Lãng Mạn [DONE❤️‍🔥] DÍNH BỤI TRẦN

[Done❤️‍🔥] Dính Bụi Trần
Ngoại truyện👧: Con gái.


Ngoại truyện: Cho nên là...

Hạ Triêm sinh một đứa con gái cho Từ Vi Trần?"

Này, nghe nói gì chưa?

Hôm nay Từ Vi Trần lên lớp dẫn theo một đứa bé đó, ai cũng nói đó là con gái của thầy ấy."

"Ôi đệt?

Thật hả?"

"Tui tui tui!

Tui thấy cô bé đó rồi, dễ thương lắm, nhưng sao cứ có cảm giác... giống giống Hạ Triêm á?"

"Chờ đã... vậy là Hạ Triêm sinh con gái cho giáo sư Từ hả?"

Lời bàn tán dừng ở đó, mọi người hai mắt nhìn nhau."

Không có... chuyện vậy chứ..."

- Hạ Triêm nghe từ xa: "..."

Sao mấy cái người này bàn chuyện của người ta mà không biết tránh xa chính chủ gì hết vậy?Cậu dọn sách vở đi về phía văn phòng của Từ Vi Trần.Gần đây mẹ cậu và cha dượng cần về quê lo chút chuyện, không tiện dẫn em gái của Hạ Triêm theo, chưa kể nhà trẻ còn đang nghỉ hè nên là mang cô bé con qua gửi nhờ chỗ cậu và Từ Vi Trần.Tên cô bé là Trịnh Tinh Trần, trùng hợp sao giống với tên của Từ Vi Trần.Hạ Triêm vốn đã giống mẹ lắm rồi nhưng không ngờ Trịnh Tinh Trần lại càng giống hơn, như đúc cùng một khuôn ra, khi cả hai đứng cùng nhau thì chẳng khác gì anh em cùng cha cùng mẹ.Trịnh Tinh Trần năm tuổi, đang vào lúc nghịch ngợm nhất, khi Hạ Triêm mở cửa bước vào văn phòng thì thấy cô bé con đang nắm tóc Từ Vi Trần chà đạp đủ kiểu.Cậu bật cười thành tiếng, chế nhạo anh không chút lưu tình: "Từ Vi Trần, cuối cùng cũng có người anh không thu phục được hả?"

Nhìn giáo sư Từ ngày thường không nhiễm bụi trần giờ đây áo nhăn đầu rối, thậm chí cả cặp kính còn treo xiêu vẹo trên mũi, trông cực kỳ thê thảm.Trịnh Tinh Trần vừa thấy Hạ Triêm là ngoan ngoãn ngay, bò xuống người Từ Vi Trần, vừa chạy đến chỗ cậu vừa nói bằng giọng bơ sữa: "Anh ơi!

Muốn được anh ôm!"

Hạ Triêm đưa tay bế cái bịch sữa nhỏ, nhẹ nhàng bồng lên vai.Làm một thanh niên tốt thời đại mới, Hạ Triêm luôn ra oai trước mặt Từ Vi Trần, dịu dàng nhẹ nhàng trước mặt em gái, cậu ôm bé dỗ dành, còn đổi trắng thay đen: "Có phải ổng bắt nạt em không?"

Trịnh Tinh Trần hừ mũi, khuôn mặt ú nu vùi sâu vào cổ anh mình, nhỏ giọng: "Em không thích ổng!"

Trẻ con không nói lý lẽ, thích ai ghét ai cũng không cần lý do, đơn giản là hợp nhãn từ cái nhìn đầu tiên.Hạ Triêm cười phụt thành tiếng, cố ý hỏi Từ Vi Trần: "Em thấy hình như anh không được trẻ con thích cho lắm?"

Bây giờ Từ Vi Trần mới chỉnh cà vạt bị vẹo, đeo kính ngay ngắn, quay về dáng vẻ lịch lãm như ngày thường."

Tôi thật sự không có kinh nghiệm chăm trẻ con."

Anh nói.Hạ Triêm chậc, bày tỏ khinh thường với lời đe dọa tối qua không sinh con cho anh thì không được xuống giường của Từ Vi Trần.Cậu thả Trịnh Tinh Trần xuống, lặng lẽ ghé sát vào tai anh nói: "May mà em không sinh được, bằng không ngày nào nhóc Hạ cũng phiền chết anh."

Lúc này Từ Vi Trần lại rất bình tĩnh, "Nếu em sinh được, mười nhóc Hạ cũng không thành vấn đề."

Hạ Triêm giận dữ trừng mắt nhìn Từ Vi Trần.Trịnh Tinh Trần thấy hai người thì thầm to nhỏ không để ý đến mình thì quấy lên, kéo áo Hạ Triêm muốn cậu dẫn ra ngoài chơi.Nhưng chút nữa Hạ Triêm còn có lớp, bây giờ chỉ tận dụng 20 phút nghỉ giữa tiết đến dỗ dành em gái mình, nào có nhiều thời gian để dẫn bé đi chơi.Cậu ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: "Trần Trần ngoan, chờ anh tan học rồi lại chơi với em được không?"

Trịnh Tinh Trần và Từ Vi Trần cùng đáp: "Được."

Giọng trẻ con nhỏ, bị giọng của Từ Vi Trần mất nết che mất, thế là đỏ mắt nói: "Em mới là Trần Trần!"

Từ Vi Trần còn thật sự không biết ngại nghiêm túc nói với bé: "Nhưng tôi cũng là Trần Trần."

Trịnh Tinh Trần tức giậm chân, nói loạn cả lên, "Con mới là Trần Trần!

Chú không phải!

Đây là anh của con!

Không phải anh của chú!"

Hạ Triêm bên cạnh cười như điên.Từ Vi Trần ngồi xuống, bắt đầu tẩy não cho mầm non: "Tên chỉ là một danh hiệu, trên thế giới có rất nhiều người tên là Trần Trần nhưng Hạ Triêm thì khác, Hạ Triêm chỉ là của một mình tôi."

Trịnh Tinh Thần bị những lời này làm sững ra, nước mắt cũng nín ngược trở lại, nói không tin nổi: "Nhưng...

đó là anh trai của con..."

Cha mẹ của bé chỉ nói với bé rằng Từ Vi Trần là họ hàng bên nội của Hạ Triêm.

Ở tuổi của Trịnh Tinh Trần vẫn không thể hiểu được tại sao hai người đàn ông có thể ở bên nhau, có lẽ chờ cô bé lớn hơn rồi thì có thể hiểu.Hạ Triêm thu lại vẻ đùa giỡn của mình, nghiêm túc: "Được rồi, đừng nhồi cho con bé mấy suy nghĩ quái đản nữa, em lên lớp trước, hai người hòa thuận với nhau đó."

Trịnh Tinh Trần giơ tay be bé lên: "Muốn anh hun!"

Hạ Triêm hôn nhẹ lên má em.Ai ngờ Từ Vi Trần cũng quấy theo, ngăn Hạ Triêm lại nhỏ giọng nói: "Anh Triêm Triêm, tôi cũng muốn hôn."

"Từ Vi Trần, nhặt liêm sỉ lên!"

Cậu nói là nói thế nhưng vẫn thừa dịp Trịnh Tinh Trần không chú ý nhón chân đặt một nụ hôn khẽ lên môi Từ Vi Trần.Từ Vi Trần không để nụ hôn rời khỏi, anh đưa tay ôm cậu vào lòng mình, đưa môi lưỡi vào khuấy đảo một phen."

Được rồi, nhanh đi học đi."

Anh nói.Hạ Triêm đỏ hồng lỗ tai buông lời hung ác, "Anh xem tối nay em trị anh thế nào!"

Chờ Hạ Triêm đi rồi, Từ Vi Trần gọi Trịnh Tinh Trần vẫn luôn ngồi nghịch vẽ, còn dịu giọng hỏi: "Quý cô Trịnh Tinh Trần, sẵn sàng nể mặt đi ra ngoài chơi không?"

Trịnh Tinh Trần hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy cúi đầu phớt lờ anh.Từ Vi Trần nói "được rồi", xong đưa bàn tay to của mình bồng cô bé vác lên vai.Lần này Trịnh Tinh Trần vừa sợ vừa hưng phấn, bé chưa bao giờ được ngồi cao thế này, hình như... hình như còn cao hơn khi được anh trai bế.Nhưng bé con vẫn lầm bầm vừa khóc vừa gào, "Con muốn xuống!

Con không muốn chú ôm!"

"Vậy tôi thả con xuống thật nhé?"

"..."

Im ru.Anh vác Trịnh Tinh Trần ra vườn hồng đi dạo, lúc này hoa đang nở rộ, sắc màu rực rỡ, thật sự rất đẹp.Khi Trịnh Tinh Trần được thả xuống thì hai mắt đã lấp la lấp lánh, hít ngược một hơi nhỏ giọng hô "Wow"."

Hoa hồng đẹp không?"

Từ Vi Trần hỏi bé.Kết quả là Trịnh Tinh Trần lại bỗng xụ mặt, nghiêm túc nói: "Xấu quắc!"

"Hử?

Tôi vốn còn định tặng con một đóa."

Cô bé con mất bình tĩnh ngay lập tức, xoắn xuýt cả mặt.Khi bé còn đang không biết làm sao, Từ Vi Trần đã lấy ra một bông hồng nở rộ như có phép thuật, gai trên đó đã được nhổ hết, thậm chí còn được cột cả ruy băng.Trẻ con ngây thơ còn tưởng Từ Vi Trần có phép thuật, nhận hoa nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn xoắn xuýt."

Thích không?"

Từ Vi Trần dịu giọng."

Không thích!

Thấy ghét!"

Kết quả là người nói ghét vẫn còn cầm chặt hoa cho đến khi Hạ Triêm tan học.Hạ Triêm thấy thì hỏi: "Từ Vi Trần tặng em à?

Thích thế hả."

Bé con bĩu môi: "Không thích!

Ghét muốn chết luôn!"

Hạ Triêm bị cô bé chọc cười, ôm vai Từ Vi Trần: "Trẻ con bây giờ sắp thành tinh hết rồi."

Ai biết Trịnh Tinh Trần thấy hai người họ ôm ấm nhau lại ghen tị, đẩy hai người ra, hung dữ nói với Từ Vi Trần: "Con không muốn chú chạm vào anh con!"

Hạ Triêm bị đẩy ra cũng sững sờ, vẫn chưa kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra.Khi lên xe rồi Trịnh Tinh Trần vẫn còn giận dỗi không cho Hạ Triêm và Từ Vi Trần nói chuyện với nhau, cũng không cho hai người giao lưu ánh mắt với nhau, bảo vệ anh trai mình kỹ ơi là kỹ.Hạ Triêm rất đắc ý, thừa lúc cô bé không chú ý khoe khoang với Từ Vi Trần: "Anh thấy em biết chăm trẻ con chưa."

Từ Vi Trần cười khẽ, không nói gì.Tối tắm xong, Hạ Triêm đang định nhào vào Từ Vi Trần thì chợt nghe có tiếng sột soạt ngoài cửa, cậu cố chịu cơn hừng hực trong người đi ra xem thì thấy Trịnh Tinh Trần đang quanh quẩn ở ngoài.Hạ Triêm thở dài, xem ra hôm nay cậu không có cơ hội cho Từ Vi Trần thấy sự lợi hại của mình rồi.Thế là Trịnh Tinh Trần ngủ ở giữa hai người bọn họ, nửa đêm còn gác chân lên bụng Hạ Triêm làm cậu bị đè đến tỉnh cả giấc.Cậu mở mắt ra và thấy Từ Vi Trần cũng đang to mắt nhìn mình.Tối lửa tắt đèn, nhìn nhau tóe ra lửa.Hạ Triêm mang dép đi ra ngoài trước, Từ Vi Trần cũng ăn ý theo sát phía sau, cùng khóa cửa lại cho chắc.Sô pha, phòng ăn, cửa sổ sát sàn, Hạ Triêm nhanh chóng quét mắt, cuối cùng im lặng lên sô pha bắt đầu cởi đồ.Chưa có lần nào hai người làm tình như đi ăn trộm thế này, cả quá trình không dám trao đổi một lời, chỉ cắm đầu làm, làm sướng cũng không dám rên rỉ.Hôm nay, chỗ Từ Vi Trần chứa nguyên một vãi giấm, suýt chút nữa ụ cho Hạ Triêm mất hồn.Từ Vi Trần đưa Hạ Triêm đi tắm, mặc quần lót áo ngủ cho cậu, cuối cùng bế cậu về giường như chưa có chuyện gì xảy ra.Cả buổi trời như thế Trịnh Tinh Trần cũng tỉnh dậy, dụi mắt nói mơ màng: "Không được...

đụng vào anh tui."

Hạ Triêm bị hành chỉ còn nửa cái mạng không có sức dỗ cô bé, cuối cùng giao cho Từ Vi Trần vỗ lưng dỗ: "Mau ngủ đi, mai còn phải bay."

Anh xoay người xuống giường nhưng chợt cảm thấy phía sau có một lực rất nhỏ túm lấy góc áo của mình.Sức lực đó chỉ thoáng qua như thể ảo giác.Cuối cùng Trịnh Tinh Trần cũng được cha mẹ đón đi, cả Từ Vi Trần và Hạ Triêm thở phào một hơi.Có trẻ con trong nhà thật sự không dám quan hệ công khai, mấy ngày nay nhịn muốn gần chết.Hạ Triêm thở dài: "May mà chúng ta không sinh được."

Từ Vi Trần bày tỏ đồng ý.Sau khi Trịnh Tinh Trần về nhà Hạ Triêm vẫn không thấy mẹ mình nói gì, lúc đầu hai người đều nghĩ chuyện này đã xong nhưng ai ngờ một tháng sau Trịnh Tinh Trần lại ngột đột lấy điện thoại của mẹ gửi tin nhắn thoại cho Từ Vi Trần:"Thật ra hoa hồng chú tặng con đẹp lắm."

Hạ Triêm ở cạnh nghe thấy thì hiểu ngay.Thích ai thì nhắm vào người đó, hóa ra em gái cậu thích Từ Vi Trần nhất!Tối đó, Từ Vi Trần mua một bó hoa hồng thật to, nấu cả bàn đồ ăn, cực khổ cày cấy trên giường đến nửa đêm mới dỗ được Hạ Triêm.
 
[Done❤️‍🔥] Dính Bụi Trần
Ngoại truyện🚗: Mạo hiểm.


Ngoại truyện: Nhật ký mạo hiểm của Hạ Triêm.Hạ Triêm lấy bằng lái vào năm ba.Cậu muốn thừa dịp trung thu này lái xe về nhà thăm mẹ, thuận tiện đưa Từ Vi Trần theo cùng."

Từ Vi Trần, chỉ cần anh đồng ý với em một lần thôi, em cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hết!"

Đây gần như là lần thứ năm Hạ Triêm đưa ra yêu cầu này sau khi thỏa mãn đủ các kiểu chơi của Từ Vi Trần.Từ Vi Trần nhìn những ngón chân đang cào tới cào lui trên bắp đùi mình.

Anh biết Hạ Triêm đã suy nghĩ lâu rồi nhưng không đồng ý vì cân nhắc an toàn, nhưng cũng không thể chịu được ngày nào Hạ Triêm cũng mè nheo thế này, nhất là mấy đêm liền đều biểu hiện làm người mất kiểm soát."

Được thôi, nhưng em phải hứa với tôi," Từ Vi Trần nắm cái chân lộn xộn của cậu, "Khi tình hình giao thông phức tạp thì không được lái."

