Siêu Nhiên Doll and Cinderella

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
39531610-256-k583152.jpg

Doll And Cinderella
Tác giả: Chiaki_mew98
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một bí mật bị chôn vùi suốt 20 năm...
.
.
.

Khoảnh khắc bước vào cánh cửa đó cũng chính là lúc vận mệnh bắt đầu xoay vần
"Hận thù"
"Đau thương"
.
.
.

Hai trái tim, từ cùng một nguồn , dịch chuyển hai hướng...
___________________
Truyện có yếu tố kì ảo, đôi chỗ sẽ cảm thấy buff quá đà, không hợp vui lòng click back.​
 
Doll And Cinderella
~Mở đầu~


- Này, cô nghe gì chưa?- Người hầu nữ khẽ khều người bên cạnh

- Sao sao??

- Bà chủ bỏ đi rồi đấy, mới đêm qua xong..

Ông chủ lại mới mất cách đây không lâu, ai sẽ trả lương cho chúng ta đây?- Nàng hầu trưng ra bộ mặt lo lắng.

- Hả?!

Thật là, làm sao đây?

Hết cách rồi, tôi sẽ nghỉ làm!

Dù sao giờ cũng chỉ còn hai tiểu thư, còn bé quá, sao lo được cho chúng ta.

Nghe đâu bên nhà Crissy đang tuyển người đấy!- Người nữ hầu bên cạnh suy tính.

- Vậy tôi cũng...- Người kia đang tính nói hết câu thì đột ngột im bặt, cả hai người hầu nữ cúi mặt không dám nhìn người trước mặt.

Người phụ nữ đưa ánh mắt sắc lạnh, khẽ liếc nhìn hai người hầu, lòng không khỏi cảm thán với hai kẻ "ăn cây táo rào cây sung" này.

Bà cất giọng hờ hững nhưng đủ để phát quyết:

- Ồ, hai người muốn nghỉ?

Thật tiện quá, tôi cũng đang tính thuê thêm một vài người mới, chăm chỉ một chút, kín miệng một chút,và...-câu nói được dừng lại, lơ lửng khiến hai nữ hầu kia khẽ run.-trung thành một chút!

Hai người kia nghe xong câu cuối cùng, lập tức hổ thẹn, nhanh chóng vào phòng lấy đồ và dọn đi.

Marie đứng đó, nhìn hai kẻ vong ân bội nghĩa kia bỏ đi( bỏ chạy mới đúng ), trong đáy mắt ánh lên ý cười khinh bỉ, quay người vào trong.
 
Doll And Cinderella
Giới thiệu nhân vật


1.

Lily Aden Midelle

-Tuổi( hiện tại): 17 tuổi

-Sinh nhật: 23/6

-Nhận dạng: gương mặt xinh xắn trong sáng với nước da trắng mịn, làm nổi bật cặp mắt xanh tím hút hồn, tinh nghịch và đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng; mái tóc xoăn nhẹ, màu bạch kim óng ánh

-Tính cách: con người chia thành 2 sắc thái gần như riêng biệt, một nửa độc ác, một nửa lương thiện.

Đôi khi không thể khống chế suy nghĩ đen tối của bản thân

-Chức vụ: Người thừa kế chính thức, là tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn TSP ( The Sound Phoenix ).

Cô đồng thời đang theo học học viện thánh Mariana khoa nâng cao đặc biệt

-Điều quan trọng: đứa em gái duy nhất Rose

2.

Rose Aden Midelle

-Tuổi(hiện tại): 16 tuổi

-Sinh nhật: 29/9

-Nhận dạng: xứng đáng là mỹ nhân tuyệt sắc với gương mặt xinh đẹp sắc sảo, tuy nhiên vẫn ánh lên vẻ trong sáng tinh nghịch.

Mắt màu tím mơ màng , mái tóc màu nâu hạt dẻ, thẳng dài, môi hồng đỏ tự nhiên như hoa hồng tháng năm.

-Tính cách: là con người dám yêu dám hận.

Cô ấy sống rất chan hòa với mọi người và đặc biệt rất mực thương yêu chị.

Tuy bề ngoài có vẻ mềm yếu nhưng bên trong lại rất mạnh mẽ, là con người mạnh mẽ từ bên trong.

- Chức vụ: nhà thiết kế và người mẫu tài năng, là học sinh của học viện thánh Mariana khoa thiết kế.

Cô thường xuyên có mặt trong các buổi ra mắt thời trang.

Những mẫu thiết kế của cô được cả giới thượng lưu và trung lưu ưa chuộng.

-Điều quan trọng: những người yêu quý, đặc biệt là chị

3.

Marie Andas

-Tuổi: không rõ, cỡ 30~35 tuổi gì đó

-Sinh nhật: 7/11

-Nhân dạng: toàn thân toát lên vẻ quyến rũ cùng sự quyền quý, là người phụ nữ có vẻ đẹp không mất đi theo thời gian.

Mái tóc nâu đậm, nước da trắng, mắt màu ngọc lục bảo.

-Tính cách: bề ngoài lạnh lùng nhưng thực lòng lại tốt bụng, thủa thiếu thời từng bị lừa gạt nên vô cùng đa nghi

-Chức vụ: quản gia của gia đình nhà Midelle, do nợ ơn mẹ của Lily và Rose nên mới vào đây làm

-Điều quan trọng: không rõ

4.Elizabeth Aden

-Tuổi: không rõ

-Sinh nhật: 1/6

-Nhận dạng: là người phụ nữ xinh đẹp quý phái với mái tóc dài màu lửa óng ánh.

Đôi mắt màu thạch anh tím hút hồn.

-Tính cách: phóng khoáng, thích gì làm nấy, quan hệ rộng, đối đãi rất tốt với mọi người.

Là người có khả năng liên kết mọi người.

-Chức vụ: người chuyên đi ngoại giao cho tập đoàn, lo liệu những thủ tục luật lệ phiền phức.

-Điều quan trọng: ông xã và các con

5.Marisa Crissy

-Tuổi: khoảng 35 tuổi

-Sinh nhật: 19/8

-Nhận dạng: thân hình nóng bỏng, tuy khuôn mặt không được xinh đẹp tuyệt mĩ nhưng lại ánh lên vẻ sắc sảo.

Mang đôi mắt màu xanh lá đậm, mái tóc màu nâu

-Tính cách: tham vọng, hiếu thắng và gian sảo.

Quá khứ từng phải sống rất cực khổ nên luôn quyết phải nắm giữ cho được tiền bạc và địa vị

-Chức vụ: cổ đông thứ 2 của tập đoàn TSP, giám đốc công ty thời trang Piscesto

-Điều quan trọng: quyền lực

6.

Siren Ofelia

- Tuổi: 18

- Sinh nhật: 9/1

- Nhận dạng: đẹp trai, có sức hút kì lạ.

Cao 1m80, body chuẩn.

Có mái tóc màu đen, mắt màu nâu nhạt

- Tính cách: đôi lúc hơi trẻ con, biết quan tâm đến người khác , thích kiếm tiền, khá là kiên trì(...).

Đam mê ẩm thực.

