Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  (Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!

(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương 19:Người hầu riêng của thú cưng - Cậu lo cho tôi sao?!


/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lại
*abc*: giao tiếp với hệ thống bằng suy nghĩBuổi sáng thức dậy, Takemichi duỗi người thì một cơn đau đầu bỗng nhiên ập tới.

Em vươn tay kéo dây chuông gọi Kakucho tới.

Tại phòng của Kakucho, hắn đã dậy và mặc đồ xong.

Nghe thấy tiếng chuông thông báo, 3 cánh cửa phòng cạnh phòng hắn mở ra, 3 thú nhân bước ra trong bộ đồ người hầu tươm tất. \Cạch\ tiếng mở cửa vang lên.

Chúng nhìn qua thì thấy Kakucho đang đứng trước cửa phòng mình với chiếc xe đẩy.

Chúng cúi đầu, đồng thanh chào: "Buổi sáng tốt lành Kakucho-sama" "Buổi sáng tốt lành" "Giờ chúng ta đi nhanh thôi nào, không thể để cho Take-sama được" Kakucho vừa nói vừa đẩy xe đi "Vâng" cả 3 nhân thú đi theo sau Tại phòng của Takemichi, tiếng gõ cửa vang lên \Cốc cốc cốc\ "Vào đi" "Xin phép ạ" Kakucho cùng 3 nhân thú bước vào "Buổi sáng tốt lành Take-sama" Kakucho cúi đầu chào "Buổi sáng tốt lành chủ nhân" 3 nhân thú cúi đầu chào "Buổi sáng tốt lành" Takemichi mỉm cười nói "Kakucho chuẩn bị phòng tắm và lấy cho ta bộ đồ mùa đông #35" "Vâng thưa Take-sama" "Akkun ngươi cùng Takuya chuẩn bị cho Kisaki và Hanma đi.

Kazushi chuẩn bị cho ta tách trà ấm" "Vâng thưa chủ nhân" nhận được lệnh, cả 4 thú nhân bắt tay vào làm công việc của mình Atsuki cùng Kazushi đi tới lay nhẹ người Kisaki và Hanma "Kisaki-sama, Hanma-sama tới giờ dậy rồi ạ" \Ưm....\ Kisaki và Hanma từ từ mở mắt \Sáng rồi sao?

Oáppppp \ Kisaki rời khỏi giường, ngáp dài một cái "Đã sáng rồi ạ và ngài cũng nên dậy đi Hanma-sama" Takuya nhìn Hanma nói.

Hanma từ từ ngồi dậy, trừng mắt kẻ vừa đánh thức mình "Tôi chỉ làm theo lệnh của chủ nhân thôi Hanma-sama.

Nếu ngài mà không dậy thì chủ nhân sẽ tức giận lắm đấy ạ" Takuya bĩnh tĩnh nói \Tch\ Hanma tạch lưỡi khi thấy Takuya không sợ hãi trước mình \Ta biết rồi\ Hanma nhảy xuống theo Kisaki đi tới chỗ chiếc bàn được đặt trong phòng.

Atsuki và Takuya đi theo sau Sau khi hai con rồng kia ngồi yên trên bàn, Atsuki cùng Takuya bắt đầu chải lông và lau móng vuốt cho chúng.

Takuya khó khăn lau những chiếc móng nhỏ của Kisaki " Kisaki-sama ngài có thể nhả móng vuốt ra một chút không ạ" \Không được.

Móng vuốt chỉ được phép nhả ra khi chiến đấu mà thôi\ "Nhưng nếu ngài không nhả móng vuốt ra thì tôi không thể lau sạch móng của ngài được" \Ta luôn rửa kĩ móng vuốt của mình nên sẽ không có chuyện nó bị bẩn đâu\ "Haizzz..."

Takuya bất lực thở dài "Vâng thưa Kisaki-sama" lau xong, Takuya bắt đầu kiểm tra vành tai của Kisaki Bên kia thì đang là một mớ hỗn độn, Atsuki cố gắng giữ chân của Hanma lại để lau móng vuốt của hắn " Hanma-sama làm ơn dừng lại đi, tôi cần lau móng vuốt của ngài" \Thì ngươi cứ lau đi♪~('ε` )\ "Ngài làm ơn dừng lại đi mà!!!"

"Đủ rồi đấy Hanma" Takemichi bước ra từ phòng tắm "Đừng có trêu Akkun nữa, chúng ta còn phải tới phòng ăn và Master rất ghét việc chờ đợi đấy" \Vâng thưa chủ nhân\ Hanma bỉu môi nói, đưa chân ra cho Atsuki lau móng vuốt Takemichi ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Kakucho đi tới, cầm lược lên chải tóc cho em "Hôm nay tóc ngài cũng vô cùng mềm mượt luôn đấy Take-sama" "Vậy sao Kaku-chan?"

"Đúng vậy ạ" Kakucho vừa trả lời vừa tiếp tục chải tóc cho em Kisaki và Hanma sau khi được chải chuốt xong thì đi tới chỗ em.

Hanma nhảy vào lòng em nằm "Có chuyện gì sao Hanma?" em đưa tay vuốt ve bộ lông màu đen đã được chải gọn của Hanma \Không có gì ạ\ Hanma bỉu môi nói "Ngươi vẫn không thích được người khác chải lông sao?" \Tôi chỉ cảm thấy có chút khó chịu thôi\ Takemichi cười nhẹ nhìn qua Atsuki "Hẳn khi nãy ngươi gặp không ít rắc rối nhỉ Akkun?"

"Không có đâu ạ" "Ngươi không cần phải bao che cho Hanma đâu.

Nó vốn không thích bị người khác chạm vào lông mà" Kazushi đi tới đưa em tách trà trên chiếc khay bạc "Trà của ngài đây ạ chủ nhân" "Cảm ơn ngươi Kazushi" Takemichi nhận lấy tách trà rồi uống một ngụm Hương vị thanh nhẹ lan tỏa trong khoang miệng đã hoàn toàn bị rửa rạch bởi hương vị bạc hà hòa quyện thêm vị lúa mạch nồng đậm độc đáo.

"Đây là trà Uva sao?!"

"Đúng vậy ạ" Yamagishi nhìn Takemichi, sợ mình pha trà không ngon "C-ó ch-uyện gì s-ao ch-ủ nh-ân?!"

Takemichi thấy Yamagishi run sợ như vậy thì bật cười "Hahaa...

Không cần phải sợ vậy đâu Kazushi.

Trà ngươi pha rất ngon" "Cảm ơn ngài, chủ nhân" Kazushi được em khen thì cười lên tươi rói khiến 2 thú nhân kia ghen tỵ "Mà ngươi lấy sữa tới đây cho ta được không?"

"Vâng thưa chủ nhân " Yamagishi đi tới xe đẩy lấy bình sữa đưa tới cho em Takemichi nhận lấy bình sữa rồi rót một lượng vừa đủ vào tách trà.

Em lấy chiếc thìa đặt trên khay bạc rồi quậy đều trà và sữa.

Làm xong thì Kakucho cũng đã chải tóc xong cho em "Xong rồi đây ạ" "Ngươi làm tốt lắm Kaku-chan" Takemichi nhìn mái tóc đen hơi xù đã được chải gọn của mình trong gương thì mỉm cười hài lòng.

Em uống một ngụm trà.

"Quả nhiên uống trà sữa vào mùa Đông là thích hợp nhất mà" "Ngươi chọn trà cũng tốt lắm đấy Kazushi" "Cảm ơn lời khen của người, thưa chủ nhân" "Nhưng lần sau đừng cho độc Netarium vào trà nhé.

Vị của nó không hợp với trà Uva đâu" Takemichi liếc mắt nhìn qua Yamagishi "Tôi hiểu rồi ạ thưa chủ nhân" Yamagishi cúi đầu nói Takemichi đặt tách trà xuống, đứng dậy đi tới ban công và cảm nhận từng cơn gió rét thổi qua.

Đã một tuần kể từ cái ngày nhận được lời tiên tri đó, Takemichi đã sắp xếp để Atsuki, Yamagishi, Makoto và Takuya thoát khỏi thân phận nô lệ và trở thành người hầu riêng của Kisaki và Hanma và ngoài ra chúng còn một công việc khác nữa.

Makoto hiện tại không có ở đây vì hắn đã được em giao một nhiệm vụ khác.Trong suốt một tuần, Takemichi luôn đưa đồ ăn tới cho Senju và trò chuyện một hai câu với cậu ta nhưng hảo cảm chỉ mới được 62% mà thôi.

Takemichi nhìn bầu trời âm u kia mà thở dài "Haizzz..."

'Nếu cậu ta bị sắc đẹp của mình mê hoặc của mình như đám người kia kia thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn rồi.

Hay do mình không đủ đẹp nhỉ?' *Meo~~ Cảnh báo!!!!

Kí chủ đang nghi ngờ về sắc đẹp của bản thân* *Hửm?!

Có chuyện gì vậy Kuro?!* *Meo~~ Kí chủ đang nghi ngờ về sắc đẹp của mình nên Kuro mới cảnh báo người* *Nghi ngờ?!!* *Đúng vậy meo~~.

Kí chủ à, xin người đừng suy nghĩ nhiều về nam chính Senju.

Cậu ta hiện tại vẫn còn đang cảnh giác với người nên độ hảo cảm mới thấp như vậy thôi chứ không tại người không đủ xinh đẹp đâu.

Meo~~* *Vậy à?!

Nếu vậy thì ta phải thay đổi chiến lược rồi* *Meo~~ Ý của kí chủ là sao?!* Takemichi không trả lời.

Em suy nghĩ điều gì đó trong đầu rồi nở một nụ cười mỉm \RẦM!!!\ âm thanh cửa bị mở ra một cách mạnh bạo làm 3 nhân thú với Kisaki và Hanma giật mình "Em tới đón anh này Takenii-sama" Shun đứng trước cửa phòng em nói "Chào buổi sáng Shun" Takemichi mỉm cười quay đầu lại "Sao anh lại đứng ngoài này vậy Takenii-sama?!"

Shun lo lắng chạy tới chỗ em "Anh sẽ bị cảm đấy" "Không sao đâu.

Anh chỉ đứng đây một lúc thôi" "Vậy ạ.

Mà chúng ta đi nhanh thôi, bữa sáng sắp bắt đầu rồi" Shun vừa nói vừa nắm tay Takemichi kéo đi "Ừm, ta đi thôi" Takemichi cùng Shun rời khỏi phòng.

Kisaki và Hanma thấy mình bị bỏ lại liền chạy theo Thấy hai người rời đi rồi, Kakucho thở dài quay sang Atsuki nói: "Atsuki, ngươi cùng Takuya và Yamagishi dọn dẹp phòng của Take-sama.

Khi bữa sáng kết thúc thì hãy tới sân tập, Take-sama nói các ngươi cần tập luyện thêm chiến đấu cận chiến" "Vâng thưa Kakucho-sama" 3 thú nhân cúi đầu.

Kakucho gật đầu một cái rồi rời đi ____Tại phòng ăn____ Neori đang ngồi tranh luận với Shun về vấn đề Thuật Thức Ma Thuật.

Saori thì khoe con búp bê mới của mình với Takemichi trong khi em vừa ăn súp vừa đút cho hai con rồng của mình ăn.

Cả bàn ăn đều tràn ngập tiếng nói và tiếng cười nhưng hôm nay lại thiếu vài thứ.

Takemichi nhìn hai vị trí bị bỏ trống ở đầu bàn thì nhíu mày.

'Vị trí gia chủ là của Master, ngài ấy hẳn là đang ở lãnh thổ Nhà Akashi để thương lượng với Gia chủ Akashi về hôn ước giữa mình và Senju nhưng mà...' Takemichi nhíu mày nhìn chiếc ghế đầu tiên bên trái chiếc ghế của Master 'Ghế đầu tiên bên trái là vị trí dành cho người đứng vị trí thứ nhất trong cuộc đánh giá hàng tháng.

Và đó cũng chính là vị trí của Kiyoshinii-sama, tính tới giờ đã là ngày thứ ba anh ấy vắng mặt khỏi những bữa ăn rồi.

Tại sao nhỉ?!' 'Chẵng lẽ tin mình sẽ có hôn ước khiến anh ta tức tới mức làm nhiệm vụ để xả giận sao?!' Takemichi nhớ về khuôn mặt âm trầm đầy sát khí của Kiyoshi lúc gặp mặt lần cuối vào 3 ngày trước thì thấy hợp lí với suy nghĩ của mình Shun người bên cạnh em vui vẻ ăn sáng, mọi người thấy vậy thì cũng hiểu vì sao.

Ai trong Trang Viên Black Rose này cũng biết rằng Shun rất ghét Kiyoshi dù cho không rõ lí do nhưng Takemichi thì biết rõ vì sao.

Shun là một đứa trẻ ích kỷ.

Việc Kiyoshi luôn được Takemichi quan tâm khiến Shun ghen tỵ nên mới đâm ra ghét Kiyoshi.

Takemichi nhìn Shun đang vui vẻ ăn súp, mỉm cười nói: "Hôm nay có chuyện gì vui lắm sao Shun?"

"Đúng vậy Takenii-sama.

Rất là vui luôn" Shun cười tít mắt nói "Anh Kiyoshi đi rồi thì sao mà không vui được cơ chứ?"

Neori cười mỉa nói "Đúng nhỉ?!"

Saori đung đưa con búp bê của mình "Dù sao thì Shun cũng rất là ghét anh Kiyoshi mà" "Mà mình nói tới đâu rồi anh Neori" Shun ngó lơ Saori và tiếp tục nói chuyện với Neori.

Saori làm như đã quen và tiếp tục dùng bữa Bữa ăn sáng kết thúc trong tiếng tạm biệt của Takemichi với anh chị của mình và tiếng cười đùa của Shun. ____Tại sân tập____ Takemichi nhìn Atsuki, Takuya và Yamagishi đang tập luyện cùng Kakucho.

