Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 180



Sóng nhiệt khí lan ra thành từng vòng, dồn dập phóng ra khắp bốn phương tám hướng.

Từ bốn phía, dưới ảnh hưởng của vụ nổ, chúng đệ tử đang vây xem đều lộ vẻ đau đớn, vội vàng che tai lại.

Nhưng vẫn có người không đủ tu vi khiến cho huyết khí sôi trào, màng tai nổ tung.

Phụt!

Advertisement

Đợi đến khi sóng nhiệt tan hết, xuất hiện trong tầm mắt bọn họ là Phùng Đạo Vũ toàn thân rách rưới, cứ như vừa bị sét đánh trúng, hắn ta bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi giữa không trung.

Sau khi ngã xuống đất, hắn ta nằm ngay đơ trên mặt đất, hôn mê tại chỗ, không biết sống chết.

“Phùng sư đệ!”

Advertisement

Người của Thanh Vân Môn hét lên một tiếng, tuyển thủ chính Trương Nhạc kiềm không được, suýt nữa đã nhảy ra.

“Không được hành động!”

Bạch Vũ Phàm cắn răng ngăn Trương Nhạc lại.

Hiện tại hắn đã hiểu ra, mục đích của đối phương chính là ép Thanh Vân Môn phải phái tuyển thủ chính ra ngay vòng thứ nhất.

Nếu vậy, đến khi tranh đoạt linh khoáng thì bọn họ sẽ không còn người để sử dụng.

“Trận chiến này, Tần Phong – Tử Viêm Môn chiến thắng, nếu Thanh Vân Môn không phái người xuất chiến, hai tòa thành sẽ thuộc quyền sở hữu của Tử Viêm Môn”.

Bạch Thu Thủy thản nhiên nói, thế nhưng những lời này vào tai đệ tử Thanh Vân Môn lại tựa như ma âm, khiến người ta khó có thể chấp nhận được.

“Bỏ quyền!”

Bạch Thiên Minh liếc nhìn sắc mặt Bạch Vũ Phàm, khẽ thở dài, nói một cách bất đắc dĩ.

“Bỏ quyền? Nói vậy nếu ta từ chối tấm lệnh bài này thì xem như bất kính rồi!”

Tần Phong há miệng cười lớn, gỡ xuống tấm lệnh bài đại diện cho hai tòa thành, sau đó quay về chỗ của Tử Viêm Môn và ngồi xuống.

Lâm Nhất thầm than, tên đệ tử Tử Viêm Môn này đúng là cao thủ thao túng lòng người.

Trước tiên hắn ta dùng thân pháp để chọc giận Phùng Đạo Vũ, đợi Phùng Đạo Vũ tiêu hao thật nhiều sức lực, sau đó mới dùng một chiêu quyết định thắng bại.

Vừa rồi, trong tình huống như vậy, vốn dĩ Phùng Đạo Vũ gần như không có bất kỳ phần thắng nào, nhưng lại tưởng rằng bản thân đã thật sự chọc giận đối phương.

Đáng tiếc hắn chỉ là tuyển thủ dự bị, dù có lòng giúp đỡ thì cũng không làm được gì.

Tứ tông tranh tài tiếp tục.

Ba vòng tiếp theo không biết là do tam tông đã thương lượng từ trước, hay bọn họ đã được nhận lợi ích từ Tử Viêm Môn mà tất cả cùng phái ra tuyển thủ chính của nhà mình khi giao đấu với Thanh Vân Môn.

Cứ như đoán chắc đối phương không dám dùng tuyển thủ chính ra nghênh chiến.

Kết quả cũng không có gì khác biệt, tất cả đều đoạt được hai tòa thành của Thanh Vân Môn.

Sau bốn vòng, Thanh Vân Môn đã mất đi mười lăm tòa thành, bị ba đại tông môn còn lại chia cắt.

“Không gấp, chỉ cần giữ được linh khoáng, cho Thanh Vân Môn thêm ba năm nữa thì toàn bộ những thứ đã mất đi đều có thể giành lại”.

Sắc mặt Bạch Vũ Phàm kiên nghị, cắn răng nói.

Lúc này, bất kể là ai cũng có thể nhìn ra Thanh Vân Môn đang ở trong tình thế gian nan nhất.

Nếu vòng thi kế tiếp lại mất đi quyền khống chế linh khoáng thì quả thực là mất trắng.

Linh khoáng có thể sản xuất ra linh thạch hạ phẩm.

Mà linh thạch vốn dĩ có tác dụng rất quan trọng đối với võ giả, tương đương với tiền trong thế giới võ giả, có linh thạch nghĩa là có tất cả.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 181



Chỉ cần giữ được linh khoáng thì bọn họ có thể chấp nhận được việc mất đi mười lăm tòa thành trước đó.

Thế nhưng… có thể giữ được ư?

“Không có Tô Hàm Nguyệt, Thanh Vân Môn lập tức bị đánh về nguyên hình…”

Advertisement

“Thua quá thảm rồi, theo ta thấy thực lực của đệ tử bọn họ không phải yếu, nhưng lại hết lần này đến lần khác sập bẫy, đã thế còn không dám phái ra tuyển thủ chính”.

“Bị người ta nhìn thấu át chủ bài rồi, hết cách, tất cả mọi người đều đánh bạc, chỉ có bọn họ không dám”.

Advertisement

“Năm đó, Tô Hàm Nguyệt giúp Thanh Vân Môn thắng được giang sơn, hôm nay coi bộ tất cả đều phải trả lại”.

Dưới đài, võ giả nước Thiên Thủy bàn tán sôi nổi, khi nhắc đến Thanh Vân Môn, bọn họ đều lắc đầu.

Bạch Thu Thủy đứng dậy tuyên bố: “Chấm dứt tranh đoạt thành trì, hiện tại ta tuyên bố bắt đầu vòng thứ năm Tứ tông tranh tài, vòng này chỉ có một phần thưởng duy nhất, đó chính là linh khoáng của Thanh Vân Môn”.

