Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3945: Dù chưa tới gần



Ông ta muốn các cao thủ cảnh giới Thần Đan đang đe dọa các thế lực khác đe ra tay cùng lúc, ỷ người đông thế mạnh phá vỡ ảo diệu, trực tiếp trấn áp và bắt giữ Lâm Nhất.

Nhưng đã quá muộn, tiếng sáo như lớp sóng này dâng cao hơn sóng trước, trong phút chốc đạt đến đỉnh cao chưa từng có.

Lâm Nhất chợt mở mắt ra, ánh sáng vô tận nở rộ trên người hắn, b*n r* những chùm ánh sáng màu bạc. Mái tóc màu bạc buông lơi trên vai xõa ra như: thác nước.

Chỉ một suy nghĩ, bụi trần và ánh sáng đều tan biến, chiếu sáng non sông vạn dặm.

Vô số hoa băng tỏa ra ánh bạc b*n r* từ trên người Lâm Nhất giống như hoa tiên nở rộ, tỏa ra ánh sáng chói mắt khó tin dưới ánh trăng tròn. Đam Mỹ Cổ Đại

Rắc! Cao thủ cảnh giới Tinh Tượng rơi xuống theo tiếng sáo, ngay lập tức những

bông hoa băng cắt mở Tinh Nguyên hộ thể như những tia chớp. x*c th*t như thể trục tranh bị chém thành vô số mảnh vụn.

Tay chân đứt gấy, thi thể bị chém thành trăm mảnh, máu bản tung tóe và mọi thứ đều bị xóa sổ.

Bịch!

Dù chưa tới gần nhưng đám cao thủ cảnh giới Thần Đan bay tới đã biến sắc trước sức mạnh cuồn cuộn, hùng vĩ này. Ai nấy trong số họ đều tung ra một chưởng trong không trung, gây ra tiếng nổ lớn vô tận, sóng xung kích rung

chuyển cả bầu trời.

Mỗi một cao thủ cảnh giới Thần Đan cuồn cuộn huyết khí, bị đánh văng ra ngoài.

Khi tiếng sáo dần tan đi, kiếm quang cũng biến mất.

Trên mái hiên cao chót vót, công tử Tàng Hoa đặt cây sáo ngọc xuống, từng đóa hoa băng tỏa sáng rực rỡ, chói mắt. Dưới ánh sáng này, vầng trăng vành vạch to lớn trên đầu hắn, nhìn từ xa như thể giơ tay là chạm tới được.

Cảnh tượng lúc này như thể bị dừng hình.

Những tôn giả cảnh giới Thần Đan bị chấn văng vẫn đang từ từ rơi xuống không trung, khiến Lâm Nhất trông càng đứng sừng sững cô đơn.

Hắn giống như một vị tiên đáp xuống từ cung trăng, hễ mở miệng là cất giọng của Vương hầu, không cho phép phàm phu tục tử đến gần mình.

"Các chủ, đã hai khúc rồi. Một khúc sáo một đầu người, thêm khúc này, ngươi hời rồi đó.” Lâm Nhất nhếch miệng mỉm cười nhìn gã trung niên mập mạp.

Trong lòng thầm tính thời gian, có lẽ Tiểu Băng Phượng đã bố trí trận pháp gần xong rồi.

Gã trung niên mập mạp sững sờ giây lát, hoàn toàn choáng váng, thậm chí ông ta còn không kịp phản ứng với những gì Lâm Nhất nói.

Đâu chỉ có mình ông ta!

Mọi người ở Ma vực Thương Huyền chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng sóng gió cuộc trào. Từng ánh mắt đổ đồn về phía Lâm Nhất, ai nấy đều há hốc miệng cảm thấy khó tin.

Ngay cả đám cao thủ cảnh giới Thần Đan cũng đều bị đánh lùi. Rốt cuộc. công tử Táng Hoa này là yêu nghiệt chui ra từ đâu thế.

Đến khi tỉnh táo lại, gã trung niên mập mạp hoàn toàn mất đi lý trí, gào thét giận dữ, liên tục rít gào.

Thánh khí màu bạc trong tay ông ta tỏa sáng rực rỡ, tiếp theo đó từng đạo thánh văn được kích hoạt. Dị tượng đáng sợ nở rộ sau lưng ông ta, trong thoáng chốc, thánh uy kinh người đã chấn văng rất nhiều người ở xung quanh tên này.

Khi thánh quang của ông ta đã đạt đến đỉnh điểm, người nọ vẫy tay và ném cây thương bạc thẳng về phía Lâm Nhất.