Atsuki lao tới dùng kiếm đánh mạnh vào kiếm của Kakucho.

Hắn chặn đòn đánh lại và bắt đầu tấn công.

Nhìn vào có thể thấy Kakucho đang dành lợi thế nhưng thật ra Atsuki chỉ đang đánh lạc hướng hắn mà thôi.

Cậu nghiêng người tránh nhát chém Kakucho.

Khi hắn đang lấy lại tư thế thì Takuya và Yamagishi từ đằng sau lao tới dùng dao găm tấn công Kakucho từ hai bên.

Kakucho cúi người xuống tránh đòn đó rồi dùng chân trái làm điểm tựa, xoay chân đá Takuya vang đi.

Khi Atsuki và Yamagishi còn đang bất ngờ thì Kakucho thả rơi kiếm xuống và đấm vào mặt Yamagishi rồi quay sang đấm Atsuki.

Nói ra thì chậm nhưng nó chỉ diễn ra trong vài phút. (Mình mới tập tành viết cảnh đánh nhau nên không biết có hay không nữa) Takemichi quan sát trận đấu mà không khỏi cảm thán 'Chỉ mới trong một tuần mà chúng đã có thể nắm bắt được các dùng chiến thuật và phối hợp đồng điệu với nhau rồi.

Quả không hổ là Bộ Tứ Mizo - những chiến binh mạnh mẽ nhất trong đội quân của Manjiro Paymond Sano' Kakucho nhận ra sự hiện diện của em liền cúi đầu: " Take-sama, ngài tới đây từ khi nào vậy ạ?"

"Ta tới đây từ lúc các ngươi bắt đầu chiến đấu với nhau rồi" Takemichi vừa nói vừa đi tới chỗ Kakucho "Ta phải nói là ta khá ngạc nhiên với sự tiến bộ của các ngươi đấy Akkun, Takuya, Kazushi" Atsuki đứng dậy, cúi đầu nói: "Cảm ơn lời khen của ngài thưa chủ nhân nhưng chúng tôi vẫn còn nhiều thiếu sót ạ" "Ta thấy các ngươi đã tiến bộ hơn trước kia rồi mà" "Atsuki nói đúng đấy ạ.

Chúng tôi vẫn còn nhiều thiếu sót lắm" Yamagishi đứng dậy, xoa mặt mình nói "Mà ngài có thể nương tay một chút không Kakucho-sama.

Tôi có cảm giác như cặp kính của mình sắp gãy vậy" "Nếu ta nương tay thì các ngươi sẽ không bao giờ tiến bộ được" Kakucho liếc mắt qua nhìn Yamagishi Yamagishi thấy vậy thì cũng không nói gì nữa.

Cậu gỡ cặp kính của mình xuống kiểm tra xem nó có bị gãy không.

Takemichi nhìn cặp kính trên tay Yamagishi "Cặp kính đó có phù hợp với ngươi không Kazushi?!"

"Nó có chút khó chịu nhưng tôi đang dần làm quen với nó rồi thưa chủ nhân" "Nếu nó không phù hợp với ngươi thì nhớ nói với ta nhé.

Một sai sót nhỏ khi thực hiện nhiệm vụ cũng sẽ dẫn đến chết người đấy" Takemichi híp mắt nói "Tôi sẽ ghi nhớ lời khuyên của ngài thưa chủ nhân" "Tốt.

Mà Takuya đâu rồi nhỉ?"

Takemichi nhìn về phía Takuya bị đá bay "Tôi đây thưa chủ nhân" Takuya đi tới với cơ thể bám đầy bụi "Ôi trời Takuya!!

Ngươi có sao không vậy?!"

"Tôi không sao đâu chủ nhân.

Chỉ là bị bầm một chút mà thôi" Takuya đưa tay lên gãy đầu nói "Vậy thì tốt.

Tí nữa về phòng ngươi nhớ bôi thuốc đấy" "Vâng thưa chủ nhân.

Cảm ơn ngài đã quan tâm" Takuya cúi đầu nói "Mà phải rồi Atsuki khi ngươi nghiêng người đừng nên nhìn ra sau lưng kẻ thù, bọn chúng sẽ biết là có người tấn công mình đấy.

Yamagishi, ngươi để lộ quá nhiều sát khí khi tấn công, làm như vậy thì kẻ thù sẽ phát giác ra.

Takuya sức của ngươi rất yếu nhưng lại có kĩ năng tốt nên hãy tập luyện những động tác đơn giản và tiết kiệm sức chứ đừng tấn công mạnh như vậy sẽ rất dễ mất sức" "Vâng, chúng tôi hiểu rồi ạ" cả 3 đồng thanh
Atsuki để ý thấy Kisaki và Hanma không ở trên vai Takemichi liền hỏi: "Thưa chủ nhân, Kisaki-sama và Hanma-sama đâu rồi ạ?"

"À.

Chúng đến nhà kính trước để ăn nhẹ rồi.

Các ngươi cũng nên thay đồ đi, chúng ta sẽ tới nhà kính" "Vâng thưa Take-sama/ chủ nhân" Trên đường đi đến Nhà kính Bellezza Mortale, Takemichi vô tình bắt gặp Agnes Darren Hanagaki - mẹ của Kiyoshi Lucifer Hanagaki và Saori Mamon Hanagaki.

"Ôi trời!!!

Là Take-chan đó sao?!"

"Xin chào, bác gái Agnes.

Bác đang đi dạo đó sao" Takemichi mỉm cười nói 'Người phiền toái nhất dinh thự này xuất hiện rồi' "Lâu rồi mới gặp cháu đấy" Agnes mỉm cười nói "Elisa, mẹ của cháu rất đẹp và cháu còn xinh đẹp hơn mẹ của mình đấy Take-chan" "Cảm ơn lời khen của bác nhưng dùng từ xinh đẹp với con trai là không đúng đâu ạ" "Ta biết chứ nhưng chẳng có từ ngữ nào có thể mô tả vẻ đẹp của cháu cả Take-chan" "Mà Kaku-chan ngươi vẫn khỏe chứ?(人 •͈ᴗ•͈)" "Cảm ơn người đã quan tâm thưa Phu nhân.

Tôi vẫn khỏe ạ" "Vậy sao?

Vậy thì tốt!!

Ngươi phải thật khỏe mạnh mới có thể bảo vệ bảo vệ Take-chan có đúng không nào?(o・ω・o)" "Mà sau lưng con là gì vậy Take-chan?!

Đồ chơi mới của con sao?!( ╹▽╹ )" "Không phải ạ.

Đây là người hầu riêng cho thú cưng của con, bác biết con không coa hứng thú với mấy món đồ chơi kia mà" "À....

Hai con rồng đó sao?!" nhìn về phía Atsuki, Takuya và Yamagishi "Hẳn các ngươi đã phải rất vất vả khi chăm lo cho hai con rồng đó nhỉ?!(◠‿◕)" "Cảm ơn người đã quan tâm thưa Phu nhân" cả 3 cúi đầu nói "Mà con đang đi đâu vậy Take-chan?"

"Con đang tới Nhà kính Bellezza Mortale ạ" "Gặp nhau thế này là duyên phận rồi, sao chúng ta không cùng nhau uống một tách trà nhỉ?"

"Con thích trà mà đúng không Take-chan?"

"Ta cũng sẽ gọi Kiyoshi và cả Saori tới nữa dù sao quan hệ của ba đứa cũng rất tốt mà" "Phu nhân, thiếu gia Kiyoshi hiện tại ra ngoài rồi ạ" một hầu gái đi tới, cúi đầu nói "Vậy sao?

Thằng bé ra ngoài làm việc gì nhỉ?"

'Với lại người phụ nữ này-----' 'Không phải là người quan tâm nhiều đến đứa con trai duy nhất của mình' "Tôi không rõ nội dung cụ thể nhưng hình như Master đã giao nhiệm vụ cho thiếu gia" "Ngươi....

Tên gì?"

Agnes nhìn sang cô hầu gái nói "Tôi là Eli, thưa Phu nhân" "Ngươi là đứa trẻ mà Janet giới thiệu không lâu trước đây......có đúng không?!"

"Tên đẹp đấy, Eli.

Thật đáng khen khi nói cho ta biết những việc ta không rõ" "Cảm ơn Phu nhân" cô hầu gái đỏ mặt, cười nói "Nhưng mà...."

"Ta đã cho ngươi nói chưa nhỉ?" chưa kịp để cô ta phản ứng, Agnes đã dùng chiếc ô mình cầm trên tay đâm vào ngực trái của cô ta Agnes rút ô của mình ra làm máu bắn tung tóe, bắn lên đầy bộ váy bà ta đang mặc, dính lên cả mặt của bà ta.

Bà ta quay người lại, tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra "Mang nó làm mồi cho ma thú ăn đi" "Vâng thưa Phu nhân" ba hầu gái đứng đằng sau cúi đầu nói "Ôi trời!

Xin lỗi Take-chan.

Máu bẩn có vang ra chỗ con không?"

"Không có ạ" "May quá, vậy chúng ta đi uống trà nhé?"

"Tiếc quá con phải đi kiểm tra nhà kính của mình.

Trà để lần sau nhé" Takemichi cười nhạt nói "Tiếc nhỉ.

Được rồi, lần sau rảnh đến phòng ta chơi nhé?"

"Ta vừa mua vài bộ quần áo mới cho mấy con búp bê của mình" Takemichi không nói gì cúi đầu rồi rời đi.

Kakucho cùng ba thú nhân thấy vậy liền đi theo "Ôi trời ạ!!

Cứ tưởng tôi sẽ phải chịu đựng người phụ nữ điên đó lâu hơn chứ" Kakucho đưa tay lau mồ hôi trên trán "Đừng nói bác gái Agnes của ta như vậy chứ Kaku-chan" "Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi Take-sama" Kakucho nhăn mày nói "Tôi thấy bà ấy đâu có gì lạ đâu Kakucho-sama" Atsuki lên tiếng nói "Đúng vậy.

Tôi thấy bà ấy hành xử như một Hanagaki điển hình mà" Yamagishi bồi thêm "Đó là các ngươi chưa biết mặt điên khùng của bà ta thôi.

Đúng là mẹ nào con nấy mà" Kakucho rùng mình khi nghĩ tới tiệc trà lần trước của bà ta "Ý ngài là sao, Kakucho-sama?"

Takuya thắc mắc "Bác gái Agnes là mẹ của Kiyoshinii-sama và Saorinee-sama" cả ba nghe xong thì ngạc nhiên "Ta biết các ngươi rất ngạc nhiên.

Bởi vì Kiyoshinii-sama và Saorinee-sama rất khác nhau, có đúng không?"

"Thành thật mà nói thì đúng vậy, thưa chủ nhân" Atsuki thay mặt hai người kia nói "Ta cũng khá ngạc nhiên khi biết điều đó" " Kiyoshinii-sama thừa hưởng sự trầm lặng và bĩnh tĩnh của Hầu tước Hanagaki, còn Saorinee-sama thì thửa hưởng tình yêu búp bê và sự điên khùng của bác Agnes" 'Mặc dù Kiyoshinii-sama không hẳn là không được thừa hưởng gì từ mẹ mình' Nhớ tới những con búp bê của Saori, cả ba liền hiểu ý Kakucho ____Nhà kính Bellezza Mortale____ Takemichi bước vào và thấy Kisaki và Hanma đang cố ăn những nụ hoa trên ngọn của cây Trúc Đào

(Ảnh minh họa) "Kisaki, Hanma các ngươi đang làm gì vậy?!" bị điểm tên bọn chúng giật mình nhìn về phía Takemichi \Chủ nhân, tôi chỉ muốn ăn nụ hoa của nó thôi ạ\ Hanma lên tiếng nói "Ta đã nói là phải đợi đến mùa xuân mới được ăn mà" Takemichi đi tới bế Kisaki và Hanma lên vai \Tôi biết nhưng nó có mùi rất thơm mà chủ nhân và độc của nó cũng rất ngon nữa\ Kisaki vừa nói vừa nhìn về phía cái cây đầy tiếc nuối "Ta biết điều đó nhưng nếu giờ các ngươi ăn nụ hoa rồi thì ta sẽ không thể thu hoạch quả của nó vào mùa xuân được" \Vâng\ cả hai đồng thanh nói Takemichi ngồi lên ghế, đặt Kisaki và Hanma lên bàn.

Kisaki để ý thấy sắc mặt mệt mỏi của Kakucho liền hỏi: \Có chuyện gì với tên đó vậy chủ nhân?\ "À" Takemichi liếc mắt nhìn Kakucho nói "Khi đang đi tới đây, ta vô tình bắt gặp bác gái Agnes" nghe tới cái tên đó Kisaki và Hanma không rét mà run \Bà mụ điên đó ạ?!!\ Hanma gầm lên "Đừng có gọi bác gái của ta như vậy Hanma!!" \Tôi xin lỗi chủ nhân\ Hanma gục mặt xuống nói \Hèn gì mà trông tên đó mệt mỏi tới vậy.

Chắc bị bà ta xoay vòng vòng nhỉ?\ Kisaki cười khoái chí "Bỏ cái điệu cười đó đi con thằng lằn chết tiệt" Kakucho tức giận hét lên Kisaki không kém cạnh mà gầm gừ đe dọa.

Hai bên bắt đầu cãi nhau.

Takemichi nhìn mà thở dài, em đứng dậy ngoắc tay kêu Yamagishi lại "Có chuyện gì sao thưa chủ nhân?"

