Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 280



Hắn vừa rời đi không lâu thì mấy thân ảnh từ không trung chậm rãi hạ xuống.

"Mạc Bình, sao ngươi lại bị thương vậy?", người lên tiếng khẽ nhíu mày, nhìn mấy người lăn lộn dưới đất, trầm giọng hỏi.

"Lưu đà chủ, chúng ta bị kẻ khác cướp mất một quả Địa Nguyên, kẻ đó không hề có chút lý lẽ nào, không những không đền Địa Nguyên quả mà còn đánh thương toàn bộ chúng ta..."

Người đàn ông trung niên được gọi là Lưu đà chủ chính là người phụ trách của phân đà nơi đây, tu vi Tiên Thiên ngũ khiếu.

Ông ta thấy ánh mắt mập mờ của Mạc Bình rõ ràng còn đang giấu diếm gì đó, nhưng cũng chẳng bận tâm.

"Dám gây rối với Kim Diễm Tông ra, người này thật không biết sống chết, thông báo cho võ giả trên dưới phân đà Kim Diễm Tông, dốc toàn lực truy bắt kẻ này!"

"Tuân mệnh!"

Có người lập tức nhận lệnh rồi rời đi giao phó mệnh lệnh của đà chủ.

Advertisement

"Hắn chạy về hướng nào?"

Mạc Bình vội nói: "Lưu đà chủ, ta đưa ngài đi".

Vết thương trên người Huyết Long Mã đã hồi phục được hơn nửa, lúc phi nước đại nhanh như tia chớp, tốc độ như sấm sét.

Lâm Nhất ngồi trên lưng nó cảm ứng được hai đạo thân ảnh đuổi theo phía sau, lơ đễnh nói: "Tách ra đi!"

Sưu!

Advertisement

Lâm Nhất lăng không nhảy lên, hạ xuống trên một thân cây. Không phải mang vác, tốc độ của Huyết Long Mã càng nhanh hơn hẳn, dựa vào sự truy đuổi của hai người đó thì không thể đuổi kịp nó.

Không lâu sau, Lưu đà chủ và Mạc Bình bị Huyết Long Mã đánh lạc hướng, lòng vòng trong rừng đến mấy lượt.

Lâm Nhất một mình đi về phía núi Thiên Hỏa, sau hai canh giờ, một cỗ khí tức nóng rực cuồn cuồn ập tới.

Lâm Nhất ra khỏi khu rừng rậm khẽ kinh ngạc.

Chỉ thấy trước mắt tầm nhìn đột nhiên rộng rãi bao la, phóng mắt nhìn không sót thứ gì, mặt đất đỏ rực một vùng, không một ngọn cỏ nào có thể sinh sống, khói đặc bốc lên nhấp nhô.

Những nơi có vết nứt còn có thể nhìn thấy được dòng nham thạch nóng chảy đang chuyển động.

Ngẩng đầu lên nhìn, một ngọn núi đỏ rực cách đó mấy ngàn mét đứng sừng sững cao vút, tản phát ra nhiệt độ cao đến kh ủng bố.

Lâm Nhất lạc giọng nói: "Núi Thiên Hỏa!"

Khẽ nhíu mày, âm thầm nghi ngờ đúng là đã có chút đánh giá thấp sự đáng sợ của núi Thiên Hỏa rồi.

Đát đát đát.

Đang quan sát thì con Huyết Long Mã đã cắt đuôi được đám truy binh xuất hiện trước mặt hắn.

Lâm Nhất giãn hai hàng lông mày ra, cười nói: "Ngươi đó, sau này đừng cướp đồ của người khác nữa, không phải lần nào cũng có thể giúp ngươi được đâu".

Huyết Long Mã vội vàng không ngừng lắc lư cái đầu, kêu lên ư ử, một người một ngựa khó khăn giao lưu đến cả nửa ngày.

Sắc mặt Lâm Nhất tỏ ra bừng tỉnh, hóa ra không phải Huyết Long Mã cướp Địa Nguyên quả của bọn chúng. Là Huyết Long Mã khó khăn lắm mới gi3t chết được một con yêu thú, ăn được Địa Nguyên quả, đám người đó đột nhiên xông tới đánh lén nó.

"Bản lĩnh ăn miếng trả miếng cũng ghê gớm nhỉ".

Lâm Nhất thản nhiên nói, nếu sớm biết như vậy thì lúc trước đã ra tay nặng hơn chút rồi.

Bây giờ nghĩ lại, đám người đó không phải ngay từ đầu đã gọi người của đà chủ tới giúp đỡ, rõ ràng cũng có vẻ có tật giật mình.

Nhưng chẳng nghĩa lý gì, có lý hay không thì đám người Kim Diễm Tông đó cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Bá chủ quận Thanh Dương hành sự, nếu như biết nói lý lẽ thì mới là chuyện nực cười.

"Lên núi Thiên Hỏa này trước đã, ngưng tụ được Viêm Ma Chiến Thể mới là chuyện chính!"

Phạm vi năm mươi mét xung quanh núi Thiên Hỏa một mảng hoang vu, toàn bộ đều là địa hình đá ngầm và đỏ rực.

Nếu nhìn từ trên không trung xuống sẽ giống như một điểm đen giữa trung tâm núi rừng của dãy Thiên Trập, không cây cối nào sinh tồn nổi, nóng nực bức người.

Lâm Nhất lưng đeo hộp kiếm đi vào bên trong, đi chưa được mấy bước đã mồ hôi nhễ nhại.

Ngẩng đầu lên nhìn vẫn còn cách núi Thiên Hỏa một khoảng rất xa nữa.

Lau mồ hôi, Lâm Nhất tự lẩm bẩm: "Đúng là đã đánh giá thấp sự đáng sợ của đỉnh Thiên Hỏa rồi..."

Cũng may hắn đã ngưng tụ được Viêm Ma Chi Khu nên đối với hắn mà nói thì nhiệt độ này vẫn còn chịu đựng được.

Cho dù có không chống cự được nữa thì vào lúc then chốt vẫn còn Tử Viêm Thánh Hỏa trong hộp kiếm cổ.

Lửa có căn nguyên từ Băng Phượng âm lãnh vô cùng, ngay cả địa hỏa Viêm Mạch cũng không sợ, núi Thiên Hỏa có lẽ cũng không phải là vấn đề lớn lắm.

Nửa canh giờ sau.

Trong rừng núi rậm rạp xuất hiện hai đạo thân ảnh, chính là đà chủ phân đà Kim Diễm Tông và Mạc Bình.

Sắc mặt hai người kinh hãi, đồng thời lùi về sau vài bước, không dám dẵm lên vùng đất đỏ rực này.

"Con súc sinh đáng chết, lại dẫn chúng ta lòng vòng tới nơi xa thế này".

Mạc Bình nhìn bóng dáng đã đi xa của Lâm Nhất, gằn giọng chửi bới.

Lưu đà chủ bình tĩnh hỏi: "Ngươi chắc chắc hắn chỉ có tu vi Tiên Thiên tam khiếu chứ?"

"Ta chắc chắn, nhưng linh nguyên của tên tiểu tử này cực kỳ nồng hậu, công pháp Tiên Thiên hắn tu luyện chắc sắp viên mãn rồi".

Nhớ lại thảm cảnh lúc giao thủ với Lâm Nhất, Mạc Bình cắn răng nói.

"Vậy thì không còn việc gì nữa rồi".

Lưu đà chủ cười khẩy nói: "Thực lực của Tiên Thiên tam khiếu lên ngọn núi Thiên Hỏa này chắc chắn ắt chết, cho dù là hai chúng ta, không tu luyện Kim Diễm Quyết của tông môn thì cũng không dám lên trên đó, huống chi một tên Tiên Thiên tam khiếu nhỏ bé như hắn".

Mạc Bình nghĩ đến truyền thuyết đáng sợ của núi Thiên Hỏa thì cười nham hiểm, nói: "Xem ra không cần chúng ta phải động thủ, tên tiểu tử này cũng ắt phải chết rồi".

"Được rồi. Chuyện này đến đây thôi, dốc toàn lực tìm kiếm Long Vân quả đi, đây là nhiệm vụ do đích thân Mai huynh đệ giao phó đấy, cả phân đà chúng ta đều đã đến đây, cũng không phải để chơi với ngươi đâu".

Lưu đà chủ xua tay, chuẩn bị rời đi.

"Nhưng xung quanh Long Vân quả chắc chắn có yêu thú canh giữ, dựa vào thực lực cỡ như ta thì e là...", Mạc Bình khẽ nhíu mày, nghĩ đến nhiệm vụ này lại đau đầu.

"Cứ tìm trước đã rồi tính, về phần yêu thú... Mai huynh đệ đến thì hắn ta ắt sẽ có cách. Nhưng đến lúc hắn ta đến mà chúng ta vẫn chưa tìm thấy thì mới là tai họa giáng xuống".

Trong lòng hai người, Lâm Nhất đã là một người chết nên không còn nhắc đến hắn nữa.

Trước khi đi, Mạc Bình lạnh lùng quay lại nhìn một cái, nguyền rủa nói: "Tiểu súc sinh, tốt nhất nên tan chảy trong đó đi, đốt cháy đến cặn bã cũng không còn!"

Lên được núi Thiên Hỏa, áp lực mà thân thể Lâm Nhất phải chịu đựng đã cực kỳ lớn rồi.

Nhưng hắn vẫn chưa dùng Tử Viêm Thánh Hỏa hộ thân, muốn nhân cơ hội này để tiếp tục tôi luyện.

Quá trình lên núi chính là một hồi tu luyện.

Tiềm lực của Viêm Ma Chi Khu được hắn khai thác từng chút một, không ngừng thử thăm dò giới hạn của thân thể.

"Hài cốt?"
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 281



Trên đường lên núi, Lâm Nhất thấy một bộ xương khô gần như sắp bị thiêu thành tro.

Nếu không có một vài vật trang trí của võ giả vô cùng rõ ràng thì còn tưởng là đá núi bị đốt trơ trọi.

Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, do hắn đột nhiên nhớ ra, một đường đi tới đây hắn đã nhìn thấy rất nhiều xương khô tương tự như vậy.

Lúc trước hắn không để ý, cho rằng chỉ là đá núi mà thôi, lần này rõ ràng vừa chết không lâu, y phục vẫn còn có thể nhận ra được nên mới nhìn rõ là xương khô chứ không phải núi đá.

Quay đầu nhìn lại phía dưới, Lâm Nhất hơi kinh hãi nói: "Con đường núi này lẽ nào đều là do hài cốt đắp thành?"

Núi Thiên Hỏa không chỉ nằm ở quận Thanh Dương, không ai là không biết đến.

Mấy quận xung quanh đều đã nghe đồn gần xa về đỉnh núi Thiên Hỏa sản sinh ra dung nham chi tâm có phẩm cấp cực cao.

Võ giả Tiên Thiên đến đây mỗi năm nhiều không đếm nổi mới tạo thành con đường chôn xương khiến người khác phải kinh hãi này.