- Chức vụ: Giám đốc quản lí chuỗi nhà hàng tại Anh của tập đoàn SVO( của nhà ổng)

- Điều quan trọng: 'em', đồ ăn và tiền

7.

Kevin Winson

- Tuổi: 16

- Sinh nhật: 1/12

- Nhận dạng: phong trần, vẻ đẹp bất cần, 'lạnh lùng boy'.

Cao 1m84, tóc màu vàng bạch kim, mắt xanh

- Tính cách: thích tự do, thích bắt nạt người khác ( đặc biệt là 1 người ^^ ).

Rất sòng phẳng.

- Chức vụ: người thừa kế của tập đoàn Litch.

Song, anh ấy chỉ thích cầm đàn rong ruổi khắp nơi.

- Điều quan trọng: người tôi yêu và âm nhạc.
 
Doll And Cinderella
Chapter 1: Mảnh gương vỡ


Marie bước đến phòng của hai tiểu thư nhỏ, hai cô vẫn còn đang say ngủ.

Marie lại gần chiếc giường, ánh mắt dừng lại ở khóe mắt của Lyly, nó vẫn còn đẫm lệ.

Còn Rose, mắt cô bé đã sưng húp từ mấy hôm nay.

Thật tội cho hai đứa nhỏ, ba mất chưa lâu, còn chưa kịp thích ứng với sự mất mát quá lớn thì người mẹ lại bỏ đi.

Marie vẫn còn nhớ rõ từng lời mà phu nhân nói trước khi ra đi.Hồi tưởng...

- Ta rất không nhẫn tâm để hai đứa con còn quá nhỏ phải chống lại bao nhiêu mũi dùi ngoài kia.

Chúng mới có 8 tuổi thôi!

- Elizabeth vuốt nhẹ gò má hai đứa con yêu, mắt đẫm lệ.

- Nhưng ta vẫn nhất quyết phải ra đi, dọn đường cho chúng, bảo vệ thứ mà chồng ta vất vả gây dựng bao nhiêu năm.Marie vội nói:- Nhưng đâu nhất thiết phải bỏ đi ạ?- Chồng ta mất đi, ngươi nghĩ nếu ta không trốn đi thì bí mật của ta và của cả ngươi sẽ giữ được bao lâu.

Marisa sẽ không bỏ lỡ cơ hội này đâu.Xong bà lại tiếp tục:- Nhưng người đừng lo, ta không hẳn là đi luôn đâu.

Dù gì ta cũng không yên tâm về các con ta.

Hãy nói với chúng, sinh nhật hàng năm của chúng và ngày giỗ của Ritch ta sẽ về.

Nhắc chúng đợi ta ở khu vườn thánh.

- Nói xong bà buông hai đứa trẻ, xoay người bước đi.Marie nhìn bà chủ rời đi, trong lòng không khỏi đau xót nhìn chuyên chú vào hai tiểu thư đang ngủ say.

Kết thúc hồi tưởng...Bà thở dài nặng nề rồi bước ra khỏi phòng.

Đêm nay, bà không ngủ, bà còn phải chuẩn bị cho sinh nhật của tiểu thư Rose ngày mai.

Mai sẽ là một buổi lễ quan trọng, thu hút nhiều thương nhân của châu Âu và thành phố London đến dự.

Nhớ đến 'chuyện kia', bà không khỏi lo lắng cho hai tiểu thư còn quá nhỏ.

"Marisa sẽ không bỏ qua cơ hội này .." bà thầm nghĩ.-------------Sáng hôm sau, cả căn biệt thự được trang hoàng lỗng lẫy, trên mặt các cô hầu không hề tỏ ra một chút mệt mỏi nào, thậm trí còn có phần háo hức chờ đợi.

Dù vậy, không khí vui vẻ đó, náo nức đó cũng không thể lan vào được căn phòng của chủ nhân nơi này.

Trong phòng, Lily đang giục Rose sửa soạn.

Rose vùi mình vào chăn, cô không hiểu nổi tại sao cha vừa mới mất không lâu lại phải tổ chức sinh nhật mình linh đình đến vậy?

Lily ánh mắt trầm mặc, nỗi buồn hằn sâu trong đáy mắt.

Đúng lúc cô đang bối rối thì quản gia Marie nhẹ nhàng bước vào.

Ngay lập tức bà liền hiểu hoàn cảnh.

Marie thở nhẹ, bà hiểu tâm trạng của tiểu thư nhỏ nhưng quả thực có những chuyện tránh không được chứ đừng nói là chuyện mà người ta rắp tâm muốn làm.

Bà lặng lẽ ngồi xuống bên Rose, vuốt nhẹ tóc cô, dịu dàng bảo:- Ôi tiểu thư của ta, hôm nay là sinh nhật của con kia mà.

Phải vui lên đi chứ, coi nào tiểu thư cười là xinh nhất mà..Rose ngẩng mặt nhìn Marie, tròng mắt còn những tia máu hồng hồng.

Cô bé vòng tay ôm Marie, thỏ thẻ:- Nhưng ba mẹ...

- nói đến đó cô bé lại rơm rớm nước mắt.

- Ba mẹ không ai bên con nữa, con không cần làm sinh nhật đâu, chỉ cần ba mẹ trở về!Marie nhìn cô mà đau lòng, hai tay nhẹ nhàng ôm chặt cô.

Lily bước đến bên Rose, tay nắm chặt lấy bàn tay của Rose, nói:- Mạnh mẽ lên nào, em gái nhỏ của chị.

Ba mất rồi, mẹ thì mất tích, hai chị em ta phải nương tựa vào nhau thôi.- Lily ánh mắt cứng rắn nhìn Rose.- Huhu, nhưng ba mẹ không về nữa rồi!

Huhuhuhu...

- con bé khóc to hơn.Marie chợt vòng tay ôm hai cô vào lòng, mắt bà khẽ rơi ra một giọt lệ trong suốt:- Phu nhân vẫn ở gần đây.

Trước khi đi, phu nhân đã dặn ta nói với hai cô là bà sẽ đợi hai cô ở khu vườn sau nhà vào các ngày sinh nhật các cô và ngày giỗ của ông chủ.

Các cô đừng lo, phu nhân vẫn dõi theo các cô, chúng ta sẽ còn gặp lại mà.

Và cả ông chủ nữa, ông chủ thương yêu các cô như vậy sẽ luôn ở bên bảo vệ cho các cô được khỏe mạnh, hạnh phúc.Hai đứa trẻ rưng rưng nước mắt, ba mất chúng đã là một cú sốc lớn, giờ mẹ không ở bên cạnh chúng làm chúng như diều đứt dây, chới với không biết phương hướng.

Chúng với tay ôm Marie thật chặt, cứ y như Marie là điểm tựa duy nhất của chúng vậy.

Được một lúc, thấy tâm lý của hai đứa bé đã ổn định hơn, Marie bắt đầu đi vào việc chính, bà giải thích cho hai đứa trẻ về bữa tiệc hôm nay, dặn dò chúng kĩ lưỡng.

Rose còn nhỏ, chưa hoàn toàn hiểu hết những gì Marie nói nhưng Lily lại gần như hiểu toàn bộ.

Ánh mắt con bé sáng lên, tràn đầy mạnh mẽ.

