Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  (Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
573,772
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
292291882-256-k478430.jpg

(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Tác giả: IvyNguynPhng
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đây là lần đầu tiên tôi đăng truyện.

Vốn là chỉ viết cho vui.

Tôi lấy ý tưởng từ khá nhiều truyện, manga, anime tôi từng đọc nên đừng ném đá nha.

Nếu có gì không ổn thì bình luận để tôi còn biết đường mà sửa nha

Văn án:
Từng là sát thủ đệ nhất thế giới thế mà lại chết vì bị ám sát một cách thật ngu ngốc!

Gặp được nữ thần với yêu cầu chuyển sinh sang thế giới của cô ta và giết chết nữ chính ?!!

Ta chỉ coi các ngươi là quân cờ mà thôi!!

Hệ thống!!

Sao đám nam chính này cứ bám dính lấy ta thế?!!

Nè ngươi làm gì vậy!!

Ta là chủ nhân của ngươi đó!!!

HỆ THỐNG!!!

Sát thủ ta đây tại sao lại nằm dưới!!!

Các char nữ trong truyện của mình đều là nam!!!

Là nam!!!

Là nam!!!

Điều quan trọng cần nhắc lại ba lần Tags: alltakealltakemichiboylovechuyểnsinhdammidammyfantasyhọcđường​
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chap 1: Nhiệm vụ cuối cùng


Tại một căn phòng cao cấp trong khách sạn lớn nhất thành phố Tokyo, có một lão già gần 80 tuổi đang ngồi trên ghế sopha.

Tay lão cầm ly rượu lắc qua lắc lại .

Lão cười lớn, vì hôm nay lão vừa có một vụ làm ăn lớn với boss Yakuza phía đông Nhật Bản.

Lão đưa ly rượu lên miệng, một hơi uống cạn.

Sau đó, cơ thể lão liền nổi lên một trận đau đớn, lão đánh rơi ly rượu, ôm cơ thể đau đớn quằn quại trên đất.

Một phút sau ,lão liền tắt thở.

Từ trong góc khuất , một cậu thiếu niên bước ra.

Cậu có mái tóc màu nâu và đôi mắt cùng màu, cậu mặt trên mình bộ đồ của nhân viên khách sạn.

Cậu từ từ tiến lại chỗ thi thể lão ta , lấy ly rượu trên tay lão rồi thay bằng một cái ly khác giống y hệt.

Cậu lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng và bỏ trốn bằng cửa sau.

Cậu tới bãi đổ xe dành cho nhân viên, khởi động chiếc mô tô ưa thích của mình và phóng đi.

Cậu lái xe tới một căn nhà bỏ hoang nằm sâu trong rừng.

Bước vào căn nhà , cậu liền tiến tới cánh cửa dẫn xuống tầng hầm, cậu bước xuống hầm dọc theo cầu thang.

Khác với dáng vẻ đổ nát bên ngoài, bên dưới căn hầm được xây bằng thép cứng, bốn bước tường đều treo các loại súng khác nhau , một chiếc xe Hummer, còn có một cái bàn bên trên có một cái máy tính.

Cậu lại gần chiếc bàn bật máy tính lên và liên lạc với boss của mình.

Máy tính vừa kết nối được, trên màn hình hiện lên chữ ' Sound only'.

Một giọng nói phát ra :" Chà chà, có vẻ như cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi nhỉ XX027.".

Cậu lên tiếng nói :" Chào boss!!

Vâng, đúng như ngài nói nhiệm vụ đã hoàn thành rồi ạ!"

" Tốt lắm mà phải rồi về yêu cầu chuyển công tác của cậu đã được ta thông qua rồi" "Thật sao ạ?!!" cậu có chút ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy.

Dù sao cậu cũng đã phục vụ cho tổ chức rất lâu rồi mà đúng không?

Yêu cầu nhỏ nhặt này có là gì đâu" giọng nói có vẻ nhẹ nhàng lại vang lên .

" Cảm ơn ngài, thưa boss" cậu lạnh nhạt nói ."

Mà trước khi đi, ta muốn giao cho cậu nhiệm vụ cuối cùng!" giọng nói nghiêm túc nói .

" Vậy tôi phải giết ai trong nhiệm vụ cuối cùng của mình thưa boss?" cậu lạnh nhạt hỏi.

" Oh!!

Không ai cả , trong nhiệm vụ này việc của cậu chỉ đơn giản là hộ tống một tân binh tới Nga mà thôi.

Dù sao đó cũng là đích đến của cậu nên coi như tiện đường cũng được" giọng nói vang lên.

"Tôi hiểu rồi!

Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này thưa boss!!" cậu nói.

"Tốt lắm!

Tất cả những gì cậu cần đều ở trong ngăn kéo, ta mong rằng phải hoàn thành nhiệm vụ CUỐI CÙNG NÀY!!

" ba cữ cuối như có như không được nhấn mạnh.

"Đã rõ thưa boss!!

Sát thủ mật danh XX027 đã nhận nhiệm vụ."cậu nói.

Màn hình tắt.
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chap 2: Gặp gỡ nữ thần - Luân hồi chuyển sinh (đã chỉnh sửa)


Sau khi màn hình tắt, sát thủ XX027 mở hộc tủ bên dưới ra và nhìn thấy bên trong có một chiếc vé máy bay qua Nga cùng một hộ chiếu giả.

Cậu mở hộ chiếu ra xem, cậu thầm nghĩ ' Vậy kể từ giờ mình sẽ tên là Saito Daichi'.

Cậu đóng hộc tủ lại, bước ra khỏi hầm, lên lầu và cởi vỏ lớp hóa trang của mình.

Giờ đây, hình dáng thật sự của sát thủ XX027 mới lộ ra.

Một cậu thiếu niên 19 tuổi, có chiều cao tiêu chuẩn 1m70, cơ thể thon thả, sở hữu vòng eo con kiến mà bao cô gái mơ ước, mái tóc màu đen có chút dài và hơi rối, đôi mắt xanh xinh đẹp nhưng lại u ám như đáy biển khiến người khác không khỏi rùng mình khi nhìn vào nó, đôi mắt đó tựa hồ như chẳng có tới một gợn sóng, nó vô cảm nhưng chỉ khiến đôi mắt đó thêm đẹp đẽ.

Cậu chính là sát thủ XX027 hay còn có tên gọi khác là Ciel, cậu là một sát thủ được tổ chức sát thủ Nhật Bản "Ninja" nuôi lớn, cậu là người đã tự giết chết những cảm xúc của mình khi chỉ còn là một đứa trẻ, là một công cụ giết người vô cảm của tổ chức, là sát thủ bậc nhất thế giới.

Yêu cầu chuyển công tác mà boss của cậu vừa nói là yêu cầu của cậu về việc được chuyển sang làm việc ở một tổ chức ám sát liên minh với tổ chức hiện tại của cậu bên Nga.

Cậu không mong rằng nó được thông qua nhưng không ngờ boss đã đồng ý.

Bình thường người khác chắc sẽ cảm thấy rất vui nhưng cậu lại chẳng cảm thấy gì cả.

Sau khi chuẩn bị xong ,cậu lên đường tới sân bay.

Khi tới nơi, cậu liền nhìn thấy mục tiêu nhiệm vụ.

Một cô gái với mái tóc vàng cắt ngắn, mặc chiếc áo khoác màu xanh nhạt bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần jeans màu đen.

Khi nhìn thấy cậu, cô gái đó liền chạy tới và hỏi:" Ngài là Saito Daichi có phải không?".

"Đúng vậy, cô là Minamoto Yuzuki nhỉ?" cậu hỏi.

" Rất vui được gặp ngài.

Mà giờ chúng ta nên đi thôi sắp tới giờ cất cánh rồi." nói rồi cô gái đó nắm lấy tay cậu và kéo đi.

Vừa đi cậu vừa đánh giá cô gái này ' Một cô gái năng động, nhiệt tình và có vẻ còn khá nhiều cảm xúc.

Sao tổ chức lại cử cô ta qua Nga chứ?

Mà đây dù sao cũng là quyết định của tổ chức, mình tốt nhất không nên suy nghĩ nhiều.'Lên máy bay, cậu ngồi xuống vị trí của mình và nhắm mắt dưỡng thần một chút.

Máy bay bắt đầu cất cánh.

Khi sắp bay tới Nga , bỗng dưng máy bay rung lắc, mọi người trên máy bay bắt hoảng loạn.

Người khách ngồi ở hàng ghế bên cạnh mở điện thoại lên xem tin tức.

Trong bản tin cô phóng viên thông báo:" Chiếc máy bay XXX bay từ Nhật tới Nga hiện đang bị một đám quân nổi loạn chiếm giữ.

Chúng đe dọa rằng sẽ đâm máy bay vào cơ sở chính phủ!!!".

Khi nghe được điều đó, cậu nghĩ ' Quân nổi loạn sao?!

Có vẻ không giống'.

Yuzuki chạy đến chỗ cậu và hỏi :"Ngài Saito có chuyện gì xảy ra vậy?!!".

Cậu trả lời:" Máy bay bị quân nổi loạn chiếm giữ nhưng làm việc nhanh chóng thế này không giống cho lắm!

Có nghĩ là đây là việc do tổ chức làm ra.

Họ đang cố ám sát tôi!!".

"Gì cơ?

Sao có thể chứ?!!" cô khụy xuống.

"Chấp nhận sự thật đi.

Tôi đang bị ám sát và cô chính là công cụ cho việc đó." cậu lạnh giọng nói.

Ra khỏi chỗ ngồi cậu liền đi tới phòng điều khiển 'Hóa ra là vậy, để chắc chắn rằng mình không bỏ trốn họ đã giao cho mình nhiệm vụ này.

Ha họ đang loại bỏ công cụ đã qua sử dụng nhỉ!'.

Một cô tiếp viên chạy tới và nói:" Thưa quý khách, ngài không thể vào đó đâu ạ!!".

Cậu đánh ngất cô tiếp viên và bước vào.

Bên trong, phi công đã bị bắn chết, cửa sổ có hiện tượng va đập.

Cậu quan sát xung quanh và nghĩ 'Trên bản điều khiển có cài mìn.

Nếu mình tháo nó ra máy bay sẽ ngay lập tức ngừng hoạt động'.

Khi cậu đang suy nghĩ thì một phi cơ chiến đấu bay tới và bắn tên lửa vào máy bay, cậu cười trừ nghĩ 'Cả đời mình đã giết rất nhiều người, mình luôn nghĩ mình sẽ là người tiếp theo bị giết nhưng không ngờ mình lại được chăm sóc kĩ thế này'.

Tên lửa phóng tới và làm nổ tung chiếc máy bay.

Vào giây phút cuối đời, cậu đã nghĩ 'Tại sao tổ chức lại làm vậy?

Nếu họ ra lệnh cho mình chết đi mình cũng đủ trung thành để làm theo cơ mà?

Tại sao chứ?

Tại sao?

Đúng là đáng hận, đúng vậy đáng hận!!'.Cậu cảm thấy như mình đang chìm vào đáy biển thì có cảm giác như ai đó nắm lấy tay mình và kéo lên vậy.

Khi mở mắt ra, cậu thấy mình đang đứng ở giữa một cánh đồng hoa mặt trăng nhưng những bông hoa này mang trên mình một màu tím huyền ảo, chúng nhẹ nhàng đung đưa trong gió bên dưới màn đêm tuyệt đẹp với hàng ngàn ngôi sao đang tỏa sáng và ánh trăng tròn tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng.

Cậu tự hỏi mình đang ở đâu đây, nhìn xung quanh thì nhìn thấy một cô gái mặt một bộ đồ khá hở hang.

Cô gái đó ngồi trên một chiếc ngai vàng làm bằng pha lê, nhìn cậu và nói :" Ngươi là sát thủ đệ nhất thế giới vậy mà lại bị ám sát một cách ngu ngốc như vậy.

Quả là hài hước mà HaHaHa!!" cô gái đó cười lớn.

"Cô là ai?"cậu hỏi.

"Sát thủ đệ nhất thế giới ta là người đã đưa cậu tới đây nhân tiện thì ta là một nữ thần đấy.

Ahem!" nữ thần nói.

"Vậy cô muốn gì ở tôi?" cậu lạnh giọng hỏi.Nữ thần mỉm cười, chiếc ngai vàng biến mất và xuất hiện một bộ bàn ghế màu tím "Ngồi xuống đi rồi ta sẽ giải thích mọi chuyện cho ngươi.".

Cậu bước tớ chỗ Nữ thần và ngồi xuống.

Nữ thần rót cho cậu một tách trà và nói :" Uống thử đi".

Cậu nhấp một ngụm trà rồi nói:" Đây là trà Loose Tea có đúng không?"

"Đúng rồi đấy, mà ăn thử cái này nữa" cô vừa nói vừa đưa cho cậu một đĩa bánh.

Cậu cầm nĩa lên, xắn một miếng và ăn
" Đây là bánh Black Forest của Đức mà nhỉ?"

"Đúng vậy, ngươi thấy sao?" cô hỏi.

"Rất ngon" cậu lạnh nhạt trả lời.

"Nếu ngon thì đừng trưng ra cái bộ mặt vô cảm đó" cô bỉu môi nói.

"Xin lỗi.

Mà quay lại vấn đề chính, tại sao tôi lại ở đây?".

"Phải rồi nhỉ, được rồi như ngươi đã biết ngươi đã chết rồi" " Đúng vậy" " Giờ ngươi có hai lựa chọn: Một là linh hồn của ngươi sẽ được thanh tẩy, ngươi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở một thế giới của kiếm và phép thuật" " Có nghĩa là con người hiện tại của tôi sẽ chết có đúng không?"

" Đúng vậy.

Hai là ngươi sẽ được giữ lại kí ức, con người hiện tại của ngươi sẽ tiếp tục tồn tại chỉ là ở trong một cơ thể khác mà thôi.

Thế nào?

Quá hời mà phải không ,vừa được chuyển sinh sang thế giới khác vừa được giữ lại kí ức của mình nữa chứ."

"Vậy cô muốn tôi giết ai?"

"Ồ.

Sao ngươi lại nghĩ vậy chứ?"

"Chẳng ai cho không ai cái gì cả, mà hơn nữa đó chẳng phải là lí do cô gọi tôi đến đây sao?"

"Đúng vậy.

18 năm sau khi chuyển sinh ta muốn ngươi ám sát nữ chính tại thế giới đó!"

"Nữ chính?!

Nữ chính giống như trong những bộ tiểu thuyết sao?"

" Phải.

Tại thế giới mà ngươi từng sống, có một con người đã viết một bộ truyện rất hay nhưng mà ngươi biết đó khi bộ truyện kết thúc các độc giả chẳng bao giờ biết được cuộc sống của các nhân vật chính sẽ thế nào sau đó cả.

Đến cả ta cũng rất tò mò.

Vì vậy ta đã tạo ra một thế giới dựa theo bộ truyện đó nhưng ta lại không ngờ kết thúc của câu chuyện lại nhạt nhẽo tới vậy.

Ngươi có muốn đoán thử kết thúc của bộ truyện như thế nào không?"

"Để tôi nghĩ xem...

Kết thúc nữ chính và nam chính sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi có đúng không?"

" Phải đấy.

Mà để hiểu rõ về thế giới đó thì ngươi nên đọc cái này" nói rồi một cuốn sách xuất hiện trước mặt cậu.

Cậu cầm nó lên và bắt đầu đọc.

Một lúc sau, cậu đóng cuốn sách lại và đặt nó xuống.

"Thế nào?"

" Hoàn toàn bình thường.

Câu chuyện kể về một tiểu thư nam tước được chọn làm thánh nữ sau đó làm quen với các nam chính, trải qua bao thử thách khó khăn cuối cùng cũng tiêu diệt được ác thần và đem lại hòa bình cho thế giới.

Tôi không thấy nó có vấn đề gì cả ngoại trừ việc bộ truyện này có hơn 20 nam chính."

" Haizz, vấn đề nằm ở nữ chính cơ.

Sau khi tiêu diệt ác thần, cô ta trở thành người phụ nữ quyền lực nhất đế quốc nhưng với một kẻ tham lam như cô ta điều đó vẫn chưa đủ.

Nên cô ta đã thuyết phục các nam chính đi xâm lược các đế quốc khác, cô ta đánh thuế nặng lên người dân để mua những món đồ trang sức đắt đỏ và những món bảo vật quý giá.

Sự tức giận, đau khổ và thù hận của người dân đã kết tinh lại với nhau và sinh ra một ác thần mới.

Ác thần này được sinh ra từ cảm xúc tiêu cực nên không có lí trí, chỉ biết tàn sát tất cả những sinh vật sống.

Nữ chính và các nam chính không thể đấu lại được với ác thần mới này nên đã chết trong trận chiến cuối cùng và ác thần đã phá hủy thế giới đó."

"Quả là một câu chuyện cẩu huyết" cậu nói.

"Đúng vậy, nên ngươi có chấp nhận yêu cầu của ta không?"

" Tôi đồng ý" "Tốt lắm" "Nhưng tôi muốn có năng lực tối đa của một con người ở thế giới đó" "Được".

Nữ thần dịch chuyển cậu đến một không gian hình cầu

"Tại thế giới ngươi sắp đến, con người kể từ khi sinh ra sẽ được thần linh ban tặng tối đa 5 kĩ năng sau đó vẫn có thể học thêm những kĩ năng khác.

Ta sẽ ban cho ngươi cả 5 kĩ năng tùy ngươi lựa chọn, thuộc tính cũng tự chọn luôn."

"Tôi có một vài câu hỏi" "Xin mời" "Trong cuốn sách cô đưa cho tôi đọc nữ chính là một người nhân hậu và tốt bụng nhưng vì sao trong thế giới này lại khác tới vậy?"

"Bởi vì ta tạo ra thế giới này dựa trên cuốn sách đó nhưng khác với những dòng chữ được ghi trong sách con người luôn thay đổi, con người sống tại thế giới đó là những sinh vật sống có ý thức riêng không ai có thể điều khiển được.

Bởi vậy nên cho dù có là thánh nữ thì cũng đâu thể nào cưỡng lại được lòng tham của loài người không phải sao."

" Tôi có thể giết nữ chính ngay khi sẵn sàng không?"

" Không được phải đợi đến khi nữ chính đánh bại ác thần đã.

Vì chỉ có nữ chính mới có thể tiêu diệt ác thần mà thôi."

" Câu hỏi cuối cùng: Cô muốn giết nữ chính hay là cứu thế giới đó?"

" Tất nhiên là cứu thế giới đó rồi nhưng phần ích kỷ trong tôi thật sự muốn giết nữ chính."

"Tôi hiểu rồi" " Vậy ngươi nên bắt đầu chọn kĩ năng đi thì hơn"nói xong nữ thần biến mất.

Cậu nhìn xung quanh và nghĩ 'Thế giới đó có 130.000 kĩ năng, phân cấp từ S-D.

Nữ chính là thánh nữ có 20 kĩ năng hệ thánh trong đó có 5 kĩ năng hạng S, 10 kĩ năng hạng A , còn lại là hạng B và C nhưng hầu hết đều là kĩ năng phòng thủ, hỗ trợ và chỉ có 5 kĩ năng tấn công.

Các nam chính có tối đa 30 kĩ năng, mỗi người sở hữu 5 kĩ năng hạng S thuộc còn lại là hạng A và B.

Nữ chính có thể thuận lợi vượt qua các thử thách và đánh bại ác thần đều là nhờ sự giúp đỡ của nam chính.

Để có thể ám sát được nữ chính, mình cần những kĩ năng phù hợp:Kĩ năng đầu tiên hạng S, tỉ lệ sở hữu được kĩ năng này là 1: 1000000, mình chọn Siêu hồi phục.

Thể lực, ma lực...

Tất cả đều được hồi phục tối đa, khả năng hồi phục tùy thuộc vào cấp độ kĩ năng.

Có kĩ năng này, nếu mình luyện tập ở một cường độ cao thì có thể phát huy tối đa sức mạnh của chính mình.Kĩ năng thứ hai hạng A, tỉ lệ nhận được là 1:100000, kĩ năng mình chọn là Dệt công thức.

Có thể sử dụng ma thuật mình tự tạo ra, với hơn 100 loại ma thuật tiềm năng của kĩ năng này là vô hạng.Kĩ năng thứ 3 hạng B, tỉ lệ nhận được là 1:10000, mình chọn Chiến đấu bằng tay không.

Tác dụng đúng như tên gọi.

Một sát thủ thật sự phải biết cách chiến đấu mà không cần dùng tới vũ khí.Kĩ năng thứ 4 hạng C, tỉ lệ nhận được là 1:100, mình chọn Giả kim thuật.

Cho phép mình chế tạo và sáng tạo ra những nguyên liệu mới từ thực vật và khoáng vật, giúp mình có thể chế tạo và sáng tạo ra potions một cách dễ dàng hơn.Kĩ năng thứ 5 hạng D, tỉ lệ nhận được là 1:1, nghĩa là ai cũng có thể nhận được kĩ năng này, mình chọn Bài ca của vạn vật.

Khi sử dụng buộc phải hát, có tác dụng đẩy nhanh quá trình phát triển của thực vật, giúp tạo thiện cảm với ma thú, gia tăng tác dụng của ma thuật.

Tại thế giới đó, con người săn bắt hoặc nuôi dưỡng ma thú để phục vụ cho họ hoặc chỉ đơn giản là con thú cưng.

Sức chiến đấu của ma thú rất tốt.

Có những loại ma thú dạng nhỏ và có độc rất thích hợp cho việc ám sát.

Potions được tạo ra từ thảo dược nhưng có một số loài thảo dược cần một khoảng thời gian dài để phát triển, kĩ năng này có thể rút ngắn quá trình đó.Thuộc tính bao gồm 6 loại : Phong, thủy, hỏa, thổ, bóng tối, ánh sáng.

Để rút ngắn thời gian tập luyện thì loại bỏ 2 cái còn lại 4 cái.

Vậy là được'Cậu trở lại cánh đồng hoa đó nhìn thấy nữ thần đang ngồi trên ngai vàng bàng pha lê tím" Chọn xong rồi sao?"

" Đúng vậy" "Những kĩ năng ngươi chọn khá là bình thường nhỉ?"

"Tôi lại không thấy như vậy, chúng là những kĩ năng tôi cần cho nhiệm vụ này" "Hahaha...

Đúng vậy, nếu ngươi chỉ chọn những kĩ năng đơn giản và mạnh thì không đời nào ngươi đáng bại được nữ chính cùng dàn harem của ả ta đâu.

Mà ta muốn hỏi ngươi tại sao ngươi lại đồng ý nhận nhiệm vụ này?"

" Vào khoảng khắc cuối cùng của mình tôi đã nhớ lại những cảm xúc đã chết của mình" " Cảm xúc?"

" Đúng vậy.

Tức giận, đau buồn, đáng hận.

Trước giờ tôi vẫn luôn tự hào mình là một công cụ giết người vô cảm nhưng vào khoảng khắc đó những cảm xúc tưởng chừng như đã chết đã trở lại với tôi.

Tôi muốn cảm nhận những cảm xúc đó khi là chính mình" " Ohh!

Con người quả là sinh vật thú vị mà.

Được rồi trước khi chuyển sinh ta có thứ này muốn tặng cho ngươi".

Nữ thần búng tay một cái ngay lập tức một con mèo đen lông dài xuất hiện.

Chú mèo lơ lửng giữa không trung, nhìn cậu mỉm cười nói :" Kính chào kí chủ" " Đây là??!"

"Giới thiệu với cậu đây là Hệ thống.

Vì thế giới này dựa trên một cuốn tiểu thuyết tình cảm nên ta nghĩ nó sẽ có ích cho cậu đấy!"

"Cảm ơn cô ,nữ thần" " Mà giờ tới lúc cậu đi rồi".

Một cột sáng bao bọc xung quanh cậu và Hệ thống.

"Chúc may mắn nhé!!"."

Phu nhân hãy ráng lên sắp ra rồi" giọng nói của một người phụ nữ vang lên .'Ồn ào quá'"Phu nhân cố gắng lên chỉ một chút nữa thôi"một giọng nói khác vang lên.

'Im lặng đi'"Oe oe oe" 'Đó là tiếng của mình sao?'"RA RỒI.

Bá tước chúc mừng ngài, là một bé trai khỏe mạnh đấy ạ" giọng nói khi nãy pha chút vui vẻ nói ."

Là con trai sao?!!

Tốt quá ,vất vả cho em rồi Eli" giọng nói của một người đàn ông vang lên.

"Cian, em muốn nhìn con của chúng ta" giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ vang lên.

Người đàn ông đặt cậu vào vòng tay người phụ nữ .'Ấm áp quá!!

Đã bao lâu rồi mình mới cảm nhận được sự ấm áp này' cậu khẽ nhấp mắt lại thì giọng nói nghiêm trang của người phụ nữ vang lên:" Bá tước, phu nhân master cho gọi 2 người."

"Ta biết rồi".Người phụ nữ đang bế cậu nói:" Cian, tại sao master lại cho gọi chúng ta vậy?"

"Anh không biết nữa Eli nhưng có thể ngài ấy đã có một lời tiên đoán mới chăng?"

'Tiên đoán sao?' " Mà giờ chúng ta nên đi thôi.

Eli nếu chưa khỏe em có thể đưa con trai cho anh để anh đưa thằng bé tới chỗ master" " Không được đâu Cian.

Master ra lệnh cả hai chúng ta phải cùng tới cơ mà, hơn nữa em chỉ cần dùng phép hồi phục là được rồi" người phụ nữ mỉm cười dịu dàng nói.

"Haizz, được rồi.

Cứ làm theo ý em vậy" người đàn ông thở dài nói.Họ rời khỏi căn phòng, người phụ nữ bế cậu cùng người đàn ông bước lên một cổ xe ngựa màu đen với biểu tượng mặt trăng ở trên cửa xe.

Chiếc xe bắt đầu di chuyển.

Khi chiếc xe dừng lại, hai người bước xuống, cậu thấy rằng mình đang đứng trước một căn biệt thự lớn màu đen, nói là biệt thự nhưng cậu có cảm giác như tòa nhà này là một lâu đài vậy và nó cũng có chút âm u.

Cánh cửa mở ra, người phụ nữ khi nãy tới căn phòng kia bước ra và nói:" Chào mừng hai vị Bá tước và phu nhân, master đang đợi hai người ở bên trong" người phụ nữ đó đứng sang một bên, làm dáng mời họ vào.

Hai người bước vào, đi dọc theo hành lang tối tăm và được dẫn đường bởi người phụ nữ đó.

Đi tới cuối hành lang, họ dừng lại trước một cánh của gỗ lớn , màu đen

(Tưởng tượng càng cửa màu đen)Người phụ nữ gõ cửa /Cốc cốc cốc/ "Thưa master, Bá tước và phu nhân đã tới rồi ạ" "Vào đi" một giọng nói âm trầm vang lên.

Người phụ nữ mở cánh cửa, họ bước vào bên trong.

Bên trong, một người đàn ông có mái tóc đen tuyền và đôi mắt màu xanh đang ngồi trên một cái ghế sofa đơn, nhìn họ rồi nói:" Đã lâu không gặp Cian" " Rất vui được gặp ngài thưa master.

Không biết ngài cho gọi con cùng vợ con tới đây có việc gì?"

" Ta chỉ muốn gặp đứa cháu nội của mình mà thôi" " Vậy ạ" "Ừ.

Con có thể đưa thằng bé tới gần đây không, Elisa?"

"Vâng thưa master" người phụ nữ đưa cậu tới gần chỗ người đàn ông kia.

Khi ông nhìn thấy cậu cứ ngỡ như ông đang được nhìn thấy tạo vật hoàn hảo nhất của vị thần ông tôn thờ - Nữ thần Selene vậy.

Ông mỉm cười hiền hậu nhìn cậu và nói:" Ta có thể đặt tên cho thằng bé không, Cian?"

"Đó chính là vinh dự cho chúng con thưa master" " Vậy thì tên thằng bé sẽ là Takemichi" " Takemichi sao ạ, quả là một cái tên hay" " Takemichi Asmodeus Hanagaki".

Cả hai người ngỡ ngàng " Master điều đó có nghĩa là..."

"Đúng vậy, Cian.

Kể từ ngày mai con và Elisa hãy chuyển sang trang viên của ta sống và ta sẽ chịu trách nghiệm giáo dục cho Takemichi trở thành một Hanagaki đích thực và là một trong bảy con búp bê của gia tộc Hanagaki!"

"Tuân lệnh thưa master" hai người đồng thanh nói.

