Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
302267343-256-k333735.jpg

[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Tác giả: Belinda_Blackwood
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Lina là một học sinh cấp III bình thường.

Nhưng sau khi bị rơi từ tầng bốn xuống, cô và một bạn học nữ khác đã vô tình xuyên không vào bộ tiểu thuyết nổi tiếng mà Lina siêu siêu thích-Harry Potter.

Cô ẩn mình dưới thân phận mới là Belinda Blackwood, bỗng được trở thành một trong số những người bạn thân thiết của cậu bé Harry.

Cô vẫn đang cực kì vui sướng mà không hề biết rằng đang chờ đợi cô chính là những bi kịch khó có thể tránh khỏi.

Vì có sự xuất hiện của một số nhân vật mới nên chuyện một số tình tiết bị thay đổi khác với tiểu thuyết gốc là điều không thể tránh khỏi.

Mong các bồ thông cảm
Lần đầu mình viết truyện nên câu văn chưa có được hay.

Nếu có thiếu sót gì thì mong mọi người chỉ bảo an.

Cảm ơn nhiều Tags: albusdumbledoredongnhandracodracomalfoygrangergryffindorharluhermionehphpđồngnhânhufflepuffravenclawronronweasleyslytherintomriddleviễntưởngvoldemortxuyênxuyên-khôngđnđnharrypotterđnhpđồng-nhânđồngnhânharrypotter​
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 1: Xuyên không?


Tôi là một học sinh cấp III bình thường như bao học sinh khác, Không phải tự luyến nhưng tôi rất xinh đẹp, ít nhất là hơn các bạn cùng trang lứa.

Nhưng dường như tôi không cảm thấy thích bất cứ một điểm nào trên khuôn mặt của tôi, ngoại trừ đôi mắt.

Mắt của tôi rất đẹp, xanh biếc như màu của bầu trời.

Tuy màu xanh da trời là màu của ước mơ, của hy vọng nhưng bên trong cái ánh mắt ấy dường như không có một chút xíu hy vọng nào hết, mà ẩn sâu bên trong là nỗi buồn khó có thể diễn tả thành lời.

Với một ngoại hình tương đối như vậy cộng thêm tính cách tốt thì tôi đáng lẽ ra phải được hết thảy bạn bè yêu quý, nhưng không.

Ở trường, tôi không có lấy nổi một người bạn, lại hay bị bắt nạt, bị mọi người xung quanh xa lánh, kỳ thị.

Người ta thường hay nói rằng, gia đình là nơi bình yên nhất, là nơi để quay về khi thế giới ngoài kia ruồng bỏ ta, nhưng đến cả cái điểm tựa duy nhất ấy tôi cũng không có.

Cha mẹ tôi chỉ luôn quan tâm đến thằng em trai của tôi, họ có bao giờ quan tâm xem tôi thích cái gì hay thậm chí là toi có an toàn không đâu.

Họ thà tin lời của những người không quen biết còn hơn tin lời tôi.

Vậy đấy!

Tuy thành tích của tôi luôn luôn đứng thứ hai trong lớp nhưng cha mẹ cô không bao giờ hài lòng.

Lý do ư?

Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ cái ngày đầu tiên tôi lên cấp III.Hôm ấy là một ngày nắng đẹp, hai bên đường, những khóm cúc dại đang nở rộ khi tôi đi đến trường với tâm trạng hết sức háo hức , thì tôi chợt nhìn thấy một nhóm ba người đang bắt nạt một nữ sinh có dáng người gầy guộc.

Con nhỏ cầm đầu đẩy ngã cô bé kia, dùng đế giày của mình dẫm lên tay cô bé:"Ann à, tao nghĩ nên ngoan ngoãn hơn chút đi, chúng ta học cùng lớp đó."

Thì ra cô bé kia tên là Ann.

Tôi cũng hơi ngạc nhiên vì chuyện xảy ra ở ngay bên lề đường đông đúc người qua lại như vậy mà chẳng có ai ra tay giúp đỡ cả, mọi người cứ như không thấy gì mà lướt qua."

À chắc chắn con nhỏ này ghê gớm lắm nha, không có ai dám làm gì nó cả.

Nhưng mà mình không sợ à nha.

Chụy đây không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mẹ thôi."

Tôi thầm nghĩ.Con nhỏ cầm đầu kia giơ tay lên định tát Ann thì tôi ngay lập tức chay lại và giữ lấy tay của nó.

Lúc đầu tôi cũng nhỏ nhẹ lắm:"Ngày đầu đi học mà bắt nạt bạn bè là không tốt đâu, cô bạn à."

Một đứa khác trong đám đó lên tiếng:"Mày là ai?

Thích lo chuyện bao đồng à.

Mày có biết Stella là ai không hả"" Không nha."

Tôi thản nhiên đáp lại rồi ném chiếc balo nặng trịch toàn sách là sách của mình vào đám kia khiến tụi nó ngã sấp mặt vào bụi cây, sau đó nhanh tay nhanh chân kéo Ann chạy vào trường.

Ngay từ giây phút tôi ấy ném túi sách của mình vào người bọn kia để bảo vệ Ann, tôi đã biết chắc chắn là chúng sẽ không để yên cho mình rồi.Tôi và Ann vậy mà học lại học chung lớp.

Như vậy cũng có nghĩa là tôi cũng sẽ học cùng lớp với mấy con nhỏ đáng ghét kia sao?

Thật là phiền phức mà!

Quả đúng như tôi đoán, bọn Stella làm đủ trò để bắt nạt tôi. chúng kêu gọi cả lớp tẩy chay tôi, rồi còn hất thứ nước đen ngòm vào người tôi, Chúng còn xé mấy tập sách quý như vàng của tôi rồi ném vào thùng rác nữa chứ.

Đỉnh điểm là vào một hôm, Ann-cô bạn nhỏ mà tôi đã cứu vu oan cho tôi là lấy tiền của cô ta.

Thật là nực cười.

Những tháng ngày học ở lớp Mười của tôi dường như là những chuỗi ngày địa ngục, thật là khiếp đảm!

Tôi còn tưởng là mình sẽ phải sống trong cái thùng hoá chất này đến hết những năm học cấp Ba nhưng không.

Một câu chuyện đã xảy ra và thay đổi hoàn toàn cái cuộc sống đáng ghét này của tôi.Câu chuyện bắt đầu vào một ngày gần cuối năm, khi tôi đem theo những tuyệt vọng đến lớp, thì đột nhiên Ann chạy đến bên tôi và bảo:" Chiều nay... chiều nay...

ơ... lúc một giờ, bạn lên sân thượng nha.

Mình ... có chuyện muốn nói với bạn."

Tôi do dự một lát rồi cũng gật đầu đồng ý.Chiều hôm đó, tôi một mình lên sân thượng.

Đột nhiên, tôi nghe thấy có tiếng cãi vã ở đâu đây."

Stella à, mình xin bạn đó, đừng làm như vậy, Lina sẽ chết mất!"

" Đó là điều tao mong muốn."

" Đừng như vậy, Stella, bạn đang giết người, đừng làm như vậy""Giết người thì sao chứ hả, chỉ cần chút tiền là chuyện này coi như xong...

Mày không muốn nó chết như vậy thì... mày nhảy xuống đi, tao sẽ tha cho nó"" Ơ... mình..."

Tôi cũng mang máng hiểu ra vấn đề, vội gào lên:" ĐỪNG CÓ NHẢY!"

Tôi chạy về phía Ann đang đứng trên chiếc lan can bé xíu.

Tôi cũng không ngần ngại gì mà leo lên đó rồi nắm lấy tay Ann.Trong cái khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi loé lên một suy nghĩ mà đến bây giờ tôi cho là thật ngây thơ, cái suy nghĩ Ann là một cô bé tốtGiọng đắc ý của Stella vang lên:"Ann à, kế hoạch đi đúng hướng, còn một bước nữa thôi.

Đẩy nó xuống!"

Tôi kinh hãi quay lại nhìn cô gái đang đứng bên cạnh.

Tôi đã bị lừa.

Phải, tôi đã quá ngây thơ.

Nhưng như vậy thì sao chứ? tôi đâu có sợ cái chết.

Cái chết với tôi cũng chỉ là sự giải thoát mà thôi.

Tôi muốn rời khỏi thế giới đầy sự giả tạo này.

Tôi..kiệt sức rồi.

Ý nghĩ ấy đang dần dần chiếm lấy cơ thể tôi một cách mãnh liệt hơn bao giờ hết.Tôi quay sang nhìn Ann, chợt nhận ra Ann cũng đang run rẩy nhìn tôi.

Bỗng nhiên giày của Ann trật một cái.

Ann theo đà mà rơi xuống.

Tôi hốt hoảng, không kịp nghĩ nhiều mà chộp lấy tay Ann.

Nhưng tôi mất thăng bằng rồi.

Tôi cứ thế mà rơi xuống.

Vào cái khoảnh khắc ấy, một tia chớp loé lên, trời tối sầm lại.

Tôi có cảm giác như mình bị một lực hút vô hình nào đấy kéo lên không trung.

Tôi dần mất đi ý thức, cảnh tượng tôi nhìn thấy trước khi ngất đi là mọi người đang xúm lại quanh tôi và có cả tiếng còi của xe cứu thương nữa, và sau đó là một màn đêm sâu thẳm..Tôi và Ann được đưa đi cấp cứu kịp thời, vẫn giữ được mạng, còn tỉnh hay không thì phải xem số phận.

Tin đồn về hai học sinh cấp III bị rơi từ tầng bốn xuống nhanh chóng được truyền đi khắp nơi.