Boang!

Vừa dứt lời, một tấm lệnh bài bay ra khỏi tay nàng ta, rơi xuống trên đỉnh cột đá.

Ánh sáng chói lọi chiếu khắp bốn phương.

Lệnh bài đại diện cho linh khoáng vô cùng rực rỡ, sáng chói mắt người,

Nó vừa xuất hiện, môn chủ của ba tông môn còn lại đều lộ vẻ tham lam.

Linh khoáng quá mức quan trọng đối với tông môn, tất cả môn chủ đều hiểu rất rõ ý nghĩa của nó.

Bạch Thu Thủy trầm giọng nói: “Quy tắc của vòng cuối cùng khác biệt so với bốn vòng trước. Tông môn chỉ được phái ra tối đa ba tuyển thủ xuất chiến, ai có thể chiến bại tất cả tuyển thủ còn thừa lại của các tông môn khác thì người đó sẽ nhận được tấm lệnh bài khống chế linh khoáng duy nhất của nước Thiên Thủy này”.

Quy tắc như thế quả thật rất bất công với Thanh Vân Môn.

Tuyển thủ Thanh Vân Môn phải gánh chịu áp lực từ xa luân chiến, nếu không thể chịu đựng được khiêu chiến của tam đại tông môn còn lại thì phải nhường lại linh khoáng.

Thế nhưng trên đời này chưa từng có cái gọi là công bằng.

Ai cướp được linh khoáng thì ba năm sau cũng phải chịu xa luân chiến của tam tông.

Năm đó Tô Hàm Nguyệt đã chiến đấu xoay vòng như vậy, một người một kiếm áp chế toàn trường mới có thể đoạt được linh quáng cho Thanh Vân Môn.

Muốn đội vương miện thì phải thừa nhận được gánh nặng của nó.

Đối với tất cả tông môn thì linh khoáng còn có sức nặng hơn vương miện, chưa kể còn tàn khốc và đẫm máu hơn.

Một vòng cuối cùng tất cả các môn phái đều sẽ chiến đến cùng, liều mạng ném ra tất cả các quân cờ trong tay mình.

“Trương Nhạc –
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 182



Thanh Vân Môn Trương Nhạc, một trong ba tuyển chủ chính.

Thực lực của hắn ta là không thể nghi ngờ, xếp thứ ba hàng năm trong cả Thanh Vân Môn.

Cho dù có nhân tài mới nổi Hồ Tử Phong, những cũng khó làm lu mờ được sự sắc bén của hắn ta, kỳ thực là một tay Lôi Cuồng kiếm pháp xuất thần nhập hóa.

Advertisement

Cũng coi như có chút tiếng tăm ở cả nước Thiên Thủy.

Nhưng bây giờ, Thanh Vân Môn hiện đang phải đối mặt với xa luân chiến của Tam đại tông môn còn lại.

Advertisement

Do hắn ta ra đánh trận đầu, nhiệm vụ giao cho hắn ta là ít nhất phải đứng vững trước sự khiêu chiến của hai người, cố gắng giảm bớt áp lực về sau cho thiếu môn chủ và Hồ Tử Phong.

Bằng không, Thanh Vân Môn bất luận thế nào cũng không thể kháng cự thêm được nữa.

Thanh Vân Môn hiện nay giống như một con thuyền nhỏ trước phong ba sóng lớn, tùy ý lúc nào cũng có thể bị lật úp.

Thanh Vân Môn trước đó đã bị thua mất mười lăm tòa thành trì, đã không thể tiếp tục thua thêm được nữa.

Nếu không giữ được mỏ linh quặng này thì cả tông môn coi như xong đời!

Sưu!

Đúng lúc mọi người đều cho rằng Tam đại tông môn có thể sẽ do dự rất lâu mới có người ra trận.

Thì một thân ảnh phóng khoáng như cuồng phong xẹt qua đám người, sau đó lại lăng không ba điểm hạ xuống.

Thân như làn khói, nhẹ nhàng như mây mà tới.

Lâm Nhất chỉ nhìn thân pháp này là biết Liễu Vân Phi của Tử Viêm Môn ra trận rồi.

Hai tháng trước hắn đã được chứng kiến thân pháp này của đối phương, Yên Vân Quyết!

Lăng không hư điểm ba bước, như vậy chính là đã lô hỏa thuần thanh.

"Hư điểm ba bước, trước đây nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng sơ hở cũng không ít", Lâm Nhất quan sát một hồi, trong lòng thầm nghĩ.

Theo hắn thì Yên Vân Quyết vẫn còn một vài sơ hở, nhưng trong mắt võ giả quan sát thì lại như thiên nhân.

"Yên Vân Quyết, cuối cùng cũng được nhìn thấy Yên Vân Quyết rồi!"

"Liễu Vân Phi lại là người đầu tiên ra trận, hắn ta như vậy là muốn làm gì?"

"Lẽ nào, muốn học Tô Hàm Nguyệt năm đó, một mình khiêu chiến cả Thanh Vân Môn?"

"Có chút thú vị!"

Tên tuổi của Liễu Vân Phi sớm đã như sấm bên tai.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 183



Xung quanh diễn võ trường kinh hô không thôi, mọi người đều không ngờ được, hắn lại lâm trận sớm như vậy.

Soát!

Sau khi hạ xuống, Liễu Vân Phi rút ra một chiếc quạt giấy, ung dung xòe ra.

Advertisement

"Sao hả, thấy ta nên rất bất ngờ đúng không".

Liễu Vân Phi ung thung phe phẩy chiếc quạt, thấy sắc mặt của Trương Nhạc khẽ dao động, mỉm cười nói: "Hay là sợ rồi?"

Advertisement

Chưa đợi cho Trương Nhạc trả lời, hắn ta đã giả bộ cảm thán nói: "Cũng đúng, dù sao thiếu môn chủ của các ngươi cũng bại dưới tay ta, ngươi sao có thể là đối thủ của ta được".

