Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đồng Nhân Inuyasha] Tao Nhã Chính Là Sai

[Đồng Nhân Inuyasha] Tao Nhã Chính Là Sai
Chương 51: Con tin không sai!


Chương 51: Con tin không sai!Cross-Over.600.428731Sesshoumaru đứng phía trên ngọc giai, trên người tản ra sát khí khiến đám yêu binh sắp ra trận giết địch đều bị kinh sợ.“Sesshoumaru, không nghĩ tới con ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, ở chính cung điện của bản thân mà người bị bắt đi làm con tin.”

Yue ngồi trong vườn hoa nói với Sesshoumaru với giọng châm chọc.Jaken ở cạnh chảy mồ hôi lạnh, bây giờ Sesshoumaru sama đã rất tức giận, thế mà Yue phu nhân lại còn khiêu khích, nơi này sắp xong rồi.“A a!

Cha ngươi sẽ không để người ở dưới mí mắt của mình bị bắt đi, quả nhiên vẫn không thể mạnh hơn cha ngươi, hử Sesshoumaru?”

Yue nhìn thân hình buộc chặt của Sesshoumaru, tiếp tục xé vết rách to hơn.“Phu nhân, ngài đừng nói nữa, tiểu nhân cầu ngài….”

Jaken quỳ dưới đất khóc ròng.“Hả?

Tại sao ta phải nghe ngươi?”

“Tiểu nhân tên là Jaken.”

Jaken bi phẫn, hắn thật sự bi phẫn vì Yue phu nhân không nhớ tên hắn, à không, là Yue phu nhân luôn dùng ngôn ngữ để kích thích Sesshoumaru sama nhà hắn.“Sesshoumaru điện hạ….”

Một giọng thanh thúy trẻ con ngăn cản lời kích thích của Yue.“Chuyện gì?”

Sesshoumraru lạnh lùng nhìn Mộc Mị đột nhiên xuất hiện, giọng điệu bình tĩnh làm người ta không nghĩ Sesshoumaru đang ở trong trạng thái tức giận.

Nhưng mà khí thế lạnh lùng kia, đôi mắt vàng đầy sự tức giận kia tỏ rõ Sesshoumaru đang tức giận.“Nếu…

Người đó, Fuyuki tiểu thư còn sống, Sesshoumaru điện hạ có thể buông tha cho Linh Ngạn Cơ hay không?”

Mộc Mị lấy hết dũng khí nhìn đôi mắt của Sesshoumaru, khẩn cầu.Jaken nghe vậy thì ngừng thở, lùi về phía Yue.Người này không muốn sống nữa sao?

Còn dám nhắc tên người đã bắt Fuyuki đi trước mặt Sesshoumaru.

Quan trọng hơn hắn là yêu quái ngoài phòng của Fuyuki mà lại trơ mắt nhìn Fuyuki bị Linh Ngạn Cơ bắt đi mà không ngăn cản một câu.“Ồ?”

Sesshoumaru xoay người nhìn Mộc Mị, khóe miệng nâng lên nở nụ cười làm người ta kinh diễm, bước từng bước tới gần Mộc Mị, “Ngươi có đủ tư cách để cầu tình thay ả sao?”

Xong rồi, người này chết chắc rồi.

Jaken nghĩ vậy thì giọng của Yue bỗng vang lên.“Sesshoumaru, thời gian tới rồi, nên đi đi!”

Sesshoumaru nhìn mẹ mình đang che chở Mộc Mị, hừ lạnh một tiếng, biến thành chum sáng biến mất.“A – Sesshoumaru sama, đợi tiểu nhân với!”

Jaken chạy theo.Nhìn hướng Sesshoumaru rời đi, nhìn về phía Mộc Mị nói, “Ngươi đề cập chuyện này với Sesshoumaru, ngươi thật sự không nghĩ tới có mạng nhỏ này à?”

“……”

“Tùy ngươi vậy, tiểu quỷ ngoan cố!”

Khu rừng rập rạp, ban đầu là sự im lặng của sáng sớm nhưng sau lại bị những người xâm nhập phá hủy đi.

Bắt đầu là một đoàn yêu bướm bay qua cánh rừng rầm rập, sau đó một đám yêu quái đủ màu bôn tẩu chung quanh, giống như tìm cái gì đó.Lúc mặt trời dâng lên hoàn toàn thì khu rừng tranh cãi ầm ĩ khôi phục yên tĩnh.“Này, không có ngươi tới thì phải?

Ta đói bụng quá!”

“Bên Sesshoumaru điện hạ hình như đã khai chiến, bên này hẳn không có người tới.”

“Vậy là tốt rồi!”

Nói rồi Fuyuki giăng kết giới, lấy một thứ bên trong ném ra.Linh Ngạn Cơ chui ra từ thứ đó, thần sắc nghiêm trọng nhìn về phía chém giết kia.

Cuối cùng cũng hạ quyết tâm không tới chiến trường.“Này, ngươi muốn đi chỗ nào?”

Fuyuki hỏi.“Đi giúp nhóm của Sesshoumaru điện hạ một tay.”

Fuyuki nhíu mày, không đồng ý với câu trả lời của Linh Ngạn Cơ, “Ngươi đã bị thương nặng như vậy còn chạy tới đó làm gì?”

Hơn nữa có khi còn bị Sesshoumaru chém chết cũng không chừng.“Hừ!

Không cần đem ta và loài người các ngươi đánh đồng, yêu quái bọn ta không yếu ớt như loài người các ngươi.”

Dứt lời, Linh Ngạn Cơ không để ý tới Fuyuki mà phất áo bỏ đi.“Cái gì chứ? ‘Yêu quái bọn ta không yếu ớt như loài người các ngươi’ là ý gì?

Vì sao đám yêu quái luôn tự ình đúng vậy hả?”

Fuyuki nhỏ giọng lầu bầu.Sớm hôm nay, giống như Fuyuki đã đoán, đám tiểu yêu của Gatenmaru theo lệnh đem hai người các cô tới chiến trường để làm điều kiện đàm phán.

Tuy rằng Fuyuki không nghĩ Sesshoumaru sẽ vì hai người mà nhượng bộ nhưng mà cũng không muốn đem phiền toái tới cho hắn.

Vì vậy trước khi bị đem tới tay kẻ đó cô đã thực hiện kế hoạch vượt ngục.

Cô vốn đã làm chuẩn bị tốt nhưng Linh Ngạn Cơ lại phối hợp với hành động của cô vì vậy Fuyuki đành phải trốn ra với ả.Tuy rằng lúc vượt ngục Fuyuki không bị thương nhưng mà mấy ngày nay bị ả ép buộc, thân thể hoàn toàn không tốt.

Fuyuki tùy tiện tìm rau dại ăn, một lần nữa núp vào trong cái cây.Sao cứ cảm thấy mình giống như một con thỏ rồi?

Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện, Fuyuki lâm vào mơ màng.Lúc tỉnh lại thì khu rừng náo nhiệt hơn, giống như một đám thú dữ truy đuổi con mồi, tiếng chạy làm chấn động nơi này, xung quanh không ít cây bị đốn ngã hoặc là nổ đi, đan xen vào cùng nhau.

Fuyuki xoa mắt, nhìn ra bên ngoài.Bốn năm tên yêu quái không biết tên truy đuổi Linh Ngạn Cơ, hai bên không ngừng giao thủ và chiến đấu.

Qua một hồi thì yêu quái thứ nhất ngã xuống.

Linh Ngạn Cơ cầm hai cái chuông, cả người đầy máu đi vào sâu trong rừng giằng co với Gatenmaru.Linh Ngạn Cơ quả nhiên rất mạnh, nhiều yêu quái như vậy đều bị ả giết chết.

Fuyuki nhìn đống thi thể của đám yêu quái ra kết luận.

Nhưng lượng máu chảy ra rất nhiều, hô hấp hỗn loại, lắc lắc thân thể, điều này tỏ rõ ả đã tới cực hạn, bây giờ mà đấu với kẻ bị thương nhẹ như Gatenmaru thì làm gì có phần thắng?

Chúng ta cùng xem trận đấu nào!~…

Ưm!

Fuyuki thất bại chảy mồ hôi, bây giờ không phải là lúc làm phóng viên kể lại trấn đấu chứ?

Nếu cứ vậy thì Linh Ngạn Cơ sẽ chết mất.Linh Ngạn Cơ thở hổn hển, miễn cưỡng tránh công kích của Gatenmaru, duy trì khoảng cách chiến đầu, chuẩn bị tư thế tấn công.Này này, đủ rồi, đã sắp chịu không nổi rồi.

Bây giờ ngươi mà ngã xuống giả chết thì ta cũng không nói người khác đâu.

Đáy lòng Fuyuki hò hét.Nhưng – không có khả năng đó phải không?

Đôi mắt đầy ý chiến đấu kia, không chết không ngừng, cho dù có cơ hội ngươi cũng không buông tha phải không Linh Ngạn Cơ?

Cho nên mới nói cô ghét nhất mấy kẻ đã yếu rồi còn ra gió như vậy.–Nhưng đối với loại người đáng ghét này cô lại không thể cố tình bỏ qua được, cho dù Linh Ngạn Cơ từng hại cô.Fuyuki cắn chặt răng, lấy cây đao phong ma trên đùi ra, bỏ vào trong ống tay áo.

Sau đó nhìn đúng thời cơ thì lăn ra ngoài.“Are?”

Lăn lộn thì gặp phải chướng ngại vật chặn lại, Fuyuki lén lút ngẩng đầu thì phát hiện mình lăn tới chân của Gatenmaru.A a!

Không khống chế quỹ đạo tốt, cứ tưởng lăn tới giữa hai người, sau đó che chở trước Linh Ngạn Cơ, sắm vai anh hùng lấy ơn báo oán.

Bây giờ xem ra đã thất bại rồi………“Nhìn xem đây là ai nào?”

Gatenmaru nhanh tay lẹ mắt đem Fuyuki kèm trong hai tay, nở nụ cười đắc ý.“A!”

Fuyuki nhìn khuôn mặt xanh mét của Linh Ngạn Cơ, xấu hổ phất tay.“Thả cô ấy ra!”

“Ngươi cho rằng sẽ có khả năng đó sao?”

Gatenmaru liếc nhìn ả một cái “Bởi vì vị con tin này bỏ trốn nên toàn bộ quân đội của ta chết trong tay Sesshoumaru.

Nhưng chỉ cần cô ta ở trong tay ta thì cho dù chỉ còn mình ta vẫn có thể thắng được Sesshoumaru”“Cái đó, ta nghĩ ta đối với Sesshoumaru vẫn không quan trọng như vậy đâu!”

Fuyuki thốt ra lời khiến cho Linh Ngạn Cơ suýt nữa phun ngụm máu tươi, người này hoàn toàn không biết bản thân quan trọng với Sesshoumaru điện hạ tới mức nào.

Mệt ả trước đây còn tưởng loài người này được Sesshoumaru điện hạ coi trọng là vì tâm cơ thâm trầm gì đó, bây giờ xem ra cô gái này ngốc hết chữa nổi rồi!“Ngươi có quan trọng hay không chúng ta có thể thử!”

Gatenmaru cười đầy ý xấu.“Ôi chao?”

Linh Ngạn Cơ nuốt cơn tức giận do Fuyuki khơi dậy, oán hận nhìn Fuyuki, cực kì hối hận không giết cô ta.“Ngươi tốt nhất đừng có nhúc nhích đấy Linh Ngạn Cơ!”

Tay Gatenmaru nắm chặt cô Fuyuki cảnh cáo, “Nếu không người quan trọng với Sesshoumaru sẽ gặp nguy hiểm!”

“Khụ khụ…

Gatenmaru, ngươi biết không?

Khụ…

Lúc bắt người tốt nhất nên trói gô kẻ đó, nếu không….”

Trong lúc Gatenmaru chưa kịp phản ứng thì ánh mắt của Fuyuki thay đổi, nhanh chóng rót linh lực vào đao phong ma, đâm vào đầu vai của Gatenmaru, “Người gặp nguy hiểm chính là ngươi đấy!”

Gatenmaru hô đau một tiếng, đem Fuyuki thả ra.“Linh Ngạn Cơ!

Khụ khụ….”

Lúc Fuyuki hạ xuống thì chuông của Linh Ngạn Cơ xuyên qua ngực của Gatenmaru, Gatenmaru té trên mặt đất run mấy cái, sau đó hóa thành tro bay theo gió.“Sao có khả năng đó?

Gatenmaru sao lại…”

Chết dễ vậy?

Linh Ngạn Cơ không tin nhìn chỗ Gatenmaru biến mất, rõ ràng là một đại yêu quái sao chỉ một chiêu của ả thì….Fuyuki thuận khí đứng lên, nhặt thanh đao phong ma rơi xuống đất lên, “Hắn bị ta dùng thanh đao phong ma che lại hết yêu lực, bị cái chuông chứa yêu khí của ngươi đánh xuyên qua mà không chết mới lạ đó!”

“Đao phong ma….”

Fuyuki đem đao để lại trong thắt lưng, không thể quan tâm Linh Ngạn Cơ ở cạnh mà nằm xuống trên mặt đất.Loài người này tự mình….

Có lẽ chỉ có bề ngoài mới yếu ớt.

Linh Ngạn Cơ cũng ngồi xuống đất, điều chỉnh hô hấp, quay đầu nhìn Fuyuki không chút phòng bị nằm trên mặt đất.

Nếu là cô ta…

Có lẽ thật sự sóng vai với Sesshoumaru điện hạ mà đi….Đột nhiên một cỗ yêu khí quen thuộc truyền tới, Linh Ngạn Cơ quay đầu lại, đồng tử co rút, khuôn mặt tái lại.“Sesshoumaru…

điện hạ….”

-------oOo-------
 
[Đồng Nhân Inuyasha] Tao Nhã Chính Là Sai
Chương 52: Bỏ qua không sai!


Chương 52: Bỏ qua không sai!InuYasha.full.1711205Mặt trời lặn, gió lạnh thổi qua, tà áo của người kia bay lên, áo trắng nhiễn máu, đôi mắt mang theo sát ý nồng đậm, bước từng bước đi tới giống như tu la từ địa ngục đến.“Sesshoumaru….

Điện hạ….”

Giọng nói run run mang theo chút sợ hãi, thân thể Linh Ngạn Cơ cương lại, nhìn Sesshoumaru rút kiếm đi tới, cảm giác như tử thần đã tới gần.Lúc quyết định ra tay với Fuyuki đã chuẩn bị tinh thần chết dưới kiếm của Sesshoumaru điện rồi mà?

Sao lại còn sợ hãi?

Đứng trước Sesshoumaru điện hạ, không có chút tình yêu, không chút tình bạn, chỉ là vì hắn mạnh mẽ nên mới thuần phục.