Họ chỉ biết rơi từ độ cao như vậy mà vẫn giữ được mạng là quá may mắn nhưng không có ai biết rằng hai đứa trẻ đã xuyên không vào bộ tiểu thuyết nổi tiếng Harry Potter và đang chờ chúng là những nguy hiểm, những bi kịch không thể tránh khỏi.
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 2: Blackwood


Tôi mở mắt ra và hết sức ngạc nhiên khi thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng lớn và sang trọng.

Trước mặt tôi là một người đàn bà trẻ trung xinh đẹp.

Bà có gương mặt phúc hậu.

Mái tóc của bà đen bóng mượt.

Cả người toát ra một vẻ cao quý.

Người đàn bà ấy đang thiếp đi trên một cái ghế sofa dài.//Ơ mình chết rồi à?

Và đây là...thiên đàng?

Aizzz, không hổ là ta, sống tốt quá nên được lên thiên đàng.

Hahaha.//Tôi khẽ cựa người rồi hoảng sợ khi miệng của mình bỗng không tự chủ được mà khóc oe oe.

Và tôi còn hoảng sợ hơn nữa khi chợt nhận ra người phụ nữ lạ mặt này đang ôm lấy tôi.

Tôi sợ hãi giơ tay định đẩy bà ta ra thì phát hiện ra cánh tay của mình bé xíu.//Cái quái gì vậy trời, Chúa ơi, người đã làm gì tôi thế này?//Người đàn bà vốn đang ngủ say kia bị tiếng khóc của đứa trẻ đánh thức.

Bà ta dịu giọng dỗ dành:"Ôi bé cưng dậy rồi hả!

Ngoan nào.

Đừng khóc, Đừng khóc."

Đột nhiên lại một tiếng khóc nữa vang lên.

Tôi cũng tò mò mà quay sang thì thấy ở trong một cái nôi nhỏ xíu bằng... vàng bên cạnh, có một bé trai nữa hình như là bị tiếng khóc của tôi đánh thức.

Thằng bé khoảng một tuổi, khuôn mặt trắng sữa mềm mềm, nhìn như một cục bột nhỏ được bọc trong tã lót.Thấy thằng bé khóc, người đàn bà kia nhỏ giọng:"Helen à.

Mau!

Thằng bé khóc rồi."

Một cô hầu gái chạy vào.

Cô dỗ bé trai nín khóc bằng cái tua rua gì đó(hình như là đồ chơi trẻ em).

Chợt như nhớ ra điều gì đó, cô hầu gái quay qua hỏi người đàn bà :" Thưa phu nhân Gretel, người định đặt tên cho hai đứa trẻ này thế nào ạ?"

Bà Gretel suy nghĩ một chút rồi bảo:"Bé gái là Belinda, bé trai là Andrew.

Ngươi thấy sao?"

"Belinda Blackwood và Andrew Blackwood.

Hay lắm ạ."

Vậy bà này là mẹ mình?

Mình chết rồi?

Đây là kiếp sau của mình?

Ủa chứ hông phải thiên đàng hả?...

Hàng đống câu hỏi đang bay qua bay lại dập dờn trong đầu tôi khiến tôi có cảm giác như mình đang lạc trong màn sương mù dày đặc.

Tôi cứ nằm đó, suy nghĩ mãi mà không biết mình đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào._________________________________________"Belinda ơi, dậy đi con.

Hôm nay chúng ta sẽ đi dự tiệc.

Andrew và Sarah đã dậy rồi đó!"

Bà Gretel, giờ là mẹ tôi, bước vào, mở tung cánh cửa sổ ra và khẽ lay nhẹ vào người tôi.

Tôi cảm thấy khá khó chịu khi bị ánh sáng chói chang của mặt trời chiếu vào mặt, nên lập tức chùm chăn kín đầu và kêu lên:"Má, má đừng có mở cửa sổ chứ."

Bà Gretel có vẻ đã quá quen với việc đứa con gái bé bỏng của mình ngủ quá giờ trưa rồi nên bà cũng chỉ dịu giọng mà trách yêu:"Xem cái dáng nằm kìa, chẳng quý tộc một chút nào."

Giới thiệu qua một chút thì Andrew là anh trai song sinh của tôi.

Tuy là anh em song sinh nhưng tính cách của hai anh em chúng tôi khác nhau một trời một vực.

Tôi...theo lời miêu tả của má thì rất là hoạt bát đáng yêu còn Andrew thì lại lạnh lùng, kiêu ngạo.

Còn Sarah là đứa em gái kém tôi một tuổi.

Con bé này không những giống Andrew mà còn thừa hưởng thêm tánh tiểu thư không biết do ai truyền lại nữa.

Nó thừa hưởng nét đẹp sắc sảo và đôi mắt nâu từ má.

Nhưng cho đến bây giờ thì tôi vẫn không hiểu tại sao ba má nó và Sarah đều là tóc đen, mắt nâu.

Riêng anh em nó lại mắt xanh biếc, tóc nâu.

Tôi cứ ngỡ rằng rằng sang kiếp sau ngoại hình nó phải thay đổi theo gen chứ ai ngờ vẫn như cũ.

Mỗi lần tôi tò mò hỏi cha mẹ nó việc này cha mẹ nó chỉ cười trừ rồi lảng qua chuyện thời tiết.Cũng đã tám năm rồi kể từ cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà tôi rơi từ tầng ba xuống, kể từ cái ngày tôi chuyển sang kiếp khác.

Cuộc sống bây giờ rõ ràng là vui hơn rất nhiều, tôi được ba má cưng như công chúa cơ mà, điều đó cũng khiến tôi dần quên đi những chuỗi ngày đau khổ mình đã phải chịu đựng trong kiếp trước.

Cái hình ảnh của con nhỏ hay bắt nạt tôi, và cái hình ảnh của cô bạn Ann cũng dần bị phai mờ trong tâm trí tôi, giờ nó chỉ còn là một vệt phấn nhỏ đã bị ai đó xoá đi, nhưng chưa sạch hết mà thôi.

Cũng chính vì thế mà tôi cứ tưởng như sau này tôi sẽ được sống một cuộc đời bình yên...

Khi tôi đang suy ngẫm về cuộc sống mới trong tám năm qua của mình thì mẹ nó mở cửa bước vào.

Bà đặt lên giường nó một bộ váy trắng được gấp gọn gàng.

Chân váy được làm từ nhiều lớp lụa chồng lên nhau tạo sự bồng bềnh, cổ váy có đính ngọc trai lấp lánh.Bà bảo với tôi:"Hôm nay con sẽ mặc bộ váy này để đến dự tiệc sinh nhật tám tuổi của thằng nhóc Draco.

Mẹ tin chắc là Cissy và Lucius sẽ rất mong được thấy con đó.

À hình như có cả Severus nữa nhỉ."

Tôi ngạc nhiên, lập tức ngồi bật dậy "Má, má vừa nói cái gì cơ.

Draco, Lucius, Narcissa lại còn Severus?"

"Ừ, con không biết là đúng rồi, thi thoảng Andrew vẫn hay đi tập Quidditch với Draco vào buổi sáng sớm, nhưng mà lúc đó con đã dậy đâu, có muốn rủ cũng không được.

Con không nhớ gì hết sao?

Lần đầu tiên, mà cũng là lần cuối cùng Andrew gọi con dậy vào buổi sáng sớm bị con dùng phép thuật đánh văng."

Tôi vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng mà gào lên:"Má, ý má là con biết dùng phép thuật?

Ý má là con là một phù thuỷ?

Ý má là năm con mười một tuổi con sẽ được đến Hogwarts để học hả má?"

Má tôi tươi cười:"Đúng vậy con yêu à, con nghĩ một đứa như con mà không thể trở thành phù thuỷ ư?"

Rồi bất chợt, vẻ mặt tươi cười của bà biến mất, bà đanh giọng:" Và nghe má dặn nè.

Con không được trốn đi đâu hết.

NHỚ LÀ Ở YÊN CHO ĐẾN KHI BỮA TIỆC KẾT THÚC.

Con nghe rõ rồi chứ con yêu?"

Tôi: "....."
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 3: Draco Malfoy


Thái ấp nhà Malfoy cực kì rộng lớn.

Phía sau cánh cổng chính là một thảm cỏ xanh mướt.

Một toà lâu đài hiện ra trước mắt tôi.

Nó cũng quá là lộng lẫy đi!

Giờ đây nó lại càng lộng lẫy hơn với cách trang hoàng cho buổi tiệc sinh nhật của tiểu vương tử nhà Malfoy.

Quả nhiên là nhà Malfoy, cái gì cũng sang trọng hơn người.

Những ngọn đèn sáng lấp lánh được treo lơ lửng trên không trung bằng phép thuật .

Ưm...

Sinh nhật được tổ chức ngoài trời sao?

Ý tưởng không tệ nhỉ?

Khi gia đình tôi vừa đến thì ông bà Malfoy và cậu con trai Draco đứng đợi.

Tôi, Andrew, Sarah không hẹn mà cúi chào kiểu quý tộc.( Cái nghi thức dở ẹc mà tôi bị mẹ cô bắt học, khó khăn lắm lắm tôi mới học được á nha)
Draco cũng cúi chào lại còn bà Narcissa thì cười nói
" Được rồi được rồi mấy đứa nhỏ đừng có khách sáo như vậy!"

Ông Lucius cuối cùng cũng lên tiếng:
" Mấy đứa dắt nhau đi dạo đi."

Ông quay qua cha mẹ Belinda " Chúng ta đi thôi, Severus đang đợi đó."

Vừa nghe đến cái tên "Severus, tôi đã háo hức đến độ tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài vậy.