Hạ Triêm vui vẻ ngay và luôn, lăn qua ngồi lên người Từ Vi Trần, nói trịnh trọng: "Em nghiêm chỉnh chấp hành luật an toàn giao thông đường bộ, lái xe một cách văn minh."

Từ Vi Trần đỡ eo cậu, ngồi dậy ôm cậu vào lòng, cười khẽ: "Vậy để tôi kiểm tra kỹ thuật lái xe của em trước."

"Chờ đã... anh đừng đâm vào đột ngột thế chứ!"

Kết quả kiểm tra cuối cùng của Hạ Triêm rất khả quan, cậu được cấp quyền lái xe.Buổi sáng trước Trung thu, Từ Vi Trần thu dọn hành lý của hai người và giao chìa khóa xe cho Hạ Triêm.Có lẽ do con trai đứa nào cũng có sẵn gen theo đuổi tốc độ trong bản chất, Hạ Triêm lái xe lên cao tốc, tốc độ đạt 110km/h, tâm trạng phấn khích y như một chú Corgi được ra ngoài chơi."

Wohoo!

Đã quá!"— Anh bạn này cơ bản là mất trí rồi.Từ Vi Trần lo lắng sợ Hạ Triêm nhất thời không chú ý đến tình hình đường xá, lại sợ cậu không khống chế được tốc độ.Nhưng rất nhanh sau đó anh không cần phải lo lắng nữa vì đoạn đường phía trước xảy ra va chạm liên hoàn, toàn bộ đoạn đường bị phong tỏa.Hạ Triêm thấy tốc độ xe giảm xuống mười, sự thất vọng trong mắt gần như trào ra ngoài."

Từ Vi Trần – em muốn đua xe –" Cậu kéo dài giọng."

Dự tính sẽ tắc đường hai, ba tiếng, kiên nhẫn chờ một lát đi."

Hạ Triêm nhìn biển xe mênh mông trước mặt, nằm dài lên vô lăng rơi vào trạng thái tự kỷ.Từ Vi Trần nhìn thấy buồn cười, xoa cái đầu xù lông của cậu, nhẹ giọng an ủi: "Qua đoạn này là thông rồi."

"Khó lắm anh mới đồng ý cho em đi cao tốc."

Hạ Triêm vùi vào tay mình, giọng ồm ồm, "Em tự kỷ đây."

Đối với điều này, Từ Vi Trần cũng không còn cách nào, chỉ có thể vỗ về cậu.Chờ khoảng nửa tiếng cuối cùng xe cũng được nhích lên, nhưng đường vẫn chưa thông, vì vậy họ chỉ có thể vừa đi vừa ngừng.Đã gần một giờ trưa nhưng hai người vẫn chưa ăn gì, khu phục vụ gần nhất còn phải lái xe thêm 80km nữa.Hạ Triêm đang tự kỷ nên không muốn ăn nhưng Từ Vi Trần không cho, "Hạ Triêm Triêm, không ăn gì sẽ không đủ máu cung cấp cho não, phản ứng sẽ chậm lại."

"Vậy sao giờ?

Nhìn thế này còn phải kẹt tới mấy tiếng nữa."

"Chúng ta sẽ ra ở lối tiếp theo, chờ đến khi đường thông rồi quay lại."

Hạ Triêm suy nghĩ, đây cũng là một cách, tìm một nơi để ăn uống vẫn hơn là ngồi chờ trong xe.Cậu lái ra khỏi đường cao tốc, vừa hay khu này là khu du lịch, xung quanh là các thị trấn ven sông, đình đài lầu các xây trên mặt nước lập tức lọt vào mắt xanh của mọi người.Dù sao chuyến này cũng là đi chơi, tranh thủ kẹt xe đi dạo một vòng xem sao.Đang là mùa cua lông, đây còn là nơi sản sinh cua lông hồ Dương Thành nổi tiếng nhất.

Hạ Triêm không biết ăn cua thế nào nên Từ Vi Trần lấy dụng cụ, kiên nhẫn lóc thịt cua trắng bóc ra đầy dĩa cho cậu.Anh lấy búa nhỏ đập vỡ mai cua, múc gạch nói với Hạ Triêm: "Há miệng."

"A —" Hạ Triêm há miệng ăn một miệng đầy ụ gạch cua, thỏa mãn đến híp cả mắt.

Cậu không khỏi thở dài: "Có vợ hiền thế này còn cầu gì hơn."

Từ Vi Trần cầm đũa gắp thức ăn, cong môi, không phản bác lời Hạ Triêm nói.Dù đã sang thu nhưng buổi chiều vẫn còn nóng, Hạ Triêm và Từ Vi Trần ngồi trong đình dựng bên hồ sen, ngửi sen thơm từ từ ăn cua, chờ chút hơi nóng cuối cùng tan đi.Bốn giờ, mặt trời lặn lúc ráng chiều, hai người thu dọn chuẩn bị lên đường.Cách đích đến còn khoảng ba tiếng đường xe, khi đến vừa hay có thể kịp ăn tối, đón tết Trung Thu đoàn tụ với gia đình Hạ Triêm.Hạ Triêm nhìn bản đồ, vừa rồi họ tìm quán ăn nên đi chệch hướng, bây giờ phải vào cao tốc lần nữa nên họ không đi đường cũ, nhưng không biết có phải bản đồ bị điên rồi không hướng dẫn toàn đường khúc khuỷu quanh co.Đường thế này là khó lái nhất, vừa nhỏ vừa gập ghềnh, may mà xe Từ Vi Trần tốt, bằng không thì tắt máy lâu rồi.Từ Vi Trần cau mày một lúc lâu, không khỏi nói: "Phía trước là đường trũng, để tôi lái."

"Không sao đâu!"

Hạ Triêm vừa tiếp tục lái vừa nói, "Em có thể lo được."

Cậu vừa dứt câu, không biết có phải ông trời cố ý đùa giỡn hay không, cậu giẫm vào chân ga, bánh xe đột ngột lún xuống bùn.Thân xe giật nảy dữ dội, Hạ Triêm giật mình la lên, cậu không kịp phản ứng xoay vô lăng sang trái, chỉ suýt chút nữa thôi là đâm vào gốc cây gần đó."

Hạ Triêm!"

Từ Vi Trần nhanh tay xoay vô lăng lại, đồng thời đạp phanh gấp.May thay xe không đâm vào cây nhưng vì vừa rồi phanh gấp nên trán Từ Vi Trần đập vào tay lái.Cuối cùng Hạ Triêm cũng định thần lại, vừa hoảng vừa sợ, liên tục hỏi Từ Vi Trần: "Không sao chứ?

Có đau không?"

Từ Vi Trần buông tay lái thở dài, "Hạ Triêm Triêm, đồng ý cho em lái đoạn đường này là quyết định sai lầm nhất gần đây của tôi."

"Để em xem trước đã, có bị thương không?"

Hạ Triêm vén tóc trên trán anh ra, thấy một vết xước 5mm phía trên chân mày.Trong khoảnh khắc, cậu vừa đau lòng vừa áy náy, nếu cậu không khăng khăng lái xe trên con đường này thì Từ Vi Trần sẽ không bị trầy mặt."

Anh chờ em chút, em đi lấy hộp cứu thương!"

Cậu vội vàng xuống xe, vội vàng đến độ như thể Từ Vi Trần đang hấp hối nhưng thực tế, vết trầy này của anh có đến bệnh viện chắc còn không cần dùng tới băng cá nhân.Nhưng Từ Vi Trần không ngăn cản cậu, anh biết Hạ Triêm đang tự trách, nếu không để cậu làm chút gì đó không chừng sẽ khó chịu mãi trong lòng không thôi.Sau đó, Hạ Triêm vừa khử trùng vừa quấn băng, làm xong hết mấy thứ này cậu còn dè dặt hỏi: "Còn đau không?"

Từ Vi Trần thuận theo cậu: "Lúc đầu hơi đau, bây giờ đỡ nhiều rồi."

Hạ Triêm đau lòng gần chết, nghiêng người qua thổi hơi lên vết thương trên trán anh, thì thầm như dỗ trẻ con: "Không đau nữa, không đau nữa."

Từ Vi Trần nhận lấy sự dịu dàng hiếm có của Hạ Triêm, đưa hai tay giữ chặt eo cậu.Vết thương của người đã được giải quyết nhưng xe hỏng hóc thì không biết làm thế nào.

Vừa rồi phanh gấp có lẽ lốp xe đã bị vật gì đó sắc nhọn đâm vào, hiển nhiên là bị xì hơi.Mấy km xung quanh toàn làng mạc, không biết có chỗ nào biết sửa xe hay không, bảng chỉ dẫn cũng không có.Hạ Triêm nói: "Anh chờ trong xe, em tìm người hỏi xem có ở đâu sửa xe không."

Từ Vi Trần ừ, dặn cậu: "Dù có tìm được hay không thì trong vòng mười phút cũng phải về."

Mười phút sau, Hạ Triêm đúng giờ quay lại nhưng sắc mặt không được tốt lắm."

Em hỏi người trong thôn thì họ nói cách 100m có chỗ sửa xe nhưng hôm nay người ta nghỉ lễ về nhà rồi."

Hạ Triêm nói xong cáu kỉnh đá hòn đá nhỏ dưới đất.Cậu vừa hối hận vừa giận, làm gì không làm cứ thích khoe khoang, bằng không bây giờ họ đã ngồi ở nhà mẹ chơi với Trịnh Tinh Trần rồi.Hạ Triêm chán nản cúi đầu lên xe, chống cằm trên vô lăng, ánh mắt vô hồn.Rơi vào tình huống này mới biết thế nào gọi là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.Mặc dù đã thảm vậy rồi nhưng Từ Vi Trần vẫn cười vuốt quả đầu xù của cậu an ủi: "Không sao, chúng ta chờ ở đây."

Giọng Hạ Triêm buồn buồn: "Từ Vi Trần, có phải em chẳng làm được gì hết đúng không?"

"Sao lại vậy được," Anh cúi đầu hôn lên môi Hạ Triêm, "Đoạn đường này cần người có kinh nghiệm lái xe, là vừa rồi tôi bất cẩn."

Hạ Triêm thở dài một hơi, mặc dù bị kẹt ở đây nhưng may mắn cậu có Từ Vi Trần ở bên cạnh..Mẹ đã gọi đến lần thứ năm để giục nhưng Hạ Triêm sợ chị lo nên không nói tình hình thực tế, chỉ nói tạm thời có việc, ngày mai mới về được.Chị Lưu thở dài, đêm Trung Thu không được đoàn viên với con trai ít nhiều gì trong lòng cũng tiếc nuối.

Giọng bơ sữa của Trịnh Tinh Trần cũng truyền vào điện thoại: "Anh ơi, anh không về ạ?"

Hạ Triêm vừa nghe giọng em gái cũng mềm nhũn cả lòng, nhẹ giọng: "Chờ anh nhé, ngày mai anh nhất định về chơi với em."

Trịnh Tinh Trần ngoan ngoãn đáp lời nhưng cũng ấp úng hỏi: "Vậy...

ấy cũng đến luôn ạ?"

"..."

Quả nhiên con bé này để ý đến Từ Vi Trần.Sau khi cúp điện thoại, Hạ Triêm biết cả nhà sẽ bắt đầu ăn cơm, trời cũng đã tối, thôn làng gần đó thỉnh thoảng còn đốt pháo hoa, ít nhất điều này khiến cho hai người trong xe bớt cô đơn.Nhiệt độ càng về đêm càng thấp, mặc dù trong xe có điều hòa nhưng cũng chẳng còn bao nhiêu nhiên liệu, nếu cứ chạy tiếp đến sáng hôm sau thì sẽ không đủ xăng đến tiệm sửa xe.

Hạ Triêm vùi mình vào lòng Từ Vi Trần, kêu lên: "Lạnh."

Gần đây chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất cao nên lúc ra ngoài cậu chỉ mặc áo thun, không biết là do nơi này hẻo lánh hay nhiệt độ đêm nay đột ngột giảm xuống, nói chung là lạnh đến mức muốn chảy cả nước mũi.Từ Vi Trần sưởi ấm tay cho Hạ Triêm: "Trong cốp xe có chăn, tôi đi lấy, em chờ tôi."

Anh cúi đầu trao một nụ hôn ấm áp lên môi Hạ Triêm.Tình hình tối nay là điều không ai ngờ tới, tuy Từ Vi Trần lấy mấy cái áo khoác cho Hạ Triêm nhưng cũng không đủ chống lại cái lạnh ẩm ướt ban đêm, cái chăn luôn để trong cốp xe chỉ là chăn mùa hè nhưng có còn hơn không.Từ Vi Trần đặt Hạ Triêm xuống ghế sau, mình cũng xuống theo, đầu tiên anh khoác áo cho cậu, đắp chăn, ôm cậu vào lòng mình.Nhiệt độ của hai người truyền cho nhau, cuối cùng cũng không còn quá lạnh.Hạ Triêm nhìn thấy Từ Vi Trần đang cầm một túi đồ trên tay, hình như là hộp bánh Trung Thu định tặng cho mẹ cậu.Đồ Từ Vi Trần tặng cho mẹ cậu đương nhiên là món tốt nhất, Hạ Triêm nghe nói một hộp bánh tốn hơn cả ngàn còn phải tặc lưỡi cả buổi trời."

Đừng bảo bây giờ anh tháo ra ăn đó chứ?

Em không đói lắm, hồi trưa ăn no lắm...

A..."

Cậu còn chưa nói hết đã bị Từ Vi Trần nhét một miếng bánh vào miệng.Bánh Trung Thu đầy ụ nhân gạch cua, vỏ bánh giòn rụm, không hề ngấy dầu mỡ.Hạ Triêm đưa tay lau vụn bên môi, bỗng thấy trong lòng đong đầy không còn lạnh nữa.Cậu phát hiện mặc dù ở đây hẻo lánh nhưng bầu trời rất trong, mặt trăng tròn vành vạnh treo trên cao, ánh sáng xung quanh nhu hòa trong trẻo, còn điểm xuyết vài ngôi sao lẻ tẻ, vạn vật yên tĩnh xinh đẹp.Trong thành phố không được bắn pháo hoa nhưng ở nông thôn thì được, đoán chừng người dân xung quanh ăn tối xong ra ngoài ngắm trăng, pháo hoa nơi xa càng ngày càng nhiều như thể đang tranh nhau khoe sắc.Hai người họ nép mình trong xe, chia nhau ăn sáu cái bánh Trung Thu, mỗi cái mỗi vị.Từ Vi Trần không kinh ngạc vì pháo hoa, chỉ là ánh sáng phản chiếu trong mắt Hạ Triêm càng tô điểm cho đôi mắt vốn lấp lánh của cậu, vì thế, anh cảm thán một lời: "Thật ra Trung Thu thế này cũng rất tốt."

Ôm ấp với người mình yêu nhất, có trăng sáng, có pháo hoa, có bánh Trung Thu, không thiếu thứ gì.Hạ Triêm dụi vào lòng Từ Vi Trần, nửa năm nay việc học bận rộn, sự nghiệp cũng chiếm phần lớn thời gian rảnh rỗi ít ỏi của cậu, hình như đã lâu rồi cậu không được bình yên bên nhau, không làm gì cả với Từ Vi Trần thế này.Bầu không khí ấm áp chưa được mười phút thì Hạ Triêm đã biết Từ Vi Trần lại bắt đầu rơi rụng liêm sỉ."

Anh có thể... bỏ tay ra ngoài không..."

