Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Drop | H Văn -Sm- 1 Vs 1 ] Chủ Nhân Của Cô , Vừa Tàn Nhẫn, Vừa Ác Độc

[Drop | H Văn -Sm- 1 Vs 1 ] Chủ Nhân Của Cô , Vừa Tàn Nhẫn, Vừa Ác Độc
50: Dây lưng, cáp sạc hay là thước gỗ?


Môi hắn rời đi một khoảnh khắc, Mạnh Kim Tiêu đột nhiên hít thở mạnh.Giây tiếp theo, hai tay cô bỗng nhiên bị áp qua đỉnh đầu.

Tay phải hắn kéo cà vạt xuống, siết chặt cổ tay cô.Động tác của hắn hơi thô bạo, cổ tay Mạnh Kim Tiêu lập tức bị siết rất chặt, chặt đến có chút đau, nhưng cũng cực kỳ kích thích.Cô có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, sự căng thẳng không thể miêu tả khiến cô hơi run rẩy.Mạnh Kim Tiêu thở dốc, ánh mắt luôn dừng lại ở đường hàm rõ ràng và yết hầu gợi cảm của hắn.“Ngô…”

Cô bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên.Dịch Tuyển Thâm nắm lấy tóc gáy cô, bắt cô ngẩng mặt lên.“Hừ, điều thứ nhất của quy tắc.”

Ánh mắt hắn thâm trầm mà có chút điên cuồng, giống như một tấm lưới tinh xảo bao phủ lấy cô.Mạnh Kim Tiêu há miệng, khó khăn mở lời trả lời:“Toàn bộ thân thể và tư tưởng của em đều… thuộc về chủ nhân của em, em sẽ vô điều kiện tuân theo… mệnh lệnh của chủ nhân, lấy lòng chủ nhân là giá trị và ý nghĩa tồn tại của em.”

“Rất tốt, anh sẽ thưởng cho em thật tử tế.”

Ánh mắt hắn nhìn quanh phòng một vòng, “Không có roi, nhưng anh sẽ chọn lựa những dụng cụ tiện tay, mỗi thứ sẽ cho em cảm nhận ba lần, em chọn ra cái mình thích nhất.”

“Vâng, chủ nhân.”

Ánh mắt và trạng thái của hắn cũng đã đốt cháy Mạnh Kim Tiêu, cô gần như lập tức nhập vai, tất cả dây thần kinh đều vô cùng hưng phấn.Hắn sai cô quỳ bò đến mép giường, sau đó Mạnh Kim Tiêu nghe thấy một tiếng trong trẻo, là tiếng khóa tháo ra.Là dây lưng của chủ nhân.“Loại thứ nhất.”

Hắn trầm thấp mở lời.Mạnh Kim Tiêu căng thẳng, chuẩn bị nghênh đón một trận bão táp.“Bốp!”

Dây lưng cùng với tiếng gió mạnh mẽ rơi xuống mông cô, nửa cái mông Mạnh Kim Tiêu đã tê dại.“Bốp —— bốp ——”Cô không kìm được hít một hơi, siết chặt tay nuốt tiếng thét vào trong bụng.Đau đau, nhưng cô cắn răng vẫn có thể nhịn được.Phía sau vang lên tiếng bước chân của chủ nhân, nhưng không quá vài giây lại quay lại, trong tay cầm một thứ khác.Mạnh Kim Tiêu không nhìn thấy, chỉ có thể ngưng thần nín thở lặng lẽ chờ đợi.“Loại thứ hai.”

Cơn đau sắc nhọn quất lên mông trong khoảnh khắc, nước mắt Mạnh Kim Tiêu lập tức trào ra.

Cô rên rỉ một chút, bị cơn đau tột độ trong khoảnh khắc đó làm nghẹn ngào.Nhưng cô không mở miệng cầu xin.Trong đầu cô hiện lên tất cả đều là hình ảnh hắn từ cầu thang đuổi xuống, cảnh tượng hắn chặn cô sau cánh cửa, hai nụ hôn hoàn toàn khác biệt của hắn, ánh mắt hắn rõ ràng trầm tĩnh nhưng lại như bốc cháy.Cô có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn lúc này có chút khác ngày thường, tuy không biết vì sao.Hắn vô cùng nhập tâm, nên cô không đành lòng phá vỡ, cho dù cô rất đau, rất đau, nhưng lại cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.Khoảnh khắc này cô dường như lần đầu tiên cảm nhận được chân lý của một nô lệ một cách sống động —— dùng tất cả để hiến tế cho chủ nhân, chỉ để lấy lòng hắn, làm hắn cảm thấy vui vẻ.Lần thứ ba quất xong, Mạnh Kim Tiêu cuối cùng miễn cưỡng suy nghĩ ra thứ này, mềm nhưng giá trị đau đớn bùng nổ trong khoảnh khắc, hẳn là cáp sạc.Thứ ba có lẽ là cây thước gỗ đặt trên giá kính dài chưa đến 1 mét, rộng chưa tới nửa mét.

Cô vào cửa đã chú ý tới, ban đầu trên đó đặt hai chén trà tinh xảo.Cây thước gỗ chắc là sẽ đỡ đau, tốt hơn cáp sạc rất nhiều, Mạnh Kim Tiêu cuối cùng cũng có thể thở phào một chút.Sau khi chịu đựng xong ba lần.“Chọn đi, thích loại nào.”

“Loại thứ nhất… chủ nhân.”

Cô muốn dây lưng.Đó là vật tùy thân của chủ nhân, đây là điểm mấu chốt không thể cưỡng lại.
 
