Siêu Nhiên Dreams Come From Space

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
283632946-256-k452430.jpg

Dreams Come From Space
Tác giả: hieuca0409
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đây là những ghi chú của mình lại về những giấc mơ mình đã trải qua nên nó không có sự liên kết giữa các chương, một giấc mơ là một lần khác biệt.

Mình quyết định ghi nó lại vì mỗi giấc mơ của mình đều gần như hoàn thiện một câu truyện vậy.

Tất nhiên, chỉ là những giấc mơ nên nó có những tình tiết không thực tế, những tình huống ảo diệu "không đâu vào đâu" và cả những lần "chuyển cảnh" tình tiết giấc mơ một cách bất ngờ và khó hiểu.

Mình chỉ muốn note những giấc mơ của bản thân lại thôi, nên nếu như những gì mình sẽ viết đến được với bạn thì bạn hãy đón nhận nó một cách hoan hỉ nhé.

Thân thương!​
 
Dreams Come From Space
Giấc mơ: Anh chàng áo đỏ


Mình đã mơ liên tiếp về một anh chàng áo đỏ trong liên tiếp 3 ngày liền.

Trong thời gian này, xung quanh mình có vài biểu hiện khá lạ lẫm nên mình cũng sẽ kể ra luôn nhé.

Mình đến giường, nằm ngủ trong một trạng thái khá mệt mỏi.

Rất nhanh thôi mình rơi vào giấc ngủ.

Điều đáng nói là khi chìm vào giấc ngủ ở thực tế thì mình như là thức giấc trong giấc mơ vậy.

Mình mở mắt ra, nhìn thấy một màn sương mù dày đặc, chúng đi theo từng cụm như mây trời vậy, phủ kín không gian trước mặt mình.

Mình gặp được vào người bạn không rõ là ai, nhưng có vẻ như mình và họ rất thân thiết.

Chúng mình chạy nhảy cùng nhau, trò chuyện vui vẻ và giẫm đạp lên những đám mây mù trắng mềm.

Đột nhiên mình vấp ngã, thay vì ngã xuống và đứng dậy thì mình lại ngã vào lòng một người con trai đang nằm trên một chiếc võng màu đen (sự chuyển cảnh bất ngờ trong giấc mơ).

Trên người anh có một mùi hương thơm phức kỳ lạ, và mặc một chiếc hoodie màu đỏ.

Mình ôm anh, dụi vào lòng anh dù anh là một người con trai lạ mặt.

Mình cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

Những người bạn chạy đến, mặt họ che phủ đi bằng những vệt mờ sáng của mây mù, duy chỉ có nụ cười rạng rỡ là nhìn thấy rõ.

Họ nắm tay mình, như tỏ ý muốn kéo mình đi cùng họ để tiếp tục chơi đùa.

Người con trai kia một tay ôm lấy lưng mình, một tay phẩy nhẹ.

Những người bạn cứ thế trôi đi xa dần xa dần, không gian chỉ còn tiếng cười của họ dần dần biến mất.

Mình nằm tựa vào lòng anh, cảm nhận gió thổi nhẹ qua từng kẽ da thịt, hít lấy mùi thơm vô cùng đặc biệt đó.

Rồi mình thiếp đi trong giấc mơ...

Và tỉnh lại ở đời thực.

Mình cảm thấy hơi mơ hồ, khó hiểu với quy tắc ngủ và thức của giấc mơ vừa trôi qua.

Nhưng điều làm mình choáng và quan tâm hơn tất thảy những điều đó là mùi hương trên người của chàng trai đó vẫn phảng phất ở đầu mũi của mình.

Nó rất lạ lẫm và đặc biệt, mình không nhớ rõ gương mặt của anh nhưng lại nhớ rõ mùi hương đó trong 3 ngày liền.

Ngày thứ nhất trôi đi và đêm lại đến.

Mình ngủ khá sớm với mong muốn sẽ được gặp anh.

Giấc mơ rất nhanh chóng hiện đến.

Ồ, mình đang đi chơi cùng gia đình như những chuyến đi viếng chùa bọn mình vẫn thường đi vào rằm tháng bảy hàng năm.

Gia đình mình rôn rả trò chuyện và mình cũng vui vẻ thảo luận về cảnh đẹp này với những người em họ.

