Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  (Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!

(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Bão 4/?


Chương 24: Ghen tị - Rắn điên/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lại
*abc*: giao tiếp với hệ thống bằng suy nghĩ"Nào nào, các bé cưng.

Đồ ăn của các cưng đấy" Shun chỉ tay về hướng Senju Những con Elroc Ferket kia nghe thấy đồ ăn liền điên cuồng lao tới.Khi đàn Elroc Ferket vừa chạy ra hết thì đám lính gác của Trang viên Blackbell xuất hiện "Tiểu Thiếu gia ngài làm gì vậy?!!!"

"Tch...

Mấy kẻ phá đám tới rồi" Shun tặc lưỡi nhìn đám lính kia "Mà thôi không sao, cũng lâu rồi mấy con bé cưng này chưa được cho ăn no mà nhỉ?" khi đám lính còn đang chưa hiểu chuyện gì thì đàn Elroc Ferket đã lao tới là ăn thịt một người lính Đám lính thấy vậy hốt hoảng bỏ chạy nhưng đàn Elroc Ferket vẫn đuổi theo sau.

Một vài người lính đã bị giết và bị ăn thịt nhưng những người khác không quan tâm và vẫn tiếp tục chạy.

Senju thấy vậy liền nhặt lấy một thanh kiếm từ xác người lính rồi tấn công đàn Elroc Ferket.

Cậu không thể giết hết chúng nên chỉ có thể dụ chúng ra xa.

Shun ngồi trên một cái cây gần dó xem trò vui "Ngài không định cứu đám lính kia sao, Tiểu Thiếu gia?"

Senju vừa chiến đấu vừa nhìn về phía cái cây Shun đang ngồi "Đám đó chỉ là một đám tép riu có thể thay thế bất cứ lúc nào mà thôi.

Sẽ chẳng có ai tiếc thương cho cái chết của chúng đâu" Shun ngồi trên cành cây, đung đưa chân mình ____ Tại nhà kính____ Takemichi đang ngồi thưởng trà thì ngửi thấy một mùi hương khó chịu, em đặt tách trà xuống rồi tránh sang một bên.

Những con Elder Ferket đột nhiên xuất hiện phá tan cửa vào.

Chúng phun axit khắp nơi, phun lên cả chỗ em vừa ngồi.

Các vị khách sợ hãi hét toáng lên, hầu gái và binh lính có mặt tại đó nhanh chóng bảo vệ cho phu nhân của mình cùng các vị khách.

Kisaki và Hanma trên vai em lao tới, một ngụm một ngụm cắn nát cơ thể của những con Elder Ferket cho tới khi cơ thể của chúng nham nhở không còn nhìn ra hình dạng thì mới dừng lại.

Chúng quay lại chỗ của Takemichi, em lấy khăn lau vết máu và axit còn dính trên miệng chúng /Eo!!

Vị của mấy con rết chết tiệc này ghê chết đi được/ Hanma lên tiếng chê bai /Lẽ ra chúng ta nên dùng độc để giết nó, mất thêm chút thời gian cũng đâu có giết ai đâu/ /Làm vậy lỡ chủ nhân gặp nguy hiểm thì sao?/ /Nhưng anh không thấy vị của nó quá kinh sao Tettanii-san?/ Hanma nhảy lên bàn, uống trà từ ly trà hồi nãy em uống rồi trở về /Giờ tốt hơn rồi đấy/ Kisaki làm ngơ không quan tâm hỏi /Chủ nhân con Elder Ferket này hình như là ở chuồng nuôi số 8 phía bắc?/ "Đúng vậy...

" 'Làm sao chuyện này xảy ra được?

Không lẽ là Shun?!' "LỚN CHUYỆN RỒI PHU NHÂN!!!" vài tên lính hốt hoảng chạy vào hét lớn "Đồ chơi của Tam Thiếu gia bỏ trốn rồi ạ!!!"

"Cái gì cơ?

Đồ chơi của ta phá xích rồi bỏ chạy rồi sao?!!"

Takemichi nhìn chúng hỏi "Vâng ạ.

Khi nãy, người hầu riêng của ngài đang đưa hắn đi thay đồ thì hắn đã đánh gục ngài ấy rồi phá xích, Tiểu Thiếu gia đang đuổi theo h...

Á!!!" một con bạc ghim thẳng vào chân tên lính đang nói " Kaku-chan của ta mà lại bị một món đồ chơi đánh gục sao?"

Takemichi nở nụ cười "thân thiện" "Vậy các ngươi nói xem tại sao lại có Elder Ferket xuất hiện ở chỗ này?"

"Đó...

Đó là..

Bởi vì..

Tiểu...

Thiếu...

Gia..." tên lính khác run rẩy nói "Tch...

Thật mất thời gian" Takemichi ném thẳng chiếc nĩa vào cuống họng hắn "Vị trí cuối cùng của Hideki ở đâu?"

"Ở gần hành lang tây bắc ạ" "Kisaki, Hanma đi kêu đám Akkun tới đây giải quyết đám rết đó cho ta" /Vâng ạ/ Kisaki và Hanma đồng thanh nói /Còn ngài thì sao?/ Kisaki quay sang hỏi "Ta sao?"

Takemichi vẫn nở nụ cười "thân thiện" "Ta phải đi bắt đồ chơi của mình về chứ" ____Hành lang đông nam - Chuồng nuôi số 8 phía bắc____ "Ngươi sống cũng dai phết đấy chứ, y như mấy con gián vậy.

Nếu ngươi bị bọn chúng ăn tới không còn một mẫu xương không phải tốt hơn sao?"

"Ngài thật sự mong muốn điều đó nhỉ?"

"Tất nhiên là...

Không rồi" Senju hơi ngạc nhiên với câu trả lời đó "Nếu ngươi có mệnh hệ gì thì ta sẽ không đơn giản là bị phạt thôi đâu, có khi ta sẽ bị cấm túc hoặc tệ hơn là bị Takenii-sama ghét đấy" Shun hơi bỉu môi nói "Biết vậy mà còn làm sao?"

Senju vung kiếm chém đứt đầu một con "Giờ ngươi vẫn chưa bị gì hết mà không phải sao?

Vậy nên...

Hãy làm đúng tác dụng của ngươi đi đồ chơi" Shun nở một nụ cười tinh nghịch Senju nghe vậy thì tặc lưỡi, cậu biết rằng Shun sẽ chỉ giúp khi cậu sắp chết mà thôi.

Cậu cần phải cầm cự cho đến khi Takemichi tới.

"Cái gì thế này?

Ma thú chạy loạn, một con "Rắn Điên" và một món đồ chơi dám đi lanh quanh mà không có xích?!" một giọng nói lạnh lùng xuất hiện từ phía xa "Lâu rồi không gặp Shun" Kiyoshi xuất hiện với con dao găm dính đầy máu và bộ trang phục đen bó sát 'Ai đây?' Senju cảnh giác nhìn kẻ vừa xuất hiện 'Gọi tên kia là em trai, không lẽ là...' "Haizzz...

Cả tuần không gặp em nghĩ anh cuối cùng cũng chết dí ở chỗ nào rồi ấy chứ?

Điều gì khiến anh vượt qua được cú sốc tinh thần kia vậy Kiyoshi?"

Shun mỉa mai 'Kiyoshi...

Kiyoshi Lucifer Hanagaki?!' Kiyoshi liếc nhìn Senju làm cậu giật mình.

Anh quay sang hỏi Shun: "Em không nên ăn nói với anh trai mình như vậy, Take-chan sẽ không vui đâu" "Chẳng phải việc của anh đâu Kiyoshi!!

Chỉ nhìn mặt anh thôi mà tôi dã muốn phát điên rồi" "Em có lúc nào mà không điên chứ?

Đó cũng là lí do tại sao em có cái biệt danh "Rắn Điên" đó mà" "Anh nói cái gì hả?!!"

Hai người cứ nói qua lại như vậy.

Senju thấy vậy cũng không xen vào mà định tìm cách trốn đi.

Kiyoshi nhận thấy, anh ném con găm trên tay mình vào cổ tay Senju làm cậu khụy xuống, ôm lấy tay mình "Này anh bị điên hả Kiyoshi?!!

Nó là đồ chơi của Takenii-sama đấy!!!"

Shun nhảy xuống, hét lên "Một món đồ chơi có ý định bỏ trốn thì cần bị trừng phạt" "Nếu anh phế đi cánh tay của nó thì Takenii-sama sẽ rất tức giận đấy" Shun khoanh tay nói "Đây chẳng phải cũng là điều em muốn sao?" bị nói trúng tim đen, Shun chột dạ quay mặt về hướng khác Kiyoshi thấy vậy chỉ cười khẩy, anh bước tới chỗ Senju còn đang ôm tay cố kiềm máu cho mình.

Anh giơ chân đá vào bụng Senju khiến cậu ngã sõng soài ra đất, ôm bụng mình.

"Ta tự hỏi ngươi có gì thú vị mà lại khiến cho Take-chan quan tâm đến vậy...

" anh nắm tóc Senju kéo lên gần mặt mình, thì thầm vào tai cậu "Senju Valefar Akashi?"

Đồng tử Senju co rút khi nghe anh nói 'Hắn biết thân phận của mình?!!' "Chà...

Ngạc nhiên lắm sao?

Ta cũng khá ngạc nhiên khi biết chuyện này đấy...

Em trai đáng yêu của ta đã cưu mang một con chuột trắng nhà Akashi.

Nếu để Master biết thì Take-chan sẽ phải chịu hình phạt gì đây?"

Kiyoshi lạnh lẽo nói.

Senju không thể làm gì ngoài việc trừng mắt nhìn anh "Ha...

Rơi vào tình cảnh thế này mà vẫn kiêu ngạo như vậy, không hổ là Akashi" nói xong Kiyoshi đập mạnh đầu Senju xuống đất "Ặc" Senju đau đớn nghiến răng.

Kiyoshi không quan tâm mà tiếp tục làm vậy tới khi đầu cậu ta nứt ra và chảy máu "Này này, anh làm hơi quá rồi đó Kiyoshi.

Nếu như...

" lời còn chưa dứt, ánh mắt Shun hiện ra tia sợ hãi nhìn về một hướng Nhận thấy điều khác thường, Kiyoshi thả đầu Senju ra, nhìn người đang đứng trước mặt mình "Anh nghĩ anh đang làm gì vậy hả Kiyoshinii-sama~~?"

Takemichi không biết từ khi nào đã xuất hiện đứng trước mặt Kiyoshi Khuôn mặt em hiện rõ sự tức giận, sát khí tỏa ra xung quanh khiến người khác phải ngộp thở.

"Anh chỉ đang dạy dỗ lại món đồ chơi của em mà thôi Take-chan" Kiyoshi đứng dậy, tháo găng tay dính máu vứt sang một bên "Có vẻ như em đã nuôn chiều nó quá rồi nhỉ?"