Đã đến giờ tiếp đón các vị khách quý, Lily cùng Rose và bà Marie đứng đợi ở tiền sảnh tiếp đón các vị khách.

Chẳng mấy chốc, khách khứa đông nghịt, chủ yếu là các thương nhân có mối làm ăn với ba của hai chị em, có các cổ đông đến để dò la tin tức.

Để ý kĩ còn thấy cả các phóng viên của một số báo trong thành phố.

Tất cả cứ như đang chờ mong một điều gì đó sắp xảy ra, một sự kiện động trời của tập đoàn TSP.

Đứng được một lúc, Rose mỏi chân quá nên ngồi xuống.

Marie vội đỡ cô ngồi xuống ghế tạm nghỉ.

Riêng Lily thì vẫn kiên cường đứng đó, ánh mắt hướng ra ngoài cửa, như chờ ai đó.

Cô muốn chờ một người phụ nữ, người mà cô rất mực yêu thương.

Thế nhưng trái với mong mỏi của cô, người bước vào lại là người khác.

Cũng là phụ nữ nhưng lại là người mà cô rất ghét, Marisa Crissy.

Bà ta bước vào, khoác trên mình chiếc áo lông thú đắt tiền, thân hình uốn éo như một con rắn đến trước mặt hai chị em.

Mặt bà ta trát đầy phấn son, đến nỗi khi bà ta lại gần làm Rose không kìm được hắt xì hơi mấy cái.

Bà ta cất giọng:- Chúc mừng sinh nhật tiểu thư Rose Aden Midelle.

Hôm nay là ngày vui mà tiểu thư có vẻ không được khỏe nhỉ?

- Ánh nhìn bà ta soi tròng trọc lên gương mặt nhỏ bé đáng yêu của Rose, nó làm cô thấy khiếp sợ.Rose tránh né ánh mắt của bà ta, tay phải nắm chặt tay Lily, tay trái siết mép áo của Marie, cả thân người dường như run lên.Marisa thấy biểu hiện của con bé thì khẽ cười trong lòng.

Bà ta lại liếc con mắt sắc sang Lily, đứa trẻ nãy giờ nhìn bà ta chằm chằm, còn không hề sợ hãi.

Thấy ánh mắt bà ta liếc qua, Lily thoáng rùng mình, nhưng tay vẫn nắm thật chặt, tay trái vẫn nắm lấy tay Rose.

Cô cúi đầu chào ra vẻ lễ phép:- Không có đâu ạ, Rose rất khỏe.

Có lẽ lúc nãy em ấy ngửi thấy mùi kì lạ nên mới như vậy thôi ạ.

Khứu giác của Rose khá nhạy cảm..Ánh mắt Marisa nhìn không chớp Lily.

Bà ta quan sát từng cử động nhỏ trên khuôn mặt trắng trẻo của cô bé, thầm đánh giá.

Lily rất sợ người phụ nữ này, chỉ là cô cố gắng cầm cự, không bộc lộ ra ngoài mà thôi.

Từ khi mới 5 tuổi, lúc gặp bà ta lần đầu ở công ty cùng cha, cô luôn rất sợ người phụ nữ này.

Cô cũng rất ghét thái độ và vẻ ngoài của bà ta.

Bây giờ nghe nói bà ta định cướp công ty của bố, cô lại càng thêm ghét.

Cô sẽ không để công sức cả đời của bố bị kẻ khác nắm giữ.

Ai chứ không thể là bà ta.Marisa đưa tay nói người vệ sĩ đưa hộp quà về phía Rose.

Marie nhanh chóng đỡ lấy, đưa cho người hầu.

Bà xem tình hình có vẻ không ổn, bà hiểu hai tiểu thư, họ không chịu được sức ép hơn nữa.

Thoáng nhìn đồng hồ quả lắc, cũng sắp đến giờ cử hành lễ, khách cũng đã đông đủ, nên đi thôi.

Marie cất tiếng:- Cũng sắp đến giờ, mời quý phu nhân vào trong, hai tiểu thư phải đi chuẩn bị ạ.Marisa tiến vào trong, thoáng liếc thấy mặt Rose đã tái nhợt, gần như trong suốt, bà ta nhếch môi rồi bước đi thẳng.

Marie nhanh chóng đưa hai tiểu thư về phòng thay đồ.

Vừa đóng cửa, Lily dường như chút hết sức lực cuối cùng, ngồi sụp xuống, tay buông thõng, cả người run nhẹ.

Rose thì lúc này đã không nhịn được nữa, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.

Marie nhìn hai cô, chỉ còn cách ôm chặt lấy hai đứa trẻ tội nghiệp, chúng còn nhỏ mà phải đối mặt với sức ép quá lớn.

Bà dịu dàng trấn an hai đứa nhỏ:- Các cô giỏi lắm, rất giỏi!

Ngoan nào, ngoan nào..Rose vẫn òa khóc:- Huhuhuhu~ bà ta thật đáng sợ, ánh mắt như hai con dao sắc, cứ nhằm vào cháu, thật giống mấy bà phù thủy trong phim hoạt hình.

Lily dần bình tĩnh lại một chút:- Cháu không biết cháu có thể chịu được hay không nữa, cháu luôn rất sợ bà ta!Marie biết trong tình trạng hiện nay thì dạy chúng vẫn còn quá sớm.

Rose mới 7 tuổi, còn quá yếu đuối, chưa nhận thức được chuyện công ty, còn Lyly, 8 tuổi, con bé thừa hưởng trí tuệ của cha mẹ, rất thông minh, nhưng lại là ngoài mạnh trong yếu.

Quả khó nghĩ, để chúng buộc phải tiếp thu những chuyện mưu gian kế hiểm sớm như vậy có phần tàn nhẫn.

Đang suy nghĩ thì có người hầu kêu bên ngoài vọng vào:- Hai tiểu thư, quản gia Marie!

Đã đến giờ cử hành buổi lễ rồi ạ.

Các vị khách đang chờ bên ngoài.- Ta biết rồi!

- Marie đáp, rồi quay qua hai cô gái nhỏ.

- Chuyện này sau khi buổi lễ kết thúc ta sẽ bàn tiếp.

Các cô nhớ tối nay ta có hẹn với phu nhân ở khu vườn sau nhà nhé!Hai chị em gật nhẹ đầu, sau đó theo Marie đi thay áo, đi đến phòng khách lớn ở sảnh.

Khi hai chị em bước vào, hàng chục ánh mắt đổ dồn vào hai cô bé.

Rose cố kìm chế cảm xúc sợ hãi, cố gắng bình tĩnh bước vào cùng Lily.

Lily trưng ra gương mặt búp bê vô cảm, đưa ánh nhìn một lượt qua các vị khách, và dừng lại vài giây trên khuôn mặt đầy son phấn của Marisa.

Bà ta đang đứng cùng các cổ đông trong công ty, vẫn với nụ cười trêu ngươi, ánh mắt sắc như dao, bà ta theo dõi nhất cử nhất động của hai chị em.

Hai cô bé phải cố gắng lờ đi ánh mắt đó, và tập trung vào buổi lễ.

Sau khi hai nhân vật chính xuất hiện, buổi lễ ngay lập tức bắt đầu.

