Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3950: Đây chính là căn cơ của tông môn!



Cảnh giới Long Mạch!

Thần Long cửu mạch, người người như long.

Võ giả đạt tới cảnh giới Long Mạch, phóng mắt nhìn khắp Côn Luân, chắc chẳn có một chỗ đứng cho họ.

Võ giả ở giới Côn Luân, từ lúc sinh ra đã có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, ai mà có thiên chất một tí thì mười lăm tuổi là có thể đạt đến cảnh giới Thiên Phách. Lên đến cảnh giới Tinh Quân mới gặp phải chướng ngại thật sự, sau đó chín mươi phần trăm võ giả đều mắc kẹt ở cảnh giới này.

Còn mười phần trăm số võ giả còn lại, dựa vào số vốn liếng tích lũy qua từng ngày, cuối cùng sẽ có một ngày đạt được tu vi của tôn giả cảnh giới Thần Đan.

Nhưng cuối cùng, phần lớn sẽ bị kẹt ở cảnh giới Long Mạch, muốn nhảy một phát thành long khó ngang lên trời.

Không phải cứ dựa vào việc chịu khổ qua năm tháng là có thể thành công, còn phải gặp được kỳ ngộ, phải có truyền thừa, phải có may mắn.

Ở trong Thương Huyền phủ, cường giả cảnh giới Long Mạch chắc chắn là người mạnh nhất, họ có thực lực kh*ng b* mà tôn giả cảnh giới Thần Đan không thể địch nổi.

Số lượng người đạt đến cảnh giới Long Mạch nhiều hay ít, thực lực mạnh hay yếu, ảnh hưởng trực tiếp đến phẩm cấp thực lực của một phương.

Đây chính là căn cơ của tông môn!

Không gì phải nghỉ ngờ, Thiên Tỉnh Các có cường giả cảnh giới Thần Long trấn thủ là cái chắc, nhưng không ai ngờ được rằng, ông ta sẽ hiện thân vì sự xuất hiện của công tử Táng Hoa.

Vì thế, khi bóng dáng màu đen kia bay ra từ Thiên Tinh Các rồi đứng trên không trung, mọi người đều hoảng sợ.

Uy áp kh*ng b* không thể tưởng tượng nổi tỏa ra từ trên bầu trời, tựa như. một con rồng bay ngang trời. Dưới bóng đêm mênh mông, khiến cho tất cả mọi người đều cảm nhận được áp lực cực kỳ đáng sợ, máu trong người tựa như ngừng chảy xuôi.

"Cảnh giới Long Mạch!"

Trái tim Diệp Tử Lăng đập bùm bùm không ngừng, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù công tử Táng Hoa kia có giỏi cỡ nào, thì cũng chỉ là đánh nhau giữa các hậu bối, để cường giả cảnh giới Long Mạch ra tay thế này thì thật khó tả.

Chính có chính đạo, ma có ma đạo.

Ma đạo hành sự trông thì liều lĩnh hống hách, tàn nhãn đẫm máu, nhưng trên thực tế bất kể là chính hay ma cũng đều có quy tắc.

Khi đạo thân ảnh màu đen kia đứng lặng giữa hư không, trong ma vực Thương Huyền lập tức có mấy cỗ khí tức đáng sợ tràn ra từ các nơi khác nhau.

Bọn họ đều tự tỏa ra uy áp tự thân, thể hiện sự tồn tại của mình, đây là một kiểu đe dọa. Dưới tình huống không rõ tại sao cường giả ở cảnh giới Long Mạch lại hiện thân, chúng thể hiện ra sự tồn tại của mình, canh giữ thế lực ở khu vực của mình.

Trong lúc nhất thời, rồng ngâm nổi lên bốn phía, toàn bộ ma vực Thương Huyền bị chấn động.

Ma quang bắt đầu khởi động, quần long loạn vũ!

Nét mặt của tên mập trung niên ở Thiên Tỉnh Các rất xấu, hộ pháp cảnh giới Long Mạch không phải người mà ông ta có thể điều khiển. Đối phương phá vỡ quy định để ra tay, chắc chắc sẽ thể hiện ra rằng ông ta vô năng, đây là điều mà ông ta không muốn thấy nhất.

Bóng đen đứng lặng phía trên Thiên Tinh Các, ông ta không tỏa ra khí tức cảnh giới Long Mạch nữa, mà quét mắt nhìn về phía Lâm Nhất đang ở.

