Siêu Nhiên [ DooGem|DươngGem ][ABO] Say Đắm Mùi Hương

[ Doogem|Dươnggem ][Abo] Say Đắm Mùi Hương
Chương 40


"Đ-Đăng...oái Dương ơi cứu anh!"

Hải Đăng từ đâu đi vào trong phòng bế anh lên vai như bao gạo, gã trùm anh trong một miếng vải đen hệt như bắt cóc rồi vác anh xuống lầu.

Hoàng Hùng sợ hãi kêu tên Đăng Dương nhưng không có ai trả lời mà là nhận về mấy cú đánh đau điếng vào mông, Hải Đăng khẽ cau mày lên tiếng"Anh kêu tên nó làm gì?

Bé ngoan không được kêu tên người khác trước mặt anh nhé~"Anh im thin thít khi gã gằn giọng như thế, bây giờ anh đang trong thế bị động rồi nên không làm gì được còn bị vải đen che kín người..Hải Đăng làm gì mà như phi tang giấu xác vậy trời?

Bộ bắt đi bình thường không đuợc hay sao mà phải trùm kín không cho anh biếtHoàng Hùng chỉ biết mình bị quăng vào trong xe rồi có tiếng nổ máy vang lên sau đó chiếc xe di chuyển mà thôi, trong lúc đó anh vẫn cảm nhận được hương gỗ trầm quen thuộc ở đâu đây.

Anh vũng vẫy hất chiếc vải đen đang trưng anh lui sau xe, liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy Hải Đăng đang là ngồi lái chiếc xe đưa anh đi đâu đó.

Giờ anh nên làm gì nhỉ?

Kín xe cũng bị gã làm đen thui không nhìn được gì ra ngoài cả, bỗng gã ném cho anh một cái điện thoại làm anh ngạc nhiên định mở miệng hỏi thì bị gã cắt ngang"Chán thì chơi đi, đừng phá hoại lung tung là được"Thấy điện thoại như cứu tinh, anh vớ lấy nó định sẽ bấm số điện thoại kêu ai đó tới cứu nhưng câu nói tiếp theo của gã vào anh ngỡ ngàng.."

Xe được lắp thiết bị chặn sóng, anh không làm gì được đâu nên đừng cố nhé mèo con~", Hải Đăng liếc lên gương chiếu hậu thấy gương mặt ngơ ra của anh thì nhếch mép một cái rồi tiếp tục công việc lái xe của mìnhAnh chán nản không muốn chơi điện thoại vì cũng chẳng giúp được gì, anh ngồi một góc cuộn mình lại suy nghĩ làm sao để chạy khỏi hai con người tàn ác kia...Minh Hiếu và nhóm của Thượng Long có ổn hay không?

Liệu họ có được đối đãi nhẹ nhàng?

Minh Hiếu còn khoẻ hay không hay lại tiếp tục bị tra tấn như lần trước anh chứng kiến?....Hàng vạn câu hỏi xoay quanh tâm trí anh khiến anh không tập trung vào thứ gì hết mà một mình lảng vảng trong suy nghĩ ngổn ngang của bản thânĐến khi Hải Đăng thắng xe lại khiến đầu anh đập mạnh vào kính đau điếng mới tỉnh mộng, gã mở cửa sau lấy miếng vải đen tiếp tục trùm lên người anh rồi lại vác anh đi đâu đó.

"Hậu đậu, anh nghĩ tới thằng nào mà nhìn đù ra vậy?"

Hải Đăng giọng khá bực mà vác anh như bao tải, Hoàng Hùng cũng chỉ biết im lặng không nói gì...Đăng Dương đâu rồi??

Sao hai thằng này cứ luân phiên nhau xuất hiện rồi biến mất như vong vậy??Mùi máu tanh nồng xộc lên mũi Hoàng Hùng khi anh vẫn đang lờ đờ trong màu đen u tối, anh nhất thời hoảng sợ và ho sặc sụa vì mùi máu ngày càng nồng khi Hải Đăng càng vác anh đi sâu hơn.

Anh vùng vẫy thì bị một lực mạnh đánh thẳng vào gáy làm anh mơ màng ngất đi và không cảm nhận được gì xung quanh nữa...-------------------------Hoàng Hùng lại tỉnh dậy trong một căn phòng khác, lần này anh lại mơ màng đi về phía cách cửa nhưng không may là bây giờ chân anh đã có thêm một sợi xích.

Anh chỉ đứng ngang được cánh cửa, hé một khe hở nhỏ giúp anh có thể áp mắt và tai nhìn qua... không cảnh khác lạ nơi ấy.

Bỗng anh nghe những tiếng nói chuyện cười đùa rôm rả nhưng nội dung khiến anh sợ hãi mà ngồi thụp xuống"Sao, hàng vẫn ổn chứ?"

"Tươi ngon mộng nước, tuy mất rồi nhưng vẫn rất béo bở..tao đã xích lại rồi""Tốt lắm, hửm hình như nó tỉnh rồi...tao đi thưởng thức hàng mới đây"....Bọn nó bán anh đi sao?....Anh nhanh chóng lục lọi trong căn phòng tìm chìa khoá, trong một hộc tủ có một chùm chìa khoá, Hoàng Hùng ngồi thử từng chìa và may mắn.

Anh tìm gì đó cứng cáp đập mạnh vào cửa kính rồi nhảy ra ngoài, tiếng động vỡ lớn khiến người ngoài kia chú ý mà chạy vào coi...Kính vỡ xích nằm dưới đất còn người thì không thấy đâuAnh chạy thật nhanh không để ý rằng chân mình đã nhuốm máu do đạp vào mảnh vỡ của kính, ra ngoài anh mới bàng hoàng vì...đây là một khu rừng lớn?

Cây cối um tùm cao ngất ngưởng che phủ cả ánh nắng mặt trời chiếu vào, nhưng anh không có thời gian suy nghĩ mà dốc hết sức chạy thực nhanh thực nhanh vào trong khu rừng u ám và dần khuất đi trong hàng cây xanh thẳm....Hải Đăng ngỡ ngàng khi không thấy anh trong phòng, gã bực bội nhanh chóng kêu người đi tìm anh về vì sợ anh gặp nguy hiểm.

Chậc!

Gã để chìa khóa chỗ dễ tìm quá khiến anh chạy đi mất rồi!

Gã không ngờ sau vài tháng mà anh gan vậy đấy, một mình chạy vào trong rừng sâu.

Nhìn vết máu trên sàn anh để lại gã lại nhếch mép, kêu thuộc hạ không cần đi tìm nữa mà chính Đỗ Hải Đăng sẽ đi tìm về...Mèo nhỏ nghịch ngợm lại chạy mất rồi~Hoàng Hùng vẫn đang chật vật trong rừng vì chỉ toàn là bóng tối kèm theo việc đau nhức do vết thương mang lại.

Anh dựa vào một cái cây lớn ngồi thở hỗn hển, anh nhìn trên người mình có ai quần rộng đàng hoàng liền mạnh tay xe một bên ống quần để băng vết thương đang rỉ máu kia lại.

Máu nhuộm đỏ cả miếng băng vải trắng tinh, anh mơ hồ đứng dậy đi tiếp vào khu rừng với hi vọng sẽ tìm được lối ra...Bây giờ điện thoại không có, thức ăn nước uống cũng không thì anh biết làm gì đây!?

Anh không muốn bản thân là món hàng bị bọn nó chơi đến chán chê xong đem đi bán cho người khác...anh cũng là người nổi tiếng danh vọng mà sao cuộc đời khổ vậy?Đăng Dương hắn từng hứa là sẽ thả bạn anh ra cơ mà?

Bây giờ hắn ở đâu?...Haaa, anh ngu ngốc thật đấy...Sao anh lại đặt niềm tin vào bọn nó vậy....?Càng đi bóng anh càng khuất vào bóng tối...mọi thứ tồi tệ như anh bây giờ vậy, sống chết cũng không biết đường mà lần___________________Nào truyện lên 31k lượt đọc sốp mở Q&A cho mấy bạn hỏi nha, giải đáp thắc mắc sao sốp ngược vô tư đáng iu vậy, chịu hông á👉🏻👈🏻 hông thì thôi
 
[ Doogem|Dươnggem ][Abo] Say Đắm Mùi Hương
Chương 41[R18]


Hoàng Hùng chạy thật xa vào trong khu rừng tối tăm đến mức quay đầu lại toàn là cây cối um tùm một màu đen, anh quay đầu lại đằng sau không thấy ai bấm theo mới an lòng thì vấp phải một cục đá khiến anh ngã nhào"A!..đau quá"Bỗng bên bụi cây gần đó rì rào phát ra tiếng động khiến anh có chút sợ sệt, lỡ như thú hoang thì sao?

Anh không muốn bị anh thịt đâu..nhưng lỡ là người thì sao, Hoàng Hùng từ từ đứng lên tiếng lại bụi cây gần đó.

Bỗng anh thấy trên cổ mình có một sợi dây chuyền vàng lấp lánh trong tối, trên đó có thứ ánh sáng gì đó màu đỏ làm anh khá tò mò, anh nắm chặt lấy sợi dây chuyền rồi tiến lại gần bụi cây"C-có ai ở đó không?

Giúp tôi với....Aaaaaa"Đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cánh tay anh kéo vào trong bụi khiến anh hoảng hốt hét lên, người đó đè ép anh vào một cái bụi rậm gần đó, anh ở tư thế quỳ chống hai tay.

Anh ngỡ ngàng hét toáng lên kêu cứu nhưng lại bị thêm một người nào đó bịt miệng lại, bỗng anh có cảm giác man mát phía dưới liếc mắt nhìn xuống thấy chiếc quần của mình đã bị tụt từ lúc nào không hay...Ê hiếp dâm hả!?Trong tối mù mịt trong rừng anh không thể nhìn rõ mặt hai tên đang muốn hiếp mình, nước mắt cứ thế lăn dài trên má.

Trong rừng bị hiếp thì ai cứu được anh đây?

Anh cắn vào tay tên đang bịt miệng mình, chân cố đạp vào người đằng sau.

Một tên tức giận xoay mặt anh đặt lên một nụ hôn sâu, lưỡi nó luồn lách khắp khuôn miệng của anh.

Lưỡi người đó cuốn lấy lưỡi anh day dưa không dứt khiến anh khó thở, anh răng chỉ muốn cắn lưỡi chết tại chỗ mà thôi.

Tên đằng sau thì xoa nắn lấy cặp mông của anh, tay nó vỗ bôm bốp vào cánh mông nộn thịt trắng xinh của anh.

Người đó úp mặt hẳn vào mông anh khiến anh hoảng hốt muốn xuất hồn ra ngoàiTay anh đơ như tượng không di chuyển được, tay anh vòng qua cổ người đang hôn mình và bị khoá lại không tài nào di chuyển.

Cảm giác cơ thể bỗng nóng rang lên, hương đào ngày càng nhiều khiến anh nhận ra mình đang bị phát tình!!

Mẹ đã bị hiếp còn phát tình thì anh thà đập đầu vào đá chết còn hơn ấy, nhục này nhả xuống sông cũng không sạch được...Nhưng anh cảm thấy cơ thể đang nóng lên đang được xoa dịuMùi hương quen thuộc liên tục được anh cảm nhận...là mùi bạc hà và gỗ trầm!

Người kia nhả môi anh ra, anh thở dốc mắt ầng ậc nước nhìn vào người trước mặt"Haa..là Dương với Đăng đ-đúng không..trả lời ư...anh đi mà, l-làm ơn""Hửm..mèo nhỏ nhận ra rồi sao?"

Đăng Dương liếm lên má anh.

"Nước dâm của anh ngọt thật" Hải Đăng rời mặt ra khỏi bờ mông căng của anhHoàng Hùng người nóng rang khô khốc, anh thở gấp khi tới kì phát tình của mình.

Anh chủ động hôn lấy môi Đăng Dương quấn quýt, mông anh chủ động tới trước mặt Hải Đăng cho gã bú liếm động huyệt.

Gã úp mặt vào mông anh cắn mút nếp hoa thơm ngon, lưỡi gã luồn vào trong nếm vị ngọt thèm thuồng bao lâu, cái lưỡi to dày của Đăng lướt hết trên mông rồi huyệt của anh.

Cuối cùng là uống thứ dâm thủy đang trào ra của Omega hương đào đang phát tình dâm đãngĐăng Dương được anh chủ động thì vui vẻ giữ chặt gáy anh cuốn anh vào nụ hôn nóng bỏng, miệng anh khô khan tìm đến chiếc lưỡi của hắn để tìm kiếm sự ướt át.

Cái lưỡi tinh quái của hắn lục tìm những thứ ngọt ngào thoang thoảng trong vòm họng anh, sự khô khốc được lấp đầy của nước bọt của Đăng Dương.

Omega hương đào ngọt phóng túng trong rừng sâu thực sự rất hấp dẫn và quyến rũ, rù quến họ chìm đắm trong mật ngọt chết ruồi...sự ngọt ngào cứ ngỡ sẽ không bao giờ có thể chạm tới được nữa-----------------------"Hộc...haah~..đụ s-sướng..m-ạnh lên ớ Đăng~"Tay Hoàng Hùng bị buộc treo lên cành cây xoay mông cho gã đụ mình tới tấp, Hải Đăng nắm hông anh dập như cái máy vào động huyệt rỉ dịch đầy dâm kia.

