Wattpad  (Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!

(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương 9: Linh cảm xấu - Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ta rơi lệ


/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lạiBuổi tối, Takemichi nằm trên giường, nhắm mắt lại nhưng không tài nào ngủ được.

Cái linh cảm xấu khiến cậu đau đầu từ lúc ở thư viện đến giờ vẫn chưa biến mất.

Cậu lăn trên giường một hộ mà không ngủ được.

Kisaki cảm nhận được cậu khó chịu liền, mở mắt dậy ngái ngủ nói \Chủ nhân.

Óappppp.....Ngài có chuyện gì sao?\ "Đánh thức ngươi à Kisaki?" \Tôi cảm thấy ngài khó chịu lắm\ "Phải rồi.

Khế ước liên kết ta và ngươi mà nhỉ" cậu cười trừ nói \Vậy ngài có chuyện gì sao?\ Kisaki rời khỏi chiếc giường nhỏ của mình, nhảy lên giường nằm cạnh cậu.

Takemichi ôm Kisaki vào lòng thì thầm:" Hôm nay, ta có một linh cảm xấu.

Nó khiến ta đau đầu cả ngày mà vẫn chưa hết"\Đó là lí do vì sao hôm nay ngài mệt mỏi sao?\"Không.

Ban đầu đúng là ta có mệt thật nhưng sau khi từ thư viện trở về, ta có linh cảm xấu rồi đau đầu" \Vậy cái linh cảm xấu của ngài là gì vậy?\"Ta không biết nhưng linh cảm của ta chưa bao giờ sai cả.

Đặc biệt là LINH CẢM XẤU!!" cậu nhấn mạnh ba chữ cuối.

Kisaki thấy rõ sự lo lắng hiện trên khuôn mặt của cậu\Nếu như có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ ở bên ngài, chủ nhân\"Cảm ơn Kisaki" Takemichi cảm thấy ấm áp hơn một chút, nằm xuống rồi ngủ ngay lập tức.

Kisaki nằm trong lòng cậu ngủ, nghe thấy tiếng cậu thở đều đều thì yên lòng.

Khế ước có thể kết nối người tạo khế ước với kẻ kí khế ước chỉ khi người tạo khế ước cho phép .

Khi nãy, hắn cảm nhận rõ sự đau đớn của cậu.

Cảm giác như đầu mình sắp nổ tung, đau đến mức không thể thở được, làm sao cậu có thể chịu được cơn đau này cơ chứ.

Mà đó chỉ mới là một phần mà thôi, Kisaki đoán là Takemichi đã đau đến mức tự tìm sự giúp đỡ trong vô thức và bản năng của cậu đã tìm đến hắn.

Kisaki cuộn người nằm gọn trong lòng cậu, mong rằng ngày mai cơn đau đầu của cậu sẽ biến mất.

Sáng hôm sau, Takemichi từ từ mở mắt, quần thâm đen lờ mờ hiện dưới mắt cậu.

Cậu dụi mắt, khó chịu nghĩ 'Đáng ghét, cơn đau đầu chết tiệc đó vẫn chưa hết' Kisaki thấy có động tĩnh cũng dậy theo \Chào buổi sáng chủ nhân\ "Chào buổi sáng Kisaki" \Ngài đã hết đau đầu chưa ạ?\ "Vẫn chưa nhưng đỡ hơn hôm qua rồi" Takemichi nở một nụ cười nhẹ rồi xoa đầu Kisaki.

Kisaki nghe vậy thì thấy rất buồn, cọ đầu vào tay cậu\Nếu ngài mệt thì có thể ngủ thêm một chút mà\"Không sao cả" Takemichi cười, bước xuống giường, kéo chuông gọi Kakucho.

Hanma nghe thấy tiếng chuông liền thức dậy, chạy tới chỗ cậu\Chào buổi sáng chủ nhân\ "Chào buổi sáng Hanma", Hanma quay sang thấy Kisaki liền cười chào \Chào buổi sáng Tettanii-san\\Chào buổi sáng Hanma\\Sao anh lại ngồi trên giường của chủ nhân vậy?\\Tối qua chủ nhân không ngủ được nên anh qua ngủ cùng\ \Hể!!

Không công bằng.

Sao anh lại được ngủ với chủ nhân cơ chứ!\ Hanma tức giận nói 'Ăn mảnh!!

Tettanii-san quả nhiên gian xảo mà, dám nhân cơ hội ăn mảnh'.

Takemichi chỉ đành thở dài nhìn hai anh em này cãi nhau.

Tiếng gõ cửa vang lên \cốc cốc cốc\ "Tôi vào được không Take-sama""Vào đi""Chào buổi sáng, Take-sama" "Chào buổi sáng Kaku-chan".

Kakucho bước vào nhìn thấy quần thâm dưới mắt cậu, lo lắng hỏi:" Ngài không ngủ được sao Take-sama?"

"Ta không sao đâu mà Kaku-chan.

Chỉ hơi mệt thôi" "Tôi có cần nói cho Master biết không ạ?"

"Không cần đâu Kaku-chan.

Hôm nay ta không thể ở trong phòng được" Takemichi mỉm cười nói.

Đúng vậy, hôm nay là ngày ba mẹ cậu tới thăm, nếu biết cậu bị bệnh mẹ cậu sẽ lo lắng mà làm quá lên mất.

Takemichi đi tới phòng ăn "Buổi sáng tốt lành Master và mọi người" "Buổi sáng tốt lành Take-chan" "Hôm nay em có vẻ vui nhỉ" Kiyoshi thấy sắc mặt cậu hôm nay rất tốt liền hỏi "Tất nhiên là phải vậy rồi anh quên mất hôm nay là ngày Bá tước tới thăm sao, Kiyoshinii-sama?

Oáppp..."

Neori nói với một giọng ngái ngủ "Phải rồi nhỉ.

Cũng vài tuần rồi kể từ lần cuối họ tới đây nhỉ?"

"Đúng rồi đấy" Saori nói với một chất giọng pha chút tức giận.

Bá tước và phu nhân Hanagaki là cha mẹ của Takemichi, họ rất yêu thương cậu nhưng họ không có nhiều thời gian ở bên cậu.

Bá tước Hanagaki là một danh y nổi tiếng của Đế quốc Toman.

Phu nhân Hanagaki là là chủ của Thương đoàn Saphir, thương đoàn buôn đá quý đứng nhất nhì đế quốc.

Dù đã chuyển đến sống tại Trang viên Black Rose cùng Takemichi nhưng công việc của họ cũng rất bận rộn.

Nhưng Takemichi chưa bao giờ đòi hỏi họ cả.

Điều này càng khiến cho mọi người lo lắng hơn, vì sợ cậu cảm thấy họ không yêu cậu.Sau khi ăn sáng xong, Takemichi theo anh chị của mình xuống sân tập.

Cả buổi tập, cậu cứ mất tập trung rồi bị đánh trúng, Master thấy như vậy liền tới chỗ cậu hỏi:" Có chuyện gì sao Takemichi?

Nãy giờ con cứ mất tập trung liên tục""Con không sao đâu thưa Master.

Chỉ là có chút đau đầu thôi""Nếu vậy thì con nên nói với ta chứ, ta có thể cho con nghỉ tập mà" "Con không sao đâu ạ.

Hơn nữa hôm qua con đã nghỉ rồi, hôm nay lại nghỉ nữa thì không ổn đâu ạ" "Haizz...

Được rồi, nếu mệt quá thì nhớ nói ta đấy""Vâng thưa Master" nói chuyện xong cậu quay lại tiếp tục luyện tập.

Luyện tập xong, Takemichi liền chạy về phòng tắm rửa, lựa một bồ đồ búp bê màu xanh thật đẹp.

Takemichi nhìn mình trong gương, hài lòng mỉm cười.

Hanma thấy cậu vui như vậy tò mò hỏi \Có chuyện gì mà ngài vui dữ vậy chủ nhân\ "Hôm nay là ngày cha mẹ ta trở về đấy Hanma" Cậu cười nói\Cũng khá lâu rồi nhỉ\ Kisaki lên tiếng nói "Đúng vậy Kisaki.

Vì có một mỏ đá quý mới vừa được phát hiện trong lãnh địa nên cha mẹ ta phải trở về gấp nhưng hôm nay cha mẹ đã hứa là sẽ chơi với ta cả ngày"\Vậy thì tốt rồi\ "Đúng vậy nhưng...." \Ngài vẫn còn lo về cái linh cảm xấu kia sao chủ nhân?\ "Ừ"\Ểh!!

Hai người đang nói về cái gì vậy?\ Hanma thắc mắc hỏi\Chủ nhân có linh cảm xấu từ ngày hôm qua tới giờ vẫn chưa hết\ \Nếu vậy nghĩa là có chuyện tồi tệ sắp xảy ra sao?!\ "Có lẽ không phải đâu Hanma"\Nhưng linh cảm của ngài có bao giờ sai đâu chủ nhân\ "Không sao đâu mà" cậu vừa nói vừa xoa đầu Hanma.

Tiếng gõ cửa vang lên \cốc cốc cốc\"Vào đi""Take-sama, Master nhờ tôi nhắn với ngài: Bá tước và phu nhân có thể sẽ đến trễ hơn dự kiến một chút ạ" "Ta hiểu rồi.

Mà Kaku-chan kêu đầu bếp chuẩn bị bánh quy và trà oải hương đi, ta sẽ ngồi trong phòng đợi cha mẹ về" "Vâng thưa Take-sama" Kakucho rời đi.

Takemichi ngồi trên ghế nghĩ về cha mẹ mình rồi lại nghĩ về linh cảm xấu mình có 'Chẳng lẽ...' nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ trong đầu, cậu vươn tay ôm Kisaki và Hanma vào lòng trấn an bản thân.

Kisaki và Hanma thấy cậu như vậy thì lo lắng.

Một lúc sau, Kakucho quay lại với chiếc xe đẩy đồ ăn có khay bánh ngọt và bộ ấm trà.

Takemichi mỉm cười nhìn Kakucho nói:" Cứ để lên bàn đi Kaku-chan" "Vâng thưa Take-sama" Kakucho để khay bánh và bộ ấm trà lên bàn "Mà ngươi ngồi xuống ăn cùng ta luôn đi" "Không được đâu Take-sama" "Không sao đâu""Nhưng mà..."

"Ngồi xuống đi.

Đây là mệnh lệnh" nghe vậy Kakucho cũng chỉ đành bất đắc dĩ ngồi xuống.

Cả hai cùng nhau dùng trà và ăn bánh, thỉnh thoảng cậu cũng đút bánh cho Kisaki và Hanma.

Chúng thấy thế nên được nước lấn tới, khi cậu đút bánh cho chúng thì chúng sẽ liếm ngón tay cậu rồi nói là liếm vụn bánh, cậu cũng không để ý lắm nên để chúng muốn làm gì thì làm nhưng riêng Kakucho nhìn thấy thấy thế thì tức điên lên.

Đã quá giữa trưa rồi mà cha mẹ Takemichi vẫn chưa về, điều đó khiến cậu rất lo lắng và càng khẳng định linh cảm xấu của cậu có liên quan tới cha mẹ cậu.

Cả người Takemichi bắt đầu run rẩy vì sợ rằng cha mẹ mình đã gặp chuyện.

Kakucho thấy vậy liền hốt hoảng hỏi cậu có sao không.

Cậu chỉ trả lời qua loa nhưng khuôn mặt đầy sợ hãi đã bán đứng cậu.

Bỗng dưng Lina chạy tới, hốt hoảng nói:" Thiếu gia, Bá tước...bá tước và...

Ha ha phu nhân...họ..họ""Lina hít thở đều và nói lại từ thôi" Takemichi nhúp ngụm trà nói"Bá tước và phu nhân bị tấn công trên đường tới bởi đám ma thú".

Cậu nghe vậy thì cứng đờ người, làm rớt tách trà, run rẩy nói:" Cái gì...không.

Không thể nào!!!

Rõ ràng trước khi đi cha và mẹ vẫn ổn cơ mà.

Chẳng lẽ binh lính đi theo hộ tống họ chết hết rồi à!!"

"Thưa thiếu gia, ma thú tấn công họ thuộc hạng A+, binh lính đi theo chỉ còn vài người sống sót mà thôi" "Vậy...

Vậy giờ cha mẹ ta sao rồi?!!"

"Bá tước bị thương ở vai còn phu nhân bị thương ở vùng bụng.

Hiện giờ đang được Master phẫu thuật ạ""Đưa ta tới đó nhanh!!"

Takemichi gần như hét lên nói.

Lina gật đầu dẫn cậu tới phòng phẫu thuật.

Kakucho, Kisaki và Hanma nghe được thì cũng hoảng sợ chạy theo cậu.Trên đường đi, Takemichi chỉ cầu mong cha mẹ mình không sao.

Tới nơi, xung quanh rất hỗn loạn, người hầu chạy đi chạy lại liên tục, các binh lính ngồi dưới đất băng bó cả người, cha cậu nằm trên một chiếc đệm thô với băng vải kín cả vai trái.

Takemichi hốt hoảng chạy tới "Cha!!!

Cha có sao không?!"

"Take..michi... ta.. không... sao...

đâu" Bá tước khó khăn nói ra từng chữ "Người hãy giữ sức đi ạ" cậu lo lắng nhìn cha mình rồi nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của mẹ cậu"Thiếu gia, phu nhân đang được Master phẫu thuật ở phòng bên cạnh.

Master có căn dặn không ai được vào cho tới khi ngài ấy ra" Takemichi thì chỉ có thể đợi ở đó và chăm sóc cho cha cậu.

Một tiếng sau, Master bước ra với vẻ mặt đầy đau buồn.

Takemichi chạy đến hỏi:" Master, mẹ con sao rồi ?!"

"Ta rất tiếc, Takemichi.

Ta đã cố hết sức" "Không, không.

Không thể nào!!!"

Takemichi hét lên rồi ngất xỉu, Kakucho hoảng hốt chạy tới đỡ cậu "Master, Take-sama ngài ấy..."

"Thằng bé không sao cả đâu, chì là bị sốc mà ngất đi thôi.

Ngươi đưa thằng bé về phòng đi.

Khi nào Takemichi tỉnh lại thì nói cho ta biết" "Vâng thưa Master" Kakucho cõng cậu trên lưng rồi đưa về phòng.

Kisaki và Hanma liền chạy theo.

Trở về phòng, Kakucho cẩn thận đặt cậu trên giường, vút ve khuôn mặt cậu"Tôi mong ngài vẫn ổn Take-sama" hắn nhìn sang hai con rồng đang leo lên giường của cậu "Các ngươi ở đây canh chừng Take-sama.

Ta đi lấy khăn và nước ấm để đắp cho ngài ấy" Kisaki gật đầu ý bảo đã hiểu, Kakucho thấy vậy yên tâm rời khỏi phòng. \ Tettanii-san, chủ nhân sẽ không sao chứ?!\ Hanma lo lắng hỏi \Ngài ấy sẽ không sao đâu.

Chủ nhân rất mạnh mẽ cơ mà\ Kisaki cười chấn an nói \Nhưng mẹ của chủ nhân đã mất rồi, hẳn là ngài ấy buồn lắm.

Giống như chúng ta có khi buồn hơn cả chúng ta lúc đó nữa\\Đúng vậy\.

Một lúc sau, Kakucho trở lại với chậu nước ấm và chiếc khăn lông, hắn nhún khăn vào chậu nước, vắt khô rồi chườm lên đầu cậu.

Kakucho lo lắng nhìn cậu, hắn biết rõ cái cảm giác đau đớn khi mất mẹ là như thế nào.

Buổi chiều, Takemichi từ từ ngồi dậy, trước mắt cậu là một không gian màu đen trống rỗng.

Cậu biết đây là đâu, đây chính là không gian trong tiềm thức của cậu.

Kuro xuất hiện trước mặt cậu, khóc lóc*Xin lỗi kí chủ meo, vì sự ngu ngốc của Kuro mà ngài đã mất mẹ rồi meoo.

Huhuhuuu!!* *Không sao đâu Kuro.

Đó không phải lỗi của ngươi**Là lỗi của Kuro meoo.

Trong nguyên tác có một đoạn viết, Bá tước Hanagaki cánh tay phải đắc lực sau này của gia chủ tương lai — nam phản diện Kiyoshi Lucifer Hanagaki đã từng mất vợ mình trong một vụ tai nạn được sắp đặt bởi đám quý tộc thuộc phe hoàng tộc nên đã nổi lên lòng căm hận với chúng nên đã đi theo nam phản diện Kiyoshi để tìm được kẻ đứng sau nhưng đã chết vì một tên phản bội trong đội ngũ của mình meoo* *Vậy có nghĩa là có kẻ đã hại mẹ ta?!!* *Đúng vậy meo~~**Ngươi có biết đó là ai không Kuro?!**Kuro không biết.

Vì Bá tước đã chết nên vụ việc này dần chìm vào dĩ vãng meo~~**Ta hiểu rồi.

Mà ta không trách ngươi đâu Kuro* *Thật sao? meo~~* *Đúng vậy.

Việc này không phải lỗi của ngươi mà, có những việc trong nguyên tác ta có thể dễ dàng thay đổi nhưng cũng có việc dù có cố gắng đến mức nào cũng không thay đổi được nên đó không phải lỗi của ngươi* *Cảm ơn ngài, kí chủ meo~~ Mà đúng rồi, Nữ thần Selene có gửi cho ngài thứ này làm quà an ủi* Kuro vừa nói xong thì một hộp quà màu đen , gói bằng ruy băng xanh xuất hiện.

Takemichi cầm lấy hộp quà rồi mở nó ra *Meo~~ Chúc mừng kí chủ nhận được Ma thuật thất truyền: Thao túng thời tiết**Nói ta biết về ma thuật này đi Kuro* *Meo~~ Đúng như tên gọi, ma thuật này sẽ giúp người sử dụng điều khiển thời tiết nhưng ma trận phức tạp và lượng ma lực tiêu tổn quá lớn khiến không nhiều người có thể dùng được nó.

Qua một thời gian dài, ma thuật này cũng bị lãng quên* *Không tệ.

Nếu dùng trong thực chiến thì có lẽ sẽ lợi dụng được địa hình ở mức tối thiểu* *Meo~~ Ngài nên nhanh chóng tỉnh lại thì hơn kí chủ, đám người kia đang lo lắng cho ngài lắm đấy* *Ta biết rồi*.

Không gian thay đổi, Takemichi từ từ mở mắt thấy mình đang nằm trong phòng, Kisaki và Hanma nằm một bên ngủ, Kakucho thì nửa nằm nửa quỳ trên giường ngủ.

Takemichi mỉm cười dịu dàng nhìn họ.

Ngoài cửa sổ, cà bầu trời được phủ kín bằng những ngôi sao lấp lánh, cậu nghĩ 'Họ đã chăm sóc mình cả ngày sao?

Đúng là ngốc mà'.

Cậu lay nhẹ người Kakucho nói: "Kaku-chan dậy đi" "Ưmm...

Take-sama ngài dậy rồi sao?!

Ngài còn cảm thấy mệt hay đau ở đâu không ạ?"

"Ta không sao Kaku-chan.

Mà ngươi mau lên giường ngủ đi" "Không cần đâu ạ.

Tôi về phòng mình là được rồi""Ngươi hãy ở lại đây ngủ cùng ta có được không?"cậu nói với một giọng thành khẩn.

Kakucho nghe vậy thì đau lòng nhìn cậu nói:" Nếu ngài đã nói vậy thì tôi xin phép ạ" hắn leo lên giường, đắp chăn cho cậu và hắn rồi nằm xuống "Cảm ơn ngươi" cậu thì thầm nói, nhắm mắt ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Kakucho nhìn cậu, hôn nhẹ lên môi cậu thì thầm:" Dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ ở bên ngài Take-sama".

Sáng hôm sau, Takemichi tỉnh dậy thấy mình đang ôm Kakucho, cậu đoán mình đã ôm hắn lúc ngủ nhỉ.

Cậu lay người hắn "Kaku-chan dậy đi, sáng rồi đấy" "Ưmm..." hắn từ từ ngồi dậy và dụi mắt "Chào buổi sáng Take-sama.

Ngài cảm thấy thế nào rồi ạ?"

"Ta ổn rồi.

Cảm ơn ngươi đã chăm sóc cho ta Kaku-chan" cậu đưa tay lên xoa đầu hắn.

Kakucho đang tận hưởng cái xoa đầu của cậu thì một giọng nói vang lên từ sau cánh cửa"Takemichi con đã dậy chưa?" nhận ra đó là giọng nói của Master, Kakucho tức tốc nhảy xuống giường không quên chỉnh lại trang phục của mình.

Mắt thấy Kakucho đã chỉnh đốn xong, Takemichi mới lên tiếng nói"Con dậy rồi ạ thưa Master" "Ồh!

Vậy ta vào được không?"

"Được ạ".

Cánh cửa từ từ mở ra, Master trong bộ trang phục màu đen bước vào.

Ngài nhìn cậu bằng ánh mắt u buồn có phần thương sót hỏi:" Con cảm thấy thế nào rồi Takemichi?"

"Ổn hơn rồi ạ.

Cảm ơn người đã quan tâm thưa Master" "Vậy thì tốt.

Hôm qua con đột nhiên ngất xỉu khiến mọi người lo lắng lắm đấy!"

"Chỉ con có hơi sốc mà thôi" cậu nói với khuôn mặt thoáng buồn"Phải rồi!

Chuyện của mẹ con, con đừng lo.

Ta sẽ cho người sắp xếp và tổ chức tang lễ" "Vâng ạ" "Ta mong rằng con đừng quá đau buồn.

Hãy nhớ: Cảm xúc hiện tại của con chỉ là một cơn gió thoảng.

Hãy chôn nó dưới đáy tâm trí và đừng để nó ảnh hưởng tới con sau này" "Con đã hiểu rồi ạ thưa Master""Vậy thì tốt, con hãy nghĩ ngơi đi.

Ta và cha con đã quyết định sẽ tổ chức đám tang sau một tuần nữa""Vâng ạ".

Lúc này ông mới để ý thấy Kakucho đang đứng ở đầu giường liền lên tiếng nhắc nhở:" Kakucho, ngươi chăm sóc kĩ cho Takemichi.

Kiểm tra mạch ma lực của thằng bé thường xuyên đấy" "Vâng thưa Master", dặn dò xong Master cũng rời đi.

Hanma nằm trên giường tức giận nói \Master có phải là quá vô tâm rồi không.

Mẹ của chủ nhân vừa mất thì liền kêu chủ nhân coi nó như cơn gió thoảng mà chôn sâu\ \Anh thấy Master làm vậy là đúng đấy Hanma.

Nếu để chuyện này ảnh hưởng, có khả năng sau này chủ nhân sẽ dễ mềm lòng với mục tiêu nên ngài ấy mới tới đây nhắc nhở\\Nhưng mà...\ Hanma còn chưa kịp nói gì thêm thì đã bị Takemichi cắt ngan"Kisaki nói đúng đấy Hanma.

Cảm xúc là điểm yếu chí mạng của sát thủ.

Nếu ta đau lòng vì việc này thì làm sao có thể ra tay với những kẻ đã có con cơ chứ" \Nhưng mà chủ nhân...\"Ta không sao đâu" cậu đưa tay ra xoa đầu Hanma.

Kakucho đứng một bên nói:" Master nói rằng phải kiểm tra mạch ma lực của ngài thưa Take-sama" "Ta biết rồi" Takemichi đưa tay ra để Kakucho kiểm tra.

Hắn đặt ba ngón tay của mình lên cổ tay cậu, giữ một lúc rồi nói:" Vẫn ổn.

Không có điều gì bất thường cả ạ" "Ừ.

Mà Kaku-chan, ngươi đi lấy cho ta cháo Cockatrice và trà hoa cúc nhé" "Vâng thưa Take-sama" Kakucho rời đi.

Cậu mệt mỏi nằm trên giường thầm than 'Tại sao lại mệt mỏi thế này chứ?

Đây đâu phải lần đầu tiên mình mất đi người thân đâu'.

Khi vừa được sinh ra ở kiếp trước, Takemichi đã ở trong tổ chức.

Cậu được tổ chức nuôi lớn mà không biết cha mẹ mình là ai.

Có lần cậu nghe đám người ở phòng y tế nói rằng hầu hết những đứa trẻ ở đây đều bị bán đi bởi người thân của chúng nên cậu đoán mình cũng đã bị bán đi.

Ở trong khu tập luyện, Takemichi được huấn luyện viên yêu quý hơn vì cậu thông minh, nhanh nhẹn và có tố chất để trở thành sát thủ hơn những đứa trẻ còn lại.

Mà trẻ con lại vốn hay ghen tỵ, những đứa trẻ ở khu huấn luyện cô lập cậu vì điều đó.

Takemichi chẳng bao giờ quan tâm mấy việc đó, dù sao bọn chúng cũng bị loại bỏ vì vô dụng dù sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng có một đứa trẻ lại muốn chơi cùng cậu.

Đó là một đứa trẻ có mái tóc đen, đôi mắt đỏ như máu.

Trông đôi mắt đó có rất nhiều cảm xúc mà cậu không biết tên.

(Ảnh minh họa) Khi nhìn vào đứa trẻ đó, cậu tự hỏi vì sao cậu ta chưa bị loại bỏ khi vẫn còn mang trong mình nhiều cảm xúc thế kia.

Cậu ta không sợ những đứa trẻ khác ghét mình mà đi tới bắt chuyện với Takemichi.

Ban đầu, cậu luôn ngó lơ cậu ta, nhưng cậu ta không bỏ cuộc mà vẫn tiếp tục làm phiền cậu.

Dần dần Takemichi cũng chấp nhận cậu ta và coi cậu ta như anh trai mình cho đến thử thách cuối cùng.

Trong thử thách này, cậu và những đứa trẻ còn sót lại sẽ bị đưa tới một khu rừng, họ phải săn lùng và chém giết lẫn nhau cho tới khi chỉ còn một người sống sót.

Takemichi dễ dàng giải quyết bất cứ kẻ nào tấn công cậu.

Đến cuối cùng chỉ còn lại cậu và cậu ta.

Takemichi không ngần ngại giơ khẩu súng hướng về phía cậu ta.

Cậu ta đã mỉm cười nói với cậu:" Dù cho em có giết anh thì anh cũng không ghét em đâu vì em là em trai của anh mà".

Khi nghe câu nói đó, lần đầu tiên trong kiếp trước, Takemichi đã rơi lệ, cậu bóp còi, âm thanh \Bằng\ vang lên trong khu rừng tĩnh lặng.

Cậu ta gục xuống, máu lan dần từ ngực xuống vùng bụng, trên môi vẫn nở nụ cười đó.

Sau đó cậu được đón về và trở thành sát thủ XX027 của tổ chức.

Takemichi đã giữ chặt kí ức đó trong trí nhớ của mình, luôn tự nhắc nhở chính mình "Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ta rơi lệ".

Nhớ lại quá khứ, Takemichi cười nhạo chính mình 'Đã hứa là sẽ không khóc nữa rồi nhưng ngay bây giờ ta thật sự rất muốn khóc'.

Người đã chết không phải chỉ là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết, không phải một người anh em kết nghĩa không cùng huyết thống như cậu ta mà đó chính là mẹ của cậu, là người dù đã trưởng thành nhưng luôn cư xử như trẻ con, là người dù bận rộn tới mức nào cũng luôn dành thời gian tới thăm cậu, là người rất quan trọng đối với cậu và giờ đây đã không còn.

Thấy Takemichi im lặng nãy giờ, Hanma không biết phải nói gì liền nhìn sang Kisaki, Kisaki cũng không biết nói gì mà chỉ lắc đầu.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí im lặng \cốc cốc cốc\ "Tôi vào được không Take-sama?"

"Vào đi Kaku-chan".

Kakucho đi vào với chiếc xe đẩy đồ ăn, hắn lấy ra chiếc bàn gấp màu đen đặt lên bàn, đặt cháo và trà hoa cúc lên.

(Ảnh minh họa) "Đồ ăn ngài yêu cầu đây ạ Take-sama" "Cảm ơn Kaku-chan.

Mà ngươi nói với Master ta sẽ ăn trưa trong phòng""Vâng thưa Take-sama".

Kakucho đợi cậu ăn xong thì dọn dẹp, dặn dò cậu nếu có chuyện gì thì gọi mình rồi rời đi.

Takemichi nằm trên giường định nhắm mắt ngủ thì \Chủ nhân, ngài còn mệt không?\ Hanma lên tiếng hỏi thăm cậu "Ta không sao cả Hanma chỉ cần ngủ một chút thôi"\Ngài ngủ nhiều như vậy sẽ không tốt đâu ạ\ Kisaki lên tiếng nhắc nhở"Ta biết rồi.

Khi dậy, ta sẽ xuống bếp làm bánh Doughnut cho chịu không?"\Nếu vậy thì tôi muốn ăn Doughnut Socola hạt dẻ chủ nhân\ Hanma nghe được ăn bánh Doughnut liền nói\Tôi muốn ăn Doughnut Caramen\ Kisaki nói "Được rồi, được rồi.

Ta sẽ làm cho các ngươi khi dậy được chưa?"\Chủ nhân hứa đấy\ "Ừ.

Ta hứa" cậu nói xong nhẹ nhàng xoa đầu chúng rồi nằm xuống ngủ.

Khi cậu thức dậy đã là buổi chiều, Kakucho vào phòng nhìn thấy liền vui mừng nói:" Take-sama may quá ngài dậy rồi.

Tôi đã rất lo khi thấy ngài ngủ lâu như vậy đấy".

Takemichi không nói gì nhìn Kakucho rồi một âm thanh vang lên \ọt ọt ọt\, cậu xoa xoa bụng mình nói:" Kaku-chan mang bữa chiều lên cho ta được không?"

"Vâng thưa Take-sama".

Kakucho quay ra xe đẩy đồ ăn, lấy cái bàn gấp và bày đồ ăn lên trên"Hôm nay là súp gà và trà cam thảo sao?"

"Vâng ạ.

Master nói ngài vừa ngủ lâu như vậy thì khi thức dậy không được phép ăn đồ ăn thông thường nên đã kêu đầu bếp đặc biệt chuẩn bị bữa ăn này cho ngài" "Ta hiểu rồi".

Takemichi cầm thìa lên bắt đầu ăn.

Ăn xong, cậu bước xuống giường.

Kakucho thấy thế liền hỏi:" Take-sama ngài cần lấy gì sao ạ?

Cứ nói với tôi để tôi lấy cho" "Không cần đâu Kaku-chan.

Ta đã hứa với Kisaki và Hanma là khi dậy sẽ làm bánh Doughnut cho chúng rồi".

Hanma nghe xong liền bật dậy\Vậy giờ chúng ta đi luôn sao chủ nhân\ "Ừm.

Kaku-chan lấy ta bộ thường phục #15 nhé" "Vâng thưa Take-sama".

Kakucho vào phòng để quần áo lấy ra một bộ trang phục đầu bếp màu đen.

Takemichi mặc bộ đồ vào, để Kisaki và Hanma ngồi trên vai, nhìn Kakucho nói: "Chúng ta đi thôi" "Vâng".

Kakucho đi theo cậu tới phòng bếp riêng của cậu.

Vì biết Takemichi thích nấu ăn nên Master đã làm một phòng bếp riêng dành cho cậu.

Nhưng Takemichi thực chất là muốn nghiên cứu cách để tăng hương vị món ăn với các nguyên liệu kém chất lượng hơn kiếp trước và cách để vận dụng tối đa dinh dưỡng trong món ăn để tăng khả năng phát triển cho cơ thể mà thôi.

Ở trong phòng bếp tuy tương đối đầy đủ những cũng có những thứ cậu phải tự tạo ra bằng ^Giả kim thuật^.

(Ảnh minh họa) Takemichi mở cửa phòng bếp, bước vào.

Cậu đặt Kisaki và Hanma lên bàn rồi bắt tay vào làm bánh Doughnut, Kakucho cũng giúp cậu.

Công thức làm bánh Doughnut:
– Bước 1: Bạn cho lần lượt lượng bột mì, nước lọc, men nở, trứng gà, muối, sữa bột đã chuẩn bị vào âu lớn.

Sau đó dùng phới trộn đều cho các nguyên liệu quyện vào nhau. – Bước 2: Dùng tay nhồi bột thành khối dẻo mịn, không dính tay.

Cho thêm bơ mềm vào giữa khối bột rồi tiếp tục nhồi thêm khoảng 10 – 15 phút nữa. – Bước 3: Đựng bột trong một âu lớn, dùng màng bọc thực phẩm bọc kín miệng âu lại rồi để ở nhiệt độ phòng từ 1 – 2 giờ đồng hồ.

Sau thời gian này, bột sẽ nở gấp 2 hoặc 3 lần so với lượng bột ban đầu. – Bước 4: Đem bột ra đặt trên một mặt phẳng sạch, có rắc chút bột khô để chống dính.

Dùng tay đập nhiều lần lên khối bột để loại bỏ hết bọt khí thừa. – Bước 5: Chia bột thành 2 hoặc 3 phần bằng nhau rồi dùng chày cán mỏng bột cho đến khi bề dày khối bột đạt khoảng 1.5 – 2 cm thì dừng. – Bước 6: Dùng khuôn làm bánh Donut ấn lên những miếng bột dẹt để có được những khối bột hình bánh Donut.

Nếu không có khuôn, bạn có thể tạo hình bằng cách dùng miệng bát con để cắt thành phần đường kính lớn, phần đường kính nhỏ bạn dùng dao sắc để khoét. – Bước 7: Đặt từng khối bột hình Donut lên miếng giấy nến để ở nhiệt độ phòng cho đến khi từng khối bột nở gấp đôi thì đem đi chiên. – Bước 8: Đổ dầu ngập nửa chảo chiên.

Bật lửa đun sôi rồi thả những khối bột hình Donut vào.

Trong quá trình chiên, bạn nhớ canh chừng và lật mặt bánh thường xuyên để tránh tình trạng cháy nhé.Chiên Donut cho đến khi mặt bánh vàng đều – Bước 9: Khi 2 mặt bánh vàng ruộm, bạn gắp bánh ra, cho vào rá để ráo dầu.

Sau đó, có thể chế biến sốt chocolate hoặc dâu tây để rưới lên bánh.

Vừa tăng thêm hương vị vừa giúp những chiếc bánh Donut thêm phần bắt mắt.

Làm xong Takemichi trang trí một chút rồi đặt lên đĩa, mang tới chỗ Kisaki và Hanma.

(Bánh Doughnut socola)

(Bánh Doughnut caramen) Chúng nhìn đĩa bánh Doughnut thơm lừng rồi lao vào ăn. \Bánh Doughnut chủ nhân làm quả nhiên là ngon nhất quả đất mà\ Hanma lên tiếng khen ngợi\Đúng đúng\ Kisaki phụ họa thêm.

Takemichi chỉ cười nhẹ rồi ngồi xuống " Kaku-chan ngồi xuống ăn chung với ta luôn đi" "Vâng thưa Take-sama".

Hai người hai rồng thưởng thức những chiếc bánh Doughnut thơm ngon và trò chuyện vui vẻ với nhau.

Nhìn khung cảnh ấm áp và vui vẻ này, Takemichi nghĩ 'Có lẽ mọi thứ không tệ như mình đã nghĩ'.
————————————————————Kỉ niệm lời bình luận đầu tiên.Cảm ơn bạn Thutrinh589 nhé(◍•ᴗ•◍)❤
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương 10: Đám tang của bá tước phu nhân - Tuyết rơi giữa tháng 7


/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lạiSuốt một tuần, Takemichi chỉ ăn trong phòng của mình, thỉnh thoảng đi làm bánh ngọt cho hai con rồng kia chứ không đi đâu cả.

Mọi người nghĩ rằng cậu đang cần thời gian chấp nhận việc mẹ mình mất nên cũng không nói gì nhưng thực ra Takemichi đang luyện tập sử dụng ma thuật Thao túng thời tiết vì cậu muốn tặng cho mẹ mình món quà cuối cùng.

Ngày tổ chức tàn lễ cũng đến, mọi người đều khoác trên mình bộ đồ màu đen và mạng che mạng che mặt cùng màu.

Takemichi đội chiếc mũ đen với mạng che mặt, mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu đen ghi, áo gi-lê đen và chiếc quần tây đen đứng trước quan tài của mẹ mình, khuôn mặt vô cảm không rơi tới một giọt nước mắt.

(

Ảnh minh họa) Những người xung quanh bắt đầu xầm xì "Quả là Búp bê mà.

Mẹ chết mà vẫn giữ cái khuôn mặt vô cảm ấy" "Đúng đấy.

Mà cũng tội nghiệp cho phu nhân thiệt đấy, có đứa con như vậy" "Đúng rồi.

Nghe nói là khi phu nhân qua đời cậu ta còn chẳng tới cơ mà""Các người nói nhỏ thôi, muốn chết à".

Dù những lời bàn tán đó đã hòa vào tiếng kèn lễ tang nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy rõ.

Kakucho, Kisaki và Hanma nghe được thì tức giận muốn giết bọn chúng nhúng lại nhận được cái liếc mắt của Takemichi nên đành nén giận.

Master bước lên bục bắt đầu phát biểu:" Phu nhân Elisa Liss Hanagaki là một người tốt, đã có nhiều cống hiến cho gia tộc và cống hiến to lớn nhất chính là đã sinh ra Takemichi Asmodeus Hanagaki - Một trong bảy con búp bê của nhà Hanagaki.

Mong rằng Nữ thần Selene sẽ yêu thương con bé ở thế giới bên kia".

Bài phát biểu kết thúc mọi người vỗ tay.

Từng người bước tới đặt một bông hoa huệ trước cỗ quan tài.

Tới phiên Takemichi, trên tay cậu không có lấy một bông hoa.

Những người xung quanh thấy thế lại bắt đầu bàn tán:" Ôi trời, đừng nói đến cả hoa cũng không tặng đấy" "Quả là Búp bê mà, tuyệt tình tuyệt nghĩa" "Thật tội nghiệp cho phu nhân Hanagaki"...Nghe được những lời đó, Kakucho, Kisaki và Hanma tức điên lên, chúng muốn lao tới giết hết đám người đó ngay bây giờ nhưng sợ cạu giận như vừa rồi nên đứng yên.

Takemichi đứng đó, chắp hai tay lại bắt đầu hát { Xếp các con đường được kéo dài trên vỉa hè
のびたかげを舗道にならべ Đi dạo với bạn trong hoàng hôn
夕闇のなかを君と歩いてる Nắm tay nhau mãi mãi
手をつないで いつまでもずっと Tôi có thể khóc nếu tôi đặt nó bên cạnh tôi
そばにいれたなら 泣けちゃうくらい Gió trở nên lạnh và có mùi như mùa đông
風が冷たくなって 冬の匂いがした Đã đến lúc đến gần bạn hơn ở thành phố này
そろそろこの街に 君と近付ける季節がくる Bông hoa tuyết đầu tiên của năm nay
今年 最初の雪の華を ふたり寄り添って Hạnh phúc ngập tràn vào thời điểm xem này
眺めているこのときに 幸せがあふれだす Tôi không hư hỏng hay yếu đuối, tôi chỉ yêu bạn
甘えとか弱さじゃない ただ 君を愛してる Tôi đã nghĩ như vậy từ tận đáy lòng mình
心からそう思った Bất cứ điều gì với bạn
君がいるとどんなことでも Tôi cảm thấy như tôi có thể cưỡi nó
乗りきれるような気持ちになってる Tôi chắc rằng những ngày này sẽ kéo dài mãi mãi
こんな日々がいつまでもきっと Tôi hy vọng bạn tiếp tục
続いてくことを祈っているよ Gió rung khung cửa sổ, màn đêm lay động
風が窓を揺らした 夜は揺り起こして Tôi sẽ biến bất kỳ điều buồn nào thành một nụ cười
どんな悲しいことも 僕が笑顔へと変えてあげる Những bông hoa tuyết rơi đều ngoài cửa sổ
舞い落ちてきた雪の華が 窓の外ずっと Nhuộm thành phố của chúng ta mà không biết dừng lại
降りやむことを知らずに 僕らの街を染める Tôi muốn làm điều gì đó cho ai đó
誰かのためになにかを したいと思えるのが Tôi biết rằng đó là tình yêu
愛ということを知った Nếu bạn mất bạn
もし 君を失ったとしたなら Sẽ trở thành một ngôi sao và chiếu sáng bạn
星になって君を照らすだろう Ngay cả trong đêm khi nụ cười và nước mắt tôi ướt
笑顔も涙に濡れてる夜も Tôi luôn ở bên cạnh tôi
いつもいつでも そばにいるよ Bông hoa tuyết đầu tiên của năm nay
今年 最初の雪の華を ふたり寄り添って Hạnh phúc ngập tràn vào thời điểm xem này
眺めているこのときに 幸せがあふれだす Nó không hư hỏng hay yếu đuối, chỉ ở bên bạn mọi lúc
甘えとか弱さじゃない ただ 君とずっと Tôi muốn ở bên bạn như nó là
このまま一緒にいたい 素直にそう思える Những bông hoa tuyết trắng tinh rơi trên thành phố này
この街に降り積もってく 真っ白な雪の華 Tôi sẽ nhẹ nhàng vẽ những ký ức lên ngực của họ
ふたりの胸にそっと想い出を描くよ Tôi sẽ tiếp tục ở bên bạn
これからも君とずっと} Khi hát, những kí ức lúc còn ở bên mẹ mình lần lượt hiện ra trong tâm trí cậu như một thước phim quay chậm.| "Nè Take-chan, con mau nhìn kìa tuyết rơi rồi" Phu nhân Elisa đưa tay ra hứng lấy những bông tuyết đầu mùa."

Bông tuyết là biểu tượng của Thương đoàn Saphir có đúng không ạ ?"

Takemichi ngẩn đầu khỏi cuốn sách mình đang đọc, nhìn ra khu vườn đang từ từ được bao phủ bởi tuyết"Đúng đấy.

Nè Take-chan, mẹ kể cho con một câu chuyện nhé""Con không phải là trẻ con nữa đâu ạ""Con chỉ mới 4 tuổi thôi đấy Take-chan, vẫn là trẻ con cơ mà" bà phồng má nói"Thôi được rồi, mẹ kể đi ạ" cậu bất đắc dĩ nói"Được rồi.

Mẹ nên bắt đầu từ đâu nhỉ.

Phải rồi, khi mẹ mới 18 tuổi, mẹ chỉ vừa tốt nghiệp thì nhận được tin ông ngoại của con mất.

Trong di chúc, ông ấy đã để lại thương đoàn cho mẹ và mong mẹ sẽ đưa thương đoàn trở lại thời kì vinh quang.

Người trong gia tộc ai cũng cười nhạo mẹ, nói mẹ sẽ khiến cho cả thương đoàn phá sản.

Lúc đó, mẹ đã rất suy sụp.

Khi đi dạo trong công viên gần nhà, mẹ đã vô tình gặp được ba con đang ngồi dưới một gốc cây đọc sách.

Lúc đó tuyết cũng rơi như thế này, con không biết đâu, ông ấy chẳng thèm để ý là cả người đã phủ tuyết mà cứ đọc cuốn sách trong lòng, có khi nào Take-chan thừa hưởng cái tính đó từ ba mình không nhỉ.

Mà lúc đó, mẹ đã đi tới nói:" Nè cậu ngồi đó làm gì vậy?

Tuyết phủ cả người rồi kìa" "À tôi không để ý" ông ấy cứ chưng ra cái mặt ngốc đó mà ngồi dậy phủi hết tuyết trên người mình.

Lúc đó mẹ đã bật cười luôn đấy.

Sau đó, mẹ và ba con nói chuyện một chút.

Mẹ kể hết với ba con về việc mẹ muốn tức chết vì cái đám ham danh hám lợi kia.

Ba con thì ngồi đó nghe mẹ nói, mẹ thề là ông ấy còn cười mẹ nữa đấy.

Sau khi kể xong, mẹ đã hỏi ba con"Có phải mình ngốc lắm không?

Con gái mà lại gánh vách cả thương đoàn như thế này" "Không, cậu rất dũng cảm và tuyệt vời đấy.

Nếu là mình có lẽ mình đã bật khóc mà giao quyền quản lí lại cho người khác rồi nhưng cậu lại dũng cảm đảm nhận nó.

Cậu vô cùng tuyệt vời luôn đấy" mẹ đã vô cùng ngại ngùng khi ba con nói vậy đấy.

Giờ nghĩ lại, lúc đó nếu mẹ giao quyền quản lí cho người khác thì có lẽ Thương đoàn Saphir đã biến mất, mẹ sẽ không đến công viên vì đau đầu rồi gặp được người ba ngốc của con và cũng sẽ không có Take-chan nữa.

Thật may mắn có đúng không nào" bà hí hửng nói"Đúng vậy ạ.

Mà chuyện gì xảy ra sao đó vậy ạ?"

"Sau đó sao, mẹ đã nhận quyền quản lí thương đoàn và đưa nó trở lại thời kì hoàng kim của mình.

Khi mẹ đi gặp đối tác để kí hợp đồng hợp tác sản xuất trang sức, ai ngờ đó lại là ba con, chúng ta đã rất ngạc nhiên luôn đấy.

Có lẽ là do định mệnh sắp đặt hoặc Nữ thần Igiria đã kết nối chúng ta với nhau.

Sau đó thì, ta và cha con đã kết hôn và sinh ra con đấy Take-chan" "Đó quả là một câu chuyện rất hay đấy ạ" "Đúng không?!

Đúng không!?

Con biết không, khi mẹ gặp ba con là vào ngày tuyết đầu mùa, khi chúng ta kết hôn cũng là ngày tuyết đầu mùa và lúc mẹ biết tin mang thai con trời cũng có tuyết rơi đấy.

Mặc dù hơi tiếc khi đó không phải ngày tuyết đầu mùa nhưng ta vẫn rất vui khi biết rằng có mẹ đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ mang dòng máu của mẹ và ba con.

Để kỉ niệm, mẹ đã đổi biểu tượng của thương đoàn thành hình bông tuyết đấy" bà vừa nói vừa giơ lên chiếc khăn tay tự thêu màu xanh với hình bông tuyết màu trắng.

(Ảnh minh họa) "Vậy ạ.

Đó là một biểu tượng rất đẹp" cậu mỉm cười nhẹ nói.

"Đúng vậy" bà mỉm cười, ngồi xuông ghế và tiếp tục trò chuyện với cậu| Takemichi cười khổ, cậu lại yếu đuối nữa rồi 'Mẹ sẽ không thích nhìn thấy mình thế này đâu nhỉ?'.

Cậu ngước nhìn lên bầu trời âm u kia.

Từng bông tuyết rơi xuống khiến mọi người bất ngờ kể cả Master.

Tuyết rơi giữa tháng bảy sao?!

Quả một chuyện phi lí nhỉ?

Takemichi đưa tay ra, niệm chú [Đóa hoa tuyết].

Một đóa hoa được tạo ra bởi những bông tuyết to tới mức nhìn thấy được những khe hở của chúng, xung quanh dược bao phủ bở những bông tuyết nhỏ.

Nhìn thật mỏng manh nhưng lại cứng rắn đến lạ thường.

(Bông tuyết lớn)

(Bông tuyết nhỏ) Takemichi cẩn thận đặt đóa hoa tuyết vào lên quan tài, thì thầm:" Đây có lẽ là món quà cuối cùng con có thể tặng cho mẹ.

Hãy có một giấc ngủ thật ngon, mẹ của con".Xong rồi, cậu rời đi, trở về vị trí của mình.

Mọi người tiếp tục tiến tới đặt hoa trước quan tài.

" Take-sama, trận tuyết kì lạ này là ngài làm có đúng không?"

Kakucho nhỏ giọng hỏi "Đúng vậy" cậu chỉ trả lời qua loa.

Đám tang của mẹ cậu diễn ra trong hai ngày.

Sau đó, bà ấy được đem đi chôn cất.

Takemichi đã quan sát toàn bộ quá trình, từ lúc bà ấy được đưa lên xe ngựa cho tới lúc bà ấy được chôn xuống nền đất lạnh lẽo kia.

Cả quá trình, cậu vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô cảm.

Mọi người xung quanh nhìn thấy thì lại bàn tán xầm xì.

Cậu không quan tâm mà chỉ chăm chăm nhìn vào đám quý tộc mặc đồ trắng đang tỏ lòng thương sót cho cái chết của mẹ cậu đằng kia.

Kuro nói kẻ đã hại mẹ cậu là quý tộc thuộc phe hoàng tộc thì có nghĩa là một trong số chúng có đúng không.

Bá tước Hanagaki đi tới vỗ vai cậu nói:" Con đừng nghe bọn chúng nói Takemichi.

Con không hề vô tâm mà chỉ đơn giản là không biểu lộ sự đau buồn mà thôi" "Vâng thưa cha""Mà giờ cũng để rồi nhỉ.

Kakucho đưa Takemichi về nghỉ ngơi đi" "Vâng thưa ngài" Kakucho đi tới đỡ cậu lên xe ngựa, trở về trang viên.

Vào phòng, Takemichi nằm lên giường nói:" Kaku-chan, kéo rèm lại.

Ta sẽ ngủ một chút" "Ít nhất thì ngài hãy thay đồ ra đã chứ Take-sama" "Được rồi.

Mà ngươi chuẩn bị bồn tắm tinh dầu cho ta, ta cần thư giản một chút" cậu từ từ ngồi dậy, duỗi người một chút"Vâng thưa Take-sama" Kakucho tới phòng tắm chuẩn bị nước tắm cho cậu.