" Kaku-chan và Kisaki chắc sẽ cãi nhau khá lâu đấy nên ngươi mang theo cuốn sổ ghi chép và bút rồi theo ta đi kiểm tra nhà kính" "Vâng ạ" Yamagishi cúi đầu nói "Akkun, Takuya chuẩn bị trà và bánh ngọt cho ta nhé" "Vâng ạ" cả hai đồng thanh nói Takemichi mỉm cười hài lòng rồi rời đi cùng Yamagishi "Cây Machioneel chuẩn bị ra quả, một vài cây con không chảy nhựa do thời tiết" Takemichi vừa nói vừa quan sát cái cây trước mắt.

Đằng sau, Yamagishi viết từng lời em nói vào cuốn sổ cầm trên tay

(Ảnh minh họa) "Cây Jimsonweed đã ra hoa và sẽ sớm có quả nhưng nhụy và nhị của chúng đang chuyển từ màu tím trắng sang màu tím đậm.

Có lẽ do trồng gần Machioneel nên mới như vậy.

Khi có quả thì phải thu hoạch ngay và sử dụng với đám chuột cống để thử nghiệm xem độc tính của nó có mạnh hơn
không?"

(Ảnh minh họa) Một lúc sau, Takemichi quay lại và thấy cả hai đang hậm hực quay mặt về đối ngược nhau.

Em bật cười "Haha!!

Các ngươi đang làm gì vậy?"

" Take-sama!!" \Chủ nhân!!\ "Là do con thằn lằn chết tiệt này bắt đầu trước!!

" \Là do tên đáng ghét đó bắt đầu trước!! \ "Rồi rồi đừng có cãi nhau nữa" Takemichi ngồi xuống ghế, em vẫy tay một cái.

Atsuki liền rót trà cho em.

Em cầm tách trà lên uống "Đây là trà sữa khoai lang với khoai lang nhuyễn sao?!"

"Đúng vậy thưa chủ nhân" Atsuki lên tiếng "Sáng nay ngài có uống trà sữa vào mùa Đông là thích hợp nhất nên chúng tôi đã pha trà sữa cho ngài" "Nhưng bởi vì không biết nên chọn loại trà nào cho thích hợp nên chúng tôi đã hỏi ý kiến của Kakucho-sama và kết quả là..."

" Kakucho-sama và Kisaki-sama đã cãi nhau xem trà khoai lang nên dùng với bánh Mouse khoai lang hay Pudding khoai lang" Takuya tiếp lời "Vậy đó là lí do hai ngươi hậm hực sao?"

"Rõ ràng bánh Mouse khoai lang tốt hơn mà Take-sama!!" \Không đúng Pudding khoai lang mới tốt hơn!!\ một người một rồng trừng mắt nhìn nhau.

Takemichi cảm thấy giữa họ có tia lửa điện xẹt qua "Và ngươi không ngăn anh trai mình lại sao Hanma?!" \Xem họ cãi nhau vui lắm đấy chủ nhân\ Hanma cười nói "Haizzz...

Thật hết nói nỗi với các ngươi mà" ____Buổi trưa_____ Do mọi người còn đang bận rộn với nhiệm vụ của mình nên không ai tới phòng ăn.

Takemichi vừa ăn trưa trong phòng vừa nghĩ về kế hoạch của mình.

Em cảm thấy khó chịu khi cơn đau đầu từ sáng tới giờ vẫn chưa hết.

Sau khi Kakucho dọn chén đĩa đi, Takemichi day day trán mình, mệt mỏi nói: "Kazushi tăng lượng độc thường ngày lên và pha cho ta một tách trà Assam" "Vâng thưa chủ nhân" " Take-sama, việc tăng liều lượng độc lên như vậy có ổn không?!"

Kakucho lo lắng hỏi "Không sao đâu Kaku-chan, cùng lắm là ta bị tê tay một thôi" \Chủ nhân, ngài không nên làm vậy đâu\ Kisaki lo lắng nói \Đúng vậy đấy ạ. ^Kháng độc^ hiện giờ của ngài đã ở hạng A rồi mà\ Hanma dụi đầu vào tay em "Ta biết chứ nhưng có những loại độc đến cả ^Kháng độc^ hạng A cũng không chống lại được" Takemichi cười nhẹ nói \Như là gì ạ?\ "Hanalinum toxer" mọi người trong căn phòng giật mình khi Takemichi nhắc về loại độc đó Hanalinum toxer là loại độc được tạo ra bởi Công tước Hanagaki Đệ Nhất.

Người bị nhiễm chất độc này ban đầu sẽ không phát giác ra được mình bị nhiễm độc nhưng rồi từ từ các dấu hiệu của việc bị nhiễm độc sẽ dần xuất hiện.

Cơ thể sẽ bắt đầu phát ban đỏ, làn da trở nên đen sậm, cứng và gồ ghề như vỏ cây.

Và khi nhận ra thì đã quá muộn, chất độc đã ăn sâu vào trong xương máu của người bị nhiễm độc.

Tới cuối cùng, ta chỉ có thể cầu mong Nữ thần Selene sẽ đối xử tốt với họ ở thế giới bên kia.

Ngay cả ma thú cấp cao cũng không thể chống lại loại độc này.Đây là một loại độc vô cùng tàn nhẫn.

Thay vì để cho người bị nhiễm chết ngay lập tức một cách nhẹ nhàng thì nó lại từ từ phá hủy cơ thể họ một cách thầm lặng.

Khi họ tưởng chừng như sẽ được giải thoát thì nó lại hành hạ họ, nó khiến họ bị cuốn vào vòng xoáy của sự đau khổ và tuyệt vọng.

Chỉ có Gia chủ Hanagaki mới có công thức cho thuốc giải của Hanalinum toxer và cho tới giờ công thức đó vẫn là một bí ẩn.

Theo lịch sử, Công tước Hanagaki Đệ Nhất đã chế tạo ra loại độc này để đối phó với Plague Dragon - con quái vật hạng S huyền thoại đã từng thống trị Death Forest sau khi Huyết Long bị Nữ thần Selene trừng phạt.

"Ngài nói vậy nghĩa là sao Take-sama?!!"

Kakucho hốt hoảng hỏi "Chẳng có nghĩa gì cả.

Chỉ là phòng hờ cho tương lai thôi" Takemichi trả lời một cách qua loa "Sẽ chẳng có ai có thể đầu độc ngài bằng Hanalinum toxer đâu chủ nhân" Yamagishi đặt tách trà lên bàn "Đúng vậy đấy ạ.

Chỉ có Master mới có thể bước vào nhà kính đó mà" Atsuki tiếp lời "Và cũng không có ai có thể động đến ngài khi chúng tôi vẫn còn đứng đây đâu chủ nhân" Takuya nghiêm nghị nói "Ừm.

Đúng vậy nhỉ?!"

Takemichi cầm tách trà lên uống Lí do mà Takemichi chuẩn bị như vậy là vì trong chương 99 của "Tiếng chim hót chốn địa ngục" Kiyoshi đã sử dụng loại độc này để giết nam phụ Yuzuha Devoto Shiba. ____Tại phòng của Senju____ "Tới giờ ăn trưa rồi" Takemichi mở cửa bước vào căn phòng với một tô súp rau củ và bánh mì nướng được đặt trên một chiếc khay bạc Senju ngồi trên giường với bộ đồ tươm tất hơn.

Xích vòng tay đã bị đổi thành một chiếc vòng cổ với dây xích dài được cố định ở chiếc cột cạnh giường "Tới rồi sao?!" giọng nói có pha chút bực bội "Cậu vẫn khó chịu vì cái vòng cổ đó sao?"

Senju không trả lời "Khó chịu thì cậu cũng ráng chịu đi vì dù sao nó cũng đỡ hơn bị xích như phạm nhân đấy" Takemichi đặt chiếc khay xuống ngay lập tức nó biến thành màu đen.

Senju nhìn thấy thì không có biểu cảm gì.

Dù sao trong một tuần nay, cậu đã nhìn thấy cảnh đó khá nhiều rồi.

"Tôi đã chuẩn bị xong đường tắt rồi khi nào cậu khỏe lại và sẵn sàng thì cậu có thể bỏ trốn khỏi đây" "Tôi biết rồi" Senju cầm tô súp lên chuẩn bị ăn thì "Lần nào cũng trực tiếp đến thế này thì phiền lắm đấy" "Tôi chỉ muốn kiểm tra xem cậu có ăn đầy đủ không thôi" Takemichi cảm thấy có chút choáng váng và rồi "Khụ!!!"

Takemichi đột nhiên bị thổ huyết.

Em ngồi bịch xuống đất, dùng tay che miệng mình lại 'Sao mình lại có thể bị thổ huyết được?!!

Rõ ràng từ sáng tới giờ mình chỉ uống hai ly trà độc thôi mà' "Này, cậu có...."

"Tôi không sao cả đâu" Takemichi cắt ngang lời nói của Senju "Không có gì nghiêm trọng cả đâu" "Gì cơ?!"

Senju cứng người "Nôn ra máu như vậy mà không có gì nghiêm trọng ư?!!"

"Ừ.

Trước đây tôi cũng hay bị như vậy rồi" Takemichi vừa nói vừa nhìn bàn tay đinh đầy máu của mình "Cậu đang lo lắng cho tôi sao?"

"Sao tôi phải lo lắng cho cậu chứ....!!"

"Haizzz...."

"Nhìn thấy người khác thổ huyết trước mặt mình, không phải ai cũng sẽ ngạc nhiên sao" "Vậy à...

Tôi đã quen với việc này rồi và người xung quanh tôi cũng vậy nên đã không nghĩ là người khác sẽ ngạc nhiên" "Tôi cứ nghĩ cậu ghét tôi lắm cơ nhưng không ngờ cậu lại lo lắng cho tôi" "Cảm ơn nhé" Takemichi nở nụ cười nói.

Nhìn thấy nụ cười đó Senju liền đỏ mặt quay đầu sang hướng khác nhưng vẫn có thể nhìn thấy tai cậu ta đang đỏ lên *Meo~~ Hảo cảm hiện tại của nam chính Senju Valefar Akashi là 75%* *Meo~~ Cảnh báo!!!

Sức khỏe của kí chủ không tốt.

Khuyến khích sử dụng thuốc Trị Thương cấp 2* "Vậy tôi đi nhé" Takemichi vẫy tay chào tạm biệt rồi rời khỏi phòng Bước đi trên cầu thang, Takemichi nghĩ 'Cho tới giờ thì Senju mà mình hiểu được là một người trầm tính, kiêu ngạo với kẻ địch và tình địch, dịu dàng với nữ chính' 'Nếu như vậy thì....' Takemichi quay đầu lại 'Để cho cậu ta thấy mặt yếu đuối của mình cũng không tệ lắm'_________________________________________Xin lỗi vì giờ mình mới ra chương mới nhé chứ dạo gần đây mình bí ý tưởng quáXIN LỖI CÁC BẠN RẤT NHIỀU!!!!
。:゚(;'∩';)゚:。。:゚(;'∩';)゚:。。:゚(;'∩';)゚:。。:゚(;'∩';)゚:。。:゚(;'∩';)゚:。。:゚(;'∩';)゚:。。:゚(;'∩';)゚:。。:゚(;'∩';)゚:。。:゚(;'∩';)゚:。。:゚(;'∩';)゚:。。:゚(;'∩';)゚:。。:゚(;'∩';)゚:。。:゚(;'∩';)゚:。。:゚(;'∩';)゚:。
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Ngoại truyện: Hiệp Sĩ Thánh ham tiền


Tên tôi là Hajime Berith Kokonoi.

Một đứa trẻ được sinh ra trong một nhà Quý tộc hết thời.

Dù mang cái danh Hầu Tước, lãnh thổ của nhà Kokonoi còn chẳng bằng một nhà Tử Tước.

Nhưng...

NHỮNG KẺ NGU NGỐC TRONG GIA TỘC CỦA TÔI CÒN CHẲNG ĐỂ TÂM TỚI ĐIỀU ĐÓ!!

Bọn họ là một lũ ngốc kiêu ngạo chỉ biết đeo bám quá khứ.

Tất cả những gì bọn ngu đó còn là lịch sử và ảo tưởng.

Và tôi thì không muốn như vậy!!

Tất nhiên là bọn họ sẽ không nghe tôi - Đứa con thứ của người vợ thứ 10 của Gia chủ Gia tộc Kokonoi nói rồi.

Thậm chí có khi còn cười nhạo lời nói của tôi nhưng đó một điều tốt.

Khi không ai chú ý tới, tôi đã trở thành một trong những Hiệp Sĩ Thánh trẻ tuổi nhất.

Khi không ai chú ý tới, tôi đã kết bạn với Seishu Focalor Inui - con thứ của nhà Bá tước Inui - Gia tộc dưới trướng thân cận nhất của Shiba.

Khi không ai chú ý tới, tôi đã trở thành một trong hai thuộc hạ thân cận nhất của Taiju Devoto Shiba.

Khi không ai chú ý tới, tôi đã có cho mình một cơ ngơi trị giá ngàn vàng.

Nhưng đến cuối cùng, tôi đã làm tất cả những điều này để làm gì?!

Để được người cha nghiện cờ bạc của tôi công nhận?!

Để không phải nghe tiếng khóc than của mẹ tôi mỗi đêm?!

Để không bị các anh em trong nhà cô lập và đánh đập?!

"Tôi làm những việc này vì điều gì cơ chứ?"

Đó là câu hỏi tôi luôn tự hỏi chính mình, nhưng rồi cuối cùng cũng đã có người cho tôi câu trả lời.

Chính là em Takemichi Asmodeus Hanagaki.

Lần đầu tiên gặp em, tôi đã thấy em quan tâm và an ủi Yuzuha Devoto Shiba - người mà tôi chẳng bao giờ để tâm tới.

Em đưa cho hắn ta chiếc khăn tay và nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.

Khi đó, em đã cướp mất trái tim tôi.

Lần thứ hai gặp nhau, tôi đã nhìn thấy em tại Sòng bạc Argent Éternel của tôi.

Cho dù đang đeo mặt nạ nhưng tôi biết đó là em.

