Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )

Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
đoản 4 ( tiếp )


Đời không phải lúc nào cũng như mình muốn
---------------------------------------------------+--+
Anh đã chuyển cậu đến bệnh viện lớn nhất toàn quốc .

Nhưng tình trạng của cậu ngày càng xấu đi.

Số lần cậu vào phòng cấp ngày càng tăng .

Chân cậu đã không còn cử động được như trước nữa .

Như đêm đến cơn chuột rút làm cậu rất đau
___ Thai kì tháng 9__
" Mẫn Mẫn dậy ăn màn thầu này " hắn nhẹ nhàng bưng mâm nhỏ đặt lên bàn , rồi tiến gần về chiếc giường .

Đôi mày kẽ cau , mắt từ từ mở .

Đang chống tay ngồi dậy thì một bàn tay rắn chắc đã đỡ cậu ngồi lên .

Hắn cười ưng chiều , tay rót ly nước " uống chút nước rồi ăn màn thầu nhé " .

Cậu kẽ gật đầu .

Nhẹ nhàng đưa nước vào miệng cậu .

Kéo chiếc bàn gấp gập cuối giường lên , đặt màn thầu và cháo lên .

Nhìn hắn làm cậu khẽ cười , cậu mong ước thời gian mãi dừng lại như vậy , mình và anh sẽ không bao giờ rời xa .

Chợt nụ cười cậu cứng lại .

Tay đặt lên bụng nhẹ nhàng nhu " ngoan ngoãn nào , tiểu bảo bối khó chịu sao.

Ngoan chờ baba ăn đã nhé , rồi mấy đứa nói chuyện tiếp ."

Hắn đưa một miếng màn thầu cho cậu .

Cậu vội thu lại vẻ khó chịu mỉm cười há miệng .

Vừa ăn vào thật sự cậu muốn nôn .

Như khi nhìn anh cậu không nỡ .

Thấy cậu ăn hết một cái bánh nhỏ , hắn vui mừng hẳn lên vì mấy hôm nay cậu ăn gì nôn ý .

Gắp thêm một miếng nữa .

Ăn được nửa miếng , không chịu được nữa cậu gạt tay anh xuống nhẹ lắc đầu .

Biết cậu khó chịu hắn nhanh tay rót ly nước cho cậu , Vuốt lưng .

Cơ nôn qua đi , cậu mệt mỏi nhắm mắt .

Chưa được bao lâu đứa trẻ lại bắt đầu động .

Chiếc bụng trắng nõ liên tục động đậy .

Cậu cắn môi để không phát ra tiếng , mồ hôi chạy dài trên mặt .

Hắn đưa tay trấn an bọn trẻ để cậu dễ chịu hơn một chút .

Hắn biết đau như vậy một lúc cậu sẽ vào phòng cấp cứu .

Xoa được một lúc thấy cậu nghiêng người ra Mép giường nôn .

Tay liên tục vuốt lưng cho cậu dễ thở .

Khuân mặt nhỏ ấy vẫn đỏ lên vì khó chịu .

Vội bấm nút chuông khẩn cấp .
__ 3 ngày sau __
2h sáng cậu bắt đầu cơ gò nhẹ .

Thấy hắn đang ngủ cậu đau lòng không gọi hắn dậy " hơn tháng này hắn đã vất vả rồi .

Trông anh thật gầy , râu còn chưa kịp cạo , quần áo nhăn nhúm khác hẳn với hình tượng trước đây."

Cậu rất đau lòng .

Lẳng lặng chịu đựng từ cơn gò .

4h sáng thấy người bên cạnh mình hơi sai sai .

Giật mình , Tỉnh dậy thấy cậu đang một tay ôm bụng một tay nắm lấy ga giường , đôi môi mím chặt , mày cau , gương mặt trắng bệch .

Vội ôm cậu vào lòng .

" Mẫn Mẫn !!!!

Em sao vậy , đừng doạ anh sợ " .

Chờ cơ đau qua đi , cậu nhìn hắn nói " khi sao đâu , 2 tiểu bảo bảo muốn ra ra găpj chúng ta thôi .

Ách " Chưa nói hết câu bụng cậu lại đau .

Vội ấn nút báo động , tay nhẹ nhàng xoa bụng và lưng giúp cậu .

Thấy người mình yêu đau đớn như vậy lòng hắn đau như cắt .

" Giây phút này là thời điểm hắn sợ nhất .

Cậu sắp phải đi , người hắn yêu nhất rời xa hắn "
Bác sĩ vào , ông vội kiểm tra cậu , banh chân cậu ra xem mở được bao nhiêu rồi .

" Mới 2 ngón " ông thở dài .

"Tiếp tục chờ " " không có cách gì sao " cậu trong ngực anh ôm bụng chịu đựng .

Giờ bụng cậu đã cứng như đá đứa trẻ đã bắt đầu xuống kiến cậu vô cùng khó chịu .

Đã 14h cậu chịu đựng cơn đau , sắc mặt cậu trắng bệch người vô lực , trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí .

Bác sỹ quyết định cho cậu quỳ và truyền thuốc trợ sản .

Không cứ tiếp tục như thế này cậu sẽ không trụ được đến lúc sinh .

Được hắn đỡ quỳ , tiếng rên nhè nhẹ phát ra .

Tư thế này làm cậu càng thêm khó chịu , đứa bé xuống nhanh hơn đi vào sản đạo tạo nên bụng căng cứng , lưng như muốn gãy ra vô cùng khó chịu .

Được cái cậu dễ thở hơn .

" Đau . ..

đau ...

Đau quá ...

Ách ....

Ách ...

Ư ư .

" Nước mặt cậu chảy .

" Đau đau quá cứu em ...

Hứ hứ ...

Ách " mỗi tiếng kêu của cậu hắn đều đau .

Hắn mong mình có chịu thay cậu .
___ Tối ___
Sau khi cậu ngất đi mấy lần .

" Hư hư ....

Đau đau ....

Đừng ...

Đừng mà " cậu ôm bụng lăn lộn , để cậu không bị thương hắn ôm cậu " Mẫn mẫn ngoan , không đau đau , anh nhu cho em nhé " " ư ư.....

A...a...a " cậu hết lên thất thanh .

" Tách " vỡ ối
" 1..2..3 rặn xuống " ưỡn bụng , ra sức rặn " Ngô ...

Ách ...

Ngô ...

Ách " hết sức cậu ngã vào lòng hắn .

Bụng cậu lúc này như ai bóp từ phía trong ra đau đớn vô cùng .

" Mẫn Mẫn giỏi lắm " hắn động viên .

" Tiếp tục " liên lục dùng sức " phốc " đầu đứa bé chui ra khỏi cúc huyệt , khó chịu vô cùng nhưng lại rất vui , thầy anh ghé tai cậu nói " đầu con kìa "
Thêm 2 lần rặn rồi không thấy tiến triển bác sĩ quyết định cho cậu quỳ một lần nữa , ông chỉ hắn cách rạch hậu môn .

Máu bắt đầu chảy ra càng nhiều .

Mỗi lần hắn đẩy cậu đều ra sức rặn .

" Ách ....

A....

A.....a..".

" Oa ....

Oa...

" Tiếng khóc của đứa trẻ vâng khắp phòng .

Cậu cũng mất đi ý thức , hắn thấy tay cậu bắt đầu buông lỏng , bác sĩ vộ vàng kêu gọi cậu ý dậy không cho cậu ý ngủ .

" Mẫn mẫn em xem chúng ta kìa , còn một tiểu bảo bối nữa mà , em đi anh biết làm sao " nước mắt anh rơi xuống mặt cậu .

Bác sĩ bên dưới cho kẹp vào sản đạo kéo em bé ra .

" Ư ...

Ư ...

Ách " môi mày cau chặt , đôi môi không ngừng rên rỉ .

" Oa ...

Oa " tiếng khóc đứa bé thứ 2 .

Máy đo nhịp tim lúc này là một đường thẳng .

" Không mẫm mẫn "
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
đoản5


" Thiếu gia , mời cậu uống sữa " một người hầu đặt cốc sữa lên bàn , một cậu thanh niên trẻ tuổi bụng lớn sắp sinh đang ngồi trước màn laptop .

" Cảm ơn ông " cậu cười nhẹ , tiếp tục công việc của mình .

Làm việc 2 tiếng làm việc 3 tiểu bảo bối trong bụng bắt đầu kháng nghị việc baba chúng làm việc .

