Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,734
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPDnsxXTo6AV4YsjG0aisTYlvZtvk_ua0y37UAZY3Nbm4rrkhXxoTnVYbUuinRRkSfqvDAxadnoCmza-UVi9phfdT0yfaaGZxbvoALj1d4CT1b1xCfEVIycIqMhPQGTiAbdTxRvn_8RQkSGMjeA7swq=w215-h322-s-no-gm

Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Tác giả: Nịnh Lộc
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại : Đam mỹ, hiện đại, song hướng yêu thầm, thanh xuân vườn trường, HE

GIỚI THIỆU

Dụ Nhiên thích thầm cậu bạn thanh mai trúc mã từ lâu lắm rồi mà chẳng hề hay biết. Cũng chính vì vậy, gu thẩm mỹ của cậu chàng cứ thế bị “đóng khung” theo hình mẫu của người kia, toàn là kiểu trúc mã.

Lên đại học, Dụ Nhiên hẹn đi ăn với một đàn chị có đôi mắt và dáng vẻ hao hao giống trúc mã. Ai ngờ, buổi hẹn vừa bắt đầu đã bị đàn chị nhìn thấu tâm can:

“Em thích chơi Anipop à?”

Một câu nói khiến Dụ Nhiên giật mình tỉnh ngộ. Nhưng vì ngại ngùng, không dám thổ lộ tình cảm trực tiếp, cậu bèn nghĩ ra một kế, giả vờ mình vừa thất tình để có cớ gần gũi trúc mã.

“Anh Thụy à, tớ thất tình rồi… dỗ dành tớ một chút đi…”

Thế là, cả hai cùng nhau đi đánh bóng, ăn kem, la cà quán lẩu, rồi còn mua sắm giày dép… Thậm chí, họ còn trao nhau những nụ hôn ngọt ngào chẳng khác nào một đôi tình nhân thật sự.

Dụ Nhiên cứ tưởng mình đã “lừa” được người ta một vố lớn, ai ngờ trúc mã của cậu – Sở Thụy, cũng đang vui vẻ “diễn sâu” theo cậu từ bao giờ.

PS: Tình cảm thầm kín của cả hai vô tình biến thành những màn trêu đùa lẫn nhau, nhưng sau tất cả, vẫn là những mẩu chuyện ngọt ngào trong cuộc sống thường nhật.​
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 1: Chuyện lớn



Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn.

Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi.

Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã.

Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa.

Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời.

Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn.

Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi Anipop à?”

Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”

Đàn chị nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Dụ Nhiên, bật cười: “Chị và bạn em trông giống nhau lắm.”

Cười chết mất.

Nếu không phải đàn chị “khai sáng”, có lẽ cậu còn chẳng nhận ra mình thích “kiểu trúc mã”.

Da trắng, chân dài, khí chất ôn hòa, nụ cười như ánh trăng sáng.

*Giải thích

*Anipop: đại khái là cái trò giống Candy Crush ấy mà, nhưng mà ở thể động vật :v
image-5.png

 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 2: Quá khứ



Dụ Nhiên nhớ lại quãng thời gian cấp ba. Lúc đó, cậu từng nói với trúc mã: “Cậu có thấy lớp trưởng lớp mình xinh không?”

Trúc mã liếc nhìn vài lần, chẳng thấy có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy quen quen: “…Cũng được.”

Hồi ấy, Dụ Nhiên nghĩ trúc mã đúng là đồ cứng nhắc, chỉ biết có học, con gái đối với cậu ta chắc chắn chẳng khác nào bộ xương khô, cho nên mới không biết thưởng thức.

Giờ nghĩ lại, đâu phải là không biết thưởng thức, rõ ràng là nhìn nhiều quá nên chai sạn rồi.

Lớp trưởng của họ có đôi mắt cực kỳ giống trúc mã, môi đỏ răng trắng, giống nhau đến ba bốn phần.

Nhớ lại xa hơn chút nữa.

Thời cấp hai, Dụ Nhiên suýt chút nữa đã đồng ý lời tỏ tình của một cô bạn. Lúc đó, cậu chỉ cảm thấy mình như bị ma xui quỷ khiến, nhìn vẻ mặt đáng thương nhăn mày của cô bạn, lời từ chối nghẹn lại nơi cổ họng không sao thốt ra được. Cậu tưởng mình mềm lòng, không nỡ nhìn con gái buồn, may mà đúng lúc sắp gật đầu, trúc mã đến tìm cậu cùng về nhà, cậu mới nói ra được ý nghĩ thật lòng.

Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là dáng vẻ nhăn mày bĩu môi của cô bạn gần như giống hệt lúc trúc mã không vui, cho nên cậu mới bị “ma xui quỷ khiến”.



Từ dòng hồi ức trở về thực tại, Dụ Nhiên cười có chút gượng gạo: “Mắt chị tinh thật.”

Đàn chị học theo vẻ mặt của chàng trai vừa nãy, ánh mắt dịu dàng, chăm chú nhìn Dụ Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”

Trong lòng Dụ Nhiên bỗng trúng mấy mũi tên.

Đúng là một phiên bản nữ của Sở Thụy.
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 3: Trầm tư



Thì ra rung động lại đến từ phiên bản nam.

Đàn chị khẽ cười, không trêu Dụ Nhiên nữa: “Quán này đồ ăn cũng ngon ghê, cảm ơn em đã mời chị ăn cơm nhé.”

Đàn chị ăn rất vui vẻ, còn Dụ Nhiên thì chìm vào trầm tư.

Sống mười tám năm, đột nhiên “cong”, cũng k*ch th*ch thật.

Chỉ là…

Sống mười tám năm, cậu và Sở Thụy cũng quen nhau mười tám năm. Mười mấy năm là bạn tốt, anh em tốt quá đỗi bền vững, dường như chẳng có cơ hội nào để trở thành người yêu.

Quan trọng nhất là, dù chưa có tiếp xúc thân mật nào, nhưng trong mắt Sở Thụy, cậu là một thằng “trai thẳng” chính hiệu, từng thích “ba cô gái”, và hiện tại còn đang theo đuổi cô gái thứ ba.

Vậy nên, so với việc thổ lộ tình cảm với Sở Thụy, việc đầu tiên cậu nên làm là thay đổi ấn tượng “trai thẳng” của mình trong mắt đối phương, cho Sở Thụy biết cậu thích con trai.

Hoặc là, lấy danh nghĩa bạn bè làm những việc của người yêu, mưa dầm thấm lâu, khiến Sở Thụy quen với cuộc sống như vậy, rồi cậu mới tỏ bày lòng mình.

Vì cẩn thận, Dụ Nhiên chọn cách thứ hai.

Ăn cơm xong về ký túc xá, Dụ Nhiên giả vờ mặt mày ủ rũ. Vừa bước vào phòng, cậu đã ôm chầm lấy Sở Thụy, giọng buồn rầu nói: “Sở Thụy, tớ thất tình rồi.”

“Đàn chị từ chối cậu à?” Sở Thụy vỗ nhẹ lưng Dụ Nhiên, giọng nói dịu dàng như ánh trăng.

Nói là từ chối cũng không sai, Dụ Nhiên ôm càng chặt hơn, thuận theo lời nói của Sở Thụy: “Ừm… bây giờ ở trường này, tớ chỉ có một mình cậu là bạn thôi… người tớ tin tưởng cũng chỉ có cậu… giờ tớ thất tình rồi… anh Thụy à… dỗ dành tớ một chút đi…”
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 4: Làm nũng



Thật ra, Dụ Nhiên rất ít khi yếu đuối hay làm nũng.

Lúc này làm như vậy, hoàn toàn là để thăm dò giới hạn của trúc mã.

Thế nhưng, phản ứng lại tốt ngoài mong đợi.

Sở Thụy dường như có chút hoảng hốt, cơ thể cứng đờ, bàn tay vốn đang vỗ nhẹ lưng Dụ Nhiên cũng khựng lại, nhịp điệu rối loạn. Cậu im lặng hồi lâu, có lẽ là nghiêm túc suy nghĩ một phen, rồi nói: “Được, A Nhiên đừng buồn.”

“Vậy cậu có thể ở bên cạnh tớ nhiều hơn không?” Dụ Nhiên thừa cơ đưa ra yêu cầu, giọng điệu buồn bã.

Hai người họ tuy là bạn bè lớn lên cùng nhau từ nhỏ, là người thân thiết nhất của nhau, nhưng họ đều có vòng bạn bè riêng, không phải lúc nào cũng ở bên nhau.