"Cỗ thi thể này có lẽ đã chết trong trận mưa lửa bảy ngày trước..."

Trong lòng Lâm nhất không khỏi có chút dao động.

Advertisement

Thiết nghĩ có nên đổi sang ngọn núi lửa khác không, đỉnh Thiên Hỏa này đáng sợ đến mức hơi dọa người rồi.

Không cẩn thận hắn cũng sẽ chết trên con đường chôn xương này, trở thành đá lót đường cho những kẻ đến sau.

Sự tàn khốc trên con đường võ giả lần đầu tiên bày ra rõ ràng trước mắt Lâm Nhất, tàn khốc và vô tình.

Mồ hôi trên trán chảy tong tỏng, gương mặt thiếu niên đã đỏ ửng lên, trong đôi mắt trong suốt có chút thất thần.

Tí tách tí tách!

Lâm Nhất cúi đầu, mồ hôi nhỏ tí tách xuống, núi đá nóng rực lập tức khiến mồ hôi bốc hơi sạch sẽ.

Advertisement

Hắn bất chợt nhìn thấy trên ngón tay út có một sợi tóc đen quanh quẩn.

"Sau này còn gặp lại..."

Dòng chữ Tô Hàm Nguyệt để lại trên mặt đất trước khi rời đi cũng đã từng nói sau này còn gặp lại.

Nhưng nếu như ngay đến chút khó khăn trước mắt đã bị dọa cho sợ hãi thì còn mặt mũi nào mà đi gặp đối phương nữa.

Lẽ nào thật sự giống như Hồng lão nói, bị nàng ấy một kiếm đâm chết sao?

Đôi mắt từ từ kiên định lại, Lâm Nhất siết chặt năm đầu ngón tay, ngẩng đầu nhìn l*n đ*nh núi, trong ánh mắt không còn chút chần chừ nào nữa.

Con đường chôn xương này có thêm một Lâm Nhất ta thì có sao!

Đát đát đát.

Thiếu niên cắn răng, gương mặt lóe lên một mạt quật cường, tiếp tục đi về phía trước.

Con đường chôn xương quanh co uốn lượn dẫn dắt Lâm Nhất không ngừng tiến tới.

Đỉnh núi, đỉnh núi, đỉnh núi...

Trong mắt Lâm Nhất chỉ có một mục tiêu, chính là lên được đỉnh núi, không lên được đỉnh núi thì cũng đừng mơ tưởng dung nham chi tâm gì nữa.

Ầm ầm!

Đột nhiên, trên đỉnh núi có rất nhiều đá lớn lăn xuống.

Bên ngoài những tảng đá đó đều bị thiêu đốt bừng bừng, trong lúc lăn xuống đã kéo theo từng mảng đá vụn. Giống như tuyết lở vậy, cuồn cuộn lăn xuống phía dưới.

"Phiền phức đúng là không bình thường".

Lâm Nhất cười khổ một tiếng, ánh mắt tràn đầy chiến ý, không hề có ý định lùi bước.

Vào khoảnh khắc đá núi sắp sửa chôn vùi hắn, Lâm Nhất nắm chặt song quyền, không ngừng đánh ra.

Bang bang bang!

Đá núi nứt vỡ, bụi đất bay lên, những tảng đá như thủy triều ngang ngược bị hai quyền của hắn mở ra một con đường đi.

Âm thanh khổng lồ không ngừng vang lên bên tai, sắc mặt Lâm Nhất ngưng trọng, mỗi kích đều có lực đạo hai vạn cân, bạo nổ trong quyền mang.

Nhưng đá núi rơi xuống kéo theo đá vụn thực sự quá nhiều, mang lại cảm giác liên miên không dứt.

Bất Diệt Kim Cương Ấn!

Trong lúc nguy cơ hai tay Lâm Nhất kết thành một ấn ký kỳ quái, đẩy mạnh ra.

Ầm!

Một vòng lửa cháy sáng chói đem theo linh nguyên cương mãnh hùng hậu ầm ầm bạo phát.

Sưu sưu sưu!

Mũi chân khẽ nhón, trong khoảnh khắc đánh tan đá núi quanh người, Lâm Nhất nhảy lên nhảy xuống vài cái, cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm.

Lần nữa ngẩng đầu lên nhìn đỉnh núi vẫn còn cách xa, thấp thoáng thậm chí có thể phát hiện ra rất nhiều thân ảnh đang ngồi xếp bằng.

Đó chính là những võ giả Tiên Thiên đã lên được đỉnh núi.

"Sắp tới rồi".

Sắc mặt Lâm Nhất toát lên vẻ mừng rỡ, tăng tốc hơn chút, chạy băng băng trên con đường chôn xương này.

Lại gặp lên vài đợt đá rơi nữa, hắn đã có kinh nghiệm đối phó nên xử lý nhẹ nhàng hơn nhiều rồi.

Sau nửa canh giờ, Lâm Nhất cuối cùng cũng nhìn thấy được đỉnh núi, chỉ còn một bước nữa là lên được đến nơi.

Trung tâm đỉnh núi Thiên Hỏa chính là một cái hố khổng lồ, trong cái hố đó lửa cháy hừng hực, dung nam nóng chảy không ngừng sôi trào, đỏ rực một vùng.

"Nhiều người thật".

Lâm Nhất quan sát, xung quanh đỉnh núi ít cũng phải có tới hai ba trăm người.

Trước mặt hắn còn có rất nhiều võ giả đang tĩnh tọa.

Thoáng cảm ứng một phen, sắc mặt Lâm Nhất tỏ ra kinh ngạc, trên ngọn núi này người có tu vi thấp nhất cũng là Tiên Thiên ngũ khiếu.

Khí tức tản phát ra từ trên người hùng hậu mà cô đọng, rõ ràng công pháp tu luyện đã đạt đến cảnh giới cực kỳ thâm cao.

Không kể giống với hắn, Tiên Thiên Thuần Dương Công chỉ còn kém một tầng nữa là đạt đến viên mãn, công pháp ít nhất cũng là cảnh giới đại thành.

Cũng có nghĩa là, ưu thế linh nguyên Tiên Thiên cao hơn người một bậc của hắn ở đây chẳng là gì.

Nghĩ lại cũng phải, người có thể lên được đỉnh núi Thiên Hỏa này, công pháp tự thân chắc chắn phải rất vượt trội.

Người càng tiến gần được miệng hố, tu vi càng cao, khí tức trên người càng kh ủng bố hơn.

Lâm Nhất thậm chí còn nhìn thấy có một vị lão giả áo tang Tiên Thiên thất khiếu đang ngồi cách trung tâm trăm mét, ánh lửa thiêu đốt chiếu rọi lên gương mặt đỏ bừng già nua của ông ta.

"Nên lên thôi".

Lâm Nhất cắn răng, hai chân dùng sức nhảy lên rồi hạ xuống trên đỉnh núi.

Lả tả!

Nhất thời, rất nhiều người đang nhắm mắt tu luyện mở trừng hai mắt ra nhìn về phía hắn.

"Lại có người mới đến".

"Nhìn trông trẻ thật, không biết là nhân tài kiệt xuất của quận nào..."

Có vài âm thanh thì thầm vang lên, đột nhiên có ngươi kinh hô một tiếng: "Trời ơi, hắn chỉ là Tiên Thiên tam khiếu!"

Tiếng kinh hô này lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người trên đỉnh núi đều đổ dồn ánh mắt nhìn qua.

"Người trẻ tuổi bây giờ thật là không biết sợ chết".

"Tuổi còn nhỏ vậy lại dám đến đỉnh núi Thiên Hỏa này, thật là không biết sống chết..."

"Không có trưởng bối nào nói với hắn không đến Tiên Thiên ngũ khiếu thì đến đây ắt sẽ chết sao?"

Hàng loạt tiếng bàn tán không ngừng vang lên, ánh mắt tò mò lúc trước bọn họ nhìn Lâm Nhất hiện tại đã trở thành sự châm biếm trào phúng.

Lão giả Tiên Thiên thất khiếu đó quét mắt quan sát Lâm Nhất một lượt, trên mặt nhếch lên cười khẩy, rồi lại nhắm hai mắt lại.

Lâm Nhất bất đắc dĩ cười cười, không nói thêm gì. Quan sát bốn phía, chuẩn bị tìm cho mình một chỗ để dừng chân rồi tính tiếp.

"Tiểu huynh đệ, nếu không ngại thì ngồi chỗ ta đi".
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 282



“Tiểu huynh đệ, nếu không ngại thì sang chỗ ta ngồi”.

Lâm Nhất nhìn về hướng phát ra âm thanh, người nói là một nam tử cường tráng.

Người cao to vạm vỡ, khuôn mặt thô kệch, c** tr*n để lộ cơ bắp cuồn cuộn, tu vi Tiên Thiên ngũ khiếu.

Chỗ ngồi gần cuối, cách động hoả diễm ở trung tâm đỉnh núi một khoảng khá xa.

Thông thường càng gần động hoả diễm, nhiệt độ tác động càng khủng khiếp nên tất nhiên thực lực cũng càng mạnh.

Chẳng hạn như lão giả áo tang cách động hoả diễm chỉ một trăm mét, ông ta đã là Tiên Thiên thất khiếu, mạnh hơn bất cứ ai ở đây.

Advertisement

Tranh đoạt dung nham chi tâm cũng như gần quan được ban lộc.

Nam tử cường tráng ngồi ở vị trí gần cuối, đến khi núi lửa phun trào, dung nham rơi xuống như cơn mưa lửa sẽ lỡ mất rất nhiều cơ hội quyết định.

Nhưng với Lâm Nhất điều này không quan trọng, hắn mới đến, làm quen một chút rồi tính sau.

“Đa tạ”.

Advertisement

Lâm Nhất chắp tay cười, nhận lời mời của đối phương.

“Hề hề, khách sáo gì chứ, ta tên Chương Nhạc, tiểu huynh đệ tên là gì?”

Nam tử cường tráng thấy Lâm Nhất đi lại bèn cười hỏi, không vênh váo chút nào.

“Lâm Nhất”.

“Ngươi không phải người quận Thanh Dương đúng không?”

Thấy Lâm Nhất gật đầu, Chương Nhạc cười nói: “Đúng như ta đã đoán, ta cũng không phải người quận Thanh Dương”.

Sau một lúc trò chuyện, cả hai coi như đã tiếp xúc và hiểu đại khái về nhau.

Chương Nhạc là người quận Ngưng Thuỷ lân cận, năm nay hai mươi tuổi, tu luyện công pháp Tiên Thiên gặp bình cảnh nên tới đây để thử vận may.

Dung nham chi tâm là linh nguyên tu luyện có trợ giúp rất lớn đối với võ giả Tiên Thiên, nó giúp đột phá bình cảnh công pháp.

“Chương đại ca, huynh tới đây bao lâu rồi?”

Sau khi hiểu sơ sơ, Lâm Nhất gọi đối phương là Chương đại ca, lúc nào cũng gọi tên thì không lịch sự lắm.

“Tính ra cũng gần bốn tháng rồi, nhưng ta không được may mắn, chỉ tìm được một khối dung nham chi tâm”.