Em đã thắng liên tục và khiến mọi người trầm trồ nhưng tôi biết em đã gian lận.

Người khác không nhìn thấy, máy phát hiện ma thuật cũng không nhận ra bởi vì đó không phải ma thuật của con người mà là sức mạnh của Tinh Linh.

Tôi đoán rằng hai kẻ đi cùng em chính là người đã triệu hồi Tinh Linh.

Tôi sẽ chẳng để tâm đâu vì nếu em muốn tôi sẽ cho em cả sòng bạc này nhưng điều khiến tôi tức giận chính là hai kẻ đó không ngừng hôn hít em.

Thật chướng mắt làm sao!!

Khi thấy em chuẩn bị rời đi, tôi đã ra lệnh cho thuộc hạ của mình mua chuộc đám người đang vây xem đuổi theo em.

Là một người thông minh, tất nhiên em sẽ lựa chọn tách ra và gặp nhau ở cửa sau.

Tôi đã kéo em vào một căn phòng khi em chạy qua để trốn đám người đó.

Em có vẻ khá bất ngờ khi bị kéo vào nhỉ?!

Em nhìn tôi và mỉm cười: "Xin lỗi vì đã làm phiền, ngài Cáo Vàng" Tôi bật cười khi em gọi tôi như vậy.

Có phải là vì chiếc mặt nạ tôi đang đeo không?

"Không có gì.

Nhưng nếu được cho phép thì tôi cũng muốn được hỏi một câu giống họ" "Vâng?!"

"Thưa tiểu thư, sao cô có thể lựa chọn một lá bài đúng trong tổng số 52 lá bài chứ?"

Em đã có phần hơi lưỡng lự khi nghe câu hỏi đó của tôi.

"Vì ngài đã cứu tôi nên tôi sẽ trả lời câu hỏi của ngài, ngài Cáo Vàng" "Ồ..."

"Chỉ là tôi tin tưởng vào năng lực của mình à dám đặt cược tất cả vào nó thôi" "Năng lực của cô sao?!"

"Đúng vậy" "Suy cho cùng thì may mắn cũng là một loại năng lực mà không phải sao?" em nghiêng đầu mỉm cười với tôi.

Nó giống như nụ cười ngày hôm đó vậy, nụ cười đã đánh cắp trái tim tôi.

Sau khi đám đông đó đã giải tán, em tạm biệt tôi và rời đi.

Và rồi tôi đã trở thành bạn của em.

Đó là ngày hạnh phúc nhất đời tôi nhưng như thế vẫn chưa đủ.

TÔI MUỐN EM LÀ CỦA TÔI!!

Tôi không thể chịu được khi những kẻ kia vây quanh em.

Gia chủ nhà Hanagaki nói rằng sẽ tiếp tục kén rể mà đúng không?!

Vậy có nghĩa là tôi vẫn còn cơ hội để ở bên em mà nhỉ?!________________________________________Happy Birthday Kokonoi Hajime
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Không phải chương mới


Chà....Biết nói sao ta....Thật ra.....Hôm nay là sinh nhật mình 🎂🎂🎉🎉Nên mình viết chương này là để gửi tới mẹ của mìnhĐã tới 7/4 rồi đấy ạ
Hôm nay, chị Ti và con đi mua bánh kem, kem socola, bánh su kem để mừng sinh nhật đấy ạ
Con sẽ ăn Mandu cùng cả nhà
Hôm nay, con ăn xa xỉ lắm đấy(≧▽≦)(≧▽≦)(≧▽≦)
Còn tự mình mua tận ba bịch O'Star và cả kem Taiyaki nữa đấy ạ
Con đã để cho mẹ một bánh su kem để có thể cùng ăn với mẹ
Sắp tới lúc thổi đèn cầy rồi....Thường thì chỉ được ước một điều....NHƯNG CON LẠI CÓ QUÁ NHIỀU ĐIỀU ĐỂ ƯỚC!!!Con ước gì mình có thể trở lại cái ngày định mệnh đó.

Cái ngày 2/1 đó để ngăn mẹ rời điCon ước gì có thể cùng mẹ đón sinh nhật.

Mẹ sẽ làm cho con một cái đùi gà rán thật lớn và con sẽ cùng Chuột và Gấu vừa ăn vừa coi ti viCon ước gì có thể cùng mẹ, dì Ty và hai đứa em trời đánh kia ăn nem nướng.

Mẹ sẽ cuốn cho con và con sẽ phải ngăn hai đứa nó cãi nhau Con ước gì mẹ có thể nhìn thấy con mặc áo dài.

Mẹ sẽ khen con xinh đẹp và chụp ảnh kỉ niệmCon ước gì mẹ có thể đưa con đi học.

Mẹ sẽ dặn dò con đủ điều và không bao giờ quên nhắc con hãy hòa đồng và kết bạnCon ước gì con có thể khoe mẹ con đã dũng cảm thế nào khi đăng truyện và có độc giả thích truyện của con.

Mẹ có lẽ sẽ mắng con tốn thời gian vào việc vô ích nhưng rồi cũng sẽ khen con rất giỏiCon ước gì được cùng mẹ đón sinh nhật...________________________________HAPPY BIRTHDAY TO MEHAPPY BIRTHDAY TO MEHAPPY BIRTHDAY HAPPY BIRTHDAY HAPPY BIRTHDAY TO ME
___________________________________Và giờ là phần bánh kem
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Ngoại truyện: Tình yêu của hiệp sĩ lang thang


Tên tôi là Ryuguji Ken, một hiệp sĩ lang thang.

Tôi là một hiệp sĩ không có "Chủ Nhân" nhưng đó là bởi vì tôi vẫn chưa gặp được "Chủ Nhân" của mình .

Tôi đã đi qua nhiều đất nước, gặp được nhiều người nhưng không có ai tôi cảm thấy xứng đáng trở thành chủ nhân của mình cho tới khi tôi gặp cậu ta - Manjiro Paymond Sano.

Lần đầu tiên gặp Mikey, tôi đã vô cùng bất ngờ với vẻ ngoài nhỏ xíu của cậu ta.

Tôi đã nghĩ kẻ được gọi là "Thiên tài ngàn năm có một của nhà Sano" phải là một kẻ to lớn và vạm vỡ lắm mới đúng.

Dù vậy thì tôi vẫn thách đấu cậu ta, và tôi không ngờ mình đã thua.

Mikey cậu ta không sử dụng vũ khí, không hề dùng ma thuật công kích mà chỉ sử dụng ma thuật hỗ trợ và cường hóa.

Khi thanh kiếm của tôi vỡ vụn cũng là lúc tôi biết được lí do tại sao Mikey được gọi là thiên tài và khi đó tôi đã tìm thấy "Chủ Nhân" của mình.

Một thời gian dài ở cùng Mikey, tôi không biết từ lúc nào dã trở thành bảo mẫu của cậu ta.

Sáng thì gọi dậy, chuẩn bị mọi thứ rồi vác cậu ta xuống nhà.

Ăn xong thì nằm ngủ tại chỗ.

Trẻ con, lười biếng, tùy hứng, nghiện ngọt.

Đôi khi tôi tự hỏi có phải mình đã chọn nhầm "Chủ Nhân" rồi không.

Và rồi tôi đã gặp được em, Takemichi Asmodeus Hanagaki - Tình yêu của tôi.

Lần đầu tiên tôi gặp em là tại buổi Hội Nghị Ngũ đại Gia Tộc, khi đó tôi đang phải chật vật với Mikey, cậu ta lười biếng không chịu xuống hội trường yến tiệc.

Tôi đã phải xách cậu ta xuống hội trường nhưng dù đã tới nơi thì cậu ta cũng không chịu nghiêm túc lên một chút nào "Mikey tỉnh táo lại ngay cho tao!!!"

"Chỉnh đốn lại quần áo coi!!!

Thật là!!!"

"Mày đừng có nhây nữa!!

Đứng cho đàng hoàng vào" "Ken-chin oáppppp....."

"Tao muốn về nhà, tao muốn ăn bánh Emma làm oáppppp...."

"Đừng gọi tao bằng cái biệt danh đó chứ Mikey" "Mà đứng cho đàng hoàng vào!!

Mày không thấy mọi người đang nhìn à?!"

Rồi bỗng dưng Mikey té phục xuống và chảy máu mũi, tôi đã rất hoảng hốt kéo cậu ta về phòng để sơ cứu.

Trên đường đi, Mikey không ngừng lẩm bẩm "Đẹp quá" "Là thiên sứ sao?"

"Không phải, tóc đen".

Tôi không hiểu nổi Mikey nói gì cho tới khi cậu ta đột nhiên kêu tôi đi tặng một bó hoa cho Tam Thiếu gia Hanagaki.

Khi gặp em, tôi đã hiểu lí do vì sao Mikey nói những lời đó.

Em thật đẹp, đẹp tựa như một kiệt tác.

Leàn da trắng sáng mềm mịn.

Đôi mắt màu biển lấp lánh nhưng lại thập phần u tối.

"Cậu là...

Thiếu gia Hanagaki sao?"

"Tam Thiếu gia nhà chúng tôi....

À ừm...

Muốn gửi món quà này tới Thiếu gia" "Ồhh!!!

Hãy gửi lời cảm ơn của ta đến cạu ấy nhé" Em nhận lấy bó hoa rồi rời đi khi tôi chưa kịp nói lời làm quen.

Sau khi Hội Nghị kết thúc, tôi nghĩ có lẽ mình sẽ không gặp lại em.

Một thời gian sau, tôi nhận được tin em sẽ đính hôn với người anh trai cùng cha khác mẹ của Mikey - Izana Flauros Kurokawa.

Trái tim tôi như vỡ vụn khi biết tin đó nhưng Gia chủ Hanagaki đã nói rằng sẽ tiếp tục kén rể.

Điều đó có nghĩa là tôi vẫn còn cơ hội.

"Tôi làm một hiệp sĩ lang thang.

Dù cho bây giờ đã có chủ nhân nhưng tôi vẫn lang thang từ nơi này sang nơi khác cho tới khi gặp được em."
______________________________________Happy Birthday Draken 10/5

Cre: Piterest
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chẳng phải chap mới đâu


Xin chào, thì ừm t là tr×mj—e của chủ acc này, t ngoi lên đây chỉ để thông báo rằng gia đình t đã cấm chị t viết truyện r.

Vì từ khi viết truyện việc học của chỉ đã sa sút nghiêm trọng.

Nên chủ acc sẽ off để ôn thi đến ngày 19 mới thi xong nên mong mọi người thông cảm!

Và t là e của chủ acc thật chứ không có vụ diễn kịch này nọ để kéo tương tác đâu.

Qua cách diễn đạt thì cũng biết hai chúng t là hai người khác nhau r.

Vậy nhé xin chân trọng cảm ơn vì bạn đã đọc hết mấy dòng này!
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương 20: Kế hoạch của Shun - Không bỏ rơi tôi


/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lại
*abc*: giao tiếp với hệ thống bằng suy nghĩTại một góc của Trang viên Black Rose, Phu nhân Agnes Darren Hanagaki đứng trên đồi hoa mỉm cười nhìn ánh hoàng hôn.

Bên má trái của phu nhân bị dính đầy máu và bộ váy búp bê màu hồng mà bà ấy đang mặc nhuốm đỏ màu máu của cô người hầu xấu số, thế mà bà vẫn mỉm cười như không.

Đột nhiên một giọng nói có phần tinh nghịch vang lên: "Căn bệnh của bác lại tái phát rồi sao bác Agnes?"

"Ôi trời là Shun đó sao?

Hiếm khi nào cháu chủ động tới gặp ta đấy~~~" "Sao tự dưng bác lại giết một nữ hầu khỏe mạnh vậy ạ?"

Shun mỉm cười nói nhưng đáy mắt không dấu nổi sự ghét bỏ "Chà...

Chỉ là thứ đó có hành động vô lễ nên bác mới giết ấy mà" Agnes cười nói "Ta đâu thể để một người hầu không biết phép tắc ở cạnh mình được " "Thế thì bác nên để nó lại làm vật thí nghiệm thay vì giết nó như vậy" Shun phụng phịu nói "Cháu có thể làm rất nhiều thứ với nó trước khi ném nó cho đám ma thú đấy ạ" "Ôi trời!!

Ta quên mất điều đó!!"

"Vậy để lần sau ta mang một thứ khác tới đền cho cháu nhé" Agnes mỉm cười nói "Vậy thì cảm ơn bác nhiều" Shun vui vẻ nói "Mà cháu nghĩ bác nên đi thay bộ váy mới đi ạ.

Bộ bác đang mặc bẩn và tanh lắm rồi đấy ạ" Agnes vẫn mỉm cười như không để ý tới sự chế nhạo trong câu nói của Shun "Mà cháu tới đây chắc không đơn giản chỉ là để gặp ta thôi nhỉ~~~" Shun cười không nói "Vậy thì Shun có muốn tới trang viên của ta chơi không?

Ta sẽ chuẩn bị trà và bánh cho" "Cháu không phải là đồ chơi của bác đâu" Shun vẫn mỉm cười tinh nghịch nhưng giọng nói lại pha thêm phần tức giận "Vậy sao?"

Agnes tỏ vẻ buồn rầu "Bị Take-chan từ chối là đã buồn lắm rồi mà đến cả cháu cũng từ chối lời mời của ta làm ta buồn lắm đấy" "Cháu xin lỗi...

Mà khoan bác đã gặp Takenii-sama rồi ư?!!!"

"Đúng vậy.

Vừa nãy ta vô tình gặp thằng bé.

Ta định gọi Kiyoshi với Saori tới để chúng ta cùng nhau uống trà nhưng mà tất cả đều bận hết rồi" Agnes chống tay buồn bã nói "Cháu từng cảnh báo bác rồi mà đúng không bác Agnes?"