Gã liếc mắt nhìn Đăng Dương đang phải tự sục cặc của mình mà hả hê, ông trùm oẳn tù tì nay tù tì thua nên phải đợi để đụ sau vậy..thua thì chịu thôi biết sao giờ?Miệng nhỏ ngân nga những lời rên phóng túng khiến dương vật của cả hai lại lớn thêm một vòng, cái sự dâm này mà làm đĩ chắc đắc hàng lắm nhỉ?

Hải Đăng tát vào cặp mông nẩy nở rung lắc vì từng cú nắc sau của gã, gã cực lực tìm kiếm điểm sướng của anh mà nắc sau vào khiến anh rên la càng dữ dội hơn.

Hải Đăng hôn dọc sóng lưng nhảy cảm khiến anh cong người bắn ra thảm cỏ xanh dưới chân, hai đầu gối Hoàng Hùng khụy lại làm huyệt nhỏ thít chặt cây hàng đang cày cấy của Hải Đăng.

Gã thấy anh nứng như thế thì hài lòng cắn vào mông anh một cái đánh dấu chủ quyềnĐăng Dương bên cạnh đang ngồi sục nhìn mà nứng, hắn không chịu nổi mà đứng dậy đi lại phía anh.

Hắn dí cu mình với cu anh lại với nhau, dùng lực ma sát con cặc cương cứng của mình với cậu bé đang ỉu xìu vì mới xuất xong của anh.

Tay Dương chai sần vì chơi nhạc cụ liên tục nắm lấy vật của anh tuốt lộng và cọ sắt với cu của hắn.

Hải Đăng cau mày nhìn hắn đang chơi an gian không có tính kiên nhẫn để chờ đợi mà nhào vào đụ anh chung với gã"Thằng lồn mẹ mày, đụ thôi mà cũng ham hố giành với tao?

Cặc mày nứng đến mức đéo đợi được à?"

"Tao đếch giành với mày nhé?

Đụ thì đụ lẹ lên nhăn nhăn con cặc, tao cũng nứng cần địt anh ấy ok?"

Hải Đăng tăng tốc lực nhấp nhanh vào bên trong anh, gã dập hông đỏ cả một mảng quanh đít anh.

Hòn dái va chạm động vào mông anh tạo nên tiếng bạch bạch bạch rất đã tai, gã nhào nặn lấy cánh mông anh làm anh dâm đãng đung đưa mông nhô cao cho gã địt dễ dàng hơn...Đúng là đĩ nứng của họ rất thèm đụ đấy~Đăng Dương sục cu cho anh làm anh càng nứng mà lại rỉ dịch bắn lên dính vào cự vật của hắn, hắn lấy tinh dịch của anh cho vào miệng nhưng không nuốt mà đớp lấy vòm môi căng mọng chính hồng kia.

Hắn cho anh nếm thử vị tinh trùng của bản thân, bạch dịch đặc sệt được hắn khoáy qua khoáy lại trong mồm khiến anh rất buồn nôn.

Hắn ép anh nuốt xuống rồi nhả môi anh ra anh, tinh dịch còn dính trên đầu lưỡi đỏ của anh được hắn kéo dài như sợi chỉ bạc từ nước bọtAnh bị đụ nứng đến chảy nước bọt ra khoé môi, lỗ đít phiến hồng ra sức co bóp làm hài lòng con cặc béo của gã, chổng mông cho Hải Đăng giày vò tát liên hồi rồi đụ như cái máy dập thời 4.0.

Vật nhỏ cũng không được yên ổn mà phải liên tục chịu sự chà sát của bàn tay và con cặc gân guốc của hắn, nứng muốn xuất thêm lần nữa nhưng không có sức!Cuối cùng gã cũng xuất vào trong anh, anh rên lên một tiếng đầy thoả mãn khi được lấp đầy lỗ đít sau cơn nứng của mình.

Hắn cũng sục nhanh chóng rồi bắn lên người anh, trước sau đều được thoả mãn bằng tinh trùng nóng hổi khiến anh sướng run người.

Lưỡi thè ra thoả mãn như con chó cái lẳng lơ tới kì động dục, mắt anh trợn ngược đón nhận mọi thứ tuyệt hảo lấp đầy cơn phát tình của mình...nhưng như thế chưa đủ để vơi đi cơn nứng mạnh do phát tình đem lại cho anh, Hoàng Hùng vẫn còn đang nứng đến chảy nước ồ ạt từ lỗ nhỏ khi Hải Đăng rút cặc ra.

Thứ tinh dịch cùng nước dâm và dịch ruột ồ ạt chảy ra như con suối nhỏ ướt cả mảng cỏ xanh"Nứng..m-muốn chịch nữa...a-anh ơi cho bé cặc bự của anh đi~ Đít bé vẫn còn thèm cặc béo lắm...cu to đụ bé s-sướng lắm nứng lắm, D-Dương ơi địt bé đi~..aaa...đĩ thèm cặc của anh rồi"Mẹ!

Đĩ dâm đãng như vậy ai mà đéo nứng cho được?

Đăng Dương cọ xát cặc mình vào hậu huyệt rồi ấn mạnh đầu khấc vào trong lấp đầy cái lỗ đít nứng thèm cặc của Hoàng Hùng, được con cặc to béo lấp đầy lần nữa Hoàng Hùng rên rỉ sung sướng..đụ sướng..muốn đụ mãi thôi...."

Đ-Đăng ơi, cho b-bé ăn cặc anh đi~ c-cặc béo ăn ngon~ miệng..bé muốn được nhồi đầy bằng cu c-của anh"Có lẽ cơn phát tình khiến Hoàng Hùng rơi vào dục vọng không đáy khiến anh không kiểm soát được suy nghĩ và lời nói của mình mà chỉ cảm nhận được cơn nứng chỉ muốn được hai anh có cu to thoả mãn mà thôi...Hải Đăng cởi dây trói tay anh ra, cho anh ở tư thế chổng mông lên cao mặt úp vào cặc gã mút lấy dương vật gân guốc xanh tím.

Mông anh chổng cao động vào háng hắn, hắn cười thích thú rồi thọc thêm một ngón tay vào cùng với cặc của mình.

Đăng Dương cong tay dùng kỹ năng móc dây đàn của mình móc đít anh điêu luyện, hắn rút tay ra với chút dịch nhầy sau đó nắm mông Hoàng Hùng làm điểm tựa thúc mạnh vào trongHắn nắc mạnh vào trong nghiền nát điểm G nhỏ bé đang chờ cặc đến lấp đầy với đống tinh dịch nhầy nhụa, mị thịt ấm nóng như đang mát xa lấy dương vật hắn ra sức là hài lòng.

Tay Dương mê mẩn từng nếp gấp hoa đang bị vật của hắn làm căng ra, hai ngón tay ranh ma của hắn đột nhiên banh đít anh ra trong khi đang ngậm dương vật to đau điếng khiến anh giật mình lỡ cắn vào dương vật của Hải Đăng.

Đăng Dương nhoẻn miệng cười nhìn Hải Đăng đang có chút khó chịu vì đang sướng mà bị cắn trúng, hắn dùng lực thúc mạnh khiến anh lại bất ngờ bị nhồi đầy cu vào họngMá anh phình ra vì dương vật quá lớn, cố gắng bú mút rồi lưỡi xinh xoáy vào lỗ tiểu của Hải Đăng khiến gã gầm lên một tiếng xung sướng, gã nắm đầu anh ấn mạnh vào háng mình.

Miệng nhồi đầy thịt, mặt thì cọ xát với lông mu của hắn khiến anh càng thêm thích thú mà ra sức mân mê bú mút.

Đăng Dương có chút không hài lòng, tay hắn mân mê đến eo anh sờ mó rồi mò xuống bụng anh nơi đang phình lên vì chứ cây hàng khủng của hắn mad ấn sâu vào nơi đó khiến anh đau nhói đột nhiên nhả cự vật của gã raAnh cảm thấy đau nhói khi bị hắn ấn vào, quanh mặt lại nhìn hắn với ánh mắt có chút dao động.

Đăng Dương nhếch một cái rồi lại dập mạnh liên hồi vào mị thịt đang chảy nước dâm ướt cả cặc của hắn, lực nắc ngày càng mạnh khiến anh quên mất việc đang bú cho gã mà rên rỉ nỉ non sung sướng vì cơn nứng được cặc to đụ đã...mắt anh nhắm lại tận hưởng từng đợt dồn dập xuyên xỏ của Đăng Dương, sự sung sướng vì được thoả mãn...Đĩ dâm này mê cặc quá đi~Hải Đăng bực tức xoay mặt anh lại thúc cây hàng sau vào trong cổ họng của anh, nước mắt nhem nhuốc trên giường mặt xinh đẹp.

Gã tận hưởng hương đào thơm dịu ngọt ngào trong không khí rừng xanh sâu thẩm"Đĩ nhỏ, phải chi anh có thêm cái lồn nữa để bọn em đỡ phải tranh giành cái đít thèm cặc kia nhỉ?"

"Đĩ dâm này ra đường gặp người khác có nứng đến thế không?

Lồn mẹ anh dâm bỏ mẹ mà hay sĩ diện đéo cho động vào bao giờ..bây giờ thì nứng cầu chịch như mấy con đĩ dâm loàng thế kia thì gặp thằng nào chắc cũng đè ra đụ" Đăng Dương ghen tuông nhấp hông như trời giáng vào huyệt nhỏ của anh, tốc độ khủng khiếp tạo ra những tiếng phập phập phập liên hồi trong không gian tĩnh mịch trong rừng sâuTiếng rên ư ử trong cổ họng như mèo con nứng lồn đang bị đụ đến không phân biệt được thế giới thật và sự mơ hồ ảo ảnh...anh chính là bị cuốn hút vào bể dục vọng không có lối thoát, chỉ biết chổng mông cho người khác đụ rồi liếm cặc cho người kia.

Hắn nhấp mạnh làm hòn dái của mình muốn chui tọt luôn vào trong đít của anh để cùng khám phá hang động dâm đãng đầy nước kia...anh như bọt biển, đụ là ra nước lênh lángCon cặc của Đăng Dương giật mình như sắp bắn hắn thúc thêm vài chục cái nữa rồi xuất ra trong anh, tinh dịch của hắn nhiều đến mức chảy xuống đùi của anh rồi xuống thảm cỏ.

Gã cũng bắn ra rồi anh lại nuốt xuống họng mình, Hải Đăng nâng mặt anh lên hài lòng hôn lên má anh.

Nãy giờ anh đã bắn khoảng bốn lần mà bọn nó mới người hai lần làm anh xụi lơ nằm bệt xuống cỏ xanh, tinh dịch của Đăng Dương cứ ào ạt trào ra dù anh đã cố gắng thít chặt để giữ lại như lời hắn nói...cuối cùng cơn phát tình của anh cũng kết thúc sau cuộc hoan ái hoang dã trong rừng sâu, nếu có ai bắt gặp chắc nhục chết mất!Đăng Dương bế anh lên như bế em bé vào trong chiếc xe đang đậu gần đó, bế anh vào xe đặt anh lên đùi mình rồi lại nhét dương vật vào trong.

Hải Đăng thì lên trước lái xe nhìn hắn và anh như đang ân ái thì khó chịu nhưng vẫn phải rồ ga về nhà, anh vẫn chưa đến mức ngất đi mà ngồi trong lòng Đăng Dương với sự mệt mỏiHắn ôm lấy eo anh, thơm lên gáy anh rồi lại giọng nói xót xa pha chút trêu đùa chọc anh "Em đến cứu anh như lời anh muốn đây bé cưng, có phải em đụ anh nứng hơn thằng Đăng đụ nên mới tìm em đứng không""Mẹ mày xuống ngày đầu lúc nào cũng đụ, đéo đụ mày chết hả thằng kia" Hải Đăng nói"Địt mẹ làm như con cặc mày đéo biết nứng ấy, sục riết cặc như bị thâm bày đặt nói tao""Ê đụng chạm nha, mày làm như con cặc mày bình thường ấy?

Đụ hoài có ngày liệt là anh ấy tao đụ một mình đấy nhé"Hoàng Hùng mệt mỏi không nói nên lời, thều thào như mèo con như đủ để hai con người tai nhạy như chó trong xe nghe được...."

Sao b-bọn em tìm được anh..hức anh chạy x-xa lắm rồi mà""À..là do sợi dây chuyền trên cổ anh đấy, nó là cái sợi định vị đấy~ dù anh đi đâu em cũng sẽ bắt anh về bên em...nên đừng ngốc mà trốn nữa nhé""Mẹ mày thằng chó Đăng, mày làm cái gì mà chân anh Hùng bị thương thế này?"

Bây giờ hắn mới chú ý đến vết thương đang được băng bó trên chân anh đã thấm đỏ vết máu, hắn lên tiếng chửi thằng chó vô dụng Đỗ Hải Đăng.

"Mẹ, do anh ấy đột nhiên đập bể kính rồi chạy chứ tao dám bạo hành đéo?"
 