"Vậy là tốt quá rồi có đúng không Takemichi?" người phụ nữ bật khóc vừa ôm câu vừa nói.'Vậy kể từ giờ tên của mình sẽ là Takemichi.

Takemichi Asmodeus Hanagaki.

Mẹ của mình là Elisa Liss Hanagaki.

Ba của mình là Cian Lie Hanagaki.

Và ông nội của mình-gia chủ của tộc Hanagaki - người được gọi với cái tên Master chính là Tamahiko Lie Hanagaki'.
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương 3: Takemichi Asmodeus Hanagaki (đã chỉnh sửa)


/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
| abc|: thuật lạiTại trang viên Black Rose - trang viên của Master, trong một căn phòng xa hoa với tông màu chủ đạo là màu đen và xanh có một thân ảnh đang say xưa ngủ trên chiếc giường kingside đó chính là Takemichi.

Tiếng gõ cửa vang lên /cốc cốc cốc / "Thiếu gia tới giờ dậy rồi ạ" cô hầu gái lên tiếng đánh thức cậu dậy " Vào đi" Takemichi lên tiếng" Vâng.

Chúc ngài buổi sáng tốt lành thưa thiếu gia"cô hầu gái mở cửa bước vào, đặt trước mặt cậu một chậu nước ấm.

" Chào buổi sáng Lina" Takemichi ngồi dậy, xoa xoa mái tóc đen hơi rối của mình.

"Hiếm khi thấy ngài dậy trễ nhỉ?" cô mỉm cười hỏi ."

Ừ.

Hôm qua ta có thức khuyu để đọc sách ấy mà" cậu rửa mặt bằng chậu nước, lấy khăn bông bên cạnh lau khô khuôn mặt bầu bĩnh của mình.

" Master sẽ không vui nếu ngài cứ thức khuyu như vậy đâu ạ" cô nhẹ giọng nói.

" Ta biết rồi.

Lina lấy cho ta bộ đồ #28 " cậu bĩu môi tỏ vẻ bất mãn ra lệnh cho cô.

" Vâng thưa thiếu gia ".

Lina tiến đến phòng để đồ lấy bộ đồ cậu yêu cầu.

Takemichi bước xuống giường, tiến tới bàn trang điểm có chiếc gương lớn rồi nhẹ nhàng chải mãi tóc đen hơi rối của mình.

Lina quay lại với bộ đồ trên tay và nói:" Bộ đồ ngài yêu cầu đây, thưa thiếu gia" "Cảm ơn Lina.

Đặt nó qua bên kia đi" " Vâng thưa thiếu gia".

Chải tóc xong, Takemichi bỏ cây lược xuống, cầm theo bộ đồ bước vào phòng thay đồ.

Hôm nay, Takemichi mặc một bộ đồ màu xanh rất hợp với đôi mắt của cậu.

Lina nói:" Master đang ở phòng ăn cùng các thiếu gia và tiểu thư ạ" " Ta biết rồi".

Takemichi rời khỏi phòng.

Cậu sải bước trên hành lang tiến tới phòng ăn 'Tôi là Takemichi Asmodeus Hanagaki.

Kiếp trước, tôi là một sát thủ với mật danh XX027, tôi đã được nữ thần chuyển sinh tới thế giới này với nhiệm vụ ám sát nữ chính trong 18 năm.

Đã 3 năm trôi qua từ lúc tôi chuyển sinh, tôi đã rèn luyện thể lực, ma lực suốt 3 năm qua để chuẩn bị cho nhiệm vụ này'.

Takemichi mở cửa, cậu cuối người chào:"Buổi sáng tốt lành thưa master và mọi người" "Chào buổi sáng Take-chan, con mau ngồi xuống đi, bữa sáng sắp bắt đầu rồi đấy" " Vâng thưa master" cậu ngồi xuống vị trí của mình.

Cô gái với mái tóc màu xanh và đôi mắt cùng màu, trên người đeo rất nhiều trang sức lấp lánh ngồi đối diện nhìn cậu mỉm cười nói:" Hôm nay sao lại tới trễ vậy Michi-chan, bình thường em luôn là người tới đầu tiên cơ mà" " Tối qua, em có thức khuyu đọc sách ấy mà chị Saori" 'Người này chính là chị họ của tôi Saori Mamon Hanagaki, một trong bảy con búp bê - Búp bê của Đá Quý '" Mồ, em cứ thích đọc mấy cuốn sách nhàm chán ấy mà chịu quan tâm đến sức khỏe của mình gì cả, có ngày đổ bệnh cho mà xem" " Em ấy từng thức trắng 2 ngày liền vì nghĩ ra cách chế tạo loài hoa độc mới mà có bệnh tí nào đâu.

Em đang lo xa quá đấy Saori...Oápppp!!" người con trai với mái tóc đen giống cậu nhưng không mềm mượt bằng, đôi mắt màu đen láy dùng giọng ngái ngủ nói ' Người vừa nói vừa ngáp đó chính là anh họ của tôi Neori Belphegor Hanagaki, một trong bảy con búp bê - Búp bê của Giấc Mơ' " Anh đừng có tự nhiên xen vào khi em đang nói chuyện với Michi-chan, Neori!!"

Saori tức giận nói " Anh chỉ thấy em đang làm phiền Take-chan nên giúp em ấy thôi mà┐( ˘_˘)┌" Neori nhún vai tỏ vẻ đương nhiên.

Saori không chịu thua , cô giơ tay ra niệm chú [ Water arrow], 5 mũi tên nước xuất hiện giữa không trung bay về phía Neori.

Neori nhẹ nhàng tránh những mũi tên nước và niệm chú [ Ice cage], một cái lồng băng xuất hiên nhốt Saori ở trong.

Cô tức giận hét lên" Thả em ra ngay!!!!"

" Ở trong đó mà hạ hỏa đi, thân là Thủy pháp sư mà lúc nào cũng nóng nảy như vậy"Neori vui vẻ nói.

" Hai đứa quậy đủ chưa ?!!!" người con trai có mái tóc bạch kim ánh xanh, đôi mắt như viên Sapphire, có vẻ là đứa trẻ lớn nhất trên bàn, lạnh lùng nói "Hai đứa cứ định đánh nhau tiếp à, đừng quên rằng Master vẫn còn ở đây!!" ba chữ cuối như có như không được nhấn mạnh 'người này chính là anh họ của tôi Kiyoshi Lucifer Hanagaki, một trong bảy con búp bê - Búp bê của màn đêm, người lớn tuổi nhất trong bảy búp bê' .

Hai đứa trẻ sợ hãi trước sát khí mà đứa trẻ kia tỏa ra nên cũng ngồi yên không đánh nhau nữa.

Takemichi đưa tay về phía Saori vẫn còn bị nhốt trong lồng băng niệm chú [Melt], cái lồng tan ra ngay lập tức.

"Cảm ơn em nha Michi-chan!!" cô cảm kích nói.

"Không có gì đâu ạ, chị Saori" "Nếu mọi người đã xong rồi thì chúng ta bắt đầu ăn sáng thôi nhỉ?"

"Vâng, thưa Master" cả bốn người đồng thanh.

Người hầu bắt đầu dọn bữa sáng lên.

Bữa sáng hôm nay có món : Kem hầm ,súp rau củ và thịt thỏ cùng bánh mì.Master uống một ngụm nước ép rồi nói:" Ma thuật của con đang ngày càng giỏi lên đấy Take-chan" "Cảm ơn lời khen của ngài thưa Master, nhưng con không giỏi đến vậy đâu ạ" "Em nói gì vậy Michi-chan!!

Ma thuật của em thậm chí còn vượt qua chị luôn rồi không phải sao?!"

Saori nói"Đúng đấy Take-chan, em phải tự tin lên đi chứ...

Oápppp!!"

Neori vừa ngáp vừa nói " Giữ phép tắc chút đi Neori, mà dù sao thì họ nói đúng đấy Take-chan.

Khiêm tốn là đức tính tốt nhưng nếu khiêm tốn quá có những kẻ ngu ngốc sẽ thấy mà được nước lấn tới đấy" Kiyoshi nhẹ nhàng nói.

"Sao với Michi-chan thì em lại cư xử dịu dàng thế chứ, phân biệt đối xử quá đấy?!!"

"Nếu em dễ thương và ngoan ngoãn như Take-chan thì anh sẽ suy nghĩ về việc đó" Kiyoshi nhúng bánh mì vào súp rồi ăn.

"Không ai trên đời này dễ thương hơn Michi-chan cả nhưng em cũng rất ngoan cơ mà, sao lại bị phân biệt đối xử chứ(`д')ゝ"cô bỉu môi nói.

"Hahaha!!!

Em mà ngoan ngoãn cái gì chứ, là bà chằn thì có!!"

Neori cười lớn nói.

"Anh im đi cho em ('Д')ゞ" " Thôi nào anh chị, hai người nên ăn nhanh đi, súp sắp nguội rồi kìa ( ' ▽ ' )ノ" cậu thấy hai cứ cãi nhau như vậy nên lên tiếng can ngăn.

"Hứ.

Nể mặt Michi-chan nên em không cãi nhau với anh nữa!"

"Ha!

Anh là người phải nói câu đó mới đúng".

Nói vậy mà hai người vẫn đấu mắt qua lại, cậu thấy thế chỉ đành thở dài.

Master lên tiếng nói:" Món kem hầm mà con nghĩ ra ngon thật đấy Take-chan" "Cảm ơn lời khen của ngài ,Master(⌒ω⌒)ノ" cậu cười nói.

'Phát triển cơ thể một cách toàn diện là điều cần thiết cho một sát thủ nên mình đã chuẩn bị thực đơn này để cung cấp đủ chất dinh dưỡng cần thiết cho việc phát triển cơ thể.

Những món ăn mình từng làm ở kiếp trước ngon hơn và nguyên liệu phong phú, tốt hơn bây giờ, nhưng....' cậu nhìn bàn ăn đầy tiếng cười nói của hai anh chị mình, lời nhắc nhở lạnh lùng của anh Kiyoshi, nụ cười vui vẻ của Master khi thưởng thức món ăn và nhìn những đứa cháu của mình vui đùa 'Không hiểu sao ăn thế này lại cảm thấy ngon hơn'.Sau khi bữa sáng kết thúc, Master đứng dậy và nói:" Các con theo ta xuống phòng luyện tập" "Vâng, thưa Master"cả bốn đồng thanh nói.Takemichi cùng 3 người anh chị của mình đi xuống phòng luyện tập bằng một chiếc cầu thang đá, khá tối 'Master là một người ông hòa nhã và nghiêm túc, được mọi người trong gia tộc kính trọng nhưng Master còn có một bộ mặt khác nữa...'.

"Các con cởi đồ ra" " Vâng thưa Master", họ cởi bỏ toàn bộ quần áo họ đang mặc.

Master đi tới "Động tác thứ nhất", họ làm theo, ông chạm vào vai, các khớp xương chân.

"Động tác thứ hai", ông chạm vào xương sườn và và xương sống của họ.

"Động tác thứ ba", ông quan sát khớp xương của họ.

"Động tác thứ tư", ông nhìn kĩ lại một lượt rồi nói "Được rồi các con mặc đồ vào đi" "Vâng thưa Master" ' Mỗi tuần một lần Master sẽ kiểm tra mức độ phát cơ thể của mình và các anh chị : mức độ phát triển và độ dẻo dai của cơ bắp, sự phát triển của xương, khả năng vận động của khớp...

Dựa vào đó, chương trình luyện tập sẽ được xây dựng.

Đó chính là Danh gia Y thuật giỏi nhất đất nước Toman - Nhà công tước Hanagaki'.'Gia tộc công tước Hanagaki, gia tộc này...

Trộm cắp, đầu độc, thuốc phiện, buôn bán ở chợ đen... và nếu cần thiết họ sẽ giết người mà không chút chần chừ gì.

Gia tộc này thực hiện nhiệm vụ ám sát các thành phần độc hại cho hoàng gia đổi lại hoàng gia sẽ luôn ngó lơ những việc làm của họ.

Gia tộc này đã tồn tại suốt hàng ngàn năm trước cả khi đế quốc Toman được thành lập, họ phục vụ cho hoàng gia chỉ đơn giản là vì lời hứa của tổ tiên mà thôi, dù cho đế quốc này có sụp đổ thì gia tộc này vẫn sẽ tồn tại.

Mang bên ngoài vỏ bọc của một gia tộc Y thuật hùng mạnh, họ dễ dàng chế tạo ra các loại thuốc độc, thuốc phiện mới để đem bán ở chợ đen.

Gia tộc này luôn duy trì một vị trí vững chắc ở chợ đen để nó không bị sụp đổ mà cũng không vượt quá tầm kiểm soát vì dù sao chợ đen cũng là một nguồn tài nguyên quý giá cho dù là đối với hoàng gia.

Một gia tộc tội phạm thống trị thế giới ngầm.

Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ việc một gia tộc tội phạm lại đi diệt trừ những thành phần độc hại là một chuyện khá mâu thuẫn nhưng đó chính là gia tộc này.

Suốt 3 năm qua tôi đã học thủ thuật ám sát, y học cùng với các anh chị từ Master'
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương 4: Gặp gỡ nam chính - Kakucho Gusion Hitto (đã chỉnh sửa)


/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lại
*abc* : giao tiếp với hệ thống bằng suy nghĩ Buổi tập luyện kết thúc, Master tới chỗ em và nói:" Take-chan, lát nữa con hãy lên phòng làm việc của ta" " Vâng thưa Master" Takemichi cuối đầu nói.

Master mỉm cười rời khỏi phòng luyện tập.

"Sao Master lại gọi em lên phòng làm việc vậy Michi-chan??

Chẳng lẽ em làm gì sai rồi sao!!! (●'⌓'●)" Saori chạy tới chỗ cậu lo lắng hỏi.

"Take-chan có phải là em đâu Saori, chắc Master chỉ gọi em ấy lên nói chút việc thôi ấy mà.

Chẳng phải em ấy còn trưởng thành hơn cả anh Kiyoshi sao, có lẽ Master sẽ đưa em ấy đi giải quyết mấy con chuột nhát cũng nên┐('∇`)┌" Neori nhún vai nói.

"Đừng có ở đây đoán già đoán non nữa hai đứa.

Take-chan em nên đi nhanh đi, Master ghét nhất là việc chờ đợi mà" Kiyoshi vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.

"Em biết rồi anh Kiyoshi" cậu sửa lại trang phục của mình một chút rồi rời đi.

Đứng trước cánh của to lớn, cậu lấy hơi rồi gõ cửa /cốc cốc cốc/ " Vào đi" giọng nói nhẹ nhàng vang lên"Con xin phép thưa Master" cậu mở cửa, bước vào căn phòng làm việc của ông, nhìn thấy trên chiếc bàn gỗ sồi dài chất đầy giấy tờ"Lại đây nào " ông nói, cậu tới gần rồi Master ẵm cậu đặt đùi mình

(Hình minh họa) Ông nhìn cậu cười dịu dàng rồi nói:" Hôm nay, con làm rất tốt đấy, Take-chan.

Nói xem, con muốn ông thưởng gì không nào?".

Takemichi thầm thở dài, cậu đã biết trước là sẽ như thế này rồi mà.

Kể từ lúc Takemichi cùng cha mẹ chuyển đến trang viên Black Rose sống cùng Master và ba con búp bê còn lại thì ngày nào ông và họ luôn mua cho cậu một đống đồ chơi và quà đắt tiền.

Khi Takemichi còn nhỏ, cậu không khóc không cười nhiều, cũng không quậy nên mọi người đã rất lo lắng, ông cậu thậm chí đã tự mình khám cho cậu nhưng cậu vẫn hoàn toàn khỏe mạnh chẳng bị bệnh gì cả.

Mọi người không hiểu vì sao cậu không bị bệnh nhưng lại không cư xử như những đứa trẻ khác, ông cậu cho rằng cậu cảm thấy chóng vắng vì dù cho sống trong cùng một trang viên nhưng cậu không được gặp cha mẹ mình thường xuyên nên họ đã tìm cách bù đắp cho cậu bằng việc mua cho cậu đồ chơi và bất cứ thứ gì cậu muốn, quan tâm, cưng chiều cậu hết mực nhưng Takemichi ở kiếp trước đã được tổ chức nuôi dạy là phải cống hiến hết mình vì tổ chức và phải luôn hoàn thành nhiệm vụ, cậu không có cái gọi là sự ích kỷ, cũng không có ham muốn cá nhân nên cái sự cưng chiều thái quá đó vẫn tiếp tục.

Cậu nhìn ông mình rồi nói:" Ông ơi, cháu không muốn phần thưởng gì cả""Lần nào cháu cũng mói thế.

Takemichi cháu nên biết rằng cho dù cháu có là thành viên của đại gia đình Hanagaki này thì cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi cháu có quyền được ích kỷ nếu cháu muốn mà" "Cháu biết điều đó ạ nhưng không có thứ gì khiến cháu cảm thấy hứng thú cả" "Haizz...

Được rồi, mà hôm nay ta định đi loại bỏ mấy con chuột cống đấy cháu có muốn đi cùng không?"

ông thở dài hỏi cậu.

Cậu định lên tiếng từ chối thì một giọng nói vang lên trong đầu:* Meo~~ Nhiệm vụ mới cho kí chủ đây: 1.Đi cùng Master tới chỗ mấy kẻ phản bội và gặp mặt nam chính Kakucho Gusion Hitto
2.

Tăng độ hảo cảm lên 50%
3.

Khiến nam chính trung thành và nguyện ý đi theo mình
Phần thưởng: 1500 điểm kinh nghiệm
Một lọ potions trị thương cấp 2
Một lần quay may mắn
Mong kí chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Meo~~~*Giọng nói vừa nãy chính là của hệ thống mà Nữ thần tặng cho cậu.

Cậu đặt tên nó là Kuro vì nó có lông màu đen (xem lại chap 2).

Chỉ có cậu mới nhìn thấy được Kuro, người ngoài muốn nhìn thấy nó thì phải có sự cho phép của cậu.

Kuro thường xuất hiện để đưa cho cậu các nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ cậu sẽ nhận được phần thưởng, thường là điểm kinh nghiệm hoặc một vật phẩm nào đó.

Mà cũng khá lâu rồi kể từ lúc cậu nhận được nhiệm vụ nhỉ.

Cậu hỏi *Kuro, ta nhớ là đâu có nam chính nào trong dàn harem của nữ chính là có quan hệ với gia tộc đâu?!( : ౦ ‸ ౦ : )* *Kí chủ, ngài quên rồi sao trong đoạn giới thiệu có nhắc đến nam chính Kakucho Gusion Hitto là thành viên của một gia tộc nam tước bị giết hại may mắn sống sót, sau khi bỏ chốn thành công thì được một gia đình khá giả nhận nuôi mà ạ* * Ohh!!

Ta nhớ rồi, đoạn giới thiệu đó chỉ kể đại khái thôi à chứ không nhắc rõ là gia tộc nào.

Vậy có nghĩa là không phải tại ta quên mà là tại phần giới thiệu không rõ ràng đấy nhé(。◕ฺˇε ˇ◕ฺ。)* *Haizz...

Vâng kí chủ, ngài nói gì cũng đúng ạ* 'Kí chủ mà cũng có mặt trẻ con này sao?

Vậy cũng tốt, ít nhất thì ngài ấy đã biết cách thể hiện cảm xúc với mình, giờ thì chỉ cần đợi kí chủ học cách thể hiện cảm xúc với người khác là được rồi(・∀・)' Kuro vui vẻ nghĩ.*Này Kuro, Kuro...KURO* *Vâng thưa kí chủ, sao cứ đờ ra vậy, ta gọi nãy giờ mà không nghe* * Xin lỗi kí chủ, Kuro đang cập nhật lại cốt truyện ấy mà.

Hahaha(• ▽ •;)* *Được rồi, làm ta lo chết đi được tưởng ngươi bị bệnh rồi chứ* *Oaoaoa!!

Kí chủ lo lắng cho Kuro sao?!

Cảm động quá đi mất, người đừng lo Kuro rất khỏe mạnh không bị bệnh gì đâu* *Vậy thì tốt, giờ mau nói cho ta về nam chính kia đi** Vâng thưa kí chủ.

Nam chính Kakucho Gusion Hitto: là con trưởng trong gia đình Nam tước Hitto.

Từ nhỏ đã mất mẹ, cha thì mang tình nhân cùng con riêng về nhà bỏ mặt nam chính.

Mẹ kế và em trai luôn bày trò hãm hại nam chính.

Cha thì lại bí mật biển thủ tiền trợ cấp cho trại trẻ mồ côi mà mẹ kí chủ cung cấp, liên quan tới việc buôn người trái phép trên lãnh thổ khác nên cha kí chủ đã tức giận nói điều này cho Master biết.

Tội của gia đình Hitto đã được quy vào tội phản bội nên sẽ bị mang đi làm vật thí nghiệm cho loại thuốc độc mới.

Trên đường tới nhà giam, nam chính lợi dụng lúc đám lính không chú ý sử dụng kĩ năng ^Ẩn thân^ của mình mà trốn đi rồi y như mô tả và cốt truyện thôi ạ* *Vậy à, được rồi*.

"Sao nào?

Cháu đã quyết định được chưa Take-chan?"

"Cháu sẽ đi cùng ông ạ.

Cháu có cảm giác là mình sẽ tình thấy một món đồ chơi thú vị (人 •͈ᴗ•͈)" cậu chắp hai tay lại vừa cười vừa nói.

"Ôi!!!

Sao Take-chan của ông lại dễ thương đến mức này cơ chứ" ông cọ mặt vào má cậu liên tục.Họ đi đến một phòng giam ẩm thấp và bẩn thỉu.

Master bế Takemichi trên tay dừng lại trước một cửa phòng giam.

Bên trong có 4 người: một người đàn ông trung niên khá mập mạp mặc bộ đồ dành tù rách nát; một người phụ nữ có vẻ còn giữ được chút sắc đẹp của mình, mái tóc màu nâu đậm được thả tự do sơ rối và bẩn thỉu; một cậu bé với mái tóc đen ngắn hơi xoăn chỉ biết ngồi cạnh người phụ nữ kia mà run rẩy và cuối cùng là một cậu bé với mái tóc đen đã cụp xuống ôm sát cả mặt, cậu ta chỉ ngồi trong góc tối không nói gì cũng không làm gì nên khá khó để phát hiện ra sự tồn tại của cậu ta.

Master đứng trước cửa phòng giam, người đàn ông bụng phê nhìn thấy Master liền như phát điên nói:" Thưa Master, xin ngài hãy rủ lòng thương, con đã biết lỗi của mình rồi, xin hãy tha lỗi cho con, con của con vẫn chỉ là một đứa bé nó không có tội tình gì cả" "Ngươi nói xong chưa?!!!"

"Vâng??!"

" Ngươi có vẻ quan tâm tới con của mình nhỉ, Hitto""Vâng đúng vậy ạ thưa master.

Với con thằng bé là tất cả" hắn ta như thấy được hi vọng liền nói.

"Vậy có vẻ ngươi chẳng quan tâm gì tới đứa con cả của mình nhỉ, Nam tước Hitto" cậu giễu cợt nói.

Giờ hắn mới để ý tới cậu, hắn nhìn cậu với con mắt dâm dục, khẽ liếm đôi môi khô khốc của mình và nói:" Ngài đang nói gì vậy ạ??

Tôi yêu thương cả hai đứa con của mình mà" "Ohh!

Vậy à nhưng ta chỉ nghe ngươi nhắc đến đứa con riêng của mình thôi mà, không phải sao?"

"Chỉ là do tôi hoảng quá thôi ạ!!"

"Vậy sao?!

Ông ơi!!"

"Có chuyện gì vậy Take-chan?!"

"Con muốn một trong số chúng làm đồ chơi mới của mình!

Có được không ạ?!!" cậu dùng đôi mắt long lanh nhìn ông"Tất nhiên là được rồi" Master vui vẻ nói với cậu.

Takemichi nhảy xuống khỏi người ông mở cửa phòng giam và bước vào, ba người nhìn cậu với ánh mắt mong chờ, họ thà làm một món đồ chơi của cậu còn hơn là bị tra tấn ở đây mỗi ngày.

Cậu bước tới chỗ góc tối của căn phòng.

Trong góc tối, cậu bé cảm nhận được cậu tới gần nên ngửa mặt lên, Takemichi nhìn thấy rõ dung mạo của cậu ta: một khuôn mặt khá đẹp trai, chiếc cằm hơi nhọn, mái tóc đen sơ rối nhưng không làm mất vẻ đẹp của nó, một vết sẹo kéo dài từ mắt đến mang tai, con mắt phải đen tuyền, con mắt trái trắng dã chứng tỏ chủ nhân của nó đã bị mù một bên mắt.

Cậu bé đó nhìn cậu không nói gì.

Takemichi mỉm cười và nói :" Thưa ông, cháu muốn cậu ta" khi cậu nói cả 4 người bao gồm cậu bé kia ngạc nhiên .

"Tất nhiên là được rồi" cậu rời khỏi phòng giam.

"Tí nữa ông sẽ nói Lina chăm sóc cậu ta rồi đưa lên phòng con được không?"

"Được , cháu cảm ơn ông" "Khoan đợi đã thưa ngài, còn đứa con trai kia của thần thì sao ạ?

Thằng bé cũng rất khỏe mạnh và được việc đấy ạ!!"

"Và vì sao ta phải quan tâm tới việc đó chứ!!" cậu tỏa ra sát khí của mình, ông ta liền run rẩy"Việc ta đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, huống hồ một kẻ phản bội như ngươi có thể sao?!!

Ha" cậu cười khẩy nói.

Master bế cậu ra khỏi hầm giam, tới phòng làm việc, Master đặt cậu xuống ghế soffa, ông ngồi cạnh hỏi:" Take-chan này, sao cháu lại chọn con trưởng của Hitto làm đồ chơi mới vậy??

Nếu cháu muốn thì mua nô lệ hoặc chọn mấy tên tù binh ở nhà giam cũng được mà?!"

ông nghi hoặc hỏi cậu.

Takemichi nhìn ông mỉm cười rồi nói:" Thưa ông, vì cháu trưởng thành hơn tuổi nên có lẽ ông đã quên mất rằng cháu mới chỉ là một đứa trẻ 3 tuổi, trẻ con luôn bị thu hút bởi những thứ thú vị và cậu ta rất thú vị, không phải sao ạ?"

" Ohh!

Cháu nói xem Take-chan, tại sao cậu bé đó lại thú vị?"

Takemichi vừa cười vừa trả lời:" Khi cháu tới gần cậu ta dù cho đang gục mặt xuống nhưng cậu ta vẫn cảm nhận được cháu đang tới gần, sự hiện diện của cậu ta cũng rất mờ nhạt nếu không để ý kĩ thì sẽ rất khó phát hiện..."

"Vậy à.

Theo như con nói thì đứa trẻ đó rất có tố chất để trở thành một sát thủ đấy nhỉ" "Vâng...

Mà điều khiến con cảm thấy cậu ta thú vị chính là khi con nhìn vào mắt cậu ta" "Khi con nhìn vào mắt cậu ta sao??!"

"Đúng vậy ạ, những kẻ kia nhìn con bằng ánh mắt đầy mong đợi, hy vọng để có thể thoát khỏi nơi đó còn cậu ta thì...

Khi đó, trong mắt cậu ta không mong muốn được giải thoát, không muốn bị chú ý, càng không muốn tiếp tục cuộc sống này.

Con nghĩ rằng cậu ta sẵn sàng đón nhận cái chết một cách thản nhiên" "Con khá thích đôi mắt đó, đôi mắt của một kẻ không sợ chết.

Nó thật độc nhất có đúng không thưa ông?!"

"Ta đoán đó mới là lí do chính con muốn cậu ta có đúng không?"

"Đó là sở thích của con mà (`ε')" cậu bỉu môi nói.

Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngăn cuộc trò chuyện của họ /cốc cốc cốc/"Thưa Master, Bá tước và phu nhân đã trở về rồi ạ" giọng nói của một người hầu vang lên.

"Ta biết rồi.

Take-chan, papa và mama của cháu về rồi kìa, ta với cháu ra gặp họ nhé" " Vâng thưa ông" cậu vui vẻ nói.

Ông bế cậu ra khỏi phòng làm việc, đi xuống cửa vào trang viên.

Một chiếc xe ngựa màu đen, trên cửa có in biểu tượng của tộc Hanagaki đậu trước cửa.