Shun cuối mặt xuống "Hửm?!"

"Đừng có mà gắn cái tên Kiyoshi vào với Takenii-sama trước mặt cháu" Shun ngước mặt lên, âm trầm tỏa sát khí.

Nụ cười trên gương mặt đã biến mất thay vào đó là sự lạnh lẽo và chán ghét "Sao?

Lâu lâu anh chị em cũng trò chuyện, uống trà với nhau cũng tốt mà không phải sao?

Lần sau ta mời cả Shun nữa nhé(◠‿・)-☆" "Ha" "Anh chị em sao?"

"Nghe này bác Agnes, với Takenii-sama có thể gọi là "anh chị em" trên đời này chỉ có mỗi mình tôi - Shun Leviathan Hanagaki này thôi.

Hiểu chưa?" không hề để ý tới cách xưng hô Shun gằn giọng nhìn bác gái mình Vừa nói xong, sắc mặt của Shun liền thay đổi.

Cậu quay lại với nụ cười tinh nghịch thường ngày của mình "Mà tại cái món đồ chơi chết tiệt kia nên gần đây Takenii-sama chẳng chú ý nhiều tới cháu nữa" Shun bỉu môi tức giận "Hửm?"

"Đồ chơi?!"

Agnes bất ngờ nói.

Shun nhìn thấy biểu cảm đó thì cười trong lòng "Đúng vậy bác không biết sao?

Tuần trước khi tới biên giới thực hiện nhiệm vụ mà Master giao cho, Takenii-sama đã mua một nô lệ làm đồ chơi cho mình đấy" "Vậy à?"

"Ta tự hỏi ai có thể lọt vào mắt xanh của Take-chan nhỉ?"

"Ai đó hãy gọi Janet tới đi" Agnes búng tay một cái "Chuyện vui thế này mà không biết thì quá đáng tiết rồi" Shun nghe vậy thì rùng mình "Vậy cháu không làm phiền bác nữa" sau đó rời đi Vừa đi Shun vừa ngân nga một bài hát vô nghĩa, cậu mỉm cười một cách thỏa mãn sau khi đã đạt được mục đích của mình 'Đừng có mà trách ta.

Nếu không phải ngươi khiến Takenii-sama không còn chú ý nhiều tới ta nữa thì ta đã nhân từ cho ngươi sống thêm mấy ngày nhưng mà...

NGƯƠI ĐÃ KHÔNG CHỊU AN PHẬN THÌ CỨ Ở ĐÓ CHỜ CHẾT ĐI NHÉ' Trong phòng của Takemichi, Takemichi ngồi trên chiếc ghé sofa đơn, nhìn màn hình chiếu trước mắt mình "Ta biết rằng việc không được quan tâm gần đây khiến Shun cảm thấy tức giận nhưng không ngờ thằng bé lại chọn Agnes làm lưỡi dao của mình đấy" em đưa tay chống cằm *Meo~ Giờ kí chỉ định làm gì?* *Hửm?* *Bác gái điên khùng của kí chủ đã biết kí chủ có đồ chơi rồi thì sớm hay muộn kí chủ cũng nhận được thiệp mời tới cái bữa tiệc trà quái quỷ kia mà thôi.

Kí chủ không phải nên nghĩ cách từ chối sao? * *Có từ chối thì cũng sẽ tiếp tục bị mời cho tới khi nào đồng ý mới thôi.

Thay vì lãng phí thời gian của mình vào việc đó thì ta nên tận dụng điều này mới đúng nhỉ?* *Kí chủ có kế hoạch gì sao?* *Ừm.

Mà chức năng mới của ngươi cũng hữu ích phết đấy* *Đó là tất nhiên rồi ạ, chính Aura-sama đã tạo ra nó mà.

Mặc dù bây giờ chức năng quan sát này ở hạng D chỉ có thể quan sát mọi thứ trong bán kính 100m tính từ vị tri của ngài nhưng nếu có đủ điểm kinh nghiệm thì có thể thăng cấp đấy ạ* Takemichi không nói gì, đưa tay tắt đi màn hình trước mặt Em đứng dậy, cầm lấy bức thư nhỏ trên bàn rồi rời khỏi phòng, trước khi đi không quên nhìn về phía hai con rồng đang ngủ trên giường xem coi chúng có tỉnh giấc không.

Rão bước trên hành lang, Takemichi nghĩ về kế hoạch.

Em cần tìm cách để đưa Senju đi mà đồng thời phải khiến mọi người nghĩ rằng cậu ta đã chết.

'Có lẽ mình nên sử dụng [Substitute Tree], dù nó là hình nhân nhưng nếu thêm chút máu và ma lực vào thì nó không khác gì người thật cả.

Nó có thể đánh lừa được hầu hết mọi người nhưng Kiyoshinii-sama thì hơi khó rồi.

Anh ấy vốn rất nhạy cảm với dòng chảy ma lực nên sẽ chắc chắn phát hiện ra nó là giả...' "Nếu vậy thì mình cần phải đánh đổi một chút rồi" "Đánh đổi gì cơ?"

Senju thắc mắc hỏi "Hửm?!" vì mãi suy nghĩ về kế hoạch nên Takemichi không hề nhận ra mình đã tới phòng của Senju "Tôi hỏi là đánh đổi gì cơ?"

Senju lặp lại câu hỏi một lần nữa "Không có gì cả" Takemichi cười nhẹ nói "Mà tôi tới để đưa cho cậu thứ này" Takemichi vừa nói vừa đưa bức thư cho Seju "Đây là?"

"Nó là tin tình báo vừa được gửi tới" "Đọc đi" Senju tuy có phần không hiểu nhưng vẫn nhận lấy rồi mở ra đọc Bên trong ghi: "Thưa chủ nhân, phía đông dinh thự đang có một nhóm người cắm trại ở đó.

Chúng chọn vị trí gần tổ của Rock Dragon nên không bị đám lính tuần tra phát hiện.

Chúng đã cắm trại ở đó gần một tuần.

Trên người bọn chúng có biểu tượng của Akashi, tên mạnh nhất trong số chúng có mái tóc trắng, mắt tím và thường hay nhậm que kẹo trong miệng.

Tôi vẫn chưa biết chúng định làm gì nhưng có vẻ chúng sẽ ở đây ít nhất là 3 tuần hoặc hơn" Đọc xong, trên gương mặt Senju để lộ ra sự vui mừng xen lẫn lo lắng.

Takemichi quan sát biểu cảm trên mặt cậu ta "Không cần quá lo lắng đâu tuy Rock Dragon là thuộc họ rồng nhưng nó vẫn yêu hơn một con rồng thật sự.

Mà tôi tin là người được phái đến để tìm kiếm cậu không yếu đến mức một con Rock Dragon cũng không hạ được" nghe được điều đó, Senju ngạc nhiên nhìn sang Takemichi "Cậu biết người đó là ai sao?!"

"Không biết" Takemichi trả lời một cách thẳng thừng "Nhưng nếu có thể sống xót trong Death Forest suốt một tuần thì hiển nhiên không phải là kẻ yếu rồi" "Đúng vậy.

Họ không hề yếu" "Và anh cũng không vứt bỏ tôi" Senju lẩm bẩm trong miệng.

"Nếu đã đọc xong rồi thì đưa đây" Senju đưa bức thư cho Takemichi.

Em cầm lấy bức thư, đưa nó đến gần ngọn lửa.

Bức thư bốc cháy và chỉ trong vài giây đã biến thành bụi.

Nhìn những hạt bụi kia, Senju bất giác hỏi: "Sau khi tôi rời đi, chuyện gì sẽ xảy ra với cậu, Takemichi?" không gian rơi vào tĩnh lặng trong giây lát cho tới Takemichi lên tiếng"Hẹn gặp lại vào ngày mai Senju" em mỉm cười rồi rời đi.

Senju tuy không có được câu trả lời nhưng nghĩ về việc thân phận hiện tại của mình là nô lệ, là món đồ chơi của Takemichi thì cậu thấy an tâm phần nào nhưng vẫn lo lắng.
___________________________________________Sau nhiều ngày gian khổ, mình cuối cùng cũng thi xong rồi 😭😭😭😭😭Các độc giả không biết đâu, con em của mình cứ dùng chuyện sẽ hack và xóa tài khoản để dọa mình nêu mình không thể qua môn đấy😭😭😭😡😡😡😡Nhưng dẹp chuyện buồn qua một bên, hôm nay mình có chuyện muốn tuyên bốLần đầu tiên...

MÌNH SẼ RA BÃO CHAP!!!

Tuy không biết có thể ra bao nhieu chương nhưng mình sẽ cố gắng nghĩ ý tưởng và viết nhiều nhất có thểMong các bạn ủng hộ mình
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Bão 1/?


Chương 21: Suy đoán của Kiyoshi - Hãy mau chóng khỏe lại/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lại
*abc*: giao tiếp với hệ thống bằng suy nghĩTrong căn phòng xa hoa với tông màu chủ đạo là đen và xanh, Takemichi ngồi trên chiếc ghế sofa đen.

Bên dưới cậu có 4 thú nhân đang quỳ một chân, cậu nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: "Báo cáo" "Thưa chủ nhân, đám người của Akashi vẫn chưa rời đi.

Theo tôi quan sát thì họ đã sắp hết lương thực, và ma thú trong khu vực đó không ăn được nên có lẽ họ sẽ rời đi vào tuần sau" Makoto báo cáo "Tôi đã làm theo lời ngài chỉ họ nơi có nguồn nước sạch và các loại trái cây ăn được dù không hiểu vì sao đã giảm đi vài người nhưng đám người đó vẫn có hơn 10 người nên chỉ có trái cây thôi thì có vẻ như không đủ" Yamagishi báo cáo "Hành động gần đây của Rock Dragon cũng rất đáng ngờ, nó hình như đã phát hiện ra có kẻ xâm nhập lãnh thổ của mình.

Vì có họ hàng với rồng nên dù có thua nó chắc chắn sẽ chiến đấu với đám người Akashi" Takuya báo cáo. sau khi cả ba đã báo cáo xong là đến lượt Akkun nhưng cậu ta vẫn im lặng không nói gì "Akkun còn ngươi thì sao?"

"Thưa chủ nhân, chuyện này..."

Akkun chần chừ không nói "Hửm?"

Takemichi liếc mắt nhìn nhân thú kia "Tại phía đông bắc gần khu vực cắm trại của đám người Akashi, có một người...

Toàn thân hắn chỉ có một màu đen.

Đôi mắt xanh và mái tóc màu bạch kim làm hắn nổi bật giữa Death Forest tăm tối...

Nơi hắn đứng chỉ có máu và xác chết, dòng máu đỏ tươi từ tay hắn chạy dọc theo cán kiếm tới lưỡi kiếm, từng giọt máu rơi xuống tạo nên tiếng /tí tách/...

Tôi không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt củ hắn vì chiếc mặt nạ hắn đeo nhưng tôi chắc chắn hắn đã nhận ra tôi ở đó..." cả cơ thể Akkun run rẩy khi nhớ về lúc đó.

Đôi mắt xanh lạnh lẽo như tảng băng nhìn chằm chằm vào mình như thể đang nhìn một vật chết chứ không phải một người sống "Kiyoshi!!!"

Takemichi giật mình khi nghe Akkun báo cáo "Tch..."

'Anh ta quay về sớm hơn mình nghĩ, nếu không phải trên người Akkun có lưu lại ma lực của mình thì chắc chắn anh ta đã giết cậu ấy rồi' Takemichi nhìn nhân thú dưới chân mình.

Dù không biểu lộ ra nhưng cả cơ thể đều đang run rẩy kịch liệt "Các ngươi lui trước đi" Takemichi phẩy tay "Vâng" họ nói xong liền biến mất Đây chính là công việc mà Takemichi đã giao cho họ, "Trinh sát".

Nếu chỉ ở trong dinh thự Takemichi không thể nào biết được tình hình trong khu rừng Death Forest được.

Chức năng quan sát của Kuro tuy là dùng tốt nhưng tốn rất nhiều ma lực để sử dụng, trong tình huống không biết họ ở đâu thì có dùng cũng vô ích. /Chủ nhân/ Kisaki đi tới nhảy vào lòng em/Ngài đang lo lắng chuyện sao?/ "Ừm.

Kiyoshinii-sama trở về rồi" Takemichi đưa tay vuốt lông Kisaki /Anh trai trở về ngài không vui sao?/ Hanma ngồi trên bàn nói "Muốn vui cũng không nổi" Takemichi gõ gõ ngón tay lên ghế, em suy nghĩ một chút, đứng dậy nói "Kisaki, Hanma tới sân tập thôi nào" chúng tuy không hiểu nhưng nếu chủ nhân đã muốn thì cũng không nói nhiều mà đi theo ____Tại sân tập____ Takemichi hai tay cầm hai con dao găm, em cảnh giác nhìn sáu con rối gỗ đang đứng trước mặt mình.

Bỗng nhiên chúng lao tới tấn công em, Takemichi nhanh nhẹn né những đường kiếm hướng về phía mình.

Em vung tay đâm một dao về phía con rối gỗ bên trái rồi lùi lại, kéo dài khoảng cách với chúng.

Khi những con rối gỗ đang lấy lại tư thế, Takemichi lao tới tấn công.

Em đâm một nhát vào con rối gỗ trước mắt, xoay tay kéo xuống một đường dài làm con rối gỗ vỡ ra.

Một con rối định đánh lén cậu từ phía sau cũng bị ăn ngay một nhát dao, Takemichi rút dao ra, đá con rối ra xa 2m rồi tiếp tục đối phó với những con rối còn lại.

Sau hơn 10 phút, Takemichi cũng xử lí xong đám rối gỗ.

Em nhăn mày nhìn tay của mình"Còn quá yếu" /Chỉ tốn 10 phút hơn để giải quyết sáu con rối gỗ hạng B+.