Hanma nằm trên giường nói\Hôm nay chủ nhân đã vất vả rồi\\Vừa phải đứng đó cả ngày vừa phải nghe mấy lời nói của đám người ngu ngốc lia hẳn ngài mệt lắm\ Kisaki nói\Đúng đấy.

Sao ngài không cho chúng tôi giết chúng vậy chủ nhân?

Chỉ cần chúng tôi cào vài đường là bọn chúng gục liền thôi\ "Họ đều là người trong tộc nên không được giết Hanma" \Dù vậy thì ngài cũng nên dọa bọn chúng chứ, chủ nhân\ "Không cần thiết đâu, Kisaki".Một lúc sau, Kakucho bước ra nói:" Nước tắm đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ thưa Take-sama""Ta biết rồi.

Cảm ơn ngươi Kaku-chan" Takemichi bước xuống giường, tiến tới phòng tắm.

Ngồi trong bồn tắm, Takemichi thẩn thờ nhìn lên trần nhà 'Không biết mẹ có giận vì mình đã không khóc không nhỉ?

Mình đã hứa là sẽ không bao giờ khóc kể từ lúc đó rồi nên không làm trái được.

Hơn nữa, mình là một Búp bê, nếu mình khóc đám người kia sẽ cho rằng mình là một kẻ yếu đuối mất.

Thật mệt mỏi mà'.

Cậu ngâm mình một hồi lâu rồi bước ra, thay bộ đồ ngủ vào rồi ra ngoài.

(Có hơi hiện đại quá không nhỉ) Takemichi thả mình trên giường, nhìn về phía hai con rồng đang ngủ trên giường của chúng, ngẫm nghĩ về tương lai.

Cậu nên tìm kiếm kẻ đã giết mẹ mình không nhỉ hay là cứ coi nó như cơn gió thoảng mà chôn sâu như lời Master.

Cậu muốn giết kẻ to gan dám làm hại mẹ cậu nhưng cũng không muốn làm trái lời Master 'Mình nên làm gì đây?'.

Suy nghĩ một hồi, Takemichi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Cả tuần nay, cậu đã rất mệt mỏi, cậu đã phải chịu đựng rất nhiều.

Có lẽ thứ cậu cần bây giờ là một giấc ngủ thật ngon.

Chúc ngủ ngon Takemichi.
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương 12: Ngài có ổn không?! - Chiếc bánh hoa đậu biết ngọt ngào


/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lạiTakemichi từ từ mở mắt, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cửa sổ đã bị đóng băng bởi hơi lạnh, những lớp tuyết mỏng vẫn còn bám lại trên bậc cửa từ hôm qua.

Takemichi đoán là ma thuật ^Thao túng thời tiết^ mạnh hơn cậu nghĩ.

Hôm qua dù cậu chỉ định thử nghiệm xem nó hoạt động thế nào trên một diện tích rộng nhưng vẫn còn lưu lại cho đến giờ thì có nghĩa là ma thuật này rất khó kiểm soát cộng thêm việc cậu còn sử dụng kĩ năng ^Bài ca của vạn vật^ thì trong một số trường hợp nó có thể bị phản tác dụng.

Cậu thở dài, nằm xuống tiếp tục chùm chăn ngủ, nếu như hôm nay đã lạnh như vậy thì cậu sẽ không rời khỏi giường đâu.

Takemichi vươn tay ôm lấy Kisaki và Hanma vào lòng.

Cảm nhận được cơ thể mình di chuyển, chúng mở mắt dậy thấy mình đang nằm trong lòng cậu thì yên lặng nhắm mắt ngủ tiếp.

Một người hai rồng cứ ngủ cho tới khi tiếng gõ cửa vang lên \cốc cốc cốc\ " Take-sama tôi vào được không?" không có tiếng đáp lại, Kakucho đứng ngoài cửa cảm thấy hơi lo lắng liền hỏi lại: " Take-sama tôi vào được không?" vẫn không có tiếng đáp lại, Kakucho lo lắng, mở cửa bước vào "Xin phép ạ".

Bước vào thấy cậu đang ngủ trên giường, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn từ từ bước tới chỗ cậu " Take-sama, tới giờ dậy rồi" nghe thấy giọng nói của Kakucho, Takemichi từ từ ngồi dậy, đặt Kisaki và Hanma qua một bên, đưa tay dụi mắt nói: " Chào buổi sáng Kaku-chan" "Chào buổi sáng Take-sama" "Ưm...

Mấy giờ rồi?"

"Đã 6h40 rồi ạ" "Trễ vậy rồi sao?"

"Vâng.

Hôm nay, ngài dậy trễ hơn mọi khi đấy" "Ừm.

Ta có chút mệt sau ngày hôm qua" nghe cậu nói vậy Kakucho cũng không nói gì thêm, đặt chậu nước ấm cùng khăn bông trước mặt cậu, đứng bên cạnh đợi cậu ra lệnh.

Takemichi rửa mặt, nhìn sang hai con rồng còn đang say sưa ngủ kia thì thở dài "Hai ngươi dậy ngay cho ta!!" chúng lờ mờ tỉnh dậy, Hanma ngái ngủ nói \Chủ nhân à, hôm nay lạnh vậy thì ngài cho chúng tôi ngủ thêm chút nữa đi\ "Đã 6h40 rồi mà còn muốn ngủ thêm sao" \Dù sao hôm nay chưa chắc sẽ luyện tập mà, hôm qua ngày mẹt như vậy giờ ngủ thêm một chút cũng coa sao đâu\ Kisaki vừa nói vừa đưa chân gãi đầu "Hết nói nổi với hai ngươi luôn" Takemichi bất lực nói.

Cậu bước xuống giường, tiến tới nhà tắm.

Kakucho thấy vậy liền đi theo.

Trong phòng tắm, hắn dùng ma thuật đun nước ấm vừa phải, quay qua cậu nói: " Nước đủ ấm rồi thưa Take-sama" "Ừm" Takemichi bước ra với chiếc áo choàng tắm, đưa mắt nhìn Kakucho đang đỏ mặt đứng cạnh bồn tắm "Lấy cho ta bộ đồ #25, và con gấu bông Black Rabbit nữa" "Vâng thưa Take-sama" hắn nhận được lệnh xong rời đi.

Takemichi từ từ ngâm mình trong dòng nước ấm áp, ngần đầu nhìn trần nhà đen nhánh kia thầm than "Mệt quá đi mất".

Tắm xong, cậu bước tới phòng thay đồ, hắn đã đợi sẵn ở đó với bộ quần áo cậu yêu cầu và con gấu bông trên tay.

Hắn thấy cậu đi ra liền đặt con gấu bông lên bàn, tới giúp cậu mặc đồ.

(Đồ cậu mặc và con gấu bông) Mặc đồ xong, Takemichi quay sang nhìn Kakucho "Nói với Master hôm nay ta sẽ ăn sáng trong phòng và xin được nghỉ tập ngày hôm nay" "Vâng ạ" Kakucho có chút bất ngờ nhưng nhanh lấy lại tinh thần trả lời cậu.

Tại phòng ăn, mọi người đanh đợi cậu tới chào họ và nở nự cười rạng rỡ như mọi khi, mặc dù biết rõ có lẽ hôm nay nụ cười đó sẽ khá gượng gạo.

Họ cũng đã chuẩn bị 7749 câu an ủi từ hôm qua tới giờ mong cậu sẽ thấy khá hơn.

Cánh cửa mở ra, mọi người trong phòng đưa ánh mắt mong chờ về phía cánh cửa nhưng đáp lại sự mong chờ đó là Kakucho - người hầu riêng của Takemichi, hắn nhìn mọi người, cuối đầu chào, bước tới chỗ Master nói: " Buổi sáng tốt lành thưa Master" "Buối sáng tốt lành Kakucho.

Take-chan chưa tới sao?"

"Vâng.

Take-sama nói rằng hôm nay ngài ấy sẽ ăn sáng trong phòng và xin được nghỉ tập hôm nay" "Hừm...

Được rồi, dù sao thằng bé cũng cần thời gian nghỉ ngơi.

Ngươi nói với thằng bé cứ coi chuyện này như cơn gió thoảng mà chôn kín" "Vâng thưa Master" Kakucho cuối đầu lần nữa rồi rời đi lấy đồ ăn sáng cho cậu.

"Cứ tưởng là được gặp Take-chan chứ" Saori nói với giọng chán nản "Đúng đấy.

Cả tuần nay Michi-chan nếu không ở trong phòng thì cũng chỉ tới thư viện nên anh không được chơi cùng em ấy.

Buồn chết đi được" Neori nói một cách ngái ngủ "Hiện giờ thứ Take-chan cần là không gian riêng nên hai đứa hãy để em ấy yên đi" Kiyoshi lên tiếng nhắc nhở "Vâng" Saori và Neori nói một cách bất đắc dĩ.

Trong phòng của Takemichi, cậu đang ngồi trên ghế dùng lược chải lông cho Hanma.

Tiếng gõ cửa vang lên \cốc cốc cốc\ " Take-sama, tôi vào được không?"

"Vào đi".

Cánh cửa mở ra, Kakucho đi vào với chiếc xe đẩy đồ ăn "Bữa sáng hôm nay là bánh sừng bò kẹp thịt và bánh sữa chua ạ" nắm vừa nói vừa đặt đồ ăn lên bàn.

"Còn của hai ngươi là súp thịt người" Kakucho đặt xuống hai đĩa súp đẹp mắt.

Kisaki và Hanma nhảy xuống, Hanma nhìn vào đĩa súp mà chán nản

\Em ngán món súp thịt này lắm rồi\ \Anh cũng vậy\ Kisaki hưởng ứng "Hai ngươi không thích sao?" \Chủ nhân, chúng tôi có thể đổi món được không?

Chứ ngày nào cũng ăn súp thịt này tôi ngán lắm rồi\ Hanma bỉu môi nói "Hai ngươi vẫn còn là Calamity Kid Dragon nên cần nhiều chất dinh dưỡng để phát triển.

Thịt người thì chứa đủ dinh dưỡng cần thiết nên không được" \Chúng tôi không chê thịt người không ngon chỉ là ngán súp mà thôi\ Kisaki nói "Haizz...

Được rồi, các ngươi ăn xong đĩa súp của mình đi.

Khi ăn xong, ta sẽ xuống phòng bếp làm món mới cho các ngươi" \Thật sao ạ?!\ Hanma phấn khích hỏi "Ừ.

Với điều kiện là cả hai ngươi phải ăn hết súp của mình" \Vâng thưa chủ nhân\ cả hai đồng thanh nói rồi cuối mặt xuống ăn súp.

Takemichi nhìn hai con rồng háu ăn kia rồi bắt đầu dùng bữa, cậu không quên lấy một chiếc bánh sữa chua đặt vào đĩa nhỏ, để trước mặt Black Rabbit.

Kakucho nhìn thấy mà đau lòng.

Thú nhồi bông Black Rabbit đó chính là món quà sinh nhật đầu tiên mà Phu nhân Elisa tặng cho Takemichi.

Bà đã tự tay may nó để tặng cho cậu.

Trong tiệc sinh nhật bà đã nói |Chỉ cần có Black Rabbit bên cạnh con thì có nghĩa là mẹ cũng ở bên cạnh con|.

Cậu rất thích nó nên luôn đặt nó ở đầu giường hoặc trên bàn trang điểm để có thể nhìn thấy con thú nhồi bông đó ngay khi thức dậy.

Kakucho nghe nói trước đây ngày nào Takemichi cũng ôm nó ngủ vì đó khoảng thời gian mẹ cậu hiếm khi trở về trang viên.

Thậm chí trước đây có một hầu nữ khi dọn phòng cho cậu đã vô tình làm rách Black Rabbit nên đã bị cậu phanh thây và ném cho ma thú ăn sống.

Nhiêu đó cũng đủ biết con thú nhồi bông đó rất quan trọng với cậu nhường nào.

Kakucho chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở: "Take-sama, người chết không thể sống lại" hành động vừa rồi là điều mà Takemichi luôn làm khi dùng bữa với mẹ mình.

Phu nhân Elisa rất thích đồ ngọt.

Khi dùng bữa cùng bà, cậu luôn lấy một phần tránh miệng của mình đặt vào đĩa nhỏ rồi đưa cho bà.

Cậu lại làm điều tương tự với con thú nhồi bông đó chứng tỏ cậu coi nó như vật thay thế cho mẹ mình.

Takemichi hơi bất ngờ trước câu nói đó của Kakucho nhưng liền hiểu ra ý hắn nói, cậu chỉ cười đáp lại: " Ta biết" "Nếu vậy..." hắn đưa mắt sang nhìn con thỏ bông "Master không nói gì khi ta nói mình xin nghỉ tập à?"cậu lên tiếng đổi chủ đề "Có ạ.

Ngài ấy nói rằng |Cứ coi chuyện này như cơn gió thoảng mà chôn kín| " "Haizz...

Được rồi, ngươi lui trước đi, khi nào cần ta sẽ gọi" "Vâng thưa Take-sama" hắn rời đi để lại cậu trong căn phòng đó cùng Kisaki và Hanma.

Takemichi ăn xong liền nằm lên giường.

Kisaki thấy vậy lên tiếng nhắc nhở \Ăn xong rồi nằm sẽ khiến ngài bị đau bụng đấy chủ nhân\ "Ta biết.

Nhưng giờ ta không biết phải làm gì cả" \Sao ngài không ra ngoài chơi đi, chủ nhân\ Hanma vừa liếm mép vừa nói "Có lẽ ta nên thử nhỉ" \Ngài có cần chúng tôi đi cùng không ạ\ Kisaki nhìn cậu hỏi "Không cần đâu, Kisaki.

Ta cũng đâu có đi một mình" \Vâng?\ "Ta có Black Rabbit đi cùng mà"cậu vừa nói vừa cầm Black Rabbit lên \Vậy ngài đi thong thả\ "Ừm.

Nhớ xuống sân tập, đừng có lười biếng đấy" \Vâng\ cả hai đồng thanh nói.

Cậu rời khỏi phòng.

Vừa đi trên hành lang cậu vừa nghĩ 'Giờ nên đi đâu chơi đây nhỉ?

Không ra sân tập được, không tới thư viện được vì đó đâu được tính là đi chơi đâu' cậu đã từng đọc một cuốn sách nói về chuyến đi chơi của một cậu bé và nó không nói gì về việc chơi ở thư viện cả.

Thật sự cậu không hiểu được "Đi chơi" là như thế nào cả.

Suốt 5 năm qua, Takemichi luôn học và luyện tập.

Nếu không thì sẽ dành thời gian bên ba mẹ, cậu cho rằng nó được tính là đi chơi.

Giờ cậu không biết phải đi đâu cả.

Takemichi dừng chân khi một bông tuyết nhỏ rơi trên mũi cậu.

Cậu quay đầu và nhận ra mình đã đến khu vườn trong vô thức.

Đây là một trong những nơi đẹp nhất của trang viên.

Khu vườn Morte Improvvisa được trồng bởi Công tước Hanagaki đệ nhất.

Ở đây có vô
vàn loài hoa tuyệt đẹp và loài hoa đẹp nhất trong khu vườn chính là những bông hoa mặt trăng xinh đẹp tỏa ra ánh sáng xanh thần bí trong màn đêm tĩnh.

Cậu đi dọc theo con đường lát đá tới chiếc xích đu đen đã phủ đầy tuyết.

Takemichi đưa tay quét tuyết xuống, ngồi xuống trên chiếc xích đu, ôm chặt Black Rabbit ngắm nhìn khu vườn mê cung được phủ một lớp tuyết trắng xóa hòa quyện với sắc tím đến từ những bông bìm bìm và hoa tú cầu.

(Ảnh minh họa)

Cậu nhìn vào khu vườn một hồi lâu cho tới khi cảm nhận được ai đó tới gần.

Takemichi quay đầu sang nhìn người kia, nhàn nhạt nói: " Buổi sáng tốt lành thưa cha" "Buổi sáng tốt lành Take-chan" Bá tước Hanagaki mỉm cười hiền lành chào cậu "Con đang làm gì vậy?"

ông dịu dàng hỏi "Con chỉ đang ngắm nhìn khu vườn này thôi" cậu trả lời trong khi vẫn ánh mắt vẫn nhìn về khu vườn tuyệt đẹp kia "Vậy à....

Mẹ con rất thích khu vườn này.

Con có nhớ không, chúng ta từng có chuyến dã ngoại trong khu vườn này" Bá tước ngước nhìn khu vườn cười buồn nói "Con nhớ" cậu trầm mặc trả lời "Mẹ con đã rất đắc ý với đĩa bánh quy mình làm.

Ta và con đều ăn rất ngon miệng mặc dù đĩa bánh có chút cháy" "Vâng"cậu trả lời "Master, ngài ấy có nói gì với con không?"

Bá tước quay sang nhìn cậu hỏi "Ngài ấy nói con hãy coi chuyện này như cơn gió thoảng mà chôn kín" cậu chầm chậm trả lời "Lúc ta mất mẹ, ông ấy cũng nói như vậy".

Mẹ của Bá tước Hanagaki chính là vợ của Master.

Khi bà chết, ông cũng không hề rơi một giọt nước mắt vì vậy mà mọi người cho rằng ông là một kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn.

Takemichi không nói gì chỉ nhìn về phía khu vườn.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, từng nhánh cây, từng bông hoa khẽ đung đưa trong gió.

Mùi hương của cỏ hòa quyện với mùi hoa và cái lạnh của băng tuyết khiến người ta cảm thấy thật bình yên nhưng cũng thật lạnh lẽo.

Takemichi nghĩ về câu nói của Master mà cười tự giễu chính mình.

"Coi nó như cơn gió thoảng mà chôn kín" một cơn gió thoảng nhẹ nhàng và yên tĩnh, không ai biết nó tới cũng chẳng ai biết nó đi nhưng dù không ai biết nó vẫn tiếp tục tồn tại.

Một cơn gió thoảng, nó quá tầm thường để người khác chú ý nhưng không ai có thể không nhận ra nó tựa như kí ức đau buồn, cho dù chúng ta có quên đi nó, có làm ngơ nó, nó vẫn tiếp tục tồn tại trong trí nhớ của ta.

Và một lúc nào đó, chúng ta sẽ nhớ về nó, nhận ra nó vẫn còn tồn tại.

Nhưng nếu chỉ là cơn gió thoảng, ta thật dễ dàng giấu nó đi, không ai để ý tới nó cơ mà, chỉ cần mình không nói, sẽ chẳng ai nhớ về nó trừ mình.

Chôn kín nó dưới những kí ức đẹp đẽ khác, ta không thấy nó nhưng nó vẫn ở đó, cứ coi nó như một cơn gió thoảng nhẹ nhàng và lạnh lẽo.

Đừng quên đi nó, vì điều đó có nghĩ là quên đi đau khổ nó mang lại.

Đừng nghĩ về nó, vì nó sẽ chỉ khiến mình đau đớn hơn mà thôi.

Nếu cứ nghĩ về nó thì mình sẽ muốn trả thù mà đánh mất lí trí, điều đó không giúp mình thấy khá hơn mà chỉ khiến mình thêm đau khổ vì nỗi buồn nó mang lại.

Nên hãy cất giấu nó trong tâm trí, chôn kín nó để mình vẫn biết nó tồn tại nhưng lại không lấy nó ra cho tới khi mình sẵn sàng.

Master đã làm điều đó.

Trong đám tang của vợ mình, ngài ấy không rơi một giọt nước mắt nào dù cho ngài ấy yêu bà ấy rất nhiều.

Master đã nhẫn nhịn.

Khi mọi thứ chìm vào quên lãng, ngài ấy lại một lần nữa đưa nó ra ngoài ánh sáng và giết kẻ đã ám sát vợ mình cùng người đã thuê hắn ta.

'Vậy là ngài muốn con chờ tới khi con sẵn sàng sao Master?

Mà cũng đúng thôi, Kuro nói rằng kẻ đã giết mẹ mình chính là quý tộc thuộc phe Hoàng tộc mà' cậu vừa nghĩ vừa đung đưa đôi chân trong đôi tất xanh và đôi giày búp bê màu đen.

"Mà con có nghĩ những bông tuyết này chính là nước mắt của mẹ con không Take-chan?" bất ngờ trước câu hỏi đó, Takemichi đáp lại "Tại sao người lại nghĩ như vậy, thưa cha?"

"Con biết mẹ con rất thích tuyết mà.

Định mệnh của ta và cô ấy cứ như được gắn liền với tuyết vậy.

Khi ta và mẹ con gặp nhau lần đầu tiên, khi ta gặp lại bà ấy, khi chúng ta kết hôn, khi có con luôn có tuyết rơi.

Thậm chí khi mẹ con đi, tuyết vẫn rơi giữa tháng 7.

Thật kì diệu có phải không?" cậu không nói gì, vẫn lặng lẽ nhìn khu vườn "Ta tự hỏi những bông tuyết này có phải là nước mắt của mẹ con không?

Có phải cô ấy đang khóc vì ta là một người chồng thất bại khi không thể bảo vệ cho cô ấy hay không?

Có phải cô ấy đang khóc khi phải bỏ lại con quá sớm hay không?

Có phải cô ấy đang khóc vì đã nhận ra sai lầm của mình hay không?"

đôi mắt ông ngấn nước như sắp khóc nhưng chủ nhân của nó vẫn kiên cường giữ chặt không cho nước mắt chảy ra "Sai lầm gì ạ, thưa cha?"

ông nhìn cậu rồi cười khổ nói "Nhận ra kết hôn với ta là một sai lầm" "Tại sao ạ?"

"Nếu vào ngày đó, cô ấy không gặp ta, không yêu ta, không chấp nhận lời cầu hôn của ta thì có lẽ giờ đây cô ấy đã có cuộc sống tốt hơn" "Tại sao người lại cho là như vậy?"

"Nếu không vì sao tuyết lại rơi?"

ông cười nhạt hỏi cậu "Người biết không thưa cha?

Người rất ngốc đấy ạ" ông ngạc nhiên khi cậu nói vậy "Mẹ luôn nói rằng cha rất ngốc.

Vào ngày hai người gặp nhau lần đầu tiên, cha thật ngốc khi để tuyết rơi đầy người mà vẫn chỉ chú tâm đọc sách.

Vào ngày hai người gặp lại, cha thật ngốc khi chỉ lo tìm những viên Saphire thật lớn.

Vào ngày cha cầu hôn mẹ, cha thật ngốc khi để mẹ đợi lâu tới như vậy" cậu dừng lại một chút rồi hướng ánh nhìn qua cha mình."

Vào ngày cha biết tin mẹ mang thai con, cha thật ngốc khi định lót nệm cả dinh thự phòng khi mẹ con ngã.

Vào ngày con sinh ra, cha thật ngốc khi mời đến cả Trị liệu sư của gia tộc tới phòng khi mẹ con đau hoặc phòng khi con bị thương lúc sinh.

Và ngay bây giờ cha thật ngốc khi đổ lỗi cho mình" cậu đưa tay ra hứng lấy một bông tuyết nhỏ đang rơi xuống, nhìn nó rồi nói tiếp "Nếu mẹ con hận cha, liệu bà ấy có nói lời tạm biệt bằng những bông tuyết sinh đẹp này thay vì một cơn bão tuyết?

Nếu mẹ thật sự nhận ra là mình đã mắc sai lầm khi cưới cha thì tại sao lúc rời đi bà ấy vẫn mỉm cười?

Nếu mẹ thật sự ghét cha, tại sao bà ấy lại chấp nhận lời cầu hôn ngày đó?

Cha đã cầu hôn mẹ bằng dây chuyền đôi hình bông tuyết - một món quà cầu hôn kì lạ.

Nếu mẹ thật sự ghét cha, tại sao bà ấy vẫn đeo sợi dây chuyền đó cơ chứ?"

ông im lặng.

Ông không biết phải trả lời cậu thế nào

(Ảnh minh họa)"Mẹ không ghét cha, không hận cha cũng không hối hận vì quyết định ngày hôm đó vì bà ấy rất yêu cha.

Yêu tới mức chưa bao giờ đổi một sợi dây chuyền khác dù là ở nhà hay ở ngoài.

Yêu tới mức đã đổi biểu tượng của thương đoàn thành hình bông tuyết vào ngày biết tin mang thai con để kỉ niệm vì con chính là kết tinh từ tình yêu của hai người.

Yêu tới mức, bà ấy đã rơi nước mắt vì không thể tiếp tục cùng cha và con chơi đùa, đọc sách, đi dã ngoại.

Mẹ chưa bao giờ hận cha, chưa bao giờ ghét cha, chưa bao giờ hối hận khi cưới cha.

Điều duy nhất mẹ hối hận chính là không thể gặp cha sớm hơn" ông bất ngờ nhìn cậu "Mẹ đã nghe vú nuôi kể về quá khứ của cha.

Cha bị ghẻ lạnh bởi người trong gia tộc vì tương thích với Phong thuật, cha bị anh em của mình ghét bỏ vì được bà nội yêu thương nhiều hơn, cha bị học sinh trong trường xa lánh vì là người mang trong mình dòng máu thuần chủng của nhà Hanagaki.

Cha đã luôn cô đơn ngay sau khi bà nội mất.

Khi biết điều đó, mẹ đã bật khóc và tự trách chính mình tại sao không gặp cha sớm hơn.

Điều duy nhất mẹ hối hận chính là đã để cha cô đơn quá lâu.

Cha thật sự nghĩ rằng những bông tuyết này chính là nước mắt của bà ấy vì đã đau khổ khi cưới cha sao?"

"Ta...

Ta không biết" "Không, mẹ không hận cha cũng không ghét cha nên xin người đừng tự dằn vặt bản thân vì những ý nghĩ đó.

Nếu mẹ biết được, mẹ chắc chắn sẽ ném cha vào hầm mỏ đấy" cậu nở một nụ cười thật tươi, nó ấm áp như mặt trời nhưng cũng dịu dàng.

Nụ cười đó nhẹ nhàng sưởi ấm trái tim đau khổ của Bá tước.

Ông đưa tay ra xoa đầu cậu, cười nói: " Con giống hệt như mẹ con vậy.

Luôn thích nói ta ngốc" "Vì người thật sự rất ngốc đấy, thưa cha" cậu hơi khó chịu vì bị ông xoa loạn tóc "Nhưng nếu đây không phải nước mắt của mẹ con thì đây có phải món quà con tặng cho cô ấy không?"

"Vâng" "Khiến cho cả dinh thự này bị phủ đầy tuyết, con đã rất mạo hiểm đấy biết không?"

"Con biết.

Nhưng con muốn tặng cho mẹ một món quà thật ý nghĩa" "Haizz...

Được rồi, ta sẽ giữa bí mật này cho con nhưng con nhớ nói điều này cho Master biết đấy" "Vâng" "Ta tới đây thật ra là muốn nói cho con biết ta sẽ trở về lãnh địa của mình.

Con có muốn đi theo ta không?"

"Con muốn ở lại đây" "Tại sao?"

"Con không muốn tạm biệt Master Kiyoshinii-sama, Neorinii-sama và Saorinee-sama, họ là gia đình của con giống như cha vậy.

Và mẹ cũng ở đây, con muốn ở lại với mẹ" "Được rồi, khi nào con muốn tới lãnh địa, dinh thự Winter's gem luôn chào đón con" "Vâng ạ".

Bá tước rời đi.

Takemichi ngồi trên xích đu một lúc rồi rời đi.

Takemichi hướng tới phòng bếp.

Cậu lấy ra chiếc chìa khóa, mở cửa ra.

Takemichi đặt Black Rabbit lên bàn.

Đeo tạp dề, bắt tay vào làm bánh.

Cậu nghĩ mình sẽ làm một chiếc bánh Mouse hoa đậu biếc và bánh Mouse Chocolate.

Cách làm bánh Mouse hoa đậu biếc:
1.

Làm đế bánh
Đun chảy 35g bơ lạt
Đập vụn 60g bánh quy và đem trộn với phần bơ lạt đã làm tan chảy.

Cho phần bánh quy đã trộn vào khuôn và dàn đều.

2.

Chiết màu hoa đậu biếc
Ngâm 10g hoa đậu biếc trong sữa đậu nành nóng 15 phút, sau đó cho qua rây để lọc lấy phần sữa màu.

3.

Trộn hỗn hợp mousse
Đem xay nhuyễn 200g đậu hũ non với 30g sữa đậu nành.

Cho qua rây lọc để hỗn hợp được mịn.

Đánh bông 250g whipping cream với 40g đường.

Đánh đến khi hỗn hợp bông cứng và tạo chóp.

Trộn đều hỗn hợp đậu hũ với whipping cream vừa đánh, sau đó chia hỗn hợp thành 3 phần bằng nhau.

4.

Đổ lớp mousse thứ nhất
Ngâm 3g gelatin với một ít nước cho nở.

Sau khi gelatin nở đem trộn với 2/3 sữa đậu nành đã ngâm hoa đậu biếc ở bước 2.

Cho phần gelatin màu vào một phần hỗn hợp đậu hũ và trộn đềù sau đó cho vào khuôn làm lạnh trong 1 tiếng.

5.

Đổ lớp mousse thứ 2
Đun chảy 3g gelatin và trộn với 1/3 lượng sữa màu còn lại.

Lấy phần hỗn hợp đậu hũ thứ 2 trộn đều vói gelatin màu và cho lớp thứ 2 vào khuôn rồi tiếp tục cho vào ngăn mát tủ lạnh 1 tiếng.

6.

Đổ lớp mousse thứ 3
Đun chảy 3g gelatin và cho vào hỗn hợp đậu hũ còn lại, trộn đều sau đó cho một nửa hỗn hợp này vào khuôn.

7.

Tạo lớp loang màu sắc
Ngâm 12g hoa đậu biếc vào một ít nước nóng khoảng 15 phút để lấy màu.

Trộn 1/2 nước màu hoa đậu biếc vừa ngâm vào hỗn hợp đậu hũ còn lại.

Cho vào khuôn 1 phần hỗn hợp đậu hũ màu láng tạo hiệu ứng sóng biển.

Phần hỗn hợp đậu hũ còn lại đem trộn hết với 1/2 nước hoa đậu biếc để được màu đậm hơn rồi cho vào khuôn láng tạo hiệu ứng sóng biển.

Cho vào tủ lạnh 15 phút.

8.

Tạo lớp tráng gương
Trộn đều 4g gelatin đun chảy với 20g đường và 65g nước sau đó cho lên mặt bánh rồi làm lạnh trong 1 tiếng nữa là xong.

9.

Thành phẩm
Dùng khăn nóng quấn quanh khuôn 30s hoặc dùng máy sấy hơ quanh khuôn 30s rồi nhẹ nhàng nhấc bánh ra khỏi khuôn.

Bánh sau khi làm xong phân tầng màu sắc từ đậm đến nhạt đẹp mắt.

Khi ăn sẽ cảm nhận được vị béo thơm của đậu hũ non kết hợp với sữa đậu nành.

Cách làm bánh Mouse Chocolate:
- Bước 1: Trước tiên, bạn làm nóng lò ở nhiệt độ 180 độ C.

Tiếp theo, quết 1 lớp bơ mỏng đều khắp lòng khuôn nướng rồi lót giấy nến để chống dính cho bánh.

- Bước 2: Đun cách thủy Chocolate và bơ cho đến khi Chocolate và bơ tan chảy hoàn toàn, quyện đều với nhau và mịn, mượt là được.

- Bước 3: Để hỗn hợp Chocolate nguội hẳn, rồi cho thêm lòng đỏ trứng, bột cacao và muối vào trộn đều cùng.

- Bước 4: Dùng máy đánh trứng đánh bông lòng trắng trứng với đường, rồi nhẹ nhàng cho hỗn hợp vừa đánh bông vào trộn cùng hỗn hợp Chocolate.

- Bước 5: Cho hỗn hợp trên vào khuôn nướng đã chuẩn bị và cho vào lò nướng khoảng 25 phút.

Khi bánh chín, bạn lấy bánh ra khỏi lò.

- Bước 6: Làm phần Mousse bằng cách trộn đều lòng đỏ trứng, đường, tinh bột ngô và sữa ấm lại với nhau trong 1 cái nồi.

- Bước 7: Đặt hỗn hợp trên lên bếp và đun sôi, khuấy đều liên tục để hỗn hợp không bị dính hay vón cục.

- Bước 8: Sau đó, nhấc nồi ra khỏi bếp, thêm vào ít vani, bột cà phê vào, khuấy đều rồi để nguội.

- Bước 9: Hòa bột Gelatin với một ít nước lạnh trong khoảng 5 phút cho bột Gelatin giãn nở.

Sau đó, cho hỗn hợp Gelatin vào trộn đều cùng với hỗn hợp trứng cà phê.

- Bước 10: Dùng máy đánh trứng đánh bông Whipping Cream rồi trộn đều cùng với hỗn hợp ở bước 9.

- Bước 11: Quết đều phần Mousse đã làm ở bước 10 đều khắp mặt bánh Chocolate.

Sau đó, dùng màng bọc thực phẩm bọc khuôn bánh lại, cho vào tủ lạnh khoảng 4 tiếng để kết cấu bánh chắc hơn.

Vậy là hoàn thành rồi đấy, khi ăn bạn chỉ cần lấy bánh ra khỏi khuôn và rắc một ít bột cacao lên mặt bánh là được.

Nhìn thành quả, Takemichi mỉm cười hài lòng.

Cậu đặt bánh lên bàn, lấy một miếng bánh Mouse hoa đậu biếc đặt vào đĩa nhỏ để trước mặt Black Rabbit.

Còn cậu thì ăn chiếc bánh Mouse Chocolate.

Miếng bánh chocolate nhẹ nhàng tan trong miệng cậu hòa quyện với phần mouse mềm mịn.

Quả là tuyệt phối.

Ăn xong, Takemichi đặt bánh vào lồng úp bằng sắt, để lên xe đẩy đồ ăn rồi rung chuông.

Kakucho đang dọn dẹp phòng, nghe thấy tiếng chuông liền đi tới phòng bếp.

Kakucho mở cửa, cuối đầu chào: " Chào ngài Take-sama" "Chào Kaku-chan" "Ngài gọi tôi tới có việc gì không ạ?"

"À, ta vừa làm bánh Mouse.

Tí nữa khi ăn trưa xong, ngươi mang nó tới phòng ăn cho ta nhé.

Ta sẽ chia bánh cho anh chị" cậu mỉm cười nói "Vâng thưa Take-sama" "Mà ngươi cứ lấy một cái mà ăn Kaku-chan" "Như vậy có được không ạ?"

"Cứ lấy đi, dù sao ta cũng làm nhiều mà" "Vậy tôi xin phép ạ" Kakucho vươn tay lấy một chiếc bánh Mouse Chocolate.

Hắn lấy thìa bắt đầu thưởng thức "Ngon quá đi mất" cậu chỉ cười nhẹ, ôm Black Rabbit rồi rời đi.

Tới giờ ăn trưa, Takemichi bước vào phòng ăn.

Kiyoshi có chút ngạc nhiên nhìn cậu nói: " Em không ăn trưa trong phòng sao Take-chan?"

"Anh không thích em ở đây sao, Kiyoshinii-sama?!"

"Không phải.

Anh chỉ ngạc nhiên thôi" "Nếu con không muốn thì không phải tự ép mình đâu Take-chan.

Ta và mọi người hiểu con cần thời gian ở một mình mà" Master nhẹ nhàng nói "Con vẫn ổn mà Master.

Giống như ngài nói chỉ cần coi chuyện này như cơn gió thoảng mà chôn kín là được rồi" "Ta vui vì con đã hiểu.

Giờ thì chúng ta bắt đầu dùng bữa thôi các con" "Vâng thưa Master" mọi người đồng thanh nói.

"Em nên ăn nhiều thịt vào đi Michi-chan" Neori vừa nói vừa đẩy đĩa thịt đã được cắt gọn gàng ra trước mặt Takemichi "Đúng đấy.

Em cứ ăn Salat quài không tốt đâu" Saori nói "Vâng ạ" cậu cười trừ rồi bắt đầu ăn đĩa thịt mà Neori đưa cho.

Bàn ăn lại một lần nữa tràn đầy tiếng cười nói của mọi người, tiếng cãi nhau của Neori và Saori, lời khuyên ngăn giận dữ của Kiyoshi.

Nhìn khung cảnh này, Takemichi cảm thấy thật ấm lòng.

Kết thúc bữa ăn, Takemichi đưa tay ra hiệu cho Kakucho.

Hắn hiểu ý liền đẩy chiếc xe đẩy đồ ăn vào, đặt lồng úp sắt lên bàn.

Takemichi mỉm cười nói: " Con đã làm bánh Mouse cho mọi người đấy ạ" "Ồhô!!

Bánh Mouse sao?!

Con lại nghĩ ra một loại bánh mới sao Take-chan?"

"Vâng ạ" cậu cười nói "Dù cho em có làm ra loại bánh gì thì chị cũng sẽ ăn hết luôn" "Đúng đấy.

Bánh Michi-chan làm luôn là ngon nhất mà" "Được rồi chúng ta ăn thôi nhỉ" "Vâng thưa Master".

Takemichi cắt bánh và lần lượt chia cho mọi người.

"Ôi trời đất ơi!!!

Ngon quá đi mất!!"

Saori hét lên "Chú ý lễ nghi đi chứ Saori" Kiyoshi nhăn mày nói "Ngon thật đấy!!"

Neori cảm thán nói "Bánh Mouse này rất ngon.

Nó được làm từ gì vậy Take-chan" "Đây là bánh Mouse hoa đậu biết được làm từ: Bánh quy, bơ lạt, whipping cream, đường, đậu hũ non, sữa đậu nành, hoa đậu biếc, gelatin, đường và nước ạ" "Ồ!!

Hầu hết đều là nguyên liệu bình thường mà con lại có thể làm ra loại bánh ngon tới mức này luôn sao?"

"Vấn đề chưa bao giờ là những nguyên liệu cao cấp mà là cách sử dụng nguyên liệu đúng cách" "Đúng vậy nhỉ" "Nếu vậy thì em cho chị công thức đi Take-chan, chị sẽ làm một cái thật to để cho mọi người" Saori hào hứng nói "Nếu em làm thì anh xin kiếu chứ anh chưa muốn chết sớm đâu" Neori đưa hai tay qua lại tỏ vẻ không muốn "Anh nói vậy là sao hả Neori?!

Anh nó cứ như là em nấu dở lắm vậy" "Thì đúng vậy mà.

Em nấu anh còn sợ cho ra một loại độc đáng sợ đó chứ" "Anh chết với [Water Arrow]" Saori tức giận đưa tay về phía Neori, 5 mũi tên nhớ xuất hiện lao về phía Neori.

Neori nhẹ vung tay [Wind shield], một lá chắn gió trong suốt xuất hiện bảo vệ cho anh "Anh chỉ biết núp sau lớp khiên đó thôi sao Neori"thấy mình tấn công thất bại, Saori tức giận chỉ thẳng mặt Neori nói "Chứ em muốn anh làm gì đây?"

Neori nhún vai tỏ vẻ không quan tâm "Hai đứa thôi đi.

Anh đã nói không được đánh nhau trên bàn ăn nữa mà" Kiyoshi nhăn mày nói "Tại anh Neori bắt đầu trước mà" "Anh chỉ nói sự thật mà thôi" "Anh không quan tâm, giờ thì lo ăn đi" "Vâng ạ" nói vậy chứ Saori vẫn trừng mắt nhìn Neori, anh không quan tâm mà chỉ chú tâm ăn bánh.

Tới tối, trong phòng ngủ của Takemichi, cậu thay cho mình một bộ áo ngủ màu đen.

Kakucho đứng một bên hỏi: " Ngài gọi tôi tới có gì không ạ, Take-sama?"

"Không có gì.

Chỉ là tối nay ngươi ngủ cùng ta được không, Kaku-chan?"

"Tất nhiên là được rồi ạ" hắn mỉm cười nói.

Hai người trèo lên giường, lưng đối lưng, không ai nói gì.

Một lúc sau, Kakucho quay mặt lại nghe thấy tiếng thở đều đều, chắc rằng Takemichi đã ngủ say thì giang tay ra ôm cậu vào lòng, thì thầm: " Tại sao ngài luôn chịu đựng mọi thứ một mình vậy, Take-sama?

Ngài có thể nói với tôi nếu ngài cảm thấy mệt mỏi mà!

Ngài không cần phải chịu đựng một mình đâu mà...

Vì ngài vẫn còn có tôi" "Ta sẽ nhận lòng tốt đó của ngươi Kaku-chan" hắn ngạc nhiên "Ngài chưa ngủ sao?"

"Chưa" "Ngài đã nghe thấy hết rồi ạ" "Ừm" "Vậy ngài có thể chia sẽ gánh nặng của ngài cho tôi được không?"

"Có những thứ cho dù ta có muốn cũng không có được đâu Kakucho.

Thứ ta phải gánh vách trên vai mình không phải là thứ ta có thể chia sẻ cho người khác" "Nếu vậy thì ngài có ổn không Take-sama?" cậu ngỡ ngàng, chưa có ai từng hỏi cậu như vậy cả, à mà không có một người đã từng hỏi như vậy rồi "Ta ổn mà Kakucho.

Nên ngươi không cần phải lo đâu" cậu quay người lại vươn tay xoa đầu hắn "Dù sao hôm nay ta cũng đã có một chiếc bánh hoa đậu biếc ngọt ngào" "Vâng ạ" hắn tận hưởng cái xoa đầu của cậu "Giờ thì ngủ đi" "Vâng.

Chúc ngài ngủ ngon Take-sama" "Chúc ngủ ngon Kaku-chan" cậu cười nhẹ.

Cả hai chìm vài giấc ngủ.

Có lẽ hôm nay, Takemichi sẽ một giấc ngủ thật ngon.

Dù cho giấc mơ về người ấy lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí cậu.

Giống như loại hoa đậu biếc kia, hôm nay dù cho có đau buồn thì cậu cũng đã có một khoảng khắc vui vẻ ngọt ngào.
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương 13:Chúc mừng sinh nhật Takemichi-Tưởng là người dưng hóa ra là nợ tình(1)


/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lại Đã gần một năm kể từ khi mẹ cậu mất, ban đầu Takemichi có hơi gượng ép bản thân quay lại với cuộc sống thường ngày.

Mọi người không nhận ra vì diễn xuất tài tình của cậu nhưng Master đã nhận ra ngay chỉ bằng mồ cái liếc nhìn.

Takemichi đã rất ngạc nhiên khi bị Master phát hiện nhưng mà nghĩ lại gần đây cậu mệt mỏi như vậy, để lộ sơ hở là chuyện thường tình.

Dần dần, Takemichi đã chấp nhận mọi việc và quay lại với cuộc sống thường ngày của mình.

Đã sắp tới ngày 25/6, ngày sinh nhật của Takemichi.

Cả trang viên đều đang bận rộn chuẩn bị cho sinh nhật của cậu.

Cả dinh thự từ các quý tộc thuần chủng đến các quý tộc chi nhánh cũng đang gấp rút chuẩn bị quà cho Takemichi, mong rằng có thể lấy lòng hoặc ít nhất thu hút được sự chú ý từ cậu.

Kể cả Master và các anh chị của cậu cũng đang tìm kiếm món quà thích hợp nhất để tặng cho cậu.

Trong căn phòng xa hoa với tông màu chủ đạo là màu đen và màu xanh, Takemichi đang ngồi trên ghế đọc sách, không quan tâm tới thế sự ồn ào trong dinh thự do mình gián tiếp gây ra.

Hanma đưa chân lên gãi đầu,hỏi cậu \Chủ nhân à, sắp đến sinh nhật ngài rồi, ngài không định hỏi xin quà từ Master sao?\ "Không cần thiết đâu Hanma, dù cho Master có tặng ta món quà nào đi chăng nữa thì ta vẫn sẽ vui vẻ nhận mà" cậu vừa nói vừa đưa tay gãi đầu cho Hanma \Dù có như vậy thì ngài cũng nên đòi một món quà nào đó chứ!\ Kisaki nhìn cậu nói "Được rồi.

Tí nữa ăn trưa, ta sẽ xin Master một món quà chịu chưa?!" cậu bất đắc dĩ nói \ Kế hoạch thành công\ Kisaki vầy đuôi vui vẻ nói \Vậy thì tốt rồi.

Những tên kia có thể bỏ cuộc nhưng chúng tôi sẽ không bỏ cuộc cho tới khi ngài học được cách ích kỷ đâu chủ nhân\ Hanma vui vẻ nói "Haizz..

Thật mệt mỏi với hai con rồng cứng đầu các ngươi mà" Takemichi ôm hai con rồng vào trong lòng, nhẹ nhàng vút ve Tiếng gõ cửa vang lên \cốc cốc cốc\ "Take-sama, tôi vào được không ạ?" tiếng của Kakucho vang lên từ bên kia cánh cửa "Vào đi" cậu nói.

Kakucho bước vào, cuối đầu chào cậu rồi nói: "Master và các thiếu gia cùng tiểu thư đã quyết định sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho ngày tại phòng tiệc của trang viên.

Đây sẽ là một bữa tiệc gia đình nên sẽ không ai tới tham dự trừ Master, cha ngài và các thiếu gia cùng tiểu thư.

Các món quà sẽ được gửi tới, được tôi phân loại và sắp xếp như mọi năm ạ" "Ừm.

Mà cha ta liệu có tới được không vậy" cậu ngẩn đầu nhìn hắn "Bá tước nói là sẽ đến sớm nhất có thể ạ" "Haizz...

Được rồi, ngươi lui xuống đi Kaku-chan.

Ta cần ngủ một chút" cậu gấp cuốn sách lại, đặt lên bàn "Ngài có cần tôi kéo rèm lại không ạ?"

Kakucho hỏi "Không cần đâu.

Giờ cũng không sáng lắm mà" cậu cười nhẹ nói "Vậy chúc ngài ngủ ngon Take-sama" Kakucho cuối đầu rồi rời đi Takemichi nằm lên giường ngủ, Kisaki và Hanma thấy vậy cũng không làm phiền cậu mà ngoan ngoãn rời khỏi phòng.

Takemichi mở mắt ra phát hiện mình đang ở trong mồ không gian tối đen 'Kì lạ.

Mình đâu có yêu cầu vào không gian tiềm thức đâu chứ' cậu cứ mãi suy nghĩ thì không gian thay đổi.

Tại một khu huấn luyện của tổ chức, một cậu bé đang ngồi một góc dùng cành cây vẽ gì đó lên mặt đất.

Cậu tới gần và nhận ra cậu bé đó, đó chính là cậu trong kiếp trước.

Cậu bé đó có vẻ như không nhận ra sự hiện diện của cậu nên Takemichi tiếp tục quan sát.

Cậu bé đó dùng cành cây viết các phép tính nâng cao trên mặt đất thì bỗng nhiên, ánh sáng bị che khuất.

Cậu bé đó ngẩng mặt lên, nhìn thấy một một cậu bé khác lớn hơn mình một chút, cậu ta có mái tóc đen nhánh và đôi mắt đỏ như máu.

Cậu ta mỉm cười nhìn cậu

"Nè, cậu đang làm gì vậy?"

"Đến gây sự thì đánh nhanh đi, dù sao tôi cũng sẽ hạ cậu nhanh thôi" cậu lạnh nhạt nói "Tớ không có ý định gây sự với cậu đâu" cậu ta vẫn cười nói "Thế tiếp cận tôi làm gì?"

"Tớ chỉ muốn kết bạn với cậu thôi mà" cậu ta bỉu môi nói "Ha!

Nhìn vào số hiệu trên đồng phục chắc cậu đến đây cùng lúc với tôi nhỉ?"

"Đúng vậy" cậu ta gật đầu "Nếu vậy thì cậu phải biết rằng đám trẻ ngu ngốc ở đây cô lập tôi vì tôi giỏi hơn họ, nếu cậu kết bạn với tôi thì cũng sẽ bị chúng cô lập đấy" "Có sao đâu.

Dù gì mình cũng không thích chơi với họ ┐( ˘_˘)┌" "Tại sao?!" cậu hơi bất ngờ.

Trẻ con bình thường sẽ dính lấy nhau để tìm kiếm sự an toàn mà không đúng sao?

"Vì như cậu nói đó, họ ngốc quá" cậu ta thản nhiên nói to tới mức những đứa trẻ xung quanh cậu đều nghe thấy Bọn chúng nghe thấy thế liền tức giận.

Một đứa trẻ đi tới, chỉ thẳng vào mặt cậu nói: "Nè cái thằng lập dị kia, đừng có cho rằng mày được quản giáo yêu thích thì muốn nói gì cũng được nhá.

Tin tao giết mày không hả ?!"

"Giết sao?!

Mày có đủ khả năng để làm vậy à!" cậu đứng dậy, cười khinh nhìn đứa trẻ cao hơn mình nửa cái đầu "Mày dám coi thường tao hả thằng khốn!!"

đứa trẻ đó giơ nắm đấm lên lao tới chỗ cậu.

Takemichi hờ hửng nhìn cậu ta, nhẹ nhàng né cú đấm đó, lấy cành cây mình đang cầm đánh vào gáy cậu ta khiến cậu ta ngã nhào ra đất.

Cậu dùng chân dậm lên người cậu "Ngu ngốc" \Rắc\ Takemichi bẻ gãy tay cậu ta.

Cậu ta hét lên "Ahhhhhhhhhh...." những đứa trẻ xung quanh nhìn thấy cảnh đó thì sợ đến run người.

Dù cho được huấn luyện trong môi trường này, chúng cũng chỉ mới là trẻ con, chúng không thể chịu nổi khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Bị âm thanh thu hút, quản giáo đi tới hét lên:"Bọn mày đang làm gì vậy hả?!!

