Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc

Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 10: Ăn đá bào



Tháng mười một, trời không lạnh cũng chẳng nóng, đúng là thời điểm tuyệt vời để ăn đá bào.

Dụ Nhiên nghĩ bụng.

Thế nên cậu gọi ngay một bát đá bào trà xanh thật to. Ăn xong vẫn còn thòm thèm, cậu lại gọi thêm một bát nữa, vị đá bào xoài dâu tây hai màu.

Sở Thụy vốn nho nhã, ăn uống cũng từ tốn lịch sự. Cậu mới ăn được nửa bát thì đã thấy bát đá bào thứ hai của Dụ Nhiên sắp hết mất, hình như còn định gọi thêm bát thứ ba. Cậu liền giơ tay lên, ngăn không cho Du Nhiên gọi nhân viên phục vụ lại, có chút lo lắng nói: “A Nhiên, lần sau mình ăn tiếp nhé?”

“Nhưng tớ vẫn còn muốn thử cái vị kia mà…” Chóp mũi Dụ Nhiên đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của đá bào dưa lưới, từ lúc Sở Thụy bắt đầu ăn cậu đã thấy thèm rồi.

Cơn thèm thuồng chiến thắng cả kế hoạch ban đầu của cậu. Nếu không ăn cho “bỏ ghét”, chẳng phải là quá thiệt thòi rồi sao?

Còn về kế hoạch ban đầu của Dụ Nhiên… Cậu tính chỉ gọi một phần đá bào, sau đó cùng Sở Thụy ăn chung, vừa ngọt ngào vừa thân mật, nghĩ thôi đã thấy thích thú.

Nhưng khi nhìn thấy những bát đá bào ngon miệng hấp dẫn trên thực đơn, kế hoạch của cậu đã bay biến đâu mất.

Hối hận ư? Chắc chắn rồi, nhưng ngon thì vẫn cứ là ngon.

Lúc này Sở Thụy không vội trả lời Dụ Nhiên, cậu hỏi: “Cậu muốn ăn thêm vị nào?”

“Vị dưa lưới.” Dụ Nhiên càng nói càng thèm, mắt cứ liếc về phía nhân viên phục vụ đang đi tới.

Ngay khoảnh khắc Dụ Nhiên định mở miệng gọi món, mùi thơm ngọt ngào của dưa lưới bỗng nhiên đến gần hơn. Là Sở Thụy múc một muỗng đá bào dưa lưới đưa đến bên miệng Dụ Nhiên.

Ơ kìa, đút cho cậu ăn á?

Dụ Nhiên không nghĩ còn có niềm vui bất ngờ này, cậu há miệng ăn hết muỗng đá bào dưa lưới ngọt lịm.

Ngọt ngào tan chảy, lòng cậu càng thêm vui sướng.

Còn gọi thêm một bát nữa á? Chỉ có đồ ngốc mới làm thế!

Nửa bát đá bào dưa lưới còn lại, gần như đều được Sở Thụy từng muỗng từng muỗng đút vào miệng Dụ Nhiên.

Ăn xong, Dụ Nhiên không nhịn được cong khóe miệng cười toe toét.

Cậu phải tự khen mình thông minh mới được.

Vừa nãy, khi thấy Sở Thụy định đưa cả bát kem đá bào cho mình, cậu liền nhanh chóng há miệng, khiến Sở Thụy ngại ngùng rụt tay lại ngay!

“Vui vậy sao?” Sở Thụy rút ra một tờ giấy ăn, rất tự nhiên lau khóe miệng dính siro cho Dụ Nhiên, “Vậy hai ngày nữa chúng ta lại đến nhé.”

Dụ Nhiên vừa nhận ra khóe miệng mình dính đầy siro dưa lưới mà còn cười ngây ngô, lập tức đỏ vành tai: “Không, không đến nữa!”

Chút ngọt ngào này chẳng đáng… quá mất mặt đi mà!

Chỉ là diễn biến tiếp theo lại hoàn toàn ngoài ý muốn của Dụ Nhiên, cậu ăn quá nhiều đá bào, đến nỗi bị lạnh và cảm mất tiêu.