Nhưng một điều đáng lạ lẫm là mọi thứ xung quanh đều làm bằng gỗ, kể cả con người!

Ngôi chùa đó là một ngôi chùa phủ màu nâu sẫm của gỗ, có một sân viên rộng vô cùng.

Giữa sân có một khu vui chơi, là trò chơi "rồng bay" thường thấy ở công viên.

Con rồng to lớn và làm bằng gỗ, trên đó có rất nhiều người chơi.

Cách đó có một đu quay rất to cũng bằng gỗ nốt.

Mình quay sang, mọi người đi lại tấp nập vô cùng và...

Mình lạc mất gia đình rồi.

Và đột nhiên chuyển cảnh mình đi đến một khu nhà như kiểu nhà trong hẻm vậy, chúng san sát nhau.

Có một người chỉ vào một căn nhà có vẻ đã lâu lắm không ai ở và bảo đó là nhà họ hàng của mình.

Mình bước vào xem, đó là một ngôi nhà tăm tối và không có ai bất kỳ đồ vật gì trong đó ngoài một cánh cửa gỗ trên vách tường.

Mình chui vào đó, nhìn thấy một khoảng trống như kiểu đường ray xe lửa trong hầm vậy ấy.

Và mình nghe thấy một tiếng cười re ré đáng sợ.

Một người phụ nữ trong hình dáng một con sâu đang ưỡn người bò về phía mình với hàm răng được làm bằng những chiếc đinh sắt trắng sáng.

Mình lập tức bỏ chạy, chạy qua khu nhà đó, lách vào gian nhà bên cạnh ngôi chùa.

Thì mình sững lại, đó là một nơi để tắm hơi, chia ra rất nhiều gian bằng vách trúc.

Hơi nước bốc lên, có vài sư thầy đi ra đi vào.

Mình chạy vào.

Một bàn tay giơ ra và kéo mình vùng chạy.

Đó là anh, người mặc chiếc áo hoodie màu đỏ.

Anh chạy rất nhanh, mình cảm giác như mình bị anh kéo bay đi vậy chứ chả có cảm giác gì là chân mình đang chạy cùng anh cả.

Bọn mình chạy rất lâu, băng qua một cánh rừng.

Có rất nhiều cây cối, nhưng đáng lạ là chúng khô quắp, héo úa và rũ xuống một cách buồn bã.

Bầu trời phía trên xám xịt âm u.

Anh dừng chân, quay lại với mình, lá cây khô xơ xác tạo những tiếng răng rắc dưới chân cao lên tận mắc cá.

Mình ôm chầm lấy anh, khóc nức nở, dù chả biết anh là ai, cũng chẳng nhìn rõ anh như thế nào nhưng mình lại có cảm giác an toàn tuyệt đối.

" Anh đừng đi, em sợ lắm"

Anh vỗ về lưng mình.

Như một liều thuốc an thần, mình lại nhắm mắt lại và thiếp đi.

Rồi lần nữa mở mắt ra ở thực tế, ánh Mặt Trời đã lên cao rồi.

Mình là người thường sẽ không nhớ nổi những giấc mơ, 2 đêm liền nhớ rõ mồn một giấc mơ như thế làm mình lấy làm lạ.

Nhưng mình nghĩ nó chỉ là so ấn tượng quá nên nhớ rõ mà thôi.

Tối đó mình nằm trong phòng, đọc những bài viết trên Facebook như mọi hôm, mùi hương đó vẫn vương quanh chóp mũi.

Đột nhiên khẽ qua tai mình tiếng gọi "Em ơi".

Mình quay mặt về phía cửa, nhìn xem ai đang gọi mình.

Chắc chắn là không có ai, mình quay về tiếp tục lướt face vì có khi là nghe nhầm.

Tiếng gọi lớn hơn nữa "Em ơi!!"

Mình giật mình, lần nữa nhìn ra cửa, vẫn không có ai, trong lòng mình dâng lên một nỗi bất an khó hiểu.

Nên mình quyết định ngủ vì trong lòng có chút sợ hãi.

Mình ngủ, lần này mình đi vào giấc mơ là thăm họ hàng.