Một cỗ sát ý lập tức tuôn ra.

Thân là tà tu ma đạo, ông ta có thể tu luyện đến cảnh giới hiện giờ, đương nhiên không phải hạng người thiếu quyết đoán.

Ngay khi phát hiện ra đối phương, ông ta bay vụt đi luôn, một tia chớp màu đen xoẹt ngang hư không. Đợi đến khi mọi người nhìn lên lần nữa, bóng đen kia đã như tia chớp xuất hiện cách đó mấy trăm dặm, tốc độ nhanh đến mức làm người ta không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu rồi! Công tử Táng Hoa sắp tiêu đời rồi!

Dù hắn có bản lĩnh cỡ nào, dù hắn có được mấy kiện thánh khí, nếu cảnh giới Long Mạch đã ra tay, thì người đó chắc chắn phải chết.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3951: Người này thật sự quá đáng sợ!



Xôn xaol

Nhưng không ai ngờ được rằng, nơi mà bóng đen đó hạ xuống, đột nhiên nổi lên hằng hà linh văn. Hàng loạt cỗ hàn ý xông thẳng lên trời, tiếp đó là vô số cột băng thô chắc như đỉnh núi đột ngột mọc lên từ mặt đất.

Trong nháy mắt, nơi cuối tầm nhìn của mọi người đã dựng thành một nhà giam băng tinh trong suốt óng ánh.

Sau khi nhà giam thành hình, có thánh quang rực rỡ ngưng kết thành một ấn ký cổ xưa, khắc trên đầu nhà giam băng tinh. Nhìn vào lờ mờ thấy ấn ký sáng rực đó giống hình một con phượng băng thượng cổ.

Ấn ký phượng băng nhìn thì chỉ to bằng nắm tay, nhưng lại có mấy trăm đạo thánh văn được ngưng tụ ra, cường giả áo đen cảnh giới Long Mạch kia ra tay

hai lần liên tiếp, nhà giam vẫn chưa vỡ.

Mọi người cực kỳ kinh hãi, đây là linh trận gì mà ngay cả cường giả cảnh giới Long Mạch cũng không phá được trong một chiêu.

Rầm!

Khi mọi người đang sửng sốt, người áo đen kia đã tức giận thật, ma quang trên người tỏa ra khí tức đáng sợ, sau đó ông ta tung ra một quyền đấm vỡ nhà giam.

Răng rắc!

Người áo đen bay lên trong làn băng vỡ vụn, sau đó ông ta quét mắt lần nữa, ông ta đã tìm thấy hướng mà Lâm Nhất đang đi.

Ánh mắt ông ta lạnh lẽo, sát ý kinh thiên tỏa ra, nhoáng cái lại vụt đi.

Nhưng khi ông ta vừa tiếp đất, trong không trung lại có linh văn nở rộ, một nhà giam được tạo thành từ bộ xương Thương Long lại giam cầm ông ta thêm lần nữa.

Bộ xương khô ngọ nguậy như thể còn sống vậy, nó không ngừng thu nhỏ lại, bộ xương tỏa ra tia sáng như kim loại, cho người cảm giác kiên cố không gì phá nổi.

Ầm! Ầm!

Trong khi người áo đen phá nhà giam, nhà giam phát ra tiếng kim loại nặng. nề, như tiếng sấm vang vọng tám phương.

Ông ta đã tốn rất nhiều công sức, vừa mới phá xong, đợi đến khi quét mắt tìm lần nữa, Lâm Nhất lại trốn về phía xa rồi.

Hình ảnh như vậy, liên tục xuất hiện, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi công tử Táng Hoa đã chuẩn bị đường rút kiểu gì.

Mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, công tử Táng Hoa này trông thì kiêu căng ngông cuồng, nhưng trên thực tế hắn đã chuẩn bị sẵn đường rút rồi. Cho dù có người ở thế lực khác muốn ra tay với hắn, thì chỉ cần cường giả cảnh giới Long Mạch không hiện thân, trên cơ bản không thể bắt được hắn.

Người này thật sự quá đáng sợ!

Vừa nghĩ tới đây, mọi người lạnh toát cả lưng, bọn họ không phải cường giả cảnh giới Long Mạch.

Nếu vừa nấy mà nổi lòng tham, rồi tùy tiện đuổi theo, e là đã bị những linh trận này xử chết rồi, hoặc là đóng băng mà chết.