[Drop | H Văn -Sm- 1 Vs 1 ] Chủ Nhân Của Cô , Vừa Tàn Nhẫn, Vừa Ác Độc
51: Gặp được anh thật tốt


Hắn ngồi vào trên giường, ra lệnh cô bò lại đây.Mạnh Kim Tiêu miễn cưỡng bò dậy từ mép giường, nằm ngang trên đùi hắn.Cái bụng mềm của cô dán vào quần tây của hắn, cảm nhận được hơi nóng từ hắn xuyên qua lớp vải.Một bàn tay to lớn ấn xuống lưng cô, giữ chặt cô và ngăn không cho cô ngã.Mạnh Kim Tiêu chỉ nghe tiếng dây lưng gập lại phía trên đầu, giây tiếp theo đã bất ngờ bị quất xuống.Tê——Cô nín thở hai giây, dùng sức chịu đựng cơn đau từ mông truyền đến.Dây lưng có một độ rộng nhất định, quất lên người trong khoảnh khắc có thể cảm nhận được một tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh tia lạnh lẽo này đã bị cơn đau nóng bỏng sâu hơn nuốt chửng.Mạnh Kim Tiêu cắn răng, lặng lẽ đếm số trong lòng.Một, hai, ba…

Tám, chín…Đếm được đến số mười thì cô đếm loạn.Cô nằm sấp trên đùi hắnTư thế này khiến cô cảm thấy xa lạ, cái mông bị quất đều đặn cùng đau đớn, mỗi một roi đều làm cô hoảng hốt.Trong sự hoảng hốt, cô trở về tuổi thơ.Cô là một đứa trẻ phạm lỗi, phạm một lỗi tày đình, vì vậy cô đang nhận một hình phạt nghiêm khắc như thế.Không tàn nhẫn, một chút cũng không tàn nhẫn, cô đã sớm mong đợi, cô mong biết bao rằng ngày xưa đã có người có thể trừng phạt cô thật mạnh…Trái tim cô như bị một lực mạnh mẽ nắm lấy, kéo xuống.

Càng sâu càng khó thoát ra.Cô sa vào ảo tưởng khó có thể kiềm chế, nghĩ đến nước mắt cô trào ra.“Sao lại khóc?”

Cô bỗng nhiên nghe thấy giọng nói trầm tĩnh của chủ nhân, một tiếng này đã kéo ý thức cô ra khỏi suy nghĩ.Hóa ra lúc nào không hay, việc đánh cô đã dừng.“Em…”

Cổ họng Mạnh Kim Tiêu khô khốc.Cái thảm trước mặt cô, thế mà bị nước mắt cô nhỏ xuống làm ướt một mảng lớn.Cô hít hít mũi, mắt đẫm lệ: “…

Chủ nhân, đau quá a…”

Dịch Tuyển Thâm tháo cà vạt trên cổ tay cô, nhẹ nhàng xoa nơi bị siết chặt.Mông đến toàn bộ bắp đùi của Mạnh Kim Tiêu đã đau đã tê dại, cô hoạt động cái chân cứng đờ một chút, suýt nữa ngã khỏi đùi chủ nhân.Dịch Tuyển Thâm nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô, giữ lấy eo cô, tách chân cô ra, bắt cô ngồi trên đùi mình.“Đau cũng không khóc như vậy, nghĩ đến chuyện gì à?”

Hắn vươn tay giúp cô lau nước mắt ở khóe mắt.Cô ngước mắt đối diện với ánh mắt hắn.

Ánh mắt hắn khác với vẻ sắc bén, lạnh lùng ngày thường, cực kỳ yên lặng, giống như mặt hồ không gợn sóng dưới ánh nắng hoặc hoàng hôn, lặng lẽ phản chiếu sự dịu dàng của bầu trời.Mạnh Kim Tiêu tin rằng cô đã thấy một loại cảm xúc gọi là thương xót.Mũi cô không kìm được lại cay.Cô rũ mắt khẽ cười, từ từ dựa vào, úp mặt vào ngực chủ nhân.Ngực chủ nhân rất rộng, rất ấm, cô nghe được tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, thật tốt.“Chủ nhân, gặp được anh thật tốt.”

Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói.Lần đầu tiên cô bộc bạch với chủ nhân, vốn tưởng hắn sẽ dịu dàng sờ sờ tóc cô, ai ngờ lại nghe hắn nhàn nhạt hỏi:“Em đã từng đi với chủ nhân tồi tệ nào sao?”

Hả?Mạnh Kim Tiêu sững sờ.Cô ngồi dậy, nhìn chủ nhân đang nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt đó dường như đang thúc giục cô: Nói đi.Mạnh Kim Tiêu nuốt một ngụm nước bọt: “Trong cuộc sống thực tế, em chỉ nhận có một mình anh làm chủ nhân.”

“Đã chơi mạng chưa?”

Bàn tay hắn từ từ vuốt ve bên hông cô, dường như chỉ cần cô dám không thành thật, hắn có thể bóp chết cô.“Em…”

Mạnh Kim Tiêu có chút rối rắm, “…

Ôi chơi, chơi rồi!”

Tay hắn chuyển sang mông cô, cô lập tức bắt đầu khóc nấc.“Ồ?

Đã đi với mấy người?”

Cái mông cô đang sưng đau, bị mạnh mẽ xoa nắn lên không biết bao nhiêu đau.Cô vặn vẹo mông trốn tránh, vừa giơ tay che, vừa kêu to xin tha: “Một người thôi!

Hồi niên thiếu không hiểu chuyện chỉ có một người thôi ô ô…”

Đáy mắt Dịch Tuyển Thâm hiện lên một tia ý cười: “Tha cho em.”