Đám sâu bọ kia!!!" không ai dám trả lời.

Takemichi bỏ tay cậu bé kia xuống, nhìn quản giáo nói: "Không có gì đâu ạ thưa ngài.

Chỉ là có một tên phế vật chơi đùa không cẩn thận rồi bị thương mà thôi" "Có đúng vậy không XX30 ?"

ông ta hỏi cậu bé đứng cạnh cậu "Đúng vậy thưa ngài" cậu ta trả lời "Nếu chỉ là một phế vật thì không cần để tâm, cứ để mặc nó ở đó, ta sẽ kêu người tới dọn dẹp sau và kể từ giờ tên phế vật đó bị khai trừ" "Vâng thưa ngài" cậu cuối đầu nói.

Ông ta nói xong liền rời đi.

Những đứa trẻ khác nghe quản giáo nói vậy thì sợ bị khai trừ nên liền tránh xa cậu.

Cậu bé kia vẫn đứng bên cạnh cậu cười cười.

Takemichi thấy vậy tức giận nói: "Nè, cậu mau biến đi !!"

"Tại sao chứ??" cậu ta nghiêng đầu hỏi "Cậu bị mù sao!!

Tôi vừa khiến một tên phế vật bị khai trừ đấy, cậu muốn trở thành người tiếp theo à!!"

"Không muốn nhưng tớ đâu phải phế vật nên sẽ không bị khai trừ đâu" cậu ta cười nói "Ha!!

Cậu còn nhiều cảm xúc như vậy mà không phải là phế vật sao!!" cậu cười khinh nói "Tất nhiên là không rồi.

Mà cậu cũng còn cảm xúc như tớ mà không đúng sao?!" cậu ta hỏi ngược lại cậu "Tôi mới không phải.

Nếu tôi mà còn cảm xúc thì tôi chẳng còn đứng ở đây rồi!!"

"Nhưng cậu vừa khinh thường tớ mà, nó cũng được tính là một cảm xúc mà không đúng sao?"

Takemichi nghẹn họng, cậu không biết phải trả lời thế nào nữa"Đúng không?

Đúng không?" cậu ta cứ đi qua đi lại nói "Tch...

Tôi không quan tâm" cậu tặc lưỡi rồi rời đi "Nè đợi đã làm bạn với mình đi" cậu ta liền đuổi theo cậu.

Từ ngày hôm đó, cậu ta luôn theo đuôi Takemichi và đòi làm bạn với cậu.

Ban đầu, Takemichi cảm thấy cậu ta thật phiền phức và ồn ào.

Cậu đã nhiều lần đuổi cậu ta đi nhưng cậu ta vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục làm phiền cậu.

Thấy không có tác dụng, Takemichi cũng chỉ đành ngó lơ cậu ta.

Lâu dần, Takemichi cũng dần mở lòng và kết bạn với cậu ta.

Hai người nói chuyện với nhau nhiều hơn.

Takemichi biết được tên cậu ta là Chifuyu, số hiệu XX30.

Chifuyu lớn hơn cậu 1 tuổi nên từ khi làm bạn luôn đòi cậu gọi cậu ta là anh.

Sau nhiều nổ lực, Takemichi cũng chịu thua mà gọi Chifuyu là anh.

Chifuyu bị gia đình bán vào đây để có tiền trả nợ nhưng cậu ta lại cho nó là một sự giải thoát, vì cậu ta đã có thể thoát khỏi gia đình tồi tệ kia.

Còn cậu thì chỉ có mỗi số hiệu chứ không có tên, Takemichi cảm thấy khá ghen tỵ với Chifuyu vì cậu ta có một cái tên riêng.

Nhìn lại bản thân ngày trước, Takemichi tự hỏi tại sao lúc đó mình vẫn còn nhiều cảm xúc như vậy.

Khung cảnh liên tục thay đổi, thời gian hai người bên nhau, từng ngày từng ngày được tái hiện trước mắt Takemichi.

Cho tới ngày đó, ngày kiểm tra cuối cùng, Takemichi nhìn cậu bé với mái tóc đen rối, có chút bết vào nhau cùng đôi mắt xanh đầy giận dữ đang chỉa súng vào cậu bé có mái tóc đen dài, được buộc một cách vụng về với đôi mắt đỏ long lanh đằng kia.

Takemichi cười khổ, nhìn cậu bé mắt đỏ kia dù bị người em thân yêu của mình chỉa súng vào cũng không phản kháng mà thậm chí còn vứt vũ khí đi.

Cậu bé mắt xanh hét lên: "Tại sao?!!

Tại sao anh lại làm vậy?!!"

"Em đang nói gì vậy?!"

Chifuyu cười nói "Tại sao lại vứt vũ khí đi?!!

Tôi đang bị thương nặng thế này cơ mà.

Nếu muốn thì anh có thể giết tôi và sống sót mà không đúng sao?!" cậu trừng mắt nhìn cậu ta "Anh sẽ không làm vậy" "Tại sao chứ?!

Nếu vậy thì tôi sẽ giết anh đấy!!!"

đôi mắt cậu bắt đầu ngấn nước tựa như nước mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào " Dù cho em có giết anh thì anh cũng không ghét em đâu vì em là em trai của anh mà" Chifuyu mỉm cười với cậu lần cuối.

Đôi mắt cậu giờ đây đã đầy nước, từng giọt nước mắt rơi xuống trong suốt như pha lê lăn đều trên gò má cậu.

Cậu bóp còi \Bằng\ âm thanh vang lên trong khu rừng tĩnh lặng.

Chifuyu ngã xuống, máu bắt đầu lan từ ngực xuống vùng bụng cậu ta.

Hai chân cậu khụy xuống đất, cậu òa khóc 'Đi rồi!!

Anh ấy đi mất rồi!!'.

Người duy nhất cười với cậu, người duy nhất ở bên cậu, người anh của cậu đã rời bỏ cậu rồi.

Cậu cứ khóc cho tới khi mệt quá mà ngất xỉu.

Takemichi nhìn cậu bé đó mà trầm mặt.

Đây không phải sự thật mà đây chỉ là một kí ức của cậu mà thôi, Takemichi không thể chạy đến bên cạnh cậu bé kia vỗ về và nói rằng "Đừng khóc" được.

Tự an ủi chính mình ?! thật ngu ngốc làm sao.

Khung cảnh lần nữa thay đổi, người của tổ chức tới đưa cậu bé lên một chiếc xe và bỏ mặc cái xác của cậu bé kia.

Họ chẳng quan tâm đâu nếu nó có bị thú rừng ăn hay không vì đó cũng chẳng phải là việc của họ.

Cậu bé mắt xanh tỉnh dậy, cậu đang ở trong phòng của mình.

Người của tổ chức bước vào, họ mở một cái laptop lên rồi để trước mặt cậu.

Màn hình laptop hiện lên chữ "Sound only".

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Xin chào cậu bé, ta là Boss, là người đúng đầu của tổ chức.

Ta xin chúc mừng cậu vì đã vượt qua bài kiểm tra cuối cùng.

Từ giờ trở đi, cậu sẽ là sát thủ của tổ chức.

Số hiệu XX27" "Cảm ơn ngài, thưa Boss.

Tôi xin thề sẽ luôn trung thành với tổ chức" "Rất tốt.

Giờ thì cậu hãy nghỉ ngơi đi.

Ngày mai ta sẽ giao nhiệm vụ cho cậu" "Vâng thưa Boss" "Mà phải rồi.

Đừng quên cậu chỉ là một công cụ của tổ chức mà thôi" màn hình tắt.

Người của tổ chức mang laptop đi, bỏ lại cậu trong căn phòng lạnh lẽo.

Takemichi mở mắt ra, từ từ ngồi dậy, đưa tay dụi dụi mắt "Haizz...

Lại mơ thấy quá khứ nữa rồi" *Meo~~ Kí chủ, ngài có chuyện buồn sao?* Kuro bỗng dưng xuất hiện trước mặt cậu hỏi *Ồh!!

Lâu rồi không gặp Kuro.

Thấy ngươi im lặng lâu vậy, ta cứ tưởng ngươi chết ở đâu rồi chứ* *Meo~~ Kí chủ nói vậy là trù ẻo Kuro đấy.

Kuro chỉ là đi cập nhật vài thứ mà thôi* *Vậy giờ ngươi xuất hiện nghĩa là có nhiệm vụ mới đúng không?* *Meo~~ Đúng vậy.

Thông báo nhiệm vụ mới: Nhiệm vụ 1: Bước vào Căn phòng Diamant
Nhiệm vụ 2: Chọn một thứ trong đó làm quà sinh nhật
Nhiệm vụ 3: Tới Nhà thờ làm lễ ban phước
Nhiệm vụ 4: Đi lướt qua một trong các nam chính được số mệnh sắp đặt Phần thưởng:
2000 điểm kinh nghiệm
Món quà bí ẩn trong Căn phòng Diamant
Sự ban phước từ các vị thầnMeo~~ Mong kí chủ nhanh hoàn thành nhiệm vụ* *3 nhiệm vụ kia thì không nói nhưng cái nhiệm vụ cuối cùng là sao vậy?* *Meo~~ Chúng ta hiện ta đang ở khoảng thời gian mà cốt truyện vẫn chưa bắt đầu nên Kuro không biết ngài sẽ gặp được nam chính nào ở nhà thờ* *Nếu là gặp ở nhà thờ thì chắc chắn là nam chính Taiju Devoto Shiba rồi* *Chưa chắc đâu kí chủ, nhiệm vụ đã nói là do số mệnh sắp đặt cơ mà thì đâu thể chắc chắn vậy được meo~~* *Thôi bỏ đi, gặp ai đi chăng nữa thì ta cũng không quan tâm.

Dù sao cũng chỉ là đi lướt qua nhau thôi mà* *Meo~~ Thật hết nói nổi với kí chủ mà* *Ngươi đi được rồi đấy Kuro* *Vậy tạm biệt kí chủ meo~~* Kuro biến mất "Số mệnh sao?"

đôi mắt xanh vô cảm chợt lóe lên tia tò mò rồi biến mất trong chốc lát Đã tới ngày 25/6, sinh nhật của Takemichi.

Trong phòng Takemichi, Kakucho cùng các hầu gái khác đang bận rộn chọn đồ, trang điểm và làm tóc cho cậu.

Takemichi thở dài nói: "Haizz...

Chỉ là một bữa tiệc gia đình thôi mà, các ngươi không cần làm quá vậy đâu" "Không được đâu Take-sama.

Đã là chủ nhân của bữa tiệc thì ngài phải ăn mặc thật đẹp mới đúng chứ!!"

Kakucho vừa lựa đồ cho cậu vừa nói "Đúng vậy.

Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng với thiếu gia nên chúng tôi sẽ dốc hết sức chuẩn bị" hầu gái 1 nói "Mà cũng chẳng cần trang điểm gì nhiều.

Thiếu gia vốn đẹp sẵn rồi mà" hầu gái 2 nói "Phải đấy.

Da của thiếu da trắng thế này thì mặc gì cũng đẹp cả" hầu gái 3 nói "Môi của thiếu gia vừa đầy đặn còn có màu cherry hồng hào nữa chứ.

Tôi là con gái mà cũng phải ghen tị đây này" hầu gái 4 nói "Các cô thôi nói chuyện đi.

Mau làm cho nhanh để ngài ấy còn đi dự tiệc nữa" Lina vừa nói vừa chải tóc cho cậu "Master cử ngươi tới để chuẩn bị cho ta luôn sao Lina?"

Takemichi nhìn hình phản chiếu trong gương của cô gái đang chải tóc cho mình hỏi "Tất nhiên rồi thưa thiếu gia.

Dù sao Master rất mong ngài sẽ trông thật dễ thương trong Lễ trưởng thành đầu tiên của mình mà" Lina nhẹ nhàng nói "Haizz..." cậu thở dài "Mà Take-sama, ngài thấy bộ đồ này thế nào?"

Kakucho vừa hỏi vừa đưa một bộ đồ màu xanh ra cho cậu xem

"Bộ đồ này trông đẹp hơn này thiếu gia" hầu gái 2 nói

"Bộ này trưởng thành hơn nè ạ" hầu gái 1 nói

"Bộ này cũng đẹp này thiếu gia" hầu gái 4 nói

Takemichi nhìn sang bốn bộ đồ kia.

Cậu chỉ tay vào bộ đồ Kakucho chọn, nói: "Ta sẽ mặc bộ đồ đó" "Vâng thưa Take-sama" Kakucho vui vẻ nói "Đấu không lại mà" hầu gái 2 nói "Nếu Kakucho đã chọn đương nhiên thiếu gia sẽ mặc rồi" hầu gái 1 nói "Được rồi, đừng có nói nhảm nữa qua đây giúp thiếu gia chuẩn bị đi" Lina để cây lược xuống rồi lấy cây cọ vẽ một lớp son mỏng lên môi cậu 4 người hầu kia không nói nữa mà cũng bắt tay vào chuẩn bị cho cậu.

Kakucho giúp cậu mặc đồ, hắn nhân cơ hội đó chạm vào nước da trắng hồng của cậu.

Kisaki và Hanma nhìn thấy liền tức giận lao tới, cắn vào chân của Kakucho.

Hắn la lên: "Ahhhhh!!!

Hai con rồng chết tiệt này, các ngươi làm gì vậy hả?!" \Ngươi dám nhân cơ hội ăn mảnh thì bọn ta có thể để yên cho ngươi sao, tên con người đáng ghét\ Hanma tức giận gầm lên \Bọn ta mới cắn ngươi là may lắm rồi\ Kisaki trừng mắt nhìn Kakucho nói "Kisaki, Hanma đủ rồi đấy.

Đừng gây rối nữa" cậu nhìn chúng nói "Trong tủ, ngăn thứ 3 có thuốc giải đấy Kaku-chan, chỉ cần uống một viên là đủ rồi" "Vâng thưa Take-sama" Kakucho không thèm để ý đến hai con rồng kia nữa.

Hắn mở hộc tủ ra, lấy ra một lọ thuốc màu xanh rồi uống một viên thuốc trong đó.

Hắn quay lại tiếp tục giúp Takemichi chuẩn bị.

Điều đó khiến hai con rồng rất giận dỗi mà nằm trên giường .Bận rộn cả ngày, cuối cùng Kakucho và các hầu gái cũng đã xong.

Takemichi nhìn mình trong gương mà cảm thán, không uổng công bận rộn cả một ngày.

Lina nói: "Thiếu gia dễ thương quá đi mất thôi" "Con trai thì không thể gọi là dễ thương đâu Lina" cậu nói "Nhưng ngài thật sự rất dễ thương mà thiếu gia" hầu gái 3 nói "Đúng vậy ngài là cậu bé dễ thương nhất trên đời luôn" hầu gái 4 nói "Mà kể từ hôm nay không thể gọi thiếu gia là cậu bé nữa rồi" hầu gái 1 nói "Đúng vậy nhỉ?

Vì kể từ hôm nay, thiếu gia sẽ chính thức trở thành một người con trai mà" Lina nói "Đúng đấy Lina.

Dù sao hôm nay cũng là Lễ trường thành đầu tiên của ta" Takemichi mỉm cười nói "Ahhhhhh!!!

Thiếu gia đẹp quá đi mất thôi" cả 4 hầu gái hét lên "Giờ chúng ta nên xuống thôi nhỉ thưa Take-sama?

Mọi người đang chờ ngài đấy ạ" Kakucho nói "Ừm.

Kisaki, Hanma " nghe nhắc tên, hai con rồng đang giận dỗi nằm trên giường kia liền ngẩn đầu lên \Có chuyện gì sao chủ nhân?\ Kisaki lên tiếng hỏi "Đi thôi" hai con rồng hiểu ý.

Chúng nhảy xuống giường, leo lên vai cậu ngồi, quấn đuôi quanh cổ cậu như khăn quàng.

Takemichi nhìn vào gương hài lòng rồi rời khỏi phòng, Kakucho đi theo phía sau.

Tại sân vườn của trang viên Black Rose, xung quanh đều được trang trí bằng đèn ma thuật tạo thành một mái vòm.

Bàn ăn được sắp xếp đẹp mắt và mọi người đều hướng mắt tới lối vào chờ đợi chủ nhân của bữa tiệc.

(Ảnh minh họa) Takemichi bước vào.

Mọi người đi tới chúc mừng cậu: "Chúc con sinh nhật vui vẻ, Take-chan" Master mỉm cười nói "Cảm ơn người Master" cậu cười nói "Chúc mừng sinh nhật Takemichi" cha cậu vừa xoa đầu cậu vừa nói "Cảm ơn cha" "Chúc mừng sinh nhật nhé Takemichi.

Kể từ hôm nay em đã là một người con trai rồi đấy" Kiyoshi nhìn cậu mỉm cười "Cảm ơn anh, Kiyoshinii-sama" "Chúc mừng sinh nhật Take-chan.

Dù cho em đã là một người con trai thì em vẫn là em trai đáng yêu của chị" Saori ôm cậu chặt cứng "Cảm...cảm..ơn...chị..

Saorinee-sama" cậu khó khăn nói "Haizz...Bỏ em ấy ra đi Saori.

Mà chúc mừng sinh nhật nhé Michi-chan" Neori thở dài nhìn cô em gái của mình, không quên chúc mừng sinh nhật cậu "Cảm ơn anh, Neorinii-sama" thoát khỏi cái ôm của Saori, cậu nhìn Neori cười nói "Mà đúng rồi em mau tới đây mở quà đi.

Chị chắc chắn em sẽ thích món quà của chị nhất đấy" Saori kéo Takemichi tới chỗ những món quà được xếp đống đằng kia "Nè không có chuyện đó đâu, Michi-chan sẽ thích quà của anh nhất" Neori liền chạy theo "Mấy đứa này đừng có kéo Take-chan đi như vậy chứ" Kiyoshi nhanh chóng chạy theo "Hahaaa!!!

Bọn trẻ thân thiết với nhau thật đấy có đúng không Cian" Master cười lớn nhìn những đứa cháu của mình đang chơi đùa ở đằng kia "Hahaaa!!!

Đúng vậy thưa Master" cha cậu cũng cười đáp lại Takemichi bên này đang bị kéo lê.

Dừng lại ở chỗ đống quà, Saori liền đưa cho cậu món quà của mình nói: "Em mở ra đi Take-chan.

Đây là quà của chị đấy" "Vâng ạ" Takemichi bắt đầu mở món quà ra.

Saori tặng cậu một đôi găng tay màu đen, được trang trí bằng viên một Saphire

(Ảnh minh họa) "Thế nào?!

Món quà của chị quá tuyệt vời có đúng không?!!"

Saori nói với giọng tự đắc "Em rất thích nó, cảm ơn chị Saorinee-sama" Takemichi mỉm cười nói "Xong rồi thì em mở quà của anh đi Michi-chan" Neori đưa món quà của mình trước mặt cậu "Vâng thưa Neorinii-sama" cậu đặt đôi găng tay lên bàn, nhận lấy nó rồi mở nó ra.

Neori tặng cậu một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng, trên nắp đồng hồ được điêu khắc tinh sảo.

(Ảnh minh họa) "Đẹp quá đi!!!

Cảm ơn anh, Neorinii-sama" cậu cười tươi nói "Thấy chưa?!!

Michi-chan thích quà của anh nhất" Neori dương mặt tự đắc "Chưa chắc đâu.

Em mở quà của Take-chan" Kiyoshi đưa món quà của mình cho cậu "Vâng thưa Kiyoshinii-sama" Takemichi đặt chiếc đồng hồ cạnh đôi gằn tay rồi mở món quà của Kiyoshi ra.

Anh tặng cậu một con dao găm, chuôi dao màu xanh, vỏ dao bằng da màu đen

(Ảnh minh họa) "Nó được làm bằng Mana Metal đấy.

Vô cùng bền và cắt cũng ngọt nữa" anh nói "Thật sao ạ?!!

Cảm ơn anh rất nhiều Kiyoshinii-sama" Takemichi cười tươi nói "Vậy Take-chan thích quà của anh nhất nhé" Kiyoshi liếc mắt nhìn hai đứa em của mình nói "Không công bằng chút nào" Saori dậm chân nói "Lần này thì em đồng ý với Saori đấy.

Thật không công bằng" Neori khoanh tay nói "Tại sao chứ?"

Kiyoshi nhướng mày hỏi "Tại vì anh có kĩ năng ^Giả kim thuật^ hạng B nên mới có thể luyện hóa được Mana Metal chứ bộ" Saori phồng má nói "Đúng đấy.

Vì có kĩ năng đó nên anh mới tạo ra được con dao găm này nên nó không công bằng chút nào" Neori nói "Anh lại không thấy vậy.

Dù sao thì trên chiến trường làm gì có thứ gọi lac công bằng╮(^▽^)╭" Kiyoshi nhún vai nói "Hai chuyện đó đâu có giống nhau đâu cơ chứ" Saori nói "Đúng vậy đấy" "Thôi mà, anh chị.

Em thích quà của tất cả mọi người mà" Takemichi liền đứng ra giản hòa "Ta...

Take....

Take-sama... tôi... cũng... có... quà... muốn... tặng... cho... ngài" Kakucho lắp bắp nói, đưa ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh được gói cẩn thận.

Takemichi mỉm cười nhận lấy "Cảm ơn ngươi Kaku-chan" cậu mở hộp quà ra.

Bên trong là một chiếc ghim cài áo bằng pha lê hình con bướm.

Nó được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ, nhìn vào cũng đủ biết người điêu khắc đã dồn bao nhiêu tâm huyết vào nó

(Ảnh minh họa) "Ngài có thích nó không ạ Take-sama?" hắn hồi hộp hỏi "Ta thích nó lắm, cảm ơn ngươi Kaku-chan" Takemichi mỉm cười tươi nói "Vậy thì tốt quá rồi" hắn mỉm cười.

Khung cảnh hường phấn vớ những bông hoa nhỏ bay xung quanh bỗng bị cắt ngan bởi một giọng nói: "Ta đoán tới lượt ta tặng quà cho con rồi nhỉ?"

Bá tước Hanagaki bước tới, ông đưa cho cậu một hộp quà màu đen, buộc mồ sói ruy băng xanh "Đây là món quà mà ta và mẹ con đã lựa để tặng cho con đấy Takemichi" cậu nhạn lấy hộp quà từ từ mở nó ra.

Bên trong là một chiếc hộp nhạc hình quả trứng.

(Ảnh minh họa) Takemichi lên dây cót.

Chiếc hộp bắt đầu chơi nhạc.

Đó là bài hát mà trước đây, mẹ cậu luôn hát cho cậu nghe mỗi tối trước khi đi ngủ { 色的海底
Đáy đại dương xanh 远山的风景
Khung cảnh trên ngọn núi xa xôi 我们的距离遥不可及
Là khoảng cách đôi ta chẳng thể với tới 退守的爱情
Lùi bước để níu giữ tình yêu 还剩下回忆
Giữ chút hồi ức còn sót lại 疯狂的寻觅你的身影
Điên cuồng tìm kiếm hình bóng người 蓝色的海底
Đáy đại dương xanh 远山的风景
Khung cảnh trên ngọn núi xa xôi 我们的距离遥不可及
Là khoảng cách đôi ta chẳng thể với tới 退守的爱情
Lùi bước để níu giữ tình yêu 还剩下回忆
Giữ chút hồi ức còn sót lại 疯狂的寻觅你的身影
Điên cuồng tìm kiếm hình bóng người 当海面迎来汹涌的潮汐
Khi mặt biển đón lấy triều dâng mãnh liệt 我奔跑寻找昔日的足迹
Em vội vã tìm dấu chân trong hồi ức 夕阳下倒影迷人的美丽
Hoàng hôn rủ bóng nét đẹp mê li 可我却丢失故事和你
Nhưng em đã đánh mất kỉ niệm đôi ta 你说过向往大海的神秘
Người từng nói muốn hướng về biển rộng thần bí 也憧憬我们遗失的过去
Cũng khát khao quá khứ chúng ta từng thất lạc 分享给大海秘密
Thủ thỉ bí mật cùng biển cả 蓝色的海底
Đáy đại dương xanh 远山的风景
Khung cảnh trên ngọn núi xa xôi 我们的距离遥不可及
Là khoảng cách đôi ta chẳng thể với tới 退守的爱情
Lùi bước để níu giữ tình yêu 还剩下回忆
Giữ chút hồi ức còn sót lại 疯狂的寻觅你的身影
phâng khoáng tơ xuýn mi nỉ tơ sân ỉnh
Điên cuồng tìm kiếm hình bóng người 残月忧郁星夜静谧潮落叹息
Trăng tàn u sầu, bóng đêm tĩnh mịch, thủy triều thở dài 聆听山语回荡不清若即若离
Nghe tiếng vọng từ núi non, quẩn quanh như có như không, như gần như xa 蓝色的海底
Đáy đại dương xanh 远山的风景
Khung cảnh trên ngọn núi xa xôi 我们的距离遥不可及
Là khoảng cách đôi ta chẳng thể với tới 退守的爱情
Lùi bước để níu giữ tình yêu 还剩下回忆
Giữ chút hồi ức còn sót lại 疯狂的寻觅你的身影
Điên cuồng tìm kiếm hình bóng người} Bá tước Hanagaki thấy cậu không nói gì liền hỏi: "Có chuyện gì vậy Takemichi?!

Con không thích nó sao?"

"Không, con thích nó lắm ạ" cậu nhìn cha mình mà nở một nụ cười thật rạng rỡ "Vậy thì tốt rồi" ông cười đáp lại "Con có vẻ đang rất vui nhỉ Take-chan?"

Master bước tới "Ah!!

Master!!" cậu cười nói "Ôi trời!!

Mọi người đều đã tặng quà cho con rồi nhỉ?!

Ta cũng muốn tặng cho con một món quà nhưng không biết là phải tặng gì nên con muốn ta tặng gì nào Take-chan?!"

Master mỉm cười hỏi cậu "Ểh!!!

Master làm vậy là không công bằng chút nào" Saori phồng má nói "Saori nói đúng đấy ạ.

Quà sinh nhật thì phải tặng trước chứ đâu có ai lại hỏi người kia muốn được tặng gì?"

Neori liền nói "Thôi mà anh chị.

Như vậy cũng không sao đâu" cậu nhìn về phía Master "Thưa Master, nếu được chọn con muốn một món quà bên trong căn phòng Diamant" mọi người bất ngờ trước câu nói của cậu " Take...Take-chan này chị nghĩ em nên chọn một món quà khác thì hơn" "Tại sao ạ?"

"Tại vì...." cô không biết phải trả lời thế nào cả mà cậu cũng hiểu vì sao.

Căn phòng Diamant là căn phòng lớn chứa những báu vật mà các gia chủ gia tộc Hanagaki đã thu thập suốt nhiều thế hệ.

Bên trong có các món bảo vật quốc gia thậm chí là những cuốn sách ma pháp cổ đại.

Điều đặc biệt nhất ở căn phòng đó chính là kết giới bao quanh nó, kết giới được tạo ra bởi gia chủ Hanagaki đời thứ 2, nó ngăn cản bất cứ ai không mang trong mình dòng máu thuần chủng của Nhà Hanagaki bước vào.

Master suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, nếu con muốn thì khi bữa tiệc kết thúc ta sẽ dẫn con vào Căn phòng Diamant" "Cảm ơn người thưa Master" bữa tiệc tiếp tục.

Người hầu mang tới một chiếc khay bạc.

Bên trên có một chiếc ly thủy tinh màu xanh và một chiếc kim lớn bằng bạc.

(Ảnh minh họa) "Đây chính là Chiếc ly nhận định.

Take-chan, con hãy nhỉ một giọt máu của mình vào trong chiếc ly.

Nếu nó chuyển sang màu đỏ thì nghĩa là con là một A.

Nếu nó không chuyển màu thì nghĩa là con là một O" "Vâng thưa Master" Takemichi chiếc kim bạc trên khay, đâm vào ngón tay mình.

Máu bắt đầu chảy ra nhỉ xuống chiếc ly.

Qua ba phút, chiếc ly vẫn không đổi màu "Con là một O rồi Take-chan" Master nói "Anh biết ngay mà.

Dễ thương như Michi-chan thì sao mà là A được cơ chứ" Neori khoanh tay nói "Vậy có nghĩa là Take-chan sẽ kết hôn sao?!

Không chịu đâu, Take-chan phải ở cạnh em mãi mãi chứ" Saori buồn bã nói "Thôi nào Saorinee-sama.

Em mới chỉ 6 tuổi thôi mà, nói chuyện kết hôn thì hơi sớm quá đấy ạ" Takemichi nói 'Nếu Take-sama là một O thì có nghĩa ngài ấy phải kết hôn sao?!!

Không được!!

Take-sama là của mình, là của mình...' Kakucho vừa nghĩ vừa đen mặt "Có chuyện gì vậy Kaku-chan?

Ngươi mệt sao?"

"Không có gì đâu Take-sama" hắn cười nói 'Ngài phải là của tôi Take-sama.

Tôi sẽ không nhường ngài cho ai khác đâu' "Mà em đã mong mình sẽ là A như cha cơ chứ" cậu xụ mặt xuống nói 'Sao lại là O cơ chứ?' "Em quá đáng yêu để làm A Take-chan" Kiyoshi vừa nói vừa nhéo má cậu "Bỏ má em ra đi Kiyoshinii-sama" A và O là cách phân biệt đặc tính của con trai trong nhà Hanagaki.

Vào đời gia chủ Hanagaki thứ 4, gia tộc Hanagaki đã đối mặt với một giai đoạn tồi tệ.

Chính là số lượng trẻ em được sinh ra trong gia tộc quá ít.

Gia tộc Hanagaki mang trong mình dòng máu cao quý, chứa đựng rất nhiều ma lực, khó có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được dòng máu này nên họ thường chết khi sinh hoặc đứa trẻ bị chết non.

Gia chủ lúc đó không có một người con nối dõi nào vì vợ của ông ấy và đứa trẻ bà ấy mang trong bụng đều đã chết khi sinh.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, gia tộc Hanagaki sẽ sớm tuyệt diệt, gia chủ lúc đó đã nghĩ đến một giải pháp chính là khiến cho con trai trong gia tộc có thể mang thai.

Con trai nhà Hanagaki vốn có thể chất vượt trội nên nếu có thể khiến con trai mang thai thì đứa trẻ sẽ được sinh ra một cách an toàn và khỏe mạnh.

Sau nhiều lần thí nghiệm và thất bại, gia chủ đã thành công và bắt đầu thực hiện nó lên con trai trong gia tộc.

Kể từ đó, con trai được phân thành hai nhóm:
O là con trai có thể mang thai do A hoặc người con trai khác
A là con trai có thể khiến cho O hoặc phụ nữ mang thai "Mà dù sao cũng chúc mừng lễ trưởng thành đầu tiên của con Takemichi" cha cậu tiến tới xoa đầu cậu nói "Cảm ơn cha" cậu cười nói Tại thế giới này, dù cho là quý tộc hay thường dân thì cũng có phải tổ chức hai lễ trưởng thành.

Lễ trưởng thành đầu tiên được tổ chức khi 6 tuổi.

Đó là lúc con người nhận được sự ban phước từ thần và biết được các kĩ năng của mình.

Lễ trưởng thành thứ hai được tổ chức khi 14 tuổi.

Đó là độ tuổi đánh dấu sự trưởng thành.

Lúc đó, con người đã có thể tới học viện hoặc kết hôn.

Đối với thường dân và các quý tộc cấp thấp, ngay sau khi tổ chức lễ trưởng thành đầu tiên, họ sẽ ngay lập tức tìm cho con mình một đối tượng để hứa hôn.

Sau khi tổ chức lễ trưởng thành thứ hai, họ sẽ chồng kết hôn.

Đối với quý tộc cấp cao và hoàng tộc, ngay sau khi tổ chức lễ trưởng thành đầu tiên, họ sẽ cho con mình ra mắt giới quý tộc.

Sau khi tổ chức lễ trưởng thành thứ hai, họ sẽ gửi con mình đến học viện ma thuật La magie để học tập và để cho con mình tự tìm một người thích hợp để hứa hôn.

Khi tốt nghiệp lúc 18 tuổi, họ có hai lựa chọn là kết hôn hoặc là trở về gia tộc để kế thừa chức vị đối với con trai, tiếp tục tham gia các bữa tiệc dành cho giới quý tộc đối với con gái để tìm kiếm đối tượng kết hôn đối với con gái.

Takemichi hơi buồn vì mình lại là O.Nhưng dù cho có là O thì hôm nay Takemichi cũng đã có một bữa tiệc sinh nhật tuyệt vời nhỉ.

Chúc mừng sinh nhật Takemichi.

-------------------
Mình đang bí ý tưởng mất rồi huhuuu😭😭Nên mình sẽ ra chương mới hơi chậm nhéMà bộ "Ta vốn dĩ là Yêu Hồ!!

Chứ chẳng phải là anh hùng!!!" sẽ ra chương mới ít nhất 1 chương 1 tuần nhé.

Chứ mình sẽ tập trung ý tưởng vào bộ này
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương 14:Chúc mừng sinh nhật Takemichi-Tưởng là người dưng hóa ra là nợ tình(2)


/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lạiKhi bữa tiệc kết thúc, Takemichi trở về phòng mình, đang định thay đồ thì tiếng gõ cửa vang lên \cốc cốc cốc\ "Ta vào được không Take-chan?"

"Mời ngài vào Master" Master mở cửa bước vào "Ngài tới đây có việc gì không ạ?"

"Không phải ta đã nói là sẽ tặng quà sinh nhật cho con sao?"

Master mỉm cười nói "Vậy giờ chúng ta sẽ tới đó sao ạ?!" cậu háo hức nói "Ừm, đúng vậy" Master gật đầu.

Takemichi rời khỏi phòng đi theo Master tới Căn phòng Diamant.

Căn phòng nằm ở cuối hành lang, ngay cạnh phòng của Master.

Hai người dừng lại trước một cánh cửa lớn màu đen.

"Ta sẽ ở bên ngoài, con hãy nhớ chỉ được chọn một thứ trong đó mà thôi, không được quá tham lam" Master quay sang dặn dò cậu "Con biết rồi ạ" cậu bước vào.

Bên trong căn phòng, châu báu được đặt ngăn nắp trên kệ gỗ, kệ sách đầy những cuốn sách quý hiếm, những chiếc tủ kính đặt đầy những món trang sức lấp lánh.

Takemichi choáng ngợp trước những châu báu trong căn phòng này *Meo~~ Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ 1* *Kuro đâu là thứ ta cần để hoàn thành nhiệm vụ* *Meo~~ Kí chủ cứ tiếp tục đi sâu vào bên trong là được rồi, khi nào tới gần Kuro sẽ báo cho kí chủ biết* *Được rồi* Takemichi tiếp tục đi sâu vào trong căn phòng, cậu thích thú nhìn ngắm những món trang ức và những cuốn sách quý hiếm thì *Meo~~ Đã tìm được món quà bì mật.

Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ 2* *Đó là cái nào cơ?* cậu thắc mắc hỏi *Chính là cái tủ kính kia kìa meo~~* Kuro xuất hiện chỉ về hướng chiếc tủ kính lớn trong góc phòng.

Takemichi nhìn theo hướng Kuro chỉ thì nhìn thấy một cái tủ kính mà đen, bên trong có một cái nệm màu đen.

(Tưởng tượng cái tủ màu đen)*Ta không thấy chiếc tủ kính đó có gì đặc biệt* *Meo~~ Cái đó phải đợi kí chủ thu thập nó thì Kuro mới có thể nói cho ngài biết nó có gì đặc biệt* *Được rồi* Takemichi lấy ra chiếc túi không gian cha tặng cho mình, bỏ chiếc tủ kính vào *Meo~~ Chúc mừng kí chủ nhận được "Tủ kính giành cho búp bê chân chính" * *Nó có tác dụng gì?* *Tác dụng 1: Người ngủ trong tủ kính sẽ trở nên ngày càng đẹp hơn Tác dụng 2: Ngủ trong tủ kính giúp cho ma lực của bản thân tăng lên Tác dụng 3: Giúp cho mạch ma lực của người sử dụng thêm ổn định Tác dụng 4: ^Kiên cố^ cho dù có bị vũ khí Mana Metal tấn công cũng không xay xước một chút nào Tác dụng 5: ^Sạch sẽ^ chiếc tủ luôn tự làm sạch chính mình bằng thủy ma pháp nên người sở hữu không cần lo lắng nó sẽ dính bụi Tác dụng 6: ^Giấc ngủ mơ màng^ người sử dụng sẽ luôn có một giấc ngủ thật ngon* *Không tệ* *Sao kí chủ có thể nói vậy được meo~~?!

Chiếc tủ kính này được tạo ra bởi gia chủ đời thứ 7 của gia tộc Hanagaki - Alva Lance Hanagaki, một ma pháp sư thiên tài và là một nhà làm búp bê nổi tiếng khắp lục địa.

Dù không thể làm cho những con búp bê của mình có sự sống và cảm xúc như ma thuật thừa kế của nhà Sano nhưng những con búp bê cô ấy làm ra lại sống động như thật.

Vì muốn tạo ra con búp bê hoàn hảo nhất, cô ấy đã tạo ra chiếc tủ kính này và mong rằng sẽ có một hậu duệ của nhà Hanagaki với vẻ đẹp hoàn mĩ sẽ sử dụng nó để trở thành con búp bê xinh đẹp nhất* *Vậy nói chung cụ nội của ta là một kẻ ám ảnh với việc tạo ra con búp bê đẹp đẽ nhất sao?!* *Về cơ bản thì đúng vậy* *Haizz...

Được rồi, giờ ta nên trở về thôi chứ cũng trễ rồi* Takemichi rời khỏi căn phòng.

Master đang đứng ở ngoài nhìn thấy cậu ra, cười nói: "Con đã chọn được món quà con muốn chưa Take-chan?"

"Rồi ạ.

Cảm ơn người rất nhiều vì đã chấp nhận yêu cầu ích kỷ này của con Master" "Sao lại nói vậy chứ?

Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của con mà, ta chỉ đơn giản là tặng quà cho con mà thôi.

Mà giờ cũng đã trễ rồi, con mau về phòng ngủ đi Take-chan.

Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát sớm tới thủ đô" "Vâng ạ thưa Master" cậu cuối đầu chào rồi trở về phòng mình Về phòng, Takemichi lấy chiếc tủ kính ra.

Kisaki và Hanma nhìn tủ kính hỏi: \Nó là gì vậy chủ nhân?\ "Nó là quà sinh nhật mà Master tặng cho ta đấy" \Vậy ngài định cất gì trong này vậy ạ?\ Kisaki hỏi "Ta sẽ ngủ bên trong chiếc tủ này" \Ểh!!

Ngủ trong đây á!!

Nhưng trông nó chẳng thoải mái chút nào\ Hanma nhìn cái tủ nói "Dễ chịu hay không, thử thì biết thôi" Takemichi nhún vai, đi thay đồ ngủ \Nếu chủ nhân mà ngủ trong này ngài ấy sẽ bị đau lưng mất\ Hanma lo lắng nói \Có khi ngài ấy sẽ cảm thấy không thoải mái mà mất ngủ luôn ấy chứ\ Kisaki vừa nói vừa nhìn chiếc tủ kính lớn Takemichi thay đồ xong thấy hai con rồng của mình đang trừng mắt nhìn cái tủ kính.

Cậu bật cười: "Hahaa!!

Hai ngươi đang làm gì vậy?!" \Chủ nhân, ngài không nên ngủ trong này thì hơn\ Kisaki nói \Đúng vậy, ngủ trong đó sẽ không thoải mái đâu, ngài hãy ngủ trên giường với chúng tôi đi\ Hanma nhìn cậu bằng đôi mắt long lanh mong cậu đồng ý "Ta đã nói rồi.

Cứ thủ là biết thôi" Takemichi bước tới ôm Kisaki và Hanma lên, mở chiếc tủ kính ra và bước vào.

Cậu nằm cuộn người trên chiếc nệm, ôm hai rồng trong lòng và ngủ thiếp đi.

Hai con rồng kia ngạc nhiên khi chiếc nệm này lại dễ chịu tới vậy, chúng nghe được tiếng thở đều của Takemichi, biết cậu đã ngủ, chúng cũng nhắm mắt ngủ say.Sáng hôm sau, Kakucho đang trên đường đi tới phòng Takemichi, thực hiện nhiệm vụ đánh thức cậu dậy như mọi ngày.

Hắn đứng bên ngoài gõ cửa \cốc cốc cốc\ " Take-sama, ngài đã dậy chưa ạ?" không có tiếng đáp lại, hắn cảm thấy hơi kì lạ 'Bình thường giờ này, Take-sama đã dậy rồi cơ mà'.

Kakucho gõ cửa lần nữa \cốc cốc cốc\ " Take-sama ngài đã dậy chưa ạ?" vẫn không có tiếng đáp, hắn lo lắng mở cửa bước vào "Xin phép ạ" bước vào hắn nhìn thấy Takemichi đang cuộn người ngủ trong chiếc tủ kính lớn.

Thấy cậu không sao, Kakucho thở phào, tiến tới chiếc tủ kính, gõ nhẹ lên mặt kính " Take-sama tới giờ dậy rồi" nghe thấy tiếng động, Takemichi bắt đầu mở mắt.

Cậu nhìn thấy Kakucho đứng ngoài tù kính thì ngồi dậy định mở tủ kính ra, không cẩn thận đè lên người hai con rồng kia \Chuyện gì vậy?\ Hanma khó chịu mở mắt khi cảm thấy cơ thể mình bị một lực nặng đè lên \Khó thở quá\ Kisaki cựa quậy cố gắng thoát ra.

Takemichi nghe thấy liền nhìn xuống, thấy mình đang đè lên hai thú cưng của mình.

Cậu ngồi thẳng người, ôm hai con thú cưng trên tay rồi mở tù kính ra "Chào buổi sáng Kaku-chan" cậu nhìn hắn nói "Chào buổi sáng Take-sama" hắn cuối đầu "Có chuyện gì sao?" cậu đặt hai con rồng xuống, dụi mắt nói "Master nói rằng ngài hãy mau chóng chuẩn bị ạ.

Chúng ta sẽ xuất phát tới thủ đô lúc 8h ạ" "Ta biết rồi" cậu suy nghĩ 'Đi tới thủ đô cần ít nhất một ngày, mà Master chắc chắn sẽ dùng phép dịch chuyển nên đoạn đường sẽ bị rút ngắn lại còn 1/3.

Vậy thì...' " Kaku-chan,ngươi đi lấy cho ta bộ lễ phục #26.

Và mang hộp nơ áo ra đây cho ta nhé" "Vâng thưa Take-sama" hắn nghe lệnh đi lấy đồ cho cậu.

Takemichi rửa mặt, ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, cầm lược lên chải tóc \Chủ nhân, tại sao ngài lại phải tới thủ đô vậy ạ?\ Kisaki dùng chân trước gãi đầu hỏi "Ta đã tổ chức lễ trưởng thành đầu tiên của mình rồi nên ta sẽ nhận được chúc phúc từ thần.

Mà nhà thờ của 7 vị thần lại nằm ở thủ đô nên ta phải tới đó" \Chúng tôi có được đi cùng chủ nhân không\ Hanma hỏi "Tất nhiên là được rồi.

Nếu ta để các ngươi ở nhà thì ai mà biết được các ngươi sẽ phá gì cơ chứ" cậu cười nói \ Dù cho có ở nhà thì chúng tôi vẫn ngoan mà, không phá như chủ nhân nghĩ đâu\ Kisaki phản bác "Vậy à.

Nếu Kisaki đã nói vậy thì ta an tâm để các ngươi ở nhà rồi" cậu lên tiếng trêu trọc \Đùng chủ nhân.

Tôi không muốn ở nhà, tôi muốn đi cùng chủ nhân\ nghe vậy Hanma liền khoa tay múa chân.

Hắn không muốn bị bỏ lại đâu "Ta chỉ đùa thôi mà Hanma" cậu đặt cây lược xuống.

Kakucho bước ra với bộ đồ và chiếc hộp gỗ đen được trạm khắc tinh xảo trên tay

(Ảnh minh họa)"Đồ của ngài đây ạ Take-sama" hắn đi tới chỗ cậu, đặt chiếc hộp lên bàn "Cảm ơn ngươi Kaku-chan" cậu ngồi dậy, bước tới rèm thay đồ.

Kakucho đi theo, hắn giúp cậu cởi đồ ngủ và mặc bộ lễ phục của mình vào.

Nhìn vào gương cậu cảm thán: "Mẹ thật sự đã chuẩn bị rất kĩ cho ta mà" bộ đồ vừa khít với cậu mặc dù nó đã được phu nhân chuẩn bị từ khi cậu 1 tuổi "Phu nhân đã rất mong chờ lễ trưởng thành đầu tiên của ngài, Take-sama" Kakucho đứng một bên nói "Đúng vậy.

Thật tiếc khi ta không thể mặc nó cho mẹ xem" khuôn mặt cậu có chút đượm buồn "Phu nhân, ngài ấy đang quan sát ngài ở nơi tốt đẹp hơn ạ" "Ngươi nói đúng nhỉ Kaku-chan.

Mà mau qua đây giúp ta chọn nơ áo đi" cậu mỉm cười, đi tới bàn trang điểm.

Hắn cũng đi theo "Ngươi nghĩ ta nên chọn cái nào đây?"

Takemichi cầm hai chiếc nơ áo đặt lên bàn

(1)

(2) "Tôi nghĩ ngài nên chọn cái này Take-sama" Kakucho vừa nói vừa chỉ vào cái nơ (2) "Ừm, ta cũng nghĩ vậy.

Cảm ơn ngươi Kaku-chan" cậu mỉm cười đưa tay xoa đầu Kakucho rồi đeo nơ áo vào.

Tiếng gõ cửa vang lên \cốc cốc cốc\ "Thưa thiếu gia, tôi vào được không?"

Lina đứng ở bên ngoài gõ cửa "Vào đi" Lina mở cửa, đứng ở cửa phòng cuối đầu nói "Master nói rằng 15 phút nữa chúng ta sẽ xuất phát nên ngài hãy nhanh chóng chuẩn bị" "Ta đã xong rồi.

Ngươi cứ xuống trước đi Lina" Takemichi đứng dậy, chỉnh lại trang phục của mình một chút "Vâng thưa thiếu gia" Lina cuối đầu chào cậu rồi rời đi "Ta đi thôi" Kisaki và Hanma nghe vậy liền hiểu ý.

Chúng nhảy xuống sàn, cậu đưa tay bế chúng đặt lên vai rồi rời khỏi phòng.

Kakucho dọn dẹp đồ trên bàn trang điểm xong liền đuổi theo.

Trước cửa vào trang viên, Master đang đứng đợi cậu cạnh một chiếc xe ngựa màu đen, trên cửa xe có biểu tượng của nhà Hanagaki.

Takemichi đi xuống, cuối đầu chào: "Chào buổi sáng thưa Master" "Chào buổi sáng Take-chan.

Con đã chuẩn bị xong hết rồi nhỉ?"

Master mỉm cười nói "Vâng ạ" cậu cười nói "Tốt lắm.

Vậy giờ chúng ta sẽ xuất phát tới Thủ đô" "Các anh chị có đi cùng chúng ta không ạ?"

"Ta rất tiếc là chỉ có Kiyoshi đi cùng chúng ta thôi Take-chan.

Neori và Saori phải đi làm nhiệm vụ" "Vậy ạ.

Vậy khi về con sẽ mua quà cho Neorinii-sama và Saorinee-sama" cậu cười tít mắt nói "Được rồi, chúng ta đi thôi" Master vừa nói vừa bước lên xe.

Cậu vào sau.

Kakucho thì sẽ cưỡi ngựa đi bên cạnh.

Cỗ xe bắt đầu xuất phát, then sau là đoàn lính hộ tống.

Trên xe, Kiyoshi ngồi bên cạnh cậu, mắt hướng vào cuốn sách cầm trên tay.

Takemichi thấy thế liền bỉu môi: " Kiyoshinii-sama, em sắp nhận được lời chúc phúc của thần và hoàn thành lễ trưởng thành đầu tiên của mình rồi.

Anh có thể nào quan tâm em thay vì cuốn sách đó được không?"

"Vậy em muốn được quan tâm như thế nào đây Take-chan?" anh dời sự chú ý khỏi cuốn sách hướng về phía mắt cậu hỏi "Cái đó em không biết nhưng ít nhất anh cũng đừng có xem đến cuốn sách đó nữa chứ" cậu phồng má nói "Được rồi, anh không xem nữa.

Được chưa?"

Kiyoshi đưa tay lên xoa đầu cậu.

Master ngồi ghế đối diện nhìn thấy hai đứa cháu của mình thân thiết như vậy cũng vui trong lòng.

Hanma khó chịu khi thấy chủ nhân của mình thân thiết với cái tên toàn mùi tử khí này.

Hắn gầm gừ \Tên con người chết tiệt.

Tránh xa chủ nhân ra\ "Hanma đừng phá" Takemichi thấy Hanma lại tức giận liền đem hắn ôm chặt trong lòng "Thiệt là sao tự nhiên lại quậy vậy?" \Chủ nhân, Hanma như vậy là bởi vì tên con người toàn mùi tử khí này đấy ạ\ Kisaki ngồi trên vai cậu, trừng mắt nhìn Kiyoshi "Trên người ta cũng có mà sao các ngươi không ghét?" cậu vuốt ve đầu Kisaki hỏi \Trên người chủ nhân có mùi hương rất dễ chịu mà mùi tử khí cũng nhẹ nữa nên chúng tôi không ghét chủ nhân.