Nói xong, hắn ta móc một viên đá quý toả ánh lửa cuồn cuộn trong túi trữ vật ra.

Viên đá quý ẩn chứa linh khí thuộc tính hoả đáng kinh ngạc và rất mãnh liệt.

Ngọn lửa cháy hừng hừng kia vô cùng kì dị, nó tựa như dòng chảy nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác sống động.

Vèo!

Khi Chương Nhạc lấy nó ra, rất nhiều ánh mắt tham lam ở xung quanh đổ dồn về phía hắn ta.

Chương Nhạc cười hì hì, nhanh chóng cất lại: “Đã thấy chưa, đây là dung nham chi tâm, nhưng phẩm chất của nó không cao, chỉ có một lớp linh hoả bao phủ, may mà kích thước không nhỏ, tạm đủ dùng”.

“Phẩm chất của dung nham chi tâm được chia như thế nào?”

“Ha ha, vấn đề này cần phải nói cụ thể hơn”.

Sau khi được Chương Nhạc giải thích, Lâm Nhất mới hiểu cách phân chia cấp bậc của nó.

Dung nham chi tâm có tổng cộng bát phẩm, nhất phẩm là thấp nhất, bát phẩm cao nhất, có một số loại kém chất lượng không có phẩm.

Nhưng hầu hết dung nham chi tâm hình thành ở núi Thiên Hoả đều có phẩm, đây cũng là lý do tại sao mọi người đều sẵn sàng mạo hiểm để đến đây.

Nhân của dung nham chi tâm là đá Dương Nguyên quý hiếm trong viêm mạch ngầm, nhưng riêng đá Dương Nguyên thì chưa thể gọi là dung nham chi tâm.

Chỉ có đá Dương Nguyên sản sinh linh hoả mới được gọi là dung nham chi tâm.

Số lớp linh hoả bao phủ càng nhiều thì cấp bậc càng cao, khối dung nham chi tâm trong tay Chương Nhạc chỉ có một lớp linh hoả bao phủ, đây là dung nham chi tâm nhất phẩm.

“Trên bát phẩm còn có dung nham chi tâm hoàn mỹ, nó chỉ hình thành ở nơi sâu nhất dưới lòng đất và trải qua sự thiêu đốt của lửa luyện ngục. Không ai có thể bước vào nơi đáng sợ đó, ngoại trừ những bậc đại năng siêu phàm thoát tục”.

Chương Nhạc tiếp tục nói: “Nhưng lửa luyện ngục vô cùng đáng sợ, trong mười nghìn viên đá Dương Nguyên chưa chắc đã được một viên không bị hoà tan. Hiếm khi có một viên đá Dương Nguyên chịu được thiêu đốt, có thể xuất hiện trên mặt đất xuôi theo dòng núi lửa phun trào, đây có thể gọi là kì tích”.

“Vậy nên cho đến ngày nay, trong lịch sử mấy nghìn năm của núi Thiên Hoả chỉ xuất hiện dung nham chi tâm hoàn mỹ ba lần. Trong tình huống bình thường, có thể tìm được dung nham chi tâm trên tam phẩm đã rất hiếm thấy”.

Những lời của Chương Nhạc đã giúp Lâm Nhất được mở mang tầm mắt, không ngờ dung nham chi tâm có nhiều vấn đề sâu xa như vậy.

Nghĩ tới nội dung trong Lôi Viêm Chiến Thể, khi tìm được dung nham chi tâm hoàn mỹ sẽ có thể ngưng tụ thành Viêm Ma chiến thể hoàn hảo.

Nghe đối phương nói vậy, e rằng không có khả năng lắm.

“Chương đại ca, trước đây núi Thiên Hoả cũng có nhiều người vậy sao?”

Chỉ tính bên Lâm Nhất đã có hai, ba trăm người, sợ là bên phía đối diện còn nhiều hơn con số này.

Trong số nhiều võ giả Tiên Thiên như vậy, Lâm Nhất muốn giành được dung nham chi tâm có phẩm chất khá tốt thì hơi khó.

Chương Nhạc lắc đầu: “Không, một, hai tháng gần đây mới nhiều người lên. Chắc họ muốn tới đây để liều một phen trước khi phong ấn của Thanh Dương Giới được mở, lúc đó lấy được vài món bảo vật trong di tích thượng cổ sẽ là kì ngộ cả đời đấy”.

Lâm Nhất nghe vậy thì bật cười, có vẻ như người có cùng suy nghĩ với hắn cũng không phải số ít.

Những ngày trên đỉnh núi rất buồn tẻ.

Núi lửa không phun trào, hầu như chẳng có việc gì để làm, tất cả mọi người đều ngồi khoanh chân tu luyện.

Chương Nhạc và Lâm Nhất nói nhiều rồi cũng hơi mệt, cả hai bắt đầu nhắm mắt tĩnh tu.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 283



Dù không có dung nham chi tâm, đối với những võ giả Tiên Thiên mang công pháp thuộc tính hoả như bọn họ, nơi này cũng xem như một bảo địa phong thủy.

Trước khi nhắm mắt, Lâm Nhất nhìn thoáng qua, mặt đất dưới chân cách động hỏa diễm ở trung tâm ít nhất hai nghìn mét.

Chẳng trách Chương đại ca đến đây bốn tháng mà chỉ có thể lấy được một viên dung nham chi tâm.

Dung nham chi tâm vốn dĩ không nhiều, bây giờ lại còn cạnh tranh như thế, nếu mất đi cơ hội quyết định thì sẽ rất khó tranh giành một lần nữa.

Mình phải bình tĩnh lại trước rồi tính toán sau.

Nghĩ vậy, Lâm Nhất từ từ nhắm mắt lại, tu luyện ở trên đỉnh núi này.

Linh khí thuộc tính hoả cuồn cuộn khắp nơi đây, nồng đậm đến mức có hơi đáng sợ.

Người dám tu luyện ở đây đều có thể xem như một kẻ không tầm thường.

Advertisement

Nhưng dù có không tầm thường đến mức nào cũng không dám từ bỏ việc tu luyện.

Dù là Lâm Nhất cũng có ý thả chậm tốc độ hấp thu của Thuần Dương Công, không dám hấp thu quá nhanh.

Ngày tháng khô khan nhàm chán dần trôi qua trên đỉnh núi này.

Ầm ầm!

Bảy ngày sau, đỉnh núi Thiên Hỏa đột nhiên vang lên tiếng rung chuyển, mặt đất cũng khẽ rung.

Vụt!

Advertisement

Tất cả võ giả Thiên Tiên đang nhắm mắt tu luyện đều mở mắt, trong mắt không hẹn mà cùng lóe lên sự hưng phấn.

Trong động hỏa diễm xuất hiện những ánh lửa tựa như đom đóm, xuất hiện cuồn cuộn không dứt.

Sau khi xuất hiện, những ánh lửa đó tràn ngập cả đỉnh núi, vô cùng xinh đẹp.

Trong đó còn có thể nghe thấy tiếng nổ lốp bốp, liên miên không dứt. Đó là dung nham nóng bỏng đang không ngừng dâng trào!

Lúc này, nhiệt độ trên đỉnh núi cũng tăng cao, khiến mọi người đều cảm thấy vô cùng áp lực.

Linh nguyên Tiên Thiên có tác dụng chịu đựng nhiệt độ trong người lại tăng lên rất nhiều.

“Cuối cùng cũng đến thời kỳ xao động rồi”.

Chương Nhạc ở bên cạnh Lâm Nhất vừa căng thẳng vừa hưng phấn nói.

“Thời kỳ xao động?”

Chương Nhạc giải thích: “Thời kỳ xao động xem như dấu hiệu báo trước của việc núi lửa phun trào, thời gian càng lâu, quy mô của mưa núi lửa lúc phun trào sẽ càng lớn. Có lẽ năm đến bảy ngày sau, núi lửa sẽ phun trào”.

Cuối cùng cũng tới!

Trong lòng Lâm Nhất cũng dâng lên chút hưng phấn, lúc trước khi đứng nhìn từ xa hắn đã cực kỳ rung động rồi.

Hôm nay không biết sẽ nhìn thấy cảnh tượng thế nào ở chỗ sâu đây.

“Lâm huynh đệ, đến lúc đó ngươi phải cẩn thận, nơi đây lòng người khó dò. Một khi có dung nham chi tâm phẩm chất tương đối cao xuất hiện, chắc chắn sẽ chém giết lẫn nhau. Người có thể lên đến đỉnh núi sẽ rất ít chết trong mưa núi lửa, đa phần đều là…”

Chương Nhạc hạ thấp giọng, cho Lâm Nhất một ánh mắt tự ngươi hiểu đi.

“Yên tâm, ta sẽ chú ý”.

Lâm Nhất trông rất vô hại, nở một nụ cười xán lạn, nhưng trong lòng lại không ngừng châm chọc.

Ngọn lửa trên đỉnh núi đem lại áp lực rất lớn, người đến đây luôn phải giữ lại chút sức để chống đỡ trước nhiệt độ cao này.

Nhưng thời điểm mấu chốt, Lâm Nhất vẫn có thể kích hoạt Viêm Ma Chi Khu, để hắn không cần phải phân tâm.

Mặt đất nóng bỏng chẳng những không làm hại đến Viêm Ma Chi Khu của hắn mà còn có tác dụng rất lớn.

Quan trọng nhất là hắn còn có sát khí cổ kiếm hạp!

Dù là cao thủ Tiên Thiên lục khiếu dám có ý đồ với hắn, chỉ cần ở trên đỉnh núi này, Lâm Nhất tự tin rằng mình có thể khiến đối phương phải trả giá thê thảm.

Chớp mắt một cái đã sáu ngày trôi qua.

Xao động trên núi Thiên Hoả càng rõ ràng hơn, người trên đỉnh núi cũng tỏ vẻ vô cùng áp lực.

Vừa phải đề phòng mưa núi lửa bộc phát còn phải luôn đề phòng người bên cạnh, lúc nào cũng phải chịu đựng nhiệt độ cao đến mức đáng sợ.

“Vẫn chưa đến sao?”

Sắc mặt Chương Nhạc dần trở nên nặng nề, cảm thấy thời kỳ xao động lần này dường như không tầm thường.

“Chương đại ca, làm sao vậy?”

Lâm Nhất tò mò hỏi.

Chương Nhạc nói với giọng điệu nặng nề: “Thời kỳ xao động đã trôi qua sáu ngày, dường như núi Thiên Hỏa vẫn chưa đến điểm giới hạn, có lẽ thời kỳ xao động lần này sẽ kéo dài hơn mười ngày”.

Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, giữa lông mày thoáng hiện vẻ nặng nề.

Thời kỳ xao động như là thời kỳ giữ sức của võ giả vậy.

Thời gian giữ sức càng lâu, uy lực khi ra tay sẽ càng đáng sợ, mưa núi lửa của núi Thiên Hỏa cũng giống thế.

Thời kỳ xao động hơn mười ngày, vậy khoảnh khắc núi lửa phun trào sẽ vô cùng đáng sợ.