Từ trên xe ngựa một người đàn ông với mái tóc nâu, đôi mắt xanh bước xuống, ông đưa tay ra đỡ một người phụ nữ xuống xe, người phụ nữ với mái tóc đen, mắt đen dù đã gần 30 tuổi nhưng vẫn có nét đẹp của một thiếu nữ.

Nhìn thấy họ, Takemichi vội vàng nhảy xuống khỏi người Master, chạy tới chỗ họ mà hét lơn:" Papa mama, hai người về rồi".

Người phụ nữ nhìn thấy cậu chạy tới liền dang tay ra ôm cậu mỉm cười tươi "Take-chan ta nhớ con quá đi mất, con có nhớ papa và mama không?"

"Có ạ" cậu cười tươi nói.

Mẹ Take đem mặt cậu áp vào ngực mình và nói:"Ôi!!

Take-chan của mẹ dễ thương quá đi mất.

Lần này mama đi qua các nước phương Đông mang về cho con nhiều quà lưu niệm lắm đấy.

Nè nè" bà đưa tay cầm lấy một hộp quà trên đống hành lí "Con xem nè Take-chan" bà mở hộp quà ra đưa đến trước mặt cậu "Đây là chiếc vòng ngọc trai tự nhiên được làm ở Vương quốc Quantea đấy.

Sao nào??

Rất đẹp đúng không??!"

"Nó đẹp lắm ạ.

Cảm ơn mama。◕‿◕。"cậu cười tươi làm lộ đôi má lúm đồng tiền.

"Hahaa!!

Hai mẹ con lo nói chuyện mà quên mất ta luôn rồi sao?!"cha cậu cười nói"Con không có quên papa đâu mà"cậu nhìn sang cha mình nói.

"Ta chỉ đùa thôi.

Mà ta cũng có quà cho con đây Takemichi" ông đưa tay ra hiệu cho người hầu, người hầu mang tới một cái hộp gỗ dài, cha cậu mở chiếc hợp ra bên trong có một chiếc cung tên.

"Con có thích nó không Takemichi" "Con thích nó lắm ạ.

Cảm ơn papa"

"Ồh!!

Quả là một chiếc cung đẹp, nó còn được yểm chú nữa sao?!

Con có mắt nhìn đấy Cian" Master đi đến cười nói"Cảm ơn lời khen của người thưa Master" cha Take cuối người nói.

"Mà hai con biết không, hôm nay Take-chan đã yêu cầu ta cho thằng bé một món đồ chơi đấy" "Thật sao ạ( : ౦ ‸ ౦ : )" "Đó là sự thật sao Take-chan?!!"

"Đúng vậy ạ thưa mama" "Tốt quá rồi.

Con cuối cùng cũng chịu ích kỷ một chút rồi Take-chan, mama vui quá đi mất( ≧Д≦)" "Con chỉ đơn giản là muốn một món đồ chơi thôi mà" "Dù cho có là vậy thì con cũng đã muốn thứ gì đó, đó là một điều đáng mừng mà.

Nhưng món đồ chơi đó có gì đặc biệt sao, mà con lại muốn nó vậy" "Cậu ta rất thú vị ạ.

Cậu ta là độc nhất đấy ạ" "Ồh!!

Hóa ra là vậy.

Ta luôn nói con giống hệt mẹ con có sai đâu nào" " Đừng nói vậy chứ Cian, sở hữu một thứ độc nhất mà không ai khác có cái cảm giác đó tuyệt vời lắm anh biết không.

Giống như Take-chan nè, trên đời này không ai dễ thương được như Take-chan đâu, Take-chan là độc nhất đấy" "Rồi rồi, anh không nói nữa" "Mà chúng ta đứng ngoài này hơi lâu rồi nhỉ, chúng ta nên đi vào thôi.

Take-chan, Lina nói là cậu ta đang ở trên phòng con đấy, con lên đó chơi đùa với cậu ta đi, ông và cha mẹ con phải nói chuyện một chút với nhau" " Vâng thưa ông" cậu cười nói rồi rời đi.Lên phòng mình, Takemichi thấy Lina đang đứng trước phòng mình cô cuối đầu chào cậu" Thưa thiếu gia cậu ta đang ở bên trong ạ" "Ta biết rồi" "Ngài có muốn tôi mang roi da hay bộ công cụ tra tấn tới không ạ" "Không cần đâu, lần này ta chỉ chơi trò đấu trí thôi mà" "Vâng.

Vậy tôi xin phép thưa thiếu gia" Takemichi phất tay, Lina liền rời đi.

Takemichi mở cửa phòng bước vào.

Trong phòng, có một một cậu bé với mái tóc đen, mắc một cái áo sơ mi trắng, cái quần dây đeo vai màu nâu đang say xưa ngủ trên giường của cậu, Takemichi đi tới, phóng sát khí và nói:" Ngươi còn định ngủ đến bao giờ!!!" cậu bé đó bật dậy thủ thế khi cảm nhận được nguy hiểm"Ara Ara~~ Không ngờ ngươi có thể đứng vững trước sát khí của ta đấy" cậu nói với một giọng khá trêu ghẹo.

"Là ngài!!

Xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của tôi" cậu bé đó cuối đầu nói"Không sao cả, mà đúng như ta nghĩ ngươi thật sự rất thú vị đấy" "Vâng??"

"Mà những vết thương của ngươi thế nào rồi?"

"Khá hơn rồi ạ cảm ơn ngài đã quan tâm...

Nhưng làm sao ngài...?"

"Làm sao ta biết được ngươi bị thương đúng không?

Cũng khá đơn giản đấy.

Đầu tiên, bộ quần áo tù nhân rách rưới đó không thể nào che được các vết bầm tím và các vết thương do roi đánh đâu, còn chưa kể đến việc có những vết bầm còn rất mới nên ta đoán dù cho có bị nhốt trong tù thì đám chuột cống kia vẫn đánh đập ngươi nhỉ?"

Takemichi vừa giải thích vừa ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng.

"Đúng vậy ạ" cậu bé đó hơi run rẩy khi nhắc về đám chuột cống kia "Một kẻ không sợ đối mặt với cái chết như ngươi mà lại sợ mấy con chuột cống đó sao??

Hahhaha!!

Mắc cười thiệt đấy(≧▽≦)" cậu cười lớn, cậu bé kia thấy cậu cười như vậy thì đỏ mặt.

Takemichi thấy cậu ta đỏ mặt, nghĩ rằng cậu bị bệnh nên đi đến áp trán mình lên trán cậu ta rồi nói:"Đâu có bị sốt đâu mà sao mặt ngươi đỏ vậy?" cậu ta đỏ mặt tới tận mang tai lắp bắp nói:"Cá-i-Cái-đ-ó-là-d-o-trời-n--óng--qu--á thôi.

Đúng là do trời nóng quá nên tôi mới đỏ mặt, ngài không cần quan tâm đâu!!"

"Vậy à.

Mà đúng rồi ta vẫn chưa biết tên ngươi mà nhỉ?"

"( : ౦ ‸ ౦ : ) Xin thưa lỗi cho sự bất lịch sự của tôi.

Tên tôi là Kakucho Gusion Hitto ạ" "Ồh!!

Vậy Kaku-chan, ta gọi ngươi như thế được không??"

"Tất nhiên là được rồi ạ thưa ngài" "Mà ta chưa giới thiệu nhỉ?

Tên ta là Takemichi Asmodeus Hanagaki.

Ngươi có thể gọi ta là Takemichi hoặc Take thôi cũng được" "Nhưng đó là vô lễ rồi ạ, dù sao tôi cũng chỉ là đồ chơi của ngài thôi mà..." giọng nói của Kakucho nhỏ dần.

"Vậy thì từ hôm nay ngươi sẽ là người hầu riêng của ta nhé Kaku-chan" "Nhưng mà thưa ngài tôi là con trai của một kẻ phản bội còn ngài là thiếu gia nhà bá tước mà ngài còn là một trong những con búp bê nữa...

Thì việc nhận tôi làm người hầu riêng là một việc làm xúc phạm đến danh dự của ngài không phải sao..."

"Chuyện đó thì sao chứ.

Chỉ cần Takemichi ta muốn thì việc gì chẳng được, mà cũng chẳng có kẻ nào dám hó hé điều gì đâu, ngươi cứ yên tâm đi" "Nhưng mà thưa ngài-" "Việc ta đã quyết thì không thay đổi được" "Nhưng mà-" Takemichi liếc mắt nhìn Kakucho, Kakucho hiểu ý "Tôi hiểu rồi thưa ng-" "Ta vừa nói gì nào?

Gọi ta là Takemichi hoặc Take mà" cậu phồng má nói "Vâng ạ...

Thưa Take-sama" "Tốt lắm" cậu xoa đầu Kakucho, kéo chuông gọi người hầu "Tí nữa Lina sẽ tới ngươi theo cô ta đi lấy đồ rồi chuẩn bị bồn tắm thảo dược cho ta" "Vâng tôi hiểu rồi thưa Take-sama" "Ta đến thư viện đây, khi nào chuẩn bị xong rồi nhớ kêu ta" "Vâng thưa Take-sama".

Cậu đi khỏi phòng.

Sau khi Takemichi đi, Kakucho ngồi bịch xuống đất đỏ mặt, thở dốc nghĩ 'Take-sama dễ thương quá đi mất'.Tới thư viện, Takemichi đóng cửa thư viện lại, lấy một cuốn sách ngồi trên ghế sofa đôi, giả vờ đọc trong khi trao đổi với hệ thống *Kuro, cho ta biết tiến độ nhiệm vụ* *Meo~~~Kí chủ tôi xin thông báo:
Nhiệm vụ 1: đã hoàn thành
Nhiệm vụ 2: đã hoàn thành
Nhiệm vụ 3: đang tiến hành
Thông báo hết meo~~~* *Kuro cái độ hảo cảm đó là đo thế nào vậy* *Meo~~Kí chủ độ hảo cảm cho biết thiện cảm của nam chính đối với ngài* *Cho ta biết độ hảo cảm đi Kuro* *Đã rõ meo~~~
10% : quen biết
20% : hứng thú
30% : hơi thân
40% : quen thân
50% : cảm nắng
60% : bạn
70% : bạn thân
80% : yêu
90% : yêu say đắm
100% : yêu trọn đời trọn kiếp
Meo~~~**Hiện tại hảo cảm của Kaku-chan đối với ta là bao nhiêu?* *Meo~~ Hiện tại là 55% rồi ạ* *Thấp vậy thôi sao, mà thời gian còn nhiều, gia tăng độ hảo cảm chỉ là chuyện dễ như ăn bánh thôi(◡ ω ◡)* *Kí chủ ngài định làm gì vậy Meo~~ Mỗi khi ngài cười thì chẳng phải điều tốt lành gì cả(;ŏ﹏ŏ)* *Ngươi nói gì cơ Kuro* *Không có gì đâu ạ, meo~~.

Tôi chỉ nói chúc kí chủ may mắn thôi meo~~* *Sao cũng được.

Biến thành thực thể đi* *Vâng*.

Kuro biến thành dạng thực thể là một con mèo màu đen, lông dài.

Takemichi dang tay ra.

Kuro hiểu ý liền nhảy vào lòng Take, dụi dụi vào ngực cậu.

Takemichi vui vẻ vừa vuốt lông Kuro vừa đọc sách.Vừa viết chương mới thấy có 2 lượt bình chọn.

Xin cảm ơn hai bạn nha🥰🥰🥰🥰
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương5: Ngủ chung - Hắn đã phải lòng ngài mất rồi (đã chỉnh sửa)


|abc| : thuật lại /abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát Buổi tối, hàng ngàn vì sao tỏa sáng lấp kín cả bầu trời, ánh trăng xanh dịu nhẹ chiếu vào khuôn mặt dễ thương đang ngủ trên chiếc giường kingside, Takemichi chỉ đang giả vờ ngủ để thực hiện kế hoạch tăng độ hảo cảm của mình.

Tiếng gõ cửa vang lên giữa không gian tĩnh lặng /cốc cốc cốc/, Takemichi mở mắt ra, ngồi dậy và hỏi:" Ai đấy?!!"

"Là tôi thưa Take-sama" giọng nói của Kakucho vang lên"Vào đi"cậu lạnh nhạt ra lệnh.

Cánh cửa từ từ mở ra, Kakucho núp sau cánh cửa, mặc một bộ đồ ngủ màu nâu đỏ, một tay ôm gối, một tay cầm tay nắp cửa, nhìn cậu ấp úng nói:" Take-sama, tô-i có th--ể ng-ủ ch-ung với ng-ài đượ-c khô--ng, ch-ứ chỗ nà-y lạ qu-á nên t-ôi kh-ông qu--en" "Tới đây" Takemichi nhìn hắn ra lệnh.

Hắn bước vào phòng, đóng cửa lại, tiến tới chỗ chiếc giường "Lên đi.

Không phải ngươi muốn ngủ chung sao??!"

"Được sao ạ?!!" hắn ngạc nhiên nhìn cậu, cậu khó chịu kéo hắn lên giường, để hắn nằm bên cạnh cậu "Ngủ đi [(--)]..zzZ" hắn giờ mới hoàn hồn nhìn khuôn mặt phóng đại của cậu mà đỏ mặt.Một tiếng sau, hắn vẫn chưa ngủ được vì mải mê ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu.

Takemichi cảm thấy khó chịu vì ai đó cứ nhìn mình chằm chằm, cậu mở mắt ra nhìn hắn "Chưa ngủ sao?"

"Tôi làm ngài tỉnh giấc sao Take-sama?!"

"Đúng vậy, mà tại sao chưa ngủ?"

" Chỉ là tôi đang suy nghĩ vài thứ thôi" "Nói ta nghe xem" "Tôi chỉ đang suy nghĩ về cuộc sống trước kia của mình mà thôi" khuôn mặt hắn có chút đượm buồn nói.

"Ngươi có cần tâm sự không?"

"Vậy có làm phiền ngài không ạ?!!"

"Không sao.

Giờ ta cũng chẳng muốn ngủ nữa" " Vậy tôi phải bắt đầu từ đâu đây nhỉ?"hắn cười khổ nói.

"Bắt đầu kể đi"cậu mất kiên nhẫn nói.

"Vâng.

Tôi sinh ra trong một gia đình chẳng mấy hạnh phúc, cha mẹ tôi cưới nhau vì ép buộc.

Mẹ tôi vốn chẳng yêu cha tôi nhưng bị gia đình bắt ép.

Cha tôi là một kẻ háo sắc nhưng lại là quý tử của nhà Hitto nên luôn muốn gì được nấy.

Ông ta nhìn trúng mẹ tôi liền đòi cưới cho bằng được dù biết rằng mẹ tôi đã có vị hôn phu.

Ông bà ngoại của tôi vì ham vinh hoa phú quý nên liền hủy bỏ hôn ước rồi đem mẹ tôi gả vào nhà Hitto.

Nhưng cha của tôi mỗi ngày luôn đánh đập mẹ tôi vì bà không nghe lời ông ta.

Sau đó, tôi được sinh ra, mẹ tôi yêu thương tôi hết mực, bà ấy luôn giấu tôi những vết thương, vết bầm tím mà cha tôi gây ra.

Mỗi ngày dù có mệt thế nào đi chăng nữa bà ấy vẫn mỉm cười với tôi.

Cho tới khi vụ tai nạn đó xảy ra.." nói tới đây giọng hắn nhỏ dần.

Cậu xoa đầu hắn "Nếu không muốn thì ngươi không cần kể tiếp" "Tôi không sao đâu ạ"hắn mỉm cười nhẹ tận hưởng cái xoa đầu của cậu.

"Mà phải rồi, vụ tai nạn đó.

Cả chiếc xe ngựa mà tôi và mẹ ngồi đã bị lật và rơi xuống vách núi, mẹ vì bảo vệ tôi mà chết nhưng tôi cũng chẳng khá hơn.

Vì như ngài thấy đấy Take-sama, tôi đã bị thương ở mặt nên tôi mới có vết sẹo này và còn bị mù thêm một bên mắt.

Cha tôi nghe tin mẹ tôi chết cũng chẳng để tâm gì nhiều.

Đám tan của bà ấy cũng chỉ được tổ chức một cách qua loa.

Ngay sau đó, ông ta liền đem tình nhân và đứa con riêng của mình về nhà.

Khi biết tin tôi bị mù một bên mắt, ông ta liền xem như tôi đã chết, tuyên bố đứa con hoang kia sẽ trở thành người thừa kế.

Tôi đã nghĩ thế cũng tốt, ít nhất tôi sẽ không phải bị ông ta đánh đập mỗi ngày nhưng mụ tình nhân và đứa con hoang của bà ta thì không để tôi yên.

Ngày nào họ cũng kiếm chuyện với tôi ,đánh đập tôi, bỏ đói tôi.

Cha tôi thì cứ nhắm mắt làm ngơ.

Sau đó thì ngài biết rồi đấy, ông ta đã bị bắt vì tội phản bội và tôi đã trở thành người hầu riêng của ngài" hắn cười cười nhìn cậu *Meo~~Hảo cảm hiện tại là 74%.

Kí chủ quả nhiên uy vũ mới tâm sự có một chút thôi mà nam chính đã coi ngài là bạn thân luôn rồi* *Nhiêu đó chưa là gì đâu, ngươi cứ xem đi*.

Takemichi nói:"Ta nói cho ngươi một bí mật nhé" "Tất nhiên là được ạ" "Ta không thích cuộc sống này(。•́︿•̀。)" cậu nói với một khuôn mặt buồn rầu *Meo~~Hảo cảm hiện tại là 77%* .

"Vâng?!"

"Ta đoán rằng bất cứ ai trong tộc Hanagaki cũng muốn được sinh ra với dòng máu thuần chủng hoặc được trở thành một trong Bảy con búp bê nhưng ta lại không như vậy" "Vậy ngài ghét cuộc sống này sao, Take-sama?"

"Không hẳn là ghét chỉ là không thích thôi.

Khi sống ở Trang viên Black Rose, ta có được mọi thứ mình muốn, có cha mẹ yêu thương, được Master cưng chiều, có các anh chị mỗi ngày đều quan tâm ta nhưng ta mỗi ngày chỉ được gặp cha mẹ mình vài lần.

Họ yêu thương ta nhưng không có đủ thời gian để thể hiện điều đó, Master cưng chiều ta nhưng ngài ấy lúc nào cũng bận rộn với việc quản lí gia tộc, anh chị của ta thì phải luyện tập để xứng đáng là một con búp bê nên không ai có thể dành cho ta quá nhiều thời gian cả" "Vậy sao ngài không nói với họ?"

"Nếu ta là như vậy chẳng phải sẽ rất ích kỷ sao?"

"Chuyện đó..."

"Mà dù sao ta cũng không thể ích kỷ được" cậu nhẹ nhàng nói "Vâng??"

"Ta là một con búp bê, nghĩa là ta chính là một trong bảy sát thủ mạnh nhất của gia tộc.

Lí do ta sống là vì gia tộc , vì sự phát triển và vinh quang của gia tộc.

Nếu như ta ích kỷ thì mọi người sẽ ghét ta mất...

Ta kh-ông muố-n đ-iều mộ-t ch-út nà-o c-ả" giọng nói của Take có chút run rẩy, đôi mắt xanh được phủ lên một tầng nước tựa hồ như sắp khóc nhưng chủ nhân của đôi mắt đó lại ngăn không cho những giọt nước mắt chảy xuống.

Kakucho thấy cậu sắp khóc không biết nên làm gì, hắn liền ôm cậu vào lòng, khẽ vuốt lưng cậu thủ thỉ nói:" Có tôi ở đây rồi Take-sama, không sao nữa đâu", cậu dụi vào lòng hắn, nhỏ nói:"Cảm ơn".

Sau đó, cả hai nằm xuống, hắn ôm cậu ngủ say. *Meo~~Hảo cảm hiện tại là 85%.

Kí chủ quả nhiên tài giỏi, diễn xuất của ngài quá tuyệt vời, đến Kuro cũng suýt nữa bị lừa luôn rồi meo~~~* *Tất nhiên rồi.

Dù cho có là nam chính đi chăng nữa thì tên nhóc này cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Ta cứu hắn khỏi đám người tồi tệ kia, khỏi việc bị biến thành vật thí nghiệm chứng tỏ ta có lòng tốt.

Ta để ý, quan tâm tới các vết thương của hắn chứng tỏ ta có sự cảm thông.

Ta chia sẻ cho hắn bí mật của mình để tạo dựng niềm tin, bí mật càng lớn thì niềm tin càng vững chắc, vì là một quý tộc cho nên hắn biết bí mật liên quan tới lòng tự trọng của ta quý giá thế nào.

Ta cho hắn thấy mình cũng không yêu thích gì cuộc sống hiện tại của mình giống như hắn trước đây để hắn cảm thấy đồng cảm.

Từ đó sẽ tạo nên một mối liên kết bền vững giữa ta và hắn.

Cuối cùng là đáp lại sự quan tâm của hắn và lợi dụng nhan sắc này, hắn đã rơi vào lưới tình của ta.

Đúng như kế hoạch* *Meo~~ Nếu vậy thì kí chủ chỉ cần dừng lại ở mức bạn thân thôi mà đâu cần khiến hắn yêu ngài đâu?* *Ngươi không hiểu rồi Kuro, dù cho có là bạn thân đi chăng nữa thì sau này khi gặp được nữ chính hắn cũng sẽ trở mặt mà thôi.

Ngươi không nhớ sao, trong chương 83 có nhắc đến trong một nhiệm vụ, vì bảo vệ cho nữ chính hắn suýt nữa thì mất đi cánh tay trái rồi.

Điều đó có nghĩa là gì ngươi biết không?* *Meo~~ Kuro không biết, kí chủ nói cho Kuro biết đi**Haizz, điều đó có nghĩa là hắn là một kẻ trung thành với tình yêu vì từ khi còn nhỏ hắn chưa từng được ai đối sử tốt với mình trừ mẹ mình ra nên khi gặp và yêu nữ chính thì hắn đã thề sẽ mãi bên cạnh và bảo vệ cho nữ chính.

Ngươi hiểu chưa?* *Meo~~ Kuro hiểu rồi.

Kí chủ quả nhiên thông minh mà nhưng trong nguyên tác nói nam chính Kakucho Gusion Hitto là một trong những nam chính thông minh nhất cơ mà.

Tại sao hắn lại yêu kí chủ nhanh như vậy chứ?

Meo~~* *Đơn giản vì Kaku-chan chỉ mới là trẻ con thôi, mà trẻ con thì lại rất dễ động lòng hơn nữa ta rất đẹp và dễ thương mà không phải sao, hắn có thể giữ vững mình trước ta sao?*cậu cười lạnh nói .*Meo~~ Kí chủ dễ thương nhất trên đời, ai có thể không yêu kí chủ cơ chứ?

Meo~~* *Giờ thì ngươi đã hiểu chưa hả, Kuro ngốc?* *Meo~~ Kuro không ngốc, Kuro được tạo ra bởi nữ thần Amelia, Kuro là tạo vật có được mọi tri thức trên thế giới này nên kí chủ không được nói Kuro ngốc[○・`Д´・○]* Kuro phồng má nói *Rồi rồi ngươi không ngốc* *Hứ, coi như kí chủ biết điều meo~~* *Được rồi giờ ta ngủ đây.

Chúc ngủ ngon Kuro* .*Chúc ngủ ngon kí chủ*, nói rồi Takemichi ngủ luôn. *Mà mình chưa nói với kí chủ ngài ấy, nữ thần Selene đã sắp đặt ngài ấy nằm dưới mà nhỉ* Kuro nhìn vào khuôn mặt đang say giấc kia thì lại thôi *Mà kí chủ cũng nói mình dễ thương rồi mà nhỉ, thế thì ngài ấy sẽ tự biết thôi, còn giờ thì ngủ thôi meo~~*Sáng hôm sau, Kakucho mở mắt ra nhìn thấy mình đang ôm Takemichi còn để cậu gối đầu lên tay mình.

Hắn giật mình nhưng không dám ngồi dậy vì sợ đánh thức cậu, Kakucho đưa tay mình vuốt nhẹ khuôn mặt cậu, 'Khi ngủ, Take-sama thật đẹp' hắn nghĩ.

Nhớ lại chuyện tối qua, Kakucho không nghĩ rằng một trong Bảy con búp bê lại có bộ mặt đó, hắn không biết nhiều về họ nhưng hắn đã từng đọc cuốn sách ^Bảy con búp bê của gia tộc Hanagaki^ trong thư viện ở nhà cũ.

Trong sách viết là Bảy con búp bê là những sát thủ mạnh nhất của gia tộc Hanagaki, những kẻ tàn độc nhất, không có tình người, chỉ biết chém giết theo lệnh của Master.

Nhưng người con trai đang ngủ trong lòng hắn lại lại không như vậy.

Hắn nghĩ 'Chắc chắn cuốn sách đó ghi sai rồi.

Take-sama là một người tốt bụng cơ mà, ngài ấy đã cứu mình, quan tâm mình, còn chia sẻ bí mật với mình nữa.

Hơn nữa mình nghĩ-' "Mình đã yêu Take-sama mất rồi" "Ưmm...

Chào buổi sáng, Kaku-chan" cậu đưa tay lên dụi mắt"Ta--Take-sama, ngài dậy từ khi nào vậy ạ?!!"

"Ta chỉ vừa mới dậy thôi, mà khi nãy ta có nghe ngươi nói cái gì thì phải?"cậu từ từ ngồi dậy.

"Không, không có gì đâu ạ.

Chắc ngài nghe nhầm thôi" hắn vội bật dậy nói.

"Ừm.

Mà chuyện tối qua, ngươi có thể giữ bí mật không..." giọng của cậu nhỏ dần.

"Tất nhiên rồi ạ.

Tôi hứa sẽ giữ bí mật này cho tới chết" "Hahaa!!

Không cần như vậy đâu, mà sau này ngươi có thể tới ngủ cùng ta bất cứ lúc nào ngươi muốn" "Được sao ạ?!!"

"Được, cứ coi như là phần thưởng cho việc ngươi tâm sự với ta đi""Cảm ơn ngài thưa Take-sama".

Cậu mỉm cười rồi nói: "Mà giờ ngươi nên về phòng của ngươi đi.

Ta sẽ kêu Lina mang đồ qua cho ngươi", nghe Takemichi nhắc tới Lina, Kakucho bỗng đen mặt khó chịu nói:" Vâng thưa Take-sama".

Kakucho bước xuống giường, cầm theo chiếc gối của của mình rời khỏi phòng của Take.

Sau khi Kakucho đi, Kuro hiện ra nói *Meo~~ Kí chủ rõ ràng đã thức dậy trước cả hắn ta rồi mà sao lại nói dối hắn vậy meo~~* *Ta chỉ muốn kiểm tra xem hắn có thực sự là đã yêu ta rồi hay chưa thôi?* *Meo~~ Kí chủ vậy là đang nghi ngờ khả năng của Kuro có đúng khôngΣ(▼□▼メ).

Thanh hảo cảm của Kuro luôn đúng meo~~ Kuro không hề sai đâu meo~~(#`д´)ノ* *Ta biết chứ nhưng như nữ thần đã nói |Những con người sống tại thế giới này là những sinh vật sống chứ không phải những con chữ trong một cuốn sách.

Không ai có thể kiểm soát suy nghĩ của họ cho dù có là ta đi chăng nữa|, ta không thể khẳng định rằng ngày hôm nay hắn nói yêu ta thì ngày mai hắn sẽ không chạy theo nữ chính được.

Cẩn thận là một trong những điều quan trọng nhất của một sát thủ mà không phải sao?* *Meo~~ Đúng là vậy thật, nhưng mà kia chủ đã nghe hắn nói là hắn yêu ngài rồi thì ngài đã tin chưa?

Meo~~?* *Tất nhiên là rồi.

Bây giờ Kaku-chan đã bị ta tẩy não.

Hắn chỉ biết rằng hắn rất yêu ta mà thôi, như vậy thì việc kiểm soát hắn sẽ dễ dàng hơn* *Meo~~ Kí chủ quả nhiên thông minh mà meo~~*.

Tiếng gõ cửa vang lên /cốc cốc cốc/, Lina ở bên ngoài lên tiếng nói:"Thiếu gia, ngài đã dậy chưa ạ?"

"Ta dậy rồi" "Xin phép ạ" Lina mở cửa bước vào.

"Bữa sáng đã sẵn sàng rồi ạ.

Master cùng các thiếu gia và tiểu thư đang đợi ngài ở phòng ăn ạ" Lina vừa nói vừa đặt cái tủ bên cạnh giường một chậu nước ấm.