Rắc!

Thương bạc mang theo sức mạnh của trăm đạo thánh văn lập tức xé rách hư không, như thể tầng tầng lớp lớp các thế giới đều bị xuyên thủng.

Đi tới đâu xô đổ tới đó. Nhìn thấy cảnh này, lòng mọi người đều trầm xuống. Các chủ này thật sự điên rồi, thậm chí hy sinh luôn cả Thánh binh cũng hy sinh. Nhỡ một đi không trở

lại, chả phải tặng không Thánh binh cho đối phương à.

Nhưng uy lực của Thánh binh này thực sự đáng sợ, khiến người ta dù ở rất xa cũng cực kỳ dè chừng.

Rất nhiều người xung quanh gã trung niên mập mạp không kịp trở tay, bị chấn đến mức hộc máu và hất văng ra ngoài.

Thật khó tưởng tượng được sao Lâm Nhất có thể đỡ được một đòn này.

Cho dù đỡ được đòn này, hắn may mắn sống sót nhưng vẫn sẽ bị thương nặng.

Không...

Sắc mặt Diệp Tử Lăng hơi thay đổi, nàng ta suýt nữa không nhịn được thốt lên. Không biết tại sao tim nàng ta chợt đau nhói. Nàng ta không muốn công tử 'Táng Hoa hứng chịu đòn này.

Đột nhiên, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Chiếc mặt nạ trên mặt Lâm Nhất hiện lên những họa tiết cổ xưa, một vầng trăng từ từ nhô lên. Vầng trăng này thoáng chốc đã chồng lên trăng tròn trên trời.

MU

Ánh sáng như thủy ngân tỏa ra, vầng trăng bạc xuất hiện trên bầu trời, phạm vi ngàn dặm bị ánh trăng bao phủ trong nháy mắt. Mặt đất phủ đầy sương bạc, ánh trăng nư mặt hồ lan rộng từ dưới chân Lâm Nhất tạo thành một vòng tròn

khó tin.

Đó là mặt nạ trăng bạc, dị tượng bùng bổ trong đêm trăng tròn, trăng bạc xuất hiện trên bầu trời!

Xì xi!

Thánh binh lao vào khu vực này, ngay lập tức như bị chìm vào trong một hồ thủy ngân trở nên cực kỳ chậm chạp.

Mọi áp lực không ngừng suy yếu dưới sự gột rửa của ánh trăng. Đến khi nó tới chỗ Lâm Nhất, ánh sáng sắc bén đều đã tiêu tan. Hắn đưa tay ra nắm lấy Thánh binh trong lòng bàn tay, chơi đùa một lúc rồi nhếch môi mỉn

cười, cất nó vào túi trữ vật.

Nhìn từ xa trông giống như gã trung niên mập mạp đang tự tay tặng Thánh binh qua đó.

Miệng gã mập đã há to thành hình chữ O, có thể dễ dàng nhét cả quả trứng vào, sốc đến độ gần như sắp rớt quai hàm.

Chuyện này... chuyện này... sao có thể chứ?

Gã trung niên mập mạp run rẩy, lúc này ông ta không hề tức giận hay sát ý, mà chỉ có nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng.

Tên này có phải là ma quỷ đúng không?

Lâm Nhất thu lại Thánh binh, cười lớn dưới ánh trăng: "Các chủ vạch diệu kế để bình ổn thiên hạ, một khúc sáo có thể đổi lấy Thánh binh. Thiên Tinh Các không hổ danh là nơi buôn bán, núi xanh còn đó, nước biếc chảy mãi, sau này. chúng ta còn gặp lại, ha ha ha!

Lâm Nhất quay người và nhảy lên trời trong tiếng cười phóng khoáng. Hắn dang hai tay ra, lao vào vầng trăng bạc.

Những người chứng kiến cảnh này đều kinh ngạc khi thấy bóng dáng hắn cứ thế chui vào trong trăng và biến mất.

Chỉ có tiếng cười vang vọng khắp trời đất.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3946: Cái quái gì đây?



Mặt đất phủ đầy sương bạc, ánh trăng tựa mặt hồ.

Sau khi Lâm Nhất bay vào trong trăng, mọi người vô cùng kinh ngạc phát hiện giãm lên sương bạc dưới chân sẽ tạo ra từng gợn sóng như mặt hồ.

'Trông như một hồ nước được tạo bằng thủy ngân, mặt nước gợn sóng toát ra vô số ánh sáng kim loại.