Nhưng người tên kia mùi tử khí nồng đến nỗi áp cả mùi hương khác\ Kisaki vừa nói vừa dụi đầu vào lòng bàn tay của cậu.

Hanma nhìn thấy cảnh này tức giận đối với Kiyoshi liền ra sau đầu, trừng mắt với người anh trai gian xảo nhân lúc mình không để ý mà lấy lòng chủ nhân Chiếc xe tiếp tục di chuyển thì dùng lại trên một bục đá thấp.

Một người lính đi đến cửa sổ xe cạnh Master thông báo: "Thưa Master đã đến điểm dịch chuyển rồi ạ" "Ta biết rồi" ông lạnh nhạt nói.

Người lính thông báo xong, cuối đầu trở về vị trí của mình.

Ông quay sang nhìn hai đứa cháu củ mình, nhẹ nhàng nói: "Lát nữa chúng ta sẽ dịch chuyển đến một vị trí ở gần Thủ đô.

Các con nhớ ngồi yên đấy nhé" "Vâng thưa Master" cả hai đồng thanh nói.

Một vòng tròn ma pháp xuất hiện trên bục đá, ánh sáng tím phát ra từ bục đá bao phủ cả cỗ xe ngựa.

Trong chớp mắt, cỗ xe ngựa cùng đoàn hộ tống biến mất.

Ngay gần tường thành của thủ đô, tại một bục đá màu trắng, một chiếc xe ngựa cùng một đoàn lính hộ tống xuất hiện.

Takemichi ngước nhìn bức tường thành to lớn bên mời cửa sổ háo hức nói: "Chúng ta đã tới Thủ đô rồi sao Master?"

"Đúng vậy Take-chan" chiếc xe tiếp tục di chuyển.

Khi đến cổng vào Thủ đô, một người lính bước tới hỏi: "Xin mạn phép hỏi các vị là người từ gia tộc nào tới đây?" người lính đầu đoàn không nói gì chỉ lấy ra chiếc huy hiệu có khắc biểu tượng nhà Hanagaki.

Người lính kí nhìn thấy liền sợ xanh mặt, cuối đầu, lắp bắp nói: "Xin...hãy..tha..lỗi..cho..sự..vô..lễ..của..tôi..

Tôi..mời..các..ngài..vào" nói xong liền chạy đi.

Takemichi nhìn phản ứng của hắn ta thì cũng không ngạc nhiên gì, đứng trước một trong Tứ đại gia tộc mà còn là gia tộc độc ác nhất thì ai mà không sợ cơ chứ.

Chiếc xe tiến vào Thủ đô.

Takemichi thích thú ngắm nhìn dòng người qua lại cùng những gian hàng hai bên đường.

Người xung quanh tự động tránh ra, nhường đường cho xe ngựa đi qua.

Cậu đoán họ đã biết chiếc xe này là của ai rồi nhỉ.

Chiếc xe ngựa dừng lại trước Nhà thờ của 7 vị thần.

Master mở cửa xe bước xuống.

Takemichi và Kiyoshi cũng xuống theo.

Cậu nhìn nhà thờ cảm thán: "Đẹp thật đấy!!"

(Ảnh minh họa) "Đẹp lắm đúng không?

Khi tới đây hoàn thành lễ trưởng thành đầu tiên của mình, anh cũng cảm thấy như em vậy" Kiyoshi mỉm cười nhìn cậu.

Kakucho từ xa đi tới " Take-sama, ngài có cảm thấy mệt không ạ?"

"Ta không sao cả đâu Kaku-chan.

Nhưng ngược lại là ngươi kìa, nhìn ngươi không được ổn lắm đâu" Takemichi thấy rõ sự mệt mỏi của Kakucho "Tôi không sao đâu ạ, Take-sama.

Chỉ là lần đầu tôi sử dụng dịch chuyển nên có chút choáng mặt mà thôi" "Vậy à.

Ta nghĩ ngươi nên nghỉ ngơi một chút đi" "Không được đâu ạ.

Tôi là người hầu riêng của ngài mà Take-sama.

Tôi không thể vì chút mệt mỏi này mà bỏ dở nhiệm vụ của mình được" Kakucho đứng thẳng người nói "Nhưng mà..."

Takemichi đang định nói tiếp thì Kiyoshi xen ngang "Kakucho nói đúng đấy Take-chan.

Thân là người hầu thì luôn phải ở cạnh chủ nhân của mình mà phục vụ" "Em biết rồi" Takemichi không nói gì nữa.

"Chúng ta mau vào trong thôi" Master vừa đi vài vừa nói "Vâng, Master" cả ba người liền đuổi theo Bên trong nhà thờ, hàng ghế gỗ xếp song song với nhau, những ô cửa sổ đầy lấp lánh màu sắc.

Đặc biệt nhất chính là 7 bức tượng được đặt tại phía cuối.

Một vị cha sứ ra tiếp đón họ "Chào mừng các vị đã đến đây.

Tôi là cha sứ Edward" "Xin chào cha.

Tôi là Công tước Hanagaki, tôi tới đây để hoàn thành lễ trưởng thành đầu tiên của cháu tôi - Takemichi Asmodeus Hanagaki .

Nhờ cha sắp xếp" "Ồh!!

Đứa trẻ nào sẽ nhận được lời chúc phúc của thần linh vậy?"

Cha sứ mỉm cười "Là con ạ, thưa cha" Takemichi bước tới mỉm cười nói "Thật là một đứa trẻ đáng yêu.

Ta sẽ đi sắp xếp cho con ngay đây" Cha sứ xoa đầu cậu rồi rời đi.Một lúc sau, ông quay lạivới một vị linh mục cầm.

Vị linh mục đó cầm một cuốn kinh thánh trên tay.

"Đây là Linh mục William.

Cậu ấy sẽ giúp con hoàn thành lễ trưởng thành của mình" Cha sứ mỉm cười giới thiệu vị linh mục kia "Mong được ngài giúp đỡ" Linh mục William cuối đầu nói "Mong được giúp đỡ" cậu cười nhẹ nói "Giờ con hãy đi theo ta tới nơi cử hành lễ nhé" Cha sứ vừa nói vừa đưa tay về phía 7 bức tượng "Vâng thưa cha" cậu định đi thì "Nhưng hai chú rồng nhỏ thì phải ở lại" Takemichi ngạc nhiên khi ông ấy nhận ra Kisaki và Hanma là rồng, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói: "Vâng thưa cha" Takemichi đưa tay lên vai mình, định mang Kisaki và Hanma xuống thì Hanma kêu lên \Chủ nhân tôi không muốn xuống.

Tôi muốn ở cùng chủ nhân\ "Hanma đừng cứng đầu nữa" Takemichi bất lực nhìn Hanma kêu gào \Chủ nhân, ngài không thể bỏ chúng tôi lại được.

Lỡ như có nguy hiểm thì sao?!

Ai sẽ bảo vệ cho ngài?!\ Kisaki bám chặt trên vai cậu nhất quyết không chịu xuống "Thôi nào hai ngươi.

Ta chỉ đi có một chút thôi mà" loay hoay một hồi, Takemichi cũng đưa được hai con rồng cứng đầu trên vai mình xuống, đưa cho Kakucho trông hộ "Hai con rồng nhỏ đó rất yêu quý con nhỉ?"

Cha sứ nhớ lại cảnh vừa rồi nói "Đúng vậy ạ.

Nhưng đôi khi chúng cũng rất dính người" Takemichi mệt mỏi nói "Đó là điều tốt đấy.

Con nên biết rằng loài rồng là một loài rất kiêu ngạo đặc biệt là rồng con.

Hai chú rồng nhỏ đó tự nguyên ở bên con chứng tỏ chúng rất trung thành với con và sẽ không bao giờ phản bội con đâu" Cha sứ vừa đi vừa nói "Ngài quả hiểu xa trong rộng thưa cha" "Đó chỉ là chút kiến thức nhỏ ta học được khi vẫn còn ở trong quân đội mà thôi" ông mỉm cười rồi dừng lại.

Takemichi cũng dừng theo, cậu ngước lên nhìn 7 bức tượng thần.

Linh mục William mở cuốn kinh thánh ra nói: "Mời ngài chọn một vị thần để cầu nguyện" Takemichi gật gù.

Cậu nhìn cả 7 bước tượng 'Thế giới này được cai trị bởi 7 vị thần và các tiểu thần: Nữ thần Selene: vị thần của ánh trăng và sắc đẹp.

Là người đã tạo ra thế giới này và cũng là mẹ của 6 vị thần còn lại Nữ thần Aura: vị thần của gió và linh hồn Nữ thần Igiri: vị thần của nước và tình yêu Nữ thần Terra: vị thần của đất và sức mạnh Thần Hetis: vị thần của lửa và chiến tranh Thần Raito: vị thần của ánh sáng là lòng tốt Thần Kurai: vị thần của bóng tối và vòng luân hồi Mình đã loại bỏ Hỏa và Quanh khi chọn thuộc tính nên không thể nhận được lời chúc phúc từ Thần Hetis hay Thần Raito được.

Nếu nhận được lời chúc phúc từ Thần Terra thì kĩ năng ^Giả kim thuật^ của mình sẽ được cải thiện .

Nếu nhận được lời chúc phúc từ Thần Aura thì ma pháp gió của mình sẽ tăng mạnh.

Nên chọn ai đây' Takemichi đắng đo suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu cậu: "Đã lâu rồi không gặp, sát thủ đệ nhất thế giới" 'Nữ thần?!' "Đúng vậy, là ta đây.

Nếu ngươi đang không biết nên nhận lời chúc phúc từ ai thì ta khuyên ngươi nên chọn ta" 'Tại sao?!' "Cứ chọn đi và ngươi sẽ phải bất ngờ đấy" 'Được rồi' Takemichi từ từ bước tới bước tượng ở giữa - bức tượng của Nữ thần Selene.

William ngạc nhiên "Ngài có chắc về lựa chọn của mình không vậy ạ?"

"Ta chắc chắn" cậu nói một cách kiên định "Được rồi.

Ngài hãy bắt đầu cầu nguyện.

Nếu có lời đáp lại nghĩ là ngài đã nhận được lời chúc phúc của Nữ thần Selene" nói xong William bắt đầu đọc kinh thánh.

Takemichi chắp hai tay lại với nhau, nhắm mắt lại và bắt đầu hát { Màn đêm cùng ánh trăng ngày xuân lấp lánh trên bầu trời
Cùng làn gió cuốn đi thật xa những buồn phiền chốn đây
Để những tháng năm qua đi và kí ức sẽ tan biến đi
Hòa mình vào khoảng không trên bầu trời đêm nay Thời gian đã trôi qua thật nhanh
Em mơ về giấc mơ giờ đã tan
Nhìn quanh chỉ còn căn phòng trống
Giọt lệ vẫn mãi rơi giữa màn đêm Buồn sao, cứ vây quanh hoài thôi
Vẫn nhớ ngày đó em đã rất đau
Là khi ta bước đi thật nhanh
Và rồi chẳng nhìn nhau dẫu một lần Cuộc sống đó chỉ là phù du mà tại sao em lại cố gắng
Mãi đuổi theo dù đã biết rằng sẽ không được như mơ?

Từng vì sao trên bầu trời kia, một vì sao sẽ hoài cô đơn
Có phải là điều đương nhiên?

Ah ah!

Và nếu như chúng ta từ lâu đã không chung con đường
Thì không có lí do để em đợi chờ hình bóng anh
Giờ nước mắt thôi không rơi và em sẽ không còn ghét anh
Ngay khi mà chính em đang cười thầm trong tim Giờ đây giấc mơ lạnh lùng kia
Đã tan vào quá khứ từ rất lâu
Và ánh sáng điểm tô màu mắt
Từng giọt nước mắt rơi như hoa trong ánh nắng mai Dù cho có quay về quá khứ, dù cho có yêu người lần nữa
Cũng không thể trở về lại ngày xưa ta bên nhau
Giờ đây em phải làm sao đây?

Phải làm sao mới có được nó -
Trái tim của người em yêu?

Ah ah!

Giờ em phải cố quên thời gian lúc em đi bên người
Và dường như trái tim của em đã vỡ tan mất rồi
Giờ em sẽ không yêu ai, sẽ không có ai có thể
Làm trái tim này vỡ tan như ngày người vội ra đi Những năm tháng năm xưa ta luôn có nhau bây giờ đã xa thật xa Màn đêm cùng ánh trăng ngày xuân lấp lánh trên bầu trời
Cùng làn gió cuốn đi thật xa những buồn phiền chốn đây
Để những tháng năm qua đi và kí ức sẽ tan biến đi
Hòa mình vào khoảng không trên bầu trời đêm nay} Khi cậu hát, cả mặt đất rung chuyển, mặt nước biến động, những cơn gió dữ tợn bắt đầu ập đến khiến những người bên ngoài sợ hãi.

Chỉ duy nhất nhà thờ là không bị ảnh hưởng gì.

Và điều không ai ngờ được khi nhìn lên bầu trời ngày hôm đó, nhật thực đã diễn ra.

Mặt trăng che khuất mặt trời, tạo thành một vòng tròn hoàng kim hoàn hảo.

Cả Thủ đô chìm trong bóng tối.

Các pháp sư và những nhà thiên văn học không có cách nào để giải thích cho hiện tượng xảy ra ngày hôm đó.

Khi bài hát kết thúc, mặt đất ngừng rung chuyển, mặt nước ngừng biến động, gió ngừng thổi và nhật thực đã kết thúc.

Takemichi từ từ mở mắt, điều đầu tiên cậu nghe được chính là tiếng thông báo của Kuro trong đầu mình *Meo~~ Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ 3.

Chúc mừng kí chủ đã nhận được:
Lời chúc phúc của Nữ Thần Selene
Lời chúc phúc của Nữ thần Aura
Lời chúc phúc của Nữ thần Igiri
Lời chúc phúc của Nữ thần Terra
Lời chúc phúc của Thần Kurai meo~~* *Ta nhận được lời chúc phúc từ cả 5 vị thần luôn sao?!* *Đúng vậy meo~~.

Kuro xin chuyển lời từ Selene-sama meo~~ |Tất cả chúng ta đều rất thích ngươi nên chỉ chúc phúc cho ngươi thôi thì bọn ta thấy hơi ít nên đã gửi vài món quà vào trong túi không gian của ngươi(つ≧▽≦)つ.

Các tiểu thần cũng muốn chúc phúc cho ngươi nhưng không thể làm trái quy định nên cũng gửi cho ngươi mấy món quà đấy.

Khi nào rãnh nhớ cầu nguyện đấy nhé (。・ω・。)ノ♡|Xin hết meo~~* Takemichi mặt đày hắc tuyến khi nghe khi nghe Kuro chuyển lời "Không...

Không thể tin được!!!

Ngài không chỉ nhận lời chúc phúc từ Selene-sama mà còn nhận được lời chúc phúc của Aura-sama, Igiri-sama, Terra-sama và cả Kurai-sama nữa" William thốt lên trong sự bất ngờ "Không hổ là cháu của Tamahiko mà.

Đều khác biệt như nhau" Cha sứ Edward nói.

Nghe được câu đó cậu tự hỏi 'Cha sứ và Master có quen biết sao?!' "Thật sao ạ?!"

Takemichi giả vờ ngạc nhiên
" Chắc chắn Master sẽ rất tự hào về cháu!!" cậu vui vẻ nói "Chắc chắn rồi.

Mà giờ con nên quay về chỗ gia đình mình để báo cho họ tin tốt này đi nhỉ?"

Cha sứ cười nói "Vâng, con chào Cha" Takemichi nói xong liền chạy tới nơi Master và mọi người đang đứng Khi nghe Takemichi nói cậu nhận được lời chúc phúc từ 5 vị thần, trong đó bao gồm cả nữ thần Selene thì Master đã rất vui mừng xoa đầu cậu.

Kiyoshi khen cậu rất giỏi.

Kakucho, Kisaki và Hanma thì chúc mừng cậu.

"Master giờ chúng ta đi mua quà cho Neorinii-sama và Saorinee-sama nha?"

Takemichi cười hỏi "Tất nhiên là được rồi nhưng ta còn có chút việc.

Kiyoshi con dẫn Take-chan đi mua quà nhé" Master vừa nói vừa đưa cho Kiyoshi một túi tiền vàng "Vâng thưa Master" Kiyoshi nhận lấy túi tiền nói "Bọn con đi đây ạ" Takemichi háo hức kéo Kiyoshi ra chợ.

Kakucho thấy thế liền mang Kisaki và Hanma đuổi theo.

Ra tới chợ, Takemichi các gian hàng cùng dòng người tấp nập nghĩ 'Hàng hóa tương đối phong phú.

Hầu hết là thực phẩm nhỉ?!

Còn có mấy gian bán quà lưu niệm nữa.

Mua cái đó làm quà cho Neorinii-sama và Saorinee-sama chắc là được rồi' " Kiyoshinii-sama mình qua bên kia mua quà đi" Takemichi vừa nói vừa chỉ tay về phía gian bán quà lưu niệm "Ừm, nếu em muốn" hai người định đi qua đó thì Kakucho đuổi kịp nói " Take-sama, ngài đi nhanh quá đấy ạ" "Ta xin lỗi Kaku-chan.

Chỉ là ta muốn mua quà nhanh để dạo một vòng quanh chợ thôi" cậu gãi đầu nói \Chủ nhân đằng kia có mùi rất thơm.

Chúng ta qua đó đi\ Hanma ngừi thấy mùi đồ ăn liền háu hức nói \Đằng kia có đồ ngọt kìa chủ nhân\ Kisaki biết Takemichi thích đồ ngọt liền chỉ về phía gian hàng bánh kẹo.

Takemichi ôm hai con rồng của mình, đặt chúng lên vai rồi nói "Đợi ta mua quà cho Neorinii-sama và Saorinee-sama đã rồi chúng ta sẽ ăn sau" \Vâng thưa chủ nhân\ cả hai đồng thanh.

Takemichi mỉm cười "Đi thôi nào Kaku-chan" ba người hai rồng cùng nhau đi đến gian hàng bán đồ lưu niệm.

Một người đàn ông có mái tóc vàng, đôi mắt màu ngọc bích đang dắt tay một cậu bé giống mình 7 phần đi ngang qua họ.

Người đàn ông nói: "Chifuyu con muốn mua gì tặng mẹ nào?"

"Con muốn mua bánh kem, mẹ nhất định sẽ rất thích" cậu bé đó trả lời.

Nghe được cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc đó, Takemichi liền quay đầu lại nhìn nhưng họ đã hòa vào dòng người từ lâu. *Meo~~ Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ 4.

Nhận được phần thưởng:
2000 điểm kinh nghiệm meo~~* "Có chuyện gì sao Take-sama?"

Kakucho thấy cậu ngẩn người liền hỏi "Không có gì đâu.

Chúng ta mau đi thôi" Takemichi cười gắn.

Kakucho thấy vậy cũng không hỏi gì thêm "Ngài nghĩ Saori-sama có thích cái vòng tay này không?" hắn liền đổi chủ đề "Ta nghĩ cái màu xanh này hợp với chị ấy hơn" cậu cũng thuận theo.

Hai người cứ thế đi lướt qua nhau, cứ ngỡ chỉ là người dưng qua đường vậy mà lại nợ duyên một kiếp.

Mua quà xong, họ cùng nhau dạo quanh các gian hàng.

Trở về nhà thờ, Master đã đứng đợi sẵn cạnh xe ngựa.

Nhìn thấy họ về, ông nở nụ cười: "Mấy đứa đi chơi có vui không?"

"Vui lắm ạ" Takemichi cười tít mắt đáp lại "Vậy thì tốt tới giờ chúng ta về nhà thôi" ông xoa đầu cậu nói "Vâng thưa Master" cả ba người đồng thanh.

Chiếc xe ngựa bắt đầu khởi hành trở về dinh thự.

Khi hoàng hôn bắt đầu nhuộm đỏ bầu trời, Takemichi cùng mọi người đã trở về Trang viên Black Rose.

Trước cửa, Neori và Saori đang đứng đợi họ.

Nhìn thấy Takemichi bước xuống xe, Saori liền lao tới ôm cậu "Oaaa!!!

Take-chan chị xin lỗi vì không thể đi cùng em tới Thủ đô nhé" "Không sao đâu mà Saorinee-sama" Takemichi nói "Thấy chưa?!

Anh đã rồi mà!!

Michi-chan có Master cùng anh Kiyoshi đi theo rồi thì đâu có sao đâu" Neori mặt đầy hắc tuyến nhìn cô em gái thích làm quá của mình "Nhưng không có em đi cùng Take-chan sẽ thấy rất chán.

Có đúng không, Take-chan?"

"Chuyện đó...

Mà em có mua quà cho anh chị nè" Takemichi liền chuyển chủ đề.

Cậu lấy ra hộp quà, đưa cho Saori "Woa!!

Chị biết là Take-chan thương chị nhất mà" Saori cầm hộp quà vui vẻ nói "Haizz.."

Neori thở dài, nhận lấy hộp quà "Cảm ơn em nha Michi-chan" "Không có gì đâu ạ" cậu cười nói "Mà em có chút mệt nên em lên phòng nghỉ đây ạ.

Đi thôi Kaku-chan" Takemichi xoay qua nói với Kakucho vừa mới xuống ngựa đằng kia "Váng thưa Take-sama" Kakucho đi theo Takemichi vào trong.

Trở về phòng, Takemichi mệt mòi nằm trên giường " Kaku-chan, chuẩn bị bồn tắm thảo dược và bộ đồ #28 cho ta" "Vâng thưa Take-sama" nghe lệnh Kakucho đi vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm \Chủ nhân ngài mệt sao?\ Kisaki nằm một bên "Do đi ra ngoài cả ngày nên mới vậy thôi chứ ta không sao đâu Kisaki" cậu gác tay lên trán nói \Nếu ngài mệt thì ngài nên ăn tối trong phòng thì hơn chủ nhân\ Hanma lo lắng nói "Ừm.

Chắc Master sẽ cho phép ta thôi" cậu mệt mỏi nói.

Một lát sau, Kakucho bước ra nói: "Bồn tắm đã sẵn sàng rồi thưa Take-sama" "Cảm ơn ngươi, Kaku-chan.

Mà ngươi nói với Master là ta sẽ ăn tối trong phòng nhé.

Ta thấy hơi mệt" cậu ngồi dậy nói "Vâng ạ.

Ngài hãy nghỉ ngơi sớm đi ạ.

Tôi sẽ mang bữa tối lên sau" "Ừm" cậu nhảy xuống giường, vào trong phòng tắm đóng cửa lại.

Kakucho rời điNgâm mình trong bồn tắm, Takemichi đờ đẫn nhìn lên trần nhà.

Cậu nhớ về lúc ở thủ đô liền lắc đầu nghĩ 'Nó chỉ là sự trùng hợp mà thôi'*Kuro nè, nam chính mà ta đã gặp ở thủ đô là ai vậy?!**Meo~~ Đó là nam chính Chifuyu Barbatos Matsuno, thưa kí chủ* Kuro xuất hiện nói*Chifuyu sao?!**Meo~~ Kí chủ, ngài có chuyện buồn sao ạ?**Không.

Ta chỉ đang suy nghĩ vài thứ thôi* *Rõ ràng ngài đang có chuyện buồn mà.

Có phải vì cái tên đó không ạ?! meo~~**Không phải!!* Takemichi ngay lập tức cự tuyệt.

Kuro biết rõ lí do vì sao cậu buồn nhưng nếu Takemichi không muốn nói về việc đó thì Kuro sẽ không nói tiếp nữa*Meo~~ Ngài nên tắm nhanh đi kí chủ nếu không sẽ bị bệnh đấy.

Kuro đi ngủ đây* Kuro nói xong liền biến mất.

Takemichi chỉ biết thở dài, nhìn về phía khoảng không'Nó chỉ là sự trùng hợp mà thôi nhưng tại sao lại đau tới mức này cơ chứ?!'Tắm xong, Takemichi liền nằm lên giường ngủ một giấc tới tối.

Kisaki và Hanma biết cậu mệt nên không làm ồn và ngoan ngoãn nằm trên giường của chúng.

Tới tối, Kakucho đứng bên ngoài gõ cửa \cốc cốc cốc\ " Take-sama, tôi vào được không ạ?" bị tiếng động đánh thức, Takemichi thức dậy, dụi mắt nói "Vào đi" Kakucho đẩy xe đẩy vào "Buổi tối tốt lành Take-sama" "Buổi tối tốt lành Kaku-chan.

Hôm nay có món gì vậy?" cậu mỉm cười nói"Hôm nay có món thịt bò hầm nấm, salat thập cẩm và bánh bông lan phô mai tráng miệng ạ" Kakucho lấy ra cái bàn gấp màu đen, đặt đồ ăn lên.

(Thịt bò hầm nấm)

(Salat thập cẩm)

(Bánh phô mai)"Trông ngon thiệt đấy" cậu cười nói.

Hai con rồng kia ngửi thấy mùi đồ ăn liền thức dậy \Oápppp!!

Tới giờ ăn tối rồi sao? \ Hanma ngáp dài nói.

Kisaki chạy tới chỗ Takemichi hỏi \Ngài cảm thấy thế nào rồi chủ nhân?\ "Ổn hơn rồi.

Cảm ơn ngươi đã quan tâm Kisaki" cậu xoa đầu Kisaki nói.

Kakucho thấy cảnh này mà khó chịu "Bữa tối của hai ngươi là thịt người nướng" Kakucho đặt hai đĩa thịt nướng xuống sàn

(Ảnh minh họa) Hanma nghe có đồ ăn liền nhảy xuống.

Kisaki cũng xuống theo.

Hanma vùi mặt vào ăn thịt trong đĩa \Món thịt này ngon hơn món súp thịt kia nhiều\ \Đúng vậy\ Kisaki gật đầu phụ họa.

Ăn xong, Kakucho thu dọn chén đĩa rồi rời đi.

Takemichi nằm trên giường ngủ.

Cậu phát hiện có kẻ đột nhập liền thức dậy nhưng vẫn giả vờ ngủ.

Kẻ đó tiến tới giường của cậu, sự tồn tại của hắn ta rất mờ nhạt tới nỗi Kisaki và Hanma đều không nhận ra.

Hắn leo lên giường, nằm xuống cạnh cậu rồi đem cậu ôm vào trong lòng từ phía sau "Hôm nay, anh cũng không ngủ được sao Kiyoshinii-sama?"

Takemichi mở mắt ra hỏi "Em biết là anh tới sao?!"

Kiyoshi nhỏ giọng hỏi "Vì phát hiện có kẻ đột nhập nên em đã dậy từ lâu rồi" cậu lạnh nhạt nói "Gọi anh là kẻ đột nhập là không hay đâu.

Mà hơn nữa đừng dùng chất giọng lạnh nhạt đó với anh chứ" Kiyoshi gục mặt vào hõm cổ của cậu.

Bị tóc anh đâm vào gáy khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu "Ở đây không có ai nên chẳng có lí do gì để em diễn cả Kiyoshinii-sama" "Kể cả không có ai thì em vẫn là đứa em trai đáng yêu của anh mà Take-chan" anh thủ thỉ nói "Người đã định giết em vào 3 năm trước lại có thể nói ra lời này à" cậu lạnh giọng nói "Là do lúc đó anh không suy nghĩ kĩ thôi mà.

Cũng đã 3 năm rồi nên em quên nó đi được không" Kiyoshi thành khẩn nói.

3 năm trước Trong căn phòng xa hoa với màu chủ đạo là đen và xanh, ánh trăng nhẹ nhàng soi sáng căn phòng từ cửa sổ.

Takemichi đang yên giấc trên giường thì một bóng đen xuất hiện cạnh giường cậu.

Nó giơ con dao găm lên định đâm vào ngực Takemichi thì cậu mở mắt ra và nói: "Giết em sẽ không mang lại lợi ích gì cho anh đâu, Kiyoshi!!" con dao găm dùng lại giữa không trung "Nếu em đã biết là anh rồi thì sao không trốn đi Take-chan" anh lạnh lùng nói "Dù cho có chốn thì anh cũng sẽ tìm thấy và giết em thôi, không đúng sao?!" cậu bình tĩnh nói "Vậy giờ em định đón nhận cái chết của mình sao Take-chan?"

"Không" cậu kiên định nói "Như em đã nói giết em không có ích gì cho anh đâu Kiyoshi.

Có nhiều kẻ khác trong gia tộc sẽ là mối đe dọa cho anh trên con đường trở thành gia chủ nhưng em không phải một trong số chúng" "Làm sao anh có thể chắc chắn điều đó chứ?"

"Vì em sẽ trở thành đồng minh của anh Kiyoshi" cậu ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt anh nói "Hửm?!"

"Anh biết là em rất mạnh mà.

Em sẽ là đồng minh của anh.

Em sẽ giúp anh dọn dẹp những kẻ cản đường mình đổi lại anh chỉ cần thực hiện yêu cầu của em" "Lí do gì để anh tin em?!"

Kiyoshi nhìn cậu bằng đôi mắt nghi hoặc "Em sẽ thực hiện Lời thề ma lực với anh" cậu nói một cách kiên định.

Anh ngạc nhiên "Em có biết Lời thề ma thuật là gì không Take-chan?!"

"Em biết.

Lời thề ma lực là lời thề chỉ có thể được thực hiện bởi hai ma pháp sư.

Một khi đã thề, lời thề sẽ tạo thành một liên kết giữa hai ma pháp sư.

Nó sẽ liên kết với toàn bộ mạch ma lực trong cơ thể họ.

Nếu một trong hai ma pháp sư dám làm trái lời thề thì mạch ma lực trong cơ thể sẽ nổ tung và ma pháp sư đó sẽ chết" "Nếu đã biết thì tại sao em còn muốn thực hiện lời thề?!"

"Vì chỉ có như vậy anh mới tin em, không phải sao ?" cậu cười nói.

Kiyoshi suy nghĩ một lúc rồi nói "Nói cho anh biết, yêu cầu của em là gì?!"

"Đơn giản lắm.

Từ giờ cho tới khi anh trở thành gia chủ, khi em cần, anh phải tuân theo mệnh lệnh của em" Kiyoshi suy nghĩ một lúc rồi nói"Anh đồng ý.

Nếu em thề sẽ không phản bội anh" Kiyoshi đưa tay của mình ra "Em xin thề" Takemichi nắm lấy tay Kiyoshi.

Hai luồng ánh sáng đen và xanh xuất hiện, quấn quanh tay họ rồi biến mất "Vậy kể từ giờ mong anh giúp đỡ nhé Kiyoshinii-sama" cậu nở nụ cười ma mị nói Takemichi nhớ về 3 năm trước thì cười giễu 'Ai mà ngờ đứa trẻ lạnh lùng và tàn nhẫn nhất gia tộc Hanagaki lại dễ dàng chấp nhận mình chỉ trong 3 năm cơ chứ?' "Em đang nghĩ gì vậy Take-chan?"

"Không có gì.

Chỉ là nhớ về cái ngày em và anh lập lời thề mà thôi" "Vậy sao?!

Mà cũng đúng thôi, đó là ngày mà anh có được người đầu tiên mình tin tưởng mà nhỉ?!" anh cười lạnh nói "Có nghĩa là anh không tin Neorinii-sama hay Saorinee-sama luôn sao?!"

"Anh chỉ tin mình em thôi Take-chan" anh thủ thỉ nói "Ha!!

Vậy thì thật vinh dự cho em rồi" cậu đùa cợt nói "Đúng vậy nhỉ?!" anh ôm chặt cậu rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Takemichi nghe tiếng thở đều đều, biết rằng anh đã ngủ liền cựa quậy, cố gắng thoát ra khỏi vong tay của anh *Meo~~ Kí chủ à ngài nên bỏ cuộc đi thì hơn.

3 năm qua, lần nào ngài cũng cố gắng thoát ra mà có được đâu* Kuro xuất hiện nói *Im đi Kuro* cậu khó chịu nói *Tôi nói gì sai sao meo~~?* *Lẽ ra 3 năm trước ta nên lập một thỏa thuận với hắn ta thay vì Lời thề ma lực mới đúng* *Giờ ngài hối hận thì cũng đã muộn rồi kí chủ.

Không có vật phẩm nào trong không gian hệ thống giúp ngài quay ngược thời gian đâu meo~~* *Bỏ đi.

Kuro tổng hợp lại những món quà ta nhận được từ mấy vị thần đi* Takemichi bỏ cuộc vì Kiyoshi ôm cậu quá chặt *Đã rõ meo~~
Quà từ Selene-sama:
Kiếm Lunar Metal
3000 điểm kinh nghiệm

(Ảnh minh họa) Quà từ Aura-sama:
Cuốn sách của Thần gió
2800 điểm kinh nghiệm

(Ảnh minh họa) Quà từ Igiri-sama:
Sương từ Yggdrasil
2600 điểm kinh nghiệm

(Ảnh minh họa) Quà từ Terra-sama:
Cái cuốc Raccolti
2700 điểm kinh nghiệm
(Ảnh minh họa)

Quà từ Hetis-sama:
Đá Spinel Kazan
2600 điểm kinh nghiệm

(Ảnh minh họa) Quà từ Raito-sama:
Cung tên ánh sáng
2500 điểm kinh nghiệm

(Ảnh minh họa) Quà từ Kurai-sama:
Lồng đèn vĩnh cửu
2400 điểm kinh nghiệm

(Ảnh minh họa) Còn lại là vũ khí, sách dạy ma thuật, potion và dược liệu cùng điểm kinh nghiệm ạ.

Meo~~* *Nói cho ta biết về sức mạnh của chúng đi Kuro* *Vâng, thưa kí chủ meo~~.Kiếm Lunar Metal: có thể chém xuyên qua vảy rồng, vô cùng bền, không thể bị rỉ sét.

Khi trăng lên là lúc nó mạnh nhất, thanh kiếm sẽ hấp thụ ma lực xung quanh tự động chữa trị và bổ sung ma lực cho người dùng.

Cuốn sách của thần gió: cho phép người dùng đặt đến cảnh giới cao nhất của Phong ma pháp.

Bên trong cũng có không ít ma thuật thất truyền.

Sương từ Yggdrasil: sương được lấy cây Yggdrasil - nơi vua Dryad ngự trị, có thể chữa lành mọi vết thương kể cả những vết thương chí mạng.

Trong trường hợp chết chưa lâu, nó có thể hồi sinh cả người chết.

Cái cuốc Raccolti: vô cùng bền, không thể bị rỉ sét, chỉ cần một cuốc của nó thì cho dù là mảnh đất khô càng nhất cũng sẽ trở nên màu mỡ và xanh tốt.

Đá Spinel Kazan: sinh ra dưới đáy núi lửa Vesuvius nơi nhung nham không bao giờ ngụi lạnh.

Có nó trong tay, người dùng có thể điều khiển hoạt động của núi lửa.

Cung tên ánh sáng: vô cùng bền.

Mũi tên nó bắn ra có thể xuyên qua mọi chướng ngại vật và sẽ không bao giờ dừng lại cho tới khi đến được nơi người bắn chỉ định.

Bắn một mũi tên lên trời, ngàn mũi tên hướng xuống.

Lồng đèn vĩnh cửu: Kurai-sama đưa đón các linh hồn tới vòng luân hồi theo lệnh từ Selene-sama và đây là một trong những chiếc lồng đèn của ngài ấy.

Nó cho phép người dùng thấy được các linh hồn, có khả năng tiêu diệt Undead, không bị ảnh hưởng bởi ma thuật của Necromancer.Đó là tất cả meo~~* *Khá là hữu dụng đó chứ* *Nếu các ngài ấy mà nghe được ngài nói gì thì họ sẽ buồn lắm đấy ạ.

Meo~~* *Thì ta nói có gì sai sao.

Phân nửa số đó đều không thể nào dùng trong chiến đấu nhưng có vài cái có thể giúp ta nâng cao địa vị của Kiyoshinii-sama đấy* *Meo~~ Không lẽ ngài định đưa một cái cho nam phản diện số 2 sao ?!!* Kuro hốt hoảng nói *Ngươi đoán đúng rồi đấy Kuro* *Không được!!!

Tuyệt đối không được!!!

Ngài nên biết rằng những món đồ này đều được tạo ra bởi thần, nếu như người thường dùng nó thì hậu quả sẽ không lường trước được.

Meo~~* *Nam phản diện mạnh nhất nhì cuốn sách này mà là người thường sao?* *Tất nhiên là không rồi.

Nhưng ngài không thể nào làm vậy được đâu meo~~* *Bỏ đi.

Mà hiện tại ta có bao nhiêu điểm kinh nghiệm vậy Kuro?* *Meo~~ Kuro biết ngài đang cố đổi chủ đề đấy kí chủ* *Hiện tại ta có bao nhiêu điểm kinh nghiệm?* cậu nở nụ cười "thân thiện" hỏi Kuro *Đã rõ meo~~* Kuro sợ hãi nói *Đang tính toán...

Tính toán hoàn tất.

Hiện tạo ngài đang có 34400 điểm kinh nghiệm, thưa kí chủ meo~~* *Nhiều phết đấy chứ* *Ngày có muốn đổi kĩ năng hay vật phẩm nào không ạ?* *Hiện tại thì chưa cần đâu, mà ngươi về nghỉ ngơi được rồi đó Kuro.

Chứ ta cần ngủ để lấy sức cho ngày mai* *Vâng, chúc kí chủ ngủ ngon meo~~* Kuro biến mất.

Takemichi nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn sang Kiyoshi đang ôm cậu ngủ.

Cậu thầm thở dài rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Takemichi thức dậy, nhìn sang bên cạnh thấy Kiyoshi đã biến mất.

Cậu lấy tay rờ vào chỗ đó, thở dài: "Haizz...

Tối qua chắc anh ấy nhận được nhiệm vụ từ Master nên chỉ ở lại một chút rồi đi thôi" Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài \cốc cốc cốc\ " Take-sama, tôi vào được không ạ?"

Kakucho đứng bên ngoài hỏi "Vào đi Kaku-chan"cậu nói "Chài buổi sáng Take-sama" Kakucho mở cửa bước vào với chậu nước ấm và chiếc khăn lông "Chào buổi sáng Kaku-chan" cậu cười tươi chào hắn "Hôm nay ngài có vẻ rất vui nhỉ?" hắn đặt chậu nước xuống trước mặt cậu, đứng ở bên cạnh "Ừm.

Dù sao thì ta đã là một người con trai rồi mà" cậu cười nói.

Hắn không nói gì chỉ mỉm cười nhìn cậu.

Thế là một ngày mới lại bắt đầu.

Takemichi đâu biết rằng bánh xe vận mệnh đã bắt đầu xoay chuyển.

Cuộc gặp gỡ ngày hôm qua đâu phải do định mệnh sắp đặt mà chính là trò đùa của nữ thần.

Một trò đùa ngu ngốc dành cho kẻ si tình.
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Ngoại truyện : Vô tình


Tôi chỉ đơn giản là vô tình gặp em tại thủ đô, chỉ đơn giản là vô tình đi lướt qua em.

Thế nhưng tại sao, em lại mang đến cho tôi cảm giác thân thuộc thế này.

Cứ như chúng ta đã từng gặp nhau, từng ở bên nhau rất lâu rồi vậy.

Chỉ đơn giản là lướt qua nhau, thế mà tại sao, hình bóng em vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí tôi.

Mái tóc đen bồng bềnh, đôi mắt xanh sâu thẩm tựa đáy biển khiến tôi như bị hút vào đôi mắt đó.

Sau khi đi mua quà cho mẹ tôi xong, tôi đã ngay lập tức đi quay lại tìm em nhưng không thấy.

Tôi đã có chút thất vọng nhưng tôi tin rằng Nữ Thần Igiri sẽ để tôi gặp lại em một lần nữa.

'Thật là một bữa tiệc nhàm chán' đó là những gì tôi đã nghĩ khi tham gia buổi vũ hội do Nữ hoàng tổ chức.

Mấy cô gái kia cứ sáp lại mà cọ bộ ngực khủng đó vào tay tôi 'Thật kinh tởm' đám ngu ngốc đó chỉ đơn giản là muốn lên giường với tôi để có một cuộc sống giàu sang khi trở thành một Phu nhân Bá tước mà thôi, tôi cũng chẳng ưa gì họ.

Tôi chỉ định ra ban công một chút để thoát khỏi cái buổi vũ hội ngộp ngạt kia và rồi tôi đã vô tình gặp lại em.

En trông thật xinh đẹp trong bộ âu phục màu đen với các hoa văn ẩn đó.

Ánh trăng kia như đang tô điểm thêm cho vẻ đẹp của em.

Em nhìn tôi với đôi mắt đầy sự đau thương và hoài niệm.

Tại sao vậy?!

Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau cơ mà?!

Thế thì tại sao em lại nhìn tôi bằng đôi mắt đó?!

À không chúng ta đã từng gặp nhau một lần nhưng chỉ đơn giản là lướt qua nhau.

Liệu em có nhớ tôi không?!

Tôi không biết phải làm gì cả nhưng cơ thể tôi lại tự hành động "Tôi không nghĩ ở đây sẽ có ai ngoài tôi" tôi mỉm cười nhìn em "Rất vui được gặp cậu, tôi là Chifuyu Barbatos Matsuno" "Hân hạnh được gặp Tiểu Bá tước Matsuno, tôi là Takemichi Asmodeus Hanagaki" em chỉ cười nhẹ mà nói "Niềm vinh hạnh đó phải là ở tôi mới đúng" tôi và em đã ở đó trò chuyện một lúc lâu.

Chúng ta hợp nhau thật đấy nhỉ, cứ như là đã quen biết từ lâu rồi vậy.

Tôi đã kể cho em việc chúng ta đã từng gặp nhau ở thủ đô và tôi không ngờ rằng em vẫn còn nhớ ngày đó.

Tôi đã nói đây có thể là định mệnh nhưng em lại nói nó chỉ là vô tình mà thôi.

Em không tin vào định mệnh vì nó thật vô nghĩa.

Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy, nếu như chỉ là vô tình thì tại sao tôi lại có thể gặp lại em một lần nữa khi chúng ta chỉ đơn giản là đi lướt qua nhau?!

Nếu như chỉ là vô tình thì tại sao em lại nhớ ngày hôm đó?!Một người con trai bỗng xuất hiện và nói với em là đã đến lúc phải trở về rồi.

Em nở một nụ cười rạng rỡ tạm biệt tôi rồi rời đi cùng người con trai đó.

Tôi vẫn ngơ ngác đứng đó sau khi em đi.

Nếu không phải nhờ một người bạn của tôi tới kêu tôi về thì chắc tôi sẽ đứng ở đoa cả đêm mất.

Khi trở về, tôi trằn chọc cả đêm không ngủ.

Tôi không thể nào thôi nghĩ về nụ cười của em.

Nó ráng rỡ như ánh mặt trời, thật đẹp đẽ và thuần khiết làm sao.

Vì nghĩ về nó mà nhiều ngày liền, tôi đã không ngủ.

Cha tôi đã rất lo lắng, ông đã gọi rất nhiều bác sĩ và mục sư tới khám cho tôi nhưng đều không có kết quả gì.

Ông đã rất đau đầu vì việc này nhưng sau đó, ông chợt nhớ về một người bạn cũ của mình là một bác sĩ nên đã gọi người đó tới.

Mặc dù tôi đã nói là mình không bị bệnh nhưng ông ấy vẫn cương quyết gọi.

Khi người bạn đó tới, tôi đã rất ngạc nhiên khi người bạn đó lại là Bá tước Hanagaki.

Tôi lại càng ngạc nhiên hơn nữa khi nhìn thấy em đứng bên cạnh người đó.

Tôi đã rất vui khi gặp lại em.

Tôi đã dẫn em tới những tôi thích nhất trong dinh thự.

Cùng em đọc sách trong thư viện.

Ngày hôm đó là ngày tôi cảm thấy hạnh phúc nhất kể từ sau khi ra mắt giới quý tộc.

Nhưng cuộc vui nào rồi cũng có lúc phải tàn, em phải trở về cùng cha của mình.

Trước khi đi em đã tặng tôi một món quà và hứa rằng sẽ gặp lại tôi.

Tôi vẫn luôn giữ kĩ món quà đó.

Mỗi ngày, tôi đều nhìn vào nó mà tự hỏi cảm xúc trong tim tôi là gì?!

Tôi đã thử hỏi cha và ông ấy đã nói rằng đó chính là tình yêu.

Có nghĩa là tôi yêu em sao?!

Tôi cũng không rõ nữa.

Em mang đến cho tôi một cảm giác thật quen thuộc và ấm áp, em khiến tôi cười và cảm thấy thật hạnh phúc nhưng liệu đó có phải là tình yêu?!

Vào ngày khai giảng của trường La Magie, tôi cuối cùng đã gặp lại em.

Vào khoảng khắc đó, tôi biết rằng mình thật sự yêu em.

Em đã có thêm bạn mới và tôi tin rằng họ cũng yêu em nhiều như tôi vậy.

Tôi cảm thấy họ thật đáng ghét, tôi muốn giết chết họ kể cả người mà tôi kính phục.

Tôi chỉ muốn em thuộc về tôi mà thôi.

Liệu nó có ích kỷ quá không?!________________________________________Happy Birthday Chifuyu 🥰🥰🥰
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương 15: Em trai nhỏ đáng yêu - Kí chủ nam chính sắp bị bắn đi!!!


/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lạiTháng 11 đã tới, bầu trời âm u, đầy mây đen.

Những cơn gió lạnh thổi qua Trang viên Black Rose báo hiệu mùa đông sắp đến.

Trong căn phòng xa hoa với tông màu chủ đạo là xanh và đen, Takemichi đang say sưa ngủ bên trong chiếc tủ thủy tinh.

Em cuộn người lại, ôm chặt hai con rồng đang ngủ trong lòng mình để tìm kiếm hơi ấm.

Tiếng gõ cửa vang lên \cốc cốc cốc\ " Take-sama, tôi vào được không?"

Kakucho đứng bên ngoài hỏi.

Không có tiếng đáp lại, hắn thầm nghĩ 'Ngài ấy lại ngủ trong tủ kính nữa rồi' hắn mở cửa bước vào "Xin phép ạ" hắn nhìn người đang ngủ say trong chiếc tủ kính màu đen mà bất giác thở dài, gõ lên kính "Haizz...

Take-sama, tới giờ dậy rồi ạ" Nghe thấy âm thanh phát ra từ bên ngoài, Takemichi tỉnh dậy.

Cậu ngồi dậy đưa tay lên dụi mắt "Ưmmm...

Chào buổi sáng Kaku-chan" "Chào buổi sáng Take-sama" hắn mở cửa tủ kính cho cậu.

Cậu ôm Kisaki và Hanma lên rồi bước ra ngoài "Hôm nay có vẻ lạnh nhỉ?" em đặt chúng lên bàn rồi quay sang hỏi Kakucho "Đúng vậy ạ.

Có dự báo là tuyết năm nay sẽ đến sớm hơn mọi năm đấy ạ" Kakucho nói "Vậy sao.

Nếu vậy đây là một cơ hội tốt cho ta luyện tập Thủy ma pháp đó chứ" em cười nói rồi tiến đến bàn trang điểm, cầm lược lên chải tóc "Ngài đừng nên ngủ trong tủ kính trong khoảng thời gian này ạ.

Nếu không là sẽ bị bệnh đấy" hắn nhìn em nói "Ta biết rồi, chỉ là gần đây ta muốn sử dụng món quà của Master nhiều một chút mà thôi" em bỉu môi tỏ vẻ bất mãn "Được rồi ạ.

Vậy hôm nay ngài muốn mặc bộ đồ nào ạ Take-sama?" hắn cười trừ hỏi em.

Hơn một năm ở cạnh em, Kakucho đã quá quen với sự trẻ con thỉnh thoảng bộc lộ của cậu rồi "Lấy cho ta bộ đồ mùa đông #22 đi" Takemichi bỏ cây lược xuống nói "Mặc bộ đó thì có đủ ấm không vậy ạ?" hắn hơi lo lắng hỏi "Không sao đâu.

Giờ chưa lạnh lắm nên ta mặc bộ đó là được rồi" em cười rồi phẩy tay ý bảo hắn mau đi lấy "Vâng thưa Take-sama" Kakucho cuối đầu rồi tiến đến phòng để đồ "Dậy đi nào Kisaki, Hanma!!!"

Takemichi mặt đầy hắc tuyến nhìn hai con rồng vẫn còn đang say sưa ngủ trên bàn \Ưm...

Chào buổi sáng chủ nhân\ Kisaki thừa dậy đầu tiên, duỗi người chào cậu \Chào buổi sáng chủ nhân\ Hanma thức dậy đầu óc hơi mơ màng liền liếm chân rồi vụng về lau mặt "Haizzz...

Bình thường, cửa tủ kính vừa mở là các ngươi đã dậy rồi mà.

Sao hôm nay lại dậy trễ vậy?" em thở dài nói \Oáp...

Tại thời tiết lạnh quá thôi, chứ chúng tôi cũng không muốn đâu chủ nhân\ Kisaki ngáp một cái nói \Đúng vậy đấy ạ\ Hanma một bên gật đầu phụ họa.

Takemichi cùng hai con rồng nói chuyện một chút thì Kakucho bước ra với bộ đồ trên tay "Bộ đồ ngài yêu cầu đây ạ Take-sama" "Cảm ơn ngươi Kaku-chan" em đứng dậy, tiến tới chỗ thay đồ.

Kakucho đi theo, giúp cậu mặc đồ vào.

(Ảnh minh họa ) "Chúng ta đi thôi nhỉ?" em nhìn Kakucho cười nói rồi quay sang phía hai con rồng đang lười biếng nằm trên bàn.