"Cũng chẳng phải việc của anh đâu!!"

Takemichi trừng mắt nhìn Kiyoshi "Takenii-sama, chuyện này, em chỉ..."

Shun định lên tiếng biện minh "Im lặng Shun" Takemichi liếc mắt nhìn Shun Shun nhìn thấy ánh mắt đó thì không dám nói thêm gì.

Cậu chưa bao giờ thấy Takemichi nhìn mình bằng ánh mắt đó, thật đáng sợ.

Takemichi dời ánh nhìn xuống dưới chân Kiyoshi.

Senju nằm gục dưới đất với cơ thể chi chít vết thương.

Mái tóc dính đầy cát bụi và bị bết lại do mồ hôi và máu.

Bộ đồ cậu mặc giờ chẳng còn nhìn ra là màu gì.

Trong thảm thương hết sức.

"Nếu không còn việc gì nữa thì em xin mang đồ chơi của mình đi" em vừa dứt lời thì Akkun và Makoto chạy tới với chiếc cán cứu thương và mang Senju đi "Anh sẽ quyết định hình phạt cho em sau" Takemichi liếc nhìn Shun một cái rồi rời đi.
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Bão 5/?


Chương 25: Vô nghĩa - Một vị hôn phu nữa?!! /abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lại
*abc*: giao tiếp với hệ thống bằng suy nghĩ___Căn phòng trừng phạt - Căn phòng Congelare___ Senju mở mắt ra và thấy xung quanh mình là một màu trắng xóa.

Cậu chống tay ngồi dậy thì liền cứng người vì vết thương ở cổ tay.

Thành công đứng dậy, Senju đưa tay lên kiểm tra thì thấy cổ tay mình đã được băng bó kĩ lưỡng.

Phần băng gạc trắng có vài chỗ nhuốm đỏ và bị đông lại do nhiệt độ trong căn phòng.

Kiểm tra xong các vết thương của mình, Senju quan sát xung quanh.

Cậu không biết mình đang ở đâu và cảm thấy hơi hoang mang khi lại xuất hiện ở đây.

Bỗng dưng một bàn tay chạm vào vai Senju làm cậu giật mình xoay người, lùi mấy bước "Đừng cảnh giác như vậy chứ" Takemichi mặc trên mình áo choàng lông cáo đen nhìn Senju "Ta...

Takemichi!!!"

"Ngạc nhiên khi tôi ở đây lắm sao?"

"Không...

Chỉ à cậu làm tôi giật mình mà thôi" Senju hơi đỏ mặt nói "Được rồi, ngồi xuống đi" Takemichi ngồi dựa vào bức tường.

Senju thấy vậy cũng ngòi xuống cạnh em "Cậu đang tức giận sao?"

Senju e dè hỏi "Có một chút" "Tại vì tôi định bỏ trốn sao?"

"Không, tôi biết đó là cái bẫy do Shun đặt ra mà" Senju có hơi ngạc nhiên khi nghe điều đó "Không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu, cho dù tôi có yêu thương và cưng chiều Shun thế nào đi chăng nữa thì cũng không có nghĩa là tôi sẽ không nghi ngờ thằng bé.

Chưa kể...

Lần này thằng bé đã vượt quá giới hạn rồi" 'Mình đã lường trước chuyện này sẽ xảy ra nhưng không ngờ là Shun sẽ mở cửa chuồng nuôi.

Nhưng trong cái rủi cũng có cái may' "Cậu nghi ngờ cả em trai của mình luôn sao?"

"Cũng chỉ là em họ mà thôi" Takemichi trầm giọng xuống "Bởi vì tôi có chút khác biệt với mọi người nên có lẽ cậu đã quên.

Senju à, nơi này là Hanagaki""Trong lãnh địa này, trong dinh thự này, trong trang viên này...

Luật lệ, nguyên tắc, đạo lý, nhân tính tất cả đều vô nghĩa...

Nếu cậu sinh ra trong gia tộc này với một trái tim mềm yếu thì một giây sau cậu sẽ chết dưới lưỡi dao của em mình.

Nếu cậu không có sức mạnh, cậu sẽ bị chà đạp và đánh đập bởi những kẻ cậu gọi là gia đình.

Nêu cậu không có trí tuệ, cậu sẽ bị ném ra chiến trường mặc sống chết.

Nếu cậu sinh ra mà lại có một đặc điểm bất thường, cậu sẽ bị ghẻ lạnh và bị cho là sự xui xẻo.

Nếu cậu trở thành một con Búp Bê...

Thì cậu càng phải cẩn thận hơn khi không thể nào biết được những người anh chị em mà mình yêu thương khi nào sẽ hạ độc vào ly trà của mình, khi nào sẽ đâm sau lưng mình, khi nào sẽ dồn mình vào bước đường cùng vì cái ghế gia chủ..."

"Vậy cậu có thể tin tưởng ai chứ, Takemichi?"

Senju bất giác gối đầu lên đùi em "Chẳng biết nữa, nhưng hiện tại tôi cũng có thể tin tưởng cậu mà" Takemichi đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc của Senju Senju không trả lời.Cả không gian chìm trong tĩnh lặng, Takemichi cảm thấy có điều không đúng, lên tiếng hỏi:"Có chuyện gì sao?"

"Hắn ta đã biết rồi""Ai cơ?"

"Kiyoshi, hắn ta đã biết tôi là Senju Valefar Akashi" Takemichi thoáng chống cứng đờ"Hắn sẽ nói cho Master của cậu biết...

Và nếu tôi rời khỏi đây, cậu sẽ ra sao Takemichi?" giọng nói có vài phần run rẩy, Senju úp mặt vào bụng em như muốn tránh đi ánh nhìn của em"Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu Senju""Sao cậu có thể biết chắc điều đó chứ?"

"Vì Master rất yêu thương tôi" Không gian lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, Takemichi thầm thở dài.

Senju ngước nhìn lên một chút, khẽ thì thầm: "Cậu có thể hát ru cho tôi nghe được không?"

Takemichi nghe được điều đó thì phì cười Em cuối người xuống hôn nhẹ lên trán Senju, giả vờ không nhìn thấy tai cậu đỏ lên. { Nếu tôi nhìn thấy ngày hôm đó
あの日の私が見てたら Bạn nghĩ sao
なんて思うかな Bây giờ bạn có hối hận không, hay ...
今は後悔してないかな それとも...

Ai đó tìm thấy hạnh phúc dễ dàng và cười
誰かが手軽な幸せ見つけて笑ってる Tôi không khao khát nó
憧れてるわけじゃないけど nhớ
思い出す Đổi lấy sự lãng mạn
恋愛と引き換えに Tôi không thể bỏ nó bây giờ
今を手放せないけど Đôi khi tôi cũng muốn có cảm giác đó
ときどきあの気持ちも欲しくなる Hazakura tô màu nhẹ nhàng
葉桜そっと色づいて Hoa rơi
花が舞い落ちる Đó là phong cảnh mà bạn nhìn thấy nhiều lần.
何度目に見る風景だろう 今まで "Bạn không sao cả"
「君は一人で大丈夫」 Ngay cả bây giờ từ đó
今もあの言葉 Ngay cả bây giờ tôi đã quen với cuộc sống này
この暮らしに慣れた今でも Lặp lại một mình
繰り返す 一人きり Bị đồng hồ đeo đuổi mỗi ngày
毎日 時計に追われて Chạy lên cầu thang
階段駆け上がる Mặc nó một cách vụng về và nghiêm túc
不器用な真面目 身につけて Tôi đã cẩn thận
気を張ってた Sống trung thực
正直に生きてきて Bạn đã nhận được gì
何を手にできたかな Đôi khi nước mắt trào ra
ときどきふと涙がこみあげる Mỗi khi hazakura bị phân tán
葉桜さいて散るたびに Ngực tôi bắt đầu ồn ào
胸が騒ぎだす Nhìn lại con đường bạn đã chọn
選んだ道はよかったのか 振り返る Vẫn còn đó con đường rợp bóng cây mà anh đã cùng em bước đi
君と歩いた並木道 今もあるけれど Đi xa từ biệt
さよならから遠く離れて 歩いてる Hazakura tô màu nhẹ nhàng
葉桜そっと色づいて Hoa rơi
花が舞い落ちる Đó là phong cảnh mà bạn nhìn thấy nhiều lần.
何度目に見る風景だろう 今まで "Bạn không sao cả"
「君は一人で大丈夫」 Ngay cả bây giờ từ đó
今もあの言葉 Ngay cả bây giờ tôi đã quen với cuộc sống này
この暮らしに慣れた今でも lặp lại
繰り返す Tôi không thể quay lại nhưng không sao
戻れないけど いい Tôi sẽ không quay lại, nhưng không sao cả
戻らないけど いい } Tiếng hát nhẹ nhàng vang vọng khắp căn phòng lạnh lẽo, Senju im lặng lắng nghe.

Cảm giác ấm áp trên lòng bàn tay kia không hề mất đi vì sự lãnh giá của căn phòng này.

'Một khi sinh ra ở nơi không khác gì địa ngục như thế này...

Khó có ai giữ bản thân mình thuần khiết và minh mẫn...

Nhưng em không hề giống với những kẻ đó có đúng không Takemichi?' Bài hát cứ tiếp tục được cất lên cho tới khi Takemichi nghe thấy tiếng thở đều đều của Senju.

Em nở một nụ cười bán nguyệt, nghe tiếng Kuro thông báo *Meo~ Hảo cảm hiện tại của nam chính Senju Valefar Akashi là 79%* *Kí chủ quả nhiên uy vũ, cố gắng thêm một chút nữa là nam chính yêu ngài luôn rồi meo~* Kuro xuất hiện trước mặt em *Ngươi có nhầm lẫn gì không vậy Kuro?

Ta đã đối với hắn thế này rồi mà hắn vẫn chưa yêu ta sao?* Takemichi đưa tay bóp cổ Kuro *Kí chủ à, ngài đừng nên vội vàng.

Suy cho cùng nam chính cũng đã hoàn toàn gỡ bỏ phòng bị đối với ngài rồi mà.

Ngài chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi bởi vì...

Trái tim của kẻ bị tổn thương là thứ khó tiếp cận nhất nhưng trái tim của người thiếu tình thương lại là thứ mềm yếu nhất!!!* *Trái tim của nam chính Senju đã bị tổn thương rất nhiều nên cậu ta mới dựng nên một rào cản khiến người khác khó có thể lại gần nhưng một khi đã vượt qua rào cản đó thì một hành động nhỏ nhoi cũng có thể trở thành tình yêu* *Coi như ngươi thuyết phục được ta rồi đi* Kuro nghe vậy thì thở phào.