Giọng Từ Vi Trần đều đều: "Lạnh tay."

"Nào, đưa tay cho em, em ủ cho anh."

"Ở đây ấm hơn."

Tay Từ Vi Trần bắt đầu hư đốn mò mẫm dưới chăn làm cho Hạ Triêm thở dốc, mơ màng nghĩ: Cái tên Từ Vi Trần xạo sự này, rõ ràng tay ổng còn nóng hơn cả tay mình.Vốn trong xe còn hơi lạnh nhưng Từ Vi Trần giày vò thế này Hạ Triêm cũng nóng hết cả người, giọng cũng nhão nhoẹt từ chối: "Đừng...

Bất tiện lắm..."

Tinh trùng của Từ Vi Trần đã xộc lên não không thể cản được, anh ôm cổ Hạ Triêm, chiếc lưỡi linh hoạt nhanh nhẹn đùa giỡn trong khoang miệng cậu.Cuối cùng, không còn ai lạnh nữa, thậm chí còn nóng toàn thân.Hạ Triêm bị lột trần truồng nép vào lòng Từ Vi Trần, cậu kiệt sức ngủ thiếp đi.Hôm sau, Từ Vi Trần đoạt lại quyền lái xe với lý do tối qua Hạ Triêm kiệt sức.Hạ Triêm cũng không còn tâm trạng lái xe nữa, khoanh chân nằm ở ghế sau, chậm rãi hồi tưởng lại chuyện đê mê đêm qua.Mười hai giờ trưa, cuối cùng cũng về đến nhà mẹ.Trịnh Tinh Trần vừa thấy Hạ Triêm đã nhào tới nhưng đôi mắt lại lén lén nhìn Từ Vi Trần.Chị Lưu thở dài: "Về là được rồi, về là được rồi."

Chị nhìn con trai mình từ đầu tới cuối rồi nhìn Từ Vi Trần một lần, nghi ngờ hỏi: "Hai đứa vội lắm à?"

"Dạ?"

Hạ Triêm quay lại nhìn Từ Vi Trần, ngạc nhiên phát hiện —Hồi sáng sau khi vụng trộm xong, cậu thắt ngược cà vạt của Từ Vi Trần.Hai người đứng lúng túng trước cửa, bốn mắt nhìn nhau, ngại đến mức không muốn bước vào nhà.
 
[Done❤️‍🔥] Dính Bụi Trần
Ngoại truyện🥵: Giam cầm


Ngoại truyện: Giam cầm.Hạ Triêm bị nhốt ở đây không biết đã bao nhiêu ngày.Cậu không cảm nhận được thời gian trôi qua - mắt cậu bị cà vạt của gã đàn ông che lại, hai tay bị còng sau ghế, trên người chẳng có gì ngoài chiếc áo sơ mi quá cỡ.Âm thanh rõ ràng duy nhất lọt vào tai là chuyển động của kim giây đồng hồ từ một căn phòng khác: tích tắc, tích tắc, tích tắc...Nhưng đây chắc chắn là một kiểu tra tấn tinh thần đối với Hạ Triêm, cậu chỉ có thể đếm từng giây theo âm thanh, một giây, hai giây, ba giây... cuối cùng đếm được một phút nhưng cậu đã sớm quên mất mình đếm được bao nhiêu cái một phút rồi.Loại tra tấn này sắp làm cậu suy sụp tinh thần, thậm chí cậu còn hi vọng gã đàn ông kia có thể xuất hiện trước mặt cậu vào lúc này.Dù là xúc phạm sỉ nhục hay đùa giỡn, dù là tên biến thái bắt cóc cậu tới đây thì gì cũng được, miễn là cứu cậu ra khỏi bóng tối vô tận này.-Thật nực cười, cậu lại đi chờ mong một kẻ bắt cóc giải cứu mình.Không biết cậu đã trải qua thêm bao nhiêu cái một phút, con tim cậu run lên khi nghe được tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần.Có lẽ là vì bị mất thị giác quá lâu nên thính giác trở nên mẫn cảm hẳn, thậm chí cậu còn có thể nhận ra được tiếng bước chân của chủ nhân đôi giày da kia cần đi mấy bước nữa để vào cửa.Bốn, ba, hai, một cậu nhẩm thầm, và quả nhiên, sau khi đếm ngược, tiếng bước chân dừng lại, thay vào đó là tiếng mở cửa của gã đàn ông.Bằng cách này Hạ Triêm biết rằng, đã năm giờ, gã đàn ông sẽ cởi bỏ lớp ngụy trang đẹp đẽ vào ban ngày và sắp lộ bộ mặt thật của mình ra.Vài ngày trước, Hạ Triêm vẫn giống như tất cả các sinh viên khác cho rằng gã là một giáo sư đại học lịch sự lễ độ, là một người luôn có thái độ khiêm tốn, thậm chí còn luôn dùng kính xưng với tất cả mọi người, khi nói chuyện luôn nở nụ cười rất ấm áp.

Ngay cả khi chương trình học vi mô vĩ mô của gã hoàn toàn bằng tiếng Anh nhàm chán nhưng gã vẫn có thể dùng ngôn ngữ hài hước để huy động sự nhiệt tình học tập của mọi người trong lớp.Nhưng bây giờ, chỉ cần vừa đọc tên của người này - Từ Vi Trần, Hạ Triêm đã thấy ớn lạnh cả người, hô hấp cũng trở nên khó khăn.Khi gây chuyện trên lớp của Từ Vi Trần cậu đã đắc ý bao nhiêu thì bây giờ bán khỏa thân bị trói vào ghế lại hối hận bấy nhiêu.Có chết cậu cũng không ngờ một người ôn tồn lễ độ lại có thể thừa dịp cậu sơ ý bắt cậu vào xe, sau đó mang cậu về nhà giam cầm, xâm phạm.Trong mấy ngày nay không phải cậu không nghĩ đến việc chạy trốn nhưng lần nào cũng bị gã đàn ông dễ dàng bắt được, sau đó trói vào giường, đụ địt đến khi cậu sụp đổ.Cậu còn nghe thấy tiếng cố vấn lo lắng gọi điện hỏi thăm có manh mối gì liên quan đến việc cậu mất tích hay không, lúc đó cậu còn đang ngậm dương vật của tên biến thái trong miệng, nghe gã dùng giọng điệu thường ngày trả lời: "Được, khi tìm được tung tích của Hạ Triêm tôi sẽ thông báo cho thầy ngay."

Gã cúp điện thoại, mỉm cười hỏi Hạ Triêm: "Ngon không?"

Hạ Triêm vừa chảy nước mắt vừa "ưm" một tiếng mơ hồ.Cậu không dám trái lời Từ Vi Trần.Vì cậu biết hai tủ đầu giường của người này chứa đầy những món đồ chơi để dùng tra tấn cậu.Có vẻ Từ Vi Trần rất hài lòng với phản ứng của cậu, dùng giọng điệu như khi trên lớp để hỏi: "Vậy bạn học Hạ Triêm có muốn được tôi giam cầm ở đây cả đời, làm nô lệ tình dục cho giáo sư không?"

Hạ Triêm "ưm".Cậu đã vô vọng với sự tự do, thay vì giãy giụa kháng cự còn không bằng ngoan ngoãn nghe lời Từ Vi Trần, có lẽ như thế còn đổi được vài thứ ngoài tự do."

Nào," Từ Vi Trần nói khẽ, "Đã đến lúc cho Triêm Triêm ăn tráng miệng rồi."

Hạ Triêm cảm thấy cổ họng mình bị đâm mạnh vài cái, sau đó chất lỏng sền sệt bắn thẳng vào cổ họng làm cậu ho sặc sụa.Từ Vi Trần bế cậu ngồi lên đùi mình, dịu dàng vỗ về lưng xoa dịu như người yêu nhưng lời nói ra lại hoàn toàn khác với hành động ấy."

Ngoan ngoãn ở đây đi, sẽ không có ai tìm được em."

Giọng gã âm trầm....Hạ Triêm không có thời gian để nghĩ thêm nữa vì người đó đã đứng ở trước mặt cậu, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của người này, trên người gã có loại khí tức sạch sẽ nhưng bây giờ ngửi thấy mùi quen thuộc đó cậu chỉ cảm thấy rất đáng sợ.Nhưng cuối cùng cũng có người nói chuyện với cậu.Có lẽ Từ Vi Trần đã thay giày ra, bước chân khẽ hơn rất nhiều, Hạ Triêm vội vàng lên tiếng: "Anh về rồi."

Trong giọng còn mang theo chút lưu luyến không thể nhận ra.Từ Vi Trần im lặng không lên tiếng, không biết đang làm gì, chỉ nghe tiếng gã cười khẽ."

Mang cho em một hộp bông lan sò chà bông vị dâu mới, lát nữa ăn."

Hạ Triêm ngoan ngoãn "dạ", cậu biết lát nữa ăn có nghĩa là gì: Cuộc xâm phạm lại sắp bắt đầu.Quả nhiên, sau tiếng sột soạt của túi nilon, ngực cậu bị một bàn tay mát lạnh phủ lên.Từ Vi Trần hôn khẽ lên môi cậu, cố gắng nén ý cười, trầm giọng: "Cậu trai này... muốn làm người ta chết quá.".Hôm nay Từ Vi Trần bận rộn cả ngày, buổi sáng dạy học buổi chiều tổ chức hội thảo, trước khi tan làm còn bị sinh viên chặn lại hỏi vài vấn đề chuyên môn, dù có trí nhớ hơn người cũng thấy mệt mỏi.Nhưng sự mệt mỏi này sau khi đẩy cửa phòng ngủ ra đã hoàn toàn tiêu tan.Hạ Triêm vốn nên về trễ, giờ phút này lại chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi của anh, cà vạt che mắt, còn tự giác còng tay mình sau ghế, dáng vẻ bị người chà đạp.Từ Vi Trần đặt tráng miệng mua cho cậu lên bàn, máu nóng toàn thân gần như dồn ngay về một chỗ.Anh vừa tháo cà vạt vừa đi về phía Hạ Triêm, tiện tay vứt cà vạt xuống đất.Họ vốn chẳng cần giao lưu, chỉ cần Hạ Triêm ăn mặc quyến rũ ác ý là anh biết phải chơi kịch bản nào.Hạ Triêm diễn cũng không kính nghiệp, rõ ràng mặt mày tiều tụy sợ sệt nhưng dương vật thấp thoáng dưới vạt áo đã nhổng lên từ khi anh vào cửa, đầu khấc còn rỉ dịch thấm ướt một mảng vải vóc.Từ Vi Trần quỳ một gối, vừa xoa núm vú cậu vừa diễn: "Hôm nay ở nhà có ngoan không?"

Hạ Triêm: "Có ạ."

Từ Vi Trần cúi người cắn núm vú đỏ tươi cương cứng, dùng răng cắn nhẹ, đưa lưỡi liếm láp.

Lúc này Hạ Triêm không nhìn thấy gì, thân thể đang ở lúc mẫn cảm nhất, không nén được rên ra khe khẽ.Đây xem như là phần thưởng cho sự nghe lời của Hạ Triêm, Từ Vi Trần ngẩng lên hỏi tiếp: "Muốn ra ngoài không?"

Lúc đầu Hạ Triêm kích động gật đầu, sau đó không biết nghĩ gì lại chầm chậm lắc đầu: "Không muốn ạ."

"Sao lại không muốn?"

"Em thích được anh giam cầm, thích ăn 'món tráng miệng trước khi ăn', thích... làm nô lệ tình dục cho anh."

Những lời này cực kỳ vừa lòng Từ Vi Trần.

Vào lúc Hạ Triêm không nhìn thấy, dưới thấu kính, đôi mắt tối tăm cong lên một ánh cười thật sự chỉ thuộc về biến thái, anh nhẹ giọng: "Vậy thì bị anh giam cầm cả đời đi."...Không biết có phải trong phòng bật điều hòa hơi lạnh quá không, Hạ Triêm rùng mình, ngay sau đó còng tay còng cậu được Từ Vi Trần mở ra.Vốn chỉ là đồ chơi nên không cần khóa cũng có thể mở.Từ Vi Trần xoay người cậu lại để cậu quỳ lên ghế, bờ mông căng tròn và cửa mình đỏ ửng hoàn toàn bày ra trước mặt anh.Anh cởi thắt lưng quất một cái không nhẹ không mạnh lên mông Hạ Triêm.Hạ Triêm rên đau."

Đừng...

đừng mà..."

Từ Vi Trần lạnh lùng nhìn bờ mông trắng ngần của Hạ Triêm hằn thêm một vết đỏ, phớt lờ sự cầu xin thương xót, anh quất thêm một cái làm hai cánh mông tưng lên để lại một vết hằn sâu hơn.Tiếng cầu xin của Hạ Triêm dần mang theo tiếng nấc nhưng Từ Vi Trần hoàn toàn phớt lờ, anh ném thắt lưng đi thay vào đó là tay mình, cái tét mông để lại một dấu tay trên cặp mông vốn đã đỏ hồng.Nhìn vào nơi đó mà chấn động, trông như một quả đào chín mọng, mỗi một cái tét đều có thể cảm nhận được sức nóng như thiêu đốt, cũng vì thế, Từ Vi Trần hoàn toàn mất trí.Anh dùng cả hai tay, hai bàn tay to lớn nắn bóp nhào nặn không chút lưu tình, cặp mông mềm lấp đầy kẽ hở giữa các ngón, vì bờ mông cao ngất nên hai tay không bao được cả khe mông, điều này thậm chí còn làm anh tức giận, anh ác ý banh kẽ mông ra để lỗ nhỏ mấp máy liên tục lồ lộ ra trong không khí.Hạ Triêm bị chơi cho khóc nấc, mông vừa sưng vừa đau, lỗ nhỏ bị căng kéo cũng khó chịu, cậu cầu xin: "Nhẹ thôi, xin anh, giáo sư Từ ơi."

Từ Vi Trần vẫn mặc kệ cậu, đưa tay tụt áo sơ mi xuống ngực cậu, cúi người hôn lên xương bướm.Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng nhưng lại hỏi ngược, "Nói đi, tại sao lại dụ dỗ giáo sư?"

"Không có...

Em không có..."

Hạ Triêm cãi lại."

Đồ đĩ đượi," Vẻ mặt Từ Vi Trần u ám, "Nếu không phải thằng đĩ như em ngày nào cũng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi thì sao tôi lại nhốt em ở đây?"

Hạ Triêm giả vờ khóc, "Hức hu hu em thật sự không có mà."

Từ Vi Trần vẫn giận cực kỳ, anh cởi quần lót, đỡ dương vật đâm vào lút cán trước khi Hạ Triêm kịp phản ứng.Hạ Triêm run rẩy cả người thở ra một hơi nóng rực, nước mặt bị kích thích tuôn ra ồ ạt.Có lẽ điểm G và tuyến lệ của cậu phát triển cùng một nơi, khi dương vật của Từ Vi Trần đâm vào nơi đó, cậu bật lên kêu khóc bất chấp.Nhưng cậu càng khóc Từ Vi Trần càng hưng phấn, anh không cho cậu thời gian thở dốc, đâm thọc mạnh mẽ trong cơ thể cậu.