Chúng hiểu ý em liền nhảy xuống bàn, leo lên vai em yên vị làm khăn quàng quàng cổ "Vâng thưa Take-sama" Kakucho cuối đầu, đi theo Takemichi tới phòng ăn Bước đi trên hành lang, Takemichi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời âm u hơn mọi khi, cây cối trơ trụi chỉ còn mỗi cành cây thô ráp.

Từng cơn gió lạnh thổi qua khiến cành cây đập vào nhau tạo nên một bản hòa ca quỷ dị.

Takemichi nhìn cảnh vật bên ngoài mà nở một nụ cười nhạt.

Khung cảnh này có lẽ sẽ trông thật rùng rợn với người ngoài nhưng với những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên trong Dinh thự Hanagaki thì nó khá là đẹp đẽ, kể cả Takemichi cũng không ngoại lệ.

Lí do duy nhất Takemichi có thể mỉm cười với khung cảnh đó chỉ có một.

Đó chính là biểu hiện cho thấy một năm đã qua đi và một năm mới sắp bắt đầu.

Đứng trước cửa phòng ăn, Takemichi sửa lại khuôn mặt của mình rồi bước vào.

Cậu mỉm cười nói: "Buổi sáng tốt lành Master và mọi người" "Buổi sáng tốt lành Take-chan / Michi-chan" mọi người đồng thanh nói "Hôm nay con có vẻ vui nhỉ Take-chan?"

Master mỉm cười ôn hòa nói "Vâng ạ.

Kaku-chan nói tuyết năm nay sẽ tới sớm nên con đang rất háo hức ạ" em cười nói "Đúng đấy Take-chan.

Chị cũng đang rất phấn khích đây.

Chị sẽ làm một người tuyết thật lớn luôn đấy còn em sẽ làm gì?!"

Saori vui cười nói "Em nghĩ em sẽ làm một con voi ạ" "Voi sao?!

Chị nghĩ nó sẽ rất dễ thương đấy" "Óappp!!

Đủ rồi đó Saori.

Em đừng có lôi kéo Michi-chan vào cái trò nặn người tuyết trẻ con của em nữa.

Em ấy là đi luyện tập ma pháp chứ không phải đi chơi như em đâu" Neori ngáp dài nói "Lúc đó chắc chắn sẽ lạnh lắm đấy Take-chan.

Nếu em ra ngoài tập luyện Thủy ma pháp thì nhớ mang găng tay vào đấy" Kiyoshi nhàn nhạt nói "Vâng Kiyoshinii-sama" "Mồ!!

Em cũng sẽ ra ngoài chơi tuyết mà sao anh không quan tâm em chút nào vậy Kiyoshi?

" Saori bất mãn nói "Em là ra ngoài chơi còn Michi-chan là đi luyện tập.

Anh nghĩ là thấy rõ lí do luôn đấy" Neori lười biếng nói "Anh im đi cho em" Saori tức giận nói "Không thì sao nào?!"

Neori nói với khuôn mặt gợi đòn "Anh chết với em" Saori đưa tay lên định dùng ma pháp tấn công Neori thì "Đủ rồi.

Giờ chúng ta ăn sáng thôi" Master lên tiếng nói.

Saori và Neori nghe vậy thì ngoan ngoãn ngồi yên, không dám gây rối Người hầu dọn bữa sáng lên và mọi người bắt đầu dùng bữa.

Bữa ăn diễn ra như bình thường, Master nói về sự tiến bộ của mỗi người suốt một tháng qua và xếp hạn của từng người.

Kiyoshi báo cáo về những nhiệm vụ mình đã hoàn thành trong con mắt ghen tỵ của Saori và Neori.

Takemichi báo cáo về các ma pháp mà mình đã cải tạo để tăng hiệu quả, sự tiến bộ của Kakucho và độc tố của Kisaki và Hanma.

Khi mọi người đã ăn xong, người hầu liền dọn dẹp bàn ăn.

Master nhìn những đứa cháu của mình rồi nói: "Hôm nay chúng ta sẽ có thêm một con Búp Bê mới" mọi người nghe vậy thì ngạc nhiên "Cuối cùng cũng có một con Búp Bê mới rồi nhỉ?"

Kiyoshi nhàn nhạt nói "Phải đấy.

Sau khi Take-chan tới thì Master không chọn ai làm búp bê nữa làm em tưởng đám nhóc đợt này toàn phế vật không chứ!!"

Saori đùa cợt nói "Đúng đấy.

Mà không biết ai là người được chọn đây?!"

Neori hiếm khi nghiêm túc nói "Là một đứa trẻ vừa hoàn thành xong Lễ trưởng thành đầu tiên giống như Take-chan vậy" Master lên tiếng trả lời "Vậy là bằng tuổi con sao?!"

Takemichi có chút buồn bã nói "Vậy nghĩ là con sẽ có thêm một đứa em nữa sao?!"

Saori hơi ngạc nhiên nói "Đúng vậy" Master nhấm một ngụm trà rồi nói "Haizz...

Con cứ tưởng mình cũng sẽ có em chứ" Takemichi thở dài nói "Thật ra thì đứa trẻ đó sinh sau con vài tháng nên cũng có thể tính là nhỏ tuổi hơn con đấy Take-chan" Master thấy cậu buồn liền lên tiếng động viên "Như vậy có nghĩa là con được làm anh rồi" Takemichi vui vẻ nói"Ểh!!

Michi-chan muốn làm anh tới vậy sao?!"

Neori thấy thời cơ liền lên tiếng chọc ghẹo cậu "Nếu như đứa em mới của chúng ta tới đây thì có nghĩa là Michi-chan sẽ không còn là em nhỏ nữa đâu.

Vậy thì Michi-chan cũng sẽ không còn được mọi người quan tâm nữa đâu nha~~" \Sao ngươi dám nói vậy hả tên con người kia?!!\ Hanma ngồi trên vai cậu tức giận gầm lên \Nếu con Búp Bê mới kia tính cướp hết sự quan tâm của người khác dành cho chủ nhân thì ta sẽ cắn tên đó.

Sẽ khiến tên đó đau khổ tới tận cùng với chất độc của ta\ Kisaki ngồi trên vai còn lại gầm gừ "Kisaki, Hanma đừng nháo" Takemichi nhàn nhạt nói \Nhưng mà chủ nhân, nếu tên con người kia nói thật thì mọi người sẽ không còn quan tâm ngài nữa đâu\ Kisaki lo lắng gầm gừ \Đúng vậy, đúng vậy.

Ngài sẽ không còn được yêu thương nữa\ Hanma gật đầu phụ họa " Take-sama sẽ không được yêu thương nữa!!!"

Kakucho đứng bên cạnh cậu nói "Cả ngươi nữa sao Kaku-chan ?!"

"Haizz..."

Takemichi bất đắc dĩ thở dài một tiếng "Các ngươi lo xa quá đấy" "Đến cả hai con thú cưng của em còn phản đối thì em còn muốn đón đứa em mới này về trang viên đây~~" Neori nói với giọng trêu ghẹo "Đủ rồi đấy Neori" Kiyoshi liếc mắt nhìn nói "Cho dù là ai tới đi chăng nữa thì cũng sẽ không lấy mất sự quan tâm của mọi người dành cho Take-chan đâu" "Đúng vậy, đúng vậy" Saori gật đầu phụ họa Takemichi nhìn các anh chị của mình mà thở dài.

Cậu sẽ chẳng quan tâm đâu nếu đứa em này dành hết sự quan tâm của cậu.

Nếu được thì cậu chắc chắn sẽ cảm ơn đứa em đó luôn ấy chứ nhưng Takemichi biết điều đó là không thể.

Vì cậu biết con Búp Bê mới là ai.

Nam phản diện số 3 của truyện - Shun Leviathan Hanagaki.

'Nam phản diện số 3 sắp sửa lộ mặt rồi thật đáng mong chờ mà' Takemichi nở một nụ cười đầy hứng thú Kiyoshi nhìn thấy nụ cười đó mà tò mò 'Không biết đứa em sắp tới làm sao có thể khiến cho Take-chan cảm thấy hứng thú nhỉ?' Trong thư viện, Takemichi đang ngồi trên ghế đọc sách.

Kakucho và hai chú rồng kia thì vẫn đang ở sân tập nên trong thư viện chỉ có một mình cậu.

Takemichi từ từ nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, cậu thấy mình đang ở trong không gian tiềm thức của mình .

Cậu búng tay một cái.

Một cái bàn trà cùng một bộ ghế xuất hiện.

Takemichi ngồi lên ghế, rót trà cho mình rồi chậm rãi nói: "Ra đây" một con mèo với bộ lông dài màu đen xuất hiện *Meo~~ Xin kính chào kí chủ.

Lâu ngày rồi không thấy ngài gọi Kuro, Kuro còn tưởng là kí chủ đã quên Kuro luôn rồi chứ* *Dạo gần đây khá yên bình nên ta không gọi* cậu nhúp một ngụm trà rồi nói *Vậy kí chủ gọi Kuro có việc gì không vậy meo~~* *Nam phản diện số 3 sắp tới rồi* *Meo!!!

Cái gì cơ?!!

Nam phản diện số 3!!!

Cái tên Yanderer điên khùng, cái cánh tay trái đắc lực nhất của nam phản diện số 2 và là một trong những kẻ khó xơi nhất trong cả bộ truyện sắp tới đây rồi sao?!!* Kuro hốt hoảng nói *Đúng vậy* cậu trả lời ngắn gọn *Vậy thì ngài tính làm gì đây, thưa kí chủ?!

Meo~~* *Còn phải hỏi sao?!

Tất nhiên là sử dụng tên nhóc đó rồi* Takemichi đặt tách trà xuống nói *Meo~~ Kí chủ làm vậy có tốt không?!

Dù sao trong mục giới thiệu có ghi rõ nam phản diện số 3 - Shun Leviathan Hanagaki là một tên điên đấy!!* *Ta biết chứ.

Và trong đó cũng ghi rằng, khi mà tên nhóc đó ở trạng thái hoàn toàn mất đi lí trí thì đó cũng là lúc không ai có thể ngăn cản tên nhóc đó lại được* cậu hơi ngừng một chút rồi nói tiếp *Một sức mạnh điên cuồng như vậy mà lại để rơi vào tay của Kiyoshinii-sama thì sẽ không thể nào phát huy hết tiềm năng của nó được.

Như vậy thì sẽ vô cùng phí phạm đấy* *Vậy ngài định khai thác sức mạnh đó sao?!

Meo~~* *Đúng và để làm được điều đó ta cần thông tin chi tiết của tên nhóc Shun này.

Không phải chỉ là thông tin trong phần mô tả mà cả những thông tin ngoài lề ta cũng cần* *Đã hiểu rồi meo~~*Kuro vừa dứt lời thì một bảng thông tin màu xanh trong suốt xuất hiện trước mặt cậu Takemichi bắt đầu đọc thông tin trên đóShun Leviathan Hanagaki là một tên Yanderer điên khùng, luôn thích làm theo ý mình và không nghe lệnh từ bất kì ai trừ Nam phản diện số 2 - Kiyoshi Lucifer Hanagaki.

Cậu sở hữu kĩ năng ^Berserk^ cho phép cậu ta đặt tới giới hạn sức mạnh của cơ thể nhưng cái giá phải trả chính là mất đi lí trí.

Theo nguyên tắc, bởi vì Shun Leviathan Hanagaki có đôi mắt tím kì lạ chưa từng xuất hiện trong gia tộc nên bị mọi người ghét bỏ thậm chí là cha mẹ ruột của cậu cũng ghét cậu.

Shun đã trải qua một tuổi thơ đau khổ.

Khi lễ trưởng thành được tổ chức, cậu đã nhận được chúc phúc của Thần Kurai thì Master đã đến tuyên bố Shun sẽ trở thành một con Búp Bê.

Cha mẹ của Shun khi nghe được tin này thì vui mừng và nghĩ về cuộc sống của mình sau này.

Shun khi nghe Master nói vậy thì đã hỏi: "Liệu con có được giết những kẻ đáng chết trong gia tộc không?"

Master khá hài lòng về câu hỏi nên đã trả lời "Nếu chúng thật sự đáng chết" nghe được câu trả lời mà mình muốn Shun đã nở một nụ cười man rợ Trở về nhà, cha mẹ cậu chào đón cậu nồng nhiệt nhưng cậu không quan tâm.

Đêm đó Shun đã giết toàn bộ gia đình của mình một cách tàn nhẫn và khủng khiếp.

Cả trang viên mà cậu đã sinh ra và lớn lên đã bị nhuộm một màu đỏ thẳm.

Các thông tin còn lại là về thói quen, sở thích, món ăn yêu thích, màu sắc yêu thích, nỗi sợ...

Takemichi đọc xong thì nhíu mày hỏi
*Tất cả đây sao?!* *Đúng vậy meo~~* *Ta thấy hình như vẫn còn thiếu một phần nào đó thì phải?!* *Không thể nào đâu meo~~.

Thông tin của Kuro luôn chính xác mà meo~~* Kuro đi tới chỗ bản thông tin nhìn thử *Meo!!

Quả thật là bị thiếu này!!!* Kuro bất ngờ *Làm sao có thể như vậy được chứ?! meo~~* *Trò này là do cô bày ra có đúng không, nữ thần?!* một bảng thông tin màu vàng trong suốt xuất hiện trước mặt cậu *Bingo!!

Xin chúc mừng ngươi đã đoán trúng nhé Take-chan* một dòng chữ xuất hiện trên đó *Cô có muốn cứu thế giới này không vậy nữ thân?!* *Tất nhiên là ta muốn rồi* *Thế thì vì sao cô còn ngăn cản tôi thu phục thêm quân cờ cho mình?!* *Tại bởi vì phần thông tin bị mất đó sẽ giúp ngươi rất nhiều luôn đấy.

Nếu như mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi thì sẽ không còn gì vui nữa.

Ta cùng mấy đứa trẻ kia không muốn coi một thứ nhàm chán như vậy đây nha!!* *Nói đi nói lại tới cuối cùng cũng chỉ là vì cô muốn thỏa mãn thú vui của mình thôi sao?!* *Nói như vậy với nữ thần là không hay đâu đấy!!

Mà hơn nữa nếu như ngươi biết quá nhiều thông tin bí mật thì em trai mới của ngươi không phải sẽ cảnh giác với ngươi lắm sao?!

Ta làm như vậy một phần là vì muốn giúp ngươi đấy* *Vậy nói tôi nghe xem phần thông tin bị mất kí có gì quan trọng tới mức tên nhóc Shun đó không muốn người khác biết?!* *Ta đã nói rồi.

Nếu như ngươi biết trước mọi việc như vậy thì sẽ không còn gì vui nữa đâu.

Vậy nên hãy tự mình khám phá nó đi nhé* màn hình biến mất.

Takemichi nhìn vào vị trí nơi màn hình kia vừa biến mất thì thở dài.

Đôi khi cậu tự hỏi cô ta có phải là nữ thần không nữa. *Meo~~ Giờ ngài định làm gì đây kí chủ?!

Theo như cách nói của Selene-sama thì thông tin bị mất vô cùng quan trọng luôn đấy ạ* Kuro nhìn cậu lo lắng hỏi *Ta chỉ còn cách tự ứng phó thôi chứ biết sao bây giờ?!!* *Kuro đã hiểu rồi.

Mà hiện tại ngài đang có rất nhiều điểm kinh nghiệm đấy kí chủ, ngài có muốn đổi gì không?

Meo~~* *Để ta xem nào.

Hưm...

Mở bảng kĩ năng hạng B cho ta Kuro, ta nghĩ có một kĩ năng trong đó có thể giúp ta đấy* *Đã rõ meo~~* một bảng kĩ năng màu tím xuất hiện ngay bên cạnh bảng thông tin.

Takemichi nhìn vào cái bảng đó một lúc rồi nói *Đổi cho ta kĩ năng ^Huấn luyện^ và ^Giáo dục^ * *Meo~~ Ngài có chắc không vậy kí chủ?!

Kuro thấy hai kĩ năng này chẳng có tác dụng gì trong tương lai cả* *Đúng vậy nhưng hiện tại đây lại là hai kĩ năng cần thiết để đối phó với tên nhóc Yandere này.

Trong nguyên tác, Shun Leviathan Hanagaki là một kẻ có tính chiếm hữu cao, chỉ cần là thứ hắn muốn thì hắn phải có nó, nếu không có được hắn sẽ phát điên lên mà phá hủy thứ đó.

Là một kẻ vô cùng ích kỷ.

Có được hai kĩ năng này, ta sẽ có thể giáo dục lại tên nhóc đó* *Kuro đã hiểu rồi meo~~.

Đang tiến hành đổi kĩ năng.

Đổi kĩ năng hoàn tất.

Kí chủ bị trừ 2400 điểm kinh nghiệm.

Còn lại 32000 điểm kinh nghiệm Kí chủ đã học được hai kĩ năng mới ^Giáo dục^ và ^Huấn luyện^ meo~~* *Vậy là được rồi* Takemichi lấy từ trong túi ra chiếc đồng hồ bỏ túi mà Neori tặng cho cậu vào sinh nhật vừa rồi *Tới giờ ta phải về rồi* *Meo~~ Tạm biệt kí chủ nhé* Kuro mỉm cười nói.

Takemichi mở mắt lần nữa, thấy mình đang ở trong thư viện.

Cậu gấp sách lại và trở về phòng mình.

Vừa đặt lưng xuống giường thì bên ngoài lại truyền tới tiếng gõ cửa \cốc cốc cốc\ "Thưa thiếu gia, Master ra lệnh ngài cùng các thiếu gia và tiểu thư mau chóng đến phòng đón khách ạ.

Con Búp Bê mới sắp tới đây rồi ạ" Lina đứng bên ngoài nói "Một chút nữa ta sẽ xuống " Takemichi ngồi dậy nói "Master yêu cầu ngài hãy xuống dưới nhanh nhất có thể ạ.

Ngài ấy muốn mọi người tập hợp đầy đủ để chào đón thành viên mới ạ" "Ta biết rồi" Takemichi mệt mỏi bước xuống giường, tiến tới chỗ cánh cửa.

Cậu mở cửa ra.

Bên ngoài là Lina đang đứng nghiêm chỉnh nhìn cậu "Kính chào ngài thưa thiếu gia" "Chào Lina.

Ngươi hãy dẫn ta tới phòng đón khách đi" Takemichi nhàn nhạt nói "Vâng thưa thiếu gia" Lina cuối đầu rồi đi trước dẫn cậu tới phòng đón khách Trong phòng đón khách, Kiyoshi đang ngồi trên ghế đọc sách, Neori nằm dài trên ghế sofa mà ngủ, Saori thì ngồi ở chiếc ghế đối diện chải tóc cho con búp bê sứ mình đang cầm.

Takemichi bước vào, cười nói: "Em chào mọi người" "Chào em Take-chan" Kiyoshi ngước mặt lên, cười nhẹ đáp lại "Chào em nhé Take-chan.

Em có muốn chơi búp bê với chị không?!"

Saori cười hí hửng nói "Thôi ạ.

Mà Master chưa tới sao ạ?!"

Takemichi nhìn quanh nói "Master đang ở ngoài để đợi đứa em mới của chúng ta nên có lẽ một chút nữa mới tới" Kiyoshi lật trang sách rồi nói "Đúng vậy đấy.

Em cứ ngồi chờ trước đi Take-chan" Saori quơ quơ cây lược nói.

Takemichi chỉ cười rồi gật đầu, cậu ngồi xuống cái ghế bên cạnh Kiyoshi để đợi Master.

Vài phút sau, cánh cửa mở ra, mọi người trong phòng trừ Neori đang nằm ngủ đều nhìn về phía cánh cửa.

Kakucho bước vào, cuối đầu nói: "Kính chào các thiếu gia và tiểu thư" hắn vừa vào thì hai cái bóng đen lao vào phòng, tiến tới chỗ cậu.

Takemichi ra lệnh "Kisaki, Hanma dừng lại" hai cái bóng đen dừng lại ngay dưới chân cậu.

Một tiếng gầm nhẹ vang lên \Chủ nhân, hôm nay không thấy ngài xuống sân tập làm tôi buồn lắm đấy~\ Hanma nói \Bỏ cái giọng đó đi Hanma, không chủ nhân lại cắt phần bánh ngọt của em bây giờ\ Kisaki bên cạnh khó chịu nói "Haizz..."

Takemichi thở dài cuối xuống bế hai con rồng đen lên, cậu đặt chúng ngồi trong lòng mình rồi nói "Hai ngươi thôi cãi nhau đi nào!!" chúng như không nghe mà tiếp tục cãi nhau "Chúng chỉ là nhớ ngài quá thôi Take-sama" Kakucho bước vào nhìn hai con rồng đang gầm gừ kia mà lắc đầu.

Hắn bước tới đứng cạnh cậu, cùng cậu nói chuyện.

Hai con rồng kia thì dừng cãi nhau quay sang trừng mắt nhìn hắn.

Một lúc sau, cánh cửa mở ra.

Mọi người trong phòng liền đứng dậy, đến cả Neori đang ngủ say cũng tỉnh dậy ngay lập tức, chỉnh đốn trang phục của mình.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cánh cửa vừa mở ra.

Master đang đứng ở đó bên cạnh là một cậu bé thấp hơn Takemichi một chút.

Cậu bé đó có mái tóc ngắn màu đen, đôi mắt màu tím nhạt long lanh.

Khuôn mặt có vai phần ngây thơ, non nớt nhưng không thể dấu được sự điên khùng bên dưới đáy mắt .

Nhìn và đánh giá một hồi, Takemichi kết luận rằng đứa trẻ này khá đẹp trai đó chứ.

Dù có phần thua kém Kiyoshi nhưng khi lớn lên khuôn mặt này chắc chắn sẽ khiến bao tiểu thư đổ gục cho mà xem.

(Ảnh minh họa) Master nhìn một vòng căn phòng, chắc chắn rằng không thiếu ai.

Ngài lạnh lùng nói: "Đây là Shun Leviathan Hanagaki - Con búp bê của sự điên loạn.

Kể từ giờ thằng bé sẽ sống ở đây cùng các con và cũng sẽ trở thành em trai mới của các con.

Các con nhớ phải đối xử tốt với thằng bé đấy.

Mà giờ ta có việc phải đi rồi, con cứ làm quen với mọi người đi Shun" ông nói với nét mặt nghiêm nghị chứ không ấm áp như mọi ngày "Vâng thưa Master" Shun cuối đầu nói.

Master không nói thêm gì nữa mà quay đầu rời đi để lại Shun trong căn phòng đó cùng những người khác "Ồh!!

Hóa ra Búp Bê mới là Ích kỷ sao?!"

Neori cười cợt nói.

Shun định lên tiếng nói thì "Em trai mới sao?!

Chán thiệt đấy, em cứ tưởng sẽ có em gái để chơi cùng chứ!

Mà em trai mới có muốn chơi búp bê với chị không?!!"

Saori cười nhe răng nói, trên tay cô đung đưa con búp bê với bộ váy đính đầy đá quý kia.

Em định từ chối thì "Vậy em trai mới của chúng ta có bao nhiêu kĩ năng hạng A thế?!"

Kiyoshi ngồi xuống ghế, bắt chéo chân hỏi "Em có 1 kĩ năng hạng A ạ" Shun lên tiếng nói, trong giọng nói pha thêm chút tự hào "Chỉ có 1 kĩ năng thôi sao?!

Thế em trai mới có mấy kĩ năng hạng B?"

Saori vừa chải tóc cho con búp bê trong tay vừa nói "Em có 4 kĩ năng" Shun nở nụ cười nói "Hể?!!

Yếu vậy sao?!

Mà thôi không dù sao cũng trắc em trai mới được, Ích kỷ có bao giờ mạnh đâu cơ chứ?"

Neori cười nhạt nói, lời nói đầy tính châm chọc "Hahahaa!!

Đúng nhỉ, em trai mới có 4 kĩ năng hạng B là rất giỏi rồi, đúng không?!"

Saori cười lớn nói.

Shun chỉ biết đứng đó để cho họ quay vòng vòng mà không thể làm gì.

Kiyoshi tiếp tục đọc cuốn sách đang dang dở của mình, lười quan tâm tới hai đứa em kia.

Takemichi thì thầm thở dài, hai anh chị của cậu luôn thích trêu chọc người khác như vậy mà.

Nhìn cậu bé nhỏ đứng đó chịu đựng, Takemichi cảm thán 'Thiết lập nhân vật của nam phản diện số 3 - Shun Leviathan Hanagaki là một kẻ điên khùng.

Theo lẽ thường mà nói cậu ta phải lao tới mà giết họ rồi mới đúng nhưng chắc chắn cậu ta biết là mình không đánh lại nên đành nhẫn nhịn thôi nhỉ?!

Điên khùng nhưng thông minh!!

Hưm...

Nó gọi là gì ấy nhỉ?!

À phải rồi, một kẻ sát nhân có kế hoạch!!' Thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, Takemichi nhìn lại thấy Neori và Saori vẫn đang trêu chọc Shun.

Em nhẹ lắc đầu rồi cười nói: "Thôi nào anh chị, đừng bắt nạt em ấy nữa" "Bọn anh có bắt nạt em trai mới đâu Michi-chan" Neori phản bác "Đúng đấy, tụi chị chỉ nói chuyện với em trai mới một chút thôi mà" Saori bỉu môi nói "Em ấy có tên mà anh chị.

Hơn nữa nói chuyện nãy giờ rồi mà chúng ta vẫn chưa giới thiệu nhỉ?!" em nhìn sang hướng Shun rồi cười tươi "Rất vui được gặp em nhé Shun, anh tên là Takemichi Asmodeus Hanagaki - Búp bê của sự tàn độc.

Em có thể gọi anh là Take hay Michi cũng được" "Chị là Saori Mamon Hanagaki - Búp bê của đá quý" Saori thấy Takemichi giới thiệu nên cũng nói theo "Anh là Neori Belphegor Hanagaki - Búp bê của giấc mơ" Neori thấy vậy thì nói theo " Kiyoshi Lucifer Hanagaki - Búp bê của màn đêm" Kiyoshi nhàn nhạt nói "À vâng, rất vui được gặp mọi người ạ.

Em là Shun Leviathan Hanagaki - Búp Bê của sự điên loạn" Shun nở một nụ cười tươi nói "Mà em đứng đó nãy giờ rồi đấy Shun, em tới đây ngồi đi" Shun nghe vậy thì lon ton chạy tới chiếc ghế đối diện chỗ em ngồi " Shun có đôi mắt đẹp thật đấy!!"

Saori nói "Em cảm ơn ạ" "Mà lạ thiệt nha, anh chưa bao giờ nghe về người nhà Hanagaki nào có mắt tím" Neori tựa đầu lên thành ghế nhìn em nói "Không giống chúng ta chút nào nhỉ?!"

Takemichi nhíu mày " Neorinii-sama à, em biết anh thích trêu chọc người khác nhưng nói vậy là không hay đâu" cậu biết Neori đang nói kháy về thân phận của ShunTóc đen và mắt xanh là đặc điểm nhận dạng của nhà Hanagaki, đã là người trong gia tộc thì phải có ít nhất một đặc điểm đó và đôi mắt xanh tựa đá quý lại là niềm tự hào của gia tộc Hanagaki nên những đứa trẻ được sinh ra với đôi mắt xanh rất được yêu quý trong gia tộc này.

Những con Búp bê luôn có cả hai đặc điểm hoặc đôi mắt xanh biểu thị cho việc họ mang trong mình dòng máu thuần chủng hoặc đến từ một chi nhánh cấp cao trong gia tộc.

Việc có đôi mắt khác màu chính là đang nói rằng mình đến từ một chi nhánh cấp thấp trong tộc.

"Anh chỉ đang nói sự thật thôi mà?!"

Neori bất mãn nói "Đôi mắt của Shun rất kì lạ, không đúng sao?!"

Shun nắm chặt quần của mình.

Em có thể nhận thấy là thằng bé đang run nhưng không phải run vì nén giận mà là run vì đang cố kiềm chế bản thân không lao tới giết Neori "Nhưng em lại thấy nó rất đẹp mà" Shun ngạc nhiên nhìn về phía em "Không phải sao?!

Đôi mắt của Shun rất đẹp.

Sắc tím nhạt có chút u buồn, nó giống như hoa vũ trụ vậy" "Giờ nhìn kĩ lại thì đôi mắt của Shun đúng là đẹp thiệt đấy!!"

Saori đi tới gần nói.

Họ tiếp tục nói chuyện vui vẻ với nhau.

Neori thấy mình không thể tiếp tục trêu đùa Shun nữa thì chán nản nằm dài trên ghế, thỉnh thoảng nói 2-3 câu.

Nói chuyện được một lúc, Shun đã có thiện cảm rất tốt đối với Takemichi.

Cậu bước xuống ghế, đi tới chỗ em thì \Tránh xa chủ nhân ra tên con người kia\ Hanma nằm trong lòng cậu gầm lớn đe dọa.

Kisaki trừng mắt nhìn Shun "Kisaki, Hanma đừng quậy!!"

Takemichi ra lệnh \Chủ nhân, tên con người này nồng mùi tử khí.

Hắn ta đã giết rất nhiều người, chứng kiến những cái chết tàn nhẫn nhất nhưng lại có thể giữ vững tâm trí.

Hắn ta chắc chắn không tần thường\ Kisaki lên tiếng nói trong khi mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Shun "Em nghĩ thú cưng của anh không thích em lắm nhỉ, Takenii-sama?!"

Shun cười buồn nói " Takenii-sama?!"

"Vâng, em gọi anh như vậy được không ạ?"

Shun cười nói \Sao ngươi dám...

Ưm!!!\ Hanma định gầm lớn thì bị Takemichi nhét miếng bánh quy vào miệng.

Em nhìn về phía Shun rồi cười nói: "Tất nhiên là được rồi Shun.

Mà Kisaki và Hanma không có ghét em đâu, chỉ là chúng khá nhạy cảm khi người lạ tới gần anh thôi" "Vậy em là người lạ sao?!"

Shun hơi xụ mặt xuống nói "Đương nhiên là không rồi.

Kể từ giờ em đã là một Búp Bê cũng là em trai của anh rồi cơ mà.

Kisaki và Hanma chỉ đơn giản là cần thời gian để thích nghi thôi" em cười nhẹ nói, tay thì vuốt nhẹ lông Hanma để tên đó chịu nằm yên "Vâng ạ" Shun cười tươi nói "Đến giờ rồi ạ, thưa Take-sama" Kakucho im lặng nãy giờ nói "Mới đó mà đã tới giờ rồi à" em cười nhẹ nói.

Takemichi đứng dậy, bế Kisaki và Hanma đặt lên vai mình rồi nói "Em xin phép mọi người ạ" "Anh đi đâu vậy Takenii-sama?!"

Shun hỏi "Anh phải tới vườn kính để kiểm tra mấy chậu thảo dược vừa được đưa tới" cậu cười nhẹ nói "À đúng rồi, anh nhớ trong số đó có một cây Jimsonweed nên em nhớ cẩn thận đấy nhé Take-chan" Kiyoshi nhắc nhở "Em biết rồi mà Kiyoshinii-sama.

Dù sao em cũng có ^Kháng độc^ mà" cậu nhìn sang Kiyoshi nói "Nếu có việc gì thì em cứ tới tìm anh ở nhà kính nhé Shun, hôm nay anh sẽ ở đó cả ngày" nói xong cậu rời đi.

Kakucho liền đi theo sau "Ôi!!

Take-chan đi mất rồi.

Vậy em cũng đi đây nha!"

Saori đứng dậy cầm theo con búp bê của mình và rời khỏi phòng "Óappp...

Em cũng về phòng ngủ đây" Neori ngáp một cái rồi nói.

Kiyoshi đóng sách lại, nhìn Shun nói "Em vừa mới tới nên hãy đi làm quen xung quanh đi Shun.

Sau đó thì xuống sân tập, nếu không chăm chỉ thì trong đợt xếp hạng tháng này em sẽ đứng chót đấy" "Vâng thưa anh Kiyoshi" Shun cuối đầu nói "Tốt" Kiyoshi rời đi để lại Shun trong căn phòng đó.

Shun nghe theo lời Kiyoshi đi quanh trang viên rồi đi luyện tập.

Trong nhà kính Bellezza Mortale

(Ảnh minh họa) Takemichi tưới nước cho các chậu cây rồi cười nhẹ "Những cây Thủy Tùng lớn nhanh thiệt đấy, có đúng không Kaku-chan?!"

(Ảnh minh họa ) "Đúng vậy ạ thưa Take-sama.

Chúng sẽ sớm có quả thôi ạ" "Đúng vậy.

Mà mấy cây White Snakeroot kia thế nào rồi?!"

(Ảnh minh họa) "Do trồng trái mùa nên hiện tại vẫn chưa có hoa nhưng cáy vẫn phát triển rất tốt ạ" Takemichi không nói gì, nhìn lên cây Thủy Tùng thì thấy Hanma đang ngồi trên một cành cây và ăn lá "Hanma xuống đây ngay!!

Ta đã nói là không được ăn lá rồi nữa mà!!" \Tôi chỉ ăn một chút thôi mà chủ nhân\ Hanma vừa nói vừa tiếp tục ăn lá "Thật là.."

Takemichi đưa tay về phía Hanma [Whirlwind].

Một cơn lốc nhẹ bao quanh người Hanma rồi mang tên đó xuống.

Takemichi đón lấy Hanma rồi nói "Nếu ngươi cứ ăn lá như vậy thì sẽ không có quả cho ngươi ăn đâu Hanma" \Nhưng mà chủ nhân, lá của cái cây này có mùi rất thơm và cũng ngon nữa\ Hanma xụ mặt nói "Ta biết nhưng quả Thủy Tùng còn ngon hơn lá của nó nữa đấy nên ngươi hãy ngoan ngoãn ăn Ricinus Communis như Kisaki đi.

Khi nào cây Thủy Tùng có quả rồi ta sẽ cho ngươi ăn" Takemichi vừa nói vừa đi tới chỗ Kisaki đang ăn lá và hạt của cây Ricinus Communis \Vâng thưa chủ nhân\ Hanma buồn bã nói.

Em đặt Hanma xuống cạnh Kisaki rồi tiếp tục đi kiểm tra những cây khác \Anh đã nói là ăn cùng đi mà không chịu nghe\ Kisaki nhìn Hanma đang buồn bã mà cười khinh nói \Giờ bị chủ nhân mắng rồi thì chắc chắn em sẽ không được ăn quả cây Thủy Tùng nữa đâu\ \Chủ nhân đã nói là sẽ cho em ăn rồi mà!!!\ Hanma tức giận hét lên \Chưa chắc!!

Em ăn nhiều lá cây như vậy thì chắc chắn số quả thu hoạch được sẽ không nhiều.

Nên dù chủ nhân có cho em ăn thì em được ăn cùng lắm là 5 quả mà thôi\ \Anh!!!\ Hanma tức giận không cãi lại được nên đi qua chỗ dàn Cam thảo dây ăn Kiểm tra xong cả vườn kính, Takemichi ngồi trên ghế, nằm dài ra bàn, mệt mỏi nói: "Gần đây cái đám chi nhánh kia cứ liên tục gửi cỏ độc tới cho ta, làm ta phải phân loại rồi kiểm tra nhà kính liên tục nữa chứ!!

Đúng là mệt mỏi mà!!!" \Vậy ngài có muốn tôi giết hết đám phiền phức đó cho ngài không ạ chủ nhân?!\ Hanma nhảy lên bàn nói "Không cần đâu Hanma" Takemichi nhìn sang Kakucho " Kaku-chan mang trà Roast Sencha Tea và bánh Chocolate lên cho ta" "Vâng thưa Take-sama" Kakucho cuối người rồi rời đi.

Một lúc sau, Kakucho quay lại với chiếc xe đẩy.

Hắn đặt bánh và trà lên bàn rồi đứng một bên rót trà cho cậu.

(Ảnh minh họa)

(Ảnh minh họa) Takemichi ngồi thẳng dậy rồi nhúp một ngụp trà.

Mùi thơm thoang thoảng của hoa cỏ, vị ngọt tinh tế hòa quyện vị chát nhẹ của ly trà khiến cậu cảm thấy thư thái hơn phần nào.

Cậu lấy một miếng bánh ăn, cười nhẹ rồi đút bánh cho hai con rồng của mình.

Takemichi đang đưa tách trà lên miệng thì bỗng nhiếu mày.

Cậu nhìn sang Kakucho rồi nói: "Có một vị khách ở bên ngoài.

Ngươi hãy ra tiếp đón vị khách đó đi Kaku-chan" "Vâng thưa Take-sama" hắn cuối người rồi ra ngoài \Hủ...nhân, n..ếu n..hư có m..ột ..on ch..uột mò ..ới th..ì ..âu ..ần c..ử Kakucho ..i x..ử ..í n..ó đ..âu\ Hanma vừa ăn vừa nói \Ăn xong rồi hãy nói Hanma\ Kisaki ngồi bên cạnh nhắc nhở \Mà Hanma nói đúng đấy ạ.

Mấy cái cây ăn thịt ngồi kia cũng đủ để xử lý mấy con chuột mà đám con người ngu ngốc kia cử tới rồi mà chủ nhân\ "Đó không phải là một con chuột đâu Kisaki.

Ta đã nói đó là một vị khách rồi mà" Takemichi cười nói \Nhưng nếu là anh chị của ngài thì họ luôn đi đường kia cơ mà\ Hanma vừa nói vừa chỉ vào chiếc cửa đối diện họ "Đúng vậy nhưng đây là một vị khách mới" \Hẳn đó là một vị khách ngu ngốc khi lại chọn con đường toàn cây ăn thịt\ Kisaki nói "Ta thấy nó giống như gan dạ hơn là ngu ngốc đấy" cậu cười nhẹ rồi nhúp một ngụm trà.

Bên ngoài, Kakucho đi qua từng bụi cây.

Hắn nghe thấy tiếng la hét và tiếng đánh nhau nên liền chạy tới nơi phát ra âm thanh đó.

Tới nơi, hắn thấy Shun đang đánh nhau với một cây ăn thịt cao 5m.

Nó có cái miệng lớn đầy những cái răng sắc nhọn, những chiếc roi mây đầy gai liên tục tấn công Shun.

Cậu tức giận hét lên: "Cái cây chết tiệt!!!

Ta sẽ giết ngươi!!!" một lưỡi đao gió hình thành dưới tay Shun.

Cậu ném nó về phía cái cây và cái cây đã bị chẻ đôi Kakucho nhìn thấy mà đứng người.

Những cái cây ăn thịt Takemichi trồng tuy chỉ là hạng C+ nhưng chúng vô cùng hung hãn và có khả năng kháng phép cao, chỉ cần có sinh vật sống tới gần thì chúng sẽ ngay lập tức tấn công mà không quan tâm là đồng loại hay kẻ thù.

Thế mà Shun chỉ cần dùng một đòn là đã hạ gục được nó rồi sao?!

Shun còn đang tức giận vì cậu đang trên đường tới Nhà Kính Bellezza Mortale thì tự nhiên bị cái cây này tấn công.

Cậu phát hiện có kẻ đang đứng sau mình thì quay lại.

Cậu vừa nhìn thấy Kakucho liền nói: "Ngươi là người hầu của Takenii-sama mà ta đã gặp trong phòng tiếp khách có đúng không?!"

"Đúng vậy thưa Shun-sama.

Tôi tên là Kakucho Gusion Hitto, là người hầu riêng của Take-sama" Kakucho cuối đầu nói"Ồh!

Vậy ngươi có biết đường tới nhà kính không?!"

Shun gác hai tay lên đầu nói "Có thưa Shun-sama" "Vậy dẫn ta tới đó đi.

Takenii-sama nói là anh ấy sẽ ở đó cả ngày hôm nay nên ta đang tới đó để chơi cùng anh ấy" Shun nói với khuôn mặt hớn hở "Vâng, mời ngài đi theo tôi" Kakucho nói xong rồi đi trước dẫn đường cho cậu Trong nhà kính, Takemichi vẫn đang ngồi thưởng thức trà thì cánh cửa bên phải cậu mở ra.

Kakucho bước vào theo sau là Shun.

Vừa nhìn thấy cậu,Shun liền lao tới chỗ cậu nói: " Takenii-sama, em tới chơi với anh này!!

Anh có vui không?!"

"Chào em Shun" cậu mỉm cười nói \Tránh xa chủ nhân ra!!\ Hanma gầm gừ "Hanma!!" em trừng mắt nhìn con rồng đang gầm gừ kia.

Hanma thấy vậy thì ngồi yên nhưng vẫn tạo khẽ gầm gừ uy hiếp.

Kisaki ngồi bên cạnh tuy không làm gì nhưng thật ra trong đầu đang nghĩ kế hoạch đầu độc cậu "Thưa Take-sama, tôi đã dẫn vị khách tới rồi ạ" hắn cuối đầu nói "Ngươi làm tốt lắm Kaku-chan" em nói "Sao em không ngồi xuống đi Shun?"

"Vâng ạ" Shun vui vẻ nói rồi ngồi xuống ghế đối diện em" Kaku-chan, ngươi mau rót trà cho Shun đi" cậu nhìn sang Kakucho nói "Vâng ạ, thưa Take-sama" Kakucho đi tới chỗ chiếc xe đẩy lấy một tách trà đặt lên bàn.

Hắn rót trà vào tách "Mời ngài dùng trà Shun-sama" Shun cầm tách trà lên uống, cậu hỏi: "Đây là trà gì vậy ạ Takenii-sama?!

Nó ngon quá đi mất!!"

"Đó là trà Roast Sencha Tea" em cười nhẹ nói "Ểh!!

Em chưa từng nghe nói về loại trà này trước đây!!"

"Đó là bởi vì anh chỉ mới tìm ra loại trà này gần đây mà thôi.

Nên chưa có nhiều người biết tới nó" em cười nhẹ nói "Vậy ạ!

Takenii-sama quả nhiên tài giỏi mà" Shun cười tươi nói "Mà em tới tìm anh có việc gì không Shun?" em nhẹ nhàng hỏi "Em chỉ là muốn tới chơi với anh thôi tại các anh chị khác đều bận rồi nên em..." cậu chọt chọt hai ngón trỏ vào nhau nói.

Takemichi cười thầm trước sự dễ dãi của đứa em trai này 'Mình chỉ mới đối tốt một chút mà đã đứa nhóc này đã thân thiết tới vậy rồi à' "Anh đã kiểm tra mấy cây cỏ độc mới hết rồi" em dừng lại một chút nhìn Shun rồi nói "Giờ anh định đến phòng nhạc, em có muốn đi cùng không Shun?"

"Có ạ" Shun đứng dậy, phấn khích nói.

Em cười nhẹ, đưa tay ôm lấy Kisaki và Hanma đặt lên vai mình rồi rời đi.

Shun và Kakucho thấy vậy thì đi theo.

Một lúc sau, họ đã tới phòng nhạc.

Shun nhìn xung quanh, tươi cười nói: "Ở đây có nhiều nhạc cụ thật đấy Takenii-sama" em mỉm cười, bước tới chỗ chiếc đàn piano "Chiếc đàn đẹp thật đấy Takenii-sama" Shun chạy tới cạnh cậu.

Hanma thấy cậu tới gần thì gầm gừ nhẹ để tạo sự uy hiếp "Đúng vậy.

Đây chính là chiếc đàn mà mẹ đã tặng anh đấy Shun" em vừa đặt Kisaki và Hanma xuống đất vừa nói "Vậy ạ?

Mà anh có thể chơi một bài hát cho em nghe không Takenii-sama?!"

"Tất nhiên là được rồi" Takemichi cười nhẹ.

Em ngồi xuống, đặt tay lên những phím đàn và bắt đầu chơi nhạc { Tsuyu no man naka
Giữa mùa mưa ẩm ướt này
Kyou wa ameagari
Sau cơn mưa ban chiều
Namanurui kaze
Một làn gió ấm áp
Shizukana yomichi wo
Thoảng qua con phố đêm yên tĩnh
Toori nukeru natsu ga chikai
Mùa hè sắp đến rồi Hikari kagayaki
Tỏa ánh sáng dịu nhẹ
Kono me wo ubai
Nhưng lại đánh cắp ánh mắt của tôi
Te ni shitaku naru
Tôi muốn giữ lấy
Furete mitaku naru
Tôi muốn chạm tay vào
Anata wa kono hotaru no you
Cậu giống như đom đóm vậy Mou ii kai mada mitai
"Cậu đã sẵn sàng chưa?"

- Tôi vẫn đang nhìn
Mou ii kai sono kokoro
"Cậu đã sẵn sàng chưa?"

- Trái tim tôi loạn nhịp Anata no kimochi ga mienai
Tôi ko thể nhìn thấy cảm xúc của cậu
Nozomu hodo kurushiku naru
Càng muốn trái tim tôi càng đau
Soredemo kirai ni narenai
Dù vậy tôi vẫn ko thể ghét cậu được Fuwari fuwari to
Nhẹ nhàng nhẹ nhàng
Chuu wo mau hotaru
Những chú đom đóm nhảy múa trong ko gian
Sukoshi hanareta basho kara
Chỉ cần vương tay ra tôi có thể chạm vào chúng
Miru no ga ichiban ii
Tôi thích nhất những khoảnh khắc như thế
Sotto sotto
Khẽ chạm thật dịu dàng vào ánh sáng ấy Tsukamenai todokanai
Tôi ko giữ nó, tôi ko thể đạt được nó
Tsukamenai sono kokoro
Tôi ko thể giữ nó, trái tim của cậu 'Jibun dake ga omotte iru'
"Đây là cuộc tình ko hồi kết ư ?

Kanjiru to nakitaku naru
Tôi bật khóc mỗi khi nghĩ như vậy
Onaji kimochi ni wa narenai
Vậy còn cảm giác của cậu về tôi ?

Mou ii kai mada mitai
"Cậu đã sẵn sàng chưa?"

- Tôi vẫn đang nhìn
Mou ii kai sono kokoro
"Cậu đã sẵn sàng chưa?"

- Trái tim tôi loạn nhịp Anata no kimochi ga mienai
Tôi ko thể nhìn thấy cảm xúc của cậu
Nozomu hodo kurushiku naru
Càng muốn con tim tôi càng đau
Soredemo kirai ni narenai
Dù vậy tôi vẫn ko thể ghét cậu được 'Jibun dake ga omotte iru'
Đây là cuộc tình ko hồi kết ư ?

Kanjiru to nakitaku naru
Tôi bật khóc mỗi khi nghĩ như vậy
Anata no kimochi ga shiritai
Vậy còn cảm giác của cậu về tôi Anata no kimochi ga mienai
Tôi ko thể nhìn thấy cảm xúc của cậu Soredemo kirai ni narenai
Dù vậy tôi vẫn ko thể ghét cậu được Natsu ga chikai
Mùa hè đang đến} Lắng nghe bài hát của em, mọi người đều rơi nước mắt trong vô thức.

Một bài hát da diết, thiết tha ẩn chứa nỗi buồn sâu thẫm của người chơi nhạc.

Khi bài hát kết thúc, Takemichi nhìn sang Shun thấy cậu đang khóc liền lấy khăn tay trong túi áo ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu "Bài hát buồn tới mức khóc luôn sao?"

"Em..cái đó..em...em..chỉ..là" Shun bối rối nói "Hahaa!!

Không cần lo đâu, em không phải là người đầu tiên khóc khi nghe anh hát đâu" em bật cười nói "Mà giờ cũng đã trễ rồi, anh nghĩ em nên về phòng để chuẩn bị ăn tối đi" "Vâng ạ.

Tạm biệt anh Takenii-sama" Shun nói xong liền chạy đi "Chúng ta cũng nên về phòng thôi, Kaku-chan" Takemichi quay qua nhìn Kakucho nói.

Kakucho vẫn còn đang thất thần, nghe em nhắc tên liền hoàn hồn lại "Vâng thưa Take-sama" em đưa ôm hai con rồng đặt lên vai mình rồi rời đi.

Hắn liền đi theo sau Trong phòng Takemichi, em ngồi trên chiếc sofa, nhìn Kakucho nói: " Kaku-chan, ngươi chuẩn bị bồn tắm cho ta được không?"

"Vâng thưa Take-sama" Kakucho cuối đầu rồi đi vào phòng tắm.

Hanma nhảy lên trên ghế, ngồi cạnh cậu nói \Chủ nhân, không phải là hôm nay Master sẽ không dùng bữa sao?\ "Đúng vậy Hanma" \Thế sao ngài còn kêu tên con người kia chuẩn bị cho bữa tối vậy ạ?!\ Kisaki nhảy lên ghế hỏi "Dù Master không cùng mọi người dùng bữa thì các anh chị cũng sẽ ăn cùng ta mà" Takemichi duỗi người một chút "Hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên Shun ở đây mà, ta đâu thể để thằng bé dùng bữa trong phòng được" \Ngài có vẻ thích tên con người đó nhỉ, chủ nhân?!\ Hanma khó chịu nói "Tất nhiên rồi.

Thằng bé là em trai của ta cơ mà" em cười nhẹ nói.

Takemichi tiếp tục nói chuyện với hai con rồng của mình thì Kakucho bước ra "Thưa Take-sama, bồn tắm đã chuẩn bị xong rồi ạ" "Ừm.

Lấy cho ta bộ đồ #32 nhé Kaku-chan" em đứng dậy nói "Vâng ạ" "Lát nữa ngươi hãy tắm cho Kisaki và Hanma nhé" em nói xong liền vào phòng tắm Kakucho nghe vậy liền nhìn sang hai con rồng kia.

Chúng chẳng quan tâm mà nằm dài trên ghế.