Nhưng chung quy lại, cường giả cảnh giới Long Mạch đã ra tay, hiển nhiên điều này đã vượt ngoài dự liệu của công tử Táng Hoa, những biện pháp mà hắn bố trí hiện giờ. Tuy là có làm cho người áo đen kia gặp chút rắc rối, nhưng sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp, suy cho cùng chênh lệch ở mặt cảnh giới vẫn là quá lớn.

"Tiểu Lâm Nhất, mau lên mau lên, ông già kia sắp đuổi kịp rồi." Tiểu Băng Phượng nằm trong lòng Lâm Nhất, lộ ra cái đầu nhỏ ở trên vai hắn, rồi lén quan sát.

Lâm Nhất không trả lời, nét mặt căng thẳng chưa từng có, đi qua một cửa nữa thôi là ra khỏi Ma Vực rồi.

Nhưng nếu đối phương quyết tâm muốn giết hắn, thì có ra khỏi Ma Vực, chưa chắc ông ta đã dừng tay.

Hừ!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3952: Đó là y trận lớn nhất



Ánh mắt Lâm Nhất lóe ra tia rét lạnh, thật là cứ đuổi mãi thôi, nếu ra khỏi Ma Vực mà đối phương vẫn muốn đuổi theo không bỏ. Vậy Lâm Nhất cũng chẳng thèm chạy tiếp nữa, hắn lại muốn thử xem, rốt cuộc Thương Khung Thánh Y mà Thương Long Chỉ Chủ để lại cho mình có uy lực cỡ nào.

Đó là y trận lớn nhất của ông ta, đại biểu cho tôn nghiêm của Thương Long Chi Chủ.

Giao thủ giữa hai người cùng lứa, ông ta sẽ chẳng quản, nếu Lâm Nhất bị người ta đánh chết cũng đáng đời, nhưng nếu lão quái không tuân thủ quy tắc.

Vậy thì Thương Long Chỉ Chủ, sẽ cho bọn họ biết thế nào gọi là gậy ông đập lưng ông.

Thương Khung Chiến Y, chuyên chém lão quái.

Xoetl

Hai mắt Lâm Nhất sáng lên, xung quanh đây rộng rãi trống trải, biển rộng mênh mông nhìn một cái không sót cái gì. Không còn hắc ám và sát khí bao phủ, dưới ánh trăng chiếu rọi, mặt biển hiện ra vô cùng đẹp đế.

Tới rồi! Lâm Nhất bế tiểu Băng Phượng rồi không có quay đầu lại, hắn áp sát người vào mặt biển như một con quạ vàng, sau lưng nở ra một đôi cánh màu vàng, phi

nhanh như chớp.

Đúng như hắn dự liệu, sau khi phá được nhà giam do linh trận tạo thành, tên hộ pháp cảnh giới Long Mạch của Thiên Tỉnh Các kia.

Đằng đẳng sát khí lao ra khỏi Ma Vực, chỉ có điều ông ta vừa đi ra khỏi Ma Vực, thì có một đạo kiếm quang từ trên trời bay tới.

Phụt!

Người này lập tức hộc máu, sau đó còn chưa kịp lần theo hướng đi của Lâm Nhất đã bị đối phương đánh bay về Ma Vực.

Rầm rầm rầm!

kiếm quang lao đi với xu thế không dừng, đâm vào lồng ngực của ông ta rồi bay về phía Thiên Tinh Các như một tia chớp.

Khắp Ma Vực đều được chiếu sáng bởi vệt kiếm quang này, tia sáng sáng chói đến nỗi đến cả ánh trăng trên trời cũng phải ủ ê nhạt màu. Ban đầu các bên còn quần long loạn vũ, võ giả ở cảnh giới Long Mạch ma đạo ai nấy đều cạnh tranh để thắng, bây giờ toàn bộ đều thu liễm khí tức.

Giống như là cảm nhận được một tồn tại kh*ng b* nào đấy, tất cả run lẩy bẩy, hoàn toàn không dám thể hiện ra sự tồn tại của mình.

Rầm!

Trong khi mọi người đang ngơ ngác và sửng sốt, một tiếng rầm vang lên ầm ầm.

Họ trông thấy người áo đen kia bị một thanh kiếm xuyên qua ngực, rồi cắm chặt ở chỗ cao nhất Thiên Tinh Các.

"Lại là ngươi!"

Khóe miệng người áo đen có máu tươi tràn ra, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác nhìn về phía tây Ma Vực Thương Huyền.