"Ta biết rồi.

Lina, ngươi lấy cho ta bộ đồ #38 đi" "Vâng thưa thiếu gia" Lina đi tới phòng để đồ lấy bộ đồ cậu yêu cầu.

Cậu vừa rửa mặt xong thì Lina cũng bước ra với bộ đồ trên tay.

Cậu thay đồ xong liền quay sang nói:" Lấy cho Kakucho Hitto một bộ đồ nam hầu rồi dạy cậu ta những điều cần thiết để phục vụ cho ta" "Vâng thưa thiếu gia" cô cuối đầu.

Cậu ra khỏi phòng ngủ hướng tới phòng ăn.

Cậu mở cửa ra, mỉm cười nói:"Buổi sáng tốt lành, Master và mọi người" "Buổi sáng tốt lành Take-chan/Michi-chan" những người trong phòng đồng thanh nói.

"Take-chan nè, chị nghe nói là em đã nhận một món đồ chơi mới có đúng không?"

Saori phấn khích hỏi.

"Đúng vậy ạ chị Saori" cậu nhàn nhạt đáp lại "Vậy tốt quá rồi!!!

Cuối cùng Take-chan cũng muốn một cái gì đó rồi, chị vui quá đi mất thôi!!!(ᗒᗩᗕ) " "Thôi đi Saori, đừng có mà làm quá lên như vậy" Neori dáng vẻ lười biếng nói.

"Anh im đi.

Không phải anh cũng vui đến nỗi mất kiểm soát ma thuật khi nghe điều đó hay sao" "Nè anh không có nha" "Rõ ràng là có mà đừng có chối" "Không có!!"

"CÓ" "KHÔNG CÓ!!"

"CÓ" Cậu nhìn cảnh này cũng chỉ biết thầm thở dài, hai bên cứ cãi nhau qua lại như vậy tới khi Kiyoshi lên tiếng :"Hai đứa im lặng ngay cho anh""Vâng ạ" cả hai đồng thanh.

"Mà anh cũng rất vui khi em đã mong muốn một cái gì đó đấy Michi-chan.

Nó là một sự tiến bộ rõ rệt" anh mỉm cười nhìn cậu"Đúng đấy, em phải học cách bộc lộ cảm xúc nhiều lên chứ cứ trưng cái bộ mặt than kia với người ngoài thì chẳng ai muốn cưới em đâu" Neori đùa cợt nói.

"Không được!!!

Take-chan không được phép kết hôn.

Take-chan phải ở bên em cả đời!!!"

Saori gần như hét lên nói.

"Nhưng mà Take-chan cũng sẽ biết yêu rồi kết hôn thôi, chứ em đâu thể cứ để cho Take-chan ở giá quài được" "Em không quan tâm nếu Take-chan kết hôn rồi thì em sẽ không còn được nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của em ấy nữa nên em không cho phép đâu!!!"

"Thôi mà anh chị, dù sao em cũng chỉ mới có 3 tuổi thôi.

Nói việc kết hôn có hơi sớm quá đấy ạ mà hơn nữa em cong chưa biết mình là O hay A cơ mà" cậu lên tiếng hòa giải.

" Take-chan nói đúng nhỉ?

Nhưng mà dù cho có là ai đi chăng nữa thì cũng không xứng với Take-chan đâu" Saori lên tiếng nói"Rồi rồi chị Saori, mà phải rồi Master" "Có chuyện gì sao Take-chan?"

"Con muốn xin Master để cho Kakucho Gusion Hitto trở thành người hầu riêng của con ạ".

Mọi người liền giật mình khi nghe cậu nói vậy.

"Cái gì cơ ?!"

"Em nói gì vậy Take-chan?"

"Nếu muốn người hầu riêng thì em có thể nói với Master mà, đâu cần nhận một món đồ chơi làm người hầu riêng đâu chứ" Kiyoshi nói.

"Vì sao con lại muốn nhận cậu ta vậy Take-chan?"

"Hôm qua con đã nói với người rồi mà Master.

Vì cậu ta rất thú vị!!"

"Haizz...Được rồi nếu như con đã muốn thì ta đồng ý" "Cảm ơn ngài, Master""Giờ thì ăn nhanh đi nào.

Hôm nay các con có lịch tập luyện đấy" "Vâng thưa Master ".

Tập luyện xong cậu trở về phòng của mình với một cơ thể ướt đẫm mồ hôi.

Cậu mở cửa ra thì nhìn thấy Kakucho đang ở trong phòng.

Hắn mặc một bộ đồ quản gia màu đen, viền cổ áo màu xanh.

"Chào ngài Take-sama" "Bộ đồ đó khá hợp với ngươi đấy Kaku-chan" "Cảm ơn lời khen của ngài""Chuẩn bị bồn tắm thảo dược và một bộ đồ mới cho ta" "Vâng thưa Take-sama".

Tới tối, Kakucho lại qua phòng cậu, hắn gõ cửa /cốc cốc cốc/ "Tôi vào được không Take-sama?"

"Vào đi".

Hắn bước vào nhìn thấy cậu đang ngồi đọc sách trên bàn.

Hắn hỏi:" Ngài chưa ngủ sao, Take-sama?"

"Chưa, còn ngươi hôm nay muốn ngủ chung nữa sao?"

"Vâng ạ" hắn đỏ mặt đáp.

"Được rồi" Takemichi bước xuống ghế, ánh trăng chiếu rọi cả căn phòng thông qua cửa kính.

Ánh trăng nhẹ nhàng đọng lại trên khuôn mặt Takemichi tôn lên vẻ đẹp của cậu, thành công khiến trái tim ai đó lỡ một nhịp.

Kakucho nhìn thấy cảnh đó mà nghĩ rằng mình đã gặp một thiên thần, hắn bước tới nắm lấy tay cậu, quỳ một chân xuống và nói:"Tôi Kakucho Gusion Hitto nguyện trung thành với ngài Take-sama.

Tôi sẽ là tấm khiên bảo vệ ngài.

Tôi xin thề sẽ không để bất cứ kẻ nào đụng vào ngài nên xin ngài hãy chấp nhận lời thỉnh cầu của tôi : Hãy để tôi được đứng cạnh ngài, được ở bên ngài có được không ạ?!!", cậu cười lạnh "Ta Takemichi Asmodeus Hanagaki một trong Bảy con búp bê - Búp bê của sự tàn độc chấp nhận lời thỉnh cầu cùng lời thề của ngươi Kakucho Gusion Hitto nhưng ngươi có thề sẽ bảo vệ ta cho tới lúc chết không?"

"Tôi xin thề"hắn đáp lại"Tốt lắm" *Meo~~ Nhiệm vụ 3 hoàn thành, chúc mừng kí chủ. nhận được phần thưởng:
1500 điểm kinh nghiệm
Một lọ potions chữa trị cấp 2
Một lần quay may mắn* *Đúng như kế hoạch*.
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương 6: Thú cưng mới-Thằng hề và tử thần (đã chỉnh sửa)


Hai năm sau, trong căn phòng xa hoa với tông màu chủ đạo là đen và xanh, có một cậu bé dễ thương đang say xưa ngủ trên chiếc giường kingside.

Đó chính là Takemichi của chúng ta, giờ cậu và Kakucho đã được 5 tuổi rồi.

Từ ngày Kakucho trở thành người hầu riêng của cậu, mỗi ngày Takemichi đều tự mình huấn luyện cho hắn.

Ban đầu Kakucho kịch liệt phản đối nhưng cậu cũng không hiểu vì sao.

Khi làm các động tác, hắn cứ đỏ mặt liên tục, cậu chẳng hiểu nổi cùng là con trai với nhau thì có sao đâu nhưng dần dần hắn cũng quen với điều đó.

Khi tập luyện, Kakucho luôn nhắc cậu phải giản cơ đầu tiên và luôn xung phong giúp cậu, hắn hay bóp đùi Takemichi như mấy tên biến thái ấy vậy mà cậu còn chẳng để ý đến việc đó.

Trong hai năm qua, độ hảo cảm của Kakucho luôn dừng ở 86%, cậu chẳng hiểu nổi vì sao nó không tăng lên nhưng mà chỉ cần hắn vẫn yêu cậu và vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cậu là được rồi."

Tới giờ dậy rồi thưa Take-sama" "Ưmm..."

Takemichi từ từ ngồi dậy"Buổi sáng tốt lành Take-sama" "Buổi sáng tốt lành Kaku-chan" "Hôm nay có món sữa chua đấy ạ nên ngài dậy nhanh lên đi" "Ta biết rồi".

Cậu bước xuống giường rửa mặt, thay đồ "Mà tối qua ta đã mơ thấy một giấc mơ đấy Kaku-chan" "Giấc mơ gì vậy ạ Take-sama?"

"Về ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau đấy"cậu cười nói.

Kakucho đỏ mặt nói:" Khi đó, tôi vừa gầy vừa lem nhuốc nữa.

Nhìn không xứng để đứng bên ngài chút nào cả" "Đúng nhỉ.

Ai mà ngờ đứa trẻ khi đó giờ lớn lên lại đẹp trai như vậy chứ" cậu trêu chọc nói.

"T-ôi sẽ cho thêm trái cây vào phần sữa chua của ngài ạ" Kakucho mặt đỏ như trái cà chua nhanh chóng đổi chủ đề.

"Ừ".

Bước vào phòng ăn, cậu cười nói:"Buổi sáng tốt lành, Master và mọi người" "Buổi sáng tốt lành, Take-chan/Michi-chan" mọi người đồng thanh nói.

Cậu ngồi xuống ghế và bắt đầu dùng bữa.

Kakucho đứng cạnh cậu, rót cho cậu tách trà, rồi đi sang bên phải lau miệng cho cậu.

Takemichi nhìn Master nói:"Hôm nay ngài có chuyện gì vui sao Master?"

"Ồh!!

Đúng vậy đấy Take-chan, con có muốn đoán thử đó là chuyện gì không?"

"Hừm...

Hôm trước con có thấy mấy tên lính thay tường rào sắt mới nên con đoán số lượng quái vật trong rừng Death Forest lại tăng lên rồi đúng không ạ?"

"Không hổ là Take-chan, con đoán đúng rồi đấy" Master cười nói.

"Vậy có nghĩa là chúng con sắp được đi săn rồi đúng không ạ?!!"

Saori phấn khích nói.

"Tất nhiên là vậy rồi Saori.

Tháng nào chúng ta cũng phải vào rừng để thanh lí quái vật định kì, em quên rồi sao?!"

Neori nói với chất giọng ngứa đòn.

"Tất nhiên là em nhớ rồi.

Chỉ là do qua mùa sinh sản rồi nên em quên mất thôi(`ε')" "Ểh!!

Có thật không đấy?

Hay em lo đọc mấy cuốn tiểu thuyết kia nên quên mất ngày tháng luôn rồi(' ∀ ' *)" "Không có mà[○・`Д'・○]" "Được rồi Neori.

Đừng có chọc Saori nữa" Kiyoshi nói.

"Ểh!!

Em chỉ nói đúng sự thật thôi mà.

Con bé nếu không luyện tập với Michi-chan thì sẽ đi đọc mấy cái tiểu thuyết gì đâu không à, có đúng không Michi-chan?"

"Anh Neori nói đúng đấy ạ" cậu vừa nhàn nhạt đáp vừa nhận sữa chua từ Kakucho.

"Đó thấy chưa, đến Michi-chan cũng nói vậy mà" " Take-chan, sao em có thể làm vậy với chị chứ(('д`))" "Thằng bé nói đúng đấy, Saori.

Có lẽ anh nên tăng cường luyện tập cho em nhỉ?"

"Không!!

Nếu vậy em sẽ không còn thời gian đọc tiểu thuyết nữa" "Được rồi!!

Mấy đứa ăn nhanh đi rồi chúng ta còn đi săn nữa.

Ta nghe đám lính trinh sát nói trong rừng có dấu vết của loài bò sát độc đấy" "Nếu vậy thì con có thể bắt chúng làm thú cưng mới không Master?!!"

"Ồ hô!!

Sao lại muốn bắt chúng vậy Take-chan?"

"Chỉ là loài bò sát độc có thể lực tốt, độ dẻo dai đáng khâm phục mà dạng tiến hóa còn rất đa dạng nữa.

Nếu trong chuyến đi săn lần này con gặp được một con non hay thậm chí tìm thấy một tổ trứng thì không phải sẽ là một chuyện rất tốt cho việc nghiên cứu độc dược của con không phải sao ạ?!! (人 •͈ᴗ•͈) " cậu vỗ hai tay vào nhau nói.

"Hừm.

Đúng nhỉ?

Vậy được rồi ta đồng ý" "Vậy anh sẽ bắt một con thật to cho em nhé Take-chan?"

Kiyoshi nói.

" Michi-chan nói là cần một con non cơ mà.

Vậy phải chọn con nào có bộ vảy thật đẹp như vậy mới xứng làm thú cưng cho em ấy chứ, đúng không nào?"

Neori vui vẻ nói.

"Chuyện này thì em đồng tình với anh đấy Neori.

Phải chọn một con thật xinh đẹp để xứng với Take-chan dễ thương của chúng ta"Saori tươi cười nói.

"Mà con mang theo Kaku-chan có được không Master?

" "Được chứ Take-chan.

Các con về phòng của mình chuẩn bị đi.

Lúc 8h chúng ta sẽ xuất phát!"

"Vâng thưa Master!!"cả bốn người đồng thanh nói.

Trở về phòng, Takemichi nói:" Lấy cho ta bộ đồ đi săn #24 nhé Kaku-chan" "Vâng thưa Take-sama".

Trong khi Kakucho đi lấy đồ cậu ngồi trên giường xem lại nhiệm vụ mà hệ thống vừa đưa khi Master đang nói về chuyến đi săn *Meo~~ Nhiệm vụ mới cho kí chủ đây:1.

Để Kakucho Gusion Hitto đồng hành cùng mình trong chuyến đi săn
2.

Tìm được tổ của loài Calamity Dragon trong rừng Death Forest
3.

Gặp được hai nam chính loài Calamity Kid Dragon: Tetta Agares Kisaki và Shuji Buné Hanma
4.

Biến họ trở thành thú cưng của mìnhPhần thưởng: 3000 điểm kinh nghiệm
Kĩ năng may vá hạng C
Hảo cảm của ba nam chính tăng 10%**Nhiệm vụ lần này lại liên quan đến hai nam chính phiền phức nhất trong cả bộ truyện sao?!!* *Meo~~ Kí chủ không thủ nói thế được, nam chính Kisaki chẳng phải là kẻ thông minh nhất trong dàn harem của nữ chính hay sao nếu hắn trở thành thú cưng của kí chủ thì quá tuyệt vời rồi* *Ngươi không chịu đọc kĩ cuốn tiểu thuyết có đúng không ?

Trong nguyên tác có nói hai nam chính Kisaki và Hanma luôn đi cùng nhau, đi tới đâu thì gieo rắc tai họa tới đó.

Vì chúng kế thừa mục tiêu to lớn của giống loài mình chính là hủy diệt "Loài người" và chúng cũng muốn trả thù kẻ đã dám giết mẹ của chúng nữa.

Khi gặp được nữ chính, chúng đã nảy sinh tình cảm với cô bởi vì, nữ chính không nghe lời người khác nói mà vẫn giúp đỡ chúng khi Hanma bị thương do bị con người phục kích* *Vậy ngài chỉ cần đối tốt với họ là được không phải sao?* *Haizz.

Đó chính là vấn đề.

Loài Calamity Dragon có xu hướng chiếm giữ thứ mình thích.

Trong nguyên tác đã có một lần chúng bắt cóc và nhốt nữ chính ở một hang động trên ngọn núi Sality và biến cô trở thành của mình vì muốn độc chiếm nữ chính* *Vậy nếu ngài trở thành chủ nhân của họ ngài sẽ thay thế vị trí của nữ chính có đúng không?* *Phải đấy mà ta không cần thêm bạn đời đâu.

Ta có Kaku-chan là đủ rồi[○・`Д'・○]*, nghe được câu đó Kuro giật mình, nó run run hỏi *Kí chủ này ngài cho rằng mình là Bot hay là Top vậy?* *Tất nhiên là Top rồi.

Sát thủ ta đây sao có thể nằm dưới được cơ chứ* *Hahaaahaaa(≧▽≦) Cười chết Kuro rồi.

Kí chủ cho rằng mình nằm trên sao?

Đau bụng quá đi mất mà có khi ngài sẽ nằm trên theo cách khác cũng nên*.

Hiểu được ý của Kuro, Takemichi tức giận nói *Ngươi nói thế là sao hả Kuro(#`д')ノ Ta mà lại nằm dưới sao?!!**Kí chủ à, lần trước ngài tự khen mình dễ thương giờ lại nói mình nằm trên ai mà không cười chứ?* *Ta nói ta dễ thương vì cơ thể này của ta vẫn còn nhỏ mọi người lúc nào cũng nói ta dễ thương nên ta mới nói vậy thôi (`ε')* *Rồi rồi.

Kuro sẽ đợi đến khi nào kí chủ nát cúc rồi cười tiếp vậy* *Ngươi rút lại câu đó ngay cho ta* *Lời đã nói rồi thì rút lại không được nhưng ngài cũng nên chuẩn bị mà thực hiện nhiệm vụ đi.

Vì ngài sắp có thêm lão công rồi đấy* nói xong Kuro liền biến mất *Nè ngươi đứng lại đó cho ta Kuro*.

Không có tiếng đáp lại, Takemichi chỉ đành trút giận lên chiếc gối vô tội mà thôi.

Kakucho đi ra nhìn thấy Takemichi đang tức giận, nghĩ là mình đi lấy đồ lâu quá liền chạy đến cạnh cậu nói:" Xin lỗi ngài Take-sama, bộ đồ đi săn #24 của ngài đã bị rách do chuyến đi săn lần trước nên tôi phải tìm một bộ khác ạ.

Mong ngài đừng giận!!".

Takemichi nhìn thấy Kakucho liền bình tĩnh lại nói:" Ta không có tức giận đâu Kaku-chan.

Chỉ là ta đang nghĩ về một kẻ đáng ghét mà thôi, chắc ta làm ngươi sợ rồi nhỉ?"

"Không ạ.

Nhưng mà kẻ ngài nói tới là ai vậy ạ, nếu ngài thấy kẻ đó đáng ghét tôi sẽ mang cái đầu của hắn dâng lên cho ngài!"

Kakucho nói với giọng kiên định.

Takemichi bật cười và nói:"Hahaa!!

Không cần đâu Kaku-chan, nếu như ta thấy kẻ đó đáng ghét thì ngươi nghĩ hắn vẫn còn trên sống đời à" "Không ạ" "Đúng rồi đấy.

Mà giờ thì giúp ta mặt đồ vào đi, chúng ta không thể để cho Master và mọi người đợi được đúng không nào" "Vâng thưa Take-sama".

Kakucho giúp Takemichi cởi áo ra, mặc bộ đồ đi săn vào.

Cậu định là sẽ mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích nhưng Kakucho nói nó bị rách mất rồi nên cậu đã mặc bộ đồ mà hắn đã chọn cho cậu.

Một bộ trang phục màu đen với viền áo màu xanh, màu sắc đặc trưng của nhà Hanagaki, cùng một chiếc áo choàng có mũ chùm màu đen nhưng cậu lại thấy nó khá giống với bộ đồ hắn mặc mà nhỉ.

"Thưa Take-sama, xin cho phép tôi được hỏi điều này" "Ngươi muốn hỏi gì vậy Kaku-chan?"

"Tại sao ngài lại muốn tham gia chuyến đi săn này chỉ để tìm mấy con thằn lằn độc chứ?!

Nếu ngài muốn thì có thể cử đám binh lính đi tìm thay ngài mà" "Kaku-chan này, hôm nay ta đã có linh cảm đấy" "Vâng?!"

"Linh cảm giống như ngày ta gặp ngươi vậy.

Linh cảm rằng hôm nay sẽ rất thú vị và ở trong khu rừng có thứ thú vị.

Nó khiến cho ta phấn khích lắm đấy!!" cậu nói với một khuôn mặt hớn hở "Linh cảm như cái ngày đó sao?!"

"Đúng vậy đấy.

Ngươi nghĩ xem đó có thể là gì đây Kaku-chan, thứ có thể khiến ta phấn khích tới mức này!!"

'Nếu đó là một kẻ tới để cướp ngài khỏi tôi thì tôi sẽ không ngần ngại giết tên đó đâu Take-sama' hắn khó chịu nghĩ (đúng rồi đó con nhưng không phải chỉ có một kẻ tới cướp vợ của con đâu).Thay đồ xong, cậu cùng Kakucho xuống dưới sảnh nơi mọi người đang chờ.

Saori thấy cậu liền nhào đến ôm cậu và liên tục chà sát má mình vào mặt cậu nói:" Take-chan mặc bộ đồ này dễ thương quá đi mất thôi" "Được rồi mà chị Saori, bỏ em ra đi mà" "Không được cho chị ôm thêm một chút nữa đi".

Kakucho thấy thế liền chạy tới kéo cậu ra khỏi cái ôm của Saori và nói:" Thưa tiểu thư Saori, Take-sama đã nói là ngài hãy bỏ ra nên tôi nghĩ ngài nên nghe theo đi ạ" "Sao ngươi dám chen vào khi ta đang ôm Take-chan hả, Kakucho!!

Đừng quên rằng ngươi cũng chỉ là một người hầu mà thôi" Saori khó chịu nói.

"Và tôi cũng là người hầu riêng của Take-sama nên tôi có nhiệm vụ phải giúp cho Take-sama chuẩn bị trước khi đi săn" Kakucho bình thản nói.

"Ngươi...

Ngươi..."

Saori tức đến nỗi không nói nên lời.

"Kakucho nói đúng đấy Saori, em phải để cho Michi-chan chuẩn bị đi chứ" Neori lên tiếng nói, nghe vậy Saori càng tức hơn chỉ đành dậm chân đi lấy cung tên của mình.

Takemichi thở dài nhìn Neori nói:" Cảm ơn anh Neori" "Không có gì đâu.

Mà em cũng nên đeo sẵn cung đi Michi-chan, xe ngựa sắp đến rồi đấy" "Vâng ạ ".

Takemichi quay sang nhìn Kakucho hắn hiểu ý liền chạy đi lấy cung tên cho cậu.

Một lát sau, hai chiếc xe ngựa đi tới, mọi người cũng đã chuẩn bị xong.

Từng người lên xe, riêng Takemichi cùng Kiyoshi thì được đi xe cùng Master, còn Kakucho thì ngồi sau xe.

Hai chiếc xe bắt đầu khởi hành.

Dinh thự của gia tộc Hanagaki nằm sâu trong khu rừng Death Forest.

Nơi được mệnh danh là "Lãnh thổ của huyết long", khu rừng này có cái tên đó là bởi vì trong quá khứ nơi này thực sự từng là lãnh thổ của huyết long - một trong những thần thú của Nữ thần Selene.

Huyết long là một con rồng hiếu chiến, luôn đi khắp nơi gây rối nhưng lại được Nữ thần Selene tha thứ vì người rất yêu thích đứa con này.

Nhưng đến một ngày, Huyết long đã phá hủy một nhà thờ của Thần Terra vì vậy nó đã bị trừng phạt và lãnh thổ của nó đã bị bỏ hoang.

Nhưng nơi đây vẫn còn lưu lại một lượng lớn ma lực nên dễ dàng hình thành các mỏ khoáng sản quý hiếm.

Ma thú cấp cao cũng tập trung ở nơi này để sinh sống.

Sở dĩ dinh thự của gia tộc Hanagaki có thể xây dựng ở đây vì Công tước Hanagaki đệ nhất đã thiết lập một kết giới xung quanh dinh thự.

Kết giới ngăn cản những con ma thú tới gần dinh thự, thậm chí là ma thú cấp S cũng không có cách nào phá vỡ được kết giới này.

Nhưng kết giới lại có một điểm yếu, đó chính là kết giới tồn tại nhờ có ma lực đến từ viên Đá ma thuật Eternal Guardian được cất giữ bên trong trang viên Black Rose.

Mỗi năm một lần, Master của gia tộc và các thành viên trong gia tộc phải dâng lên cho viên Đá ma thuật một lượng lớn ma thạch của ma thú cấp B trở lên để viên đá tiếp tục duy trì kết giới.

Kết giới không ngăn số lượng ma thú trong rừng tăng lên nên khi số lượng vượt quá mức kiểm soát người trong gia tộc có nhiệm vụ phải chinh phạt ma thú để ổn định lại số lượng.

Có đôi lúc ma thú từ nơi khác sẽ tới đây di cư tới đây để sinh sống nên không ai biết được có bao nhiêu loài ma thú sống trong khu rừng Death Forest.Hai chiếc xe ngựa dừng lại tại một bãi đất trống trong rừng.

Cửa xe mở ra, từng người trong xe bước xuống.

Ngay khi xuống xe Takemichi liền duỗi người và nói:" Đi xe ngựa đúng là mệt mà" "Đi nhiều rồi sẽ quen thôi" Kiyoshi lạnh giọng nói.

"Thôi nào anh Kiyoshi, Michi-chan mới có 5 tuổi thôi mà, đâu có như anh ngày nào cũng đi kiểm tra các chi nhánh trong dinh thự, ngồi xe ngựa còn lâu hơn ở nhà nữa┐( ˘_˘)┌" Neori nhúng vai nói.

"Đúng đấy.

Take-chan chưa đi xe nhiều nên mệt thôi" Saori lên tiếng nói.

Thấy Kiyoshi bị hai người em của mình bắt nạt Takemichi liền nói:" Thôi nào hai anh chị, em chỉ là thấy hơi mệt thôi mà.

Hai người đừng có mà chuyện bé xé ra to chứ" "Nếu Take-chan/ Michi-chan đã nói vậy thì thôi" hai người đồng thanh nói.

"Cảm ơn em, Take-chan" Kiyoshi cảm kích nói.

Kakucho xuống ngựa chạy tới chỗ Takemichi hỏi liên hồi:" Take-sama ngài có thấy mệt không?

Có cần tôi xoa bóp cho ngài không ạ?!"

"Ta không sao cả Kaku-chan, mà ngươi đi lấy túi tên cho ta đi" "Vâng thưa Take-sama" Kakucho liền chạy đi và quay lại với túi tên trên tay.

Master bước xuống và nói:" Trong khu vực này chủ yếu có ma thú cấp C+ và cấp B- mà thôi, các con có thể xử lí chúng nhưng nhớ cẩn thận những con cấp B+ và cấp A-, chúng cũng hay đi lang thang trong các khu vực này lắm.

Khi các con đã săn được con mồi thì nhớ bắn pháo hiệu để đám lính tới xử lí " "Vâng thưa Master" cả bốn người đồng thanh nói "Mà phải rồi.

Tổ của loài Benem cũng ở gần khu vực này đấy Take-chan.

Mặc dù có lẽ con sẽ chỉ tìm thấy Benem-Princess Lecherta mà thôi, nhưng có khi con cũng tìm được Benem-Prince Lecherta đấy nên con nhớ cẩn thận" "Vâng, cảm ơn người thưa Master" 'Người không cần lo đâu ạ thưa Master vì con sẽ không tìm đám Benem mà sẽ tìm hai thảm họa tương lai của lục địa này'.

Bốn người mang theo cung tên trên tay, lưng đeo bao đựng tên tiến vào khu rừng.

Ba người kia đi một mình nhưng riêng cậu thì đi cùng với Kakucho.Trong rừng, cây cối phát triển rậm rạm, lá cây chỉ có hai màu đen và đỏ, thân cây màu đỏ như máu, những con Little Crow bay phấp phới trong những tán cây phát ra tiếng kêu quen thuộc kết hợp với khung cảnh xung quanh thì càng khiến khu rừng này thêm quỷ dị, cậu nhìn những cái cây nói:"Trông chúng đẹp thật đấy có đúng không Kaku-chan?"

"Đúng vậy ạ Take-sama" "Không biết ta có tìm được con Benem nào không nhỉ?"

"Nếu ngài muốn tôi sẽ đi tìm chúng ngay lập tức " "Không cần thiết đâu Kaku-chan.

Vì hôm nay ta tới đây không phải là để tìm mấy con thằn lằn độc đó" "Vậy ngài đang tìm gì ạ?!!"

"Hừm...

Hôm nay trước khi đi ta có nói ngươi là ta cảm thấy có thứ gì đó rất thú vị ở trong rừng mà có đúng không ?"