MC giới thiệu sơ qua, hết lời ca ngợi Rose bằng vô vàn lời hoa mĩ.

Mọi người vui vẻ chúc mừng, hai chị em chỉ biết gật đầu cảm ơn chứ chẳng thể cười nổi.

Lần đầu tiên hai cô bé cảm thấy trong lòng thật sự khó chịu.

Buổi tiệc sinh nhật này vốn tổ chức cho có lệ, những người đến đây thật tâm không biết có ai nhưng những người muốn giậu độ bìm leo nhiều vô biên.

Đa số họ muốn rò la tin tức xem cái chức người điều hành công ty sẽ về tay ai.Sau vài giờ, cuối cùng buổi lễ nhạt nhẽo này kết thúc.

Khách lần lượt ra về, trước khi đi ai cũng hướng ánh mắt nhìn hai chị em dò xét.Thấy mọi chuyện đã xong, Marie ra hiệu cho hai tiểu thư tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi gặp Elizabeth-phu nhân, cũng là người mẹ đáng kính của hai cô.

Đêm còn dài, những điều bí mật vẫn còn ở phía trước, chưa được bật mí.

Bên trong khu vườn sâu thẳm kia, lập lòe những tia sáng mảnh nhỏ, yếu ớt rọi ra.

Chúng bé đến nỗi ta phải để ý lắm mới có thể phát hiện ra.

Mặt trăng tròn lặn, chiếu sáng rực rỡ, phủ ánh bạc hoàng kim lên từng chỏm cây trong khu vườn bí mật.

"Tiệc trà đã bắt đầu, nào ta cùng nhau...

Bước đến..nhanh chân lên...

Hòa vào điều diệu kì của màn đêm..."

________________
 
Doll And Cinderella
Chapter 2: Đoàn viên


9h tối, Marie cho tất cả người làm nghỉ sớm rồi cầm một cây đèn bão đến bên cửa sổ phòng hai tiểu thư.

Hai chị em giờ đang vô cùng nôn nóng đến lúc được gặp mẹ.

"Cốc cốc!" có tiếng gõ bên ngoài cửa sổ, Lily và Rose vội chạy đến mở cánh cửa sổ ra, Marie cầm cây đèn đang đứng chờ bên ngoài.

- Bà Marie!

- hai chị em reo lên.

- Hai tiểu thư, mau theo sát ta.

Chúng ta phải mau chóng vào khu vườn trước khi có người phát hiện.

- Marie khẩn trương.

Ba người nối nhau, bước đi trong đêm, dưới ánh trăng bàng bạc.

Đến trước khu vườn, hai chị em chợt chùn bước, không dám đi tiếp.

Khu vườn này cha mẹ chưa từng cho hai chị em bước vào, cả hai cũng chưa từng thấy ai bước vào khu vườn đó tuy phòng của cả hai cách vườn không bao xa.

Bây giờ, đứng trước khu vườn, trong đêm tối, cả khu vườn như nhuốm màu sắc vừa huyền ảo lại vừa u tịch.

Một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến hai chị em thoáng rùng mình, nép sát vào nhau.

Marie thấy mãi hai chị em không tiến lại gần đành quay lại:

- Sao vậy hai tiểu thư?

Mau theo sát ta, nếu không sẽ bị lạc đấy.

"Lạc?

Chả phải đây chỉ là khu vườn sao?

Nhìn từ ngoài vào trông cũng chả khác gì khu vườn bình thường.

Chắc không rộng đến vậy chứ?"

Lily thầm nghĩ, quay sang bắt gặp ánh mắt tò mò của Rose.

Hai chị em nhìn Marie nét mặt khó hiểu.

- Chốc nữa các cô sẽ hiểu.

Giờ thì bám sát ta nhé.

- Marie nói như thể đọc được suy nghĩ của hai chị em.

Hai chị em đành miễn cưỡng theo sát Marie, bước vào khu vườn kì bí.

Vào rồi mới phát hiện khu vườn thực ra là một mê cung với hai bên đường nhỏ là bức tường hoa và cây tràn ngập.

Cả khu vườn quyện mùi thơm tinh khiết của hoa bách hợp và hương thơm mê hoặc của những đóa hồng nhung.

Hai mùi hương kết hợp với nhau chẳng những không gây khó chịu mà cảm giác rất nhẹ nhàng.

Giống như chúng đang hòa vào nhau một cách hoàn mĩ.

Đi thêm một lúc nữa, điều làm hai chị em ngạc nhiên hơn cả lại là, khu vườn này thực sự rộng hơn cả hai nghĩ rất nhiều.

Sau khi đi qua vườn mê cung là đến một rừng cây xanh tốt, thơm thoảng một thứ mùi hương đặc biệt.

Đi sâu vào rừng cây xuất hiện một hồ nước nhỏ nhắn, gần hồ nước có một giàn cây leo tạo thành một mái che nhỏ.

Cây gì thì hai chị em không biết nhưng cả hai không ngừng nhìn thấy những đốm sáng xanh lục nho nhỏ đang vây quanh giàn cây.

Mắt cả hai sáng lên rồi cùng reo lên đầy vui thích:

- Đom đóm kìa!

Cả hai chạy tới giàn cây với tay bắt những chú đom đóm.

Bầy đom đóm vẫn rất điềm nhiên bay bồng bềnh quanh giàn cây leo.

- Lily, Rose!

- Một giọng nói ấm áp, lảnh lót cất lên.

Ngay lập tức hai chị em dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Những hình ảnh phản chiếu trong mắt khiến đồng tử cả hai ngày càng mở to ra.

Lyly sau phút đầu ngỡ ngàng đã lấy lại bình tĩnh.

Cô run rẩy cất lời:

- M..mẹ..mẹ...Là mẹ phải không?

Elizabeth nhìn hai cô con gái yêu bằng ánh mắt trìu mến:

- Mẹ ở đây..

- Mẹ!

Mẹ!!!

- Cả hai chị em chạy nhanh hết sức có thể đến chỗ mẹ, vừa chạy vừa gọi mẹ.

Thế rồi hai cái bóng nhỏ được cái bóng to che chở, ôm vào lòng.

Rồi, những tiếng khóc bật ra, từ những đôi môi chúm chím đang mím chặt muốn bật máu.

Marie đứng từ xa ngắm nhìn ba mẹ con đoàn tụ, lòng chợt cảm thấy một cỗ ấm áp.

Tình thân thật tuyệt diệu, giá mà bà cũng có thể được hưởng thụ một chút.

Bà thấy mình nên lui đi, toan quay người.

Thế nhưng, khi vừa quay đi, phu nhân Elizabeth đã lên tiếng:

- Ngươi đi đâu thế?

Ta có nhiều chuyện để nói cùng ngươi mà.

- ngừng một lát - Và..với gia đình ta, ngươi cũng là một thành viên quan trọng.

Khi bà dứt lời, ngay lập tức Marie quay lại, mỉm cười đầy cảm kích.

---------------------

Bốn người ngồi quanh chiếc bàn tròn nhỏ màu trắng be, ấm cúng.

Trên bàn là một số món bánh ngọt được làm bằng tay rất cẩn thận, có cả một chiếc bánh sinh nhật với những bông hoa hồng đáng yêu bên trên.