"Liễu Vân Phi! Đừng ức h**p người quá đáng, cho dù hôm nay không phải là đối thủ, ngươi muốn thắng ta cũng không dễ dàng vậy đâu!"

Thấy đối phương khinh thường mình như vậy, Trương Nhạc tức giận.

"Được thôi, vậy để ta mở mang Lôi Cuồng kiếm pháp của người rốt cuộc điên cuồng cỡ nào".

Liễu Vân Phi thờ ơ nói, bày ra tư thế xin mời.

Trên đài cao, tông chủ của Tử Viêm Môn Liễu Dự tính sẵn trong đầu, cười không khép miệng, nhìn về phía Bạch Thiên Minh nói: "Bạch huynh, huynh nói xem Trương Nhạc này sẽ bại trong mấy chiêu?"

Bạch Thiên Minh trầm giọng nói: "Còn chưa giao thủ, thắng bại sao đã định được?"

"Ha ha! Ta thấy huynh thua đến mức choáng váng rồi, những lời nói lừa mình dối người này mà cũng nói ra được".

Liễu Dự cười lớn không ngừng, khiến mấy tay trưởng lão của Tử Viêm Môn bên cạnh cũng cùng hùa vào cười theo.

Trong lòng Bạch Thiên Minh nín nhịn, nhưng không nói được câu phản bác nào, Thanh Vân Môn quả thực đã thua đủ thảm rồi.

Ánh mắt nhìn về phía Trương Nhạc trên võ đài, chỉ mong đợi hắn ta cho dù có bại cũng phải khiến đối thương trọng thương mới được.

Ít nhiều lấy lại chút thể diện!

Chính thức giao thủ, lửa giận trên mặt Trương Nhạc lại rất nhanh bình tĩnh lại.

Keng!

Trường kiếm ra khỏi vỏ, tựa như sấm sét, đâm thẳng về phía Liễu Vân Phi.

Đang!

Liễu Vân Phi khép chiếc quạt trong tay lại, nhẹ nhàng vung tay đã có thể chặn được một kiếm đâm về trước ngực này.

"Quá chậm, chậm đến mức suýt chút nữa là ta không chịu nổi".

Liễu Vân Phi tiếp một kiếm này xong thì lên tiếng cười nhạo.

Hổn hển!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 184



Trương Nhạc mặt không hoảng hốt, không chút dao động, quay người đâm ra một kiếm nữa tới.

Chỉ nghe thấy tiếng gió xé bên tai, trong một hơi thở hắn ta đã chém ra chín chín tám mươi mốt kiếm.

Trong khoảnh khắc bóng kiếm trùng điệp, có âm thanh rền vang như tiếng sấm nổ, đã thi triển ra không sót chút gì tinh túy của Lôi Cuồng kiếm pháp.

Advertisement

Liễu Vân Phi cười nhạt, hai tay mở ra, mũi chân điểm nhẹ.

Advertisement

Thân người như bông liễu thổi ngược về sau, né tránh được sự công kích mãnh liệt nhất trong kiếm thế của đối phương.

Né tránh được sự bao phủ của Lôi Cuồng kiếm pháp một cách hoàn mỹ, sau đó vung tay múa quạt.

Chiếc quạt giấy trong tay hắn ta tựa như môt đóa hoa tươi, lúc thì nở ra, lúc thì khép lại, thuận theo độ rung của cổ tay mà hoa ảnh bay tứ tung, nháy mắt nhìn lại còn tưởng rằng cả khóm hoa đang nở tung.

Âm thanh leng keng chợt vang lên, một kiếm Lôi Cuồng Trùng Điệp của Trương Nhạc cứ như vậy đã bị hóa giải một cách nhẹ nhàng.

Trong lúc mọi người đều đang hoa mắt vì động tác trong tay thì Lâm Nhất lại vẫn nhạy bén nắm bắt được nhịp độ của Liễu Vân Phi.

Yên Vân Quyết quả thực lợi hại, thế nhưng trong lúc giao thủ vẫn có thể hoàn toàn giảm bớt lực, phối hợp với chiếc quạt trong tay, quả thực phóng khoáng tự nhiên.

Trương Nhạc trong trận đấu cơ hồ như hóa thành lôi cuồng, kiếm thế liên miên không dứt thi triển ra, tiếng gầm rú không ngừng bên tai khiến hai tai mọi người ong ong, mà không có một khắc dừng lại.

Nhưng từ đầu đến cuối, Liễu Vân Phi đều không bị kiếm thế của hắn ta chụp lấy, hoàn toàn không để Lôi Cuồng kiếm pháp xuất thần nhập hóa đả thương tới bản thân.

"Vô vị!"

Nụ cười trên gương mặt Liễu Vân Phi đột nhiên biến mất.

Hắn ta như một con bướm phiêu dật linh động đột nhiên dừng bước chân lại, cánh quạt trong tay mạnh mẽ xòe ra.

Oanh!

Chỉ thấy khí thế trên người hắn ta ngưng tụ, quạt giấy xòe ra mạnh mẽ đánh lên thân kiếm của đối phương.

Keng, lực đạo chấn động, thân kiếm vặn vẹo như một con rắn.

Ngũ quan của Trương Nhạc run rẩy, tay phải cầm kiếm dưới một kích tấn công này của đối phương đã bị chấn động đến gãy cả xương.

"Nhãn lực thật khiếp người".

Trong lòng Lâm Nhất khẽ kinh ngạc, người ngoài chỉ biết nói Liễu Vân Phi tùy tiện đánh một chiêu cũng đã làm gãy được xương tay của Trương Nhạc.

Nhưng trên thực tế, hắn lại nhìn ra rất rõ, đối phương đã nhạy bén nắm bắt được sơ hở trong kiếm thế của Trương Nhạc.

Nhưng Trương Nhạc là người trong cuộc lại kinh hãi không hiểu, bị trạng thái vô địch của Liễu Vân Phi tạo nên làm cho chấn động.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 185



Lôi Cuồng kiếm pháp này của ta lại bị hắn nhẹ nhàng phá vỡ chỉ bằng một kích.