Trong ký túc xá, Sở Thụy vừa đưa giấy ăn cho Dụ Nhiên, vừa cau mày, rõ ràng là đang áy náy vì đã đút cho Dụ Nhiên nửa bát kem đá bào kia.

“Không trách cậu đâu, anh Thụy, tại tớ ham ăn quá thôi.” Giọng Dụ Nhiên nghẹt mũi, cậu nhẹ nhàng chạm vào lông mày Sở Thụy, “Cho dù cậu không đút, tớ cũng sẽ bị cảm thôi.”

Nhưng Sở Thụy dường như cho rằng nửa bát kem đá bào kia của mình chính là giọt nước tràn ly, lông mày vẫn không giãn ra.

Dụ Nhiên hết cách, đành ôm lấy Sở Thụy, sau đó cố ý nói: “Anh Thụy có phải là không muốn dỗ tớ nên mới làm ra vẻ áy náy này, muốn cho tớ sau này ngại mở miệng nhờ vả không?”

“Sao có thể chứ!” Sở Thụy vội kêu lên.

Dụ Nhiên tinh nghịch cười: “Vậy thì tốt rồi.”
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 11: Hết bệnh



Dụ Nhiên bị bệnh bao nhiêu ngày, liền bị Sở Thụy “quản thúc” bấy nhiêu ngày.

Không cho ăn đồ cay nóng, không cho ăn đồ dầu mỡ, không cho ăn đồ nguội, miệng cậu nhạt đến độ sắp thành tiên.

Cuối cùng, vào một buổi sáng tỉnh dậy, Dụ Nhiên cảm thấy người nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái lạ thường!

Cậu hưng phấn nhảy xuống giường, đối với Sở Thụy đang mua bữa sáng trở về lớn tiếng tuyên bố: “Tớ khỏe lắm rồi! Giờ mình đi ăn lẩu liền đi!”

“Ừ.” Sở Thụy xoa xoa mái tóc rối bù của Dụ Nhiên, “Đi rửa mặt đi, ăn sáng trước đã.”

Dụ Nhiên ăn bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng, chóp chép miệng: “Đã bắt đầu nếm được mùi vị lẩu rồi á.”

Sở Thụy bật cười, đồng ý với cách nói của Dụ Nhiên: “Ừ, mùi vị lẩu.”

Cuối tuần không có tiết, lại vừa khỏi bệnh, tâm trạng Dụ Nhiên siêu cấp tốt. Cùng Sở Thụy đi ăn lẩu trên đường, cậu vui vẻ chào hỏi, làm quen với các bạn học, thu hoạch được vô số gương mặt tươi cười, ngay cả những chú bướm bay ngang qua cũng không ngoại lệ.

Một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ thất tình.

Đến khi Dụ Nhiên nhớ ra chuyện này, nồi lẩu của cậu đã vơi đi hơn một nửa, những lát thịt bò tươi mới vừa kịp nhúng.

Thịt bò cuộn tròn trong nồi nước lẩu đỏ au, thỉnh thoảng có những bong bóng khí nổ lách tách trên bề mặt.

Dụ Nhiên chột dạ ngước mắt nhìn Sở Thụy, Sở Thụy vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa như ánh trăng, dường như không hề phát hiện ra điều gì.

Nhưng Dụ Nhiên vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, cậu thấp thỏm ăn nốt phần nguyên liệu còn lại, chờ Sở Thụy trả tiền xong, cùng cậu ra khỏi quán lẩu.

Trên đường về, Dụ Nhiên vẫn không ngừng suy đoán ý nghĩ của Sở Thụy.

Rốt cuộc là Sở Thụy không nhận ra sự không nhất quán giữa lời nói và hành động của cậu, hay là không biết làm thế nào để vạch trần cậu?

Bỗng nhiên, Sở Thụy quay đầu lại, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá dừng trên khuôn mặt cậu, những sợi tóc mai và ánh sáng khẽ lay động theo gió. Cậu nhìn Dụ Nhiên: “Tâm trạng cậu tốt hơn chút nào chưa?”