"Chuyện gì thế này, tất cả chúng ta đều bị mắc kẹt à?"

"Cái quái gì đây?"

"Công tử Táng Hoa đâu rồi, hãn chạy đâu mất rồi..."

"Không phải hắn đã tiến vào mặt trăng thật đấy chứ?"

Mọi người đều hơi hoảng sợ, vẻ mặt không ngừng thay đổi, mặt hồ thủy ngân dưới chân dường trông thì mềm mại. Nhưng dù họ bỏ sức thế nào cũng chỉ

tạo ra được mấy gợn sóng nhỏ. Nơi này giống như một kết giới.

Nói cách khác, đó là một khu vực còn đáng sợ hơn cả kết giới, nhốt tất cả mọi người trong phạm vi ngàn dặm.

"Ôi trời ơi!"

Sau khi phát hiện dù làm thế nào họ cũng không thể thoát khỏi không gian này, vẻ kinh ngạc trên mặt mọi người đã không thể diễn tả bằng lời.

Thánh khít

Hai chữ này hiện lên trong đầu mọi người. Rất nhiều người đoán rằng cây sáo ngọc trong tay Lâm Nhất rất có thể là một Thánh khí.

Nếu không, tiếng sáo của công tử Táng Hoa sẽ không bao giờ đáng sợ đến thế. Một khúc sáo có thể chặn lại nhiều cao thủ cảnh giới Tinh Tượng như vậy.

Đây là chuyện mà ai cũng có thể nghĩ tới, chưa biết chừng cây sáo ngọc còn có lai lịch không nhỏ, dù sao cũng không phải bí mật gì.

Nhưng chẳng ai ngờ tới Lâm Nhất lại có Thánh khí!

Điều này hơi đáng sợ, thử nghĩ mà xem cây thánh thương của Sở Thiên Hạo đã gây ra bao sóng gió cho ma vực Thương Huyền rồi.

Một người lại có đến hai món Thánh khí cùng lúc, chuyện này đúng là khó tin.

'Yêu nghiệt này từ đâu chui ra thế?

Mọi người đều bị lừa. Thương Huyền phủ không chỉ là vùng đất biên giới của Đông Hoang. Một yêu nghiệt như vậy nên xuất hiện ở Hoang Cổ Vực mới đúng.

Đó là trung tâm của Đông Hoang, nơi đóng đô của tất cả các giáo phái lớn, có đủ các loại nhân tài yêu nghiệt. Với phong thái của hắn, cho dù ở Hoang Cổ Vực cũng chưa chắc có thể trấn

áp hoàn toàn những yêu nghiệt siêu phàm đó.

Sau cơn sốc, mọi người bắt đầu suy đoán về lai lịch của công tử Táng Hoa, trong lòng dâng lên vô số nghỉ vấn.

Người này xuất hiện rất đáng nghi, hắn bất ngờ xuất hiện và nổi danh chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi. Từ nay về sau, trong Thương Huyền phủ chẳng ai không biết đến hắn.

Trước đây có người suy đoán rằng có lẽ hắn là đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm tông, nhưng bây giờ không ai tin điều đó.

Sợ là Phù Vân Kiếm tông không bồi dưỡng ra được một yêu nghiệt như vậy.

Sau khi hết sốc, những người khác vẫn rảnh rỗi đoán Lâm Nhất là ai, rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào.

Mọi người trong Thiên Tinh Các đều ngây ngốc, sững sờ toàn tập.

Nhất là gã trung niên mập mạp, đến bây giờ ông ta vẫn không thể tin được Thánh binh thực sự bị mất tích... Lòng bàn tay ông ta vẫn còn ấm áp đấy.

Thậm chí trên lòng bàn tay vẫn còn sót lại hơi ấm của Thánh binh, như thể nó vẫn còn trong tay ông ta.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3947: Đây là chuồn rồi hả?



"Chuồn rồi à? Mẹ kiếp, hắn cứ thế chuồn mất hả?"

Gã trung niên mập mạp tức muốn khóc. Khuôn mặt béo tròn tràn ngập ấm ức, tức đến mức sắp khóc.

Giết người xong rồi bỏ chạy!

Chạy mãi, chạy mãi còn chê chưa đã ghiền nên thổi một khúc sáo cho họ. Chưa nói đến thổi một khúc, còn tiện thể lấy Thánh binh của ông ta đi.

Bôn Lôi Ma kiếm đã chết, nhưng không bắt được hung thủ, còn tặng luôn cả Thánh binh cho người ta.

Chuyện quái gì thế này!