Hắn để tay ra sau lưng cô, ngón tay xuyên qua tay cô, đan xen thành mười ngón tay đan vào nhau, kéo cô về phía mình, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô._______________
Thật ra tới đây thì giả bộ hết chuyện luôn cũng được há, chắc không sao đâu .

Thật ra thì tác giả cập nhật tới chương 56 là ngừng rồi chắc là drop luôn rồi đó.

Mình sẽ làm tới đó luôn, còn có hoàn được bộ này hay không thì là tùy duyên rồi
 
[Drop | H Văn -Sm- 1 Vs 1 ] Chủ Nhân Của Cô , Vừa Tàn Nhẫn, Vừa Ác Độc
52: Bị đụ khóc


Cơ thể cô vừa mềm vừa nóng, ôm vào lòng giống như một cái lò sưởi nhỏ.Hơi thở của hai người hòa quyện, dục hỏa càng lúc càng cháy.Bàn tay to của hắn chuyển xuống mông cô, từ từ véo, nhào nặn.Tê…Cái đau, cái tê dại của mông thịt khiến Mạnh Kim Tiêu không chịu nổi mà ngả người về phía trước, liên tục phát ra tiếng rên rỉ cầu xin.Nhưng điều đó dường như càng giống một lời mời gọi nóng bỏng.Dịch Tuyển Thâm nghiêng đầu, từ động mạch cổ cô hôn một đường xuống ngực, ngậm lấy đầu vú đang đứng thẳng, dùng răng cắn chặt núm vú đỏ hồng của cô kéo ra ngoài.“A!”

Đau đớn khiến Mạnh Kim Tiêu kêu lên.Nếu cô có lông, giờ phút này lông từ xương cụt lên trên đều phải dựng đứng.“Chủ, chủ nhân… không phải…

đã tha cho em rồi sao?”

Cô co rúm người lại, đáng thương mở miệng.Cái này cái này cái này không giống lắm a!Dịch Tuyển Thâm ngẩng mặt khỏi ngực cô, nheo mắt nhìn cô.Cái cứng rắn của hắn đặt ở lỗ lồn cô, hắn thúc lên: “Nếu em trước đó hai lần trả lời có một lần không phải ‘một người’, anh đã cắm xuống đáy rồi.”

Mạnh Kim Tiêu hít một hơi, giống như sống sót sau tai nạn.Hắn vươn tay kéo khóa quần xuống, móc ra cái con cặc nặng trĩu, ở cửa lỗ lồn ướt át và hột le của cô qua lại kích thích.Mạnh Kim Tiêu vừa nhìn thấy cái thứ đầy sát khí kia, lập tức trái tim lại đập kịch liệt.Lời nói còn văng vẳng bên tai, ai biết hắn có thể đột nhiên lại hưng phấn.Vẻ căng thẳng của cô quá thu hút, hắn xoay người đè cô lên giường, bắt lấy hai cái chân trơn bóng gập về phía trước, mở rộng sang hai bên.Tư thế này quả thực như lên đài hành hình, cả người Mạnh Kim Tiêu lại căng thẳng, vô thức nắm chặt ga giường dưới thân.Dịch Tuyển Thâm chỉ chen được cái đầu vào cũng đã phải dùng sức.Nô lệ nhỏ của hắn quả thực đang dùng hết sức để ngăn cản hắn “bạo hành”.Hắn thấy buồn cười, thong dong mở miệng: “Sợ vậy à?

Vậy anh sẽ dịu dàng một chút.”

Trong sự cảm động đến rơi nước mắt của Mạnh Kim Tiêu, hắn quả thực bắt đầu rút – ra – rút – vào một cách chậm – rãi.Mạnh Kim Tiêu lúc đầu còn thấy tốt, hắn vào nông ra nông, rút ra rồi còn thỉnh thoảng trêu đùa một chút cái hột le của cô.Cô rất nhanh thích ứng, dần dần mềm nhũn thành một vũng xuân thủy bốc hơi nóng.Cái hột le đáng thương của cô đã cương cứng, đỏ au, bóng loáng.Mỗi lần bị trêu chọc, đều khiến cái bụng nhỏ và bắp đùi cô khẽ rung động.A… thật là khó chịu…Nhưng chủ nhân vẫn không nhanh không chậm ra ra vào vào, thậm chí còn chưa vào được một nửa.Từng đợt sóng triều dâng lên, cô vẫn đứng yên tại chỗ không được nhúc nhích.“Chủ nhân… chủ nhânMạnh Kim Tiêu chống nửa thân trên lên, thở dốc nhỏ bé mà rên rỉ.“Hửm?”

“Chủ nhân, cầu xin anh…”

“Cầu xin anh cái gì?”

Hắn thế mà lại dừng lại.Đôi mắt đen lạnh lùng không chớp nhìn thẳng cô.Cô đã có chút ý loạn tình mê, dâm dịch dính đầy bắp đùi, mông, khắp nơi đều là.Cô giãy giụa, mắt đỏ hoe: “Muốn… muốn con cặc của chủ nhân…”

“Em không phải đang ăn sao?

Còn kẹp chặt thế, hử?”

Hắn thúc về phía trước.Mạnh Kim Tiêu suýt nữa sụp đổ.“Chủ nhân… chủ nhân, cầu xin anh, nhanh một chút…”

“Lúc này mới biết anh tốt?

Vừa rồi còn không cần?”

Vào lúc Mạnh Kim Tiêu sắp khóc , hắn đột nhiên thúc cả cây vào.Tiếng thét chói tai của Mạnh Kim Tiêu mang theo tiếng nức nở, rất nhanh bị những cú thúc mạnh mẽ liên tiếp làm vỡ vụn.“A!…

A ha!”