Tinh thần không khỏi rơi xuống đáy vực, cảm xúc tuyệt vọng và không cam lan ra.

Thiếu môn chủ còn mong chờ vào ta, ít nhất có thể chống đỡ được hai lần khiêu chiến.

Advertisement

Lúc này không những không thể đứng vững trước một làn dao động, thậm chí đến đả thương đối phương cũng không được, thất bại một cách thê thảm.

Advertisement

Đáng giận!

Cho dù có liều mạng phải chết, ta cũng phải khiến Liễu Vân Phi trọng thương!

Trương Nhạc mặt lộ ra vẻ dữ tợn, nội kình điên cuồng tiêu hao, gầm lên một tiếng.

Kiếm trong tay phải đổi sang tay trái với thế như sấm sét.

Trang phục điên cuồng tung bay, hắn ta như phát điên, từ bỏ phòng thủ.

Quyết định một kiếm liều mạng!

Bộ dạng đó cực kỳ dọa người, hai mắt phủ đầy tia máu, nhìn như một con dã thú.

Trường bào trên người không chịu nổi khí thế cuồn cuộn này mà rách toạc ra.

"Trương... Trương Nhạc này muốn đồng quy vu tận sao?"

Toàn trường một phen xôn xao, tất cả những đệ tử đang quan sát trận đấu đều sợ hãi vì cảnh tượng này.

Cho dù có là vì tông môn thì cũng không đến mức phải liều mạng như vậy chứ.

"Trương sư đệ!"

Bạch Vũ Phàm trước đó thần sắc vẫn luôn giữ vẻ chừng mực thấy vậy cũng không kiềm chế được, lần đầu tiên bị kích động trong Tứ tông tranh tài đến mức đứng bật dậy.

Liễu Vân Phi trên đài đấu võ mặt lại tỏ ra khinh miệt.

Hắn ta gặp nguy không loạn, quạt giấy khép lại, với tốc độ như tia chớp vẽ ra một đường cong như trường kiếm.

Vừa hay đánh lên bên trên vào đúng khoảnh khắc Trương Nhạc đổi sang cầm kiếm tay trái.

Chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục, trường kiếm còn chưa kịp cầm chắc đã trực tiếp bị đánh bay đi.

Không cho Trương Nhạc thời gian phản ứng, quạt giấy của Liễu Vân Phi như một cái bạt tai giáng lên mặt Trương Nhạc.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 186



Bốp!

Gương mặt nháy mắt bị đánh sưng phồng, một ngụm máu tươi phun ra cùng với cả răng.

Khí thế liều chết của Trương Nhạc hoàn toàn bị đánh tan.

Advertisement

Tùng tùng!

Advertisement

Vẫn chưa kết thúc, ánh mắt Liễu Vân Phi lóe lên tia âm lãnh, liên tiếp xuất ra hai cước.

Đầu gối của Trương Nhạc vỡ tan, cứ như vậy quỳ xụp xuống mặt đất.

Liễu Vân Phi đạp một chân lên mặt đối phương, thản nhiên mở quạt ra rồi nhìn về phía đài cao nói: "Thanh Vân Môn đều là một đám vô dụng chỉ biết liều chết thôi sao? Tiểu đệ ta thật sự bị dọa cho run lẩy bẩy rồi, ha ha!"

Sự tàn nhẫn của hắn ta và nụ cười trên mặt hắn ta tạo nên vẻ đối lập cực mãnh liệt.

Ngay cả những khán giả đang xem vốn nên ủng hộ hắn ta cũng cảm thấy không rét mà run, hiện trường yên tĩnh như cõi chết.

"Thiếu môn chủ, ngươi để ta xuất chiến đi", Lâm Nhất nghẹn khuất trong lòng, thật sự không kiềm chế được nữa, đứng lên yêu cầu tham gia chiến đấu.

"Thiếu môn chủ, ngươi để ta xuất chiến đi".

Ba tuyển thủ dự bị còn lại của Thanh Vân Môn cũng đứng lên, sắc mặt phẫn nộ không thôi.

Bạch Vũ Phàm liếc mắt nhìn, cười nói: "Đa tạ, nhưng có những lúc khoảng cách thực lực không phải có thể lấy dũng khí để bù đắp được. Hồ Tử Phong cùng ta xuất chiến đi".

Sưu!

Nói xong bèn cùng Hồ Tử Phong bay về phía đài đấu võ.

Nếu như những tông môn khác cho dù biết tuyển thủ dự bị không phát huy được tác dụng lớn trong trận quan trọng, thì cũng sẽ chọn để những người này làm vật hy sinh mà cho xuất trận, không cần quan tâm đến hiệu quả hay không.

Nhưng Bạch Vũ Phàm lương thiện, thực sự không muốn những người này lên để chịu nhục nên đã từ chối bọn họ.

Lâm Nhất siết chặt nắm tay phải, mặt lộ ra vẻ không cam.

Hắn rất muốn nói với Bạch Vũ Phàm, Liễu Vân Phi không mạnh như hắn ta đang thể hiện ra, Thanh Vân Môn vẫn chưa đến lúc tuyệt vọng!

Hai tấm vương bài cuối cùng của Thanh Vân Môn, Hồ Tử Phong và Bạch Vũ Phàm cùng lúc xuất trận.

Dựa theo quy tắc của vòng thứ năm, một tông môn có thể cùng lúc phái ra ba người nghênh chiến, trong một trận nhiều nhất là sáu người cùng chiến đấu.

Liễu Vân Phi trên đài đấu võ thấy hai người cùng lúc giết đến, cười khẩy nói: "Đến đúng lúc lắm!

Thình thịch!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 187



Vừa dứt lời, hắn ta giẫm nát Trương Nhạc dưới chân rồi một cước đá bay đi.

Chợt nghe thấy một âm thanh cực lớn, Trương Nhạc giống như một viên pháo bắn về phía Bạch Vũ Phàm sắp hạ xuống đất.