Dụ Nhiên ngơ ngác nhìn, trái tim áy náy của cậu nhảy lên.

Lần đầu tiên cậu nhận ra, cùng là một nhịp tim đập, nhưng sự thấp thỏm và rung động trong tim lại khác nhau đến vậy.
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 12: Sốt ruột



Kể từ ngày hôm đó, Dụ Nhiên thường hay nhớ về khoảnh khắc rung động ấy, nhớ về ánh mắt dịu dàng, chăm chú của Sở Thụy dưới bóng cây, nhớ cả giọng điệu quan tâm của cậu.

Càng nghĩ, lòng Dụ Nhiên càng ngứa ngáy.

Những hoạt động thường nhật như chơi bóng, ăn kem đá bào, ăn lẩu đã không còn đủ để thỏa mãn trái tim đang rộn ràng hơn bao giờ hết của cậu. Nhưng vắt óc suy nghĩ, cậu cũng chẳng nghĩ ra được kế sách gì hay, đành phải tiếp tục hẹn Sở Thụy cùng đi mua đồ.

“Đi mua giày với tớ đi.” Dụ Nhiên trưng ra bộ mặt không vui rõ rệt, so với vẻ giả vờ trước đây còn ra dáng thất tình hơn nhiều.

Sở Thụy dường như không ngờ “bệnh” thất tình lại có thể “tái phát”, lập tức lo lắng hỏi: “A Nhiên, cậu không khỏe à?”

Dụ Nhiên u oán nhìn Sở Thụy.

Không ổn chút nào.

Người mình thích thì ở ngay trước mắt, nhưng cậu lại mắc phải bệnh tương tư, chẳng có thuốc nào chữa nổi.

“Đi mua giày với tớ đi.” Dụ Nhiên lặp lại một lần nữa, trong giọng nói pha lẫn vài phần hờn dỗi.

Sở Thụy lo lắng sốt ruột nhìn Dụ Nhiên: “…… Ừ.”

Dọc theo đường đi, ánh mắt Sở Thụy chưa từng rời khỏi người Dụ Nhiên, điều này khiến tâm trạng Dụ Nhiên tốt lên không ít.

Chọn được đôi giày bóng rổ ưng ý, lòng Dụ Nhiên lại vui vẻ thêm một chút.

Chỉ là……

Ánh mắt Dụ Nhiên rơi xuống khuôn mặt Sở Thụy bên cạnh, rồi lại trượt xuống, dừng trên tay Sở Thụy.

Đã một tháng kể từ khi cậu bắt đầu kế hoạch, mà đến tay Sở Thụy cậu còn chưa nắm được!

Đáng ghét thật, cậu thật sự muốn tiến thêm một bước nữa!
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 13: Xúc động



Kiếm cớ?

Ý tưởng vừa lóe lên, Dụ Nhiên liền thầm khinh bỉ chính mình!

Tốt xấu gì cậu và Sở Thụy cũng là bạn thân mười mấy năm trời, nắm tay một cái mà cũng cần tìm lý do sao? Thật vớ vẩn!

Càng nghĩ càng bực bội, Dụ Nhiên lập tức vươn tay về phía người bên cạnh, xòe lòng bàn tay ra: “Nắm tay tớ!”

Sở Thụy đang im lặng đi đường giật mình. Cậu nhìn bàn tay Dụ Nhiên, trong sự khó hiểu vẫn làm theo, cậu nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay Dụ Nhiên, chần chừ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Câu hỏi của Sở Thụy thật sự quá đỗi dịu dàng, rõ ràng là mười mấy năm quen biết cũng không thể khiến cậu hiểu được hành vi kỳ lạ của Dụ Nhiên.

Dụ Nhiên nhìn vào đôi mắt trong veo của Sở Thụy, bỗng thấy hơi chột dạ. Cậu có thể nói là vì muốn theo đuổi người ta mà mất kiên nhẫn nên sinh cáu kỉnh sao? Chắc chắn là không thể rồi!

Thế nên, Dụ Nhiên căng da đầu nắm chặt tay Sở Thụy, cố tỏ ra như không có chuyện gì, mạnh mẽ kéo cậu đi về phía trước.