Vì vậy ả bỏ qua loại tình cảm dư thừa kia, tự mình nhận hết nguy hiểm bên người hắn.Nhưng lần này ả sai rồi, đụng tới điểm mấu chốt của hắn cho nên lúc này chết thì sao không cam tâm nữa hả?

Cơ thể Linh Ngạn Cơ thả lỏng, đôi mắt nhắm lại.Fuyuki nghiêng đầu nhìn Linh Ngạn Cơ, ban đầu là sợ hãi sau đó hiểu ra rồi đến thoải mái và kiên định, những biểu hiện đó khiến cô giật mình.

Sau đó nở nụ cười, ngồi dậy, cười với Sesshoumaru.“Aiz!

Sesshoumaru, đã lâu không gặp!”

“…”

Sesshoumaru nhìn Fuyuki, chỉnh lại sát khí, nhưng sát khí trên thân kiếm hướng tới Linh Ngạn Cơ vẫn không tắt.Fuyuki buồn bã ôm đầu, ánh mắt nhìn hai người, cuối cùng thở dài nói, “Này, Sesshoumaru, ngươi muốn giết cô ấy à?”

“….”

Sesshoumaru trầm mặc nhưng ý tứ rất rõ ràng.“Này…

Không tốt lắm đâu?

Ra tay với người ái mộ mình….”

Fuyuki vô cùng rối rắm nhìn thanh kiếm của Sesshoumaru dừng bên tai Linh Ngạn Cơ, ánh mắt hai người đều nhìn cô chằm chằm.“Ừm, cái đó, ta không có ái mộ Sesshoumaru điện hạ đâu, ngài không nên hiểu nhầm!”

Linh Ngạn Cơ hồi phục tinh thần giải thích với Fuyuki.“A?

Người đẹp trai như Sesshoumaru vậy mà ngươi cũng không vừa mắt?”

Fuyuki kinh hô “Còn có, sao tự dưng dùng kính ngữ với ta?”

“A, không phải ý đó, ta….”

Bảo ả làm sao giải thích đây?

Vấn đề người này hỏi không ăn khớp với câu nói của ả mà.“Ta rõ ràng nghe Jaken nói ngươi bảo người có thể trở thành vợ của Sesshoumaru điện hạ chỉ có thể là ngươi, loài người như ta ngay cả việc chiêm ngưỡng hắn cũng không thể, đây không phải là….”

“Không phải vậy đâu Fuyuki sama!”

“Đừng dùng kính ngữ với ta!”

Rõ ràng trước kia còn ra tay với cô, làm thế này cô không quen à nha!“Cái đó chỉ để trêu đùa tên tiểu yêu quái kia thôi, mong ngài đừng hiểu nhầm.

Ta không có ôm cảm tình luyến ái với Sesshoumaru điện hạ, lý do ta thuần phục ngài ấy là vì ngài ấy rất mạnh, ta chỉ nghĩ đi theo phía sau ngài ấy mà thôi, chưa từng có ý nghĩ sánh vai với ngài ấy.

Những chuyện làm với ngươi là lỗi của ta, tuy rằng nói xin lỗi nhưng đã muộn rồi!”

Linh Ngạn Cơ thấy nói ra thì cả người vô cùng thoải mái, sau khi nhìn Fuyuki xong lại quay đầu nhìn Sesshoumaru “Mời ra tay, Sesshoumaru điện hạ!”

“Ra vậy, ngươi không có đem ta thành tình địch mạnh mẽ a!

Ta còn rất buồn, nếu ngươi là hôn thê của Sesshoumaru, hiểu lầm quan hệ của ta và Sesshoumaru thì làm sao bây giờ?”

“…”

Không, nếu ta là hôn thê của Sesshoumaru điện hạ, ngài chính là tình địch, Sesshoumaru điện hạ có tình cảm với ngươi mà không nhận ra thật à?

Rõ ràng Sesshoumaru điện hạ đã hôn rồi…

A?

Hình như có điểm không đúng, cô gái này không phải không biết, loại ánh mắt lóe sáng này, rõ ràng là trốn tránh.

Linh Ngạn Cơ trợn tròn mắt, điện hạ nhà ả coi trọng một cực phẩm thế nào vậy trời?

Im lặng nhìn Sesshoumaru một cái, ả phát hiện sát khí dành ình đã chuyển một nửa sang cho Fuyuki rồi.“A, haha…”

Cuối cùng cũng thấy không khí không thích hợp, Fuyuki cười gượng hai tiếng, cuối cùng dưới ánh mắt uy hiếp của Sesshoumaru thì im lặng.

Ba người lâm vào im lặng.Một lát sau, Sesshoumaru đi tới phía các cô mấy bước phá vỡ sự im lặng này.

Linh Ngạn Cơ cúi đầu nhắm mắt, bình tĩnh đón chờ cái chết sắp tới.Nhưng qua một hồi Linh Ngạn Cơ không hề cảm nhận được cái đau đớn mà đao hạ xuống, chỉ có người đang khẩn trương túm lấy tay áo của ả.

Mở mắt ra thì thấy Sesshoumaru đang nhìn Fuyuki, mà Fuyuki thì túm lấy tay áo của ả không buông.Đây là…

Chuyện gì vậy?Một lát sau, Sesshoumaru không còn kiên nhẫn, đem Fuyuki kéo lên trên.

Trong lúc Fuyuki còn mê muội thì kéo cô vào trong lòng, trong tiếng hô của cô thì ôm cô lên.“Oa!

Sesshoumaru, ngươi làm gì thế?

Thả ta xuống, không cần dùng một cánh tay làm chuyện miễn cưỡng này đâu!”

Sesshoumaru hoàn toàn không để ý tới sự kháng nghị và giãy dụa của Fuyuki, ôm cô đi.“Ta không muốn kiểu ôm này, ta không phải là trẻ con!”

Fuyuki tiếp tục kháng nghị.Linh Ngạn Cơ có chút không phản ứng nhìn Sesshoumaru đi xa, vì sao không giết ả?“Sesshoumaru điện hạ!”

Nghe được giọng của Linh Ngạn Cơ, Sesshoumaru dừng chân.

Fuyuki không nói nữa, đem mặt nhập vào trong túm lông mềm mại cảu Sesshoumaru, lộ ra đôi mắt nhìn Linh Ngạn Cơ cách đó không xa.“Về sau đừng để ta thấy ngươi ở Tây quốc!”

Giọng nói lạnh băng vang lên, ném những lời này lại, thân hình màu trắng nhiễm máu không tính dừng lại, bóng dần biến mất trong mắt Linh Ngạn Cơ.Sesshoumaru điện hạ…. buông tha cho ả như vậy sao?

Linh Ngạn Cơ không dám tin trừng mắt, sau đó mỉm cười thoải mái.

Hẳn là vì lời nói của Fuyuki đi.

Nếu vậy, cô gái đó cũng có tư cách để sóng vai với Sesshoumaru điện hạ….Ngẩng đầu nhìn bầu trời bị ánh hoàng hôn nhiễm đỏ, nhớ tới khuôn mặt oán hận mà nhăn lại của Fuyuki, khẽ thở dài.

Lúc đối mặt với Mã Não Hoàn thì người đó có thể bình tĩnh nhanh chóng phân tích vấn đề, nói toạc ra âm mưu, tìm cách chạy trốn ra trò, nhưng lúc đối mặt với tình cảm thì giống như đứa trẻ mới được đi học, bối rối không biết làm sao.

Thật sự lo lắng giúp Sesshoumaru điện hạ, khi nào thì người đó mới không trốn tránh đây?Yue đứng trên ngọc giai nhìn Sesshoumaru ôm Fuyuki trở về mà cười lớn.“Hahaha, Sesshoumaru, đây là kiểu ôm gì vậy?

Chậc chậc, chả trách, đúng là không biết lãng mạn tí nào!”

“….”

Sesshoumaru bất mãn trừng mắt nhìn Yue nhưng cũng không nói gì.

Tất cả là do tên bán yêu Inu Yasha kia, nếu như cánh tay không bị hắn chặt đứt…Yue thu lại nụ cười, nhìn kĩ thì phát hiện người kia đã ngủ trong lòng Sesshoumaru.

Khó trách, luôn cùng với Linh Ngạn Cơ phân cao thấp trong giấc mơ, tinh thần mệt nhọc là không trách khỏi, đứa trẻ này cũng khó khăn rồi.“Linh Ngạn Cơ, con không giết cô ta sao?”

Yue hỏi Sesshoumaru nhưng bên trong mang theo ý khẳng định.“Hừ!”

Sesshoumaru hừ lạnh một tiếng, không phủ nhận, ôm Fuyuki đang ngủ say đi về phía tẩm cung của mình.“Vỏ đao đã đến lúc có tác dụng rồi….”

Yue mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía cách đó không xa “An tâm đi, Linh Ngạn Cơ không chết.”

Mộc Mị tránh sau tảng đá sáng mặt, cảm kính vái chào Yue sau đó im lặng trở về.-------oOo-------
 
[Đồng Nhân Inuyasha] Tao Nhã Chính Là Sai
Chương 53: Phản bội không sai ư?


Chương 53: Phản bội không sai ư?Asian.Countries.600.1442384Sáng sớm ngày hôm sau, Fuyuki bị tiếng bồ câu gọi dây.

Đôi mắt mông lung bắt lấy con bồ câu phá giấc ngủ, cẩn thận đánh giá nửa ngày mới phát hiện con bồ câu này là thức thần truyền tin.

Trên trán bồ câu có vết son hồng, đây là ấn kí của thư gấp.

Chuyện kết giới lần trước còn chưa dùng tới bồ câu này, bây giờ hẳn còn nghiêm trọng hơn.

Fuyuki giật mình, buồn ngủ biến mất, nhẹ nhẹ mở tờ giấy.Đọc từng chữ trong phong thư, Fuyuki không thể tin được đọc thêm hai lần, cuối cùng tuyệt vọng phát hiện đó là sự thật.Hoang mang rối loạn chạy ra khỏi ổ chăn, hừng hực chạy ra khỏi phòng, ngay lúc mở cửa thì thấy Mộc Mị muốn nói lại thôi, sau đó bỏ qua xông ra ngoài.Cô phải rời khỏi đây trở về đó, phải về…. ngay lập tức….Yue nhìn Fuyuki chạy tới từ xa, đang muốn chào hỏi thì thấy khuôn mặt của Fuyuki trắng bệch, đôi mắt màu đen mất đi tiêu cự.

Mày hơi nhíu lại, tới gần Fuyuki, tay đè lấy hai vai của cô, để cô ngừng lại.“Fuyuki?”

“…”

Fuyuki thở hổn hển, há miệng thở dốc nhưng không nói gì.Không lẽ là di chứng do việc Linh Ngạn Cơ đi vào giấc mơ?

Yue đưa tay quơ quơ trước mặt Fuyuki, sau đó gọi, “Fuyuki!”

Cuối cùng Fuyuki cũng áp chế sự bối rối đó, run run mở miệng, “….Sesshoumaru, Sesshoumaru ở đâu?”

“Tẩm cung phía trước chính là….”

Yue còn chưa kịp nói xong thì Fuyuki thoát khỏi trói buộc cô bà, chạy về phía bà chỉ.Nhìn thấy Fuyuki xông vào tẩm cung của Sesshoumaru, Jaken bị dọa sợ, chạy tới ngăn lại.“Đợi chút!

Sesshoumaru sama bây giờ đang ở trong thùng….A!”

Từ ‘Tắm’ chưa kịp nói ra khỏi miệng thì bị Fuyuki đá bay.

Sesshoumaru đang tắm rửa bên trong đó!!

Jaken quỳ rạp xuống mặt đất, đáy lòng gào thét.Sesshoumaru nghe được động tĩnh bên ngoài, vội mặc trung y vào, chưa kịp đi ra ngoài thì thấy một bóng người đi vào, hoang mang rối loạn bay vào trong lòng hắn.

Sesshoumaru cúi đầu thì thấy Fuyuki túm lấy quần áo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, há miệng thở dốc muốn nói cái gì nhưng vì lo lắng mà không nói ra thành lời.Ánh mắt chuyển rời, ánh mắt Sesshoumaru dừng trên tờ giấy trong tay Fuyuki.

Hắn lấy bức thư bị cô vò trong tay ra, đọc những dòng chữ kia.–Aogiri phản bội, cầu thủy tinh bị cướp, mau trở về.Mấy chữ ít ỏi, nhưng là tin dữ đối với Fuyuki.

Khó trách Fuyuki lại hoảng sợ, thất thố, người viết thư là Gwatan, mà người bị nói là phản bội chính là Aogiri, cô không thể tin điều đó, cái này là nói đùa phải không?

Nhưng nó không giống với tính của Gwatan, người khắp thế giới có hợp lại lừa cô đi chăng nữa thì Gwatan sẽ không bao giờ nói dối, người đó khinh thường việc nói dối cho nên nếu hắn viết thư, cô không thể không tin.“Sesshoumaru…

Mau mang ta về núi….”

Giống như tiếng nức nở của con mèo nhỏ, cẩn thận thỉnh cầu.Ở đây hơn hai trăm năm, nếu nói người có ràng buộc sâu nhất với Fuyuki chỉ có hai người Sesshoumaru và Aogiri.

Trong dòng thời gian dài cô tịch ấy, chỉ có một yêu một quỷ làm cô yên tâm ỷ lại.

Mà nay, một quỷ trong hai người đó lại phản bội cô, khiến cho thế giới của cô bất giác sụp đổ.Đi dọc cầu thang quen thuộc, từng bước một đi lên trên.

Lúc đi lên cầu thang, cái loại bối rối bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại sự bình tĩnh khó tin.

Fuyuki đi rất chậm, giống như là đi tản bộ trong đình viện, giống như là đang đếm số lượng của cầu thang, không hoang mang, bình tĩnh vô cùng.Sesshoumaru trầm mặc đi phía sau Fuyuki duy trì khoảng cách ba cầu thang, chậm rãi đi tới.Cho tới bây giờ là Fuyuki chậm chạp đi theo sau hắn, ngẫu nhiên lẻn tới cạnh hắn trêu chọc một chút, sau khi bị dạy dỗ thì lại ở sau ăn hiếp Jaken.

Chưa từng đi phía sau cô, chưa từng nhìn bóng dáng của cô, cũng chưa từng phát hiện hóa ra bóng dáng của cô lại đơn độc như vậy, cứ như một khi không còn chống đỡ được thì sẽ ngã xuống.Cầu thang đi tới thần xã rất dài, nhưng dù đi chậm tới bao nhiêu chăng nữa cũng phải tới nơi.Fuyuki đi xuyên qua cánh cổng, nhìn tới thần xã không quen thuộc, thần xã quen thuộc của cô đã sụp đổ trở thành một phế tích xa lạ, chỉ có phòng sách phía Tây mà cô thích là còn đứng thẳng trong đám phế tích này.Đám Michi đều cột băng vải, đi vào trong phế tích, cố gắng chỉnh sửa thần xã bị phá hư.“Fuyuki sama!”

Một Michi nhanh mắt phát hiện Fuyuki đứng trước cửa thần xã, hô lên một tiếng.

Đám Michi nghe được thì chào hỏi Fuyuki.Fuyuki hơi nâng miệng, phất tay với đám Michi đang bận rộn.“Thấy rồi chứ?

Là kết quả do tên kia tạo ra.”

Một giọng nói không sợ hãi vang lên phía sau, giống như trần thuật một chuyện bình thường, không chút tình cảm nhưng lại mang tới sự chói tai khó hiểu.“Ừ, thấy được!”

Chói tai thì chói tai vậy, cô có năng lực phản bác sao?“Biết nguyên nhân chứ?”

Gwatan dùng giọng nói bình thản hỏi.“……..Không biết!”

Fuyuki đưa lưng về phía Gwatan đáp.

Bây giờ nghĩ lại, đối với Aogiri, cô thật sự không hiểu gì hết, trừ việc biết hắn từng là một tên âm dương sư thì cái gì cũng không biết.

Cho tới bây giờ Aogiri chưa từng nói chuyện của hắn với cô, mà cô cũng không hỏi, cứ nghĩ sẽ có ngày hắn sẽ nói.“Âm dương sư — Ngự Môn Thiển Vũ, gia chủ của bộ tộc Ngự Môn.

Biết bộ tộc Ngự Môn tồn tại thế nào không?”

“…”

Fuyuki lắc đầu.“Bộ tộc Ngự Môn này là phái âm dương sư võ đấu duy nhất trên đời, âm dương thuật hạng nhất, võ thuật cũng hạng nhất.

Tư chất của một âm dương sư bình thường trong Ngự Môn cũng bằng năm âm dương sư hạng nhất bình thường.

Mà Ngự Môn Thiển Vũ là kỳ tài trăm năm khó gặp của bộ tộc Ngự Môn, không những có được linh lực mạnh mẽ do trời ban, còn có tốc độ học tập năng lực nhanh chóng, tất cả mọi phương diện đều cao hơn tinh anh trong Ngự Môn một bậc.”

“…”

Vẫn biết sự tồn tại của Aogiri không nhỏ, cho dù biến thành quỷ hồn cũng không che lại được sự mạnh mẽ của hắn, lại không nghĩ tới đó là âm dương sư mạnh nhất của thế giới này.

Người mạnh như vậy lại trở thành bảo mẫu giúp cô xử lý các cục diện rối rắm.

Này, Aogiri, có phỉa ngươi cho ta là kẻ vô dụng, cho nên phiền chán ở cạnh ta không?

Có phải hay không biết cuối cùng ta không thể lớn, chỉ có thể ỷ lại ngươi cho nên ngươi mới quyết tiệt mà bỏ rơi đứa con gái nhỏ giả mạo là ta mà đi?

Nhưng, ngươi từng nói, chúng ta là người nha, ngươi cũng từng nhận mình là cha của ta….

“Vì sao…”

Vì sao phải làm như vậy?“…

Nguyên nhân ta không rõ ràng lắm, ta tới là để nói hết cho ngươi.

Ngày mai ngươi rời khỏi đây đi, đã không có quả cầu thủy tinh thì ngươi ở đây cũng không giúp được gì, chỉ có thêm vướng bận mà thôi.”

Gwatan nói xong thì xoay người rời khỏi.“Fuyuki sama….”

Không biết khi nào Michi đã ở bên người Fuyuki, nhẹ nhàng kéo tay áo của cô, lo lắng nhìn cô.Fuyuki sờ mũi, mỉm cười nhìn Michi, “Gwatan sama nói không sai!

Ta ở đây chỉ làm phiền các ngươi, thống nhất luôn, mau để lại cho Gwatan và Aogiri thu thập.

Nói tiếp, ta thật sự không đủ tư cách làm vị thần bảo vệ ở đây!!

A a, nhất định là vậy, nếu không làm sao Aogiri lại phát giận như vậy, đem toàn bộ thần xã phá hủy, a, haha…”

“Fuyuki sama….”

“Cười xấu” Nhìn bộ dạng muốn khóc nhưng cười của Fuyuki, Sesshoumaru cuối cùng vẫn phải mở miệng.“Hahaha…”

“Đừng cười, biết biểu tình bây giờ của ngươi ngu xuẩn bao nhiêu không?”

Đôi mắt vàng của Sesshoumaru trầm xuống, tức giận kéo tay cô đi khỏi đó.Đi xuống cầu thang, Sesshoumaru đi rất vội khiến cho Fuyuki suýt bị ngã vài cái, đánh đầu lên lưng rắn chắc của Sesshoumaru.

Nhưng Sesshoumaru không tính dừng lại, tốc độ cũng không chậm lại.“Sess, Sesshoumaru, ngươi kéo ta đi đâu vậy?”

Fuyuki chú ý dưới chân hỏi Sesshoumaru.“……”

“Sesshoumaru!”

“Không muốn mất cái gì thì bắt lấy nó, nếu mất đi thì chỉ cần nó còn tồn tại, dùng hết sức mạnh của mình lấy về”“Seshoumaru, ý ngươi là…”

Fuyuki kinh ngạc mở to hai mắt, ý của Sesshoumaru là để cô đi tìm Aogiri về sao?“Nếu lấy không được thì hủy đi!”

“…”

Này!

Câu trước coi như là hiểu đạo lý, nhưng vì sau câu sau lại trở thành phương pháp xử lý của Sesshoumaru rồi?

Fuyuki trừng mắt nhìn bóng dáng của Sesshoumaru không nói gì nhưng tâm trạng tốt lên không ít.Đúng thế, bây giờ không phải lúc cô uể oải, cô muốn tìm Aogiri, dù tìm không được cũng phải tìm cho bằng được, bắt hắn giải thích.

Làm sao có thể bỏ qua như vậy chứ?-------oOo-------
 
[Đồng Nhân Inuyasha] Tao Nhã Chính Là Sai
Chương 54: Pháp sư không sai!


Chương 54: Pháp sư không sai!InuYasha.600.1724527Tuy rằng tính đi tìm Aogiri tốt lắm nhưng nên làm thế nào?Đi theo sau Sesshoumaru tới ngọn núi, Fuyuki mê mang, bọn họ…

Đang đi đâu đây?“Sesshoumaru, ngươi… biết chỗ của Aogiri sao?”

Nhìn ngọn núi gập ghềnh phía trước mà Sesshoumaru vẫn rất tao nhã, Fuyuki cẩn thận hỏi.“Không biết!”

Sesshoumaru lưu loát trả lời.“Ai—” Không biết còn đi trước cô làm cô tưởng hắn biết nữa đấy!

Fuyuki chạy về trước mấy bước, túm lấy ống tay áo của Sesshoumaru, “Ngươi cố ý đem ta tới chỗ này à?”

“…”

Sesshoumaru dừng chân, ánh mắt dừng trên tay đang kéo áo của hắn.Fuyuki sửng sốt, buông tay ra lùi về sau hai bước thì thấy Sesshoumaru nhìn cô chằm chằm, cô ngươi màu vàng chìm nổi như đang nghĩ gì đó.“Ngươi, khứu giác của ngươi không phải rất tốt sao?

Nghĩ lại biện pháp thì…”

“Ngươi cho rằng trên người quỷ hồn có mùi sao?”

Sesshoumaru trào phúng nói.

Nhìn tới bộ dạng mếu máo vì bị đả kích của Fuyuki, vẻ mặt uể oải, khẽ hừ một tiếng, đi về phía trước.Việc tìm Aogiri là hắn đề ra nhưng mà cùng Fuyuki đi tìm cái tên quỷ hồn đáng ghét kia khiến hắn khó chịu, điều này làm cho hắn không chút nào vui vẻ.

Mà bộ dạng của Fuyuki giống như bị kích thích, cứ như muốn thấy tên quỷ hồn kia, rõ ràng trước đó là bộ dạng thế giới như bị sụp đổ mà.“Sesshoumaru…

Ngươi giận à?”

Fuyuki đuổi theo Sesshoumaru, đi cạnh hắn.“…”

Được rồi, thật sự giận rồi, tuy rằng cô không hiểu tại sao vị đại ca này lại tức giận nhưng hẳn là sẽ không quan tâm cô một thời gian, Fuyuki bất đắc dĩ thở dài đi theo Sesshoumaru.Trên đường không nói gì, đợi đến lúc Sesshoumaru mở miệng thì họ đã tới một thôn gần đó.Thôn loài người?

Không phải Sesshoumaru ghét loài người sao?

Sao lại mang cô tới nơi này?

Fuyuki khó hiểu nhìn Sesshoumaru chằm chằm.

Có lẽ ánh mắt của cô mạnh mẽ hơn ý chí quyết tâm không muốn mở miệng của Sesshoumaru, Sesshoumaru cuối cùng cũng chịu thua.“…

Tự mình đi tìm đồ ăn đi”“Ôi chao?

Là vì ta nên mới….”

Fuyuki kinh ngạc.“Mau đi tìm đi!”

Bị Fuyuki vạch trần nên có chút xấu hổ, Sesshoumaru nói những lời đó rồi xoay người đi về phía ngược lại.Are?

Sesshoumaru thẹn thùng sao?

Vì sao lại thẹn thùng chứ?

Cái lúc đó….

A, không tootsm nhớ tới chuyện đó khiến cô cảm thấy kì lạ!

Mau quên đi, mau quên hết đi!

Fuyuki vừa tự thôi miên mình vừa đi vào trong thôn.Fuyuki chọn một chỗ bán đồ ăn, ngồi cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa cùng một bà lão bên ngoài nói chuyện.“Gần đây không yên bình chút nào, vong linh xuất hiện không ít, không ít trưng binh vào trừ vong linh.”

“Trưng binh làm cái gì?

Đối phó với vong linh phải tìm pháp sư chứ?”

Fuyuki hỏi.“Vong linh đó không phải bình thường, ngay cả hòa thượng và pháp sư cũng không thể đối phó, nghe nói là bảy người trủng quậy phá.”

Bà lão ngừng động tác mỉm cười nói.“Bảy người trủng?”

“Trước đây tên này là một người chuyên giết người trong dong binh đoàn, bảy người cũng như một ngàn người trong quân đội.

Thôi, tóm lại bảy người này đều là ma giết người.”

Vong linh là ma giết người!

Không biết cái vong linh này lợi hại hay là âm dương sư Aogiri lợi hại hơn?“Nhưng mà rất kỳ lạ!

Nếu đã là ma giết người thì tại sao còn lập trủng?”

Cái tên này đã chết thì đem đi thêu đi, để làm riêng làm chi để xảy ra chuyện này.Bà lão xoa tay bất đắc dĩ thở dài, “Cũng không có biện pháp, bảy người này là người có không ít công tích cho nên không thể ra tay.”

“….”

Đúng là loài người ngu xuẩn, lần này Fuyuki đột nhiên nhớ tới câu nói của Sesshoumaru.“Anou, bà à, bà có nghe tới bộ tộc âm dương sư Ngự Môn không?”

Tuy rằng không ôm hi vọng nhưng Fuyuki vẫn mở miệng hỏi.“Bộ tộc âm dương sư Ngự Môn, hình như có quen qua…

ở đâu rồi thì phải?”

Bà lão cố gắng nhớ lại, “A!

Có!”

“Thật sao?”

Fuyuki vui vẻ đứng lên, nhìn bà lão chờ mong.Lạc Trần nghiêng đầu nhìn lại, nhìn lại người nọ là mặt khi hơi hơi sửng sốt.“Đại khái là có nghe qua.”

Bà lão cười tủm tỉm.Bà lão này…

đùa tôi à?“Aô” Qủa nhiên không nên ôm hi vọng, Fuyuki buồn bã ngồi lại ghế.“Bộ tộc Ngự Môn là bộ tộc âm dương sư võ đấu duy nhất trên đời, là âm dương sư đứng đầu thế giới này, là kẻ địch của đám yêu quái.”

Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới, một pháp sư xuất hiện bên cạnh Fuyuki.“A…”

Sao lại có cảm giác rất giống Kagome vậy trời?

Nếu không phải đối phương dùng giọng điệu lạnh lùng thì Fuyuki đã suýt nhận nhầm là Kagome rồi.Người này…

Là người chết nhỉ?

Trên người không có sinh khí của người sống.“A, tiểu thư Kikiyo đến à!”

Bà lão nhiệt tình hô, thuận tiện đưa một đĩa cơm cho cô gái.Kikiyo không lên tiếng, cầm cơm nắm ngồi cạnh Fuyuki.“Khụ!

Ta là Fuyuki, ngươi tên là Kikiyo nhỉ?

Ngươi biết chuyện của bộ tộc Ngự Môn?”

Đã có người đưa tới cửa, Fuyuki sẽ không buông tha, mặc kệ đối phương là người sống hay kẻ chết.“Tuy rằng không cùng chức nghiệp nhưng miễn cưỡng xem như là đồng bọn.

Ta nghe thầy nói về truyền thuyết của bọn họ, nhưng mà không biết có thật không?”

“Không quan hệ, không quan hệ, xin hãy nói những điều cô biết cho ta!”

Fuyuki buông cái đĩa trong tay, nosiv ới Kikiyo.Kikiyo có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới cô gái này lại có hứng thú với truyền thuyết kia như vậy.

Đem đĩa cơm nắm đặt trên đầu gối, Kikiyo mang thể biểu tình như hòi ức, bắt đầu kể câu chuyện xưa.“Tương truyền, khoảng hai ba trăm năm trước, bộ tộc Ngự Môn tuy không nhiều người nhưng được coi là một gia tộc nổi tiếng.

Từ sau khi đứa trẻ tên là ‘Ngự Môn Thiển Vũ’ sinh ra thì gia tộc kia đứng trên đỉnh của giới âm dương sư.

Từ sau khi Ngự Môn Thiển Vũ tiếp nhận chức vụ gia chủ thì gia tộc ký kết nhân duyên với thần minh, em gái của Ngự Môn Thiển Vũ gả ột vị thần thủ hộ một ngọn núi.

Nhưng mà ta nghĩ đây là câu chuyện mà người đời sau kể lại, ngươi không cần quan tâm…”

Không, tuy rằng huyền huyền huyễn nhưng Fuyuki cảm thấy nó rất gần chân tướng.

Tay nắm chặt, đại khái cô có thể nghĩ ra kết cục.“Vị thần đó…

Vị thần đó tên gì?”

Fuyuki run giọng hỏi.Tuy không rõ tại sao Fuyuki lại có biểu tình bi thương như vậy nhưng Kikiyo vẫn nói tiếp.“Hình như là Mochi”Qủa nhiên….“Sau đó thì sao?

Em gái của người đó kết hôn với Mochi rồi sao?”

“Sự hạnh phúc đó duy trì không lâu thì Ngự Môn Thiển Vũ nổi điên.

Hắn giết hết tất cả người của bộ tộc Ngự Môn, bao gồm cả em gái hắn.

Nhưng mà Ngự Môn Thiển Vũ cũng chết trong tay Mochi, từ đó về sau, bộ tộc Ngự Môn liền biến mất trên đời.”

Điên sao…

Nhưng Aogiri chỉ có phúc hắc chứ không giống người điên!Fuyuki đứng lên, hơi khom người chào Kikiyo, “Cảm ơn ngươi, thật sự đã giúp một việc lớn.”

“A, cái đó không có gì…”

Fuyuki mỉm cười với cô, xoay người rời đi.Tính chân thật của chuyện xưa không cần lo lắng, nhưng bây giờ đã biết chỗ phải đi.

Nếu Aogiri và Mochi có thù mà Mochi lại ở bên Naraku.

Nói cách khác chỉ cần tìm Naraku là được.

Người tìm Naraku không ít, tiểu đội của Inu Yasha không tính, Sesshoumaru cũng muốn giết hắn.Có thể tìm được.

Fuyuki có dự cảm như vậy.Lúc tới tìm Sesshoumaru thì không thấy hắn, lại thấy Ah Un và Jaken.Ah Un, Jaken…

Hình như có thiếu thiếu…“Jaken, Rin đâu?”

Fuyuki nghĩ nghĩ mới phát hiện cô bé đó không ở đây.“Yue sama không cho cô ta tới, nói là nguy hiểm.”

Jaken vô tình đáp, tuy rằng cô bé Rin có chút sắc sảo nhưng không có thì lại thấy thiếu.

A – thật tịch mịch đó!

Trước kia chưa có Rin không phải chỉ mình hắn đi theo Sesshoumaru sama sao?

Thời gian lâu vậy không có chuyện gì, vì sao lần này lại nguy hiểm.Fuyuki hoàn toàn không thông cảm phiền muộn của Jaken, dùng chân đá hắn cái, ý bảo hắn xuống núi.“Đó là gì?

Yêu quái hay người?”

Mặc một bộ đồ màu trắng không nói, khuôn mặt còn giấu dưới khăn trắng, lại mập, một chút mỹ cảm cũng không có, trên lưng còn đeo theo ngăn tủ gỗ khả nghi.“Hả?”

Jaken đánh giá người kia, lại dùng mũi ngửi, “Nhìn qua là loài người, nhưng thực tế là người chết, hẳn là nhờ cái gì đó mà sống lại”“….”

Làm sao giống người?

Rõ ràng là giống yêu quái, Jaken, rốt cuộc ngươi nhìn góc độ gì thế?Nhưng sao lại là người chết?

Hôm nay thật sự có duyên với người chết!

Hơn nữa cô tìm Aogiri cũng thuộc phạm trù người chết.

Đi theo sau hẳn phát hiện gì không chừng.Fuyuki nghĩ tới thì lập tức làm theo suy nghĩ.“Này!

Ngươi đi đâu đấy?

Sesshoumaru sama bảo ngươi đợi ngài ấy ở đây…

A….”

Jaken chưa kịp nói hết thì Fuyuki đã biến mất.Làm sao đây?

Hắn đuổi theo Fuyuki hay ở đây chờ Sesshoumaru sama về?

Jaken nôn nóng.-------oOo-------
 
[Đồng Nhân Inuyasha] Tao Nhã Chính Là Sai
Chương 55: Vụ Cốt không sai!


Chương 55: Vụ Cốt không sai!Joshua.Shepherd.600.1718793Jaken run rẩy quỳ trên mặt đất, quả nhiên Sesshoumaru sama tức giận, hàn khí trên người của ngài ấy khiến Jaken cảm nhận được mùa đông.A a!

Lúc đó tại sao hắn không đi theo Fuyuki chứ?

Tuy rằng đi theo cô ta không có chuyện gì tốt nhưng ít nhất không cần chịu hàn khí của Sesshoumaru sama bây giờ.Sesshoumaru đứng cạnh núi, nhìn thôn trang loài người bên dưới, cẩn thận phân biệt mùi trong không khí.

Mùi của Fuyuki đã nhạt dần cho nên không thể phân biệt được hướng của cô, cô ấy lại dùng kết giới sao?

Từ mùi hương của Fuyuki không thể tìm đặc hắn, còn có một đống mùi hỗn độn làm hắn chán ghét.

Qủa nhiên đám Inu Yasha cũng ở đây, còn có cả Naraku.Nhưng mà bây giờ không phải lúc quan tâm đến tên Naraku kia, hắn phải đem bắt cô gái ngốc nghếch kia trở về đã.“A, Sesshoumaru sama, cái đó, hình như Fuyuki đi theo một người chết mặc đồ trắng….”

Jaken có ý lập công chuộc tội báo cáo hành tung của Fuyuki.Một người chết mặc đồ trắng sao?

Sesshoumaru nhíu mày, không để ý tới Jaken đang dong dài ở bên, đi tới hướng thôn.

Mặc kệ người chết áo trắng gì đó, đầu tiên phải tới chỗ của cô gái loài người Kagome kia, Fuyuki gặp được cô ta chắc chắn sẽ đi theo.“A – Sesshoumaru sama, ngài đi đâu vậy?”

Jaken trơ mắt nhìn Sesshoumaru đi xa, hơn nữa không có ý đem hắn đi theo, đành ngồi dưới đất khóc ròng, “Ai – Ah Un à, chỉ còn lại ta và ngươi.”

“Ah Un –““Trước kia còn có Rin ở lại với chúng ta, bây giờ chỉ có một yêu thú là ngươi ở lại với Jaken sama ta.”

Jaken thở dài, “Thật nhàm chán!”

Mùi của Kagome truyền từ phòng nhỏ phía trước, hơn nữa không phải là mùi vị của một người con gái đơn thuần mà mang theo mùi độc dược, hoàn toàn không có mùi của Fuyuki.Bọn họ không ở cùng một chỗ sao?Tuy rằng đã xác định Fuyuki không ở trong đó nhưng Sesshoumaru vẫn quyết định đi vào xem, ít nhất có thể hỏi được từ cô ta cái gì đó.Đẩy cửa đi vào phòng nhỏ, thấy Kagome, Miroku và Sango nằm dưới mặt đất không động đậy, rõ ràng là bộ dạng bị trúng dược.

Mà một tên mập béo mặc áo trắng đang làm cái gì đó.Người chết mặc áo trắng là tên này à?

Trên người hắn có mùi của người chết…“Ngươi là ai?

Dám tới quấy rầy hôn lễ của Vụ Cốt đại nhân ta?”

Người nọ tuy rằng tức giận nhưng mang theo chút kích động.Hôn lễ?

Sesshoumaru liếc mắt thì thấy Kagome đang mặc một bộ đồ màu trắng bẩn thỉu.

Hắn muốn làm hôn lễ với người phụ nữ của Inu Yasha sao?

Mà cái đó chẳng liên quan tới hắn, chỉ cần không làm trở ngại việc hỏi thăm của hắn là được.“Hôn lễ của ngươi ta không hứng thú, ta tìm cô ta hỏi chuyện”“Cô ấy là cô dâu của ta, ta không tặng cho ngươi!”

Vụ Cốt không do dự ném độc dược về phía Sesshoumaru, trong lúc viên thuốc bay về phía Sesshoumaru thì nổ tung, hình thành các màng bụi màu trắng.Vụ Cốt nhìn độc khí vây quanh Sesshoumaru, nở nụ cười đắc ý, xoay người đi tới bên người Kagome, tiếp tục hôn lễ bị ngăn cản.Kagome giống như con rối để Vụ Cốt đùa nghịch, không thể phản kháng, toàn thân không nghe theo sự khống chế của cô.

Chuyển động duy nhất là nhìn về phía Sesshoumaru, trong mắt Kagome ánh lên tia sáng.

Sau khi độc khí tan hết, Sesshoumaru đứng đó không chịu chút ảnh hướng của độc khí.Qủa nhiên không hổ danh là anh trai của Inu Yasha!

Đáy lòng Kagome hoan hô, tuy rằng cô không hi vọng Sesshoumaru giúp cô nhưng hành vi lúc nãy của tên này đã chọc giận Sesshoumaru, con ngươi màu vàng xuất hiện sát khí.Vụ Cốt nhìn theo ánh mắt của Kagome thì thấy Sesshoumaru chưa chết, kinh ngạc há to miệng.

Phản ứng tiếp theo là ném một bao độc dược lớn về phía Sesshoumaru.Lần này Sesshoumaru không đợi độc khi tiêu tán thì yêu khí tản ra thổi đi độc khí.“Sao có thể như vậy?

Độc dược của ta….”

Sao lại không có tác dụng?

Đó là độc có thể giết yêu quái khắp nơi, sao lại không có tác dụng?

Vụ Cốt sợ hãi lùi về sau.“Ngươi chơi cú sao?”

Sesshoumaru lạnh lùng hỏi.“A –“ Vụ Cốt hét lên một tiếng quái dị, lẻn qua khe hở bên cạnh Sesshoumaru, chạy ra phòng nhỏ.Sesshoumaru liếc mắt nhìn bóng dáng chật vật, không nhanh không chậm đi ra ngoài.“A – Thật sự xin lỗi!

Tha thứ cho ta đi!

Ta không dám nữa!”

Không đợi Sesshoumaru tới gần, Vụ Cốt đã quỳ dập đầu trước mặt Sesshoumaru.“……”

“Thật sự xin lỗi vô cùng!

Cho nên….”

Vụ Cốt ngẩng đầu, nở ra nụ cười âm hiểm, hai tay ném một đống độc dược ra, “Xuống địa ngục đi!”

Sesshoumaru không còn kiên nhẫn, phá vỡ khói độc màu đỏ, trong nháy mắt đâm qua người Vụ Cốt.“Sao có thể như vậy….

Vũ khí bí mật của ta….

Sao lại như vậy?”

Vụ Cốt tỉnh dậy khỏi kinh ngạc thì thân thể biến thành hài cốt màu trắng.“Kagome –” Lúc Inu Yasha chạy tới muốn vọt vào phòng thì thấy Sesshoumaru, hắn rút Thiết Toái Nha, “Sesshoumaru, ngươi đã làm gì với Kagome?”

“…”

Sesshoumaru lạnh lùng liếc mắt nhìn Inu Yasha một cái, không quan tâm hắn, đi tới Kagome đang đứng ở trước cửa phòng nhỏ.“Ngươi muốn làm gì?”

Inu Yasha vội vàng che trước mặt Kagome, không cho Sesshoumaru tới gần.“Không phải…

Inu Yasha, Sesshoumaru đã cứu bọn này.”

Kagome vội vàng giải thích với Inu Yasha, sau đó hỏi Sesshoumaru, “Ngươi muốn hỏi ta chuyện gì?”

“…

Fuyuki có tìm ngươi không?”

Sesshoumaru do dự một chút, cuối cùng đành mở miệng.“Ôi chao?

Fuyuki?

Ta không gặp cô ấy!”

Nghe được câu trả lời thì Sesshoumaru quay người đi khỏi đó, để lại Inu Yasha và Kagome nhìn nhau.“Inu Yasha, Sesshoumaru tìm Fuyuki đó!”

“Ừ….”

Inu Yasha ngơ ngác gật đầu.“Thật khó tin!”

“Ừ…”

Inu Yasha tiếp tục gật đầu.“Qủa nhiên Sesshoumaru đối với Fuyuki không giống!”

Kagome kết luận.“Hừ, chuyện lần trước không phải đã biết rồi sao?

Đi thôi, xử lý độc trong người trước”“A?

Đây là sao?”

Fuyuki mê mang nhìn cảnh vật xung quanh, hoàn toàn không thấy thôn nào nữa, không biết cô đi tới đây khi nào nữa.Ưm?

Lạc đường sao?

Cô rõ ràng đi theo người chết áo trắng mà, sao lại lạc đường?

Fuyuki cố gắng nhớ lại tình huống, hình như cô không cẩn thận dính vào độc, sau đó cơ thể mất đi khống chết, rồi….Nhưng mà nơi này là chỗ nào?

Cứ cảm thấy mùi vị thánh khiết.

Fuyuki cẩn thận phân biệt một chút, phát hiện ở đây có kết giới thánh khiết vô cùng, mà kết giới là ở trung tâm của núi, khiến cho yêu quái không thể tới đây.

Kết giới lớn như vậy, cho dù là linh lực mạnh mẽ của cô năm đó cũng làm không được, người tạo ra kết giới này là ai?“Nơi này là núi Bạch Linh, được gọi là ‘Thánh Vực’, mà người mở ra kết giới thánh khiến này chính là người được cung phụng ở vùng này.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, ngữ điệu dịu dàng mà thân thiết, Fuyuki cứng người, ngay cả việc xoay ngươi cũng không dám.“Thật đúng là hao tổn tâm trí, không nghĩ tới ngươi đuổi tới đây.”

Giọng nói của người phía sau mang theo sự bất đắc dĩ.“….”

Fuyuki chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn cái người vừa quen thuộc mà xa lạ kia.Bộ dạng bên ngoài không thay đổi nhưng trong mắt mang theo sự trào phúng xa cách, nụ cười trên môi mang theo tia xấu xa, nhìn biểu tình này của Aogriri Fuyuki cứ nghĩ hắn chính là tên quỷ thân quen đó.“Sao vậy?

Không phải tới tìm tại hạ sao?

Bây giờ gặp được thì không nói gì à?”

Aogiri cười, bộ dạng này khiến Fuyuki rùng mình.Thân thể cương cứng thả lỏng dần, cố gắng một hồi Fuyuki mới mở miệng, “Aogiri, tôi…”

“Tại họ không phải tên Aogiri, tại hạ là gia chủ của bộ tộc Ngự Môn, Ngự Môn Thiển Vũ.”

Ý tứ của hắn chính là đem tất cả những gì mà bọn họ có trong hơn hai trăm năm qua vứt bỏ sao?

Khóe miệng Fuyuki nở nụ cười đau đớn, từ bỏ đơn giản như vậy, bây giờ cô ở đây làm gì?

Giãy dụa sao?

Không, không phải, cô tới đem Aogiri về.“Ở trong mắt tôi, anh là Aogiri, cái người tên Ngự Môn Thiển Vũ kia tôi không quen.”

Bàng hoàng trong mắt Fuyuki dần tiêu tán, ánh mắt kiên định.“Vậy ngươi còn tới đây làm gì?

Nơi này không có Aogiri mà ngươi muốn tìm, chỉ có Ngự Môn Thiển Vũ tại hạ.”

“Đã nói ta không có quan hệ với cái người Ngự Môn Thiển Vũ kia, ta chỉ muốn đem Aogiri trở về, ai cũng đừng hòng cản ta.

Ai dám chặn thì ta giết người đó, cho dù là Ngự Môn Thiển Vũ chặn trước mặt ta thì ta cũng không do dự.”

Fuyuki rút thanh đao phong ma, đứng đối diện Ngự Môn Thiển Vũ.Aogiri, cũng là Ngự Môn Thiển Vũ, biểu tình trên mặt không thay đổi khiến người không nhìn thấy suy nghĩ của hắn, “Tại hạ khuyên ngươi vẫn nên giữ mạng nhỏ mà trở về, cho dù ngươi giết Ngự Môn Thiển Vũ thì Aogiri cũng không trở về.”

Giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai, thân ảnh của Aogiri cũng biến mất trước mặt Fuyuki.-------oOo-------
 
[Đồng Nhân Inuyasha] Tao Nhã Chính Là Sai
Chương 56: Thánh vực không sai!


Chương 56: Thánh vực không sai!Kasodani.Kyouko.600.1690780Vì sao không về vậy Aogiri?“Suy nghĩ của người chết thật sự khó hiểu!”

Fuyuki ngửa đầu nhìn trời cảm thán nói.“Thật sao?”

“A, xin lỗi, ta không nói cô đâu, Kikiyo tiểu thư!”

Fuyuki cuống quit khoát tay áo với Kikiyo.Rời khỏi nơi gặp mặt Aogiri, Fuyuki tính về tìm Sesshoumaru thì gặp Kikiyo dưới chân núi, Fuyuki bị Aogiri làm cho buồn bực, lại thấy bản thân rảnh rỗi nên đi theo Kikiyo.“Suy nghĩ của người chết và người sống không có gì khác nhau cả, dù sao trước đó đều là người.”

“Nhưng ta không thể hiểu được!

Không về được là sao…?”

Vì sao không thử một lần chứ?

Vì sao không thể trở lại con đường đã chọn vào hai trăm năm trước chứ?Kikiyo nghiêng đầu nhìn khuôn mặt có chút bi thương của Fuyuki, thoáng do dự một lát rồi mở miệng nói, “Người chết chọn ngừng thời gian để ở lại thế giới này, không muốn đi vào luân hồi là vì họ có chấp niệm mãnh liệt.

Đợi sau khi chấp niệm đó hóa giải thì sẽ trở thành Phật.

Hoặc bị chấp niệm đó dẫn đi sai đường, bước tới địa ngục.

Tóm lại cuối cùng vẫn phải trở lại thế giới của người chết, cho nên dù thế nào đi chăng nữa…. vẫn không thể về…..”

Là thế sao?

Vì cuối cùng chỉ có một con đường để đi….

Cho nên, Aogiri, lúc nãy anh gặp tôi là để tạm biệt sao?“Ta quyết định!”

Fuyuki đứng lên, nói với phương xa nào đó, “Mặc kệ Aogiri xuống địa ngục hay thành Phật, ta đều phải đưa hắn một đoạn đường.”

“Nhưng nếu người bạn kia của ngươi là quỷ hồn phiêu lưu trên thế gian hơn hai trăm năm thì chuyện sẽ rất khó giải quyết.”

Qủy hồn có thể ở thế giới này của mình bằng thực lực cá nhân thì là một kẻ có sức mạnh rất mạnh, căn bản không thể tưởng tượng được, “Tạm thời ta cho ngươi một lời khuyên, bằng sức mạnh của ngươi thì ngươi không phải đối thủ của quỷ hồn kia, tốt nhất đừng làm việc xúc động!”

Kikiyo bói xong thì lấy cây cung đi về phía thôn.Bây giờ cô thiếu sức mạnh sao?

Thôi, sau này rồi nói vậy.

Bây giờ đi dạo ở vùng núi Bạch Linh kia đi thôi, cô cứ cảm thấy ở trong kết giới kia cảm thụ một thứ sức mạnh quen thuộc – linh lực của Mochi.Sesshoumaru đứng ở sườn núi Bạch Linh, mùi của Fuyuki luôn ở gần đây, nói cách khác là đã ở đây một thời gian, hơn nữa có khả năng là đi vào trong núi Bạch Linh rồi.“Sesshoumaru sama, thật sự không thể tiếp tục!”

Jaken thở hồng hộc quỳ rạp trên mặt đất, Ah Un đi theo phía sau cũng nằm úp xuống, Jaken miễn cưỡng mới tới đây, nhưng đây là cực hạn rồi, tiếp tục đi tới sẽ bị tinh lọc.“A!

Sesshoumaru sama không thể đi lên!”

Jaken ôm cổ chân của Sesshoumaru, ngăn Sesshoumaru không cho hắn đi lên phía trước, “Nếu đi lên ngài cũng sẽ bị tinh lọc!”

“Ôi chao?

Sesshoumaru, ngươi tới đây làm gì?”

Từ núi Bạch Linh đi xuống, chưa tới chân núi đã thấy Sesshoumaru và Jaken, Fuyuki thở dài, bất đắc dĩ giữ chặt Sesshoumaru đang tính đi lên, “Thật là, đang làm gì vậy?

Ngươi là một yêu quái, vậy mà lại tới cái chỗ thánh vực này làm gì?

Ngươi có biết ở đây nguy hiểm với ngươi không hả?”

“Ngươi ở trong đó?”

Sesshoumaru mặc kệ Fuyuki lôi kéo, ngửi thấy mùi yêu quái trên người Fuyuki thì hỏi.“Ừ, rất đáng sợ!

Không nghĩ tới bên trong thánh vực này lại có một lực lượng yêu quái khổng lồ.

Nhưng mà may mắn bọn họ không thể đi ra cái động đó, nếu không ta chết chắc!”

“Thì phải nói…

Naraku quả nhiên ở đây!”

Khó trách tìm thế nào cũng không ra, thì ra là trốn trong khu thánh vực này.

Thật sự là một kế sách một mũi tên trúng hai con nhạn, ở nơi người thường không thể nghĩ được, cho dù nghĩ tới, tìm tới đây thì bản thân đám yêu quái bọn họ cũng không thể tới gần.Fuyuki buông tay Sesshoumaru ra, dừng chân lại.“Xuống chút nữa, ở đây vẫn còn cảm giác khó chịu!”

Jaken đi sau tiều tụy nói.Fuyuki không để ý Jaken, xoay người nhìn Sesshoumaru, “’Qủa nhiên’ là có ý gì?”

“…”

Sesshoumaru nghiêng đầu sang một bên, tránh đối diện với Fuyuki.“Ngay từ đầu ngươi đã đi tìm Naraku, căn bản không tính giúp ta tìm Aogiri có phải không?”

Vẻ mặt của Fuyuki như đang nói ‘Ta bị lừa’.“Ta có nói sẽ giúp ngươi tìm hắn?”

Rõ ràng hắn bảo đi tìm Aogiri vậy mà bây giờ lại ném sạch trách nhiệm.

Trán Fuyuki nổi lên gân xanh, thật sự muốn đánh nhau với hắn một trận, nhưng mà kết quả sẽ thua nhỉ?

Thở dài, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, bất đắc dĩ nói, “Thôi, dù sao ta cũng đã gặp được Aogiri”“Đã gặp?”

Sesshoumaru quay đầu nhìn Fuyuki, tuy trên mặt không có biểu tình đặc biệt nhưng hắn không vừa lòng với kết quả này.“Ừ, gặp được.

Nhưng vẫn chưa làm rõ mọi chuyện, ngược lại ngày càng mơ hồ.”

“……

Đi theo ta.”

Sesshoumaru mang Fuyuki đi tới trước một cái động, đi vào trong động thì Fuyuki thấy một người ngoài ý muốn.

Cô đảo mắt nhìn người nọ và Sesshoumaru, hoàn toàn không hiểu chuyện trước mắt.Trong sơn động, cái người đang cười khổ mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bọn họ là Aogiri mà Fuyuki mới thấy không lâu.

Bây giờ trong mắt hắn không có sự xa cách và trào phúng, nụ cười trên khóe miệng rất nhạt, đây là Aogiri mà Fuyuki quen thuộc nhất.“Đây đây đây…

Đây là chuyện gì vậy?”

Fuyuki nói năng lộn xộn, bộ dạng như bị dọa sợ.Aogiri thoáng nhìn Sesshoumaru, thấy hắn không tính giải thích thì giải thích với Fuyuki, “Tại hạ bị Sesshoumaru điện hạ bắt nhốt tại đây.”

“Hả?”

Bị Sesshoumaru bắt?

Còn bị nhốt ở đây?

Nếu cô nhớ không nhầm, Aogiri là quỷ hồn, chỉ cần hắn không muốn bị bắt thì ở thế gian này không ai bắt được hắn, chứ đừng nói là nhốt hắn.Bây giờ Aogiri vô cùng hối hận vì đã gặp mặt Sesshoumaru ở hội chùa ngày đó, còn có ý ngăn hắn không ang Fuyuki đi.

Hắn không nghĩ Sesshoumaru là một yêu quái thích mang thù, vì đối phó hắn mà tới cái chỗ quái dị nào đó tìm học pháp trận bắt quỷ hồn, cũng vì pháp trận đó mà hắn không thể đi khỏi sơn động này.

Nhưng Aogiri thật sự không sợ Sesshoumaru, dù sao quỷ hồn không phải là thứ mà người ở thế giới sống này giết được, có điều thứ khiến hắn đau đầu chính là Thiên Sinh Nha trên tay Sesshoumaru, cây đao đó là thứ có thể chém giết quỷ hồn như hắn.Lúc gặp Sesshoumaru ở chân núi là lúc hắn bị Thiên Sinh Nha buộc đi vào pháp trận này.

Nếu hắn cự tuyệt thì Sesshoumaru sẽ chém hắn một đao.

Không, phải nói là Sesshoumaru rất thích chém hắn, bởi vì hắn thấy lúc hắn đi vào pháp trận này, đáy mắt Sesshoumaru chợt lóe tia thất vọng.Đây là cảm giác bị dọa lần đầu tiên từ trước tới giờ, mà hắn cũng không muốn nói chuyện này cho Fuyuki.“Fuyuki, điều ngươi muốn biết chính là nguyên nhân ta phản bội và trộm quả cầu thủy tinh phải không?”

“Ừ” Nhắc tới vấn đề chính, Fuyuki không hỏi biện pháp Sesshoumaru bắt Aogiri, vẻ mặt mong chờ.Aogiri kẻ câu chuyện xưa không khác Kikiyo mấy, người giết cả bộ tộc Ngự Môn là hắn, mà giết chết hắn là Mochi.

Chỉ có điều khác là hắn không điên mà bởi vì người trong tộc của hắn bị biến thành con rối trong tay đám yêu quái.Lúc giết cha và em gái, Aogiri cũng đã chuẩn bị cái chết dưới tay Mochi, chịu sự phẫn nộ của thần thủ hộ.“Nhưng – ta đã xem nhẹ sự phẫn nộ của Mochi.”

Aogiri nhìn quả cầu thủy tinh trong tay, khuôn mặt lộ vẻ bi thương, “Sau khi ta chết, Mochi vẫn không thể hết phẫn nộ, tự tiện rời khỏi núi.

Em gái ta là một hồn phách còn lưu luyến Mochi, luôn sống trong quả cầu thủy tinh.

Vì để kể hết mọi chuyện cho Mochi mà luôn ở thần xã chờ hắn về.”

“Ngươi ở lại thế gian này chỉ để chờ Mochi?”

Tuy rằng đoán được nhưng Fuyuki vẫn hỏi.“Phải, em gái ta nói nếu như không thể kể mọi chuyện cho hắn thì ta chỉ có thể chết dưới tay hắn lần nữa.”

“….

Nhưng vậy…

Như vậy không phải ngươi sẽ hồn phi phách tán sao?”

Giọng nói mang theo phần run rẩy “Không nên đi”, những lời ngăn cản Fuyuki không thể nói ra miệng.

Nếu như không làm vậy thì ân oán năm đó không có kết thúc.“Nếu không đi thì tai nạn sắp phát sinh ở nơi đó ai sẽ cứu đây?

Ngươi không phải đã thấy việc ngọn núi đó thiếu một vị thần thủ hộ rồi sao?

Nhiều mạng người như vậy, lưng ta mang không nổi!”

“Nếu như là ở núi ta có thể tiếp tục…”

“Đừng ngốc như vậy, ngươi cũng hiểu bản thân ngươi chỉ có thể chống đỡ nhất thời, nếu là vĩnh viễn thì không thể.

Hơn nữa, linh lực của ngươi bây giờ đã…”

Không còn có thể như vậy nữa.Cả động lâm vào yên tĩnh, Aogiri không nói gì, Fuyuki cũng không mở miệng.

Im lặng khiến cho áp lực trong không khí tăng lên.Lâu sau, Fuyuki đứng lên nhìn Aogiri nói, “Cứ theo ý ngươi đi, ta sẽ giúp ngươi hết sức, đem nguyện vọng cuối cùng của ngươi thực hiện.”

Nói xong thì dùng chân lau đi trận pháp ở cửa động, kéo Sesshoumaru ra khỏi động.

Cho tới khi không còn thấy động nữa thì nước mắt mới chảy xuống.

Sesshoumaru im lặng, kéo cô vào trong lòng, im lặng ôm lấy cô.Thực hiện nguyện vọng cuối sao?

A, đây là nguyện vọng cuối cùng của hắn.

Aogiri cười buồn, đứng dậy đi ra khỏi động.Lúc ấy rời khỏi núi không tính đem Fuyuki kéo vào, không nghĩ tới cô bé cũng bị kéo vào, thật sự là đứa trẻ không ngoan chút nào.

Nhưng mà, cũng vì đứa nhỏ không ngoan này nên hắn phải dùng hết toàn lực để giải quyết tên Mochi kia.Thời gian sắp hết rồi……..-------oOo-------
 
[Đồng Nhân Inuyasha] Tao Nhã Chính Là Sai
Chương 57: Bị kèm cặp không sai!


Chương 57: Bị kèm cặp không sai!Ổn định lại tâm tình, bắt đầu đi vào núi Bạch Linh lần nữa.Sesshoumaru luôn đi ở bên ngoài núi Bạch Linh, giống như đang tìm cách để vào núi.

Fuyuki im lặng đi phía sau Sesshoumaru, thỉnh thoảng xoa cây đao phong ma bên hông, suy nghĩ cái gì đó.Jaken cảm thấy rất nhàm chán, Fuyuki luôn cãi nhau với hắn bây giờ rất nghiêm túc làm hắn không quen.

Hơn nữa thường xuyên làm một ít động tác kì lạ, nếu Sesshoumaru sama không nói gì thì hắn đã nghĩ Fuyuki bị đánh tráo.Lại tới gần phía sau núi Bạch Linh, Fuyuki cảm nhận được linh lực trong cơ thể rơi vào trạng thái không ổn định, không phải là vì ảnh hưởng của núi Bạch Linh mà là linh lực sắp tới cực hạn.

Đúng là chuyện không hay ho, cố tình xuất hiện ở thời gian này….“Sesshoumaru sama, ngài đang tìm cái gì vậy?”

Đi theo Sesshoumaru một hồi nhưng không thấy dấu hiệu dừng lại, Jaken đành mở miệng.“Đương nhiên là tìm đường, Naraku tránh ở bên trong mà!”

Biết Sesshoumaru không để ý Jaken, Fuyuki tốt bụng mở miệng trả lời.“Núi Bạch Linh là thánh vực, lúc kết giới tạo ra thì đám yêu quái bọn ta sao có thể đặt chân tới?”

“Không phải không có khả năng, có một biện pháp làm được.”

“Ồ?”

Jaken nhìn Fuyuki không tin, Sesshoumaru cũng dừng bước chân.“Tìm nơi kết giới có sức mạnh cân bằng là có thể.

Nhìn xem, giống như vậy này…”

Fuyuki vừa nói vừa mở kết giới trên người Jaken.“A, đúng là thoải mái hơn không ít!”

Jaken thử đi tới gần núi Bạch Linh vài bước, không còn áp lực không khỏe, “Sesshoumaru sama, thật sự dùng được đó!

Kết giới này….

A!”

Chưa kịp nói xong thì linh lực trên người Jaken biến mất, trong nháy mắt bị kết giới thánh khiết của núi Bạch Linh đánh nằm sấp.“A a – Thất bại!”

Fuyuki nhìn tay mình chán ghét nói, hoàn toàn không có chút ý niệm xin lỗi Jaken.

Jaken tức giận kháng nghị.Vừa rồi linh lực trong cơ thể hoàn toàn biến mất, bây giờ Fuyuki không còn cảm giác linh lực của cô ở trong cơ thể.

Đáng ghét, lúc quan trọng lại gặp phải tình trạng này.

Trước kia không hề để ý tới chuyện của linh lực, nhưng bây giờ cô có chuyện phải làm, không thể không có linh lực, vậy mà nó lại biết mất.Sắc mặt của Sesshoumaru tối lại, Fuyuki không biết rõ nguyên nhân mà mình mất linh lực nhưng Sesshoumaru biết.

Lúc linh lực của Con của Thần ở bộ tộc thiên hồ biến mất thì số mệnh mà Lạc Phi Li nói đã tới.Fuyuki không cảm nhận được sắc mắt của Sesshoumaru, cố gắng đè áp phiền não xuống, không để ý nói, “Nếu không một mình ta đi vào, các ngươi ở đây là được rồi!”

Sesshoumaru lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, không nói gì, một lưỡi dao như con rắn đột nhiên đánh về phía hắn, nghiêng người tránh, nhìn về phía lưỡi dao bay qua.“Ai nha!

Bị trượt rồi à?

Ta cứ tưởng có thể đem ngươi chém thành ba phần đấy!”

Một cô gái xinh đẹp mặc kimono đi ra từ lùm cây, nhìn Sesshoumaru không bị tổn hại tiếc nuối.“Jaken!”

Sesshoumaru liếc mắt nhìn Jaken, ý bảo hắn đem Fuyuki đi trước.“Vâng, Sesshoumaru sama!”

Jaken ở phía sau bắt lấy tay áo Fuyuki kéo cô đi về phía cầu treo.“Này này!

Ta còn chưa biết người đó là nam hay nữ, đi vội làm gì?”

Fuyuki bất mãn nói nhưng mà vẫn để cho Jaken kéo đi.Quay đầu nhìn lại thì thấy Sesshoumaru đang đứng trước cầu treo ngăn chặn thế tấn công của cái kẻ kia.

Nhưng mà dáng người kia tinh tế, khuôn mặt thanh tú, thế mà chiêu thức lại ra rất tàn độc, rõ ràng là một nhân vật nguy hiểm.

Hơn nữa bả đao của người đó rất giống con rắn.Lúc Jaken chạy tới giữa cầu thì đột nhiên lắc lư, một móng vuốt bắc đấy, người phía dưới nhẹ nhàng nhảy lên cầu treo, chặn đường của Fuyuki và Jaken.

Chàng trai tóc đen liếm móng vuốt bằng thép của mình, nhìn Fuyuki đầy ý xấu.“Ha, nghe nói ngươi là nhược điểm của Sesshoumaru, chỉ cần bắt ngươi là khống chế được tên đó”“Hả?

Đây là lần đầu ta nghe nói Sesshoumaru có nhược điểm đấy!”

Fuyuki ngoáy tai, hoàn toàn không để chàng trai kia vào mắt.Jaken nhìn Fuyuki khiêu khích đối phương mà chảy mồ hôi, tuy rằng hắn rất vui lòng khi Fuyuki bảo vệ danh dự của Sesshoumaru sama nhà hắn nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp làm chuyện này, chạy trốn mới là thượng sách đó!

Jaken túm tay Fuyuki kéo chạy trở về.“Này, Jaken, dừng lại!”

“Dừng lại sẽ chết đó!”

Jaken không dừng lại mà chạy còn nhanh hơn.Tuy rằng đã mất linh lực nhưng trong mắt Jaken cô là con người yếu đuối như Rin đấy à?

Tự mình bảo vệ cũng được đấy.

Phía sau có một cơn gió đánh úp tới, một ánh sáng xuất hiện, hiển nhiên là công kích của người kia.“Trách!”

Fuyuki nâng lên tà áo bị Jaken nắm, đem Jaken ấn lên, thuận thế nhấc chân đá.Ngủ Cốt bị Fuyuki đá trúng, thân thể lùi về sau hai ba bước.

Fuyuki nhìn Ngủ Cốt không chịu thương, sắc mặt khó coi, nếu như có linh lực giúp đỡ thì cô có tự tin đem hắn đá ra khỏi cầu treo, làm cho hắn hưởng thụ kích thích làm vật rơi tự do.“A?

Không nghĩ tới thân thủ của ngươi không tồi!”

“Bình thường thôi, không cần để ý!”

Fuyuki vừa dứt lời thì đối phương đã nhảy lên.Jaken vuốt cái mặt, lảo đảo đứng dậy, giương mắt nhìn tốc độ giao thủ của Fuyuki và Ngủ Cốt.

Đây là có chuyện gì thế?

Jaken kinh ngạc mở hai mắt, thân thủ của Fuyuki tốt vậy sao?Tuy rằng tốc độ có thể so với Ngủ Cốt nhưng sức mạnh thì không thể, hơn nữa Ngủ Cốt còn mang theo vũ khí, chỉ cần không chú ý là trên người sẽ có mấy vết thương.A – không tốt, Fuyuki bị thương, Sesshoumaru sama sẽ giết chết hắn mất T^TNhân lúc hai người tách ra, Jaken vọt tới giữa hai người, che chở trước mặt Fuyuki.“Lui ra!

Nơi này giao cho Jaken sama ta đi, xem chiêu!

Trượng đầu người!”

Đầu của trượng phun ra lửa, sau khi lửa biến mất Ngủ Cốt không bị thương tích gì mà cầu treo bị đốt trọng thương.“Này, Jaken…”

Xem ra ba người bọn họ hưởng thụ vụ kích thích rơi tự do rồi.“A?”

Jaken cúi đầu nhìn phía dưới chân, cuối cùng cũng phát hiện cầu treo bị chặt đứng, không kịp hô lên thì người đã rơi xuống.Sesshuomaru đang đánh nhau với Xà Cốt mặc kimono cũng chú ý tới bên Fuyuki, quả quyết bay về bên kia.

Nhìn Sesshoumaru không phòng bị mà đưa lưng về phía mình, Xà Cốt mỉm cười, huy đao về phía Sesshoumaru mà chém, lưỡi đao vây quanh Sesshoumaru.Đắc thủ!Xà Cốt chưa kịp chấm dứt xung sướng thì lưỡi dao như rắn đã bị Sesshoumaru đánh trở về.Sao có thể?

Xà Cốt cả kinh trơ mắt nhìn Sesshoumaru nhảy xuống vách đá theo Fuyuki.Từ trên nhìn xuống, trong nháy mắt rơi xuống, Vụ Cốt đã đem hai tay Fuyuki bắt chéo, nhanh chóng tiến về phía núi Bạch Linh.“Này, các ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

Hai tay bị bắt chéo sau lưng không thể dùng sức lực, lại bị Xà Cốt giam giữ, ở trong tay hai kẻ này thật sự không có khả năng đào thoát, nhưng ít nhất cũng phải nói cô bị đưa tới đâu chứ!“Không phải ngươi muốn đi núi Bạch Linh sao?

Chúng ta mang ngươi tới đó!”

Xà Cốt vui vẻ đáp.“…”

Vừa nãy cô chỉ nói đùa, không nên tưởng thật!“Qủa nhiên Sesshoumaru không đuổi theo, xem ra kết giới ở đây có ảnh hưởng tới hắn.”

“Theo ta thì không phải vậy!”

Ngủ Cốt dừng chân, nhìn phía vách núi.“Hả?”

Xà Cốt nhìn theo tầm mắt của Ngủ Cốt thì thấy Sesshoumaru đang đứng ở trên nhìn bọn họ.Ôi chao – Thì ra không phải không đuổi theo mà đã tới chờ bọn họ.Xà Cốt mang đao đánh với Sesshoumaru, Sesshoumaru trấn định ứng đối công kích với Xà Cốt, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.“Sesshoumaru, nếu ngươi làm bậy thì ta sẽ giết cô ta!”

Ngũ Cốt đưa tay để trên cổ Fuyuki.“Hừ!

Ta còn tưởng kết giới sẽ không ảnh hướng với ngươi, thì ra là đem bọn ta tới đây.”

Xà Cốt cười khiêu khích Sesshoumaru ở gần đó, đi tới gần núi Bạch Linh, “Bây giờ ngay cả cảm giác ngươi còn không thể nữa là.”

Sesshoumaru….

Nhìn cánh tay của Sesshoumaru bị Xà Cốt làm bị thương, máu đỏ chảy ra, đồng tử màu đen của Fuyuki co rút lại.

Bị loài người đánh là sỉ nhục lớn của hắn.

Không được, cô không thể chờ hắn cứu cô, phải nghĩ cách chạy ra.Đang tính chuyển động thân thể thì linh lực trong cơ thể cô dâng lên mãnh liệt, giống như giao nhau kịch liệt, sự đau đớn tràn khắp tế bào, khiến cho cơ thể Fuyuki nhúc nhích không nổi.Đây là…

Cái gì?

Linh lực này là….Cô gái bị hắn áp chế đột nhiên cả người cương lại, trên người tràn ra hơi thở không tốt, Ngũ Cốt cả kinh, hơi dùng sức lực tạo ra vết thương trên cô Fuyuki.

Sau đó một giây, đột nhiên cây kiếm xuyên qua ngực hắn, ngẩng đầu nhìn thì Xà Cốt cũng bị móng vuốt của Sesshoumaru xuyên qua một lỗ.Nhưng, vô dụng….

Bọn họ là người chết, chỉ có thể lấy mảnh ngọc tứ hồn ra mới có thể giết bọn họ.

Không để Ngủ Cốt đắc ý lâu thì một áp khí linh lực đánh bay hắn về phía tảng đá.

Tiện đà phá vỡ mảnh nhỏ ngọc tứ hồn.Kikiyo!

Xà Cốt nhìn về phía tên bắn tới, không chút ngạc nhiên thấy được pháp sư Kikiyo.

Người này đúng là kẻ bọn họ không thể đánh được!

Vì vậy chọn sự lựa chọn chạy trốn.Là pháp sư phong ấn Inu Yasha sao?

Sesshoumaru nheo mắt nhìn Kikiyo, xoay người ôm Fuyuki đi về phía chân núi.Vừa xuống thì thấy Jaken khóc rống, núi Bạch Sơn xảy ra một trận chớp, kết giới thánh khiết kia hỏng mất, sau đó biến mất.-------oOo-------
 
[Đồng Nhân Inuyasha] Tao Nhã Chính Là Sai
Chương 58: Thất bại cũng không sai ha?


Chương 58: Thất bại cũng không sai ha?“Kết giới ở núi Bạch Linh sắp biến mất, Naraku hẳn cũng sắp xuất hiện!”

“…”

Sesshoumaru đưa lưng về phía Fuyuki nhìn núi Bạch Lin him lặng.“Không cần lo lắng cho ta, thân thể đã tốt hơn, linh lực đang ở trạng thái khôi phục…”

Muốn đuổi theo Naraku, bây giờ là cơ hội tốt.Sesshoumaru do dự một lát, cuối cùng ra lệnh cho Jaken ở cạnh Fuyuki, sau đó đi về phía núi Bạch Linh.Fuyuki thở nhẹ, tuy rằng nói với Sesshoumaru linh lực đang khôi phục nhưng mà nó hỗn loạn chứ không ổn định.

Nói là khôi phục không bằng nói là sự bất an.Tình huống cơ thể gần đây ngày càng kì lạ!Fuyuki tựa trên người Ah Un, lau đi mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, nghe tiếng va chạm trên núi Bạch Linh, hẳn trên đó rất kịch liệt nhỉ?

Mà cô thì không thể giúp cái gì, ai cũng không thể cứu được, ngay cả Aogiri, tuy bảo sẽ giúp hắn thực hiện nguyện vọng nhưng không muốn hắn rời khỏi, cũng giống như bảo sẽ rời khỏi Sesshoumaru nhưng lại không thể, cái sự ỷ lại này, đã ăn sâu vào máu mất rồi.Trên núi Bạch Linh vang lên tiếng nổ, linh lực quen thuộc khuếch tán trong không khí làm Fuyuki sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng nhìn về phía kia.Là Aogiri sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Fuyuki kiềm không được muốn lên xem.

Xoay người chạy tới gần Ah Un, ngồi lên người, bảo Ah Un bay về phía kia để Jaken ở dưới gấp vô cùng.Ngay lúc linh lực đó ngưng tụ, Fuyuki cảm nhận được, nơi này không chỉ có Aogiri, còn có… người có sức mạnh mạnh hơn….Tại giờ phút này không còn cảm giác sự va chạm của các linh lực ở gần đây, trở nên im lặng ngoài ý muốn.

Chiến đấu….

đã xong rồi sao?

Lần lượt đi qua tảng đá, lặng lẽ đi tới phương hướng đó, nhìn về nơi ấy.Một chàng trai mặc bộ hoa phục màu trắng, đeo mặt nạ sừng hươu, lộ ra đôi mắt màu tím lạnh lùng nhìn về phía Fuyuki, cuối cùng giống như không thấy mà rời đi.

Người đó là…

Mochi sao?

Tuy rằng Fuyuki chưa từng gặp hắn nhưng bộ đồ kia Fuyuki từng mặc rồi, hơn nữa linh lực không chút yêu khí trên người hắn đã trả lời tốt, đó là Mochi.Fuyuki đi ra khỏi chỗ ẩn nấp, liếc mắt một cái đã thấy người đang nằm trên mặt đất, thân thể của Aogiri đang dần biến mất, lảo đảo chạy tới cạnh Aogiri, muốn đụng vào hắn nhưng lại sợ thân ảnh đó biến mất, chỉ có thể cứng ngắc quỳ cạnh hắn.“Fuyuki….”

“Ừ….”

“Tôi… thất bại.”

Aogiri cười khổ, thất bại, cũng là lần cuối cùng.“……”

“Làm ơn đem quả cầu thủy tinh về thần xã giúp ta, còn có, giúp ta nói lời xin lỗi với Gwatan.”

“Ừ, ở thế giới đó phải vui vẻ đấy!”

“A, được!”

Thật ra hai người đều biết thế giới kia, Aogiri không thể tới, sau khi hồn phi phách tán thì sao có thể tới thế giới đó?

Có điều chỉ là hiểu thôi, không ai nói ra miệng, xem như là dối lòng, đem cái chuyện tàn khốc kia đặt dưới đáy lòng, chôn chặt nó.

Ai cũng không nói sự thống khổ ấy, tự mình biết là được rồi.

Còn chuyện không đề cập tới, về sau ai cũng không ngăn ai hết, chỉ có thể để vậy thôi.Aogiri đã biến mất khỏi nơi đó rất lâu Fuyuki mới đờ đẫn đứng dậy, ngồi lên lưng Ah Un mà bay về phía chân núi.Cô không tính lập mộ cho Aogiri, là cô nhát gan yếu đuối, cái loại đau lòng này không cần.Lúc đi xuống núi thì Fuyuki đã thấy bóng người màu trắng đứng đó, ánh mắt nhìn cô không sợ hãi, cả người mở ra khí tràng mạnh mẽ, áp lực mà yên lặng, đem cô giữ lại không cho đào thoát.Mochi sao….

Lúc Ah Un đáp xuống, đứng đối diện Mochi không thay đổi sác mặt.

Lúc này mặt nạ đã được Mochi kéo lên đầu, lộ ra khuôn mặt dịu dàng như ngọc, nhưng đôi mắt màu tím của hắn lộ ra sự ác độc, đem sự dịu dàng đó gạt bỏ hết, chỉ nhìn Fuyuki như kẻ báo thù.“Lúc nãy còn tưởng là người tốt nào đi qua, không nghĩ tới là người mà tên Ngự Môn Thiển Vũ kia coi trọng.”

Mochi đánh giá Fuyuki, không để ý nói.Cho dù biết thực lực của mình và Mochi chênh lệch, biết rõ bây giờ cô không thể thắng được hắn nhưng Fuyuki vẫn rút cây đao phong ma, sắc mặt nghiêm túc nhìn Mochi.

Trốn không được, đánh không thắng, nhưng mà bỏ cuộc, cô làm không được.“Ồ?

Tính đấu với ta sao?

Ngoan ngoãn chịu chết không phải tốt hơn sao?”

“Chết cái gì chứ?

Ta không nghĩ chết dưới tay tên ngu xuẩn bị thù hận che đi đầu óc đâu.”

Fuyuki cười lạnh khiêu khích.“Vậy thử xem!”

Vừa dứt lời thì bắt đầu chiến đấu.

Chẳng qua hai người cách nhau một khoảng cách nhất định, không ai tới gần ai được, hai kết giới đánh vào nhau, địa phương mà linh lực tiếp xúc không ngừng va chạm.“Ồ?

Xem ra ta xem thường người rồi, khống chế kết giới không tồi!

Nhưng –” Sức mạnh không đủ.

Mochi ngưng lực một chút, đánh vỡ kết giới của Fuyuki.Cây đao phong ma lóe lên tia sáng, đâm thẳng về phía Mochi.

Fuyuki cứ nghĩ sẽ đánh lên kết giới, không nghĩ tới Mochi phất tay một cái phá hết kết giới quanh mình, dùng tay không kẹp lấy thanh đao, không chút để ý Fuyuki.“Qủa nhiên tên kia coi trọng ngươi, ngay cả thanh phong ma này cũng cho ngươi.

Đáng tiếc hắn không thể nhìn người chết, thật sự muốn nhìn khuôn mặt thống khổ của hắn….”

Nói xong, ngón tay Mochi khẽ dùng lực, thanh đao phong ma bị dập nát.Fuyuki khiếp sợ nhìn lưỡi đao bị dập nát trên mặt đất, cái mùi vị chết chóc đang chậm rãi tới gần cô, trong mắt hiện lên tia tuyệt vọng.Nhưng mà chỉ là trình độ này sao?

Nhưng mà nếu linh lực của người đó ổn định thì kết giới của cô ta rất đáng sợ.

Nhưng – tất cả đã xong.

Ngay lúc Mochi nghĩ Fuyuki phải chết thì một cơn gió mang theo hoa đào thổi qua, cuốn lấy thân ảnh Fuyuki, chỉ để lại một câu nói –“Không có đào hoa là đáng chết, cho ngươi mấy đóa hoa đào để tăng vận nhé!”

Mochi tiếp lấy cánh hoa đào bay từ không trung xuống, đôi mắt màu tím nhìn chằm chằm, yêu lực này….

Người của tộc thiên hồ?

A, thật sự đem người khó lường tới rồi!Người cứu Fuyuki là Anh, bởi vì trong thời gian này Lạc Phi Li không thể luôn theo dõi cho nên Anh luôn đi theo bên người Fuyuki, đợi đúng thời điểm sẽ đem cô về tộc, không nghĩ tới gặp chuyện này.

Không phải đại nhân bảo vận khí của Con của thần rất tốt à?

Sao cô không thấy nó vậy?“Nếu…

Nếu ta đủ mạnh thì….”

Nếu ta đủ mạnh thì có phải sẽ bảo vệ được Aogiri không?

Nếu ta đủ mạnh thì có phải sẽ không thất bại?

Nếu ta đủ mạnh thì có phải sẽ giúp Aogiri hoàn thành nghiện vọng không?“Ngươi mạnh!”

Hơn người là kẻ mạnh trời sinh, Anh nghĩ.“Có….

Ý gì?”

Fuyuki nhìn Anh mơ hồ.“Ngươi là Con của thần của bộ tộc thiên hồ, tự giác chút cho ta được chứ?”

Ngay cả sức mạnh trời sinh của mình còn không biết, vậy làm sao có thể cứu người trong tộc trời?“Ồ?”

“Tộc thiên hồ chia thành hai chi, một là yêu quái thuần, chi còn lại là loài người thuần.

Người có huyết thống của thiên hồ có thể sống lâu như yêu quái, cũng chứa linh lực rất mạnh, người đó được chúng ta gọi là ‘Con của thần’.

Lúc sức mạnh của ‘Con của thần’ yếu đi tới một mức độ nhất định thì có thể lựa chọn là yêu quái hoặc người.”

Anh cẩn thận giải thích với Fuyuki.“Là vì nguyên nhân đó sao?

Ta cứ tưởng là thời gian quên ta rồi!”

“Tóm lại bây giờ người phải đi tìm đại nhân, sau khi lựa chọn xong thì sẽ có sức mạnh ổn định.”

“Lựa chọn làm người hoặc yêu quái sao?”

Fuyuki nhíu mày, nếu chọn thì chọn làm yêu quái là tốt nhất, nhưng cô không muốn buông tha thân phận làm người…“Thôi, khoan nghĩ tới mấy chuyện này đã.

Nhưng mà theo ý của ta, ‘Con của thần’ chọn làm yêu quái hoặc người chỉ khác nhau ở chỗ sức sức sống và sự mạnh mẽ của thân thể thôi.

Ngươi cầm cái này, đi tới chỗ trên này tìm đại nhân, ta còn việc phải làm, không thể đi cùng ngươi.”

Nói xong nhét vào tay Fuyuki một tờ giấy, hóa thành cơn gió biến mất tại chỗ.-------oOo-------
 
[Đồng Nhân Inuyasha] Tao Nhã Chính Là Sai
Chương 59: Khác nhau không sai!


Chương 59: Khác nhau không sai!Khống chế cho Ah Un cách khu rừng một chút, để cho Ah Un trở về tìm Sesshoumaru, Fuyuki cầm quả cầu thủy tinh đi vào rừng một mình.Mới rời đi không bao lâu, yêu quái trong khu rừng này giống như hổ rình mồi, bởi vì kết giới yếu đi nên bắt đầu có chiến đấu, ở quanh khu rừng vẫn còn cảm nhận được yêu lực xung quanh, đã muốn xâm nhập theo quy mô nhỏ sao?Chính là xâm nhập quy mô nhỏ, phương hướng đó có phải hơi sảo lắm không?

Đám yêu quái hình như tụ tập ở trong rừng sâu, giống như truy đuổi cái gì đó.

Ừm, cái cảm giác này thật sự quen thuộc, giống như lúc cô mới tới đây, cái cảm giác bị đám yêu quái đuổi theo ấy….Tuy rằng đường có chút xa nhưng Fuyuki quyết định đi tìm tòi.Mới đi tới gần đó thì thấy một người rất quen mắt.

Cái đó….

Không phải là Kagura sao?

Hình như là vì Naraku mà tới.

Có điều sao cô ta ở đây?Chưa kịp gọi Kagura thì một đám yêu quái quen mắt chen chúc tới.

Fuyuki đen mặt nhìn đội ngũ khổng lồ đó, đó là đám yêu quái thích chơi bời lêu lổng của ngọn núi, cũng là đám yêu quái phụ trách khu ngoài.“Đều dừng lại đó!”

Fuyuki đi tới gần, hai tay mở ra ngăn đám yêu quái.Nhìn thấy có người ngăn cản phía trước, đám yêu quái vội dừng tay, “Cái gì thế?

A, là Fuyuki sama!”

“Đừng chặn mà!

Chúng ta đang truy đuổi kẻ xâm nhập!”

“Fuyuki sama không phải đã không làm thần thủ hộ sao?

Sao lại trở lại?”

“Đúng vậy, có tính Fuyuki vào làm người xâm nhập không?

Có cần bắt lại không?”

“Này!”

Đám người kia, mới nửa tháng không gặp đã đem cô làm kẻ thù rồi, “Tới bây giờ ta vẫn là….”

Fuyuki cầm quả cầu thủy tinh đưa trước mặt đám yêu quái.Đám yêu quái im lặng, sau đó nổ tung.“Qủa nhiên phải giết Fuyuki sama thôi!”

“Loại này không tính là người, giết đi!”

Này, đám yêu quái các ngươi có tư cách phán đoán người à?“Sau đó đem ả tới gần thần xã của Gwatan sama, như vậy ngày nào ả cũng thấy Gwatan sama.”

“Tốt, chú ý này không tồi!”

Tại sao đột nhiên muốn giết cô?

Các ngươi không phải đuổi theo Kagura sao?

Tại sao giết cô?Một yêu quái đầu màu đỏ đi tới trước, không nhanh không chậm tới trước mặt Fuyuki, kiễng chân vỗ vai Fuyuki nói, “Mọi người đều rất tức giận vì Fuyuki sama không chào mà đi đó!”

Fuyuki sửng sốt, trong mắt hiện lên tia ngoài ý muốn, đám yêu quái này bình thường đều cãi nhau ầm ĩ, cứ nghĩ là không có giao tình tốt lại không nghĩ tới bọn họ đã xem cô là người bạn không thể thiếu “Là vậy sao….”

Thì ra thế giới yêu quái cũng không kém thế giới con người, tất cả chỉ là thành kiến của cô mà thôi.

Có lẽ, thế giới yêu quái còn đơn thuần hơn thế giới loài người nhiều lắm“Thôi!

Bộ mặt cảm động của Fuyuki sama rất là xấu, chúng ta vẫn nên nói chính sự thôi!”

“…”

Trán Fuyuki hiện lên gân xanh, thật sự muốn đem tên yêu quái này đạp dưới chân.“Yêu quái vừa rồi còn muốn tiếp tục đuổi theo chứ?”

“Không cần đâu, ta nghĩ ả không có ác ý…”

Tuy không hiểu tại sao Kagura xuất hiện ở đây nhưng cô không thấy ác ý trên người cô ta, “Nếu tiếp tục đuổi ấy, cô ta không bị kết giới trói buộc, chỉ sợ các ngươi không đánh nổi cô ta.”

“A, hiểu rồi” Tên yêu quái bình tĩnh đi tới đàn yêu quái, “Mọi người, trở về thôi.

Fuyuki sama bảo sẽ mời rượu chúng ta để bồi tội.”

Đừng nhìn tên yêu quái màu đỏ đó nhỏ bé mà xem thường, hắn có uy vọng trong đám yêu quái này, một câu của hắn làm mọi người nghe lời đi về.“Này!

Ai bảo ta muốn mời rượu hả????”

Fuyuki hét lớn, cô đồng ý chuyện này khi nào thế?

Không cần nói bậy!!“Ồ, Fuyuki sama bảo khi nào con của cô ấy tới tháng sẽ mời chúng ta uống rượu.”

Từ xa vang đến giọng điệu bình tĩnh của hắn và tiếng hoan hô của đám yêu quái.“Vì sao giúp ta?”

Sau khi đám yêu quái biến mất thì Kagura xuất hiện nghi ngờ hỏi.“Không tính giúp ngươi…

Nhưng mà tại sao lại tới đây?

Vì sao lại bị đuổi chạy?”

“Naraku bảo ta tới nhìn Gwatan, nhưng mà ta thử chọc giận cái tên Gwatan đó sau bảo ta là thuộc hạ của Naraku…

Hắn có thể tìm Naraku tính sổ không?”

“Ngươi muốn phản bội Naraku?”

Fuyuki quay đầu nhìn cô gái xinh đẹp kia.“Đến giờ nó cũng không phải bí mật gì, đúng thế, ta muốn làm một cơn gió tự do chứ không muốn làm một cơn gió bị khống chế bởi Naraku”Vì tự do ư?

“Rời khỏi đây đi, Gwatan không bao giờ thích người nào khiêu khích hắn.”

Nói rồi Fuyuki không để ý tới Kagura, đi thẳng vào trong rừng rậm, đi vào thần xã.Ở trước cầu thang thần xã, Fuyuki nhìn thấy một màn khiếp sợ, rất nhiều thôn dân quỳ trước thần xã, cùng cầu nguyện cái gì đó.“Fuyuki sama….”

Một người kích động kêu tên cô khi thấy cô, sau đó nhóm thôn dân cũng đi tới, vây quanh Fuyuki.“Fuyuki sama, làm ơn đừng rời nơi này!”

“Đúng thế, đúng thế!”

“Fuyuki sama….”

“Tình huống trong thôn xảy ra gì xấu à?”

Fuyuki nhíu mày, không phải có Gwatan ở đây sao?

Không thể chỉ trong nửa tháng đã xảy ra tình trạng của hai trăm năm trước.

Hai trăm năm trước cũng phải sau khi Mochi rời khỏi hai, ba năm thôn mới trở nên hoang vu.“Không phải vậy, thôn vẫn rất tốt” Một chàng trai làm thầy trong thôn bước ra, “Chỉ là tổ tông đã nói qua, mọi người đều biết chuyện hai trăm năm trước đã xảy ra, cũng biết Fuyuki sama là ân nhân cứu mạng của thôn, chỉ là nghe bảo Fuyuki sama không thích tới gần loài người nên không dám tới gần.

Bây giờ nghe bảo Fuyuki sama rời khỏi nên mọi người mới lên núi, chúng ta không muốn dẫm vào vết xe đổ của hai trăm năm trước…”

“Ta không… chán ghét loài người….”

Chỉ là không dám dùng bộ dạng không già không chết này tiếp cận thôi, sợ biến thành người ngoài, “Yên tâm đi, không có chuyện gì, ta sẽ đem mọi chuyện giải quyết tốt.”

Cũng để hoàn thành nguyện vọng của Aogiri, sau đó Mochi sẽ trở về.“Tốt quá, quả nhiên Fuyuki sama ở bên loài người chúng ta…”

Ở bên loài người sao….

Fuyuki nhếch môi, nghe tiếng nghị luận sung sướng của nhóm thôn dân, xoay người đưa quả cầu thủy tinh cho Michi.

Lúc quả cầu cầm đi ra ngoài thì một trận sương khói dâng lên, tay trái của Fuyuki xuất hiện một hoa văn kì lạ.

Fuyuki sửng sốt, cuối cùng mới nhớ tới đây hẳn là linh hồn con sót của em gái Aogiri.Nhìn hoa văn trên tay sững sờ, tiếng nói chuyện của thôn dân không còn, giống như thấy cái gì đáng sợ, tất cả lùi về sau.Fuyuki đứng lên, nhìn theo tầm mắt của nhóm thôn dân thì thấy Sesshoumaru đứng đó không xa.

Đôi mắt màu vàng có loại cảm xúc không hiểu khiến người ta có chút áp lực.“Sess….

Sesshoumaru…….”

“Muốn làm người hay yêu quái đều tùy ngươi.”

Nói xong câu nói với giọng lạnh như băng, Sesshoumaru không thèm quay đầu rời khỏi.Sesshoumaru….

Hắn tức giận, bởi vì cô ở gần loài người.

Nhìn bóng dáng kia của hắn, bỗng dưng có cảm giác không gặp lại được nếu như không đuổi theo…

Đáy lòng chợt nhói, vì bóng dáng cô tịch kia, nếu như để hắn rời khỏi, có lẽ sẽ không gặp được…Nghĩ tới đó, Fuyuki không chút do dự chạy theo hướng Sesshoumaru biến mất để lại tiếng hô của nhóm thôn dân.Không có, không có, tại sao tìm khắp nơi mà vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đó…?

Fuyuki đi xuyên qua khu rừng, lặp lại kiểu chạy nhanh khi chạy trốn lần đó, chạy nhanh ra khỏi rừng vẫn không thấy bóng trắng kia.Hắn…. không cần cô nữa sao?

Cô….

Lại bị từ bỏ ư?Ngừng lại bước chân, đột nhiên có chút muốn khóc, rõ ràng rất ghét cảm xúc yếu đuối này, nhưng bây giờ lại nhịn không được….“Ngươi đang làm gì?”

Âm thanh quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, mang theo sự không kiên nhẫn quen thuộc.

Fuyuki quay đầu, quả nhiên thấy Sesshoumaru đang đứng phía sau.Vội vàng chạy tới trước mặt Sesshoumaru, muốn nói cái gì đó nhưng không thể nói thành lời.

Mà Sesshoumaru cũng không nói không động, giống như đợi cái gì đó.Cuối cùng cũng ổn định cảm xúc, Fuyuki nhìn vào con ngươi màu vàng rực của Sesshoumaru, kiễng chân, dùng tư thái tiều tụy, hôn lên môi Sesshoumaru, nhẹ như bướm lượn.Mùi vị quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, xúc cảm ở khóe miệng truyền tới, đôi mắt của Sesshoumaru trợn to, con ngươi vàng tối đi.

Lúc Fuyuki rời khỏi môi của hắn, kéo Fuyuki đè lên thân cây, chế trụ cái ót của Fuyuki, cúi người hôn tiếp.

Đôi môi lạnh như băng đụng vào, cọ xát trên đôi môi mềm mại, tiện đà đem lưỡi đưa vào, bá đạo dò xét khắp khoang miệng Fuyuki, mãnh liệt cướp lấy không khí trong miệng cô.Cho tới khi cảm nhận được sự run rẩy của Fuyuki, đến lúc Fuyuki không thở được thì Sesshoumaru mới liếm môi cô, đưa cái hôn dừng ở hai má, vành tai, cổ họng, rồi ở trên cổ mới chịu rời ra.“Sess, Sesshoumaru….”

Lúc môi Sesshoumaru xoẹt qua cổ, kích thích cả người mềm yếu của Fuyuki dựa vào người hắn.“Ưm” Đột nhiên gáy truyền tới sự đau đớn khiến cho Fuyuki thở nhẹ ra.

Cái loại đau đớn này như bị cắn nát nha, nhất định chảy máu, Fuyuki khẳng định.

Tuy rằng là vậy nhưng Fuyuki không dám đẩy Sesshoumaru ra, biết hắn còn tức giận, cho nên tùy ý hắn cắn bậy.Lúc máu từ miệng về thương nhập vào khoang miệng thì Sesshoumaru mới dừng lại, dùng lưỡi liếm, đem máu chảy ra cuốn vào trong miệng.

Nhìn dấu răng rõ ràng sau gáy của Fuyuki, Sesshoumaru mới vừa lòng.-------oOo-------
 
[Đồng Nhân Inuyasha] Tao Nhã Chính Là Sai
Chương 60: Lựa chọn không sai!


Chương 60: Lựa chọn không sai!Haruka.(Pokémon).600.1730519Kết quả…

Cuối cùng Sesshoumaru vẫn bị chọc giận…

Nghe bảo cô muốn tìm Lạc Phi Li sau…

Fuyuki dựa vào Ah Un thở dài.Tuy rằng Sesshoumaru đã biết quyết định của cô nhưng vẫn lạnh lùng xoay người bước đi, có điều vẫn để Ah Un lại cho cô dùng.

Bây giờ linh lực của cô không ổn định, căn bản không dùng thức thần được, có Ah Un thì thoải mái không ít.

Đợi khi xong việc tìm hắn chắc không có gì đâu nhỉ?

A?

Sao cô lại tự tin vậy?Hẳn là….

Do bị tên Sesshoumaru kia dạy hư rồi.Tuy rằng hắn tức giận nhưng chuyện lần này cô phải tự mình giải quyết, nếu như không tự cô giải quyết nguyện vọng của Aogiri thì nó chẳng có ý nghĩa gì.

Cho dù đánh nhau không được thì cô cũng mặc kệ mà làm.

Cho dù không thể nắm chắc chắn nhưng không muốn lùi bước.

Cho dù không thể đấu lại sức mạnh nhưng vẫn có cách đạt được sức mạnh, cô không muốn buông tay.Đó là cách sống của cô.Fuyuki dựa theo chỉ thị mà Anh đưa chỉ huy Ah Un dừng trên bãi cỏ.

Đi tới mấy bước thì đã thấy bóng màu tím quen thuộc.“Cuối cùng cũng tới rồi sao?”

Nụ cười của Lạc Phi Li yếu ớt, đôi mắt màu xanh lóe lên tia sáng, giống như rất vui khi Fuyuki đi vào.“Về chuyện ‘Con của thần’….. là thật sao?”

Tuy rằng lúc Anh kể cô đã chọn tin nhưng mà tới bây giờ vẫn tin không chút nghi ngờ, Fuyuki vẫn muốn nghe Lạc Phi Li xác định một lần.Lạc Phi Li tới trước mặt Fuyuki, vuốt đầu cô thân thiết cười nói, “Không phải đã có đáp án rồi sao?

Nếu đã là chuyện xác định rồi hỏi ta làm gì nữa?”

“Như vậy……”

“Hư!

Đừng nói cái gì hết, nhìn bên kia….”

Lạc Phi Li nghiêng người chỉ về phía sau mặt cỏ.Nhìn theo hướng Lạc Phi Li chỉ, bãi cỏ vốn không có gì, sau khi cô nhìn rõ thì thấy một trận pháp cổ xưa màu hồng.“Đi thôi, không cần sợ hãi, chọn là yêu hay là người đều dựa vào quyết tâm của ngươi.”

Lúc Fuyuki thất thần, Lạc Phi Li đẩy nhẹ cô từ phía sau, cô giống như bị cái gì dắt, chậm rãi đi vào trong pháp trận.Nó gọi cô….

Dùng giọng dịu dàng trầm thấp gọi cô, gọi cô tới gần…

Lúc bước vào pháp trận, đột nhiên ánh sáng xuất hiện, vây Fuyuki vào trong, sau đó ánh sáng đó nhạt dần,cuối cùng Fuyuki và pháp trận biến mất trên bãi cổ, giống như chưa từng tồn tại.Tiếp theo phải đợi khoảng một tháng nhỉ?

Lạc Phi Li khom người chào nơi pháp trận xuất hiện, đến lúc đó lại tới đón ngươi, bảo vật của bộ tộc.Xin chào mọi người, ta là Jaken, là tùy tùng của Sesshoumaru sama.

Gần đây ngày càng khó sống, mấy ngày trước Rin bị Inu Yasha đưa đi khỏi thôn, Fuyuki cũng biến mất, chỉ còn mình ta đi theo Sesshoumaru sama, đúng là rất tịch mịch!Đêm qua tên Toutousai tới cửa tìm, nói là lúc Thiên Sinh Nha thức tỉnh, sau đó đem đao đi rèn luyện.

Mà từ hôm qua Sesshoumaru sama luôn nghiên cứu chiêu thức của Thiên Sinh Nha – Minh Nguyệt Tàn Phá, tiếp đó là đám yêu quái gần đó bị giết, trong phạm vi một trăm dặm không có sinh vật nào dám tới gần chúng ta.

Điều này làm Jaken ta cảm thấy Sesshoumaru sama không phải luyện chiêu mà là phát tiết cảm xúc.

Không đúng, đó chắc chắn là ảo giác, Sesshoumaru sama vĩ đại sao có thể tức giận?Hôm nay, ta đi theo Sesshoumaru sama trở về Tây quốc chào hỏi mẹ của Sesshoumaru sama – Yue sama.

Yue sama dùng minh thạch mở ra minh đạo, Sesshoumaru sama không thèm nghe theo lời khuyên của Yue sama đã đi vào vào minh giới lịch lãm, ném Jaken ta ở lại một mình để Yue sama trêu chọc.

Cuối cùng, Sesshoumaru sama thuận lợi đi ra khỏi minh giới, mà Thiên Sinh Nha cũng mạnh hơn, cuộc đời khổ của của Jaken ta cũng hết, nhưng….Yue nhìn Sesshoumaru dù mạnh hơn nhưng không có chút vui vẻ, hơn nữa bộ dạng rất nôn nóng, nhẹ nhàng nâng khóe môi lên, thản nhiên nói, “Này, Sesshoumaru, Fuyuki đâu?

Sao không đi theo con?”

Yue thản nhiên nhận lấy ánh mắt lạnh như băng của Sesshoumaru, Yue chẳng hề lùi bước mà còn dũng cảm hơn.“A, không lẽ…

Fuyuki chịu không nổi tính khí của con nên bỏ chạy theo người khác rồi?”

Biết rõ cùng mẹ mình nói nữa cũng không lấy được gì tốt, Sesshoumaru không thèm để ý khiêu khích của Yue, xoay người đi khỏi đó.“Này, Sesshoumaru, con có biết làm sao để giữ một cô gái bên người không?”

Tuy rằng không xoay người lại nhưng Sesshoumaru đã dừng bước, Yue nở nụ cười xấu xa, “Ta tốt bụng sẽ nói cho con, giữ lại một người con gái có hai cách, một là cưới làm vợ, hai là gạo nấu thành cơm [1]”[1] Ý bả là làm chuyện người lớn ý =))))Đối với chủ ý của Yue, Sesshoumaru hừ lạnh một cái, đi khỏi tầm nhìn của Yue.“Ồ ồ, Yue à, sao ngươi có thể xúi giục con của mình cướp lấy Fuyuki nhà ta vậy hả?”

Thân hình của Lạc Phi Li dần hiện ra nơi lan can cách đó không xa, cười như không cười nói với Yue.“Ngươi bất mãn sao?”

Yue xòe quạt lông, đôi mắt màu vàng nhìn Lạc Phi Li.“Thật không lễ phép, dù sao ta cũng trưởng bối của ngươi đấy!”

“Ồ?

Cần ta gọi ngươi là chú Lạc chứ?”

“Vẫn không đáng yêu chút nào!”

Lạc Phi Li khẽ thở dài, “Nhưng mà ngươi cũng không nên làm bậy với Fuyuki nhà ta!”

“Trước đó ta có thấy ngươi lo lắng đâu?”

Yue mỉa mai Lạc Phi Li, “Đám nhà ngươi đúng là một đám không an phận.

Lúc cha ngươi tiếp nhận chức vụ tộc trưởng cũng là người đứng ở đỉnh cao của giới yêu quái.

Mà sau khi cha ngươi truyền ngôi tộc trưởng cho ngươi, ngươi còn quá đáng hơn nhiều, bởi vì một thỏ yêu mà chống đối thần minh.

Nếu không phải em gái của ngươi là Con của thần dùng thân tuẫn đạo, chỉ sợ bộ tộc của ngươi không còn ai hết”“Haha…”

Lạc Phi Li nhìn trời cười khẽ, “Lúc đó ta đã bị đám người trong tộc dạy hư ấy mà!”

Mới có thể mặc kệ chức tộc trưởng, đem nhiệt huyết mà tùy hứng một lần.

Bây giờ nhớ lại cũng thật sự xa xăm nhỉ?Núi Moon, ban đêm tối như mực, một bóng người đi ra khỏi bóng tối.“Gwatan sama, ngài muốn làm gì?”

Một bóng người màu đỏ dựa vào thân cây trong rừng, dùng giọng điệu không chút tình cảm hỏi.“Đi gặp người bạn cũ, có khả năng đem hắn về.

Ngọn núi này tạm thời giao cho các ngươi”“Mang về là tốt nhất, ta đã không gặp hắn hơn hai trăm năm.”

Gwatan không trả lời, phất phất tay, bóng người nhập vào trong bóng đêm mà biến mất.-------oOo-------
 
Back
Top Bottom