Cậu lấy tay xoa nhẹ , trấn an 3 tiểu hoả tử trong bụng mình.

" Tiểu ngôn !!!

" 3 ng đàn ông mặc 3 bộ âu phục bước vào .

Cậu nhanh tay gập máy tính , che dấu việc mình đã làm .

Cậu đứng dậy tiến về phía họ .

" Ngôn ngôn , hôm nay tiểu hoả gia có nghe lời em không ??

" Người để đàn ông có vẻ lớn tuổi nhất hỏi
" Cha hôm nay tiểu bảo bối rất ngoan " cậu cười ngọt ngào nói .

Người đàn ông kia nghe thấy vậy liền cười
" Thật không tiểu bảo bối " một người khác nghĩ ngờ hỏi .

Hắn biết rằng cậu không muốn để bọn họ lo lắng lên rất hay nói rồi , nhưng cũng một phần cậu tự tin mình là bác sĩ .

" Mấy người khó tin con " cậu vẻ tức giận chống lưng đứng dậy .

" Thôi mà tiểu bảo bối .

Ngoan nào .

Nhìn anh mua cái gì cho em này .

Đừng giận anh 2 nữa , anh ý chỉ muốn tốt cho em thôi mà .

" Người đàn ông này nói vừa đưa ra một hộp đậu hũ lạnh
" Đậu hũ , yêu thúc 2 nhất " cậu nói rồi ôm lấy hắn .

" Ơ thế không yêu cha à " " không yêu thúc nữa " 2 người đàn ông kia nghe vậy ghen tị .

" Yêu nó cha và thúc 2 thôi không yêu thúc đâu thúc vừa nghi ngờ con " cậu bất mãn .

Đứa nhỉ thấy baba vậy bản đối đá cậu một cái .

Không kịp chuẩn bị kiến cậu đau .

Đôi môi đang cười đừng lại , hai mài khẽ cau , tay nhẹ đưa xuống bụng trấn an .

" Sao vậy .

Tiểu hoả nhi đã em sao " họ lo lắng hỏi .

" Không nó đang nhắc nhở em rằng nó cò tồn tại đó " cậu đùa với cả 3 .

Cả 3 điều biết 3 tiểu hoả gia trong bụng cậu đã vượt quá sức chịu đựng của cậu .

4 tháng đầu thì không ăn được gì cả , cả ngày vô lực .

Đến tháng thứ 5 thì ăn bảo nhiêu thì hấp thụ bấy nhiêu vào 3 đứa nó , làm câụ ngày gầy đi .

Bắt đầu từ tháng thứ 6 thì náo không ngừng , tình trạng lưng cậu ngày càng xấu ( cậu từng bị thương ở lưng ) , chuột rút say ra càng nhiều .

Tháng 8 trạng thái nôn nghén lại xuất hiện trở lại .

Đến giờ cũng đã là những ngày gần cuối thai thì cậu lại càng tội hơn.

Vừa ăn được nửa tô đậu hũ cậu đã dừng lại .

Thấy vậy hị vộ vuốt lưng cho cậu .

---------------------------------
1 giờ sáng , bụng cậu khó chịu không ngủ được .

Không muốn làm thức giấc người đàn ông kia .

Cậu âm thầm chịu đựng .

3 tiểu hoả gia náo không ngừng , bụng đâm đẩm đau .

Chịu đựng đến 4 giờ cậu không cản thận làm 3 kia tỉnh .

Thấy cậu mồ hôi đầm đìa
" Ngôn ngôn , đâu từ bao giờ mà không nói cho bọn em biết vậy " cha lên tiếng hỏi
" Ách , a.....

Ư ư " đang định trả lời trả thì còn đâu ập tới
2 thúc tách 2 chân cậu ra kiểm tra .

" Ư ư ...

Đừng đau ....

Ư " vừa đâu vừa khó chịu khi thúc dùng tay thăm dò huyệt cậu xem mở được bao nhiêu.

Tiếp nhận vật thể lạ cậu khó chịu vô cùng , dãy dụa liên tục .

" Tiểu ngôn ngôn , ngoan yên nào " họ đồng thành nói .

Trong lòng họ đã rất lo sợ .

Đây lần đầu tiên mang thai của tiểu ngôn mà lại là thai ba , trong tộc họ những người mang thai song sinh khó lòng sinh hạ đây lại là thai 3 .

" Mới mở 3 phân " thúc 2 thông báo cho 2 người kia biết .

Cơ đau vừa qua " cha , thúc còn sớm 3 người nghỉ ngơi thêm tí đi .

Cả ngày mệt rồi " lo cho 3 người họ ngôn ngôn nói trong khi bụng cậu đang nhô nhô .

Khiến người khác biết rõ bọn nhỏ đang thập võ trong bụng cậu
" Tiểu ngôn , em mới là người ngủ đi đấy .

Mai em còn khổ cực nhiều .

Ngủ chút đi mãi còn có sức .

Hazzz đau mà không gọi cha với thúc thúc dậy thật là hư à " khẽ trách móc .

Tay đỡ tiểu ngôn nằm xuống , tay lại lấy gối chèn sau lưng cho cậu .

Cha thì liên tục như cho cậu .

Nhưng không sau cậu ngủ được nào là bụng đau bóng ruột gan cậu lại , lưng như muốn đẩy ra , bụng rụi xuống vô cùng khó chịu .

Cha xoa chỉ đỡ được một chít à.

Thấy vậy thúc 2 ra khỏi phòng .

Quay lại trên tay thúc 2 là một cây kim tiêm .

Đưa kim vào mạch máu thúc 2 trầm chậm bơm thuốc an thai vào .

Cây kim vừa rút ra cũng lưu lại tới .

Cậu có quận tròn người , một tay đặt trên bụng tay còn lại túm lấy gà giường nắm chặt , mày cau chặt , môi bị răng cắn chảy máy .

" Ư ư ....

Hừ hừ " .

Sau lần đau này thuốc an thai ngấm khiến cậu rễ chịu đi một chút công với việc cha liên tục nhu nhu bụng .

Cậu đi vào giấc ngủ .

Thấy cậu ngủ 2 thúc thúc đi ra ngoài chuẩn bị đồ sinh .
_-------------- 3 tiếng sau ------
" Ư đừng đau " cậu rên lên .

Cậu khó chịu mở mắt
" Dậy rồi à ngôn ngôn " cha thấy cậu dậy đưa tay nâng cậu ngồi .

Vừa ngồi dậy cậu cảm giác rõ cảm giác bụng trụi xuống rõ ràng .

Cậu không nói khẽ nhắm mắt.

Cậu cảm nhận được tùy trụy xuống nhưng bải bối chưa nhập bồn .

Với kiến thức một bác sĩ cho cậu biết không ổn .

Cha mang khăn và nước giúp cậu xúc miệng .

Thúc thúc bước vào .

" Ổn chứ , ngôn ngôn " đôi mày đang cậu giãn ra cười nói ổn ạ .

2 Thúc mang chân cậu tách ra xem mở được bao nhiêu rồi " 5phân " .

" Oẹ oẹ ...

" Số cơm cậu vừa ăn đã đi ra ngoài , cha thúc thúc lo lắng nhìn nhau .

Nghỉ một chút , " Tiểu ngôn đứng dậy đi lại một chút tiểu bảo bối sẽ đi ra nhanh hơn " thúc 2 vừa nói vừa cùng cha đỡ cậu ngồi dậy .

Vừa đứng dậy bụng cậu trụi sâu xuống , lưng như gãy , 3 hoả gia hoạt độ mạnh hơn .

Nếu không có cha và thúc 2 đỡ sợ đã ngã .

Thúc và cha kéo cậu đi , người cậu dựa hết vào 2 người .

Cứ đến cung lùi lại nghỉ .

2 tiếng cứ vậy trợ qua .

" Cha ....

Ư ....

Thúc ......

Còn không ....

A ....

A aaaa ...

Đi nổ nữa " cậu khí khăn nói .

Cậu được họ đỡ lên giường kiểm tra .

" Anh 3 làm sau tiểu ngôn mới mở được 6 phân " .

Kẽ cau mày thúc 2 đặt tay lên bụng cậu xoa , ấn ấn kiểm tra gì đó .

" Ư ....

A ...

Đừng ....

Hhuhu. ......a ...

U ư aaaaa " cậu vùng vẫy .

" Đi lấy thuốc trợ sản lại đây .

Trong lúc ý cha tay vừa xoa chỉ cậu vừa dùng môi đút cho cậu chút nước .

