Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 320



Lâm Nhất cũng không hoảng hốt, đồng thời im lặng bắt đầu vận chuyển tâm pháp của Lôi Viêm Chiến Thể.

Tầng thứ tư Lôi Viêm Chiến Thể chỉ cần lấy viên huyền đan này làm trung tâm để kết hợp với kết ấn Viêm Ma là được.

Không tiếp tục thử nghiệm luyện hóa Tiên Thiên linh nguyên nữa, dẫn đường cho lực lượng táo bạo của viên huyền đan dung nhập vào trong luồng khí xoáy, tạo nên mảnh kết ấn Viêm Ma huyết sắc.

Ầm!

Lực lượng kh ủng bố mà khổng lồ của huyền đan trong cơ thể giống như lỗ hổng được khơi thông, điên cuồng dũng mãnh lao vào trong.

Kết ấn Viêm Ma vốn là vật vô cùng tinh thuần, nhưng dưới sự tấn công của lực lượng huyền đan này cũng dần dần tan rã.

Advertisement

Dưới sự chi phối của tâm pháp Lôi Viêm Chiến Thể, hai cỗ lực lượng lần lượt hòa hợp, quan hệ chủ yếu và thứ yếu chuyển biến từng chút một.

Nửa ngày sau, yêu đan Tử Điện Ma Long Viên nóng nảy hoàn toàn chiếm thế chủ động, kết ấn Ma Viêm ngược lại trở thành vật phụ thuộc.

"Thành công một nửa, tiếp theo phải ngưng tụ Lôi Viêm ấn rồi!"

Lôi Viêm Chiến Thể cường đại từ lúc hiện thế đến nay đã rất nhiều năm không có ai tu luyện được đến mức độ như Lâm Nhất.

Đa số đều thất bại trước tầng thứ hai.

Advertisement

Về phần Lâm Nhất ở tuổi này mà đã tu luyện được đến tầng thứ tư càng là trong vạn người không có lấy một người, đã ít lại càng ít.

Kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, Lâm Nhất cẩn thận ngưng tụ Lôi Viêm Chi Tâm, không dám có bất cứ sự chủ quan nào.

Thời gian trôi qua, viên Tử Điện Huyền đan ở giữa lòng hai bàn tay chỉ còn lại một chút xíu. Sớm đã không còn sự cuồng bạo ban đầu nữa, đa số lực lượng của huyền đan đã bị dung nhập vào trong cơ thể Lâm Nhất.

Khi quang mang chỉ còn bằng hạt gạo rồi biến mất trong lòng bàn tay, tại luồng khí xoáy kim sắc trong người Lâm Nhất chớp mắt hình thành một ấn ký cuồng bạo màu đỏ tía.

Ầm!

Trong phút chốc, điện quang vô tận đi kèm với lửa cháy điên cuồng bạo phát, lôi hỏa kh ủng bố tràn ngập lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách hài, cuồn cuộn trong từng tế bào trên cơ thể Lâm Nhất.

Lực lượng trong Lôi Viêm liên tục mài giũa thân thể của Lâm Nhất, toàn thân hắn tản phát ra khí tức kinh người.

Thân thể dưới sự tôi luyện cọ rửa của Lôi Viêm ấn đang không ngừng lột xác từ trong ra ngoài.

Mây đen phủ kín bầu trời, cuồng phong gào thét, sấm sét ầm ầm.

Trong sự thay đổi bất ngờ, thân thể của Lâm Nhất phát sinh ra chuyển biến kinh ngạc.

Một lúc lâu sau, Lâm Nhất thở phào một hơi, chậm rãi mở mắt ra.

Sâu trong đôi mắt, ấn ký màu đỏ tía mang theo thần sắc lạnh lùng sắc bén chợt lóe lên.

Lúc này, cuối cùng đã thành công luyện thành Lôi Viêm Chiến thể, Lâm Nhất giơ tay lên nắm chặt năm đầu ngón tay lại.

Từng trận tiếng nổ ầm ầm truyền ra, khí lực kinh người hội tụ trong tay sau đó ầm ầm bạo tạc.

Nổ ầm một tiếng, một cơn lốc xoáy ngưng tụ trước người Lâm Nhất thổi quét ra.

"Khí lực kh ủng bố quá!"

Khóe mắt Lâm Nhất lộ ra vẻ vui mừng, còn chưa dùng hết toàn lực đã có uy lực như vậy rồi. Nếu như dốc toàn lực đánh ra một chưởng thì còn kh ủng bố thế nào nữa.

Nhắm mắt lại, Lâm Nhất cảm ứng thử, trong trung tâm của luồng khí xoáy kim sắc, kết ấn Lôi Viêm tản phát ra lôi hỏa màu đỏ tía kỳ dị đang yên lặng nằm ở đó.

Nhưng nghĩ đến lực lượng Lôi Viêm cuồng bạo phóng xuất ra trước đó của nó, trong lòng Lâm Nhất không khỏi rùng mình.

Lôi Viêm ấn giống như một con hung thú không thể khống chế, nằm sâu trong người của hắn.

"Nếu như không cần thiết thì vẫn không nên kích hoạt Lôi Viêm ấn này, uy lực của kết ấn Viêm ma hoàn toàn không thể so sánh với nó được".