Lần đầu tiên đối mặt với mưa núi lửa đã gặp phải tình huống như vậy, Lâm Nhất thấy hơi căng thẳng lo lắng.

Đúng như lời Chương Nhạc nói, mười ngày sau, núi Thiên Hỏa vẫn nằm trong thời kỳ xao động, mãi không xuất hiện điểm giới hạn.

“Thời kỳ xao động này hơi đáng sợ đấy”.

“Ta thấy ít nhất còn mất hơn năm ngày nữa”.

“E rằng sẽ có người chết trong mưa núi lửa lần này!”

Không khí hiện trường rất nặng nề, mọi người bàn luận sôi nổi, ai cũng tỏ vẻ căng thẳng.

“Vương lão lùi lại rồi!”

Có người ngạc nhiên hô lên, một ông lão áo gai vẫn luôn đứng ở chỗ cách động hỏa diễm hơn trăm mét mang nét mặt nặng nề, lùi lại khoảng trăm mét mới dừng lại.

Trước giờ đối phương tài cao gan lớn, tự tin vì mình có tu vi Tiên Thiên thất khiếu, tranh giành vị trí có lợi nhất để tranh đoạt dung nham chi tâm.

Nhưng thời kỳ xao động lần này có hơi quá, ngay cả cao thủ như Vương lão cũng thấy sợ.

Ông ta lùi lại khiến mọi người đều thấy sợ.

Vụt vụt vụt!

Nó tựa như một tín hiệu nguy hiểm, mọi người vốn dĩ đang đứng yên đều lùi về sau rất xa.

Chương Nhạc và Lâm Nhất cũng không dám coi thường.

Hai người vốn đã đứng gần cuối thoáng chốc lùi đến bên rìa đỉnh núi, nếu còn lùi lại nữa sẽ rơi xuống núi luôn.

Nhưng năm ngày sau, điểm giới hạn vẫn chưa xuất hiện!

Núi Thiên Hỏa vẫn đang xao động không yên, vẫn ở trong thời kỳ xao động đáng sợ kia, thời kỳ xao động này đã kéo dài suốt nửa tháng rồi.

Vẻ mặt Chương Nhạc vô cùng u ám, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, hắn ta nói: “Ta ở nơi này đã bốn tháng, thời kỳ xao động dài nhất là mười ngày, lần đó trong nháy mắt đã có hơn mười người chết trong mưa núi lửa… Lần này, thời kỳ xao động đã kéo dài nửa tháng mà vẫn chưa kết thúc!”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 284



“Ngươi mới ở có bốn tháng mà thôi, lão tử ở đây hơn một năm cũng chưa từng thấy thời kỳ xao động lâu như vậy!”

Chương Nhạc vừa dứt lời, lập tức có một ông già mặc đồ xám có thực lực Tiên Thiên ngũ khiếu trừng hắn ta, lạnh lùng nói.

Thật hung dữ.

Lâm Nhất đưa mắt nhìn sang, ông già đó khoảng năm mươi tuổi, mặt vàng như nghệ, già yếu lọm khọm, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Chương Nhạc cười ngượng ngùng, không tranh cãi với ông già, chỉ nói với Lâm Nhất: “Lâm huynh đệ, mưa núi lửa lần này chắc chắn không đơn giản, cẩn thận một chút”.

“Ừm”.

Trên đỉnh núi, bốn năm trăm võ giả Tiên Thiên đến từ các quận đều mang vẻ mặt vô cùng nặng nề.

“Thời kỳ xao động như vậy, mấy năm cũng khó thấy một lần, e rằng sẽ xuất hiện dung nham chi tâm lục phẩm, thậm chí là thất phẩm!”

Advertisement

“Khà khà, vậy cũng phải có mạng cướp mới được”.

“Người nào thực lực không đủ bảo vệ tính mạng còn khó, không biết lần này sẽ chết bao nhiêu người đây…”

“Chưa tới thời khắc cuối cùng, e rằng sẽ không có ai rút lui trước đâu”.

Quan điểm của mọi người bây giờ đã sớm không phải là có chết người hay không nữa, mà là sẽ chết bao nhiêu người.

Có mấy người đưa mắt nhìn về phía Lâm Nhất, tỏ vẻ châm chọc.

Advertisement

“Tiểu tử này vẫn còn ở đây à? Hắn cũng xui thật, lần đầu tiên đến đã gặp phải thời kỳ xao động thế này”.

“Nếu có người chết, ta đoán chắc chắn tiểu tử này là người đầu tiên phải chết!”

Ở trong một đám cao thủ Tiên Thiên ngũ khiếu, tu vi Tiên Thiên tam khiếu của Lâm Nhất có vẻ vô cùng chướng mắt.

Hắn còn đeo một hộp kiếm, muốn người khác không chú ý cũng khó.

Các ngươi chết sạch, ta cũng sẽ không chết…

Lâm Nhất thầm mắng mấy câu, đám cáo già này, nói chuyện không biết tích đức gì cả.

Ầm! Ầm! Ầm!

Lúc này, bên trong núi Thiên Hỏa đột nhiên vang lên tiếng động lớn, tựa như tiếng tim đập của cự thú viễn cổ, cả đỉnh núi đều rung động dữ dội.

“Điểm giới hạn đến rồi!”

Sắc mặt rất nhiều người đang có mặt đều thay đổi, ai cũng đưa mắt nhìn về phía động hỏa diễm.

Trong cái động lớn có vô số tia lửa bay lên, cuồn cuộn không ngừng, lan tràn khắp xung quanh.

Lúc này, sắc mặt của tất cả mọi người trên đỉnh núi cũng trở nên nặng nề, trong mắt lóe lên ánh sáng còn nóng bỏng hơn cả ngọn lửa.

Ai cũng biết mưa núi lửa lần này chắc chắn không phải trò đùa.

Nhưng nguy hiểm lớn cũng kèm theo cơ hội lớn, hấp dẫn lòng người!

Thịch thịch thịch!

Tiếng tim đập của mọi người xung quanh như chồng lên âm thanh bên trong núi Thiên Hỏa, từng trái tim như có thể nhảy khỏi lồ ng ngực bất cứ lúc nào.

Căng thẳng, mong đợi, thấp thỏm, hưng phấn… Tất cả mọi người đều rất hồi hộp.

“Thật sự quá điên cuồng…”

Lâm Nhất nhìn vẻ mặt của võ giả Tiên Thiên xung quanh, khẽ thở dài.

Mưa núi lửa còn chưa tới mà tình cảnh đã thế này, đợi lát nữa bắt đầu tranh đoạt không biết sẽ điên cuồng đến mức nào nữa.

Tiếng vang lớn có tiết tấu bên trong núi Thiên Hỏa đột nhiên im lặng mà không hề báo trước.

Núi Thiên Hỏa nóng bỏng đột nhiên trở nên yên tĩnh, không còn chút tiếng động.

Ào!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một khắc sau, trong cái động kia có một cột dung nham vô cùng to lớn phun lên.

Cột dung nham khổng lồ lấp kín cả động, phun ra ào ào.

Vào khoảnh khắc cột dung nham đáng sợ này phun lên cao.

Một làn sóng nhiệt như ngưng tụ thành thực thể, vụt một tiếng không ngừng lan ra.

Đây là lần đầu Lâm Nhất nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn hơi ngẩn ra, lúc trước chỉ đứng nhìn từ xa, hoàn toàn không thể sánh bằng việc nhìn thấy lúc này.

Cảnh tượng như ngày tận thế hôm đó xuất hiện một cách rõ ràng, gần trong gang tấc.

Ngọn lửa cuồng bạo, cột dung nham như nộ long bay lên trời gần như bao phủ cả trái tim Lâm Nhất, khiến hắn thất thần mất một lúc.

Đợi khi hắn tỉnh táo lại, sóng nhiệt lại đánh tới, gần trong gang tấc.

Đáng chết!

Lâm Nhất thầm mắng một tiếng, lập tức đấm ra một cú.

Ầm!

Sức lực tựa mười nghìn cân nghênh đón sóng nhiệt cuồn cuộn kia, tạo ra tiếng nổ vang. Nhưng ra tay quá vội vàng nên vẫn hơi miễn cưỡng.

Phản lực mạnh mẽ kéo đến đánh bay Lâm Nhất, lục phủ ngũ tạng đều đang sôi trào.

Hắn cố kìm nén khí huyết đang sôi trào trong lồ ng ngực.

Lâm Nhất khẽ cắn răng, xoay một vòng trên không trung, sau đó mới quay lại đỉnh núi một lần nữa.

Hắn nhìn một vòng, những người xung quanh cũng đều bị sóng nhiệt tập kích. Sóng nhiệt ngưng tụ thành thực thể, uy lực vô cùng đáng sợ.

Cùng là Tiên Thiên ngũ khiếu, nhưng đứng trước sóng nhiệt này lập tức nhìn ra cao thấp.

Có người ung dung chặn lại, có người sau khi ngăn cản lại có vẻ rất mất sức, có người còn thê thảm hơn, lập tức bị đánh bay, bị thương khá nặng.

Tình cảnh lập tức có hơi hỗn loạn.

“Không sao chứ, Lâm huynh đệ”.

Thấy sắc mặt Lâm Nhất hơi tái, Chương Nhạc cất tiếng hỏi.

“Không sao”.

Lâm Nhất lắc đầu, thầm nhắc nhở mình không thể sơ ý nữa.

Hắn nhìn cột dung nham cao hơn hai nghìn mét phía trước, vẫn khó nén được cảm giác rung động, lực lượng phun ra từ trong lòng đất này thật sự khiến người ta thấy khó tin.

Không đích thân trải nghiệm, vĩnh viễn không cảm nhận được sự kinh khủng của nó.

Trên đỉnh núi sóng nhiệt cuồn cuộn gào thét, nhưng lại không ai lùi bước, mọi người đều đang chờ đợi khoảnh khắc mưa núi lửa rơi xuống.

Dung nham phun lên đến tận chân trời, khiến những đám mây trắng bị đốt thành một màu đỏ rực.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 285



Thoạt nhìn, hệt như biển máu bao la nhuộm đỏ cả bầu trời.

Tận thế cũng chỉ đến như vậy!

Soạt!

Ngay sau đó, vô số nham thạch nóng chảy hừng hực lửa bao phủ núi Thiên Hỏa, mang theo sức mạnh đáng sợ, giống như mưa to đang điên cuồng trút xuống.

Trong cơn mưa núi lửa, có thể thấy một vài nham thạch lấp lánh đủ loại màu sắc, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Dung nham chi tâm!

Đó chính là thứ mà mọi người không tiếc tánh mạng, mạo hiểm chạy đến đây để có được.

Bọn họ thi triển bản lĩnh, hòng ngăn cản cơn mưa núi lửa, đồng thời cực lực tìm kiếm dung nham chi tâm.

Advertisement

Vèo vèo vèo!

Thậm chí một số người đứng ở gần còn chủ động bay lên giữa không trung, đón lấy dung nham chi tâm trong cơn mưa nóng bỏng.

Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên động ngột, có người đã đánh giá thấp uy lực của núi lửa, thế nên trực tiếp bị đốt thành xương khô ngay giữa không trung.

Cảnh tượng kia quá mức ghê rợn, khiến người xem hãi hùng khiếp vía.

Một người phút chốc hóa thành than, cái chết thình lình ập xuống, không hề báo trước. Có thể thấy được cơn mưa núi lửa này đáng sợ như thế nào.

Lâm Nhất không to gan đến thế, hắn cẩn thận di chuyển trên đỉnh núi, không ngừng né tránh, chờ đợi cơn mưa yếu đi rồi mới ra tay.

Advertisement

Nếu thật sự không tránh được dung nham thì hắn sẽ dùng một quyền đánh nát.

Hiện tại, hắn chỉ tùy ý vung tay đã có sức nặng gần 20 ngàn cân, có thể chống chọi với cái nóng như thiêu đốt, đồng thời có thể dễ dàng ứng phó cơn mưa núi lửa.

Chẳng mấy chốc đã có rất nhiều võ giả Tiên Thiên bị đập chết.

Phần lớn là những người bị lòng tham làm mờ mắt, hoặc bất cẩn nên mới phải chịu kiếp nạn này.

Tử trạng của bọn họ vô cùng thê thảm.

“Tên tiểu tử kia lại có thể kiên trì lâu như vậy!”

Một vài người đã bắt đầu chú ý đến Lâm Nhất, ánh mắt bọn họ không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Lúc này đây, nhiệt độ cực cao trên đỉnh núi công kích người, sóng nhiệt hóa thành cuồng phong quét loạn xạ khắp nơi, trong hoàn cảnh phức tạp như thế, muốn ngăn cản mưa núi lửa trên bầu trời quả thật vô cùng gian nan.

Vậy mà một tên võ giả Tiên Thiên tam khiếu như Lâm Nhất lại có thể ứng phó không thua kém bọn họ bao nhiêu.

“Dung nham chi tâm lục phẩm!”

“Vương lão đã phát hiện một khối dung nham chi tâm lục phẩm!”

Tiếng reo hò vang lên khiến Lâm Nhất không khỏi nhíu mày, vội ngẩng đầu lên nhìn thử.

Trong tầm mắt, một ông lão mặc áo gai, tu vi Tiên Thiên thất khiếu một mình một ngựa tung hoành giữa không trung, không hề kiêng kỵ gì cả.

Ông ta đang đuổi theo một khối dung nham chi tâm to cỡ nắm tay, có trọn vẹn sáu tầng linh hỏa.

Khối dung nham chi tâm lục phẩm kia dường như có linh tính, có thể bay lượn tùy ý giữa không trung, tỏa ra luồng khí tức bạo ngược và ngang bướng.

Vẻ mặt ông lão áo gai vô cùng lạnh lùng, quyết truy đuổi đến cùng dưới cơn mưa núi lửa.

“Tiên Thiên thất khiếu quả thật… mạnh đến đáng sợ!”

Lâm Nhất nhìn mà líu lưỡi, sự tồn tại của Tiên Thiên thất khiếu, cũng chính là Tiên Thiên đại viên mãn, hiển nhiên mạnh hơn võ giả Tiên Thiên bình thường rất nhiều.

“Lâm huynh đệ, ta ra tay đây… ngươi phải cẩn thận đấy, haha!”

Vèo!

Vừa dứt lời, Chương Nhạc đã phi thân lên trời, đuổi theo một khối dung nham chi tâm trong tầm ngắm.

Với tính cách cẩn thận của Chương đại ca, nếu đã ra tay thì chứng minh cơn mưa núi lửa này đã yếu đi không ít.

Ta cũng nên hành động rồi!

Mắt Lâm Nhất sáng như sao trời, không ngừng tìm kiếm giữa cơn mưa lửa đầy trời.

Lần Thiên Hỏa Phong phun trào này quả thật là hiếm có trong suốt bốn năm qua, dung nham chi tâm được tạo thành cũng có phẩm chất cực cao.

Dung nham chi tâm từ tam phẩm trở xuống không lọt vào mắt Lâm Nhất, ít nhất phải tứ phẩm mới được.

“Chính là mi!”

Hai mắt Lâm Nhất sáng lên khi phát hiện một khối dung nham chi tâm được bao phủ bởi năm tầng linh hỏa.

Hắn giẫm mạnh xuống đất lấy đà, sau đó bay vọt lên, khí thế trên người cũng ào ào bộc phát.

Như một cánh diều bay vút lên cao, Lâm Nhất liên tục đánh tan những đốm lửa giữa không trung.

Khi sắp đến gần, hắn nhanh như tia chớp, duỗi tay chộp về phía khối dung nham chi tâm ngũ phẩm kia.

“Cút sang một bên”.

Nhưng ngay lúc này, một tiếng quát đột ngột vang lên.

Ông lão áo xám lúc trước đã từng hung hăng quát mắng Chương Nhạc lao vọt đến, vung tay tát một cái về phía Lâm Nhất.

Bàn tay ông ta được bao phủ bởi cuồng phong ác liệt, mắt thấy cái tát này sắp đánh lên mặt Lâm Nhất, chợt, hai tay hắn mở ra, lùi một bước giữa không trung, tránh được thế công hung hãn của đối phương.

“Biết điều một chút, khối dung nham chi tâm ngũ phẩm này là của lão phu!”

Ông lão áo xám hừ lạnh, vừa thu tay lại liền chộp về phía khối dung nham chi tâm kia.

Thái độ ngông cuồng của đối phương đã thành công chọc giận Lâm Nhất.

Hắn không nói hai lời, lập tức đưa tay nắm lấy cổ kiếm hạp sau lưng, vỗ mạnh xuống.

“Không biết tự lượng sức!”

Ông lão áo xám cười lạnh, tay trái hơi nhấc lên, trực tiếp dùng một tay ngăn cản một kích này của Lâm Nhất.

Ông ta hoàn toàn không để ý đến hắn, tay phải vẫn tiếp tục bắt lấy dung nham chi tâm.

Rầm!

Nhưng khi cổ kiếm hạp nặng nề rơi xuống cánh tay ông ta, phút chốc, toàn bộ xương cốt đều vỡ vụn.

Đau đớn thấu tận tim gan khiến ông ta rú lên, quả thật không ngờ hộp đựng kiếm kia lại ẩn chứa sức mạnh đáng sợ đến như vậy.

“Cút!”

Lâm Nhất nhân cơ hội đá một cước vào đầu ông lão áo xám, thẳng chân đạp ông ta xuống dưới.

“Lấy được!”

Xoạt!

Một đòn thành công, sau khi bắt lấy dung nham chi tâm ngũ phẩm, Lâm Nhất lộ vẻ vui mừng, vững vàng hạ xuống đất.

Nói thì dài dòng, nhưng trên thực tế, khoảng thời gian hắn cùng ông lão áo xám giao thủ có thể sánh ngang với tốc độ ánh sáng.

Khi hắn rơi xuống, ông lão áo xám mới gian nan bò dậy, cánh tay trái vô lực đong đưa qua lại, tạm thời xem như phế bỏ.

Lâm Nhất ung dung bỏ dung nham chi tâm vào túi trữ vật.

Hắn nhếch miệng nở một nụ cười sáng chói như ánh mặt trời và nói: “Lão tiên sinh, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cảm giác như thế nào? Sau này, đừng có chơi trò đánh lén xấu xa đó với ta!”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 286



“Lão tiên sinh, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cảm giác như thế nào? Sau này, đừng có chơi trò đánh lén xấu xa đó với ta!”

Ông lão áo xám vừa đứng lên thì nghe thấy những lời này của Lâm Nhất, ông ta giận tím mặt.

“Ta giết ngươi, tên khốn kiếp!”

Vèo!

Dứt lời, ông ta lập tức vọt qua, tốc độ nhanh đến đáng sợ, không hổ là cường giả Tiên Thiên ngũ khiếu.

Mặc dù chỉ còn tay phải để sử dụng nhưng tu vi của ông lão áo xám vẫn còn đó, một quyền đánh ra mang theo uy lực kh ủng bố, khiến lòng người kinh hãi.

Nói cho cùng thì cũng cao hơn hai cảnh giới, Lâm Nhất hiểu được bản thân không thể liều mạng.

Nhưng hắn cũng không hề luống cuống, nhanh nhẹn lắc người tránh thoát.

Đối phương chỉ có thể sử dụng một tay, sớm muộn gì cũng sẽ lộ sơ hở, thế nên Lâm Nhất không vội so chiêu.

Advertisement

“Tên tiểu tử kia lại đâm đầu vào chỗ chết, vậy mà dám trêu chọc cường giả Tiên Thiên ngũ khiếu!”

“Dù đã gãy một tay thì Tiên Thiên ngũ khiếu muốn giết Tiên Thiên tam khiếu chẳng khác nào giết một con kiến!”

“Không biết lượng sức!”

Trên đỉnh núi, cuộc tranh đoạt dung nham chi tâm đã đến hồi gay cấn.

Không ít người chú ý đến trận chiến giữa Lâm Nhất và ông lão áo xám, cả bọn đều cười khẩy.

Tiên Thiên tam khiếu có thể tự bảo vệ bản thân đã là tốt lắm rồi, vậy mà còn dám gây chuyện với người khác.

Advertisement

Không muốn chết thì là gì?

Từ hiện trường có thể thấy, thế công của ông lão áo xám vô cùng hung hãn, chỉ cần chạm vào Lâm Nhất, với tu vi thâm hậu của đối phương, có thể lập tức khiến hắn trọng thương, một chiêu đủ để đánh bại hắn.

Nhưng đã qua mười chiêu, tuy Lâm Nhất có vẻ chật vật một chút, mỗi một chiêu thức đều vô cùng hung hiểm, nhưng hắn vẫn không bị thương.

Thời điểm khí thế của ông lão áo xám yếu đi, Lâm Nhất vẫn luôn né tránh đột ngột ra tay.

Sức mạnh 20 ngàn cân hòa cùng ngọn lửa linh nguyên bá đạo dũng mãnh, tất cả tụ chung trong một chiêu Hổ Khiếu Sơn Lâm được đánh ra.

Rầm!

Trong tiếng nổ, Lâm Nhất bị bắn ngược về sau hơn mười bước, mới miễn cưỡng đứng vững được.

Máu trong người ông lão áo xám sôi lên, ông ta chỉ hơi lui lại một chút, lộ vẻ trào phúng: “Cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng như thế mà cũng dám ngông cuồng à? Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết thế nào là tuyệt vọng!”

“Vậy à? Vậy ông tiếp một kiếm của ta thử xem!”

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, thông qua một chưởng vừa rồi, hắn đã biết được thực lực cao nhất của ông ta.

Sau một kích đó, trong lòng hắn đã có tính toán.

Xoẹt!

Cổ kiếm hạp mở ra, cánh hoa ngập trời phút chốc tàn lụi trên đỉnh núi, Lâm Nhất cầm lấy kiếm, thuận thế chém ra.

Thân kiếm tựa như làn thu thủy tỏa ra kiếm quang màu vàng sáng chói, một kiếm của Lâm Nhất thoáng chốc bộc phát ra chín chín tám mươi mốt tàn ảnh. Mỗi một tàn ảnh đều ẩn chứa kiếm quang hung mãnh, khi bóng kiếm chồng chất lên nhau, lôi âm xuất hiện.

Chính là chiêu thứ nhất – Phong Khiếu Như Lôi trong thức Cuồng Phong của bộ kiếm pháp Tiên Thiên thượng phẩm Lôi Âm kiếm pháp.

Tiếng nổ như sấm rền thình lình vang lên, xộc thẳng vào tai ông lão áo xám khiến đầu ông ta ông ông, sắc mặt tái đi.

Theo sau tiếng sấm là kiếm thế vô tận bao phủ xung quanh ông lão áo xám. Một kiếm chém xuống lại khiến ông ta sinh lòng sợ hãi.

Vèo!

Vừa rồi còn ngông nghênh la hét, nhưng hiện tại ông ta đã điên cuồng lui về sau, lòng bàn tay bắt đầu lóe sáng, ngưng tụ một thanh trường đao, hóa ra là bị buộc phải xuất ra Võ hồn.

“Phá cho ta!”

Có trường đao trong tay, sắc mặt ông lão áo xám càng thêm dữ tợn, lưỡi đao điên cuồng nhảy múa, lao đến hòng phá vỡ một kiếm này của Lâm Nhất.

Ầm!

Đao kiếm chạm nhau, âm thanh không ngừng vang vọng, ông lão áo xám đã đánh giá thấp uy lực của một kiếm này. Đơn đao trong tay ông ta hoàn toàn không thể ngăn cản được, chấn động khiến ông ta phun ra một ngụm máu tươi, lại lần nữa lui bước.

“Kiếm pháp thượng phẩm!”

Ông lão áo xám lộ vẻ kinh ngạc, nhanh chóng đoán được một kiếm này của Lâm Nhất chính là võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm.

Thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với kiếm pháp Tiên Thiên thượng phẩm tầm thường.

Giết!

Giành được ưu thế, nhưng Lâm Nhất cũng không nương tay, hắn bay vọt lên, thế kiếm như gió. Mỗi một kiếm đều vô cùng hung mãnh, bộc phát lực sát thương kinh người.

Thông qua mười chiêu trước đó, hắn đã sớm nhìn ra được sơ hở của đối phương.

Thế nên mỗi một kiếm đều có mục tiêu rõ ràng, ra tay nhanh như chớp, nhắm vào sơ hở của ông lão áo xám.

Khiến ông ta vô cùng chật vật, một thân tu vi không cách nào phát huy được, bị rơi vào tình thế bị động, khổ không thể tả.

Mỗi lần định phản kháng thì kiếm của Lâm Nhất lại như độc xà vây lấy điểm yếu của ông ta.

Chỉ cần dám nhúc nhích thì đảm bảo sẽ bị bổ làm hai ngay tại chỗ.

Ầm!

Lại mười chiêu trôi qua, lúc này, tất cả điểm yếu trên người đối phương đều đã hiện rõ, Lâm Nhất chém ra một kiếm, vạch một đường kiếm dài trên ngực đối phương, trông vô cùng đáng sợ, máu tươi tuôn ra như suối.

Đồng thời, kiếm kình mạnh mẽ hất tung ông lão áo xám ra ngoài, ngã thật mạnh xuống đất.

Thịch thịch thịch!

Lâm Nhất bước lên vài bước, ngay khi đối phương chuẩn bị ngồi dậy thì mũi kiếm của hắn đã chĩa thẳng vào mi tâm ông ta.

“Lão tiên sinh, giờ thì nói cho tôi biết xem, thế nào là tuyệt vọng?”

Lâm Nhất cầm chặt kiếm, trên khuôn mặt điển trai thoáng hiện ý cười.

Kiếm quang lạnh lẽo gần trong gang tấc, chỉ cần khẽ nhúc nhích thì sẽ lập tức mất mạng.

Ông lão áo xám vô cùng hoảng sợ, mặt ông ta trắng bệch, vội cầu xin tha thứ: “Tiểu huynh đệ, lão phu biết sai rồi, mong ngươi hạ thủ lưu tình. Dung nham chi tâm mà ta lấy được năm nay cũng sẽ cho ngươi!”

“Ta không hoa mắt đấy chứ?”

“Tiểu tử kia vậy mà lại thắng?”

“Đã có chuyện gì xảy ra? Mới không chú ý một chút mà đã xoay chuyển tình thế rồi à?”

Cảnh tượng ông lão áo xám nằm dưới đất cầu xin tha thứ khiến mọi người không khỏi kinh ngạc, khi nhìn về phía Lâm Nhất, sắc mặt bọn họ thoáng thay đổi.

“Dung nham chi tâm của ông thì cứ giữ lại mà dùng, sau này đừng có trêu vào ta!”

Ở đây có nhiều người như vậy, thu dung nham chi tâm của ông ta chỉ mang đến tai họa.

Ông lão áo xám đã bị phế một cánh tay, lại chịu một kiếm của hắn, hiện tại ông ta không còn là mối nguy, Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, cũng không đuổi cùng giết tận.

“Trong tay hắn có một khối dung nham chi tâm”.

Nhưng ngay khi Lâm Nhất vừa thu kiếm, trong mắt ông lão áo xám lóe lên tia độc ác, ông ta dùng hết sức rống lên.

Soạt soạt soạt!

Tiếng rống của ông ta thu hút sự chú ý của rất nhiều người, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Nhất, trong mắt bọn họ lóe lên sự tham lam.

Dung nham chi tâm ngũ phẩm ư? Phải biết ông lão áo gai có tu vi Tiên Thiên thất khiếu kia cũng chỉ mới hàng phục được dung nham chi tâm lục phẩm mà thôi.

Vèo!

Lúc này lập tức có ba người bay vọt lên trời, lưỡi dao sắc bén trong tay chém về phía Lâm Nhất.

Đúng là tai họa không thể lưu mà!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 287



Lâm Nhất thầm thở dài nhìn ba kẻ muốn giết mình, trong mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh.

Bán Bộ kiếm ý, nhân kiếm hợp nhất!

Choang!

Tàng Hoa kiếm lại lần nữa ra khỏi vỏ, thoáng chốc, kiếm thế mờ ảo bao quanh Lâm Nhất, vừa xoay người, Bán Bộ kiếm ý ào ào bộc phát.

Vẻ mặt ba người đánh về phía hắn có hơi đổi sắc, cảm giác người trên mặt đất dường như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Kiếm thế của hắn sâu không lường được, cứ như đã dung hợp cùng trời đất này.

Viêm Ma Chi Khu!

Ầm! Cơ thể Lâm Nhất đột nhiên phình to ra, cơ bắp toàn thân căng phồng, làn da đỏ như nung trong lửa, đứng giữa núi Thiên Hỏa càng làm nổi bật khí tức bạo ngược.

Hắn hệt như Viêm Ma ở sâu trong lòng đất, không chỉ biến đổi về ngoại hình mà ngay cả khí chất cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Bán Bộ kiếm ý, Viêm Ma Chi Khu, hai con ách chủ bài được sử dụng cùng lúc.

Advertisement

Ba người đang đánh tới đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, nhưng vẫn chưa hết…

Lạc Hoa Nhất Thuấn!

Thế giới của Lâm Nhất thình lình biến thành một màu đen kịt, giữa trời đất, một đóa tường vi thê lương, lung lay sắp rụng đang lắc lư vô định trên thân ba người kia.

Bọn họ lập tức biến sắc, có cảm giác như tử thần đang nhìn chòng chọc vào mình, khi ánh mắt Lâm Nhất hướng về phía này, dường như trời đất đã hoàn toàn bài xích họ.

Xoạt!

Hoa tường vi đong đưa qua lại, cuối cùng che phủ phía trước người ở giữa, keng… Lâm Nhất vung kiếm chém.

Advertisement

Lạc Hoa Nhất Thuấn, Sảo Tung Tức Thệ!

Kiếm quang bao phủ, lóe lên trong khoảnh khắc, lấy tốc độ nhanh đến mức không cách nào tránh nổi bổ về phía người bị đóa tường vi che phủ.

Phụt!

Người nọ phun ra một ngụm máu tươi, sau khi rơi xuống đất thì bị bắn ngược ra sau trăm mét.

Vèo vèo vèo!

Hai người còn lại vội thu chiêu, điên cuồng lui về sau, vẻ mặt khi nhìn Lâm Nhất tràn đầy thận trọng.

Uy áp của Viêm Ma Chi Khu ở núi Thiên Hỏa càng như hổ thêm cánh, tựa như một ngọn lửa đang bùng cháy, hừng hực không dứt.

Lâm Nhất đặt kiếm ngang trước người, trầm giọng nói: “Muốn lấy dung nham chi tâm của ta thì trước hết phải chuẩn bị tâm lý sẽ chết!”

Hai người nọ liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn võ giả Tiên Thiên bị Lạc Hoa Nhất Thuấn làm trọng thương đang nằm trên mặt đất, trong mắt bọn họ thoáng qua tia sợ hãi.

Nếu bị một kiếm này đánh trúng, e là kết cục của bọn họ cũng không khá hơn là bao.

Toàn trường bỗng chốc trở nên yên tĩnh, trận hỗn loạn do ông lão áo xám gây ra đã bị áp chế bởi khí thế của Lâm Nhất.

Hiện tại, ai cũng biết, không thể xem thường Lâm Nhất.

“Nếu ta không nhìn lầm thì… vừa nãy chính là Bán Bộ kiếm ý!”

“Còn có Viêm Ma Chi Khu… Đây chính là công pháp Tiên Thiên rất khó luyện thành, một khi luyện thành thì chiến lực sẽ tăng vọt!”

“Khó trách tên tiểu tử kia dám chạy đến núi Thiên Hỏa chỉ với thực lực Tiên Thiên tam khiếu, ít nhất tại đấy, hắn không thua kém gì Tiên Tiên ngũ khiếu… Ồ, hắn đang đi về phía Phong lão!”

Tiếng kinh hô liên tục vang lên, trước mắt mọi người, Lâm Nhất bước từng bước về phía ông lão áo xám, mặt hắn không hề có một chút cảm xúc nào.

Ông lão áo xám lộ vẻ tuyệt vọng, ông ta thật sự không ngờ Lâm Nhất lại có thể giữ được dung nham chi tâm.

Ầm!

Viêm Ma Chi Khu còn chưa tiêu tán hết, lúc này, sắc mặt Lâm Nhất vô cùng lạnh lùng, hắn không nói một lời, trực tiếp đẩy đối phương vào động hỏa diễm.

Ông lão áo xám không kịp thét lên một tiếng đã bị dung nham trong hang động không đáy thiêu đốt thành tro tàn.

Thủ đoạn tàn nhẫn khiến người khác không khỏi rùng mình!

Sau khi cơ thể đã trở lại bình thường, Viêm Ma Chi Khu tản hết, Lâm Nhất quét mắt nhìn quanh một lượt, lúc này, không có ai dám khinh thường hắn.

Võ giả trên đỉnh núi tiếp tục thu hoạch dung nham chi tâm.

Có điều, phong ba vẫn chưa chấm dứt, trên đỉnh núi đã xảy ra rất nhiều trận chiến ác liệt giữa các võ giả, chưa bao giờ dừng lại.

Ở núi Thiên Hỏa, bốn năm trăm võ giả Tiên Thiên đã thể hiện một cách tinh tế quy luật tàn khốc trong thế giới võ giả.

Không có thứ gọi là đạo đức tồn tại, đứng trước lợi ích, kẻ mạnh luôn được tôn sùng!

Mưa núi lửa kéo dài suốt hai canh giời mới hoàn toàn dừng lại, khoảng thời gian sau đó, Lâm Nhất nhặt được thêm vài khối dung nham chi tâm tam phẩm và tứ phẩm.

Còn dung nham chi tâm ngũ phẩm thì phải dựa vào vận may.

Hiện tại, núi Thiên Hỏa phun trào đã mang đến kỳ ngộ rất lớn, chỉ cần có thể sống, thì gần như ai cũng có thu hoạch.

Nhưng… cũng có không ít người chết.

Nhìn sơ qua, xương khô trên đỉnh núi cũng phải hàng trăm bộ.

“Lấy ra!”

Lâm Nhất đang định nhắm mắt tĩnh tu thì đột nhiên phát hiện ông lão áo gai có tu vi Tiên Tiên thất khiếu kia đi đến trước mặt tất cả võ giả, thản nhiên cướp đoạt dung nham chi tâm.

Tại đây, tu vi của ông ta có thể xem như độc nhất vô nhị, nên không ai dám từ chối.

Mọi người giận mà không dám nói gì, ngoan ngoãn giao ra một khối dung nham chi tâm.

Chỉ chốc lát, ông lão áo gai đã đi đến trước mặt Chương Nhạc.

“Đây, Vương lão!”

Hiển nhiên, đây không phải lần đầu đối phương làm việc này, Chương Nhạc đã sớm tập thành thói quen, hắn ta lấy ra một khối dung nham chi tâm giao cho Vương lão.

“Tiểu tử, đến ngươi rồi!”

Ông lão áo gai lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, thản nhiên nói.

Chỉ một cái liếc mắt đã khiến Lâm Nhất cảm giác được áp lực cực lớn, không cách nào phản kháng được.

Lúc nên cúi đầu vẫn phải cúi đầu.

Lâm Nhất thầm khó chịu, nhưng vẫn lấy ra một khối dung nham chi tâm tam phẩm đưa cho đối phương.

“Ha ha, ta không cần dung nham chi tâm tam phẩm!”

Ông lão áo gai cười gằn, sát khí trong mắt thoáng ẩn hiển, khí thế Tiên Thiên thất khiếu mạnh mẽ cũng âm thầm bộc phát.

Đáng chết… lão rùa đen này dám mơ ước dung nham chi tâm ngũ phẩm của hắn.

Lâm Nhất nhíu mày, cắn môi nói: “Tiền bối đã có được dung nham chi tâm lục phẩm thì cần gì đuổi cùng giết tận?”

Xoạt!

Lời này khiến bầu không khí thoáng chốc trở nên yên tĩnh, Lâm Nhất lại dám cò kè mặc cả với Vương lão.

Chương Nhạc hoảng hốt nói: “Lâm huynh đệ, đừng kích động…”

Ông lão áo gai liếc mắt một cái khiến Chương Nhạc nín thinh, ông ta hừ lạnh nói: “Ta không muốn mạng của ngươi đã là vô cùng nhân từ đối với ngươi rồi, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng nữa đấy!”

“Nếu như ta vẫn không đồng ý thì sao?”

Ánh mắt Lâm Nhất sắc bén, không chịu nhường bước.

Hắn đã hạ quyết tâm, nếu đối phương thật sự dồn ép, hắn sẽ nhảy xuống núi Thiên Hỏa.

Hắn không tin là lão già này dám đuổi theo!

Ầm ầm!

Nhưng đúng lúc này, núi Thiên Hỏa đột nhiên rung lắc dữ dội, ông lão áo gai cũng lảo đảo theo.

Một luồng khí tức kinh khủng điên cuồng bộc phát từ trong động hỏa diễm.

“Chuyện gì vậy?”

Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, vội quay đầu nhìn về phía động hỏa diễm cực lớn trên đỉnh núi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 288



Trong lúc Lâm Nhất và lão giả áo gai đang đối chọi căng thẳng thì núi Thiên Hỏa bỗng lắc lư dữ dội.

Trong động hỏa diễm bộc phát ra khí tức đáng sợ khiến mọi người đều biến sắc.

“Khí tức này?”

Lão giả áo gai chẳng thèm đoái hoài gì tới Lâm Nhất mà vội chạy tới động hỏa diễm.

Cộp cộp cộp!

Ai tự nhận là kẻ có trí tuệ hơn người thì đều chạy tới đó, họ muốn xem trong động hỏa diễm đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng đều vô dụng...

Advertisement

Dù là lão giả áo gai có tu vi Tiên Thiên thất khiếu, sau khi tới gần phạm vi một ngàn mét thì đều bị chặn lại.

Một áp lực đáng sợ hùng hổ bao trùm chung quanh khiến những người chạy đến khó tiến lên thêm dù chỉ là nửa bước.

Chương Nhạc đã vội vã chạy tới, đến bên cạnh Lâm Nhất: “Lâm huynh đệ, thừa dịp này, ngươi mau đi đi! Lão giả áo gai là kẻ có thù tất báo, tâm tư ác độc, người từng chống đối ông ta đều đã chết!”

Lâm Nhất khẽ cười: “Ta ngu vậy sao? Tất nhiên ta cũng biết điều đó, lão già này sẽ không dừng tay dễ dàng đâu. Nhưng Chương đại ca cứ yên tâm, ta có thủ đoạn của mình, ít nhất thì ở tại núi Thiên Hỏa này, lão già đó sẽ không làm gì được ta!”

Núi Thiên Hỏa chọc thẳng vào mây, cao tới vạn trượng.

Bất cứ khi nào, Lâm Nhất cũng có thể nhảy xuống, còn lão giả áo gai dám không?

Advertisement

Đừng nói ông ta, dù là cường giả cảnh giới Huyền Vũ cũng chưa chắc dám làm điều đó!

Chương Nhạc nhìn dáng vẻ đã tính trước mọi chuyện của Lâm Nhất, trong lòng an tâm, hắn ta phát hiện càng ngày mình càng không thể nhìn thấu vị huynh đệ này.

Dùng sức của mình để đánh trọng thương lão giả áo gai.

Cũng có thể nói là do lão giả áo gai quá chủ quan, bị Lâm Nhất đánh tàn phế một tay trước nên chiến lực giảm mạnh.

Ba tên võ giả Tiên Thiên ngũ khiếu phía sau đánh bất ngờ lại bị một kiếm của hắn uy h**p, còn hù dọa những kẻ khác, đó là nhờ thực lực mạnh mẽ.

Điều còn điên rồ hơn là Lâm Nhất dám chống lại lão giả áo gai.

“Chương đại ca, trước kia nơi này có từng xảy ra tình huống thế này không?”

Lâm Nhất nhìn động hỏa diễm phóng ra áp lực đáng sợ mà hỏi.

Chương Nhạc lắc đầu: “Sau khi núi Thiên Hỏa bùng nổ thì sẽ có được sự bình yên trong bảy ngày chứ chưa có khi nào như hiện giờ là bùng nổ rồi lại có thêm tình huống lắt léo thế này!”

“Nên nói là thật ra lần bùng nổ trước vẫn chưa hoàn toàn kết thúc!”

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng, trông hắn như đang suy tư.

Chương Nhạc gãi đầu, có chút không chắc chắn: “Chắc vậy, thời kỳ xao động hơn nửa tháng đã là chuyện khó tin rồi, giờ lại có gợn sóng cũng không phải chuyện kỳ quái”.

Tình huống hôm nay đã vượt quá sự hiểu biết của hắn ta.

Ầm ầm!

Trong núi Thiên Hỏa truyền ra vài tiếng nổ lớn, cả đỉnh núi như con thú hoang đang nổi giận, điên cuồng.

Lâm Nhất và Chương Nhạc loạng choạng theo, đứng không vững.

Một giây sau, vô số nham thạch nóng chảy tràn ra từ trong động hỏa diễm.

Trước đây, nham thạch nóng chảy luôn ngưng tụ thành trụ lửa rồi phóng lên trời nhưng lần này, chúng lại như bị máy ném đá b ắn ra, văng tung tóe.

Một người đàn ông trung niên mặc áo bào dài đang tò mò quan sát động hỏa diễm thì bất ngờ bị nham thạch nóng chảy bắn trúng.

Bỗng một tiếng động lớn vang lên, cơ thể người này nổ tan tành, không chừa cả xương cốt.

Lâm Nhất biến sắc, vội xoay người nằm úp sấp xuống mặt đất.

Tiếng hét thảm thiết vang vọng, vài Tiên Thiên ngũ khiếu đã tới gần cũng không kịp tránh nên bị nham thạch bắn trúng, nổ tan xác mà chết.

Tiên Thiên ngũ khiếu mà không đỡ nổi một đòn, từ đó có thể đoán được trong nham thạch nóng chảy chứa đựng năng lượng cỡ nào.

Ngay cả lão giả áo gai cũng khom lưng né tránh, không dám đứng dậy.

Nham thạch nóng chảy bắn tung tóe một vòng rồi động hỏa diễm cũng dần yên tĩnh lại, mọi người vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, không dám manh động.

Mấy người chết trước đó đều chính là vết xe đổ.

Vèo vèo vèo!

Ngay vào lúc này, từng trụ ánh sáng màu vàng phóng lên từ trong động hỏa diễm, chúng cũng chiếu thẳng lên trời.

Một lát sau, những đám mây vàng phủ kín bầu trời, nhuộm không trung trong phạm vi năm mươi dặm thành màu vàng nhạt.

“Dị tượng!”

“Không ngờ lại xảy ra dị tượng, thế này là bảo vật xuất thế...”

“Trước đó từng có một lần xuất hiện dị tượng, khi ấy là tám trăm năm trước rồi!”

Mọi người nằm sấp, hơi thở trở nên dồn dập, bảo vật à...

Bảo vật được ra đời ở núi Thiên Hỏa chắc chắn là dung nham chi tâm thất phẩm. Đối với những người tu luyện công pháp Tiên Thiên thuộc tính hỏa tì đó là thứ có sự cuốn hút trí mạng.

Nhưng dù thế nào, nhìn dị tượng này, giá trị của dung nham chi tâm cũng sẽ không thấp hơn thất phẩm.

Trong tay Lâm Nhất có dung nham chi tâm ngũ phẩm đã khiến nhiều người vô cùng hâm mộ.

Dung nham chi tâm thất phẩm thế này thì e là nhiều người ở hiện trường sẽ liều mạng để có nó.

Trong mắt Lâm Nhất b ắn ra tia khát vọng nóng cháy, hắn muốn tu luyện Viêm Ma chiến thể.

Dung nham chi tâm có phẩm chất càng cao thì uy lực của chiến thể sẽ mạnh hơn.

Bùm!

Dung nham nóng chảy trong động hỏa diễm lại sôi sục dữ dội, bắt đầu không ngừng cuộn trào, một ngọn lửa màu máu bay lên.

Màu đỏ máu giúp nó cực kỳ nổi bật trong trụ ánh sáng vàng.

Ngọn lửa màu đỏ chuyển động như có mạng sống, nhìn kỹ thì mới thấy trong đó có càn khôn. Trong ngọn lửa này còn có mấy tầng lửa đang cháy, tầng này đến tầng khác, có tất cả tám tầng.

Dung nham chi tâm bát phẩm!

Vèo!

Nhất thời, hơn trăm bóng người điên cuồng xông lên, bay về phía ngọn lửa đỏ.

Rầm rầm rầm!

Nhưng cả đám người đều bị bắn ngược khi đụng vào trụ ánh sáng vàng.

“Ta không tin, Cuồng Long quyền!”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 289



Lão giả áo tang bị đụng vào lại té xuống mặt đất, sau đó bay lên không trung, tung một đấm.

Ông ta giống như một con rồng đang phẫn nộ, trên người còn toát ra uy nghiêm của rồng, kết hợp với tu vi thâm hậu của cảnh giới Tiên Thiên thất khiếu của ông ta nữa.

Cú đấm đó bộc phát ra thanh thế đáng sợ, khiến những người đứng xem bên dưới đều hết lời ngợi khen.

Bụp!

Nhưng ánh sáng vàng đó giống như một kết giới, không hề lung lay dù chỉ một chút. Khi âm thanh cực lớn vang khắp trời đất, khóe miệng lão giả áo tang lại chảy máu, ông ta lại bị hất bay ra lại.

Ông ta bị thương không nhẹ. Một vài cao thủ Tiên Thiên lục khiếu thấy vậy thì mừng thầm.

Ở núi Thiên Hỏa, lão giả áo tang là kẻ một tay che trời.

Có ông ta ở đó, ai cũng phải đối mặt với áp lực rất lớn, bây giờ ông ta đã bị thương, rõ ràng là tin tốt!

“Mọi người nhìn đi!”

Advertisement

Có người ngạc nhiên thốt lên, dung nham chi tâm màu đỏ máu đó đang không ngừng rung chuyển giữa không trung.

Lâm Nhất hơi chau mày, hắn đã quá quen với cảnh tượng này. Trước đây khi hái Hán Kim Liên cũng từng nguy hiểm như thế, nó biến ảo thành dị thú thượng cổ Hán Bạt khi gặp nguy hiểm.

Vào lúc trụ ánh sáng màu vàng biến mất thì dung nham chi tâm màu đỏ máu đang chuyển động cũng biến thành một con Huyết Ma Thú hung hãn.

Trên người tỏa ra khí tức mãnh liệt và nóng rát, nó sải cánh, muốn bay khỏi núi Thiên Hỏa.

“Muốn chạy sao? Không có cửa đâu!”

Sao đám cao thủ Tiên Thiên ở phía dưới có thể để cho nó chạy mất, lúc ánh sáng biến mất thì ai nấy cũng bay lên không.

Họ thi nhau ra sát chiêu.

Advertisement

Ầm!

Chỉ trong tích tắc, mấy trăm chiêu thức của Tiên Thiên võ kỹ được đánh lên người Huyết Ma Thứu.

Mặc dù võ giả Tiên Thiên không thể bay nhưng họ đã mở Cước Khiếu, búng một cái là có thể bay lên cả trăm trượng. Họ dùng thân pháp di chuyển trong không trung thì có thể giữ được trong một khoảng thời gian.

Tất cả đều điên cuồng tấn công Huyết Ma Thứu.

Dung nham chi tâm bát phẩm mới sinh ra vốn dĩ không thể nào bay lên trời nên luôn bị động chịu đánh.

Nhưng đòn phản công của nó cũng rất sắc bén.

Chưa được mấy giây thì đã có hơn mười người bị thương nặng, có vài người xui xẻo rơi xuống động hỏa diễm và bị thiêu rụi ngay lập tức.

Lâm Nhất khẽ chau mày, theo như cục diện hiện tại thì Huyết Ma Thứu sắp không chống cự được nổi nữa rồi.

Đến lúc đó, chắc đến tám phần là dung nham chi tâm bát phẩm này sẽ rơi vào tay của lão giả áo tang.

Còn không thì nó cũng sẽ rơi vào tay của mấy cao thủ Tiên Thiên lục khiếu đấy, không có liên quan gì đến hắn.

Phải nghĩ cách mới được!

Chương Nhạc nhìn sang Lâm Nhất ở bên cạnh thì thấy hai mắt hắn sáng lên, nhìn chằm chằm vào Huyết Ma Thứu trên không trung.

Hắn ngạc nhiên nói: “Lâm huynh đệ, đừng nói ngươi cũng có muốn có dung nham chi tâm đấy chứ?”

“Sao lại không chứ?”

Chương Nhạc nghe vậy thì ngây ra, đáp lại: “Nhìn cục diện này, dù có lấy được dung nham chi tâm bát phẩm thì nó cũng là một củ khoai bỏng tay, nhất định sẽ bị vây đánh”.

“Thế gian có kỳ ngộ nào mà không cần phải mạo hiểm đâu. Ai cũng giành, nếu như huynh không giành thì làm sao nổi bật hơn họ. Lẽ nào huynh định cả đời cũng sẽ dừng lại ở cảnh giới Thiên Tiên thấp kém sao?”

Lâm Nhất hào khí ngất trời, giọng điệu của hắn rất kiên định, không có chút gì là do dự.

Ai nấy cũng đều tranh giành, nếu ngươi không tranh thì làm sao có thể nổi bật?

Chỉ có mấy chữ đó thôi mà cứ như tiếng sấm nổ, ù ù mãi không dứt trong đầu Chương Nhạc. Đạo lý rất đơn giản, nhưng hắn ta lại cứ không hiểu được, cứ sợ này sợ kia, không dám mạo hiểm.

Hắn ta có thể ở lại trên núi Thiên Hỏa đến bốn tháng thì chứng tỏ thực lực không tồi…

Nhưng tới giờ chỉ thu hoạch được một viên dung nham chi tâm, điều này có liên quan tới việc hắn ta luôn đặt mình ở vị trí an toàn.

Tự mình lựa chọn bình yên thì lấy đâu ra thành quả?

“Chương đại ca, tránh ra chút nào!”

Chương Nhạc giật mình, hắn ta thấy Lâm Nhất đang ở bên cạnh mình bộc phát ra Viêm Ma Chi Khu một lần nữa.

Cơ thể hắn đột ngột nở to ra, cao đến hai mét, lửa đỏ bốc trên đầu, khí tức đáng sức bộc phát ra.

Tiên Thiên Thuần Dương Công trong cơ thể điên cuồng trỗi dậy, khí tức trên người càng lúc càng mạnh mẽ hơn.

Chương Nhạc vội vã né ra, khí nóng phát ra từ trên người Lâm Nhất đã khiến hắn ta cảm thấy hơi khó chịu.

Hắn nắm tay chặt thành nắm đấm, linh nguyên Tiên Thiên không ngừng tụ lại.

Ù ù!

Ánh sáng của nắm đấm mang theo sức mạnh cuồn cuộn, nắm đấm bên phải của Lâm Nhất hơi mất kiểm soát và run lên.

Ánh sáng đáng sợ của quyền này khiến Chương Nhạc cũng phải lạnh người khi nhìn thấy, nhưng Lâm Nhất vẫn chưa dừng lại, hành động của hắn có hơi điên cuồng.

Lúc sức mạnh đạt đến mức giới hạn mà tay có thể chịu đựng thì Lâm Nhất giận dữ hét lên, quyền mang đó lên mặt đất.

Quyền kiếm hợp nhất!

Đồng thời, đoạn kiếm võ hồn bên cạnh phóng ra kiếm quang, được Lâm Nhất thúc đẩy.

Quyền mang và kiếm quang đột ngột hợp nhất với nhau.

Chỉ cần bất cẩn một chút thôi, hành động này sẽ mang lại hậu quả là bàn tay bị nổ nát bươm.

Ầm!

Sức mạnh đáng sợ khi kiếm và quyền hợp nhất đập mạnh xuống đất. Một tiếng “ầm” vang lên, cả núi Thiên Hỏa đều rung chuyển bởi nắm đấm đó.

Sức mạnh lan ra dưới mặt đất, nham thạch cuồn cuộn trong động hỏa diễm cũng bắn lên mãnh liệt.

Động hỏa diễm vừa mới sinh ra dung nham chi tâm giống như một thùng thuốc nổ, tiếp tục bùng nổ sau cú đấm của Lâm Nhất.

Ầm!

Trong lúc phun trào mãnh liệt, vô số dung nham điên cuồng b ắn ra ngoài.

Rất nhiều võ giả đang bao vây tấn công Huyết Ma Thứu gặp cảnh bất ngờ đó đều không kịp trở tay.

Nhớ đến uy lực đáng sợ của nham thạch thì mặt mày ai cũng biến sắc, thi nhau trốn chạy.

Áp lực của Huyết Ma Thứu đột ngột được giảm xuống, nó tìm phương hướng rồi chạy như điên.

“Á đệch!”

Ánh mắt ai nấy cũng thoáng qua vẻ lo lắng, bọn họ chỉ lo bỏ chạy, giờ muốn đuổi theo thì đã không kịp nữa rồi.

Soạt!

Nhưng đúng vào lúc đó, một bóng người dường như đã đoán được Huyết Ma Thứu sẽ bỏ trốn, lập tức bay qua, chặn Huyết Ma Thứu đã bị thương nặng lại.

Người này tung ra một đấm khiến Huyết Ma Thứu trở lại nguyên hình.

Đến khi nhìn rõ được mặt của người đó là ai thì tất cả mọi người đều kinh ngạc, nói không ra lời: “Là Lâm Nhất!”

Ánh sáng lửa từ trong động hỏa diễm in trên khuôn mặt của thiếu niên thành một vùng đỏ ửng.

Lúc này khuôn mặt thanh tú đó đầy vẻ kiên định.

Ai cũng tranh giành, vậy tại sao ta lại không tranh?

Chương Nhạc kinh ngạc há hốc miệng, nhìn cảnh tượng đó với vẻ không thể nào tin nổi.

“Muốn chết mà!”

Lão giả áo gai vô cùng tức giận, sát khí toát lên khắp người.

“Tên tiểu súc sinh đáng chết, giết hắn đi!”

Những người khác cũng vậy, vừa kinh ngạc vừa tức giận, lúc định thần lại thì ào ào xông lên.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back