Chẳng ai bắt nạt người như thế cả!

Thiên Tinh Các chưa bao giờ vô dụng như vậy, gã trung niên béo càng nghĩ càng ấm ức. Quan trọng là tên súc sinh đó còn năm lần bảy lượt chế nhạo ông

†a.

Trước khi rời đi, hắn còn không quên nói rằng Thiên Tinh Các là nơi buôn bán.

Nào có kiểu buôn bán như thế này? Một khúc sáo đổi một đầu người, làm Thiên Tinh Các mất sạch mặt mũi. Một khúc sáo đổi lấy Thánh binh, đào mất bảo bối trong tim gã trung niên mập mạp.

Càng nghĩ, ông ta càng tức, nước mắt bỗng tuôn rơi tí tách.

"Thằng súc sinh!"

Gã mập gào lên xé ruột xé gan, xui lơ trên đất và đấm thùm thụp lên đó.

Bùm!

Băng sương giống như thủy ngân dấy lên từng gợn sóng, ngay sau đó đóng lại rồi mở ra.

Từ đầu tới cuối, khu vực này vẫn không bị phá vỡ.

Người bên cạnh nghe thấy tiếng hét thê lương của gã mập đều thấy hơi thương hại. Đêm nay, Thiên Tỉnh Các chắc chắn đã chịu đả kích rất lớn.

E rằng danh tiếng của Thiên Tỉnh Các ở Ma vực Thương Huyền này không thể khôi phục lại trong một thời gian dài.

Nhưng khi nghĩ đến cách cư xử thường ngày của gã mập này, mọi sự thương hại trong lòng lập tức bay biến, đáng đời!

Nhẽ ra Thiên Tinh Các phải được dạy dỗ từ lâu.

Nhất là tên mập mạp này, bình thường không chịu lỗ, muốn xấu xa bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Tuy nhiên, không ai dám chọc, bán đấu giá Thánh khí của Sở Thiên Hạo. trước công chúng. Ngay cả Huyền Vương điện cũng phải bịt mũi nuốt cục tức này.

"Đây là chuồn rồi hả?”

Đầu tiên Diệp Tử Lăng sửng sốt một chút, sau đó cười rộ lên, công tử Táng Hoa này đúng là người kỳ lạ.

Một khúc đoạn trường, tìm đâu tri âm nơi chân trời.

Một khúc làm loạn giang sơn, ta nào phải vật trong ao. Kiếm này sinh ra đã phi phàm.

Diệp Tử Lăng khế lẩm bẩm, nghĩ đến những lời công tử Táng Hoa đã nói trước kia, một khúc mua nụ cười hồng nhan, đâu cần nhớ lại chuyện này.

Trong tiếng sáo của hắn mang một nỗi cô đơn mà người khác không thể cảm nhận được, đồng thời cũng có sự lạnh lùng và kiêu ngạo mà người thường không với tới.

Rốt cuộc hắn là người như thế nào nhỉ?
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3948: Công tử Táng Hoa



Diệp Tử Lăng không khỏi thấy tò mò, nàng ta nghĩ đi nghĩ lại rồi chợt nhận ra hình như mình đã quên đi cái chết của Bôn Lôi ma kiếm.

Vô hình trung, khúc mắt trong lòng nàng ta đã được gỡ, nàng ta lập tức cảm thấy sáng tỏ thông suốt, vầng trán lạnh lùng kiêu ngạo giờ có thêm chút vẻ nhu hòa.

Rõ ràng Bôn Lôi ma kiếm không chết trên tay mình, nhưng nút thắt trong lòng đã được phá gỡ.

Công tử Táng Hoa, là vì hắn sao?

Tiếc là người này đạp trăng mà đến, rồi lại đạp trăng mà đi, e là nàng ta không thể đích thân nói lời cảm ơn với hắn nữa rồi.

"Sư tỷ, bây giờ phải làm sao đây?"

Đệ tử chân truyền của Phù Vân kiếm tông đứng bên cạnh nhìn gợn sóng trước mặt, mày nhíu lại.

"Khu vực này được tạo nên bởi thánh khí, nó sẽ không tồn tại được lâu nữa, cùng lắm... sẽ tiêu tan trước bình minh." Diệp Tử Lăng bình tĩnh đáp, có khi còn không tồn tại được đến lúc bình minh, vì dù gì chủ nhân cũng đã mất rồi.

Vèo! Vèo! Vèo!