Sở Thụy không chút do dự, đáp lại: “Ừ, tớ sẽ ở bên cạnh cậu.”

Dụ Nhiên tựa đầu vào vai Sở Thụy, khóe miệng khẽ cong lên nơi đối phương không nhìn thấy.

Hẹn hò.

Cậu nhất định phải lên một lịch trình hẹn hò dày đặc mới được.
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 5: Đánh bóng



Dụ Nhiên đã “xí” trước thời gian rảnh của trúc mã.

Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng Dụ Nhiên lại có chút, vướng mắc. Vẻ ngoài của cậu tuy có vẻ từng trải trong chuyện tình cảm, nhưng thực tế, trái tim cậu chỉ hướng về trúc mã. Cũng vì không muốn yêu sớm, cậu chẳng có kinh nghiệm yêu đương thực tế nào cả. Rốt cuộc, hẹn hò nên làm gì, cậu hoàn toàn không có manh mối.

Cậu nghĩ ngợi cả ngày, rồi đưa ra yêu cầu đầu tiên với trúc mã: “Đi đánh bóng với tớ đi.”

Sở Thụy: “Được.”

Dụ Nhiên: “…”

Đánh bóng có vẻ quá tự nhiên, chẳng khác gì trước đây. Trước kia họ cũng thường đánh bóng, nhiều nhất thì lần này, trong mắt Sở Thụy, đó là “thông qua đánh bóng để giải tỏa nỗi đau thất tình”.

Sở Thụy đồng ý cũng chẳng có tiến triển thực chất nào.

Thấy Dụ Nhiên ngẩn người, Sở Thụy lo lắng sờ trán cậu: “Sao thế? Không muốn đánh bóng nữa à?”

Dụ Nhiên ngơ ngác nhìn Sở Thụy. Đôi mắt cậu ấy như biết nói, dường như đang bảo cậu ấy xót xa cho Dụ Nhiên đang thất thường vì thất tình.

Không phải thấy phiền, mà là xót xa.

Lương tâm của Dụ Nhiên bỗng nhiên hơi cắn rứt.

Thế là cậu ôm ngực: “Đánh.”

Khi đã bắt đầu đánh bóng, Dụ Nhiên chẳng còn hơi sức mà để ý đến lương tâm đang âm ỉ đau nữa. Vận động thoải mái khiến toàn thân cậu thư thái, nước uống cũng ngon hơn bình thường.

Cậu đi đến bên ghế dài, chuẩn bị khoác áo rồi về ký túc xá tắm. Ánh mắt cậu liếc thấy Sở Thụy vén vạt áo lau mồ hôi. Cơ bụng sau vận động hiện rõ mồn một, mồ hôi chảy dọc theo đường nét xuống nơi khó nói.

Nhận thấy Dụ Nhiên đang nhìn mình, Sở Thụy nghiêng đầu, khẽ cười: “Sao thế?”

Lúc này vạt áo Sở Thụy đã sớm buông xuống, khiến Dụ Nhiên có chút tiếc nuối.

Trước đây sao mình không phát hiện ra cơ bụng của trúc mã đẹp như vậy nhỉ?

Xem ra đánh bóng cũng không phải là vô ích.

Dụ Nhiên nghĩ đến xuất thần, Sở Thụy lại nghĩ nhiều. Cậu tiến lên một bước, lại hỏi: “Không thoải mái à? Tớ có thể làm gì cho cậu không?”

“Hả?” Giọng nói ngay sát bên tai khiến Dụ Nhiên hoàn hồn, nhưng vì cậu vẫn đang nghĩ về cơ bụng của Sở Thụy, miệng nhanh hơn não trả lời sự quan tâm của đối phương: “Muốn xem cơ bụng.”

Lời vừa thốt ra, Dụ Nhiên liền ngây người.

Ha ha, còn theo đuổi gì nữa, bây giờ di cư đến hành tinh khác còn kịp không?
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 6: Đỏ mặt



Dụ Nhiên và Sở Thụy đồng thời im lặng một lúc.

Dụ Nhiên cúi gằm mặt, hoàn toàn không dám nhìn Sở Thụy, quả bóng rổ trong tay cậu dần trở nên nóng rực.

Ngay lúc quả bóng sắp tuột khỏi tay, một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng đã nắm lấy nó. Giọng Sở Thụy vang lên bên tai Dụ Nhiên: “…Được thôi.”