Cái con cặc ở lỗ lồn , “bạch bạch” va chạm vào xương mu, trong nháy mắt bị nhét đầy lại trong nháy mắt rút cạn.Cái khoái cảm mất hồn này khiến đáy mắt Mạnh Kim Tiêu tràn đầy dục vọng không thể nhịn.
 
[Drop | H Văn -Sm- 1 Vs 1 ] Chủ Nhân Của Cô , Vừa Tàn Nhẫn, Vừa Ác Độc
53: Chơi mạng


Mạnh Kim Tiêu bị đụ, bị xách, bị nâng, ở khắp các nơi bị đòi hỏi không ngừng.Cả người cô như muốn bị tháo rời.Tiếng rên rỉ của cô dần dần khàn đi, đến cuối cùng thật sự không còn sức lực, chỉ có thể hừ ra tiếng nức nở mềm mại.Trước khi cô ngất đi, cô đang bị đẩy vào cả một mảng tường cửa sổ sát sàn.Hai vú cô bị hai tay phía sau dùng sức nắm lấy, núm vú sưng to của cô bị ấn lên tấm kính lạnh lẽo vẽ vòng tròn.Cơ thể cô vẫn còn hoảng hốt trong dư vị của lần lên đỉnh trước, lại bị thao lộng như vậy, không được nghỉ một giây nào.Cô dán lên tấm kính thở dốc, hơi nóng làm mờ tấm kính, trước mắt cô mông lung một mảng.Bên dưới vạn ánh đèn nhà, ánh đèn neon lộng lẫy khắp thành phố trong mắt cô mờ đi thành những điểm sáng đủ màu.Ánh đèn lóa mắt, không hiểu sao rất giống một đêm Giáng Sinh của một năm nào đó……“Đã đặt xong chưa?”

Tai nghe truyền đến giọng nam trầm thấp từ tính.Mạnh Kim Tiêu đứng ở cửa phòng ngủ, chỉnh lại tai nghe, nói nhỏ: “Vâng, chủ nhân.”

“Vậy đi thôi, đi đến quảng trường gần nhất.”

“Vâng.”

Cô khoác cái áo khoác rộng thùng thình, đi trên hành lang dài của ký túc xá.

Gió lạnh tháng mười hai thổi qua cổ áo, tay áo, cô rùng mình một cái.Sau đó núm vú từ từ cương cứng, đân lên lớp vỏ vải thô ráp bên trong áo.Mạnh Kim Tiêu khựng bước một chút, rồi lại im lặng tiếp tục đi về phía trước.Lúc này đúng là thời điểm ký túc xá nhộn nhịp nhất.Cửa mỗi phòng ngủ đều mở rộng, những cô gái trẻ tuổi hoặc cười hoặc đùa, tắm rửa, giặt quần áo, ngâm chân, xem phim truyền hình.

Thỉnh thoảng có tiếng cười vui vẻ từ trong phòng truyền ra.Có hai cô gái vừa đùa vừa chạy vượt qua cô, đụng cô lệch sang một bên.“A!”

Cô bất ngờ kêu lên một tiếng.Cô gái đụng phải cô tưởng mình đã làm cô đau, vừa chạy vừa quay đầu lại kêu to xin lỗi “Xin lỗi nha!”, rồi như một cơn gió chạy xa.Mạnh Kim Tiêu đứng yên tại chỗ.Chỉ có cô tự mình biết, khoảnh khắc vừa rồi, cái núm vú mềm mại nhô lên đã ma sát mạnh mẽ với lớp vỏ của quả vải trên áo.Đau rát, cô mất nửa ngày mới hoàn hồn.“Sao vậy?”

Từ phía bên kia tai nghe, giọng của chủ nhân cô truyền đến một cách bình thản.“…

Bị người ta đụng một chút.”

Cô nghe thấy trong giọng nói lạnh lùng của hắn dường như hơi mang ý cười: “Sướng rồi à?”

Mạnh Kim Tiêu cắn cắn môi dưới.Cô dẫm lên tuyết, một mình đi từ ký túc xá đến cổng trường.“Chủ nhân, em đến rồi.”

“Ừ, mở ra đi.”

Bàn tay Mạnh Kim Tiêu trong túi, nắm chặt công tắc mà cô đã cầm chặt nãy giờ, cô đã chuẩn bị tâm lý.Hít sâu một hơi, cô ấn nút.Cái trứng rung được chôn trong cơ thể cô lập tức bắt đầu làm việc với công suất tối đa.Biểu cảm của Mạnh Kim Tiêu vặn vẹo một chút.Khả năng rung của cái trứng này mạnh đến biến thái, cô đã dùng rất nhiều lần nhưng vẫn không thể thích ứng.Ngày đầu tiên dùng, hai chân cô căn bản không thể xuống đất.

Cơ thể ngây thơ của cô hoàn toàn không chịu nổi.Tư tư tư tư…Biên độ rung này lớn mà dày đặc.Lỗ lồn cô bên trong bên ngoài đều vừa tê vừa ngứa vừa khó nhịn.

Không hai giây đã bắt đầu tràn dâm dịch, ướt sũng.Trên quần lót của cô còn bọc năm miếng thịt quả vải, sau khi được bôi trơn, theo hai chân đi lại cũng bắt đầu chạy loạn khắp nơi, lăn lộn qua lại giữa lỗ lồn và hột le đặc biệt nhạy cảm của cô.Gió đêm rất lớn, thổi tung mái tóc dài của cô.Nhưng cô rất nóng.Áo khoác bị gió ép vào người, lớp vỏ vải của quả vải trên ngực càng không lúc nào không tra tấn cô.

Hai chân cô run rẩy, mấy lần muốn ngồi xổm xuống trên đường.“Vẫn chưa đi đến à?”

“Sắp, sắp rồi…”

Mạnh Kim Tiêu cuối cùng cũng di chuyển được đến quảng trường.Đêm Giáng Sinh, đèn hoa giăng đầy, trên mặt mỗi người đều tràn đầy sự ấm áp và ý cười.Nhưng cô đã có chút hoảng hốt.

Cảm giác mềm nhũn trước khi lên đỉnh khiến cô trong gió lắc lư sắp ngã.“Quá chậm, em quá giờ rồi.”

Giọng nói trong tai nghe của Mạnh Kim Tiêu vô tình vang lên.Giọng nói chất lượng tốt này trưởng thành êm tai, có chút lạnh, cho nên khi nghiêm khắc nghe lên đặc biệt lạnh lùng.

Mạnh Kim Tiêu mỗi lần nghe thấy đều không kìm được bị hấp dẫn, không ngừng một lần ảo tưởng dáng vẻ của chủ nhân giọng nói.“Đi tìm một cái WC, nhận hình phạt.”
 
[Drop | H Văn -Sm- 1 Vs 1 ] Chủ Nhân Của Cô , Vừa Tàn Nhẫn, Vừa Ác Độc
54: Trừng phạt núm vú của em


Mạnh Kim Tiêu cắn răng đi đến nhà vệ sinh công cộng, lần lượt xác nhận các buồng vệ sinh đều không có người, cô trốn vào buồng trong cùng.“Kéo khóa áo khoác ra.”

Giọng nói trong tai nghe ra lệnh.Mạnh Kim Tiêu mở rộng áo khoác, để lộ áo ngực màu trắng và bầu ngực căng đầy.Có gió lạnh từ cửa sổ thông gió trên tường thổi vào, Mạnh Kim Tiêu run lên một chút.“Lạnh không?”

“…

Không lạnh lắm.”

Mạnh Kim Tiêu đáp.“Sẽ không lạnh nhanh đâu,” đầu bên kia tai nghe nói nhỏ, “Vỏ vải còn đó không?”

“Vẫn còn, chủ nhân.”

Áo lót ép chặt, làm vỏ vải dính chặt vào núm vú cô, cô lúc nào cũng cảm nhận được sự thô ráp của nó.“Rất tốt, để lộ vú của em, lấy đồ vật đó ra.”

Mạnh Kim Tiêu ngoan ngoãn cởi cúc áo ngực, hai bầu vú mềm mại đung đưa trong không khí.Vỏ vải đã dính vào núm vú quá lâu, cho dù không có áo ngực đỡ, nó vẫn không rơi xuống.Mạnh Kim Tiêu dùng tay gỡ hai miếng vỏ vải ra.“Tê…”

Chỗ đó bị tác động đau, Mạnh Kim Tiêu cắn cắn môi.Núm vú đã bị ma sát đỏ, hiện lên màu hồng dâm đãng, đứng thẳng trong không khí.“Đau lắm không?”

“Cũng, cũng được, chủ nhân.”

Vì đang ở ngoài nên cô không tiện cố định điện thoại, nên cũng không bật video, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc hắn khống chế cả thể xác và tinh thần của cô.“Vậy à, nếu không có hình ảnh, vậy em cần tự mình, thành thật báo cáo tình trạng cơ thể.”

Đầu bên kia nói không nhanh không chậm, khuôn mặt Mạnh Kim Tiêu lại “cọ” một cái nóng lên.Một giây trước cô còn may mắn chỉ có giọng nói, vì mỗi lần khỏa thân cô đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng giờ phút này cô thật sự hận không thể mình đang bật video.Tốt hơn việc phải xấu hổ đến phát nổ mà tường thuật bằng lời!“Nhanh lên một chút, anh không có kiên nhẫn đâu.”

Giọng nói trong tai nghe trầm xuống.Mạnh Kim Tiêu dùng bàn tay dán lên khuôn mặt nóng bỏng, hít sâu một hơi nói: “Vâng…

Chủ nhân, núm vú của em… bị cọ đỏ, có chút sưng…”

“Anh đã dạy em như vậy sao?

Nô lệ.”

Mặt Mạnh Kim Tiêu cùng vành tai đều đỏ bừng, cô thậm chí cảm thấy hốc mắt cũng có chút nóng.“Em…”

“Chú ý cách dùng từ của em, nếu không đêm nay không cần ngủ đâu.”

Giọng nói đầu bên kia càng thêm nghiêm khắc, ẩn chứa một loại nguy hiểm.

Mạnh Kim Tiêu lập tức nhớ lại lúc bị dạy “từ ngữ chuyên dùng cho nô lệ” không lâu trước đây, và đã sụp đổ.Cô có chút khó khăn mở lời: “Tiện, tiện nô biết sai rồi, tiện nô… núm vú hạ tiện có chút sưng…”

Nói xong, cô xấu hổ nhắm mắt lại.“Hình phạt, dùng sức bóp chặt núm vú hạ tiện, kéo ra ngoài.”

Mạnh Kim Tiêu mím môi, run rẩy vươn tay nắm hai núm vú, kéo ra ngoài.“Ngô…”

Đau quá.Núm vú hơi sưng bị bóp dẹp, kéo dài ra rất dài, Mạnh Kim Tiêu nhíu mày khó nhọc chịu đựng.“Vẫn chưa đủ, dùng sức!”

“Ô đau…”

Mạnh Kim Tiêu dùng hết sức lực lại kéo ra ngoài thêm một chút, đau đến nỗi cô nghẹt thở.Cô thở dốc rên rỉ, “Chủ nhân, chủ nhân cầu xin anh tha cho tiện nô đi…”

“Cầu xin cũng không phải giọng này, nếu kéo không tốt, vậy dùng cách vặn.”

“360 độ, trước khi anh đổi ý, em tốt nhất nhanh lên một chút.”

Mạnh Kim Tiêu mở to hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt tuyệt vọng.Cô dùng sức bóp chặt núm vú bị giày vò đáng thương, ngăn nó tuột tay, từ từ xoay tròn.“A…

A!

Chủ nhân…

Chủ nhân cầu xin anh…”

Theo biên độ xoay tròn càng lúc càng lớn, cơn đau tăng thêm, Mạnh Kim Tiêu nghẹn ngào.“Đau…

Ô…

A ha!”

“Chủ nhân, chủ nhân không được…”

“Không được dừng.”

Mệnh lệnh lạnh lùng làm Mạnh Kim Tiêu sụp đổ.Cô chỉ dám nghe theo mệnh lệnh tiếp tục vặn mạnh, cơn đau không thể tránh cuối cùng khiến cô không nhịn được khóc thành tiếng.
 
[Drop | H Văn -Sm- 1 Vs 1 ] Chủ Nhân Của Cô , Vừa Tàn Nhẫn, Vừa Ác Độc
55: Anh phải nghe em kêu ra


“Dừng.”

Một từ đơn giản, tựa như âm thanh của tự nhiên.Mạnh Kim Tiêu đột nhiên buông lỏng tay, dựa vào trên cửa hít thở mạnh.Núm vú bị bóp dẹp, trông đáng thương, đỉnh vú tái nhợt, đang từ từ hồi phục và sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.Theo kinh nghiệm của cô, ngày mai sẽ sưng hơn rất nhiều.“Ướt không?

Báo cáo tình trạng lỗ lồn dâm đãng của em cho chủ nhân nghe.”

Mạnh Kim Tiêu cố gắng đối diện với sự xấu hổ trong lòng: “Vâng, chủ nhân…

Tiện nô, tiện nô lỗ lồn toàn là dâm thủy.”

“Vì sao lỗ lồn dâm đãng của em lại toàn là dâm thủy?”

Vì sao?Mạnh Kim Tiêu cảm thấy mình sắp bị sự xấu hổ nhấn chìm.Cảm giác này quá khó chịu, quá nhục nhã.Cô hít sâu một hơi, trong khoảnh khắc đó quả thực không còn gì để mất!“Bởi vì lỗ lồn dâm đãng của tiện nô thực ngứa!

Tiện nô muốn con cặc của chủ nhân cắm vào thật mạnh!

Núm vú và lỗ lồn dâm tiện của tiện nô đều muốn chủ nhân yêu thương!”

Đây hẳn là câu trả lời tiêu chuẩn đi, cô nhắm hai mắt gào xong một hơi, làm chủ nhân cô sững sờ.“…

A, trước đây anh không biết, hóa ra nô lệ nhỏ lại khát khao như vậy?”

Em…

Mặt Mạnh Kim Tiêu đỏ như trái cà chua.Khó mà giải bày.“Không làm no được cái lỗ lồn nhỏ đó thật là thiếu sót của chủ nhân.”

Chủ nhân cô nhàn nhạt nói.“Vậy thì ăn quả vải đi, bỏ toàn bộ quả vải vào trong.”

Toàn bộ.Mạnh Kim Tiêu từng quả từng quả nhét quả vải tròn trịa vào.

Vào thì không khó, chỉ là bên trong đã có trứng rung, hơn nữa mỗi quả vải cũng rất lớn…Sau khi nhét quả thứ 5 vào, Mạnh Kim Tiêu lập tức có chút không đứng vững.Cô dựa vào tấm ván cửa phía sau, lỗ lồn vừa trướng vừa chặt, vừa ướt vừa trơn.

Cô còn phải dốc hết sức chú ý không để đẩy quả vải ra ngoài.“Đã ăn xong hết chưa?”

“…

Vâng chủ nhân.”

“Rất tốt.”

Cô chỉ nghe thấy giọng nói đầu bên kia vừa dứt, bên trong lỗ lồn cô đột nhiên rung lên.Mạnh Kim Tiêu “A” một tiếng kinh hãi, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.Hắn hắn hắn!

Thế mà nhân lúc cô không chú ý, đột nhiên mở công tắc trứng rung!Lại còn là mức lớn nhất!Đúng vậy, cái trứng rung này có một cái điều khiển từ xa trong tay cô, nhưng đồng thời cũng hỗ trợ phần mềm điều khiển từ xa.Mấy ngày trước hắn hỏi cô mã ghép nối trứng rung, cô đã dự đoán có khoảnh khắc này, nhưng vẫn khó lòng phòng bị.“A a a a…”

Cô bị sự tê dại của rung động kích thích đến nổi da gà.Cô bắt đầu đứng không vững, chỉ có thể ngồi nghiêng trên nắp bồn cầu.Thiếu nữ cởi sạch, vẻ mặt dâm đãng, mắt mơ màng, bị chủ nhân thao túng cơ thể, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.Cảnh tượng này quá dâm mĩ, mặc dù chỉ có mình cô biết, nhưng Mạnh Kim Tiêu xấu hổ không thôi.Cô đưa khớp ngón trỏ vào miệng, muốn tự bịt miệng mình.“Nhịn cái gì, kêu ra đi.”

Hốc mắt Mạnh Kim Tiêu đỏ bừng, điều này quả thực khiến da đầu cô tê dại.“Kêu ra đi, anh phải nghe em tự an ủi.”

“Đã thử dùng vỏ quả vải để đùa giỡn hột le chưa?”

Mạnh Kim Tiêu từng trận choáng váng.“Nhanh lên, lớn tiếng một chút.”

Mạnh Kim Tiêu lấy vỏ quả vải ra khỏi túi, lớp vỏ ngoài màu đỏ sẫm mang theo những gai nhỏ cứng, cô lặng lẽ tìm kiếm phía dưới…“A!

A ha…”

Chỉ nhẹ nhàng một cọ, sự kích thích như điện giật làm cô giật mình, cô ngửa đầu rên rỉ.Một quả vải trong suốt không tự chủ được bị cô đẩy ra ngoài, rơi xuống nền gạch trắng, còn kéo theo một sợi nước dính.Mạnh Kim Tiêu hoàn toàn không để ý, cô chìm đắm trong bể dục mịt mù.Mỗi một cái gai cứng nhô lên lướt qua cái hột le đầy dây thần kinh, đều mang theo từng dòng điện mạnh mẽ, khiến cô gần như phát điên.Lúc nhẹ, lúc mạnh, vừa tê vừa đau.“A…

Ưng ha…

A!”

“A a a!”

“A…

Ưng a…”

Cho đến khi sợi dây đột nhiên đứt, trong đầu cô ầm ầm đón một mảng ánh sáng trắng mênh mang, cô mới hoàn toàn thả lỏng bản thân.Sau một lúc lâu mới hoàn hồn lại, cô phát hiện quả vải thế mà bị cô làm rớt đầy đất.Xong rồi!“Còn, còn mấy quả?”

Mạnh Kim Tiêu lập tức căng thẳng, nhỏ giọng trả lời: “Còn, còn một quả.”

“Lãng phí của trời.”

Giọng hắn rất bất mãn.“Quả cuối cùng không thể lãng phí, ăn nó đi.”

Ăn, ăn ư?Mạnh Kim Tiêu sợ hãi.Quả vải lấy từ chỗ đó ra… sao mà ăn?“Không thích ăn quả vải à?”

“Thích, thích.”

Cô căng da đầu trả lời.“Vậy sao còn không nhanh lên?”

Mạnh Kim Tiêu run rẩy đưa ngón tay vào lỗ lồn để lấy.Dâm thủy của cô đã tràn ra, ngay cả đùi trong cũng ướt sũng.Ngón tay cô thọc vào, chạm được một viên, quả vải tròn trịa lại trượt vào sâu hơn.Mạnh Kim Tiêu toát mồ hôi hột, đùi trong đã bắt đầu run.Cô không dám thở dốc lớn tiếng, chỉ có thể nín thở dùng sức mò mẫm.Dùng hết sức lực cuối cùng cũng đào ra được.

Cô cầm quả vải ướt đẫm, do dự hai giây, sau đó nhắm mắt lại nhét vào miệng.“Vị gì?”

Hắn hỏi một cách ý xấu.Hình như… thật ra cũng… không có vị gì.“Hả?”

“Chỉ…”

Mặt Mạnh Kim Tiêu đỏ bừng, “Chỉ… ngọt.”

Thịt quả vải vốn dĩ đã ngọt mà.“Ngon không?”

“…Vâng.”

Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn ở đầu bên kia tai nghe nói nhỏ: “

Sau này sẽ mời em ăn thứ ngon hơn.”
 
[Drop | H Văn -Sm- 1 Vs 1 ] Chủ Nhân Của Cô , Vừa Tàn Nhẫn, Vừa Ác Độc
56: Đây là ánh mắt cầu thao của em sao?


Lúc nửa đêm, Mạnh Kim Tiêu bỗng nhiên tỉnh giấc.Cô đang nằm trên giường.Không biết là rạng sáng mấy giờ.Xung quanh một mảng đen kịt, chỉ có ánh trăng mờ nhạt lọt qua khe hở của rèm cửa.Cô trần truồng, lưng trần áp sát vào ngực chủ nhân, bên hông còn vắt một cánh tay của hắn.Tư thế ngủ thân mật như vậy, cực kỳ giống một cặp tình nhân trong giai đoạn nồng nhiệt.Mạnh Kim Tiêu giờ phút này bỗng nhiên đặc biệt muốn nhìn thấy mặt hắn.Đêm khuya tĩnh lặng hẳn là đã ngủ say rồi…Cô nhẹ nhàng nâng cánh tay hắn lên một chút, dùng sức ở eo, nín thở từ từ xoay người qua.Sau đó đối diện với một đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng.Mạnh Kim Tiêu: “…”

“Em làm gì?”

Cô nghe thấy giọng hắn hơi khàn.“Em… chỉ, chỉ muốn đổi tư thế thôi.”

Mạnh Kim Tiêu yếu ớt đáp lại.“Buổi tối đổi tư thế chưa đủ nhiều sao?”

Hắn nhíu mày, giọng còn mang theo âm mũi gợi cảm, “Nửa đêm còn có thể tỉnh lại, có phải là chưa được thỏa mãn không.”

“Không không chủ nhân… em sai rồi.”

Cô sợ hãi lùi lại, lại bị cánh tay hắn ôm eo một phen kéo đến trước mặt.Mặt hắn lập tức ở gần trong gang tấc.Dịch Tuyển Thâm nhìn cô thật sâu một cái, giọng lạnh lùng mở miệng: “Nhắm mắt lại ngủ.

Gây ồn ào chủ nhân nghỉ ngơi, món nợ này, mai tính với em.”

