Lãng Mạn Doãn Mạt - Hạ Sâm( Siêu cấp cưng chiều)

Doãn Mạt - Hạ Sâm( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 80


Cuối cùng Doãn Mạt cũng ký bản hợp đồng kia, vì cô không ký, hắn cứ quỳ mãi không chịu đứng dậy.Chiếc nhẫn kim cương long lanh chói mắt cũng được đeo vào ngón áp út.Cảm giác này thật lạ, vừa rung động lại vừa hoảng hốt.Doãn Mạt cúi đầu, chạm nhẹ lên kim cương lành lạnh:"Anh chuẩn bị lúc nào thế?”

Hạ Sâm đứng bên cạnh, khom người nâng cằm cố lên: “Nhẫn này đeo cho vui trước đã, sau này sẽ còn cao cấp hơn nữa.”

Doãn Mạt với tầm mắt đã nhòe đi nhìn gương mặt anh tuấn quyến rũ của hắn không chớp mắt, cũng không lên tiếng, nghiêng người nhào vào ngực hắn.

Hạ Sâm cụp mắt nhìn Doãn Mạt rồi xoa đầu cô: “Mạt, phải đi...”

“Bum!”

“Bum!"

Bất chợt, mấy tiếng pháo lụa màu truyền đến từ sảnh VIP tầng hai.Ngay sau đó, một đám thuộc hạ trong sòng bạc hoan hô.“Anh Sâm uy vũ!”

“Anh Cả, chị dâu, trăm năm hòa hợp!”

“Anh Sâm, chị Sâm, chúc sớm sinh quý tử!”

Người dẫn đầu hô hào trên cầu thang là em trai ngốc Hạ Ngao.Doãn Mạt nghe tiếng còi chui ra khỏi ngực hắn.Hạ Sâm câm nín nhìn một đống người nhốn nháo trên tầng, lại quan sát những dải pháo lụa bay lượn trên không trung nhưng chẳng có mảnh nào rơi lên người hắn và Doãn Mạt.Sảnh rộng quá, khoảng cách pháo lụa màu bắn ra lại… quá ngắn.

Thế nên, Hạ Sâm và Doãn Mạt chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số dải lụa rơi xuống từ trên không cách họ ba mét.Cảnh bắn pháo đó cứ như chẳng liên quan gì đến họ cả.Hạ Sâm văng tục, ngoắc về phía tầng hai: “Xuống đây, xuống đây, mấy người xuống hết cho ông đây!”

Không lâu sau, Hạ Ngao dẫn theo đám anh em đến sảnh VIP.Đầu và vai ai ấy cũng dính vụn pháo.

Hạ Sâm một tay chống hông, nâng chân đạp Hạ Ngao một cú: “Chú đang tự tiêu khiển sao?”

Hạ Ngao mặc sơ mi trắng, tay áo cuộn lên còn lộ ra cẳng tay lực lưỡng, nhưng giờ lại xoa đùi tủi thân: “Anh Cả, chẳng phải em muốn để các anh em… chúc mừng hai người thôi sao?”

“Chúc mừng cái kiểu của chú đấy à?”

Hạ Sâm nhìn lụa màu trên đầu gã, giận không biết trút vào đầu: “Chẳng phải anh bảo chú đến bệnh viện à?”

Hạ Ngao dè dặt nhìn hắn: “Em có đi mà, tại mẹ nói không cần em ở cạnh, bảo em quay về làm việc…”

Hạ Sâm ghét bỏ xua tay: “Cút nhanh, nhanh cái chân giùm!”

Hạ Ngao cười ngượng ngùng: “Anh Cả, chị dâu, thế em đi làm việc đây.”

Dứt lời, gã cho gọi đám anh em cầm chổi và cây lau nhà bắt đầu dọn dẹp đồng pháo lụa màu rơi đầy sàn.Cửa sau sòng bạc, Doãn Mạt đứng trên bậc thang nhìn Hạ Sâm, chần chừ mãi vẫn quyết định hỏi: “Hạ Ngao… cũng là con trai của bác gái sao?"

Nếu là anh em ruột thì IQ khác biệt quá, mà dường như EQ cũng không cao gì mấy.Hạ Sâm kéo cô xuống, nhìn xa xăm: “Không phải, nhưng cũng không khác là bao.”

Từ nhỏ Hạ Ngao đã đi theo hắn, không phải con của Dung Mạn Phương mà là con trai của chú Hai – em trai của Hạ Hoa Đường.Khi Hạ Ngao chưa được hai tuổi, ba mẹ đều mất vì tai nạn xe.Nếu không phải Dung Mạn Phương ôm gã về sân sau, có lẽ Hạ Ngao sẽ bị mang đến trại mồ côi hoặc ném cho

dòng thứ thay mặt nuôi dưỡng.Một đứa bé tầm thường không có cha mẹ, nhà họ Hạ ắt hẳn không phí thời gian cho gã, càng không dốc lòng đào

tạo.

Đương nhiên Hạ Ngao cũng may mắn, vì trong tất cả đời trẻ nhà họ Hạ, chỉ mình gã gọi Hạ Sâm là anh trai.Thế nên, từ nhỏ Hạ Sâm đã đối xử tốt với gã, thà để mình bị bắt nạt cũng bảo vệ Hạ Ngao chu toàn, vì đó là em trai của hắn.Doãn Mạt không gặng hỏi thêm, siết chặt ngón tay Hạ Sâm, cúi đầu cười ngượng ngùng: “Vậy sau này em cũng

xem cậu ấy là em trai ruột.”

Hạ Sâm nhìn gương mặt đầy ý cười quyến rũ của Doãn Mạt, cõi lòng rung động: “Em cứ xem nó là thằng ngu là được.”

Hai mươi phút sau, Cục Dân chính Thành Tây.Doãn Mạt hoảng hốt nhìn tòa cao ốc trang trọng trước mắt, tâm trạng chưa bình ổn lại tiếp tục sôi trào.Lúc này cô mới thật sự cảm nhận được, họ sắp kết hôn rồi.

Hạ Sâm đẩy cửa xe, vừa sải chân đã cảm thấy khuỷu tay bị nắm lại, quay đầu thấy vẻ mặt Doãn Mạt hơi tái.Hắn thu chân, nhíu mày: “Sao vậy?

Muốn từ hôn?”

Doãn Mạt cắn môi, lẩm bẩm như muỗi kêu: “Em… em không có thân phận cư dân trong nước.”

Sau khi cô giả chết rời khỏi Anh, giấy tờ tùy thân cũng chỉ có mỗi hộ chiếu, mà hôm nay… cũng chẳng mang theo nốt.Doãn Mạt chưa kết hôn nhưng vẫn có thường thức cơ bản.Với thân phận hiện giờ của cô chắc chắn không qua được thủ tục xét duyệt khi đăng ký.Doãn Mạt không chú ý đến khóe môi biến hóa của Hạ Sâm, ngẫm nghĩ mấy giây rồi tỏ vẻ muốn liều mình: “Có

máy tính không?

Để em hack vào hệ thống của Cục Dân chính…”

Tiếng cười vui vẻ ngắt lời Doãn Mạt.

Hạ Sâm kéo cô vào lòng, một tay nâng mặt cô lên, hôn một lúc: “Doãn Mạt, em đúng là bé cưng mà.”

Người phụ nữ mềm mại trong ngực khiến hắn rất thỏa mãn, nhưng giờ không phải lúc để phóng túng.Hạ Sâm lại đẩy cửa xe ra, cúi người mút môi cô một cái: “Babe, em nên học cách tin vào người đàn ông của em.”

Doãn Mạt đọc được dịu dàng chuyên tâm từ đôi mắt hắn, bỗng chủ động ôm cổ hắn, mềm oặt nói: “Được…”

Đôi mắt Hạ Sâm tối sầm, hất tay cô ra, khàn giọng nói: “Em tránh xa anh một chút, ông đây muốn cứng luôn rồi.”

Năm phút sau, hai người đi vào Cục Dân chính, khi đưa hồ sơ ra, Doãn Mạt kinh ngạc thấy Hạ Sâm lấy trong túi hồ sơ ra hộ khẩu màu nâu sẫm chỉ trong nước mới có.Đó là hộ khẩu ba người nhà họ Doãn.Doãn Mạt ngơ ngác nhìn Hạ Sâm giao hộ khẩu cho nhân viên, nhịp tim càng lúc càng nhanh: “Anh đến Anh vì xử

lý thân phận cho em sao?”