Tôi cũng muốn chạy theo ba má để đi gặp giáo sư Snape lắm, nhưng vì tiếng nạt của mẹ cộng thêm việc bị thằng anh trai kéo lại, nên đành thôi vậy, kiểu gì chẳng gặp, vấn đề ở đây chỉ là sớm hay muộn thôi
Đợi khi người lớn đi hết, Draco mới lên tiếng:
"Tao là Draco Malfoy.

Hân hạnh!"

"Mình là Belinda Blackwood.

Hân hạnh!"

Tôi mỉm cười đáp lại.

Tôi thấy mặt Draco hơi ngơ ra một chút, nhưng tôi cũng chỉ nghĩ chắc là mình bị hoa mắt mà thôi.

Bây giờ tôi mới quan sát kĩ Draco.

Cậu ta có khuôn mặt nhợt nhạt và nhọn hoắt với nước da trắng nhợt.

Khi nói chuyện, mặt cậu ta luôn có xu hướng ngửa lên song song với bầu trời.

Quạu nhất là khi Draco hất hàm hỏi tôi:"Mày phải gọi tao là anh.

Tao sinh trước mày mấy tháng lận đó nha"//Cái lý lẽ qq gì vậy//
Tôi trợn tròn mắt lên nhìn cậu ta:"Này cậu sinh trước tôi mấy tháng thì sao hả?

Tôi sinh ra trước cậu mấy năm đó nha"Draco khinh khỉnh, rồi quay qua Andrew cười đểu: "Thế cơ à?

Mày thì dĩ nhiên là không cần, xưng hô bình thường là được."//Tiêu chuẩn kép gì vậy man//Sau khi đi dạo một lát Draco bảo:"Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi đấy nhỉ.

Chúng ta nên đến đó thôi"Bọn tôi ngồi ở một cái bàn tròn nhỏ có một cô bé khí chất sang chảnh với mái tóc ngắn đang đợi sẵn.

Vừa thấy Draco, cô ta liền hí hửng khoe với cậu:"Draco, biết gì không?

Vừa nãy có một con gia tinh quèn dơ bẩn suýt làm đổ canh lên người mình, mình đã cho nó quần áo.

Và cậu có tưởng tượng được cảnh nó khóc lóc cầu xin dược tha thứ không?"

"Ừ" Draco mặt trông chẳng có chút vẻ hứng thú với câu chuyện của con bé đó nào đáp lại.

Và nó chắc chắn nhận thấy điều đó.

Nó ra vẻ giận dỗi:"Sao cậu chẳng quan tâm gì đến mình vậy?"

Draco làm như không nghe thấy lời con bé kia mà quay lại nhìn tôi:
"Đây là Pansy Parkinson, bằng tuổi bọn mình."

Draco quay sang nhìn con bé kia, giờ là Pansy Parkinson trong truyền thuyết "Đây là Belinda, bọn mày làm quen đi."

Adrew ú ớ:"Sao có mỗi Belinda là được giới thiệu vậy?"

Draco vẻ mặt cau có:
"Thế ở giữa mặt của mày và cằm của mày là cái gì?"

Andrewtrông có vẻ hoang mang lắm nhưng vẫn trả lời:
"Cái miệng""Mày có miệng thì tự đi mà giới thiệu lấy"Andrew:...Tôi che miệng cười khúc khích mà không biết rằng phía sau mình là một ánh mắt sắc lạnh.Cuối cùng cả bọn cũng ngồi xuống trên chiếc bàn ngọc thạch lớn được đặt ở giữa sân, vì Draco là nhân vật chính mà.

Sau đó nữa là một màn trao quà hết sức giả tạo.

Mấy vị khách cứ thi nhau tặng cho quý tử nhà Malfoy những vật quý hiếm.

Tôi dĩ nhiên cũng tặng cho Draco một chiếc dây chuyền nhỏ, mặt dây chuyền là một con rắn nhỏ được chạm khắc một tinh tế bằng bạc.

Khi mọi người đã ngồi hết vào bàn ăn, các vị khách quý tộc ăn uống một cách rất quý tộc.

Mọi người cứ thắc mắc là tại sao tôi không ăn.

Chắc mọi người tưởng là tôi còn e ngại các thứ, sai rồi người lạ ơi.

Tôi đâu có thẹn đâu, đơn giản là vì tôi vừa thồn một mớ bánh kem vị matcha mà tôi thích nhờ con gia tinh tốt bụng tên Dobby làm mà thôi.

Mọi người cứ nghĩ tôi hiền là sao nhờ??Draco vừa cắt miếng bít tết, vừa bảo:"Tuần sau chúng ta sẽ bắt đàu học thêm với giáo sư Snape.

Bọn mày phải cẩn thận nha, ổng khó tính lắm đó"Tôi nghe xong thì cực kì háo hức vì tôi cũng khá thích nhân vật này.

Ổng si tình nhất phim đó>
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 4: Thư nhập học


Vì mình cảm thấy kể chuyện theo ngôi thứ nhất có vẻ khá khó cho việc miêu tả diễn biến tâm trang của các nhân vật khác nữa nên từ chương này chúng ta sẽ đổi sang ngôi thứ 3 nhé.

Xin lỗi mọi người vì sự bất tiên này.Sinh nhật mười một tuổi của Belinda cuối cùng cũng đến rồi.

Nó cuối cùng cũng đã nhận được thư mời nhập học của Hogwarts.Buổi chiều hôm đó là một ngày nắng đẹp, những đám mây trắng đang lững thững trôi trên nền trời xanh biếc.

Khi Belinda đang chăm chú đọc cuốn Hogwarts một lịch sử mà nó vừa chôm chỉa được từ thư viện nhà Malfoy thì một con cú nâu kếch xù bay đến thả xuống cho nó một phong bì dày được làm bằng giấy da vàng nhạt còn địa chỉ thì được viết bằng mực xanh biếc.

Thư không có dán tem.

Cái phong bì thì được dán lại bằng dấu khằn sáp màu tím mang huy hiệu Hogwasts.Giây phút Belinda cầm lá thư trên tay, nó dường như vỡ oà trong vui sướng.

Tâm hồn đang lang thang đâu đó ở chín tầng mây thì bị con cú cục súc mổ cho phát rơi từ độ cao 999m xuống.

Nó boa cho con cú mấy đồng Knuts.

Bỗng nó thấy Draco nhìn hơi buồn.

Nó vờ đoán(chứ thực ra là biết tỏng rồi):"Muốn học ở Dumstrang nhưng mẹ không cho?"

"Sao em biết?"

Belinda cười cười bảo:"Em thì cái gì chẳng biết "Rồi nó bỏ qua ánh mắt nghi ngờ của Draco, vội mở thư ra đọc Học Viện Pháp Thuật Và Ma Thuật HogwartsHiệu trưởng: Albus Dumbledore

(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, Đại Phù Thuỷ, Tổng Warlock, Trọng nhân Tối cao,Liên đoàn Phù thuỷ Quốc tế)Kính gửi cô Belinda BlackwoodChúng tôi lấy làm hân hạnh báo cho cô biết rằng cô đã trúng tuyển vào Học Viện Pháp Thuật Và Ma Thuật Hogwarts.

Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.Khoá học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9.

Chúng tôi đợi cú của cô chậm nhất là ngày 31 tháng 7Kính thư Giáo sư McGonagallPhó hiệu trưởng.

Belinda đọc xong thư thì cực kì vui vẻ.

Cuối cùng thì điều ước ước đã trở thành hiện thực.

Nó bắt đầu giở giọng rủ rê:" Mai chúng ta đi Hẻm Xéo đê mấy đứa""Em đang nói chuyện với người lớn đó nha" Cả Andrew và Draco đồng thanhBelinda thấy hai thằng anh của mình phản ứng như vậy thì phụng phịu:"Được rồi à.

Một người thì sinh trước em vài phút, một người thì sinh trước em vài tháng thì người lớn nỗi gì...à nhưng em chẳng biết gì cả, nếu mà đi học ở đó có sao không nhỉ?"

"Không biết cái gì?"

Draco lặp lại" Anh không tin là với cái kiến thức của hai năm bọn mình học với thầy Snape thì em lại không biết cái gì.

Và nếu căn cứ vào cái cách em thể hiện xuất sắc trước mặt ổng thì anh lại càng cam đoan với em rằng em chẳng bị sao hết"Andrew và Pansy gật đầu thể hiện sự tán thành."

ỏ"Khi Belinda trở về thái ấp Blackwood thì mẹ nó đã viết thư gửi lại cho trường.

Hai anh em nó dĩ nhiên rất vui.

Chỉ có Sarah là mặt xụ ra một đống.

Năm sau con nhỏ mới được đi học mà:))Không sao, vì hôm nay cũng là một ngày đẹp trời.
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 5: Hẻm Xéo


"Má!"

"Má bảo không là không!"

"Nhưng mà bọn con có thể đi với con gia tinh Dobby mà."

"Không""Papa""Ba không biết gì hết, cái đó mẹ quyết định.

Mày thấy tao có cái quyền hành gì trong cái nhà này không?"

Belinda lập tức xụ mặt xuống:
"Má, nhưng bọn con cũng học phép thuật rồi mà.

Hơn nữa con gia tinh Dobby..."

"Má mày bảo KHÔNG LÀ KHÔNG."

Mấy từ cuối, phu nhân Gretel như gầm lên khiến Belinda rụt đầu lại.

Chẳng là sáng nay nó muốn xin má nó cho ba đứa: nó, Draco, và anh trai Andrew đến Hẻm Xéo một mình hoặc ít nhất là với con gia tinh Dobby.

Những dòng đối thoại trên cứ như một vở kịch được diễn đi diễn lại từ hôm qua đến giờ.