Thần sắc Bạch Vũ Phàm khẽ thay đổi, nếu như cưỡng ép đón lấy thân thể này của Trương Nhạc, thì lập tức sẽ bị đụng thương, nhưng nếu không đón lấy thì căn bản là cũng không thể làm thế được.

Chỉ có thể nói Liễu Vân Phi con người này thật sự quá độc ác nham hiểm, rất giỏi lợi dụng tình người.

Advertisement

Trong khoảnh khắc, Bạch Vũ Phàm đã ra quyết định, quay người xẹt qua.

Tiếng kinh hô vang lên, trong lúc mọi người đều cho rằng Bạch Vũ Phàm từ bỏ Trương Nhạc, thì hắn ta quay người lại tóm chặt lấy chân của Trương Nhạc, giảm bớt lực đạo trên người của hắn ta ngay giữa không trung.

Giơ tay lên, chậm rãi đưa đi.

Advertisement

Cơ thể của Trương Nhạc nhẹ nhàng hạ xuống vị trí của Thanh Vân Môn, đệ tử Thanh Vân Môn lập tức đứng lên đón lấy Trương Nhạc.

"Hay!"

Hành động gặp nguy không loạn của Bạch Vũ Phàm trong không trung không những đã cứu được Trương Nhạc, mà còn khiến bản thân không bị thương.

Một loạt động tác được hoàn thành trong khi suýt chút nữa là xảy ra tai nạn, làm cho cả hội trường trầm khồ khen ngợi hô to lên.

Một mặt khác, Hồ Tử Phong hạ xuống trước, tay trái chống đất, cơ thể cong lên hình bán cung.

Ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Vân Phi, không nói một lời, tựa như một con hùng ưng giương cánh lao tới.

Chớp mắt đã đến trước mặt Liễu Vân Phi, song quyền không ngừng đánh ra, mỗi một chưởng đều nặng như ngàn quân, ẩn chứa khí tức nóng rực.

Điều gây kinh ngạc nhất là sau hơn mười chưởng mà khí tức nóng rực đó vẫn sôi trào tại cùng một chỗ, hoàn mỹ kết hợp với khí thế trên người Hồ Tử Phong, hình thành lên từng đợt từng đợt làn sóng nhiệt cuồn cuộn đàn áp tới.

Cơ thể của Hồ Tử Phong chính là một ngọn núi lửa mênh mông, không ngừng phun trào.

Sắc mặt Liễu Vân Phi hơi ngưng lại, cười nói: "Có bản lĩnh đấy, nhưng như vậy mà muốn áp đảo được ta thì vẫn có chút ngây thơ!"

Chợt thấy bàn tay của hắn ta đột nhiên biến thành màu tím như ngọc lưu ly, bắt đầu đánh với Hồ Tử Phong.

Thình thịch thình thịch!

Hai người đều ẩn chứa nội kình mênh mông, giống như một cái nồi hơi ùng ục sôi trào, cơ thể như dã thú mạnh mẽ.

Mỗi một quyền chạm nhau đều phát ra những tiếng nổ kinh người.

Mặt đất như vang lên tiếng sấm sét, khiến đầu óc mọi người bị chấn động ong ong.

Chiến lực đỉnh cấp của đệ tử nội môn nước Thiên Thủy hoàn mỹ thi triển ra trước mặt vô số võ giả, khiến người xem chấn động không thôi.

Từ sau khi bàn tay của Liễu Vân Phi chuyển sang màu tím, mỗi một chưởng của hắn ta đối hợp lại đều bắt đầu giảm ưu thế.

Sau vô số chưởng, làn sóng nhiệt ngợp trời đó hoàn toàn bị hắn ta ngang ngược làm cho cuộn ngược lại.

Trong lòng Hồ Tử Phong hoảng hốt, mặt lộ ra vẻ chật vật, bắt đầu lùi từng bước về sau.

Sưu!

Đúng lúc này, Bạch Vũ Phàm hạ từ trên không trung xuống, bàn chân mạnh mẽ hạ xuống mặt đất.

Cả người giống như diều hâu, bay lên không lao tới, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta có chút không bắt kịp. Phất tay lên hung hăng chộp tới bằng một chiêu Ưng Chưởng Công.

Liễu Vân Phi mỉm cười, chiếc quạt giấy ở tay kia mở ra, thân ảnh tựa như trăm hoa khiêu vũ, xoay người trở lại liền né được một chảo tinh diệu này của Bạch Vũ Phàm, đồng thời vẫn không quên tiếp tục áp chế Hồ Tử Phong.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 188



"Trời ơi... tay Liễu Vân Phi này mạnh thật, Tử Viêm Môn không cần một ai ra trợ giúp hắn ta".

"Trước đây người khác nói hắn ta mười chiêu đã đánh bại Bạch Vũ Phàm, ta còn không tin, bây giờ không tin cũng phải tin rồi".

"Tử Viêm Môn làm như vậy là đúng, bọn họ phải bảo tồn lực lượng, nghênh đón sự khiêu chiến của Cuồng Đao Môn và Huyền Dương Môn".

"Ồ... Tô Hàm Nguyệt vừa đi, Thanh Vân Môn đã bại nhanh quá".

Khán giả quan sát bên dưới võ đài liên tiếp lên tiếng kinh ngạc thán phục.

Vốn cho rằng hai tấm vương bài cuối cùng của Thanh Vân Môn có thể xoay chuyển được chiến cục, ai ngờ lại bị một mình Liễu Vân Phi nhẹ nhàng chặn đứng lại.

"Hồ sư huynh, cố lên!"

Đệ tử Thanh Vân Môn sốt ruột đến mức sắp bật khóc, nhưng thế cục trận đấu vẫn không thay đổi chỉ vì những tiếng hò hét của họ.

Advertisement

"Không phải nói Hồ sư huynh sắp đột phá võ đạo tầng chín rồi sao?"

"Làm gì dễ dàng như vậy... hai tháng trước thiếu môn chủ đã là võ đạo tầng tám đỉnh phong, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu đột phá".