Elizabeth ngồi bên bàn, ân cần hỏi han hai chị em.

Đôi mắt bà ánh lên sự ôn nhu dịu dàng, song chứa đầy sự đau xót.

Sau khi cắt bánh sinh nhật cho Rose xong, Lizzy quay vào trong căn nhà nhỏ, lấy ra một chiếc hộp rất tinh xảo.

Bà từ từ mở nó ra và nói:- Hôm nay là sinh nhật con, Rose..mẹ sẽ tặng cho con một món quà đặc biệt.

- bà mở hộp, lấy ra một chiếc hộp có dây nơ vàng và hoa văn hoa hồng nhỏ xinh.

- Tặng cho con, chúc con sinh nhật hạnh phúc, nàng tiên cuả mẹ..Rose vui sướng nhận món quà từ tay mẹ.

Khóe miệng cô bé nở nụ cười rạng rỡ.

Đây là món quà ý nghĩa nhất trong ngày hôm nay.

Rose chạy đến ôm mẹ thật chặt, cảm nhận hơi ấm của mẹ.

Đã rất nhiều ngày rồi, Rose tỉnh dậy trong cơn ác mộng, cùng với cảm giác sợ hãi tràn ngập khi không có ba mẹ ở bên cạnh.

Giờ đây, mọi thứ như được lấp đầy.

Cảm giác bơ vơ khi mẹ rời xa đã tan biến.

Cô cảm thấy trong lòng ấm áp hơn bao giờ hết.Marie kín đáo rút chiếc đồng hồ quả quýt trong ống tay áo, có ý nhắc phu nhân đã đến giờ.

Bà gật nhẹ đầu, khẽ đưa lệnh bằng mắt.

Lập tức Marie đứng lên, quay người trở về lối ra.

Hai đứa trẻ còn đang ngơ ngác thì Elizabeth đã lên tiếng:- Các con theo ta vào trong nhà một chút.Mở cánh cửa ngôi nhà gỗ, bên trong là một không gian ấm áp và vô cùng dễ chịu.

Trên tường treo một vài bức tranh do chính tay bà vẽ.

Cạnh tường cửa sổ còn có thêm một giá sách cao chứa rất nhiều quyển sách dày.

Kế đó là gian bếp nhỏ nhắn nhưng ngăn nắp và đáng yêu.

Bà dẫn Lily và Rose ngồi xuống bên lò sưởi, bà quay ra phía bếp pha hai cốc chocolate nóng.

Hai chị em ngồi nhâm nhi cốc choco, nhìn mẹ đang cầm một chiếc hộp được chạm khắc tinh xảo.

Bà ngồi xuống trước mặt hai chị em, khéo léo mở chiếc hộp được khóa bằng loại khóa cổ cầu kì ra, lấy ra một phong thư và hai cái hộp nhỏ hơn, cỡ hộp trang sức.

Hai chị em còn chưa kịp nhìn xem trong chiếc hộp còn những gì thì bà đã nhanh chóng đóng và khóa hộp lại, để qua một bên.

Ánh mắt bà lưu luyến nhìn chiếc hộp giây lát rồi dứt khoát, đưa mắt nhìn hai cô bé.

Rồi bà từ tốn nói:- Mẹ gọi các con vào đây là để dặn dò các con một vài việc rất quan trọng.

Trước hết, các con hãy cầm lấy hai cái hộp này.

- Bà đưa chiếc hộp màu thiên thanh có ấn ký bách hợp cho Lily, và đưa chiếc hộp màu vàng có ấn ký hoa hồng cho Rose.

Hai chị em cẩn thận nhận chiếc hộp từ mẹ rồi khẽ khàng mở ra.

Hộp của Rose là bộ trang sức hình hoa hồng đỏ, gồm có dây chuyền, hoa tai, một chiếc vòng tay.

Ở trên hoa tai và dây chuyền đều có hình bông hoa hồng màu đỏ tươi, tinh xảo.

Xung quanh đóa hoa là những dây gai, y như bông hoa hồng bị khóa chặt.

Riêng chiếc vòng lại là những bông hồng bé xíu được gắn lên, tưởng như có thể tháo chúng ra.

Còn của Lyly thì lại khác hẳn.

Không phải chỉ bởi hai loại hoa khác nhau mà kết cấu cũng hoàn toàn khác.

Mặt dây chuyền lơ lửng hai bông bách hợp, một trong suốt lóng lánh, một đen huyền bí.

Bao lấy hai bông hoa là vòng nguyệt quế bạch kim vòng thành hình trái tim.

Nối giữa hai đóa hoa là một trái tim kim cương nhỏ xíu.

Khuyên tai không phải kiểu chuỗi mà được thiết kế ôm sát lấy vành tai, đối xứng mỗi bên một bông hoa trái màu nhau.

Cũng vậy, chiếc vòng tay là những bông hoa bách hợp nối nhau, màu trong và đen xen kẽ.Quan sát vẻ mặt hai đứa trẻ, ánh mắt bà nghiêm túc, chầm chậm nói:- Những thứ này các con luôn phải đeo bên người, nhất định phải giữ gìn thật kĩ.

Đợi các con lớn một chút, mẹ sẽ chỉ các con cách 'sử dụng' chúng.- 'Sử dụng' ạ?

- cả hai đồng thanh, chúng không hiểu ý mẹ.- Đúng vậy.

Chúng không đơn thuần là đồ trang sức, chúng còn là vũ khí.Hai chị em vô cùng ngạc nhiên khi nghe mẹ nói như vậy.

Tại sao mẹ lại đưa những thứ gọi là vũ khí này cho chúng và, sao mẹ lại có những thứ này ?- Mẹ, sao tụi con phải...

- Rose kéo tay mẹ ngập ngừng.Elizabeth thoáng nhíu mày, bà xoa đầu hai đứa con nhỏ, giọng bà trầm lại:- Các con, giờ các con đang gặp nguy hiểm.

Ngoại trừ Marie, con không được tin ai khác trong nhà nữa.

- Ơ...

- Hai chị em ngơ ngác nhìn nhau.Khẽ đưa tay ấn huyệt thái dương, bà rất đau đầu, chúng còn nhỏ, bà không muốn chúng vấy bẩn hận thù quá sớm.

Có lẽ chưa nên nói nguyên nhân cái chết của Ritch cho chúng biết.Nghĩ hồi lâu, bà mở chiếc hộp lần nữa, lấy phong thư ngả màu ra, rồi đưa cho Lily.

Cô bé nhận phong thư, đồng thời cũng đưa đôi mắt tò mò về phía mẹ.

Bà nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ gật đầu nói:- Lá thư này mẹ đưa cho con, nhờ con chuyển cho Marie.

Trong đó có một số lời nhờ cậy của ta.

- "Đúng vậy, đến lúc cần thiết sẽ bảo Marie cho chúng biết sự thật!"

Khẽ thở dài, bà lại chầm chậm nói:- Các con yêu, mẹ muốn nhờ các con một việc.

- Dạ, chúng con nghe!

- cả hai chị em đều nhu thuận gật đầu.- Sáng nay, trong buổi tiệc mừng sinh nhật, hai con cảm thấy thế nào?

