữ chính chứ? Lương tâm trời đất, nếu nói phạm sai lầm thì nữ chính cũng chỉ phạm phải lỗi mà đàn ông trên khắp thiên hạ đều sẽ phạm thôi mà!]

[Không đồng ý, nam phụ Phật tử sẽ không phạm sai lầm đó]

[Không đồng ý, đóa hoa cao ngạo ở trên trời, không phải đàn ông khắp thiên hạ]

[Các người thật là đủ rồi hahaha]

Tôi nhếch môi cười, vui vẻ nắm lấy bàn tay thon dài của Lục Thanh Trần, đan mười ngón tay vào nhau.

Tôi mân mê ngón giữa của anh ấy, tò mò hỏi:

“Cục cưng à, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào thế?”

Lục Thanh Trần chậm rãi nói:

“Hồi cấp hai, chúng ta từng học cùng trường. Anh thấp bé, có một lần bị đàn anh khóa trên chặn đường cướp tiền, là em đánh đuổi bọn họ, giành lại ví giúp anh.”

“Em còn nói, khu này thuộc quyền quản lý của em, em là "Lãnh Nguyệt Đao Phong Huyết Hải Sát Thần", sau này anh là tiểu đệ của em, nhưng anh quá yếu, nên trước mắt chỉ phong anh làm "Phạn Âm Thánh Tử".”

“Em bảo anh sau mỗi lần em đánh nhau xong thì tụng mấy câu siêu độ, làm tổ đội tạo bầu không khí.”

“Nhưng chưa được mấy ngày, anh đã chuyển trường rồi.”

Tôi sững sờ.

Không ngờ ký ức thời niên thiếu ảo tưởng sức mạnh lại đột nhiên ập đến từ một góc độ bất ngờ như vậy!

Mặt tôi lập tức cũng đỏ lên, phát ra tiếng "bùm" chói tai.

“Vậy chẳng phải anh đã sớm biết con người em thế nào rồi sao, trước đây còn chẳng nói gì?”

“Không nói thì thôi, tại sao lại đột nhiên nhiều lời vào lúc này chứ?”

“Cứ thế yên lặng xem em diễn bao lâu nay, anh đắc ý lắm phải không!”

Tai anh ấy đỏ bừng.

“Chỉ cần... em chịu bỏ tâm tư vì anh là được.”

Tôi chịu thua rồi.

Thì ra thiết lập "Phật tử tự kỷ" của anh ấy đều là vì tôi sao!

Lâm Thiển, Lâm Thiển, mày hại người không ít đâu nhé!

Bình luận lại cười điên cuồng:

[Cứu với! Nữ chính trong sáng lại từng là "em gái tinh thần”, đây là danh hiệu trẻ trâu gì thế? Đây là muốn tôi cười chết rồi kế thừa khoản nợ Huabei của tôi sao?]

[Có chút cảm động rồi, Lãnh Nguyệt Đao Phong Huyết Hải Sát Thần, dù em đã quên lời hứa năm nào, nhưng Phạn Âm Thánh Tử vẫn còn nhớ!]

[Em nói giang hồ đã xa, nhưng đâu biết kiếm của tôi đến giờ vẫn vì em mà chém gió tuyết đầy trời... Thôi không biên nữa, có thể bắt đầu cười chưa hahaha]

[Nữ chính thật sự sụp đổ rồi, lúc làm chuyện 18 + còn chưa đỏ mặt đến thế, buồn cười quá]

[Woa vậy Phạn Âm Thánh Tử cứ lặng lẽ xem nữ chính diễn bao lâu nay, không phải là người phúc hắc chứ? ]

Lục Thanh Trần thì lại thư giãn hơn, ghé sát định hôn tôi.

Bị tôi chặn môi lại.

“Cái miệng nhỏ~”

Tôi không vui, cố tình để lộ dấu hôn bên cổ để làm khó anh ấy.

“Cục cưng, anh là cún con sao? Còn như vậy nữa thì phải đeo rọ mõm rồi đó.”

Lục Thanh Trần: “Ừm.”

Ừm... ừm?

*

Vài ngày sau, Lục Thanh Trần đeo rọ mõm màu đen viền vàng, quỳ trước mặt tôi.

Sơ mi trắng, quần tây đen, dây đai bó ngực, vòng cổ da...

Mãi đến lúc này, tôi mới biết khẩu vị của mình lớn đến mức nào.

Đáng tiếc là những dòng bình luận đã sớm biến mất, không ai có thể nhìn thấy nữa.

Nước mắt không kìm được mà lăn từ khóe môi xuống.

Tôi xoay người đè anh xuống, cẩn thận thưởng thức từng tấc một.

Thơm quá!

Chúng tôi dây dưa không dứt, cho đến cuối cùng, anh áp sát bên tai tôi.

Mặt đỏ bừng, khẽ đáp:

“Thiển Thiển, anh cũng yêu lắm…”

Bóc đi lớp vỏ lạnh lùng mới nếm được phần ruột vừa ngọt vừa mềm bên trong.

Vụng về.

Nhưng cũng thật lòng.

— HẾT —
 
Back
Top Bottom