"Cách nhau một chút chính là cách biệt một trời một vực, Liễu Vân Phi vẫn quá mạnh!"

Đệ tử Thanh Vân Môn không ngừng than thở, đều không ngờ lại có kết cục như thế này, hai đại vương bài đã ra tay mà vẫn không địch lại một mình Liễu Vân Phi.

Dường như rất ngoài ý muốn, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng hợp tình hợp lý.

Hai tháng trước, Liễu Vân Phi đã đánh bại Bạch Vũ Phàm chỉ trong mười chiêu!

Advertisement

"Liệt Dương Chưởng!"

Đột nhiên, trên đài đấu võ sóng nhiệt ngợp trời, trên người Hồ Tử Phong bạo phát ra khí thế vượt xa võ đạo tầng tám.

Chỉ thấy hắn ta đánh ra một chưởng, lòng bàn tay như có lửa cháy thiêu đốt, giống như một quả cầu lửa.

Khí thế khổng lồ như núi non, rền vang đánh tới, ra sức bao chụp lấy Liễu Vân Phi có thân pháp nhanh nhẹn.

"Võ kỹ Tiên Thiên!"

Người xem xung quanh lập tức lòng đầy kinh hãi, đây là lần đầu tiên trong Tứ tông tranh tài có người thi triển ra võ kỹ Tiên Thiên.

Sắc mặt Liễu Vân Phi thoáng chút kinh ngạc, rõ ràng không ngờ được Hồ Tử Phong lại ẩn giấu võ kỹ Tiên Thiên.

Cơ hội tốt!

Mắt Bạch Vũ Phàm sáng lên, không chút do dự đồng thời thi triển ra võ kỹ Tiên Thiên do bản thân nắm giữ.

"Thanh Vân Phá!"

Chỉ nghe thấy hắn ta quát lớn một tiếng, toàn thân tản mát ra khí thế bàng bạc rồi đột nhiên thu lại, cố gắng ngưng tụ vào trong cơ thể, một xíu cũng không tiêu sái ra ngoài.

Bay thẳng lên giống như một áng mây xanh, hai ngón tay khép lại, lăng không một điểm.

Nhất thời, trên đài đấu võ hai võ kỹ Tiên Thiên tựa như cùng lúc hiện ra.

Cuồng phong bốn phương đại khởi, hơi nóng tập kích mọi người khiến người xem cảm thấy cực kỳ khó chịu như có một tảng đá khổng lồ đè trước ngực.

Đó chính là dị tượng và áp lực phóng xạ xảy ra khi thi triển võ kỹ Tiên Thiên.

Khoảnh khắc này, trên mặt Liễu Vân Phi lộ ra vẻ ngưng trọng trước nay chưa từng có.

Thiếu môn chủ của Cuồng Đao Môn và Huyền Dương môn cũng trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Liễu Vân Phi.

Sâu trong nội tâm bọn họ đương nhiên hy vọng Liễu Vân Phi và Thanh Vân Môn cùng liều mạng ta sống ngươi chết. Sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi, tận mắt chứng kiến Liễu Vân Phi gặp phải áp lực lớn như vậy, trong lòng bọn họ đều âm thầm mong đợi.

Sưu!

Liễu Vân Phi vung tay ra, quạt giấy trong tay bị hắn ta trực tiếp ném lên không trung.

Trên dưới toàn thân đột nhiên tản mát ra từng đợt hàn khí màu tím, mặt như đồ gốm, tím đến dọa người.

"Đây là Tử Vân Quyết tầng bảy đại viên mãn!"

"Đỏ cam vàng lục thanh lam tử, mỗi một tầng Tử Vân Quyết tượng trưng với một màu sắc, Liễu Vân Phi tuổi còn trẻ như vậy mà đã tu luyện được đến đỉnh phong viên mãn".

"Công pháp bình thưởng bất quá cũng chỉ có năm tầng, trong nước Thiên Thủy chỉ có Tử Vân Quyết có bảy tầng, đây đúng là muốn nghịch thiên mà!"

Những người vốn còn hơi lo lắng cho Liễu Vân Phi, sau khi thấy hắn ta thi triển ra Tử Vân Quyết đỉnh phong thì hoàn toàn chấn động.

Chợt thấy toàn thân hắn ta tỏa ra khói khí màu tím, cùng với trên đỉnh đầu từ từ ngưng tụ thành một tấm bia đá.

"Tử Khí Đông Lai, Bát Vân Kiến Nhật!"

Trong khoảnh khắc bia đá hình thành, song quyền đồng thời đánh ra.

Một quyền Tử Khí Đông Lai, một quyền Bát Vân Kiến Nhật, tấm bia đá trên đỉnh đầu bất động như núi.

Oanh!

Khi hai quyền đánh ra, vừa vặn đón lấy hai võ kỹ Tiên Thiên của Hồ Tử Phong và Bạch Vũ Phàm, chợt nghe thấy một tiếng nổ cực lớn.

Núi đá cứng rắn trên mặt đài đấu võ ầm ầm vỡ vụn, vô số bụi bặm và vụn đá bay tung lên trời.

Hổn hển!

Chưa đợi đến lúc bụi bặm lắng xuống, hai đạo nhân ảnh giống như bao cát bị bắn mạnh ra ngoài.

Chính là Hồ Tử Phong và Bạch Vũ Phàm, mỗi người đều phun ra một ngụm máu tươi thật lớn, dĩ nhiên đã bại.

"Mở ra!"

Một tiếng quát nhẹ trên đài đấu võ vang lên, chợt thấy Liễu Vân Phi lần nữa cầm lấy quạt giấy vung mạnh một cái, bụi bặm đầy trời bị hắn mạnh mẽ thổi tiêu tan hết đi.

Khóe miệng hắn ta cũng rỉ ra một tia máu, nhưng khí sắc thì vẫn hồng hào, vẫn tỏ ra rất sắc bén ung dung.