Đang nói chuyện, đằng xa có ba bóng dáng bay về phía Diệp Tử Lăng. Đằng sau mỗi thân ảnh đều có mấy vị lão giả đi theo, người đi đầu chính là Sở Thiên Hạo của Huyền Vương Điện.

Sở Thiên Hạo là chủ nhân chính thức của thánh binh, nhưng trong trận này, hắn ta lại im lặng đến tận bây giờ.

Dù lúc này thánh binh đã bị người ta đoạt mất, hắn ta vẫn tỉnh rụi, không để lộ ra một tí cảm xúc nào. Không thể không nói, thân là yêu nghiệt mạnh nhất lớp thanh niên ở Thương Huyền phủ, lòng dạ hắn ta sâu thật.

Hai người đi cạnh hắn ta là Huyền Phong và Thẩm Đông Lưu, đệ tử chân truyền cấp cao nhất của Thanh Lôi Tự và Thiên Hạo Lâu.

Bình thường, bất kể ba người này xuất hiện ở bất kỳ đâu trong Thương Huyền phủ thì cũng sẽ trở thành tiêu điểm.

Nhưng hôm nay họ có vẻ nhạt nhòa, cuộc chơi lớn thế này mà không nhúng tay vào được, và cũng không có cơ hội nhúng tay.

"Diêp Tử Lăng, chúc mừng nhé, Phù Vân kiếm tông cô đã xuất hiện một người tài ba!" Thẩm Đông Lưu của Thiên Hạc Lâu tỏ vẻ tươi cười, lời nói lại có ngụ ý sắc bén.

Sở Thiên Hạo và Huyền Phong cũng nhìn sang, bọn họ khá tò mò về thân phận của công tử Táng Hoa.

Bọn họ muốn nhìn ra chút manh mối từ nét mặt của Diệp Tử Lăng.

Tiếc là họ phải thất vọng rồi.

Diệp Tử Lăng thong dong nói: "Người này không phải đệ tử của Phù Vân kiếm tông ta, Phù Vân kiếm tông không thể tự nhiên lòi ra một yêu nghiệt được, bằng không đã không để cho ba nhà các ngươi kiêu căng như thết"

Nét mặt Sở Thiên Hạo tỏa ra ý cười: "Nghe nói không lâu trước, Phù Vân kiếm tông xuất hiện một kỳ tài, thành công leo l*n đ*nh núi Thánh Kiếm, người này mới ở cảnh giới Thiên Phách, hình như tên là Lâm Nhất gì gì đó."

Diệp Tử Lăng nhíu mày, lạnh giọng nói: "Kỳ tài của Phù Vân kiếm tông ta, ngươi nghe ngóng tường tận như thế làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, đừng có mà

làm càn, nếu không không thoát được đâu!"

Đối phương đã nghe ngóng rõ thông tin của Lâm Nhất, thoáng có ý uy h**p.

Diệp Tử Lăng nghe mà khó chịu, tuy nàng ta không vừa mắt tên đó cho lắm, thậm chí còn hơi khó chịu với tên đó. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tên đó cũng là đệ tử chân truyền của Phù Vân kiếm tông, tương lai tiềm lực không thể đoán được.

Nếu đối phương muốn b*p ch*t mầm non của họ, thì Phù Vân kiếm tông cũng không ngại cá chết lưới rách với đối phương.

"Đừng kích động."

Sở Thiên Hạo cười tủm tỉm nói: "Nửa năm nữa mới đến thời gian chiến đấu xếp hạng ở Thương Huyền phủ, đến lúc đó Phù Vân kiếm tông có còn được bảo vệ núi Thánh Kiếm nữa hay không cũng khó nói. Cả tông môn còn chưa chắc đã trụ vững được, ta cần gì phải hao tâm đối phó với một tiểu bối ở cảnh giới Thiên Phách cơ chứ."

"Thế cứ chờ xeml"
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3949: Cảnh giới Long Mạch!



Diệp Tử Lăng trừng mắt nhìn đối phương, nàng ta lạnh lùng nói: "Thực không dám giấu, lần này ta đã thăng lên vị trí một vạn hai nghìn trên Quân Bảng ở Thương Huyền phủ. Thương Huyền phủ không còn chỉ có một mình ngươi lọt

vào top hai vạn đâu!"

Những lời nàng ta nói khiến cho những người khác sửng sốt, nhất là Huyền Phong và Thẩm Đông Lưu, ánh mắt hai người họ đều xoẹt qua vẻ lạnh lẽo.