" Ba ngôn ngôn sợ không chịu được đâu " cha lo lắng nhìn cậu nhắc nhở thúc 2 .

" Thời gian càng lâu tiểu ngôn càng mất sức " .

Tiêm xong cậu đau đớn , đến ngất đi mấy lần .

------ 1 ngày trôi qua ------
" Vỡ ối rồi " cha lên tiếng .

" Tiểu ngôn tỉnh , ngôn " thúc 2 lai cậu .

" Ư ư ....

Ư "
"Nghe thúc nói , khi nào cũng lưu đến con rặn mạnh nhé " .

Cậu cắn môi gật thật mạnh .

Không khóc , không hét cậu im lặng dùng sức đâu quá thì rên rỉ 1 ít .

Vì cậu biết nếu cậu khoác , la hét chỉ tốn sức .

Trong phòng giờ chỉ còn 4 người .

Cha người đông viên .

Thúc 2 đỡ đẻ .

Thúc 3 phụ tá .

" Tốt , tiếp tục .

Không được dừng " lời thúc 2 vang vọng .

Cuối cùng cũng có tiếng khóc .

" Oe oe .....

" .

" Tiểu ngôn nhìn này " cậu chỉ nhìn đứa trẻ một cái và không nói gì cắn chặt hàm để không lộ ra tiếng rên .

Đôi mày không nhịn được mà đau .

Cha thấy cậu không đúng .

" Ngôn ngôn " .

Thúc 2 qua người lại , vội giao đứa trẻ cho quản gia rồi về chỗ mình " a....

A a a . ...ư " cậu bật người ngồi dậy .

" Tách " .

Cậu lại máy móc dùng sức nhưng đứa trẻ này t hiện đứa trước lên cậu tốn khá nhiều sức " Thấy đầu rồi tiếp tục nào " thúc 2 nói .

" Nghe thấy không ngôn ngôn " cha nghé sát tai cậu nói .

" Hư hự ...

" Ra sức rặn .

Nhưng lần này cậu rặn ra cả máu .

Máu ồ ạt chảy ra .

Thúc 2 và thúc 3 nhìn nhau không nói .

" Tiểu ngôn , thêm một lần nữa " " oe oe ....

" Không kịp nhìn thúc vội đưa cho quản gia .

" Tư truyền máu cho tiểu ngôn " cha hiểu chuyện gì đang diễn ra , gọi " ngôn ngôn tỉnh , đừng ngủ , không được ngủ ...

Ngôn ngôn.....

" " Khó .....

Thở cha .....

Ư .....

Ngủ ....

" " Không được tiểu ngôn , đừng ngủ " thúc 3 đeo bình ống thở ơi cho cậu .

Bên dưới thúc 2 đang cầm máu .

Biết không ổn ngôn khẽ gọi " thúc thúc .....

" Biết gọi mình thúc 2 vội lên .

" Thúc thúc 2 nười ......kéo đứa ngủ ...ra đi .

" " Cha ....

Người đẩy ....

Bụn con đi .

Cho .....

Nhanh ...

" " Ư ....

Ư " cậu ngắt quãng nói .

Nước mắt 3 người đàn ở khẽ.

Chảy xuống .

30 phút sau q tiếng khóc vang lên .------ đôi lời tác giả -------
-Mình tìm một bạn kiểm tra giúp mình lỗi chính trả với ạ ( như các bạn thấy đấy sai hoài à ) .

Bạn nào thể giúp mình được xin ib cho mình ( https://www.facebook.com/thuy142002 ) đây là Facebook của mình .

- Các bạn đoán xem hôm sau mình viết ngoại chuyện SE hay HE nhé .
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
ngoại truyện : đoản 5


5 năm sau
" Baba bế " một cục bộng nhỏ khẽ kéo áo người ngồi trên xe lăn .

Cậu cúi người xuống bế đặt cục bông nhỏ lên đùi mình .

Thấy út ngồi lên được người baba , hai cậu bé khác chạy tới .

Kéo áo cậu với đôi mắt long lanh .

Cậu cười dịu dàng nói với bọn trẻ " bắp , su hào tí nữa được không baba ôm cà rốt một chút tí đến lượt 2 con nhé .

Ngoan "
Khi bắp đang ngồi trên lòng cậu thì cha và thúc thúc chở về .

Họ đến bế bắp xuống và mắng bắp .

Nhìn dòng nước dài chảy trên khuân mặt của con .

" Không phải lỗi của nó đâu , là con muốn ôm nó trước .

"
Họ không vui cậu mày ."

Em xem lại chính mình đi .

Bụng đã to ra .

Còn làm càn " cha tiếp lời " con chỉ muốn ....

" Cậu cúi mặt .

5 năm trước khi đứa nhỏ ra đời ngôn ngôn ko ngừng suất huyết .

Sau 3 tháng hôm mê cậu tỉnh nhưng chân cậu không thể đi được được nữa vì khi đứa bé ra đã làm gãy xương chậu cậu.

Lần mang thai này là một lần bất cẩn của bọn họ .

Họ định phá nhưng cậu dùng mạng sống để đe doạ họ .

Dù sau thân thể cậu cũng tốt lên rất nhiều sau 5 năm điều dưỡng .

Lần mang thai này do xương chậu đã bị tổn thương lên khi tháng thứ 5 hoả gia lớn lên rất đau .

Cậu chỉ biết chịu đựng không cho cha và thúc thúc biết nhưng cũng không ít lần bị họ phát hiện ra .

Họ bảo " ngốc "
Thai tháng thứ 9 không đánh úp như 3 tiểu hoả trước ,đúng ngày dự sinh , hôm ấy nó đạp cậu rất mạnh .

Cung lui cũng bắt đầu đến .

Nhưng lần này nước ối vỡ trước .

Cha và thúc thúc vẫn lo lắng như vậy .

Mở được 5 phân cậu nhìn họ nói " cha ..... thúc thúc còn yêu mọi người .....

Ư ....

A.aa . ...

Dù thế nào mọi ......

Người vẫn phải sống tốt nhé " nước mắt chảy dài .

Họ nhìn cậu nói " ngốc à .

Cha / thúc rất yêu con " .

Cậu được baba tiêm thuốc trợ sinh.

Cơn đau không giới hạn .

Rồi đến một lúc cậu như cảm thấy bụng mình như có ai dùng bóp từ trong ra đè lên cơ quan nội tạng .

Cung lui giờ rút lại một phút 1 lần làm cậu đau đớn không hồi kết .

Từ phía dưới thúc 2 vọng lên " rặn !!!!

" Cậu dồn sức rặn , cong người lên " ự ự ......

Ách ....

A aa " " hít sâu , thở ra " " rặn " ......

Cứ như vậy một tiếng sau " oe oe .....

Oe " nó đước đặt lên ngực cậu .

" Cậu ngực lên hỏi baba " cha thúc thúc nó xấu vậy không như lần đầu nhìn thấy 3 tiểu hoả kia " họ đen mặt không biết nói gì đành cười .

" Ai sinh ra trả vậy , thêm mấy tháng nữa sẽ như 3 tiểu hoả kia thôi "
---- 3 tháng sau -----
Cậu bình phục hoàn toàn rồi họ mang câu ra thoả mãn mình vì họ đã phải chịu cả năm nay chưa đụng vào người cậu rồi .
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Đoản 6


" ư ư .....

ách ..... hù hù " tiếng rên khẽ , tiếng thở dốc phát ra từ ngôi điện tồi tàn cuối vương phủ .

" chủ nhân , người phải cố lên ..... người và tiểu chủ nhân không sảy ra chuyện gì đâu ..... hứ hứ..... huhu ...," nô tì tiếu Hoa nước mắt đầy mặt nói thấy chủ nhân mình đau đớn trên giường thì đau lòng
Cơn đau qua đi người đàn ông trên giường với chiếc bụng động không ngừng dưới lớp áo , tay đặt lên tay nha đầu đang khóc , nở nụ cười chấn an nói : " yên tâm sẽ ổn mà .

Đừng khóc " .

Cơn gò lại chuẩn bị đến không muốn thấy tiểu hoa nhưng thế này nữa nên đã sai nàng " tiểu hoa ngươi giúp t đến cầu vương gia cho ta gặp Lâm nhi lần cuối " .

" chủ nhân , người đừng nói vậy ....

" nước mắt chảy ngày một nhiều .

" Đi đi tiểu hoa !!!! ....