So với hai người Hồ Tử Phong mặt mày tái nhợt, thần sắc uể oải thì rõ ràng hắn ta chỉ bị thương nhẹ.

"Hai tên phế vật, lại dám đả thương ta!"

Liễu Vân Phi tay trái lau khóe miệng, nhìn vết máu trên tay mà giận tím mặt.

Sát khí băng lãnh trong ánh mắt tán dật ra bên ngoài.

Chỉ thấy hắn ta bay người về phía tước, không đợi cho hai người Bạch Vũ Phàm hạ xuống đất đã đấm ra song chưởng.

Sưu!

Quyền mang bắn lên ngực của hai người, chỉ nghe thấy âm thanh xương sườn đứt gãy, sắc mặt hai người cắt không còn giọt máu.

Đến sau khi hai người bị rơi xuống đất thì tay ôm ngực, đều không thể đứng lên được nữa.

"Thú vị, hai tên vô dụng đến đứng lên cũng không làm được, mà vẫn không bỏ quyền!"

Liễu Vân Phi khóe miệng nhếch lên cười khẩy, phe phẩy chiếc quạt, từng bước đi tới.

Sát khí lạnh lẽo tản ra trên người hắn, từng bước đến gần, đem lại cho người ta sự hoảng sợ cực lớn.

Trong lòng hai người Hồ Tử Phong và Bạch Vũ Phàm không thể ngừng sợ hãi, chống tay xuống đất, bất giác mất tự chủ lùi về sau.

Trong lòng không thể khống chế nỗi sợ hãi, nhưng ánh mắt của hai người đều không toát lên ý muốn bỏ cuộc, bởi vì Thanh Vân Môn chỉ còn lại hai người bọn họ thôi.

Hai người họ một khi bỏ quyền thì Thanh Vân Môn coi như xong đời!

Nhưng ai cũng có thể nhìn ra được tình hình trên đài đấu võ, Liễu Vân Phi đang sỉ nhục Thanh Vân Môn trước mặt tất cả mọi người trong nước Thiên Thủy.

Bộ dạng nằm trên đất bị bức ép lui về sau của Bạch Vũ Phàm và Hồ Tử Phong có khiến mọi người đau lòng thế nào cũng không thể thay đổi được kết cục.

"Nào nào nào, bò nhanh một chút, có lẽ ta thật sự sẽ cho hai ngươi cơ hội hồi phục thể lực đó".

Liễu Vân Phi nổi ý muốn chơi đùa, vẻ mặt cười khẩy, cứ như vậy ra sức sỉ nhục, đùa giỡn hai người.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 189



“Đủ rồi!”

Thế nhưng đúng lúc này, trên quảng trường yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh.

“Ai?”

Ngay khi mọi người cảm thấy nghi hoặc không thôi, cùng tìm kiếm người vừa lên tiếng thì một bóng người đột ngột chắn ở trước mặt Liễu Vân Phi.

Người vừa đến từ từ đứng dậy, trên người là trường sam với hai màu xanh trắng giao nhau của tông môn.

Tóc dài bị gió cuốn bay để lộ một khuôn mặt điển trai có hơi non nớt. Thế nhưng ánh mắt lại trong vắt, dường như có ánh sáng lấp lánh bên trong, tựa như một làn thu thủy.

“Lâm Nhất, ngươi không phải đối thủ của hắn, mau đi đi!”

Phía sau lưng, khi nhìn thấy bóng người vừa đến, vẻ mặt Bạch Vũ Phàm thoáng trở nên căng thẳng, hắn ta cao giọng nói.

Advertisement

“Một tuyển thủ dự bị mà cũng muốn nghịch thiên cải mệnh à? Cút!”

Liễu Vân Phi cười lạnh, thân thể tựa như một làn khói, ra tay nhanh như chớp, quạt thép trên tay hắn ta như một lưỡi dao sắc bén đánh tới.

Nghe thấy tiếng của Bạch Vũ Phàm, Lâm Nhất thoáng phân tâm, hắn đang định lên tiếng trấn an đối phương nhưng không ngờ lúc này Liễu Vân Phi lại đột ngột ra tay.

Thế công mạnh mẽ sắt bén lập tức được triển khai, chỉ trong vài hơi thở, quạt xếp tựa như hoa nở hoa tàn hơn mười lần.

Mỗi một lần đều vô cùng hung hiểm, một khi bị đánh trúng e là sẽ bị gọt sạch một nửa đầu.

Advertisement

Do quá bất ngờ, không kịp đề phòng nên hắn phải cố sức tránh đi chỗ hiểm, miễn cưỡng xuất chiêu ba lần.

Lui ra sau hơn mười bước, Lâm Nhất mới đứng vững được, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện khăn trùm đầu trên trán đã bị đối phương tháo xuống.

Nhìn thấy ấn ký ở mi tâm Lâm Nhất, Liễu Vân Phi cười nhạo: “Thanh Vân Môn đã suy bại đến mức cần một tên Kiếm Nô đứng ra thay đổi cục diện à?”

Một ngày làm nô, cả đời khắc ấn.

Toàn trường lập tức bàn luận xôn xao, không chỉ những người đang xem cuộc chiến, thậm chí trên đài cao, tất cả thành viên của tông môn đều lộ vẻ kinh ngạc.

Kế đó, bọn họ liên tục lắc đầu cảm thán, quả thực Thanh Vân Môn đã suy bại đến mức không hợp với lẽ thường.

Lâm Nhất lơ đễnh mân mê cúc áo được chế bằng ngọc trên tay.

Hắn khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: “Đệ tử Tử Viêm Môn đều không có thói quen mặc quần à?”

Sắc mặt Liễu Vân Phi thoáng thay đổi, lúc này hắn ta chợt cảm thấy bên dưới mát lạnh.

Đai lưng của trường sam bị mất cúc lập tức tuột ra, quần cứ thế mà rơi xuống.

Liễu Vân Phi vốn đang đong đưa quạt xếp bỗng chốc đờ người ra, từ trước đến nay hắn ta vốn tự xưng là phong lưu, hiện tại muốn bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ.