"Vâng, đúng vậy ạ" "Nên ta sẽ đi tìm thứ đó" "Nhưng ngài còn chẳng biết thứ đó ở đâu cơ mà.

Lỡ như nó là một thứ nguy hiểm thì sao" 'Không hổ là nam chính biết được rằng hai con rồng mình đang tìm nguy hiểm tới mức nào nhưng...' "Không sao cả đâu Kaku-chan.

Dù sao linh cảm của ta chưa bao giờ sai mà!!" cậu nói một cách kiên định để Kakucho an tâm phần nào. *Kuro mau chỉ đường cho ta tới chỗ hai con rồng đó nhanh* *Meo~~ Kí chủ đợi một chút*, một tấm bản đồ ảo liền hiện ra trước mặt cậu *Meo~~ Kí chủ là chấm màu đen kia còn hai nam chính là cái chấm màu vàng.

Kia chủ chỉ cần đi theo chỉ dẫn của bản đồ là tới nơi ngay thôi meo~~*.

Takemichi liền nắm tay Kakucho kéo đi nói:" Đi hướng này Kaku-chan", Kakucho còn đang vui vì được cậu chủ động nắm tay mà quên không hỏi hai người đang đi đâu.Hai người ngày càng đi sâu vào trong khu rừng, Kakucho cuối cùng cũng hoàn hồn hỏi:" Take-sama chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Ta cảm thấy thứ thú vị đó ở hướng này" "Nhưng mà chúng ta đi vào sâu quá rồi đó ạ.

Như vậy sẽ không an toàn đâu" "Không sao đâu mà, nếu có chuyện gì thì ta sẽ bảo vệ ngươi" cậu quay lại cười nhìn hắn.

Hắn nghe vậy cũng không nói gì mà chỉ cuối mặt xuống đi theo, vừa đi hắn vừa nghĩ 'Nếu như vì cái thứ đó mà ngài gặp nguy hiểm thì tôi phát điên lên mà giết nó đấy Take-sama'. *Kuro ta đi lâu như vậy rồi mà sao chưa tới nơi, ta thấy sắp vào lãnh thổ của ma thú cấp B+ luôn rồi* *Meo~~ Kí chủ xin ngài bình tĩnh dù sao cũng là lãnh thổ của thảm họa tương lai thì đương nhiên phải nằm gần lãnh thổ của ma thú mạnh rồi meo~~* *Sao cũng được *.

Hai người cứ đi như vậy tới khi gặp một cánh đồng cỏ xanh với những hạt bụi lấp lánh bay xung quanh.

(Chỉ lấy cánh đồng hoa) Cả hai ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cánh đồng.

Trong đầu cậu, âm thanh của hệ thống vang lên *Meo~~ Chúc mừng kí chủ đã khám phá ra "Cánh đồng bụi sao".

Khen thưởng 300 điểm kinh nghiệm* *Kuro cánh đồng này là gì vậy* *Hiện tại không thể nói cho kí chủ biết.

Khi nào kí chủ hoàn thành nhiệm vụ 3,4 thì mới có thể tiết lộ được meo~~* *Không nói ngay bây giờ được sao?* *Không được, đây là quy định mong kí chủ tuân thủ meo~~* *Haizz..

Thôi được rồi mà theo bản đồ hai con rồng kia ở đây có đúng không?!* *Meo~~ Đúng vậy thưa kí chủ.

Nhưng mà họ đang trốn đấy ạ* *Tại sao?!* *Đó là vì lúc này họ mới chỉ là Calamity Kid Dragon mà thôi.

Loài này thuộc hạng D- nên họ đang trốn vì cảm thấy ngài mạnh hơn họ nhiều meo~~* *Cũng đúng nhỉ.

Ta còn hạ được một con hạng B- thì một con hạng D- chẳng là gì với ta cả, nhưng mà nếu hai con rồng đó đang trốn thì làm sao ta hoàn thành nhiệm vụ được.

Loài Calamity Kid Dragon thường rất giỏi ẩn náp mà quanh đây ta đây ta chẳng thấy chỗ nào để trốn ấy chứ chứng tỏ chúng đang núp ở đâu đó dưới cánh đồng này có đúng không?* *Meo~~ Kí chủ đoán đúng rồi.

Mà làm sao để tìm được họ thì kí chủ phải tự lực gánh sinh thôi meo~~*.

Takemichi không biết phải làm sao để tìm được hai con rồng kia nên chỉ đành ngồi trên một hòn đá gần đó mà suy nghĩ.

Kakucho thấy cậu ngồi xuống thì liền ngồi xuống bãi cỏ ngay dưới hòn đá đó.

Trong cái hang được dấu dưới cánh đồng có hai cặp mắt đang quan sát họ \Nè nè Tettanii-san, cậu bé kia dễ thương thật đấy nhỉ\ một tiếng gầm nhẹ vang lên\Đúng vậy\ tiếng gầm gừ khác lại vang lên \Không biết cậu ấy tới đây làm gì nhỉ\ tiếng gầm đầu tiên vang lên đó là tiếng gầm của của một con Calamity Kid Dragon với bộ lông đen, ở đuôi có một chỏm lông màu vàng và con ngươi màu vàng kim ánh lên trong cái hang tối tăm\Có thể tới đây để bắt chúng ta giống như những con người kia cũng nên\ tiếng gầm nhẹ vang lên lần này là con Calamity Kid Dragon còn lại trong hang, nó cũng có bộ lông màu đen và con ngươi màu hoàng kim sắc bén.

Chúng đã quan sát hai người kể từ lúc họ bước chân vào cánh đồng này, phải nói là chúng rất ngạc nhiên khi cậu tìm thấy nơi này, vì xung quanh cánh đồng này như có một loại sức mạnh nào đó ngăn cản ma thú cấp cao tới gần còn ma thú cấp thấp thì hoàn toàn không phát hiện ra nơi này, vì vậy hai con ma thú cấp D- như chúng mới an toàn mà sống trong khu rừng này suốt nhiều tháng qua.

Chúng cảm thấy hứng thú với cậu nhưng cũng không buông bỏ cảnh giác vì nhà của chúng đã bị tàn phá bởi con người.

Bên phía Takemichi cậu còn chưa làm gì thì hệ thống đã thông báo *Meo~~ Hảo cảm hiện tại của nam chính Tetta Agares Kisaki là 10%.

Hảo cảm hiện tại của nam chính Shuji Buné Hanma là 13%* 'Ủa mình còn chưa làm mà?

Sao hai con rồng đó lại có hảo cảm với mình rồi mà khoan rồng cũng là ma thú thì có nghĩa là' cậu mỉm cười nhẹ nhìn Kakucho nói:" Nè Kaku-chan, ngươi có muốn nghe thử bài bát ta mới sáng tác không?".

Kakucho bất ngờ khi cậu hỏi vậy nhưng cũng nhanh chóng đáp lại :" Tất nhiên là có rồi Take-sama".

Cậu cười rồi bắt đầu hát {Một giấc mơ sẽ không thức dậy
Bạn không muốn thấy
Tôi có một bức tranh dành riêng cho bạn
Tôi có thể thấy bạn
Bạn cũng có thể lên bầu trời
Chọn những gì bạn thích
Thế nào rồi
Bạn đã bay tự do trên trời?

Bạn đã nhận được phép thuật tuyệt vời
Tất cả trong một giấc mơ Phiên bản với hạn
Tôi tự hỏi nó có nghĩa là gì để được sống
Tôi sợ người sống
Tin vào điều gì đó bạn không chạm vào
Tôi nghe nói rằng bạn thật ngu ngốc
Thất bại có ổn không
Bạn có thể cho tôi tình yêu
Một người bất lực có thể nói về ước mơ của mình không?

Bạn muốn biết sự tiếp tục của giấc mơ của bạn?

Lật lại một cuốn sách ảnh mà chưa ai xem
Hãy nói rằng đó là thế giới bạn muốn
Chỉ cần ngủ khi kết thúc giấc mơ cảu bạn
Vật liệu phế thải từ lớp học bay lơ lửng trong không khí
Tôi chắc chắn rằng tôi không thích những gì tôi không thích
Tôi không thể chọn một một mình
Độc thoại ngu ngốc
Tôi có thể khoe khoang về sự bất hạnh không
Bạn có lắng nghe đúng cách cho đến khi kết thúc
Tại sao nó vô nghĩa nếu không có ai ở đó nữa?

Bạn muốn biết sự tiếp tục của giấc mơ của bạn?

Tôi không muốn biết kết thúc của giấc mơ của tôi
Đó không phải là thế giới bạn muốn
Tôi muốn bạn yêu thích sự tiếp tục này}Tiếng hát thanh thót nhẹ nhàng, tựa như tiếng gió thổi.

"Bài hát thật hay Take-sama.

Nhưng nó có vẻ buồn nhỉ?"

"Đúng vậy đấy Kaku-chan.

Bài hát này nói về người luôn trốn tránh hiện thực, tìm kiếm niềm vui trong những giấc mơ vô định.

Nó không hẳn buồn nhưng bài hát này cũng như một lời chỉ trích cho kẻ ích kỉ mà thôi" "Tại sao ạ Take-sama?"

"Vì nếu như ta chìm đắm trong thế giới giả mà ta mong muốn thì ta sẽ phải bỏ ngươi lại ở thế giới thực này đấy Kaku-chan.

Ngươi có muốn điều đó không?"

"Không ạ!!!

Tôi không muốn ngài bỏ rơi tôi, Take-sama" Kakucho hốt hoảng khi nghe cậu nói sẽ bỏ rơi hắn.

"Ta sẽ không bỏ rơi ngươi đâu mà Kakucho, nhưng ta cũng muốn ngươi nhớ rằng đừng vì hành động ích kỉ của ngươi mà bỏ rơi ta nhé " cậu cười buồn nhìn hắn.

Hắn nghe vậy liền kiên nói:"Ngài đừng lo Take-sama.

Tôi hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi ngài đâu!!".

Cậu nhìn hắn mỉm cười rồi lấy tay xoa đầu hắn.

Kakucho hơi bất ngờ trước hành động của cậu nhưng nhanh chóng chuyển sang hưởng thụ, hắn yêu cách cậu xoa đầu hắn, hắn yêu hơi ấm từ lòng bàn tay cậu.

Khi nghe cậu nói sẽ bỏ rơi hắn, hắn đã rất hốt hoảng, hắn không muốn bị bỏ rơi càng không muốn bị bỏ rơi bởi cậu, hắn muốn chứng minh rằng mình đối với cậu rất hữu dụng như vậy cậu sẽ không bỏ rơi hắn.

Cậu là tất cả đối với hắn, là người mang lại ánh sáng cho cuộc đời tăm tối của hắn, là ánh mặt trời của hắn.

Hắn yêu cậu.Nhìn hai người vui vẻ, Hanma lên tiến \Em ghét tên con người mặt sẹo kia, Tettanii-san\ \Anh cũng vậy\ \Chúng ta có nên ra đó phá hỏng bầu không khí này không?\ \Cứ kiên nhẫn quan sát thêm đi Hanma.

Chúng ta vẫn chưa biết được con người kia có làm hại chúng ta không ?\ \Nhưng cậu ta hát hay thật đấy có đúng không, Tettanii-san?\ \Đúng vậy\. *Meo~~ Hảo cảm hiện tại của hai nam chính là 23%* *Dù đã có hứng thú với ta rồi mà vẫn không chịu xuất hiện sao* *Meo~~ Kí chủ, nam chính Kisaki là một kẻ rất cẩn thận nên dù họ hứng thú với ngài thì cũng không có nghĩ là hắn sẽ buông bỏ cảnh giác mà xuất hiện đâu meo~~*.

"Haizz...

Được rồi, chính ta đi thôi Kaku-chan, có vẻ như ở đây không có con Benem nào cả" Takemichi nhảy xuống khỏi tảng đá nói định rời đi"Vâng thưa Take-sama" Kakucho liền đứng dậy đi theo cậu. \Cậu ta sắp đi rồi kìa Tettanii-san\ \Vậy cũng tốt, như vậy chúng ta sẽ không bị phát hiện\\Ểh!!

Nhưng em muốn chơi cùng cậu ta\ \Không được, anh đã nói rồi nó quá nguy hiểm\\Mà hồi nãy cậu ta nói là tới đây tìm Benem nên em chỉ cần dùng ^Ngụy trang^ là được rồi mà\ \Không được \Kisaki tức giận nói với đứa em cứng đầu của mình.\Anh nói gì thì em cũng không quan tâm đâu\ nói xong Hanma chui ra khỏi hang \Ngụy trang\ Hanma liền biến thành hình dạng của một con Benem-Prince Lecherta.

Tên đó chạy thật nhanh tới chỗ cậu và kêu lên \Kyu kyu\.

Nghe thấy tiếng kêu, Takemichi quay đầu lại nhìn thấy một con Benem-Prince Lecherta có kích thước khoảng 30cm, toàn thân một màu đen sẫm chạy tới chỗ mình.

Cậu rất ngạc nhiên vì bình thường đám Benem luôn trốn những kẻ thù mạnh hơn mình cơ mà *Meo~~ Chúc mừng kia chủ đã gặp được nam chính Shuji Buné Hanma, meo~~* 'Đó là nam chính sao'.

Kakucho thấy Hanma chạy tới liền chắn trước mặt cậu nói:" Nguy hiểm, Take-sama".

Hanma thấy có kẻ ngán đường liền tức giận định tấn công hắn thì "Được rồi mà, Kaku-chan.

Nó không nguy hiểm đâu" Takemichi đẩy Kakucho qua một bên tiến tới gần Hanma"Ngươi đói sao, Benem nhỏ".

Hanma thấy cậu chú ý tới hắn liền kêu lên \Kyu Kyu\ "Vậy là đói à.

Ta có chút thịt hun khói này ngươi muốn ăn không?"

Takemichi lấy từ trong chiếc túi mình mang theo ra mấy miếng thịt hun khói.

Mùi thịt thơm nồng trong không khí khiến Hanma không kiềm chế được mà lao đến ăn hết sạch số thịt bun khói trong tay Take 'Thịt cậu ta cho mình ăn ngon quá đi mất.

Không biết cậu ta còn không nhỉ ?' \Kyu Kyu \" Ngươi muốn ăn thêm sao?", cái đầu nhỏ của tên đó gật liên tục"Nhưng mà ta hết thịt rồi.

Kaku-chan nè ngươi còn thịt hun khói không?"

"Tôi cũng hết rồi ạ, Take-sama" 'Con thằn lằn chết tiệt, đã ăn hết thịt hun khói của Take-sama rồi mà còn muốn ăn thêm, đừng hòng ta cho ngươi' 'Rõ ràng ngươi vẫn còn món thịt đó mà tên con người đáng ghét' tên đó ngửi thấy trên người hắn có mùi của món thịt kia.

Hanma nhìn Kakucho mà liên tục kêu \Kyu Kyu Kyu \ để thể hiện sự tức giận của mình.

'Mình chẳng hiểu nổi tên nam chính này đang nói gì nữa' *Nè Kuro, ngươi có cách mào giúp ta hiểu được tên nam chính này đang muốn nói gì không?* *Meo~~ Gợi ý kí chủ sử dụng điểm kinh nghiệm để mua kĩ năng ^Ngự thú^ meo~~* *Kĩ năng đó có tác dụng gì?* *Meo~~ nó giúp ngài có thể hiểu được ngôn ngữ của ma thú, cấp bậc càng cao thì càng hiểu được nhiều ngôn ngữ hơn* *Cấp bậc cao nhất của kĩ năng này là cấp mấy?* *Meo~~ Cao nhất là cấp B, ở cấp độ đó kí chủ có thể hiểu được cả ngôn ngữ của loài phi nhân tộc luôn đấy ạ, meo~~* *Giá bao nhiêu?* *Meo~~ Giá là 1200 điểm kinh nghiệm.

Hiện tạo kí chủ có 1800 điểm kinh nghiệm, meo~~* *Được rồi mua cho ta* *Meo~~ Mua hàng thành công.

Chúc mừng kí chủ có được kĩ năng ^Ngự thú^, meo~~*.

Có được kĩ năng, cậu nhìn con Benem-Price Lecherta đang kêu liên tục trước mặt mình \Hắn nói dối rõ ràng hắn còn thịt mà không cho ta.

Đưa thịt cho ta tên con người mặt sẹo đáng ghét\.

Cậu liền bật cười khi nghe thấy con Benem này nói gì, thảm họa tương lai của lục địa vậy mà lại nổi giận chỉ bởi vì Kakucho không cho tên đó thịt hun khói.

Cậu xoa nhẹ đầu tên đó và nói"Ngươi có muốn theo ta không, ta sẽ cho ngươi thật nhiều đồ ăn ngon"\Thật sao?

Mà ngươi hiểu ta nói gì sao?!!\ "Đúng vậy.

Vậy ngươi nghĩ sao?" \Nếu vậy thì...\\Không được!!\ một tiếng kêu vang lên, hai người một rồng nhìn về hướng phát ra tiếng kêu đó.

Kisaki sử dụng ^Ngụy trang^ biến thành Benem đứng đối diện đang nhìn Hanma với đôi mắt giận dữ.\Không được đi theo con người đó, Hanma.

Chúng ta đâu biết hắn có giống những con người kia hay không?\ \Nhưng cậu ta không giống bọn chúng, anh cũng thấy điều đó mà Tettanii-san\ \Không là không giờ quay về ngay cho anh\.

Nhìn thấy tình cảnh anh trai đang tức giận với cậu em trai ham chơi này Takemichi liền nhìn sang Kisaki và nói:" Đây là em trai của ngươi sao?", Kisaki vẫn không buông lỏng cảnh giác trừng mắt nhìn cậu.

Cậu không quan tâm mà tiến tới gần và bế Kisaki lên "Ngươi nhẹ thật đấy".

Kisaki bất ngờ khi bị cậu bế lên, tới khi cậu đặt hắn xuống cạnh Hanma hắn mới hoàn hồn.

Cậu nhìn chúng và nói :"Có muốn đi theo ta không?" \Grừ grừ\ "Haizz...

Nếu các ngươi đi theo ta thì ngày nào cũng được ăn uống no say và các ngươi có thể đặt được mục đích của mình đấy?" cậu nở một nụ cười ma mị nhìn chúng.

Kisaki ngạc nhiên khi cậu nói vậy nhưng liền đáp lại\Làm sao bon ta có thể tin con người được cơ chứ?\"Vì ta có giá trị lợi dụng với ngươi chăng?"cậu nhìn Kisaki vừa cười vừa nói. \Ngươi hiểu ta nói gì sao con người?\"Đúng vậy.

Vậy ngươi có đồng ý không ?" \Ý em thế nào Hanma? \ Kisaki nhìn Hanma hỏi \Anh quyết định thế nào thì em cũng sẽ nghe theo anh thôi Kisakinii-san\ Hanma nhanh chóng đáp lại \Vậy bọn ta đồng ý\ "Tốt lắm.

Mà để thể hiện niềm tin các ngươi nên hiện nguyên hình đi nhỉ?".

Chúng khá bất ngờ khi cậu biết chúng đã dùng ^Ngụy trang^.

Chúng cũng liền hiện nguyên hình Calamity Kid Dragon của mình.

Kakucho bất ngờ không tin vào điều đang diễn ra trước mắt mình.

(Hình ảnh mang tính chất minh họa.

Cánh nhỏ, thân dài khoảng 140cm)Cậu mỉm cười quay sang Kakucho nói:" Giờ chúng ta nên trở về thôi nhỉ Kaku-chan?"

"Vâng thưa Take-sama" Kakucho hoàn hồn lại nói.

Takemichi bế Kisaki và Hanma đặt lên vai mình rồi hai người hai rồng cùng rời đi khỏi cánh đồng.

Khi đi, Kisaki và Hanma vẫn quay đầu lại nhìn, dù sao cũng đã sống ở đó được mấy tháng rồi nên có chút lưu luyến.

Trở về bãi đất trống nơi chiếc xe ngựa chờ sẵn, một người lính nhìn thấy cậu liền chạy tới chào:" Chào mừng ngài trở lại thiếu gia" "Anh chị và Master chưa về à?"

"Vẫn chưa ạ.

Ngài có muốn ngồi đợi họ hay quay về trang viên trước ạ?"

"Lấy bàn, trà và bánh quy ra đi.

Ta sẽ đợi họ" "Vâng thưa thiếu gia", tên lính đó chạy tới chỗ người đánh xe và người hầu nó họ chuẩn bị những gì cậu yêu cầu.

Cậu ngồi xuống chiếc ghế gấp được mang ra, Kakucho đứng bên cạnh cậu rót trà.

Cậu đặt hai con rồng trên vai mình xuống bàn, lấy một chiếc bánh quy đưa lên trước mặt Kisaki nói:" Muốn ăn không?" \Ta không cần\\Vậy em ăn nha\ Hanma hí hửng nói rồi một miếng ăn hết cái bánh quy trên tay cậu và ngậm luôn cả hai ngón tay của cậu.

Vì bị ngậm tay, Takemichi cảm thấy khó chịu liền nói :"Bỏ ra" "Bỏ ra ngay con thằn lằn đáng ghét này" Kakucho đứng bên cạnh lấy tay đáng lên đầu Hanma. \Này đau đấy con người\ Hanma nhả tay cậu ra khó chịu gầm gừ "Cậu ta tên là Kakucho chứ không phải con người" \Ta không quan tâm, hắn dám đánh đầu ta.

Ta phải giết hắn!\\Đủ rồi Hanma đừng làm loạn nữa\ Kisaki dùng giọng anh trai lớn nói. \Nhưng mà Tettanii-san, tên con người đó đánh đầu em anh cũng thấy mà\ Hanma khó chịu nói.

Cậu không quan tâm mà tiếp tục uống trà.

Nửa tiếng sau, Kiyoshi bước ra từ trong rừng nhìn thấy cậu liền hỏi :"Sao em quay về sớm vậy Take-chan?"

"Em tìm được thứ mình cần rồi nên quay về thôi ạ" "Ồh!!

Vậy sao?"

"Chúng là thứ em cần tìm sao?"

Kiyoshi vừa nói vừa chỉ về phía Kisaki và Hanma"Đúng vậy ạ.

Em sẽ xin phép Master để nuôi chúng""Chúng là Henyori sao?"

"Không phải đâu ạ" "Vậy chúng là loài nào vậy?

Anh nhớ là trong các loài thằng lằn độc chỉ có loài Henyori mới có lông thay vì da đen bóng hoặc vảy thôi mà!" anh đưa tay xoa xoa cầm "Khi nào Master trở về em sẽ nói cho anh biết chúng thuộc loài nào" cậu mỉm cười nói.

Một lúc sau, Neori và Saori cũng trở lại.

Neori chạy tới chỗ cậu nói:" Nè nè Michi-chan, hôm nay anh săn được 10 con ma thú hạng B- luôn đấy" Neori nhìn cậu với ánh mắt mong chờ được khen.

Cậu nhìn mà chán nản nhưng cũng nhanh chóng khôi phục nụ cười nói :"Anh giỏi thiệt đấy, Neori", đặt được mục đích Neori vương mặt tự cao nhìn Saori.

Saori không chịu thua kém chạy tới chỗ cậu nói:"Chị săn được 15 con hạng B- luôn này", cậu chắp hai tay lại khen "Chị giỏi thật đấy chị Saori " cô nhìn Neori nói:" Anh thấy chưa?!!

Không chỉ mình anh giỏi đâu nhé" "Hừ.

Mà Master chưa về sao" Neori hừ lạnh nhanh chóng đổi chủ đề.

"Chưa ạ.

Từ lúc em quay về thì không thấy Master trở lại""Chắc Master vẫn đang đi săn mà thôi" Kiyoshi vừa cất cung tên của mình vừa nói.

"Mà em có tìm được Benem không Take-chan?"

Saori cậu.

Takemichi bỏ tách trà xuống nhìn cô nói:"Em không tìm được Benem ạ.

Nhưng em lại tìm thấy chúng".

Neori và Saori lúc này mới để ý đến hai con rồng đang nằm trên bàn.

Kakucho nói:" Chúng là thú cưng mới của Take-sama đấy ạ" "Ểhhh!!

Trong chúng không được mạnh lắm nhỉ" Neori ngáp dài nói.

"Đúng đấy.

Trong chúng cũng không có dễ thương gì hết" Saori chỉ tay vào Kisaki nói.

"Em thấy chúng rất đẹp mà không phải sao?" cậu nhấp một ngụm trà nói.

"Hôm nay tôi có làm bánh Mouse việt quất ngài thích đấy ạ" Kakucho vừa nói vừa đặt đĩa bánh Mouse việt quất lên bàn "Cảm ơn Kaku-chan".

Takemichi cầm nĩa lên bắt đầu thưởng thức đĩa bánh.

Bên kia, Kisaki và Hanma đã ăn gần hết đĩa bánh quy rồi\Món này ngon thật đấy Kisakinii-san\\Ừ, nó có vị giống mấy quả mọng trong rừng\ \Em sẽ nói cậu ta làm món này cho mình ăn mỗi ngày luôn\ \Đã là thú cưng của người ta thì đừng có đòi hỏi\.Hoàng hôn buông xuống trên khu rừng Death Forest, cả bầu trời nhuộm đỏ một màu máu càng làm tăng thêm không khí quỷ dị cho khu rừng này nhưng đối với những đứa trẻ của gia tộc Hanagaki thì nó như một bức tranh tuyệt đẹp.

Takemichi ngước nhìn lên bầu trời nói:" Đã hoàng hôn rồi mà sao Master vẫn chưa về nhỉ?"

"Anh không biết nữa, nhưng có lẽ chúng ta nên cử người đi tìm Master thì hơn.

Ban đêm là lúc khu rừng mày nguy hiểm nhất" Kiyoshi nhìn lên bầu trời nói."

Không cần đâu" một giọng nói trầm vang lên.

Mọi người nhìn về hướng phát ra giọng nói, đó chính là Master.

Kiyoshi cuối người "Con mừng là người vẫn bình an thưa Master" "Ừm, các con vẫn ổn chứ ?"

"Bọn con không sao ạ" cả bốn người đồng thanh nói.

"Mà ta thấy con đã tìm được thứ mình muốn rồi nhỉ Take-chan?"

" Đúng vậy ạ.

Vậy Master con có thể nhận nuôi chúng không ạ?"

Takemichi lên tiếng nói.

"Tất nhiên là được rồi nhưng ta mong rằng con sẽ huấn luyện hai con rồng đó thật tốt" Master nheo mắt nhìn hai con rồng đang nằm trên bàn trà."

Tất nhiên rồi ạ thưa Master""Mà Take-chan nè, giờ Master đã về rồi thì em nói cho anh biết chúng là loài gì đi" Kiyoshi nói"Đúng đấy chị cũng muốn biết chúng là loài gì" Saori nhìn cậu với đôi mắt mong đợi.

Neori và Kakucho cũng khá tò mò.

Cậu nhìn sang Master thấy người gật đầu liền nói :"Chúng là Calamity Kid Dragon ".

Mọi người trừ Master nghe xong thì rất ngạc nhiên, hai con thằn lằn đang nằm trên bàn trà cư nhiên lại là một trong những loài rồng nguy hiểm nhất lục địa."

Em..e..m..em phải giết chúng ngay Takemichi!!!

Chúng rất nguy hiểm đấy!!"

Neori hốt hoảng nói.Loài Calamity Dragon khi còn là Calamity Kid Dragon mặc dù chỉ là hạng D- nhưng có kĩ năng ^Kháng độc^ cấp cao và sở hữu nhiều kĩ năng hệ độc rất mạnh.

Khi chúng tiến hóa thì có thể sánh ngang với ma thú hạng A+, chúng là loài mang đến tai ương ở bất cứ nơi nào chúng đi qua.

Một loài rồng hiếu chiến và hung tàn.Takemichi bỏ ngoài tai những lời anh những lời Neori nói.

Mà chỉ bước xuống khỏi ghế, nhìn sang Kakucho nói:" Thu dọn đi Kaku-chan" "Vâng thưa Take-sama" Kakucho bắt đầu thi dọn bộ bàn ghế còn cậu thì đặt Kisaki và Hanma trở lại trên vai mình.

Master cũng chẳng quan tâm nói:"Về thôi ""Vâng thưa Master" cả bốn người đồng thanh nói.

Neori thấy không ai để ý lời mình nói nên cũng không nói nữa mà chỉ lặng lẽ cất cung và lên xe ngồi.

Khi mọi người đều đã lên xe, chiếc xe bắt đầu trở về Trang viên Black Rose.

Trở về Takemichi liền xin phép Master được ăn tối trên phòng vì quá mệt.