" dứt câu thì bị cơn đau đánh xuống .

" ư ...

ư .....

" thấy chủ nhân như vậy tiểu hoa dùng hai tay quệt mạnh lên mặt chạy đi với gương mặt lạnh lùng rời đi.

Khi thấy tiểu hoa rời đi thì người đàn ông trên giường cười nhẹ .

Nhìn ra cửa rồi nghĩ " tiểuhoa ngươi phải sống tốt " .

Cậu mở ngăn tủ trên cạnh lấy ra một miếng ngọc cầm trong tay rồi dần lịm đi .

Tay cầm chặt miếng ngọc bội , biên dưới không ngừng băng huyết .

Trong mơ cậu thấy Chuyện nhiều năm về trước .

Cậu thấy phong ca ca bị lửa bao quanh , phong ca chăm sóc cậu , hứa cho cậu làm vương phi .

KhôngPhong ca bị trúng độc rồi cậu phải cứu huynh ý , mất mạng ư , chỉ cần Huynh ý sống .

Mình không muốn huynh ý cảm thấy nợ mình .

Không chỉ là say thôi .

Mình có thai rồi .

Là con huynh ý .

Đứa trẻ liệu có bị nhiễm độc không ????

Phong ca gặp nguy hiểm r .

Mình phải giúp huynh ý .

Không huynh ý không thể biết mình đã từ giết nhiều người như vậy được .

Cả 2 đều bị rơi xuống sơn cốc rồi ,may tiểu bảo không sao.

Cứ như vậy thật tốt.

Mình phải đi rồi , huynh ý tặng mình ngọc bội .

Hôm nay mình về phương công tử trói gà không chặt , đậu bảng nhãn .... hhaaahaa .

Chết phong ca biết mình có thai rồi , huynh ý tức giận bỏ đi .

Mình với phong ca chính thức làm phu thê rồi .

Sao lại lạnh nhạt với mình như thế .

Ta đau quá ..... phong ca .....

Lâm nhi chào đời rồi .

Lâm nhi bị chàng mang đi rồi , chàng nói ta sinh non vậy là đúng vì nàng ta sinh non sao , chàng không tin ta , ta không làm mà .

2 năm nữa thôi chàng sẽ được trả công bằng .

Lãnh cung thật lạnh .

Chàng coi ta là đồ chơi sao , hứ hứ ..... ta đau lắm , nơi ý ..... rách rồi....

đừng cho vào nữa .... chàng không xuất hiện cả tháng nay rồi .

Hôm nay tiểu Hoa bị đánh , là người chủ nhân như ta vô dụng , là ta phong bế huyệt đạo nội côngcủa tiếu hoa hiến nàng bị đánh thảm đến vậy .

Ta lại có thai nữa rồi .... ta vui lắm .

Độc phát ngày một nhiều ta không còn nhiều nữa ...

Hôm nay chàng tìm tới ta , bảo ta hạ độc nàng còn đá bảo bảo nữa bảo chúng không đánh sống .

Đừng nói thế được không chàng làm gì cũng được nhưng bảo bảo vô tội .

Ta đau quá .... may quá nó không sao .

Cười đắng lòng hạ độc sao , không xứng hhaaahaaa đúng thật giờ ăn còn không có , quyền thì càng không , bộ dạng thì ...... hhhaaaa là sao bằng nàng ta được .

Về đường làm bảo hoa cung .

Làm hộ thêm phiền thôi .

Chàng lại đến như yêu cầu ta cho nàng mắt .

Chàng quỳ xuống , bao giờ ta được vậy ????

Ta cho nàng ???

Chàng hạnh phúc nhé .

Ta đau .....đau quá ....

2 chúng nó sắp ra rồi .

Ta sợ mình không đủ sức .......

---------- thư phong vương gia -----------
- " tiểu hoa cô nương đùng làm khó tôi .

Thật sự vương gia không có ở thư phòng " một cận vệ của vương nói với tiểu hoa như vậy
- " vậy vương đang ở đâu ....

" tiểu hoa lạnh lùng nhìn hắn hỏi
- " đây là bí mật .... cô mau về đi không người Trúc phi nhìn thấy thì .... khỏi đó " thị vệ kia tốt bụng nhắc
- " cảm ơn , chuyển lời đến vương gia là chủ tử ta muốn gặp tiểu tiếu gia " nói xong tiểu hoa rời đi , trong lòng luôn nghĩ phải nhanh lên , chủ nhân không xảy ra chuyện gì đâu
Một hướng ngược lại của phía lại của tiểu hoa .

Một người đàn ông khoảng 28 tuổi mặc trường bào đen đang đi đến trên mặt vẫn lộ rõ vẻ giận dữ .

Đang vội vã đi về phía lãnh cung
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Đoản 6 ( tiếp )


---- lãnh cung ----/
- " công tử !!!!! ...

" tiếng kêu thất thanh của tiểu Hoa .

Sao đó là tiếng khóc nấc cảu cô nàng .

" hức hức .... người tỉnh dậy đi công tử người đừng doạ nô tỳ " tiểu Hoa tiến lại gần lay nhẹ công tử của mình nhưng không nhận lại sự đáp trả nào .

Nắm lấy bàn tay gầy trên giường nàng vận công truyền nội lực vào như không .

" Sao công tử nhà nàng không nhận vậy ??

Người cũng không động tĩnh gì ????

" .

Dừng truyền nội lực , tay cô chuyển xuống mạch của công tử .

Đôi mắt nàng mở to , nước mắt nối nhau rơi .

Không phải vậy ????

Không phải như vậy ????? .

Sau một lúc như nghĩ ra đước điều gì đó .

Nàng đứng dậy , muốn đưa chủ nhân lên lưng mình .

Miệng liên tục lẩm bẩm " công tử người và tiểu công tử không sao đâu , nô tỳ sẽ đưa người ra khỏi đây , hứ hứ về giáo mọi người sẽ có cách .

Người phải cố lên .

Tiểu công tử đang chờ ra mà , người cũng không được bỏ tiểu Hoa "
Nam nhân hắc bào kia bước vào lãnh cũng thấy .

Xung quanh đều mùi tanh tanh của máu .

Trên chiếc giường đơn sơ toàn là máu , người mặc nội y trên giường mắt nhắm nghiền , mặt trắng bệch , đôi mài cau trặt , bên dười không ngừng xuất huyết .

Tiểu hoa đang nâng người ý lên lưng .

Miệng lẩm bẩm điều gì đó .

Khi ngẩn mặt lên tiểu Hoa thấy người không nên thấy .

Người hại chủ nhân ra bộ dạng này .

" Ngươi định đưa tiểu lâm đi đâu ?

" người mặc hắc bào lạnh lùng nói .

" haha .

Hay cho chữ tiểu lâm .

Mời vương gia đi ra .

Cho tiểu nữ đưa công tử mình đi " tiểu Hoa lạnh mặt nói , tay cô bám chắc vào người công tử sau lưng .

" Ngươi có thể đi nhưng tiểu lâm thì để ở lại .

Hắn là người của ta " " Công tử là người của vương gia cao cao tại tượng Nguy Quốc này sao .

Sao thiên hạ ngày không ai biết vậy .

Công tử nhà ta chỉ là con thứ của một quan phủ nhỏ làm sao có thể với được với vương gia .

Xin vương gia tránh đường .

Dù có chết ta cũng phải mang công tử đi " nghe xong câu đó .

Hai người đằng sau người mặc hắc bào phi đến cướp công tử của nàng .

Do nàng bình thường không nghe lời công tử học võ công cho tốt giờ bị 2 người kia chế phục .

Công tử rơi vào tay tên vương gia bạc tình kia .

" Nguy Quốc Phong người mà làm gì công tử nhà ta .

Ta sẽ không để yên cho ngươi " tiểu hoa bị hai tên kia kéo đi. .

" Tiểu Lâm đệ tỉnh lại đi " đặt người kia trong ngực kẽ gọi .

Đáp lại hắn là sự yên lặng hắn cảm thấy người tiểu lâm bắt đầu lạnh đần .

" đi mời thái ý ..

" hắn quát lên , đôi mắt đỏ ngầy .

" Đừng như vậy được không , đệ nói sẽ chờ ta mà .

Chờ ta yêu đệ mà ....

" nước mắt hắn kẽ rơi .

" Đệ xem ta yêu để rồi này .

Là ta sai ta nhận ra sớm hơn .