Phương hướng đó quá xa xôi, trừ những đại lão cảnh giới Long Mạch đang che giấu khí tức kia ra, thì không ai biết hướng mà ông ta đang nhìn là vị trí của Phù Vân kiếm tông.

'Tên mập trung niên ở đằng xa thấy vậy thì trợn tròn mắt, ông ta đờ người ra, hai chân mềm nhũn, không biết phải làm sao.

Hộ pháp đang truy đuổi công tử Táng Hoa, nhưng vào khoảnh khắc ông ta lao ra khỏi Ma Vực Thương Huyền thì bị người ta cho một kiếm đưa về. Không chỉ vậy, còn đóng chặt lên bảng hiệu của Thiên Tinh Các, bễ nghễ tám phương,

ngạo thế Ma Vực.

Đây là tồn tại kh*ng b* cỡ nào cơ chứ, giờ phút này, tên mập trung niên không dám tưởng tượng, ánh mắt ông ta tràn ngập tuyệt vọng.

Đây là sự sỉ nhục và khinh thường cỡ nào chứ!

Việc này không chỉ quét sạch thể diện của Thiên Tỉnh Các, mà còn quét sạch thể diện của Ma Vực Thương Huyền.

Trước đó, những tà tu cảnh giới Long Mạch kia còn nóng nảy, hung hăng đánh ra ma quang, bây giờ cả đám ngừng đánh hết, làm cho người ta không cảm

nhận được sự tồn tại của bọn họ.

Nhưng vừa nấy, ngay không lâu trước đó thôi, những người này còn rất oai phong.

Ai nấy đều tỏa ra uy áp ở cảnh giới Long Mạch, tranh giành với nhau, tỏ rõ sự †ồn tại của mình, có thể nói là cảnh tượng náo nhiệt, nở mày nở mặt.

Giờ phút này, toàn bộ ma vực Thương Huyền đều im lặng, tựa như không nhìn thấy cảnh ngộ mà người áo đen gặp phải vậy.

Bụp! 'Tên mập trung niên sợ đến nỗi tê liệt ngã ngồi xuống mái hiên, khóe miệng run rẩy thì thào tự nói: "Con mẹ nó, rốt cuộc ta đã đắc tội phải thần tiên nào

vậy..."

Không chỉ ông ta, những người khác còn chưa rời đi, ví dụ như đám Sở Thiên Hạo, Huyền Phong, Thẩm Đông Lưu đều đang chấn động vì một kiếm này.

Việc này là người đứng sau lưng công tử Táng Hoa làm ư?

Một kiếm cách xa có thể cắm người áo đen lên Thiên Tinh Các, nếu mà muốn giết ông ta thì chắc chắn có thể dễ dàng làm được, rõ ràng nhát kiếm này. coi như là lời cảnh cáo.

Dù có là Thiên Tinh Các, thì cũng phải tuân thủ quy định!

Trên biển, bên ngoài ma vực Thương Huyền.

Lâm Nhất quay người nhìn, ánh mắt hắn lóe lên vẻ bất ngờ, người kia chưa đuổi tới à?

Lạ thật đấy, rõ ràng sát ý và lửa giận của ông ta mãnh liệt thế cơ mà.

"Kỳ lại". Truyện Xuyên Không

Lâm Nhất nghĩ thầm, hắn thả tiểu Băng Phượng xuống, rồi để tay lên mi tâm. Vừa nãy có một khoảnh khắc, kiếm ý giữa mi tâm hừng hực như lửa, cực kỳ khó chịu.

Mi tâm của hẳn giống như là đang thai nghén một cái kén kiếm, nóng lòng muốn phá kén mà ra, nhưng hắn lại trì trệ không thể phá được bình cảnh ở kiếm ý thông thiên. Dẫn đến kén kiếm ở mi tâm vẫn không thể ra ngoài.

Kiếm ý tứ phẩm, ở trên trời. Muốn lên trời vẫn là quá khó.

"Có gì lạ đâu, chắc chắn là tên đó đã bị linh trận của bổn tôn đánh bị thương,

bản lĩnh của bổn tôn ngươi không tưởng tượng được đâu." Tiểu Băng Phượng quệt miệng, đắc ý nói.

Lâm Nhất không nghĩ nữa, hắn cười nói: "Thế vừa nấy không biết người nào sợ rơi xuống, nên cứ ghì chặt cổ ta, cổ ta đỏ lên rồi này."