Cặp mông đã bị đánh cho đỏ ửng còn bị anh va chạm mạnh mẽ thế này quả thật là không nỡ nhìn thẳng.Từ Vi Trần nắm eo cậu, dương vật được trực tràng mút chặt, trong quá trình đâm vào rút ra làm anh sướng đến tê cả đầu, anh không ngần ngại nhục mã Hạ Triêm bằng những lời lẽ thấp hèn nhất, như thể anh thật sự bị cậu dụ dỗ nên mới phạm phải tội ác biến thái thế này.Cuối cùng anh xuất tinh vào trong cơ thể Hạ Triêm, cười khẽ, ghé vào tai Hạ Triêm nói: "Có phải thấy tiếc lắm không, không được nuốt vào miệng?"

Hạ Triêm nhục nhã quay mặt đi nhưng vẫn gật đầu."

Ngoan," Anh nói như dỗ dành, "Đêm nay sẽ rót đầy tinh ở mỗi một tấc trên người em, babyboo."...Hạ Triêm nằm thoi thóp trên giường, cà vạt che mắt cuối cùng cũng được cởi ra, chỉ là cậu chơi toi hết nửa cái mạng.Cậu bắt đầu hối hận tại sao lại ăn no rửng mỡ chơi giam cầm play làm gì.Mẹ nó bình thường cậu đã chẳng chịu nổi Từ Vi Trần rồi á!Giờ phút này, trên mặt, trên người, trong miệng tràn đầy tinh dịch của Từ Vi Trần, cả người ửng đỏ, hai mắt còn vương lệ, toàn thân viết mấy chữ: Tôi bị chơi banh chành.Từ Vi Trần rời khỏi cơ thể cậu, muốn bế cậu vào phòng tắm nhưng hiếm khi lại bị từ chối.Hạ Triêm nói: "Đừng đừng đừng, em không muốn tắm với anh."

Vừa rồi chơi nhau quá mạng cậu thật sự rất mệt, nếu lỡ chút nữa Từ Vi Trần lại lên nòng trong phòng tắm thì ngày mai cậu khỏi đi học luôn.Từ Vi Trần dựa vào đầu giường hút thuốc, anh rất tình nguyện nhìn Hạ Triêm vào phòng tắm với những dấu vết khắp người trên đôi chân mềm nhũn, rất thú vị.Nhất là bây giờ, cặp mông của Hạ Triêm đầy những vết đỏ do anh quất mà ra, nhìn thôi đã giật mình nhưng cũng thỏa mãn dục vọng nhục mạ khó diễn tả thành lời trong lòng.Trước đây, bất kể chơi thế nào anh vẫn luôn giữ được lý trí của mình, anh thật sự không thể làm Hạ Triêm đau nhưng hôm nay, ngày hôm nay anh hoàn toàn mất trí.Lẽ ra Hạ Triêm không nên thách thức chủ đề này, anh vốn đã luôn có tâm tư muốn giam cầm cậu nhưng không nỡ, sợ làm tổn thương cậu lại càng sợ mình không ghìm cương được.Sau khoảng hai mươi phút, cuối cùng Hạ Triêm cũng đi ra ngã nhào lên giường không cử động nữa.Từ Vi Trần ôm cậu lên, để cậu tựa vào lòng mình: "Sao hôm nay về sớm vậy?"

Hạ Triêm ngáp to một cái, uể oải: "Sự kiện kết thúc sớm, muốn về sớm cho anh chút niềm vui bất ngờ."

Ba ngày nay cậu tham gia hoạt động bên ngoài thành phố, vì tính chất quan trọng của hoạt động nên cố vấn ngoại lệ cho cậu ba ngày nghỉ, Từ Vi Trần cũng cô đơn suốt ba ngày.Anh kéo Hạ Triêm vào lòng, nở nụ cười thỏa mãn.Thật ra, phần lớn thời gian anh không có quá nhiều ám ảnh với mấy trò nhập vai của Hạ Triêm, vì Hạ Triêm thích nên anh cũng thích.

Nhưng có lẽ hơn nữa là vì anh có thể dùng những bối cảnh phi thực tế này để trút bỏ những suy nghĩ đen tối trong lòng mà không làm Hạ Triêm sợ hãi.Ví dụ như hôm nay.Từ Vi Trần dụi cằm vào mái đầu xù lông của Hạ Triêm, nhẹ giọng hỏi: "Hạ Triêm Triêm, lần sau còn muốn chơi nữa không."

Hạ Triêm nhắm mắt vùi vào lòng anh không chút phòng bị, ngái ngủ, "Lần sau thì để lần sau tính."

Từ Vi Trần cười khẽ, những âm u trong lòng vừa rục rịch xuất hiện đã bị Hạ Triêm tỏa bừng nắng cho trốn sạch bong.
 
[Done❤️‍🔥] Dính Bụi Trần
Ngoại truyện❤️: Hạ Triêm bị bệnh.


Ngoại truyện: Hạ Triêm bị bệnh.Mặc dù Hạ Triêm có sức khỏe tốt và bền nhưng con người ăn ngũ cốc thì cớ nào lại không bị bệnh.Nguyên nhân của sự việc này là do Hạ Triêm vừa trở thành chủ tịch CLB, ngày nào cũng bận rộn với đủ thứ mọi việc, hơn nữa còn phải chuẩn bị cho kỳ thi cấp 8, ngày nào cũng phải ngồi máy tính cả ngày, quên cả uống nước quên cả đi tè, còn thường xuyên thức đêm.

Và hậu quả là một đêm nào đó hai bên hông của cậu vừa đau vừa trướng, bụng dưới cũng khó chịu, lúc đầu nghĩ chịu chút rồi cũng qua nhưng hơn nửa đêm thì cơn đau càng ngày càng trầm trọng, túa mồ hôi lạnh ròng ròng.Từ Vi Trần phải đi công tác nửa tháng, ba ngày nữa mới về, Hạ Triêm chịu một lúc rồi vẫn lấy điện thoại gọi cho anh.Mặc dù là nửa đêm nhưng không ngờ Từ Vi Trần lại bắt máy rất nhanh, không thể hiện chút khó chịu nào khi bị đánh thức, câu đầu tiên đã hỏi: "Sao vậy Hạ Triêm Triêm?"

Vừa nghe thấy giọng ấm áp của anh, Hạ Triêm đã không kìm được sự tủi thân trong lòng, cộng thêm mấy ngày nay cô đơn nhung nhớ làm cậu rưng rưng nước mắt, thút tha thút thít: "Từ Vi Trần... em đau quá..."

Người bên kia điện thoại ngồi dậy ngay lập tức: "Đau ở đâu?

Có phải ruột thừa không?"

Hạ Triêm đau đến cuộn người trong chăn run rẩy, hít mũi: "Hai bên eo, bụng dưới nữa."

Hạ Triêm có thể nghe rõ tiếng ma sát của quần áo và tiếng thở gấp gáp của người đàn ông nhưng bây giờ Từ Vi Trần đang ở một thành phố khác cách xa hàng trăm km, anh không thể về ngay lập tức được, chỉ có thể vừa mặc quần áo vừa ở cạnh an ủi Hạ Triêm: "Bây giờ anh sẽ liên lạc với thầy Trần đưa em đến bệnh viện rồi bay về chuyến sớm nhất.

Ngoan, đừng sợ, nằm trên giường chờ."

Lời anh nói như có ma lực, Hạ Triêm cảm thấy bớt đau hơn, ngoan ngoãn dạ vâng.Khoảng 15 phút sau, thầy Trần chạy đến chở Hạ Triêm đến phòng cấp cứu.Hiếm khi Hạ Triêm ỉu xìu thế này, đôi mắt không còn lấp la lấp lánh, sắc mặt tái nhợt, ngay cả thầy Trần nhìn thấy còn phải đau lòng chứ đừng nói chi là Từ Vi Trần.Kết quả kiểm tra được là, viêm tuyến tiền liệt cấp, khi bác sĩ nói Hạ Triêm đỏ rần cả mặt.May thay thầy Trần đứng ở ngoài chờ không biết người bên trong đang nói gì, bằng không Hạ Triêm lại muốn đi đầu thai lần nữa.Bác sĩ nói cho cậu biết, bệnh này có thể là do sinh hoạt tình dục quá độ hoặc do ngồi lâu không uống nước và thức khuya.Đương nhiên Hạ Triêm nằm ở vế sau, cậu và Từ Vi Trần đã hơn mười ngày không gặp thì lấy đâu ra sinh hoạt tình dục quá độ được.Chưa kể sau khi làm tình với Từ Vi Trần xong anh luôn tắm rửa sạch cho cậu, hoàn toàn không có khả năng lây nhiễm, căn bệnh này hoàn toàn là do Hạ Triêm mà ra.Muốn chữa cũng đơn giản, viêm cấp đến nhanh khỏi cũng nhanh, chỉ cần truyền nước là được.Sau khi lo ổn thỏa xong thầy Trần rời đi trước, Hạ Triêm nằm một mình trên giường bệnh truyền nước.

Giờ này bệnh nhân khác trong bệnh viện đã ngủ cả rồi, không gian im ắng đến rợn người, Hạ Triêm nhìn trần nhà trắng toát thầm nghĩ đây là lần đầu tiên mình ở lại bệnh viện qua đêm.Truyền hết bình nước đầu tiên, y tá đến thay một bình khác, Hạ Triêm rõ ràng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không còn cảm giác khó chịu nữa.Thế là cậu chìm vào giấc ngủ chập chờn.Trong lúc đó y tá đến thay bình thứ ba rồi lại đến rút kiêm cho cậu, khi Hạ Triêm bị tiếng bước chân đánh thức lần nữa thì không thấy y tá đâu cả mà là nhìn vào đôi mắt đầy đau lòng của Từ Vi Trần.Nếu không có Từ Vi Trần ở bên cạnh thì Hạ Triêm là một chàng hảo hán nhưng khi anh vừa tới thì cậu lập tức trở thành bé khóc nhè, nước mắt tuôn rơi không dừng lại được, miệng còn mếu máo, mắt long lanh những giọt pha lê."

Hu hu hu Từ Vi Trần mẹ nhà anh cuối cùng anh cũng về rồi!"

Giọng Từ Vi Trần hơi khàn, sờ trán Hạ Triêm, "Bé cưng đừng khóc, lần sau sẽ không xa em lâu thế nữa."

Hạ Triêm ngồi dậy ôm eo Từ Vi Trần, khóc hết tủi thân trong mấy ngày nay.Từ Vi Trần âm thầm quyết định, bất kể sau này có dạy giao lưu hay đi công tác cái chó gì thì ai thích người người đó đi, anh không đi nữa.Nói chuyện một lúc Hạ Triêm mới biết Từ Vi Trần gần như trắng đêm không ngủ, anh lo lắng sợ Hạ Triêm xảy ra chuyện gì cũng lo cậu một mình không xoay sở được, vội vã quay về trước bình minh.Từ Vi Trần ôm Hạ Triêm vào lòng, sau khi thuốc hết tác dụng hông vẫn còn đau quá trời, Từ Vi Trần mát xa cho cậu thư giãn.Bác sĩ đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh này thì ho khẽ, nói với Từ Vi Trần: "Người nhà bệnh nhân đi ra với tôi."

Cửu biệt thắng tân hôn, Hạ Triêm lúc này chỉ muốn dính nị lấy anh chỉ muốn chui tọt vào người Từ Vi Trần luôn, cậu lẩm bẩm: "Em cũng muốn nghe."

Bác sĩ nâng giọng, nghiêm túc: "Người nhà bệnh nhân đi ra đi!"

Từ Vi Trần thả cậu lại trong chăn, nói khẽ: "Ngoan nào, anh về liền."

Sau khi đóng cửa lại, Từ Vi Trần thực sự có thể đoán được bác sĩ sẽ nói gì với mình."

Anh cũng hiểu tình hình của bệnh nhân đúng chứ?

Tôi gần như có thể đoán được mối quan hệ giữa hai người, cho nên dặn dò thêm mấy câu, lúc quan hệ phải chú ý vệ sinh và an toàn, đừng nên vì kích thích mà làm vài hành vi nguy hiểm, người nhận sẽ rất dễ bị bệnh."

Từ Vi Trần khiêm tốn nghe lời khuyên, bình tĩnh gật đầu.Sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên anh bị người khác dạy như cháu ngoài ông.Dù trong lòng anh biết lần bệnh này phần lớn là do Hạ Triêm tự mình gây ra nhưng vẫn không vượt được cảm giác tội lỗi trong lòng, cảm thấy mình không chăm sóc cậu chu đáo.Cuối cùng bác sĩ dặn: "Uống thuốc đúng giờ, không được có bất kỳ hành vi tình dục nào trong vòng một tháng."

Một tháng.Bất kỳ hành vi tình dục nào.Không được.Từ Vi Trần: "...

Vâng."

Trên đường về nhà Hạ Triêm dựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi, cả đêm cậu ngủ không ngon, một là lạ giường hai là không dám ngủ say trong bệnh viện.

Bây giờ Từ Vi Trần về rồi, ngửi thấy mùi quen thuộc trên người anh, thuốc cũng bắt đầu phát huy tác dụng, Hạ Triêm dần dần chìm vào giấc ngủ nông.Tội nghiệp Từ Vi Trần nhịn hết mười ngày đi công tác, bây giờ lại phải nhịn thêm một tháng.Trong lúc chờ đèn đỏ, anh quay sang nhìn gương mặt đang ngủ của Hạ Triêm, hiếm khi em ấy im lặng ngoan ngoãn, không có ai bên cạnh líu ríu không ngừng thấy có hơi trống vắng.Từ Vi Trần bắt đầu nghĩ lại xem có phải thỉnh thoảng mình làm nhiều quá mới làm cho lần này Hạ Triêm bệnh hay không, người vốn hoạt bát nay lại ỉu xìu thế này, trông vào làm cho người ta đau lòng.Vào đêm trước khi anh đi công tác, Từ Vi Trần đã chơi đủ loại tư thế với Hạ Triêm, cuối cùng cậu vừa khóc vừa kêu "sắp chết mất" nhưng cũng không làm anh ngừng lại, mãi đến khi trời sáng anh bế cậu đi tắm.Khi đó ý thức của Hạ Triêm đã mơ màng nhưng vẫn run rẩy khóc trong lòng anh chửi bới "súc sinh", "cầm thú".

Thật sự quá đáng ư?Đèn xanh, Từ Vi Trần khởi động xe, mắt nhìn con đường phía trước nhưng tất cả suy nghĩ trong đầu anh đều là người bên cạnh.Kỳ thật thanh niên trai trẻ túng dục quá độ cũng không phải chuyện tốt.

Có một cách nói mê tín rằng nguyên dương của đàn ông có hạn, dùng bao nhiêu ít dần bấy nhiêu.Từ Vi Trần không mê tín nhưng anh thật sự lo cho sức khỏe của Hạ Triêm.Họ phải bên nhau cả đời.Thế là Từ Vi Trần ngầm quyết định, cho dù nói gì thì một tháng này anh cũng sẽ không chạm vào Hạ Triêm.Về nhà, xe vừa vào khu dân cư Hạ Triêm đã tự động tỉnh lại, cậu chẹp miệng vươn vai: "Về đến nhà rồi hở?"

"Ừm, yên đi, anh bế em."

Hạ Triêm bật cười, "Em có đến mức đó đâu."

Nhưng Từ Vi Trần đã đi vòng qua bế ngang cậu lên, Hạ Triêm cũng thoải mái hưởng thụ vùi mình trong vòng tay Từ Vi Trần, ngửi mùi của anh.Thật sự là đã lâu không gặp, cậu nhớ Từ Vi Trần muốn chết.Trong khi chờ thang máy, Hạ Triêm đã bắt đầu giở trò, hai tay không yên mò mẫm trong áo sơ mi của Từ Vi Trần, thấy anh không nói gì còn luồn tay xuống quần đưa đẩy ở mép biên giới.Bây giờ trời sớm nên trong thang máy không có ai, Hạ Triêm được đà lấn tới muốn chào hỏi với thằng đệ Từ đã lâu không gặp.Từ Vi Trần trách khẽ: "Ngoan nào, trong thang máy có camera."