Như vậy là còn yếu sao?/ Hanma nhìn những con rối không còn nguyên vẹn trên mặt đất /Ngài vẫn chưa thấy hài lòng với sức mạnh hiện tại của mình sao?/ Kisaki nhận thấy điều gì đó không ổn "Không phải không hài lòng, chỉ là còn yếu mà thôi" Takemichi cầm chiếc khăn bông lên lau mặt, xong lại tiếp tục tập luyện Tập được hơn một tiếng thì trời bỗng nhiên đổ mưa, Takemichi một bộ ướt sũng trở về phòng mình.

Mái tóc đen xù giờ cũng rũ xuống nặng trĩu, những giọt nước rơi /tí tách/ xuống nền gạch bóng.

Hai con rồng trên vai em cũng chẳng khá hơn, lông của chúng vốn khá dày mà bây giờ thấm đẫm nước mưa tới nặng người.

"Chào mừng ngài trở lại Take-sama!!!!!!"

Kakucho đang lau dọn phòng nghe tiếng mở cửa liền quay sang thì thấy cả người em ướt sũng liền hốt hoảng, bốn nhân thú kia cũng hốt hoảng không kém.

Chúng nhanh chóng phân chia nhau làm việc Makoto chạy đi chuẩn bị nước nóng, Takuya và Akkun bế hai con rồng xuống khỏi vai em rồi lau khô, Yamagishi chạy đi lấy khăn lông cho cậu còn Kakucho thì chuẩn bị cho em một bộ đồ mới.

Nhận lấy khăn lông từ Yamagishi, Takemichi mặt đầy hắc tuyến nhìn đám hầu cận của mình đang làm lớn chuyện lên "Ta chỉ bị dính nước mưa một chút mà thôi, không có sao đâu" "Cả người ngài ướt sũng như vậy sao có thể không sao.

Takuya lau khô cho rồng kia rồi mang trà nóng tới đây" "Vâng Kakucho-sama" Takuya lau nhanh lau khô lông cho Kisaki rồi đi chuẩn bị trà Ngồi trên ghế sofa, cầm tách trà nóng trong tay, Takemichi cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.

Em thư thả uống trà trong khi Kakucho đang lau tóc cho cậu "Nước nóng đã chuẩn bị xong rồi ạ" Makoto bước ra nói "Ừm.

Takuya mang Kisaki và Hanma theo, ta sẽ tắm cho chúng luôn" "Vâng ạ" Takuya bế Kisaki và Hanma lên rồi đi theo sau Takemichi Bước vào phòng tắm, Takemichi chỉ tay về phía hai chiếc ghế nhỏ rồi nói: "Để chúng lên đó rồi ngươi có thể đi" Takuya nhận lệnh đặt hai con rồng len ghế rồi rời đi Takemichi bước ra với cơ thể hoàn toàn loãng thể.

Em không chút ngại ngùng bước đến trước mặt Kisaki và Hanma.

Làn da trắng nõn mèm mại, điểm trên đó là hai điểm hồng nhỏ.

Takemichi đi tới bế Kisaki và Hanma lên.

Kisaki dụi đầu vào ngực em trong khi Hanma bên cạnh không chút liêm sỉ liếm khuôn ngực của em.

Takemichi cảm thấy hơi khó chịu liền nói: "Kisaki, Hanma đừng có làm loạn" Đứng trước bồn tắm, Takemichi đặt Kisaki và Hanma lên thành bồn rồi bước vào trong.

Hơi nước bốc lên làm cả cơ thể trắng nõn của em đỏ ửng, khuôn mặt mê người phát ra vài tiếng rên khẽ vì thoải mái.

Nhìn cảnh xuân trước mặt, Kisaki và Hanma không khỏi lên xuống yết hầu vài lần.

Takemichi nhìn sang thì cười mỉm, thản nhiên nói: "Các ngươi không định xuống tắm sao?" hai con rồng hoàn hồn nhảy vào bồn tắm.

Hanma vừa bơi xung quanh vừa phát ra vài tiếng gầm gừ nhẹ Một lúc sau, Takemichi cũng bước ra.

Trên người em mặc bộ đồ Kakucho chuẩn bị, trên tay là hai con rồng nhỏ kia.

Kakucho đứng một bên trên tay chiếc khay bạc với đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn cho Senju.

Hắn cau mày nhìn khay đồ ăn nói: "Ngài có thể để tôi hoặc một trong số bọn chúng đi đưa đồ ăn cho món đồ chơi kia cũng được mà" Takemichi không nói gì, đặt hai con rồng lên bàn rồi bước tới nhận khay đồ ăn từ Kakucho "Nó chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi.

Hơn nữa chơi đùa cũng khá vui mà" Takemichi để lại một câu không đầu không đuôi rồi rời đi Bước đi bên dưới mái vòm, Takemichi nhìn bầu trời xám xịt đang trút từng hạt mưa nặng trĩu.

Em vừa đi vừa suy nghĩ bơ vơ thì bỗng dưng /Keng/ /Choang/ /Xoảng/ Chiếc khay tren tay em rớt xuống.

Dao nĩa và đồ ăn rơi tứ tung.

Takemichi lạnh lùng nhìn kẻ đang cầm cổ tay trái của mình.

Lực đạo tuy không lớn nhưng bất ngờ bị kéo khiến Takemichi có phần khó chịu.

Và kẻ đó không ai khác chính là Kiyoshi.

Giọng nói non nớt có phần tức giận vang lên: "Đang đi đâu?"

Kiyoshi một thân ướt sũng xuất hiện từ sau lưng em lúc nào không hay "Đây là cách anh chào hỏi em trai của mình sau khi biến mất gần một tuần sao?"

Takemichi không chút sợ hãi hỏi ngược lại Kiyoshi "Đi đưa thức ăn cho món đồ chơi kia sao?"

"Thì đã sao nào?" nghe giọng điệu thản nhiên của em, Kiyoshi nhíu mày lực đạo trên tay tăng thêm vài phần "Quan tâm tới nó vậy sao?" lần này Takemichi không trả lời "Em biết gì không Take-chan?

Khi đi thực hiện vài nhiệm vụ mà Master giao cho anh đã vô tình dấu vết của con người ở gần dinh thự đấy" Kiyoshi nở một nụ cười quỷ dị "Anh đã lần theo những dấu vết dó và vô tình phát hiện ra...

Bọn chuột trắng đấy!!!"

"Và rồi em có biết anh đã làm gì không?

Anh đã giết hết chúng" tiếng sấm chớp vang lên càng khiến lời kể của Kiyoshi thêm đáng sợ "Bọn chúng tự xưng mình là những hiệp sĩ tinh anh của Akashi thế mà lại chết dưới tay một đứa tẻ 10 tuổi như anh.

Thật thảm hại có đúng không?" khuôn mặt Takemichi vẫn như cũ lạnh lùng nhưng Kiyoshi có thể nhìn thấy sự bất ngờ và hốt hoảng trong mắt em"Anh tự hỏi vì sao chúng lại ở đây?"

"Master vẫn chưa trở về từ lãnh thổ của Akashi, đám chuột trắng đó thì chẳng bao giờ dùng mấy trò kiểu "tập kích khi chủ vắng nhà" " "Vậy nên...

Em có biết vì sao chúng ở đây không
T.A.K.E.C.H.A.N?"

Kiyoshi cố tình nhấn mạnh tên cậu "Em không biết và cũng không quan tâm" Takemichi rút cổ tay mình lại "Mà thay vì ở đây tán gẫu với em không phải anh nên nói chuyện này cho Master biết sao?" nói xong Takemichi cười khẩy một cái rồi quay đầu rời đi.

Kiyoshi nhìn theo bóng lưng em.

Khi nhìn thấy sự bất ngờ và hốt hoảng trong mắt em, hắn càng chắc chắn thêm về suy đoán của mình.

Nghĩ về điều đó, chân mày Kiyoshi nhíu lại, ánh mắt lộ rõ sự tức giận và căm ghét.

Nhìn về hướng Takemichi vừa đi, Kiyoshi lẩm bẩm trong miệng: "Nếu đó là thật thì ta càng thêm lí do để giết ngươi Senju Valefar Akashi" Bước từng bước vội vã xuống cầu thang bằng đá, giờ em đã biết tại sao số người của Akashi bỗng dưng giảm xuống.

Những người đã chết dưới tay Kiyoshi chính là một phần của đoàn người được phái tới để chuẩn bị đưa Senju đi.

Việc Master vẫn còn đang ở Akashi thật chất chỉ là một trò che mắt mà thôi.

Nếu như người của Akashi cắm trại trong Death Forest thì không cần Kiyoshi nói, Master cũng sẽ phát hiện ra và loại bỏ họ nhưng nếu ngài ấy vẫn ở lãnh thổ của Akashi khi bọn họ đến đây thì có thể lấy cái cớ thông tin được đưa tới quá chậm nên không biết.

Takemichi bước vào phòng của Senju rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Senju nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Takemichi lo lắng hỏi: "Takemichi, cậu có sao không?"

Takemichi nhìn Senju với đôi mắt u ám, em không nói gì Bầu không khí im lặng tới ngộp thở, Senju định nói tiếp thì "Senju hãy khỏe lại thật nhanh nhé" Takemichi hướng về phía Senju nở một nụ cười gượng gạo.

Lời định nói bị nuốt lại vào bụng, Senju quay mặt đi không nói gì.
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Bão 2/?


Chương 22: Món quà của Kiyoshi - Ấm áp/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lại
*abc*: giao tiếp với hệ thống bằng suy nghĩTakemichi ngồi trên ghế sofa mỉm cười nhìn tấm thiệp xinh đẹp trong tay mình "Hành động cũng nhanh lắm"

(Ảnh minh họa) *Meo~ Vậy ngài có định tham gia không kí chủ?

Trên này có ghi rõ ngài phải mang theo đồ chơi của mình khi tham dự đấy* Kuro lơ lửng bên cạnh em nói *Tất nhiên là phải tham gia rồi, bác gái của ta đã cất công chuẩn bị thé này mà không phải sao?* Takemichi thẳng thừng ném tấm thiệp về phía Kisaki và Hanma /Mụ điên đó lại tính làm gì đây?/ Kisaki đọc tấm thiệp mời mà nhăn mặt /Cái món đồ chơi kia của chủ nhân hình như bị bênh sợ đám đông mà nhỉ?~~ Mang tới rồi không biết có phát điên luôn không đây?~~/ Hanma khúc khích nói "Hai ngươi im lặng được rồi đấy" Kakucho bước tới với khuôn mặt nhăn nhó.

Tuy không nghe hiểu Kisaki và Hanma nói gì nhưng nghe bọn chúng gầm gừ rồi lại kêu lên như vậy thì đủ biét là chẳng nói gì tốt lành rồi " Kaku-chan, tấm thiệp này vừa dược dưa tới sáng nay có đúng không?"

"Đúng vậy ạ.

Khi vừa tới trước cửa phòng Take-sama thì tôi đã thấy người hầu của Phu nhân Agnes đứng dó với tấm thiệp mời này rồi ạ" "Ta đang tự hỏi không biết có nên đi hay không.

Các ngươi nghĩ sao?"

Takemichi quay sang nhìn hầu cận của mình "Nếu đã là bác gái của ngài mời thì buộc phải đi rồi ạ" Akkun thay mặt bốn nhân thú nói "Đúng nhỉ?

Cách đây không lâu Shun đã tới xin lỗi ta vì đã nói cho bác Agnes biết ta có đồ chơi" Takemichi chống cằm nói "Nếu ta tới với Hideki thì chẳng biết bác ấy sẽ bày ra trò gì nữa" (Hideki à tên giả của Senju, ai không nhớ thì xem lại chương 16 nha) Takemichi nhàm chán ngồi trên xích du ngắm nhìn khu vườn.

Cả khu vườn rộng lớn bị bao phủ bởi một màu trắng xóa của tuyết, từng vươn gió lạnh thổi qua làm em híp mắt dễ chịu.

Bỗng nhiên, một người hầu nam bước tới với xóa hoa Kiều Mạch xinh đẹp trên tay.

Takemichi nhìn người hầu đó khó hiểu "Thưa Tam Thiếu gia, Đại Thiếu gia kêu tôi mang thứ này tới cho ngài!!!" người hầu đỏ mặt đưa bó hoa cho Takemichi "Ồh!!

Là quà của Kiyoshinii-sama sao?"

"Đú...ng vậ..y ạ...

Đại thiếu gia có nói nếu ngài không thích thì vứt đi cũng được " người hầu lắp bắp nói "Đã là quà của Kiyoshinii-sama thì sao ta dám vứt chứ" Takemichi bước xuống khỏi xích đu.

Em đưa tay nhận lấy bó hoa "Hoa rất đẹp.

Gửi lời cảm ơn của ta đến Kiyoshinii-sama nhé" Takemichi mỉm cười nhìn người hầu kia.

Người hầu đỏ cả mặt "Tôi sẽ chuyển lời tới ngài ấy ạ" nói xong liền bỏ chạy.

Takemichi cầm bó hoa trên tay mà cười khinh "Đôi khi em không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của anh luôn đấy Kiyoshinii-sama" *Ý của kí chủ là sao?

Meo~* Kuro xuất hiện bay bên cạnh em"Hoa Kiều Mạch có nghĩa là "Người Yêu", Kiyoshinii-sama đang muốn nói rằng "Cho dù thế nào thì em vẫn mãi mãi thuộc về anh" " Takemichi mân mê đóa hoa trong tay "Nhưng ta lại không hiểu được tẩm độc vào hoa để làm gì?" *Độc?!!* Kuro giật mình liền kiểm tra bó hoa *Kí chủ bó hoa thật sự được tẩm độc mà còn là loại độc mùi nhẹ nữa nên nếu không có khứu giác nhạy bén thì không thể nhận ra* "Vậy à?"