Cậu nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của người đi đường:

“Ê ê nhìn kìa nhìn hai anh kia kìa!”

“Đâu đâu! Ôi má ơi đẹp trai xỉu!”

“Không phải, không phải! Nhìn xuống dưới á!”

“Ui chà chà, một cặp luôn nha! Ghê ta!”

“Chuẩn một đôi luôn! Đẹp đôi quá trời, lại còn thân thiện nữa chứ!”

Dụ Nhiên nghe mà lòng bàn tay nóng ran. Khóe mắt cậu thoáng thấy vành tai Sở Thụy từ từ ửng đỏ, nhưng không hiểu vì lý do gì cậu ấy vẫn không buông tay cậu ra.
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 14: Bạn tốt



Sau khi trở về, Dụ Nhiên ngồi trước bàn học của mình, vừa chằm chằm vào sách giáo khoa vừa ngẩn người.

Bàn tay vẫn còn vương chút hơi ấm dịu dàng, tay Sở Thụy lớn hơn tay cậu, nên khi cậu nắm lấy, cảm giác như tay mình được bao trọn. Dù không phải mười ngón đan chặt, hơi ấm ấy vẫn lan tỏa, khiến tim cậu cũng mềm mại theo.

Bỗng nhiên, Dụ Nhiên há miệng hỏi: “Anh Thụy, vừa nãy ở ngoài đường, sao cậu không buông tay tớ ra?”

“Như vậy cậu sẽ không vui.” Sở Thụy nhẹ giọng đáp.

Dụ Nhiên im lặng, lòng cậu rối bời, không biết ngọt ngào hay chua xót chiếm phần nhiều hơn.

Ai mà không muốn được người mình thích đối xử dịu dàng, nhưng…

Nếu đối phương làm như vậy, chỉ vì xem mình là bạn bè thì sao?

Bởi vì là bạn tốt, nên khi cậu thất tình, Sở Thụy liền dỗ dành cậu, cùng cậu làm những điều cậu muốn, để ý đến tâm trạng của cậu.

Nhưng cậu muốn nhiều hơn thế.

“Vậy nên, chỉ cần có thể làm tớ vui vẻ, Anh Thụy cái gì cũng sẽ làm phải không?” Dụ Nhiên bước đến bên cạnh Sở Thụy. Sở Thụy đang ngồi, nên cậu đành phải ngẩng đầu lên nhìn Sở Thụy.

Dụ Nhiên rũ mắt, ánh nhìn dừng lại trên môi Sở Thụy.

Cậu cảm thấy có lẽ mình sắp phát điên rồi. Trong lòng vô cùng bình tĩnh, giọng điệu không chút gợn sóng: “Anh Thụy tập hôn môi với tớ nhé.”
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 15: Đồng ý



Đồng tử Sở Thụy chợt co lại, hiển nhiên là không ngờ Dụ Nhiên lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Dụ Nhiên vẫn nhìn chằm chằm Sở Thụy, không hề nhượng bộ.

“Anh Thụy không muốn dỗ tớ nữa sao?” Đầu ngón tay Dụ Nhiên dừng trên gò má Sở Thụy, theo đường cong khuôn mặt trượt xuống cằm, ánh mắt mềm đi vài phần, nài nỉ: “Biết đâu tớ thất tình là vì tớ ngốc quá, cái gì cũng không biết… Giúp tớ đi, anh Thụy.”

Ánh mắt Sở Thụy lay động, dường như bị Dụ Nhiên thuyết phục mà bắt đầu dao động.

Cậu hơi hé miệng, cuối cùng mím lại thành một đường thẳng, mặt đỏ ửng lên.

Dụ Nhiên cảm thấy Sở Thụy đang quyến rũ cậu.

Lòng cậu giờ phút này không ngừng ngứa ngáy, đầu óc cũng có chút mơ hồ.

Rất lâu sau, Sở Thụy nghiêng mặt đi, giọng khẽ run: “Ừ, được thôi.”