Cậu lên phòng, đặt Kisaki và Hanma xuống giường thì liền nằm xuống lăn lộn than :"Hôm nay mệt mỏi quá đi mất thôi"\Nè ngươi không sao chứ?\ Kisaki lên tiếng hỏi thăm."

Ta không sao nhưng hai ngươi nên sửa lại cách xưng hô với ta đi.

Dù sao ta cũng là chủ nhân của các ngươi mà"\Bọn ta không quan tâm\ Hanma gầm nhẹ.

"Được rồi theo ta về nhà thì kí khế ước với ta nhanh đi" \Khế ước là gì?\ Hanma hỏi "Đó là một liên kết giữa ta và hai ngươi" \Tại sao lại cần kí khế ước?\ "Để ta có thể tin tưởng các ngươi" \Ngươi cho rằng bọn ta sẽ phản bội ngươi sao?\ Kisaki gầm gừ."

Các ngươi là thú cưng của ta.

Ta đương nhiên tin rằng các ngươi sẽ không phản bội ta nhưng vẫn bắt buộc phải kí khế ước"\Bọn ta không phải là con người đâu.

Một khi đã thề trung thành với ai thì bọn ta sẽ trung thành với kẻ đó suốt đời\ Hanma hất càm kiêu ngạo nói.

"Nhưng ta có thể có được lời thề của hai ngươi sao?" cậu nghiêng đầu nhìn hai con rồng kia.

Chúng bị nghẹn không nói được.

Đúng là Kisaki định lợi dụng cậu để trả thù cho mẹ của mình còn Hanma thì chỉ nghe theo Kisaki mà thôi nên chúng không định thề sẽ trung thành với cậu.

Nhưng không có nghĩa là chúng sẽ không thề.

Cậu nhìn chúng rồi nói:" Được rồi, giờ kí khế ước luôn đi chứ hai ngươi suy nghĩ lâu quá" cậu nhảy xuống giường, tiến tới bàn trang điểm lấy con dao găm trong hộc tủ. \Bọn ta chưa có đồng ý mà\ Kisaki nói"Các ngươi cũng không có quyền từ chối" cậu phán một câu rồi bước tới chỗ chiếc giường.

Takemichi đưa tay ra rạch một đường ở động mạch, máu bắt đầu chảy ra.

Kisaki và Hanma ngửi thấy mùi máu liền hưng phấn lao đến chỗ cậu.

Takemichi nhanh nhẹn né qua một bên.

Bọn chúng nhìn cậu thèm thuồng, cậu dùng tay còn lại hứng lấy máu đưa trước mặt bọn chúng nói:"Uống đi".

Chúng không suy nghĩ nhiều liền một hơi uống hết sạch máu trong lòng bàn tay của cậu.

Mắt thấy hết máu để uống chúng nhìn cậu với ánh mắt long lanh.

Cậu nhìn chúng [Kí khế ước thuần thú] ngay lập tức vết thương trên tay cậu liền lại.

Tại vị trí của vết thương đó xuất hiện một hình xăm cánh rồng màu đen.

Một tiếng nói vang lên trong đầu cậu *Meo~~ Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ 1,2,3,4.

Phần thưởng đã được chuyển tới meoo~~* *Ta biết rồi*.

Thấy cậu im lặng, Hanma đi tới gần hỏi \Nè nè chủ nhân, ngài không sao chứ?\.

Cậu hoàn hồn lại "Ta không sao" \Tôi thấy ngài khá mệt đấy chủ nhân.

Ngài nên nghỉ ngơi một chút đi\ Kisaki nói"Chịu gọi ta là chủ nhân luôn sao"\Giờ ngài đã kí khế ước với chúng tôi thì gọi như vậy là đương nhiên rồi\"Không nói lại ngươi mà" cậu bước tới chỗ dây chuông kéo ba lần "Chút nữa Lina sẽ lên tắm rửa cho các ngươi.

Đừng có quậy phá và chờ ta quay lại" nói xong cậu ra khỏi phòng.\ Tettanii-san, giờ cậu ta là chủ nhân của chúng ta rồi thì dù có muốn chúng ta cũng không thoát khỏi cậu ta được đâu\ Hanma vừa lăn trên giường vừa lười biếng nói\Anh biết điều đó Hanma.

Nhưng cậu ta cũng đã biết là chúng ta sẽ không thề trung thành với cậu ta thì đến một lúc nào đó vậy ta sẽ chán mà bỏ chúng ta thôi\ Kisaki nằm xuống nói\Ểh!!

Nhưng mà em cũng thích tên con người đó lắm đấy\ Hanma bỉu môi nói \Em có thích cậu ta thì cũng không liên quan gì.

Lợi dụng xong, chúng ta chỉ cần đợi cậu ta chán rồi thả chúng ta đi là được\\Được rồi, đành nghe theo Tettanii-san vậy\.

Một lúc sau, cánh cửa mở ra, một người hầu với mái tóc màu tím và đôi mắt cùng màu-đó chính là Lina bước vào nói :"Thiếu gia ra lệnh cho tôi tắm rửa cho hai ngài nên mong hai ngài không thấy phiền".

Hai con rồng vẫy đuôi một chút ý bảo không phiền.

Lina hiểu ý liền tiến tới mang hai con rồng vào phòng tắm.

Trong phòng tắm lót gạch đen, một bồn tắm nước nóng đã được chuẩn bị sẵn với những cây thảo dược được ngâm trong bồn khiến cho nước nóng ngả xanh.

Cô đặt hai con rồng vào bồn tắm và bắt đầu tắm rửa cho chúng.

Ban đầu, Kisaki và Hanma không thích việc tắm rửa chút nào nhưng sau khi đất cát và bụi bản trên bộ lông của chúng được rửa sạch thì chúng cảm thấy cả cơ thể mình nhẹ hơn nhiều.

Tắm rửa xong, Lina sấy khô lông của chúng, cuối đầu rồi rời đi. \Dễ chịu thật đấy, có đúng không Kisakinii-san?\ Hanma vừa duỗi người vừa nói\Đúng vậy\\Em cứ tưởng là phải mang cái đống đất đá đó mãi chứ.

Giờ cuối cùng cũng loại bỏ được chúng rồi, cảm giác mới tuyệt vời làm sao!!

Oápppp...\ \Dù sao thì chúng ta còn phải đợi chủ nhân về nữa nên đừng có ngủ đấy\ \Em biết rồi\.

Hai con rồng cứ nằm trên giường đợi cậu về.

Lúc sau, cánh cửa mở ra, bọn chúng nghĩ là cậu đã về liền đứng dậy nhưng Lina lại bước vào với chiếc xe đẩy đồ ăn nói:" Hiện tại thiếu gia đang dùng bữa với gia đình.

Tôi được lệnh mang đồ ăn lên cho hai ngài.

Thiếu gia có nói ăn tối xong sẽ lên phòng nói chuyện với hai ngài sau".

Bọn chúng không vui khi cậu nói là chỉ đợi một chút là cậu quay lại ngay mà giờ lại phải đợi tiếp.

Lina đặt đồ ăn xuống chiếc bàn trà trong phòng, Kisaki và Hanma nhảy xuống giường tiến tới chỗ chiếc bàn mà nhảy lên.

Đặt toàn bộ đồ ăn lên bàn xong, Lina cuối người rời đi.

Hanma không suy nghĩ liền lao vào ăn\Ngon quá đi mất.

Nó còn ngon hơn món thịt chủ nhân cho mình ăn nữa\ Kisaki thấy Hanma như vậy cũng không quan tâm mà từ tốn ăn \Ngon hơn thịt của đám sói kia nhiều\.

Sau bữa tối, Takemichi liền quay lại phòng thì nhìn thấy hai cục lông màu đen đang ngủ trên giường của mình.

Cậu nhẹ nhàng bước vào để không đánh thức chúng nhưng thính giác loài rồng vốn tốt, ngay khi nghe thấy tiếng mở cửa chúng đã dậy rồi, thấy cậu vì không muốn đánh thức chúng nên đi thật nhẹ nhàng khiến chúng muốn bật cười.

Kisaki ngẩn đầu lên nhìn cậu hỏi\Ngài về rồi sao, chủ nhân? \"Ừ.

Xin lỗi vì đã để các ngươi đợi" Takemichi vừa nói vừa thay đồ ngủ \Không sao cả, chúng tôi chỉ đợi một chút thôi mà\ Hanma nói.

"Mà tới giờ ngủ rồi nên ngủ đi" Takemichi nói xong liền nhảy lên giường ôm hai con rồng kia vào trong lòng mình mà ngủ thiếp đi.

Kisaki và Hanma cũng không bài xích việc này.

Hanma nằm trong thỏa thích dụi đầu vào ngực cậu.

Bị lông của Hanma cọ lên cổ khiến cậu khó chịu mà rên "Ưmm...",nghe tiếng rên hai con rồng liền cảm thấy thích thú.

Suốt một đêm chúng cọ lông mình vào cổ cậu để tận hưởng tiếng rên đó.
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương 7: Chó hai đầu - Tôi cũng chỉ là một quân cờ của ngài thôi sao?!


/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lạiSáng hôm sau, Takemichi thức dậy và thấy cổ mình hơi ngứa.

Cậu nhìn sang hai con rồng đang ngủ cạnh mình nói:"Dậy đi"\Oáp..

Mới đó mà sáng rồi sao?\ Hanma ngước đầu lên nói \Tới giờ dậy rồi à\ Kisaki vừa duỗi người vừa nói.\Chào buổi sáng chủ nhân\ Hanma nhìn sang cậu vui vẻ chào\Buổi sáng tốt lành chủ nhân\ Kisaki nghiêm giọng nói."

Hai ngươi ngủ ngon không?" \Giấc ngủ ngon nhất tôi từng có sau khi rời khỏi tổ\ Hanma cười cười nói "Vậy thì tốt.

Mà ta chưa biết tên của hai ngươi nhỉ?"\Ngài biết chúng tôi có tên sao chủ nhân?\ "Nếu không có thì làm sao hai con Calamity Kid Dragon lại có thể sống sót trong khu rừng Death Forest chứ?" \Vậy thì không cần dấu nữa rồi.

Tên của tôi là Shuji thưa chủ nhân\ Hanma nói \Còn tên của tôi là Tetta thưa chủ nhân\.

"Vậy được rồi, ta sẽ đặt cho hai ngươi một cái họ cùng một cái tên đệm.

Và phải nhớ trừ ta ra, các ngươi không được nói tên thật của mình cho bất kì ai" Takemichi lạnh lùng nói. \Tại sao vậy thưa chủ nhân?

Tôi hiểu việc ngài muốn đặt họ và tên đệm cho chúng tôi nhưng vì sao chúng tôi không được phép cho người khác biết tên thật của mình?\ Kisaki thắc mắc hỏi "Vì nó rất nguy hiểm.

Ngươi chỉ cần biết như vậy thôi" Kisaki không hỏi gì thêm nữa."

Vậy được rồi Shuji, tên của ngươi sẽ là Shuji Buné Hanma.

Còn Tetta, tên của ngươi sẽ là Tetta Agares Kisaki" \Woaa!!

Tôi có họ rồi này còn có tên đệm nữa\ Hanma hí hửng nói\Đó là một cái tên rất hay thưa chủ nhân\ Kisaki nghiêm túc nói nhưng dưới đáy mắt của hắn ta ánh lên một tia vui vẻ mà đến chính hắn cũng không hay biết "Mà phải rồi tên ta là Takemichi Asmodeus Hanagaki" cậu thấy chúng vui vẻ khi có họ như vậy thì cũng vui lây mà giới thiệu tên \Tên của ngài đẹp thật đấy chủ nhân\ Hanma nhìn cậu nói\Đúng là rất đẹp ạ\ (cả người cũng đẹp như tên vậy) nửa cậu còn lại tất nhiên Kisaki nuốt vô bụng không nói ra.

Bên ngoài tiếng nói vọng vào:" Take-sama, ngài dậy chưa ạ" đó là Kakucho, hắn đến gọi cậu dậy như mọi khi thì nghe thấy cậu cười đùa với hai con thằn lằn kia nên tức giận mà phá tan bầu không khí hường phấn trong đó"Ta dậy rồi, Kaku-chan" "Tôi vào được không ạ" "Vào đi" Kakucho mở cửa bước vào liếc mắt qua hai con rồng đang nằm trên giường của cậu "Buổi sáng tốt lành Take-sama.

Hôm nay có món salat trái cây để tráng miệng đấy ạ""Ừ.

Lấy cho ta bộ #23 nhé Kaku-chan" Takemichi mỉm cười nói"Vâng ạ".

Takemichi rửa mặt xong thì Kakucho cũng trở ra với bộ đồ trên tay.

Cậu đi thay đồ rồi bắt đầu một ngày mới.Đã hai tháng kể từ lúc Kisaki và Hanma trở thành thú cưng của Takemichi.

Hai con rồng đó cũng chẳng phải làm gì nhiều, mỗi ngày chỉ việc giúp cậu thử độc và tập luyện mà thôi.

Không thì sẽ đu trên cổ cậu cả ngày trông như chiếc khăn quằng cổ vậy.

Kisaki nằm bên vai phải để đuôi quấn qua bên kia.

Hanma nằm bên vai trái cũng để đuôi quấn qua một bên.

Kakucho thấy thế thì tức lắm nhưng cũng chẳng làm được gì."

Hanma đừng có mà lười biếng nữa.

Mau tới sân tập thôi" \Chủ nhân à, ngài đây đang là đang ức hiếp tôi đấy.

Hôm qua tôi đã tập luyện rồi cơ mà, sao hôm nay phải tập tiếp chứ?\ Hanma nằm trên giường nói.

"Hôm qua ngươi cũng có tập đâu, ta chỉ thấy mỗi mình Kisaki tập luyện thôi mà" \Tại tôi tập xong trước lúc ngài tới thôi\ Hanma bỉu môi bất mãn nói"Haizz..

Được rồi, xuống sân tập đi rồi ta sẽ làm bánh kem cho" Hanma nghe thấy vậy liền nhảy xuống giường chạy tới cửa nói \Chúng ta đi thôi\ Kisaki thấy em mình tự bán rẻ chính mình thì liền không muốn nhận người quen.

Takemichi đi tới sân tập cùng với Kisaki và Hanma nằm trên vai.

Tới nơi, cậu thấy Kakucho đang tập đánh cận chiến với đám búp bê gỗ"Tập luyện vất vả nhỉ Kaku-chan ?", nghe thấy giọng nói của cậu Kakucho liền quay lại "Chào ngài Take-sama.

Ngài tới luyện tập sao?"

"Không hẳn.

Ta tới để tập cho con rồng lười biếng này" Takemichi vừa nói vừa chỉ tay lên Hanma đã ngủ từ lúc nào không hay.

"Vất vả cho ngài rồi ạ" Kakucho nhìn con thằn lằn lười biếng đó mà khó chịu.

"Ừ.

Dậy đi Hanma" Takemichi lấy Hanma ra khỏi vai mình rồi thả một cái "Bịch" xuống đất. \Ể??

Có chuyện gì vậy ?\ Hanma tỉnh dậy nói \Chuyện là em lại ngủ quên trên vai chủ nhân nữa đó Hanma\ Kisaki nói \Nữa à mà cũng chẳng phải lỗi của em đâu chứ\ Hanma bỉu môi nói 'Đúng vậy.

Có phải lỗi của mình đâu, tại chủ nhân có mùi hương dễ chịu quá nên mình mới ngủ quên mà thôi'."

Mà giờ thì bắt đầu luyện tập đi.

Sau đó mới được ăn bánh kem" nghe đến việc được ăn bánh kem Hanma liền phấn chấn hơn \Đã rõ, thưa chủ nhân\.

Takemichi thở dài nhìn con rồng ham ăn kia rồi lại nhìn sang Kisaki đang ngoan ngoãn nằm trên vai mình nói nhỏ :"Là anh em mà khác nhau một trời một vực".

Kisaki nghe thấy lời cậu nói liền giật mình nhảy xuống, cậu nhìn Kisaki hỏi :"Ngươi cũng muốn tập luyện tiếp sao?"\À vâng, tôi ra tập đây ạ\ 'Kì lạ.

Sao hắn lại mất bình tĩnh vậy nhỉ?' *Meo~~ Kí chủ, hắn mất bình tĩnh là do bị ngài nói trúng tim đen đó ạ**Là sao Kuro?!

Ta đâu có nhắc gì đến bộ lông của hắn đâu chứ**Không phải đâu thưa kí chủ.

Kisaki và Hanma vốn không phải anh em ruột của nhau meo~~**Cái gì?!!

Mà trong nguyên tác cũng chỉ nhắc đến việc hai tên đó là anh em mà thôi* *Đúng vậy meo~~ Thế giới này luôn tự điều chỉnh những tình tiết mơ hồ tạo thành tình tiết ẩn, giống như sự việc của nam chính Kakucho vậy meoo~~* *Vậy ngươi nói xem ta nói trúng tim đen nào của hắn?* *Meo~~ Chính là việc hai tên này khác nhau hoàn toàn đó meo~~* *Ngươi nói rõ xem nào Kuro* *Hanma vốn được mẹ của Kisaki đem về tổ kể từ khi mới là một quả trứng mà lại nở ra cùng lúc với Kisaki.

Hai tên này bề ngoài gần như giống hệt nhau mà Hanma không thích dùng não lại chẳng để tâm mấy vì vậy không biết rằng hắn và Kisaki vốn không phải anh em ruột.

Kisaki lại biết điều này nhưng không nói cho hắn biết meoo~~**Tại sao?* *Kisaki vốn chẳng quan tâm đến việc này.

Sau khi mất mẹ thì càng không muốn nói ra vì sợ Hanma sẽ bỏ rơi mình* *Ồhh!

Không ngờ Kisaki gian xảo lại có suy nghĩ như vậy đấy* *Meo~~ Ngài đang âm mưa chuyện gì có đúng không kí chủ?!!* *Sao ngươi lại nghĩ như vậy Kuro?**Mỗi lần ngài có thông tin gì hữu ích thì liền nảy ra kế hoạch mới mà không phải sao?* *Ngươi dần thông minh lên rồi đấy Kuro* *Ta vốn luôn thông minh mà kí chủ meo~~* *Mà báo cáo cho ta hảo cảm hiện tại của họ đi* *Đã rõ meo~~ Hảo cảm của nam chính Kakucho là 96%.

Hảo cảm của nam chính Kisaki là 45%.

Hảo cảm của nam chính Hanma là 53%* *Hảo cảm của hai con rồng đó không cao như ta nghĩ**Meo~~ Họ gọi ngài là chủ nhân đâu có nghĩa là họ trung thành với ngài.

Có khi Kisaki còn đang tìm cách phá bỏ khế ước với ngài ngay sau khi lợi dụng xong kìa**Ta biết chứ nhưng ta còn phải chờ thời cơ để khiến hắn động lòng với ta*.

Kakucho đi tới lây người cậu"Take-sama, ngài thấy không khỏe sao?"

"Ta vẫn ổn mà Kaku-chan""Vậy thì tốt.

Tôi thấy ngài cứ đứng yên một chỗ còn tưởng rằng ngài bị bệnh rồi chứ" "Ta không sao mà ngươi tới phòng bếp lấy cho ta trà thảo mộc và súp bí ngô đi""Vâng thưa Take-sama" Kakucho rời đi.

Cậu nhìn về phía hai con rồng đang đánh nhau với mấy con búp bê gỗ rồi đi về phía hàng ghế ngồi.

Một lúc sau Kakucho quay lại với chiếc khay bạc trên tay"Đồ ăn nhẹ của ngài đây ạ Take-sama""Cảm ơn, Kaku-chan" Takemichi bắt đầu dùng bữa thì Hanma chạy tới \Không công bằng!

Sao chủ nhân lại được ăn trước cơ chứ?\\Nếu em chịu tập luyện thì đã được ăn rồi đấy Hanma\ Kisaki đi tới nói.

Cậu nhìn về hướng Kisaki vỗ vỗ đùi mình, Kisaki hiểu ý liền nhảy lên đùi cậu nằm làm Kakucho và Hanma tức sôi máu.

Kisaki thấy thế liền nhìn một người một rồng kia bằng ánh mắt kiêu ngạo.

Hanma tức giận liền chạy đi tập luyện tiếp.

Kakucho thì xin phép rời đi để làm việc nhưng thực ra là nghĩ cách đem con rồng kiêu ngạo kia ném đi.Tới chiều khi cậu đang đọc sách trong thứ viện thì *Meo!!

Nhiệm vụ khẩn cấp :Tới "Cánh đồng bụi sao" và giải cứu hai nam chính Kisaki và HanmaPhần thưởng: Sự trung thành của Kisaki và Hanma
Phần thưởng bí ẩnThời gian giới hạn: 50 phút* *Cái gì đang yên đang lành sao hai con rồng đó lại gặp nguy hiểm?* *Meo~~ Lúc kí chủ không để ý, hai tên đó đã quay lại cánh đồng để thử xem ngài có tìm thấy chúng thông qua khế ước hay không nhưng không ngờ lại đụng trúng một con Chó hai đầu.

Mong kí chủ nhanh hoàn thành nhiệm vụ.

Thời gian còn lại 47 phút 36 giây meo~~* "Hai con rồng đó quả nhiên chỉ giỏi gây phiền phức cho mình mà" *Kuro làm sao ta có thể tới "Cánh đồng bụi sao" trong chưa đầy 50 phút cơ chứ**Kí chủ có thể sử dụng vòng quay may mắn hoặc dùng điểm kinh nghiệm đổi lấy kĩ năng /Dịch chuyển/ meo~~**Ta sử dụng vòng quay may mắn**Đã rõ meo~~*.

Ngay lập tức trước mặt xuất hiện một con mèo thần tài màu đen

(Ảnh minh họa) *Cái này dùng thế nào?* *Meo~~ Ngài chỉ cần kéo tay của con mèo xuống sau đó đợi thì sẽ nhận được phần quà.

Hiện tại ngài có hai lần quay miễn phí đấy thưa kí chủ*.

Nghe Kuro giải thích xong cậu liền bước tới chỗ con mèo thần tài, kéo tay nó xuống.

Ngay lập tức con mèo phát ra ánh sáng màu bạc * Meo~~ Chúc mừng kia chủ nhận được "Kem trị thương" cấp 2.

Kí chủ còn một lần quay may mắn nữa* một hộp kem màu ngà xuất hiện trong tay cậu, cậu cất nó vào túi quần *Không phải thứ ta cần.

Lại lần nữa* cậu bước tới kéo tay mèo lần nữa*Meo~~ Chúc mừng kí chủ nhận được "Bản đồ dịch chuyển" * một tấm giấy da màu nâu trống trơn xuất hiện trong tay cậu*Nó có tác dụng gì?* *Meo~~ Kí chủ chỉ cần nói tên bản đồ mình muốn, chọn địa điểm mình muốn tới sau đó hô "Dịch chuyển" là được rồi mà tấm bản đồ này chỉ có ba lần sử dụng mà thôi.

Mong kí chủ nhanh hoàn thành nhiệm vụ, thời gian còn lại : 41 phút 35 giây*.

Cậu không nói gì, cần lấy tấm bản đồ nói :" Trang viên Black Rose và Khu rừng Death Forest", tấm giấy da liền hiện lên bản đồ chi tiết của trang viên và khu rừng.

Cậu nhìn vào tấm bản đồ, phát hiện có hai chấm xanh đang di chuyển, cậu biết đó chính là Kisaki và Hanma liền chọn chỗ đó rồi hô to:" Dịch chuyển".

Một ánh sáng bao bọc lấy cậu và cậu biến mất ngay sau đó.

Bên này, Kisaki và Hanma đang chạy thục mạng để thoát khỏi con Chó hai đầu kia, chúng chỉ định quay lại cánh đồng để xem thử cậu có tìm được chúng không thì lại gặp phải con chó đó, đúng là xui xẻo mà.

Bỗng dưng một giọng nói quen thuộc vang lên [Water Arrow], một mũi tên nước bay về phía con chó và khiến nó bị thương.

Chúng nhìn sang hướng mũi tên nước kia bắn tới thì nhìn thấy cậu đứng đó với vẻ mặt có chút giận dữ.

Takemichi nhìn con Chó hai đầu rồi nhìn sang Kisaki và Hanma bị thương nặng một bên.

Cậu đưa tay về phía con chó [Ice Arrow], hàng loạt mũi tên băng lao về phí con chó.

Chỉ vài giây sau, con chó liền ngã xuống *Meo~~ Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ.

Kí chủ nhận được :Sự trung thành của Kisaki và Hanma
Phần thưởng bí ẩn: một hộp quà bất ngờ*.

Takemichi đi tới chắc chắn rằng nó đã chết rồi đi qua chỗ hai con rồng kia.

Cả người chúng đều bị thương, bộ lông đen nhuộm đỏ một màu máu, thậm chí còn có vết thương sâu đang không ngừng chảy máu.

Kisaki và Hanma nhìn cậu nghĩ rằng mình sẽ bị phạt thì cậu đưa tay vào trong túi quần lấy ra hộp "Kem trị thương".

Cậu nhẹ nhàng thoa kem lên các vết thương của chúng, hai con rồng có chút khó chịu khi cậu thoa kem nhưng cũng chỉ khẽ rên nhẹ.

Thoa kem xong, bằng tốc độ mất thường có thể thấy, các vết thương của chúng dần hồi phục.

Takemichi vẫn không nói gì, bế hai con rồng đó đặt lên vai rồi lấy ra tấm bản đồ ra, chọn vị trí phòng của cậu rồi hô:" Dịch chuyển" *Meoo~ Bản đồ dịch chuyển còn một lần sử dụng*.

Một ánh sáng bao trùm lấy cơ thể, Kisaki và Hanma vì chói mắt nên nhắm chặt mắt lại.

Khi chúng mắt ra thì thấy mình đang ở trong phòng của cậu.

Takemichi đặt chúng lên giường rồi nằm xuống ngay bên cạnh, nhắm mắt lại.

Chúng tưởng rằng cậu giận nên không dám nói gì.

Cậu chỉ mới nhắm mắt được một lúc thì tiếng gõ cửa vang lên /cốc cốc cốc/, cậu ngồi dậy nhìn về phía cánh cửa"Vào đi".

Cánh cửa mở ra, Lina bước vào cuối đầu nói:" Thưa thiếu gia, Master muốn gặp ngài""Ta biết rồi" cậu bước xuống giường rồi rời khỏi phòng.

Hanma thở phào nói \Suýt nữa thì ngộp thở mất rồi\\Khi chủ nhân quay lại ngài ấy chắc chắn sẽ trừng phạt chúng ta cho mà xem\ Kisaki buồn rầu nói\Cũng chỉ còn cách hứng chịu thôi.

Ai bảo anh nảy ra cái ý tưởng đó làm chi, hại em giờ cũng bị phạt nè\ \Chẳng phải em cũng đồng ý hay sao mà trách anh\\Chỉ tại dạo gần đây không có việc gì thú vị thôi.

Mà anh nghĩ sao Master lại cho gọi chủ nhân vậy nhỉ?\\Chắc là có chuyện gì đó thôi\ nói vậy chứ Kisaki vẫn thấy không ổn.

Họ vừa mới trở về được một lúc thì người hầu riêng của Master tới yêu cầu Takemichi tới phòng của Master, nghĩ thế nào cũng không thể là trùng hợp được.

Tại phòng riêng của Master, Takemichi hít một hơi sâu, cậu gõ cửa /cốc cốc cốc /"Con vào được không thưa Master?"

"Vào đi, Takemichi" tiếng nói từ bên trong vọng ra.

Cậu mở cửa bước vào.

Master ngồi trên ghế sofa màu đỏ rượu đọc sách, ngài ngẫn đầu dậy nhìn cậu nói:" Chào con Takemichi, ngồi xuống đi ta có chút chuyện cần nói với con" 'Ngài ấy không gọi mình là Take-chan nữa.

Ngài ấy chắc chắn đang rất tức giận rồi đây'"Ngài gọi con tới đây có việc gì không ạ?"cậu ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện "Ta nghĩ ta đã thấy có cái gì đó đã vượt qua tường rào để vào rừng.

Con có biết đó là gì không ?"

"Đó chính là thú cưng của con thưa Master" "Ồh!

Vậy tại sao chúng lại làm vậy?"

"Con đoán là chúng nhớ nhà nên mới làm vậy thôi ạ""Hóa ra là vậy nhưng dù có nhớ nhà đi chăng nữa thì việc rời khỏi trang viên khi chưa có sự cho phép của ta là một tội rất nặng đấy" "Con sẽ chịu mọi trắc nghiệm thưa Master" "Tại sao Takemichi ?!"