Lily, nói mẹ nghe.Cô gật đầu, nhíu mày khi nghĩ đến cảnh tượng sáng nay:- Con thấy họ đều xì xào bàn tán xem ai sẽ là người quản lý công ty, họ đều hướng đến chúng con bằng ánh mắt tội nghiệp.

Con không thích như vậy.Lizzy gật nhẹ đầu, lại hỏi:- Được, còn con?

Là chủ nhân bữa tiệc, con cảm thấy thế nào?

- bà hướng mắt về phía Rose.Rose khẽ cúi đầu, con bé rất buồn:- Dạ, con chỉ cảm thấy tất cả đều đang nhìn con.

Marisa cũng đến, ánh mắt của bà ta thật đáng sợ.Ánh mắt bà tràn ngập niềm tự hào khi hướng về Lily.

Bà nhắm mắt lại như yên tâm phần nào.

Trẻ con vốn nhạy cảm, nếu bạn ghét chúng chúng cũng cảm nhận được cảm xúc của bạn truyền đến chúng.- Các con yêu - bà quay người ra phía cửa sổ, giờ đã lấm tấm hơi nước - Thương trường là chiến trường.

Ba con đã dùng cả tuổi thanh xuân của mình để gây dựng nên địa vị ngày hôm nay.

Nhưng bên cạnh ba con luôn có những kẻ tiểu nhân luôn luôn nhòm ngó vị trí của ba con.

Nay ba con mất rồi, đã một tháng sau tai nạn đó, giờ công ty ta đang rối ren hỗn loạn.

Các vị cổ đông tốt thì cũng lo lắng cho thân mình, xấu thì muốn thừa cơ hội vươn lên vị thế cao hơn.Bà quay người, hướng đôi mắt quyết liệt về phía hai đứa nhỏ.

Nhất thời làm cả hai thoáng giật mình.

Bà nói tiếp:- Chính vì vậy, mẹ cần các con làm một việc.

Vì ba, vì mẹ, và cũng vì gia đình mình, vì thành quả cả đời của ba con; các con hãy cố gắng hết sức, trong vòng ba năm, học để tiếp quản công ty!Bà vừa dứt lời, hai cô bé đồng loạt ngỡ ngàng.

Không phải chúng nghe không hiểu những gì mẹ vừa nói mà là, việc mẹ muốn chúng làm, dường như chúng chưa từng nghĩ tới, cũng cảm thấy không có đủ khả năng để làm.

Mãi sau, cả hai mới từ từ cất tiếng: - Mẹ.. chúng con không thể nào..Ngược lại với vẻ tự ti của hai đứa nhỏ, trong con mắt tím ánh lên sự tin tưởng tuyệt đối.

Bà lại gần các con, ngồi xuống trước mặt chúng, nắm lấy hai đôi tay nhỏ bé:- Các con cảm thấy như vậy nhưng mẹ lại tuyệt đối tin vào khả năng của các con.

Các con từ nhỏ đã là những đứa trẻ thông minh, xuất chúng.

Nhờ cậy các con điều này, mẹ chỉ sợ sẽ đánh mất tuổi thơ của các con, khiến các con lớn lên không có được niềm vui của những đứa trẻ bình thường.

Các con đừng lo, 3 năm tới đây mẹ đã nhờ cậy được một vị cổ đông đứng ra điều hành giúp cho đến khi các con có đủ khả năng nắm quyền.

Mẹ cũng sẽ ở phía sau giúp đỡ các con.

- bà cười nhẹ, song, trong đôi mắt lại ngập tràn nét đau xót, buồn còn hơn những giọt nước mắt.Hai cô bé siết chặt tay mẹ, cắn cắn môi, cả hai hết nhìn nhau rồi lại nhìn mẹ.

Sau cùng, Lily rụt rè cất tiếng:- Mẹ đừng buồn, cũng đừng lo..chúng con sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành việc mẹ giao!

Con hứa đó!

Rose sau đó cũng ngập ngừng nói:- Tuy, tuy con cảm thấy không tự tin lắm nhưng con cũng sẽ cùng với chị, cố gắng hết sức giúp mẹ!Như mới trút bỏ gánh nặng trong lòng, bà nhẹ nhàng ôm hai đứa trẻ vào lòng...--------------------

Theo sau Marie, hai chị em vừa đi lặng lẽ trong cái lạnh u tịch của màn đêm, vừa lưu luyến nhìn về phía con đường đá nho nhỏ, dẫn vào trong căn nhà ven hồ - nơi có mẹ chúng ở đó.

Những tán cây cổ thụ khẽ rung rinh bởi gió, tạo ra những âm thanh xào xạc.

Nếu là bình thường, hai chị em sẽ chả cảm thấy gì cả.

Thế nhưng giờ đây, cả hai như cảm thấy những âm thanh vô cùng ghê người.

Lạnh lẽo và cô đơn.

Siết chặt tay nhau, hai chị em cùng truyền cho nhau sức mạnh, như thầm nói với nhau sẽ cùng cố gắng đi trên bất cứ đoạn đường nào, cùng nhau đối mặt với bóng tối thế gian này...________________
 
Doll And Cinderella
Chap 3: Bế quan tỏa cảng


Marie bí mật đưa hai chị em về phòng.

Trước khi rời khỏi, bà dặn dò hai đứa nhỏ:

- Hai cô hãy nhớ kĩ những lời phu nhân nói.

Ta cũng xin thề sẽ bằng mọi giá bảo vệ hai tiểu thư được an toàn, hai ngày nữa các gia sư sẽ bắt đầu đến giảng dạy.

Các cô hãy nghỉ sớm để chuẩn bị cho tốt.

Hãy nhớ kĩ: Không thể chậm trễ thêm nữa!

Lily và Rose vẫn còn cảm thấy khó chấp nhận.

Khuôn mặt hai đứa trẻ mọi khi hồn nhiên, vui vẻ giờ đây tràn ngập lo lắng.

Chúng đứng bên cửa sổ, gắng gật cái đầu nhỏ rồi đóng cửa lại.

Nhìn vẻ mặt của hai cô bé, Marie chợt thấy đau lòng, nhưng bà cũng không biết làm sao.

Vì đây đã là biện pháp duy nhất, con đường đã chọn cũng không cách nào thay đổi được.

Bởi, nếu ta không hành động, kẻ địch sẽ tiêu diệt ta...

Bên một bờ tường sát với khu vườn, có một bóng đen lưu loát vụt ra, không rõ thân ảnh.

Đêm đó, là một đêm khó ngủ với nhiều người.

----------------

Buổi sáng 2 ngày sauMarie đích thân đến gọi hai cô chủ nhỏ dậy.

Hai vị gia sư mà bà chủ mời đã đến rồi.

Nhưng khi bà bước vào phòng của hai tiểu thư lại không thấy một bóng người.

Marie lập tức cho toàn bộ người trong nhà đi tìm hai tiểu thư nhưng vẫn không thấy đâu cả.

Bà sốt ruột bước loanh quanh trong phòng của Lily và Rose, lòng không khỏi lo lắng khi nghĩ đến khả năng hai chị em có thể đã bị bắt cóc.