Takemichi rời hỏi khu vườn *Sao nam phản diện lại tặng kí chủ hoa tẩm độc chứ?

Đó không phải là cách ám sát mà Nhà Hanagaki hay dùng cho phụ nữ sao?* Kuro bay bên cạnh thắc mắc " Kiyoshinii-sama không biết là trong bó hoa có tẩm độc" *Sao ngài lại nghĩ như vậy?* "Nếu biết thì anh ấy sẽ không tặng nó cho ta.

Bởi vì Kiyoshinii-sama là người biết rõ hơn ai hết, ta rất ghét hương hoa trộn lẫn với độc.

Nó làm mất đi vẻ đẹp của đóa hoa, ngươi có nghĩ vậy không, Kuro?"

Kuro không nói gì, nó quay vào không gian tiềm thức của Takemichi Đứng trước cửa phòng Senju, Takemichi chỉnh lí lại quần áo của mình một chút rồi mở cửa.

Bên trong căn phòng, Senju vẫn đang nằm trên giường ngủ.

Đôi mắt cậu ta nhăn lại, khóe mắt hơi đỏ lên, có vẻ như là đang gặp ác mộng.

Cậu ta lẩm bẩm điều gì đó trong miệng khiến Takemichi cảm thấy tò mò.

Em đặt bó hoa qua một bên, từ từ tiến tới gần Senju.

Từng tiếng thở dốc mệt mỏi và tiếng lẩm bẩm vang lên "Làm ơn...

Con sẽ ngoan mà...

Con sẽ không tranh giành chức vị gia chủ với anh đâu...

Làm ơn đừng đối xử với con như vậy...

Làm ơn...

Xin hãy yêu thương con..."

Nghe những lời nói đó, Takemichi liền hiểu ra.

Senju Valefar Akashi, theo thiết lập nhân vật cậu ta là một người có quá khứ đau khổ, không có ai bên cạnh, chỗ dựa tinh thần duy nhất cho cậu ta chính là người anh cả của mình và nữ chính.

Khi đọc quyển truyện này, có lẽ độc giả sẽ chỉ cảm thấy xót thương và đồng cảm cho Senju nhưng nếu như thật sự chứng kiến thì lại là một chuyện khác.

Một đứa trẻ từ khi sinh ra đã bị ghét bỏ, đến cả thứ duy nhất mà người cha kia từng trao cho con trai mình cũng chỉ có một cái tên.

Là thiếu gia của một gia tộc trong "Năm Đại Gia Tộc" mà chưa từng được ăn một bữa cơm đàng hoàng, quần áo mà cậu ta mặc đến người hầu cũng chẳng thèm.

Lớn lên trong tình cảnh đó, nếu là người bình thường hẳn đã tự sát từ lâu rồi nhưng cậu ta vẫn sống.

Vì đã là con người thì ai mà không sợ chết cao chứ.

Cứ tiếp tục sống như vậy cho tới khi gặp lại nữ chính, Senju mới cảm nhận được một chút hơi ấm cho riêng mình.

Takemichi đưa tay vút ve khuôn mặt Senju thì thầm: "Mọi thứ đều đã ổn rồi....

Ở đây không có ai đánh cậu, không có ai cười chê cậu và cũng không có ai nói cậu là "Đồ vô dụng" cả...

Nên không cần phải lo đâu...

Vì đã có tôi ở bên cạnh cậu rồi" Lời thì thầm nhẹ nhàng vang vọng trong căn phòng, Senju từ từ thả lỏng, hơi thở đều đều.

Cậu ta nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình, cố gắng cảm nhận hơi ấm phát ra từ bàn tay mềm mại mà lạnh lẽo đó.

Takemichi không rút tay lại và cũng không nói gì thêm.

Em nằm xuống cạnh cậu ta rồi ngủ thiếp đi.

Một lúc sau, Senju tỉnh giấc.

Điều đầu tiên mà Senju nhìn thấy khi vừa tỉnh dậy là khuôn mặt phóng đại của Takemichi.

Cậu ta giật mình, cố gắng không hét lên để không đánh thức người bên cạnh.

Senju nhìn qua thấy mình đang nắm chặt tay em "Vậy thiên thần đó chính là cậu sao?"

Trong giấc mơ, Senju đã nhìn thấy quá khứ của mình, nhớ về sự đau khổ và bất lực mà mình từng chiu đựng.

Sự đau khổ đó cứ kéo dài thì một giọng nói ấm áp đã xua đi bóng tối bao trùm lấy cậu.

Senju tin rằng đó chính là một thiên thần.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, Senju xoa nắn bàn tay nhỏ bé trong tay mình.

Cậu tự hỏi làm sao bàn tay lạnh lẽo này lại mang lại cho cậu cảm giác ấm áp lạ thường như vậy?

Senju cứ xoa nắn nó một hồi thì "Nắm như vậy đã đủ chưa?"

Takemichi không biết đã dậy từ lúc nào, em đưa mắt nhìn kẻ đang nắm tay mình tới giờ chưa chịu buông ra "Xin lỗi" Senju lí nhí nói nhưng vẫn không buông tay "Haizzz...

Cậu thích nắm tay tới vậy sao?"

"Tay của cậu rất ấm, rất dễ chịu" "Dù có như vậy thì cậu có thể bỏ tay ra không, tôi cảm thấy khá khó chịu rồi đấy" Senju xụ mặt xuống, luyến tiết bỏ tay Takemichi ra Takemichi thề là trong một giây em đã thấy Senju không khác gì một chú cún con tội nghiệp bị người ta bỏ rơi.

Takemichi ngay lập tức xóa bỏ suy nghĩ đó khỏi đầu mình.

Em cố thuyết phục chính mình vì anh trai của Senju có biệt danh là "Chó Điên" nên em mới thấy như vậy thôi.

"Mà cậu tới đây làm gì vậy?"

Senju ngồi dậy quay sang hỏi em "À, bác gái tôi chuẩn bị tổ chức tiệc trà.

Là một bữa tiệc trà nơi mấy kẻ rảnh hơi không có việc làm đem khoe đồ chơi của mình, tôi sẽ mang cậu tới dự bữa tiệc" nghĩ nghĩ gì đó Takemichi lại nói tiếp "Và tôi mong rằng cậu sẽ không là xấu mặt tôi" Senju nhìn dáng vẻ đang tỏ ra lạnh lùng của em thì bật cười "Hahaha...

Đừng lo, tôi sẽ không làm mất mặt cậu đâu" "Tốt nhất là như vậy" Senju lúc này mới để ý tới bó hoa đang nằm ở đầu giường.

Cậu ta nhíu mày hỏi: "Bó hoa kia là từ đâu ra vậy?"

"Thuộc hạ của anh trai đưa cho tôi" Takemichi khẽ híp mắt nhìn Senju.

Dù cho có ngửi được mùi lạ trên bó hoa thì cũng không thể nào biết được đó là độc vì loại độc này chỉ được sản xuất ở Hanagaki mà thôi, không thể nào có chuyện Senju biết được.

"Cậu hay nhận được mấy món quà kiểu này sao?"

"Ừm.

Mọi người trong dinh thự này đều biết tôi rất thích hoa và trà nên ta thường xuyên được tặng những thứ như thế này" Takemichi đứng dậy khỏi giường, cầm bó hoa lên "Nó là hoa Kiều Mạch đấy.

Loài hoa này tuy mùi hơi nhạt nhưng dùng để pha trà rất ngon nên tôi hay dùng nó" Takemichi khéo léo trả lời, em vừa nói ra sở thích của mình một cách tự nhiên vừa nói cho Senju biết rằng em rất hay dùng loài hoa này để pha trà "Để nó lại cho tôi được không?"

"Hửm?

Được thôi" Takemichi đặt nó lại đầu giường "Vậy cậu hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai tiệc trà sẽ được tổ chức" Takemichi nói xong liền rời đi Khi nghe thấy tiếng bước chân đã không còn vang vọng nữa, Senju mới đứng dậy cầm bó hoa kia lên 'Loài hoa này không có độc nhưng bó hoa đã bị tẩm độc.

Có lẽ Takemichi không biết nó đã bị tẩm độc vì loại độc này khá yếu nên không ảnh hưởng gì nhiều đến cơ thể' 'Takemichi nói là nhận được nó từ "thuộc hạ của anh trai", có nghĩa là từ một trong hai người anh của cậu ấy.

Nhưng nếu biết em trai mình thích dùng hoa để pha trà thì tại sao lại tặng nó cho Takemichi?

Chẳng lẽ lần thổ huyết trước cũng là do nó mà ra?' nghĩ đến đây, Senju cảm thấy tức giận.

Bó hoa trên tay cậu dần dần đông cứng rồi vỡ vụn như thủy tinh "Gia tộc này đúng là điên khùng mà" Bước đi trên hành lang, Takemichi suy nghĩ về việc làm sao Senju biết bó hoa bị tẩm độc.

Em nhớ về kĩ năng của Senju, trong số đó có một kĩ năng đã từng cứu mạng cậu ta ^Báo Động^ khi gặp nguy hiểm chỉ có người giữ kĩ năng nghe được, âm thanh càng to thì nguy hiểm càng lớn.

Có lẽ Senju đã phát hiện ra chất độc bằng kĩ năng này.

Mà dù sao đó cũng không phải là việc của em, nếu Senju có thể sử dụng tốt kĩ năng này thì em sẽ không cần phải hỗ trợ cậu ta vào ngày mai.
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Spoil


"Bất ngờ làm sao?

Trời đã đổ tuyết hơn 10 ngày rồi mà nhỉ?

Tuyết cũng ngập hơn 1,5m rồi.

Vậy mà một con nhện nhỏ lại có thể sống sót sao?"

"Ngươi cũng khá thú vị đấy"____________________________________
"Nói ta nghe xem tên ngươi là gì?"

"Ta không có tên""Không có sao?"

"Ta đã từng có và có kẻ đã cướp nó khỏi ta""Vậy ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên""Ngươi đang thương hại ta sao?"

"Không phải thương hại.

Đây là một cuộc trao đổi, ta sẽ cho ngươi tên còn ngươi sẽ trở thành Thuần Thú của ta"______________________________________"Ngươi không muốn sao?

Mà cũng chẳng sao cả, ta vẫn sẽ đặt cho ngươi một cái tên""Hừm...

Kể từ giờ tên của ngươi sẽ Kureiji, nó có nghĩa là điên loạn"_______________________________________"Ta nói rồi đây không phải là thương hại mà là một cuộc trao đổi""Nhưng ngươi chẳng có được gì từ ta cả""Thì sau này sẽ có thôi"________________________________________"Rốt cuộc ngươi là ai vậy?

Ngươi là Kureiji - con nhện nhỏ ta đã tìm thấy sau cơn bão tuyết...

Hay Ác Thần - kẻ sẽ phá hủy thế giới này?"

"Tên của ta là Kureiji.

Đó là cái tên ngươi đã đặt cho ta, ta yêu cái tên đó...

Ngươi đã cứu ta một mạng nghĩa là ta nợ ngươi một ân tình...

Tên giữa của ngươi là "Dục Vọng"có nghĩa là ta đã nợ "Dục Vọng" một ân tình...

Tên giữa của ta là Yokuru...

Ngươi nói mình thích hoa hướng dương vì nó là người tình thầm lặng của mặt trời...

Ta yêu ngươi nhưng chưa từng nói, nó một "Tình yêu thầm lặng"Họ của ta là Shikurawa...

Tên của ta là Kureiji Yokuru Shikurawa.

Ta chính là con nhện nhỏ ngươi đã tìm thấy sau cơn bão tuyết và cũng chính là Ác Thần"
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Bão 3/?


Chương 23: Bữa tiệc trà quái quỷ - Nhanh két thúc thôi nhỉ? /abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lại
*abc*: giao tiếp với hệ thống bằng suy nghĩBuổi trưa tại Dinh Thự Hanagaki, bầu trời tuy có chút âm u nhưng thời tiết lại khá mát mẻ rất thích hợp để tổ chức một bữa tiệc trà.

Takemichi đứng trước cửa vào nhà kính xinh đẹp thở dài: "Haizzz...

Thật sự không hề muốn vào mà" Takemichi hiện đang ở Trang Viên Blackbell - trang viên của bác hai Takemichi.

Trên vai em là Kisaki và Hanma đang cảnh giác nhìn cánh cửa kia.

Đằng sau là Kakucho, trên tay hắn là sợi xích cổ Senju.

Hôm nay Senju phá lệ ăn mặc rất đẹp.

Bộ trang phục màu xanh dương đậm càng làm tôn lên đôi mắt xinh xanh và làn da trắng nõn của cậu ta

(Lấy trang phục của cậu bé nhỏ) Cậu đưa mắt nhìn vào trong nhưng lại không thấy ai cả, Kakucho bên cạnh lên tiếng giải thích: "Nhà kính này được làm từ loại kính đặc biệt, từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài nhưng từ bên ngoài không thể nhìn vào bên trong" Senju chỉ gật đầu đáp lại Đứng nhìn cánh cửa một lúc, Takemichi cũng mở cửa bước vào.

Bên trong, Agnes khi vừa nhìn thấy Takemichi liền nói to: "Ôi trời Take-chan!!

Cháu tới rồi đó sao?"

"Cháu chào bác Agnes" "Rất vui được gặp mọi người" "Kính chào Tam Thiếu gia, ngài khỏe chứ?"

"Rất vui được gặp ngài Tam Thiếu gia, tôi là Phu nhân Bá Tước XXX" "Hân hạnh được gặp ngài Tam Thiếu gia, tôi là Phu nhân XXX, chồng tôi là đối tác với Bá Tước Hanagaki" "Rất vui được gặp ngài...

" Những lời chào hỏi sáo rỗng liên tiếp vang lên làm Takemichi cảm thấy khó chịu nhưng em vẫn kiên nhẫn mà đáp lại.