Nữ nhân này thật sự có chút đáng sợi

Ngày thường sát phạt quả quyết thì cũng thôi đi, thiên phú kiếm đạo còn mạnh kinh người, vừa mới vào Tỉnh Quân đã nắm chắc kiếm ý thông thiên.

Nghe đồn, kiếm ý thông thiên của nàng ta đã lên tới đại thành rồi. Đúng lúc này, khu vực bao phủ ánh trăng bạc này xuất hiện rất nhiều vết nứt. Có người thử mấy lần, đã dễ dàng phá được kết giới màu bạc, có lẽ công tử Táng

Hao đã đi xa rồi.

Diệp Tử Lăng mặc kệ đám Sở Thiên Hạo, nàng ta dẫn theo các đệ tử chân truyền của Phù Vân kiếm tông, nhanh chóng rời khỏi đây.

"Ta thấy lần này nàng ta có vẻ đã dự tính trước được mọi không lo à?" Huyền Phong liếc mắt nhìn Sở Thiên Hạo, khế nói.

Sở huynh Sở Thiên Hạo thản nhiên nói: "Chẳng qua ta bế quan nên không muốn đi đấu ở Quân Bảng thôi."

Nói xong, mặt hắn ta chẳng biểu cảm gì, hắn ta cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.

"Cái thằng cha này, mất thánh binh rồi mà cứ như không vậy, chẳng lẽ tin đồn là thật?" Nét mặt Huyền Phong trở nên ngưng trọng, hắn ta trầm giọng nói.

Có tin đồn, hắn ta đang đánh vào cảnh giới cao nhất của Huyền Vương quyết, một khi tu luyện thành công, hắn ta sẽ vô địch ở cảnh giới Tinh Quân, cực kỳ đáng sợ.

Khi mọi người lần lượt phá vỡ kết giới, Lâm Nhất đã đi đến chỗ rất xa rồi.

Không bao lâu sau, hắn đã tụ hội với tiểu Băng Phượng, đến được nơi giao hẹn.

"Linh trận của ngươi bố trí ổn rồi chứ?"

Lúc này, Lâm Nhất vẫn chưa thả lỏng tỉnh thần được mấy, thậm chí còn căng thẳng hơn, và cảnh giác hơn bao giờ hết.

Hắn muốn ngăn cản truy sát liên tục của Thiên Tỉnh Các, thì phải dựa vào Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu, kiếm ý thông thiên và âm Vương Hầu, ba cái không được thiếu cái nào.

'Tất nhiên, còn có mặt nạ Ngân Nguyệt khi trăng tròn, nên vừa nãy mới tạo ra được dị tượng.

Dù vậy, hắn cũng chỉ miễn cưỡng đánh bay tôn giả ở cảnh giới Thần Đan, lúc khí thế đạt đến đỉnh phong.

Lâm Nhất vẫn nhận thức được thực lực của mình, hiện giờ tinh khí thần đã tiêu hao đến cực hạn. Có thật sự ra khỏi ma vực Thương Huyền được hay không, vẫn phải dựa vào linh trận của tiểu Băng Phượng, chung quy Thiên Tỉnh Các không hề đơn giản.

Tiểu Băng Phượng mỉm cười nói: "Linh trận do chính tay bổn đế bày, đương nhiên sẽ không có sai sót, ngươi có thể sống sót gặp bổn đế... trừ phi có cường giả cảnh giới Long Mạch ra tay, nếu không không ai có thể động vào ngươi."

Lâm Nhất cười, chẳng ừ hử gì.

Trong một số thời điểm, vẫn có thể dựa tạm vào Đại Đế, ví dụ hiện giờ có linh trận của nàng ta cản lại người đuổi theo đằng sau. Cho dù Thiên Tỉnh Các có cả tôn giả ở cảnh giới Thần Đan, thì ít nhiều gì hắn cũng không cần hoảng.

Ầm! Ầm! Ầm!

Nhưng đúng lúc này, dị biến nổi lên, mọt cỗ khí tức không thể tưởng tượng nổi phóng lên trời từ hướng của Thiên Tinh Các.

Tiếp đó, người nọ liền đứng giữa không trung.

Tùy ý liếc mắt vài vòng, sau đó khóa chặt vào hướng của Lâm Nhất, sát khí ùn ùn kéo đến.

Cảnh giới Long Mạch!

Dưới lớp mặt nạ, mặt Lâm Nhất biến sắc, hắn khổ tâm nói: "Ngươi đấy, miệng quạ!”

Không nghĩ nhiều được nữa, Lâm Nhất bế tiểu Băng Phượng lên, chạy như điên.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back