[ Doogem|Dươnggem ][Abo] Say Đắm Mùi Hương
Chương 42


"N-nhưng không phải hai người định bán tôi đi sao?"

"Gì?

Tin chuẩn chưa để em đi đồn nè anh" Hải Đăng khá ngạc nhiên khi anh nói vậy...bán gì má??"

Á đù, lồn Đăng định bán bé yêu tao đi đâu?

Cắt cu mày giờ"Thật ra thì anh hiểu lầm rồi, chuyện mà gã nói chuyện với người kia là bán một con chó săn hàng mới bao xịn để đi săn bắt...vậy mà anh nỡ lòng nào đổ oan là họ bán anh đi, rồi đạp cửa chạy vào rừng nữa chứ!

Lỡ anh bị thú hoang tấn công thì chết mất!!"

Aaa..nhẹ thôi~..ưm Dương hộc ớ~"Đăng Dương nắm eo anh thúc đẩy vào bên trong, hắn liếm láp lấy từng tất thịt trắng nõn trên người anh rồi để lại những vết hôn đỏ tím rực trên làn da trắng.

Tay hắn lại bắt lấy vật nhỏ của anh mà trêu đùa khiến anh rên rỉ lên sung sướng, hắn xoa xoa đầu khấc rồi ấn mạnh vào làm anh giật nảy mìnhHải Đăng tức tối vì Đăng Dương lại dám chơi anh trước mặt gã, gã lái xe còn hắn ngồi phía sau đụ anh rên ư ử vậy gã đéo nứng sao được?

Gã dừng xe ngay trong bìa rừng rồi lui sau cùng Đăng Dương đụ Hoàng Hùng nhưng lại bị hắn đẩy ra, gã định bợp hắn một cái thì hắn ngăn lại kịp.

Đăng Dương nói rằng sợ anh mệt nên không muốn làm nữa, Hải Đăng hơi cau mày rồi cũng đi lên lái xe tiếp-------------"Hức..hức..ức đ-đừng đánh nữa mà" Hoàng Hùng nấc lên"Đụ má thằng nào đánh ghệ bố" Hải Đăng cùng Đăng Dương lao như tên lửa qua phòng anh, thằng nào dám đánh ghệ họ??Gã, hắn thấy anh ngồi một góc trong phòng tay ôm chặt đầu, hai người lo lắng chạy đến ôm anh như bảo bối vào trong lòng.

Anh nước mắt dàn dụa oà khóc như trẻ em trong lòng ngực của bọn nó, gã bế anh lên giường để anh ngồi một trong lòng còn hắn thì lấy khăn tay lau nước mắt cho anh.

Anh sụt sịt nhìn thương lắm kìa, Hải Đăng mở lời an ủi anh"Sao vậy?

Ai làm gì bé" gã vỗ lưng an ủi.Hoàng Hùng miệng không nói gì, đột nhiên anh chỉ tay vào cái tủ đồ trong phòng khiến Đăng Dương và gã có chút giật mình..gì chứ trai đẹp cũng sợ ma mà!

Hắn nhìn vào góc phòng chỗ anh chỉ nhưng chẳng thấy gì, Hoàng Hùng rúc ra khỏi người Hải Đăng núp sau lưng gã mà tay vẫn chỉ thẳng vào cái tủ.

Hải Đăng đột nhiên la lớn khiến hắn giật mình quay lại phía sau, Hoàng Hùng giả bộ hoảng sợ lùi càng xa hơnHắn thấy gã nằm gục xuống, Dương lo lắng ôm anh lại bị một lực khá mạnh đánh vào gáy vào hắn choáng váng gục xuống luôn người anh.

Thay vì lo lắng anh lại lộ ra biểu cảm khá là vui mừng, anh nhanh chóng lấy cọng dây thừng trói Hải Đăng và Đăng Dương lại với nhau rồi ra khỏi phòngThật ra thì...chẳng có gì trong đó cả, chỉ là một kế hoạch của anh mà thôi, anh xuống nhà tìm kiếm chìa khoá xe để chạy.

Hoàng Hùng giật bay chiếc vòng cổ định vị nhưng vẫn chưa tìm thấy chìa khóa xe trong căn nhà này, có lẽ nó được bọn họ giữ.

Anh đi lên phòng, mở cửa bước vào khiến anh ngỡ ngàng...b-bọn nó bị anh đánh ngất trên giường sao lại biến mất rồi, dây thừng cũng rơi giữa sàn nhà.

Một cảm giác bất an chợt léo lên khiến anh rùng mình, bỗng một bàn tay nắm tóc anh giựt mạnh ra sau khiến anh thét lênKhi Hoàng Hùng vào chỉ ngỡ ngàng vì bọn nó biến mất mà quên nhìn xung quanh, anh liếc mắt sang hai bên thì thấy gã và hắn đứng ở hai bên tường, tay Hải Đăng lại nắm đầu anh.

Đăng Dương lại gần, một nụ hôn nhẹ đầy sự sát khí bao trùm, hắn nhoẻn miệng cười rồi lấy từ trong túi một chiếc còng nhanh chóng trong thế chủ động còng tay anh lại"Con mẹ nó, rượu mời không muốn anh muốn uống rượu phạt đúng không?"

"Dám đánh ngất bọn tôi?...xem bộ lá gan anh cũng lớn lắm Hoàng Hùng à~"Hoàng Hùng nhận hai cái tát điếng người vào mặt khiến một bên phần má của anh đỏ lên, Hải Đăng vác anh lên rồi đi xuống nhà...vứt vào anh tầng hầm tối của căn biệt thự trong rừng.

Mọi thứ u tối bao trùm lấy anh, cảm giác sợ hãi lại bừng lên mạnh mẽ..báo hiệu một điều tồi tệ gì đó sắp đến với anh!Gã vứt anh lên giường, một cái giường đầy mùi tanh tưởi khó ngửi.

Gã áp đảo anh xích tay anh lên thành giường, chân cũng bị sợi xích ở hai góc kéo căng dạng rộng ra hai bên.

Hải Đăng không nhiều lời mà xé rách chiếc quần ngắn Hoàng Hùng đang mặc, nơi mị thịt đỏ au đang co ro sợ hãi.

Đăng Dương từ phía sau đi đến đẩy gã ra một bên, hắn cầm bắp đùi anh rồi nhét một cái trứng rung có gai vào trong hậu huyệt anh khiến Hoàng Hùng mắt trợn trắng lên.

Mặt anh tái nhợt vì cảm giác kinh hoàng vừa rồi"Aaaaaa...đừng m-mà..t-tôi xin lỗi mà!"

Gã nhếch mày rồi cầm một cái công tắc bật nó lên mức mạnh nhất, những chiếc gai nhọn đâm chọc vào thịt mềm làm anh quằn quại.

Tiếng rên la thất thanh vọng trong căn phòng tối, những điệu cười thích thú và lại thêm một món đồ chơi tình dục trên thân trần của anh.

Đăng Dương cũng xé toạt cái áo sơ mi của anh, hắn dùng một món đồ chơi kẹp lên đầu vú anh rồi lại thích mắt ngắm nhìn khung cảnh trước mắt...ngon~Cái máy kẹp ti day kéo rồi ấn sâu đầu vú vào trong, nó kéo ra rất dài khiến đầu vú anh bị kéo căng phồng đau đớn lên.

Bỗng có dòng điện chạy ngang quá người anh, hương đào ngày càng nặng trong căn phòng ẩm mốc.. những tiếng kêu đau đớn của anh gã và hắn rất thích nghe...Rất vui tai đấy~"H-hức..dừng lại đi mà..ah~ đ-au quá..ứm không ch-chịu được hức"_____________________Sốp lặn hơn một tuần òi sốp xin lỗi mấy eiu, tại sao bận quáaaCó lẽ là một tuần sốp sẽ cố gắng ra một chap đuợc không nè....Mấy eiu trung thu vui vẻ nhaaa
 
[ Doogem|Dươnggem ][Abo] Say Đắm Mùi Hương
Chương 43[R18]


"Hộc..đau quá..ưh a~"Từng thứ đau đớn liên tiếp giáng lên người thân thể nhỏ bé của Hoàng Hùng, anh quằn quại trên chiếc giường lớn với sự đau khổ tột cùng.

Sự nhục nhã, uất hận, ghê tởm dồn hết lên cơ thể anh...chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ có ngày này trong cuộc đời, chưa bao giờ anh lại muốn kết thúc mạng sống của mình như bây giờ.

Có lẽ bây giờ chết đi mới là cách giải thoát an toàn nhẹ nhàng nhất cho Hoàng HùngChỉ mới bị bắt về được bốn ngày mà bao sự tồi tệ trong cuộc đời anh đã phải hứng chịu hết, từ đau khổ những người anh em thân tình bị tra tấn đến ghê rợn từ thân xác xinh tươi nay lại tàn tạ như xác khô.

Chứng kiến hai người mà mình từng hết lòng yêu thương nay hoá người khác như con thú hoang dã chực chờ vồ lấy con mồi, trái tim vỡ nát nay cũng hoá tro tàn....Tuyệt vọng đến tột cùng!Nhưng trong mắt Đăng Dương và Hải Đăng thì anh chỉ như món đồ yêu thích cần được bảo tồn nhưng lại chẳng ngoan ngoãn gì, chia tay chạy trốn đánh ngất...chưa gì mà người đang nếm mùi tuyệt vọng trên giường kia chưa dám làm.

Người ngoan ngoãn nghe lời nhút nhát vâng lời đâu rồi?

Chỉ xa gã hắn gần tên Trần Minh Hiếu kia vài tháng mà đã trở nên khác xa...Nhưng cũng phải công nhận sức chịu đựng của Huỳnh Hoàng Hùng tốt thất đấy~Từ chịu đựng chuyện tình cảm dẫn đến rạn nứt đến thử vị đau trong cuộc đời vẫn chịu đựng được, rất kiên cường.

Nhưng nhìn xem dáng vẻ đang ầng ậng những giọt lệ xinh đẹp trên mặt kia xem?

Không phải rất tuyệt vời sao...đẹp tựa tiên tửThân thể trần trụi tay chân bị xích lại, đầu ngực lỗ nhỏ bị sextoy hành hạ lên xuống rất kích thích thị giác.

Anh chỉ còn trên người đôi vớ trắng, như kích thích những con quái thú thêm gấp bội.

Miệng xinh rên rỉ chảy dịch, như một con đĩ hứng tình xinh đẹp~!

Thật sự chẳng muốn ai nhìn thấy khung cảnh này ngoài bọn nó cả và kể cả đối phương cũng vậy"Sướng không hửm?

Nhìn anh như con đĩ nhỏ ấy nhỉ, nước nôi lênh láng thế này~""Chậc, bị hành hạ nhưng cái mông này vẫn xả nước nhỉ?

Biết thế hồi trước hiếp anh sớm hơn rồi"Hoàng Hùng muốn chống cự nhưng không thể, anh như tê dại nằm yên rên la mặc những thứ kia cứ đâm chọc hành hạ, anh bị dòng điện làm cho tê liệt.

Đăng Dương đi đến bên giường cầm theo một chai vang đỏ, hắn khui nắp rồi từ từ đổ thẳng rượu lên người anh.

Hương rượu nồng xộc lên mũi, rượu cũng được hắn đổ vào miệng anh khiến anh bị sặc với cảm giác ngà ngà sayHắn nhanh chóng cởi bỏ lớp vải trên người, đè lên người anh ngay bụng khiến cho trứng rung bị đè nén càng sâu vào bên trong khiến anh đau đớn thét lên.

Hắn đưa lưỡi vào miệng đầy rượu của anh mà khoáy đảo, vị rượu đắng cay nồng như cảm giác của anh bây giờ, lưỡi hắn vét hết mọi ngóc ngách ẩm ướt trong khoang miệng của anh rồi ép anh nuốt hét đống rượu đó xuống.

Đăng Dương gỡ bỏ cái máy kẹp ti quẳng xuống đất rồi thưởng thức rượu vang trên người của anh, uống như này đúng là ngon hơn rất nhiều đấy~Hải Đăng lấy từ đâu ra một ít bánh kem ngon miệng, gã đẩy hắn ra rồi quẹt kem lên vú Hoàng Hùng mà liếm mút.

Đầu vú bị máy kẹp làm sưng vù lên như con gái, vị kem béo thơm rất thích hợp...ngon hơn rất nhiều.

Đầu vú sưng phù thêm vị kem béo khiến gã không thể nào cưỡng lại được mà bú mút như em bé"Ê mắc gì nhảy vào giành vậy?

Rượu mà mày chơi với bánh kem!?"

"Chó chưa thử thì ngậm mồm!"

"Hức...hức~ l-làm ơn...áh.. dừng lại đi mà tôi...ức ớ..aaa~ xin lỗi mà"Gã thoát hết xích máy rung vứt đi rồi lật anh lại đụ, nhìn là cặc cương rồi không đợi được nữa.

Ai nhìn Hoàng Hùng như vậy mà không muốn đè ra đụ cho chết??"

Aa~...đ-đau mà ô-ng chủ~..dừng lại đi ớ~ cặc to....hức đụ rách đít em mất~"Giờ anh phải chổng mông lên cao cho hai bọn họ đụ, lại còn phải theo cách xưng hô quái gở của bọn nó.

Hai con cặc, con to con dài xuyên xỏ từng ngóc ngách mềm ẩm bên trong.

Cả ba đang trong tư thế kẹp, Hải Đăng ở dưới Hoàng Hùng ở giữa và Đăng Dương ở trên.

Hai cây hàng khủng chẳng theo tốc độ cai ai mà cứ thi nhau mà đụ thôi.

Anh phóng thích bạch dịch lên cái bụng toàn múi của Hải Đăng, Đăng Dương thì liếm dọc sóng lưng anhHọ cứ như thế đụ nhau đến khuya muộn mà chẳng cho anh ăn thứ gì, trên người anh hỗn tạp không biết là tinh trùng hay nước tiểu.

Bọn nó ghê tởm đến mức anh đang bú cho mà bắn tinh vào mồm anh, cả nước tiểu cũng theo sau đó mà tuôn mà miệng anh khiến anh mắc ói...cũng được ăn uống mà?

Ăn tinh uống nước tiểu, huyệt nhỏ cũng toàn là tinh trùng với nước tiểu.

Mảng giường còn chảy ra một chút vệt đỏ từ máu của anh...Bị đụ đến rách -------------------------"Muốn ăn mà?

Ăn cho hết cái khay đó cho tôi!"

Hoàng Hùng như con chó bị đầy đoạ.

Thân không mảnh vải, đầu vài bờm hình tai chó, cổ đeo sợi dây xích tình dục con bị gắn cái đui chó sextoy vào lỗ nhỏ.

Thân đầy dư vị của tình dục hoan ái, bị bắt quỳ tay chân như thú cưng để ăn hết khay cơm được đặt sẵn dưới đất!

Anh còn không được dùng đũa muỗng nà chỉ có thể dùng tay hoặc cấm mặt vào khay mà ăn thôi.

Đồ ăn thì ngon nhưng mà...anh thì khổ quá, nghẹn đến nổi không nuốt đượcAnh ngước mắt lên nhưng chỉ là ánh mắt vô tỉnh, anh cũng có sĩ diện của mình mà!

Hoàng Hùng lật đổ luôn khay cơm mà hắn dày công chuẩn bị cho anh khiến hắn rất tức giận mà giật xích khiến đầu anh bị kéo mạnh ra sau.

Hải Đăng lại chẳng tiếc tình mà đạp vào mông anh một cái khiến anh ngã sõng soài ra đất, thân thể trần ma sát với sàn khiến một số chỗ bị đỏ lên"Bé ngoan không lì nào~ ăn hết cái đống anh vừa làm đổ ra cho tôi?"

"C-có chết đói tôi cũng không ăn...!"

"Thế là anh muốn ăn tinh hơn ăn cơm đúng không?

Tin tôi đè anh ra chịch luôn ngoài đường không...nhỉ Gemini Hùng Huỳnh~""Chó má...đ-đừng có lấy nghệ danh của tôi ra mà bêu rếu!

Đó là nhân phẩm là lòng tự tôn của tôi...Aaaaa hức!"
 
[ Doogem|Dươnggem ][Abo] Say Đắm Mùi Hương
Chương 44


Anh bị đạp một cái vào lưng đau điếng xuống đất vì không còn hơi sức.

Nói thật chứ bây giờ anh tàn tạ hơn cái gì nữa, không thương không được!

Cả một mảng đỏ in lên lưng anh, cố gắng gượng dậy thì sợi xích lại khiến anh ngã một lần nữaXem...một Huỳnh Hoàng Hùng danh vọng ngời ngời trên sân khấu đã không còn, giờ đây là sự thảm hại đến đau lòng.

Thân trần in đầy dư vị của cuộc hoan lạc, phần ngực sưng phồng rỉ máu toàn vết cắn mút, vật nhỏ bị cấm sextoy vào niệu đạo, hoa huyệt gắn sextoy đến sưng tấy...Thực sự rất thảm thương thảm hại"A hức~...t-tôi xin lỗi mà"Hải Đăng nắm tóc anh kéo dậy, gã nhếch mép rồi kéo anh vào một tầng hầm tối tăm khác.

Ánh đèn mờ nhạt bật lên sau khi Hải Đăng quăng anh lên một chiếc ghế rồi ép anh nằm xuống.

Gã cầm trên tay một chiếc máy xăm, cẩn thận hỏi anh"Cưng~ em muốn xăm vào phần nào""H-hức.. không, thả tôi ra!

Hức ah"Gã không nói nhiều mà chọn điểm xăm dễ thấy là trên phần eo của anh, Đăng Dương cũng đi vào rồi giữ tay chân anh lại cho thuận tiện việc xăm của gã.

Hoàng Hùng quằn quại muốn tránh nhưng không còn cách nào....chữ Đỗ Hải Đăng đã được xăm lênTiếp theo là Đăng Dương, hắn thì chọn ở xương quai xanh mà xăm...và chữ Trần Đăng Dương cũng đã được xăm lên...Hm hình bọn nó xăm thì cũng đẹp thật nhưng mà hắn vẫn thấy thiếu thiếu gì đó.

Thế là ngay phần xương chậu(phần giữa chân và thân) để xăm tiếpXinh đã có chủThế là trong vài giờ Hoàng Hùng đã có ba hình xăm trên người, anh khóc không thành tiếng khi bản thân bị làm như vậy.

Anh cũng có một hình xăm ở cánh tay và bây giờ là hình xăm đánh dấu chủ quyền, giờ thằng nào dám đụng??

Bá vô mà húp-----------------------"Anh Hiếu, nay sinh nhật anh đấy...có muốn đi đâu không""Hửm..à ừm anh không, mấy đứa muốn đi đâu thì đi đi, anh ở nhà viết nốt nhạc đã"Pháp Kiều nhìn chàng thế cũng chỉ biết lắc đầu, từ ngày mà trốn ra được căn nhà kia Minh Hiếu cứ lầm lì mãi, show cũng chẳng nhận mà chỉ ru rú trong nhà.

Hết nói nổi nên Pháp Kiều kêu Bảo Khang và Thượng Long vào phòng kéo Minh Hiếu đi luôn"Hiếu không có lì nha, Khang áp dụng quy tắc bàn tay phải đó!"

Minh Hiếu cười xòa một cái rồi cũng cùng anh em đi ra ngoài ăn sinh nhật của mình, Thành An với Đức Duy từ ngoài cửa lù lù xuất hiện cùng một cái bánh kem thơm ngon với vài cây nến, đẩy Minh Hiếu vào nhà là căn phòng đã được trang trí vô cùng đẹp.

Chàng bất ngờ lắm và rất vui nữa, quay lại ôm chầm lấy mọi người cảm ơn ríu rít.

Một buổi tiệc vui........nhưng lại thiếu một ngườiThành An cầm cái bánh kem lại trước mặt chàng, An cười rồi kêu Minh Hiếu thổi nến ước nguyện.

Chàng cũng làm theo, nhắm mắt chắp tay bắt đầu ước nguyện....Chỉ mong ước nguyện của Trần Minh Hiếu thành sự thật*Huỳnh Hoàng Hùng...anh ước em có thể an toàn trở về bên anh, em vẫn được chăm sóc đàng hoàng ăn no mặc ấm...Thanh danh sự nghiệp anh nguyện hiến để đổi lấy em, một nụ cười vui tươi như ngày trước để em có thể tiếp tục đam mê của mình*..."

Phù~"Minh Hiếu cầu nguyện xong rồi thổi nến, khi chàng mở mắt ra mọi người vui vẻ vỗ tay rồi từ sau tất cả anh em xuống hiện để tham gia buổi tiệc của Minh Hiếu.

Cái không khí vui tươi này làm chàng như được hoà mình vào cuộc sống lần nữa sau khi Hoàng Hùng đi, cho phép Minh Hiếu vui tươi hết ngày hôm nay nhé?Buổi tiệc thật sự rất vui vẻ nhộn nhịp, mọi người nhảy múa hát hò đến khuya muộn.

Chàng cũng say khướt nhưng vẫn luôn giữ phong độ, sau khi tiễn mọi người về hết thì Minh Hiếu mới đóng cửa ngồi dựa vào ghế.

Chàng ngửa cổ mệt mỏi, cũng đã thấm mệt rồi, chẳng hiểu sao... trong cơn say chàng lại thấy bóng hình của Hoàng Hùng, là một cậu trai đang mỉm cười với lúm đồng tiền thật xinhHành động không thể làm chủ, Minh Hiếu đứng phắt dậy như muốn chạy đến chỗ Hoàng Hùng nhưng khi tới gần...nó lại biến mất.

Ảo giác dần mờ đi rồi tan vào hư vô để lại chàng đứng ngẩn ngơ, cơn đau đầu ập tới khiến Minh Hiếu quay cuồng rồi lại ngã xuống bên cạnh tấm ảnh của Hoàng Hùng..cứ ngỡ như là mơ vậyHình như Minh Hiếu đã quá lo quá nhớ anh rồi, trong giấc mơ hình ảnh ấy vẫn xuất hiện rất đẹp...một giấc mơ huyền ảo nhưng lại đẹp đẽ hơn hiện thực phũ phàng~"Hùng!

Hùng!

Em có sao không...a-anh nhớ em lắm"~~"Anh Hiếu, Minh Hiếuuuu aaa"~Trong cơn mơ cứ ngỡ Minh Hiếu đã có thể ôm chặt lấy thân thể nhỏ con của Huỳnh Hoàng Hùng, anh nhảy bổ lên người chàng quấn quýt thân thiết nói cười vui vẻ.

Chàng cũng ôm thật chặt, muốn cảm giác này mãi..."

Ư...ưm" Một tia nắng từ ánh cửa sổ chiếu vào mắt Minh Hiếu khiến chàng tỉnh dậy sau giấc mộng kiaGiống như thật vậy, mọi cảm giác cảm xúc y như thật.

Cứ ngỡ rằng Hoàng Hùng đã về bên chàng, đã được gặp rồi chứ.

Xoa cái đầu vẫn còn đang ong ong của mình Minh Hiếu nhận ra mình đã chìm đắm trong nó quá lâu...hiện tại vẫn nên tập trung vào sự nghiệp và đem anh trở về với đam mê tốt đẹp"Đợi anh một chút nữa thôi, anh sẽ đến ngày nay Hoàng Hùng...Hùng Huỳnh nhé?

Đợi anh một chút nữa thôi, anh hứa đó.."__________________Hì hì, cho sốp pr truyện mới chút được hemmm

Mọi người ai đu otp thì qua ủng hộ sốp với nha💞Tớ cảm ơn nhiều ạaaa
 
[ Doogem|Dươnggem ][Abo] Say Đắm Mùi Hương
Chương 45


Hôm nay, Trần Minh Hiếu cùng anh em trong tổ đội Gerdnang có show diễn..nhưng nhìn qua Minh Hiếu vẫn rất bần thần, đôi mắt vô hồn nhìn hút vào một chiều không gian không xác định.

Chàng tuy tận tâm công việc nhưng cứ như này mãi anh em cũng lo lắm..."

Hiếu Trần, mày như này rất lâu rồi đấy?

Đường đường là Thái Tử nhưng mày cứ bị làm sao vậy?"

Người vừa hỏi là Đinh Minh Hiếu - Kewtiie, là producer của nhóm aka Hiếu Đinh.

Cũng không phải là dạng hiền lành gì khi nhìn người anh em như vậy nên trực tiếp đến hỏi.

Sắp đến giờ diễn rồi mà cứ như người mất hồn thế kia?"

Kewtiie..phiền mày ra ngoài để tao nghỉ ngơi một lát""Này Trần Minh Hiếu!

Mày xem mày ra bộ dạng gì rồi mà còn muốn đuổi tao?

Mày không chịu nói thì tao không ra, xem thái tử hay hoàng tử lì hơn!?"

Bỗng Phúc Hậu và Bảo Khang đi vào, thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên muốn đi đến khuyên nhủ hai người.

Hiếu Đinh và Hiếu Trần như muốn choảng nhau tới nơi rồi ấy.

Phạm Bảo Khang đi đến kéo Đinh Minh Hiếu ra khỏi phòng trong sự buồn bực của của Đinh Minh Hiếu.

Tên Trần Minh Hiếu kia thật là muốn đấm một cái vô đầu cho tỉnh mà thôi, suốt ngày như cái xác khô không hồn ấy, ai mà chịu cho được?Phúc Hậu nhìn Minh Hiếu, chỉ một câu nói an ủi "Tao biết mày đang trong tình cảnh tình thế nào, biết là mày lo cho cậu trai Omega kia nhưng..Hiếu à, mày còn là HieuThuHai của khán giả và là Hiếu Trần của nhóm..

Kewtiie cũng chỉ là muốn tốt cho mày, thế nhé tao ra trước" Minh Hiếu ngạc nhiên...sao Phúc Hậu lại biết?

"Mày...tao cảm ơn vì đã khuyên nhé"Sau khi mọi người đã ra ngoài hết, chàng ngã lưng ra chiếc ghế của mình hít một hơi thật sâu.

Buồng phổi phập phồng như tâm trạng của chàng bây giờ... lúc lên lúc xuống.

Thật sự Minh Hiếu không thể liên lạc được cho Huỳnh Hoàng Hùng, toàn là những tiếng thuê bao không có sóng.

Trần Minh Hiếu cũng đến ngôi nhà kia tìm kiếm nhưng cũng chỉ nhận lại con số không, mọi thứ gần như rơi tận cùng của sự tuyệt vọngRapper HieuThuHai bảnh trai giờ đây xanh xao vô hồn khiến cộng đồng fan xôn xao và lo lắng nhưng cũng rất hên khi chàng đã lên tiếng đính chính vì bản thân bệnh nên mới có dáng vẻ như vậyÁnh mắt hướng vào khoảng không vô định, màu mắt dường như nhoè đi.

Thật sự là đã rơi lệ...khẽ chửi bản thân mình thậm tệ không lo được cho ai, Minh Hiếu tự vỗ cái bốp vào mặt mình để tỉnh táo hơn..Vì mười phút nữa sẽ đến giờ diễn.

Chàng tươm tất chuẩn bị lại vẻ vui vẻ hứng khởi để đi gặp khán giả"Hoàng Hùng..anh lại nhớ em rồi?"

-------------------------

"Tiếp sau đây là màn trình diễn của tổ đội nổi tiếng và siêu đẹp trai, xin mời GERDNANGGGGG"Tiếp sau đó là những chàng trai của chúng ta bước vào"Và đây là Hiếu Thứ Hai, xin chào tất cả mọi người!!"

"Yeah yeah siêu nhân Negav đến đâyyy""Manbo đến đây, cùng khoáy động không khí nào mọi người ơiiiii""Hurrykng aka Khang Hiệp Thành, ông cố nội visual đến đây!!"

"Hoàng tử Threads Kewtiie xin chào mọi người!!

Chúng ta cùng quậy tung nóc nàooo"Tiếng hú hét khiến tinh thần chàng có chút vui vẻ và hưng phấn hơn, bỏ qua đi!

Đêm nay cùng mọi người quẩy đi nào!!!
 
[ Doogem|Dươnggem ][Abo] Say Đắm Mùi Hương
Chương 46


"Ực..Hùng ơi...anh nhớ em rồi"Sau một đêm diễn vui vẻ với anh em thì Minh Hiếu lại tiếp tục bắt đầu uống rượu bia để giải sầu.

Đã rất lâu rồi không gặp được Hùng, cũng chẳng biết tung tích anh ở đâu khiến Minh Hiếu dường như muốn rơi vào trầm cảm.

May mắn luôn có anh em ở bên an ủi, họ cũng giúp Minh Hiếu tìm tung tích của Huỳnh Hoàng Hùng Bên phía Hoàng Hùng cũng chẳng sung sướng bao nhiêu, ngày nào cũng bị bọn nó đè ra đụ như một món đồ chơi.

Vui thì đụ nhiều, buồn thì đụ nhiều để giải tỏa tâm trạng.

Người anh chi chít những vết hôn cắn chồng lên nhau, cái hôm qua chưa kịp mờ thì lại chồng thêm cái khác lên...nhưng...Trần Đăng Dương và Đỗ Hải Đăng vẫn chưa đánh dấu anh!?Chỉ là coi như đồ chơi ưa đụ là đụ ưa bỏ là bỏ sao?

Thầm nghĩ rằng bản thân mình thật ngu ngốc khi mới đầu nghĩ bọn nó ngây thơ rồi tin vào những lười đường mật ấy.....

Huỳnh Hoàng Hùng là bị ngốc hay là ngu đây?Anh thầm chế giễu chính mình thật dễ dãi, không thể phản kháng mà còn làm bọn nó thích thú với cách anh phục tùng luôn nghe lời bọn nó, phải chăng đó là điều anh phải trả cho sự ngu ngốc của mình sao?

Ngốc nghếch đến không ngờ.

Người mình từng dốc hết sức hết lòng yêu sâu đậm rồi lại phản bội, giam cầm mình không bằng một con chó!

Chú chó cưng còn được cho ăn đầy đủ còn Hoàng Hùng thì sao?

Ngoan thì ăn mà hư thì nhịn...có bữa Huỳnh Hoàng Hùng bị nhịn ăn ba ngày chỉ vì ngất đi trong cuộc làm tình đây dang dởTừ nhỏ đã thiếu đi hạnh phúc của một gia đình ấm êm hạnh phúc, giờ lớn lên vào showbiz khắc nghiệt rồi lại trở thành món đồ chơi tình dục của hai kẻ khác?

Hồng nhan thì bạc phận.....câu nói nhắm thẳng đến cuộc đời chông gai của Hoàng Hùng "Hức...anh xin đó...t-thả anh ra đi mà...aa"Một cây roi quất xuống bắp đùi anh, lại bị đánh.

Đánh đến khi chân tay rỉ máu, đến khi không còn ý thức vẫn đánh, đánh cho tỉnh lại rồi lại chịu những trận đòn rồi.

Anh mệt, mệt lắm....thay bằng anh tự kết thúc sinh mạng bé nhỏ của mình tại đây được không???....Nhưng anh lại không nỡ, có lẽ Hoàng Hùng điên thật rồi...ừm chính là điên là dại rồi"A ứ!

Đ-đau quá"Đang chìm trong giấc mộng, một bàn chân đạp anh xuống giường.

Nhưng nó lại thon, anh mở mắt ra nhìn kĩ thì đó là một cô gái khá xinh đẹp.

Hoàng Hùng định đứng dậy chào hỏi thì lại thấy Hải Đăng và Đăng Dương đi từ cánh cửa vào và...ôm eo cô gái kia!??!

Anh ngỡ ngàng nhìn hắn với gã, thật không thể tinh vào mắt mình... chuyện gì đang diễn ra vậy"Còn không mau thức dậy làm đồ ăn cho em ấy, học đâu ra cái thói lười nhác đó thế hã" Hải Đăng gào lên"Vâng...a-anh đi chuẩn bị liền"Hoàng Hùng tức tốc chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi lại lao xuống bếp cuốn cuồn chuẩn bị thức ăn, nhưng anh đang nghĩ về hàng động của bọn nó với cô gái kia.

Có lẽ tới lúc anh bị vứt bỏ thật rồi, chẳng còn hi vọng gì về một tương lai tươi đẹp cả.

Mãi suy nghĩ đến khi Đăng Dương gọi vọng vào hối thúc anh mới bàng hoàng thoát ra đống suy nghĩ ngổn ngang mà chuẩn bị thức ăn cho thật nhanhVưa bưng đồ ra cô ả kia đã vội vàng chê ổng chê eo khiến anh chỉ biết cúi đầu xin lỗi, sau đó là nhận những lời mắng chửi xúc phạm từ phía Hải Đăng và Đăng Dương.

Sự thật thì anh nói ngon nhưng cứ thích chê đấy?

Làm sao nàoĂn xong anh lại phải gọt trái cây, lau nhà quét nhà rửa bắt hệt như một osin.

Haha ngu thì chịu thôi chứ biết sao giờ?

Lúc anh đang quét nhà cô ả kia cứ lên tục làm rơi đồ đổ nước khiến Hoàng Hùng chạy qua chạy lại như chong chóng.

Nhìn cảnh cô ả kia được yêu chiều đút từng miếng ăn nhưng anh chẳng thèm ghen tị nữa, giờ mà ghen tị cũng chẳng làm được gì thì thôi...có lẽ là trái tim anh nguội lạnh rồi...."

Có tí việc cũng làm không xong?

Anh vô dụng đến thế à!?"

"Lỡ anh làm cô ấy bị thương rồi làm sao?

Đi chết đi cho rồi chứ ở nhà làm gì mà vô dụng thế?"

Đi chết đi sao?

Ừm, nếu muốn thì anh chiều thôiChỉ vì lau sàn lỡ đụng vào cái ly làm nó rơi xuống vỡ Hoàng Hùng đã bị mắng chửi thậm tệ.

Thậm chí là Đi chết đi cho rồi từ miệng của Đỗ Hải Đăng.

Hết thất vọng đến tuyệt vọng, vậy thì Huỳnh Hoàng Hùng chết đi cho vừa lòng bọn nó nhé?Nghĩ thế, sau khi bị đuổi vào phòng kho anh cầm theo chiếc dao sắt nhất trong nhà đi vào rồi khoá chặt cửa lại.

Bình thường Hoàng Hùng không dám khoá nhưng giờ thì dám rồi, nên chết đi là tốt nhất.

Phòng kho tuy vậy nhưng cũng rất đầy đủ có phòng tắm và giường đàng hoàng.

Anh xả nước vào bồn tắm rồi tự bản thân mình ngồi vào, cây dao cầm trên tay cũng sẵn sàng rồi...đến nước này mà dừng lại thì cũng thật là điên mà đúng không?Hoàng Hùng rạch một đường thật sâu vào cổ tay và rồi ngâm mình trong nước...từ từ nhắm chặt mắt lại và thốt ra lời nói cuối cùng trước khi anh sẽ từ biệt cõi đời này"Minh Hiếu...nếu em chết em vẫn sẽ mãi theo anh phù hộ cho anh, xin lỗi vì đã không đợi anh và đã làm anh mệt mỏi vì em rồi..đừng buồn nhé, em lỡ phụ lòng anh rồi...em đi đây, xin lỗi rất nhiều""Và...Trần Đăng Dương Đỗ Hải Đăng, mong hai người hạnh phúc...."

_____________________Nhớ tuôi lắm rồi phải hông, mới có hai tháng chứ nhiêu=))))
 
[ Doogem|Dươnggem ][Abo] Say Đắm Mùi Hương
Chương 47


"Hự..!"

"Anh sao vậy Hiếu, cần em gọi cấp cứu không!!"

Bỗng Đức Duy thấy Minh Hiếu đột nhiên ôm ngực ngã khụy xuống, cậu hốt hoảng chạy đến đỡ chàng lại, miệng liên tục hỏi.

Huhu Minh Hiếu mà bị gì chắc cậu chết mấy, con cậu còn chưa sinh mà"Hiếu!!

Hiếu!!

Mày sao đấy Hiếu!!"

Phạm Bảo Khang đi ngang qua hét lớn lênMinh Hiếu nằm trong vòng tay của Hoàng Đức Duy mà ngất đi, Bảo Khang lo lắng nhanh chóng gọi xe cứu thương đến.

Minh Hiếu lên cơn đau tim ư?

Nhưng vốn dĩ Trần Minh Hiếu đã có bệnh lý gì về tim chứ, sao đột nhiên lại trở thành như vậyTrong khoảng thời gian ở bệnh viện, Bảo Khang không khỏi lo lắng cho người anh em của mình, nó giúp mình bao lâu này giờ nó có chuyện gì thì Bảo Khang cũng không sống nổi mất.

Vị bác sĩ vừa đi ra thì Bảo Khang đã vội vàng chạy đến hỏi liên tục tình trạng của Trần Minh Hiếu, nhanh đến mức vị bác sĩ kia cũng không kịp trả lời những câu hỏi dồn dập ấy"Người nhà đừng lo, cậu ấy là vì tụt đường nên mới ngất đi vậy thôi, mong cậu ấy sẽ được chăm sóc tốt hơn và giờ người nhà vào được rồi"Minh Hiếu nằm truyền nước trên chiếc giường bệnh trắng tinh, nhìn kĩ mới thấy chàng ốm đi nhiều rồi, quầng thâm mắt cũng nhiều quá rồi...tội thật đấy.

Bảo Khang thật sự muốn khóc, tại sao ấy nhỉ... thương cảm cho người bạn thân hay là vì một lý do gì khác?

Đã công việc còn....Huỳnh Hoàng Hùng...một người mà cả đời này Trần Minh Hiếu cũng chẳng thể ngưng tìm kiếm ngưng buông bỏ...một người hết sức quan trọngBảo Khang tự nhủ rồi Minh Hiếu hay Hoàng Hùng rồi cũng sẽ ổn thôi...haha nhưng có lẽ những gì Phạm Bảo Khang nghĩ lại chẳng phải như vậy, ai cũng có những vết thương trong lòng và cả thể xác.

Minh Hiếu từ từ mở mắt khiến Bảo Khang mừng rỡ reo lên, cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi!!

Mừng chết mất!!"

K-Khang...hức..hức""Ối, sao mày lại khóc rồi Hiếu, nào bình tĩnh!"

Phạm Bảo Khang rối ren khi thấy Hiếu khócMinh Hiếu ôm chặt lấy Phạm Bảo Khang khóc nấc lên khiến Khang cũng không biết làm gì, chỉ đành vỗ lưng an ủi...ấy vậy mà chàng lại khóc to hơn nữa cơ!?

Chàng cứ ôm Bảo Khang khóc to lên như em bé, như một uất ức tổn thương dồn nén bấy lâu trong mớ cảm xúc ấy bây giờ đang phun trào ra.

Nhìn rất thương tâm..."

Hùng...h-hức...tao có linh cảm không t-tốt...ức..như em ấy mới bỏ tao đi vậy..t-tao hức phải làm sao đây Khang ơi...hức..tao k-không muốn mất em ấy đâu.."

Minh Hiếu vừa nói vừa run bần bật lên, như thế có một thế lực gì đó đang điều khiển vậy"Bình tĩnh nói tao nghe, Hiếu..tao biết mày không phải là người dễ khóc...cứ tâm sự với tao đi, mày thấy Hùng làm sao?"

"H-Hùng như đã bỏ tao...ức mà đi vậy...Minh Hiếu tao...hức thật sự không muốn m-mất em ấy.."

Minh Hiếu cảm thấy tim bị bóp nghẹt, hơi thở khó khăn khiến chàng bất tỉnh đi sau cảm giác khó tả ấy.

Như thể một thứ quan trọng bậc nhất vừa bị đánh mất vậy...sự tuyệt vọng day nghiến tâm trí Trần Minh Hiếu khiến chàng không thể tỉnh táo nổi.

Huỳnh Hoàng Hùng là thứ mà Trần Minh Hiếu coi trọng nhất hiện tại, không đơn thuần chỉ là một cậu em nhỏ một người đồng đôi hay là một người bạn thânChàng biết, Hoàng Hùng trong con tim và lý trí của mình là gì...nhưng tuyệt nhiên lại không thể nói ra hay bày tỏ.

Thứ tình cảm ấy được chôn vùi trong con tim sắt đá...là điểm yếu chí mạng của Trần Minh Hiếu!

Nhìn người mình cho là tất cả vì thứ tình yêu mù quáng bội bạc ấy mà hi sinh, hy vọng rồi lại bị dập tắt bởi hai thằng nhóc không đáng.

Huỳnh Hoàng Hùng cần được bao bọc trong một vòng tay ấm áp và chân thành hơn tất cả!!!"

Hiếu, mày bình tĩnh đi, tao tin bọn nó yêu Hùng như thế sẽ không làm gì quá đáng đâu...nào đừng khóc nữa""Hức...hức..e-em ấy bị gì chắc tao chết mất Khang...Khang ơi"Bảo Khang liên tục vỗ lưng an ủi, người luôn chuẩn mực cứng rắn ấy vậy mà vì tình yêu lại khóc nấc lên như đứa trẻ lạc mẹ...và Trần Minh Hiếu chính là lạc lối trong mớ tình cảm hỗn độn ấy.

Sự tuyệt vọng đến tột độ, chàng như muốn gieo thân mình vào biển lửa để cứu Hoàng Hùng.....Huỳnh Hoàng Hùng...em nhất định phải bình yên trở về bên anh đấy nghe chưa?

Phải bình an đóTrần Minh Hiếu anh chưa cho phép em rời đi đâu...anh gia trưởng lắm đấy nhé!!
 
[ Doogem|Dươnggem ][Abo] Say Đắm Mùi Hương
Chương 48


"Hùng đâu?"

"Tao biết đéo?

Mà mày có nghe tiếng nước không Đăng""Có, chắc Hùng quên tắt nước đấy"Đăng Dương gầm lên kêu tên anh nhưng lại chẳng nhận được phản hồi, nghĩ chắc rằng Hoàng Hùng đã vào kho nằm nghỉ nên đi đến đạp cửa.

Mẹ nó cửa bị khoá trái rồi?

Nay ăn gan hùm à!?"

Hoàng Hùng!!

Mẹ kiếp anh nhanh mở cửa ra đừng để tôi bực!!"

Đạp cửa.."

Mẹ, sao lại tiếng nước trong này to thế...còn có mùi MÁU!!"

Nghĩ đến đó thôi Trần Đăng Dương đã nghĩ đến viễn cảnh có thế xảy ra, hắn hú cho Hải Đăng mau đem rìu đến phá cửa.

Gã cũng khá ngạc nhiên nhưng cũng đem rìu đến, thấy Đăng Dương dùng hết sức phá cửa thì cũng ngỡ có là chuyện rồi.

Vừa phá được cửa bước vào thì dưới chân bọn nó là dòng nước đang ngập đến mắt cá chân và có màu đỏ đậm, mùi máu nồng thêm mùi đào ngọt bay trong không khí.

Hắn nhanh chóng chạy đến nơi chứa bồn tắm, đạp vào mắt Đăng Dương và Hải Đăng là...thân thể của Huỳnh Hoàng Hùng ngâm mình trong bồn máu tươi, dưới sàn nước còn có một cây dao rất sắc nhọn nhuộm máuHải Đăng như bủn rủn không tin được gì trước mắt đang diễn ra...là đùa đúng không?

H-Hoàng Hùng sao lại dám tự tử cơ chứ.

Đăng Dương không suy nghĩ quá nhiều mà bế xốc thân thể gầy nhom nhuộm trong nước máu lên mà chạy ra ngoài, rồi hét lên"Thằng Đăng mày còn ngây ra đó!!

Mau đưa anh ấy đến bệnh viện nhanh lên!!!"

Bế lên mới biết...anh đã gầy đi đến da bọc xương, không còn một miếng thịt nào.

Hải Đăng choàng tỉnh chạy ra ngoài lại bị cô ả kia vịn lại, gã không nhưng nhị mà rút súng bắn ả một viên ngay đầu rồi chạy ra ngoài cùng Đăng Dương.

Hải Đăng ngồi vào ghế lại rồi phóng xe thật nhanh đến bệnh viện, Đăng Dương ngồi sau xé áo mình để kiềm máu cho anh.

Chiếc áo sơ mi trắng anh đăng mặc ướt đẫm màu máu trây hết ra người hắn, liệu anh có biết hắn và Hải Đăng giờ đây như muốn chết ngay tại chỗ không?

Sao lại tự tử cơ chứ...TẠI SAO!!?!?Máu nhuốm lên hết người hắn, Đăng Dương ôm thân thể ấy mà nấc lên như em bé lạc mẹ..thật sự mọi thứ còn tồi tệ hơn như vậy nhiều lần.

Một điều mà hắn cứ ngỡ rằng sẽ không bao giờ xảy ra trong cuộc đời.

Hải Đăng lái xe lâu lâu lại liếc nhìn anh đang được bao trọn trong lòng hắn mà chỉ biết thầm cầu nguyện cho anh đừng có xảy ra chuyện gìĐến bệnh viện, bọn nó hét lớn tìm các y bác sĩ giỏi nhất phải cứu được Huỳnh Hoàng Hùng khiến cả bệnh viện nháo nhào.

Hắn và gã ngồi ngoài phòng cấp cứu mà thấp thỏm không thôiLại có chuyện là, bọn nó vào ngay bệnh viện mà Trần Minh Hiếu đang nghỉ ngơi.

Vì rúng động nên Minh Hiếu cũng cùng Phạm Bảo Khang chạy ra xem có chuyện gì, gì Hoàng Hùng thân nhỏ nhuốm máu nằm trên tay Đăng Dương mà mắt đỏ ngầu.

Chỉ hận vì đang truyền nước nên không thể bay vào đấm vào mặt bọn nó.

Khi anh đã được đưa vào phòng cấp cứu, Trần Minh Hiếu liều mình dứt khoát rút dây truyền mà lao đến nắm cổ áo Đăng Dương đấm vào mặt hắn và gào lên "Mẹ nó, tụi mày làm cái gì vậy hả!!!

Hùng tại sao lại ra nông nỗi như thế, tụi mày hành hạ đánh đập nó thế à hả!!"

"Con mẹ nó Trần Minh Hiếu, anh làm cái đéo gì thế hả!?

Buông tôi ra"Phạm Bảo Khang phải vào kéo Trần Minh Hiếu ra không khéo chàng lại đấm sưng mặt Đăng Dương mất, Hải Đăng bên cạnh cũng không can ngăn mà ngồi thẩn thờ như kẻ mất hồn "Mẹ mày thằng Đăng, mày làm gì em tao hả!?

Khang buông tao ra, tao phải đấm chết hai thằng đó!!!!"

Cuộc xung đột lớn nên phải gọi đến cả bảo vệ đến tách ra đưa về từng phòng, đều là người nổi tiếng sao lại gây lộn ở bệnh viện thế kia?"

Có gì các anh từ từ giải quyết, không được làm loạn trong bệnh viện..các anh cứ ngồi đây mà nói chuyện, còn anh Minh Hiếu phiền anh lại đây chúng tôi truyền nước tiếp cho anh""Tôi không cần nước niết gì hết!!

Tôi không đánh chết hai tên này tôi không phải con người!"

"Hiếu, mày bình tĩnh đi!

Mày càng loạn mọi chuyện lại càng khó xử hơn đấy" Bảo Khang xen vàoMinh Hiếu ngồi xuống liếc xéo hai người kia, Phạm Bảo Khang cũng chỉ biết bất lực mà thở dài.

Haizz Minh Hiếu đúng là điên vì tình mất rồi"Tụi mày nói xem, tụi mày đã làm gì Hùng hả!?"

"Hùng..anh ấy..tự tử...hức..lúc bọn em phát hiện thì anh ấy..đã ngâm mình trong bồn máu rồi..em và thằng Dương không có ý giết hại gì ai hết""Vậy tại sao Hùng nó lại tự tử?

Bọn mày không yêu thương được nó thì trả đây..tụi tao thương?

Không yêu cớ sao phải dằn vặt nhau đau khổ như vậy" Phạm Bảo Khang lên tiếng"Địt mẹ nói nhiều lời làm gì, đếch tử tế được ấy thì để bố mày yêu ok?

Bọn mày chẳng còn cơ hội nào để được bên Hùng đâu, từ này dám bén mảng lại gần là Trần Minh Hiếu tao không nương tay đâu đấy..!"

Hùng...cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi, giờ để anh yêu thương em nhé
 
[ Doogem|Dươnggem ][Abo] Say Đắm Mùi Hương
Chương 49


"Bác sĩ, bệnh nhân Huỳnh Hoàng Hùng ổn chứ?"

"Hiện tại vẫn đang phẫu thuật bên trong, có lẽ cậu ấy mất máu khá nhiều lại còn ngâm trong nước lạnh, tôi cũng chỉ mong cậu ấy qua cơn nguy kịch này""Dạ, tôi cảm ơn bác sĩ" Phạm Bảo Khang đang đứng trò chuyện cùng vị bác sĩ ở phía hành lang, nếu để Trần Minh Hiếu đi nói chuyện thì sẽ lớn chuyện đấyXong việc, Bảo Khang quay về phòng bệnh của Minh Hiếu để nghỉ ngơi, may mắn rằng hôm nay Khang rảnh không đi show chứ mà để Minh Hiếu thấy hai thằng kia thì e là loạn cái bệnh viện mất.

Trần Minh Hiếu lúc này dựa lưng vào giường bệnh, đầu ngước lên như đang suy ngẫm điều gì đó quan trọng nên Bảo Khang cũng không muốn làm phiền, chỉ ra ngoài và gọi điện cho Lê Thượng Long "Alo, anh Wean à""Ừ anh đây Khang, có chuyện gì à""Ừm..thật ra thì Hùng..."

Chưa để Phạm Bảo Khang nói xong, Thượng Long đã bất ngờ hú lên rất to với giọng điệu ngạc nhiên xen lẫn sự vui vẻ không biết vì cái gì "Hùng nào??

Vợ anh à?

Tìm thấy Hùng rồi à, ở đâu nhắn anh địa chỉ""Chậc...nó đang trong viện đây, tự tử cắt tay, mất máu nhiều đang phẫu thuật chưa xong...Thằng Hiếu thì đang ngồi như cái xác trong phòng bệnh""Wtf!?

Hùng tự tử á, hai thằng chó kia đâu mà để Hùng tự tử thế kia!?!?"

Thái độ có vẻ tức giận"Không biết chúng nó đã làm gì nhưng lúc em đưa Hiếu vào việc nghỉ ngơi, lại thấy thằng Dương ôm Hùng trên tay đang nhuốm máu cả áo, thằng Hiếu nó điên quá nó lao vào đấm cả hai thằng đấy, may mà có bác sĩ cản.

Lúc hỏi thì tụi nó nói không biết vì sao Hùng lại muốn tự vẫn như vậy, giờ chúng nó cũng đang ngồi chờ trước phòng phẫu thuật của Hùng đấy" vừa nói, Bảo Khang vừa liếc qua chỗ hai thằng ranh to xác đang ngồi chấp tay cầu nguyện trước phòng phẫu thuật "Gửi địa chỉ, anh qua liền" Long hỏi "Em gửi rồi, anh qua đi"Xong chuyện, Bảo Khang lại đi vào phòng ngồi nghỉ ở chiếc ghế bên cạnh giường, sợ hở Minh Hiếu ra thì nó lại đấm người mất.

Huỳnh Hoàng Hùng cũng là một bông hoa sáng trong lòng Khang đấy chứ....nhưng tiếc rằng anh đã có người yêu..vả lại thằng bạn thân là Trần Minh Hiếu cũng có tình cảm với em...Thì sao mà Bảo Khang dám tiến xa hơn đây?Buồn cười thật nhỉ, bông hoa sáng rực rỡ dưới ánh nắng kia lại bị một bàn chân vô ý thức giẫm phải khiến nó trụi đi và không còn nguyên vẹn...rồi lại có một người ấy nâng niu bông hoa nhưng chẳng cứu kịp bông hoa ấy bị đè dưới chân người khác.

Lại có người chỉ biết ngắm bông hoa xinh đẹp ấy từ xa mà chẳng dám lại gần, chỉ sợ bông hoa sẽ không còn toả sáng khi ở bên mình....Muốn nâng niu... muốn chăm sóc...nhưng sao khó quáMột bông hoa đẹp tự nhiên thì số phận cũng nghiệt ngã mà?

Đẹp thì nhiều người muốn hái, nhưng hái về lại chẳng chịu để tâm chăm sóc khiến bông hoa ấy lụi tàn héo úa...Hoa đẹp ai mà chẳng muốn, nhưng phận chỉ là người đứng từ xa, không thể với đến chăm sóc hoa...lại phải để hoa cho người khác mất rồi, tiếc thật đấy..Bảo Khang chẳng thể nào chợp mắt, những suy nghĩ vớ vẩn ấy cứ loay hoay trong tiềm thức...hừm..Nếu vậy thì để Minh Hiếu chăm sóc đoá hoa ấy cho đẹp lên nhé, Bảo Khang sẽ thầm đứng sau bảo vệ hoa và chủ hoa...Một hàng rào sắt kiên cố để không ai chạm được vào đoá hoa rực rỡ ấy....."

Khang...mày lên giường nằm nghỉ chút đi, tao không cần mày phải ngồi đó cả ngày đâu" Trần Minh Hiếu đã thức dậy từ bao giờ, nhắc nhở cậu bạn thân mau nghỉ ngơi đi"Ài, không cần đâu, mày bệnh thì mày cứ nghỉ đi, tao vừa gọi anh Wean đến nên ngồi đây chờ ảnh thôi""Hùng sao rồi?"

"Tao không rõ, hình như vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, thằng Đăng và Dương vẫn đang ngồi canh ngoài kia""Tao muốn ra ngoài, được chứ?"

"Để gặp hai thằng đó à..nghỉ ngơi đi, tao sẽ ra nói chuyện với chúng nó, mày yên tâm"____________________Chết rùi tui dạo này mê 99line quá, không lẽ ra thêm một bộ Hiếu Khang Hùng....
 
[ Doogem|Dươnggem ][Abo] Say Đắm Mùi Hương
hihi


Chuyện là...sắp có quà 8/3 cho mọi người...đoán coi nó là cái gìiiiiMột bộ truyện mới, về 3 người mà tui đã nói ở đoạn cuối chap trước.

Sẽ là một bộ siêu ngọt ngào Và tên chỉ có đúng một chữ thui, cùng đoán nhaaaa8/3 sẽ ra mắt nha kakaka

_HGK_
 
[ Doogem|Dươnggem ][Abo] Say Đắm Mùi Hương
Chương 50


"Thôi mày cho tao ra đi, tao hứa danh dự không đánh chúng nó""Thôi ngậm mồm vào đi, ồn ào" Phạm Bảo Khang liếc qua "Anh Long cũng sắp đến rồi, tao ra ngoài chờ anh ấy"Vừa dứt lời, bên ngoài hành lang vang vọng một giọng nói rất đỗi quen thuộc.

Là Lê Thượng Long chứ ai nữa, anh ta cứ gọi như đi đòi nợ vậy, với cái giao diện đầu đinh người xăm kín thì ai không biết là nghệ sĩ thì nghĩ là mấy thằng côn đồ.

Phạm Bảo Khang nhức nhức cái đầu đi ra ngoài, lại thấy Long rào lên"HUỲNH HOÀNG HÙNG, PHÒNG CỦA HUỲNH HOÀNG HÙNG LÀ PHÒNG NÀO"Ô vãi lờ, ồn!

Chưa kịp kéo Thượng Long vào thì anh ta đã bắt gặp hai thằng nhõi ranh ngồi ở hàng ghế nơi hành lang.

Lê Thượng Long cau mày, nhìn hai thằng ranh con đang thất thần ngồi trước phòng phẫu thuật, Thượng Long gay gắt hỏi"TỤI MÀY LÀM GÌ VỢ TAO HẢ HAI THẰNG CHÓ""A..anh Wean ạ...t-tụi em không có làm gì hết...Gem a-anh ấy tự tử ạ, tụi em thật sự... không làm gì ạ" Hải Đăng ấp a ấp úng trả lời "TỤI MÀY ĐẾCH LÀM GÌ THÌ SAO NÓ TỰ TỬ, TỤI MÀY MÀ YÊU THƯƠNG NÓ THÌ NÓ TỰ SÁT LÀM ĐẾCH GÌ?"

Trần Đăng Dương cúi gầm mặt không nói gì, hắn không muốn tin là anh tự sát... không thể tin được.

Hắn nhìn vào đôi tay nhuốm máu đỏ tươi của mình mà cười nhẹ, sao hắn từng giết người chẳng kinh tởm máu dính trên vạt áo... nhưng chỉ cần giọt máu đang nhuộm đỏ cả người hắn thì hắn lại không ngừng cảm thấy chua xót, rốt cuộc là tại sao?

Yêu...ừ là yêu, Đăng Dương coi Hoàng Hùng là cả cuộc sống của mình...Hải Đăng nhìn Đăng Dương cũng có chút thương cảm, gã lại nhìn thẳng vào Thượng Long mà nói chuyện.

Gã biết, Thượng Long thương Hoàng Hùng như nào, sao lại không biết được?

Chỉ trong phút chốc mà cả Trần Minh Hiếu, Phạm Bảo Khang rồi Lê Thượng Long...nó làm mọi chuyện rối lên như tơ vò, mọi chuyện chẳng dịu đi mà lại thêm những thách thức "Anh à, đây là bệnh viện, có gì anh bình tĩnh từ từ nói.

Sao cứ phải rống lên như thế, Hùng còn đang trong phòng phẫu thuật đấy, em cũng không muốn làm lớn chuyện đâu""Rống?

Rống cái mã cha con mẹ mày!

Mày nói xem Đăng, tụi mày làm thằng Hùng phải vào viện cấp cứu vì tự sát là chuyện bình thường, không lớn à?

Mày biết không, mày yêu nó, giữ nó bên mình mà có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của nó chưa!?"

Hải Đăng định mấp máy định nói gì đó nhưng đã bị Thượng Long cắt ngang"Nhớ xem, tụi mày làm gì?

Ngoại tình, ting tin yêu đương với đối thủ của nó rồi lại bắt nó giam cầm bên mình, tụi mày hành hạ thể xác rồi tinh thần của nó.

Tụi mày biết cuộc đời Hùng từ nhỏ nó khổ như thế nào mà?

Nó từ nhỏ là omega nam, không được gia đình cha mẹ yêu thương coi trọng mà coi nó như một kẻ hầu người hạ, lớn lên nó làm idol lại bị công kích bạo lực mạng một cách kinh khủng trong khi nó chẳng làm gì sai và tồi tệ nhất là gặp phải tụi mày!!"

"Hai thằng mày cần tao thông não cho không?

Hai thằng mày chẳng xứng đáng với tình thương của Hùng đâu!"

"Anh Wean, bên này" Phạm Bảo Khang đi đến kéo tay áo anh ta, nếu để đây một hồi là Long bem nát đầu hai thằng này đấy.

Tốt nhất là tách ra
 
[ Doogem|Dươnggem ][Abo] Say Đắm Mùi Hương
Chương 51


Sau khi hai người Phạm Bảo Khang và Lê Thượng Long rời đi, Đỗ Hải Đăng cũng ngồi thụp xuống.

Ôm đầu.

Đầu gã như bị hàng ngàn cây kim châm chích vào sâu trong não, trong da thịt và tim Nhưng...sao nó đau bằng những tổn thương Hoàng Hùng phải chịu..?Trần Đăng Dương như cái xác mất hồn, tâm trí hắn như bị cắt đứt mạch chuyển động.

Cứng đờ và không thể suy nghĩ được gì.

Hắn không thể phủ nhận những gì bản thân và gã đem lại cho anh...là sự tủi nhục, dày vò, tra tấn...Thiết nghĩ rằng, nếu chính mình là người chịu đựng những chuyện ấy...thì có thể chịu đựng nổi không..?Vậy mà tại sao....Huỳnh Hoàng Hùng có thể chịu đựng được nó?

Chịu đựng sự sỉ nhục, lăng mạ, hành hạ, trói buộc...Đúng là cầm thú nhỉ?"

Đăng...Tao thật sự không biết bản thân mình bị cái gì nữa""...

Ừm, tao cũng thế...nhưng có một điều rằng...dù chuyện tồi tệ này xảy ra, thì tao vẫn muốn anh ấy là của riêng tao"Đúng...có chết thì cũng phải là chết bên bọn nó, có mất thì cũng là bọn nó chôn...Có thế nào đi nữa...Trần Đăng Dương và Đỗ Hải Đăng cũng chỉ muốn Huỳnh Hoàng Hùng là của riêng bọn nó..mãi mãi..."

Hahaha...tệ thật, những giọt máu của anh ấy nhuốm hết người tao rồi...thơm thật, chẳng tanh chút nào"Bọn nó như hai kẻ điên, chẳng ai dám lại gần vì khiếp sợ những mảng máu loang lổ trên khắp người Đăng Dương, là một mùi máu hôi tanh và khó chịu.

Nhưng bọn nó lại chẳng nghĩ như vậy, máu của anh luôn đẹp, luôn thơm....Đúng là điên thật rồi"Dương, tao nghĩ..tao biết làm gì sau khi anh ấy tỉnh lại rồi""Hửm..chuyện gì" hắn hỏi, nhưng Hải Đăng không trả lời...chỉ là một câu nói mang tính ẩn ý và ngắn gọn"Trí nhớ" À...thì ra là vậy...--------------------------------"Hiếu, ổn chứ?"

"Em ổn" Minh Hiếu đáp"Không biết Hùng sao rồi nhỉ, anh lo cho nó quá"Thượng Long trong lòng hồi hộp không thôi, Thượng Long lo cho vợ yêu của mình.

Mẹ cũng là rồng, mà hai thằng ranh con đó dám làm đau anh.

Hận không thể lao vào cho vài đứa vài cú vào mặt"Haizz...Hiếu, anh nói thật"Minh Hiếu ngẩn đầu lên, nhìn Thượng Long "Ừm, anh chơi với Hùng cũng khá thân, anh nghĩ rằng nếu em có thời gian thì ở lại đây canh Hùng đi.

Hai thằng đó...em thấy chúng nó từng cuồng loạn như thế nào để tìm Hùng mà?

Chúng nó sẽ không dễ dàng bỏ mất Hùng đâu, chỉ là đau khổ một chút rồi khi Hùng tỉnh mọi chuyện sẽ về lại quỹ đạo của nó""Ý anh là, em nên túc trực cạnh Hùng nhiều nhất có thể, tránh Đăng và Dương gây hại đến em ấy...anh nghe loáng thoáng được ý đồ của bọn nó rồi"Bảo Khang và Minh Hiếu đăm chiêu nhìn Long, ai cũng rất lo lắng cho Hùng...chuyện liên quan đến anh, nhất định không thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy được!

Hải Đăng và Đăng Dương vốn là hai Alpha đang ở giai đoạn điên loạn, bọn nó bất chấp tất cả để có được người mình thương - "Ý đồ gì vậy anh Wean?"

- Bảo Khang hỏi"Anh không nghe được đầu đuôi, chỉ nghe được hai từ 'trí nhớ'...có lẽ bọn nó định đánh vào trí nhớ của Hùng, khiến em ấy quên đi tất cả rồi sẽ bắt đầu lại từ đầu"Minh Hiếu im lặng hồi lâu, đáp "Nếu vậy.. cũng tốt, Hùng sẽ không phải nhớ những ký ức kinh khủng ấy nữa...và em sẽ đến bên em ấy lúc em ấy quên hết tất cả, bù đắp cho em ấy""Nếu vậy thì tốt, anh tin chú!"

Hiếu lại ngập ngừng, chàng không dám nói ra suy nghĩ hiện tại của mình....Hoàng Hùng đã bị đánh dấu chưa?...._____________________Hint truyện mới - DươngGem🌊🔥
 
[ Doogem|Dươnggem ][Abo] Say Đắm Mùi Hương
Chương 52


"Ai là người nhà của bệnh nhân Huỳnh Hoàng Hùng?"

"Là tôi!"

Hải Đăng và Đăng Dương ngồi trước phòng phẫu thuật vội vàng hét lên, chạy đến trước mặt bác sĩ"Hai anh là Phạm Bảo Khang và Trần Minh Hiếu?"

Bác sĩ nghi hoặc hỏi "À không, chúng tôi là....ừm.."

"Khỏi đi, tôi là Phạm Bảo Khang, là người nhà của bệnh nhân"Ở đâu ra đòi nhận người thân vậy?

Dễ ăn của ông quá!Bảo Khang liếc, mắt một mí liếc nhìn bén lắm.

Nên hắn cũng liếc lại.

Liếc nhau một hồi bác sĩ mới giải vây, đẩy hai người ra một bên, rồi thông báo rằng Huỳnh Hoàng Hùng bị thiếu máu quá nhiều do vết cắt sau.

Ngân hàng máu ở bệnh viện hiện đang bị thiếu, cần người hiến máu cho.

Nếu không tình trạng sẽ rất nguy kịch"Em ấy là nhóm máu gì thưa bác sĩ?"

"Cậu ấy thuộc nhóm máu *** "Trong đám họ chẳng ai cùng nhóm máu với Hoàng Hùng...à là Minh Hiếu!