Lâm Nhất có chút lo lắng, sau khi kích hoạt Lôi Viêm ấn, với cảnh giới hiện tại của hắn thì hoàn toàn không thể khống chế.

Nhưng cho dù không kích hoạt ấn ký này, khí lực và cường độ thân thể hiện tại của hắn đã có thể so sánh với Viêm Ma Chiến Thể rồi. Thậm chí còn mạnh hơn.

"Nên tới di tích tông môn viễn cổ đó thôi".

Lâm Nhất nhìn về phương xa, ánh mắt lóe lên vẻ hứng thú, bước vào trong di tích tông môn đó mới coi như là chính thức bước vào trong Thanh Dương Giới.

Thân ảnh lóe lên, Lâm Nhất không ngừng lao đi về phía trước, giống như một con báo săn chạy nhanh, mạnh mẽ và nhanh nhẹn.

"Đó là..."

Sau hai canh giờ, Lâm Nhất đừng trên một vùng thảo nguyên, nhìn thấy bóng dáng của Huyết Long Mã.

Một đàn tuấn mã đang phi nước đại trên thảo nguyên rậm rạp um tùm.

Trên người con nào cũng tản phát ra khí tức của yêu thú viễn cổ, ít nhất cũng phải có tu vi Tiên Thiên ngũ khiếu, vạn con tuấn mã lao nhanh đã tạo nên khí thế khá chấn động.

Lâm Nhất âm thầm líu lưỡi, Huyết Long Mã vì dựa vào thân phận yêu thú mà mới có thể hòa nhập cùng với đàn ngựa yêu thú viễn cổ này.

Những người khác nếu như dám tùy tiện đi qua thì chỉ e sẽ bị dẵm thành thịt vụn ngay tại chỗ.

"Xem ra thằng nhóc này hòa nhập cũng không tệ".

Lâm Nhất khẽ cười, thu hồi lại tầm nhìn, tiếp tục phi hành về phía di tích tông môn.

Sau nửa ngày lao băng băng, một cỗ khí tức tang thương cuồn cuộn lâu đời đột nhiên ập tới. Lâm Nhất phóng mắt nhìn ra xa, một vùng di tích tông môn hoàn toàn không nhìn thấy điểm kết thúc lặng lẽ xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.

"Đây chính là tông môn viễn cổ thời kỳ hoàng kim năm đó sao?"

Di tích viễn cổ trong tầm mắt rộng lớn vô biên, khiến người ta cảm thấy chấn động sâu sắc.

Phóng mắt ra nhìn, các loại kiến trúc hùng vĩ rộng lớn nối nhau liên tiếp, giống như núi đồi liên miên tạo thành một dãy trường tuyến vô tận, lan tràn ra cả ngoài tầm nhìn.

Các kiểu kiến trúc không thể tưởng tượng sau vô số năm vẫn đứng vững không đổ.

Tràn ngập khí tức cô đơn và bi thương, xa xa nhìn lại còn khiến người ta trào lên cảm xúc mênh mông không thể kiềm chế.

"Tông môn khổng lồ thế này có lẽ còn lớn hơn không ít so với cả quận Thanh Dương gộp lại. Tông môn cường hãn đến mức độ khó bề tưởng tưởng này năm đó rốt cuộc vì sao mà lại bị xuống dốc chứ?"

Trong lúc Lâm Nhất chấn động không thôi, hộp kiếm cổ sau lưng đột nhiên khẽ rung lên.

Trong lòng Lâm Nhất khẽ động, quay đầu nhìn về một phương hướng, hai mắt nheo lại: "Nơi đó hình như có lực lượng gì đó đang kêu gọi hộp kiếm... là nơi truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh sao?"
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 321



Chưa đặt chân vào di tích tông môn mà chỉ nhìn từ xa, hộp đựng kiếm sau lưng đã khẽ chấn động.

Lâm Nhất nhanh chóng nghĩ tới truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh.

Tử Diên Kiếm Thánh là ai?

Trong thời đại hoàng kim xa xưa ấy, nhân tài xuất hiện lớp lớp, yêu nghiệt đâu đâu cũng có, hào kiệt nhiều như sao trời. Nhưng dù ở thời đại hoàng kim lẫy lừng như vậy, Tử Diên Kiếm Thánh cũng có thể tung hoành thiên hạ, đánh bại anh tài hào kiệt, tạo nên phong cách của riêng mình.

Truyền thừa của ông ta luôn là nơi tìm kho báu được nhiều người hướng đến nhất trong di tích viễn cổ Thanh Dương Giới.

Sau nhiều năm qua...

Advertisement

Những ai có thể lấy được một phần nhỏ của truyền thừa Tử Diên Kiếm Thánh đều sẽ được lợi cả đời.

Truyền thừa nòng cốt chân chính vẫn chưa được phát hiện, phần lớn truyền thừa đều nằm ở khu cấm địa nguy hiểm chưa ai đặt chân đến.

Khi giết Diêm Thiên Thuỵ, Lâm Nhất đã biết được điều này từ miệng đối phương.

Hộp đựng kiếm trên lưng hắn được Tử Diên Kiếm Thánh dùng một món kỳ vật thiên địa nào đó luyện hoá thành trước đây. Ông ta có thể tung hoành thiên hạ, kiếm thuật vượt trội thì ngoại trừ thiên phú, kì ngộ lớn nhất chính là món kỳ vật thiên địa bí ẩn đó.