“Nhưng có thể về rồi xem không?” Sở Thụy ngập ngừng hỏi.

Mặt Dụ Nhiên đỏ bừng lên.

Vốn dĩ, việc đánh bóng rồi vén áo lau mồ hôi là một chuyện hết sức bình thường. Nhưng chuyện bình thường này đã biến chất kể từ khi cậu buột miệng nói muốn xem cơ bụng. Sự im lặng càng làm tăng thêm vẻ lúng túng khó tả, và sự ngập ngừng của Sở Thụy lại càng là một đòn chí mạng.

Về rồi xem…

Lời này Sở Thụy dám nói, cậu còn chẳng dám nghe.

Trên đường về ký túc xá, Dụ Nhiên hết nhìn trái lại nhìn phải, hoàn toàn không dám đối diện với Sở Thụy.

Vừa vào đến phòng, Dụ Nhiên chỉ muốn lẻn ngay vào phòng tắm, hy vọng tắm xong Sở Thụy sẽ quên chuyện xem cơ bụng. Thế nhưng Sở Thụy lại đưa tay ngăn cậu lại.

“Hay là xem bây giờ đi, sau vận động sẽ rõ hơn.” Sở Thụy vừa nói, gò má hơi đỏ lên.

Dụ Nhiên: “…”

Trúc mã của cậu vẫn luôn dịu dàng và thật thà như vậy.

Những chuyện đã hứa với cậu đều sẽ hoàn thành 100%.

Nhưng… lúc này có lẽ là ngại ngùng, Sở Thụy nói xong cũng không tự mình vén áo lên.

Dụ Nhiên vất vả lắm mới làm cho mặt hết đỏ, bây giờ tai lại nóng ran. Chẳng lẽ cậu phải tự mình vén lên sao? Như vậy có phải là quá mờ ám rồi không?
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 7: Chạm thử



Dụ Nhiên cũng không biết tại sao, rõ ràng lúc thời tiết nóng nực, họ còn c** tr*n trong ký túc xá, thậm chí thỉnh thoảng cậu còn chỉ mặc độc chiếc quần đùi, nhưng chẳng hề thấy ngại ngùng như bây giờ.

“Vậy… tớ xem nhé.” Dụ Nhiên không dám ngẩng đầu, ánh mắt luôn dán chặt vào bụng Sở Thụy. Cậu đưa tay ra, nắm chặt lấy vạt áo Sở Thụy, mãi vẫn chưa dám vén lên.

Càng không thẳng thắn, bầu không khí càng thêm mờ ám.

Một lúc lâu sau, Sở Thụy như cầu xin lên tiếng: “A Nhiên…”

Có người “yếu thế”, tự nhiên sẽ có người mạnh mẽ lên.

Dụ Nhiên lập tức xua tan hết ngại ngùng, trở nên hăng hái.

Cậu có gì phải sợ chứ? Trúc mã của cậu là một học bá thuần khiết, kinh nghiệm tình cảm trắng tinh, đâu thể so sánh với cậu – người đã “khai sáng” rồi? Chuyện này chẳng phải dễ như trở bàn tay sao!

“Xem đây, xem đây.” Dụ Nhiên tự tay vén áo Sở Thụy lên, hơn nữa vì quá phấn khích, cậu dùng lực hơi mạnh, kéo thẳng lên tận trên cùng.

Đừng nói là cơ bụng, cơ ngực cũng nhìn rõ mồn một.

Dụ Nhiên nhìn không chớp mắt. Trúc mã nhà cậu lúc mặc quần áo thì như một quân tử khiêm nhường, sao dưới lớp vải lại ẩn giấu thân hình thế này… Cậu bất giác nuốt khan một tiếng.

Chạm thử đi?

Một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu Dụ Nhiên.

Mỹ sắc trước mắt, lý trí là cái thá gì?

Bàn tay Dụ Nhiên như đang v**t v*, m*n tr*n một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất trên thế giới, men theo những đường nét, không bỏ sót một chỗ nào.

Xương cổ tay c** nh* hơn con trai bình thường, nhưng ngón tay lại rất dài, thon thả xinh đẹp, cùng với cơ thể mà cậu đang v**t v* tạo thành một bức tranh vô cùng mỹ lệ.