Chợt, bà thấy bên trái mắt có chút chói, quay qua thì thấy tấm gương lớn đang lóe lên một tia sáng vàng chói mắt.

Theo vị trí tấm gương, tia sáng bắt nguồn từ phía chiếc tủ âm tường phía đối diện.

Marie khẽ chau mày, lập tức tiến tới phía chiếc tủ.

Bà cẩn trọng mở chiếc tủ ra, ngay lập tức, bà phát hiện những bộ quần áo trông giống như đã bị gạt sang hai bên nhưng sau đó bị khép lại tuy nhiên không kĩ càng.

Mặt trong của chiếc tủ là một cánh cửa, nó được sơn một cách kĩ lưỡng để trông giống như mặt tủ bình thường khi nhìn lướt qua .

Marie thầm nghĩ, ắt hẳn sau cánh cửa là con đường dẫn đến một nơi nào đó.

Marie quan sát kĩ cánh cổng mật thất, phát hiện ra có một vị trí khuất để tra ổ khóa; dấu vết cũng còn khá mới bởi ngoại trừ vị trí ghép ổ có một vài vết tròn, tựa như dấu vân tay, ngoài ra thì toàn bộ đều bị phủi một lớp bụi dày.

Ngầm trong đầu, bà đã đoán ra vài phần.Tâm trạng như được thả lỏng hơn, bà thoáng mỉm cười rồi khom người bước xuống con đường nhỏ vào mật thất.

Mật thất này không nhỏ như Marie tưởng, nó như một mê cung vô tận.

Tưởng như càng đi càng sâu, càng khó có thể quay lại đường cũ.

Tuy mật thất không có gắn nhiều cơ quan nguy hiểm nhưng quả thật nếu không chú ý sẽ dễ rơi vào, mất rất nhiều thời gian mới có thể thoát ra.

Nói một cách chính xác thì, những cơ quan này tạo ra để bắt sống kẻ đột nhập.

Đi được một lúc lâu, Marie bắt đầu thấy hơi mệt.

Đúng lúc đó, nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

- Chị nói xem, bài này nghĩa là sao?

Em chẳng hiểu gì cả!

Đó là giọng của Rose, Marie lập tức nhận ra.

Bà áp tai vào bức tường, cố gắng xác định vị trí của âm thanh phát ra.

Giọng nói của Lily lại vang lên:- Chị cũng không hiểu, để chị tìm thêm xem có cuốn sách nào nói về vấn đề này không..Lần này Marie đã có thể xác định được vị trí của âm thanh.

Chưa đầy 3 phút sau, Marie đã đến được căn phòng phát ra tiếng nói của hai chị em.

Bà vội vàng mở cửa mà không để ý cánh cửa cũng có gắn một cơ quan bảo vệ.

Trong tíc tắc, một tấm lưới tung ra, đẩy sát Marie vào vách tường.

Ngay sau đó, một mũi kim phóng tới, nhằm huyệt tử của đối phương mà đến.

Trong tíc tắc Marie tưởng như mình sắp chết, mũi kim khựng lại.

Bà nhìn về phía mũi kim, nơi cánh cửa mở ra, có hai bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện, trên gương mặt lộ vẻ hoảng hốt tột độ.Mất một lúc lâu, Marie mới thoát ra khỏi tấm lưới nặng trịch.

Lúc nãy, may mà Lily và Rose ra khỏi phòng và kéo sợi dây cước ở đuôi mũi tên kịp thời không thì bà đã mất mạng rồi.

Ngồi trong bàn trà trong căn phòng, quan sát nơi đây, bà mới biết đây là một thư phòng với khối lượng sách khổng lồ.

Bình tâm một chút, Marie bắt đầu hỏi:- Hai tiểu thư sao lại ở trong này, nơi đây là một mật thất phải không?

Sao hai cô lại biết nó?Lily gật đầu, kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Đêm qua, khi hai cô đã chuẩn bị xong mọi thứ để ngày hôm sau bắt đầu học thì ở phía ngoài cửa sổ phát ra âm thanh.

Lúc đầu hai cô bé có phần sợ hãi, nhưng sau đó Rose nhìn thấy một tờ giấy nhỏ ,màu hồng được dán lên mặt kính.

Vậy nên cô bé đã lại gần và lấy nó vào và phát hiện đó là lời nhắn của mẹ.Marie ngạc nhiên:- Lời nhắn của phu nhân sao?

Hai cô có chăc không?

- Dạ, trên đó mẹ dùng kí hiệu đặc biệt mà mẹ dạy cho tụi cháu lúc còn nhỏ nên tụi cháu nhận ra ngay. – Rose gật đầu chắc chắn.- Được rồi, phu nhân đã căn dặn gì vậy?Lily kể lại, trong thư mẹ đã đề cập đến việc học kinh doanh, và đặc biệt lưu ý hai chị em về thư phòng trong mật thất.

Bà cũng có nói rõ từng ngóc ngách, từng cơ quan trong mật thất để tránh cho hai chị em gặp nguy hiểm.

- Bà Marie, thư viện trong mật thất quả là một nơi kì diệu đó ạ! – Cô bé reo lên vui thích – Trong này dường như có đầy đủ mọi loại sách về mọi phương diện của cuộc sống hay bất cứ ngành nghề nào luôn!- Đúng đúng, nó cứ như thế giới thu nhỏ vậy. – Rose cũng vô cùng hào hứng.Marie nhìn hai chị em, mỉm cười.

Trong lòng bà cũng đã đoán ra ý định của phu nhân, nhưng chợt nghĩ còn có hai vị gia sư đang đợi ở trên kia, bà vội nói:- Hai tiểu thư, việc thư phòng này chúng ta khoan hãy bàn tới.

Hồi sáng có hai vị gia sư mà phu nhân mời đến, họ đã ở trên chờ hai cô đã lâu.

Bây giờ hai cô nên nhanh nhanh tới ra mắt họ đi đã.

Hai cô bé lúc này mới chợt nhớ, chúng vì quá tò mò nên mới vội tìm đến thư phòng mật thất này, thành ra, quên mất là hai cô đã hứa hôm nay sẽ gặp mặt gia sư để học về kinh doanh.

Ngay lập tức, hai cô bé cùng Marie quay trở về căn phòng cũ, đi gặp mặt hai vị gia sư._____________Trên đường đến phòng khách, Marie có dặn dò kĩ Lily và Rose phải tỏ ra lễ phép với hai vị gia sư.

Bước vào phòng khách, hai cô bé hướng đôi mắt tò mò về phía hai người phụ nữ, ăn mặc khá sang trọng đang ngồi trên sô pha.

Họ cũng hướng đôi mắt dò xét về phía hai cô bé.

Bà Marie bước vào trước, cúi người cung kính trước hai phu nhân kia:- Xin thứ lỗi cho sự chậm trễ của các tiểu thư nhà chúng tôi, đã để cho hai vị chờ lâu rồi. – Marie quay lại, ánh mắt ý gọi các cô.Lily và Rose dùng bộ dáng mà chúng nghĩ là hết mực đoan trang, đến trước hai vị gia sư, cầm nhẹ vạt váy và cúi chào:- Chúng con xin hân hạnh được gặp các phu nhân.Sau đó, Lily bước lên trước một chút, ngoan ngoãn cúi nhẹ đầu:- Dạ, con tên Lily Aden Midelle, con gái đầu của Ritch Midelle và Elizabeth Aden.- Con là con gái thứ hai ạ, con tên là Rose Aden Midelle. – Rose cũng cúi người chào hai vị gia sư.Hai vị gia sư đều toát lên một khí chất quý phái khó che đậy.