Đúng ra là lúc đầu Belinda đã định rằng sẽ kết thúc việc này bằng nắm đấm của má nó nhưng nó lại quyết định thử thêm lần nữa."

Má" Belinda lay lay cánh tay của mẹ."

Không là không con yêu ạ""Má, đi mà đi mà đi mà đi mà."

Hình như má quạu thật rồi:"Tuỳ con"Belinda sung sướng đến nỗi nhảy cẫng lên.

Vội vội vàng vàng đi nói với Andrew.Sáng hôm sau, hai đứa mang tâm trạng vui vẻ của ngày hôm quá đến thái ấp nhà Malfoy.Đến Hẻm Xéo rồi.

Ở đây thiệt là náo nhiệt và có bày bán đủ thứ.

Nào là gan rồng, nào là vạc, dơi, cú, rồi chổi bay, áo chùng, ...Cả bọn dắt nhau đi trên con đường rải đầy sỏi.

Belinda cứ ngẩn nhìn theo những chú mèo con dễ thuóng đang nhìn nó với ánh mắt lấp lánh khiến Draco và Andrew phải kéo con bé đi thật nhanh.Đi được một đoạn thì Belinda bắt đầu bật chế độ lươn lẹo:"Ờ ... hai anh đi mua sách trước, còn em...

đi mua đũa phép trước, ha"Nó không thèm đếm xỉa đến ý kiến của hai thằng anh mà giông thẳng.Belinda đến một cái tiệm nhỏ, vừa hẹp vừa dơ.

Trên cửa sổ có đẽo mấy chữ vàng: Ollivanders: Nhà sản xuất đũa uy tín từ 382.

Bên trong cái cửa sổ bám đầy bụi bặm, cây đũa duy nhất được đặt trên cái gối tím đã bạc màu.

Đây rồi!

Đây là nơi Belinda muốn được đến nhất, đây la nơi nó sẽ có cho mình cây đũa phép đầu tiên.

Ôi thật vi diệu, ới ngày nào Belinda còn ao ước...Khi Belinda bước vào thì có tiếng chuông leng keng phát ra từ phía sâu bên dưới sàn tiệm.

Chỗ này thật chật chội, nhưng trống trơn, ngoại trừ một chiếc ghế đu đưa duy nhất.

Lúc nó đang nhìn quanh, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên:"Chào cháu."

"Cháu chào cụ ạ""À phải, Phải rồi.

Ta tưởng như mới ngày hôm qua khi cha mẹ cháu đến ngay nơi này để mua những cây đũa phép đầu tiên.

Cây đũa của mẹ cháu, Chà, gỗ sồi, ba tấc mốt, xinh đẹp và linh hoạt.Cụ thể quay lại nhìn Belinda không chớp mắt, nói tiếp:"Còn ba cháu thích cây đũa bằng gỗ sao, bốn tấc hai, hơi cong, thích hợp để luyện bùa.

Thực ra thì là đũa phép chọn phù thủy, chứ không phải phù thủy chọn đũa phép.

Được rồi để ta xem. có cây đũa nào hợp với cô Blackwood không.

"Tim Belinda đập rộn ràng.

Từ trước đến nay nó luôn muốn có một cây đũa thực thụ.Đoạn cụ Ollivanders lấy ra một cuộn dây bạc có khắc dấu."

Tay nào cầm đũa?"

"Tay mặt ạ""Giơ tay lên, vậy đó"Cụ đo từ vai đến ngón tay của Belinda, rồi từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến gối đầu và vòng quanh đầu.Sau khi đo xong, cụ rút ra một cái hộp đưa cho Belinda và bảo:"Được rồi, cô Blackwood, thử cái này xem.

Gỗ sồi, gân rồng, hai tấc ba, xinh xắn là linh hoạt."

Belinda cầm lên vẫy một cái, cụ Ollivanders giựt lại ngay tức thì."

Không phải.

Cái này, gỗ sồi, lông kỳ lân, ba tấc chín"Belinda lại thử.

Nó cứ thử rồi thử.

Nó bắt đầu cảm thấy lo lắng, rằng người ta đã nhầm, nó là một Squib chăng?Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Belinda, Ollivanders cụ bảo:"Tưởng ta bịp hả?

Đừng lo!

Hmm...

Cô Blackwood thử cái này xem, gỗ cây cơm nguội, bốn tấc hai, dễ uốn nắn và nhiều quyền năng."

Belinda cầm lên một cái.

Thình lình, một luồng hơi ấm truyền vào đầu ngón tay."

Ồ, không ngờ chính là nó"Cụ Ollivanders nhìn hết sức ngạc nhiên."

Sao vậy ạ?"

Cụ bảo:"Cô Blackwood, cô nên cẩn thận khi sử dụng cây đũa này.

Cũng mấy chục năm nay nó không chọn được chủ rồi.

Giờ nó lại chọn cô.

Kì lạ biết mấy.

Lõi của nó được làm từ bột sừng của Rắn Sừng, dĩ nhiên sức mạnh của nó thì khỏi bàn cãi.

Nếu cô sử dụng cây đũa này, chỉ cần cô đi sai một li mà bước chân vào Nghệ thuật hắc ám, cô lập tức sẽ trở nên đáng sợ, như Kẻ-mà-ai -cũng-biết-là-ai-đấy.

"Belinda gật đầu.

Nó đã trả cho cụ Olivanders mười Galleons để mua cây đũa.

Cụ Olivanders cúi chào tiễn nó ra cửa.

Belinda rời khỏi tiệm của cụ Ollivanders, nó lại tung tăng trên con đường rải đầy sỏi.

Nó thấy Andrew và Draco đang đứng vẫy vẫy nó.

Bên cạnh là con gia tinh Dobby đang khệ nệ bê một đống sách."

Mấy anh này không thể bê giùm Dobby một chút được à""Đó là việc của nó" Draco lạnh nhạt."

Cám ơn cô Belinda nhưng đó là việc Của Dobby, cô đừng lo."

Belinda toan cãi lại thì bất ngờ nó nghe tiếng gọi:"Lina"Lục phủ ngũ tạng của Belinda như trôi tuột đi đâu mất.

Nó đờ người ra mà nghe tiếng trái tim đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực.

Mười năm qua không có ai phát hiện ra thân phận thật sự của nó.Giờ lại.....Belinda lấy hết can đảm quay đầu lại.

Trước mặt nó là một cô bé khá xinh xắn với dáng người cân đối, da trắng và đặc biệt là mái tóc đen nhánh của cô.

Belinda lập tức nhận ra đó là ai.

Nó kêu lên mừng rỡ:"Ann"Hai đứa trẻ lao vào ôm nhau.

Ann thủ thỉ:"Lina à, mình xin lỗi.

Stella đã bảo với mình rằng nếu không theo đúng kế hoạch của tụi nó thì em gái mình sẽ là người bị đẩy xuống."

Belinda nghe xong lập tức vui vẻ bảo:"Không sao đâu "Thấy Ann có vẻ không tin lắm nên Belinda liền bảo:
"Bồ xem mình còn được xuyên vào bộ tiểu thuyết mình thích."

"Ôi!

Thiệt là trùng hợp! bồ cũng....thích Harry Potter?"

Dường như thấy vẻ mặt nghệt ra của hai thằng anh, Belinda liền giới thiệu:
"Đây là Andrew, anh trai song sinh của mình.

Còn đây là Draco, Draco Malfoy, chắc chắn không lạ."

Ann quay qua Draco:"Mình là Selena, hân hạnh""Hân hạnh"Draco và Andrew cùng đáp nhưng trên mặt chúng chẳng có vẻ gì là hân hạnh hết.

Nhận thấy tình hình không ổn, Belinda kéo Ann, bây giờ là Selena đi, ném lại phía sau một câu:
"Hai anh cứ đi mua đồng phục nha, bọn em đi mua cú."

Belinda và Selena vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.

Khi chợt nhận ra mình chưa mua đồng phục thì trời đã trở muộn rồi.

Nó đành chia tay Selena.

Nó đang cảm thấy hơi tiếc vì bỏ lỡ mất cơ hội gặp Harry Potter ở Tiệm Trang phục cho mọi dịp của phu nhân Malkin.

Nhưng mà không sao.

Mai nó đi học rồi, vẫn còn nhiều cơ hội mà.
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 6: Sân ga Chín-ba-phần-tư


Sáng hôm nay là một ngày cực kì trọng đại đối với Belinda.

Nó dậy thiệt là sớm để chuẩn bị.

Sau khi ăn sáng xong cha mẹ nó đưa hai anh em đến sân ga.

Ở đây nó gặp gia đình Malfoy.

Và vâng, đối với Belinda thì đây cũng là một ngày đẹp trời.

Cũng là một ngày nắng đẹp, cũng là những khóm hoa cúc dại nở rộ bên đường, nhưng nó khác lắm.

Nhưng hình như con bé vẫn chưa nhận ra đây giống như một vòng lặp của một bi kịch vậy đó.

Nó vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng mà quên đi rằng, cái quang cảnh trước mắt này... thật quen thuộc...

Ngày bắt đầu diễn ra bi kịch của một cuộc đời...

Khi đã đứng trước cái hàng rào ngăn giữa sân ga số chín và mười, Belinda bắt gặp mình đang run lên.

Nửa vì mừng nửa vì lo.

Lỡ đâm sầm mặt vô đó thì đúng là tới công chuyện luôn."

Sợ rồi à.

Anh tưởng gan em lớn lắm."

Vâng, Draco chảnh dog đã lên sàn.Tuy Belinda hơi sợ thật nhưng nó vẫn cứng giọng:"Sợ ư?