Nhưng nàng ý là người cứu ta ở nguyệt cốc .

Ta không thể làm khác .

Ta phạt nàng ý rồi .

Ta biết tiểu lâm của ta không làm rồi " đứng trẻ trong bụng biết phụ vương hắn nguỵ biện liền không ngừng làm loạn .

" đệ xem nó còn muốn ra nữa kìa ....

" càng nói hắn càng thấy người trong lòng lạnh đi .

Tay nhẹ đặt lên chiếc bụng đang dao động kia , cười chua sót .

" Thần tham kiến vương gia .

Vướng gia vạn ....

" " Nhanh xem đệ ý " hắn đặt tiểu lâm xuống giường ngường chỗ cho thái y .

Lúc đứng dậy nhường chỗ cho thái y , miếng ngọc trên tay tiểu lâm mà không ai để ý rơi xuống .

Tiếng rơi làm hắn giật mình nhìn xuống .

Nó là ..... không không phải không phải như vậy .

Thấy vương gia đứng nhìn miếng ngọc vỡ .

Nô tài phía sau hắn kẽ nhắc nhở .

" vương gia .....

" .

Hắc cúi người nhặt miếng ngọc vỡ lên .

Hết nhìn miếng ngọc lại nhìn người nằm trên giường .

Khi thái ý khéo áo và quần tiểu lâm xuống hắn nhìn thấy cánh hoa sen ở hông tiểu lâm .

Cái kí hiệu trên người ở nguyệt cốc 8 năm trước .

Tâm hắc quặn lại .

Nhớ về 8 năm trước
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Đoản 6 (tiếp)


---- 8 năm trước -----
" tặng ta sao " nam nhân mặc hắc y nói .

" tặng ngươi , đây là tín vậy giữa chúng ta " hắn nhìn người đó .

" hhaha .

Ngươi không biết ta là nam hay nữ cũng tặng sao " hắn không suy nghĩ trả lời " ai lại lại in trên eo con trai mình hình cánh sen chứ .

" đáp lại là sự in lặng .

Sáng hôm sau hắn thấy một mảnh giấy trên phiến đá " ngọc còn người còn ngọc mất người mất .

Đi về phía đông bắc có đường ra khỏi cốc .

Cuộc sống phi thường , không gì là không thể .

Tin huynh " người đó biến mất .

Sau đó hắn phải lòng người ân nhân thoáng qua đó .

Nắm chặt trong tay miếng ngọc bội .

"Ngọc mất người mất .

Không gì không thể " " Haha " " Người hắn tin là người đó thì không phải , người hắn trà đạp thì lại là người hắn cần " hắn cười chua sót .

" Lý tử ngươi mang miếng ngọc này đi sửa lại đi " .

" Vương gia " lão thái y giá khom lưng xuống muốn bẩm báo tình hình công tử trên giường .

" Nói " vẫn ngữ điệu lạnh lùng đấy nhưng h ánh mắt hắn lại hướng về phía người trên giường đang đau đớn kia .

" vương gia , vi thần vô năng " nói xong người này quỳ sụp xuống .

Ông nhận được ánh mắt lạnh từ vương gia .

Ông thấy người ngồi xuống chiếc nệm đã được đổi mới , tay nắm phủ lên chiếc bụng đang dao động kịch liệt của lâm tần .

Vương gia trầm lặng trả lời " bỏ đứa bé cứu đệ ý " .

Lão thái y già nhìn hắn nói " vương gia , thần đi theo người bao lâu rồi ???

" .

" 20 năm" hắn trả lời .

"Người còn nhớ 5 năm về trước không .

Khi người trúng độc .

Thật ra độc ý không có thuốc giải .

Chỉ có thể chuyền cho người khác .

Mà phương tần là người ....

đã cứu người .

Đọc đã thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng rồi .

Vô phương cứu chữa .

" nói xong câu đó trong mắt ông hiện lên một tia buồn .

Đứa trẻ này ông chứng kiến nó từ kia yêu vương gia đến giờ , một lòng yêu vương gia nhận lại được cái gì chứ .

" ông nói láo .

Đệ ý không thể chết được .

" hắn gầm lên , đôi mắt đỏ ngầu , mặt trắng bạch , tay vô thức siết chặt tay phượng nhi hơn .

" Phương nhi không phải vậy đúng không ?

Đệ phải cùng ta nuôi dạy bọn chúng mà .

Ta cũng chưa bù đắp cho đệ nữa .

Ta biết đệ đang đau , ta nhu giúp đệ nhé .

" trong đầu hắn một đóng ý nghĩa miên man .

Tiếng rên nhà nhẹ phát gia từ người trong ngực hắn " ư ư ....

ư ...

" làm tâm trí hắn quay lại .

" Phương nhi , đệ tỉnh " " nước " đôi môi khô khẽ mấp máy .

Nghe thấy vậy lão quản gia bưng một chén nước đế " nào từ từ " uống được chén thứ hai con đâu ập đến Lương Phương bắt đầu vùng vẫy .

Thấy vậy vương gia vội bỏ chén nước xuống , ôm lấy bảo bối trong lòng .

Lòng đau như cắt .

Lão thái y , đang quỳ vội đứng dậy rút mấy cây câm ra châm về phía bụng cậu miệng nói " phương nhi , ngoan nằm im , đứa nhỏ gặp nguy hiểm đó .

" nghe vậy ngay lập tức thấy sự nằm im cửa người trên giường .

Thi châm cong đôi môi bị cắt đến chảy máu , chiếc chăn cũng bị bấm đến rách .

Khi rút cây châm cuối cùng ra một bàn tay gầy yếu bắt lấy tay ông .

" Tần thúc con xin người cứu lấy bọn nhỏ .

Người mổ bụng con ra cũng được dù sao con cũng không còn trụ được lâu nữa .

Xin người đó " tiếng khàn đặc , âm thanh ai không phải người có nội công khó nghe thấy .

" đệ sẽ không sao , bọn nhỏ cũng vậy .

Đừng nói linh tinh như vậy .

" bỗng chốc bàn tay kia xiết chặt hơn .

" là huynh sao ...

" đôi bàn tay kia buông lỏng tay lão thái y ra , đưa lên mặt người đang ôm sờ .

" đứng là phong huynh rồi .

" tiếng reo nên vui mừng .

Nó đâm một cái thật sâu vào tim hắn .

Miệng cậu lẩm bẩm " mơ sao ?

Không phải thật ... là mơ " cổ họng hắn đắng lại .

" là thật là huynh sai để đệ chịu khổ .

Đừng như vậy " .

Lão thái y bấy giờ đã viết xong đơn thuốc đưa cho thị vệ .

" Đứa nhỏ là do con cứu không ngoài ai khác .

" ông nhìn đứa cháu nhỉ của mình nói .

" do mình " lẩm bẩm .

Bổng môi cậu bị khoá chặt .

" Ta cùng đệ cố gắng .

Không phải có mình đệ đâu "
Một bát cháo được bưng đến .

" ăn chút gì được không ?

" có người mình yêu bên cạnh dù là cái gì Lương Phương hắn cũng làm .

Ăn được vài miếng máu từ cổ họng trào lên .

Hất bát cháo ra cúi người xuống mép giường nôn .

Bát cháo nóng hất lên người hắn phải trước đây mất đinh hắn sẽ tức giận lôi ra ngoài đánh .

Như giờ hắn đau .

Bên dưới sàn nhà máu cháo lẫn lộn với nhau .

Lấy chén nước cho cậu tránh miệng .

Đặt cậu nằm xuống , đi thay áo thì tay hắn bị bàn tay kia nắm chặt .

" Đừng đi " .

" Ngoan ta đi thay áo rồi quay lại .

Dơ như vậy đệ không thể đựa vào được " kiên nhẫn giải thích .

Lúc quay lại hắn thấy Tần thái y đang thi châm .

Bên cạch là một bát thuốc đen ngòm .

Đỡ cậu dựa vào mình .

Tần thái y nói " nước ối phương đã dần cạn hết .

Đứa nhỏ phải nhanh sinh ra không một xác ba mạng .

Đây là thuốc trợ sản đưa cho nó uống đi " .

Uống xong .

Chợt nhớ ra điều gì , " Hoa nhi đâu huynh , đệ không nghe thấy tiếng nó " .

" Ta ...

" vì đã nhốt hoa nhi lại nên Phong vương khó trả lời .

Nghĩ Phương nhi sẽ tức giận nhưng không " Nhốt lại cũng tốt không nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của đệ nó lại đau lòng .

Khi đệ đi giúp đệ chăm sóc bọn nhỏ .

Bảo cha chúng với phụ thân không cần bọn chúng lên đi rồi .

Còn tiểu Hoa thì huynh lấy thuế ước bán thân ở dưới hộ bán đưa cho muội ý .

Hứa với đệ " .

"Đừng nói nữa ta xin đệ đó " nước mắt hắn chảy dài .

" đừng khóc đệ đau " .

" kể cho đệ nghe một chút về lâm nhi đi " .

" uk .

Đứa nhỏ rất giống ta ..... thông minh lắm .

Chờ khi sau khi đệ sinh xong ta mang nó đế gặp đệ nhé " người trong ngực hắn im lặng nghe và tưởng tượng về đứa con sinh mình từ sinh ra ít khi có một lần gặp mặt của mình .

Đây khoảng khắc hạnh phúc ngắn ngủi .

Cơn đau bắt đầu một cách không khoảng cách .

Lão thái y bên dưới rút khối ngọc ra .

Máu ồ ạt chảy ra .

Do không đủ sức đứa nhỏ vừa thì ra đã thụt vào .

" tiếp đừng dừng , rặn nào rặn " tiếng lão thái y vọng từ dười lên .

Vương gia bên trên không ít lần thử truyền công lực cho cậu như đều thấy ..... không truyền được .

Tay đặt lên bàn tay đang gồng cứng kia .

" đan điền đã vỡ .

Mắt hắn chuyển sang người đang trong lồng ngực mình đãng cố gắng sinh đứa trẻ hai bọn họ .

Mà đau đớn .

Thấy không ổn .

Ông ra lệnh cho đồ đệ ông đẩy bụng .

Hắn dùng ánh mắt lạnh nhìn tên kia " ngươi định làm gì " .

" đẩy đi không kịp đâu " .

Đôi mắt người trong ngực hắn lờ mờ , dại đi vì đau .

Bụng bị đẩy .

Môi mắt mở to vì đau , tiếng hét thất thanh , người bật ra khỏi lồng ngực hắn .

Tim hắn như bị ai bóp thật mạnh như mốn vỡ ra .

Năm lần , tim hắn bị bóp .

Tiếng đứa trẻ vang vọng khắp phòng .

Đây lần đầu hắn cảm nhận được cảm giác làm phụ thận .

Nhìn thấy một đứa trẻ ra đời .

Cảm giác thật khó tả .

Không giống khi lâm nhi ra đời chút nào .

Đứa bé thứ thấy vừa ra đời .

Ông đã không kịp nhìn vội cắt cuống rốn .

Đưa tay vào huyệt nhỏ của cậu lôi đứa thứ hai ra vù biết cậu không còn sức .

Lúc nhìn đưa đứa trẻ cho vú nuôi thìn xuống hắn thấy phương nhi đang đặt thay lên tay mình cắn mạnh để không phát ra tiếng kêu .

Chưa kịp làm gì đã nghe tiếng khóc của đứa nhỉ thứ hai .

Mùi tanh bao phủ sắp căn phòng .

Nhười trong ngược vương gia lạnh dần .

Từ mắt lão thái y chảy xuống một giọt lệ .

Vương gia im lặng ôm người đó , miệng lẩm bẩm.....
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Đoản 7


- " Chậm một chút " .

Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang đuổi theo một người có bụng đã đủ tháng
- " Cửu anh xem thật đẹp .

Anh nhanh lên một chút ." người đàn ông bụng lớn đến đích qua đầu lại cười gọi người kia nhanh lên .

- " Lục em xem .

Em chạy nhanh như vậy bảo bảo sợ thù sao .

Biết vậy không cho em đi " anh lạnh mặt trấn chỉnh cậu .

Thấy vậy cậu giật áo anh mặt dưng dưng " em xin lỗi , xin lỗi mà .... lần sau lục sẽ ko thế nữa đâu " .

" bảo bối cho ba nhỏ xin lỗi con nhé .

Ba nhỏ không cố ý đâu " cậu vuốt bụng nói .

---------------------------------
Sau buổi sáng , đi chơi mệt không thể đi thêm nữa thì hai người họ đang nằm trên giường ngủ không biết trời ơi đất hỡi gì .

Nửa đêm cậu thức giác vì buồn tiểu .

Cẩn thận đứng dậy , không làm thức Cửu .

Chậm dãi đi vào nhà về sinh .

Một đêm 3 lần đi tiểu như vậy làm cậu không thể nào ngon giấc .

Sáng hôm sau , do giấc ngủ không sâu nên khi Cửu ngoài nghe điện thoại cậu liền tỉnh .

Cạu thấy sếp anh gọi dục nộp tài liệu .

Hôm hôn nay cũng hơi khác mọi ngày bụng cậu hơi chướng , đứa nhà hoạt bát hơn nhiều kiến cậu khó chịu .

Liền đứng dậy đi vệ sinh .

Ra khỏi phòng , bà giúp việc bưng cho cậu một chút cháo .

Đang ăn thì anh từ phòng làm việc cầm theo máy tính đi ra .

Ngồi xuống vừa ăn vừa làm .

" đây là đièu cậu ghét nhất .

Vì đât là sự không tốt qua .

Tức giận đi vào phòng .

Cửu nhìn theo cậu ánh mắt buồn , đặt tô cơm xuống đi vào phòng làm việc .

Vào phòng cậu oà khóc , đứa ngỏ đạp dữ dội phản bác vc làm của baba .

" cha con bắt nạt ta vậy mà con cũng bắt nạt ta à .

Hứ hứ ..." cứ vậy mà thiếp đi .

Cậu bị cơn đau đánh thức .

" Tiểu bảo bối ngoan , con thật khôg biết nghe lời gì cả .

Ngoan nào " .

Tối đến không thấy cậu chủ ra .

Bà giúp việc cho Cửu .

" Thưa cậu , đến giờ ăn cơm tối rồi .

Mà cậu Lục từ sáng đến giờ vẫn chưa ra .

" nghe vậy anh cau mày .

" Đúng là mình chiều tiểu Lục quá sinh hư mà .

Để xem mình thắng hay tiểu Lục thắng .

" " Bà ra ngoài trước đi " .

Anh tiếp tục làm việc đến khi xong .

Khi nhìn lên đã 12h đêm .

Buốc ra khỏi phòng nhìn thấy bà giúp việc đang ngủ gục trên sofa , bàn cơm vẫn còn nguyên.

Anh quay lại phòng lấy trc chăn mỏng đắp cho bà giúp việc , bà cũng lớn tuổi rồi ốm không tốt .

Anh mở cửa gọi Tiểu Lục dậy ăn cơm .

Mở cử ra anh thấy một núi chăn nhỏ trên giường .

Anh cười nhẹ tiến đến kéo chăn cậu xuống .

Trước măt anh .....

Đôi môi tiểu Lục bị cắn tát , đôi tay đang bám chặt dưới ga giường chi chít những đấu răng , mặt trắng bạch , bụng luôn tục chuyển động , .... anh hốt hoảng hô to " tiểu Lục " ôm cậu vào lòng .

Khi ôm cậu anh ngửi đấy một mùi tanh .

Mùi của máu , thân dưới cậu đang chảy .

Ôm cậu càng chặt thêm .

Anh liên tục gọi tên cậu .

Tiếng hô của cậu đánh thức bà giúp việc .

Bước vào thấy , cậu Cửu ôm cậu lục đang ngất .

Tiến đến nói " Cậu Cửu bình tĩnh giờ phải đứa cậu Lục đến viện " .

Ba người lên xe đi đến viện .

Anh ngồi trước lái , ghế sau là cậu và bà giúp việc .

Anh liên tục nhìn qua gương để biết tình hình phía sau .

Tuy hôm mê như cậu liên tục rên rỉ .

Chứng tỏ cậu chịu đâu đớn ko hề nhỏ .

Làm anh càng lo lắng .

Anh trách mình không vào phòng cậu sớm hơn , không dỗi cậu .

Đến bệnh viện , cậu được đẩy vào phòng cấp cứu .

Ông bác sĩ bước ra nói " chính tôi tạm thời cầm máu tạm thời cho cậu ý .

Cần phải sinh trong hôm nay .

Vì máu cậu ta là máu hiến lên chúng tôi xin lỗi chỉ còn cách sinh thường .

Anh vào hỗ chợ bệnh nhân đi .

"
Cậu tỉnh thấy anh đang nắm tay mình đặt đầy lo lắng .

Muốn mở miệng nhưng cổ họng khàn đặt không phát ra tiếng được .

Thấy vậy anh chạy đi rót nước .

Bụng cậu lại đau .

Cắn chặt răng , hai tay nắm chặt dưới chăn .

Lúc anh quay lại thấy câu như vậy .

Vội đặt cố nước xuống , ôm lấy cậu , không ngừng xoa bụng cậu .

Miệng nói " hít thật sâu , từ từ thở ra .

" cơn đau qua đi .

Cậu được anh đút chút nước .

" từ từ nào , đừng vội " .

Uống xong cậu nhìn lên anh dưng dưng " bảo bối bắt nạt em .

Huhu .

Thật đau " " tiểu lục ngoan .

Đừng khóc "
Vậy là hai tiếng trôi qua , cơn đau không ngừng tấn công cậu .

Cơn đau qua đi chỉ vô lực dựa vào lòng anh nghỉ ngơi một chút .

Nhìn cậu anh trách mình .

Đau cậu nắm lấy chăn nhưng khi cơn đau qua đi cậu nắm lấy tay anh .

Vì sợ anh giận mình đi mất .

Ông bác sĩ vào nói bảo bối chưa xuống được .

Cần phải đi lại .

Anh nhìn cậu đâu như vậy sao đi nổi .

Cậu nói với giọng khàn đặc " dìu em đứng lên .

Từng bước như anh có đai kéo cậu vậy .

Không thể đi nổi .

Lưng nằm đã đau đến khó chịu giờ đứng lên đi như ai đang chặt đứt nó .

Bụng đau không khoảng cách .

Cậu cảm thấy thứ gì đang đi xuống thật chướng thật khó chịu .

Đứng hay ngồi nghỉ đều khó chịu cả .

Đang đi bụng cậu đau quặn lạ thường .

Cậu gập người vị Cửu chờ cơn đau qua .

Thật đau có thứ gì đó vỡ " tách " .

Máu và nước ối chảy dài trên chân cậu .

Thấy vậy anh vội bế cậu lên giường ấn nút nọi bác sĩ .

Ông ta đến ấn nụng cậu một hồi kiến cậu đau không ngừng .

Bên dưới có gì đí đang banh tiểu hoa cúc ra .

Ấn sờ mó xong ông ta cậu rặn .

" ư ư .... hự hự ..... aaaa " Cửu đứng bên không ngừng lau mồ hôi và động viên cậu .

Thời gian chụi đâu quá dài tiêu tốn sức lực cậu qua nhiều .

Làm cậu không đủ sức đẩy đứa bé ra .

Mắt cậu đã mất dần tiêu cự thấy tình trạng không ổn .

Ông cho một người ấn mạng cậu bụng xuống .

" A A A ....

đừng " không biết bao nhiêu lần như vậy .

Căn phòng tràn đầy mùi máu .

12h trưa hôm sau một tiếng khóc của một đứa trẻ " oa ... oa ..." .

Đứa bé được đưa đi vưej sinh .

Cậu được đến phòng cấp cứu
Ba hôm kể từng ngày hôm đó , một đàn ông phờ phạc đang nhắm tay một người trên giường bên cạnh là một chiếc nôi .

Cậu đần mở mắt thấy Cửu vui mừng gọi tên mình rồi bảo chờ anh một chút anh đi gọi bác sĩ .

Cậu nghĩ " trông anh thật hốc hác "
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Đoản 8


Trong phòng một lão đại phu đã đứng tuổi đang bắt mạch cho một cậu thanh niên trẻ tuổi .

Trái với ánh mắt mong trờ của cậu thanh niên kia thì đại phu lại hiện lên một sự ngưng đọng khó sử .

Ông thu tay lại , một lúc lâu sau mới mở miệng nói : " Tướng quân , 5 tuần rồi .

Người ....

" .

Người thanh niên đó vội ngắt lời ông " Hoa thúc đủ rồi .

Đừng nói cho vương biết " chỉ vì không muốn nghe vế sau .

" Chuyện này .....

" .

" Báo , tướng quân .

Vương bảo tối nay bắt đầu suất phát " " Lui xuống " tay đặt nghe lên bụng mình nghĩ " đứa nhỏ này đến không đúng lúc " .

" Hoa thúc , miếng ngọc này ....

" .

Nhìn thấy miếng ngọc mặt ông bỗng dao động .

Không đợi ông nói cậu tiếp " Thông tin người sở hữu miếng ngọc này tôi biết .

Thế nào .

".

Miếng ngọc người ông yêu nhất , người ông nợ nhiều nhất .

Im lặng một lúc " Thần cáo lui " .

Khẽ nở nụ cười hài lòng .

----- Đêm -----
Đoàn quân dẹp loạn bắt đầu xuất phát .

Dẫn đầu là Tam vương gia chiến công lừng lẫy .

Vương gia huyền thoại của Nam Quốc này .

Đi song song với ngài là trợ thủ đắc lực của người Phương tướng quân .

Ở Nam Quốc này không ai không biết họ là một cặp , tình cảm của họ có trời đất làm chứng có nhân dân tán thành .

Nhưng ai trả biết ở cái thế giói này tỉ lệ nam với nam mang thai rất thấp .

Tỉ lệ vợt cạn thành công cũng rất bé .

Họ đinh đinh rằng vị vương gia ý sẽ không có con lối nghiệp .

Vì người quá yêu tướng quân
3 tháng , giao tranh với quân phản loạn .

Trận chiến đã đi đến hồi kết .

Đứng như người đời nói không sai : " chó cùng dứt dậu " .

Một người đứng bên đối lập nhìn về phía quân doanh của ta với ánh mất hận thù " Lâm Trương ta chết thì Nam Nhất Quân ngươi cũng phải chết .

Haha "
Sáng hôm sau , đây là trận đánh quyết định của hai bên .

" Cửu nhi , dậy nào.

" người đan ông mặc hắc bào đang gọi người trên giường dậy .

" chủ nhân , người cho cửu nhi thêm một chút nữa " .

" Ngoan " không đợi người kia phản ứng đã bế người đang ngái ngủ khi vô bồn tắm .

Đây có thể là giây phút hạnh phúc ít ỏi còn lại của họ .

-------------
Máu nhuộm đỏ một vùng trời , sác người nằm chất đống trên mất .

Từng người đang ngã xuống .

" Rút " giọng lạnh Lâm Trương vang lên .

Không suy nghĩ nhiều Nam Nhất Quân " đuổi theo " .

Cuộc vượt đổi không ngừng .

" HaHa .

Nam Nhất Quân hôm nay là ngày chết của ngươi .

À còn được thêm ái thê ngươi nữa chứ .

Xuống đó mà làm uyên ương .

Haha " .

" Chưa biết được đâu "
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Đoản 8 ( tiếp )


Càng đuổi Nam Nhất Quân càng thấy không đúng .

Tên từ hai bên sườn núi bắn ra .

Quân thương vong đến 1/4 .

Lâm Trương cưỡi ngụa đi ra " Thế nào Nam nguyên soái " .

" Hừ .

Đừng vội đắc ý " cưỡi ngựa phi thẳng về phía địch .

Hai bên giao tranh .

Nam Nhất Quân sơ ý bị Lâm Trương chém một kiếm qua cánh tay , thấy vậy Phương Cửu thúc ngựa lên giúp .

Kiếm tẩm độc và thuốc mê làm cho Nhất Quân cháng váng .

Nhân lúc ấy , Lâm Trương đánh Nam Nhất Quân một trưởng làm chàng bay ra ngoài , ngất .

Lòng đau , tay siết chặt kiếm hơn .

Trúng một trưởng của Lâm Trương làm cậu lui vài bước , bụng bắt đầu đau .

" Khá lắm , không ngờ bên cạnh hắn lại có một người như ngươi " .

Nhổ hụm máu trong mồn ra " Trương nguyên soái quá ken rồi " .

Đánh một hồi , kiếm Lâm Trương và Cửu đều gãy .

Lâm Trương lấy kiếm ngay của người binh sĩ đã chết đâm thằng vào trên ngực người đối diện " Thế nào Phương tướng quân " .

" chưa biết ai thắng đâu " một cây kiếm nhỏ đâm vào bụng Lâm Trương rồi rút ra .

Khi viện binh đến thấy Phương tướng quân đang rút kiếm ra khỏi người Lâm Trương .

Nguyên soái nằm các đấy không xa .

Đưa hai người về doanh trại .

Lều nguyên soái .

" Khởi bẩm , trư vị tướng quân .

Nguyên soái bị trúng độc Hàn Băng .

Độc này bắt nguồn từ Tây Vực .

Không tìm được thuốc giải trong 10 ngày nữa E là nguyên soái lành ít dữ nhiều " .

Nói đúng hơn chưa người nào chúng độc này sống cả .

Họ đều biết vậy vị nguyên soái trước trúng độc này mà chết , 3 người huynh đệ của họ cũng vậy .

Trong lều tràn đầy căng thẳng .

Lều Phương tướng .

Không biết bao nhiêu chậu máu được bưng ra rồi .

Hoa thái y , hạ cây kim xuống phần bụng , làm người trên giường lông mày không ngừng cau lại .

Khi đi ra khỏi lầu ông lắc đầu thầm nói " không còn nhiều thời gian nữa " .

Tỉnh lại đã là đêm hôm sau , cậu đưa mắt nhìn xung quang tìm Nam Nhất Quân .

Hầu cận thấy tướng quân tỉnh thì vui mừng không ngừng .

Từ chỗ hắn mà biết Quân bị trúng độc hàn băng .

Cửu bất chấp đứng dậy thả chú chim trong lồng ra .

Rồi đi ra khỏi lều hướng phía lều Nam Nhất Quân đi .

Mỗi bước đi của cậu đều đau .

Lưng thì như gãy ra vậy .

Nam Nhất Quân đang nằm trên giường mặt không chút huyết sắc .

Người hắn thật lạnh .

Trên thiên hạ này chỉ còn hai người hiện tại là người thân của Phương Cửu " sư phụ và Hắn " .

Để bảo vệ họ cậu dùng cả tính mạng đổi lấy hai chữ " BÌNH AN " cho họ .

" Sẽ không sao đâu Quân " thì thầm nhẹ vào tai hắn .

Tay vận nội công truyền từ cơ thể mình sang cơ thể hắn , khó chịu thật .

Hàng trăm ngàn con kiếm nhưng đang ăn lục phủ ngũ tang , bụng đau quá " Đúng rồi bảo bối , cha để ngươi thiệt thòi rồi .

Chúng ta cùng cứu phụ thân con nhé , con với ta nguyện cùng sống cùng chết nhé " .

Miệng thật sự muốn nôn ra máu , người không còn là chính mình nữa " rất đau " .

Nhưng "Quân là người rất thích sạch không thể làm bẩn được " trong lòng cứ lầm bẩm như vậy .

" Cửu nhi mãi yêu ngài " .

Đi ra khỏi lều trư vị tướng quân đã chờ sẵn .

Đi cách lều Nam Nhất Quân không xa lắm .

Quỳ xuống , miệng không ngừng hộc máu .

" Phương tướng quân cậu không sao chứ " mặt bọn họ đề lo lắng nhìn .

Họ đều coi Cửu như người thân trong nhà vậy , đi với họ bao trận đánh , kiên cường ,....

" Không sao .

Xin mọi người đừng cho vương biết chuyện này , thế nào đi nữa " khẩn cầu họ .

" Cậu điên rồi à .

Không có cậu sao vương sống được .

Sao phải vậy.

" một vị tướng quân có vẻ già tức giận lên tiếng .

" Không Ngài ý sẽ sống .

Sống tốt nữa . .....

Còn nhiều thứ đang chờ ngài ý ....... con dân , thiên hạ , gia đình ...... còn mạt tướng không có ai để chờ cả " nói xong câu này cậu bắt đầu mất ý thức .

Họ đưa cậu về lều và gọi Hoa thái y đến .

Ông thở dài lắc đầu .

" Thời gian không còn dài nữa đâu " .

Họ nhìn người trên giường bằng ánh mắt buồn .

Người huynh để của họ , người con - cháu họ , gia đình đông đúc chiến trường , .....

" BÁO " thu ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa .

" chư vị tướng quân vương à không nguyên soái đã tỉnh rồi ạ " .

Họ đi đến lều Nam Nhất Quân .

Thấy Lâm thái y đứng bên ngoài lẩm bẩm " Thật kì lại , lại giải được " .

" Lâm thái y , mong người giữ im lặng " ông biết họ có điều khó nói nên mong ông đừng điều tra nữa .
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Đoản 9


Một người ngủ say trên gối .

Khuân mặt thật bình yên .

Ngoài phòng :
- "Chúc mừng cậu , chính thức được lên chứ bố .

" một người đàn ông trẻ mặc áo bác sĩ nói .

Thay vì vui mừng người đàn ông kia lại trầm lặng đi vào trong phòng .

Trong đầu anh đáng rối tinh lên " không biết cậu chấp nhận không , liệu cậu có làm tổn thương nó không , bỏ đi không ,...

" cứ vậy tró đến khi bóng tối bao trùm thành phố .

-" ưm ....

ư " tiếng kẽ rên của người trên giường làm anh tỉnh mộng .

" vũ , vũ em tỉnh rồi " anh vui mừng ra mặt .

" nước ..." người trên giường nói .

Một dòng nước mát lạnh chảy từ từ vào cổ họng cậu .

Lúc ày cậu mới đánh giá khung cảnh xung quanh .

" ở đâu ?

" lạnh lùng hỏi anh .

" .

Anh im lặng không nói vì biết cậu ghét bệnh viện .

Nhìn anh một lúc cậu nói " đi về " .

------ đến nhà ----
Về nhà cậu đặc biệt buồn ngủ .

Ngủ một giấc đến sáng .

Đang ngủ cảm giác một thứ gì đó đang trào ngược lên họng .

Làm cậu tỉnh giấc và chạy vào nhà vệ sinh ."

Oẹ ...

ẹ ... o " .

Tiếng nôn của cậu làm anh tỉnh giấc .

Lòng anh thắt lại .

Tay cầm uống nước bước vào nhà vệ sinh vuốt nhẹ lưng cậu .

Nôn xong cậu không còn một chút sức nào được anh dìu ra ngoài .

Thức ăn sáng vừa bưng lên .

Cậu chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh .

Nhưng lần này cậu không nôn ra được gì cả .

Nước mặt chảy đầy mặt cậu .

Nghĩ trong lòng " mình sắp chết rồi .

Mình sắp được giải thoát rồi " .

Cậu không hề để ý đằng sau , có một người đang lo lắng nhìn , sợ đến gần cậu sẽ bị ghét bỏ .

Quay lại nhìn thấy anh cậu quát "CÚT" đóng sầm của lại .

Lỗi cũng do anh .

Anh bỏ cậu đi , bỏ cậu để lấy công danh sự nghiệp .

Lúc có rồi , cậu đang yêu một người khác lại cướp cậu giết người kia .

Giam cầm cậu ở căn biệt thự xa hoa này .

Thật nực cười .

Đi ra khỏi phòng vệ sinh cậu thấy anh đang cần trên tay cốc trà nóng thấy cậu thì vui vẻ nói " Bảo em uống chút trà đi .

Sẽ dễ chịu hơn đấy " cậu đưa tay hất văng cốc trà cười nhạt rồi nói " sao ?

Không phải anh muốn tôi chết anh mới vừa lòng sao ?

Anh thất tôi giờ chưa đủ thảm sao ?

Haha " cậu cười trong điên dại .

Tim anh như ai đó cầm dao đâm một nhát vào một nhát mạnh thật sâu .

Ôm lấy cậu " Đừng vậy ...... tất cả là anh sai .

Là anh phụ em .

Anh là em khổ " .

" giả tạo .... cút " .

Anh lặng lẽ ra ngoài , vì nếu ở lại không biết cậu làm việc điên rồ gì nữa .

Cậu hất văng mọi thứ xuống sàn .

Đến khi quá mệt cậu thu mình trong sopha khóc .

Đến mệt thì lại ngủ .

Nửa đêm người đàn ông đang ngồi ngoài cửa từ lúc bị đuổi đến giờ bước vào .

Anh bế cậu nên giường .

Thu gọn những gì cậu làm vỡ .

Mấy ngày gần đây khẩu vị của cậu ngày một kém .

Giờ chỉ cần ngửi thất thôi cậu đã nôn .

Cả ngày lảo đảo , không chút sức lực .

Số lần cậu đi vệ sinh ngày càng tăng .

Tâm càng chăm sóc cậu kĩ hơn .
 
Back
Top Bottom