Xong rồi xong rồi…Mạnh Kim Tiêu vẻ mặt thê thảm, cô nhắm chặt mắt lại, không tiếng động rên rỉ trong bóng tối.Nói là cho cô nhắm mắt ngủ, kết quả phía sau còn thêm một câu mai sẽ xử lý cô, vậy thì cô ngủ sao được.Cô ép mình nhắm mắt một lúc lâu, cuối cùng lại nhịn không được mở ra.May mắn vẫn còn một chút ánh sáng.Nhờ có chút ánh trăng này, ánh mắt cô lặng lẽ dừng lại trên mặt hắn.Trừ lúc hôn, đây có lẽ là lúc gần mặt hắn nhất.Cô muốn thật sâu khắc hắn vào lòng.Đang trừng mắt không chớp thưởng thức vẻ tuấn tú của chủ nhân, đôi mắt đang nhắm trước mặt bỗng nhiên không hề có dấu hiệu mở ra.Trái tim nhỏ của Mạnh Kim Tiêu sợ đến giật mình.Nhắm mắt lại đã không kịp nữa, cô chỉ có thể ngây ra đó, trừng mắt hoảng sợ.Đáy mắt Dịch Tuyển Thâm lướt qua một tia bất lực và cưng chiều, nhưng trên mặt vẫn nghiêm: “Nhắm mắt lại.”

Mạnh Kim Tiêu vội vàng nhắm mắt lại.Cô nghe thấy giọng hắn đầy uy hiếp:“Để anh bắt được nữa, đêm nay em sẽ không bao giờ được ngủ.”

Mạnh Kim Tiêu đâu còn dám, ngày mai còn phải đi làm.Cô nhắm mắt lại, lông mi run run, cũng không dám mở ra nữa.Bên tai là tiếng thở dài của chủ nhân, cô nghe nghe, rồi cũng chìm vào giấc mộng.Ngày hôm sau họp thường niên, cô vẫn đi làm bình thường, nhưng có thể tan tầm sớm hơn một giờ.Gần đến giờ tan tầm, nhận được tin nhắn của chủ nhân.Buổi tối muốn ăn cơm cùng Đào Dần và Diệp Kiều.Mạnh Kim Tiêu có chút ngạc nhiên, lần trước nhìn thấy bạn bè của chủ nhân đã qua một thời gian rồi.Cô trước đây vẫn luôn tò mò, Diệp Kiều rốt cuộc là bị bạn trai cũ ngầu lòi, đểu cáng kia theo đuổi lại, hay là dứt tình, cùng với bạn của chủ nhân, sếp Đào, nảy sinh tình cảm.Bây giờ có thể hẹn ăn cơm, chẳng lẽ bọn họ đã ở bên nhau?Thu dọn đồ đạc, xách túi xong, lén lút sang phòng bên cạnh mở một khe cửa, chủ nhân cô thế mà không có ở văn phòng.Thảo nào hôm nay yên tĩnh như vậy, cũng không tìm cô gây chuyện.Làm cô cứ luôn nhớ lời hắn dọa tối qua là quấy rầy hắn nghỉ ngơi, ngày mai sẽ tính sổ, da căng thẳng cả ngày, sợ hắn gọi cô vào văn phòng.Nếu hắn không có ở đó, Mạnh Kim Tiêu cứ cọ qua cọ lại đến cửa thang máy, do dự không biết có nên về văn phòng chờ không.Thang máy “đing” một tiếng đến, Dịch Tuyển Thâm mặc một bộ vest màu xám đậm, vừa vặn đối mặt với Mạnh Kim Tiêu.Ánh mắt hắn lạnh lùng lướt qua người cô, không dừng lại, bước chân dài đi ra.Phía sau hắn còn đi theo mấy người cũng mặc vest, giày da, giống doanh nhân, cũng đi theo hắn ra ngoài.Đi ngang qua cô, bước chân hắn hơi chậm, giọng thấp ném lại một câu: Đi gara chờ anh.Cô không quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt bình thường lướt qua.Đi thang máy xuống gara.Rất nhanh hắn đã đến.Đã thay một chiếc áo sơ mi màu đen.Chủ nhân mặc màu đen đẹp chết đi được, ánh mắt Mạnh Kim Tiêu cứ lén lút dán vào người hắn.Cho đến khi cả hai đều ngồi vào trong xe, Dịch Tuyển Thâm mới nghiêng đầu liếc nhìn cô.“Đây là ánh mắt cầu thao của em sao?”

Đương nhiên không phải!Mạnh Kim Tiêu đã sợ hãi một ngày, không thể lúc này còn tự rước họa vào thân.Cô vội vàng ngồi thẳng: “Không phải chủ nhân…”

Họp cả ngày, nói chuyện với mấy kẻ ngu đó làm hắn có chút bực mình.Giọng Dịch Tuyển Thâm lạnh lùng: “Vậy cái vẻ này của em nhìn chằm chằm anh làm gì?”

Tâm trạng chủ nhân không tốt, cô hình như có chút nguy hiểm.Mạnh Kim Tiêu cẩn thận nói: “Chủ nhân, anh mặc màu đen rất đẹp.”

“Vậy em xem có vui không?”

Mạnh Kim Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, có chút chần chừ nói: “…

Vui…”

“Em xem vui, nhưng anh không vui,”“Là nô lệ, em nói xem, làm thế nào để chủ nhân vui vẻ lại đây?”

Hắn nheo mắt lại, đáy mắt u ám mang theo chút sát khí, làm trái tim nhỏ của Mạnh Kim Tiêu run rẩy.“Xin… xin chủ nhân cứ tùy ý trừng phạt tiện nô…”.
___________
Hết rồi nha mọi người
 
Back
Top Bottom