Ai...ai... sợ ai chứ.

Nhìn đây!"

Belinda nhắm tịt mắt, đẩy xe hành lý lao về phía trước.

Nó cứ nhắm mắt như vậy nhưng đợi mãi, đợi mãi vẫn chẳng thấy cơn đau nhức nhối nào từ cơ thể.

Nó he hé mắt ra.Trước mặt Belinda bây giờ là một đầu máy hơi nước đỏ tươi đang nằm đợi trên đường rầy kế bên sân ga đông đúc.

Nó đẩy xe hành lý của mình chạy vào giữa sân ga ngắm cho đã con mắt.

Khi đã chào tạm biệt cha mẹ và cô em gái đang nhõng nhẽo của nó, Belinda kéo theo hành lý lên tàu cùng nhóm Draco."

Bên này" Draco bảo" Toa riêng dành cho con cháu của các dòng tộc cao quý.

Zabini đã đợi sẵn ở đó rồi."

Nhưng thay vì đi cùng với tụi Draco đến một toa tàu rộng rãi thì Belinda lại (khác người) lẻn vào một cái toa bé xíu khác cùng với cô bạn của nó- Selena.

Trong toa có một cậu bé nhỏ nhắn, tóc đen và rối bù như tổ quạ.

Cậu ta có đôi mắt màu xanh lá, đeo kiếng gọng tròn, trên trán có một vết thẹo hình tia chớp.

Phải, cậu bé này chính là Harry Potter.

Đối diện Harry còn một cậu bé khác nữa.

Tóc đỏ, cao nghêu và có vết nhọ trên chóp mũi.

Hiển nhiên là Ron Weasley.Belinda thầm nghĩ:"úi, ,cute quá vậy trời, nhìn hai cái má trắng sữa kia đi, thật là muốn véo mà.

Không được không được, mình phải bình tĩnh, phải kềm chế.

Belinda à, liêm sỉ liêm sỉ"Ngay cái giây phút đầu tiên nhìn thấy Harry, mặt Selena lập tức chuyển sang màu cà chua chín.

'Cà chua chín' cứ đơ người ra nhìn Harry .

Belinda hít vào một hơi thật sâu để cố giữ bình tĩnh:" Ờ...chuyện là chỗ này còn trống phải không mấy bồ?"

Harry mỉm cười gật đầu một cái('cà chua chín' thành 'cà chua nhũn chính hiệu con nai')Belinda lại tiếp tục:"Vậy bọn mình có thể ngồi ở đây không?

Các toa khác chật kín hết rồi."

Ron lập tức hiểu ý mà chuyển sang cái ghế bên cạnh Harry, nhường chỗ cho hai đứa con gái."

Cảm ơn nha, Ron Weasley."

Belinda tươi cười bảo."

Ơ Không có chi...Bồ biết mình?"

"À" Belinda cười xoà, giọng nó trở nên bí ẩn"Mình còn biết nhiều hơn về bồ nữa kia"Thấy con nhỏ này cứ úp úp mở mở, Ron bày ra bộ mặt khó hiểu.

Belinda lờ đi mà quay sang Harry:"Xin chào Harry Potter.

Belinda Blackwood.

Hân hạnh!"

"Bồ thật sự là Harry Potter?"

Ron ngạc nhiên.Harry gật đầu rồi lảng qua chuyện khác:"Mà bồ bị sao vậy?

Sốt hả?"

Harry hỏi SelenaBelinda cười gượng:"Cô ấy là Selena Gemma.

À....thì bồ ấy có chút say..."

Mãi một lúc sau Selena mới bình tĩnh mà nói chuyện như người bình thường được.

Ba đứa nói chuyện với nhau rất rôm rả.

Tôi biết các bạn đang nghĩ gì. (Ôi tại sao chỉ có ba đứa?

Thế còn một đứa là không khí à?) Ừ các bạn nghĩ đúng rồi đấy, Belinda gần như là không khí vì nó ngủ thẳng cẳng cmnr:)))Khi Belinda đang ngủ ngon thì bị một giọng nhừa nhựa quen thuộc đánh thức:"Phải không đây?

Tụi nó nói um khắp tàu là có Harry Potter đang ở trong toa này.

Vậy ra là mày đó hả?"

Belinda biết thừa là sắp có cãi lộn rồi.(Nếu mình mà giải hoà cho hai bọn họ thì Harry sẽ hết luôn ác cảm với Slytherin, mà đã hết ác cảm với Slytherin rồi thì cậu sẽ không xin chiếc nón Phân loại cho cậu vô Gryffindor nữa.

Như vậy cốt truyện sẽ đi lệch hướng mất.

Vẫn là để yên đi.

Há há há mình thật thông minh:)) Suy nghĩ xong, Belinda vui vẻ gác chân ngồi xem sự đời."

Phải"Harry đáp.Draco giới thiệu:"À đây là Crabe, đây là Goyle, còn đây là Andrew Blackwood.

Tao là Malfoy, Draco Malfoy"Ron ho khẽ mấy tiếng như để ém tiếng cười khẩy.

Draco ngó Ron:"Bộ thấy tên tao buồn cười lắm hả?

Tên mày tao còn chưa thèm hỏi đến nha!

Ba tao kể cho tao nghe về tụi tóc đỏ Weasley rồi .

Mặt đầy tàn nhang, con thì đông đến nỗi không nuôi xuể chứ gì?"

Draco quay lại Harry:"Potter à, rồi mày sẽ thấy những gia đình phù thuỷ sang hơn.

Mày đừng vội kết bạn với đám tầm thường.

Chuyện đó tao giúp mày được."

Cậu giơ tay ra để bắt tay Harry Nhưng Harry không thèm nắm lấy mà chỉ lạnh nhạt bảo:"Cảm ơn.

Tao nghĩ tự tao cũng biết được đứa nào tầm thường đứa nào không rồi"Draco dường như hơi bất ngờ trước phản ứng của Harry.

Cậu ta đơ người ra không biết nói gì(cho đỡ quê) Mặt cậu hơi ửng lên một chút.

Thấy bạn mình còn bận "dừng khoảng chừng là hai giây" Andrew đành lên tiếng cứu nguy:"Nếu tao là mày Potter, tao sẽ cẩn thận hơn một chút.

Mày sẽ đi theo vết xe đổ của ba má mày nếu mày không biết lễ phép hơn. ba má mày hồi đó cũng đâu có biết điều gì là tốt cho họ.(Andrew cứ thao thao bất tuyệt mà không biết rằng một ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào đang đứng lên và tiến lại gần) Nên mày cứ giao du với đám giẻ rách nhà Weasley hay lão Hagrid thì cũng có ngày tiêu ma""Vậy sao?"

Giọng sắc lạnh của Belinda vang lên.

Nó cảm thấy xem nấy thôi là đủ rồi."

Vậy ý anh hai và tiểu vương tử Malfoy là em sớm muộn gì cũng tiêu ma?"

Nó tiếp tục mỉa mai.Andrew và Draco thấy sự xuất hiện đột ngột của Belinda thì mặt trắng bệch.

Sau vài giây im lặng thì Draco mới lên tiếng:"Ơ...em ngồi đó từ nãy đến giờ hả?"

"Em ngồi đây thì có sao không, anh Malfoy?"

"Ơ...anh không có ý đó.

Nhưng mà ờ..."

Belinda lập tức ngắt lời Draco:"Hai người đó.

Chẳng hay ho gì cái việc đem gia đình nhà người ta ra để nói này nói nọ, đặc biệt là ba má của Harry.

HỌ LÀ NHỮNG PHÙ THUỶ VĨ ĐẠI."

Mấy tiếng cuối Belinda gần như gào lên.Andrew lúc này đã tìm lại được giọng nói:"Ơ... em đi đâu từ nãy đến giờ làm bọn anh lo muốn chết""Đừng có đánh trống lảng.

Nếu mà còn để em biết là các anh lôi gia đình Potter hay gia đình Weasley hay cả bác Hagrid để bỡn cợt nữa thì...

Và nếu không còn việc gì khác thì RA NGOÀI."

Đám Draco vội chuồn ra ngoài.Bọn kia vừa đi thì Ron đã lên tiếng cảm thán:"Lúc nãy bồ ngầu lắm.

Cảm ơn nha.

Mà sao lại phải gọi cái tên Malfoy đáng ghét kia bằng anh vậy?"

"Hồi nhỏ mình hay gọi thế.

Gọi riết cũng quen.

À mà mấy bồ muốn vào nhà nào?"

Harry chắc là đã nghe Ron nói về các ký túc xá ở Hogwarts liền bảo:"Đừng vô Slytherin là được.

Gryffindor cũng không tệ nha.

Còn bồ thì sao?"

Belinda đáp:
"Mình muốn vô Gryffindor"Ron quả quyết:"Bồ chắc chắn sẽ được vô Gryffindor, Chà, dù bồ là một Blackwood."

"Cảm ơn"Mấy đứa nhỏ cứ trò truyện mãi.

Belinda chợt nhớ ra mình chưa thay đồng phục.

Khi nó thay xong thì con tàu chậm lại rồi dừng hẳn.

Không khí bên ngoài chắc hẳn trong lành lắm...

Vì hôm nay là một ngày đẹp trời mà.
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 7: Hogwarts


Người ta ùn ra cửa, đổ xuống một cái sân ga nhỏ xíu.

Lúc ấy trời tối đen như mực khiến Belinda khá hoang mang, nó sợ bóng tối lắm.

Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay nó, rồi một giọng nói quen thuộc cất lên:
"Đã sợ bóng tối rồi thì đừng có chạy lung tung!"

"Draco..."