Hắn thấy vậy cũng không nói gì mà vào phòng để đồ lấy bộ đồ em yêu cầu Trong phòng tắm, Takemichi ngâm mình trong làn nước ấm áp mà than thở: "Hôm nay quả nhiên mệt chết đi mà" Kuro xuất hiện trước mặt cậu nói *Meo~~ Kí chủ à, ngài lại rải hoa đào nữa rồi đấy* *Ý ngươi là sao Kuro?* Takemichi nhướng mày hỏi *Đứa em trai của ngài giờ đang vô cùng thích ngài luôn đấy meo~~* *Nếu vậy thù tại sao ngươi không thông báo cho ta biết hả Kuro?!* *Meo~~ Kuro được thiết lập để thông báo về độ hảo cảm của các nam chính nên trừ khi kí chủ ra lệnh thì Kuro sẽ không thông báo về độ hảo cảm của nhâm vật phản diện đâu* *Vậy Kuro độ hảo cảm của các nhân vật phản diện là bao nhiêu?* *Hảo cảm của Kiyoshi Lucifer Hanagaki:90% Hảo cảm của Shun Leviathan Hanagaki: 55%* *Hửm?!

Sao lại không có độ hảo cảm của Master, cha ta, Saorinee-sama hay Neorinii-sama?!* *Đó là bởi vì độ hảo cảm của nhân vật phản diện thì chỉ giới hạn trong phạm vi người có cảm tình với ngài mà thôi meo~~* *Ngươi nói rõ đi Kuro* *Có nghĩa là người có cảm xúc vượt qua tình cảm gia đình đấy meo~~* *Vậy có nghĩa là Master, cha ta, Neorinii-sama và Saorinee-sama đều đối với ta là tình cảm gia đình nên không có độ hảo cảm sao?!* *Đúng vậy meo~~* *Ta hiểu rồi* Takemichi nói xong liền bước ra khỏi bồn tắm, lấy chiếc áo tắm khoác lên người.

Em bước tới màng che thay bộ đồ đã Kakucho đặt ở đó Khi Takemichi ra ngoài thì thấy Kakucho đang đánh nhau với Kisaki và Hanma.

Em thở dài nói: "Các ngươi đang làm gì vậy?!"

" Take-sama!!

Tôi chỉ là đang cố bắt hai thằn lằn này vào phòng tắm thôi" \Bọn ta là rồng, tên con người đáng ghét!!\ Hanma tức giận gầm lên "Đủ rồi.

Kisaki, Hanma mau ngoan ngoãn đi tắm đi" \Vâng thưa chủ nhân\ cả hai đồng thanh nói rồi đi theo Kakucho vào phòng tắm Một lúc sau, cả ba bước ra.

Trên mặt Kakucho có xuất hiện một vài vết cào nhẹ, còn bộ lông Kisaki và Hanma nhìn khá là rối.

Takemichi thở dài nói: "Các ngươi đánh nhau trong đó luôn sao?!" \Là do tên con người chết tiệt đó bắt đầu trước đầy chủ nhân\ Hanma tức giận nói \Hắn muốn nhổ sạch lông của chúng tôi\ Kisaki nhìn cậu nói "Chỉ là hai con thằn lằn đó không chịu tắm thôi ạ" Kakucho nói \Rõ ràng là do ngươi dội nước thẳng lên người bọn ta đấy, tên con người chết tiệt\ Hanma nói "Được rồi.

Kaku-chan lại đây" Kakucho đi tới đứng trước mặt em.

Takemichi đưa tay chạm lên mặt hắn, hô [Water Healing].

Một bóng nước xuất hiện bao phủ lấy tay em, nó từ từ lan ra các vết cào trên mặt Kakucho.

Những vết cào dần dần biến mất.

Takemichi bỏ tay ra rồi đi đến chỗ của hai con rồng kia giúp chúng chải lông.

Kakucho bước tới nói: "Cảm ơn ngài Take-sama" "Không có gì đâu.

Dù sao thì ta cũng không muốn khuôn mặt của ngươi có thêm sẹo đâu" Kakucho không nói gì mà chỉ đứng bên cạnh nhìn em chải lông cho hai con rồng kia.Đã đến giờ ăn tối, những con Búp Bê tập trung tại phòng ăn.

Họ đều biết rằng tối nay Master sẽ không tới nhưng họ có lí do để ở đây.

Chính là vì Takemichi cũng ở đây.

Saori nhìn em nói "Hôm nay em không tới chơi cùng chị khiến chị buồn lắm đấy Take-chan" " Michi-chan đã nói là em ấy phải ở nhà kính cả ngày rồi mà Saori" Neori nói "Em biết nhưng chẳng lẽ mấy cái cây đó quan trọng hơn việc cùng em chơi búp bê hay sao chứ?!"

Saori phồng má nói "Thì đúng vậy mà" Neori nói với khuôn mặt gợi đòn.

Saori tức giận bắt đầu cãi nhau với Neori "Hai đứa dừng được chưa?!"

Kiyoshi lạnh lùng nói.

Saori nghe vậy thì cũng không nói nữa nhưng vẫn trừng mắt nhìn Neori.

Neori thì chẳng quan tâm, thậm chí còn nhìn Saori bằng ánh mắt khiêu khích "Hai anh chị thôi nào" Takemichi lên tiếng giản hòa "Chúng ta đang ăn tối cơ mà.

Đừng có nhìn nhau như vậy chứ" "Đừng để tâm tới chính làm gì Take-chan.

Mà nhà kính của em sao rồi?"

Kiyoshi dịu dàng hỏi "Tốt lắm ạ.

Những cây cỏ độc phát triển tốt hơn khi trồng gần nhau nhưng cũng có một vài loại bài xích lẫn nhau, em vẫn đang tìm hiểu lí do nhưng sẽ sớm có kết quả thôi ạ" "Vậy thì tốt.

Master chắc chắn sẽ rất vui khi biết được điều đó" Kiyoshi cười nhẹ nói "Mà Shun có đang nghiên cứu cái gì không?!"

Neori nhìn sang cậu hỏi "Em đang nghiên cứu cách cường hóa cơ thể bằng Ma thuật bóng tối trong thời gian ngắn ạ" Shun trả lời "Vậy à" Neori nghiên đầu một chút, nói tiếp "Vậy thì em nhớ cẩn thận để không phát điên nhé?!!"

"Vâng ạ" nghe đoạn đối thoại giữa hai người, Takemichi hơi bất ngờ nhưng không để lộ ra bên ngoài 'Đây không phải là đoạn đối thoại giữa hai người này trong chương 76 hay sao?! |Shun nhìn Neori bằng con mắt khinh bỉ nói: "Em đang nghiên cứu cách cường hóa cơ thể bằng Ma thuật bóng tối trong thời gian ngắn.

Nếu em thành công thì em sẽ ngồi trên cái vị trí thứ 3 của anh đấy anh Neori" "Vậy à" Neori hơi nghiên đầu nói "Thế thì em nhớ phải cẩn thận đấy nhé Shun" Trong một tháng đó, Shun đã gần hoàn thiện Ma pháp cường hóa nhưng không hiểu sao lại thất bại ở bước cuối cùng.

Mẫu vật được sử dụng để dùng thử Ma pháp đã phát điên và phá hủy cả phòng thí nghiệm mà cậu đã được phân cho.

Master khi nghe tin đã cảm thấy rất thất vọng về cậu dù cho cậu đã cố giải thích rằng có kẻ đã thay đổi thuật thức của Ma pháp.

Master không quan tâm điều đó mà trực tiếp ra lệnh nhốt cậu trong phòng giam cho tới khi cậu bình tĩnh trở lại.

Mà người đã thay đổi thuật thức của Ma pháp chính là Neori Belphegor Hanagaki.

Hắn không muốn cướp mất vị trí của mình nên đã khiến cho thí nghiệm của Shun thất bại và khiến cậu bị mọi người trong gia tộc chế nhạo suốt một khoảng thời gian dài.|Trích đoạn trong tiểu thuyết "Tiếng chim hót chốn địa ngục" ' Kiyoshi nhận thấy em có gì đó không ổn liền hỏi: "Có chuyện gì sao Take-chan?!"

"Không có gì đâu ạ Kiyoshinii-sama.

Chỉ là em thấy nghiên cứu của Shun rất thú vị mà thôi" cậu xua tay ý bảo không sao "Vậy thì tốt.

Anh cứ lo em lại bị bệnh như lần trước.

Nhưng thật sự là không sao đấy chứ?!"

Kiyoshi hơi nhướng mày nói "Em không sao thật mà" Takemichi nói "Mà về nghiên cứu của Shun, em nhớ cẩn thận khi thiết lập thuật thức đấy.

Ma thật bóng tối sẽ rất dễ mất kiểm soát nếu thuật thức có vấn đề và nó có thể khiến em gặp nguy hiểm đấy" "Vâng, em hứa sẽ cẩn thận Takenii-sama" Shun vui vẻ nói khi thấy Takemichi quan tâm mình*Meo~~ Hảo cảm hiện tại của Shun Leviathan Hanagaki là 70%* tiếng thông báo vang lên trong đầu Takemichi Bữa ăn tiếp tục trong tiếng cười nói của mọi người, tiếng cãi nhau của Neori và Saori, tiếng thỏa luận của Takemichi và Shun về nghiên cứu Ma pháp.

Khi bữa tối kết thúc, mọi người liền rời đi.

Takemichi đang đi trên hành lang theo sau là Kakucho thì em nghe thấy một giọng nói: " Takenii-sama" em quay đầu lại, nhìn thấy Shun đang chạy tới chỗ mình "Có chuyện gì sao Shun?" en cười nhẹ hỏi.

Shun chạy tới chỗ em, ngại ngùng nói "Em chỉ là muốn chúc anh ngủ ngon thôi ạ" "Vậy chúc em ngủ ngon nhé Shun" em mỉm cười rồi hôn nhẹ lên trán của Shun khiến cậu đỏ mặt mà đơ người.

Kakucho nhìn thấy cảnh đó thì đen mặt.

Em không để ý mà rời đi bỏ lại Shun vẫn còn đang thất thần đứng đó. *Meo~~ Hảo cảm hiện tại của Shun Leviathan Hanagaki là 86%* Một lúc sau, Shun mới hoàn hồn lại.

Cậu đặt tay lên trán mình nghĩ 'Môi của anh ấy thật mềm mại.

Không biết nếu nó bị mình ngấu nghiến tới sưng lên thì sẽ trông như thế nào nhỉ?' Cậu vừa nghĩ vừa nhảy chân sáo về phòng của mình Trở về phòng, Takemichi liền lập tức leo lên giường nằm.

Em nhìn Kakucho đang đen mặt hỏi: "Ngươi có chuyện gì sao Kaku-chan?"

"Không có gì ạ.

Chỉ là..."

Kakucho hơi bỉu môi nói "Tôi cũng muốn thôi ạ" "Muốn gì cơ?!"

"Tôi cũng muốn được ngài hôn" Takemichi bật cười.

Em bước xuống giường tiến tới chỗ Kakucho "Ngươi cuối đầu xuống một chút được không Kaku-chan?"

"Vâng?!"

Kakucho không hiểu lắm nhưng vẫn cuối đầu xuống.

Takemichi đưa tay vén tóc hắn qua rồi hôn nhẹ lên trán hắn.

Hắn giật mình lùi lại, khuôn mặt đỏ tới tận man tai"Hahaa!!

Không cần phải phản ứng mạnh vậy đâu" em bật cười trước biểu cảm đó của Kakucho "Chú..c...

Chúc ngài ngủ ngon Take-sama!!"

Kakucho gần như hét lên rồi phóng nhanh ra khỏi phòng.

Kisaki và Hanma nằm trên giường quan sát nãy giờ.

Hanma tức giận nói \Chủ nhân, sao ngài lại hôn hắn chứ?!\ \Đúng vậy đấy.

Ngài chỉ hôn tên con người đó thôi thì không công bằng chút nào cả!!\ Kisaki bên cạnh phụ họa "Haizz...

Vậy hai ngươi cũng muốn sao?!" em thở dài nói \Muốn!!\ cả hai đồng thanh.

Takemichi bất lực đi tới hôn lên đầu Kisaki và Hanma "Vậy là công bằng rồi nhé" Takemichi cười nhẹ rồi nằm lên giường ngủ.

Kisaki và Hanma nở một nụ cười nhẹ nói\Chúc ngài ngủ ngon thưa chủ nhân\ Bầu trời âm u, đầy mây đen.

Từng cơn gió lạnh buốt thổi qua khu vườn của trang viên.

Không gian yên tĩnh tới lạ thường thì bỗng dưng một tiếng thông báo vang lên*Meo!!Kí chủ nam chính sắp bị bán đi rồi!!!*_____________________________________________Quà giáng sinh muộn tặng mọi người nhé!!Gần đây phải ôn thi nên mình không có thời gian viết truyện nhưng mình hứa sẽ cố gắng hoàn thành chương 16, 17 trước khi qua tháng 1
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương 16: Nhiệm vụ kiểm tra - Tên của cậu là gì?!


/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lạiTháng 12 đã tới, cả bầu trời mây đen bắt đầu đổ tuyết, Takemichi ngồi ở ban công, thích thú đưa tay ra hứng từng bông tuyết nhỏ.

Em cười nói: "Hôm nay tuyết rơi nhiều thật đấy, có đúng không Kaku-chan?"

"Đúng vậy ạ, thưa Take-sama" Kakucho đứng bên cạnh em trả lời "Nhanh thật đấy, mới đó mà đã sắp qua năm mới rồi" em vừa nói vừa vuốt lông hai con rồng đang nằm trong lòng mình \Sắp tới giáng sinh rồi đó chủ nhân, ngài đã nghĩ ra mình muốn món quà nào chưa?!\ Kisaki ngẩn đầu hỏi "Ta vẫn chưa nghĩ ra nữa Kisaki, nhưng hôm nay ta có một linh cảm đấy" \Linh cảm sao ạ?!\ Hanma hỏi "Đúng vậy.

Linh cảm về một thứ thú vị" em nở một cười bán nguyệt, dưới đáy mắt ánh lên tia hưng phấn "Nếu như vậy thì có lẽ ngài sắp có đồ chơi mới đấy Take-sama" Kakucho vừa nói vừa đưa cho em ly ca cao nóng

(Ảnh minh họa ) "Có thể lắm chứ?!"

Takemichi nhận lấy ly ca cao và bắt đầu uống.

Ly ca cao ấm áp với vị đắng của socola hòa quyện với vị ngọt của sữa và kem thêm chút bột ca cao bên trên làm Takemichi không khỏi cười tít mắt: "Mùa đông uống ca cao nóng quả nhiên là hợp nhất mà!!"

"Nếu ngài thích tôi sẽ pha thêm cho ngài Take-sama" Kakucho đứng bên cạnh nhìn thấy em vui như vậy cũng vui lây "Ừm" em vừa nới vừa uống một ngụm nữa\Chủ nhân tôi cũng muốn uống\ Hanma thấy em uống ngon như vậy thì cũng muốn nếm thử \Tôi cũng vậy\ Kisaki ngước mặt lên nói "Được rồi, được rồi.

Kaku-chan, ngươi làm thêm hai ly nữa được không?"

"Vâng thưa Take-sama" Kakucho nói xong liền lấy bình ca cao nóng trên xe đẩy và bắt đầu làm.

Vài phút sau, hắn đã làm xong hai ly ca cao nóng mới.

Hắn đặt hai ly ca cao lên bàn "Của ngài đây ạ Take-sama" "Cảm ơn Kaku-chan" em vừa nói vừa bế hai con rồng lên bàn.

Chúng đi tới chỗ hai ly ca cao, mỗi con chọn một ly rồi cuối đầu xuống nếm thử.

Hanma ngẩng đầu lên nói \Ngon thật đấy.

Hèn gì mà chủ nhân thích uống nó tới vậy\ \Ừm\ Kisaki trả lời qua loa xong thì tiếp tục uống.

Takemichi nhìn hai con rồng đang vui vẻ uống ca cao trên bàn cười nhẹ, em nâng ly ca cao lên tiếp tục thưởng thức thì bỗng nhiên, cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo, tạo nên một tiếng \Ầm\ lớn.

Shun đứng ở cửa, nhìn thấy em đang ngồi ở ban công liền lao tới nói " Takenii-sama, em tới đón anh này" "Chào em Shun" em nhìn Shun cười nhẹ nói "Em nên xin phép trước khi bước vào phòng của người khác chứ" 'Từ ngày tới đây Shun vẫn luôn dính lấy mình.

Hảo cảm cũng đặt mức 89% rồi nên không cần lo sau này em ấy thích nữ chính nhỉ?!'"Tại em muốn gặp anh quá thôi" Shun cười tươi nói "Mà cũng đến giờ rồi nhỉ?!" em đứng dậy khỏi ghế "Chúng ta nên đi thôi"Takemichi đưa tay ôm hai rồng kia đặt lên vai mình "Chúng ta đi thôi Takenii-sama" Shun cười rồi đi trước.

Takemichi đi theo sau Bước đi trên hành lang lạnh lẽo, Takemichi nhìn ra ngoài cửa sổ 'Sắp tới lúc chúng ta gặp nhau rồi nhỉ Senju Valefar Akashi' "Có chuyện gì sao Takenii-sama?!"

Shun thấy em cứ nhìn thẩn thơ ra ngoài cửa sổ nên lo lắng hỏi "Không có chuyện gì đâu Shun.

Anh chỉ đang nghĩ một số chuyện mà thôi" "Vậy ạ.

Mà anh nghe tin gì chưa?!

Em nghe anh Neori nói là có kẻ nhìn thấy mấy tên rác rưởi nhà Akashi xuất hiện gần biên giới đấy" "Vậy sao?!"

Takemichi tỏ vẻ có chút ngạc nhiên nói "Anh tự hỏi mấy tên bạch tạng miệng suốt ngày nói mấy thứ Công Lý đó đang định làm gì nhỉ?!"

"Em nghĩ cái đám rác rưởi đó định khơi mào chiến tranh cũng nên?!"

"Anh không nghĩ vậy đâu Shun!!" em hơi cười nói "Nếu đám bạch tạng đó định khơi mào chiến tranh thì chúng sẽ tuyên chiến luôn chứ không làm mấy trò này đâu" " Takenii-sama nói đúng nhỉ?!

Mà dù cho đám rác rưởi đó có định làm gì đi chăng nữa em cũng sẽ nghiền nát bọn chúng!!!"

Shun cười khẩy nói"Nếu thế thì em nhớ cẩn thận đấy nhé Shun" Takemichi vừa nói vừa vương tay xoa đầu cậu.

Shun tận hưởng cái xoa đầu của em mà ngó lơ hai ánh mắt giết người đang nhìn mình Tới phòng ăn, Takemichi bước vào cười tươi nói: "Buổi trưa tốt lành mọi người" "Buổi trưa tốt lành Take-chan/Michi-chan" mọi người trong phòng đồng thanh nói "Master vẫn chưa đến ạ" Takemichi nhìn lên chiếc ghế của gia chủ hỏi "Vẫn chưa" Kiyoshi nói "Hôm nay Master bận chút việc nên sẽ tới trễ một chút" "Vậy ạ" em ngồi vào vị trí của mình, quen tay xoa đầu hai con rồng trên vai.

Shun ngồi bên cạnh lộ rõ ánh mắt ghen tỵ khiến em thở dài.

Em vươn tay xoa đầu cậu làm Kisaki và Hanma khó chịu "Hôm nay là buổi đánh giá hàng tháng cuối cùng trong năm rồi đấy Take-chan, em có thấy phấn khích không?!"

Saori ôm con búp bê trên tay nói "Có gì đâu mà phấn khích cơ chứ Saori?

Cũng chỉ là buổi đánh giá bình thường như mọi khi thôi mà!!"

Neori lười biếng nói "Anh chẳng hiểu gì cả Neori, những sự kiện cuối năm vẫn luôn rất quan trọng, giống như giáng sinh vậy!!

Em đang rất phấn khích đây, không biết năm nay em sẽ nhận được món đồ chơi gì nữa?!"

Saori phản bác rồi đỏ mặt nói thể hiện sự phấn khích của mình "Anh cá chắc sẽ chỉ là mấy con búp bê cũ thôi" Neori xua tay nói "Mà em cần thêm đồ chơi làm gì cơ chứ Saori, em có cả đống rồi cơ mà?!"

"Mấy món đồ chơi đó chơi mấy lần liền hỏng, chẳng có gì vui cả!!"

Saori chống tay lên bàn, kê mặt mình lên nói "Với cái tính khí đó của em thì anh còn cảm thấy kì diệu khi chúng dùng được mấy lần luôn đấy" "Anh nói vậy là có ý gì hả?!!"

"Ý trên mặt chữ┐('∇`)┌" Neori nhún vai nói "Anh chết với em" [Ice arrow] hàng loạt mũi tên băng dài và mỏng xuất hiện, chúng dùng tốc độ đáng kinh ngạc lao tới chỗ Neori.

Anh chẳng để tâm mà chỉ vung tay một cái.

Ngay lập tức, chúng biến mất hết "Anh chỉ biết trốn trong cái mai rùa đó thôi hả Neori?!!

" Saori tức đến xì khói "Ểhhh!!!

Ý em là sao cơ Saori?!" anh nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích.

Saori tức giận định tấn công tiếp thì "Hai đứa quậy đủ chưa?!" giọng nói lạnh lùng của Kiyoshi vang lên.

Giọng nói của Kiyoshi cộng thêm thời tiết lạnh lẽo của mùa đông khiến hai người run rẩy mà không dám nói gì nữa.

Takemichi nhìn tình cảnh này mà thầm thở dài ' Neorinii-sama và Saorinee-sama vốn như nước với lửa gặp là cãi.

Mình có nói gì thì cũng chỉ khiến họ dừng lại được một lúc nhưng nếu là Kiyoshinii-sama nói thì lại không dám nói gì nữa' Một lúc sau, cánh cửa phòng ăn mở ra.

Những người trong phòng đều hướng mắt về phía cánh cửa.

Master bước vào phòng ăn, ngồi lên vị trí của mình nói: "Hôm nay sẽ là ngày đánh giá hàng tháng, các con hãy sẵn sàng nghe kết quả đi" "Vâng thưa Master" cả năm người đồng thanh "Hạng nhất là Kiyoshi, con làm tốt lắm" "Cảm ơn người thưa Master" Kiyoshi lạnh lùng nói rồi đưa miếng thịt vừa cắt vào miệng "Hạng hai là Takemichi, con mỗi tháng đều không rớt khỏi vị trí hạng hai của mình nhỉ?"

Master hỏi " Nhà kính của con sao rồi?"

"Nó đang phát triển rất tốt ạ, thưa Master.

Mặc dù hai lần trước con đã thất bại trong việc lai tạo nhưng lần này con đã tìm ra được tỉ lệ thích hợp rồi ạ.

Nó sẽ sớm được hoàn thành thôi" Takemichi uống một ngụp nước rồi nói "Tốt lắm.

Thế còn Kisaki và Hanma thì sao?!"

Master vừa nói vừa liếc mắt nhìn hai con rồng trên vai em "Độc của chúng đã đạt tới hạng B- rồi ạ.

Con tin rằng trong tháng sau chúng sẽ tiến hóa thôi ạ" "Tốt.

Với loại độc mạnh mẽ của chúng, ta chắc rằng việc nghiên cứu của con sẽ không gặp trở ngại gì đâu" Master có hơi tự hào nói "Hạng ba là Shun.

Con không làm ta phải thất vọng với nghiên cứu ma pháp của mình nhỉ?!"

"Vâng.

Con sẽ tiếp tục cải tiến thêm nhiều ma pháp nữa với kĩ năng ^Dệt công thức^ của con" Shun cười tươi nói 'Mình và Shun đều có kĩ năng ^Dệt công thức^ nhưng Shun lại sử dụng kĩ năng tốt hơn mình trên một mặt nào đó.

Là do ảnh hưởng từ nguyên tác sao?!' Takemichi vừa cắt thịt vừa suy nghĩ "Lần này chúng ta đứng chót bảng rồi nhỉ?!"

Saori cắn miếng thịt nói "Ờ.

Cái ma pháp ^Thay đổi cấu trúc^ đó mất nhiều thời gian hơn anh nghĩ.

Nếu nó hoàn thành sớm hơn một chút, anh đã đứng hạng ba rồi" Neori dùng nĩa đâm đâm miếng thịt nói "Vẫn còn tháng sau mà Neorinii-sama.

Tới lúc đó em tin sẽ lại đứng hạng ba thôi" Takemichi cười an ủi "Quả nhiên chỉ có Michi-chan là thương anh thôi mà~~" "Cái giọng đó của anh nghe ghê quá đấy Neori" Saori khinh bỉ nói "Mà dù cho tháng sau anh có hoàn thành cái ma pháp Thay đổi cấu trúc đó đi chăng nữa thì cũng không thể nào đứng hạng ba đâu" Shun cười mỉa nói "Sao em có thể chắc chắn như vậy chứ Shun?"

Neori liếc mắt nhìn cậu "Anh chỉ cần biết như vậy thôi" Shun cố tình trả lời một cách qua loa để chọc giận Neori.

Anh tất nhiên không quan tâm đến trò trẻ con này mà tiếp tục dùng bữa Buổi đánh giá diễn ra khá suông sẻ.

Khi mọi người đã ăn xong, Master lau miệng nói: "Như các con đã biết, có mấy con chuột đang lảng vảng gần biên giới của chúng ta nên ta cần cử người đi xem xét tình hình nơi đó" "Chỉ là mấy con chuột thôi mà ạ.

Cứ cử đám lính đi là được rồi mà Master" Saori vừa chống tay lên bàn vừa nói "Nếu như chỉ là vài con chuột thì ta sẽ không quan tâm nhưng lần này là chuột trắng" nghe đến đó, Saori liền bật dậy "Cái đám chuột trắng đó vậy mà dám lảng vảng biên giới sao ạ?!!"

"Đúng vậy" Master đảo mắt nhìn một lượt căn phòng rồi nói "Vậy ai sẽ đi?!" cả căn phòng chìm trong một khoảng không gian tĩnh lặng thì Takemichi lên tiếng nói "Con sẽ đi thưa Master" "Hửm?!"

Master có hơi ngạc nhiên nhìn em "Vậy thì con cũng muốn đi cùng Takenii-sama" Shun liền nói "Sao con lại muốn nhận nhiệm vụ này vậy Take-chan?"

Master hỏi "Ta tin trong số những con Búp Bê thì con và Shun là ghét bọn chuột trắng đó nhất cơ mà" "Chỉ là, con nghĩ nó sẽ khá thú vị thôi" "Thú vị sao?!"

"Đúng ạ.

Linh cảm của con mách bảo như vậy" "Được rồi.

Mà giờ con cũng không có nhiệm vụ nào đúng không Kiyoshi?"

Master nhìn sang Kiyoshi hỏi "Đúng vậy ạ, thưa Master" Kiyoshi trả lời "Vậy con hãy đi cùng Take-chan và Shun đi" "Vâng ạ" "Con cho rằng như vậy không cần thiết đâu, thưa Master" Shun phản bác "Chỉ là đi xem xét một chút thì chỉ cần con và Takenii-sama là đủ rồi mà ạ" "Bình thường thì đúng vậy nhưng lần này lũ chuột trắng đó đi theo đàn.

Ta tin rằng có Kiyoshi đi theo thì sẽ tốt hơn" "Tch.

Vâng thưa Master" Shun tạch lưỡi "Vậy thì các con hãy chuẩn bị đi.

Ngày mai nhiệm vụ sẽ bắt đầu" "Vâng thưa Master" cả ba người đồng thanh Bước đi trên hành lang, Shun nhăn mặt nói: "Cứ tưởng lần này được đi một mình với Takenii-sama chứ!!"

"Thôi nào Shun.

Dù sao thì Master cũng nói đúng mà, nếu đám bạch tạng đó đi theo đàn thì chỉ anh và em thôi thì sẽ không thể nào đủ sức đối phó với bọn chúng đâu" Takemichi nói "Nhưng em rất mạnh mà Takenii-sama, em có thể bảo vệ anh mà" Shun bỉu môi nói "Anh biết chứ, nhưng lỡ đâu khi em mãi chiến đấu để bảo vệ anh rồi bị bị thương nặng thì sao?!" em nhìn Shun với đôi mắt lo lắng nói "Nếu chuyện đó xảy ra anh sẽ buồn lắm đấy" "Em sẽ không bị thương đâu mà và cũng sẽ không để anh bị thương đâu Takenii-sama" Shun thấy em lo lắng cho mình thì cười thầm "Nếu vậy thì khi làm nhiệm vụ em đừng gây chuyện với Kiyoshinii-sama nhé, khi về thì anh sẽ làm bánh macron cho em được không?!"

Takemichi đưa tay lên xoa đầu cậu nói "Vâng ạ" Shun mỉm cười tận hưởng cái xoa đầu của em.

Kisaki và Hanma nhìn mà tức điên "Giờ anh có chút việc phải tới nhà kính, em cứ đến sân tập trước đi nhé" "Vâng" Shun nói xong thì rời đi.

Khi Shun đã đi xa rồi thì nụ cười trên mặt em chợt tắt, em nhắm mắt lại nói "Nghe lén người khác nói chuyện là không lịch sự đâu Kiyoshinii-sama" Kiyoshi xuất hiện trước mặt cậu, lạnh giọng nói "Em đang cố làm anh ghen đấy à Take-chan.

Nếu đã biết anh ở đây rồi thì em không nên tỏ ra thân mật với Shun như vậy đâu" Kisaki và Hanma giật mình khi thấy Kiyoshi xuất hiện trước mặt em, chúng không hề cảm nhận được là có người ở gần "Em chỉ là quan tâm tới đứa em trai bé nhỏ của mình một chút thôi mà.

Dù sao thì anh cũng cần Shun trên bàn cờ của mình mà không đúng sao?!"

Takemichi bình thản trả lời "Đúng vậy.

Thằng bé rất mạnh nhưng không chỉ có như vậy có đúng không?!"

Kiyoshi tới gần em nói "Đúng.

Nhưng anh cần quan tâm chuyện đó làm gì cơ chứ Kiyoshinii-sama, dù sao thì em cũng đã thề rồi mà" Takemichi nở một nụ cười ma mị nói "Em tốt nhất đừng nên thân thiết với thằng nhóc đó nữa, người nhìn thấy nụ cười của em, cảm nhận được hơi ấm của em chỉ có thể là anh mà thôi" Kiyoshi vừa nói vừa vén phần tóc con qua tai em.

Hanma tức giận, ngẩng đầu cắn lên tay Kiyoshi.

Anh khó chịu thu tay lại "Em hãy chuẩn bị cho ngày mai đi" nói xong, những cái roi bóng quấn lấy người anh tạo thành cái kén rồi anh biến mất \Tên con người chết tiệt, hắn ta đã dành hết sự quan tâm của chủ nhân rồi mà còn tham lam đòi thêm\ Hanma gầm gừ trong miệng \Em muốn giết chết hắn ta quá Tettanii-san\ \Anh cũng vậy Hanma nhưng mà hắn ta có kĩ năng ^Kháng độc^ hạng A, độc của chúng ta hiện tại không làm gì được hắn cả\ Kisaki bên cạnh nói "Nếu đã biết không thể thì đừng làm loạn đấy Kisaki, Hanma.

Kiyoshinii-sama không phải dạng dễ chơi đâu" em vừa đi vừa nói \Vậy chẳng lẽ chúng ta phải tiếp tục nhẫn nhịn sao chủ nhân?!\ Hanma bất mãn nói "Không còn cách nào khác cả, ta đã thề Lời thề của pháp sư là sẽ trung thành với anh ấy mất rồi" \Vậy đến khi nào lời thề đó mới kết thúc ạ?!\ Kisaki hỏi.

Takemichi có hơi ngạc nhiên nói "Khi Kiyoshinii-sama trở thành Gia chủ nhà Hanagaki thì lời thề sẽ kết thúc" \Như vậy thì quá lâu, tôi sẽ không thể chịu được tới lúc đó đâu chủ nhân\ Hanma bỉu môi nói "Nhưng giờ các ngươi cũng đâu làm được gì anh ấy đâu" \Không, chỉ cần ăn nhiều thêm một chút nữa thì tôi không tin là tới lúc lời thề kết thúc tên con người đó vẫn có thể chịu được độc của chúng tôi \ Kisaki nói một cách chắc chắn "Vậy thì ta sẽ đợi tới lúc đó" Takemichi đứng trước cửa phòng mình nói.

Em mở cửa ra.

Bên trong Kakucho đang dọn dẹp, hắn nhìn thấy em vào liền dừng lại nói "Chào mừng ngài trở về Take-sama.

Ngài muốn uống ca cao nóng trước hay làm nhiệm vụ trước ạ" "Làm cho ta ly ca cao nóng rồi cùng ta tới nhà kính nhé Kaku-chan" Takemichi cười nói "Ngài không định làm nhiệm vụ sao ạ?"

"Mấy cái nhiệm vụ đó thì làm khi nào chẳng được, dù sao thì cũng chẳng có gì thú vị cả" em chán nản nói "Ngài không thích sao ạ?!"

"Đúng vậy đấy Kaku-chan.

Ta muốn làm các nhiệm vụ ám sát như các anh chị hơn là làm mấy cái nhiệm vụ thí nghiệm đó" Takemichi ngồi xuống ghế sofa, đặt Kisaki và Hanma bên cạnh "Theo luật của gia tộc, ngài phải đủ 11 tuổi mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ ám sát và không có ngoại lệ nào cả" Kakucho vừa nói vừa đặt ly ca cao nóng lên bàn cho em "Ta biết chứ" Takemichi nhìn hắn nói "Ta vừa nhận một nhiệm vụ thú vị từ Master đấy Kaku-chan " "Nhiệm vụ đó có liên quan tới linh cảm của ngài đúng không ạ?"

"Đúng vậy.

Đó là nhiệm vụ kiểm tra biên giới phía bắc đấy" em nói xong thì cầm ly ca cao lên uống "Biên giới phía bắc" Kakucho lẩm bẩm trong miệng "Không lẽ là lũ bạch tạng sao ạ?!"

"Đúng vậy đấy" Takemichi cười tinh nghịch nói "Nếu vậy thì tôi sẽ đi cùng ngài Take-sama" Kakucho nói một cách cương quyết "Không được" em nói "Tại sao ạ?!"

Kakucho ngạc nhiên hỏi "Lần này ta chỉ đi có vài ngày thôi nên ngươi không cần phải đi theo đâu Kaku-chan.

Mà hơn nữa nếu ngươi đi cùng ta thì ai sẽ chăm sóc cho nhà kính của ta đây" "Nhưng mà..."

Kakucho định nói tiếp thì bị cắt ngang bởi tiếng gầm của Hanma \Ngươi không cần phải lo lắng như vậy đâu con người.

Chủ nhân còn có bọn ta đi theo cơ mà, bọn ta sẽ bảo vệ chủ nhân\ "Nó vừa nói gì vậy ạ?"

Kakucho chỉ tay về phía Hanma hỏi "Hanma nói là có Kisaki và Hanma đi theo bảo vệ ta nên ngươi không cần lo đâu" Takemichi cười nhẹ, vuốt lông của Hanma "Vâng ạ" Kakucho chỉ đành bỏ cuộc, không nói nữa.

Takemichi mỉm cười tiếp tục uống ca cao, em nghĩ 'Không biết nam chính khi trở thành món đồ chơi của mình thì sẽ như thế nào đây?!

Thật đáng mong chờ mà' Sáng hôm sau, Takemichi đứng ở cửa trang viên với bộ trang phục màu đen trên người, trên cổ là em là Kisaki và Hanma đang làm tròn nghĩa vụ làm khăn quàng cổ.

(Ảnh minh họa) Shun chạy tới đứng cạnh em nói: "Buổi sáng tốt lành Takenii-sama" "Buổi sáng tốt lành Shun" em mỉm cười chào lại "Anh Kiyoshi chưa xuống sao ạ?"

Shun nhìn quanh nói "Vẫn chưa nhưng chắc lát nữa anh ấy sẽ xuống thôi" "Hay là chúng ta đi trước đi ạ.

Dù sao thì nhiệm vụ này chỉ cần chúng ta là đủ rồi mà" Shun đưa ra chủ ý "Bỏ người khác lại là không hay đâu Shun" Kiyoshi bước xuống từ trên cầu thang nói "Em nói đúng mà không phải sao?!"

Shun trừng mắt nhìn Kiyoshi nói.

Kiyoshi không nói gì mà chỉ trừng mắt nhìn lại "Thôi nào hai người, cũng đến giờ rồi đấy, chúng ta nên xuất phát thôi nhỉ" Takemichi lên tiếng hòa giải "Ừ, chúng ta đi thôi" Kiyoshi vừa nói vừa mở cửa ra ngoài.

Hai người thấy vậy thì theo sau.

Cả ba người ngồi trên chiếc xe ngựa đang chờ sẵn trước cửa.

Chiếc xe bắt đầu khởi hành cùng đoàn lính tháp tùng phía sau.

Ngồi trên xe, Takemichi nhìn ra ngoài qua cửa xổ.

Em nhìn thấy hai bên đường đều được bao phủ bởi tuyết trắng, những hàng cây trơ trọi không lá bị tuyết phủ lên.

(Ảnh minh họa) Chiếc xe ngựa đi cả ngày cuối cùng cũng dừng lại tại một bãi đất chống.

Một tên lính đi tới, đứng trước cửa xe nói: "Thưa các thiếu gia hôm nay chúng ta sẽ dừng chân ở đây ạ" "Ừ" Kiyoshi lạnh nhạt nói rồi mở cửa xe bước xuống.

Takemichi và Shun theo sau "Đi cả ngày cuối cùng cũng được nghỉ rồi" Shun vừa nói vừa duỗi người "Đúng là mỏi chết mà.

Sao chúng ta lại không dùng cổng dịch chuyển vậy ạ?!"

"Vùng gần biên giới phía bắc đều do nam tước làm chủ nên ở đó không có đủ kinh phí lắp đặt cổng dịch chuyển" Takemichi lên tiếng giải thích "Đừng có phàn nàn nữa Shun.

Nếu như chỉ vì ngồi xe ngựa lâu mà đã mệt thì em định làm gì khi phải ngồi xe ngựa để đi thựa hiện nhiệm vụ ở xa lãnh thổ đây?!"

Kiyoshi lạnh giọng nói "Shun chỉ là hơi mệt thôi mà Kiyoshinii-sama" Takemichi nhìn sang anh nói "Dù sao trước đây em cũng từng như vậy mà, Shun chỉ là cần thời gian để thích nghi mà thôi" "Đúng, đúng vậy" Shun bên cạnh gật đầu "Haizz...

Đừng có mà chiều thằng bé quá Take-chan" Kiyoshi nói xong thì đi vào rừng "Blè...

Anh Kiyoshi đúng là đáng ghét mà đáng" Shun thấy Kiyoshi đã đi mất dạng rồi thì lè lưỡi nói "Thôi nào Shun, chúng ta nên đi săn gì đó để ăn thôi" "Vâng Takenii-sama" Shun vừa nói vừa chạy theo em vào rừng Họ dừng chân ở đó một đêm thì tiếp tục chuyến đi của mình.

Sau một ngày họ đã tới nơi, Shun nhìn ra ngoài nói: "Ở đây không lạnh lắm nhỉ Takenii-sama?!"

"Đúng vậy, do nơi này ở sâu trong lục địa nên bị luồng không khí lạnh ảnh hưởng ít nhất trong lãnh thổ" Takemichi vừa nói vừa nhìn ra ngoài, em nhận thấy tuyết ở hai bên đường khá ít, còn chưa dày đến một 8cm.

Chiếc xe vừa tiến vào thị trấn ^North drop of water^ thì tiếng thông báo vang lên trong đầu Takemichi *Meo~~ Nhiệm vụ mới dành cho kia chủ: Nhiệm vụ 1: Gặp được nam chính Senju Valefar Akashi
Nhiệm vụ 2: Mua được nam chính trong buổi đấu giá ở chợ nô lệ Let Cry
Nhiệm vụ 3: Làm độ hảo cảm tăng đến mức 30%
Nhiệm vụ 4: Thuyết phục Master thả nam chính đi Phần thưởng:
3000 điểm kinh nghiệm
Sự tin tưởng từ nam chính Senju Valefar Akashi* *Độ khó cao mà phần thưởng ít nhỉ?!* *Meo~~ Cái này Kuro không biết, mọi nhiệm vụ đều được giao từ Selene-sama* *Vậy là nữ thần lại định làm khó ta rồi* *Nếu kí chủ bất mãn với nhiệm vụ thì Kuro có thể nói với Selene-sama meo~~* *Không cần đâu Kuro, có nói cũng không giúp được gì.

Mà ngươi mở bản đồ ra đi* *Đã rõ meo~~* một tấm bản đồ màu xanh xuất hiện trước mặt em.

Takemichi nhìn chấm đen và chấm trắng đang được hiển thị trên bản đồ hỏi *Chấm trắng chính là vị trí của nam chính sao?!* *Đúng vậy meo~~* *Hửm?!

Được rồi, ngươi nghỉ được rồi đấy Kuro* *Vâng, chúc kí chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ meo~~* Kuro nói xong thì biến mất Chiếc xe dừng lại ở một biệt thự.

Cả ba người vừa xuống xe thì một người đàn ông trung niên chạy tới nói: "Chào mừng các ngài tới đây.

Tôi là Nam tước Hanatane, là người quản lí nơi này" "Ngươi đã chuẩn bị phòng cho bọn ta chưa?!"

Kiyoshi lạnh giọng nói, bỏ qua phép tắc xã giao "Tất nhiên là rồi ạ" đối mặt với sự lạnh lẽo của Kiyoshi, Nam tước run nhẹ "Đừng như vậy chứ Kiyoshinii-sama, dù gì thì chúng ta cũng là khách mà" Takemichi cười nói "Hân hạnh được gặp Nam tước Hanatane, ta là Takemichi Asmodeus Hanagaki - Búp Bê của sự tàn độc.

Còn đây là em trai của ta Shun Leviathan Hanagaki - Búp bê của sự điên loạn" "Hân hạnh được gặp các thiếu gia ạ, mời các ngài đi theo tôi tới phòng mà tôi đã chuẩn bị" hắn xoa tay nói rồi dẫn họ vào dinh thự.

Bên ngoài dinh thự trông có vẻ khá cũ kĩ nhưng bên trong lại được trang hoàng lộng lẫy.

Takemichi cảm thán 'Quả đúng như lời đồn mà' "Không tệ nha" Shun lên tiếng nói "Nội thất và đồ trang trí đều được đặt làm riêng đấy ạ" Nam tước bắt đầu nói về biệt thự của mình, đồ trang trí...

Takemichi tỏ vẻ chán ghét với những thứ trong biệt thự.

Shun nhận ra nên cũng không nói gì thêm.

Nam tước đưa họ đến trước một cánh cửa rồi nói: "Đây là phòng mà tôi đã sắp xếp cho Đại thiếu gia, hai phòng bên cạnh là dành cho tam thiếu gia và tứ thiếu gia ạ" "Cảm ơn" Takemichi cười nói.

Nhìn thấy nụ cười của em tên Nam tước phút chốc giật mình rồi lại nhìn em bằng con mắt dâm dục, tên đó liếm liếm đôi môi khô khóc của mình rồi nói "Mong các ngài nghỉ ngơi sớm ạ" Shun nhìn thấy ánh mắt đó liền tức giận trừng Nam tước khiến tên đó sợ hãi.

Không chỉ Shun mà cả Kiyoshi, Kisaki và Hanma cũng nhìn thấy Vào phòng của mình, Takemichi đặt Kisaki và Hanma trên giường rồi đi vào phòng tắm.

Khi cánh cửa vừa đóng lại, Hanma đã gào lên: \Tên con người bẩn thỉu đó dám có ý nghĩ xấu với chủ nhân, em sẽ cắn chết hắn\ \Đừng có dại dột Hanma.

Suy cho cùng thì hắn cũng là người quản lí nơi này, nếu như em biết hắn thì trong lãnh thổ sẽ xảy ra cuộc nội chiến để đùn đẩy trách nhiệm quản lí nơi này đấy\ Kisaki lên tiếng nói \Vậy chẳng lẽ chúng ta không trả thù sao Tettanii-san?!\ Hanma tức giận nói \Tất nhiên là có rồi.

Ma pháp ^Điều chế độc dược^ của chúng ta để làm gì cơ chứ?\ \Vậy chúng ta sẽ đầu độc hắn sao?\ Hanma phấn khích nói \Đúng vậy.

Nhưng sẽ để thời gian ở mức lâu nhất, với độc tố hiện tại của chúng ta thì có thể giết hắn chỉ trong vài giây nên chúng ta phải sử dụng loại độc yếu nhất và kéo dài thời gian tới mức lâu nhất.

Như vậy cho dù độc có yếu tới mức nào đi chăng nữa thì một khi độc đã ngấm sâu vào cơ thể cũng sẽ dẫn đến tử vong\ Kisaki phân tích \Vậy khi nào chúng ta sẽ làm vậy?\ \Tối nay\ \Em sẽ khiến hắn phải đau đớn trong một khoảng thời gian thật dài để nhắc cho hắn nhớ KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC PHÉP MƠ TƯỞNG TỚI CHỦ NHÂN\ \Đúng vậy\ sau khi đã bàn bạc xong, hai con rồng đó đi xung quanh phòng khám phá và đánh dấu lãnh thổ của mình.

Chúng cứ tưởng là không có ai nghe được cuộc nói chuyện của mình nhưng có một người đã nghe hết từ đầu tới cuối.

Đó chính là Takemichi.

Ngay sau khi đóng cửa, em vẫn chưa đi tắm mà đứng dựa vào cửa nghe cuộc nói chuyện của hai thú cưng của mình.

Kuro nghe hai con rồng đó nói mà run sợ *Đáng sợ quá đi mất meo~~ Chỉ là nhìn ngài một chút thôi mà hai nam chính đó đã nghĩ tới việc giết chết tên Nam tước rồi meo~~* *Bọn chúng vốn có tính chiếm hữu cao mà nên đâu trách được mà như vậy cũng tốt* *Tại sao vậy?! meo~~* *Ngươi không thấy biệt thự này quá xa hoa so với bên ngoài sao Kuro?* *Đúng vậy thiệt meo~~* *Tên Nam tước này giàu lên bằng cách bán thuốc phiện mua từ chợ đen trong lãnh thổ của mình qua lãnh địa khác.

Nếu chuyện này bị phát hiện, một cuộc chiến là điều chắc chắn sẽ xảy ra nên việc hai con thú cưng của ta trả thù tên Nam tước đó khá là có lợi cho lãnh địa nhà Hanagaki đấy* *Kuro hiểu rồi nhưng sao kí chủ không trực tiếp nói hai nam chính muốn làm gì thì làm đi meo~~* *Vậy thì sẽ không còn vui nữa* Takemichi vừa nói vừa bước vào bồn tắm ngâm mình *Mà thật không ngờ nam chính Senju Valefar Akashi lại bị bán tới đây đấy* *Meo~~ Ngài đừng có giả bộ nữa kí chủ.

Không phải do ngài đã tìm thấy hợp đồng mua bán có chữ kí của Akashi ở chợ nô lệ Let Cry nên mới kêu nam phản diện Kiyoshi kiểm tra nơi này đầu tiên hay sao?* *Bỏ đi, mà dù chưa gặp thì ngươi có biết được độ hảo cảm của tên Senju đó không Kuro?!* *Meo~~ Do đang ở gần nên Kuro chỉ có thể bắt được tín hiệu yếu thôi à* *Vậy cũng được* *Hưm......

Meo~~ đã có kết quả
Đọi hảo cảm của nam chính Senju Valefar Akashi là -10%* *Sao chưa gặp mà độ hảo cảm đã âm rồi?!* *Đó là sự ghét bỏ mà nam chính dành cho cả gia tộc Hanagaki nên kí chủ cũng chịu ảnh hưởng đấy meo~~* *Ngồi không cũng dính đạn.

Mà Kuro đưa ta thông tin của nam chính Senju Valefar Akashi đi* *Đã rõ meo~~* một tấm bảng màu xanh xuất hiên trước mặt em *Nam chính Senju Valefar Akashi là một đứa trẻ thích ở một mình không thích giao lưu với người khác nên không được nhiều người ủng hộ dù cho mang trong mình sức mạnh to lớn.

Khi còn nhỏ đã có một lần nam chính mất kiểm soát mà dẫn đến hàng trăm người thiệt mạng.

Gia chủ Akashi là một kẻ ám ảnh cực độ với ý nghĩa công lý của gia tộc Akashi nên không thể chấp nhận được việc con trai của mình sử dụng sức mạnh để làm hại người khác.

Ông ta đã hạ một phong ấn lên người Senju khiến cậu không thể sử dụng sức mạnh của mình thường xuyên.

Bị hạn chế sức mạnh cộng thêm việc ít giao tiếp khiến cậu bị coi thường và bị ghét bỏ bởi chính các anh trai ruột của mình.

Cả đời lại sống trong sự sắp đặt của nam chính Takeomi Valefar Akashi khiến cho cậu càng thêm tuyệt vọng.

Khi bị bắt bởi những kẻ ủng hộ Takeomi, cậu không oán trách anh trai của mình càng không đổ lỗi cho bất cứ ai mà chỉ ngồi yên chờ đợi cái chết.

Sau đó nam chính được mua ở chợ nô lệ bởi nữ phản diện Saori Mamon Hanagaki và được cô ta giúp đỡ thoát khỏi dinh thự nhà Hanagaki.

Kể cả khi trở về gia tộc, nam chính vẫn không thay đổi cách sống của mình.