"Hừ hừ."

Tiểu Băng Phượng mặt không đỏ tim không loạn, thản nhiên nói: "Đấy là bổn đế cổ vũ ngươi, ngươi chưa nghe câu ra roi thúc ngựa à? Ngươi chính là ngựa của bổn đế, ghì càng chặt thì chạy càng nhanh, nếu không có bổn đế, cái mạng này của ngươi đã không còn từ lâu rồi. Bổn đến còn chưa..."

Con nhóc này quá đáng thật.

Lâm Nhất khẽ nheo mắt, đột nhiên đưa tay ra, nắm gáy đối phương rồi nhấc lên.

"Lâm Nhất, bổn đế tức giận rồi đấy, ngươi mau thả bổn đế xuống!" Đại Đế đang nói khoác hăng, tự nhiên bị xách lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giận dữ"

"Cái này không do ngươi quyết nữa."

Lâm Nhất cười to, rồi vác đối phương lên vai, rời khỏi vùng đất thị phi này.

Trước khi đi, hắn đưa mắt nhìn ma vực bị bao phủ trong sương dày, hắn thật sự muốn xem xem bên trong Ma Vực đã xảy ra chuyện gì.

Chắc chắn vừa nấy đã có chuyện mà hắn không biết, nhưng cuối cùng lý trí đã thắng sự tò mò, hắn chỉ nhìn một cái rồi thôi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3953: Rời tông gần hai tháng



Ra khỏi ma vực Thương Huyền, Lâm Nhất nghỉ ngơi dưỡng sức hai ngày, sau đó bắt đầu trở về Phù Vân kiếm tông.

Tiểu Băng Phượng mải chơi lắm, làm thời gian về tông lâu hơn lúc đi, giết được Bôn Lôi ma kiếm, tất cả cái tên trên quyển trục đã giết xong.

Lâm Nhất cũng khá thảnh thơi, nên hắn liền dạo chơi Thương Huyền phủ với nàng ta.

Đợi đến khi về đến Phù Vân kiếm tông, đã là hơn nửa tháng sau. "Về rồi!"

Nhìn thấy cảnh trận pháp bao phủ và những đỉnh núi lơ lửng giữa tầng mây, Lâm Nhất hít sâu một hơi.

Rời tông gần hai tháng, bây giờ về đến đây, thế mà hắn lại cảm thấy thật thân thương.

Hắn không thích đeo mặt nạ rồi huênh hoang, so với công tử Táng Hoa có mái tóc bạc, thì hắn thích Lâm Nhất tự do tự tại, không phải che giấu bất cứ điều

gì hơn, vì như thế thoải mái an nhàn hơn.

Ra ngoài hai tháng, lấy tiêu ngự kiếm, e là bây giờ trong Thương Huyền phủ không ai là không biết, không ai là không nói về tên của công tử Táng Hoa.

Cái tên Lâm Nhất thì ngược lại, không có tiếng tăm gì, chẳng ai biết đến. Hiện giờ tu vi và kiếm ý đều đang nằm ở chỗ chướng ngại then chốt, một khi phá được, thì sẽ như đá phá trời. Không phá được, thì sẽ như bị bó tay bó chân,

dậm chân tại chỗ.

Đánh nhau với võ giả ở cảnh giới Tinh Quân thì sẽ chịu thiệt rất lớn, lấy tiêu ngự kiếm chỉ dùng khi gặp tình thế bất đắc dĩ thôi.

Bỗng nhiên, Lâm Nhất nhếch môi cười, hắn nhớ ra người nào đó còn đang nợ hắn một bình Vạn Niên Hỏa kìa.

"Hừ hừ, cười bỉ ổi thế, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Tiểu Băng Phượng lơ lửng giữa không trung, nhìn Lâm Nhất rồi nói: "Cái tên này, ngươi không được nghĩ đến nữ nhân khác đâu đấy, ta phải trông trừng ngươi cho Nguyệt Vì Vi."

"Còn nhỏ mà láu."

Lâm Nhất cười cười, không tranh luận với nàng ta.

"Nguyệt Vi Vi có gì không tốt chứ, bổn đế thích cô gái như thế, dám yêu dám hận. Lại còn tặng cho ngươi Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu, cũng chỉ có đồ tồi như ngươi mới không nhận lòng tốt của người ta." Tiểu Băng Phượng vẫn rất có hảo cảm với Nguyệt Vĩ Vi, thỉnh thoảng lại khinh bỉ Lâm Nhất vì chuyện này.