Belinda nói, giọng như sắp oà ra khóc đến nơi Chợt lúc ấy một bóng đèn lơ lửng trên đầu lũ học sinh."

Học sinh năm nhứt.

Năm thứ nhứt lại đây!

Harry khoẻ không?"

Gương mặt lông lá của bác Hagrid hớn hở trên biển đầu người."

Lại đây, đi theo ta!

Còn học sinh năm nhứt nào nữa không?

Bước cẩn thận, học sinh năm thứ nhứt theo ta."

Chúng đi thêm một quãng nữa thì đến bên một cái hồ.

Sau khi đi qua cái hồ đó, một tòa lâu đài trên đỉnh núi cao hiện ra thật đồ sộ với vô số tháp lớn tháp nhỏ và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết rực rỡ bầu trời đầy sao.Bác Hagrid dẫn tụi nó đến trước tòa lâu đài, giơ bàn tay khổng lồ lên, đấm mạnh vào cánh cửa ba lần.Cánh cửa lâu đài lập tức mở ra.

Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng chờ sẵn ở cửa.

Bà có gương mặt nghiêm nghị và theo sự hiểu biết của Belinda thì đây chính là giáo sư McGonagall.Lão Hagrid giới thiệu:
"Các học sinh năm thứ nhứt đây, thưa giáo sư McGonagall""Cám ơn bác Hagrid.

Bác để chúng tôi lại cho tôi được rồi"Bà mở toang cánh cửa.Sảnh trước cực kì rộng lớn.

Những bức tường được chiếu sáng bằng những bó đuốc to.

Trần lâu đài cao vòi vọi và trước mặt trẻ lúc này là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy.Trẻ đi theo giáo sư McGonagall đến một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang.Giáo sư McGonagall cất lời:
"Chào mừng các con đến với Hogwarts.

Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong Đại Sảnh, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá.

Phân loại là một lễ rất quan trọng vì trong thời gian học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts.

Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi ... với các bạn chung một ký túc xá ."

Có bốn ký túc xá, Ở đây được gọi là" nhà ", nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin.

Mỗi" nhà "đều có một lịch sử cao quý riêng và "nhà "nào cũng từng đào tạo nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc.

Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở.

Cuối năm, "nhà" có được nhiều điểm nhất sẽ được thưởng Cúp Nhà-một vinh dự cao cả.

Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với "nhà" mình sống, cho dù các con được chọn vào "nhà" nào đi nữa."

Lễ Phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường.

Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ."

Ánh mắt bà dừng lại trên chiếc áo choàng cột ẩu tả của Neville và chót mũi nhọ nhem của Ron.

Còn Harry thì đang cố gắng ép mái tóc bù xù của mình xuống."

Ta sẽ trở lại khi các chuẩn bị xong.

Và giữ trật tự."

Giáo sư McGonagall vừa ra khỏi phòng, Harry đã lo lắng hỏi Ron:"Phân loại vô các nhà là sao?"

"Chắc là họ cho mình làm kiểm tra gì đó.

Anh Fred nói đau lắm, chắc là ảnh nói chơi."

Belinda bật cười.

Nó bảo với Ron và Harry:" Đừng lo.

Mình chỉ cần ngồi xuống ghế và đội chiếc nón Phân loại lên thôi."

Harry thở phào.

Còn Ron thì gầm gừ:"Phải đập cho Fred một trận mới được, ảnh cứ nói như thể mình phải đánh nhau với một con quỷ khổng lồ" Đột nhiên bọn trẻ xung quanh thét lên:"Ối!

Cái ... cái gì ..."

Khoảng hai chục con ma trườn ra từ bức tường phía sau.

Chúng ta gần như trong suốt, lướt qua phòng mà chẳng buồn để ý đến lũ nhóc đang đứng ở đó."

Tha thứ và quên đi, hãy nghe ta nói, chúng ta hãy cho hắn một cơ hội thứ hai ..."

"Thưa huynh, Chẳng phải chúng ta đã cho Peeves quá nhiều cơ hội sao?

Thế mà hắn vẫn đi bêu riếu chúng ta đủ điều và huynh biết đấy, nó đâu phải một con ma thực sự ...

Ê, mà cái này! lũ chúng ta bay làm gì ở đây hử?

"Con giáp mặc đồ bó dường như đã nhận được sự hiện diện của lũ trẻ.

Nó hỏi nhưng không có câu trả lời nào.

Con ma thầy béo nhìn quanh cười:"Học sinh mới đây.

Chắc là sắp được phân loại phải khôngNhững đứa trẻ gan hơn một chút đầu nhưng vẫn im lặng.

"Hy vọng gặp lại các em trong nhà Hufflepuff, nhà cũ của anh ấy mà."

Chuyển một giọng lạnh vang lên:
"Tiến tới trước!

Lễ Phân loại sắp bắt đầu"Giáo sư McGonagall đã quay lại.

Mấy đứa con ma vội lặng lẽ chui tọt vào bức tường đối diện.Giáo sư McGonagall ra lệnh:
"Bây giờ các con sắp hàng một hàng và đi theo ta."

Lũ trẻ xếp thành một hàng dài đi theo giáo sư McGonagall ra khỏi phòng, băng ngang qua hành lang, xuyên qua vài cánh cửa đôi rồi mới đến Đại Sảnh Đường.Đại Sảnh Đường thật lộng lẫy như trong miêu tả.

Gian phòng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng vạn ngọn nến lơ lửng trên không trung trên dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh đang ngồi.

Ở đầu Đại Sảnh Đường là một dãy bàn khác cho các giáo sư.

Bọn trẻ được dắt về phía chiếc bàn này, đứng thành hàng đối diện với các học sinh ở dưới.Belinda đứng sau Hermione, tiện thể làm quen luôn:"Xin chào.

Mình là Belinda Blackwood."

Hermione cười trả lời:
"Xin chào Blackwood, mình là Hermione Granger."

"Bồ có thể gọi mình là Belinda."

Belinda mỉm cười"Ồ cảm ơn.

Bồ cũng có thể gọi mình là Hermione."

Khi thấy Harry cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà, Hermione thì thì thầm:
"Nhìn ra ngoài trời sẽ bị hôn ám đó..."

"Trong cuốn sách Lịch sử Hogwarts có ghi vậy."

Belinda tiếp lời.

Nó đã đọc quyển này hồi hè.

Belinda và Hermione đều có chung sở thích là đọc sách nên nói chuyện cũng khá ăn ý.

Lúc này giáo sư McGonagall đã đặt một cái ghế cao có bốn chân trước mặt bọn trẻ năm nhứt.

Phía trên cái ghế đó là chiếc nón Phân loại."

Hơi bị dơ nha" Belinda thầm nghĩ.Cái nón vặn vẹo, một miếng toạc gần vành nón mở ra một cái miệng.

Nó bắt đầu hát:Ơ này, ta dẫu không xinh

Nhưng mà chớ xét ngoại hình .

Xem về thông minh, sắc xảo

Đố nón nào qua mặt ta.

Các ngươi cứ đội nón hoa.

Mũ cối, mũ nồi thuỳ thích

Không sao, ta đây chấp hết

Nón ta: phân loại Hogwarts

Những điều giấu chăngr nói ra

Ta đọc được từ trong óc

Hãy chải đầu và vuốt tóc

Đặt lên, ta nói cho nghe

Người nào vô Gryffindor

Cái lò luyện trang dũng cảm

Người nào vô Hufflepuff

Nơi đào tạo kẻ kiên trung

Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng

Đáng tin, đúng người chính trực

Ai vào Ravenclaw được

Nơi đào luyện trí tinh nhanh?

Vừa ham học lại chân thành

Hoặc Slytherin cũng thế

Làm sao miễn đạt mục tiêu

Hãy đội lên!

Hãy đội nào!

Đừng sợ hãi, nghe ta nói

Nghe ta nói, ta phân loại

Ngươi là ai, ở nhà nào

Hãy bình tĩnh, đội lên nào

Trong vành nón như tay ấm

Kết thúc bài hát, cả sảnh đường như nổ tung trong tiếng vỗ tay.

Cái nón cúi mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 8: Lễ Phân Loại


Giáo sư McGonagall bước lên trước với cuộn giấy da dày trong tay:"Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế.

Bắt đầu: Abbott Hannah!"

Một cô bé có đôi má hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống chiếc ghế, để cái nón che xụp xuống mắt.

Im lặng một lát, cái nón hô lên:"Nhà Hufflepuff"Những người ngồi ở dãy bàn bên phải vỗ tay chào mừng khi Hannah đến.

Con ma thầy tu béo cũng vẫy vẫy tay với cô bé."

Tiếp theo, Blackwood Andrew!"

Andrew bước ra khỏi hàng, ngồi xuống ghế.

Chưa kịp đội nón lên, thì chiếc chiếc nón đã hô lên:
" Slytherin."

Andrew vẻ mặt tự đắc bước xuống dãy bàn nhà Slytherin."

Blackwood Belinda!"

Belinda giật mình thót một cái.

Nó tự trấn an thân bản rồi bước ra khỏi hàng, đi về phía chiếc ghế.Khi vừa đội chiếc nón lên, Belinda nghe cái giọng ồm ồm của chiếc nón vang lên ở đâu đó trong đầu:"Chà, lại một con lớn lên trong gia tộc Blackwood.

Ta đang tự hỏi nên xếp mi vào nhà nào."

Chiếc nón ra chiều suy ngâm một lát, rồi tiếp:
"Để ta xem.

Nhóc con, ngươi cũng khá đặc biệt đấy.

Ngươi luôn cho người khác cái suy nghĩ rằng ngươi là một Slytherin chính hiệu: Mưu trí, độc ác .