Tới năm 14 tuổi, cậu đã nhập họ tại trường La magie và gặp lại nữ chính.

Nữ chính đã rất vui khi gặp lại cậu và đã quan tâm cậu như trước kia.

Nhận được sự quan tâm từ nữ chính, nam chính nổi lên lòng tham muốn giữ nữ chính cho riêng mình và tiếp theo đó thì như nguyên tác Phàn còn lại là sở thích, món ăn ưu thích...* *Meo~~ Kí chủ định làm gì với nhiệm vụ 3 đây?!

Do nam chính từ nhỏ đã không biết kiểm soát sức mạnh của mình nên luôn tự nhốt mình trong phòng, vì vậy mà rất ghét giao tiếp với người khác đấy* Kuro nhìn vào bảng thông tin rồi lại nhìn qua em *Kuro thấy khả năng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ 3 khá là thấp đấy* *Ta sẽ hoàn thành nó thôi* Takemichi nói một cách chắc chắn *Vậy chúc kí chủ may mắn meo~~* Kuro nói xong liền biến mất.

Takemichi bước ra khỏi bồn tắm, em lấy chiếc áo choàng tắm mặc vào rồi ra ngoài.

Kisaki và Hanma đang chơi trên giường nhìn thấy em liền nhảy dựng lên \Chủ...chủ nhân... sao.. ngài .. lại.. không ..mặc..đồ?!\ Kisaki đỏ mặt sau lớp lông đen hỏi \Da của chủ nhân trắng thiệt đấy\ Hanma vừa nói vừa nhìn lên đùi em, hắn ngẩng cao đầu cố gắng nhìn vài trong chiếc áo choàng tắm.

Kisaki thấy vậy lập tức chạy đến đá văng em trai mình "Hai ngươi mau chuẩn bị đi.

Chúng ta sẽ tới chợ nô lệ" Takemichi vừa nói vừa đi lấy bộ đồ mặc \Sao lại tới đó vậy chủ nhân ?!\ Kisaki thắc mắc hỏi "Vì linh cảm của ta mách bảo như vậy" \Vậy chúng ta sắp được gặp thứ thú vị đó rồi sao?!!\ Hanma ngồi dậy, phấn khích nói "Đúng vậy" Takemichi thay đồ xong rồi nhìn ra ngoài.

Bầu trời đã tối đen một mảng, tiếng gõ cửa vang lên \cốc cốc cốc\ "Vào đi" Shun mở cửa bước vào nói "Chào anh, Takenii-sama" "Chào em, Shun.

Có chuyện gì sao?!"

"Anh Kiyoshi nói là chúng ta sẽ xuống ăn cơm cùng Nam tước rồi nghỉ ngơi để ngày mai đi kiểm tra xung quanh đấy ạ" "Ừ, mà em nói với Kiyoshinii-sama là bôm nay anh sẽ tới chợ nô lệ nhé" "Hửm?!

Tại sao ạ?"

"Thì linh cảm của anh đang mách bảo phải tớ đó đấy" "Vâng ạ" Shun nói xong rồi đóng cửa rời đi Shun đi qua phòng Kiyoshi ở ngay bên cạnh
Cậu đưa tay lên gõ cửa \cốc cốc cốc\ "Vào đi" giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Shun mở cửa bước vào " Takenii-sama nói là sẽ tới chợ đen vào tối nay đấy ạ" "Vậy sao?"

"Anh không định đi chung sao?!"

"Thằng bé tới chợ đen để kiểm tra nên không cần" "Vậy em sẽ đi chung với Takenii-sama vậy" Shun nói xong thì cười tươi rồi đóng cửa lại Tại phòng ăn của biệt thự, cả căn phòng đệ chìm trong im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng dao đĩa chạm vào nhau.

Kiyoshi, Takemichi và Shun đều không nói gì mà chỉ im lặng dùng bữa.

Nam tước cố gắng nói chuyện một chút nhưng vẫn không thể phá vỡ bầu không khí này.

Trên bàn ăn, tiểu thư Nam tước không ngừng liếc mắt đưa tình nhìn Kiyoshi.

Anh không quan tâm mà ngó lơ.

Shun thấy vậy thì cười thầm 'Người ta muốn mĩ nữ thì chẳng có, anh Kiyoshi có mĩ nữ thì chẳng thèm.

Mình thấy tội nghiệp cho mấy cô gái sau này theo đuổi anh Kiyoshi quá' Bữa tối cứ như vậy mà kết thúc, Takemichi ăn xong liền lên phòng.

Mở cửa phòng ra, Kisaki và Hanma lao tới chỗ em \Chủ nhân, ngài đi ăn mà không mang chúng tôi theo, bỏ chúng tôi ở trên phòng\ Hanma bỉu môi nói "Ta xin lỗi nhưng ở đây không giống như ở trang viên, ta không thể vừa ăn mà vừa đút cho các ngươi ăn được" \Nếu vậy thì ngài ở trên phòng cùng chúng tôi là được rồi\ Kisaki nói " Kiyoshinii-sama đã nói là ta phải xuống dưới ăn cùng nên không còn cách nào khác" \Mà giờ chúng ta đi được chưa chủ nhân?!\ Hanma hỏi "Tất nhiên là được rồi" Takemichi cười nhẹ rồi đi thay một bộ trang phục khác.

Thay đồ xong, em đặt Kisaki và Hanma lên vai mình rồi ra ngoài Bên ngoài, Shun đã đứng đợi em ở trước cổng biệt thự.

Vừa nhìn thấy em, cậu đã lao tới ôm "Em đợi anh có lâu không Shun?!"

Takemichi vừa hỏi vừa cố gắng thoát khỏi cái ôm của cậu "Không ạ, em cũng chỉ vừa mới tới thôi" Shun vẫn ôm em chặt cứng.

Em bất lực nói "Giờ chúng ta nên đi thôi nếu không sẽ tới muộn buổi đấu giá đấy" "Vâng ạ" Shun bỏ em ra rồi nắm tay em lên xe ngựa.

Chiếc xe bắt đầu chạy, đích đến Chợ nô lệ Let Cry.

Ở trên kia, Kiyoshi đang nhìn xuống.

Khi thấy những hành động thân mật của Shun với Takemichi thì anh tức giận bóp nát ly nước trong tay mình.

Tiếng gõ cửa vang lên \cốc cốc cốc\ "Vào đi" anh nói, trong giọng nói pha thêm chút tức giận.

Cánh cửa mở ra, tiểu thư Nam tước bước vào nói "Kính chào ngài đại thiếu gia, tôi là Lapis Rudi Hanatane" cô ta mặc trên mình một bộ đồ gợi cảm "Ngươi tới đây có việc gì?!"

"Tôi chỉ muốn nói chuyện với ngài một chút thôi ạ" cô ta ngượng ngùng nói"Nếu chỉ có vậy thì biến đi" "Nhưng mà ..." cô ta còn chưa nói xong thì đã thấy Kiyoshi quay đầu lại, trừng mắt nói "Đừng để ta phải phải nhắc lại" giọng nói lạnh lùng khiến cô ta run rẩy.

Cả cơ thể mềm nhũn không đứng vững nên cô ta phải vịnh vào cửa lắp bắp nói "Vâng..vâng..ạ" cô ta đóng cửa lại rồi nhanh chóng chạy đi Bên phía Takemichi, em và Shun đã tới được Chợ nô lệ Let Cry.

Shun bước xuống đưa tay ra để đỡ em xuống.

Hanma nhìn vào tòa nhà trước mắt rồi nói \Đây mà là chợ nô lệ sao?!

Còn nhỏ hơn nhà ở dành cho người hầu nữa!!\ \Đâu thể trách được.

Dù sao ở đây cũng nghèo mà\ Kisaki bên cạnh tỏ vẻ thương sót cho sự nghèo túng của nơi này "Chúng ta đi thôi Takenii-sama" Shun nắm lấy tay em kéo vào trong.

Em dừng lại nói "Đợi đã Shun, trước khi vào thì chúng ta phải đeo mặt nạ đã chứ" Takemichi vừa nói vừa lấy ra hai chiếc mặt nạ từ trong túi không gian của mình

(Của Takemichi)

(Của Shun) Shun nhận lấy chiếc mặt nạ rồi đeo lên.

Hai người hai rồng tiến vào chợ nô lệ.

Một người dẫn đường mặt một bộ vest đen bước tới nói: "Chào mừng các ngài đã tới chợ nô lệ Let Cry" tên đó lấy ra hai tấm thẻ nhỏ màu xanh và đỏ "Nếu các ngài đi tới mua nô lệ thì lấy màu đỏ, còn nếu tới tham gia đấu gia thì lấy màu xanh" "Bọn ta lấy màu xanh" Takemichi lạnh giọng nói "Đây ạ" tên đó lấy hao cái thẻ màu xanh đưa cho em "Phí cơ bản tham gia đấu giá là 500 vàng" "Của ngươi đây" Shun tiện tay ném hai túi vàng cho tên đó Cả hai người vào bên trong, Takemichi nhìn quanh rồi kiếm một vị trí tốt ở hàng ghế ngồi.

Shun ngồi xuống cạnh em \Chủ nhân, chủ nhân, khi nào mới bắt đầu buổi đấu giá vậy ạ?\ Hanma hỏi "Một chút nữa thôi Hanma" Takemichi đưa tay lên gãi cằm Hanma Người chủ trì bước lên bục, cầm cây búa trong tay nói: "Hôm nay rất hoan nghênh các vị tới tham gia buổi đấu giá nô lệ của Let Cry chúng tôi" ông ta dừng một chút rồi nói "Trước khi chính thức đấu giá, chúng tôi sẽ đưa ra một số nô lệ trẻ con nhằm làm nóng không khí" "Nô lệ trẻ con?

Tôi không hứng thú mua một đóng rác" "Đúng vậy, chờ mấy món hàng sau vậy" "Nô lệ trẻ con có vẻ không được ưu thích lắm nhỉ?!"

Takemichi hơi nghiêng đầu nói"Bởi vì nô lệ trẻ con dễ bệnh, dễ chết mà năng suất làm việc lại thấp nên bình thường trong mấy buổi đấu giá thế này thì chẳng ai thèm mua đâu ạ" Shun ngồi bên cạnh giải thích "Đầu tiên là bốn nô lệ nhân thú vừa được bắt ở phía nam.

Cơ thể khỏe mạnh, thuộc thuộc tộc mèo và rất nhanh nhẹn" người chủ trì đưa búa hướng về phía bốn đứa trẻ có tai và đuôi đang được đưa lên.

Trên chân và tay của chúng đều mang dây xích nặng đã rỉ sét.

Tiếng thông báo vang lên trong đầu Takemichi *Meo~~ Chúc mừng kí chủ đã gặp được nam phụ:
Yamagishi Kazushi
Suzuki Makoto
Yamamoto Takuya
Suzuki Makoto
Sendō Atsushi* *Bộ ngũ Mizo đây sao??* *Đúng vậy meo~~* 'Mua chúng về thì sẽ có ích cho mình.

Dù sao tất cả chúng đều có ma lực' "Tôi mua cả bốn nô lệ đó" Takemichi đưa thẻ lên nói "100 vàng" "Vị khách số 25 dùng 100 vàng mua hết bốn nô lệ này, những người khác có đấu giá không" người chủ trì chỉ cây búa về phía em nói.

Cả căn phòng im lặng "Thành giao" ông ta gõ cây búa xuống " Takenii-sama, sao anh lại mua bọn chúng vậy?!"

Shun ngồi bên cạnh thắc mắc hỏi "Anh thấy chúng khá hữu ích thôi" "Hữu ích sao ạ?!"

"Đúng vậy, cả bốn nô lệ đó đều có ma lực" "Vậy thì quả là một món hời rồi.

Mua bốn nô lệ có ma lực chỉ với 100 vàng" "Đúng vậy" Tiếng bàn tán về Takemichi vang khắp cả căn phòng "Ngu thật đấy, dùng 100 vàng mua nô lệ trẻ con" "Giờ chắc táng gia bại sản, xách mông về rồi nhỉ?!" \Ồn quá đi mất\ Kisaki khó chịu nói \Em muốn biết tất cả bọn chúng quá Tettanii-san\ Hanma bên cạnh gầm gừ "Kisaki, Hanma ngồi yên" nghe Takemichi nói vậy thì chúng cũng không dám làm gì Sau đó người chủ trì đưa ra vào nô lệ trẻ con khác và đương nhiên là chẳng ai muốn mua.

Khi các nô lệ trẻ con đã được mang ra hết thì một người đàn ông trưởng thành xung quanh cơ thể toàn là sẹo được mang ra "Hiện giờ chúng ta chính thức đấu giá nô lệ đầu tiên" ông ta đưa tay về phía người đàn ông "Đây là một nô lệ chiến binh đã thua trận ở miền Đông.

Cơ thể anh ta vô cùng khỏe mạnh, anh ta có rất nhiều kinh nghiệm trên chiến trường.

Các vị chỉ cần nhìn vào những vết sẹo trên cơ thể anh ta là biết.

Giá khởi điểm là 200 vàng" "220 vàng" "250 vàng" "270 vàng" "300 vàng" "Có ai trả giá hơn không?!

300 vàng lần 1" "Nếu không có ai trả giá cao hơn thì nô lệ này xin thuộc về vị khách số 32" "Tiếp theo, đây là một nô lệ tình dục vẫn còn trinh đã được mang về từ từ lãnh thổ bên cạnh.

Cơ thể khỏe mạnh, tóc xanh, mắt tím, 14 tuổi.

Giá khởi điểm là 400 vàng" "450 vàng" "470 vàng" "500 vàng" "520 vàng" "550 vàng" "Vị khách số 34 ra giá 550 vàng, còn ai ra giá nữa không" căn phòng im lặng"Thành giao" Một số nô lệ khác được mang ra đấu giá, Takemichi chẳng mảy may hứng thú với chúng.

Em chống tay lên ghế thở dài: "Haizz...

Nãy giờ chẳng có gì thú vị cả, chỉ có bốn con thú nhân kia là hữu ích thôi à" "Nếu vậy thì chúng ta đi về nha Takenii-sama" Shun bên cạnh thấy cậu chán nên đưa ra ý kiến "Không.

Cứ đợi thêm một chút nữa đã, anh có linh cảm thứ đó sắp xuất hiện rồi" "Cuối cùng, chúng tôi xin trình diện thượng phẩm cuối cùng của buổi đấu giá lần này!!"

"Cơ thể khỏe mạnh, tóc xanh, mắt xanh, 7 tuổi và có khả năng chiến đấu tuyệt vời.

Hibiki" một cậu bé chỉ cao hơn Takemichi một chút bước ra.

Cơ thể cậu bé đó đầy những vết sẹo, mái tóc màu xanh nhạt, mái trước vì quá dài nên đã che đi mất đôi mắt xanh của cậu

(Tóc xanh nha) *Meo~~ Chúc mừng kí chủ đã gặp được nam chính Senju Valefar Akashi
Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ 1* 'Vậy đó chính là nam chính nhỉ' Takemichi vừa nghĩ vừa nở nụ cười thích thú.

Shun nhìn thấy nụ cười đó liền nhìn lên sân khấu 'Đó chính là thứ thú vị mà Takenii-sama nói sao?!' "Chúng tôi đã chuẩn bị một màn trình diễn đặc biệt.

Mời quý vị cùng xem" người chủ trì vừa nói xong thì hai người đàn ông trên sân khấu thả ba con sói lớn ra từ lồng sắt.

(Ảnh minh họa) Họ chỉ ném cho Senju một thanh kiếm gỗ mà không hề tháo còng tay và chân ra 'Họ chỉ đưa cho cậu ta một thanh kiếm gói thôi sao?!

Mà chắc cũng chẳng sao đâu, dù sao thì đó cũng là nam chính cơ mà' Một con sói lao tới từ phía bên phải của Senju.

Cậu ta quay người, lấy kiếm gỗ đâm vào con sói.

(Ảnh minh họa) Một con sói lao tới sau khi con sói kia gục xuống.

Senju chỉ đơn giản vung kiếm chém một đường lớn trên người nó.

Một con sói lao tới tấn công Senju từ phía sau khi cậu ta không chú ý.

Senju quay đầu, đâm thanh kiếm xuyên qua người con sói đó.

Cậu ta thở \Hộc hộc\ mệt mỏi

(Ảnh minh họa) "Vâng thưa quý vị.

Đó chính là nô lệ Hibiki" người chủ tọa hét lên Mọi người trong khánh phòng vỗ tay kịch liệt.

Takemichi tay chóng cằm nghĩ 'Không tệ đâu' Đột nhiên Senju quay lại nhìn về phía dãy ghế khán giả.

Đôi mắt xanh kia dù cho đã mờ đục nhưng không thể nào giấu được ánh mắt kiêu ngạo của nhà Akashi.

Nhìn về phía đôi mắt, Takemichi vô thức để lộ ra sát khí.

Senju cảm nhận được sát khí liền thủ thế tìm kiếm xung quanh và dừng mắt ở ghế ngồi của em.

Hai ánh mắt bất chợt chạm nhau, Senju đơ người khi nhìn thấy đôi mắt của Takemichi.

Một đôi mắt xanh tựa đại dương nhưng lại tối đen và sâu thẩm như đáy biển.

Đôi mắt đó như đang hút lấy cậu ta vào bên trong.

Chỉ trong phút chốc, cậu ta đã mỉm cười.

Takemichi nhìn thấy nụ cười đó thì giật mình.

Theo nguyên tác thì nam chính Senju không bao giờ cười với bất cứ ai ngoại trừ nữ chính.

Em cũng bất giác mỉm cười theo.

Nhìn thấy nụ cười của em, dưới đáy mắt Senju hiện lên tia thỏa mãn "Được rồi.

Thưa các vị, giá khởi điểm là 1000 vàng" "1500 vàng" "1800 vàng" "2000 vàng" "2300 vàng" "2700 vàng"
....

"Tên nô lệ đó có vẻ mạnh đấy Takenii-sama" Shun nói "Đúng vậy.

Cậu ta chính là thứ thú vị mà linh cảm của anh mách bảo" "Vậy thì mua cậu ta thôi nhỉ?"

"Ừm" "3500 vàng!

3500 vàng lần 1.

À, vị kia ra giá 3900 vàng" "4000 vàng!

Đã có 4000 vàng rồi" "5000 vàng!

5000 vàng!"

"Nếu không ai trả giá cao hơn thì sẽ kết thúc ạ!

Một, hai...!"

"10000 vàng" Takemichi giơ thẻ lên hét "1...10000 vàng!!

Đã có giá 10000 rồi!

Không ai trả giá nữa à!"

"10000 vàng, thành giao!!" *Meo~ Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ 2*Buổi đấu giá kết thúc.

Một người đàn ông mặc đồ màu đen đi tới, cung kính nói: "Mời ngài đi theo tôi để nhận nô lệ" Takemichi không nói gì mà chỉ đứng dậy đi theo.

Shun thấy thế cũng đi theo em.

Tên đó dẫn họ ra đằng sau sân khấu.

Họ dừng lại trước một cánh cửa gỗ cũ.

Người đàn ông mở cánh cửa ra, tiếng \cót két\ vang lên "Mời ngài vào, phía bên này" Bên trong căn phòng, một người đàn ông đang dùng roi quất vào người một trong các nô lệ thú nhân 'Trông khá tội nghiệp đấy nhỉ?' Takemichi nhìn về phía chúng "Ta sẽ trả bằng tiền vàng" nói xong em lấy ra hai túi tiền vàng ném về phía tên đó.

Người đàn ông đang quất roi liền bỏ roi xuống, chạy thục mạng về phía tên đó.

Hắn lấy tiền trong túi ra và bắt đầu đếm.

Thấy đã đủ tiền, hắn quay sang nhìn Takemichi, cười lấy lòng nói: "Cảm ơn ngài rất nhiều thưa quý khách" hắn lấy ra 6 chiếc nhẫn hồng ngọc giống nhau đưa cho em

(Ảnh minh họa) "Đây là cái gì?!"

"Nó là chứng thư sẽ được đưa cho chủ nhân của nô lệ" "Người có nhìn thấy vòng cổ chúng đeo không?!

Trên đó được yểm ma pháp gây tê liệt.

Nếu ấn vào viên ngọc, ma pháp sẽ được kích hoạt và khống chế bọn chúng" "Ở đây không dùng ^Vòng cổ nô lệ^ sao?!"

Shun hỏi "Ngân sách khá hạn hẹp nên chỉ có thể dùng cách này thôi ạ" "Vậy lỡ như bọn chúng trốn thoát thì sao?!"

Shun hét lên "Không cần lo về việc đó đâu Shun.

Anh sẽ ra lệnh thay mấy thứ đồ rẻ tiền kia bằng vòng cổ nô lệ khi trở về" Takemichi vừa nói vừa cất 6 chiếc nhẫn vào túi không gian "Đưa chúng tới biệt thự của Nam tước Hanatane" "Vâng ạ" "Giờ chúng ta về thôi" Takemichi vừa nói vừa rời đi "Vâng ạ" Shun chạy theo sau Trên xe ngựa, Shun nhìn em nói: "Cho dù là thứ thú vị đi chăng nữa thì em nghĩ tên nô lệ đó không đáng giá 10000 vàng đâu Takenii-sama!!"

"Cậu ta hoàn toàn đáng giá đấy Shun.

Mà có khi còn hơn thế nữa, cậu ta là độc nhất!"

"Độc nhất sao ?!"

"Đúng vậy.

Em có nhìn thấy ánh mắt của cậu ta không Shun?!

Cho dù là một nô lệ nhưng cậu ta lại mang ánh mắt kiêu ngạo, nó không phải là độc nhất sao?!!"

"Đúng vậy nhưng Master sẽ không nói gì về việc này chứ ạ?!"

"Vậy em đang lo lắng cho anh sao Shun?!"

"Đúng ạ.

Em không.

Muốn anh gặp rắc rối vì tên nô lệ đó đâu" "Em không cần phải lo đâu.

Anh sẽ gửi một bức thư cho Master về việc này nên sẽ không sao đâu" Takemichi cười nhẹ "Nếu anh nói vậy thì em yên tâm rồi ạ" Chiếc xe ngựa dừng lại ở cổng biệt thự.

Đằng sau là một chiếc xe ngựa khác, bên trên có một chiếc lồng sắt lớn được phủ vải che.

Nam tước thấy họ trở về liền chạy tới nói: "Chào mừng các thiếu gia trở về ạ" ông ta nhìn chiếc xe ngựa đằng sau "Đó là..."

"Đó là những món đồ chơi mà ta đã mua cho thú cưng của mình" Takemichi liếc mắt sang nhìn ông ta "Tìm cho chúng chỗ nào đó ấm và kín đáo đi.

Ta không muốn thú cưng của mình chưa được chơi thì đồ chơi đã bị bệnh chết đâu" "Vâng ạ" ông ta hơi run nói.

Cả hai người không nói gì nữa rồi vào trong biệt thự.

Đứng trước cửa phòng mình, Shun nhìn sang em hỏi: " Takenii-sama, tối nay em ngủ với anh được không?!

Chứ ở đây lạ chỗ nên em không quen" "Tất nhiên là được rồi.

Em cứ lấy gối qua trước đi nhé Shun, anh cần tới xem mấy món đồ chơi kia một chút" "Vâng ạ" Shun đi vào phòng mình để lấy gối sang phòng em.

Takemichi trong phòng, thay áo ngủ, đặt Kisaki và Hanma lên giường rồi dặn dò "Hai ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng một chút.

Ta chỉ đi một lúc rồi về liền" \Chúng tôi muốn đi cùng chủ nhân\ Hanma bất mãn nói "Không được" \Tại sao ạ?!\ Kisaki hỏi "Nếu các ngươi đi cùng thì ta sợ món đồ thú vị kia sẽ chết mất" \Chúng tôi hứa là sẽ ngoan mà\ Hanma nhìn cậu bằng đôi mắt long lanh "Dù cho món đồ thú vị đó nhìn ta bằng ánh mắt kiêu ngạo sao?!" cả hai câm nín.

Chúng sẽ lao tới giết món đồ đó nếu tên đó kiêu ngạo nhìn cậu.

Vì đối với chúng tên đó xứng đáng bị như vậy "Ta đã nói rồi.

Ngoan ở trong phòng đi rồi ta sẽ về thôi" \Vâng ạ\ cả hai có chút bất đắc dĩ nói Tại một nhà kho cũ kĩ trong biệt thự, dù cho đã cũ nhưng vẫn còn tốt nên các nô lệ bị nhốt ở đây sẽ ít bị lạnh hay bị bệnh.

5 nô lệ nhân thú ôm lấy nhau, cố gắng để bản thân có thêm chút hơi ấm.

Một nhân thú nhìn sang cậu bé tóc xanh đang ngồi trong góc hỏi: "Anh không lạnh sao?!" cậu bé đó không trả lời "Nếu lạnh anh có thể qua đây với bọn em" cậu bé đó vẫn không trả lời Đột nhiên cánh cửa nhà kho mở ra, từng đợt gió lạnh thổi vào khiến 5 nhân thú nhỏ kia càng thêm run rẩy.

Takemichi bước vào với chiếc đèn dầu trên tay, em đóng cửa lại, nhìn xung quanh rồi nói: "Mình đã nói là tìm một nơi để chúng không bị bệnh chết cơ mà" Em từ từ tiến tới chỗ 5 thú nhân kia.

Dựa vào mùi hương trên người và giọng nói, chúng nhận ra đó chính là người đã mua chúng ở chợ nô lệ.

5 thú nhân nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Takemichi thì càng thêm sợ.

Chúng dính sát vào nhau tìm kiếm sự che chở từ bạn mình hoặc ít nhất có thể giảm bớt cơn đau cho người bên trong khi bị đánh.

Takemichi thấy chúng sợ như vậy thì hạ giọng xuống nói: "Các ngươi không cần phải sợ đâu" chúng chưa kịp phản ứng thì em đã lấy ra một cái chăn lớn, dày và ấm từ túi không gian đắm lên người chúng.

5 thú nhân vô thức ôm chặt lấy cái chăn ấm, chúng bọc cả cơ thể mình bên trong cái chăn kia để cảm nhận sự ấm áp từ nó.

Nhìn thấy cảnh đó, Takemichi cười nhẹ, em đưa tay ra xoa đầu đứa nhỏ nhất trong đó rồi hô [Sleep].

Cả 5 nhân thú nhỏ đều gục xuống ngủ.

Thấy chúng đã ngủ rồi, Takemichi đưa mắt nhìn sang người nãy giờ vẫn im lặng ngồi trong góc phòng *Meo~~ Hảo cảm hiện tại của Senju Valefar Akashi là -8%* "Rất vui được gặp cậu Hibiki hay tôi nên gọi cậu là Senju Valefar Akashi nhỉ?!"

Senju nghe thấy tên mình thì lao tới định tấn công em, em nhanh tay lấy chiếc nhẫn hồng ngọc ra rồi ấn lên nó "Khặc!!!" cậu ta gục xuống đất *Meo~~ Hảo cảm hiện tại của Senju Valefar Akashi là -12%* "Đừng kích động vậy chứ" Takemichi ngồi xổm xuống "Đừng quên rằng giờ cậu là một nô lệ, tôi có thể dễ dàng lấy mạng cậu đấy Tam thiếu gia Akashi" "Vậy thì làm đi!!"

Senju khó khăn ngồi dậy nói "Hưm...

Không được, cậu vẫn còn giá trị với tôi và nếu như bây giờ cậu chết thì tôi sẽ bị lỗ 10000 vàng đấy" Takemichi vừa nói vừa đưa tay lên đầu Senju, hô [Healing Water].

Một dòng nước xuất hiện từ tay Takemichi, nó rửa sạch bụi bẩn trên người Senju và chữa trị vết thương trên người cậu ta *Meo~~ Hảo cảm hiện tại của Senju Valefar Akashi là -11%* "Ngươi muốn gì từ ta?!"

"Ôi trời!!

Làm nô lệ rồi mà vẫn kiêu ngạo như vậy sao?!"

Takemichi giả vờ ngạc nhiên "Quả không hổ là nhà Akashi mà!

Đây chắc là lí do vì sao Master ghét các ngươi nhỉ?!!"

"Master?!"

Senju ngước lên trừng mắt nhìn em "Ngươi là người nhà Hanagaki!!" *Meo~~ Hảo cảm hiện tại của Senju Valefar Akashi là -21%
Cảnh báo kí chủ!!!

Độ hảo cảm quá thấp* "Đúng rồi đấy" "Nếu đã biết ta là người nhà Akashi thì ngươi sẽ giao nộp ta cho Master của ngươi nhỉ?!"

"Thường là vậy nhưng một món đồ chơi thú vị như ngươi thì ta không thể bỏ qua được!!

Nên ngươi vẫn sẽ thuộc quyền sở hữu của ta thôi" "Tại sao?!!"

"Như ta đã nói đó ngươi rất thú vị" Senju ngước mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của Takemichi.

Bên trong đôi mắt đó không có lấy nửa sự giả dối.

Cậu ta cuối mặt xuống hỏi lại "Ngươi muốn gì ở ta?!"

"Khi trở về trang viên tôi sẽ nói cho cậu biết sau Senju" Takemichi đứng dậy "Ngày mai tôi sẽ cho người đưa cậu về trang viên.

Cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn thì hơn đấy Senju.

Nếu như cậu tìm cách bỏ trốn thì mấy đứa nhóc kia cũng sẽ gặp chuyện đấy" "Ngươi đang uy hiếp ta sao?!"

"Không.

Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi" Takemichi đưa tay vào trong túi lấy ra một viên thuốc tròn màu vàng.

Em đưa nó trước mặt Senju nói "Sáng giờ cậu vẫn chưa ăn gì đúng không?!

Ăn đi" "Ngươi định cho ta uống độc thử nghiệm sao?!!"

"Không, đây chỉ là một viên dinh dưỡng tổng hợp mà thôi" Takemichi nói xong thì nhét nó vào trong miệng Senju.

Cậu ta bất đắc dĩ nuốt xuống "Sáng sớm mai tôi sẽ tới thăm cậu nên đừng nghĩ cách trốn thoát đấy nhé" Takemichi quay đầu định rời đi thì "Khoan đã!!"

"Hửm..." em quay lại nhìn "Tên cậu là gì?!"

"Takemichi, Takemichi Asmodeus Hanagaki" em cười nhẹ trả lời.

Senju nhìn thấy nụ cười đó thì thất thần.

Chính là nó, chính là nụ cười mà cậu ta đã nhìn thấy ở buổi đầu giá.

"Nụ cười của một thiên thần" nhưng tiếc thây đây chẳng phải thiên thần mà là một ác quỷ *Meo~~ Hảo cảm hiện tại của Senju Valefar Akashi là 21%*Takemichi rời đi để lại Senju trong nhà kho.

Em trở về phòng mình thì thấy Kisaki và Hanma đang ngoan ngoãn nằm trên giường của chúng ngủ, Shun thì nằm trên giường của em ngủ.

Em nhẹ nhàng bước vào trong, đặt chiếc đèn dầu lên bàn rồi nằm lên giường ngủ cạnh Shun.

Vừa chợp mắt được một chút thì Takemichi lại mở mắt ra nói: "Đừng có vì chút ghen tuông bây giờ mà phạm sai lầm chứ Kiyoshinii-sama" Kiyoshi dừng con dao giữa không trung.

Mũi dao hướng thẳng xuống tim của Shun "Anh chỉ đơn giản là giết một con Búp Bê Ích kỷ mà thôi, sẽ còn cả ngàn đứa khác thay thế" "Nhưng chúng sẽ không mạnh như Shun đâu!"

"Anh không quan tâm" "Bỏ qua cho thằng bé đi rồi khi về nhàm, anh có thể qua phòng em bất cứ lúc nào anh muốn" Kiyoshi hạ con dao xuống, lạnh giọng nói "Nhớ lấy lời của em đấy Take-chan" sau đoa anh biến mất trong màn bóng tối Takemichi ngồi dậy, nhìn về hướng Kiyoshi biến mất mà thầm thở dài.

Sáng hôm sau, Takemichi đã ra lệnh cho một số binh lính đi theo đưa 6 nô lệ mình đã mua trở về trang viên và không quên gửi thư tới cho Master.

Cậu cũng Kiyoshi và Shun tiếp tục nhiệm vụ của mình._______________________________________Huhuhu(('д`))!!!

Mình không hoàn thành kịp mất rồi!!

Xin lỗi các bạn nhéMình sẽ cố gắng hoàn thành hết các chương giáng sinh trước tết âm nhưng do đang thi nên không biết kịp không nữa(⌣_⌣")Dù sao thì CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI VUI VẺ NHÉ!!🎆🎆
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương 17


Chương 17: Món quà giáng sinh là nam chính - Cặp đôi đáng thương bị chia cắt bởi số phận/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lạiSau hơn 5 ngày, Takemichi cùng Kiyoshi và Shun cũng đã kiểm tra xong toàn bộ khu vực ở biên giới phía bắc lãnh thổ.

Họ không phát hiện có điểm nào đáng ngờ ở các khu vực đó nên quyết định trở về Dinh thự Hanagaki để báo cáo với Master.

Ngồi trên xe ngựa, Shun nhìn ra ngoài cửa sổ mà than vãn: "Chuyến đi lần này mất nhiều thời gian tới vậy mà chẳng thu hoạch được gì cả" "Đâu thể nói vậy đâu Shun" Takemichi mỉm cười nói "Không phải anh cũng tìm được mấy món đồ chơi thú vị đó sao?!

Như vậy đâu thể nói chuyến đi lần không thu hoạch được gì!"

"Đúng vậy nhỉ?!

Mà khi về anh định chơi với chúng luôn sao Takenii-sama?!!"

"Anh nghĩ là sẽ để chúng dưỡng thương một thời gian, chứ anh không muốn mới chơi đã hỏng như mấy món đồ chơi trước đâu" "Mấy món đồ chơi đó nếu không dùng để thử độc thì em cũng dùng để chơi trốn tìm với hai con thú cưng của mình!!

Chẳng lẽ en định làm điều tương tự với đám đồ chơi mới đó sao?!"

Kiyoshi hỏi "Do mấy món đồ chơi kia quá tầm thường thôi chứ mấy món đồ chơi lần này rất khác đấy Kiyoshinii-sama" "Vậy em định làm gì với chúng?"

Takemichi không trả lời mà tiếp tục đọc cuốn sách trong tay mình, Kiyoshi thấy vậy thì không hỏi nữa.

Cả chiếc xe chìm trong im lặng.

Khi hoàng hôn buông xuống cũng là lúc chiếc xe ngựa của họ trở về Dinh thự Hanagaki.

Chiếc xe dừng lại trước cửa vào Trang viên Black Rose, Takemichi bước xuống xe cùng Shun, Kiyoshi sau đó bước xuống.

Master đã đứng đợi họ trước cửa, ngài mỉm cười ôn nhu nói: "Chào mừng các con trở về" "Rất vui khi được gặp lại ngài, thưa Master" cả ba người đồng thanh "Chuyến đi của các con có gặp vấn đề gì không?"

"Không ạ" Kiyoshi thay hai đứa em của mình trả lời "Vậy giờ chúng ta lên phòng của ta đi nhỉ?

Ta muốn nghe các con báo cáo thật CHI TIẾT" hai chữ "chi tiết" được nhấn mạnh, Takemichi nhìn về phía Master nở một nụ cười nhẹ.

Master bước vào trong, ba con Búp Bê theo sau ông.

Trong phòng riêng của Master, ông ngồi trên chiếc ghế sofa màu đen, nhìn về phía ba đứa cháu của mình nói: "Các con có thể bắt đầu" "Vậy con xin phép được trình bày trước ạ" Kiyoshi cuối đầu nói "Được" "Khi đi tới biên giới lãnh thổ, con và hai em đã phát hiện ra vài dấu vết của bánh xe còn khá mới.

Vết bánh xe đó hướng từ lãnh thổ của chúng ta tới lãnh thổ nhà Akashi và ngược lại nhưng không thể chắc chắn rằng đó là vết bánh xe của đám chuột trắng" Kiyoshi báo cáo "Bọn con đã tới các chạm gác ở biên giới.

Ở đó, bọn con biết được có 5 chuyến xe đã đi qua biên giới từ đầu tháng tới giờ nhưng tất cả đều là xe của thương nhân lang thang nên không manh mối gì nhiều ạ" Shun tiếp lời "Con đã kiểm tra giấy xác nhận vượt biên ở các trạm gác và đã tìm thấy thứ này" Takemichi vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy da màu nâu.

Master cầm lấy tờ giấy da "Ta không thấy nó có gì khác thường cả" "Vấn đề nằm ở đây ạ" Takemichi đưa tay chỉ về một góc của tờ giấy, tại góc giấy đó là chữ kí xác nhận của người vượt biên.

Nhìn thì có vẻ bình thường nhưng nếu xem kĩ một chút thì có thể thấy được nét chữ vô cùng nắn nót, dù là viết trên giấy da nhưng cũng không bị nhòe mực hay đè mạnh phần nào để viết rõ chữ "Có thể viết được nét chữ như thế này thì chỉ có đám bạch tạng đó thôi ạ" em nói tiếp "Đúng vậy" Master hơi nhíu mày "Vậy các con có tìm được lí do đám chuột trắng đó tới đây không?!"

"Tiếc là không ạ.

Bọn chúng ngụy trang rất kĩ, đám lính ở chạm gác không tài nào phác giác ra được điều gì cả!!"

Kiyoshi lắc đầu nói "Nhưng mà một tên lính khi kiểm tra đã phát hiện trên xe ngựa của bọn chúng có một tên nô lệ bị nhốt trong một chiếc lồng sắt đấy ạ" Shun tiếp lời "Một nô lệ sao?!"

Master hơi nhướng mày hỏi "Đúng vậy ạ.

Theo như mô tả của tên lính thì tên nô lệ đó có một mái tóc màu xanh lam nhạt và đôi mắt màu xanh đầy kiêu ngạo.

Hắn ta thậm chí đã đánh tên nô lệ đó một cái vì cái ánh mắt đầy kiêu ngạo đó đấy ạ" Shun nói tiếp "Một nô lệ mà lại có ánh mắt kiêu ngạo như vậy thì kì lạ thật đấy?!"

"Nhưng mắt xanh là một điều đáng chú ý có đúng không ạ?!"

Kiyoshi hỏi "Đúng vậy Kiyoshi.

Mắt xanh chỉ có quý tộc mới có mà thôi, dù vậy thì cũng hiếm quý tộc nào có mắt xanh nhưng ánh mắt ngập tràn sự kiêu ngạo khiến ta nhớ đến một người" Master xoa cầm nói "Raymond Valefar Akashi có đúng không ạ?!"

Takemichi nhẹ nhàng nói "Đúng vậy" Master gật gù "Vậy có khi nào tên nô lệ đó là Hậu Duệ Dòng Lam không nhỉ?!!"

Shun nghiêng đầu, nở một nụ cười quỷ dị "Shun chú ý lễ nghi!!"

Takemichi quay sang nhắc nhở "Em xin lỗi ạ" "Quay lại vấn đề chính nào!

Shun, con cho rằng tên nô lệ đó có thể là Hậu Duệ Dòng Lam sao?!"

Master đưa mắt nhìn Shun "Có thể lắm mà" Shun nhún vai nói "Vậy các con có tìm được thông tin gì nữa không?!"

Master chuyển dời ánh mắt sang Kiyoshi "Tiếc là không ạ.

Đám chuột trắng đó đã ngụy trang rất kĩ nhưng việc đó càng chứng tỏ là việc bọn chúng muốn làm ở lãnh thổ của chúng ta rất quan trọng với chúng, đến mức mà dù cho có phải giả làm thường dân cũng phải làm" "Ta hiểu rồi" Master gật đầu "Các con đi đường xa chắc cũng mệt rồi.

Hãy về nghỉ ngơi đi" "Vâng ạ" cả ba cuối đầu chào rồi rời đi Sau khi cả ba đứa cháu của mình rời đi, Master mới lộ ra vẻ mệt mỏi, ngửa đầu ra sau ghế cười khổ "Anh vẫn khiến em phải đau đầu như trước đây nhỉ Raymond?!" nói xong đáy mắt ông chợt lóe lên tia đau khổ Tại phòng Takemichi, em nằm trên giường mệt mỏi nói: " Kaku-chan đâu rồi nhỉ?!

Bình thường hắn luôn tới quét dọn phòng ta vào giờ này cơ mà?!" *Meo~~ Kí chủ, nam chính Kakucho đang bận chăm sóc cho các nô lệ mà ngài mua về rồi ạ* *Vậy sao?!* *Đúng vậy meo~~* *Mà ta không hiểu, Bộ Tứ Mizo tại sao lại ở buổi đấu giá đó vậy?!* *Meo~~ Cái này Kuro không biết* *Vậy có nghĩa đây là một tình tiết ẩn?!!* *Kuro đoán vậy meo~~* *Mà cũng may mắn thật đấy nhỉ?!

Bộ tứ Mizo - Những chiến binh mạnh mẽ nhất trong đội quân của Manjiro Paymond Sano lại vô tình xuất hiện trong lãnh thổ của nhà Hanagaki, vô tình được bán đấu giá ở Chợ nô lệ Let Cry, vô tình là nô lệ trẻ em vẫn chưa bị phát hiện là có ma lực và vô tình lại được bán đấu giá khi ta tới đó có đúng không, Nữ thần?!* một màn hình màu vàng xuất hiện trước mặt Takemichi.

Trên màn hình xuất hiện dòng chữ *Đúng vậy, ngươi quả thực rất may mắn luôn đấy Take-chan 👏👏* *Ta lại không cho là như vậy* *May mắn cũng là một loại thực lực đấy Take-chan.

Không phải ai cũng may mắn như ngươi đâu ┐('∇`)┌* *Chứ không phải là do cô sao Nữ Thần?!* *Oh!!

Tất nhiên là vậy rồi (人 •͈ᴗ•͈)* *Tại sao cô lại giúp ta?!* *Ta có nghe Kuro nói là ngươi cảm thấy phần thưởng cho các nhiệm vụ quá ít nên "sự may mắn" này của ngươi cứ coi như phần thưởng thêm đi (o・ω・o)* *Mà ta tới cũng là để thông báo cho ngươi biết là cốt chuyện đã thay đổi.

Kể từ giờ phút này, bất cứ chuyện gì xảy ra đều sẽ gây ảnh hưởng tới tương lai và vận mệnh của thế giới này* *Cốt chuyện thay đổi à!!

Vậy không phải sẽ thú vị lắm sao?!* *Ta đồng ý.

Vậy nên ngươi hãy gồng hết sức lên và giúp bọn ta giải trí đi nhé* *Đến cuối cùng thì cô làm tất cả cũng chỉ vậy thôi nhỉ* *Ai mà biết? ┐('∇`)┌.

Mà nếu cứ tiếp tục tiến độ thế này thì ngươi sẽ đạt được thứ mình muốn đấy Take-chan* *Gì?

Ý cô là gì?!!* *Gặp lại sau nhé Take-chan* màn hình biến mất.

Takemichi thầm thở dài.

Em đặt tay lên trán che khuất tầm mắt mình.

Em ngẫm nghĩ về lời mà Nữ Thần đã nói |Nếu cứ tiếp tục tiến độ này thì ngươi sẽ đặt được thứ mình muốn đấy Take-chan| 'Ý của cô ta là gì?!

Thứ mình muốn ư?!' \Chủ nhân, chủ nhân, CHỦ NHÂN!!\ một tiếng gầm lớn vang lên bên tai Takemichi.

Em xoay đầu sang nhìn Hanma đang ngồi cạnh mình "Có chuyện gì sao Hanma?" \Ngài có sao không vậy ạ?!\ Hanma lo lắng hỏi "Ta không sao cả đâu" \Tôi thấy ngài có vấn đề đấy chủ nhân\ Kisaki nhảy lên giường nói \Kể từ lúc về phòng, ngài đã thờ thẫn nhìn lên trên trần nhà như người mất hồn rồi ngài lại thở dài và tiếp tục thờ thẫn như vậy.

Hanma đã kêu ngài rất nhiều lần mà giờ ngài mới để ý đấy ạ\ "Vậy sao?!"

Takemichi ngồi dậy, xoa đầu Kisaki và Hanma "Xin lỗi nhé, ta khiến các ngươi lo lắng rồi nhỉ?!"

Kisaki và Hanma không nói gì, chỉ tận hưởng cái xoa đầu của em.

Một lúc sau, Kakucho mở cửa bước vào.

Hắn nhìn thấy em liền hoảng hốt nói: " Take-sama!!" hắn cuối đầu "Xin ngài thứ lỗi cho sự vô lễ của tôi" "Không sao đâu Kaku-chan" Takemichi ngồi trên giường nhìn hắn "Mấy món đồ chơi của ta thế nào rồi?"

Kakucho đóng cửa lại, bước tới cạnh giường em báo cáo "4 nhân thú đã được đeo vòng cổ nô lệ, trị thương và đang ở phòng riêng mà tôi đã sắp xếp nhưng riêng món đồ chơi kia thì tôi đã đưa cậu ta xuống một phòng dưới tầng hầm và không cho ai lại gần căn phòng đó như lệnh của ngài rồi ạ, Take-sama" "Tốt lắm" Takemichi mỉm cười "Ngươi có gặp phiền phức gì với chúng không Kaku-chan?"

"4 nhân thú thì khá nghe lời nhưng món đồ chơi kia thì không như vậy ạ" đôi mắt Kakucho hiện lên tia tức giận "Cậu ta đã cố phản kháng khi đám lính đưa cậu ta xuống tầng hầm và gây ra một vụ náo loạn nhỏ.

Tôi đã phải đánh ngất cậu ta" \Phản kháng sao?!

Một món đồ chơi mà dám làm vậy sao?!\ Kisaki hơi ngạc nhiên nói "Vậy sao?"

Takemichi hơi nghiêng đầu nói "Ta đã đoán trước là món đồ chơi đó sẽ phản kháng nhưng ta không nghĩ là cậu ta vẫn sẽ làm vậy dù cho ta đã cảnh cáo cậu ta rồi" "Mà thôi, chuyện đó cũng không quan trọng lắm" Takemichi đảo mắt, lười biếng nói "Ngươi chuẩn bị bồn tắm và lấy bộ đồ #25 cho ta nhé Kaku-chan" "Vâng thưa Take-sama" Kakucho cuối đầu rồi đi chuẩn bị bồn tắm cho cậu \Bất ngờ thiệt đấy!!

Tôi chấm trước món đồ chơi đó có được không chủ nhân?!!\ Hanma phấn khích nói \Anh chấm nó trước Hanma, nó sẽ là của anh\ Kisaki bên cạnh gầm gừ "Món đồ chơi đó sẽ chẳng là của ai trong số hai ngươi cả vì nó sẽ là của ta" Takemichi lên tiếng \Ểh!!

Như vậy không công bằng đâu chủ nhân\ Hanma bỉu môi bất mãn nói "Ta đã cho hai ngươi 4 nhân thú kia rồi mà" \Nhưng tôi thích món đồ chơi kia hơn\ Hanma nhìn em bằng đôi mắt cún con \Làm ơn đi mà chủ nhân\ "Ta đã quyết định rồi Hanma" em cương quyết nói.

Kakucho bước ra nói "Thưa Take-sama, bồn tắm đã sẵn sàng rồi ạ" "Cảm ơn Kaku-chan" em mỉm cười.

Tại một căn phòng trong khu dành cho người hầu, có 4 nhân thú đang ngồi dưới đất vừa ăn thịt trong đĩa vừa bàn luận với nhau "Bọn mày nghĩ chủ nhân mới của chúng ta là người như thế nào?" (1) hỏi "Chắn chắc ngài ấy là một người rất tốt bụng rồi" (2) ngẩng đầu lên nói "Lỡ như không phải thì sao?!" (3) cắn một miếng thịt lớn rồi nói "Ngài ấy đã cho chúng ta một cái chăn ấm và còn cho chúng ta ở một căn phòng tốt thế này cơ mà" (4) phản bác "Kể cả khi còn ở làng, chúng ta còn chưa chắc được đối xử tốt thế này đâu!!"

"Nó nói đúng đấy" (2) đồng tình "Nhưng ngài ấy mua chúng ta về để làm gì nhỉ?!" (1) bỏ đĩa thịt của mình xuống, hỏi "Mày hỏi tao thì tao biết hỏi ai đây?!" (4) nhăn mày nói "Tao có nghe cái người đưa chúng ta đến đây nói là chúng ta sẽ trở thành đồ chơi cho thú cưng của chủ nhân mới đấy" (3) nói "Nếu mà làm đồ chơi thì mày nhớ nà trốn cho kĩ đấy" (1) vừa nói vừa chỉ sang (4) "Mày là đứa yếu nhất trong cả đám chúng ta, nếu như chúng ta trở thành đồ chơi thì mày là đứa đầu tiên chết đấy" "Đúng đúng" (2) gật đầu phụ họa "Mày nói nghe hay lắm nhưng có khi mày là đứa chết đầu tiên đấy" (4) lườm (1) nói "Mày đi thẳng còn không xong thì làm sao mà thoát khỏi cái đám thú cưng đó chứ" "Ít nhất thì tao còn có thể chạy, mày chạy được một chút liền gục thì làm nổi trò chống gì?!" (1) tức giận nói "Mà bọn mày nghĩ anh ấy có sao không?" (2) hơi lo lắng hỏi "Ý mày là người được mua cùng với bọn mình á hả?!" (4) hỏi "Đúng vậy" (2) gật đầu "Cái anh đó lúc mới tới đã định bỏ trốn rồi, có khi giờ đã bị giết rồi cũng nên" (4) đặt đĩa thịt của mình xuống rồi nói "Tao không nghĩ vậy đâu.