Hạ Sâm ngả ngớn nhướng mày: “Đừng cảm động quá, ông đây đang quy hoạch tương lai cho mình thôi.”

Cố chống chế đây mà.

Doãn Mạt vẫn nghe hiểu được.Tương lai của hắn vẫn luôn có cô.Mười phút sau, Doãn Mạt nhận lấy hai quyển sổ tượng trưng cho tình yêu và tương lai bằng hai tay.Trong hình chụp, cô dựa sát vào Hạ Sâm, cười lộ lúm đồng tiền như hoa.Hôm nay, Doãn Mạt bị Hạ Sâm lôi vào Cục Dân chính, chính thức trở thành chị Sâm, cũng là bà Sâm của hắn.Cùng lúc đó, Thương Úc và Lê Tiểu đang ở biệt thự cũng nhận được ảnh kết hôn do Hạ Sâm gửi qua.Hai người nhìn nhau cười.

Lê Tiểu ôm bé con, cụp mắt chọt gương mặt phúng phính của bé: “Con có mẹ nuôi rồi này.”

Thật ra thì từ sau khi Thương Dận ra đời, gần như ai cũng tự xưng là ba nuôi của bé.

Nhưng cuối cùng, Thương Úc và Lê Tiểu chỉ ngầm cho phép mỗi Hạ Sâm.Dường như bé con cũng rất thích hắn, chỉ cần được Hạ Sâm ôm, bé sẽ cười toe toét.Đương nhiên, e là lúc này không ai ngờ rằng, người vợ tương lai của bé con Thương Dận lại là bé gái trong cặp sinh đôi của Hạ Sâm.
 
Doãn Mạt - Hạ Sâm( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 81


Hôm nay Hạ Sâm đăng ký kết hôn, ra khỏi Cục Dân chính, hằn vui vẻ đăng lên vòng bạn bè.Nếu là bình thường, hắn luôn tỏ thái độ khinh thường với cách làm khoe tình cảm thể này.Nhưng hôm nay hắn thật sự không nhịn được.Lời giới thiệu trong vòng bạn bè ắt hẳn là câu thoại lãng mạn nhất trước giờ trong đời hắn.

Hạ Sâm: Gió dừng bên mắt em, anh dừng lại bên em. @Doãn Mạt Ảnh đính kèm chụp khoảnh khắc Doãn Mạt cụp mắt nhìn giấy đăng ký

kết hôn trong Cục Dân chính.Hạ Sâm đăng bài xong thì thoát khỏi WeChat, kéo Doãn Mạt lên xe.Nửa ngày sau đó, Hạ Sâm đưa Doãn Mạt đi ăn uống chơi bời khắp Nam Dương.Hắn dịu dàng săn sóc đi cùng cô hơn nửa Nam Dương, đến khi hoàng hôn xuống núi, hai người mới đến một khu biệt thự.Doãn Mạt hơi mệt dựa bên cửa lim dim.

Xe dừng lại cô mới miễn cưỡng mở mắt, thấy biệt thự bèn hỏi: “Anh còn định đi đâu nữa sao?”

“Nhà của chúng ta đó.”

Hạ Sâm gác một tay lên vô lăng, sâu trong đáy mắt cất giấu ngọn lửa.Nơi này là phòng tân hôn của họ.

Vào cửa, Doãn Mạt cảm thán với độ xa hoa của biệt thự, thậm chí có yếu tố kiến

trúc lâu đài kiểu Anh nữa.Bóng người ấm áp kề cận sau lưng.Hạ Sâm ôm cô từ phía sau, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: “Mạt, thích không?”

Doãn Mạt nói thích, nghiêng đầu đối mặt với hắn, trông mong hỏi: “Về sau chúng ta ở đây sao?”

“Ừ.”

Hạ Sâm ngậm vành tai cô, hơi thở càng lúc càng nặng nề: “Thích thì ở, không thích thì đổi.

Mười ba bất động

sản ở Nam Dương đều đứng tên em, muốn ở đầu cứ chọn.”

Doãn Mạt mỉm cười: “Chỗ này tốt lắm.”

Hạ Sâm cúi đầu, hôn sau tai và bên cổ cô thăm dò: “Babe, đói không?”

“Không đói.”

Doãn Mạt thấy hơi nhột, nhích người né tránh: “Anh đói à?

Có muốn…”

Cô còn chưa nói hết, Hạ Sâm đã kéo mặt cô qua một bên, ngậm khóe môi cô, nói: “Đói chứ, ông đây đói muốn hỏng người.”

Đăng ký kết hôn rồi, họ đã là vợ chồng hợp pháp.Những chuyện phát sinh sau đó chỉ là thuận nước đẩy thuyền.Doãn Mạt dốc hết sức để đáp lại hẳn.Hạ Sâm ôm lấy cô, vừa hôn vừa đi đến phòng ngủ chính trên tầng hai.Hẳn mở cúc áo sơ mi của Doãn Mạt, đồng thời kéo tay cô đặt trên đai lưng của mình: “Cởi ra cho anh.”

Doãn Mạt đỏ mặt dưới thân hắn, nhìn sang hướng khác nhưng tay vẫn ngoan ngoãn mở chốt dây nịt.Trong lúc họ ôm hôn thì áo quần đã cởi hết.

Động tác của Hạ Sâm vừa khó nhịn vừa nóng vội.Hắn đã đồng ý với cô sẽ giữ cho cô đến khi kết hôn.

Hôm nay họ đã đăng ký kết hôn, hắn không đợi thêm được

nữa.Mấy phút ngắn ngủi, họ trần trụi đối mặt với nhau.Ánh trăng trong vắt ngoài cửa sổ, Hạ Sâm ôm Doãn Mạt, khàn giọng nỉ non: “Mạt, anh yêu em…”

Bốn giờ sáng hôm sau, phòng ngủ chính yên ắng.

Doãn Mạt hé đôi mắt chua xót, mãi không lấy lại tinh thần.

Hạ Sâm nằm bên cạnh cũng tỉnh lại.Cô đỏ mặt xấu hổ, khàn giọng nói câu chào buổi sáng.Hạ Sâm ôm cô, gương mặt anh tuấn mơ hồ lại chân thật vui bên cổ cô: “Gọi anh là gì?”

“Ông xã…”

Tối qua hắn bắt cô gọi ông xã rất nhiều lần.Đến mười một giờ sáng, Doãn Mạt lê đôi chân nặng trịch rời khỏi phòng ngủ chính.Trong phòng khách, Hạ Sâm gác chân lên bàn trà, ngậm điếu thuốc gọi điện thoại.

Doãn Mạt đến cạnh hắn, chậm

rãi ngồi xuống, nét mặt phong tình mơn mởn.Cô không chú tâm nghe nội dung cuộc gọi của Hạ Sâm mà lấy điện thoại ra kiểm tra thử có cuộc gọi nhỡ hay tin

nhắn gì không.Tối qua sau khi họ trở về vẫn luôn quấn lấy nhau trong phòng, có nghe tiếng rung điện thoại nhưng chẳng rảnh để ý đến.Doãn Mạt mở khóa màn hình điện thoại, thấy ngay hai mươi mấy tin nhắn WeChat chưa xem.Cô bật WeChat lên, hầu hết tin nhắn đến từ nhóm Lục tử biên giới.Mà mục [khám phá] ở góc phải có con số nhắc nhở.Doãn Mạt khó hiểu ấn vào nhìn thấy lời giới thiệu trong vòng bạn bè của Hạ Sâm Hai người có rất nhiều bạn

chung nên thấy ngay bình luận của bạn bè phía dưới.Bạch Viêm: Cô mắc bệnh nặng gì à?Bạch Viêm: Nghĩ không thông đến vậy sao? @Doãn MạtTông Trạm: Cái thứ rách nát giá chín tệ còn không biết xấu hổ mang đi khoe?Cận Nhung: Em dâu, nhớ đến hải đảo chơi đấy! @Doãn MạtPhong Nghị: Tốc độ của lão Hạ quá nguy hiểm!

Thương Úc: Không tồi.