"Ò."

Hạ Triêm rầu rĩ rút tay về.Thang máy đến rất nhanh, sau khi vào nhà, Từ Vi Trần thả Hạ Triêm lên sô pha rồi quay vào nhà bếp."

Muốn ăn gì?"

Anh hỏi.Hạ Triêm liếm môi, bây giờ cậu không muốn ăn gì hết, chỉ muốn ăn thằng đệ Từ thôi.Nhưng vẫn trái lương tâm: "Canh sườn củ sen."

Tại sao lại chọn món này á hả, tại vì làm món này tốn thời gian, trong lúc chờ vừa hay có thể làm một nháy.Hạ Triêm tính trong lòng hay lắm nhưng lại không ngờ Từ Vi Trần mua đồ nấu ăn, cho sườn vào nồi rồi sau đó mở notebook lên bắt đầu nghiêm túc làm việc.Hạ Triêm: "Hả?"

Từ Vi Trần: "Sao vậy?"

Hạ Triêm nhìn mình rồi lại nhìn Từ Vi Trần, bày tỏ không hiểu: "Em quay lại năm hai rồi ạ, giáo sư Từ?"

Cậu cứng cả buổi trời rồi mà Từ Vi Trần trông như chẳng có gì, thái độ còn thờ ơ như lúc mới quen.Từ Vi Trần đi đến cạnh cậu ngồi xuống, vẫn là nụ cười dịu dàng kia, vuốt mặt Hạ Triêm nói: "Có một số việc vẫn chưa xong."

Hạ Triêm nín cả nửa tháng sắp điên tới nơi rồi, cậu không thể nhịn được nữa, bây giờ chỉ muốn móc súng ra chiến ngay và luôn.Cậu đá giày trên chân muốn nhào lên người Từ Vi Trần nhưng lại bị anh đè xuống sô pha như đã đoán được trước.Đôi mắt Từ Vi Trần dưới thấu kính không thấy rõ cảm xúc, anh hít một hơi thật sâu nghiêm nghị cảnh cáo: "Ngoan ngoãn nào."

Từ Vi Trần chưa từng như thế trước đây bao giờ.Cho dù có việc phải làm thì chỉ cần Hạ Triêm nhào tới là anh chưa bao giờ từ chối, vừa ôm cậu vào lòng động eo địt vừa làm việc trên tay không lo trễ nải.Nhưng tại sao chỉ mới chia xa nửa tháng lại thành ra thế này?Hạ Triêm miễn cưỡng duy trì nụ cười, nghĩ cách tìm cho mình bậc thang, "Lần này đóng vai gì vậy, hòa thượng và yêu tinh à?"

Sao Từ Vi Trần lại không biết Hạ Triêm đang gượng cười.Nhưng anh biết nếu nói cho Hạ Triêm chuyện phải kiêng cữ một tháng, với cái nết của em ấy thì nhất định sẽ nghĩ cách dụ dỗ anh.

Sức hấp dẫn của Hạ Triêm với anh đến mức độ nào, Từ Vi Trần thật sự không muốn lấy thân mình thử lửa.Dù sao anh cũng đã cứng từ lúc bắt đầu lên xe.Ý tưởng của Từ Vi Trần là tìm lý do để lấp liếm cho qua.Thuận theo lời Hạ Triêm vừa nói, Từ Vi Trần quay qua hôn lên môi cậu, dịu giọng: "Lúc đi công tác tôi có tiện đường ghé đền cầu nguyện xin cho em một tấm bùa hộ mệnh."

Chuyện này là thật, Từ Vi Trần lấy từ trong túi ra một chiếc bùa nhỏ tinh xảo đưa cho Hạ Triêm.Hạ Triêm vẫn không hiểu.Từ Vi Trần mỉm cười: "Thầy trong chùa nói phải thành tâm bùa mới linh, bảo tôi kiêng cữ trong một tháng."

Hạ Triêm chỉ thiếu điều nhúng bút lông vào mực viết mấy chữ "nghi ngờ" lên mặt."

Không phải chứ, anh thật sự muốn làm hòa thượng hả?"

Từ Vi Trần nở nụ cười trên mặt nhưng lệ đổ trong tim.Một người chủ nghĩa duy vật như anh thì sao lại tin mấy điều này.Hạ Triêm nửa tin nửa ngờ nhét tấm bùa vào túi, định quay người rời đi nhưng vừa đi được mấy bước thì đứng lại.Cậu bất chợt xoay lại nhảy lên người Từ Vi Trần, ôm chặt tay anh không chịu xuống, chân cũng quấn siết cả lên.Hạ Triêm bày ra tư thế định cưỡng hiếp ai đó, nhẹ giọng nói: "Nên là anh muốn em dụ dỗ anh phá giới đúng không, Vi Trần đại sư?"

Từ Vi Trần ôm dương vật sưng đến phát đau, trong lòng nửa chua nửa ngọt không biết phải nói thế nào với Hạ Triêm rằng lần này không phải chơi đóng vai.Bất kể Hạ Triêm có đủ thử mọi cách thế nào Từ Vi Trần vẫn vững lòng như kiềng ba chân, thề phải làm hòa thượng đến cùng.Không phải Hạ Triêm hoàn toàn không biết xấu hổ, cậu đâu thể nào cứ mặt dày nếu Từ Vi Trần không đáp lại.

Dưới cơn nóng giận cậu đạp một cú lên ngực Từ Vi Trần, nổi sùng: "Mẹ kiếp, không làm thì thôi, ông đây đi ngủ, đừng để em phát hiện tên nào đó thừa dịp em ngủ lén lút chịch em!"

Cậu ngủ một đêm trong bệnh viện, vốn ngủ không ngon còn thêm lúc này bực mình, nghĩ chờ chút nữa ngủ đủ giấc full máu rồi lại chiến với Từ Vi Trần sau.Cậu còn tưởng nặng lời mấy câu lúc nổi giận thế này sẽ bị Từ Vi Trần la nhưng không ngờ anh lại cực kỳ dung túng cậu, xoa đầu cậu dỗ, "Ngoan, ngủ ngoan nào."

Hạ Triêm như đấm vào bông, càng nghĩ càng tức, thở phì phì vào phòng đi ngủ.Chờ cửa phòng ngủ đóng lại rồi Từ Vi Trần mới lấy notebook giữa hai chân xuống, giữa quần tây cộm thành một cục trông rõ ràng.Một người bệnh, hai người khổ.Anh đã thờ ơ thế này Hạ Triêm còn dùng đủ mọi cách để trêu anh, nếu như để Hạ Triêm phát hiện anh cũng rất đói khát thì còn tới mức nào nữa.Hai người dù sao cũng phải có một người mất kiểm soát trước.Từ Vi Trần thở dài, tháo kính, vừa cởi cúc áo sơ mi vừa đi vào phòng tắm.Biết làm sao giờ, tắm nước lạnh thôi.Nhưng có nhiều thứ càng kìm nén không nghĩ đến thì đủ loại suy nghĩ sẽ xuất hiện không ngừng.

Nước lạnh cũng không có tác dụng làm dịu, ngược lại còn làm anh nhớ đến lần trước chơi Hạ Triêm trong phòng tắm đến tiểu tiện mất khống chế.Khi đó hai người cũng ngâm trong nước thế này, quấn quýt lấy nhau không biết là ai, nước, mồ hôi và dịch thể hòa lẫn vào nhau thành một đống hỗn tạp, tiếng nước vang vọng khắp phòng tắm.Và tiếng thở dốc ngọt ngào của Hạ Triêm.Sau khi nhớ lại những điều này, Từ Vi Trần đã thủ dâm bắn ra một lần.Từ Vi Trần chống tay lên tường, đắng lòng.Hồi trước Hạ Triêm còn chưa chuyển đến anh đã nhịn thế nào?

Nhịn thế nào?!Còn Hạ Triêm thì tức sôi người, giận dỗi cũng mệt, cứ thế từ từ chìm vào giấc ngủ, khi Từ Vi Trần bước vào phòng cậu đã trong trạng thái ngủ say.Có lẽ là vì cơ thể vẫn còn khó chịu nên dù là khi đang ngủ Hạ Triêm vẫn thỉnh thoảng co người, lông mi run rẩy, điều này làm cho Từ Vi Trần đau xót không thôi.Và dường như, việc kiêng cữ cũng không còn quá khó nữa.Chỉ một tháng mà thôi, so với sức khỏe lâu dài của Hạ Triêm cũng không phải là cái giá quá đáng kể.Từ Vi Trần cởi áo mặc đồ ngủ, lên giường từ một bên khác, khẽ khàng ôm Hạ Triêm vào lòng.Mới bao lâu không gặp ôm đã hơi cấn tay.Để chứng minh giá trị của bản thân mình, trong khoảng thời gian này Hạ Triêm đã thật sự kiệt sức, vừa phải học vừa phải lo việc CLB lại còn phải giải quyết nhu cầu tràn đầy của người đàn ông của mình.Nói cho cùng vẫn là do anh không chăm sóc tốt cho Hạ Triêm.Từ Vi Trần cúi đầu đặt một nụ hôn kìm nén lên gáy cậu, định ôm Hạ Triêm ngủ một lúc cũng như giảm sự mệt mỏi sau chuyến bay.Nhưng ngay khi anh vừa dời môi đi, dường như nghe thấy tiếng sụt sịt như có như không."

Hạ Triêm Triêm, sao thế?"

Từ Vi Trần hôn lên chỗ cũ, hết sức dịu dàng hỏi cậu.Hạ Triêm vùi mặt trong chăn không chịu nói.Từ Vi Trần lại hỏi: "Đến cùng là sao, có thể nói với anh được không?"

Hạ Triêm vừa khóc là không ngừng được, mấy năm nay lại còn được Từ Vi Trần chiều chuộng cho mềm như bông, gọi là công chúa Triêm Triêm cũng chẳng quá.Tiếng nghẹn ngào dần dần vang lên, Hạ Triêm chợt quay người lại thụi một cái vào bụng Từ Vi Trần, rõ ràng là đang khóc nhưng khí thế chẳng yếu chút nào, "Anh nói thật đi, có phải đã làm gì có lỗi với em không?"

Từ Vi Trần bật cười, "Sao em lại nghĩ vậy?"

"Vậy sao anh về rồi mắc gì không chịu đụng vào em?

Đây rõ ràng là dấu hiệu đi quá giới hạn!"

"Hạ Triêm Triêm, tôi không phải là người không khống chế được nửa thân dưới."

Từ Vi Trần nhìn thẳng vào mắt cậu, nói kiên định, "Về điều này, em phải tin tôi."

Hạ Triêm vò đầu suy sụp, "Vậy tại sao anh không chịu làm tình với em hả?"

Cậu ngồi dậy, đe dọa nhìn Từ Vi Trần, hỏi anh, "Anh nói thật đi, có phải anh đến tuổi rồi không được nữa không?"

Nụ cười dịu dàng ban đầu của Từ Vi Trần dần tối lại.Giọng anh trầm xuống, "Hạ Triêm, lần trước em nói như thế, một đêm bị tôi nện bao nhiêu lần?"

Hạ Triêm liếm đôi môi khô khốc phấn khích muốn chết.

Cuối cùng cậu cũng chọc giận được Từ Vi Trần rồi, nội dung tiếp theo hẵn sẽ đúng như những gì cậu nghĩ.Nhưng lần này thực sự rất khác, sau khi nói hết mấy lời cay nghiệt Từ Vi Trần siết chặt vòng tay ôm Hạ Triêm vào lòng, trầm giọng, "Nhắm mắt lại, đi ngủ."

Vừa đấm vừa xoa, hòa thượng Từ vẫn sừng sững bất động, thân dưới của yêu tinh Hạ thì sưng đến khó chịu, cuối cùng không chịu nổi nữa dụi mình vào Từ Vi Trần nũng nịu: "Từ Vi Trần... giúp em đi mà, em khó chịu..."

Từ Vi Trần nhắm mắt ôm chặt con người cũng cứng như mình vào lòng, anh cũng đâu sung sướng gì nhưng vì sức khỏe của Hạ Triêm, phải chịu!Hạ Triêm bị dục vọng điều khiển đến mức sắp mất lý trí, chui vào trong chăn ưỡn tới ẹo lui, dụi tới dụi lui rồi trần truồng cả người.Giọng của Từ Vi Trần khàn đặc: "Hạ Triêm!

Đừng có lại..."

Anh không nói được nữa.Hạ Triêm nắm lấy tay anh đặt lên cặp mông tròn trịa của mình, mơ hồ thúc giục: "Chạm vào em đi, Từ Vi Trần, mau chạm vào em... khó chịu..."

Anh nhịn đến mức đỏ cả mắt.Nếu ý chí của anh yếu đi một chút thôi, chắc chắn anh đã mặc kệ tất cả thọc dương vật của mình vào lỗ nhỏ khít rịt mất hồn kia, địt cho nhóc yêu tinh nứng tình trong lòng anh đến cao trào, nhưng anh không thể.Từ Vi Trần hít sâu một hơi rồi lại thở ra, mấy lần như thế mới khống chế được hô hấp của mình nhưng giọng nói đầy khổ sở, "Hạ Triêm, ngoan ngoãn ngủ nào."

"Không muốn!

Mau địt em đi, em muốn cu to địt em."

Hạ Triêm chui xuống nắm lấy dương vật đã sưng to cực hạn của anh, hôn lên quy đầu sưng tấy, lẩm bẩm gọi: "Mình ơi..."

Từ Vi Trần suýt chút bắn thẳng vào miệng Hạ Triêm.Hạ Triêm chưa bao giờ gọi anh như thế.Bình thường không có chuyện gì thì gọi thẳng tên, có chuyện thì gọi giáo sư, dù có đang chơi trò nhập vai cũng không gọi như thế.

Từ Vi Trần cho rằng mình không có hứng thú với danh xưng sến súa này nhưng trên thực tế, khoảnh khắc Hạ Triêm gọi thành lời đã làm anh đạt cực khoái bằng tinh thần.Từ Vi Trần mặc cho Hạ Triêm bú dương vật mình, cậu đã khẩu giao rất giỏi, vừa liếm mút vừa khuấy động còn thêm vào "mình ơi".

Từ Vi Trần, con người luôn không nửa tiếng không bắn, lần đầu tiên xuất tinh trong vòng mười lăm phút.Hạ Triêm nuốt ực tinh dịch của anh, thậm chí còn liếm môi ỏn ẻn gọi: "Mình ơi...

Triêm Triêm cũng muốn bắn."

Từ Vi Trần nhắm mắt, con tim sỏi đá: "Tôi ra ngoài ngủ."

Đúng là sướng xong thì chạy mất.Hạ Triêm ngơ ngẩn ra đó.Cậu vốn cho rằng Từ Vi Trần đang trêu mình nhưng khi trơ mắt thấy anh xuống giường mặc quần áo, mang giày, cậu mới nhận ra được Từ Vi Trần sẽ ngủ bên ngoài.Chưa bao giờ Từ Vi Trần bỏ dở giữa chừng.Nhìn vẻ mặt sững sờ của Hạ Triêm lại nghĩ tới cậu còn đang bệnh, Từ Vi Trần khó có thể chịu được khi bỏ cậu ở nhà một mình.Nhưng anh không đi không được, dù cho qua phòng cho khách ngủ thì Hạ Triêm cũng sẽ bám dính lấy anh, còn nhịn nữa anh sẽ chết mất.Hạ Triêm không thể tin được: "Anh thật sự muốn bỏ em ở nhà một mình hở?"