Takemichi thả Kuro ra *Kí chủ à, dù cơ thể này chỉ được tái tạo từ ma thuật nhưng ý thức và cái tôi vẫn ở thế giới này nên tôi vẫn cảm nhận được sự đau đớn đấy.

Ngài có tức giận thì cũng nên nhẹ nhàng một chút chứ?* Kuro đưa chân trước lên xoa xoa cái cổ đầy lông của mình Takemichi không trả lời.

Em hôn nhẹ lên trán Senju, đặt cậu ấy nằm xuống rồi rời đi.

Đóng cửa căn phòng Congelare, Takemichi quay sang thì thấy Aki - người hầu riêng của Shun đang đi tới.

"Tam Thiếu gia" Aki cúi đầu chào em "Aki, Shun không ăn sao?"

Takemichi liếc nhìn khay đồ ăn trên tay Aki "Vâng ạ" "Haizzz...

Ta đã nghĩ việc bị phạt sẽ giúp thằng bé hiểu ra mình sai ở đâu nhưng có vẻ là không rồi" "Không phải đâu ạ, Shun-sama chỉ là đang có chút bực bội mà thôi" Aki lên tiếng biện minh cho Shun "Ta biết rồi.

Lần sau đưa thức ăn, ngươi nhớ nhắn với Shun rằng |Ta rất ghét kẻ bỏ mứa thức ăn đấy| " "Vâng ạ" Takemichi mỉm cười rồi rời đi ___Phòng của Takemichi___ Takemichi mệt mỏi nằm dài trên giường.

Kakucho đứng trước giường nhắc nhở: "Ngài nên thay đồ rồi hẵng ngủ chứ Take-sama?"

"Ta mặc thế này ngủ cũng có sao đâu Kaku-chan.

Mà nếu ngươi cảm thấy mệt thì vẫn có thể nghỉ mà" Takemichi lười biếng trả lời "Mặc như vậy ngủ sẽ khiến ngài cảm thấy mệt mỏi hơn khi thức dậy đấy ạ" "Mà tôi chỉ bị choáng một chút mà thôi Take-sama.

Hơn nữa nếu tôi nghỉ rồi thì đám kia sẽ chiều hư ngài đấy" Kakucho vừa nói vừa liếc nhìn sang đám Akkun Nghe Kakucho nói, chúng liền chột dạ.

Khi nãy Takemichi vừa nằm lên giường, bốn nhân thú đã nhanh chóng làm việc.

Makoto kéo màn cửa, Takuya và Akkun chuẩn bị chỗ ngủ cho Kisaki và Hanma để chúng không làm phiền em, Yamagishi lấy tinh dầu hoa oải hương em thích chuẩn bị cho vào đèn xông tinh dầu mà em vừa làm mấy ngày trước.

"Nếu tôi không có ở đây thì ngay bây giờ ngài đã ngủ với bộ dạng xộc xệch luôn rồi" "Rồi rồi" Takemichi đứng dậy, em tiến tới phòng thay đồ định thay bộ đồ ngủ mới thì /Cốc cốc cốc/ tiếng gõ cửa vang lên "Kaku-chan ra mở cửa đi" "Vâng ạ" Kakucho bước tới mở cửa "Buổi chiều tốt lành Kakucho" Lina đứng bên ngoài cúi chào "Buổi chiều tốt lành Lina" Kakucho lịch sự chào lại.

Hắn nghiêng người sang một bên để Lina vào phòng "Thưa Tam Thiếu gia, Master đã trở về rồi.

Ngài ấy hiện tại đang ở cửa chính ạ" Lina cúi đầu nói "Ồhh!!

Vậy à?"

Takemichi nở nụ cười bán nguyệt "Kisaki, Hanma" nghe tiếng Takemichi gọi, chúng liền rời khỏi giường, nhảy lên vai em "Đi thôi nhỉ" Takemichi dẫn đầu đi trước, theo sau là Kakucho và nhóm Akkun ___Cửa chính dinh thự___ Master mặc bộ trang phục tây âu màu đen, chiếc áo choàng cùng màu với họa tiết màu xanh bên trong.

(Ảnh minh họa) Ngài đang phân phó vài việc cho người hầu thì nghe thấy tiếng bước chân từ trên cầu thang.

Ngài ngước lên, nhìn thấy Takemichi đang đi xuống, mỉm cười nhìn ngài "Con hi vọng rằng cuộc đàm phán đã thành công" "Vượt ngoài mong đợi của ta, Gia chủ Akashi thoải mái đồng ý hôn ước này trong khi không cần phải thuyết phục gì nhiều" trong góc khuất của cầu thang, có môt kẻ đang tức giận nghiến chặt răng "Vậy sao ạ?

Nó quả là một tin vui" Takemichi đứng trước mặt Master mỉm cười "Mà con sẽ có thêm một vị hôn phu nữa Take-chan" "Vâng ạ?" nụ cười trên mặt Takemichi ngưng động vài giây.

Kẻ đang trốn kia có phần ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình "Ngài đã về rồi sao Master?" kẻ nãy giờ đang quan sát không ai khác chính là Kiyoshi Anh chậm rãi bước xuống, khuôn mặt vẫn lạnh lừng như ngày nào nhưng đáy mắt lại không kiềm được sự tức giận "Con đã về rồi à Kiyoshi.

Rất tốt, với tư cách là "Lucifer" biết con sẽ dễ dàng chấp nhận chuyện này mà" Master tỏ vẻ hài lòng nhìn về hướng Kiyoshi "Mà ta đang nói đến đâu nhỉ?

Phải rồi, Takemichi có thêm một vị hôn phu nữa" "Con nhớ trước khi đi ngài có nói Take-chan sẽ chỉ có một vị hôn phu thôi mà, kẻ còn lại chui từ đâu ra vậy ạ?"

"Ban đầu đúng là ta chỉ định hứa hôn Take-chan với Tam Thiếu gia nhà Akashi mà thôi nhưng đám Trưởng lão lại đòi thêm Nhị Thiếu gia vào với lí do là cuộc chiến này đã diễn ra quá lâu, nếu chỉ đơn giản kết thúc nó với một hôn ước như vậy thì sẽ không được lâu bền" "Nên họ đã thêm Nhị Thiếu gia vào dù cho biết rằng việc có hôn ước với con không khác gì trở con tin cho nhà Hanagaki sao?"

Takemichi vẫn mỉm cười mặc dù nụ cười trên mặt có phần cứng đờ "Đúng vậy.

Hôn ước và Hòa ước đã được thiết lập.

Và hai bên đã quyết định, mùa xuân hai năm sau các con sẽ chính thức gặp mặt" Takemichi vẫn mỉm cười không đáp.

Bên cạnh em, Kiyoshi đã tức tới mức biểu cảm lạnh lùng trên mặt sắp không giữ nổi.

Trên vai em, Kisaki và Hanma trợn mắt không nói nên lời.

Còn đằng sau, Kakucho cuối gầm mặt xuống, hai tay chắp sau lưng đã nắm chặt tới mức rỉ máu.

Nhóm Akkun run rẩy khi vừa nghe tin.

"Nếu không còn gì nữa thì các con cũng nên giải tán đi, ta sẽ trở về phòng mình" Master nói xong liền rời đi Tiếng bước chân từ đầu cầu thang nhỏ dần rồi mất hẳn.

Lúc này đây, nụ cười trên gương mặt Takemichi mới biến mất.

Em nhìn sang Kiyoshi bên cạnh mình không nói lời nào, xoay người rời đi.

Kakucho và nhóm nhân thú thấy vậy cũng đi theo sau.

Trở về phòng mình, Takemichi đặt Kisaki và Hanma xuống, chạy thẳng vào phòng thay đồ.

Khi bước ra, em đã mặc trên mình bộ áo ngủ bằng lụa.

Em nhìn mặt thú cưng và hầu cận của mình nhăn nhó kiềm nén như sắp bùng nổ tới nơi "Ta cho phép các ngươi tự do phát ngôn" lời vừa dứt, Kakucho đã là người mở màn đầu tiên "Thưa Take-sama, chuyện này đúng là ngớ ngẩn mà!!!

Cái đám Trưởng lão đó chẳng xem trọng Hòa ước tới vậy đâu, đám cáo già đó chỉ muốn tìm chỗ ném tên Nhị Thiếu gia kia đi để Đại Thiếu gia thuận lợi lên làm gia chủ mà thôi!!!"

"Đây là hành động sỉ nhục rõ ràng của Nhà Akashi, tôi tin ràng giờ nếu Master đưa ra tuyên bố sẽ phát động chiến tranh với nhà Akashi thì sẽ chẳng ngạc nhiên gì đâu" Akkun tiếp lời /Bọn chúng đây là đang coi Nhà Hanagaki là cái thùng rác thích ném gì thì ném mà!!!/ Hanma gào lên /Ngài có đủ lí do để từ chối hôn ước ngớ ngẩn này, thưa chủ nhân/ Kisaki trông có vẻ là người bình tĩnh nhất nhưng hành động dùng móng vuốt ghim chặt vào ghế kia đã tố giác hắn ta "Được rồi.

Tất cả im lặng" "Ta biết các ngươi đều đang tức giận nhưng đây là vì lợi ích của gia tộc.

Và trong lời tiên tri đã nói rõ ta sẽ có nhiều hơn một người chồng, nếu ta phản đối hôn ước này cũng có nghĩa là ta đang phản lại lời của Nữ Thần" nhắc tới Nữ Thần, không còn ai dám lên tiếng nữa "Nghĩ theo hướng tích cực, hai vị hôn phu của ta sẽ phải đi ở rể, như vậy thì mọi quyền hạn đều nằm trong tay ta không phải sao?"

Takemichi nở một nụ cười gượng gạo
_________________________________________Mình đã biết điểm rồi mọi người ạ...

Đứng thứ 27 trong lớp, có tệ không cơ chứ?!!!

Không có bất cứ điểm nào dưới trung bình, có vài điểm lại sát nút làm mình không biết có nên thấy may không đây?

Mà mình muốn thông báo bão chap sắp kết thúc rồi, sau khi hét bão mình có lẽ sẽ lặng một thời gian nếu không nghĩ ra ý tưởng mới.

Vậy nha.

Yêu mọi người❤❤❤❤

Nguồn: Pinterest
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Bão 6/?


Chương 26: Tò mò - Trốn thoát/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lại
*abc*: giao tiếp với hệ thống bằng suy nghĩ
Cảnh báo: chương này có H nhẹ, ai không muốn dọc xin mời lướt qua\Buổi tối\ Takemichi thức dậy, em nhẹ nhàng bước xuống giường.

Takemichi nhìn qua chiếc giường nhỏ của Kisaki và Hanma xem chúng có bị đánh thức không.

Thấy chúng vẫn ngủ say, Takemichi rời khỏi phòng mình, hướng tới phòng của Master.