Vân Lệ: Tốc độ nhanh thế.Thẩm Thanh Dã: F*ck, f*ck, f*ck, anh Sâm chơi lớn vậy?Tổng Liêu: Chào anh rể.Hạ Tư Dư, Anh rể, đám cưới, đám cưới, nhanh sắp xếp đi!Tô Mặc Thời: [Chúc phúc] Mong chờ đám cưới.Lê Tiểu: Phải tốt với chị ấy.Phía sau còn rất nhiều lời nhắn, nhưng Doãn Mạt không kịp xem thêm khi điện thoại lại truyền đến tiếng vang.Vẫn đến từ nhóm Lục tử biên giới.Thẩm Thanh Dã: Ghê thật, phục đấy, giờ chị Hai vẫn chưa nhắn lại, có phải chết trên giường anh Sâm rồi không?Năm Hạ: Chị Hai, hàng mới nghiên cứu đã được chuyển giao, nhớ kiểm tra ký nhận [cười gian] @Doãn Mạt
 
Doãn Mạt - Hạ Sâm( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 82


Lão Tô: Thời gian… có hơi lâu thật!Thẩm Thanh Dã: Tôi cược anh Sâm bảy lần, ba triệu.Năm Hạ: Năm lần, ba triệu.Tô Mặc Thời: Năm lần, ba triệu.Tống Liêu: Ba lần, ba triệu.Doãn Mạt nhìn tin nhắn nhảy liên tục trong nhóm, dù hơi ngượng nhưng vẫn không nhịn được mà bắt đầu đếm

thử.Doãn Mạt quá tập trung suy nghĩ nên không phát hiện Hạ Sâm đã kết thúc cuộc gọi, đang nhìn chằm chằm màn

hình điện thoại của cô, gương mặt anh tuấn cười nhạt.Có phải cái tên Tổng Liêu này chưa bị ăn đập bao giờ hay không?

Hạ Sâm liếm môi nhìn Doãn Mạt, thấy cô đang bẻ đầu ngón tay đếm số lần bèn hừ lạnh, cướp luôn điện thoại của cô, ung dung gõ một đoạn.Xác nhận, gửi với nội dung:

Doãn Mạt: Tám lần, chung tiền đây.Nhóm WeChat của Lục tử biên giới im lặng ba giây rồi đồng loạt sợ ngây người.Thẩm Thanh Dã: ...Tô Mặc Thời: …Tổng Liêu: Chị Hai vẫn còn ổn chứ?Năm Hạ: Chị Hai, quãng đời về sau quá hưởng thụ rồi…

Sau đó năm tin nhắn báo chuyển khoản xuất hiện dưới sự đắc ý của Hạ Sâm.Nhưng Hạ Sâm lại nhanh chóng buồn bực.Nhóm gồm sáu người, nhưng có đến năm người chung ba triệu tiền thua cược.

Trong đó, bao gồm cả Lê Tiểu.

Nói cách khác, em dâu ngoan của hắn dù không tham gia thảo luận cũng đoán sai?

F*ck!

Toàn là tình nghĩa nylon!Buổi chiều, Hạ Sâm định đưa Doãn Mạt về nhà họ Doãn thăm ba mẹ, nhưng đau lòng sợ cơ thể cô không chịu nổi, sau cùng phải đành thôi.Doãn Mạt mới trải nghiệm chuyện nam nữ, hơn nữa Hạ Sâm nhu cầu lại cao nên cả ngày nay cô chẳng có tinh thần.Đến bữa tối, cô ngồi trước bàn uống cháo với vẻ mặt uể oải, chẳng biết đang nghĩ gì.Chắc vì quả tiêu hao thể lực, cô đặt thìa bên môi nhưng thỉnh thoảng run tay khiến ngụm cháo trượt xuống cằm.Doãn Mạt giật mình ngẩng đầu lên, đang định rút khăn giấy, Hạ Sâm ở đối diện chồm người qua bàn thành thạo

mút chảo trên cằm cô.“Ấy, anh đừng có ăn.”

Doãn Mạt hết hồn vì động tác của Hạ Sâm, vội thẹn thùng đẩy vai hắn kêu lên.Hạ Sâm mút xong chảo dính trên cầm cô, tặc lưỡi nhấm nháp: “Mạt, không cho anh ăn cháo thì muốn anh ăn gì?”

Doãn Mạt nhìn chằm chằm đôi mắt lóe tia sáng khác lạ của Hạ Sâm, gò má lập tức đỏ bừng.Hạ Sâm già dặn kinh nghiệm lại chồm người cúi gương mặt anh tuấn xuống: “Babe, sao em lại đỏ mặt?”

“Em không có.”

Hạ Sâm có ý liếm môi đầy sắc tình: “Muốn anh uống… của em…”

Doãn Mạt quá nôn nóng vội che miệng hắn: “Anh đừng nói nữa.”

“Chậc.”

Hạ Sâm cực kỳ yêu bộ dạng hoạt bát lại bẽn lẽn này của cô, đi vòng qua bàn ngồi xuống bên cạnh cô, sờ gò má cô, đổi đề tài: “Nào, nói ông xã nghe, còn đau không?”

Suy nghĩ của Doãn Mạt bị hắn làm rối, xoa eo, bĩu môi nói: “Tàm tạm, đỡ hơn rồi.”

Lòng bàn tay Hạ Sâm khẽ xoa gáy cô: “Đau thì nói.”

Lòng Doãn Mạt nóng bừng, đang định nói gì đó, hắn lại áp sát bên tai cô, trêu chọc cô chẳng chút đứng đắn: “Babe, thật ra không thể hoàn toàn trách anh được, tối qua là em khiến anh phải…”

“Hạ Sâm!”

Tâm tư cảm động của Doãn

Mạt lập tức tan thành mây khói, cô hờn dỗi đẩy hắn ra: “Anh phiền quá.”

Cô đứng dậy muốn rời đi nhưng hắn ở phía sau cười vui vẻ, ôm cô vào lòng: “Chạy nhanh thế, xem ra ổn cả rồi.”

Hạ Sâm vừa nói vừa vén váy ngủ của cô.

Doãn Mạt tự biết đây là tình thú của hắn, vừa né vừa cãi cọ.Nửa phút sau, Hạ Sâm f*ck một tiếng: “Cứng rồi.”

Doãn Mạt nuốt nước bọt, cả người cũng bắt đầu nóng lên: “Anh… anh không biết mệt hay sao?”

“Nhìn em sẽ không thấy mệt” Giọng hắn khàn đi hẳn bên tai cô, gương mặt anh tuấn nhuốm sắc tình vừa quyến rũ vừa mê người: “Baby, muốn thử ở đây không?”

Dù kể đến Doãn Mạt khước từ như thế nào, Hạ Sâm luôn chiếm ưu thế trong những chuyện thể này.Trong phòng ăn nhanh chóng truyền ra tiếng động khiến người ta suy tưởng xa xôi.Thời gian như thoi đưa, thoáng chốc lại qua một tuần.Hạ Sâm và Doãn Mạt tận hưởng thế giới hai người mấy hôm rồi bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.

Hôm nay là thứ Bảy, Doãn Mạt ăn trưa xong thì ngồi ngẩn người trong phòng khách.Dường như cô có tâm sự, trông rất rối rắm.Không lâu sau, Hạ Sâm về biệt thự cầm theo một tập hồ sơ màu đen.Doãn Mạt mờ mịt nhìn hắn: “Anh về rồi.”.Hạ Sâm tiện tay ném tập hồ sơ lên bàn, cúi người sờ trán cô: “Sao lại có vẻ mặt này?

Khó chịu sao?”

“Không có.”

Doãn Mạt kéo tay hắn, do dự mấy giây mới nói: “Muốn bàn với anh chuyện này.”

Hạ Sâm nghiêng người ngồi xuống, ôm eo cô kéo vào lòng mình: “Không cần bàn, ông đây đồng ý hết.”

“Thật chứ?”

Hạ Sâm nhướng mày liếc cô: “Ngoại tình thì không.”

Doãn Mạt bật cười: “Không phải chuyện này.”

“Mang bao cũng không nốt.”

Doãn Mạt: “…”

Đúng là từ sau khi họ kết hôn, Hạ Sâm không mang bao lấy một lần.