Kisaki và Hanma trên vai em thì không được kiên nhẫn như vậy, chúng đã muốn vồ tới mà cắn cho mỗi kẻ một phát luôn rồi.

Takemichi cũng nhận thấy điều đó nên đưa tay lên xoa đầu chúng.

Phu nhân Agnes để ý tới cậu bé xinh đẹp bị xích cổ đứng sau Takemichi " Take-chan đó là đồ chơi của con sao?"

"Đúng vậy ạ.

Trông nó rất đáng yêu có đúng không?"

"Đúng là rất đáng yêu.

Mà nó tên gì vậy?"

"Tên nó là Hideki" "Thật không hổ là đồ chơi của Take-chan mà, Janet của ta đứng trước Hideki chỉ là con rối rách nát mà thôi" Agnes phẩy tay với hầu nữ bên cạnh "Mau đưa Janet ra đi, cho dù có thua kém đồ chơi của Take-chan thì ta cũng phải để cháu ta nhìn thấy món con rối dễ thương của ta chứ" "Vâng thưa phu nhân" Một lúc sau, hầu gái đã dẫn Janet tới.

Một cô gái với mái tóc đen xinh đẹp được thắt lại, miệng bị xé toạt ra và dùng chỉ khâu lại, có thể thấy rõ cả đường chỉ.

Một bên mắt bị khoét ra, gọn gàng và sạch sẽ khiến người khác rợn cả người.

Janet mặc một chiếc váy búp bê màu hồng đáng yêu.

Từng cử chỉ của cô đều cứng nhắc như thể cô là một con gối với các khớp nối bị cứng vậy.

"Đáng yêu hơn cả con rối trước của ta đúng không Take-chan?

" "Đúng là đáng yêu hơn thật" Takemichi mỉm cười nói "Ta vui vì cháu thích nó""Ta đã mất rất nhiều thời gian để trang trí đấy" Agnes vui vẻ đáp lại mà không để ý tới ánh mắt sợ hãi và kinh hoàng của các vị khách khác.

Kakucho tặc lưỡi quay sang chỗ khác.

Kisaki và Hanma phẩy đuôi nhảy vào lòng em ngồi để không phải thấy thứ ghê tởm đó.

Senju cuối gầm mặt xuống khiến cho mọi người không thể thấy biểu cảm của cậu ta.

Các vị khách khác hiện tại không biết nói gì vì họ vẫn còn đang rất sợ hãi, Takemichi nhận thấy điều đó nên đã lên tiếng bắt chuyện trước để bầu không khí bớt ngột ngạt.

Mọi người vui vẻ hưởng ứng theo.

Khi mọi người đang nói chuyện với nhau, Phu nhân Agnes vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người "Nào nào, hẳn các vị không quên mất lí do của buổi tiệc trà hôm nay dấy chứ" "Tất nhiên là không rồi phu nhân" "Đúng vậy đấy.

Vì ngày hôm nay tôi đã mang theo món đồ chơi mạnh nhất của mình mà" "Tôi cũng vậy mà...

" "Được rồi nào, ta biết rằng mọi người đều đang rất phấn khích nên hãy..."

"BẮT ĐẦU THÔI NHỈ!!!"

Agnes vừa nói xong thì Janet sau lưng bà ta liền xuống đầu tiên "Vậy ai sẽ đấu với Janet của ta đây?" mọi người im lặng, không ai dám lên tiếng "Hideki bước xuống đi" Takemichi đưa tay lấy một chiếc bánh quy ra lệnh "Vâng ạ" Kakucho mở vòng cổ cho Senju.

Cậu ta bước xuống, đứng trước mặt Janet "Ôi!!

Vậy Hideki sẽ đấu với Janet sao?!!"

Agnes tỏ vẻ ngạc nhiên nói "Vậy thì ít nhất phải có vũ khí chứ nhỉ!!"

Agnes phất tay.

Các hầu gái liền mang ra hai thanh kiếm, hai ngọn giáo, hai cặp dao găm và hai chiếc khiên.

Senju nhìn những món vũ khí kia và không ngần ngại chọn lấy một thanh kiếm.

"Kiếm sao?

Bất ngờ thiệt đấy nhưng cháu có nên nói món đồ chơi kia chọn một thứ khác không Take-chan chứ Janet của ta mạnh lắm đấy nhé" "Không cần đâu ạ.

Lí do mà cháu chọn Hideki một phần cũng là vì cậu ta rất giỏi dùng kiếm đấy" Agnes nghe vậy cũng không nói gì thêm, bà im lặng mỉm cười xem trận đấu Đúng như Agnes nói, Janet thật sự rất mạnh.

Dù cho các khớp xương bị cứng nhưng cô ta vẫn di chuyên rất linh hoạt.

Trong nháy mắt, cô ta đã tiếp cận Senju và vung tay một cái.

Senju giơ kiếm lên đỡ bị đánh bật ra xa 2m.

Âm thanh khi tay cô ta va chạm với thanh kiếm nghe giống như âm thanh kim loại va chạm vào nhau vậy.

'Tch...

Là ma thuật cường hóa cấp cao' Senju thầm tặc lưỡi 'Nếu vậy thì phải kết thúc nhanh rồi' Senju lao tới liên tục tấn công làm Janet rơi vào thế bị động Agnes thấy đồ chơi của mình sắp thua thì hơi nhíu mày.

Takemichi ngồi đối diện nhận ra nhưng không định làm gì, em biết rằng Agnes sẽ chơi ăn gian nhưng nó không có tác dụng với Senju.

Bên dưới, Senju bắt dầu cảm thấy cơ thể rã rời.

Janet tấn công bất ngờ làm cậu không đỡ kịp mà bị thương.

Phần tay áo bị rách toạt ra, vết thương chảy máu thấm ướt cả một mảnh lớn.

Cậu không hiểu tại sao lại như vậy, nhìn lên thấy Agnes đang cười tủm tỉm thì hiểu ra.

Senju ngay lập tức kích hoạt ^Báo Động^.

Âm thanh /Tít tít tít/ liên tục vang lên trong đầu cậu nhưng nó lại khá nhỏ.

Cậu nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh to nhất.

Takemichi ở trên nhìn thấy thì biết rằng Senju đã phát hiện ra rồi nên vẫn nhàn nhã thưởng thức trà.

Senju đã phát hiện ra ở trong góc bên trái là nơi âm thanh phát ra lớn nhất và nơi đó có một bồn hoa màu tím.

Senju cố gắng tiếp cận bồn hoa nhưng bất thành.

Cậu nhìn về phía Janet rồi lại nhìn phía sau mình, mỉm cười.

Senju cố tình xông tới để lộ sơ hở.

Janet nhìn thấy liền tấn công làm cậu văng ra, đập mạnh vào bồn hoa làm bồn hoa vỡ tan.

Agnes nhìn thấy không những không tức giận mà còn vui vẻ nhìn Takemichi "Xem ra Janet của ta thắng mất rồi" "Trận đấu còn chưa kết thúc thì không nên kết luận vội vã như vậy đâu bác Agnes" Takemichi vừa dứt lời thì Senju từ từ dứng dậy.

Bộ đồ cậu ta mặc dính đầy bụi bẩn, trên khuôn mặt đầy những vết trầy xướt.

Cậu ta có phần lảo đảo bước tới trước mặt Janet 'Bịt thương sao?

Không phải, có vẻ như là bị trật chân' Senju xoay cổ tay một chút, nhìn Janet "Cú đó có hơi đau đấy" nói xong liền lao tới điên cuồng tấn công.

Janet không đỡ kịp nhưng vẫn phản lại Cơ thể cô ta giờ đây đầy những vết thương lớn nhỏ, bộ váy cô ta mặt cũng bị rách tả tơi.

Nhưng có vẻ cô ta không hề cảm thấy dau mà vẫn tiếp tục xông tới.

Takemichi nhìn Janet rồi lại quay sang nhìn bác gái Agnes của mình "Bác dùng khá nhiều thuốc cho nó nhỉ?"

"Tại lúc đầu Janet phản kháng quá nên ta mới dùng ấy mà" Trận đâu kết thúc, Senju đã thắng bằng cách đâm vào ngực Janet.

Takemichi quan sát biểu cảm trên gương mặt của Senju, tuy không phải lần đầu tiên Senju giết người nhưng là lần đầu tiên Senju trực tiếp giết người.

Em đang tự hỏi cậu ta sẽ bày ra biểu cảm gì thì "Tôi đã không làm ngài mất mặt chứ, chủ nhân của tôi?"

Senju bước tới chỗ em quỳ một chân xuống.

Các phu nhân nhìn thấy cảnh này thì đỏ mặt, họ bắt dầu thì thầm to nhỏ với nhau Takemichi có hơi khó chịu nhưng nó nhanh chóng biến mất, em nhìn xuống Senju đang quỳ dưới đất mỉm cười "Không hề, mà thật ra ngươi làm tốt hơn ta nghĩ đấy chứ" "Kaku-chan đưa nó đi thay một bộ đồ mới đi.

Ta không muốn thấy đồ chơi của ở trong bộ dạng nhem nhuốc thế này đâu" Takemichi phất tay "Vâng ạ" Kakucho nhận lệnh, hắn đeo lại vòng cổ cho Senju rồi dắt cậu ta đi Tren đường đi, Kakucho khó chịu nói: "Ngươi đừng tưởng được Take-sama sủng ái một chút thì lên mặt.

Đừng quên rằng ngươi cũng chỉ là một món đồ chơi có thể bị vứt bỏ và thay thế bất cứ lúc nào" "Vậy mà người hầu riêng của chủ nhân, người có thể ở bên cạnh và tiếp xúc thân mật với chủ nhân như ngài lại đang ghen tị với một món đồ chơi có thể bị vứt bỏ và thay thế bất cứ lúc nào như tôi" Senju cười khẩy nói "Ngươi!!!"

Kakucho tức điên nắm cổ Senju đưa lên cao.

Senju vùng vẫy vì khó thở, lực đạo trên cổ cậu cứ tăng dần như muốn bóp nát cổ cậu vậy Khi Senju đang chuẩn bị tắc thở thì một giọng nói có phần trêu chọc vang lên: "Chà chà, Kaku-chan luôn điềm tĩnh và lí trí của chúng ta thế mà lại bị chọc tức bởi một món đồ chơi sao?"

Shun bước ra từ sau bức tường "Thiếu gia Shun, dù cho ngài có là đứa em trai mà Take-sama yêu thương thì tôi cũng sẽ không bỏ qua nếu ngài gọi tôi là "Kaku-chan" đâu" Kakucho nhìn sang Shun, tay vẫn bóp cổ Senju như cũ "Điều mà ta muốn nói là ngươi cứ định giết hắn như vậy thôi sao?"

"Ý ngài là sao?"

"Ngươi biết rằng Takenii-sama khác thích món đồ chơi đó mà.

Nếu ngươi giết nó thì Takenii-sama sẽ tức giận lắm đấy" "Thế ngài có các khác tốt hơn sao?"

"Đúng vậy.

Mà giờ thì bỏ nó ra đi, nó sắp nghẹt thở chết rồi kìa" Kakucho nghe vậy liền bỏ tay ra làm Senju rơi bệt xuống đất Được giải thoát Senju liền hút từng ngụm khí lớn, phổi cậu ta cảm giác như sắp nổ tung tới nơi luôn rồi.

Senju đưa mắt nhìn Shun, cậu nhận ra Shun.

Ngày hôm đó, cậu đã vô tình nhìn thấy Shun chạy tới ôm Takemichi khi em đang dặn dò đám lính.

"Chà đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp nhau nhỉ?"

Shun bước tới đứng trước mặt Senju "Rất không vui được gặp ngươi, ta là Shun Leviathan Hanagaki - em trai của Takenii-sama" Senju không trả lời mà cảnh giác nhìn Shun, cậu đã nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai người nên không biết Shun sẽ làm gì.

Đột nhiên Shun giơ nắm đấm lên, đấm mạnh lên tường /Rầm/ Bước tường lõm xuống một vùng, Shun hét lớn: "ÔI KHÔNG!!!

MÓN ĐỒ CHƠI CỦA TAKENII-SAMA ĐÃ BỎ TRỐN MẤT RỒI!!!

KAKUCHO NHANH ĐUỔI THEO NÓ ĐI!!!"

Tiếng hét lớn vang vọng cả hành lang tiếp theo đó là tiếng bước chân dồn dập của đám lính canh.

Senju hiểu ra Shun định làm gì liền bỏ chạy.

Shun nở một nụ cười man rợ, lao tới tấn công Senju.

Kakucho đứng một bên không xông vào đánh cũng không cản lại.

Senju khi nãy vừa chiến đấu xong, cơ thể còn đang mệt mỏi và bị thương nên chỉ có thể vừa bỏ chạy vừa chật vật né tránh.

Shun chơi trò mèo đuổi chuột một hồi liền cảm thấy nhàm chán.

Cậu muốn nhanh chóng giết chết Senju rồi tới chỗ Takenii-sama của cậu uống trà, ăn bánh.

Nhìn ra đằng sau mình là cánh cổng chuồng nhốt ma thú, Shun nở nụ cười "Nên kết thúc trò chơi này nhanh thôi nhỉ" Shun đưa tay mở cổng chuồng ra.

Hàng chục con Elroc Ferekt chạy ra.

Chúng trông không khác gì những con rết khổng lồ với bộ hàm sắc nhọn và cái miệng liên tục chảy dãi.

Nước bọt màu xanh của chúng rơi xuống đất liền nổi bong bong và bốc khói, tiếng /Xì xèo/ vang lên cũng đủ biết đó là axit.

"Nào nào, các bé cưng.

Đồ ăn của các cưng đấy" Shun chỉ tay về hướng Senju Những con Elroc Ferekt kia nghe thấy đồ ăn liền điên cuồng lao tới.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back