Ngay lúc khóe miệng Dụ Nhiên sắp không nhịn được cười, giọng Sở Thụy đáng thương vang lên đánh thức cậu: “A Nhiên, lạ quá…”
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 8: Xin lỗi



“Thôi xong! Chắc chắn Sở Thụy sẽ nghĩ mình là đồ b**n th** mất! Bởi vì quá b**n th** nên mới thất bại ngay từ đầu, trực tiếp thất tình luôn sao?”

Dụ Nhiên vội vàng giơ hai tay lên, xua xua như muốn thanh minh cho sự vô tội của mình, giọng đầy hối lỗi: “Là do tớ không tốt…”

Da Sở Thụy trắng nõn, giờ ửng hồng lên, đẹp như một đóa hoa đào. Cậu khẽ nghiêng đầu, có chút ngượng ngùng cắt ngang lời xin lỗi của Dụ Nhiên: “Không sao đâu mà, cậu thấy trong người đỡ hơn chút nào chưa?”

Trong lòng Dụ Nhiên thầm nghĩ: “Đỡ hơn nỗi gì chứ, thế này không khéo lại lộ hết cả đuôi cáo ra ấy chứ.”

Rồi cậu khẽ thở phào một tiếng, lòng thầm yên tâm.

Sở Thụy vẫn giữ thái độ quan tâm lo lắng cho cậu như trước, chẳng hề có ấn tượng xấu nào.

Chỉ là… cậu ấy tốt bụng đến mức khiến lương tâm Dụ Nhiên hơi nhói.

Tỉnh táo lại đi anh Thụy ơi! Cái tên b**n th** vừa sờ mó cơ bụng cậu còn đứng ngay trước mặt cậu đây này, mà cậu lại còn lo lắng tâm trạng cậu ta thế nào nữa! Đúng là bị lừa còn định đếm tiền giúp người ta mà!

Dù trong lòng đã bị lương tâm cắn rứt không yên, Dụ Nhiên vẫn cố tình mè nheo theo đúng kịch bản: “Đỡ hơn một chút rồi… anh Thụy, cậu còn định dỗ tớ nữa không? Tớ cảm giác mình vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi bóng ma thất tình đâu.”
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 9: Mục tiêu



Đương nhiên, Sở Thụy không thể nào từ chối.

Điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Dụ Nhiên. Đừng nói là Sở Thụy đang yếu thế, cho dù cậu trực tiếp yêu cầu, Sở Thụy chắc chắn cũng chẳng nỡ từ chối.

Bọn họ chính là trúc mã cùng nhau lớn lên cơ mà!

“Anh Thụy à, cảm ơn cậu.” Dụ Nhiêu lấy danh nghĩa cảm ơn, nhưng ánh mắt lại dừng thật lâu trên gương mặt đỏ ửng của Sở Thụy. Trái tim cậu không khỏi cảm thán thêm một lần nữa: “Cậu ấy đẹp thật, làn da trắng mịn như ngọc. Đẹp đến mức toát ra được cái vẻ hiếm có của một bông hoa buổi sớm.”

Cũng may là cậu nhận ra tình cảm của mình không quá muộn. Nếu không, người đẹp như vậy chắc chắn sẽ bị người khác theo đuổi mất, đến lúc đó cậu khóc cũng chẳng kịp.

Dụ Nhiên vạch ra mục tiêu cho chính mình.

Hiện tại là hai tháng sau khi khai giảng, mới tháng mười một. Cậu muốn trong vòng ba tháng tới theo đuổi được Sở Thụy, cùng nhau đón Tết.

Đón một cái Tết khác mọi năm.

“Anh Thụy, năm nay chúng ta cũng cùng nhau ăn Tết nhé.” Dụ Nhiên nhìn Sở Thụy, chỉ cảm thấy thật tốt.

Tuy rằng cậu hơi chậm tiêu một chút, nhưng cũng may, bọn họ chưa bao giờ bỏ lỡ quỹ đạo trưởng thành của nhau.

Mắt Sở Thụy lộ vẻ nghi hoặc, cậu không rõ vì sao Dụ Nhiên câu trước còn đang cảm ơn mình, câu sau đã nhảy ngang sang chuyện cùng nhau ăn Tết. Nhưng cậu vẫn cười đáp ứng Dụ Nhiên: “Ừ.”
 
Back
Top Bottom