Dường như… hắn rất nôn nóng có con.Doãn Mạt trùng hắn: “Không phải, em muốn bàn với anh, đổi một căn nhà lớn hơn cho ba mẹ có được không?”

Hạ Sâm đã qua gặp mặt ông bà Doãn, còn giao lại hộ khẩu cho họ.

Dù hắn phóng túng vô cùng, nhưng sắp xếp

chuyện nhà họ Doãn đầu vào đấy cả.Doãn Mạt rất cảm kích, khó tránh khỏi càng yêu hắn hơn.Cô đã suy xét rất nhiều ngày mong muốn đổi nhà cho ba mẹ.Dù đã ký hợp đồng trước hôn nhân, nhưng dù sao số tài sản kia vẫn là của Hạ Sâm, cô không thể dùng tùy tiện

được.Hạ Sâm chau mày nhìn Doãn Mạt chăm chăm, cong môi: “Tài sản đều đứng tên em, còn bàn với anh nữa, thấy có ổn không, hứ?”

Không đợi Doãn Mạt lên tiếng, Hạ Sâm cầm tập hồ sơ trên bàn lên đặt trên đùi cô: “Công chứng tài sản tặng cho rồi.

Mạt, giờ chồng em chẳng có gì cả, sau này chỉ có thể nhờ em nuôi thôi.”

Doãn Mạt giật mình, không dám tin: “Anh còn tiến hành công chứng nữa sao?”

“Nếu không, em nghĩ ông đây chi đùa vui em à?”

Hạ Sâm nghiêng người đè cô xuống sofa, ôm mặt cô, cưng chiều hôn lên chóp mũi cô: “Ngốc hay không hả?

Mười mấy căn nhà đứng tên em mà đổi nhà cho ba mẹ còn cần phải bàn với anh?”

Doãn Mạt như ngừng thờ, mím môi ôm lấy hắn: “Sao anh lại tốt như vậy.”

“Babe, định nghĩa về cài tốt của em nông cạn quá rồi.”

Hạ Sâm dùng ngón tay mô tả gương mặt cô, cười xấu xa: “Ông đây chẳng những đối xử tốt với em, còn phải phục vụ em thật tốt.

Nghĩ lại ga giường sáng này mới đồi đi.”
 
Doãn Mạt - Hạ Sâm( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 83


Doãn Mạt ngượng đỏ mặt vì lời âu yếm của Hạ Sâm, chỉ có thể trợn mắt với hắn.Từ khi hai người đăng ký kết hôn, cô đã cảm nhận rõ ràng thể lực và nhu cầu của hắn.Rõ ràng đã qua cái tuổi dồi dào sinh lực, nhưng khi hắn ở trước mặt cô, luôn kích động không thể khống chế.Dù Doãn Mạt mệt mỏi vẫn nảy sinh kiêu ngạo và thỏa mãn.Cô có thể cảm nhận rõ sự si mê đến mức không cách nào kháng cự được của Hạ Sâm với mình.Doãn Mạt thường hay nghĩ, nếu lúc trước không gặp Hạ Sâm, có lẽ tương lai của cô sẽ không muôn màu muôn vẻ như vậy.Thời gian như bóng câu qua cửa, đã là cuối tháng Mười.Sau hơn một tháng Hạ Sâm và Doãn Mạt đăng ký kết hôn, hôn lễ của hai người tổ chức như đã định.Đêm trước hôn lễ, Lục tử biên giới tề tụ trong biệt thự Cảnh Loan nhà họ Doãn.Lê Tiểu đến hơi muộn, vừa vào cửa đã nghe đám Thẩm Thanh Dã bàn bạc nên tạo yêu cầu khó thể nào cho buổi

đón dâu của Hạ Sâm vào ngày mai.Trong phòng khách, Thẩm Thanh Dã dựa lưng lên ban công, vừa hút thuốc vừa lải nhải: “Chỉ cần tôi và lão Tô, lão

Tống chặn cửa, dù đám người anh Sâm đồng cỡ nào cũng không dám làm ẩu đâu.”

Hạ Tư Dư nhìn về phía Thẩm Thanh Dã như có điều suy nghĩ: “Chưa chắc ba người có thể thành công.”

“Sao lại không?

Tôi cũng là phía nhà gái của Hai Doãn mà, không bàn đến lấy một địch trăm, một địch mười vẫn

ổn.”

Thẩm Thanh Dã rít một hơi sâu, mỉm cười: “Hơn nữa, dù gì anh Sâm cũng là chú rể, chắc không đánh phía

nhà gái ngay hiện trường chứ?"

Mọi người đồng loạt nhìn sang.

Tổng Liêu bình tĩnh nói: “Sao lại không?”

Thẩm Thanh Dã nghẹn họng, tự dưng

không trả lời được.Hạ Tư Dư vuốt cằm: “Sao tôi lại có ảo giác rằng, vì cướp cô dâu mà anh Sâm chẳng thèm để ý có đánh chúng ta

không.”

Thậm chí cô còn hoài nghi, dù là ông bà Doãn chặn ngay cửa, chưa chắc anh Sâm sẽ nể mặt.Dù gì cưới vợ cũng quan trọng hơn.Tô Mặc Thời đã im lặng một lúc lâu nhìn thấy Lê Tiếu đang dựa lưng lên cửa phòng.Ánh mắt anh ta ranh mãnh, mỉm cười đề nghị: “Chúng ta chặn cửa không dễ gì thắng được, chỉ bằng…

đặt một át

chủ bài đi.”

“Át chủ bài gì?”

Đám Thẩm Thanh Dã hoài nghi hỏi lại, nhìn theo động tác ngẩng đầu của Tô Mặc Thời, không hẹn mà cùng gật đầu phụ họa: “Át chủ bài này được đấy!”

Lê Tiểu nhướng mày: “Em – sẽ – cố – gắng.”

Thẩm Thanh Dã dụi tàn thuốc đi vào phòng khách, đến trước mặt cô rồi xoa đầu cô: “Cố gắng gì chứ, nhóc con nhà chúng ta chỉ cần đứng ngay cửa, lập tức dọa lui thiên quân vạn mã.”

Tổng Liêu ngây ngô tỏ vẻ tán thành: “Chó săn nói đúng.”

Tô Mặc Thời và Hạ Tư Dự nhìn nhau, ánh mắt ranh mãnh: “Ngày mai… mỏi mắt trông chờ.”

Cùng lúc đó, khách sạn Hoàng Gia

Năm anh em lấy Thương Úc làm đầu ngồi quán bar uống rượu tán gẫu.Tông Trạm nâng cocktail cụng ly Hạ Sâm: “Lão Hạ, giỏi đấy, vì cưới một gốc cây mà chịu bỏ cả một rừng cây?”

Hạ Sâm đặt một chân lên sàn nhà, liếc anh ta: “Anh thử cưới cả một rừng cây cho ông đây xem thử.”.Tông Trạm lắc ly rượu, nghiền ngẫm liếc hắn: “Hai chúng ta có thể so với nhau à?

Anh nhớ cái hôm đăng ký kết

hôn, cậu có đăng vòng bạn bè, có để Doãn Mạt xem bình luận phía dưới chưa?”

Hạ Sâm mím môi yên lặng.Phong Nghị thấy thể bật cười: “Anh biết rõ lịch sử đen dày đặc của lão Hạ rồi cũng đừng có chì chiết nữa.

Nếu để em dâu thấy những bình luận ấy, sân sau sẽ nổi lửa mất.”

Nghe vậy, Cận Nhung ở bên cạnh ngả người qua, chia tay đặt trên túi quần hắn: “Nào, lão Hạ, cho anh mượn điện

thoại chút đi.”

Hạ Sâm cản lại, đẩy tay anh ta ra: “Cút đi!”

“Không cho xem à?”

Cận Nhung xoa eo, nhướng mày giễu cợt: “Đừng nói anh không nhắc cậu, Mạt Mạt là chị Hai của Thất Thất, nếu cậu làm chuyện gì có lỗi, đừng nói Thất Thất, anh cũng không bỏ qua cho cậu đâu.”

Cái này gọi là yêu ai yêu cả tổng chi họ hàng.Hạ Sâm câm nín nhìn Cận Nhung: “Anh rảnh lắm chứ gì?

Vợ tôi không cần anh phải bận tâm.”

“Chắc chứ?”