Bước vào phòng, em nhìn người đàn ông hơn 80 tuổi đang ngồi ở bàn làm việc.

Takemichi thở dài nói: "Haizzz...

Master ngài chỉ mới vừa trở về thôi mà, con nghĩ ngài nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi" "Có rất nhiều công việc ta phải xử lí Take-chan.

Khi ta tới Lãnh địa Akashi, bác cả của con lại gây chuyện rồi đấy" "Thì ngay từ đầu Master nên tống cổ bác ây ra biên cương mới đúng" "Chứ nếu cứ phải giải quyết đống rắc rối mà người bác ngu ngốc của con gây ra ngài sẽ già thêm cả chục tuổi đấy Master" Takemichi thẳng thừng nói xấu người bác của mình"Haizzz...

Được rồi, ta đoán con tới đây là vì chuyện hôn ước của mình nhỉ?"

Master đặt đống giấy tờ qua một bên "Đúng vậy ạ, con khá tò mò muốn biết mặt mũi vị hôn phu của mình mà thôi" em ngồi xuống ghế, tự nhiên rót cho mình một tách trà "Chỉ vậy thôi sao?!"

Master có phần hơi ngạc nhiên khi em chỉ muốn biết có vậy "Đúng ạ, chứ con còn có thể tò mò chuyện gì nữa cơ chứ?"

"Về những tin đồn về Nhị Thiếu gia Akashi?"

"Chuyện đó sao?"

Takemichi đưa tay lấy một miền bánh "Con cũng chẳng để tâm tới chuyện đó mấy.

Dù sao thì...

Trong cả ngàn tin đồn về cậu ta thì có một tin đồn là đúng nhỉ?" em liếc mắt quan sát biểu cảm của Master "Ừm, có một tin đồn là đúng.

Nhị thiếu gia Akashi sinh ra với vết sẹo ở hai bên khóe môi" "|Nó hình kim cương tượng trưng cho phước lành của Nữ thần Igiri nhưng những kẻ không biết điều đã lợi dụng việc đó và dựng nên những câu chuyện ngớ ngẩn| đó là lời mà Gia chủ Akashi đã nói khi ta hỏi về những tin đồn" "Vết sẹo kim cương sao?

Vậy...

Nó hẳn là rất đẹp nhỉ?"

Takemichi mỉm cười nói "Ta chưa được nhìn thấy tận mắt nhưng hình như nó không đẹp lắm" Master vuốt cằm nói "Vậy cũng không sao, nó vẫn là một thứ độc nhất mà" em mỉm cười híp mắt nói "Mà đường tắt được chuẩn bị tới đâu rồi?"

Master lên tiếng đổi chủ đề "Đã chuẩn bị xong hết rồi ạ.

Hôm nay Shun có thả mấy con rết ra nên chắc có chúng sẽ khiến chúng ta mất ngủ" "Ta hiểu rồi" Master gật đầu một cái rồi tiếp tục làm việc "Master mà cứ như vậy thì quần thâm trên mắt ngài sẽ đậm thêm đấy, như vậy thì không đẹp chút nào đâu" "Thật sự không đẹp à?"

Master nhếch một bên lông mày hỏi "Ưm...

Không, dù quần thâm có đậm thêm thì ngài vẫn là một trong những "Đại Mĩ Nhân" của lục địa này" và đó không phải câu nịnh nọt 'Trên lục địa này, con người có ma thuật càng mạnh thì tuổi thọ càng dài và nếu đủ mạnh thì có thể đạt dược hiệu quả trẻ mãi không già.

Master là một trong số ít người trên lục địa này làm được điều đó' 'Hiện tại Master đã hơn 80 tuổi rồi nhưng trông như chỉ mới 20 tuổi.

Vì thường xuyên tập luyện cùng nguồn ma lực dồi dào, Master khỏe mạnh chẳng khác gì ngoại hình của mình.

Và đó cũng là lí do tại sao mà những tiểu thư trẻ liều mạng tiếp cận ngài ấy' Takemichi nói xong câu đó liền bỏ chạy.

Master đang tính la rầy em cũng không kịp " "Đại Mĩ Nhân" sao?

Ta chẳng còn như cái danh đó nữa rồi" Master than một câu rôi tiếp tục làm việc Trở về phòng mình, Takemichi dựa lưng vào cửa.

Tiếng thông báo của Kuro vang lên trong đầu em: *Meo~~ Chúc mừng kí chủ đã nhận được gợi ý thứ hai cho nhiệm vụ ẩn: "Đại Mĩ Nhân" danh xưng một thời của em* *Gợi ý mới!

Mà nó vô dụng y như cái gợi y trước vậy* Takemichi mắt cá chết nói *Meo!!

Kí chủ sao ngài nỡ nói vậy chứ...* Bỏ qua tiếng Kuro lải nhải trong đầu, Takemichi đến bên cửa sổ nhìn bầu trời âm u kia rồi lại nhìn về phía xa của khu rừng "3...2...1" Tiếng cảnh báo xâm nhập vang lên khắp dinh thự đánh thức tất cả mọi người.

Những con Búp Bê bình thường ngó lơ cũng phải thức dậy vì âm thanh này rất lớn.

"Có kẻ đột nhập!!!"

"Tất cả tỉnh dậy!!!

Mau tập trung lại bên ngoài" "Nhanh chóng tìm kẻ đột nhập" "Có mấy con chuột nhát không biết điều rồi" Master khoanh tay, tỏ vẻ khó chịu.

"Ngay lập tức mang đám chuột nhát đó tới đây cho ta!!!" ngài phất tay ra lệnh cho đám binh lính "Oáppppp~~ Kẻ nào lại dám phá hỏng giấc ngủ của ta vậy?"

Neori mơ màng đứng nhìn bên ngoài từ cánh cửa sổ, đôi mắt hiện rõ sự tức giận "Ahahaha!!!

Vừa hay đang chán, kẻ đầu tiên bị bắt sẽ trở thành đồ chơi mới của ta" Saori cười lớn chạy ra khỏi phòng với cây roi da của mình /Oáppppp...

Kẻ nào nửa đêm nửa hôm bày trò vậy?!!!/ Hanma bất mãn lên tiếng /Không cần biết nhưng anh sẽ cắn nát cổ chúng/ Kisaki tức giận nói "Binh tĩnh đi nào các ngươi" Takemichi xoay người lại nói Em khoác trên mình chiếc áo choàng giữ ấm, đặt Kisaki và Hanma lên vai rồi ra khỏi phòng.

Trước cửa phòng em có hai người lính đang chạy đi tập hợp.

Takemichi cười nhẹ hỏi: "Có vụ náo loạn gì vậy?" hai người lính nhìn thấy em, đỏ mặt trả lời "Thưa Tam Thiếu gia, có kẻ đột nhập vào trang viên ạ" "Vậy sao?

Ta nên đi tìm anh chị của mình thôi, không thể để họ chiếm hết thú vui được" "Mà cảm ơn các ngươi đã nói cho ta biết nhé" em nở nụ cười bán nguyệt "Đó...

ĐÓ LÀ BỔN PHẬN CỦA CHÚNG TÔI Ạ!!!" hai người lính nói xong liền chạy đi mất /Blẹ!!!

Cái đám dó dúng là bị biến thái mà/ Kisaki thè lưỡi nói /Hahahah!!

Nhưng nó có nghĩa là chủ nhân của chúng ta rất quyến rũ không phải sao~~?/ Hanma cười khanh khách.

Takemichi không nói gì, em vỗ nhẹ lên đầu của Kisaki và Hanma rồi bước đi.

Trên đường đi, chúng bỗng cảm thấy buồn ngủ.

Mí mắt cứ nặng dần và rồi chúng dã ngủ lúc nào không hay.

Takemichi nghe tiếng thở đều trên vai mình, mỉm cười.

Em bước từng bước xuống cầu thang bằng đá.

Mở cửa phòng Senju, cậu ta đã đợi sẵn ở cửa, nhìn em.

Takemichi mỉm cười, nắm lấy sợi xích cổ của cậu ta, nói: "Tới lúc đi rồi Senju" Senju gật đầu một cái rồi nhìn lên vai em "Bọn chúng?!"

"Đừng lo, chúng chỉ đang ngủ thôi" Bước từng bước vội vàng trên hành lang, Takemichi không cảm thấy lo sợ kế hoạch bị phát hiện, em đang sợ hắn ta tới đây.

Hai người lính từ đằng sau chạy tới hỏi: "Tam Thiếu gia, sao ngài lại ở đây?!!" người lính 1 "Ngài không nên mang đồ chơi của mình ra ngoài vào lúc này đâu ạ.

Bây giờ có hơi loạn..." người lính 2 đang nói thì bị cắt ngang "Suỵt..."

Takemichi đưa tay lên miệng ra dấu im lặng "Ta biết chứ.

Ta vừa nghĩ ra một trò chơi khá thú vị nên các ngươi hãy im lặng nhé, chứ ta không muốn bị anh chị của mình phá đâu" em mỉm cười ngọt ngào "A...

Vâng..

Vâng ạ" hai người lính đơ đẩn nói "Anh chị em của ta đang ở đâu vậy?"

"Thiếu gia và tiểu thư đang tập trung ở trước cửa chính ạ" người lính 2 trả lời "Vậy à, mà Master nói khi tìm được kẻ đột nhập thì sẽ mang tới đâu?"

"Ở hành lang phía tây ạ, ở đó có tượng điêu khắc" "Cảm ơn, các ngươi vất vả rồi" Takemichi cười nhẹ, xoay người rời đi "Có vẻ như bọn họ không tỉnh táo lắm khi gặp ngươi nhỉ?"

Senju hơi ngước nhìn lại "Là người bình thường phản ứng như vậy mới đúng đấy" Takemichi vừa đi vừa trả lời Hai người cứ đi tiếp rồi dừng lại ở một hành lang vắng vẻ.

Senju thắc mắc: "Ở đây không có binh lính sao?"

"Hành lang này dẫn tới dẫn tới đường cống ngầm bên dưới trang viên, bình thường chỉ có hai ba tên lính tới đây kiểm tra thôi" Takemichi vừa nói vừa nhìn bức tường trước mặt mình Em đưa tay chạm lên bức tường, rờ một chút rồi nhấn mạnh.

Một cây kim xuất hiện trên bức tường đâm thẳng vào lòng bàn tay em.

Em rút tay lại, nhịp chân ba lần.

Bức tường từ từ tách sang hai bên "Lúc nửa đêm tới trước bức tường này nhuộm đỏ cây kim rồi nhịp chân ba lần, cánh cửa sẽ mở ra" "Nếu muốn đóng cửa thì phải làm ngược lại" Takemichi chậm chậm giải thích mà không để ý thấy cả lòng bàn tay mình đang chảy máu "Tôi không sao đâu" Senju đang định nắm lấy cổ tay em thì khựng lại "Cậu..."

"Vì chỉ có một lối uy nhất nên cậu cứ đi thẳng là được rồi, còn lại thì làm như những gì tôi đã nói với cậu trước đó" Takemichi cắt ngang lời Senju định nói "Ừm" Senju có chút bất đắc dĩ thu tay lại, cậu tiến tới chỗ cánh cửa "Đây sẽ không phải là lần cuối chúng ta gặp nhau đâu Takemichi" Senju đột nhiên xoay người lại, kéo Takemichi về phía mình "Chúng ta nhất định sẽ gặp lại..." hai bàn tay nhỏ từ từ đan xen vào nhau "Vậy nên khi đó, cậu có thể đánh tôi sau" Takemichi đang không hiểu lời Senju nói thì Senju nâng cằm em lên, đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

"Ưm..."

Bị tấn công tấn công bây ngờ làm Takemichi không kịp phản kháng.

Nhân lúc em đang ngơ ngác, Senju đưa lưỡi vào khấy đảo cả khuôn miệng nhỏ bé của em.

Đến cả chiếc lưỡi nhỏ cũng bị bắt lấy, bị ép đáp lại.

1 phút...

2 phút...

3 phút...

4 phút...

Khi sắp hết hơi, Takemichi không nhịn được đánh mạnh vào vai Senju.

Senju tiếc nuối thả ra.

"Ha...

Ha...

Ha..."

được giải thoát, Takemichi kiệt sức dựa vào lòng ngực Senju, ra sức hớp lấy từng ngụm khí lớn "Cậu...

Cậu...dám...

Ha" Senju mỉm cười không nói gì Đợi Takemichi có thể đứng vững, Senju mới nói tiếp: "Vậy nên, Takemichi cậu hãy bình an tới lúc đó nhé" Senju vuốt nhẹ mái tóc của em rồi rời điEm nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, trong lòng nổi lên một cảm xúc khó tả *Meo~~ Hảo cảm hiện tại của Nam chính Senju Valefar Akashi là 90%* tiếng thông báo của Kuro vang lên trong đầu em *Meo~~ Kí chủ à, lần này cảm giác bị mất nụ hôn đầu như thế nào?

Trong không gian, Kuro nhìn thôi cũng đủ biết nó nồng nhiệt thế nào rồi đấy...* Kuro xuất hiện trước mặt em không ngừng nói *Ngươi im đi cho ta!!!* Takemichi tức giận gạt Kuro sang một bên *Mà nó cũng chẳng phải là nụ hôn đầu* *Meo~~ Phải rồi, kí chủ đã từng hôn rất nhiều ở kiếp trước mà nhỉ?* Kuro hơi nghiêng đầu nhớ lại *Cũng chỉ là để tiếp cận mục tiêu ám sát mà thôi* Takemichi rời đi *Mà lúc đó ngài khá là chủ động chứ không có bị động như bây giờ* Kuro lộn ngược người nói.

Takemichi dừng bước "Cảm giác cũng rất lạ nữa" Takemichi khẽ thì thầm *Hửm?

Ngài vừa nói gì vậy kí chủ?* Kuro dí sát mặt em hỏi *Nói ngươi phiền phức quá đấy* Takemichi gạt Kuro sang một bên rồi tiếp tục đi *Meo~ Kí chủ thật nhẫn tâm* Kuro than một câu rồi trở vào trong không gian ___Bên ngoài___ Các binh lính đang ra sức tìm thì một tiếng hét vang lên "ÁHHHHHHH!!!!" mọi người nghe thấy tiếng hét liền chạy tới hướng phát ra Khi tới nơi, họ chỉ thấy một người lính dang ngồi dưới đất với dáng vẻ sợ hãi.

Trước mắt họ, Takemichi cười lạnh nhìn thi thể không còn nguyên vẹn đang nằm trên vũng máu.

Kisaki và Hanma thích thú đi vòng quanh cái xác trên khóe miệng chúng vẫn còn dính chút máu.

Bên cạnh chúng là xác của một con Elder Ferket.

"Ồh!!

Mọi người vừa tới đó sao?"

Takemichi quay qua, tùy ý hỏi như vừa phát hiện họ ở đây "Michi-chan, sao em lại ở đây?"

Neori lên tiếng hỏi "Em chỉ đang chơi một trò chơi nhỏ mà thôi và đồ chơi của em đã thua mất rồi" Takemichi mỉm cười, giọng nói đáng yêu vang lên trong khung cảnh khiến người khác phải rợn người "Vậy à, còn con rết kia chính là thứ gây ra báo động sao?"

Neori nghiêng người nhìn "Em nghĩ là vậy, nhưng để chắc chắn thì vẫn nên kiểm tra lại chỗ bức tượng thì hơn" Takemichi liếc nhìn qua đám binh lính "Vâng ạ" đám lính nghe xong liền rời đi kể cả tên lính hồi nãy ngã trên đất "Nếu không có việc gì nữa thì em đi đây" Takemichi đặt Kisaki và Hanma lên vai, cúi đầu chào anh mình rồi rời đi ___Phòng của Takemichi___

Takemichi đặt Kisaki và Hanma trở lại giường của chúng, khẽ xoa đầu.

'Bây giờ chắc Senju đã đi được khá xa rồi, mình đã cử Takuya bí mật đi theo bảo vệ vì cậu ta là người nghe lời nhất.

Sau khi xong việc mình chỉ cần sử dụng [Oblivion] và [Substitute] là được' Đột nhiên một áp lực đè nặng lên người Takemichi làm em khuỵu xuống, cả Kisaki và Hanma cũng bị ảnh hưởng theo.

Từ trong bóng tối, Kiyoshi bước ra, trên gương mặt lạnh lùng có chút gì đó khác thường.

Anh vung tay một cái, áp lực trong căn phòng giải bớt nhưng Kisaki và Hanma lại bất tỉnh.

Takemichi lo lắng, định kiểm tra cho chúng "Không cần lo, hai con thằng lằn đó chỉ bất tỉnh mà thôi" Kiyoshi không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Takemichi, anh ta cúi xuống nhìn em "Anh thấy bên ngoài đang ồn ào bàn tán về việc em đem đồ chơi của mình làm thức ăn cho thú cưng" "Vậy sao?

Chuyện đó quan trọng lắm à?"

Takemichi ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh "Senju Valefar Akashi.

Em giấu hắn ở đâu rồi?"

"Ha!

Vậy anh đã biết thân phận thật của Senju" "Gọi tên nhau thân mật như vậy, em chắc mê tên đó lắm nhỉ?"

Kiyoshi bóp chặt cằm em, ánh mắt hiện lên tia giận dữ "Mà cũng đúng thôi, dù sao dó cũng là vị hôn phu của em mà" lực đạo trên tay anh tăng mạnh như muốn bóp nát cằm em vậy nhưng khuôn mặt em vẫn bĩnh tĩnh không chút giao động "Nếu không...

Thì để anh đoán thử xem" "Ngay lúc này, nơi duy nhất mà anh không nghĩ tới chỉ có một mà thôi.

Tổ của Rock Dragon phía đông" em không nói gì, hơi chuyển tầm nhìn tránh đi ánh mắt của anh "Take-chan, em đã lừa được mọi người nhưng không thể lừa được anh đâu" "Anh tin rằng em làm như vậy vì nhiệm vụ mà Master giao cho đúng không" đó không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định "?!"

"Vậy là đúng rồi nhỉ?"

Kiyoshi cười khẩy "Sẽ không nói chuyện này với ai nhưng em cũng phải cho anh thứ gì đó chứ nhỉ?"

"Dù sao nêu chuyện này bị lộ ra bên ngoài thì không hay một chút nào cả" Kiyoshi thì thầm vào tai Takemichi.

Hơi thở ấm nóng phả vào tai làm em rùng mình "Vậy anh muốn gì Kiyoshinii-sama?"

"Điều mà anh luôn muốn khi em nhìn vào mắt anh" "Tch" Takemichi thầm tặc lưỡi "Ha...ha...ha...

Take-chan" Kiyoshi ánh mắt mê mang, lướt nhìn em bên dưới.

Hai bên má em phồng lên vì phải ngậm d**ng v*t to bự của anh.

Takemichi chú tâm dùng miệng thỏa mãn anh, lưỡi nhỏ nhẹ liếm mút quanh quy đầu.

Em vốn không thể nuốt hết nên ngậm được một nửa, một nửa thì dùng tay sục.

Kiyoshi cảm thấy có chút chậm liền nắm lấy tóc em, đâm mạnh vào.

D**ng v*t thô to không đúng với độ tuổi đâm thẳng vào cuốn họng làm em ngẹt thở.

Kiyoshi liên tục ra vào như vậy, tốc độ ngày một mạnh hơn.

"Ưm...

Anh bắn..."

Chất lỏng ấm nóng tanh tưởi tràn ngập trong khoang miệng làm Takemichi buồn nôn muốn nhả ra thì bị Kiyoshi chặn lại "Nuốt hết hoặc chúng ta làm lại từ đầu" Nghe thấy lời đe dọa đó, Takemichi bất lực nuốt hết xuống, còn không quên mở miệng cho Kiyoshi kiểm tra.

Hài lòng nhìn gương mặt vừa bất lực vừa tức giận của Takemichi, Kiyoshi bắn nốt phần còn lại lên mặt em.

"Như vậy chắc đủ thỏa mãn anh rồi nhỉ" Takemichi nhăn mặt nói "Ban dầu thì đúng là như vậy nhưng nhìn gương mặt hiện tại của em làm anh muốn cương tiếp đấy~~" Kiyoshi không ngại ngùng thối ra câu nói dâm dục, đôi mắt đục ngầu ngập trong dục vọng "Vậy nên, hãy lớn nhanh lên đi Take-chan.

Chứ nếu không...

Anh sợ một ngày nào đó sẽ không nhịn được đè em ra mà làm cho tới khi em khóc lóc xin tha đấy"________________________________________Vừa mới tập tành viết H Nếu không hay thì mong mọi người tha lỗi
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Bão 7/7


Chương 27: Bữa Đại Tiệc hoàng tráng - Lần đầu gặp mặt/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lại
*abc*: giao tiếp với hệ thống bằng suy nghĩ\Một năm sau\ ___ Trang viên Black Rose - Thư viện___ Một đứa trẻ 7 tuổi ngồi trên chiếc ghế sofa đôi.

Mái tóc đen mềm có chút bông xù, đôi mắt xanh tựa đại dương nay đã thêm chút tia sáng.

Khuôn mặt phúng phính đáng yêu.

Trên tay đứa trẻ đó là cuốn sách ^Nghệ thuật Tình Dục^.

Cũng trên chiếc ghế sofa đó, một đứa trẻ với mái tóc đen dài qua vai, có chút rối.

Đôi mắt tím nhạt như viên tourmaline tím đã được mài dũa bởi một nghệ nhân.

Trên tay đứa trẻ cầm quyển sách ^Nghệ thuật Tra Tấn^.

Thật là một khung cảnh vừa bình yên vừa đáng yêu.

"Takenii-sama, em có nghe nói là chúng ta sẽ ra mắt giới quý tộc vào năm nay đúng không ạ?"

Shun quăng cuốn sách sang một bên nói "Đúng vậy.

Tại Đại Tiệc Pace Eterna lần này, Master sẽ đích thân hộ tống anh đấy" Takemichi cười cười nói "Hể!!

Chán vậy sao?

Em cũng muốn là người hộ tống Takenii-sama" Shun bỉu môi "Đành chịu thôi.

Lần này Gia chủ Akashi sẽ ra mắt người thừa kế của mình mà trong một dịp đặc biệt như vậy, chứng tỏ giá trị của mình to lớn đến mức nào là một điều cần thiết mà" Takemichi vút ve mái tóc dài của cậu "Cũng đúng nhỉ?

Đối với một đám chuột vô sỉ đi ở rể thì đương nhiên phải cho chúng biết ai là chủ rồi!!"

"Đúng vậy, Shun nhà ta quả nhiên thông minh mà" Takemichi không keo kiệt khen thưởng làm cậu vui vẻ cười tít mắt "Nhìn thấy gương mặt tức giận mà phải nhẫn nhịn của bọn chúng chắc sẽ vui lắm đây.

Nhưng mà...

" "Nếu Takenii-sama không phải kết hôn thì càng vui hơn" Shun thì thầm, vùi mặt mình vào bụng em Dù chỉ là tiếng thì thầm trong miệng nhưng Takemichi vẫn nghe rất rõ ràng.

Em tủm tỉm cười, một tay xoa đầu Shun, một tay cầm sách tiếp tục đọc.

Chiếc xe ngựa màu đen thuần được kéo bởi năm con ngựa giống đen kiêu ngạo chạy trên con đường lát gạch trắng.

Trong xe, Master ngồi đối diện với Takemichi và Shun.

"Một khi bước qua cánh cổng vàng kia các con không được phép hành động khinh suất.

Đặc biệt là con đấy Shun" giọng nói nhẹ nhàng tưởng chừng như là lời nhắc nhở nhưng thực chất là một mệnh lệnh "Vâng ạ" Shun miễn cưỡng trả lời "Thôi nào Shun" Takemichi vương tay xoa đầu cậu "Nếu có kẻ ngốc nào đó làm em không vừa mắt thì cứ chặt hết tay chân để bọn chúng trở thành phế nhân là được rồi" "Vâng ạ" Shun vui vẻ hưởng thụ cái xoa đầu của em Master ngồi đối diện không biết nên làm thế nào.

Một đứa là đứa cháu ngài cưng chiều nhất, một đứa là tên điên đội lốt thiên thần.

Takemichi's POV Đại Tiệc Pace Eterna được tổ chức tại Vùng đất Selina nằm ở trung tâm lục địa Fiume Verde.

Đại Tiệc này được tổ chức nhằm củng cố hòa bình giữa các vương quốc và đồng thời cũng vì lợi ích chung của Ngũ Đại Gia Tộc.

Những người tham gia hội nghị bao gồm quốc vương của các vương quốc, quý tộc cấp cao và Ngũ Đại Gia Tộc -Hanagaki Đen
-Shiba Bạch
-Akashi Lam
-Sano Hoàng
-Terano ĐỏHọ đều tới vì một mục đích "lợi ích và liên minh" End POV ___Phòng nghỉ của Hanagaki - Căn phòng Reincarnazione___ Takemichi khoanh tay nhìn những chiếc xe ngựa đủ màu đang tiến vào khuôn viên.

Em quan sát kĩ chiếc xe màu lam nhạt kia mà cười thầm 'Cũng một năm rồi kể từ lúc đó nhỉ?' 'Hửm?

Đó chẳng phải là...' em nhìn hai chiếc xe màu trắng to lớn vừa chạy vào 'Ồh!!

Thẩm Phán Tà Giáo cũng tới góp vui à?' "Anh đang nhìn gì vậy Takenii-sama?"

Shun không biết từ lúc nào đã đứng cạnh em "Anh chỉ đang tò mò về Thiếu gia nhà Sano mà thôi" Takemichi không có vẻ gì là ngạc nhiên, em dời đường nhìn của mình tới chiếc xe màu vàng ánh kim vừa dừng lại "Em nghe anh Neori nói mấy năm nay chẳng thấy Đại Thiếu gia nhà đó tham dự.

Có tin đồn là tên đó đã từ bỏ vị trí người thừa kế rồi đấy" "Từ bỏ sao?

Nghe khá là thú vị đấy chứ" Takemichi cười mỉm Shun nghe thấy vậy thì lòng ghen tị nổi lên.

Cậu nghe thấy tiếng xì xào đằng sau cánh cửa "Búp Bê của Gia tộc Hanagaki đang ở đây đấy...

" "Thật sao..."

"Cái gia tộc điên khùng đó..."

"Takenii-sama này, anh đói chưa?"

Shun nở nụ cười tinh nghịch "Ừm, anh cũng thấy hơi đói rồi.

Em kêu người mang thức ăn lên đi và đừng quên chỉ tay và chân thôi đấy" em ngồi xuống ghế nói "Vâng ạ~~" cậu tung tăng chạy ra ngoài "Ôi trời là con Búp Bê rác của Hanagaki này, sao lại vứt lung tung vậy?"

"Áhhhh!!!" tiếng hét thất thanh vang lên Bước vào phòng, Shun vui vẻ ngân nga một giai điệu vô danh sau khi trút giận xong.

Cậu chợt nhận ra "A!

Em quên kêu bọn chúng mang đồ ăn lên rồi" "Không sao đâu, cứ ở trong này gọi họ mang lên là được rồi" em lười biếng nói, tay kéo dây chuông 'Trong một năm, Shun đã trưởng thành một chút nhưng cái tính hay ghen đó thì vẫn chưa bỏ được' \Buổi tối\ Bữa Đại Tiệc diễn ra sôi nổi, quốc vương từ các quốc gia nhỏ chạy xung quanh nịnh nọt quốc vương từ các đế quốc trong khi họ nịnh nọt những người đến từ các nhánh của Ngũ Đại Gia Tộc.

"Gia chủ Hanagaki cùng Tam Thiếu gia và Tiểu Thiếu gia đã tới" tiếng thông báo vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong sảnh tiệc Khi vừa bước vào sảnh tiệc, Takemichi đã thu hút ánh nhìn của mọi người.

Vẻ bề ngoài đáng yêu, có phần ngây thơ hoàn toàn ngược lại với dáng vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng của người đàn ông em đang khoát tay nhưng điều đó chỉ càng khiến em thêm nổi bật.

Đôi mắt xanh long lanh khẽ đảo quanh sảnh tiệc như đang tìm kiếm một ai đó.

Từng nơi ánh mắt đó đi qua, cả trai lẫn gái đều phải đỏ mặt.

Đằng sau Takemichi, Shun dù cho đang mỉm cười rất bình thường nhưng trong thâm tâm lại đang lên kế hoạch tra tấn vài tên.

Takemichi nhận ra nhưng không để tâm.

Ánh mắt em dừng lại ở một góc của sảnh tiệc.

Ở nơi đó bị những kẻ xu nịnh vây quanh nhưng em vẫn nhìn rõ dáng người kia.

'Thân hình cao to hơn lứa trẻ cùng tuổi, tóc xanh lai đen, mắt màu vàng đồng.

Đó hẳn là Taiju Devoto Shiba, hắn đẹp trai đúng chuẩn nam chính tiểu thuyết' 'Còn đằng sau...' Takemichi hơi nghiêng người liếc nhìn sang hai cậu bé đằng sau 'Tóc nâu, mắt vàng đồng ngả tối thì chắc là Yuzuha Devoto Shiba.

Bên cạnh thì chắc chắn là Hakkai Devoto Shiba' 'Mình thấy cảm thán trước trí tưởng tượng của tác giả đấy, đến nam phụ như Yuzuha mà cũng đẹp trai như vậy' 'Mà con chồn sương kia cứ chốn sau lưng cậu ta làm mình không nhìn rõ mặt'Takemichi khá có ấn tượng với nhân vật này.

Một người thoạt nhìn cao lớn và hòa đồng nhưng lại nhát gái và xảo quyệt giống như một con chồn sương vậy.

Nghĩ về phần mô tả của Hakkai làm em lơ đãng mà nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Cảm nhận được có người nhìn mình, Hakkai quay sang và chạm mắt với đôi mắt xanh xinh đẹp kia làm cậu ngơ ngẩn.

Nhận ra chính mình thất thố, Takemichi cười xin lỗi dời đường nhìn mà không biết rằng nụ cười của em đã làm cho trái tim ai kia lỡ mất một nhịp.

"Hakkai có chuyện gì vậy?" người con trai đứng bên cạnh thấy em mình kì lạ liền hỏi "Không..

Không...có gì...đâu ạ" Hakkai lắp bắp nói, cậu quay sang tiếp tục chào hỏi các vị khách Yuzuha thấy hơi lạ nhưng em mình đã bảo không sao nên cũng ném chuyện này ra sau đầu rồi tiếp tục chào hỏi.

Bên kia, Takemichi đang mệt mỏi vì một đám bụng phệ cứ liên tục xáp lại gần em rồi khoe khoang về con trai, con gái của mình.

Chuyện Takemichi là một O đã được thông báo cho giới quý tộc vào lễ trưởng thành của em, đám người này đơn giản chỉ là muốn trèo cao mà thôi.

"Một đám khỉ chỉ biết nịnh nọt thì con của các ngươi có khá hơn sao?"

"Vâng?"

"Đi thôi nào Shun.

Anh cần phải đi hít thở một chút chứ không khí ở đây ô nhiễm quá đi mất" Takemichi để lại một câu rồi rời đi.

Shun thấy vậy cũng chạy theo bỏ lại dám người đang còn ngơ ngác không hiểu kia Đến khi hiểu ra thì họ mới biết mình vừa bị sỉ nhục một cách thậm tệ.

Trên tầng kia, có một người lặng lẽ quan sát tất cả.

Người đó mỉm cười vui sướng nhìn theo thân ảnh màu đen vừa rời đi "Lâu rồi không gặp, nụ hôn đầu bé nhỏ của tôi" "Hừ hừ" đứng ngoài ban công, Takemichi bất chợt rùng mình "Anh lạnh sao Takenii-sama?

Chúng ta vào lại bên trong nha" Shun thấy em rung người liền lo lắng "Anh không sao đâu mà Shun.

Nếu vào lại đó thì anh sẽ bị lũ heo kia làm cho ngộp thở mất" Takemichi mỉm cười nói "Đúng vậy.

Lũ heo đó quá kinh tởm đi mà, có một tên còn cố sờ đùi em nữa đấy.

Kinh chết đi được!!"

Shun lè lưỡi tỏ vẻ chán ghét "Mà tí nữa chúng ta cũng phải vào thôi, Master sẽ giới thiệu anh với tất cả mọi người mà" em vén gọn lọn tóc sau tai, nở nụ cười nhạt Bên trong sảnh tiệc, Master một tay cầm ly rượu trái cây, trò chuyện với quốc vương từ các đế quốc.

Bọn họ ra sức nịnh nọt, lấy lòng ngài cho tới khi cảm nhận được một luồng sát khí làm bọn họ câm lặng.

"Ôi chào, lâu quá rồi không gặp Gia chủ Hanagaki.

Mấy con Búp Bê của ngươi vẫn nguyên vẹn đó chứ?"

Một câu nói hết sức châm chọc đến từ người đàn ông mặc một bộ trang phục màu xanh nhạt ôm sát cơ thể.

Khuôn mặt điển trai khiến bao thiếu nữ phải hò hét không thua kém gì gương mặt người đứng đối diện.

"Lâu rồi không gặp Gia chủ Akashi, năm nay ngươi lại mang theo cả đứa con út của mình sao?"

"Ta tưởng ngươi luôn giữ nó ở Akashi cơ mà, sao năm lại mang ra khoe vậy?"

Master không ngần ngại đáp lời Sát khí tỏa ra khắp nơi làm những người đứng gần sợ hãi nhưng họ lại không để ý một điều.

Không khí giữa hai bên hòa hoãn hơn mọi khi.

"Sắp làm thông gia với nhau rồi mà vẫn nói chuyện như sắp lao vào chém giết nhau như vậy" Shun cười khinh nhìn hai gia chủ đang đối chọi "Họ vốn dĩ như thế mà Shun.

Đâu thể nào cứ nói đình chiến là đình chiến được" Takemichi dựa vào tường nghe hết cuộc nói chuyện bên trong "Nếu Gia chủ Akashi đã tới rồi thì cũng đến lúc anh lộ diện rồi" Takemichi nói xong liền đi vào Master đang đối chọi với Gia chủ Akashi, nhìn thấy em bước vào liền đưa mắt ra hiệu, Takemichi nhận lệnh đi tới "Take-chan, con đi đâu nãy giờ vậy?" ngài nở nụ cười dịu dàng làm tất cả mọi người bao gồm cả Gia chủ Akashi phải ngạc nhiên "Con vừa ra ngoài hít thở một chút thôi ạ, làm ngài lo lắng rồi" Takemichi lễ phép trả lời, em quay sang Gia chủ Akashi "Diện kiên ngài, Gia chủ Akashi" em cúi đầu hành lễ xong nở nụ cười xã giao "Đây là?"

"Tôi là Takemichi Asmodeus Hanagaki - Con Búp Bê của Sự Tàn Độc" "Hóa ra là con Búp Bê ưa thích của gia chủ sao?

Quả đúng là xinh đẹp như lời đồn" "Ngài quá khen rồi ạ" "Hừm.

Tất nhiên là phải xinh đẹp rồi, Takemichi chính là Tiểu Vương Tử của Hanagaki cơ mà" lời tuyên bố của ngài khiến mọi người ngỡ ngàng (Vương Tử: con của hoàng tử, cháu của vua) Đúng lúc này, Shun chạy vào nói lớn: "Takenii-sama sao lại không đợi em vậy?"

"Anh xin lỗi Shun, hay giờ chúng ta đi ăn chút gì đó nhé" hai đứa trẻ thản nhiên nói chuyện mà không chú ý tới mọi người.

Sự thản nhiên đó chứng tỏ cho sự nuông chiều trong gia tộc "Hai con cứ đi ăn đi.

Nhớ lát nữa phải về phòng đấy" Master không hề trách cứ mà còn cưng chiều xoa đầu em làm những lời xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên "Đó thấy chưa...

" "Tôi thấy rồi..."

"Năm ngoái hình như Gia chủ Hanagaki dẫn theo người thừa kế cũng không biểu lộ nhiều như thế này đâu" "Đúng đấy, có khi mấy tin đồn kia là sự thật" "Tôi có nghe rồi.

Tin đồn Gia chủ sủng thứ ngược đích có đúng không?"

"Chưa chắc đúng đâu.

Gia chủ Hanagaki lúc nào cũng đi một mình rồi khoảng 5 năm trước đã bắt đầu dẫn Đại thiếu gia đi theo không phải sao?"

"Dẫn theo sau lễ trưởng thành là đang muốn tuyên bố người thừa kế mà.

Gia chủ chắc chỉ đơn giản yêu thương Tam Thiếu gia hơn thôi" "Mà có nên gọi là Tam Thiếu gia không?"

"Gia chủ Hanagaki gọi Tam Thiếu gia là Tiểu Vương Tử mà thì chúng ta cũng nên gọi như thế nhỉ?"

"Đúng vậy, biết đâu Tiểu Vương Tử cảm thấy hài lòng rồi nói tốt cho chúng ta trước mặt Gia Chủ thì sao?"

Tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt trong sảnh tiệc làm em cũng lười quan tâm.

Takemichi sắn một miền bánh cho vào miệng.

Em cắn cắn chiếc nĩa, tự hỏi: 'Tiếng bàn tán đã lớn như vậy rồi mà sao tên đó vẫn chưa tiếp cận mình?' Đang suy nghĩ thì ánh sáng chỗ em ngồi lại bị che khuất bởi một cái bóng to lớn "Tới rồi" "Lần đầu tiên gặp mặt Tam Thiếu gia, tôi là Taiju Devoto Shiba" "Hân hạnh, tôi là Takemichi Asmodeus Hanagaki" Takemichi đặt chiếc nĩa sang một bên, cười xã giao__________________________________________Mình xin kết thúc bão chap tại đâyVà đồng thời cũng muốn thông báo sẽ Drop "Ta vốn dĩ là Yêu Hồ!!!

Chứ chẳng phải là anh hùng" vì mình đã hoàn toàn cạn ý tưởng cho truyện đó và vì nó cũng chỉ là ý tưởng nhất thờiMình dự định sẽ xóa truyện đóNếu có bạn nào không muốn thì bình luận cho mình biếtVà truyện "[ĐN Yokai Watch] Tên tôi là Amano Keita" mình đã nói trên trang có thể sẽ ra mắt trong hè này
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương 28: Thật đau lòng - Câu chuyện từ kiếp trước


/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lại
*abc*: giao tiếp với hệ thống bằng suy nghĩ"Lần đầu tiên gặp mặt Tam Thiếu gia, tôi là Taiju Devoto Shiba" "Hân hạnh, tôi là Takemichi Asmodeus Hanagaki" Takemichi đặt chiếc nĩa sang một bên, cười xã giao Taiju hơi ngơ người trước nụ cười của em nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.

"Tam thiếu gia quả nhiên xinh đẹp như lời đồn vậy" Nghe vậy, Takemichi im lặng một lúc rồi mới đáp lời "Đối với một tạo vật của Selene-sama thì đó quả là một lời khen tầm thường" "Haha" Taiju cười gắng hai tiếng "Xin thứ lỗi cho tôi" nói xong liền bỏ đi 'Quả là một kẻ kiêu ngạo' *Ý ngài là sao meo~~* *Ngươi không thấy sao Kuro?

Cái tên Taiju đó gọi ta là "Tam Thiếu gia" trong khi Master đã tuyên bố rằng ta chính là "Tiểu Vương Tử" nhà Hanagaki* *Nam chính muốn phô trương uy quyền sao meo~~* *Đúng vậy.

Gọi ta là "Tam Thiếu gia" thay vì "Tiểu Vương Tử" ý là đang muốn nói "Ngươi ở nhà Là Vương Tử nhưng ở đây ngươi là Tam Thiếu gia còn ta là Đại Thiếu gia" * *Thế ngài còn chọc tức hắn làm chi meo~~* *Tên Taiju đó nói trắng ra là một bạo quân, hắn đã quen với việc kẻ khác cúi đầu và tuân lệnh hắn nên nếu xuất hiện một người dám phản lại hắn thì ngươi nghĩ hắn sẽ làm gì?* *Đấm vào mặt kẻ đó* Kuro tự tin nói *Thường là vậy* Takemichi bí ẩn nói Em liếc mắt nhìn Taiju đang đứng trong đám heo nịnh bợ.

Nhận ra có người nhìn mình, hắn liền trừng mắt đáp trả lại va vào ánh mắt em.

Takemichi bị phát hiện cũng không có ý định chuyển dời ánh mắt, vẫn nhìn hắn.

Taiju làm như không để ý mà tiếp tục đáp lời.

'Nhàm chán' "Anh thích hắn sao Takenii-sama?"

Shun mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh băng không hề có ý cười "Không hề.

Với những thông tin mấy con mèo của anh thu thập được, anh đã mong hắn sẽ có chút thú vị nhưng..."

"Thất vọng thật đấy" "Vậy ạ?

Em cứ tưởng anh thích hắn chứ" Takemichi không trả lời Kết thúc ngày đầu tiên của Bữa Đại Tiệc, Takemichi lười biếng nằm trên giường.

Shun ngồi bên cạnh hỏi: " Takenii-sama mệt sao?"

"Ừm.

Hiện giờ anh cần ly sữa nóng" "Vâng ạ" Shun nhảy xuống giường, chạy ra ngoài "Nếu lúc nào cũng nghe lời như vậy thì đỡ rồi" Takemichi than một tiếng xong bước xuống giường Em bước ra ngoài ban công, nhìn xuống cái bóng màu trắng đang lén lút đi vào khu vườn "Nhà Akashi thật không biết cách ngụy trang nhưng tôi cần thêm manh mối cho nhiệm vụ nên...

Tôi sẽ giúp ngài lần này" em đưa tay ra [Silent Wind] [Discreet Scent] "Như vậy chắc là ổn rồi" *Kuro, ma lực của ta còn bao nhiêu?* *Vừa đủ để sử dụng ^Observe^ ạ* "Hừm..."

Takemichi chống cằm suy nghĩ "Takenii-sama, em đem sữa về rồi nè" Shun mở cửa chạy vào "Cảm ơn em Shun" Takemichi cười nhẹ, nhận lấy cốc sữa, ngồi lên giường Shun bước tới ngồi cạnh em.

"Takenii-sama, khi nãy em vừa cảm nhận được một nguồn ma lực khác thường phát từ phía khu vườn đấy" "Có kẻ đột nhập sao?"