Ôi nhưng đó chỉ vẻ bề ngoài thôi.

Hufflepuff ư?

Không!

Ravenclaw thì sao?

Cũng hợp với ngươi đấy, nhưng đôi khi ngươi lại vì bạn bè mà hành xử một cách hết sức ... ta có thể cho ngu ngốc.

Đúng vậy!

Ngươi rất dũng cảm, vậy thì sẽ là ...

GRYFFINDOR.

"Cả Đại Sảnh đường im phăng phắc.

Chỉ có vài tiếng vỗ tay là của Ron, Harry và Hermione.

Belinda vui vẻ đi về phía dãy bàn, nơi mà các học sinh nhà Gryffindor đang ngồi.

Lũ học sinh cứ nhìn nó chằm chằm như thể nó là loài phi vật thể không bằng.

Nó cũng thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt thầy cô.

Bất giác nó đưa mắt về phía cụ Dumbledore, cụ đang cười với nó.

Cụ không ngạc nhiên?

Cụ dường như đã đoán trước được điều này rồi sao?

Lễ Phân loại vẫn tiếp tục diễn ra.

Và theo đúng như cốt truyện thì bộ ba tam giác vàng của chúng ta đều vô Gryffindor.

Ở dãy bàn Gryffindor, Belinda ngồi cạnh Harry còn Ron cùng Hermione ngồi ở phía đối diện.

Belinda cực kỳ vui mừng vì được vô Gryffindor.

Chỉ có một điều đáng tiếc là Selena lại vô Slytherin.

Cũng phải thôi, Selena là con lai mà, vẫn có thể vô Slytherin.

Theo suy đoán của Belinda, Selena thích Harry cmnr, vậy mà lại vô Slytherin thì cũng quá thảm a.Belinda đánh mắt sang bàn giáo viên.

Nó thấy tên Quirrell đang ngồi đó.Aizzzz, muốn chơi trò phi dao quáSau khi lễ Phân loại kết thúc, cụ Dumbledore đứng lên.

Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng.

Cụ nói:"Chào mừng các bước vào niên học mới ở Hogwarts.

Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói.

Những lời ấy là: Ngu đần!

Mít ướt!

Vặt vãnh!

Véo!

Cám ơn!"

Cụ ngồi xuống.

Mọi người vỗ tay hoan hô.

Trong khi Harry vẫn đang hỏi xem cụ Dumbledore có bị mát không thì Belinda đang thực hiện sự nghiệp ăn uống cao cả của mình.

Nó ăn hết sức ngon lành (dĩ nhiên vẫn có ý tứ một chút) mà không để ý một ánh mắt ghen tị đang nhìn mình.Một con ma mặc áo cổ xếp xếp nếp.

Nó buồn bã nhìn Harry cắt miếng bít tết:"Trông ngon nhỉ?"

Harry tỏ ý mời:
"Ông không ăn sao?"

Belinda biết trước cuộc trò chuyện rồi nên không quan tâm cho lắm.

Ánh mắt nó đang lang thang đâu đó bên dãy bàn nhà Slytherin.

Nó thấy Selena nhìn Harry đang vui vẻ nói chuyện với con ma Nick-Suýt-Mất-Đầu, mặt lộ rõ vẻ thất vọng.

Nó lại thấy anh trai nó đang bị đám con gái vây quanh đến độ đỏ cả mặt.

Lướt qua luôn!

Qua chỗ Draco, nó giật mình khi thấy ánh mắt viên đạn của cậu ta.

Sợ wá quay mặt đi chỗ khác thôi.Sau bữa tráng miệng, cụ Dumbledore lại đứng lên:
"E hèm!

Chỉ có vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê.

Tôi có vài lưu ý đầu niên khóa gởi đến các con.

Học sinh năm thứ nhứt nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường học là rừng Cấm.

Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều đó.

"Nói tới đây, ánh mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn hai anh em sinh đôi mhà Weasley, rồi cụ tiếp tục:
"Tôi cũng được ông giám sát Filch yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh không được sử dụng pháp thuật bên ngoài lớp học, trong các hành lang.

Các trận bóng Quidditch sẽ tổ chức vào tuần thứ hai của học kỳ.

Bất kỳ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch.

Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba bên phải là khu vực cấm.

Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó.

"Belinda bật cười.

Nó cười vì nhớ đến việc bọn Harry đã hai lần mò vào đó nhưng vẫn sống sót mà trở ra."

Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường."

Nụ cười của các giáo sư như bị ai lấy giẻ chùi đi mất.Cụ Dumbledore vẩy cái đũa của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy.

Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ ở phía trên các dãy bàn.

Rồi cụ bảo:"Mỗi người tự chọn tông thích hợp với giọng của mình.

Nào chúng ta bắt đầu hát!"

Và cả trường gào lên:Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts

Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều

dù chúng tôi già hói

hay trẻ măng với đầu gối ghẻ

Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét

những điều thú vị

Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí

Ruồi chết và ít lông bụi

Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết

Hãy trả lại điều gì chúng tôi đã quên

Hãy làm hết sức mình,

phần còn lại để chúng tôi tự lo

và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa.

Bài hát chấm dứt.

Chỉ còn mỗi hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thể.

Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore đưa cây đũa lên thu hồi các lời ca và vỗ tay.Cụ vừa chùi mắt vừa nói:

"Ôi, âm nhạc.

Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được nơi đây.

Thôi, đi ngủ.

Mọi người biến đi cho!"

Lũ học sinh năm nhất nhà Gryffindore theo huynh trưởng Percy đi qua đám đông đang trò chuyện, ra khỏi Đại Sảnh Đường, lên một cầu thang đá hoa cương.

Khi đang đi thì cả lũ bắt gặp con yêu tinh Peeves đang dở trò quậy phá.

Mãi đến khi anh Percy doạ sẽ méc Nam Tước Đẫm máu-con ma nhà Slytherin và cũng là người duy nhất mà gã Peeves sợ-thì gã mới chịu chuồn đi cho lẹ.Anh Percy dẫn tụi nó đến cuối hành lang, nơi mà bức chân dung của Bà Béo đang ngồi.

Bà ta hỏi:
"Mật khẩu"
"Caput Draconis"Bức chân dung tự lách mình sang một bên, để lộ một cái lỗ tròn trên tường.

Bọn chúng chui qua cái lỗ, từng đứa một.Phòng sinh hoạt chung của Gryffindor là một căn phòng tròn ấm áp đầy những cái ghế bành êm ái.Anh Percy dẫn mấy nữ sinh đi qua một cánh cửa để về phòng ngủ riêng.

Belinda chung phòng với Hermione và hai đứa khác nữa hình như là Patil và Brown.

Tụi nó chỉ chào hỏi qua loa rồi đi ngủ.

Belinda tự nhủ mình cũng phải đi ngủ sớm để ngày mai-buổi đầu tiên học ở Hogwarts được suôn sẻ._______________________________________________________Au có lời muốn nói với các bạn:Đầu tiên mình hết sức xin lỗi vì sự sai sót của mình trong mấy chương đầu.

Chắc tại mình nhớ lộn hay sao mà viết Malfoy thành Mafoi.

Từ chương này mình nhất định sẽ sửa.Thứ hai mình muốn cảm ơn bạn Aries_54 đã nhắc nhở mình và cũng rất cảm ơn bạn đã vote truyện cho mình.Còn một chuyện nữa: Nếu bạn đọc cảm thấy truyện của mình còn thiếu sót gì thì mong các bạn góp ý.

Mình xin cảm ơn trước nha!
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 1: Chương 9: Buổi học Độc dược đầu tiên


"Đó!

Nhìn kìa!"

"Đâu?"

"Ở giữa con nhỏ xinh xinh với thằng tóc đỏ cao ngòng đó."

"Đeo kiếng, Phải không?"

"Thấy mặt nó không?"

"Thấy vết thẹo của nó không?"

Những lời thì thào bàn tán nổi lên khi Harry cùng Ron và Belinda đi ra khỏi ký túc xá vào ngày hôm sau.

Lũ học trò cứ nhìn Harry chòng chọc khiến cậu không thể nào mà tập trung tơ tưởng để kiếm cho ra đường tới lớp học.Kể ra cũng lạ.

Đúng ra đoạn này chỉ có Ron đi cùng Harry, tự nhiên từ đâu nhảy ra thêm cả Belinda nữa nhỉ?

Belinda cũng đang tự hỏi mình điều đó.

Sáng nay khi vừa ngủ dậy, nó đã thấy hai thằng con trai ngồi đợi sẵn ở phòng sinh hoạt chung, rủ nó cùng đến lớp học.

Có lẽ từ khi con bé lên tiếng bảo vệ Harry và Ron ở trên tàu lửa, nó đã lấy trọn cảm tình của hai thằng bạn mà bây giờ đang đứng cạnh nó.

Tôi biết các bạn đang nghĩ gì.

Nếu bạn đang cho rằng có Belinda đi cùng, thì Harry với Ron sẽ không bị lạc thì tôi thấy các bạn nên vứt cái ý nghĩ đó đi.

Bởi vì có một điều mà các bạn chưa biết: tên đầy đủ của Belinda là Belinda Mù Đường Blackwood.

Nếu có đưa cho nó cái bản đồ, thì tôi vẫn sẽ cam đoan với các bạn rằng con nhỏ này cũng chẳng biết đi lối nào.

Ngu địa là có thật.

Người gì đâu mà lại không biết xem bản đồ.Khi cả ba đang loay hoay không biết nên tách phải hay còn lại thì bất ngờ Belinda bị ai đó cuốn lấy một cách không thương tiếc.

Là Andrew và Draco.