Cận Nhung nheo mắt.

Thấy cuộc sống của lão Hạ quá phong phú, anh ta trầm ngâm rồi ôm vai Hạ

Sâm nói: “Nhóc Hạ, mai là đám cưới rồi, muốn anh dẫn cậu đi thả lỏng không?

Xem như lần buông thả cuối cùng vậy.”

Xung quanh quầy bar yên ắng như tờ.Bốn anh em nhất trí nhìn Cận Nhung, vẻ mặt ai nấy đều rất thú vị.

“Anh muốn thì đi một mình, đừng có lỗi ông đây vào.”

Hạ Sâm ghét bỏ hất tay anh ta ra, đen mặt cười lạnh.

Cận Nhung lập tức vui vẻ vỗ vai Hạ Sâm, chân thành nói: “Không tồi, chống lại được cám dỗ là một người đàn ông tốt.”

Hạ Sâm câm nín.Cái tên này đón gió biển nhiều quá, bộ não bị thổi thành bong bóng luôn rồi đúng không?Thật ra phía dưới vòng bạn bè của Hạ Sâm có không ít lời bình luận của những người phụ nữ khác.

Hầu hết là

những người từng qua lại, họ không ngờ rằng hắn sẽ công bố tin đăng ký kết hôn ngay vòng bạn bè.

Rất nhiều

người tan nát cõi lòng, nhưng người chúc phúc cũng không ít.Dù gì sắc đẹp của Doãn Mạt trên bức ảnh khiến một lãng tử quay đầu cũng dễ hiểu.Đương nhiên, Hạ Sâm đăng vòng bạn bè xong, ngay hôm đó dọn dẹp luôn những người thừa trong danh sách bạn.

Bốn giờ sáng hôm sau.

Chuyên viên đang trang điểm cho Doãn Mạt.

Cô đã đẹp sẵn, lại thêm nét Tây nên khi được trang điểm kiểu cô dâu lại càng quyến rũ động lòng người.Bốn phù dâu cũng đã thay đồ xong, đang chờ trang điểm.Thật ra Doãn Mạt không có bạn bè gì, nên ban đầu để tránh lúng túng, cô tính bỏ luôn đoàn phù dâu.Vì ngoài Hạ Tư Dự ra, cô không tìm ra được những người khác phù hợp làm phù dâu cho mình.Nhưng nhờ có sắp xếp của Lê Tiếu, Tịch La, Lạc Vũ và Đường Dực Đình cũng đến.Đoàn dâu phụ gần như giống hệt đám cưới của Lê Tiểu.

Dù gì Doãn Mạt cũng đã khổ tận cam lai, nên có được một hôn lễ đáng hãnh diện và không có gì phải tiếc nuối.

Gần bảy giờ rưỡi, Thẩm Thanh Dã nhận được thông báo đoàn rước dâu đã xuất phát.Lê Tiếu ngồi trên sofa đơn, nhìn Doãn Mạt không ngừng nuốt nước bọt, nhàn nhạt hỏi: “Chị khó chịu à?”

Doãn Mạt mặc váy cưới trắng tinh, vỗ ngực lắc đầu: “Chỉ là… bỗng dưng thấy buồn nôn.”

Buồn nôn…Lê Tiểu lẳng lặng nhướng mày rồi cong môi.Tịch La dựa cửa số hút thuốc ở một bên nghe thế bên nhìn Lê Tiểu, chỉ vào bụng Doãn Mạt mấy lần đầy thâm ý.Lê Tiểu cụp mắt cười khẽ.

Tịch La gật đầu đã hiểu, xoay người dụi tắt điếu thuốc.Hạ Sâm ngầu thật, mới đăng ký kết hôn hơn một tháng đã có con rồi.Chưa đến tám giờ, đội rước dâu đã đến biệt thự Cảnh Loan.Trong phòng, Thẩm Thanh Dã dẫn đầu gây rối, bảo Lê Tiểu nhanh chóng đi chặn cửa, những anh chị em khác tiếp tục bàn bạc nên ra đề khó cho Hạ Sâm như thế nào.
 
Doãn Mạt - Hạ Sâm( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 84


Phân đoạn rước dâu của Hạ Sâm và Doãn Mạt không vang động như Thương Úc và Lê Tiểu, lại hơn ở lượng người đến rước.

Vì Hạ Sâm mang hết thuộc hạ ở sòng bạc đến.Khoảng trăm người hùng hổ đứng cạnh đoàn xe rước dâu, áo vest giày da, khí thế bất phàm.

Người không biết còn tưởng ông trùm băng đảng nào dạo chơi ngoài đường.Đoàn phù rể của Hạ Sâm cũng gồm bốn người, ngoại trừ ba anh em có thêm một em trai ngốc Hạ Ngao.

Đoàn

người bước lên thảm đỏ vào biệt thự nhà họ Doãn.

Doãn Chí Hoành lập tức vui vẻ đón chào: “Con rể đến rồi!”

Hạ Sâm cầm bó hoa, mặc vest thắt cà vạt, gương mặt anh tuấn hiện lên ý cười ấm áp nhưng ngả ngớn, hơi khom người gọi ba vợ.

Doãn Chí Hoành đáp luôn miệng, dẫn họ đến đầu cầu thang: “Mạt Mạt đang ở trên tầng, mau đi đi.”

Đoàn phù rể trố mắt nhìn nhau.

Cận Nhung nhỏ giọng hỏi: “Rước dâu… qua loa thế.”

Không có chặn cửa đòi tiền mừng luôn, có phải dễ quả không vậy?

Hạ Sâm sờ bó hoa cưới kim cương, cười nhìn đầu cầu thang: “Chưa chắc.”

Phong Nghị và Tông Trạm nhìn nhau, thấp giọng cười đùa: “Xem ra chúng ta không có đất dụng võ rồi.”

Nhớ đến đám cưới của Thiếu Diễn và Lê Tiếu lúc trước, mấy ly nước ớt kia suýt nữa tiễn họ về Tây Thiên luôn.Lần này những tưởng cũng sẽ gặp khảo nghiệm trùng trùng, ngờ đâu họ nghĩ nhiều rồi.Mấy anh em chậm rãi lên cầu thang, có hơn hai mươi thuộc hạ sòng bạc bừng bừng khí thế hùng dũng oai vệ theo sau.Ngay khi họ muốn rước dâu bằng tốc độ nhanh nhất, một bóng người mảnh khảnh dựa lưng lên tường bất ngờ

xuất hiện.Đoàn rước dâu tự giác đi chậm lại.Cận Nhung hằng giọng, hùng hổ lùi ra sau một bước, chìa tay làm động tác mời: “Ải khảo nghiệm này khó khăn

quá, tôi không ổn rồi, nhường mọi người đấy.”

Cha già không thể vì anh em mà đối chọi với con gái nuôi được!

Quyết không thể được!Thân là một thành viên trong đoàn phù rể, Cận Nhung lại lui khỏi chiến trường trước hết.Người ở phía trước chậm rãi ngẩng đầu lên, cong môi nhàn nhạt nhìn họ chính là Bàn Thờ Lê Tiếu.

Hạ Sâm ngó lơ Cận Nhung, đi về phía trước hai bước, nhưng ở phía sau… yên ắng không một tiếng động.Phong Nghị và Tông Trạm cười tươi như hoa nhìn Hạ Sâm: “Lão Hạ, cố lên.”

Hạ Ngao xoa gáy: “Anh Cả, em sợ…”

Gã nhớ mãi cảnh mình bị Lê Tiểu đánh bầm dập, nên mỗi lần nhìn thấy cô đều đau nhức cả người như phản xạ có điều kiện.Hai mươi mấy thuộc hạ chia thành hai hàng đi về phía Hạ Sâm, sau đó hùng hổ hét lên: “Anh Sâm cố lên, anh Sâm tuyệt nhất!”

À, không phải muốn hỗ trợ Hạ Sâm rước dâu, mà chỉ là đứng xếp hàng thành đội cổ vũ hắn mà thôi.F*ck.Hạ Sâm cười lạnh, xoay người đi về phía Lê Tiếu: “Em dâu, mở cửa được chứ?”

Lê Tiếu tắt màn hình điện thoại, đút một tay vào túi, dáng vẻ rất biếng nhác: “Được.”