Takemichi hơi nhướng mày hỏi "Em không rõ nữa, kết giới và đám chó canh không có phản ứng" "Vậy chắc là có vị khách tới trễ thôi, em không cần để tâm đâu" Takemichi một hơi uống hết cốc sữa "Hôm nay anh có hơi mệt, em ngủ ở phòng bên cạnh nhé Shun" "Nhưng em muốn ngủ cùng Takenii-sama" Shun ủ rũ nói "Để ngày mai nhé" Takemichi hôn cái chóc lên má Shun Shun có hơi bất ngờ sau đó thì đỏ mặt, chạy đi "Chúc...anh...ngủ...ngon" *Trêu chọc trẻ nhỏ là không hay đâu kí chủ* *Ngươi cho rằng Shun là trẻ con sao?* *...* *Bỏ đi, giờ thì ta còn việc quan trọng hơn* *Kuro, khởi động ^Observe^* *Đang khởi động* *Trong quá trình sử dụng nếu kí chủ di chuyển khỏi vị trí hiện tại, ^Observe^ sẽ tự động đóng* Một màn hình hiện ra trước mặt Takemichi.

Trên màn hình, một người đàn ông mặc áo choàng trắng đứng trước một cái chòi màu đen dược làm theo kiểu lồng chim.

(Ảnh minh họa) Người đàn ông kia nhìn người đang ngồi đang trong chòi.

Và đó không ai khác chính là Master.

Ngài nhìn người đàn ông kia "Nếu đã tới rồi thì cũng nên ngồi xuống đi Raymond" Raymond Valefar Akashi - Gia chủ nhà Akashi nhìn Master một chút rồi bước vào.

Ông ngồi xuống chiếc ghế đối diện Master và cũng là một trong hai chiếc ghế duy nhất trong chòi.

"Uống tách trà đi, là Teavana Youthberry White Tea" "Ha...

Nhiều năm như vậy rồi, em vẫn nhớ loại trà tôi thích nhỉ?"

"Không phải chỉ có mình ngươi thích loại trà này đâu" "Nếu không thì sao Master như em lại uống trà trắng chứ" Master không trả lời, tiếp tục uống trà "Em gọi tôi ra đây có việc gì?"

Raymond không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề"Theo giao ước thì mùa xuân năm sau mới là lúc hai bên chính thức gặp mặt, ngươi dẫn theo đứa con út của mình là có ý?!"

"Để bọn trẻ gặp nhau sớm một chút cũng tốt mà" ông ta thản nhiên trả lời "Ta không biết ngươi đang tính gì nhưng nếu một trong hai đứa con của ngươi dám làm cho Take-chan buồn thì ta sẽ không ngại tuyên chiến đâu" vừa nói ngài vừa tỏa sát khí dày đặc "Tôi không nghĩ là em cần nghiêm túc như vậy đâu Tamahiko, dù sao cũng chỉ là diễn thôi mà" "Ta có không hề giả vờ quan tâm thằng bé như ngươi với con trai ngươi đâu Raymond.

Từng lời nói, từng cử chỉ của ta đều là thật lòng" "Hahaha!!

Nếu đúng là thật thì ánh mắt ấm áp khi em từng nhìn tôi, những lời yêu thương em từng dành cho tôi, những lần em từng xoa đầu tôi, ôm tôi, an ủi tôi đều là thật lòng sao?!!"

"..."

Master không trả lời, ngài cúi gầm mặt xuống che đi cảm xúc dưới đáy mắt "Tôi đã mong chờ có thể trò chuyện với em như trước đây nhưng có lẽ tôi đã mơ mộng hảo huyền rồi" Gia Chủ Akashi đặt tách trà xuống, chuẩn bị rời đi "Chúng ta sẽ không thể giống như trước đây được đâu Raymond...

Giờ ta là Hoa Hồng Đen, còn ngươi là Hoa Hồng Trắng.

Chúng ta đã được định trước sẽ đối đầu với nhau.

Những gì chúng ta đã trải qua chẳng phải một bông Hồng Đỏ mà là một đóa Tử Đinh Hương và ta không mong nó sẽ kết thúc như một bông Tigon...Vì hiện tại chúng ta cũng như những con chim trong lồng mà thôi" (Chú thích:
-Hoa Hồng Đen nghĩa là cô đơn và lạnh lùng.

-Hoa Hồng Trắng nghĩa là sự tôn kính và tinh khiết
-Hoa Hồng Đỏ nghĩa là tình yêu lãng mạn
-Hoa Tử Đinh Hương nghĩa là sự đau buồn mất mát
-Hoa Tigon nghĩa là sự chia ly tan vỡ trong tình yêu.

Nguồn gốc của hoa Tigon là từ câu chuyện về con gái vị tù trưởng tên là Tigon, kết chuyện cả Tigon và người cô yêu đều chết.

Ý Master muốn nói ở đây là không muốn ai trong cả hai gia tộc phải hy sinh và cũng khẳng định rằng cả ngài và Raymond đều sẽ chết nếu tiếp tục tình yêu này) "Haha...

Vậy à?

Nếu đó là điều em muốn thì tôi sẽ chấp nhận...

Và đối với tôi em vẫn luôn là bông hoa Xuyên Tuyết đẹp đẽ nhất" Nói xong, ông rời đi bỏ lại Master ở đó. (Chú thích: Hoa Xuyên Tuyết nghĩa là niềm hi vọng và sự an ủi) "Xin lỗi anh Raymond" ngài lẩm bẩm trong miệng "Quả là một cuộc tình bi thương" Takemichi ngồi trên giường mà cảm thán *Huhuhu...* Kuro khóc đến mức nước mắt, nước mũi tèm lem *Huhu...

Meo...

Chúc mừng kí chủ nhận được gợi ý thứ ba cho nhiệm vụ ẩn: "Những bông hoa tuyệt đẹp, anh là người đã nói cho em biết ý nghĩa của chúng"* *Ghê quá đấy Kuro* Takemichi đưa cho Kuro khăn tay *Ngài không thấy đau lòng sao meo~~* Kuro nhận lấy và lau nước mắt, nước mũi của mình *Cũng có một chút nhưng Master đã làm đúng.

Tình yêu một khi đã không có kết quả thì tốt nhất không nên tiếp tục.

Có lẽ Master đã từng có một mối quan hệ bí mật với Gia chủ Akashi khi còn trong Học Viện nhưng giờ họ không còn Thiếu Gia nữa mà là Gia Chủ.

Từng hành động và lời nói của họ đều sẽ quyết định tương lai của Gia Tộc nên tình yêu là thứ tốt nhất không nên tồn tại.* *Ngài thật là một kẻ nhẫn tâm đấy kí chủ* *Có lẽ vậy...

Kiếp trước ta đã học được rất nhiều* Takemichi nằm dài trên giường, nhớ về kiếp trước của mình.

"Ciel này, tui sắp rửa tay gác kiếm rồi đó" cô gái xinh đẹp với mái tóc đen tuyền tinh nghịch nói "Cô nhận một nhiệm vụ tử sao Josephina?"

Ciel lạnh lùng nhìn cô gái kia (Nhiệm vụ tử nghĩa là bắt buộc phải hy sinh tính mạng khi thực hiện nhiệm vụ) "Đừng có nói như vậy chứ, tui sắp kết hôn đấy" cô phụng phịu phản bác "Ồh...

Vậy chúc hai người hạnh phúc ở thế giới bên kia" "Đã bảo không phải nhiệm vụ tử mà, tui sẽ không làm sát thủ nữa mà là gián điệp cho Tổ Chức ở Singapore" "Tui sẽ đóng vai một Tiểu Thư xuất thân từ gia đình danh giá và kết hôn với con trai của ông trùm đá quý" "Nếu vậy thì tôi xin chúc phúc cho cô Josephina, đừng có tình cảm nào với mục tiêu nhiệm vụ.

Và đừng quên chỉ có hai cách để rời khỏi Tổ Chức, chết hoặc bị vứt bỏ...

Mà dù sao cả hai cách đều sẽ có kết quả như nhau thôi" nói xong, em quay lưng rời đi _______________ "Hộc...hộc...hộc..."

"Lẽ ra tui nên nghe theo lời cậu nhỉ, Ciel?"

Josephina nhẹ nhàng nói dù cho vùng bụng và đầu của cô đang chảy rất nhiều máu "Giờ cô mới biết sao?"

Ciel lạnh mặt vác cô trên lưng, chạy trong biển lửa "Ui trời, người bạn tri kỷ sắp chết rồi mà khuôn mặt này vẫn vô cảm nhỉ?"

"Đừng có đùa nữa mà lo giữ sức đi, cô đang mất máu quá nhiều rồi đấy" "Biết sao đây tui đã vi phạm quy tắc của tổ chức mất rùi...

Đây là hình phạt mà tui phải nhận..."

"Nếu biết vậy thì sao cô còn cứu hắn?"

Ciel cố gắng chạy nhanh nhất có thể nhưng từng làn khói bốc lên đã che khuất tầm nhìn của cậu "Tui chẳng biết nữa.

Có lẽ là do tui yêu anh ấy chăng?"

"Tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi Josephina, đừng có tình cảm với mục tiêu nhiệm vụ hay cô làm tình nhiều quá nên ngu luôn rồi" "Không phải đâu, tui biết rõ cảm xúc này là yêu vì vậy nên tui sẽ không hối hận..." giọng nói của cô yếu dần "Xin lỗi anh ấy hộ tui nhé Ciel" cô trút hơi thở cúi cùng trên lưng cậu, miệng vẫn nở nụ cười tinh nghịch thuờng ngày ______________ Sau khi nhiệm vụ kết thúc, xác của Josephina đã được tổ chức bí mật hỏa thiêu.

Ciel đã lấy được một mẩu xương của cô.

Tại một cái cây được đánh dấu trên bản đồ cậu đang cầm, có một ngôi mộ nhỏ ở đó.

Đó chính là ngôi mộ của con trai ông trùm đá quý đã kết hôn với Josephina.

Josephina đã bị phát hiện là có tình cảm với mục tiêu nhiệm vụ nên Tổ Chức đã quyết định thủ tiêu Josephina và cả cậu con trai đó.

Khi biết tin, cô đã quyết định giúp cậu ta thoát khỏi sự truy đuổi của Tổ Chức.

Nhưng đến cuối cùng cả cô và người mình yêu đều đã chết dưới tay Tổ Chức.

"Tôi mang cô ấy đến cho anh này" Ciel chôn mẫu xương cạnh ngôi mộ "Tôi không phải là đang làm việc thiện mà chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của Josephina mà thôi..."

"Tôi đã nhiều lần cảnh báo cô ấy nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn ngu ngốc lao đầu vào thứ tình yêu không kết quả này...

Tôi chúc hai người sẽ hạnh phúc ở thế giới bên kia..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back