Hộp đựng kiếm chấn động một lát rồi bình tĩnh lại, nhưng nó cũng chỉ hướng cho Lâm Nhất.

Advertisement

Vèo vèo vèo!

Hắn không suy nghĩ nữa mà tăng tốc độ chân, thi triển thân pháp chạy vào di tích tông môn.

Sau hơn nửa canh giờ, cuối cùng Lâm Nhất cũng chính thức đặt chân lên di tích này.

Trong không khí tràn ngập mùi bi thương, sau khi bước vào nó càng hiện rõ hơn, kết hợp với di tích cổ xưa rộng không bờ bến càng thêm hoang vắng và bi tráng.

Có không ít bóng người lướt qua trên di tích, hắn đến hơi muộn rồi.

Sau khi chính thức bước vào, hắn mới thực sự cảm nhận được sự rộng lớn của di tích này, e rằng phần lớn diện tích vẫn chưa được thăm dò, đang chờ những người đến sau khai quật.

Lăng Tiêu Kiếm Các, Ma Nguyệt Sơn Trang và các đại bá chủ của quận Thanh Dương hẳn đã đến đây từ lâu... Tất nhiên còn có cả Vương gia thuộc tứ đại tông tộc.

Sau khi vào di tích, cảm giác lo lắng trong Lâm Nhất cũng bình ổn lại.

Bầu không khí u buồn cùng với hơi thở xa xưa đầy tang thương khiến hắn rất tò mò và kính sợ nơi này.

“Trước tiên không cần vội đi tới nơi truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh...”

Lâm Nhất thả chậm bước chân, đi dạo trong di tích để ngắm những bức tranh treo tường không hoàn chỉnh, những pho tượng cao chót vót và toà cung điện đổ nát.

Khi đi ngang qua căn lầu các tồi tàn, hắn thấy hứng thú nên vào xem thử.

Nhưng bảo vật có giá trị ở những di tích ngoài rìa đã bị người khác lấy đi hết từ lâu.

Lâm Nhất vào đây chỉ để cảm nhận sự huy hoàng của tông môn này trước kia.

“Chắc đây từng là phòng luyện đan nào đó”.

Trong một căn nhà lầu đổ nát, Lâm Nhất nhìn thấy một chiếc lò luyện đan cổ xưa phủ đầy bụi, bề mặt của lò luyện đan có khắc chín hình con rồng, bên trong bị hỏng quá nghiêm trọng khiến linh khí của chiếc lò này bị mất hết, giờ đây chỉ còn lại giá trị hồi tưởng.

Trên vách tường nứt rạn có một bức tranh không hoàn chỉnh, trong tranh là một đồng tử đang hái thuốc.

Nhìn động tác hái thuốc, Lâm Nhất ngẩn người, trông nó khá giống Dẫn Linh Quyết mà hắn tu luyện.

Nhưng công pháp mà đồng tử này tu luyện chắc chắn còn cao siêu hơn Dẫn Linh Quyết của hắn vô số lần.

Phù!

Hắn phất nhẹ ống tay áo, một cơn gió màu xanh thổi qua quét sạch bụi bặm bám trên lò luyện đan.

Chiếc lò luyện đan cổ xưa lập tức hiện ra trọn vẹn trước mặt Lâm Nhất, nhìn có vẻ khoáng đạt và tráng lệ!

Bụi bặm được phủi sạch, một luồng linh vận mạnh mẽ phát ra từ lò luyện đan.

Ánh mắt Lâm Nhất trở nên say mê, hắn không kìm được giật mình.

Bùm!

Ngay sau đó, chiếc lò luyện đan đã mất hết linh khí chợt nổ tung, tro bụi tạt vào mặt Lâm Nhất, bụi bặm đầy đầu làm hắn trông hơi buồn cười.

Loạt soạt!

Tiếng bước chân dồn dập hướng về nơi này, vài tên võ giả Tiên Thiên bị tiếng nổ làm kinh động, lần lượt chạy tới.

Khi nhìn thấy bộ dạng nhem nhuốc, liên tục ho ra bụi của Lâm Nhất, họ đều bật cười.

“Thiếu niên, nơi này sẽ không có thứ gì tốt đâu”, một võ giả trung niên nhìn Lâm Nhất, cười bảo.

“Những nơi ngoài rìa vốn không có nhiều bảo vật và đã bị người ta lấy hết từ mấy trăm năm trước rồi, đâu còn phần cho chúng ta”.

“Cứ tưởng có động tĩnh gì, thì ra chỉ là một chiếc lò luyện đan tồi tàn. Mấy thứ này nhìn như hoàn chỉnh nhưng trên thực tế chạm vào là vỡ ngay”.

Mấy tên võ giả Tiên Thiên lần lượt lên tiếng, đồng thời giải thích cho Lâm Nhất.

Hắn lau bụi trên mặt, cười ngượng ngùng: “Ta cũng không ngờ, mới sơ ý một chút đã hít phải mấy hơi bụi”.

“Ha ha ha ha!”

Nghe Lâm Nhất tự giễu mình, những người khác đều phì cười.

Vừa bất cẩn một chút đã bị cười nhạo, trong lòng Lâm Nhất cũng không biết làm sao.

“Lâm huynh đệ!”

Khi đã lau sạch bụi, mấy người nhìn thấy mặt Lâm Nhất thì lập tức biến sắc.

“Hoá ra là Lâm Nhất huynh đệ, vừa rồi đã thất lễ!”

“Lâm công tử, sao huynh đến muộn thế? Ta thấy các đại bá chủ quận Thanh Dương và mấy người Lăng Tiêu Kiếm Các đi tới khu vực trung tâm lâu rồi”.

“Nghe nói mấy ngày trước Lâm công tử vừa lấy được một viên Huyền đan, còn giết ông lão Tiên Thiên lục khiếu, thực lực này thực sự khiến người ta phải kính nể!”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 322



Ầm!

Trước mặt Lâm Nhất có ba cái trụ đá chậm dãi từ trong đạo đài nhô lên.

Trên mỗi trụ đá đều được đặt một hộp bảo khố, phong cách cổ xưa tang thương lâu đời.

"Ba hộp bảo khố này chắc để đựng truyền thừa chính của Tử Diên Kiếm Thánh nhỉ..."

Một đường chật vật lảo đảo, không ngờ đến cuối cùng vẫn đi được đến đây.

Sau khi kích động, tâm trạng Lâm Nhất dần dần bình tĩnh lại.

Hắn bước lên trước, mở hộp bảo khố ở chính giữa ra. Kết quả bên trong trống không, chẳng có gì cả.

Advertisement

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, lại mở tiếp hai hộp bảo khố bên cạnh, cũng đều không có gì.

Truyền thừa chính của Tử Diên Kiếm Thánh sớm đã bị người ta lấy đi rồi, chỉ để lại cho hắn ba chiếc hộp không.

Lâm Nhất suy nghĩ thất thần, nhìn ba chiếc hộp không nhất thời không biết nên nói gì.

"Rốt cuộc vẫn bị người khác đi trước một bước", một hồi lâu sau Lâm Nhất mới lắc đầu, khẽ than một câu, coi như đã chấp nhận số phận.

Thanh Dương Giới được phát hiện ít nhất đã vạn năm, không biết đã mở ra bao nhiêu lần, truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh bị người ta lấy đi mất cũng không có gì ngạc nhiên.

Advertisement

Vù vù vù!

Nhưng đúng lúc Lâm Nhất đang định rời đi thì hộp kiếm sau lưng lại lần nữa rung lên.

"Lại nữa?"

Lâm Nhất tỏ ra không hiểu, truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh đã bị người khác dọn sạch rồi, tại sao hộp kiếm vẫn rung động như vậy.

Lẽ nào vẫn còn chi tiết nào mà ta chưa phát hiện ra ư.

Ánh mắt hắn lóe lên một mạt tinh quang, Lâm Nhất lần nữa quan sát kỹ càng. Đi đi lại lại mấy vòng trên đạo đài rộng lớn.

Không bỏ qua bất cứ dấu vết để lại nào, nhưng vẫn tốn công vô ích, không phát hiện ra chỗ nào kỳ lạ.

Đột nhiên, thoáng liếc mắt nhìn, Lâm Nhất nhìn thấy ảo ảnh Tử Băng Diên Tước bao phủ cả đạo đài.

Tử Băng Diên Tước trong suốt óng ánh chính là một ảo ảnh không có thực thể, nhìn trông rất hoa lệ tuyệt đẹp, trên thực tế lại không có bất cứ dao động linh lực nào.

Lâm Nhất sờ cằm, trầm tư nói: "Lẽ nào ảo ảnh này có liên quan đến Tử Băng Diên Tước trên hộp kiếm của ta".

Thử xem sao!

Lâm Nhất chợt khoanh chân ngồi xuống, từ từ nhắm mắt lại, thôi động linh nguyên kim sắc rực cháy trong người không ngừng thâm nhập vào hộp kiếm.

Trong hộp.

Tử Băng Diên Tước bên ngoài hộp kiếm nháy mắt thành hình, chậm rãi huy động hai cánh.

Khoảnh khắc Tử Băng Diên Tước trên hộp kiếm vỗ hai cánh, ảo ảnh bao phủ cả tòa đạo đài dường như đang sống lại. Cùng lúc xòe hai cánh ra vỗ, một âm thanh cực lớn nổ ra, cả tòa đạo đài nâng lên không trung.

Không ngừng dâng lên trong lăng mộ tĩnh mịch.

Cảnh tưởng trước mắt Lâm Nhất lập tức thoáng qua, không ngừng hiện lên, không gian xung quanh dần dần trở nên méo mó. Cuối cùng ngưng tụ thành một cột lốc xoáy, hút cả tòa đạo đài vào trong đó.

Xôn xao!

Mắt Lâm Nhất sáng lên, trong tầm nhìn xuất hiện một vùng mênh mông tối đen, mênh mang vô biên, dao động mãnh liệt.

"Ma hải!"

Mảng biển đen ngòm trước mặt chính là do toàn bộ ma khí hội tụ mà thành, so với ma khí trong lối vào cửa động còn kh ủng bố hơn gấp trăm ngàn lần.

Tử Băng Diên Tước đưa cả tòa đạo đài bay đến giữa trung tâm ma hải rồi ầm ầm hạ xuống.

Nhất thời, dưới sự trấn áp của đạo đài, ma hải không ngừng chìm xuống, tốc độ có thể thấy bằng mắt thường đang điên cuồn chìm xuống.

Cuối cùng tất cả ma khí đều bị trấn áp xuống dưới.

Một cánh đồng hoang vu ngưng tụ trong mười cỗ thi thể quỷ dị giống như người thường xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Nhất.

"Đây..."

Lâm Nhất há miệng, kinh ngạc đến mức nói không nên lời, cả một vùng ma hải mênh mông vô bờ, đáng sợ đến mức khiến người ta khó thở lại chỉ xuất phát từ mười cỗ thi thể.

Sau khi chết vẫn còn có thể có lực phá hoại đáng sợ như vậy, vậy những thi thể này khi còn sống có thực lực kh ủng bố cỡ nào chứ?

Lẽ nào, thịnh thế hoàng kim đã từng rất huy hoàng đó chính là bị hủy trong tay những thi thể không biết rõ lai lịch này?

Trong lúc Lâm Nhất còn đang ngạc nhiên bất định, ảo ảnh Tử Băng Diên Tước bao phủ cả tòa đạo đài đột nhiên ngưng tụ ra một thân ảnh lão giả, xếp bằng ngồi trong không trung.

"Ầm!"

Lão giả mạnh mẽ quay người lại, đôi mắt như biến hóa ra dị tượng vô số tinh thần sinh sôi rồi hủy diệt cuồn cuộn vô tận.

Sâu trong đôi mắt đó cất giấu một thanh kiếm quang còn chói mắt hơn cả ngân hà.

Lâm Nhất chỉ nhìn một cái đã cảm giác hồn phách như đang bị kiếm quang này đâm thủng vậy.

Sắc mặt hắn lập tức tỏ ra hoảng hốt, sợ hãi vội thu hồi ánh nhìn.

"Vãn bối Lâm Nhất bái kiến Tử Diên tiền bối, không biết tiền bối vẫn khỏe mạnh, vô tình quấy rầy, mong người lượng thứ".

Đến lúc này, đương nhiên Lâm Nhất đoán ra được lão giả trước mắt đây chính Tử Diên Kiếm Thánh năm đó một người một kiếm tung hoành thiên hạ rồi.

Trong lòng trào lên một nỗi sợ hãi khó hiểu, Tử Diên Kiếm Thánh lại vẫn còn sống...

"Khỏe mạnh? Lão phu đã quên mất mình chết được bao nhiêu năm rồi... những gì ngươi thấy chẳng qua chỉ là một mạt tàn hồn mà thôi. Cho dù mạt tàn hồn này có nhìn thấy ngươi thì cũng sẽ nhanh chóng biến mất".

Thần sắc của Tử Diên Kiếm Thánh rất hiền hòa, khẽ cười nói: "Người không cần phải sợ ta, vừa nãy ta chỉ muốn thăm dò một phen xem căn cốt và võ hồn của ngươi thế nào thôi".

Trong lòng Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt chợt trở nên dao động bất thường.

Thăm dò căn cốt và thiên phú, tiền bối Tử Diên rõ ràng muốn lựa chọn truyền nhân, nhưng căn cốt của hắn... có thể lọt được vào mắt của đối phương không?

Hắn liền có chút bất đắc dĩ nói: "Căn cốt của vãn bối e là không bằng một phần một vạn so với tiền bối".

Tàn hồn của Tử Diên Kiếm Thánh trầm ngâm nói: "Căn cốt quả thực không tốt, nhưng rốt cuộc thì vui mừng vẫn nhiều hơn thất vọng".

Vui mừng nhiều hơn thất vọng?

"Thậm chí trong người ngươi còn có vài bí mật mà lão phu cũng không thể nhìn thấu được".
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 323



Hai tháng trước, nhờ vào Huyết sắc truy sát lệnh của Huyết Vân Môn mà rất nhiều người biết đến Lâm Nhất. Mấy ngày gần đây, hắn tìm được dung nham chi tâm bát phẩm và Long Vân quả, lại thêm cuộc chiến với Mai Tử Hoạ đã sớm truyền khắp quận Thanh Dương.

Cái tên Lâm Nhất có thể coi như đã vang dội khắp Thanh Dương.

Hơn nữa, mới đây hắn lấy một địch hai với Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ, thiếu niên nhiệt huyết càng khiến người ta được mở mang tầm mắt.

Xưa nay ở quận Thanh Dương, kẻ mạnh là vua, họ chỉ tôn trọng kẻ mạnh, không phân biệt xuất thân và cũng không màng tuổi tác.

Thực lực của Lâm Nhất đủ để làm họ tin tưởng và tâm phục khẩu phục.

“Khách sáo, khách sáo”.

Lâm Nhất gãi đầu, cảm thấy hơi mất tự nhiên khi được khen ngợi, hắn không ngờ mình đã nổi tiếng đến vậy.

Tự dưng hít bụi lại làm một nhóm người thất lễ.

“Chúng ta sẽ không làm phiền Lâm công tử ngắm bụi, cáo từ”, võ giả trung niên ôm quyền, sau đó cùng những người khác đi trước.

Advertisement

Ngắm bụi?

Lâm Nhất cười xấu hổ, không phải sao, trong căn phòng tồi tàn này chỉ có bụi với bụi.

Những người này nói chuyện thật hài hước.

Sau khi họ đi, Lâm Nhất nhấc chân chuẩn bị đi theo, hắn cũng không thể ở lại đây ngắm bụi đâu nhỉ...

“Ơ?”

Lò luyện đan biến thành một đống bụi, nhìn như gò đất nhỏ, nhưng hình như bên trong có vật gì đó lồi ra.

Advertisement

Lâm Nhất dừng bước, quay lại rút thứ nhô lên này ra.

Soạt!

Một thanh thẻ tre được hắn rút ra.

“Lạ thật, ngay cả lò luyện đan chế tạo từ thần liệu cũng biến thành bột phấn theo thời gian, không ngờ một thanh thẻ tre mà lại vẫn hoàn chỉnh không sứt mẻ gì”.

Sau khi xác định thẻ tre vẫn còn cứng, Lâm Nhất nhẹ nhàng lau sạch bụi bặm trên thẻ.

Bốn chữ cổ uyển chuyển xuất hiện trên thẻ tre.

Chữ cổ khác với kiểu chữ bây giờ, Lâm Nhất chỉ biết cau mày nhìn, mãi không nhận ra được chữ đầu tiên.

Hắn đành phải bỏ qua, chữ thứ hai có thể ngờ ngợ nhận ra, đây hẳn là chữ “Nguyệt” hoặc “Mục”.

Chữ thứ ba không thể xác nhận, chữ cuối cùng thì rất dễ nhận biết, đó là chữ “Hoả”.

Lâm Nhất lắc đầu, thông tin quá ít, vẫn không thể xác định.

Sau một lúc suy tư, hắn ngưng tụ một sợi linh nguyên rót vào trong thẻ tre.

“Nặng thật!”

Khi một sợi linh nguyên vừa được rót vào, thanh thẻ tre trở nên cực kỳ nặng, với khí lực 2.5 vạn cân của Lâm Nhất cũng không thể chịu được.

Sau đó thẻ tre bị trượt khỏi tay hắn, rơi nhanh xuống đất.

Bịch!

Khi thẻ tre tiếp đất lập tức tạo ra tiếng nổ rung trời, khiến căn nhà lầu cổ xưa tồi tàn đổ sập ngay tại chỗ.

Đồng thời, tất cả lầu các trong phạm vi mười dặm cũng sụp xuống vì cú chấn động này.

Ầm!

Lâm Nhất nhặt thẻ tre lên, lại chui ra ngoài, đi vội vã như bay trong bộ dạng bụi bặm đầy người.

Nếu bị người khác nhìn thấy hắn trong bộ dạng này nữa thì hôm nay coi như thực sự mất mặt.

May mà chỗ này ở ngoài rìa, mặc dù tiếng động lớn nhưng không thu hút nhiều người đến.

Cũng không gây xôn xao nghiêm trọng, họ chỉ nghĩ do ai đó vô ý chạm vào cấm chế.

Chuyện này cũng rất thường gặp trong di tích viễn cổ.

Sau khi chạy đi xa, Lâm Nhất mới chậm rãi dừng lại, lấy thẻ tre ra tiếp tục quan sát.

Thẻ tre cổ xưa hằn sâu dấu vết của năm tháng, bí ẩn khiến người ta nghĩ mãi không ra.

“Rốt cuộc là bảo bối gì đây? Nhưng nếu không nghĩ ra thì ta dùng nó như ám khí vậy, chỉ sợ người thường cũng không cản được”.

Lâm Nhất lẩm bẩm, cất nó vào túi trữ vật.

Kết quả hắn ngạc nhiên phát hiện túi trữ vật rất bài xích thứ này, hoàn toàn không thể cất nó vào.

Quái lạ, chẳng lẽ nó là bí bảo không gian?

Lâm Nhất không còn cách nào khác, đành phải mang nó theo bên mình, giữ cẩn thận.

Thứ này chắc chắn không đơn giản, sau này hiểu biết nhiều hơn cần phải nghiên cứu kĩ lại.

“Đã đến lúc tới nơi truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh rồi...”

Sau hai lần hít bụi liên tiếp, Lâm Nhất không còn tâm trạng đi dạo nữa, quyết định hướng đi rồi tăng tốc.

Khai thông Cước khiếu cộng thêm tu vi cuồn cuộn, giờ đây Lâm Nhất chỉ cần nhảy nhẹ lên là có thể lên cao tới trăm trượng.

Nếu cần thiết thì kết hợp với kỹ xảo vừa rắn vừa mềm, khi tung quyền cước có thể cậy vào nhu kình, cách này sẽ giúp hắn tạm dừng trên không trong khoảng năm phút.

Nhìn từ xa, Lâm Nhất như đang bay lượn, xuyên qua phía trên di tích tông môn rộng lớn này.

Những di tích cổ xưa lướt qua như một tia sáng hiện lên trước mắt hắn, nhiều toà cung điện xa xưa đầy thăng trầm của năm tháng khiến lòng người ưu tư, cảm thán sự lớn mạnh và vô song của tông môn này trước kia.

Càng vào trung tâm, bóng dáng võ giả có thể nhìn thấy cũng dần nhiều hơn.

Thỉnh thoảng còn có tiếng đánh nhau kịch liệt, khiến người ta phải ghé mắt nhìn.

Lâm Nhất không dừng lại mà liên tục chạy nhanh.

Sau hai canh giờ ròng rã, hộp đựng kiếm trên lưng hắn lại rung lên.

Hắn ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phương xa, cách đó mười dặm là những ngọn núi cao ngất.

Núi thẳng như kiếm, tựa như những lưỡi dao sắc bén đâm vào mây xanh, xuyên thủng bầu trời.

Hơi thở cổ xưa và uy nghiêm toả ra từ dãy núi kia, chỉ nhìn một lát Lâm Nhất đã cảm thấy mắt đau nhức.

“Ánh sáng thật chói mắt!”

Không sai, những ngọn núi cao ngất đó chính là nơi truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh.

Một tia sáng loé lên trong mắt Lâm Nhất, hắn khẽ quát: “Đi!”

Cơ thể như thỏ, di chuyển như sấm sét, hắn chỉ mất thời gian khoảng vài chục phút để đi được mười dặm.

Vèo vèo vèo!

Vừa đến gần đã có hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, trông có vẻ không mấy thiện cảm.

Họ đều là võ giả cùng nhau đồng hành đến đây từ khắp nơi, họ cực kỳ đề phòng mọi người ngoại trừ đồng đội của mình.

Rõ ràng có thể cảm nhận được bầu không khí ở đây lạnh nhạt hơn nhiều so với khu vực rìa di tích.

Lâm Nhất lẻ loi một mình nhưng không ai dám gây sự với hắn, hắn đã thể hiện thực lực của mình trong cuộc chiến với Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ trước đó.

Một người dám ra tay đánh nhau khi đối mặt với Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông, nếu không liên quan tới bảo vật thì không ai dám tuỳ tiện đắc tội.

“Hình như là nơi này... Nhưng lối vào chân chính làm hộp đựng kiếm chấn động đang ở đâu?”

Lâm Nhất nghĩ thầm trong lòng, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh, hi vọng có thể tìm ra manh mối.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 324



Nơi truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh có mười tám ngọn núi cao vạn trượng, thẳng tắp như kiếm, xuyên thủng tầng mây.

Sau khi đến gần mới phát hiện những ngọn núi tựa kiếm này nằm ở các hướng khác nhau, tạo thành một vòng tròn khổng lồ.

Một luồng kiếm thế đáng sợ tản ra từ các ngọn núi, bao trùm lên cả thiên địa.

Bên trong là những di tích không hoàn chỉnh nối liền, vô số toà kiếm các, pho tượng và tháp cao bị sụp đổ.

Từ rất lâu trước kia, đây có lẽ là nơi mà đệ tử tông môn này luyện kiếm.

Có thể tưởng tượng ra cảnh tượng chấn động, mấy chục nghìn đệ tử cùng nhau luyện kiếm ở đây. Kiếm ý của kiếm khách kết hợp với kiếm thế của núi non bốn bề, không biết cảnh tượng ấy hùng tráng như thế nào.

Mười tám ngọn núi cao vạn trượng ngầm ẩn đại thế thiên địa, càng giống một kiếm trận vô song hơn.

Có lẽ kẻ địch mà kiếm trận này phải đối phó quá mạnh.

Advertisement

Các võ giả Tiên Thiên đến đây tựa như những con kiến không được coi trọng, chui qua khe hở là có thể dễ dàng đi vào trong.

Nhìn chung quanh, nhiều người đang không ngừng tìm kiếm trong khu di tích.

Trong mắt họ phát ra ánh sáng cực nóng, mong muốn tìm được chút dấu vết, chỉ cần tìm được một góc nhỏ có giá trị là có thể được lợi cả đời.

Dù chính họ không thể sử dụng, lấy đi đấu giá cũng kiếm được một khoản tiền lớn.

Nhưng Lâm Nhất không quan tâm những điều này, thứ có thể nhìn thấy chỉ là bề ngoài thôi.

Điều hắn thực sự quan tâm là thứ gì đã khiến cho hộp đựng kiếm phải rung lên ở nơi truyền thừa này.

Advertisement

Chỉ cần có thể tìm được, có lẽ hắn có thể tiến vào nơi truyền thừa chính của Tử Diên Kiếm Thánh.

Đồ bên trong với những thứ cạnh góc ngoài này khác biệt như ngày và đêm.

Lâm Nhất cứ bước đi không mục đích, đợi chờ hộp đựng kiếm sau lưng lại có phản ứng, chỉ ra một con đường rõ ràng cho hắn.

Nhưng mọi chuyện diễn ra không suôn sẻ, diện tích khu này quá rộng, đi bảy, tám ngày cũng chưa chắc có thể đi hết.

Sau hơn nửa canh giờ, hộp đựng kiếm vẫn chưa có động tĩnh gì.

“Nó sẽ ở đâu chứ?”

Ánh mắt lại bắt đầu dò xét, Lâm Nhất xoa cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

“Đứng lại cho ta!”

“Đừng chạy!”

“Để ngọc giản lại!”

Đúng lúc này, một loạt tiếng kêu gào ồn ào truyền vào tai.

Lâm Nhất xoay người lại nhìn, một người bê bết máu, cầm chặt thứ gì đó trong tay, bỏ chạy như điên.

Đằng sau có hơn mười người đuổi theo, nhìn có vẻ phải bắt cho bằng được.

Lâm Nhất nhìn thấy rất nhiều cảnh tương tự trong di tích viễn cổ này, hắn đã chẳng còn ngạc nhiên.

Ở Thanh Dương Giới, thứ đáng sợ hơn yêu thú luôn là lòng người, điều khó khăn hơn việc tìm được dị bảo luôn là giữ bảo bối thong dong ra ngoài.

Mỗi món bảo vật được mang ra từ Thanh Dương Giới đều bị vấy không biết bao nhiêu máu người.

Lâm Nhất điềm tĩnh nhìn người nọ chạy về phía mình, sau đó nghiêng người, nhường đường cho hắn ta.

Phụt!

Nhưng người nọ lại hộc máu, ngã phịch xuống đất ngay trước mặt Lâm Nhất một trăm mét.

Một thanh đoản kiếm cắm sau đầu hắn ta, thân kiếm đâm sâu vào đầu.

Hắn ta ngã xuống, một luồng kiếm thế kinh khủng bỗng phát ra từ lòng bàn tay hắn ta rồi bay loạn xạ.

Món bảo bối mà hắn ta giữ chặt trong tay thoát ra ngoài.

Nó bay thẳng về phía Lâm Nhất.

Trong chớp mắt, khi thấy miếng ngọc giản ẩn chứa kiếm thế cuồn cuộn sắp bay ra khỏi tầm nhìn của hắn.

Lâm Nhất suy nghĩ nhanh như chớp, trước mắt xuất hiện hai lựa chọn.

Bắt lấy ngọc giản, hứng chịu cơn giận của nhóm người phía sau, làm xáo trộn kế hoạch tìm nơi truyền thừa chính của hắn.

Chọn từ bỏ, để miếng ngọc giản bay qua, không để ý tới nhóm người này.

Hắn lập tức đưa ra quyết định lý trí nhất, từ bỏ!

Việc nhỏ không nhẫn, việc lớn ắt sẽ hỏng, truyền thừa chính vẫn quan trọng hơn.

Dù miếng ngọc giản trước mắt có tốt đến đâu thì cũng chỉ là mây bay so với truyền thừa chính thôi.

Nó chỉ là mây bay, ta cần gì phải để ý.

Lâm Nhất vừa mới quyết định xoè tay chộp lấy miếng ngọc giản bay ngang qua trước mặt.

Trong lòng đưa ra quyết định lý trí nhưng cơ thể lại có phản ứng thành thật nhất... Không lấy mới là lạ!

Vèo vèo vèo!

Nhóm người đuổi theo đồng thời tiếp đất, sau khi nhìn thấy Lâm Nhất, họ đều khẽ giật mình, trong mắt có chút kiêng dè.

Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ, ai trong số họ cũng là kẻ tàn nhẫn có tiếng ở quận Thanh Dương.

Nhưng đối phương là Lâm Nhất, kẻ dám gây hấn với hai người này cùng lúc, họ không kiêng dè cũng khó.

“Lâm công tử, huynh đệ chúng ta đã đuổi theo miếng ngọc giản này cả buổi, ngươi cứ thế cướp nó thì không hay lắm”.

Đứng đầu là một đại hán mặc áo vàng, gã nhìn Lâm Nhất, trầm giọng bảo.

Lâm Nhất nhìn qua, trong hơn mười người, thấp nhất cũng là Tiên Thiên tứ khiếu, đa số là Tiên Thiên ngũ khiếu.

Còn gã đại hán áo vàng có hơi thở rất mạnh, không yếu hơn Mai Tử Hoạ bao nhiêu.

Bên hông gã còn giắt vài thanh đoản kiếm, đòn trí mạng của người nọ vừa rồi hẳn là xuất phát từ tay gã.

Lâm Nhất cười khổ: “Ta cũng không muốn gây sự, nhưng cái tay này không nghe ta bảo gì cả, hay ta chặt nó giúp ngươi nhé?”

Gã đại hán áo vàng nghe vậy thì thở phào, gật đầu cười: “Có thể hiểu mà, dù sao miếng ngọc giản này cũng lấy từ kiếm các, sức cám dỗ khó cưỡng được. Nếu Lâm công tử không muốn gây sự thì mọi chuyện đều dễ dàng”.

Kiếm các? Lòng Lâm Nhất dao động.

Trong vô vàn di tích vẫn còn khá nhiều gian kiếm các cao vút chưa bị sụp đổ.

Kiếm các coi như là nơi duy nhất có khả năng xuất hiện bảo vật ở bên ngoài di tích.

Nhưng những nơi đó đều là cấm địa ngập tràn kiếm uy đáng sợ, ai vào chỉ có một con đường chết.

Võ giả đến đây tìm vận may nhiều vô kể, nhưng người thực sự dám xông vào đã ít càng thêm ít.

“Ta nghĩ thế này, Lâm công tử trả lại ngọc giản, huynh đệ chúng ta sẽ dùng Tiên Thiên đan bồi thường cho ngươi, thế nào?”, gã đại hán áo vàng cười rồi nói tiếp: “Chúng ta không cần chặt tay ngươi, ngươi cứ xoè tay ra là được”.

Lâm Nhất nhếch miệng cười xán lạn: “Nghe cũng ổn đó, vậy ngươi qua đây lấy đi”.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back