"Việc của người lớn, trẻ con đừng táy máy linh tinh."

Lâm Nhất gõ đầu nàng ta, một chữ tình này, hai ba câu sao đủ nói rõ được.

Hai người đi vào kiếm tông, trở về Đinh Phong Cư nghỉ ngơi chỉnh trang lại một chút, sau đó bên tai đã nghe thấy giọng của chương môn Phù Vân truyển tới.

"Mau tới gặp ta."

Ông già này vội thật đấy, Lâm Nhất nói thầm một tiếng, rồi bay lên, bay trên tầng mây đi về phía điện chính của tông môn. Lần này xuất môn nguy hiểm trùng trùng, nhất là trận cuối giết Bôn Lôi ma

kiếm, còn chọc ra cả đại lão cảnh giới Long Mạch ra tay nữa.

Suýt nữa thì bỏ mạng ở ma vực Thương Huyền, Lâm Nhất nghĩ thầm, lát nữa xem có đòi thêm được ít Chân long thánh dịch nữa không.

Một lát sau, trong điện chính của tông môn, Lâm Nhất lại gặp lại Phù Vân kiếm tông Vương Tuyệt.

Đối phương mặc bộ quần áo màu xám, tóc dài râu dài, ánh mắt lãnh ngạo. quyết tuyệt ẩn chứa nét ngang ngược. Khí tức trên người lúc nào cũng làm cho người ta cảm thấy cao thâm khó dò, nhất là kiếm ý như vực sâu, như biển lớn, mênh mông vô bờ, sâu không nhìn thấy đáy.

Khuôn mặt lúc nào cũng rất nghiêm túc, sau khi thấy Lâm Nhất, ông ta lập tức lộ ra ý cười.

"Anh bạn nhỏ, nghe nói Bôn Lôi ma kiếm đã bị người ta chém chết ngay trước mặt mọi người ở Thiên Tinh Các, thế danh sách này của cậu chắc là chưa

hoàn thành nhỉ” Chưởng môn Phù Vân cười nói: "Trước đó chúng ta đã thỏa thuận rồi, chỉ cần sót một người, thì một giọt Chân long thánh dịch cũng không

có.

Lâm Nhất không nói gì, hắn để cái đầu của Bôn Lôi ma kiếm ra, nhíu mày nói: "Giả cho đổi."

"Công tử Táng Hoa chính là cậu hả?" Chưởng môn Phù Vân ngạc nhiên nói.

Lâm Nhất chớp mắt, mỉm cười nói: "Ông cứ giả vờ tiếp đi."

"Ha ha hai"

Chưởng môn Phù Vân cười nói: "Lão phu không giả vờ đâu, tuy ta có phỏng đoán một chút, nhưng ai mà ngờ được, đạo âm luật của cậu còn có trình độ như vậy."

"Bớt làm trò đi, Chân long thánh dịch của ta, ông đã chuẩn bị xong chưa."
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3954: Chân long thánh dịch!



Lâm Nhất chẳng thèm khách khí với ông ta, hắn đưa tay ra đòi.

"Tổng cộng là một trăm ba mươi lăm giọt, cậu tự đếm đi." Chưởng môn Phù Vân khá là khách khí, thu đầu của Bôn Lôi ma kiếm xong, ông ta lấy Chân long thánh dịch ra luôn.

Lâm Nhất nhìn Chân long thánh dịch trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, trái tim đập bùm bùm không thôi.

Một trăm ba mươi lăm giọt Chân long thánh dịch!

Đây được xem là một con số cực khổng lồ đấy, cho dù ở con đường thông thiên gặp được nhiều kỳ ngộ, nhưng thu thập Chân long thánh dịch cũng cực: không hề dễ dàng.

Ở Thương Huyền phủ thì càng khỏi phải nói, cho dù là ở Hoang Cổ vực, hơn một trăm giọt Chân long thánh dịch vẫn là một con số không thể tưởng tượng

nổi đối với phần lớn tông môn.

Lâm Nhất biết rõ, dựa vào việc giết mấy tên tà tu thì tuyệt đối không thể đổi được nhiều Chân long thánh dịch như này.

Chắc chắn, ông già này vẫn còn có tâm tư khác.

Nhưng mặc kệ ra sao, Chân long thánh dịch này rất quan trọng với Lâm Nhất, hắn nghiêm túc cất kỹ đi, rồi chắp tay vái: "Đa tạ."