Từ Vi Trần cân nhắc một lúc, cuối cùng cũng nuốt mấy chữ "tôi bất lực" xuống, chỉ nói: "Em bệnh thì nghỉ ngơi cho khỏe, tôi ngủ ở nhà sợ quấy rầy em."

Hạ Triêm cứ thế nhìn Từ Vi Trần rời đi.Mấy ngày sau đó Từ Vi Trần như cố ý trốn tránh cậu, anh gần như không đến khoa ngôn ngữ, dù cho Hạ Triêm chủ động tới văn phòng khoa kinh tế tìm anh thì mười lần hết tám lần không ở đó, hai lần còn lại là ôm hôn cậu qua loa cho có rồi đuổi đi.Ở nhà càng không gặp được Từ Vi Trần, đêm nào anh cũng lấy cớ bận việc thức khuya sợ quấy rầy Hạ Triêm nghỉ ngơi nên ra khách sạn ngủ, hôm sau cũng đi thẳng từ khách sạn đến trường học.

Hạ Triêm tự chuốc nhục nhiều lần cũng dần giận đầy cả bụng, ép mình không được đi tìm Từ Vi Trần ba ngày, kết quả, cả ba ngày đó không gặp được người.Hạ Triêm càng nghĩ càng tủi thân, không hiểu tại sao anh đi công tác về lại trở thành thế này.Buổi tối CLB có tiệc, Hạ Triêm với tư cách là chủ tịch đương nhiên phải đi, chẳng qua người luôn hoạt bát vui vẻ nay lại im lặng ngồi trong gốc uống rượu giải sầu.Trần Phương Thu Dương phát hiện cậu bất ổn trước, cầm ly qua cụng với cậu sau đó mới hỏi: "Sao vậy anh Tờ Triêm?

Cãi nhau với giáo sư Từ à?"

Hạ Triêm đỏ hoe hai mắt uống rượu, đè nén sự lạc lõng trong lòng, nói lạnh nhạt: "Không có gì, chỉ nói vài câu thôi."

Trần Phương Thu Dương hoàn toàn không tin, cậu chàng và Triển Lâm thỉnh thoảng cãi nhau là chuyện thường nhưng Hạ Triêm và Từ Vi Trần dính nhau như sam, không đời nào họ sẽ cãi nhau được.Hạ Triêm cũng biết mình không thể gạt được anh chàng nên khịt mũi: "Tôi cảm thấy, hình như không ổn rồi."

"Khỉ!

Nào có ai hai năm rồi lại tự nhiên không ổn được, chắc chắn là có lý do."

"Lý do gì chứ," Hạ Triêm uống rượu đắng nghẹn cổ, "Chỉ là... không thích nữa thôi."

"Ông nói rõ ra xem, cuối cùng là chuyện thế nào?"

Hạ Triêm nhớ lại mấy ngày nay Từ Vi Trần thờ ơ chiếu lệ với mình, vị tráng sĩ suýt chút nữa khóc luôn trước mặt Trần Phương Thu Dương, cậu cố kìm nước mắt, "Ba ngày không tìm tôi, cũng không về nhà."

Trần Phương Thu Dương hít sâu một hơi, "Này thì hơi quá đáng, vậy wechat thì sao?

Không trả lời luôn hả?"

Hạ Triêm móc điện thoại ra mở lịch sử trò chuyện cho anh chàng xem.8:30 sáng.Từ Vi Trần: Hạ Triêm Triêm, chuẩn bị đi học chưa?Hạ Triêm: Chuẩn bị đi rồi đây!Từ Vi Trần: Sáng ăn gì?Hạ Triêm: Hai bánh bao, một trứng luộc nước trà, một ly sữa đậu nành.Từ Vi Trần: Để anh sờ xem nào, bụng be bé của Triêm Triêm tròn vo cả rồi.Hạ Triêm: Thấy ghét!

Không cho anh sờ!Trưa 11:43.Từ Vi Trần: Cục cưng mua cơm được chưa?

Đông người quá anh dẫn em ra ngoài ăn nhé.Hạ Triêm: Không cần đâu, em mua rồi. (Hình ảnh)Từ Vi Trần: Cục cưng giỏi quá, đông người thế mà vẫn giành được, hôn em.Hạ Triêm: Hì hì, em chạy nhanh á!8:28 tối.Từ Vi Trần: Hôm nay cục cưng có tiệc đúng không?Hạ Triêm: Ừa.Từ Vi Trần: Vậy em nhớ đừng ăn cay, uống ít rượu chút, nếu lại bệnh anh sẽ đau lòng.Hạ Triêm: Em biết rồi!Trần Phương Thu Dương đọc lịch sử trò chuyện: "Mẹ nó đọc mà đau cả mắt."

Hạ Triêm rưng rưng nước mắt: "?"

Trần Phương Thu Dương trả điện thoại lại cho Hạ Triêm, tuyên bố: "Hạ Triêm, mẹ nhà ông, tôi mà còn ngây thơ tin ông với Từ Vi Trần cãi nhau thì sẽ là chó."

Triển Lâm ngồi cạnh yên lặng đưa cho anh chàng một xiên thịt, bình tĩnh thanh minh: "Tôi không phải chó."

Thật ra Hạ Triêm cũng thấy phân liệt, rõ ràng vẫn nhão nhoẹt với Từ Vi Trần trên wechat nhưng lại không chịu gặp cậu ở ngoài, thật sự không thể không làm người ta nghi ngờ.Tối, Hạ Triêm một mình nằm trong chăn lạnh, trời thu hơi se, bên cạnh lại không có ai làm tay chân cậu lạnh buốt.Tủi thân đến mức sắp khóc thì điện thoại vang lên, là Từ Vi Trần gọi tới.Hạ Triêm bắt máy, vừa định chửi anh thì nghe thấy tiếng Từ Vi Trần bên kia thở gấp, kèm theo tiếng vải vóc ma sát vào nhau.Hạ Triêm co chân ngồi dậy, nóng mặt, "Từ Vi Trần, anh đang làm gì vậy hở?"

"Nhớ em," Giọng anh trầm thấp kèm theo khàn khàn không diễn tả được, "Hạ Triêm Triêm, anh nhớ em sắp điên rồi."

"Vậy anh về đi chứ!"

Hạ Triêm vẫn không rõ, tại sao nhớ cậu lại còn trốn tránh cậu?Bên kia im lặng thật lâu, Hạ Triêm đỏ cả tai lắng nghe tiếng thở dốc trầm thấp làm người tim người ta đập thình thịch giống như sắp nổ tung, giọng Từ Vi Trần khàn vô cùng, "Cục cưng, nói gì với anh đi, nhanh lên, anh muốn nghe giọng em."

Hạ Triêm biết Từ Vi Trần đang làm gì, thế là dứt khoát mặt dày mày dạn nói ra tất cả nhớ nhung tích lũy gần cả tháng."

Từ Vi Trần, em nhận ra rằng em thật sự rất yêu anh, yêu anh còn nhiều hơn cả em tưởng tượng."

"Em còn tưởng anh hết thương em rồi, em giận lắm, nhưng chỉ vừa nghe được giọng của anh, những yêu thương bị em khóa trong lòng đã xông hết ra ngoài."

"Em... em không thể ngừng yêu anh được, nên là nếu ngày nào đó anh không yêu em nữa thì nhất định phải nói với em sớm, để em còn nhốt hết thảy tình yêu lại."

Hạ Triêm mở miệng là lại trào nước mắt, cậu chờ câu trả lời của Từ Vi Trần nhưng bên kia im lặng thật lâu, đến khi lên tiếng lần nữa lại là giọng điệu cầu xin: "Hãy nói nữa đi, cục cưng ơi xin em, xin hãy nói tiếp lời yêu anh."

Hạ Triêm nghiêm túc nói từng chữ một: "Từ Vi Trần, em yêu anh."

Bên kia lại im lặng thật lâu rồi chợt truyền khẽ đến một tiếng "phụt".Tuy hơi thở vẫn chưa đều nhưng giọng đã trở lại bình thường, dịu dàng đến mức làm người ta muốn chết chìm, "Hạ Triêm Triêm, anh bắn rất nhiều."

Hạ Triêm bĩu môi: "Em dâng đến tận cửa cho anh chơi anh không chơi, mắc gì chạy đến khách sạn thủ dâm chi?"

Đây cũng là một kiểu chơi mới hả?Từ Vi Trần không trả lời cậu, chỉ nói: "Trước khi đi anh có mang theo một bộ đồ của em, vẫn chưa giặt."

"Anh biến thái quá vậy!

Còn lấy đồ em thủ dâm."

Từ Vi Trần cười: "Không có."

"Anh còn không chịu nhận!

Em bắt được mấy lần rồi..."

"Anh không dùng nó để thủ dâm," Từ Vi Trần bên kia điện thoại nhìn chiếc áo thun nhàu nát bên gối và dương vật vẫn cứng đanh sau khi bắn xong, nói khẽ, "Anh xuất tinh trong tình yêu của em."

Hạ Triêm ngây ngẩn cả người.Từ Vi Trần không hề chạm vào dương vật, anh chỉ dựa vào những lời yêu thương của cậu để bắn....Lại qua thêm mười ngày, thời gian kiêng cữ bác sĩ cấm đã kết thúc.Mấy ngày nay ngày nào Hạ Triêm cũng phải hỏi một lần "Từ Vi Trần, anh có còn yêu em không", và hôm nay, cuối cùng anh cũng có thể trả lời bằng hành động thiết thực.Khoảnh khắc vừa mở cửa ra Hạ Triêm đã thấy có gì đó không ổn.Sao hôm nay mặt mày Từ Vi Trần... lại hung dữ vậy, thiết lập tính cách như có nguy cơ sụp đổ.Hạ Triêm khó khăn nuốt nước bọt, nói đầy đề phòng: "Anh đang làm gì vậy..."

Từ Vi Trần ném túi, giày cũng không kịp cởi đã cúi xuống hung hăng hôn Hạ Triêm, ôm cậu về phòng ngủ."

Không phải em hỏi anh... có còn yêu em không ư?"

Từ Vi Trần nắm eo Hạ Triêm dùng hết sức cắm vào."

Mẹ kiếp... yêu em điên cuồng..."...Sau đó Hạ Triêm nằm thoi thóp lắng nghe đầu đuôi sự việc, hỏi bằng hơi cuối cùng: "Vậy sao anh không nói thẳng với em là bác sĩ bắt em kiêng quan hệ tình dục hả?"

Từ Vi Trần xoa eo cho cậu, "Bản thân em thế nào còn không tự mình rõ ư?

Chuyện không được làm lại càng muốn làm, nếu nói cho em biết có lẽ chúng ta đã phá giới từ lâu rồi."

Hạ Triêm cười hì hì ôm eo Từ Vi Trần: "Đại sư Vi Trần phá giới ăn mặn, bị em hút hết tinh khí rồi."

Từ Vi Trần cũng cười, một lúc sau, anh kéo Hạ Triêm ra khỏi chăn, bỗng nói đầy nghiêm nghị: "Hạ Triêm Triêm, tôi sẽ không đi công tác nữa."

"Hở?"

"Lý do duy nhất tôi làm việc chăm chỉ là để cho em có một cuộc sống tốt hơn, nhưng nếu vì công việc mà không thể chăm sóc em thì chi bằng nghỉ."

"Anh đừng mà," Hạ Triêm tỉnh lại, "Em thích dáng vẻ anh vừa làm gương cho người khác vừa biến thái thế này, nếu anh không làm giáo sư nữa thì chất lượng đời sống tình dục của em sẽ lùi lại ít nhất 20 năm mất!"

Từ Vi Trần nhẹ giọng đồng ý: "Được rồi, xem như là vì Hạ Triêm Triêm, phải tiếp tục làm nghề giáo sư này thôi."

Anh đã từng là một người cực kỳ lý trí đến mức không có tình người, anh chưa bao giờ tưởng tượng được mình yêu một người bằng cả con tim là như thế nào.Từ Vi Trần hai mươi tuổi kiêu ngạo tự phụ sẽ không bao giờ tưởng được rằng hơn mười năm sau sẽ có một cậu trai bằng tuổi mình khi đó, chiếm hết tất cả sự chú ý, tình yêu, thậm chí là sinh mạng của anh.Họ yêu đối phương bằng cả cuộc đời._______________🎄The A.Rêu: Dáo xư Từ đã thành công soán ngôi những chiếc niên thượng khác trong lòng tui bằng bằng sự simp bồ vãi cả trung tình và dằm khăm của mình gâu gâu gâu, tui cũng muốn một chiếc bồ giống dáo xư ngao ngaooooo o((>ω< ))o
 
[Done❤️‍🔥] Dính Bụi Trần
Ngoại truyện👗: Công chúa Triêm Triêm.


Ngoại truyện: Công chúa Triêm Triêm và gia sư.Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa trên lục địa này có một vương quốc, đức vua và hoàng hậu rất yêu thương nhau sinh ra được một đứa bé thông minh xinh xắn, mọi người gọi "em" là công chúa Triêm Triêm.Vâng, vì vài lý do lộn xộn, công chúa Triêm Triêm rõ ràng là bé trai lại được nuôi như con gái.Tất nhiên tác giả biết bạn đang nghĩ gì, là công chúa thì đương nhiên phải mặc váy đẹp.Công chúa Triêm Triêm là do chính hoàng hậu nuôi nấng, ai gặp cũng khen hoạt bát dễ thương nhưng không mất đoan trang nền nã, chẳng trách đức vua lại cực kỳ cưng chiều.Nhoáng một cái, công chúa Triêm Triêm mười bảy tuổi, theo lý mà nói thì nên học vài thứ như chơi đàn, nhảy hoặc thơ ca, vì vậy đức vua đã tuyển một vị gia sư nổi tiếng nhất vương quốc - William Từ, làm phụ tá cho công chúa Triêm Triêm.William là một người có học thức uyên bác, tính tình hòa nhã, đức vua rất hài lòng với vị thầy hoàng gia này và tin tưởng giao công chúa cho chàng.Các người hầu trong cung thường xuyên thấy một màn thế này: Dưới sự hướng dẫn của thầy William, công chúa điện hạ cùng chơi một bản nhạc động lòng người với chàng, tiếng đàn réo rắt từ tẩm điện đến toàn bộ lâu đài.Ngay cả nhà vua cũng thường đắm mình trong âm nhạc tuyệt vời và khen người thầy này hết lời hết mực.Thầy William tuy hiền hòa nhưng cũng rất nghiêm khắc, thỉnh thoảng công chúa Triêm Triêm đàn sai vài nốt cũng sẽ bị chàng mời các nữ hầu ra ngoài, đóng cửa lại dạy dỗ công chúa Triêm Triêm.Có đôi khi nữ hầu nghe thấy tiếng công chúa Triêm Triêm khóc lóc, có lẽ là bị phạt.Nhưng chính vì yêu cầu quá cao của thầy William nên công chúa Triêm Triêm đã trở thành một tiểu thư tự nhiên phóng khoáng, cho dù người chỉ lướt qua bạn, bạn cũng sẽ bị chiếc váy đung đưa của người thu hút, đưa mắt nhìn và sau đó bị gương mặt ửng hồng mê hoặc.Thời gian trôi nhanh, một năm đã trôi qua và công chúa Triêm Triêm đón chào buổi lễ đăng quang đầu tiên của mình.Vào ngày này, tất cả quý tộc trong hoàng tộc đều sẽ có mặt, công chúa Triêm Triêm muốn tự mình chuẩn bị bài trí trong sảnh tiệc nên nói với các nữ hầu: "Các ngươi lui xuống trước đi, ta muốn tự suy nghĩ xem nên dùng ruy băng màu be hay màu vàng."