Trở tay không kịp, hắn ta chỉ có thể vội vàng nắm quần kéo lên.

Víu!

Nhưng đúng lúc này, hàn quang chợt lóe, cúc áo trong tay Lâm Nhất hóa thành ám khí trí mạng lao đến.

Ngay lập tức, Liễu Vân Phi gặp phải nan đề khó giải nhất kể từ lúc chào đời cho đến nay: Cái quần này muốn mặc hay không mặc?

Nếu mặc thì chắc chắn sẽ bị cúc áo đánh trúng, nhẹ thì tổn thương da thịt, nặng thì bị chấn nát nội tạng.

Còn nếu không mặc thì chẳng phải trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao?

“Chớ khinh Thanh Vân ta không người!”

Lâm Nhất lại không cho hắn ta có cơ hội suy nghĩ, hắn nhảy vọt lên, hóa thành mãnh hổ vồ tới.

Mãnh Hổ Quy Sơn, Bách Thú Triều Bái!

Lâm Nhất nhảy lên không trung, thể hiện được rất rõ chân ý của hổ vồ, tựa như mãnh hổ đang giận dữ nhào đến.

Lúc này đây, mặt Liễu Vân Phi đỏ bừng, vẫn còn đang bối rối tự hỏi: Mặc hay không mặc?

E là hiện tại tất cả võ giả đang có mặt xem chiến đều cảm thấy sốt ruột thay hắn.

Trước có ám khí như tên bay đến, sau có Lâm Nhất vồ tới, thế như mãnh hổ.

Khi thấy cảnh tượng này, hầu hết mọi người đều nghĩ: Theo ta thấy cái quần này vẫn nên không mặc thì tốt hơn, ít nhất cũng giữ được mạng.

Nhưng Liễu Vân Phi không hổ là Liễu Vân Phi.

Trong tình huống xấu hổ khó có thể tưởng tượng nổi, chỉ trong chớp mắt, hắn ta đã có một hành động mà không ai ngờ đến.

Hắn ta tựa như một con lười lăn lộn tại chỗ, né tránh thế công của cúc áo.

Trong lúc lăn, hắn ta đã nhanh tay thắt một cái nút thắt trên đai lưng.

Có câu nói, dưới hông có gió, thắt lưng không yên.

Khoảnh khắc đai lưng được thắt lại, Liễu Vân Phi tựa như vừa uống linh đan diệu dược, thắt lưng lập tức đứng thẳng lên.

Hắn ta cảm thấy rất tức giận, hận không thể làm thịt Lâm Nhất ngay tại chỗ.

“Thiếu môn chủ, vậy mới tốt chứ!”

Đệ tử Tử Viêm Môn nín thở quan sát, khi nhìn thấy hành động mây trôi nước chảy của Liễu Vân Phi, cả đám liền hô to lên.

Nhưng trên đài luận võ, ngay khi Liễu Vân Phi vừa đứng dậy, còn chưa kịp xả hết lửa giận trong lòng thì một bóng người đã nhào đến.

Lâm Nhất đã đoán trúng vị trí hắn ta đứng lên, hắn nhảy vọt lên không, hai chân vừa khéo đặt ngay trước ngực Liễu Vân Phi.

Ở vị trí cao hơn, Lâm Nhất chiếm hết ưu thế, hai chân chuyển động như gió, không ngừng đá vào ngực hắn ta.

Mỗi một cước đều ẩn chứa nội kình cứng rắn và dồi dào của Thuần Dương Công, tựa như sắt thép mạnh mẽ.

Bịch bịch bịch!

Một loạt tiếng nổ mạnh như sét đánh quanh quẩn trên đài luận võ to lớn, giữa không trung, có thể nói Lâm Nhất không chút nào lưu tình.

Sau khi đá mấy chục cước, cú nhảy vọt lên sắp hết đà, hắn bèn tung một cú đá cực mạnh đánh bay đối phương.

Phụt!

Liễu Vân Phi phun ra một ngụm máu tươi, sau khi hạ xuống, ánh mắt hắn ta lộ vẻ khó có thể tin được.

Hắn ta lại bị một tên Kiếm Nô đá đến mức trở tay không kịp.

Bạch Vũ Phàm cùng Hồ Tử Phong liên thủ cũng chỉ khiến hắn bị thương nhẹ mà thôi.

“Được lắm, để ta xem tên Kiếm Nô nhà ngươi còn có bản lĩnh gì”.

Vẻ mặt Liễu Vân Phi thay đổi, không bao lâu sau đã khôi phục bình thường, hắn ta chỉ cho rằng là do bản thân chủ quan.

Vèo!

Thân ảnh lóe lên, vung ra một chưởng, trong lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng lưu ly màu tím nhạt.

Phối hợp với Yên Vân Quyết của hắn, hệt như lúc đánh bại Phùng Đạo Vũ, xuất chưởng như gió giết về phía Lâm Nhất.

Lâm Nhất cười nhạt một tiếng, dưới sự hỗ trợ của Tiên Thiên Thuần Dương Công dùng Mãnh Hổ Quyền viên mãn đỉnh phong nghênh đón.

Ầm!

Phút chốc quyền chưởng giao nhau phát ra một tiếng nổ mạnh như sấm rền, khiến cho mặt đất vốn đã bị hư hại lại xuất hiện thêm khe nứt.

Đối mặt với một chưởng dùng toàn lực của đối phương, Lâm Nhất chỉ lui về sau một bước, đấu ngang tài ngang sức.

Toàn trường kinh hãi, bàn luận xôn xao.

Trước đó, Lâm Nhất điên cuồng đá Liễu Vân Phi có thể xem là chiếm được lợi nhờ vào mưu mô, đi đường tà, là do Liễu Vân Phi chủ quan nên mới vậy.

Thế nhưng ngay lúc này, tên Kiếm Nô võ đạo tầng bảy kia lại có thể ngăn được một chưởng toàn lực của Liễu Vân Phi.
 
Back
Top