Hai cái mặt này mặt mày giận dữ kéo Belinda đi trước vẻ ngơ ngác của Harry và Ron.

Andrew tức tối:"Sao em dám đi với hai đứa đó hả?"

Draco tiếp lời:
"Một Blackwood Mà lại đi với đồ bẩn thỉu nhà Weasley."

Belinda đang muốn làm hoà nghe câu này bất giác nổi quạu:"Em tưởng hôm qua em vừa nói với hai anh là đừng có sỉ nhục gia đình Weasley rồi đó chớ.

Vậy mà anh không thay đổi chút xíu nào hết.

Hơn nữa em đi với ai là việc của em, liên quan gì đến anh.

Mắc chi người ta đang đi lôi người ta qua đây bla...bla...bla..."

Draco cũng không chịu thua:"Hừ.

Ai chẳng biết em là cái loại mù đường, nếu không kéo em đi với tụi anh em nghĩ mình có thể tự đến lớp học sao?

Em không nhớ hồi em tám tuổi, anh đưa cho em cái bản đồ của Thái ấp Malfoy, kêu em hôm sau đến cái hồ lớn sau nhà vậy mà em chạy loạn xạ hết lên khiến mọi người lo muốn chết, rồi còn một lần nữa..."

" Thôi được rồi" Belinda nhận ra mình nói hơi quá, đành cười trừ " Anh cứ coi như em chưa nói gì đi."

Draco đưa cho Belinda cái bản đồ và bảo:"Anh nghĩ em nên học cách xem bản đồ đi, lỡ may sau này có tiết nào Gryffindor không học chung với Slytherin thì ai dẫn em đến lớp học hả?

"
"Được rồi em biết rồi mà....

A Selena!"

Đang khó xử không biết nên nói thế nào, thấy bóng dáng quen thuộc của nhỏ bạn, Belinda như người chết đuối vớ được cọc, vội chạy lại chỗ Selena.Selena đang nói chuyện với mấy đứa nhà Slytherin.

Chắc là bạn mới.

Thấy Belinda, Selena tươi cười:
" Môn biến hình học cùng nhau nhỉ?"

Hai đứa vui vẻ đi cùng nhau đến lớp.Giáo sư McGonagall quả nhiên là một người nghiêm khắc .

Ngay cái phút đầu tiên bà đã thuyết cho lũ học trò một bài.

Sau đó bà biến cái bàn thành con heo.

Bọn trẻ cực kì thích thú nhưng tụi nó sau đó cũng kịp nhận ra rằng còn lâu mới được học biến đồ vật thành con vật.Sau khi ghi chép xong một mớ những công thức rối rắm, bọn chúng được phát cho mấy que diêm để thực hành biến thành cái kim.

Belinda đã thực hành mấy thứ này hồi hè nên dĩ nhiên làm cũng khá tốt.

Ngoài nó ra thì trog lớp còn có Hermione thành công.

Và tụi nó đã được vị giáo sư khó tính này dành cho một cho một nụ cười hiếm hoi.Tiết học được lũ học trò mong đợi nhất là môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Nói cho cùng thì Belinda cũng chẳng muốn đi học cái môn này lắm khi người dạy lại là trùm cuối.

Nhưng dù sao thì nó cũng cần quan sát nhất cử nhất động của Quirrel.Lớp học của ông thầy Quirrel hoá ra lại không được như mong đợi của bọn học sinh.

Người ông ta đầy mùi tỏi và cái khăn quấn đầu là do được một ông hoàng Châu Phi tặng để tạ ơn ông đã giúp hoàng thân thoát khỏi một con yêu tinh cái.Yêu tinh cái với ông hoàng Châu Phi cái qq gì.

Có mà đội cái giẻ đó để che đi một bộ mặt khác thì có.Thứ Sáu đã đến.

Hôm nay có hai tiết Độc dược với Slytherin.

Sáng hôm ấy Harry đã nhận được thư của lão Hagrid rủ cậu xuống căn chòi của lão chơi.

Lão Hagrid bảo cũng có thể dẫn theo Ron và Belinda.May mà có cái bản đồ của Draco đưa cho Belinda nên tụi nó không còn bị lạc đường nữa(thậm chí còn nhớ được đường đến Đại Sảnh đường để ăn sáng.

Nhưng dù gi thì người xem bản đồ chắc chắn không phải Belinda:)).

Lớp Độc Dược là một cái hầm có thể nói là tối tăm và lạnh lẽo.

Có vô số những con côn trùng li ti bay loăng quoăng trong mấy cái ống nghiệm đầy bốn bức tường.

Thầy Snape bước vào lớp và bắt đầu buổi học bằng một cuộc điểm danh.

Ông dừng lại ở cái tên Harry Potter:
"À, phải rồi.

Harry Potter.

Một tên tuổi lẫy lừng mới của chúng ta."

Giọng ông dịu dàng nhưng ẩn chứa bên trong đầy sự mỉa mai.

Andrew, Draco và hai thằng Crabbe và Goyle che miệng cười khẩy.

Thầy Snape điểm danh xong thì ngước nhìn cả lớp bằng đôi mắt đen lạnh lẽo và trống rỗng.

Thầy bắt đầu nói:
"Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược."

Cả lớp im lặng như tờ."

Vì trong lĩnh vực này không cần phải vung vẩy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin đây là một loại hình pháp thuật.

Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp trong những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy...

Nhưng ta có thể dạy chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết - nếu chúng bây không phải một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy."

Thình lình thầy Snape nạt:"Potter!

Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"

Bỏ mẹ rồi!

Sao mình không nhớ để mà viết đáp án ra cho Harry học thuộc trước cơ chứHarry bối rối đưa mắt hỏi Ron và Belinda nhưng Ron cũng đang thộn mặt ra y như nó.

Belinda thì thào với Harry:"Thứ thuốc ngủ cực...

Á..."

Belinda bị thầy Snape gõ một cái đau điếng vào đầu.

Harry đành đáp:
"Thưa thầy, con không biết."

"Chà,chà, có tiếng tăm đúng là vẫn chưa tới đâu."

"Một câu khác vậy, Potter!

Nếu ta bảo mi tìm cho ta một be-zoar thì mi sẽ tìm nó ở đâu?"

Ở phía bên kia, bọn Draco đang nín cười đến run cả người thì bị Belinda ném cho một cái nhìn sắc lẹm.

"Thưa thầy, con không biết" Harry run run đáp."

Potter, mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?"

Thầy Snape không thèm để ý đến cánh tay đang dơ cao của Hermione và Belinda."

Con không biết.

Con nghĩ chắc là Hermione hoặc Belinda biết, sao thầy không thử hỏi các bạn ấy?"

Belinda sợ hãi vừa liếc biểu cảm thầy Snape, vừa dẫm lên chân Harry một cái.Có vài tiếng cười nổi lên.

Thầy Snape có vẻ bực.

Thầy quay qua nạt Hermione:"Ngồi xuống!"

Quay sang Harry, thầy nó tiếp:"Potter, đây là chút kiến thức dành cho mi: lan nhật quang và ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến với cái tên Cơn đau của cái chết đang sống.

Còn be-zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thể giải hầu hết các chất độc.

Mũ thầy tu và cây bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử.

Sao?

Chúng bây còn đợi gì mà không chép vô tập đi?

Nhà Gryffindor bị trừ mát một điểm vì sự hỗn xược của mi đấy, Potter."

Từ đó cho đến hết buổi học, tụi nó được chia ra thành từng cặp để thực hành trộn một chất độc đơn giản để trị mụn nhọt.

Belinda thực hành rất tốt nhưng dường như thầy Snape chỉ dừng lại ở chỗ nó một chút rồi lướt qua luôn chứ không tỏ ý khen như hồi trước nữa.

Hai đứa duy nhất được thầy Snape khen là Draco và Andrew.

Và bằng một cách thần kỳ nào đó mà Neville đã nấu chảy luôn cái vạc của Seamus thành một thứ méo mó không biết gọi là gì.

Độc dược chảy tung toé xuống sàn, đụng phải đế giày ai là khoét một lỗ.

Cả lớp vội trèo lên ghế đứng còn Neville thì rên rỉ trong đau đớn.

Khi chiếc vạc rơi xuống đất, một ít độc dược đã bị bắn lên người Neville khiến những mụn nhọt đỏ lan khắp tay chân.Thầy Snape quát:"Thằng ngu.

Ta chắc là mi đã thêm lông nhím vào trước khi nhắc vạc ra khỏi lửa chứ gì?"

Ông vung cây đũa một cái, tất cả chất độc vương vãi khắp nơi đã được dọn sạch.

Thầy nạt Seamus:
"Đem nó xuống trạm xá."

Rồi ông vòng lại chỗ Harry:
"Mi, Potter, tại sao mi không nhắc nó đừng bỏ lông nhím vô?

Mi tưởng là nó làm sai thì mi có vẻ khôn ngoan hơn à?

Mi lại làm mất thêm một điểm nữa cho nhà Gryffindor."

Harry cảm thấy quá bất công.

Nó há miệng toan cãi lại thì thấy đau nhói ở nơi chân.

Nó nhìn xuống thì thấy chân trái bị Belinda dẫm lên còn chân phải bị Ron đá cho một cú.

Ron thì thào:
" Đừng cãi.

Mình nghe nói Thầy Snape sẽ trở thành vô cùng đọc ác nếu bồ cãi lại ổng."

Sau giờ học, Belinda đột nhiên nhớ ra rằng hôm nay đã tới hạn để trả cuốn sách ở thư viện.

Nó đành nhờ Harry gởi lời hỏi thăm sức khoẻ đến lão Hagrid và đi về phía ngược lại với hai đứa bạn.
 
Back
Top Bottom