Dụ Nhiên chỉ thấy vành tai Sở Thụy đỏ đến mức như muốn chảy máu, sắc hồng lan xuống cả chiếc cổ trắng ngần như ngọc của cậu ấy. Cậu bị cảnh tượng ấy làm choáng váng, đầu ngón tay rời khỏi cằm Sở Thụy, dừng lại trên vai Sở Thụy, nhẹ nhàng kéo một cái, cúi đầu cắn một ngụm.

Hôn còn chưa kịp luyện tập, nhưng trò lưu manh thì cậu lại chơi rất thuần thục.
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 16: Điểm mấu chốt



àm ra chuyện quá đáng như vậy, Sở Thụy cũng không hề nổi giận dù chỉ một chút.

Sau vài ngày thấp thỏm, Dụ Nhiên hoàn toàn nhận ra, Sở Thụy đối với cậu dường như không có giới hạn nào cả! Nếu cậu gan lớn thêm chút nữa…

Dụ Nhiên tự nhủ, làm một phút chuẩn bị tâm lý, rồi mạnh dạn tiến lên!

Sở Thụy đang viết khóa luận, vừa gửi đến hộp thư của giáo sư. Đến khi hoàng hôn buông xuống, cậu lại thấy bóng dáng của người quen thuộc.

“Sao vậy?” Sở Thụy mỉm cười.

Khóe miệng Dụ Nhiên bất giác cong lên, cậu thật sự rất thích vẻ mặt tươi cười của Sở Thụy mỗi khi nhìn thấy cậu, mỗi lần như vậy tâm trạng cậu cũng tốt hơn theo. Có lẽ cũng vì lẽ đó, tình cảm trong lòng cậu dần nảy sinh và lớn lên, được nuôi dưỡng bởi nụ cười ấy, một khát khao không thể tiêu tan là muốn ở bên cạnh người này.

“Tớ muốn luyện tập hôn môi.” Dụ Nhiên vừa nói ra, chính cậu cũng giật mình vì sự thản nhiên đó.

Nhưng cậu rất nhanh đã chấp nhận, tiếp tục nói: “Lần trước chúng ta chẳng phải đã luyện tập dang dở sao?”

Sở Thụy ngẩn người một thoáng, ngay sau đó nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói còn khẽ hơn ngày thường: “A Nhiên, thật sự có thể chứ?”

“Đương nhiên có thể.” Dụ Nhiên chắc nịch nói.

Đây chính là cậu đề nghị, làm sao có chuyện nói không thể. Cậu hiểu sự lo lắng trong lời Sở Thụy là sợ việc cậu luyện tập hôn môi với một người đồng tính sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho cậu.

Nhưng có gì là ảnh hưởng không tốt đâu, cậu đâu phải vì hôn con trai mới “cong”, cậu là vì thích Sở Thụy nên mới muốn hôn cậu ấy.

Sở Thụy đứng dậy, đối diện với Dụ Nhiên.

Cậu cao hơn Dụ Nhiên nửa cái đầu, giờ phút này rũ mắt xuống, vẻ dịu dàng còn hơn mọi khi, Dụ Nhiên nhìn, bỗng nhiên cảm thấy mình có chút say.

Một xúc cảm mềm mại rơi xuống môi, Dụ Nhiên theo bản năng nhắm mắt lại.

Trong bóng đêm vô tận, từng ngôi sao một lóe lên, rất nhanh, liền kết thành một dải ngân hà lộng lẫy.

Cậu thật sự.

Rất thích Sở Thụy.
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 17: Còn muốn



Dụ Nhiên cảm thấy chắc chắn mình đã mắc bệnh.

Cậu mắc chứng nghiện hôn môi nghiêm trọng.

Hễ mà nhìn thấy Sở Thụy là muốn hôn, hễ ở ký túc xá nhìn thấy cũng muốn hôn, hễ ở hành lang nhìn thấy muốn hôn, hễ ở phòng học nhìn thấy muốn hôn, hễ ở dưới tán cây nhìn thấy muốn hôn, ngay cả lúc ăn cơm cũng muốn hôn, đến lúc tắm cũng muốn hôn, thậm chí ngay cả khi ngủ cũng mơ tưởng đến chuyện hôn.