Anh ấy là người khỏe nhất và đẹp nhất trong số chúng ta mà, dù cho có định bỏ trốn thì chưa chắc sẽ bị giết mà có khi sẽ bị hành hạ như nô lệ tình dục cho tới chết đấy" (3) xoa cằm nói "Eo ôi!!

Mày biết được chuyện đó từ đâu ra vậy hả?!" (1) tỏ vẻ ghét bỏ bỏ nhìn (3) "Tao nghe một chị bị nhốt ở nhà giam đối diện chúng ta nói đó" (3) làm vẻ mặt như đúng rồi nói "Mấy cái đó chỉ có nô lệ bên khu nô lệ tình dục biết thôi, chúng ta bị nhốt ở khu tập trung thì làm gì có chị nào nói cho mày biết được" (1) vạch trần lời nói dối của (3) "Rồi rồi, tao thừa nhận.

Có một nô lệ tình dục được bán cùng buổi đấu giá với chúng ta, cô ta nói là chúng ta rất may mắn khi được mua bởi một kẻ bình thường chứ không như cô ta bị mua bởi một lão già biến thái hơn 50 tuổi, sau đó còn kể lể đủ điều với tao nữa..." (3) nói một tràn dài mới dừng lại "Vậy thì cái anh đó sẽ trở thành nô lệ tình dục sao?!" (2) nói "Anh ấy đẹp như vậy mà cũng đành chịu thôi" (4) lắc đầu ngao ngán nói Cả 4 thú nhân cứ tranh luận với nhau như vậy.

Người thì nói người kia tìm chỗ trốn, người thì lo lắng cho nô lệ kia.

Tại một căn phòng dưới tầng hầm của Trang Viên Black Rose, Senju nằm trên chiếc giường gỗ thô sơ.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn trần nhà bằng đá mà tự hỏi: "Mục đích của cậu là gì?!

Tại sao cậu không giao nộp tôi?!

Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi?!Tại sao cậu lại không giết tôi?!"

Những câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu Senju mà không có ai trả lời cậu cả.

Senju đưa tay che mắt mình lại, nhớ về nụ cười của Takemichi ở buổi đấu giá "Tại sao nụ cười của cậu lại đẹp như vậy?!" *Meo~ Độ hảo cảm hiện tại của Senju Valefar Akashi là 32%
Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ 3* "Hửm?!"

Takemichi có chút bất ngờ khi nghe thấy tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ "Có chuyện gì sao Takenii-sama?!"

Shun ngồi bên cạnh em hỏi "Không có gì đâu Shun" em mỉm cười nhẹ rồi tiếp tục dùng bữa cùng mọi người Hiện tại, Takemichi đang ăn tối cùng Master và những con búp bê còn lại.

Em vừa cắt thịt vừa nói chuyện với Kuro *Meo~ Kuro không ngờ kí chủ lại có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy đấy!!* *Bỏ qua chuyện đó, giờ ta chỉ còn một nhiệm vụ thôi có đúng không?!* *Đúng vậy meo~* Sau khi bữa tối kết thúc, Takemichi trở về phòng mình.

Em ngồi trên ghế sofa, tay cầm lược chải lông cho Kisaki đang ngồi trong lòng em.

Hanma ngồi bên cạnh buồn bực đập đuôi lên ghế "Đừng có bày ra cái bộ mặt đó chứ Hanma.

Đợi ta chải lông cho Kisaki xong rồi sẽ chải lông cho ngươi mà" \Nhưng chủ nhân lúc nào cũng chải lông cho Tettanii-san trước, như vậy không công bằng chút nào!!\ Hanma đập mạnh đuôi nói \Nếu em có thể giữ bộ lông của mình luôn gọn gàng như anh thì sẽ được chải lông trước đấy Hanma\ Kisaki hất cằm kiêu ngạo nói \ Bộ lông của em cũng gọn gàng mà\ Hanma phản bác \Em thử nhìn lại chưa vậy Hanma\ Hanma hậm hực quay đầu đi Một lúc sau, Takemichi bỏ cây lược xuống nói: "Xong rồi đấy" Kisaki ngồi dậy, duỗi người nói \Quả nhiên được chủ nhân chải lông là điều tuyệt vời nhất trên đời mà\ "Rồi rồi, giờ tới Hanma đấy" Hanma đang hậm hực nghe vậy thì liền phấn khích quay đầu lại Takemichi chỉ cười nhẹ, đặt Kisaki ngồi bên cạnh mình rồi bế Hanma vào trong lòng, bắt đầu chải lông cho con rồng đó.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên \cốc cốc cốc\ "Thưa thiếu gia, Master muốn gặp ngài ạ" giọng nói của Lina vang lên từ bên kia cánh cửa "Ta biết rồi" Takemichi chầm chậm trả lời.

Em đứng dậy, nhìn hai con rồng của mình "Ta sẽ về nhanh thôi" sau đó, rời đi.

Trên hành lang yên tĩnh và vắng vẻ, tiếng bước chân \cộp cộp\ vang lên, Takemichi vừa đi vừa nghĩ 'Không biết Master sẽ giận dữ như thế nào khi mình không chịu giao tên nam chính đó ra nhỉ?!

Chắc sẽ thú vị lắm đây' Đứng trước cánh cửa gỗ màu đen, Lina đưa tay gõ cửa \cốc cốc cốc\ "Master, thiếu gia đã tới rồi ạ" "Con hãy vào đi Takemichi" giọng nói trầm thấp vang lên "Con xin phép ạ" Takemichi mở cửa nước vào Trong phòng, Master đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu đen nhâm nhi ly trà.

Ngài đặt ly trà lên bàn, chỉ vào chiếc ghế đối diện mình nói: "Con hãy ngồi xuống đi" "Vâng ạ" Takemichi ngồi xuống ghế "Chắc con biết lí do vì sao ta gọi con tới đây?"

"Con biết ạ" "Những gì con ghi trong lá thư đó là thật sao?!"

"Đúng vậy ạ" Takemichi trả lời một cách kiên định.

Master nhìn em rồi thở dài "Haizz...

Nhà Akashi đã sa đọa tới mức nào mà lại có thể làm ra một việc nghiêm trọng như vậy?!!"

"Đám bạch tạng luôn treo trên miệng hai chữ 'Công Lý' đó cái gì chẳng dám làm" "Đúng nhỉ?!

Cái gì chẳng dám làm" đáy mắt Master hiện lên tia đau buồn Nhìn thấy ánh mắt đó, Takemichi liền sinh ra nghi hoặc 'Có gì đó không đúng trong chuyện này!!' "Ông có quen biết với Gia chủ Akashi không, Master?!"

"Tất nhiên là có rồi, dù gì hai nhà chúng ta là kẻ thù truyền kiếp mà" "Con từng nghe cha kể rằng khi còn đi học, ông và gia chủ luôn ganh đua với nhau dù là ở bất kì phương diện nào đi chăng nữa" "Ta vẫn còn nhớ chuyện đó.

Raymond Valefar Akashi là một kẻ rất hiếu thắng, tên đó thách đấu ta hết lần này đến lần khác, dù cho có bị ta đánh bại bao nhiêu lần thì vẫn không bỏ cuộc" nói tới đây đôi mắt Master hiện lên tia hoài niệm và có vài phần tự trách "Cho tới lễ tốt nghiệp, Raymond Valefar Akashi vẫn không bỏ cuộc mà thách đấu ta lần cuối cùng ngay trước mặt toàn trường.

Quả là một kẻ ngốc có đúng không?!"

"Đúng vậy ạ, nhưng mà chỉ vậy thôi sao?!"

"Thật sự không còn gì khác sao?!"

"Ý con là sao Takemichi?!!"

Master nhíu mày nói "Con không có ý gì cả.

Chỉ là con cảm thấy có gì đó không đúng mà thôi" "Nhưng nói gì thì nói, con hãy chăm sóc đứa trẻ kia cho tốt.

Ta sẽ liên lạc với Gia chủ Akashi để đưa đứa trẻ đó về" "Thưa Master, liệu đó có phải là cách tốt nhất không ạ?!"

"Hửm?!"

Master hơi nhướng mày "Sự ghẻ lạnh của Nhà Akashi dành cho tam thiếu gia Senju Valefar Akashi không phải chuyện gì quá xa lạ trong giới quý tộc.

Cậu ta không có địa vị trong gia tộc, không có thế lực lại càng không được gia chủ yêu thương thì lí do gì mấy con chuột trắng ngu ngốc kia lại mạo hiểm bắt cóc rồi đưa cậu ta tới lãnh thổ Hanagaki cơ chứ?!"

"Đúng vậy, đứa trẻ đó không thể tham gia cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế và theo thông tin của mật thám chúng ta cài vào dinh thự nhà Akashi thì đứa trẻ đó không hề quan tâm tới chiếc ghế gia chủ" "Đúng như vậy ạ nhưng suy cho cùng , cứ đưa cậu ta trở về như vậy thì cũng không phải là ý hay và nó cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho chúng ta" "Vậy con có cách khác để vừa đưa đứa trẻ đó trở về vừa có được lợi ích tốt nhất có đúng không, Takemichi ?!"

"Đúng vậy ạ" Takemichi nhìn thẳng vào mắt Master nói "Thưa Master, người nghĩ sao về việc hứa hôn?!"

Master ngỡ ngàng khi nghe cậu nói vậy "Chẳng lẽ con định hứa hôn với Senju Valefar Akashi sao Takemichi?!"

"Đúng ạ" "Con có hiểu mình đang nói gì không vậy?!!"

"Con hiểu thưa Master nhưng đây chẳng phải cách duy nhất để chấm dứt cuộc chiến vô nghĩa này sao?!"

"!!!"

"Thưa Master, con đã đọc toàn bộ những cuốn sách có trong thư viện của trang viên và có hơn cả trăm cuốn sách viết về 'Cuộc chiến giữa Gia tộc Hanagaki và Gia tộc Akashi'.

Cuộc chiến này ngay từ lúc bắt đầu đã khiến cho hai bên chịu không ít thiệt hại và cho tới giờ Gia tộc Hanagaki chúng ta vẫn đang chiến tranh ngầm với Gia tộc Akashi" "Và con tin rằng gần như không có ai trong cả hai gia tộc nhớ được lí do cuộc chiến này bắt đầu.

Một cuộc chiến vô nghĩa lẽ ra phải kết thúc từ cả trăm năm trước tại sao tới tận bây giờ vẫn còn tiếp tục?!

Con tin rằng người biết lí do mà có đúng không Master ?!!"

"Haizz...Đúng như con nói, cuộc chiến này lẽ ra đã phải chấm dứt rồi mới đúng, ta tin cả hai bên đều muốn như vậy nhưng có kẻ không muốn cuộc chiến này dừng lại" "Con đoán kẻ đó là một con rắn hai đầu kiêu căng và ngu ngốc!!"

"Đúng vậy, con rắn hai đầu kiêu căng và ngu ngốc đó liên tục gây ra xích mích giữa hai bên và khiến cho cuộc chiến này tới bây giờ vẫn còn tiếp diễn" "Con rắn hai đầu kiêu căng và ngu ngốc đó sợ rằng nếu chúng ta kí hiệp ước hòa bình thì vị trí của nó sẽ bị đe dọa" 'Con rắn hai đầu kiêu căng và ngu ngốc chính là biệt danh mà Gia tộc Hanagaki dùng để gọi Hoàng gia hiện tại của Đế Quốc Toman này.

Hoàng đế hiện tại là một kẻ ngu ngốc, tầm thường và nông cạn.

Hoàng hậu thì tham lam, hiểm độc và vô cùng ranh ma xảo quyệt.

Tuy nói là Hoàng đế nắm quyền hành trong đế quốc nhưng hắn ta hầu như không hề quan tâm tới chuyện chính sự mà chỉ lo ăn chơi và tiêu phí thuế của người dân vào những thứ đồ xa xỉ để thỏa mãn lòng tham của mình và Hoàng hậu cùng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu.

Đúng là như thế này mới hợp với nữ chính, kiểu người mưu mô, tự chủ không đi chung với cô ta được.' Takemichi ngước nhìn khuôn mặt của Master "Vậy con định làm thế nào để đứa trẻ đó đồng ý hứa hôn với con đây Takemichi.

Dù cho con là một O đi chăng nữa thì đứa trẻ đó vẫn là một Akashi đầy kiêu ngạo, ta tin mọi chuyện sẽ không dễ dàng đâu" "Con biết điều đó thưa Master nhưng con có cách riêng của mình để khiến cậu ta yêu con và đến một thời điểm nhất định, cậu ta sẽ tự tìm tới con mà thôi" "Ta không nghi ngờ mị lực của con Takemichi vì dù sao thì con cũng là con Búp Bê đẹp nhất nhưng con có chắc mình sẽ làm được không?!"

"Hãy tin tưởng ở con thưa Master, con sẽ hứa hôn với Senju Valefar Akashi và sẽ chấm dứt cuộc chiến vô nghĩa này" Takemichi nói một cách kiên quyết "Cho dù có là như vậy thì ta cũng không thể đồng ý được!!"

"Nếu đã vậy thì, người có thể tặng quà giáng sinh sớm cho con được không Master?"

"Hửm?!

Tất nhiên là được rồi!!"

"Vậy thì con muốn Senju Valefar Akashi là món quà giáng sinh năm nay của con!!"

"Haizz...Ta hiểu rồi, ta sẽ làm theo kế hoạch của con" *Meo~~ Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ 4.

Nhận được phần thưởng:
3000 điểm kinh nghiệm
Sự tin tưởng của nam chính Senju Valefar Akashi Phần thưởng sẽ đưỡn kích hoạt khi kí chủ gặp nam chính* "Cảm ơn người thưa Master" Takemichi mỉm cười rạng rỡ "Giờ cũng đã trễ rồi, con hãy mau chóng về phòng ngủ đi" "Vâng ạ" Takemichi bước xuống ghế "Chúc người ngủ ngon Master" Takemichi rời đi.

Tiếng bước chân vang lên trên hành lang từ từ nhỏ dần rồi biến mất.

Khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, Master mới lộ ra vẻ mệt mỏi của mình, thầm than: "Cian nói đúng thật.

Thằng bé giống hệt mình hồi còn trẻ nhưng..."

"Nếu khi đó em cũng có dũng khí chấp nhận lời cầu hôn của anh thì mọi chuyện liệu có kết cuộc khác không Raymond?!" nói xong, ngài cười tự giễu.Bên ngoài, Takemichi đứng trên hành lang ngắm nhìn bầu trời đêm qua khung cửa sổ.

Em đã nghe được những gì mà Master nói từ lúc em ra khỏi phòng cho tới giờ bằng máy nghe lén tự chế của mình.

Em ngước nhìn mặt trăng và tự hỏi: "Ngài đang che dấu điều gì vậy Master?!" *Meo~~ Chúc mừng kí chủ đã mở ra nhiệm vụ ẩn: Sự thật đằng sau màn kịch 'Cuộc chiến sẽ không bao giờ chấm dứt!!

Chúng ta sẽ mãi mãi là kẻ thù của nhau!!!' Phần thưởng: ẩn* "Hửm?!" *Cái nhiệm vụ đó là gì vậy Kuro?!* *Meo~~ Thưa kí chủ, đó là một nhiệm vụ ẩn ạ* *Ta biết nhưng nội dung của nhiệm vụ này hơi lạ nhỉ?!* *Các nhiệm vụ ẩn luôn kì lạ và khó hiểu, kí chủ sẽ phải tự mình hoàn thành các nhiệm vụ này mà không có sự giúp đỡ của hệ thống meo~~* *Nhiệm vụ này có vẻ như liên quan tới Master?!!* *Kuro không thể cho kí chủ biết được.

Kí chủ phải tự mình hoàn thành mà meo~~* *Ta hiểu rồi.

Ta sẽ hoàn thành nó sau* *Mà Selene-sama có gửi lời nhắn đến cho ngài nè ạ: Cái mất đáng tiếc là Thời gian
Cái mất đáng buồn là Cơ hội
Cái mất đáng sợ là Lòng tin
Cái mất không bao giờ lấy lại được là Tình cảm Một tình yêu đẹp đẽ đã bị phá hủy một cách tàn nhẫn Một cặp đôi đáng thương đã bị chia cắt bởi số phận Để có thể bảo vệ anh, chỉ vậy thôi em sẵn sàng trở thành ác ma Em sẵn sàng làm anh đau và khiến bản thân em đau khổ để có thể bảo vệ anh* *Nghe thôi ta cũng đã đoán được 8 9 phần câu chuyện rồi* Takemichi đứng nhìn mặt trăng một lúc rồi mới rời đi._______________________________________Mình bí ý tưởng quá đi mất nhưng mà sắp đến tết rồi😔😔Mình sẽ cố hoàn thành chương giáng sinh nhanh nhất có thểCảm ơn các bạn đã ửng hộ mình nhé😘😘
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương 18: Lời tiên tri bất ngờ - Thu hoạch không tệ


/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lạiTrở về phòng, Takemichi nằm trên giường lẩm bẩm tin nhắn của nữ thần: " Cái mất đáng tiếc là Thời gian
Cái mất đáng buồn là Cơ hội
Cái mất đáng sợ là Lòng tin
Cái mất không bao giờ lấy lại được là Tình cảm Một tình yêu đẹp đẽ đã bị phá hủy một cách tàn nhẫn Một cặp đôi đáng thương đã bị chia cắt bởi số phận Để có thể bảo vệ anh, chỉ vậy thôi em sẵn sàng trở thành ác ma Em sẵn sàng làm anh đau và khiến bản thân em đau khổ để có thể bảo vệ anh" 'Hiện tại mình có hai giả thuyết: + Giả thuyết 1: Nghĩ theo hướng lãng mạn, Master và Gia chủ Akashi - Raymond Valefar Akashi yêu nhau khi còn học ở trường La magie nhưng vì cuộc chiến của hai gia tộc nên không thể đến bên nhau +Giả thuyết 2: Nghĩ theo hướng cốt truyện thì Master và Gia chủ Akashi đã cùng yêu một người.

Đó chính là Cựu phu nhân của Nhà Hanagaki - Adela Lie Hanagaki, Gia chủ Akashi đã làm mọi cách để có được trái tim của bà ấy .

Gia chủ Akashi đã quyết đấu với Master ở buổi lễ tốt nghiệp, ông ta đã thắng nhưng đến cuối cùng, bà ấy đã chọn Master thay vì ông ta.

Đắm chìm trong hận thù và đau khổ, ông ta đã tuyên bố sẽ không bao giờ kết hôn dù cho người trong gia tộc cầu xin cỡ nào đi chăng nữa.

Cho tới khi, ông ta bỗng dưng cưới một người vợ và sinh ra đại thiếu gia Takeomi Valefar Akashi.

Mà khi đó, con của Master đều đã lớn và đều đã kết hôn' Takemichi đưa tay lên vò đầu 'Vì sao Raymond Valefar Akashi lại kết hôn trễ như vậy?!

Nếu giả thuyết 1 đúng, mình sẽ có câu trả lời cho câu hỏi này nhưng nếu nó đúng thì tại sao Raymond Valefar Akashi lại tốn nhiều công sức như vậy để theo đuổi bà của mình?!!

Nếu là giả thuyết thứ 2 theo như cốt truyện thì sẽ không thể nào Raymond Valefar Akashi lại kết hôn trễ như vậy!!

Gia tộc Akashi cũng giống như Gia tộc Hanagaki vậy.

Cả hai gia tộc đều vô cùng chú trọng dòng máu và hậu duệ của mình.

Khi Raymond Valefar Akashi tuyên bố sẽ không bao giờ kết hôn lẽ ra đám bạch tạng kia phải phản ứng dữ dội hơn mới đúng chứ!!!' Có quá nhiều câu hỏi mà lại có quá ít thông tin.

Takemichi rầu rĩ nằm trên giường *Kuro, cho ta biết thông tin về Raymond Valefar Akashi* *Meo~~ Kuro không thể thực hiện mệnh lệnh của ký chủ được* *Tại sao?!* *Mệnh lệnh của ngài có liên quan trực tiếp tới nhiệm vụ ẩn meo~~ Nếu Kuro thực hiện mệnh lệnh thì chính là đang trợ giúp ngài thực hiện nhiệm vụ meo~~* *Vậy ngươi có thể cho ta biết thông tin của Master không?* *Meo~~ Kuro không thể thực hiện mệnh lệnh của ký chủ* *Haizz...

Được rồi* Takemichi chán nản thở dài *Vậy ngươi hãy đưa cho ta cuốn sách "Tiếng chim hót chốn địa ngục" * *Đã rõ meo~~* Một quyển sách có màu đỏ rượu, viền sách màu vàng kim xuất hiện trong tay Takemichi.

Em lật người lại, nằm sấp, tay duỗi thẳng ra trước nên áo bị cuộn lên.

Em cầm quyển sách trong tay, bắt đầu đọc mà không hề để ý đến hai cặp mắt nóng rực đang nhìn mình

(Ảnh minh họa) Kisaki và Hanma đang ngủ trên giường của chúng thì tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng Takemichi mở cửa.

Em trông có vẻ khá mệt mỏi nên chúng quyết định ngoan ngoãn nằm trên giường mà không tới làm phiền em.

Khi nghe em lẩm bẩm tin nhắn của nữ thần, chúng tự hỏi em đang nói gì?!

Nhìn vài khuôn mặt thập phần mệt mỏi nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ của em, chúng biết rằng điều em vừa nói vô cùng quan trọng.

Kisaki định tới hỏi em về điều đó thì thấy một quyển sách bỗng dưng xuất hiện trong tay em.

Điều đó khiến Kisaki bất ngờ, hắn và Hanma còn ngạc nhiên hơn nữa khi em bỗng dưng nằm sấp lại.

Bờ mông quyến rũ và vòng eo thon thả như ẩn như hiện thông qua lớp áo ngủ bằng lụa mỏng manh kia.

Yết hầu của Kisaki và Hanma lên xuống vài cái, khuôn mặt chúng khẽ đỏ sau lớp lông đen kia và hoàn toàn quên mất chuyện cuốn sách bỗng dưng xuất hiện trong tay em.Một lúc sau, Takemichi bỏ cuốn sách xuống và thở dài: "Haizz..." em đã đọc lại cả cuốn sách rồi mà vẫn không có một chút manh mối nào về nhiệm vụ ẩn đó cả "Có lẽ mấu chốt nằm ở nó?!!"

Takemichi lẩm bẩm trong miệng "Màn kịch 'Cuộc chiến sẽ không bao giờ kết thúc!!

Chúng ta sẽ mãi mãi là kẻ thù của nhau!!!'.

Nó có nghĩa là gì?"

Suy nghĩ một lúc, Takemichi quyết định bỏ cuộc.

Dù sao thì hiện tại em có quá ít thông tin về nhiệm vụ, đợi đến khi tới học viện rồi tìm hiểu cũng không muộn.

Em ngồi dậy đặt cuốn sách lên tủ, sửa sang lại bộ đồ ngủ của mình rồi nằm xuống ngủ.

Khi xác định rằng Takemichi đã ngủ say, Kisaki và Hanma mới dám nhảy lên giường nằm cạnh em.

Giường của chúng được đặt ở phía cuối giường em nên khi Takemichi nằm sấp đọc sách, chúng đã nhìn thấy toàn bộ cảnh xuân hiện ngay trước mắt.

Hanma nằm bên phải Takemichi nhỏ giọng hỏi: \ Tettanii-san, hồi nãy anh cũng nhìn thấy mà đúng không?\ \Ừm\ Kisaki trả lời qua loa \Anh có nghĩ chủ nhân biết chúng ta nhìn lén chủ nhân không?!\ \Chắc không đâu.

Nếu ngài ấy biết thì đã chỉnh lại bộ đồ ngủ của mình trước khi xoay người lại nằm sấp rồi\ \Anh có nghĩ chủ nhân đang có chuyện buồn không ?\ \Có thể lắm.

Master đã gọi chủ nhân tới phòng làm việc của mình mà bình thường chuyện đó chẳng có gì tốt cả\ \Ahh nói đúng nhỉ?!\ Hanma lo lắng nhìn khuôn mặt đàn say giấc của Takemichi.

Chỉ có những lúc như thế này, chúng mới có thể cảm nhận được sự bình yên ở em.____Sáng hôm sau ____ Takemichi tỉnh dậy thì thấy Kisaki và Hanma đang nằm cạnh mình.

Em khẽ cười, vươn tay nhẹ nhàng vuốt bộ lông màu đen mềm mại của Hanma.

Hắn cảm nhận được có người đang vuốt lông mình liền mở mắt \Buổi sáng tốt lành chủ nhân\ "Buổi sáng tốt lành Hanma, ta đánh thức ngươi dậy sao?" \Không ạ.

Tôi cũng đang định dậy mà\ Hanma đứng dậy duỗi người một cái "Kisaki ngươi cũng nên dậy đi chứ?"

Takemichi đưa tay vuốt lông Kisaki.

Hắn chậm rãi mở mắt, ngáp dài một cái \Oáppppp....\ "Chào buổi sáng Kisaki" Kisaki ngước lên nhìn thấy Takemichi thì liền giật mình cuối mặt xuống.

Takemichi thấy Kisaki hành động kì lạ hỏi "Có chuyện gì sao?!" \Kh-ông khô-ng c-ó g-ì đ-âu ạ, ch-ủ nh-ân.\ Kisaki lắp bắp trả lời \Chúc ngài buổi sáng tốt lành ạ\ Kisaki nhớ lại hình ảnh tối qua nên phải cuối mặt xuống để Takemichi không nhìn thấy hắn đang đỏ mặt"Nếu không có chuyện gì thì tốt" Takemichi cười nhẹ, đưa tay xoa đầu hai con rồng nhỏ của mình Tiếng gõ cửa vang lên \Cốc cốc cốc\ " Take-sama, ngài đã dậy chưa ạ?"

Kakucho đứng bên ngoài gõ cửa "Ta đã dậy rồi Kaku-chan.

Ngươi vào đi" cánh cửa mở ra, Kakucho bước vào "Buổi sáng tốt lành, Take-sama" "Buổi sáng tốt lành, Kaku-chan" "Hôm nay, người muốn mặc bộ đồ nào Take-sama ?"

Kakucho vừa nói vừa đặt trước mặt em một chậu nước ấm cùng với một chiếc khăn lông "Lấy cho ta bộ #26 đi" Takemichi rửa mặt bằng chậu nước rồi lau mặt bằng khăn lông "Vâng ạ" Kakucho cuối đầu.

Hắn đi tới tủ đồ lấy đồ cho em \Chủ nhân, tôi muốn được chải lông\ Hanma đi tới làm nũng \Tôi cũng muốn\ Kisaki cũng hùa theo "Đợi ta mặc đồ xong rồi ta sẽ chải lông cho hai ngươi mà" Takemichi thở dài nhìn hai con rồng đang làm nũng kia \Nhưng mà lông của tôi khó chịu lắm chủ nhân\ Hanma vừa nói vừa dùng chân trước gãi đầu \Tôi cũng vậy\ "Haizz...

Nếu như sáng nào thức dậy lông của các ngươi cũng rối như vậy thì ta phải tìm người hầu riêng cho các ngươi quá" \Chúng tôi không muốn có người hầu riêng đâu chủ nhân\ Hanma bỉu môi \Cái đám người hầu đó nếu không sợ tới bất tỉnh thì cũng sẽ nhanh chết thôi\ Kisaki liếm chân trước của mình rồi đưa lên gãi "Nhưng ta nghĩ là mình đã tìm được người phù hợp để trở thành người hầu riêng cho các ngươi rồi" \Đó là ai vậy ạ?!\ hai con rồng đồng thanh Chúng rất ngạc nhiên khi có kẻ phù hợp để trở thành người hầu riêng của chúng.

Kisaki và Hanma là loài Calamity Kid Dragon nên cơ thể của chúng tự tỏa ra một tỏa ra một loại khí độc có thể giết chết những sinh vật tới gần mình hoặc tạo ra bệnh dịch.

Những người hầu từng cố trở thành người hầu riêng của chúng đều chết sớm hoặc sợ tới mức ngất xỉu khi chúng phóng sát khí vì vậy nên cho tới giờ không có ai phù hợp để trở thành người hầu riêng của chúng cả.

"Bí mật" Takemichi đặt ngóc trỏ lên môi, thần bí nói "Mà khi nào chúng sẵn sàng, ta sẽ để các ngươi gặp người hầu riêng của mình" " Take-sama, đồ của ngài đây ạ" Kakucho bước tới với bộ đồ trên tay "Cảm ơn Kaku-chan" Takemichi bước xuống giường, nhận lấy bộ đồ rồi đi tới phòng thay đồ ____Tại phòng ăn____ Takemichi ngồi dùng bữa sáng với Master và các anh chị em của mình.

Master ngồi ở vị trí gia chủ nói: "Ta vừa nhận được một lời tiên tri từ Nữ thần Selene" mọi người ngạc nhiên khi nghe Master nói vậy "THẬT SAO Ạ?!!"

Neori hét lên " Neorinii-sama!!"

Takemichi liếc mắt nhìn ý bảo anh cư xử quá khích "Con xin lỗi thưa Master" nhận được cái liếc mắt của Takemichi, Neori liền nhận ra hành động vô lễ của mình "Điều ngài nói là thật sao Master?!!"

Kiyoshi từ tốn hỏi nhưng vẫn không giấu được sự kích động trong lời nói "Đúng vậy.

Ta đã nhận được một lời tiên tri có liên quan tới 'Cuộc chiến giữa Gia tộc Hanagaki và Gia tộc Akashi' " "Vậy chúng ta cuối cùng cũng chiến thắng đám chuột trắng đó rồi sao Master!!"

Saori phấn khích nói "Không.

Theo như lời tiên tri, cách để cuộc chiến này kết thúc không phải là một trong hai bên thắng mà là một 'Sợi chỉ đỏ' sẽ kết thúc nó" Master như có như không nhấn mạnh từ 'Sợi chỉ đỏ' Không khí bỗng nhiên trầm xuống, không ai trong phòng nói gì vì họ biết "Sợi chỉ đỏ" nghĩa là gì.

"Sợi chỉ đỏ" là cách Gia tộc Hanagaki nói về các cuộc hôn nhân mang lại lợi ích to lớn cho gia tộc.

Mọi người bất giác nhìn về phía Takemichi vẫn đang nhàn nhã cắt thịt rồi lại nhìn về phía Master thì liền hiểu.

Shun đập bàn đứng dậy hét lớn: "CON KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN VIỆC NÀY!!!"

"CON CŨNG VẬY!!!"

Saori nói lớn.

Neori đang định nói theo thì \KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN ĐƯỢC!!\ Kisaki và Hanma đồng thanh gầm lên" Neorinii-sama, Saorinee-sama, Shun chú ý lễ nghi" Takemichi lạnh giọng nói "Cả hai ngươi nữa Kisaki, Hanma!!"

Takemichi lạnh lẽo nhìn hai con rồng trên vai mình.

Chúng nhận thấy cậu đang tức giận nên chỉ biết ngoan ngoãn cuối đầu"Nhưng Takenii-sama!!!"

"SHUN!!

CHÚ Ý LỄ NGHI!!!"

Takemichi quát lên, trừng mắt nhìn Shun "Vâ..ng vâng ạ" Shun sợ hãi ngoan ngoãn ngồi xuống "Takemichi!!"

Kiyoshi nhìn sang em với đôi mắt khẩn cầu như muốn nói "Hãy nói rằng điều mà anh đang nghĩ là sai đi" Takemichi nhìn về phía anh rồi lắc đầu.

'Không thể nào!!!

Thằng bé không được kết hôn với con chuột trắng đó!!

Em ấy alf người của mình!!

EM ẤY CHỈ THUỘC VỀ MÌNH MÀ THÔI!!!' Takemichi biết rõ Kiyoshi đang nghĩ gì.

Nó giống hệt như trong nguyên tác khi anh ta bắt cóc nữ chính trong lễ đính hôn và tuyên bố nữ chính thuộc về mình 'Bề ngoài thì điềm tĩnh và ít nói nhưng sâu bên trong anh cũng chỉ là một kẻ tham lam và ích kỷ như bọn chúng thôi nhỉ Kiyoshinii-sama?!!

Nhưng điều đó lại khiến cho em càng dễ lợi dụng anh hơn mà thôi' "Ngài có thể nói cho chúng con biết về lời tiên tri được không ạ Master?!"

Takemichi mỉm cười "Được rồi" Master gật đầu rồi bắt đầu đọc lời tiên tri "Cuộc chiến trăm năm nay đã đến lúc kết thúc Lời hứa năm đó nay đã đến lúc thực hiện Con trai của ta, hãy mạnh mẽ , hãy vững vàng Hãy để Những Điều Đẹp Đẽ nhất được đứng bên Bông hoa Cẩm Tú Cầu lạnh lùng và xinh đẹp nhất Sẽ có lúc buồn sẽ có lúc vui Nhưng đến cả Bông hoa Cẩm Tú Cầu chứa đựng độc tố và sự lạnh lùng vô tận thì cũng sẽ học được cách yêu" "Đó chính là lời tiên tri mà ta đã nhận được" Takemichi trầm mặc không nói gì.

Mọi người nghĩ rằng em đang sốc vì mình sẽ phải kết hôn không chỉ với một người nhưng thật ra *Kuro ngươi ra đây ngay cho ta!!* *Có chuyện gì sao kí chủ?!

Meo~~* *Tại sao cái lời tiên tri đó lại như vậy?!!* *Ý ngài là sao?!

Kuro không hiểu meo~~(↼_↼)* Kuro đánh mắt sang hướng khác để tránh cái nhìn đầy sát khí của em *Tại sao cái lời tiên tri đó lại nói ta sẽ kết hôn để chấp dứt cuộc chiến này thay vì nói rằng Gia tộc Hanagaki sẽ thua ?!!* *Điều đó thì Kuro không biết.

Lời tiên tri đó được gửi tới từ Selene-sama, Master chỉ có nhiệm vụ nhận được lời tiên tri rồi thuật lại mà thôi meo~~* *Haizz...

Vậy ngươi có thể giải thích lời tiên tri đó cho ta không?!* *Meo~~ Kuro chỉ có thể giải thích một phần mà thôi* *Tại sao?!* *Phần còn lại có liên quan tới nhiệm vụ ẩn* *Ta hiểu rồi* *Meo~~ Cuộc chiến này sẽ sớm kết thúc.

Kí chủ sẽ có rất nhiều người chồng.

Họ sẽ khiến cho kí chủ vừa buồn vừa vui.

Và tới một lúc nào đó, trước cả khi kí chủ kịp nhận ra, ngài đã học được cách yêu và được ở bên người mình yêu* *Học được cách yêu?!!* *Đúng vậy meo~~* *Vậy à?!!* mi mắt Takemichi hơi rũ xuống khi nghe Kuro nói vậy.

Bên ngoài, mọi người nhìn thấy Takemichi đang buồn thì đau lòng.

Master nhẹ giọng nói: "Nếu như con không muốn thì không sao đâu Take-chan" Takemichi hiểu được ý tứ trong lời nói của Master "Không sao đâu ạ, Master.

Con.... chỉ là có chút bất ngờ mà thôi" em cười nhẹ "Nếu đã vậy thì..."

"Em hãy suy nghĩ kĩ đi Takemichi!!"

Kiyoshi hét lên.

Mọi người trong phòng ngạc nhiên khi Kiyoshi dám ngắt lời Master "Đây chuyện liên quan trực tiếp đến tương lai của em đấy!!!

Vậy nên, em hãy suy nghĩ kĩ đi" Kiyoshi gục mặt xuống để mọi người không thể nhìn thấy biểu cảm hiện tại của anh.

Sự tức giận xen lẫn điên loạn hiện rõ trên khuôn mặt thay thế cho sự điềm tĩnh và lạnh nhạt đối với mọi tình huống mà anh luôn thể hiện với người khác.

"Em đã suy nghĩ kĩ rồi mà Kiyoshinii-sama" Takemichi nhìn về phía Kiyoshi "Nếu điều này có thể giúp ích cho Gia tộc Hanagaki thì em sẽ làm.

Vì dù sao...

Em cũng là Búp bê của sự tàn độc - Một trong bảy con búp bê của Gia tộc Hanagaki.

Lí do để em tiếp tục sống và tồn tại là vì sự phát triển và vinh quang của gia tộc nên nếu việc kết hôn với thiếu gia của Gia tộc Akashi có thể kết thúc cuộc chiến này thì em sẽ chấp nhận" Takemichi nói với đôi mắt đầy kiên quyết.

Nhìn vào đôi mắt đó, Kiyoshi không thể nói gì nữa.

Anh đứng dậy nói: "Thưa Master, con xin phép được tới sân tập trước ạ" "Ừm, ta cho phép" Kiyoshi cuối đầu rồi rời khỏi phòng ăn "Mà chúng ta đã ăn sáng khá lâu rồi, các con hãy đi làm nhiệm vụ của mình đi" "Vâng thưa Master" mọi người đứng dậy rồi rời đi Trên hành lang, Kakucho đi sau Takemichi.

Hắn định mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Takemichi nhận thấy được điều đó liền hỏi: "Có chuyện gì sao Kaku-chan?!"

"Không có gì đâu ạ Take-sama.

Chỉ là..."

"Hửm?!"

"Ngài thật sự sẽ kết hôn với thiếu gia nhà Akashi sao ạ?!"

Takemichi dừng lại, xoay người nhìn Kakucho "Ta đã nói rõ khi ở phòng ăn rồi Kaku-chan.

Đây là vì lợi ích của gia tộc" "Nhưng mà..." \Chủ nhân\ Hanma gầm lên một tiếng thu hút sự chú ý của Takemichi "Sao vậy Hanma?!" \Ngài sẽ kết hôn sao?!\ "Đúng vậy" " Take-sama" Takemichi nhìn về phía Kakucho.

Hắn nhìn thẳng vào mắt em hỏi "Ngài sẽ bỏ rơi tôi sao?!" \Ngài sẽ bỏ rơi chúng tôi sao, chủ nhân?!\ Kisaki hỏi em với khuôn mặt sợ hãi xen lẫn hoảng hốt "Sẽ không đâu" \Ngài sẽ bỏ rơi chúng tôi sao, chủ nhân?!\ Hanma hỏi lại một lần nữa "Ta sẽ không bỏ rơi các ngươi đâu" Takemichi cười nhẹ "Nhưng nếu ngài kết hôn rồi thì tôi sẽ không thể ở bên ngài được nữa" "Ai nói vậy?!!

Dù cho ta có kết hôn đi chăng nữa thì ta cũng không bỏ rơi ngươi đâu Kaku-chan, cả Kisaki và Hanma nữa" "Thật sao ạ?!!"

Kakucho xúc động nói "Tất nhiên rồi" Takemichi nở một nụ cười rạng rỡ "Mà chúng ta nói chuyện hơi lâu rồi đấy, mau đi làm nhiệm vụ thôi" Takemichi xoay người bước đi "Vâng thưa Take-sama" Kakucho vui vẻ đuổi theo sau Khác với bầu không khí vui vẻ bên này, ở sân tập.

Shun đang tập ném dao găm thì dừng lại.

Cậu quay sang hỏi Neori - người anh trai luôn cùng mình tranh hạng 3 trong buổi xếp hạng hàng tháng: "Nè anh Neori, Takenii-sama sẽ phải kết hôn thật sao?!"

"Nếu Master đã nói thì vậy thì chắc chắn Michi-chan sẽ phải kết hôn" "Kết hôn với một người mình không hề quen biết mà lại là đám chuột trắng chết tiệt đó nữa chứ!!

Thật bất công cho Takenii-sama!!!"

"Tất nhiên là bất công rồi, em đã thấy có bao nhiêu cuộc hôn nhân của quý tộc hạnh phúc chứ Shun.

Đặc biệt là hôn nhân chính nữa thì càng tệ hơn" "Đúng vậy đấy.

Tệ hơn nữa là Take-chan đáng yêu của chị phải cưới một người lớn hơn mình tận 7 tuổi" Saori lên tiếng tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người "Ý chị là cái tên Takeomi gì đó á hả?!"

Shun hỏi (trong truyện này mình để Takeomi, Wakasa, Shinichiro và Benkei trẻ hơn truyện gốc nha) "Đúng vậy đấy.

Chị nghe nói hắn là một tên kiêu ngạo thích làm theo ý mình mà còn vô cùng tàn nhẫn nữa nhưng điều quan trọng nhất là hắn lớn hơn Take-chan tới 7 tuổi!!

Chị không thể chấp nhận được việc này mà!!!"

"Em có nói thì cũng đâu giúp ích được gì đâu Saori!!

Việc này Master đã quyết định rồi" "Em biết chứ Neori nhưng em vẫn tức lắm" cô vừa nói xong thì lao tới dùng kiếm chém một đường chẻ đôi con búp bê bằng gỗ để trút giận "Mấy đứa nói chuyện đủ chưa?!!"

Kiyoshi đi tới, cả người tỏa ra khí lạnh "Sao anh còn có tâm tư để tập luyện khi Takenii-sama sắp phải kết hôn chứ Kiyoshi?!!"

Shun nhăn mày nói "Chuyện hôn sự của Take-chan đã được quyết định bởi Master rồi nên mấy đứa đừng có đứng ở đây lãng phí thời gian nữa.

Lo mà tập luyện đi" "Anh nhẫn tâm quá đấy Kiyoshi.

Take-chan đáng yêu của em sắp phải kết hôn với một ông chú đấy!!"

Saori buồn tới phát khóc "Cái tên Takeomi Valefar Akashi đó mới chỉ 11 tuổi mà thôi" Kiyoshi nói "Nhưng mà khi Take-chan kết hôn với tên đó lúc 18 tuổi thì hắn cũng đã 25 tuổi rồi" Shun phản bác "25 tuổi thì vẫn chưa bị gọi là ông chú đâu.

Hơn nữa sao mấy đứa lại chắc chắn Take-chan sẽ kết hôn với tên Takeomi đó chứ?!"

"Bởi vì hiện tại tên đó đang có số người ủng hộ nhiều cao nhất trong số 3 thiếu gia nhà Akashi nên Michi-chan phải kết hôn với tên đó, không đúng sao?!"

Neori nói "Đúng là hắn ta có số lượng người ủng hộ cao nhất nhưng nếu hắn thật sự trở thành Gia chủ nhà Akashi thì em nghĩ Take-chan có thể nào gửi tin tình báo cho chúng ta một cách dễ dàng không hả Neori?!!"

"Đúng là vậy thật" "Mà hơn nữa, Master chỉ nói là thiếu gia nhà Akashi chứ không nói là Đại thiếu gia.

Sao ba đứa lại kết luận là Take-chan sẽ kết hôn với Đại thiếu gia Takeomi Valefar Akashi chứ?!"

"Vậy chứ Takenii-sama sẽ kết hôn với ai?!"

Shun hỏi "Đúng đấy.

Nếu không phải Đại thiếu gia thì Take-chan sẽ kết hôn với ai?!"

Saori nhìn sang Kiyoshi hỏi "Cái đó thì anh không biết" Kiyoshi lắc đầu "Anh là người thân cận nhất với Master mà cũng không biết luôn sao?!!"

Neori nghi hoặc hỏi "Ừm.

Anh cũng chỉ mới biết chuyện này vào sáng nay như các em thôi" "Vậy thì là ai?!!" cả ba người suy nghĩ "Đừng có suy nghĩ về chuyện đó nữa mà lo đi luyện tập đi" Kiyoshi lạnh giọng nói rồi bỏ đi "Thôi quay lại luyện tập vậy" cả ba quay lại luyện tập nhưng vẫn không thể ngừng nghĩ về việc Takemichi sẽ kết hôn ___Buổi tối_____ Takemichi đi xuống cầu thang bằng đá với chiếc đèn dầu trên tay.

(Ảnh minh họa) Dừng lại trước cánh cửa lớn bằng gỗ, Takemichi lấy ra chiếc chìa khóa mà Kakucho đã đưa cho rồi mở cửa.

Bên trong, Takemichi nhìn thấy Senju đang nằm ngủ trên chiếc giường gỗ thô sơ, trên người đắp chiếc chăn mỏng manh, mặt quay ra ngoài.

Tay cậu đeo một chiếc còng sắt mới, dây xích được cố định vào chiếc cột gần đó.

Em bước vào phòng đóng cửa lại và tới gần cậu.

Em khẽ gọi: "Tiểu thiếu gia Akashi, cậu ngủ rồi sao?!" không có tiếng đáp lại"Ngủ thật rồi à?!" em hỏi lại một lần nữa nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.

Em bước tới ngồi lên giường cạnh cậu .

Thật ra Senju đã tỉnh rồi, cậu chỉ đang giả vờ ngủ để lừa Takemichi mà thôi.

Cảm nhận được em ngồi trên giường, cơ thể cậu có vài phần căng cứng.

Em đưa tay khẽ vuốt ve tóc cậu 'Cậu ta...

Cậu ta đang vút ve tóc mình sao?!!' Senju nghĩ 'Mình có nên ngồi dậy bây giờ không?!' "Cậu biết không tôi rất muốn cuộc chiến giữa hai gia tộc chúng ta kết thúc nhưng không biết phải làm sao ?" nghe Takemichi nói vậy, Senju khẽ giật mình "Cậu cũng vậy nhỉ?"

Takemichi vừa nói vừa vút ve tóc Senju "Ý tôi là...

Hửm?!

Lạ nhỉ!"

Takemichi kề sát mặt mình lại gần mặt cậu "Bộ có ai tắm rửa cho cậu à?!

Không ngửi thấy gì cả.

Tóc cậu cũng mềm nữa" Senju thoáng đỏ mặt khi cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Takemichi phà mặt mình "Không lẽ cậu tỉnh rồi?!" mắt Senju vẫn nhắm nghiền 'Bị phát hiện rồi sao?!

Không thể nào!!

Mình có nên làm cậu ta giật mình, dùng dây xích trói cậu ta lại rồi bỏ trốn...!' Senju vừa nghĩ vừa nắm chặt tay "Vậy là chưa tỉnh sao?!"

Takemichi hơi nghiêng đầu hỏi "Tôi vẫn chưa nói chuyện cậu là Senju Valefar Akashi cho Master biết nên cậu không cần phải lo đâu"nghe vậy, tay Senju từ từ thả lỏng "Cậu cũng không cần phải lo lắng các anh chị em của tôi sẽ giết cậu như mấy món đồ chơi kia đâu vì cậu thuộc về tôi.

Không ai có quyền động vào cậu trừ tôi" thấy không ai trả lời mình, Takemichi than vãn"Nói chuyện với người đang ngủ chán thiệt đấy.

Không biết sao Neorinii-sama có thể làm việc này mỗi đêm nhỉ?!"

"Nhưng hãy mau khỏe lại rồi đi mau đi nhé Senju, đây là điều duy nhất tôi có thể làm để khiến cuộc chiến này bớt căn thẳng hơn" mi mắt Takemichi hơi rũ xuống 'Đã dậy rồi mà vẫn kiên quyết giả vờ ngủ sao?!' "Vậy tôi đi nhé" Takemichi rời tay khỏi tóc Senju "Tôi sẽ tới thăm cậu sau" Takemichi đứng dậy rời khỏi căn phòng đó. \Cạch\ tiếng khóa cửa vang lên.

Senju từ từ ngồi dậy, đưa tay chạm lên tóc mình.

Khoảng khắc Takemichi bỏ tay ra, Senju có phần hụt hẫng nhưng lại không biết vì sao?!

Cậu lẩm bẩm: "Tay cậu ta ấm thật" nhận ra mình vừa nói gì, Senju liền đỏ mặt, lắc đầu thật mạnh "Mình đang nói cái gì vậy?!!

Đi ngủ thôi" cậu kéo chiếc chăn mỏng chùm kín người, nhắm tịt mắt lại ngủ nhưng tai vẫn đỏ lên vì xấu hổ *Meo~~ Hảo cảm hiện tại của nam chính Senju Valefar Akashi là 51% Chúc mừng kí chủ nam chính đã bắt đầu thích ngài rồi 🎉🎉🎉!!

Đi trên cầu thang, Takemichi khẽ mỉm cười *Ta chỉ mới tâm sự một chút mà đã bắt đầu thích ta rồi, khả năng chịu đựng có phải là thấp quá rồi không?* *Meo~~ Cái đó thì Kuro không biết*Bước đi trên hành lang yên ắng, Takemichi bỗng dừng bước, nép vào một góc nhìn người đang đứng ngắm nhìn mặt trăng với khuôn mặt buồn bã.

Master nhìn mặt trăng khẽ thở dài: "Lời tiên tri này có phải liên quan đến con không thưa Selene-sama" đôi mắt ông thoáng buồn nhìn lên mặt trăng "Dù sao con cũng là một trong 'Mười người con trai' của người mà....

Người thật sự muốn con thực hiện lời hứa đó sao?!" nói xong, ông không nói gì nữa.

Master đứng đó một lúc rồi rời đi.

Takemichi từ từ đi ra từ trong góc " |Lời hứa đó| sao?!" *Meo~~ Chúc mừng kí chủ nhận được gợi ý đầu tiên cho nhiệm vụ ẩn: Nỗi phiền muộn của Master* *Gợi ý?!* Takemichi nở một nụ cười bán nguyệt đầy ma mị *Thu hoạch lần này có vẻ không tệ*
_____________________________________________Mình xin lỗi vì đã đăng truyện trễ và cũng xin lỗi vì không thể đăng truyện trước tết như đã hứaNhưng dù sao CHÚC CÁC BẠN TẾT NGUYÊN ĐÁN VUI VẺ!!!
 
Back
Top