"Không cần cảm ơn ta, giúp cậu cũng là giúp ta."

Hiếm khi chưởng môn Phù Vân trông thấy Lâm Nhất nói lời cảm ơn trịnh trọng, nên có hơi ngơ người, ông ta bật cười nói: 'Nếu cậu thấy không yên tâm thì trả lại ta một ít cũng được."

"Ha ha ha, không có đâu."

Lâm Nhất tươi cười, ánh mắt lấp lánh, tôi mặc kệ ông có mục địch gì.

Chân long thánh dịch đã về tay, muốn hắn tặng đi, đó là tuyệt đối không có khả năng.

"Một chút Chân long thánh dịch này cũng không đủ để tôi đánh vào thất hoa tụ đỉnh, tôi còn đang chê ít đây này. Ông già, ông nói thật đi, ông còn cất giữ bao nhiêu Chân Long thánh dịch nữa vậy."

Lâm Nhất chớp mắt, tiếp tục đánh chủ ý lên đối phương.

Hắn đã có Thương Long Thánh Thiên Quyết, hiệu suất luyện hóa Chân long thánh dịch cao hơn người bình thường nhiều, theo như hắn tính thì phải cần hai trăm giọt Chân Long thánh dịch mới được.

Chỉ cần Thương Long Thánh Thiên Quyết tu luyện đến lục trọng, cơ thể x*c th*t này mới chống đỡ được lúc thất hoa tụ đỉnh, mới gánh vác được lượng chân

nguyên hào hùng sau thất hoa tụ đỉnh.

Đánh vào cảnh giới cao như cảnh giới Thiên Phách, cơ thể x*c th*t cực kỳ quan trọng.

Chương 2365: Về tông

Không chỉ có độ kiếp, sau khi đạt được thất hoa tụ đỉnh, Lâm Nhất sẽ trở nên cực kỳ kh*ng b* với những gì tích lũy được ở cảnh giới Thiên Phách.

Một khi tấn thăng lên Tinh Quân, thăng lên Tinh Quân, tinh nguyên mà cơ thể ngưng tụ sẽ vượt xa tưởng tượng của người bình thường, sẽ ép thẳng đến cảnh giới Tinh Hà, thậm chí yêu nghiệt cảnh giới Tinh Tượng cũng chưa chắc đã ngăn cản được hẳn.

Với lượng tinh nguyên đồi dào hào hùng đó, nếu không có một tinh thần và thể xác mạnh mẽ, thì chỉ trong nháy mắt cơ thể sẽ nổ tung, thất hoa tụ đỉnh không hề đơn giản như trong tưởng tượng.

"Không có a, với cậu thì lão phu sẽ không cất riêng đâu, nếu cậu có thể thành công đánh vào thất hoa tụ đỉnh, với ta đó cũng là chuyện tốt, vừa khéo lão phu đang có một việc cần cậu giúp." Chưởng môn Phù Vân cười mỉm nói.

Tin ông mới là lại

Lâm Nhất nghĩ thầm, ông già này thâm sâu khó lường, so với Phong Giác thì còn mạnh hơn nhiều.

Phong Giác tiện tay có thể tặng hắn một kiện thánh khí, ông già này mạnh hơn Phong Giác, xuất thân chí ít phải hơn đối phương gấp mấy lần.

"Việc gì?"

Lâm Nhất khá là tò mò với việc mà ông ta nói.

"Đợi khi nào cậu luyện được thất hoa tụ đỉnh rồi nói sau, bây giờ có kể với cậu cũng vô ích, còn nữa... mấy tháng tới khiêm tốn một chút." Chưởng môn Phù Vân rất là có thâm ý nhìn hắn một cái, rồi đặc biệt dặn dò.

Hình như, ông ta gọi Lâm Nhất tới, chủ yếu là vì lời dặn cuối cùng.

Lâm Nhất đang suy nghĩ về việc này, hắn gây ra náo động lớn như thế ở ma vực Thương Huyền, đúng là tránh đầu gió vẫn tốt hơn.

Tán gẫu thêm một lúc, thấy đối phương tử thủ nghiêm ngặt, không bòn được đồ mấy, Lâm Nhất nổi lên suy nghĩ.

"Ông già, ông thật sự không còn Chân long thánh dịch à? Ta nghĩ, thật ra ta cũng có thể không cần khiêm tốn như thế..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back