Đương nhiên, cậu vẫn chưa dám làm đến mức đó.

Chủ yếu là cũng không có cái danh phận kia.

Lấy cớ “luyện tập”, cậu chỉ có thể ở trong ký túc xá cùng Sở Thụy hôn nhau.

Lúc tắm không được, ngủ cũng không xong, chỉ có thể đợi Sở Thụy làm xong bài tập, lôi kéo cậu ấy luyện tập một chút.

Sở Thụy không cho cậu hôn trước khi hoàn thành bài tập, cũng không cho cậu hôn quá lâu, mỗi lần cậu đều chưa thỏa mãn, khao khát hôn môi ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Dụ Nhiên ở trong phòng học như đứng trên đống lửa, như ngồi trên than nóng.

Ánh mắt cậu nhìn thầy giáo gần như muốn xuyên thủng người ta, một tiết tự chọn rốt cuộc vì cái gì còn muốn dạy quá giờ!

Mãi đến khi nghe được tiếng “Tan học”, Dụ Nhiên kéo tay Sở Thụy liền chạy.

Cậu không muốn chờ đợi một giây phút nào nữa.

Sở Thụy không biết Dụ Nhiên đang nghĩ gì, nhưng cậu biết Dụ Nhiên rất sốt ruột, nên rất phối hợp đi theo Dụ Nhiên về phía ký túc xá.

Dụ Nhiên xông vào tòa nhà ký túc xá, không để ý đến ánh mắt dò xét của bác quản lý, trong nháy mắt đã kéo Sở Thụy biến mất ở khúc quanh cầu thang, đến trước cửa phòng cũng không hề chậm trễ, mở khóa, vào cửa, đóng cửa, mọi động tác nhanh gọn lưu loát.

Lưng Sở Thụy chạm vào cửa, còn chưa kịp cảm nhận được sự lạnh lẽo, thì đôi môi mềm mại của Dụ Nhiên đã cướp đi sự chú ý của cậu.

Dụ Nhiên hôn có chút mạnh bạo.

Chỉ cọ xát môi thôi là không đủ, cậu còn muốn nhiều hơn nữa.

Dụ Nhiên khẽ lùi lại một chút, tay cậu ôm lấy cổ Sở Thụy, chóp mũi hai người chạm nhau, hơi thở có chút rối loạn hòa quyện vào nhau: “Anh Thụy, mở miệng ra được không?”

“……”

Đôi môi Sở Thụy khẽ hé mở, Dụ Nhiên cũng không biết cậu ấy muốn nói “ừ” hay gì khác, bởi vì cậu đã sớm bị mê hoặc, trước khi môi Sở Thụy kịp mở ra hoàn toàn đã lần nữa hôn lên.

Cảm giác tê dại lan tỏa khắp người Dụ Nhiên, cướp đi sức lực của cậu, hơi thở cậu rối loạn thành một mớ hỗn độn. Không biết từ khi nào, thế chủ động đã chuyển sang tay Sở Thụy, Sở Thụy nắm lấy eo Dụ Nhiên, m*t lấy đầu lưỡi cậu đến tê dại, khi tách ra, một sợi chỉ bạc ái muội kéo dài, khiến không khí trở nên dính nhớp.

Dụ Nhiên bắt đầu đứng không vững mà dựa vào lòng Sở Thụy, cậu ngẩng đầu, ánh mắt mê ly còn chưa tan đi, giọng nói dính nhớp như đang làm nũng, cậu thành thật làm theo ý muốn trong lòng, nói với Sở Thụy: “Anh Thụy, còn muốn.”
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 18: Tình huống



Để có thể hôn Sở Thụy nhiều hơn, Dụ Nhiên luôn cố gắng giả vờ thất tình, một bộ dạng đau khổ vì tình yêu, mặc dù cậu luôn không cẩn thận mà bật cười.

Lúc ban đầu bật cười, cậu còn có chút lo lắng, nhưng về sau da mặt dày hơn, cười thì cứ cười thôi, nụ cười chính là hiệu quả an ủi Sở Thụy, còn có thể mượn cơ hội để Sở Thụy dỗ dành cậu thêm.