Mặc dù cả hai đều không ăn mặc quá sang trọng, vị phu nhân đầu tiên nhìn thoáng qua có vẻ hiền dịu và khá trẻ trung, bà, không, nên gọi là cô thì đúng hơn vì cô ấy nhìn chỉ khoảng gần 30 tuổi.

Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh cùng với một chiếc zíp đen ôm, gần đuôi zíp được xẻ táo bạo khiến cho đôi chân trở nên quyến rũ hơn vài phần; chiếc áo khoác len lửng mỏng màu nâu kem lại chính là điểm nhấn cho cả bộ trang phục trở nên vừa trẻ trung vừa thanh lịch.

Mái tóc nâu được búi trễ vừa phải, phần mai chéo được chia gọn gàng càng làm cô trở nên xinh đẹp hơn.

Người phụ nữ còn lại toát lên một vẻ nghiêm nghị và có phần khó gần.

Cô mặc một chiếc áo tay phồng cổ điển màu đen và một cái váy dài đến gần mắt cá chân cũng màu đen.

Khoác lên mình một tấm khăn choàng viền ren đen, tựa như cô đã khoác lên mình một vẻ chín chắn, kiêu hãnh.

Mái tóc vàng óng ả được búi gọn ra sau, chỉ để rủ phía trước hai lọn tóc xoăn xinh đẹp, gương mặt tuy không tinh xảo nhưng ưa nhìn và có khí chất.

Nhìn qua hai vị gia sư, Lily nghĩ họ có lẽ cũng hài lòng.

Nhưng không hoàn toàn như vậy, một trong hai vị phu nhân nhíu mày, nhẹ nhàng đứng lên và tiến về phía hai cô bé, chính là người phụ nữ tóc vàng.

Cô đứng trước mặt Rose, đôi tay đưa lên chỉnh lại tư thế đứng của cô bé.

Rose cảm nhận được một áp lực vô hình nào đó, con bé tay chân ngày càng lóng ngóng và bối rối hơn.

Lông mày của người phụ nữ khẽ nhíu lại, cô ấy dường như định nói điều gì đó nhưng lại thôi và quay người trở về chỗ cũ.

Marie thấy không khí có phần căng thẳng nên đành lên tiếng phá vỡ sự im lặng:- Hai vị phu nhân cũng nên giới thiệu về bản thân mình phải không ạ?Bây giờ thì người phụ nữ có mái tóc nâu mới lên tiếng:- Thật thất lễ quá.

Xin phép được giới thiệu, tôi tên là Lucy, giáo viên dạy các cử chỉ đi đứng và giao tiếp xã giao, tất cả các môn nghệ thuật thường thức và thể thao. – cô Lucy mỉm cười hiền dịu, khẽ cúi đầu.Vị phu nhân còn lại cũng cúi người và nói:- Tôi tên là Anna, giáo viên dạy các môn khoa học như toán, văn, lý...chuyên môn của tôi là môn kinh tế học. – nét mặt Anna vẫn rất lãnh đạm.Sau khi giới thiệu một cách hết sức ngắn gọn về bản thân, cô Anna tuyệt nhiên không nói thêm bất cứ một lời nào.

Không khí dễ chịu mà cô Lucy vừa tạo nên ban nãy cư nhiên bị đóng băng trở lại như cũ.

Lily và Rose bối rối không biết phải làm sao, chúng tiếp tục đưa mắt cầu cứu bà Marie hi vọng một sự giải thoát nào đó.

Thế nhưng, đáp lại chỉ là ánh mắt vô cùng bình thản của Marie.

Trong khi hai cô bé vẫn còn đang lo lắng, lúng túng thì chúng không biết rằng, toàn bộ những biểu hiện của chúng đều bị Lucy quan sát từ nãy đến giờ.

Lucy cười nhẹ, cất giọng vui vẻ:- Chắc mọi người cũng hơi băn khoăn về tuổi tác của chúng tôi.

Xin được tự giới thiệu tôi năm nay mới hai mươi bảy còn chị Anna thì hơn tôi một tuổi.

Tuy còn trẻ nhưng chúng tôi đều đạt được bằng tiến sĩ giáo dục cả đấy.Giọng nói của cô Lucy vô cùng dễ nghe, lần thứ hai thành công phá vỡ không khí ngượng ngùng ban nãy.

Lily hướng đôi mắt thán phục về phía Lucy thì nhận được một cái nháy mắt tinh nghịch của cô.

"Hóa ra cô ấy đã nhận ra chúng mình thấy không thoải mái rồi sao?" cô bé ngước nhìn Lucy, mỉm cười ngọt ngào.

Có lẽ mọi thứ rồi sẽ ổn thôi nhỉ, vì họ cũng là những người mà mẹ đã tin tưởng chọn lựa mà.-------------------Sau đó là đến lúc trao đổi về những điều kiện khi học tập.

Lần này, trái lại với suy nghĩ của hai chị em, cô Anna là người nói về những điều này chứ không phải cô Lucy.

Tuy không nói nhiều nhưng toàn bộ đều là trọng điểm.

- Và, điều kiện cuối cùng của chúng tôi chính là 'bế quan tỏa cảng'.Nghe xong cả hai chị em vô cùng ngạc nhiên và cảm thấy khó hiểu, Marie ngược lại không hề có phản ứng gì, giống như mọi thứ bà đã biết dự tính trước vậy.

Nhận thấy nét khó hiểu trên gương mặt hai đứa nhỏ, Lucy nhẹ nhàng giải thích:- Có nghĩa, các em sẽ không được tiếp xúc với bất cứ ai bên ngoài cho đến khi buổi họp cổ đông diễn ra.

Trong thời gian đó, cũng hi vọng càng ít người ở trong biệt thự này càng tốt.

Các bài thi vượt cấp cũng đã được thông qua với học viện. – ngừng lại một chút, Lucy mới tiếp tục nói; lúc này ánh mắt trở nên nghiêm trọng hơn – Đó cũng là mong muốn của Liz.Sau khi nghe đến từ 'Liz', ngay lập tức hai bên đều hiểu.

Chỉ có điều, suy nghĩ của hai đứa trẻ con và ba người lớn kia có chút khác nhau.

Với hai đứa nhỏ, chúng chỉ đơn thuần muốn làm theo ý muốn của mẹ, làm sao chúng hiểu được dụng ý sâu xa khác.

Còn Marie cùng hai vị gia sư dĩ nhiên hiểu, 'bế quan tỏa cảng' là cách dễ dàng nhất để mọi chuyện được ở trong vòng bảo mật, đồng thời cũng loại bỏ được những tai mắt trước nay vẫn ở trong bóng tối.

Những việc còn lại chỉ còn tùy thuộc vào khả năng tiếp nhận của hai vị tiểu thư mà thôi._______________
 
Back
Top Bottom