Trần Minh Hiếu có chung nhóm máu với Huỳnh Hoàng HùngBảo Khang nhanh chóng quay về phòng bệnh, không quên cảnh cáo Đăng Dương và Hải Đăng đừng lo chuyện bao đồng.

Hỏi chàng rằng có muốn hiến máu cho Hoàng Hùng không, anh đang thiếu máu, nếu không sẽ mất mạng – "Được!

Tao chắc chắn phải cứu em ấy"Minh Hiếu dù mới truyền nước xong, cơ thể còn yếu nhưng không thể làm lơ mạng sống của anh.

Nhanh chóng theo bác sĩ đi xét nghiệm máu và hiến máu cho Hoàng Hùng.

Gã và hắn chỉ đứng đó mà không làm gì được...cảm thấy bản thân mình quá vô dụng?----------------------"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, người nhà đã làm thủ tục nhập viện chưa""Để anh đi làm cho, hai đứa ở lại đây trông chừng Hùng nhé" Thượng Long xung phong đi làm thủ tục nhập viện cho Hoàng HùngSau đó, Hiếu và Khang cũng theo bác sĩ đi qua phòng hồi sức của anh, ánh mắt nhắm nghiền trông thật đáng thương...xót chết mấtChàng ngồi trên ghế, dán chặt vào anh, ánh mắt suy tư nhìn về hư vô, trong lòng vẫn thần cầu nguyện rằng anh sẽ ổn, mọi người rồi sẽ tốt thôi....đúng không...?Khoảng 2 tiếng sau đó,Hùng cựa mình một chút.

Ngay lập tức, có tiếng ghế cọt kẹt và giọng nói vội vàng vang lên "Hùng!

Hùng tỉnh rồi"Minh Hiếu nhào tới trước, khuôn mặt hiện rõ sự mừng rỡ xen lẫn lo lắng.

Bảo Khang thì từ đầu giường bên kia cũng lập tức đứng dậy, tay còn cầm cốc nướcKhóc...Minh Hiếu và Bảo Khang khóc rồi...

Thượng Long cũng khóc rồi.

Khóc vì hạnh phúc"Ư...đau..đau quá""Mau mau, Khang mau gọi bác sĩ"Sau khi bác sĩ khám xong, cả ba người mới phở phào vì Hoàng Hùng đã ổn.

Rất muốn ôm chầm lấy anh mà khóc lớn, nhưng lại không thể....Hoàng Hùng cũng khóc rồi!..."

Đây là đâu...mình chết rồi à...?"

"Không phải!

Hùng ơi, anh Minh Hiếu đây""Khang đây, Hùng tỉnh rồi, mừng quá!"

"Hùng ơi, anh lo chết mất, em quay về với bọn anh rồi!"

Đúng!

Huỳnh Hoàng Hùng đã quay về rồi!

Mở tiệc ăn mừng thôi!!!
 
[ Doogem|Dươnggem ][Abo] Say Đắm Mùi Hương
Chương 53[END]


Tiếng “bíp bíp” đều đặn từ máy đo sinh hiệu trong phòng hồi sức vang lên nhẹ nhàng như nhịp thở trở lại của một người vừa được kéo về từ bờ vực cái chết.

Ánh đèn vàng nhạt phủ xuống gương mặt trắng bệch của Hoàng Hùng, khiến từng nét đẹp mong manh ấy trở nên yếu ớt lạ thườngMinh Hiếu ngồi cạnh mép giường, bàn tay anh run run siết lấy tay anh"Em có sao không?

Có đau nhiều không?"

Hoàng Hùng vẫn còn mơ hồ, mắt lờ đờ quét qua từng người.

Anh thấy Hiếu... thấy Khang... thấy cả Thượng Long đứng phía cuối giường với ánh mắt đỏ hoe.

Rồi... anh chợt bật khóc"Em tưởng mình chết rồi... tưởng không ai tìm được em nữa..."

"Không đâu" giọng Bảo Khang khản đặc "anh tìm được em rồi mà.

Dù em có ở đâu, anh cũng nhất định tìm""Em bị nhốt... không có ánh sáng, không có nước...

Em cứ tưởng mình bị bỏ rơi rồi..."

Minh Hiếu không chịu nổi nữa.

Chàng cúi đầu xuống, môi áp lên mu bàn tay lạnh ngắt của anh"Anh xin lỗi... xin lỗi vì đã để em biến mất quá lâu""Là... là hai người kia... họ trói em... nói là để bảo vệ em, nhưng em không thở được... họ tiêm cái gì đó...rồi em ngất...nên em mới m-mới.."

Hiếu và Khang liếc nhau.

Kẻ đang được nhắc đến – Đỗ Hải Đăng và Trần Đăng Dương – lúc này đang ngồi cách đó vài dãy ghế, lặng lẽ như những chiếc bóng thừa thãi giữa ánh sáng rực rỡ của người thân thực sự"Em không cần lo, bây giờ em đã ở đây rồi!"

Minh Hiếu lúc này đang thay khăn lau trán cho anh, còn Bảo Khang thì chỉnh lại ống truyền.

Họ không dám rời mắt dù chỉ một giây"Anh còn tưởng..."

Khang ngập ngừng – "anh còn tưởng anh vĩnh viễn không được thấy nụ cười của em nữa..."

"Em còn yếu, đừng nói nhiều" Hiếu nhẹ nhàng chặn lời – "bọn anh sẽ ở đây, từng phút từng giây"Thượng Long đẩy cửa bước vào, tay cầm túi nước mới từ quầy điều dưỡng.

"Đổi chuyền rồi nè, bác sĩ nói mai Hùng có thể chuyển lên phòng thường"Thượng Long nhìn Hoàng Hùng, rồi vờ nheo mắt:"Chưa chết mà làm mọi người khóc như đám ma.

Làm lại đi, lần sau có lịm thì nhớ báo trước một câu"Hùng bật cười trong nước mắt.

Nụ cười yếu ớt nhưng sáng rỡ như ánh bình minh sau giông bãoBan đêm.

Phòng bệnh tĩnh lặng, chỉ còn ánh đèn ngủ dịu nhẹ và tiếng thở nhè nhẹ từ người vừa thoát khỏi cửa tửHoàng Hùng nằm yên trên giường.

Tuy cơ thể đau nhức nhưng anh không ngủ được.

Mắt mở trừng, lồng ngực phập phồngMột vết sẹo nhỏ sau gáy… vẫn còn ngứa râm ran…[Hồi tưởng]"Anh sẽ quên hết… quên hết cái gọi là Minh Hiếu, quên luôn Bảo Khang, Thượng Long…những người anh yêu thương!"

Giọng Đăng Dương khẽ vang bên tai anh, dịu dàng như rót mật:"Chỉ còn mỗi bọn em thôi.

Chỉ tụi này mới yêu anh đúng cách, yêu đến mức dám giết cả thế giới để giữ anh bên mình"Hải Đăng nắm chặt cổ tay anh, ép anh nằm lên chiếc ghế sắt.

Anh giãy giụa, miệng hét lên"Thả tôi ra!

Tôi không muốn… tôi không phải của các người!"

Xoạch – kim tiêm chích vào bắp tay.

Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng"Ngủ đi, Hùng… ngủ dậy rồi chúng ta sẽ bắt đầu lại…"[Quay về hiện tại]"KHÔNG!!"

Hoàng Hùng bật dậy giữa giấc mơ, mồ hôi ướt đẫm cổ áo bệnh nhânCánh cửa bật mở.

Minh Hiếu chạy vào đầu tiên, tay cầm cốc nước, hoảng loạn"Hùng!

Em sao vậy?

Anh đây rồi… không sao đâu…"

Bảo Khang cũng lao theo sau, vòng tay ôm lấy anh:"Không có ai dám chạm vào em nữa.

Có anh ở đây rồi!"

"Bọn họ… họ muốn em quên các anh… muốn xoá hết ký ức của em…

Họ… suýt nữa thì em…"

Anh không nói được nữa.

Chỉ biết khóc.

Nước mắt cuộn trong cổ họng, nghẹn lại như cả linh hồn cũng vỡ ra từng mảnh--------------- Ngoài hành lang,"Chết tiệt…Hùng nhớ lại rồi" Đăng Dương đấm mạnh vào tường, máu rịn ra từ đốt ngón tay"Phải làm sao giờ?" – Hải Đăng hoảng loạn – "Tụi Hiếu Khang biết rồi… kế hoạch tẩy ký ức coi như hỏng bét!"

Đăng Dương siết hàm, ánh mắt lộ rõ sự lệch lạc"Không!

Tao sẽ không để mất Hùng… một lần nữa…

KHÔNG BAO GIỜ!"

Hắn quay lại nhìn Hải Đăng, ánh nhìn dại đi:"Lần này, nếu phải biến Hùng thành người mới hoàn toàn... thì cũng đãngTrong phòng bệnh:Minh Hiếu vừa gọi bác sĩ vừa ra hiệu cho Bảo Khang đóng cửa lại.

Cả hai người đàn ông lặng người khi thấy ánh mắt sợ hãi của Hùng"Em sợ... sợ họ sẽ quay lại…"

"Vậy thì.."– Thượng Long từ ngoài bước vào, ánh mắt nghiêm túc – "bọn anh sẽ không để họ quay lại nữa"Minh Hiếu gật đầu, giọng trầm xuống"Bắt đầu từ mai, tụi anh sẽ nói chuyện với công an""Nhưng..em không muốn, em nhục lắm hức...tụi nó xăm trên người em, những dấu vết..."

Xăm?..."

Không sao, tụi anh dẫn em đi xoá xăm, hoặc anh sẽ tự xoá cho em""Vâng..."

"Nhưng Hùng này..em đã bị đánh dấu chưa?"

"Dạ chưa..."

Vậy thì tốt quá....Cảm ơn ông trời Hùng ngủ thiếp đi sau khi được tiêm thuốc giảm đau.

Căn phòng chỉ còn tiếng máy theo dõi nhịp tim vang lên đều đặn.

Ánh sáng mờ hắt lên gương mặt vẫn còn nhợt nhạt của anhMinh Hiếu ngồi bên giường, nắm tay Hùng không buông.

Bảo Khang đứng dựa vào khung cửa, mắt đỏ hoe nhưng không lên tiếng.

Mỗi người đều đắm chìm trong suy nghĩ riêng – nhưng cùng chung một nỗi đauMột bác sĩ bước vào, giọng nói khẽ:

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên...tinh thần có dấu hiệu tổn thương sâu, cần theo dõi thêm"Chàng gật đầu, ánh mắt nghiêm lại"Làm sao cũng được.

Miễn là em ấy sống, và không còn bị tổn thương thêm một lần nào nữa"Một tiếng sau – khu hành lang bệnh viện....Tiếng còi hú xé gió.

Hai chiếc xe công an đỗ xịch trước cổng.

Đèn đỏ xanh chớp nhá liên tụcHải Đăng bị áp giải ra đầu tiên, tay còng sau lưng, vẫn vùng vẫy"Các người không hiểu gì cả!

Tôi chỉ muốn Hùng quay về thôi!

Tôi yêu em ấy!"

Tiếp theo là Đăng Dương, sắc mặt lạnh hơn băng, không la hét nhưng mắt vẫn đỏ rực – giống như con thú bị dồn đến đường cùng...Phóng viên bắt đầu kéo đến.

Tin tức về việc giết người và nhốt người trái phép đã bị rò rỉ ra ngoài.

Tất cả đều nhắm vào hai gương mặt quen thuộc từng là con nhà danh giá trong giới alpha...và là hai người nổi tiếng bật nhất, chắc người hâm mộ cũng không ngờ được...Khi đi ngang qua cửa kính bệnh viện, Đăng Dương dừng lại, liếc nhìn lên lầu – nơi ánh đèn từ phòng bệnh của Hoàng Hùng vẫn sáng"Em sẽ vẫn là của tôi thôi..."

Hắn lẩm bẩm "…chúng ta không thể kết thúc như thế này được"Trong phòng bệnh – ngay lúc ấyKhông ai biết vì sao… nhưng Hoàng Hùng giật mình trong giấc ngủ, mắt mở trân, trán túa mồ hôi lạnh"Đừng...

đừng nhốt em nữa…

đừng mà…"

Hiếu lao tới giữ lấy vai Hùng, khẽ lắc"Hùng!

Là anh đây!

Minh Hiếu đây mà!"

Khang cũng lập tức chạy lại, cầm khăn lau trán cho anh, giọng run"Em an toàn rồi, Hùng à… lần này nhất định tụi anh sẽ bảo vệ em"Hùng không trả lời.

Anh chỉ nắm lấy tay Hiếu… rồi bất ngờ bật khócTrại giam đặc biệtCánh cửa phòng biệt giam khép lại sau lưng Đăng Dương.

Hải Đăng gào thét ở phòng bênKhông ánh sáng, không kết nốiChỉ còn kế hoạch bị dang dở… và nỗi ám ảnh rằng Huỳnh Hoàng Hùng sẽ mãi mãi không còn thuộc về họ nữa...Đỗ Hải Đăng và Trần Đăng Dương

END Season One

________________tobe continue
 
Back
Top Bottom