Sở Thụy thỉnh thoảng sẽ muốn nói điều gì đó, nhưng mỗi lần đều nhịn lại.

Đắm chìm trong luyện tập hôn môi, thời gian cứ thế trôi đến cuối kỳ.

Tháng cuối kỳ thi, một thời điểm vốn nên chuyên tâm ôn tập, sinh viên lại càng trở nên xao nhãng hơn.

Dường như ngoại trừ kỳ thi trước mắt, tất cả mọi thứ khác đều nên được sắp xếp trước tiên.

[Nghỉ đông tụi mình tụ tập đi?]

Dụ Nhiên nhận được tin nhắn từ bạn học cấp ba.

Cậu đặt điện thoại xuống, trả lời một chữ [ừ], rồi mải mê lướt diễn đàn lớp cấp ba trò chuyện hăng say cả tiếng, sau đó mới lại bắt đầu ôn tập.

Trước khi ngủ, Dụ Nhiên mới nhớ ra Sở Thụy không lên tiếng trong nhóm, mặc dù cậu ấy chắc chắn đã trả lời tin nhắn riêng.

Cậu nằm trên giường, gõ gõ lan can: “Anh Thụy, nghỉ đông mọi người tụ họp cậu có đi không?”

“Ừ, đi.” Sở Thụy đặt sách xuống, cũng nằm xuống, đầu hai người gần nhau, “Đến lúc đó tớ đi đón cậu, tụi mình đi chung.”

Nghe được lời đồng ý của Sở Thụy, Dụ Nhiên hớn hở nói: “Ngủ ngon Anh Thụy!”

“Ngủ ngon.”

Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ đông.

Dụ Nhiên rảnh rỗi là lại chạy đến nhà Sở Thụy, đến nỗi mỗi lần về nhà đều bị mẹ trêu: “Ấy chết, đây có phải con trai yêu quý lâu lắm không thấy mặt của tôi không? Con định ‘xuất ngoại’ hẳn sang nhà người ta luôn hả?”

Kỳ thật mẹ Dụ Nhiên trước kia cũng hay nói vậy, nhưng lúc đó Dụ Nhiên trong lòng không có quỷ nên không để ý, bây giờ thì khác, nghe những lời này cậu thấy tai nóng bừng: “Bát tự mới có một nét phẩy, còn sớm còn sớm.”

“Ý gì đây?” Mẹ Dụ Nhiên kinh ngạc, “Con yêu đương hả?”

“Thì… ở trong kịch bản thôi ạ.”

Dụ Nhiên nói mập mờ, thật ra cậu không sợ bị phát hiện, cậu chỉ sợ chẳng may ba mẹ không đồng ý, một chiếc xe đạp là có thể chia rẽ cậu và Sở Thụy, thế nào cũng phải đợi xác định quan hệ rồi mới dám nói.

Nhưng mẹ vẫn là mẹ, con trai cả ngày chạy đi đâu trong lòng bà sao có thể không rõ?

“Cũng đừng quá nhập vai, Sở Thụy là một đứa trẻ tốt, con phải chân thành một chút.” Mẹ Dụ Nhiên khuyên nhủ.

Đồng tử Dụ Nhiên rung động mạnh.

Cái này, cái này là chấp nhận rồi sao?
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 19: Nghỉ đông



Được gia đình ủng hộ, Dụ Nhiên cảm thấy bản thân nắm chắc phần thắng hơn bao giờ hết.

Đến nỗi lời mẹ dặn “đừng quá nhập vai”, Dụ Nhiên cũng để tâm suy nghĩ nghiêm túc. Cậu nghĩ làm thế nào để chuyển từ “kịch bản” thành chân tình, và nên giải thích với Sở Thụy thế nào về cái gọi là “thất tình” kia.

Nói cậu thất tình không liên quan đến đàn chị, mà là vì Sở Thụy không thích cậu nên cậu mới thất tình?

Nghe có vẻ hơi gượng ép, nhưng sự thật đúng là như vậy.