Nữ hầu lo lắng: "Công chúa điện hạ, xin cho phép chúng tôi can thiệp vào lễ đăng quang của ngài, nếu ngài chẳng may bị gai hoa hồng đâm trúng, quốc vương bệ hạ sẽ trách tội chúng ta."

Lúc này, thầy William từ cửa hông đi vào, mỉm cười với hầu cận: "Xin các vị yên tâm, hết thảy nơi này có tôi lo liệu."

Thầy William luôn luôn ổn trọng, ai cũng yên tâm khi để chàng chăm sóc công chúa.Những người hầu gái lần lượt rời khỏi sảnh tiệc, bận rộn với những việc khác.Khi họ trở lại sảnh, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa nhưng thầy William lại ôm công chúa Triêm Triêm được quấn trong chăn, nói rằng người đang vô cùng mệt mỏi và muốn được đi nghỉ ngay.Nữ hầu nhìn sang thì thấy công chúa Triêm Triêm thật sự rất mệt, cơ thể run khẽ, sắc mặt đỏ bừng."

Ngài William, cái trên thảm là?"

Một nữ hầu hỏi.Thầy William cúi đầu, đôi mắt dưới chiếc kính tỏ vẻ áy náy."

Vừa rồi công chúa điện hạ ăn chút sữa chua, thật sự rất xin lỗi, làm phiền cô dọn dẹp giúp."

Nữ hầu đỏ mặt, thầy William quả thật là một quý ông.Ngày hôm sau, lễ đăng quang của công chúa Triêm Triêm.Đây chắc chắn là đại lễ lớn nhất hoàng cung tổ chức mấy năm gần đây, ngay cả các nước láng giềng cũng phái hoàng tử công chúa của họ tới chúc mừng sinh nhật lần thứ mười tám của công chúa Triêm Triêm.Cũng không biết có phải do tối qua công chúa Triêm Triêm lo chuyện yến tiệc mệt nhọc hay là xảy ra chuyện gì, người luôn thất thần không yên, đôi mắt sáng ngời nay cũng như sương mù ướt át.Đức vua đau lòng vô cùng, sau lễ đăng quang đã vội dặn thầy William đưa công chúa đi nghỉ ngơi, không cần người phải đi gặp khách.Trong sảnh phụ của cung điện.William xoa nắn bộ phận sinh dục dưới váy của công chúa, áp môi vào tai người: "Có phải tối qua điện hạ mệt lắm đúng không?"

Công chúa Triêm Triêm mơ hồ: "Thầy ơi, lần sau chúng ta làm trong vườn đi."

William ôm người đổi tư thế, cười đồng ý.Mọi ngóc ngách trong cung điện đều vương vãi tinh dịch của họ.The end."..."

Hạ Triêm ngồi trên đùi Từ Vi Trần nhìn câu chuyện cổ tích đen tối của mình trên máy tính, sốc đến mức không nói nên lời."

Cho nên mấy ngày nay anh giả vờ ôm máy tính là để viết cái này?"

Từ Vi Trần: "Ừ."

Hạ Triêm: "Em xin anh, làm ơn làm cái gì đó nghiêm túc đi!"________👽The A.Rầu: Nhà người khác là fan viết trịn séc rồi chính chủ thấy chính chủ ngại hoặc thực hành theo, còn nhà này dáo xư Từ tự sản xuất luôn, ko thì ổng còn tự quẩy cho mình phụt tinh không cần sốc lọ (((((. = Cái ghế Top1 dân chơi giới séc em mời dáo xư lên ngồi ạ.

P/s: Bìa truyện bị thằng Quát ngulone vã bay màu rồi các chị ơi nên giờ mình chơi giao diện cổ tích thơ mộng nhưng hệ điều hành dựng koo nhé ((((. =
 
[Done❤️‍🔥] Dính Bụi Trần
Ngoại truyện🌹: Giấc mơ của Hạ Triêm.


Ngoại truyện: Giấc mơ của Hạ Triêm.Từ Vi Trần mười sáu tuổi.Hạ Triêm mơ một giấc mơ.Cậu biết mình đang mơ nhưng khung cảnh trước mắt rất kỳ lạ, đó là một nơi tương tự như trường học, tòa nhà có phong cách kiến trúc Anh quốc, trông giống như một trường quốc tế.Chắc là đang trong giờ học, bên ngoài vắng người nên Hạ Triêm tò mò đi vòng theo hành lang hình tròn để tìm tòa nhà dạy học.Tòa nhà giảng dạy rất cao, có khoảng mười tầng, Hạ Triêm tìm hướng dẫn ở sảnh.

Hóa ra đây là trường trung học quốc tế, cách chia lớp khác với trường thường, mỗi một khối có 20 lớp, bắt đầu từ A đến T.Hạ Triêm nhanh chóng hiểu được đây là trường cấp ba của Từ Vi Trần, cậu từng nghe Từ Vi Trần kể rằng trường cấp ba của anh được xếp lớp theo thành tích và anh học lớp A từ lớp 10 đến lớp 12.Đầu Hạ Triêm nhảy số rất nhanh, bắt đầu muốn bày trò, cậu tìm thang máy theo chỉ dẫn, đi thẳng lên lớp 12A ở tầng tám.Tìm được lớp 12A, trên cửa lớp treo ảnh chân dung của mỗi thành viên, dù sao cũng lớp có điểm cao nhất nên sĩ số không nhiều, Hạ Triêm tìm một lúc đã tìm được Từ Vi Trần phiên bản thiếu niên trong số hai mươi người.Lúc này Từ Vi Trần mới mười sáu tuổi nhưng đã bắt đầu có xu hướng thành thục nhã nhặn trong tương lai, chỉ một tấm ảnh nền xanh đã có thể nhìn ra khí chất ôn hòa nhã nhặn khiêm tốn.Hạ Triêm nhìn mải mê đến mức quên mất Từ Vi Trần đang ở bên trong, cách một tấm cửa kính, anh lia mắt đã thấy cậu trai trẻ bên ngoài lớp học, không khỏi nhìn lại lần thứ hai.Nhưng anh không cho phép mình lơ là quá lâu đã quay mặt đi tiếp tục nghiêm túc học tập.Còn Hạ Triêm thì đang ấp ủ đủ trò xấu.Cậu đang nghĩ xem làm sao để hòa nhập vào lớp này một cách hợp lý nhưng sau đó lại nhận ra rằng đây là giấc mơ của mình, có logic hay không là do mình quyết định.Hạ Triêm suy nghĩ một lúc rồi mặc đồ học sinh kiểu Anh vào, áo khoác vest màu xanh đậm kết hợp với áo sơ mi trắng mới tinh, quần kaki và giày vải, cà vạt lụa sọc xanh đỏ, phù hiệu trường bằng kim loại tinh xảo, hoàn mỹ hòa vào hoàn cảnh.Giáo viên trong lớp vẫy tay với Hạ Triêm, ra hiệu cho cậu tiến vào.Hạ Triêm thong thả rảo bước, nhìn quanh lớp học, bàn ghế trong lớp cũng khác với các trường trung học truyền thống, vì để tiện cho việc thảo luận nên bốn người ngồi quanh một chiếc bàn lớn, ở giữa đặt cân, mô hình và đồ dùng dạy học khác.Còn Từ Vi Trần ngồi một mình ở bàn cạnh cửa sổ, hoàn toàn khác biệt với những học sinh với các học sinh có màu da khác.Giáo viên giới thiệu với mọi người bằng tiếng Anh: "This is Ha Triem, your new classmate.

Let's welcome!"

Hạ Triêm gật đầu, rất hài lòng vì mình hiểu tiếng Anh của giáo viên, mặc dù đây chỉ là giấc mơ của cậu nhưng cậu cũng không thể ảo tưởng quá độ về trình độ tiếng Anh của mình được...Nội dung sau đó vượt quá khả năng tiếng Anh của Hạ Triêm, cho nên nói sang tiếng Trung: "Hôm nay Hạ Triêm mới chuyển đến lớp A, vừa hay William chỉ ngồi một mình, em ngồi với William đi."

William chính là Từ Vi Trần.Hạ Triêm từ từ đi xuống, nhìn thấy vẻ mặt Từ Vi Trần có hơi không vui.Anh từng nói với Hạ Triêm rằng thời cấp ba anh không chung nhóm với người khác, một là cảm thấy mấy đứa trẻ phương Tây quá chậm để theo kịp tiến độ của anh, hai là ông của anh không cho anh mượn sức của bạn học để hoàn thành việc học, ông anh nói, kẻ mạnh thực sự không cần bạn đồng hạnh.Hạ Triêm nhìn Từ Vi Trần từ trên xuống, không khỏi nở nụ cười tươi rói, hóa ra Từ Vi Trần hồi cấp ba cũng nhuộm tóc, hình như còn uốn nữa, tóc nâu xoăn xoăn khác hẳn mái tóc đen chỉnh tề ngày thường Hạ Triêm hay thấy, người thế này... trông rất có cảm giác thiếu niên.Hơn nữa, Từ Vi Trần mặc đồng phục rất đẹp, khí chất hoàn toàn khác với Hạ Triêm khi mặc bộ đồ này, nếu phải miêu tả thì Từ Vi Trần trông như cậu ấm nhà giàu còn Hạ Triêm lại giống mấy nhóc du côn.Hạ Triêm nhìn anh hoàn toàn bằng ánh mắt nhìn chồng nhưng Từ Vi Trần lại thấy khó hiểu, "Chinese?"

Một từ đơn suýt chút đưa Hạ Triêm đạt cơn cực khoái, Từ Vi Trần cấp ba hoàn toàn khác với phiên bản trưởng thành của anh, chất giọng khàn khàn đặc trưng của thời kỳ vỡ giọng, cảm giác cứ như sóng biển thổi trên cát trắng.Hạ Triêm cười rạng rỡ: "Cậu cũng vậy hả?

Rất vui được gặp cậu."

Cậu bỏ túi xuống, ngồi đối diện Từ Vi Trần, chống cằm nhìn anh.Chồng tui khi còn trẻ sao đẹp trai dữ vậy nè, Hạ Triêm mê muội trong lòng.Từ Vi Trần khi này vẫn chưa cận nặng, chỉ thỉnh thoảng đeo kính khi không thấy rõ chữ, không có thấu kính cản trở trông anh càng đẹp hơn, các đường nét rất sắc sảo.Từ Vi Trần bị Hạ Triêm nhìn chằm chằm đến khó chịu, thế là chủ động miệng: "Mặc dù chúng ta ngồi cùng bàn nhưng cậu bạn đây ngồi gần quá, tôi vẫn hi vọng cậu bạn giữ một khoảng cách nhất định."

Hạ Triêm suýt chút bật cười.Lâu lắm rồi không nghe Từ Vi Trần dùng kính xưng, cậu sắp quên mất anh có thiết lập thần kỳ thế này.Tính thử thì khoảng thời gian này ông của Từ Vi Trần vẫn còn sống, cha mẹ anh đã đi nước ngoài mấy năm, đây hẳn là lúc anh bị quản thúc nghiêm nhất.

Chẳng trách anh lại bung mình trong party, thậm chí còn bị người ta lừa mất lần đầu tiên.Hạ Triêm thu lại nụ cười, mặt mày nghiêm túc: "Tôi xin lỗi."

Cả buổi học tiếp theo Từ Vi Trần không nói chuyện với cậu, Hạ Triêm biết anh rất nghiêm túc trong giờ học nên vẫn nhịn suốt đến cuối giờ mới vẫy tay với anh, "Hey William, dẫn tôi đi tham quan trường tí đi."

Giờ ra chơi của họ khá dài, nửa tiếng đủ để họ đi đi lại lại khắp trường.Cậu thấy Từ Vi Trần không vui lắm nhưng sự giáo dục của anh không cho anh từ chối, anh khẽ gật đầu.Từ Vi Trần đứng dậy, tuy mới mười sáu tuổi nhưng vẫn cao hơn Hạ Triêm một chút, anh nói: "Chúng ta đi thôi."

Hạ Triêm quen thói muốn đi qua nắm tay anh nhưng đưa ra nửa chừng mới khựng lại, thay vào đó phải vỗ vai Từ Vi Trần.Cậu nói: "Để tôi tự giới thiệu, tên tiếng Trung của tôi là Hạ Triêm, Triêm trong triêm triêm tự hi (dương dương tự đắc), cậu thì sao?"

"Từ Vi Trần."

Hạ Triêm gật đầu, "Ừm, tôi nhớ rồi."

Cậu đi theo sau Từ Vi Trần, đi dạo quanh khuôn viên trường nhưng thật ra cậu lại chẳng nhìn khung cảnh sân trường gì mấy, dù sao nó cũng là tưởng tượng trong tiềm thức của cậu, đôi mắt cậu chỉ mãi chăm chú vào người Từ Vi Trần.Từ Vi Trần đẩy cửa một phòng học, giới thiệu, "Đây là phòng thí nghiệm vật lý."

"Bình thường có nhiều người tới không?"

"Ừ, chúng tôi thường làm thí nghiệm trực tiếp trong lớp."

"Thế à..."

Hạ Triêm đi vào theo Từ Vi Trần, chợt, thừa dịp Từ Vi Trần không chú ý, khóa trái cửa lại.Từ Vi Trần sửng sốt.Hạ Triêm nhịn nãy giờ cuối cùng mới bắt cóc được Từ Vi Trần đến một nơi không người.Cậu cong môi, hỏi: "Từ Vi Trần, cậu từng làm tình chưa?"

Câu này khiến Từ Vi Trần sốc đến mức đồng tử giãn ra.Nhưng suy cho cùng, tính cách anh vẫn kiên định, anh sực tỉnh lại, ép mình bình tĩnh: "Bạn học Hạ Triêm, xin bạn đây đừng tùy tiện nói những lời như thế."

Hạ Triêm đến gần, khóe mắt đuôi mày cong cong nụ cười quyến rũ, "Hở?

Nói thế nào?

Làm tình là lời tùy tiện hở?"

Từ Vi Trần bị cậu ép vào một góc, khoảng cách giữa mặt hai người chỉ còn vài milimet.Từ Vi Trần cau mày: "Xin đừng chơi mấy trò ngớ ngẩn này."

Hạ Triêm vờ khịt mũi cười, "Tôi chỉ hỏi cậu đã làm tình hay chưa thôi, làm gì phản ứng dữ thế?"

"Tôi chưa, được rồi, chúng ta về lớp thôi."

Cuối cùng Từ Vi Trần cũng trả lời nhưng Hạ Triêm không tha, nắm cà vạt của anh: "Tôi không tin."

Từ Vi Trần rõ ràng đã tức giận nhưng lại không thô lỗ đẩy cậu ra vì lễ nghĩa, chỉ nín nhịn nói: "Chưa làm là chưa làm, nếu như cậu bạn đây vẫn không tin thì tôi cũng hết cách."

Lúc này Hạ Triêm mới lùi lại một bước.Cậu buông cà vạt của Từ Vi Trần ra, thở dài: "Chuyện tuyệt vời như làm tình lại chưa từng thử, thật đáng tiếc."

Từ Vi Trần nhất thời nhanh miệng hỏi ngược một câu, "Sao cậu biết", vừa nói anh đã hối hận, còn Hạ Triêm thì bắt ngay, cười hì hì: "Đương nhiên là tôi biết rồi."

Cậu kéo cà vạt, cởi mấy nút áo để anh thấy mấy dấu hickey đỏ rực trên cổ.Trước khi ngủ cậu là quần một trận với Từ Vi Trần, không chỉ mỗi ở cổ, từ ngực đến bắp chân, toàn thân chỗ nào cũng có dấu hôn của anh.Còn Từ Vi Trần trước mặt lại chưa từng thấy cảnh tượng thế này, đồng tử run rẩy, khiển trách: "Đừng có đùa với tôi thế này nữa."

Anh xoay người định bỏ đi nhưng Hạ Triêm đã kéo anh lại, khẽ khàng hỏi: "Cậu có muốn thử không?

Tôi biết nhiều tư thế lắm, đảm bảo sẽ làm cậu sướng đến ngừng thở."

Từ Vi Trần không thể giữ bình tĩnh được nữa, hoàn toàn nổi giận.Hạ Triêm nhìn vẻ mặt anh còn tưởng anh sẽ tìm cách trốn khỏi đây nhưng không ngờ Từ Vi Trần lại xoay người, giam cậu vào trong góc tường.Giọng điệu anh nhuốm đầy tức giận: "Cậu quan hệ rất nhiều lần rồi?"

Hạ Triêm không sợ chết đi khoe: "Đúng vậy đó, mỗi ngày ít nhất một lần, nhiều khi còn ba bốn lần một đêm."

Thật bất ngờ, chớp mắt sau đó Từ Vi Trần đã hôn cậu.Kỹ thuật hôn của anh không tốt, chỉ áp môi vào nhau, Hạ Triêm chủ động hé miệng, đưa lưỡi quấn lấy đầu lưỡi Từ Vi Trần, dẫn dắt anh hôn mình.Môi lưỡi mềm mại quyện vào nhau một lúc lâu, Hạ Triêm lùi khỏi miệng anh, thở dồn: "Hóa ra anh thế này nhé, Từ Vi Trần."

Đúng là cậu không nên có bất kỳ ảo tưởng nào về Từ Vi Trần, đã là lão cầm thú thì dù có trẻ cũng là tiểu cầm thú.Từ Vi Trần cũng thở dốc, hỏi Hạ Triêm: "Cuối cùng thì cậu là ai?"

Hạ Triêm tựa vào cổ anh, nói bằng giọng mũi: "Từ Vi Trần, cậu tin không, thật ra tôi là incubus đặc biệt đến đây để dụ dỗ cậu mất trinh."

Hạ Triêm rõ ràng cảm nhận được Từ Vi Trần đang cứng.Mười sáu mười bảy tuổi là độ tuổi huyết khí phương cương, làm sao có thể đứng vững trước sự cám dỗ của Hạ Triêm thế này.Thật ra, ngay từ ánh nhìn đầu tiên thấy Hạ Triêm qua ô cửa sổ anh đã có một ham muốn được hôn lên đôi môi đỏ mọng đó vô cùng, muốn làm những chuyện bẩn thỉu với cậu.Nếu không phải Hạ Triêm cố ý dụ dỗ anh, anh vẫn có thể kiềm chế bản thân.Anh bị Hạ Triêm kéo đến bên bàn thí nghiệm, cậu ngồi lên bàn, nhẹ giọng hỏi: "Cậu muốn nhìn bên dưới của tôi không?"

Từ Vi Trần không nói gì nhưng đôi mắt sáng ngời đã tràn đầy dục vọng.Hạ Triêm từ từ cởi quần, bên trong đùi đầy những vết đỏ mập mờ, nhìn lên nữa là dương vật thanh tú sạch sẽ không lông nhưng hiển nhiên không phải trơn láng tự nhiên mà là cạo sạch, thêm nữa là cửa mình đỏ thấm mềm rục, mọi thứ đều cho thấy một sự thật - Hạ Triêm đã bị người ta nện tơi bời.Từ Vi Trần hơi giận, nhéo đùi Hạ Triêm hỏi: "Cậu bị chịch bao lần rồi?"

"Không phải vừa nãy cậu nói nói vậy là tùy tiện à?

Thầy... bạn học Từ thật là mặt người dạ thú ghê nha."

Từ Vi Trần làm ngơ cậu, vung tay tét mạnh vào lỗ mông Hạ Triêm một cái.Hạ Triêm bật rên thở dốc: "Cậu muốn địt thử vào không?

Sướng lắm."

Từ Vi Trần vừa giận một cách vô cớ vừa không thể từ chối lời mời của Hạ Triêm.

Anh cởi cúc quần, móc dương vật đã hoàn toàn cương cứng của mình, nói đầy căm hận: "Địt nát cậu."

Hạ Triêm suýt chút đã bắn tinh, cứ tưởng sự dâm dục của Từ Vi Trần là sau này mới có nhưng không ngờ là dâm sẵn trong người.Cậu hất giày cởi quần, gác hai chân lên bàn, đưa tay banh mông: "Nào... vào thẳng đi..."

Cậu nhớ trước khi ngủ Từ Vi Trần vẫn còn cắm cu trong mông mình, lúc này cửa hậu vẫn chưa khép kín, dù cho dương vật của Từ Vi Trần trước mặt to đùng nhưng cậu vẫn có thể nuốt thẳng vào trong.Từ Vi Trần xoa cửa lỗ, đỡ dương vật đâm thẳng một đường.Hạ Triêm rên khẽ.Không hổ là học sinh cấp ba, cu vừa to vừa cứng.Từ Vi Trần không cho cậu thời gian giảm xóc, vừa vào đã bắt đầu đâm mạnh, eo hông đưa đẩy hết sức, đưa dương vật vào vừa sâu vừa nhanh, Hạ Triêm như bị điện giật khắp người, suốt ruột ôm đầu anh.Từ Vi Trần đụ rất nhanh, chỉ vài chục cái Hạ Triêm đã lên cao trào, dương vật run rẩy xuất tinh.Từ Vi Trần vẫn chưa kết thúc, anh bế Hạ Triêm dậy địt từ dưới lên trên, lỗ nhỏ của cậu quả thực vừa mềm vừa ấm nóng, khoái cảm lạ lẫm này khiến anh vứt hết phong độ và lễ nghĩa.Anh thì thầm vào tai Hạ Triêm: "Lỗ dâm bú giỏi quá."

Lúc đầu Hạ Triêm cứ nghĩ mình sẽ dạy Từ Vi Trần làm tình nhưng lại không ngờ anh không học cũng biết, ngược lại là cậu còn bị Từ Vi Trần trẻ tuổi đụ cho mê muội.Trong vài cú cuối cùng, Từ Vi Trần sắp xuất tinh nên thả cậu lại mặt bàn, thúc mạnh chục cái sau đó thẳng eo bắn vào nơi sâu nhất trong người Hạ Triêm.Hạ Triêm sướng đến rùng mình, đưa tay muốn Từ Vi Trần ôm mình.Từ Vi Trần ôm mông bế cậu lên, nhìn chất lỏng màu trắng trên bàn thí nghiệm, vẻ mặt khổ não."

Bàn làm sao giờ?"

"Cứ để đó thôi."

"Sẽ bị giáo viên phát hiện."

"Kệ đi."

Hạ Triêm nghịch mái tóc màu hạt dẻ mềm mại của Từ Vi Trần, lười biếng nói, "

Sau này mỗi giờ ra chơi chúng ta lại đến đây làm tình nhé."

Giọng Từ Vi Trần trở nên lạnh lẽo: "Không làm tình thì cậu bạn đây không sống được à?"

Hạ Triêm ôm chặt lấy anh cười nói: "Ghen hở?

Thế này đi, cậu gọi tôi anh Hạ Triêm thì tôi chỉ làm tình với cậu thôi."

Một tay đang rảnh của Từ Vi Trần đỡ dương vật của mình cắm lại vào trong lỗ nhỏ của Hạ Triêm lần nữa, im lặng một lúc mới nói: "...

Anh Hạ Triêm."

Hạ Triêm sướng đến mức muốn thăng thiên.Cậu vừa rên rỉ vừa thở dốc: "Từ Vi Trần... em muốn làm tình với anh... mọi lúc mọi nơi, khi đi học cũng muốn anh cắm trong em... và..."

Cậu rên lên cao vút, bị Từ Vi Trần địt vào tận cùng."

A... cu trai trinh cứng quá à... sướng quá... nhanh nữa lên..."...Từ Vi Trần không biết Hạ Triêm đang mơ thấy gì, chỉ nghe cậu rên rỉ cực kỳ dâm dục.Anh giật thân dưới, phát hiện nơi gắn kết của họ đã ẩm ướt dính dấp, Hạ Triêm lại ướt.Từ Vi Trần gọi thế nào Hạ Triêm cũng không tỉnh, vì vậy anh từ từ chuyển động eo, dự định đưa cậu vào khoái cảm kép giữa mộng và thực._______END
 
[Done❤️‍🔥] Dính Bụi Trần
❌❌❌ "Tham khảo" chất xám


Nhân dịp tròn 1 tháng "Dính Bụi Trần" hoàn, The Rêu xin review chi tiết vài vụ việc: Nhân sự có liên quan là em "Lẩu" hay acc keyi181, đọc tắt là "Lờ" nhé: 1.

Ăn cắp xưng hô.

- Em Lờ mở hố "CTNKDB" aka "Dính Bụi Trần" vào t7/2022, tới cuối tháng 2/2023 dừng ở chương 31 hơn 1 tháng rưỡi ko update. (Khoảng thời gian dài 9 tháng)- 18/03/3023 The Rêu chính thức mở hố nhưng chưa public.

- 23/03/2023 Public trên wattpad và wordpress.- 27/03: Em Lờ post 1 lần 2 chương (32, 33) + thông báo đổi xưng hôẢnh c33 ⬇️

Sau đó bị reader bắt gặp và đưa ra nghi vấn: Em Lờ: "Có bạn thắc mắc khi dùng "ngài" (27/03/2023) ⬇️

Đọc giả thắc mắc "Sao lại xưng ngài với sinh viên" (24/10/2022)

=> Khoảng thời gian hơn năm tháng để "mình mới nghĩ đến việc đổi lại"!!!28/03: Em gái post c34 bảo không xưng hô nữa.

Ảnh c34: ⬇️

=> "Nhưng giờ nghĩ lại vẫn thấy tiên tiếc" nói như thể em Lờ phải tốn rất nhiều chất xám để nghĩ ra được cái xưng hô đó.

31/03: Em Lờ inbox xin lỗi lần 1.

Khá bất ngờ đấy nhưng thôi tôi nói bỏ qua.

Ảnh: ⬇️

(Trong khoảng thời gian 9 tháng Lờ đào hố chỉ được 31 chương, tới khi The Rêu nhập cuộc thì ngày nào cũng 2 chương và những ngày sau vẫn thế) Và em Lờ còn nhắn "em k cố ganh đua với chị về tiến độ hay gì đâu ạ", trong khi tôi vẫn chưa đề cập gì đến vấn đề "ganh" này. ⬇️

=> Hành động lên chương tằn tằn nếu lúc là lúc khác thì thôi, người ta siêng, nhưng quá nhiều sự trùng hợp thế này thì chẳng khác nào dằn mặt đứa mở hố sau là tôi.

2.

Lại ăn cắp ý tưởng, chất xám.09/04: Ngày done Dính Bụi Trần, sáng bảnh mắt reader lại qua tố bắt chước set icon.

Ảnh reader cap: ⬇️

Cái này ai mới đến nhà Rêu có lẽ sẽ khó hiểu, tui giải thích ngắn gọn về phong cách set truyện cũng như nguồn cảm hứng:- Ngài Ý và cậu quản gia: set 🍬 cho chương H, vì truyện chỉ có chịt và ngọt.

- Cheers: set 🥂, The Rêu mê rượu, main mê rượu, truyện cũng liên quan tới rượu.

- 24 "tầng" nói dối: set 🫒, main chủ vựa ô liu.

- Sa bẫy: vibe dark, set 🖤 cho chương thường, ❤️‍🔥 cho chương H.

- Dính Bụi Trần: set 🌫️ "sương" cho chương thường, vì bụi mờ mịt mà, và 😶‍🌫️ cho chương chịt, chịt đương nhiên là phải thấy đường để cháy quần rồi. => Phong cách set truyện kiểu này Rêu đã trải dài các bộ và cũng không phải chỉ có mình Rêu, nhưng em Lờ vừa xong vụ "tham khảo" xưng hô thì đào hố mới và set 🩳 cho chương thường (maybe), 😶‍🌫️ cho chương H.

Trong khi Lờ mở bộ này là bộ thứ 4, 3 bộ trước đó ko hề có icon.

Sau khi reader nhắn cho Rêu, em Lờ cũng inbox ngay và luôn "em làm abcd vậy c có khó chịu ko" làm tưởng mình đang ăn hiếp 1 bé ngoan của đất nước biết thưa biết gởi.

Ảnh Lờ đối đáp với reader về vụ việc icon, ảnh cap của reader: ⬇️

=> "Ủa bạn ơi" là chứng tỏ không hề thấy sai đó.

Ảnh inbox cho Rêu: ⬇️

=> "Và em nhận là em thấy chị để hay hay nên mới để... và coi như thử nghiệm" ngoan ngoãn quá nè, không "ủa ủa". ==> Em Lờ cứ làm, bị reader bắt và cứ chủ động nhắn tin cho tôi "nhận lỗi", em Lờ xin lỗi hết lần này đến lần khác và reader, đồng bọn bên Lờ vẫn "chúc mừng", "tôi thích cách edit của bạn", "đồng hành", "cho lời khuyên".

3.

Lờ hoàn truyện sau đúng 1 tháng Rêu hoàn (09/04), 08/05.

Về vấn đề hoàn truyện này The Rêu sẽ quá đáng và thấy bị khiêu khích vì thói quen hoàn truyện của The Rêu luôn là ngày hoàng đạo.

"Ba lần gả cho ỉn lười" - 14/02/2022.

"Nhóc lười kết hôn" - 21/05/2022. (520-521) wo ai ni đồ ấy.

"Cheers" - 05/08/2022.

Sinh nhật cục Bo nhà The Rêu.

"24" - 01/10/2022.

Ngày đầu tháng.

"Sa bẫy" - 08/03/2023.

"Dính Bụi Trần" - 09/04/2023, lúc đầu ddl là 30/04 cơ, nhưng vì cớ sự "tham khảo" nên The Rêu buộc lòng phải đẩy nhanh tốc độ và số 9 là số đẹp đẹp nên The Rêu chọn nó.

Nhưng có vẻ em Lờ vẫn không chịu tha cho tôi. => Vừa được nghỉ lễ dài ngày Lờ không hoàn, phải lựa ngày 8 trước ngày 9 của một tháng sau.

Tất cả những gì The Rêu làm đều có ngọn nguồn của ý tưởng và chủ đích chứ không phải khơi khơi, ai đọc truyện của Rêu gõ rồi cũng sẽ thấy cách dùng một số từ ngữ làm điểm nhấn hay phong cách sẽ khá khác biệt với đại đa số.

Và The Rêu ngoài tức và bị phủ đầu ra thì còn làm được gì Lờ?

Tôi thật sự quá mệt.
 
Back
Top Bottom