Mọi người đứng cách đó không xa: “???”

Bàn Thờ này lại dễ thương lượng thể sao?Hạ Sâm cân nhắc bó hoa cưới, ngẩng đầu nhìn Lê Tiếu: “Điều kiện là gì?”

“Ừm…”

Lê Tiếu ngẫm nghĩ hai giây rồi nói lời kinh người: “Vẫn chưa nghĩ ra.”

Hạ Sâm cũng không giận, nhìn cửa phòng khép kín, nghiêng người dựa vai lên tường, cười hỏi: “Cần bao lâu nữa?”

“Năm phút chăng?”

Hạ Sâm cắn khóe miệng: “Ngắn hơn đi?”

Lê Tiếu gật đầu vui vẻ, thờ ơ nói: “Vậy thì mười phút.”

Hạ Sâm: “…”

Hắn không đoán được dung ý của Lê Tiếu, đúng là khiến hắn không trở tay kịp.Mười phút sau đó, hành lang yên ắng có thể nghe được tiếng kim rơi.Hạ Sâm ngậm điếu thuốc, nheo mắt nhìn Lê Tiếu trầm ngâm, cứ nhìn đồng hồ đeo tay mãi, cảm thấy mười phút này sao mà dài đằng đẵng.

Một lúc sau, chín phút năm mươi tám giây, Lê Tiếu chơi xong ba ván game, ngước mắt lên nhàn nhạt nói: “Hôm nay có mấy hồng nhan tri kỷ của anh Sâm đến vậy?"

Hạ Sâm nghiêng đầu phun khói, đây là một câu hỏi chết người: “Không có hồng nhan tri kỷ gì, chỉ có chị Hai của

em thôi.”

Hai người trao đổi như chốn không người, Cận Nhung không nhịn được, dựa tường cười hì hì nhìn Lê Tiểu: “Thất Thất à, em ăn sáng chưa?”

Hạ Sâm đen mặt đập bỏ hoa kim cương lên mặt anh ta: “Anh đợi một lát nữa hằng chào hỏi không được à?”

Cận Nhung liếc hắn rồi móc hai thanh chocolate cỡ bàn tay kín đáo đưa cho Lê Tiếu: “Chocolate lá vàng thuần thủ

công Thụy Sĩ, hôm qua mới cho người mang đến đấy.”

Lê Tiểu nhàn nhạt nói cảm ơn, cầm lấy bóp thử.

“Lần sau anh đừng mua nữa.”

Cô không thích ăn.“Được, lần sau mua cái khác.”

Cận Nhung cười đồng ý với nét mặt hiền từ của người cha già, rồi lại ra hiệu với Hạ Sâm: “Lão Hạ, tiếp tục đi.”

Hạ Sâm vuốt lông mày, nén kích động muốn đập Cận Nhung, giơ tay cho gọi thuộc hạ của mình: “Tiền mừng.”

Hai tên thuộc hạ vác bao bố đỏ tung tăng chạy đến, mặc kệ Hạ Sâm có dụng ý gì, đặt luôn bao bố buộc tơ lụa bên chân Lê Tiếu: “Chị dâu Diễn… khụ khụ, phu nhân của Diễn gia, mời cô nhận cho.”

Hạ Sâm lại muốn mắng chửi.Bên trong bao bố là tất cả tiền mừng, hai tên này đưa hết cho Lê Tiểu rồi thì cho người khác cái gì?

Cho chi phiếu

sao?Huyệt Thái dương của Hạ Sâm rút gân không ngừng, hối hận đáng lý không nên mang đám ngu này đến.Nhưng thử đổi cách nghĩ, trừ phi đưa Thiếu Diễn đến, nếu không, ai mà trị được Lê Tiếu?Hạ Sâm liếm răng cấm, cười nói: “Em dâu, tiếp tục chứ?”

Lê Tiểu chọt bao bố cao cỡ nửa người, cong môi: “

Sau này chị Hai có dự định gì?”

“Cô ấy muốn làm việc.”

Hạ Sâm

đáp trôi chảy: “Anh sẽ chiều theo cô ấy.”

Ý cười bên môi Lê Tiểu càng tươi: “Nghe nói anh Sâm giao hết tài sản cho chị Hai rồi?”

Hạ Sâm nhả khói, giọng mang ý cười: “Hết cách rồi, đàn ông trưởng thành ở Thường thị đều rất chung tình.”

Không biết có phải những lời này đã lấy được lòng Lê Tiếu hay không mà cô cười nhìn Hạ Sâm rồi lấy một túi tiền mừng trong bao bố, gõ cửa: “Mở ra đi.”

Thẩm Thanh Dã kéo cửa phòng ngủ ra một kẽ hở, hí mắt nhìn ra ngoài: “Oắt con, em không ổn à?

Sao xong chuyện

nhanh thế?”

Lê Tiếu dựa tường nghịch bao tiền mừng trong tay, hời hợt nói: “Mở cửa đi.”

Giây kế tiếp, cửa phòng rộng mở.Thẩm Thanh Dã nghiêng người nhường đường: “Anh Sâm, mời vào.”

Bầu không khí lập tức sôi động hẳn lên.Bọn thuộc hạ hoan hô lao vào phòng, rài tiền mừng, hóng chuyện, vung tay hét lớn.Trên giường lớn hình tròn phòng ngủ chính, Doăn Mạt mặc váy cưới trắng thuần khiết cười tùm tỉm nhìn Hạ Sâm đi về phía mình.Hôm nay hắn anh tuấn vô cùng, vest đen phẳng phiu định nghĩa chính xác cho áo quần bảnh bao.Khoảng cách mấy bước, Hạ Sâm đi đến trước mặt Doãn Mạt đưa bó hoa kim cương cho cô, khom người nâng mặt cô lên, cười nói:

“Mạt, chúng ta kết hôn nào.”
 
Doãn Mạt - Hạ Sâm( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 85


Hôm nay, hôn lễ của Hạ Sâm và Doãn Mạt được tổ chức ở nhà thờ Thành Tây Nam Dương.Cả trong lẫn ngoài nhà thờ được canh giữ cẩn thận.

Rất nhiều vệ sĩ bảo vệ hiện trường hôn lễ rất kín kẽ.Hạ Sâm từng hỏi Doãn Mạt, thích nhà thờ hay hội trường, thích màu trắng hay màu đỏ.

Lúc ấy, Doãn Mạt đã trả lời là nhà thờ và màu trắng.

Vậy nên, hắn đã chọn cho cô hôn lễ trong nhà thờ kiểu phương Tây.Rất đông khách khứa, nhìn long trọng vô cùng.Thương Tung Hải là ba nuôi của Hạ Sâm, đến hiện trường với thân phận chứng hôn.Dung Mạn Phương cũng ngồi ở khu vực người thân vừa quan sát vừa rơi nước mắt.Doãn Mạt khoác tay Doãn Chí Hoành đi về phía lễ đài.

Trong muôn tầm mắt đổ dồn lại, Hạ Sâm là hiện diện rực

rỡ nhất trong mắt cô.Lê Tiếu và Thương Úc ngồi ghế dự lễ hàng đầu.

Anh gác tréo chân, lòng bàn tay ấm áp cầm ngón tay của cô đùa

nghịch.

Thủ tục hôn lễ đều như nhau, diễn ra thuận lợi và ấm áp.

Ngay từ lúc bắt đầu, Doãn Mạt đã khóc không ngừng, rưng rưng nhìn Hạ Sâm, mấy lần muốn nhào vào ngực hắn, nhưng vẫn cố nén lại kích động.

Hạ Sâm không chịu nổi cô khóc, vừa lau nước mắt cho cô vừa liếc cha xứ, dường như đang giục đối phương chạy nhanh thủ tục.Cuối cùng cũng đến màn trao nhẫn, Tông Trạm và Tịch La đưa hộp nhẫn cho họ.Đó là cặp nhẫn kim cương khắc hình hoa hồng đơn giản, bên trong có khắc tên hai người.Hạ Sâm thành kính kéo tay Doãn Mạt, đeo nhẫn đặt làm riêng vào ngón áp út của cô, rồi cúi đầu hôn lên mu bàn

tay cô: “Bà Hạ, quãng đời còn lại mong chỉ giáo nhiều hơn.”