Dù thế nào, Dụ Nhiên vẫn muốn sớm một chút giải thích rõ ràng với Sở Thụy. Trước khi mọi chuyện đi quá xa, cậu muốn nói rõ lòng mình và nghiêm túc theo đuổi cậu ấy một lần.

Cơ mà, những điều này đều phải đợi sau buổi tụ họp mới nói được.

Trong phòng karaoke.

Bởi vì Sở Thụy có giọng hát dễ nghe, nên đã bị mấy người bạn học đẩy lên phía trước để hát.

Dụ Nhiên thì ngồi ở trước mâm trái cây. Hai bên cậu là đám bạn thân từ thời trung học, trên mặt họ lộ rõ vẻ phấn khích, nhao nhao hỏi:

“Ê, Dụ Nhiên với Sở Thụy dạo này thế nào rồi?”

“Sở Thụy cuối cùng cũng thành đôi với cậu rồi hả?”

“Hơn nữa hôm nay hai người còn cùng nhau đến, phụ huynh có biết không? Hai cậu nói với gia đình thế nào?”

Dụ Nhiên cảm thấy đầu óc ong ong như có một đàn ong mật đang bay vo ve, nhưng cậu mơ hồ nắm bắt được thông tin quan trọng. Cậu cần tiến thêm một bước để xác nhận: “Ý mọi người là sao?”

“Hả? Ý gì cơ? Chẳng lẽ không phải Sở Thụy tỏ tình với cậu rồi sao?” Bạn thân ngơ ngác nói.

Trong khoảnh khắc, Dụ Nhiên bừng tỉnh.

Ra là vậy ha, Sở Thụy.

Cậu cứ tưởng mình đang diễn kịch, đang ở thế chủ động, ai ngờ Sở Thụy cũng chẳng vừa, có khi còn diễn giỏi hơn cả cậu.

Trước kia cậu quá đần độn, xem nhẹ rất nhiều thứ. Đừng nói là không nhận ra Sở Thụy thích mình, ngay cả việc bản thân thích Sở Thụy, cậu cũng không hay biết…

Đám bạn thân thì tỉnh táo đứng ngoài cuộc, nhưng chẳng một ai nhắc nhở cậu!

Hèn gì! Sở Thụy dỗ cậu bằng nhiều nụ hôn ngọt ngào đến thế, hóa ra trong lòng cậu ấy cũng vui sướng như nở hoa rồi?

Dụ Nhiên nhìn bóng lưng Sở Thụy, cậu thích diễn kịch lắm chứ gì?

Vậy thì cậu sẽ tiếp tục “diễn” cùng Sở Thụy, xem ai mới là người nói lời thật lòng trước.

Sau khi tụ tập kết thúc, Dụ Nhiên và Sở Thụy đi ở phía sau cùng. Cậu khẽ kéo vạt áo Sở Thụy, bộc phát kỹ năng diễn xuất đỉnh cao của cả cuộc đời mình, vẻ mặt vừa khổ sở lại mờ mịt khiến ai nhìn cũng đau lòng: “Anh Thụy ơi, mấy người họ ai cũng có đôi có cặp hết, tớ thấy buồn quá đi.”

Quả nhiên, Sở Thụy dừng bước chân, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay của Dụ Nhiên, nhìn người đang khổ sở, giọng cậu ấy cũng có chút xót xa: “Tớ sẽ ở bên cậu, A Nhiên đừng buồn nữa nhé.”

Dụ Nhiên nhìn Sở Thụy, trong lòng khẽ thở dài.

Yêu thầm nhau mà thành ra thế này, chắc cũng chỉ có hai người họ.

“Anh Thụy à, đêm nay mình đừng về kí túc nha.” Dụ Nhiên nói, rồi cúi đầu tựa vào vai Sở Thụy.

“Cậu muốn làm gì?” Trong giọng nói của Sở Thụy tràn đầy lo lắng, “Tớ đều chiều theo ý cậu.”

“Chiều nay tớ vừa… luyện tập một vài kỹ năng.” Dụ Nhiên nói, vành tai lặng lẽ ửng đỏ.
 
Back
Top Bottom