Master có chút ngạc nhiên khi cậu nói vậy"Kisaki và Hanma là thú cưng của con, mọi việc chúng làm đều liên quan tới con nên con xin chịu mọi hình phạt người đưa ra" cậu nghiêm túc nói "Được rồi.

Hình phạt của con là một đêm trong Căn phòng bóng tối.

Tới nửa đêm mới được ra ngoài" Master nói với một vẻ mặt thoáng buồn"Vâng thưa Master" "Con đi được rồi" "Tạm biệt ngài Master".

Takemichi vừa ra khỏi phòng thì thở phào nhẹ nhỏm.

Kakucho chạy tới nói:" Take-sama, Master gọi ngài có chuyện gì sao ạ?"

"Không có việc gì cả chỉ là ta bị phạt mà thôi""Cái gì cơ ạ?!!

Tại sao ngài lại bị phạt cơ chứ?!!"

Kakucho ngạc nhiên hỏi"Kisaki và Hanma đã rời khỏi trang viên mà không có sự cho phép của Master.

Thân là chủ nhân của chúng, ta phải có trắc nghiệm với việc chúng làm" "Nhưng mà ngài đâu có làm gì sai, sao ngài lại phải chịu phạt thay chúng cơ chứ!!"

"Không sao đâu mà Kaku-chan.

Ta chỉ bị phạt tới lúc nửa đêm mà thôi cậu mỉm cười nhìn hắn sau đó rời đi.

Hắn nhìn theo bóng lưng cậu mà đau lòng, cậu luôn giữ mọi việc cho mình, không bao giờ chịu chia sẻ với người khác.

Hắn biết đó là cách cậu quan tâm tới mọi người, là cách cậu thể hiện rằng mình yêu thương và tin tưởng người khác nhưng nhìn cậu phải tự gánh vách mọi việc trên đôi vai nhỏ bé đó hắn thấy rất đau lòng và bất lực khi không thể làm được gì cho cậu 'Chỉ cần mình mạnh hơn.

Mình sẽ có thể bảo vệ cho Take-sama'.

Trong phòng cậu, Kisaki và Hanma không thấy cậu trở về thì rất lo lắng.

Tới giờ ăn tối, cậu vẫn chưa về phòng.

Cánh cửa mở ra, hai con rồng liền bật dậy nghĩ rằng cậu đã về nhưng không đó là Kakucho mang đồ ăn đến cho chúng.

Kakucho chỉ liếc qua hai con rồng rồi tiến về phía chiếc bàn, hắn đặt đồ ăn lên bàn rồi lạnh giọng nói:" Hôm nay có món thịt bò hầm và súp bơ đấy".

Kisaki và Hanma nhảy xuống giường, tiến tới chỗ chiếc bàn.

Kisaki nhìn hắn, hắn hiểu được liền nói:" Hôm nay vì hành động ngu ngốc của hai ngươi mà Take-sama đã bị phạt nên ngài ấy sẽ không về phòng cho tới lúc nửa đêm" lời hắn nói như sét đánh ngang tai, Hanma trừng mắt nhìn hắn "Đừng có trừng mắt với ta.

Vì các ngươi rời khỏi trang viên khi chưa có sự cho phép của Master nên Take-sama đã thay các ngươi chịu phạt" nghe được điều đó chúng chỉ biết cuối gầm mặt xuống.

Kakucho không nói gì nữa rồi rời đi.

Hanma nhìn Kisaki hỏi\ Tettanii-san liệu chủ nhân có sao không?\ \Chắc chắn ngài ấy sẽ không sao đâu, Master rất yêu quý chủ nhân cơ mà\ hai con rồng ngồi trên bàn ăn tối mà không thể ngừng nghỉ về chủ nhân của mình.Trong "Căn phòng bóng tối", Takemichi ngồi trong một góc cuộn người lại.

Nhìn từ ngoài vào, người ta sẽ nghĩ cậu đang co ro người vì sợ hãi nhưng thật ra cậu đang nói chuyện cùng Kuro*Meo~~ Ký chủ à, rõ ràng Master yêu thương ngài tới vậy, ngài chỉ việc nói một chút là ngay lập tức được miễn phạt mà đâu cần cam chịu như thế này đâu* *Tất nhiên là để tăng điểm hảo cảm của hai con rồng cứng đầu kia rồi.* *Meo~~ Kí chủ quả nhiên tài giỏi mà điểm hảo cảm tăng vù vù luôn rồi.

Hảo cảm hiện tại của nam chính Kisaki là 75%.

Hảo cảm hiện tại của nam chính Hanma là 84%* *Hảo cảm của Hanma thì không nó nhưng ta liều mạng cứu hai tên đó rồi còn thay chúng chịu phạt mà Kisaki chỉ coi ta là bạn thân thôi sao!!* *Kí chủ bớt giận dù sao tên Kisaki đó vốn có trái tim bằng đá mà meo~~**Thôi kệ đi thu hoạch lần này cũng tạm ổn rồi*.

Takemichi cúi mặt xuống cố gắng làm lơ âm thanh xung quanh mình mà ngủ.

"Căn phòng bóng tối" một căn phòng không có bất cứ ánh sáng nào có thể lọt vào được.

Căn phòng này rất lớn, việc tìm một góc để ngồi là vô cùng khó.

Nhưng cho dù nói này có rộng lớn đến thế nào thì bóng tối xung quanh luôn khiến cho người khác cảm thấy chật hẹp và gò bó.

Xung quanh căn phòng có lắp đá ma thuật âm thanh nên người trong phòng sẽ luôn nghe thấy rất nhiều giọng nói liên tục phát ra.

Người bị nhốt trong căn phòng này rất dễ phát điên, vì không gian chật hẹp và những âm thanh kì lạ tạo nên sang chấn tâm lí cho họ.

Nhưng đối với Takemichi thì nó chẳng là gì cả.

Kiếp trước cậu từng được huấn luyện ở môi trường tồi tệ hơn nhiều, chỉ là một căn phòng với âm thanh kì lạ thì không là gì với cậu cả.Khi đồng hồ vừa điểm 12 giờ thì cánh cửa phòng mở ra, ánh sáng bên ngoài như bị một thứ gì đó ngăn cản mà chẳng thể vào trong căn phòng này, nó khiến cậu phải nheo mắt mới có thể thấy người đang đứng ở cánh cửa chính Lina.

Lina đứng đó nói:" Thưa thiếu gia, đã hết giờ phạt rồi ạ.

Master nói người hãy trở về phòng của mình nghỉ ngơi vì ngày mai Bá tước Hanagaki và phu nhân sẽ tới đấy ạ" "Ta biết rồi" cậu nhàn nhạt trả lời rồi ra khỏi căn phòng.

Bước đi trên hành lang tối tăm và lạnh lẽo, ánh sáng duy nhất là ánh trăng ngoài cửa sổ, cậu lên kế hoạch làm tăng độ hảo cảm của Kisaki lên.

Tới phòng mình, cậu nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thấy Kisaki đang ngồi trên bàn.

Takemichi nhỏ giọng hỏi:" Ngươi chưa ngủ sao Kisaki?"\Chưa ạ thưa chủ nhân.

Tôi đợi ngài trở về ạ\ "Ồh..

Mà Hanma ngủ rồi sao?"\Vâng.

Thằng bé cũng muốn đợi ngài nhưng tôi nghĩ ngài sẽ không thích nếu chúng tôi đều thức nên đã kêu thằng bé ngủ trước\ "Ngươi quả là một người anh tốt đấy Kisaki" \Cảm ơn ngài thưa chủ nhân nhưng tôi có thể hỏi ngài một câu không?\ "Cứ tự nhiên"\Tại sao ngài lại chịu phạt thay chúng tôi?\ "Vì ta là chủ nhân của các ngươi, ta có phải có trách nghiệm cho việc các ngươi đã làm" nghe được câu trả lời của cậu Kisaki không biết phải nói gì.

Không gian cứ chìm trong im lặng cho tới khi cậu lên tiếng phá vỡ bầu không khí "Ngươi rất yêu quý em trai mình có đúng không Kisaki?"\Đúng vậy ạ\"Kể cả khi Hanma không phải em ruột của ngươi sao?" nghe cậu nói Kisaki liền giật mình, lắp bắp hỏi\Ng-ài đa-ng nó-i gì vậ-y ạ?!!\"Không cần giả vờ đâu.

Ta biết cả rồi"\Từ lúc nào ạ?!\"Khi các ngươi đưa độc để ta kiểm tra.

Ta đã thấy độc của hai ngươi hoàn toàn khác nhau.

Nếu các ngươi là anh em ruột thì độc của hai ngươi sẽ chỉ khác nhau một chút mà thôi nhưng nó lại khác hoàn toàn"\Đúng vậy ạ.

Tôi và Hanma vốn không phải anh em ruột.

Tôi không nói cho thằng bé biết vì không muốn thằng bé đau lòng\ "Chứ không phải vì ngươi sợ hãi sao?"\Ngài nói đúng nhỉ!

Tôi có thể nói cho thằng bé biết sự thật nhưng tôi lại sợ thằng bé sẽ bỏ tôi lại\ "Hanma rất yêu quý ngươi Kisaki.

Nếu muốn hắn có thể bỏ đi bất cứ lúc nào dù cho hai ngươi có là anh em ruột nhưng hắn lại chọn ở lại với ngươi.

Điều đó chứng tỏ hắn rất yêu quý ngươi.

Có đúng không, Hanma?" cậu vừa nói vừa nhìn sang Hanma đang nằm trên giường \Hahaa!

Bị phát hiện mất rồi\ Hanma ngồi dậy nói \Hanma em dậy từ lúc nào?!\\Em thức từ đầu rồi vì em cũng muốn đợi chủ nhân về\ Hanma vừa nói vừa nhảy xuống giường, đi tới chỗ chiếc bàn"Ngươi sẽ không rời bỏ Kisaki dù biết sự thật này có đúng không?" \Tất nhiên là vậy rồi chủ nhân.

Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi Tettanii-san đâu\"Ngươi thấy rồi đó Kisaki, ngươi chỉ là quá sợ hãi mà thôi"\Cảm ơn ngài thưa chủ nhân\"Không có gì"\Nhưng tôi có thể hỏi ngài thêm một câu nữa không\ "Haizz...

Được rồi ngươi hỏi đi" \ Ngài chỉ đang diễn một vai diễn thôi có đúng không ạ?\ cậu hơi ngạc nhiên vì câu hỏi nhưng vẫn bình tĩnh trả lời "Đúng vậy"\Tại sao ạ ?\ "Ngươi hỏi quá nhiều rồi đấy Kisaki" \Tôi xin lỗi thưa chủ nhân\ "Mà thôi được rồi.

Ta làm vậy là vì lợi ích họ mang lại cho ta.

Nhưng tại sao ngươi lại biết?"\Khi ngài dùng bữa cùng mọi người, tôi nhận thấy dưới đáy mắt ngài là sự lạnh lẽo trong khi ngài lại cười nói rất vui vẻ với họ trừ với Master và Kakucho ra\"Quan sát tốt lắm Kisaki, ta có lời khen đấy.

Đúng như ngươi nói, ta quả thật là đang diễn một vai diễn để làm họ vui lòng mà thôi.

Một đứa cháu thông minh, một đứa con ngoan ngoãn, một đứa em dễ thương, bất cứ vai diễn nào để họ luôn tin tưởng ta, để họ trở thành con cờ giá trị trong tay ta"\Vậy chúng tôi cũng chỉ là những quân cờ của ngài thôi sao?\ "Đúng vậy.

Các ngươi thấy chán ghét ta lắm có đúng không?" cậu không do dự trả lời.

Kisaki và Hanma trầm mặc, chúng không biết phải nói gì nữa.

Đúng là chúng cũng định lợi dụng cậu để trả thù cho mẹ của mình nhưng chúng cũng đã dần coi cậu là chủ nhân của mình, giờ cậu lại nói chỉ coi chúng là quân cờ thì chúng phải làm sao đây.

Takemichi thấy chúng im lặng như vậy thì đoán rằng chúng đang tức điên khi biết mình bị lợi dụng, dù gì thì hai con rồng này cũng có lòng tự tôn cao mà.

Nhưng Hanma lại nói \ Không.

Dù cho có như vậy thì tôi cũng không quan tâm\ cậu ngạc nhiên \Đúng vậy.

Dù cho ngài có coi chúng tôi là quân cờ thì chúng tôi cũng không quan tâm vì ngài là chủ nhân của chúng tôi mà\ Takemichi mỉm cười nhẹ nhàng nói:" Cảm ơn các ngươi".

Nhìn nụ cười đó, chúng đứng hình, nó thật đẹp, thật trong sáng, thật rạng rỡ, nụ cười của cậu tựa như ánh mặt trời vậy.

Chúng ước gì khoảng khắc này có thể dừng lại mãi mãi để chúng có thể mãi ngắm nhìn nụ cười của cậu.

"Lỡ như sau này, các ngươi gặp được người khiến các ngươi rung động thì đừng bỏ rơi ta nhé" \Chúng tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi ngào đâu, chủ nhân.

Vì ngài là lẽ sống của chúng tôi, là ánh sáng của chúng tôi, là chủ nhân của chúng tôi\ Kisaki nói.

Chúng tới chỗ cậu, lấy đuôi của mình quấn lấy tay cậu và nâng lên \Tôi Tetta Agares Kisaki/ Shuji Buné Hanma xin thề sẽ,luôn trung thành với ngài Takemichi Asmodeus Hanagaki cho dù phải đối đầu với thần linh tôi sẽ luôn dùng móng vuốt và chất độc của mình để bảo vệ ngài\ hai con rồng đồng thanh nói.

Có được điều mình muốn, cậu liền ôm hai con rồng đó vào lòng mà nhỏ nói:" Cảm ơn các ngươi nhiều lắm".

Chúng tận hưởng hơi ấm của cậu mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Takemichi thấy chúng đã ngủ say liền nhếch miệng cười lạnh.

Cậu đi tới chiếc giường, leo lên giường rồi đặt chúng ở bên cạnh.

Cậu nhắm mắt lại bắt đầu trò chuyện với Kuro *Meo~~ Kí chủ quả nhiên uy vũ mà, hảo cảm hiện tại đạt đến mức 95% luôn rồi.

Hai con rồng này đã bị ngài chinh phục mất rồi meo~~.

Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Giúp Kisaki nói ra sự thật cho Hanma biết.

Phần thưởng: 1500 điểm kinh nghiệm, 2 lọ potions hồi phục thể lực, một hộp quà bí ẩn* *Không ngờ chỉ rảnh tay làm chút việc mà cũng nhận được phần thưởng* *Meo~~ Sao kí chủ có thể nói vậy cơ chứ?* *Ban đầu, ta chỉ định giúp Kisaki nói ra bí mật cho Hanma biết để gỡ nút thắt trong lòng hắn đồng thời tạo thêm ấn tượng tốt trong về ta trong lòng Hanma.

Ta lấy việc làm đó làm bàn đạp để nói ra bí mật ta coi những người mang lại lợi ích cho mình là quân cờ bao gồm cả chúng.

Sau đó, ta để chúng tự quyết định có ở lại bên ta hay không, cộng thêm phần thưởng từ nhiệm vụ trước nữa thì việc khiến chúng yêu ta lại càng thêm dễ dàng* *Meo~~ Kí chủ quả nhiên tài giỏi mà**Đúng như kế hoạch.

Ngày mai ngươi và ta xem lại cốt chuyện một chút có vài thứ ta cần kiểm tra vài thứ**Đã rõ thưa kí chủ meo* .Đã được một người theo dõi.

Cảm ơn bạn Tu tan_06 nhé 😍😍😍
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Hỏi ý kiến!


Tôi nhận thấy văn chương của mình rất lủng củng, và tôi cũng viết bộ truyện này trong lúc đầu nãy ra ý tưởng.

Tôi đang phân vân có nên drop bộ truyện này không.

Nếu các bạn thích nó thì tôi vẫn sẽ tiếp tục viết.

Còn không thì tôi sẽ drop.

Mong các bạn cho tôi biết ý kiến của mình.

Đến ngày mai nếu không có phản hồi tôi sẽ drop và xóa truyện.
 
(Drop)[Alltakemichi] Hệ Thống!!! Sát Thủ Ta Đây Tại Sao Lại Nằm Dưới?!!
Chương 8: Xem lại câu chuyện - Ngài ai thích nhất?! (đã chỉnh sửa)


/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lạiSáng sớm thức dậy, Takemichi tiến tới phòng tắm ngâm mình một chút.

Hôm qua đối đầu với con Chó hai đầu - hạng B+ khiến cậu tiêu hao rất nhiều ma lực, dù kĩ năng Siêu hồi phục đã hồi phục toàn bộ nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút đau đầu từ hôm qua tới giờ.

Ngâm mình trong bồn tắm, Takemichi ngước nhìn lên trần nhà bằng đôi mắt xanh xinh đẹp, vô cảm và sâu thẩm tựa biển chết.

Kuro phát hiện có điều không ổn liền xuất hiện*Meo~~ Kí chủ, ngài có chuyện gì sao?

Tôi thấy sắc mặt ngài không được tốt**Ta không sao Kuro.

Chỉ là mấy ngày nay phải "diễn" liên tục không ngừng nghỉ nên có chút khó chịu mà thôi**Meo~~ Kuro thấy ngài quá mệt rồi đấy.

Ngài nên dừng "diễn" lại vài ngày thì tốt hơn* *Không được.

Thời gian gần đây, ta đã biểu lộ rất nhiều cảm xúc nếu giờ ngừng "diễn" thì Master sẽ phát hiện ra**Nhưng Kuro lo lắng cho sức khỏe ngài đấy kí chủ.

Lỡ như ngài đổ bệnh thì Kuro biết phải làm sao?!

Meo~~* *Ta không sao cả đâu* cậu cười nhẹ, xoa đầu Kuro, tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Bên ngoài, Kisaki và Hanma tỉnh dậy không thấy Takemichi đâu thì sợ rằng cậu đã bỏ rơi chúng.

Chúng cuống lên chạy đi tìm cậu.

Takemichi bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, ra khỏi bồn tắm lấy cái áo tắm mặt vào rồi đi ra ngoài xem.

Takemichi đầu đầy hắc tuyến khi thấy hai rồng vừa làm loạn phòng cậu vừa hét la tên cậu với khuôn mặt trông như sắp khóc tới nơi.

Takemichi nói:" Hai ngươi dừng lại ngay".

Nghe thấy giọng của cậu chúng liền quay sang, Hanma nhìn thấy cậu liền lao đến dụi dụi vào chân cậu như cún con nói\Oaaa...

Chủ nhân ngài đã đi đâu vậy?!

Tôi còn tưởng ngài bỏ rơi tôi cơ chứ!\ giọng nói đầy trắc móc của Hanma khiến cậu có giác như đáng bị bạn gái la mắng vì nghĩ rằng mình đi ngoại tình vậy.

Kisaki đứng yên nãy giờ cũng từ từ đi tới chỗ cậu, Takemichi cứ nghĩ hắn sẽ cư xử trưởng thành một chút nhưng ai ngờ đâu, hắn lại ngồi bệt xuống nhìn cậu bằng đôi mất long lanh cầu an ủi.

Takemichi vốn dễ mềm lòng với những thứ dễ thương liền bỏ qua Hanma đang khóc lóc đi đến chỗ Kisaki bế hắn lên nói:" Ta chỉ đi tắm một chút thôi mà hai ngươi có cần làm quá vậy không?"\Tôi tưởng rằng ngài sẽ bỏ rơi chúng tôi\ nghe hắn nói vậy, cậu chỉ đành thở dài "Haizz...

Ta là chủ nhân của hai ngươi cơ mà.

Sao có thể bỏ rơi hai ngươi cơ chứ?" \Nhưng chúng tôi đã biết bí mật của ngài.

Nếu không bỏ rơi thì ngài cũng sẽ giết chúng tôi để phòng ngừa chúng tôi tiết lộ nó mà không phải sao?\\Đúng đúng\ Hanma bên cạnh gật đầu phụ họa "Hai ngươi đã thề sẽ trung thành với ta, ta đương nhiên sẽ tin tưởng hai ngươi mà.

Chẳng lẽ các ngươi định phản bội ta sao?!" cậu nhíu mày hỏi \Không, không bao giờ.

Chúng tôi không bao giờ phản bội chủ nhân\ nghe Takemichi nói vậy Hanma vội phản bác, tên đó không muốn bị chủ nhân ghét đâu.

"Đủ rồi.

Ta không muốn nói về chuyện này nữa" Takemichi đặt Kisaki lên vai phải, bế Hanma đặt lên vai trái rồi rung chuông gọi Kakucho.

Bên phòng Kakucho, hắn vốn đã dậy và mặc xong đồ.

Chỉ đợi cậu rung chuông, hắn sẽ ngay lập tức tới phòng cậu với chậu nước ấm và khăn bông.

Chuông vừa reo, Kakucho liền đẩy xe đi từ khu nhà của người hầu tới phòng cậu.

Tiếng bánh xe trên hành lang đã đánh thức vài người khác.

Một cô hầu khoảng 15 tuổi bước ra khỏi phòng với bộ dạng nhếch nhác, đầu tóc rũ rượi, cô nhìn cậu cười nói:" Chào buổi sáng Kaku-chan".

Kakucho trừng mắt nhìn cô người hầu nói:" Đừng gọi tôi như vậy Katina.

Chỉ có Take-sama mới được gọi tôi là Kaku-chan" "Mồ.

Cậu cứng nhắc quá đó.

Tiểu thiếu gia được gọi thì sao tôi không được chứ" Katina nũng nịu nói, hắn tức giận đi tới bóp cổ cô "Đừng để tôi phải nói lại Katina.

Nếu cô còn gọi như vậy vậy một lần nữa, tôi sẽ đem cô cho ma thú ăn sống, dù sao thì nơi này không thiếu nô lệ tình dục đâu nhỉ".

Đứng trước sát khí Kakucho tỏa ra, Katina sợ xanh mặt lắp bắp nói :" Tôi biết rồi.

Tôi sẽ không gọi như vậy nữa đâu" "Tốt" bỏ lại một chữ, Kakucho đẩy xe rời đi.

Hắn đã bị muộn vì con đĩ chết tiệt kia 'Take-sama sẽ tức giận mất.

Không được, mình phải nhanh lên'.

Trong phòng, Takemichi đang chơi cùng Kisaki và Hanma ở trên giường.

Cậu nhìn chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường nói:"Kaku-chan tới trễ thiệt đấy.

Mình rung chuông cũng được 10 phút rồi mà nhỉ"\Ngài nên đuổi hắn đi chủ nhân\"Vì sao chứ Kisaki?" \Hắn thân là người hầu mà lại bắt ngài đợi như vậy thì còn ra thệ thống gì nữa\ "Nhưng Kaku-chan cũng đã thề trung thành với ta giống như hai ngươi vậy.

Ta đâu thể đuổi hắn đi được" \Thì có sao đâu cơ chứ.

Ngài có bọn tôi là đủ rồi mà chủ nhân\ Hanma khó chịu nói.

Họ đang nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên \cốc cốc cốc\"Vào đi" cậu nói "Chào buổi sáng Take-sama" Kakucho bước vào với chậu nước ấm và khăn lông "Chào buổi sáng Kaku-chan" cậu nhận lấy chậu nước và bắt đầu đưa mặt."

Hôm nay ngươi tới trễ nhỉ?"

"Mong ngài tha thứ.

Sáng nay, tôi đã gặp một đống rác dám gọi tôi là |Kaku-chan| nên tôi mới tới trễ ạ" "Ồh!!

Mà ngươi không giết đống rác đó đấy chứ?"

"Không ạ.

Giết một đống rác chỉ tổ bẩn tay mà tôi còn phải đến phục vụ ngài nữa mà".

Cậu nghe vậy thì không hỏi gì thêm, chỉ kêu hắn đi lấy đồ cho mình.

Vừa đợi Takemichi vừa nghĩ về đống rác dám gọi Kakucho là "Kaku-chan", đó là biệt danh mà cậu đặt cho hắn.

Ai trong trang viên này cũng biết, Kakucho rất thích nghe cậu gọi mình là "Kaku-chan" nhưng nếu kẻ khác dám gọi như vậy, hắn sẽ không ngần ngại mà giết kẻ đó.

Takemichi tự hỏi có phải hắn làm quá lên không, chỉ là một cách gọi thôi mà.

Nhưng nếu Kakucho phản ứng mạnh như vậy, chứng tỏ hắn coi cái biệt danh "Kaku-chan" là một thứ hết sức đặt biệt mà cậu dành riêng cho hắn, là thứ mà chỉ mình cậu mới được gọi, cũng có nghĩa là hắn yêu cậu, muốn giữ cậu làm của riêng.

Trong nguyên tác có nói, Kakucho Gusion Hitto là một kẻ có tính chiếm hữu cao như các nam chính khác vì vậy hành động này là hoàn toàn tự nhiên.

Cậu nghĩ rồi cười lạnh 'Dù cho hắn có muốn nhốt mình như nữ chính thì cũng không có cửa, chỉ cần hắn vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay mình thì mọi thứ vẫn đúng như kế hoạch'.

Takemichi tới phòng ăn, cậu ngay lập tức quay lại vai diễn của mình.

Cậu bước vào cười nói:" Buổi sáng tốt lành Master và mọi người" "Buổi sáng tốt lành Take-chan/ Michi-chan".

Cậu ngồi vào ghế của mình bắt đầu ăn sáng.

Kiyoshi thân là anh cả liền phát hiện điều không đúng"Em có sao không Take-chan?"

"Em không sao ạ" "Anh thấy em khá mệt mỏi đó" "Đúng vậy, gần đây con dành khá nhiều thời gian để nghiên cứu loại độc mới.

Ta nghĩ con nên nghỉ ngơi ngày hôm nay thì hơn" "Không cần đâu ạ thưa Master.

Con vẫn ổn mà khụ khụ..."

"Ôi trời em bị bệnh rồi kìa Take-chan" Saori hốt hoảng nói "Bị bệnh luôn rồi thì đừng có cứng đầu nữa mà nghỉ ngơi theo lời Master đi Michi-chan" Neori nói với một giọng lo lắng "Em đã nói là không sao mà""Đủ rồi Takemichi, đừng có cứng đầu nữa.

Anh biết là em không muốn nghỉ ngơi một ngày nào cả nhưng em phải biết quan tâm sức khỏe của mình chứ""Kiyoshi nói đúng đấy Take-chan.

Con cần nghỉ ngơi nên ta ra lệnh cho con nghỉ ngơi cả ngày hôm nay""Con thật sự không cần đâu mà Master""Đủ rồi, ta đã quyết định rồi" ngài nói với một giọng cương quyết"Vâng thưa Master" Takemichi bất lực chấp nhận vì cậu biết nếu tiếp tục từ chối thì chắc chắn cậu sẽ phải nghỉ tập cả ngày mai nữa.

Ăn sáng xong, cậu không đến sân tập mà phải vào thư viện.

Takemichi ngồi trên ghế, nhắm mắt lại nói chuyện với Kuro trong tiềm thức của mình.

Trong không gian tối tăm có một cậu bé với mái tóc đen bồng bềnh, đôi mắt xanh biếc đục ngầu và sâu thẳm tựa biển chết.

Takemichi búng tay một cái.

Một cái ghế và một cái bàn từ hư không xuất hiện.

Cậu ngồi xuống nhàn nhã uống trà được chuẩn bị sẵn trên chiếc bàn, lạnh giọng nói:" Ra đây ngay" Một con mèo với bộ lông màu đen dài mềm mượt xuất hiện trên bàn *Meo~~ Kí chủ à, ngài có thể gọi Kuro ra một cách bình thường được không**Không* *Meo~~ Cứ nghĩ kí chủ biết cách bộc lộ cảm xúc rồi chứ ai ngờ vẫn là tản băng ngàn năm meo~~* *Đủ rồi, vào chuyện chính đi Kuro.

Ta cần xem lại nguyên tác* *Meo~~ Đã rõ thưa kí chủ*.

Một quyển sách có bìa màu đỏ rượu, viền sách màu vàng kim xuất hiện trên bàn.

Cậu cầm lấy cuốn sách đó và nhíu mày lại khi đọc cái tên được in trên bìa sách "Tiếng chim hót chốn địa ngục" (Đây là đoạn Take-chan độc thoại)'Tôi là Takemichi Asmodeus Hanagaki, tiểu thiếu gia của gia tộc công tước Hanagaki.

Kiếp trước, tôi là một sát thủ với mật danh XX027.

Tôi được nữ thần Selene chuyển sinh đến thế giới này với nhiệm vụ ám sát nữ chính sau 13 năm nữa.

Thế giới nơi tôi chuyển sinh tới là một thế giới được nữ thần tạo nên từ cuốn tiểu thuyết mạng "Tiếng chim hót chốn địa ngục".

Mới đầu nghe chắc ai cũng nghĩ đây là một câu chuyện lãng mạn bi thản nhưng không.

Nó là một cuốn tiểu thuyết harem 18+.

Nữ chính Fiona nhận ra mình đã bị cuốn vào một vòng tình ái đầy nhục cảm.

Cô bị bắt cóc, bị giam giữ, bị xâm phạm bởi dàn nam chính đồ sộ hơn 20 người.

Tóm tắt nội dung cuốn tiểu thuyết là:Hanagaki đen

Shiba bạch

Akashi lam

Sano hoàng

Terano đỏ

(Cre: Cách bảo vệ anh trai của nữ chính)
(Photoshop: rya-manji) Năm đại gia tộc thống trị lục địa này và nữ chính của chúng ta, nhà Fiona là một nhánh của gia tộc Akashi lam là kẻ thù của gia tộc Hanagaki đen.

Fiona là một cô gái với mái tóc xanh mềm mại, đôi mắt màu tím tựa thạch anh.

Là một cô gái vô cùng đáng yêu và dễ thương.

Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu khi Senju Valefar Akashi - đứa con út của gia tộc Akashi bị bắt cóc khi đang chơi cùng cô.

Cô đã bị đổ tội là hợp tác với bọn bắt cóc và bị trục xuất khỏi gia tộc.

Fiona đã bị đổ oan bởi những kẻ ghen tỵ với cô ấy và những kẻ ủng hộ cho Takeomi Valefar Akashi - con trưởng nhà Akashi.

Bọn chúng đã dùng thuốc Discoloration.

Một loại thuốc có khả năng đổi màu tóc và màu mắt của người sử dụng.

Vì dùng ở liều lượng cao nên mái tóc của cậu ta đã hoàn toàn đổi màu tới mức không ai nhận ra đó là cậu.

Senju đã bị bán vào trại nô lệ và được mua về bởi chị gái của tôi - Saori Mamon Hanagaki.

Ban đầu, chị ấy mua Senju về để làm nô lệ tình dục nhưng qua thời gian chị ấy đã yêu Senju và khi biết cậu ta chính là Senju Valefar Akashi thì chị ấy đã bí mật giúp cậu ta bỏ trốn.

Việc này đã bị Master phát hiện, ngài ấy đã vô cùng tức giận khi biết việc đó nên đã phạt chị ấy phải ở trong trang viên Pasdeson cho tới khi tròn 14 tuổi.

Khi Fiona tròn 12 tuổi, cô ấy đã nhận được lời tiên tri từ nhà thờ rằng cô chính là thánh nữ và có sứ mệnh tiêu diệt ác thần.

Đó là lúc cuộc đời của cô bắt đầu xoay chuyển.

Fiona đã được đưa tới học tại học viện ma pháp La magie để trau dồi kiến thức và ma pháp.

Tại đây cô ấy đã gặp mặt các nam chính khác trong truyện và dần có được tình yêu từ họ.

Các nam chính đều là người có tính chiếm hữu cao, đã năm lần bảy lượt bắt cóc cô ấy, giam giữ cô ấy và xâm phạm cô ấy vì muốn Fiona chỉ là của riêng mình chứ không ai khác.

Các nam chính đều là những nhân vật có vị trí quan trọng trong Năm đại gia tộc kể cả các nam phản diện.

Họ đều có một lí do để chém giết lẫn nhau đó chính là tình yêu cảu nữ chính.Đến cuối cùng, Fiona đã tiêu diệt được ác thần và kết hôn với các nam chính.

Đó chính là nguyên tác của cuốn sách này nhưng sau khi tiêu diệt ác thần Fiona đã bộc lộ bản chất thật của mình.

Cô ta dụ dỗ các nam chính đi chinh phục những lục địa khác, đánh thuế nặng cho người dân để thỏa mãn lòng tham của cô ta.

Người dân lầm than, oán hận Fiona.

Sự oán hận đó tích tụ lại và sinh ra một ác thần mới mạnh hơn ác ác thần trước đây.

Ác thần đó không có lý trí, chỉ biết tiêu diệt mọi sinh vật sống trong tầm mắt.

Sau khi sinh ra, ác thần đó đã hủy diệt 1/3 lục địa.

Điều này đã chọc tức nữ chính nên cô ta đã cùng các nam chính đi tiêu diệt ác thần nhưng không đánh lại sức mạnh của ác thần mới.

Nhiều lần chinh phạt thất bại khiến người dân mất lòng tin vào Fiona và các nam chính.

Cuối cùng cả Fiona và nam chính đều chết dưới tay ác thần.

Ác thần phá hủy thế giới và câu chuyện kết thúc.

Tôi được giao nhiệm vụ là phải giết chết Fiona sau khi cô ta tiêu diệt ác thần.

Để làm được điều đó tôi phải tiếp cận các nam chính bằng cách hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống Kuro giao cho.

Nhưng bây giờ tôi phải đọc lại thật kĩ cuốn tiểu thuyết này để tìm các tình tiết ẩn trong câu chuyện này.

Tôi đã gặp phải hai tình tiết ẩn:
1.

Nam chính Kakucho Gusion Hitto thuộc nhánh của nhà Hanagaki
2.

Nam chính Tetta Agares Kisaki và Shuji Buné Hanma từng sống tại khu rừng Death Forest thuộc lãnh thổ của Hanagaki.

Hai việc này đều không được đề cập trong nguyên tác chứng tỏ là vẫn còn tình tiết ẩn khác.

Tôi có thể tận dụng nó để phát triển sức mạnh nhanh hơn và sẽ có thêm cơ hội ám sát nữ chính mà không bị nam chính giết.

Vì dù sao đã là nhân vật chính của thế giới thì họ sẽ có sức mạnh vượt xa người thường rồi.' *Kuro ta vừa tìm thấy một tình tiết ẩn khác* *Meo~~ Thật sao?

Đó là gì vậy kí chủ* *Saorinee-sama đã mua nam chính Senju ở một chợ nô lệ.

Nó không ghi rõ là chợ nô lệ ở đâu trong lãnh địa của Hanagaki* *Sao ngài có thể chắc chắn nam chính bị bán vào chợ nô lệ trong lãnh địa của Hanagaki vậy kí chủ?

Meo~~* *Ở các lãnh địa khác cũng có chợ nô lệ nhưng nếu bọn người ủng hộ con cả nhà Akashi muốn Senju không được tìm thấy thì cách tốt nhất là bị bán ở lãnh địa của nhà Hanagaki, nơi có bảo mật tốt nhất cho việc buôn bán bất hợp pháp* *Meo~~ Kuro hiểu rồi nhưng mà trong lãnh địa có cả ngàn cái chợ nô lệ thì ngài phải đợi đến khi cốt truyện bắt đầu may ra mới tìm được đấy**Không cần thiết.

Nguyên tác nói rằng nam chính Senju bị bắt và bị bán tới chợ nô lệ khi chỉ mới 7 tuổi và ta cũng chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi.

Ta chỉ cần đợi đến năm 6 tuổi rồi tới chợ nô lệ mua hắn về là được.

Như vậy, ta vừa tạo được thiện cảm với hắn vừa ngăn Saorinee-sama trở thành nữ phản diện, một công đôi việc* *Kí chủ quả nhiên thông minh mà meo~~* *Nhưng giờ ta cần tìm được chợ nô lệ mà hắn sẽ tới trước**Meo~~ Cho tới khi cốt truyện bắt đầu thì Kuro không thể đưa cho ngài thông tin ngay được nhưng Kuro có thể đưa cho ngài danh sách chợ nô lệ mà nam chính có thể ở**Vậy cũng được*.

Một từ giấy xuất hiện trước mặt Takemichi.

Trong đó ghi tên các chợ nô lệ nổi tiếng trong lãnh địa gia tộc, và các chợ đen chuyên buôn người.

Takemichi cầm tờ giấy lên đọc kĩ *Chợ đen Little Garden, chợ đen South Tear, chợ nô lệ Happy Smile, chợ nô lệ Let Cry.

Đó là những nơi mà nam chính Senju có thể ở* *Meo~~ Kuro thấy chợ đen Black Tear hay chợ nô lệ Brushlet có lẽ hợp lí hơn chứ meo~~* *Không có khả năng**Tại sao?

Meo~~* *Cả hai nơi ngươi vừa nói đều rất thích hợp để giao dịch phi pháp mà không có ai lần ra nhưng hai nơi này đều nằm sâu trong lãnh địa của gia tộc.

Ngươi đã quên là hai gia tộc này là kẻ thù của nhau sao.

Dù muốn giết Senju một cách gián tiếp đi chăng nữa thì không đời nào những kẻ kiêu ngạo của nhà Akashi sẽ vào sâu bên trong lãnh địa của nhà Hanagaki đâu.

Còn chưa kể đến việc hai chợ đó đều nằm gần dinh thự này.

Nếu chúng thực hiện giao dịch ở đó, khả năng Master phát hiện ra là rất cao.

Nếu bị phát hiện, chuyện này sẽ trở thành nỗi ô nhục cho nhà Akashi và vì Master đã cứu đứa con út nhà Akashi - Senju nên ngài ấy có đủ lí do để yêu cầu sự trả ơn và hiệp ước hòa bình giữa hai nhà**Meo~~ Vậy tại sao những nơi ngài nói lại có khả năng hơn?* *Bởi vì lãnh địa nhà Hanagaki tiếp giáp với lãnh địa nhà Akashi ở hướng Bắc mà ở đó không có nhiều chợ đen và chợ nô lệ cho lắm.

Tuy vậy nhưng chợ đen và chợ nô lệ ở đó lại có bảo mật tốt hơn những nơi tập trung nhiều chợ và những chợ mà ta nói đến lại đặc biệt nằm gần biên giới giữa hai lãnh địa**Kuro hiểu rồi meo~~ Nhưng ngài định tìm ra chợ nô lệ mà nam chính bị đưa tớ bằng cách nào?* *Dù là giả dạng thường dân để bán tên nam chính kia đi thì những kẻ đó vẫn là người nhà Akashi chúng sẽ không giấu được nét chữ của mình.

Ta chỉ việc tập hợp các hợp đồng mua bán ở nơi đó lại rồi tìm cái có nét chữ của chúng là được thôi**Meo~~ Kí chủ quả nhiên thông minh có thể nghĩ ra cách giải quyết đơn giản như vậy* *Giờ phần quan trọng nhất là chờ đợi thôi* *Meo~~ Kuro sẽ nhắc kí chủ khi nam chính bị bắn đi, được không meo~~* *Vậy càng tiện cho ta* *Vậy được rồi Kuro sẽ đặt lịch hẹn ngay meo~~* Takemichi đọc lại cuốn tiểu thuyết rồi thầm nghĩ ' Saorinee-sama là một người nóng nảy, thích tự do tự tại thì tại sao lại có thể yêu một kẻ đã sống trong sự sắp đặt của anh trai mình cơ chứ..

Thật khó hiểu?

Có uẩn khúc gì chăng?' *Meo~~ Kí chủ à ngài lại khám phá ra điều gì nữa rồi sao?* *Ờ, làm sao mà Saorinee-sama lại yêu Senju Valefar Akashi vậy?!* *Đó là vì theo nguyên tác Saori Mamon Hanagaki là một đứa trẻ tội nghiệp, là đứa con gái duy nhất trong Bảy con búp bê nên bị anh em của mình cô lập.

Tính cách của cô ấy lại còn khác xa so với một tiểu thư nên khiến Master thất vọng và bỏ mặt.

Nhưng khi gặp được Senju, phát hiện cậu ta chính là Senju Valefar Akashi thì đã định báo cho Master biết nhưng cô ấy lại muốn chơi đùa với cậu ta trước.

Qua một thời gian tiếp xúc, Saori đã nhận thấy cậu ta cũng giống như mình thì đồng cảm.

Là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương, Saori đã nhầm lẫn sự yêu quý dành cho một người anh trai với tình yêu.

Sau đó thì như nguyên tác, Saori giúp cậu ta bỏ trốn.

Trong học viện thì bắt nạt nữ chính vì cô ấy dành được sự chú ý của Senju, Master biết được việc này thì tức giận, trục xuất cô ấy tới Miền Bắc lãnh địa - nơi tiếp giáp giữa lãnh địa nhà Akashi và lãnh địa nhà Hanagaki.

Khiến Saori mỗi ngày đau khổ khi người mình yêu ở quá gần nhưng lại không thể tới bên.

Về sau, Saori đã kí hợp đồng với Ác thần.

Đổi lại cho sự trung thành của cô ấy, Ác thần hứa sẽ khiến cho Senju yêu cô ấy.

Đến cuối cùng, Saori đã chết dưới lưỡi kiếm của Senju khi cậu ta bảo vệ cho nữ chính* *Đó là trong nguyên tác nhưng mà bây giờ Saorinee-sama không có như vậy.

Vì sự can thiệp của ta nên chị ấy có quan hệ khá tốt với Kiyoshinii-sama và Neorinii-sama.

Ta đoán là chị ấy sẽ không yêu tên Senju đó nữa đâu**Meo~~ Tương lai có thể thay đổi nhưng có một số việc dù cho ngài có cố gắng thế nào thì mãi mãi vẫn sẽ không thay đổi đâu kí chủ meo~~* *Được rồi.

Hôm nay tới đây thôi, ta về đây* *Meo~~ Bái bai kí chủ* Takemichi mở mắt ra, thấy cậu đang ở trong thư viện.

Cậu lấy tay xoa xoa vầng thái dương của mình một chút rồi ra khỏi phòng.

Takemichi dạo bước trên hành lang.

Hiện tại là giữa trưa nhưng trời vẫn âm u như lúc sáng, đây không phải chuyện gì hiếm lạ nhưng nhìn lên bầu trời này cậu lại có một linh cảm xấu, một thứ khiến cậu cảm thấy rất buồn nhưng lại không biết nó là gì?

Takemichi trở về phòng mình, nằm lên giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Mỗi lần ở trong tiềm thức trở ra, cậu luôn bị đau đầu, không hẳn là không chịu được nhưng cơn đau lại kéo dài rất lâu nên cậu sử dụng nó để rèn luyện tâm trí.

Cánh cửu mở ra, Kisaki và Hanma bước vào nhìn thấy cậu nằm trên giường liền chạy tới nhảy lên giường.

Hanma vẫy vẫy đuôi nói \Chủ nhân, hôm nay ngài không mang bánh tới sân tập cho Hanma khiến Hanma buồn lắm đấy\"Xin lỗi Hanma.

Hôm nay ta ngủ quên trong thư viện nên quên mất.

Tí nữa ta sẽ làm bánh mì sữa chua việt quất cho ngươi nhé" Takemichi cố gắng mở mắt ra nhìn Hanma nói \Chủ nhân, ngài bệnh sao?\ Kisaki lo lắng hỏi "Ta không sao đâu mà Kisaki, chỉ thấy hơi mệt mà thôi"\Nếu vậy thì ngài hãy nghỉ ngơi đi ạ\ "Ừ" nói xong cậu liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Hanma thấy cậu ngủ nhanh vậy liền quay sang hỏi Kisaki \ Tettanii-san, chủ nhân bị bệnh sao?\ \Anh không biết Shuji nhưng nhìn chủ nhân có vẻ rất mệt mỏi\ \Lỡ như chủ nhân bị bệnh nặng thì sao?\ Hanma lo lắng hỏi \Chủ nhân chắc chắn không sao đâu.

Ngài ấy rất mạnh mà\ \Vâng\.

Chúng nhìn nhau không nói gì nữa rồi nằm xuống bên cạnh cậu ngủ.

Hôm nay quả thật là một ngày mệt mỏi mà.

Takemichi cứ thể ngủ tới trưa.

Bụng bỗng kêu lên \ọt ọt ọt\ khiến cậu chợt tỉnh giấc.

Takemichi ngồi dậy, xoa bụng nghĩ 'Mình đói quá!' cậu thở dài bước xuống giường 'Vì phải tuân theo thời khóa biểu nghiêm ngặc của quý tộc nên mình sẽ thấy đói khi đến giờ ăn' cậu tiến tới chỗ dây chuông, kéo ba lần \leng keng leng keng leng keng\.

Tại một trong những căn phòng lớn nhất trong khu nhà của người hầu,Kakucho vừa trở về sau buổi tập luyện và đang tắm thì hắn nghe thấy tiếng chuông của cậu, liền tắm thật nhanh, thay đồ rồi đi đến phòng cậu.

Trong phòng, Kisaki và Hanma thấy cậu đã dậy cũng dậy theo, Hanma nhảy lên nhảy xuống trên giường để chọc cậu cười còn Kisaki ngồi bên cạnh mặt đầy hắc tuyến.

Tiếng gõ cửa vang lên \cốc cốc cốc\ "Tôi vào được không Take-sama""Vào đi""Chào buổi trưa, Take-sama" "Chào buổi trưa Kaku-chan.

Ngươi lấy cho ta một cốc nước ép táo và bánh pie táo nhé" "Vâng ạ""Mà nói với Master: Hôm nay ta sẽ ăn trưa trong phòng.

Ta thấy hơi mệt" "Vâng thưa Take-sama.

Ngài có cần tôi gọi bác sĩ tới không ạ?"

"Không cần đâu Kaku-chan.

Ta cũng học y thuật từ Master nên ta biết tình trạng có thể của mình mà.

Ta chỉ cần nghỉ một chút thôi" "Tôi hiểu rồi.

Nếu cảm thấy không khỏe ngài cứ gọi tôi ạ" "Ừ" Kakucho vẫn có chút lo lắng nhưng thấy cậu nói không sao nên cũng ngoan ngoãn đi lấy nước ép táo và bánh cho cậu.Takemichi lại nằm dài trên giường.

Cậu suy nghĩ vu vơ vài thứ rồi nhìn sang hai con rồng kia nói :"Các ngươi có muốn nghe một bài hát không?"\Có ạ.

Chủ nhân hát hay lắm, tôi muốn nghe chủ nhân hát\ Hanma phấn khích nói \Sao tự dưng ngài lại hỏi như vậy chủ nhân?\ "Chỉ là....

Khi ta mệt mỏi như bây giờ, mẹ ta sẽ tới bên, xoa đầu ta, rồi hát cho ta nghe mà thôi"\Vậy giờ ngài có thể hát cho chúng tôi nghe không chủ nhân?\"Đợi một chút nữa Kaku-chan trở lại rồi chúng ta sẽ tới phòng nhạc.

Lúc đó ta sẽ hát cho các ngươi nghe" \Mong chờ quá đi mất thôi\.

Một lúc sau, Kakucho đẩy xe thức ăn vào, cuối đầu nói :"Nước ép tái và bánh pie táo người yêu cầu đây ạ, Take-sama""Cảm ơn ngươi, Kaku-chan.

Mà ngươi theo ta tới phòng nhạc, mang cả nước ép và bánh luôn.

Hôm nay, ta sẽ hát một chút" Kakucho khá ngạc nhiên và cậu chỉ hát khi Bá tước và phu nhân tới thăm mà thôi nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười nói :"Vâng thưa Take-sama".

Takemichi rời khỏi phòng với Kisaki và Hanma trên vai theo sau là Kakucho và chiếc xe đẩy đồ ăn.

Tới phòng nhạc, bên trong được trang trí khá đơn giản, tường màu xanh, trần nhà màu đen, sàn nhà màu đen - màu sắc đặc trưng của nhà Hanagaki.

Trong phòng có rất nhiều nhạc cụ được sắp xếp ngay ngắn, từ những chiếc sáo đen xinh đẹp được treo trên tường tới chiếc đàn Cello, đàn Contrabass, đàn violon, đàn ghita và thứ cậu thích nhất trong căn phòng, đàn piano mẹ cậu tặng vào sinh nhật 5 tuổi vừa rồi của cậu.

Cây đàn đen bóng làm nổi bật những viên kim cương được đính ở trên.

(Ảnh minh họa) Cậu ngồi xuống ghế, đặt Kisaki và Hanma qua một bên và bắt đầu chơi nhạc {Bạn nên họ cách trân trọng cuộc sống sau khi nghe qua khúc ca về cuộc đời tôi
Bạn nên học cách quý trọng tình thân thông qua bài ca tình yêu của chính tôi
Tôi nói nghiêm túc đấy, tôi chỉ mong được ai đó lắng nghe những lời tôi nói
Dường như không được bình thường như bao người khác
Kẻ đó là tôi
Tôi đang hát trong sự đau khổ
Tôi hát trong nỗi buồn của chính mình
Tôi cất tiếng ca đơn giản vì tôi muốn được "sống"
Tất cả đều vô nghĩa vì cái tôi quá lớn
Ngoảnh đầu nhìn lại
Bài hát này mà cứu được ai cơ chứ
Nhưng mà, tôi muốn thế đấy
Tôi ước mình trở thành đấng tối cao
Chẳng có ai nghĩ mấy bài hát nhảm này
Có thể che đi vết sẹo hay làn lành vết thương đâu
Cho dù có ôm cậu thật chặt
Hay hét thật to thì mọi thứ vẫn như vậy thôi
Những tiếng gào thét trong bài hát
Cũng chỉ đủ để thanh tẩy linh hồn trong vài giây mà thôi
Thật ra tôi chỉ muốn được cảm thông
Nhúng cứu luôn cả cậu cho chắc ăn
Tôi sẽ cứu cậu luôn
Tôi không làm được gì cả
Tôi thật vô dụng
Tôi căm ghét cái cơ thể này
Lực bất tòng tâm
Cứ liên tục vấp ngã, té ngã thì bao giờ mới liền vết thương
Tôi muốn cùng ai đó trò chuyện, dù là nói nhảm thôi cũng được nữa
"Cậu đã cứu rỗi cuộc đời tôi"
Hoặc có thể nghĩ là "Tôi tự cứu lấy bản thân mình"
À, hiểu rồi
Cậu muốn sao cũng được hết mà
Vậy thì tốt quá rồi còn gì
Khi còn là một cậu bé, tôi nghĩ
Lớn lên mình sẽ làm gì đó thật là vĩ đại
Hoặc có thể nghĩ mình sẽ phải
Thật mạnh mẽ để có thể tự bảo vệ bản thân
Thời gian thì cứ dần trôi
Giờ đây tôi chỉ tìm mọi cách để mình có thể "tồn tại"
Dùng toàn bộ sức lực còn lại chỉ để tồn tại từ ngày này qua ngày khác
Vừa hát vừa muốn nôn hết mọi thứ
Còn sống thì hãy cứ hát đi
Hát đến tay chân bị tróc da hết trơn
Cơ thể này
Cũng muốn trở thành vị thần thật sự
Không ai nghĩ khúc ca này lại có thể làm lành vết thương
Vừa có thể gieo rắc nỗi sợ hãi
Dù có ôm cậu thật lâu
Gào thét thật lớn thì cũng chẳng thay đổi được điều gì cả
Khúc ca gào thét bị đứt quãng ấy
Tôi thật sự chẳng có thích chúng
Chẳng thích tẹo nào đâu
Chỉ muốn được ai đó hiểu lòng mình
Nhưng chẳng thể giúp họ được gì cả
Tôi thật vô dụng
Tôi chẳng thể giúp được ai
Chỉ bất lực mà đứng nhìn
Tôi không thể làm gì cả
Đồ bánh bèo vô dụng
Tôi muốn người khác biết rằng tôi muốn sống
Tôi muốn được ai đó khen ngợi
Những điều đó chắc cũng không quan trọng lắm
Vì tôi sống chẳng có ý nghĩa gì
Tôi chỉ muốn hát để cứu người khác
Tôi cất tiếng ca để bảo vệ ai đó
Tôi muốn hát để cứu lấy cậu đấy
Nhưng không thể
Tôi biết cậu sẽ rất hạnh phúc
Theo cách riêng của chính mình
Chẳng ai nghĩ bài hát như này mà cứu được ai đâu nhỉ
Ôm thật lâu hét thật lớn
Làm xoa dịu hết tất cả mọi thứ
Cậu có biết vậy mạnh mẽ lắm không
Chắc chắn có thể kiểm soát được tình hình mà
Quá ổn luôn
Nhưng nếu muốn khóc, hãy để tôi cất tiếng hát của mình
Những nỗi đau ấy
Những nỗi niềm khó nói thành lời
Điều khiến cậu mệt mỏi với cuộc sống
Hay vết thương lòng
Tôi sẽ xoa dịu chúng
Mặc dù tôi chẳng có tài cán gì cả
Tôi chỉ biết hát thôi
Vô dụng thật đấy
Chẳng làm gì ra hồn
Cũng không thể mạnh mẽ hơn để giúp người khác
Tôi căm ghét bản thân
Thật sự rất bất lực
Tôi muốn cứu cậu
Bằng bài hát "vô dụng" này
Nhưng không thể được} Bài hát kết thúc, mọi người như muốn bật khóc.

Takemichi thấy thế thở dài, đi tới nắm lấy mặt Kakucho để hắn nhìn thẳng vào mắt mình hỏi:" Sao lại khóc?".

Kakucho hoàn hồn lại nhận ra mình chỉ cách mặt của Takemichi vài xăng ti mét liền đỏ mặt, lui ra sau lắp bắp nói:" T-ôi kh-ông s-ao đâ-u Take-sama.

Ch-ỉ là ng-ài h-át ha-y quá n-ên tôi x-úc độ-ng m-à th-ôi" "Vậy à".

Hanma nhận thấy tình huống có chút không đúng liền nhảy tới nói\Tên con người này nói đúng đấy chủ nhân.

Ngài hát hay tới mức tôi muốn khóc luôn ấy\ "Cảm ơn ngươi Hanma" cậu vừa nói vừa bế Hanma, dụi mặt vào lông tên đó \Quả nhiên là ngài thích tôi nhất có đúng không chủ nhân\\Không đúng.

Chủ nhân thích anh nhất\ Kisaki nghe Hanma nói vậy thì tức giận phản bác\Chủ nhân thích em nhất.

Ngài ấy thích dụi mặt vào lông của em nhất mà\\Thì đã sao.

Dù sao anh cũng thông minh nhất nên ngài ấy thích anh nhất\ \Thích em nhất\ \Thích anh nhất\ hai con rồng cứ cãi nhau qua lại khiến cậu đau đầu.

Người ngoài chỉ nghe thấy chúng gầm gừ hoặc kêu lên nhưng cậu lại nghe thấy được từng chữ chúng nói.

"Đủ rồi.

Hai ngươi dừng lại được rồi đấy.

Ta thích cả hai ngươi như nhau mà" cậu liền tiếng nói để khiến chúng dừng lại.

Nghe cậu nói Kakucho hiểu được vì sao hai con rồng này cứ gầm gừ nãy giờ, hắn cười khinh nhìn chúng nói:" Take-sama thích cả hai ngươi như nhau nhưng ngài ấy lại thích ta nhất" hai con rồng nghe vậy tức giận gầm về phía hắn\Ngươi có gì mà chủ nhân thích chứ?\, như nghe hiểu được, Kakucho nhún vai nói :"Ta ở bên cạnh Take-sama hai năm.

Là người biết rõ ngài ấy nhất, biết rõ ngài ấy thích ăn gì, biết rõ ngài ấy thích tập luyện như thế nào, biết rõ sau mỗi buổi tập luyện ngài ấy thích làm gì nhất.

Còn hai ngươi mới tới đây được hơn 2 tháng mà thôi, làm sao so được với ta kia chứ"\Làm sao chắc chắn rằng chủ nhân thích ngươi nhất chứ?\ "Sao vậy không phục à?" hai con rồng tức giận chuẩn bị lao tới tấn công Kakucho thì "Đủ rồi.

Ta đều yêu quý các ngươi như nhau nên đừng có có cãi nữa" chúng nghe vậy cũng dừng lại nhưng vẫn trừng mắt với Kakucho, hắn thì lại ra vẻ đắc thắng.

Thế là lại thêm một ngày Takemichi đau đầu vì những cuộc cãi nhau do cậu gián tiếp gây nên.

Nhưng cậu đâu biết rằng đó chỉ là bình yên trước cơn bão sắp ập tới cuộc đời cậu.Một cơn bão tuyết lạnh lẽo và tàn nhẫn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back