Doãn Mạt khóc càng dữ, hít mũi, cầm chiếc nhẫn còn lại lên, run rẩy đeo vào ngón áp út của Hạ Sâm.Đây là lần đầu cố đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu vì hắn.Doãn Mạt nói: “Ông Hạ, em rất yêu anh.”

Đây cũng là lần đầu tiên cô thổ lộ tình yêu ngay trước mặt mọi người.Cha xứ ở bên cạnh vui vẻ gật đầu: “Tiếp theo, chú rể có thể hôn…”

Ông còn chưa nói hết, Hạ Sâm đã bước đến nâng mặt Doãn Mạt lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.Cha xứ ngại ngùng gấp Kinh thánh lại, bổ sung hết câu: “Hôn cô dâu của cậu.”

Hôm nay mùa Thu tháng Mười, một ngày nắng đẹp, dưới sự làm chứng của bạn bè thân hữu, Doãn Mạt gả cho Hạ Sâm, trở thành bà Hạ danh chính ngôn thuận.

Sau đó, rất nhiều người nói rằng, họ đã gặp qua một người đàn ông yêu thương vợ nhất, đó là Hạ Sâm đã biết quay đầu.Hơn ba tháng sau, mồng Ba Tết.Một chiếc Maserati màu xanh dùng ngoài cổng biệt thự nhỏ.Doãn Mạt mặc áo nhung rộng, xách hai hộp quà vào sảnh cửa trước.Trong phòng khách, Hạ Sâm ôm bé con bảy tháng, phát âm tròn vành dạy bé gọi ba nuôi.Nhưng dạy mấy lần bé con cũng không lên tiếng.Khi Doãn Mạt đi tới, Hạ Sâm ngước mắt nhìn, lập tức chau mày: “Sao em không đội mũ?”

Doãn Mạt như không nghe thấy, xách hộp quà đưa đến trước mặt Lê Tiểu: “Tiếu Tiếu, bánh ngọt em thích ăn này.”

Hạ Sâm bị làm lơ“...”

Lê Tiếu nhận lấy, vỗ sofa bên cạnh: “Lại đây ngồi đi.”

Doãn Mạt mở khóa kéo ảo nhung, đỡ bụng ngồi cạnh Lê Tiếu.Lê Tiếu đặt hộp bánh ngọt lên bàn trà, nghiêng đầu nhìn bụng Doãn Mạt: “Lớn vậy sao?”

Ngay ngày hôm sau hôn lễ, Doãn Mạt xét nghiệm ra đang mang thai, tính ngày thì cùng lắm mới bốn tháng.Nhưng bụng cô phải lớn cỡ sáu tháng.Doãn Mạt mặc quần yếm cho phụ nữ mang thai, cười ngượng ngùng: “Ừ… là sinh đôi, tháng trước mới biết.”

Lê Tiếu nhướng mày ngạc nhiên, liếc Hạ Sâm, cười nói như thật: “Gen sinh đôi mạnh thật.”

Lê Tiếu có nghe về chuyện mẹ của Hạ Sâm.Nhưng vẫn bất ngờ vì thai đầu của Doãn Mạt là sinh đôi.Lê Tiếu dựa tay vịn, nhàn nhạt hỏi: “Một trai một gái sao?”

Doãn Mạt lắc đầu oán giận, cũng liếc Hạ Sâm: “Anh ấy không cho chị xem, nói là phải giữ bí mật.”

Thật ra Doãn Mạt cũng muốn biết, rốt cuộc là hai bé trai hay hai bé gái.Cô muốn một trai một gái, đứa giống hắn đứa giống mình.

Hạ Sâm ôm bé con đến trước mặt Doãn Mạt, bất mãn chọt mũi chân cô: “Lại nói xấu ông đây chứ gì?”

“Đâu có.”

Doãn Mạt cười khan, đưa tay ra với Thương Dận: “Bé Ý.”

Bé con lập tức chia tay về phía Doãn Mạt.Hạ Sâm cúi người đưa bé cho cô chau mày dặn dò: “Cẩn thận một chút đừng để thằng bé đá vào bụng ”Doãn Mạt đẩy tay hắn ra: “Đừng có nói linh tinh, bé Ý không đá đâu.”

Hạ Sâm: “…”

Hắn nhận thấy, chẳng những cô được chiều làm kiêu mà còn càng lúc càng khó chịu.Nhưng Doãn Mạt như vậy trông sôi động hơn hẳn, rũ bỏ mọi bất hạnh của quá khứ, ở trước mặt hắn bộc lộ sự dịu dàng và thiên tính nên có của phụ nữ.Hạ Sâm cụp mắt nhìn cô ôm bé con, xoa đầu cô rồi ngó Lê Tiểu: “Thiếu Diễn ở phòng sách sao?”

“Phải, có cả Thương Lục nữa.”

Hạ Sâm bật cười: “Lại dạy bảo em trai à?

Anh đi xem sao, hai người trò chuyện đi.”

Sau khi hắn rời đi, Doãn Mạt ôm Thương Dận mềm mại, tiện thể hôn lên mặt bé mấy cái: “Bé Ý, gọi mẹ nuôi đi.”

Bẻ con chớp mắt vung chân hai cái trong ngực cô, sau đó cánh tay nho nhỏ mũm mĩm đặt lên bụng cô, nói âm đơn: “Em… gái…”

Doãn Mạt ngây người, nghẹn họng nghiêng đầu: “Tiếu Tiếu, em có nghe thấy không?”

Lê Tiếu đỡ trán, cụp mắt: “Tùy Ý, gọi nữa đi.”

“Em… gái…”

Bé con ngồi trong lòng Doãn Mạt, kề đầu mình lên bụng cô gọi em gái.Doãn Mạt vui mừng ôm bé, hơi thở dồn dập: “Tiếu Tiếu, chị nghe nói con nít nhạy bén lắm, bẻ Ý nói là em gái, chắc chị mang thai sinh đôi hai bé gái?”

“Cũng không hẳn…”

Lê Tiểu cười khẽ: “Là sinh đôi trai gái.”

Doãn Mạt cắn môi, đáy mắt hiện rõ ý cười: “Chị cũng mong là sinh đôi trai gái, một bé gái giống chị, một bé trai

giống anh ấy.”

Lê Tiếu lẳng lặng thở dài, chống cằm chẳng chút hứng thú.

Cô cũng muốn sinh đôi trai gái, nhưng Thương Úc không cho cơ hội.Sau bữa trưa, Doãn Mạt và Hạ Sâm chơi với bé con, Lê Tiếu cúi đầu lên lầu, tâm trạng buồn bực.Lúc đến khúc rẽ, cô không chú ý nên đâm sầm vào ngực Thương Úc.Anh đỡ vai cô, xoa gáy cô: “Sao đi không nhìn đường?”

Lê Tiếu buồn bực nhìn sơ mi đen trước mắt, thờ dài rồi chậm rãi ngửa đầu nhìn anh đứng trên bậc thang.Cô không lên tiếng, cứ thể chăm chú mô tả đường nét của anh,Có lẽ vì nhìn thấy sự khác thường của cô, Thương Úc kéo cô vào lòng, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, mỉm cười quyến rũ: “Sao vậy?

Khó chịu hay không vui, hứ?”
 
Doãn Mạt - Hạ Sâm( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 86


Đối mặt với câu hỏi của Thương Úc, Lê Tiếu mím môi, lẳng lặng tựa trán lên ngực anh.Thấy thế, anh chau mày, vịn vai cô cặp mắt thăm dò.Mấy giây sau, anh khẽ thở dài, khom người ôm Lê Tiếu, xoay người quay lại tầng hai.Có lẽ sự im lặng của cô khiến anh không bắt được manh mối.

Hai người quay lại phòng sách, Thương Úc ngồi

xuống, ôm eo Lê Tiếu kiên nhẫn dụ dỗ: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lê Tiếu vô thức nghịch cúc áo sơ mi anh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới khẽ nói: “Không có gì cả.”

“Không muốn nói?”

Thương Úc siết chặt khuỷu tay, trầm giọng trêu chọc: “Muốn anh đi hỏi Doãn Mạt?”

Lê Tiếu nhìn anh, mím môi thử thăm dò: “Chúng ta sinh đứa thứ hai được không?”