Mình chạy trên một chiếc xe đạp, chạy qua mấy chiếc cầu treo (???) và đi đến một thửa ruộng lớn.

Mình tìm thấy một chiếc xuồng nhỏ bằng gỗ, lôi nó lên con đê và mình bắt đầu...chèo thuyền trên cạn mọi người ạ.

Nhưng lạ kỳ là mình chèo rất là nhanh, nhanh chắc phải gấp đôi dưới nước, như thể là mình bay vậy.

Sau đó mình đi vào một khu nhà cũ kỹ xây bằng đá, rong rêu bâu trên tường đẹp đẽ và người bà của mình đang ngồi trước hiên.

Mình vui vẻ đi đến ôm bà, nói những câu chuyện lạ lẫm rồi sau đó từ trong nhà một người đàn ông cầm theo dao phay đi ra.

Trong tiềm thức của mình, mình gọi ông ta là người bán thịt.

Hai mắt ông ta long lên sòng sọc, cầm dao chỉ về phía mình.

Theo sự hối thúc của tiềm thức, mình bật dậy bỏ chạy, chạy vào một khu rừng đầy lá khô trong khi tiếng gào thét của ông ta ngay phía sau lưng của mình.

Mình quay lại nhìn, nước dãi ông ta chảy nhễ nhại, nhưng thớ thịt béo ú đong đưa qua lại.

Bộ dáng trông rất đáng sợ.

Mình chạy tới một khu nhà dưới sông, và ông ta đã sắp đuổi tới.

Giữa căn nhà mình đứng và căn nhà phía đối diện nối với nhau bằng một ống dẫn nước.

Anh kia rồi!!!

Người con trai mặc áo đỏ đang đứng đó vẫy mình.

Mình ngồi lên chiếc xe cút kít và chạy qua (=)))??) gã đàn ông kia đứng ngay sau căn nhà mình vừa đứng và gào lên một cách giận dữ.

Mình phát khóc đi được, khoảng khắc nắm lấy tay của anh, anh kéo mình chạy vùn vụt qua những cảnh vật xung quanh như cứu mình một sinh mạng vậy.

Anh lại dẫn mình đi qua khu rừng lạ đó, cây cối vẫn héo úa tàn lụi.

Rồi anh dẫn mình đi sâu hơn nữa, đến một nơi mà ánh Mặt Trời tỏ bừng, cây cối nhuốm một màu cam sáng rực.

Ở đó có một chiếc xích đu bằng lốp xe treo ở một cây cổ thụ lớn, một chiếc bập bênh gỗ, một chiếc cầu trượt gỗ và một nhà chơi bóng cho trẻ em.

Mình ngồi lên xích đu, anh đứng trước mặt, vẫn là mây mù phủ trước gương mặt của anh.

Nhưng đâu đó mình lại cảm nhận ra, anh đang buồn.

Một lúc, anh nói

"Anh phải đi rồi.

Chúng ta không hợp"

Sau đó anh chạy đi, chạy vào cánh rừng đối diện, mình lẳng lặng ngồi đó nhìn theo anh.

Mùi hương thơm ngát đó dần tan mất.

Mình tỉnh lại khi nước mắt đầm đìa trên mặt và thấm ướt cả gối.

Có vẻ như việc anh phải rời đi, từ giã những giấc mơ của mình là điều hiển nhiên xảy ra vì lúc đó trong tiềm thức không cho mình nói bất cứ điều gì cả.

Như kiểu mình nhất định phải chấp nhận điều bắt buộc đó.

Và giấc mơ về anh dần dần mơ hồ, dần dần sắp quên mất nên mình mới phải viết ra, để anh không thể nào rời xa trong ký ức của mình nữa.

Những mảng ký ức về giấc mơ đó rất rời rạc không rõ ràng nên mình đã chắp nối nó lại và có vài tình tiết không rõ có hay không nhưng mình lại có trí nhớ mơ hồ về chúng nên mình chọn ghi ra.

Còn về việc vì sao mình gặp anh, vì sao anh lại đi trong vài ngày ngắn ngủi đó thì có lẽ vẫn là bí ẩn mình không hiểu được...Hết.
 
Dreams Come From Space
Giấc mơ: Chàng trai Tây


Đây là một giấc mơ không có đoạn kết và là một giấc mơ ngắn có nhiều tình tiết vụn vặt.

Những tình tiết vụn vặt vô nghĩa sẽ được loại bỏ để hợp với câu truyện của giấc mơ nàyMình ngồi trên chiếc xe hơi màu đen, nhìn qua hướng cánh đồng vàng ươm,cột điện cao vút lướt qua mắt mình.

Bên cạnh là cô bạn thân đang ngấu nghiến bánh mì.

Mình thì thầm bảo nó đừng ăn nữa để chừa sức cho cuộc chiến.

Chiếc xe lăn bánh chậm dần, mình phóng xuống xe, trên tay cầm khẩu súng tỉa lớn đã lên đạn sẵn.

Một lão già đang ngồi trên chiếc ghế giữa đường lộ, lão đeo một cặp kính râm đen ngòm không thấy rõ mắt.

" Vào cuộc đi.

Cánh rừng bên kia"

Từ chiếc xe tải sau lưng lão, tầm chục người Mỹ to lớn, mặc đồ lính phóng xuống, tay cầm súng trường sát khí bức người.

Mình theo họ đến một cánh đồng, khi họ băng qua con mương để đến bờ bên kia, mình nổ súng.

Đoàn người nháo nhào lên, tiếng súng bắn nổ về phía bọn mình không ngừng.

Mình bỏ chạy, chiếc xe đen đã đậu ngay trước mặt, mình nhảy lên xe rồi chạy mất hút trong tiếng nổ súng phía sau.

Chuyển cảnh

Mình mặc một chiếc đầm phồng lớn màu đỏ chói.

Bước chân lên thùng sau của một chiếc xe container, bên trong lại dần mờ ảo chuyển ra một đại tiệc lớn.

Lão già lần trước đang ngồi giữa các cô gái trẻ.

Lão nói

" Tao đã rất thích mày, thật sự tao mong tao và mày có thể cùng nhau"

Không hiểu rõ ý lão là gì nhưng mình hiểu có lẽ lão muốn hợp tác gì đó, vì ở giấc mơ này có vẻ mình là một tay súng.

Mình rút trong váy ra khẩu súng, nổ đạn vào giữa trán lão.

Rồi như phép thuật gì đó, một cửa sổ lúc đầu không có đột nhiên xuất hiện.

Mình nhảy qua đó và đến một khu mà đám lính kia nói là thư viện.

Lấy một ống thuốc màu xanh dương phát ánh sáng mờ mờ thì lính canh cũng vừa đến.

Bạn mình từ bao giờ đã mai phục ở đây đã chạy ra cầm chân cho mình bỏ chạy.

Ở đó có một cô tiến sĩ, cô ta đuổi theo mình.

Mình chạy qua một trung tâm thương mại lớn, rồi từ đó lấy một chiếc xe đạp để chạy đi.

Tiến sĩ đạp xe đuổi ngay phía sau.

Trông có chút buồn cười.

Đột nhiên mọi thứ xung quanh như kiểu chìm xuống, mình trở lại là một cô bé bình thường với chiều cao 1m5, cô tiến sĩ kia lại là em gái họ của mình.

Bọn mình dần dần lả đi và ngã xuống ở một khu chợ cũ.

Em của mình tự nhiên đòi đi mua trứng gà, mình đồng ý đợi.

Sau đó nó quay lại, đỡ mình dậy và dựng chiếc xe máy (ban nãy là xe đạp) lên để đèo mình về nhà.

Bọn mình ra khỏi khu chợ thì đến con đường quen thuộc nơi thành phố mình sống.

Sau đó bọn mình rẽ vào một con hẻm khá lạ, trong con hẻm đó có rất nhiều người treo những chiếc bao bố phơi dưới bến sông.

Không gian như một làng quê bình thường với những căn nhà tường màu trắng.

Đột nhiên mình chạy qua một căn nhà có sân phủ mái bởi dây leo, ở đó có một anh bạn người Tây mặc áo sơmi trắng ngồi trên ghế, ngẩng mặt ngắm trời.

Ánh sáng le lói qua tán lá khẽ rọi lên gương mặt sáng của bạn ấy.

Có vẻ thấy mình nhìn, bạn ấy nhìn lại, nở nụ cười có phần dụ dỗ.

Đôi mắt xanh viền xám mơ màng, gương mặt góc cạnh.

Mình bảo em mình dừng xe để mình chụp lại một bức ảnh, rồi đi đến một đoạn xa thì mình lại dừng xe để chạy tới trước cổng nhà để ngó vào trong tìm anh.

Mình thấy anh nằm trên ghế trong nhà, hình như có vẻ đang thoi thóp.

Trước cửa có 2 người phụ nữ trung niên mặc váy trắng, xõa tóc trừng mắt nhìn mình.

Anh bạn đó thấy mình, có vẻ hoảng hốt, vội chạy ra xua mình đi.

Mình hiểu ý bỏ chạy, ra thì không thấy xe em mình đâu cả, bọn mình phải chạy bộ.

Lạ kỳ là mình chạy vô cùng nhanh.

Vừa chạy ra trung tâm thì 2 người phụ nữ đó một mặc váy đỏ một mặc váy vàng cũng chạy xe đạp điện đuổi theo.

Đột nhiên anh mang giày patin đuổi theo bọn mình, kéo bọn mình chạy như bay.

Hai cô kia đã dí sát đít rùi thì mình bừng tỉnh giấc.

Giấc mơ đó khá là đáng nhớ vì trong mơ mình thấy rõ anh là chàng trai đẹp nhất mình từng thấy, anh có vẻ sợ hai người phụ nữ đó nhưng vẫn chọn giúp mình.

Và hơn nữa là sau này mình có mơ về giấc mơ đó lần nữa, nhưng chỉ mơ thấy đi trên con đường đó mà thôi.

Mình dù đang mơ nhưng vẫn ý thức được là "Anh ấy ở đây, phải đi tìm anh ấy, như kiểu lucid dream nửa mùa í.

Rồi dường như có những sức mạnh ngầm nào đó không cho phép mình bước đến căn nhà đó nên mình luôn bị "chuyển cảnh".

Có vẻ khá tiếc nhưng mình sẽ luôn nhớ tới anh bạn này.
 
Dreams Come From Space
Giấc mơ: Nhà tù


Giấc mơ này là giấc mơ mơ hồ nhất của mình.

Do theo bản năng càng trưởng thành chúng ta càng khó nhớ được giấc mơ nên có rất nhiều tình tiết "chuyển cảnh".

Các bạn thông cảm nhé.

Và trong giấc mơ đôi khi chúng ta sẽ có một "trí nhớ" và "nhận thức" khác với "vai diễn" mà mỗi giấc mơ mang lại.

Vì vậy mình sẽ kể theo cách nhận thức của giấc mơ nhé.

Ngay khi vừa mở mắt, khung cảnh xung quanh đã rất hỗn loạn.

Có vẻ bọn mình đang đối đầu với một cuộc chiến gì đó khá khốc liệt.

Có 3 tên rất lớn xác đang nắm tóc của một người phụ nữ lớn tuổi.

Hắn ngoác miệng cười coi điều khoái chí lắm.

Mình chạy đến, rút dao bên lưng quần ra đâm vào tay hắn, lại đâm mấy hồi vào ngực hắn nữa rồi kéo người phụ nữ lạ bỏ chạy.

Bọn mình chạy một đoạn rất xa, rất lâu thì nhìn thấy một căn nhà thép đang mở rộng của.

Trong giấc mơ, mình cảm thấy nó rất quen thuộc, chạy sau vào mình nhìn thấy một căn phòng có cánh cửa hẹp chỉ vừa vặn chui lọt vào mà thôi.

Nghiễm nhiên, suy nghĩ của mình thầm nhận định "Phòng giam của mình".

Bọn mình nhảy lên, lách người và ngã nhào vào phòng giam đó.

3 người bên ngoài trợn mắt giận dữ nhìn vào...

Có vẻ họ không vào được bên trong.

Rồi họ được một vài người khác đưa đi.

Mình đang ở trong tù giam, không rõ tội danh, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên cũng có nét khỏe khoắn.

Phòng giam này có một vách nhô cao, trên đó trải đệm ngủ dài.

Bên dưới có một chiếc tủ 3 ngăn, màu trắng, xếp quần áo, bên trên có một bình nước lọc lớn
 
Back
Top Bottom