Cô muốn sinh con gái.Bé Thương Dận lớn lên từng ngày, ý định này càng thêm mạnh mẽ, thậm chí trở thành chấp niệm.

Trong phòng

sách thoáng yên ắng, ngón cái Thương Úc vuốt ve cắm Lê Tiếu, môi cười khẽ: “Có Thương Dận là đủ rồi.”

Lê Tiếu như bị tạt một thau nước lạnh, cúi đầu không muốn lên tiếng.Anh thấy cô cụp mắt thất vọng bèn xoa đầu cô, thấp giọng dỗ dành: “Sức khỏe của em vẫn chưa hồi phục, chuyện này không sốt ruột được, đợi thêm nhé, hử?”

Lê Tiếu tự biết đây là cái cớ lấy lùi làm tiến, bĩu môi ngượng ngập: “Chắc chị Hai sinh đôi một trai một gái.”

“Nếu thích thì nhận con nuôi.”

Đáy mắt anh sâu như biển, hiện ra ý cười.Lê Tiểu: “…”

Tóm lại, có nói gì đi nữa, Thương Úc luôn có thể tìm được cớ từ chối đề nghị của cô.Đều là do quá trình sinh khó của cô khiển Thương Úc vẫn còn thấy sợ.Dù anh có thích con gái đi nữa, cũng không muốn lại để Lê Tiếu mạo hiểm mạng mình sinh con.Lê Tiếu không biết làm sao, thật sự chẳng có đối sách gì.Thương Úc dỗ dành có một lúc, đến khi Thương Lục tới gõ cửa mới cắt đứt thời khắc bên nhau của họ.“Anh Cả, chị dâu, vợ chồng anh Sâm phải đi rồi.”

Phòng khách dưới lầu, Thương Úc kéo Lê Tiếu xuống bậc thang thấy Hạ Sâm đang chỉnh lại mũ áo nhung cho

Doãn Mạt.Họ đứng gần cửa sổ rợp nắng, vẻ mặt hắn chuyên chú, còn cô ngập tràn ý cười.

Sau khi kết hôn Hạ Sâm vô cùng

cưng chiều Doãn Mạt, đúng như đề nghị ban đầu của Phong Nghị, hận không thể cưng chiều cô đến tận trời, để có một lòng không cách nào rời xa hẳn.Lê Tiếu nhìn cảnh họ nồng nàn bên nhau, không khỏi cong môi.“Em… gái…”

Bé con đang được Lạc Vũ ôm mấp máy.Doãn Mạt gạt tay Hạ Sâm, quay lại cạnh bé con: “Bé Ý, con thích em gái sao?”

“Em… gái…”

Bé con cố gắng chìa

cánh tay mũm mĩm muốn sờ bụng cô: “Em… gái...”

Doãn Mạt ôm luôn bé vào lòng, nhìn gương mặt đáng yêu của bé, không biết nghĩ gì lại nói: “Bé yêu, vậy con hôn mẹ nuôi một cái đi, chờ em gái ra đời rồi mẹ nuôi đưa em cho con.”

Hạ Sâm sợ hết hồn:“…"

Lê Tiếu nhướng mày, ngửa đầu nhìn Thương Úc, chỉ cười không nói.Không hổ là chị Hai, nói tặng là tặng.Hạ Sâm đi đến cạnh Doãn Mạt, còn chưa kịp trách cứ, Thương Dận đã ôm cổ Doãn Mạt hôn hai cái.Doãn Mạt vui vẻ cực kỳ, còn Hạ Sâm đen mặt ôm eo cô từ phía sau: “Babe à, tặng con gái cho người ta, có hỏi qua ý anh chưa?”

“Thì có làm sao nào?”

Doãn Mạt hôn mấy cái lên mặt Thương Dận: “Dù gì bé Ý cũng thích thế.”

Hạ Sâm: “…”

Cô muốn hắn xử cô đây mà.

Hạ Sâm giao lại bé Ý cho Lê Tiếu, trước khi xoay người thì lạnh lùng lườm Thương Úc, bất mãn làu bàu: “Thương Thiếu Diễn, lo giữ vợ và con trai cậu đi.”

Cả ngày Doãn Mạt cứ nhắc Tiếu Tiếu mãi thì cũng được đi.

Giờ cả Thương Dận cũng nhắm luôn con gái hắn, đây

khác nào hành vi của bọn cường đạo?Lê Tiếu dựa trong ngực Thương Úc, cười khẽ: “Chị Hai, mới đó phải đi rồi à?

Hay là ở lại hai hôm đi?”

Doãn Mạt dừng chân, quay đầu nhìn, mắt sáng rực: “Có được...” không?Cô còn chưa nói hết lời, Hạ Sâm đã ôm ngực bằng một tay, tay kia cưỡng ép ôm Doãn Mạt lôi ra ngoài: “Được cái gì mà được, theo ông đây đến bệnh viện.”

“Anh sao thế?”

Doãn Mạt khó hiểu nhìn động tác của hắn, đáy mắt lộ ra lo lắng.Hạ Sâm lạnh lùng liếc Lê Tiếu, nghiến răng nói: “Đau tim, sắp nhồi máu tới nơi rồi.”

Không đợi Doãn Mạt kịp phản ứng, Hạ Sâm đã ôm cô bước nhanh ra ngoài cửa.Về sau không thể đến biệt thự này nữa.Chỉ dựa vào sự sùng bái hết thuốc chữa của Doãn Mạt với Lê Tiếu, lần sau cô có thể sẽ tặng luôn hắn.Lê Tiếu cười khẽ nhìn họ rời đi rồi lại nhìn bé con trong lòng mình: “Con thích em gái sao?”

“Em..”

Bé con đá chân, ôm cổ cô, cười toét miệng: “Em gái.”

Lê Tiếu vui vẻ hôn bé rồi nhìn người đàn ông bên cạnh mình: “Con nó thích em gái.”

Nói bóng gió: sinh một đứa em gái cho con nó đi.Thương Úc cong môi sâu xa, nhìn bé con và nói: “Đó là chuyện của nó.”

Lê Tiểu: “…”

Bên kia, Hạ Sâm đưa Doãn Mạt về biệt thự nhà mình.Vừa vào cửa, hắn xoay người áp cô lên cửa, ánh mắt lộ ra nguy hiểm và tính xâm lược: “Mạt, lá gan em không

nhỏ.”

“Anh có ý gì?”

Sau khi mang thai, Doãn Mạt trông càng mượt mà nở nang, thoải mái ôm cổ Hạ Sâm: “Anh đang giận em sao?”

Hạ Sâm áp lên cơ thể mềm mại của cô, nhìn ánh mắt điềm đạm của cô mà lập tức dịu hẳn đi: “Không hề, chọc em thôi.”

Hắn vừa nói vừa hôn cô, nhiệt tình cố nén lâu rồi có dấu hiệu hồi phục: “Mạt, muốn đến đảo Văn Khê nghỉ dưỡng không?”

Doãn Mạt gật đầu không nghĩ nhiều: “Nghe theo anh, em sao cũng được.”

“Nghe anh cả?”

Ánh mắt cười của Hạ

Sâm dần có biến hóa, cúi đầu hôn cổ cô: “Không đổi ý chứ?”

Doãn Mạt cho là hắn đang nhắc đến chuyện nghỉ dưỡng ở đảo Văn Khê bèn đáp thẳng thừng: “Không đổi ý, anh sắp xếp là được."

Hạ Sâm liếm môi, vẻ mặt sâu xa: “Được, vậy qua đây.”

Doãn Mạt mơ hồ bị hắn dắt đi, vừa lên

bậc thang đã nhỏ giọng: “Em muốn ăn anh đào.”

“Mua.”

Hạ Sâm quay đầu.

Mười phút sau, Doãn Mạt mê ly nhìn người đàn ông làm loạn trên người mình.

Hắn ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Babe, chợp mắt một lát đi, anh đi mua anh đào.”

Ai nấy cũng nói nhờ hôn nhân mà tình yêu trở nên trọn vẹn.Nhưng Doãn Mạt cảm thấy, tình yêu của cô nhờ có Hạ Sâm mới trở nên hoàn hảo.Biển người lạnh lẽo, chỉ có hắn là lửa ấm nhân gian.

( Xong ngoại truyện cặp này rồi nha 🥰)
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom