Đô Thị  Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc

[BOT] Dịch

Ban Quản Trị
24/9/25
123,803
0
36
AP1GczPDnsxXTo6AV4YsjG0aisTYlvZtvk_ua0y37UAZY3Nbm4rrkhXxoTnVYbUuinRRkSfqvDAxadnoCmza-UVi9phfdT0yfaaGZxbvoALj1d4CT1b1xCfEVIycIqMhPQGTiAbdTxRvn_8RQkSGMjeA7swq=w215-h322-s-no-gm

Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Tác giả: Nịnh Lộc
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Thể loại : Đam mỹ, hiện đại, song hướng yêu thầm, thanh xuân vườn trường, HE

GIỚI THIỆU

Dụ Nhiên thích thầm cậu bạn thanh mai trúc mã từ lâu lắm rồi mà chẳng hề hay biết. Cũng chính vì vậy, gu thẩm mỹ của cậu chàng cứ thế bị “đóng khung” theo hình mẫu của người kia, toàn là kiểu trúc mã.

Lên đại học, Dụ Nhiên hẹn đi ăn với một đàn chị có đôi mắt và dáng vẻ hao hao giống trúc mã. Ai ngờ, buổi hẹn vừa bắt đầu đã bị đàn chị nhìn thấu tâm can:

“Em thích chơi Anipop à?”

Một câu nói khiến Dụ Nhiên giật mình tỉnh ngộ. Nhưng vì ngại ngùng, không dám thổ lộ tình cảm trực tiếp, cậu bèn nghĩ ra một kế, giả vờ mình vừa thất tình để có cớ gần gũi trúc mã.

“Anh Thụy à, tớ thất tình rồi… dỗ dành tớ một chút đi…”

Thế là, cả hai cùng nhau đi đánh bóng, ăn kem, la cà quán lẩu, rồi còn mua sắm giày dép… Thậm chí, họ còn trao nhau những nụ hôn ngọt ngào chẳng khác nào một đôi tình nhân thật sự.

Dụ Nhiên cứ tưởng mình đã “lừa” được người ta một vố lớn, ai ngờ trúc mã của cậu – Sở Thụy, cũng đang vui vẻ “diễn sâu” theo cậu từ bao giờ.

PS: Tình cảm thầm kín của cả hai vô tình biến thành những màn trêu đùa lẫn nhau, nhưng sau tất cả, vẫn là những mẩu chuyện ngọt ngào trong cuộc sống thường nhật.​
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 1: Chuyện lớn


<b>

Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn.

Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi.

Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã.

Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa.

Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời.

Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn.

Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi <b>Anipop </b>à?”

Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”

Đàn chị nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Dụ Nhiên, bật cười: “Chị và bạn em trông giống nhau lắm.”

Cười chết mất.

Nếu không phải đàn chị “khai sáng”, có lẽ cậu còn chẳng nhận ra mình thích “kiểu trúc mã”.

Da trắng, chân dài, khí chất ôn hòa, nụ cười như ánh trăng sáng.

*<b>Giải thích</b>

*<b>Anipop: đại khái là cái trò giống Candy Crush ấy mà, nhưng mà ở thể động vật :v</b>
image-5.png

 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 2: Quá khứ


Dụ Nhiên nhớ lại quãng thời gian cấp ba. Lúc đó, cậu từng nói với trúc mã: “Cậu có thấy lớp trưởng lớp mình xinh không?”

Trúc mã liếc nhìn vài lần, chẳng thấy có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy quen quen: “…Cũng được.”

Hồi ấy, Dụ Nhiên nghĩ trúc mã đúng là đồ cứng nhắc, chỉ biết có học, con gái đối với cậu ta chắc chắn chẳng khác nào bộ xương khô, cho nên mới không biết thưởng thức.

Giờ nghĩ lại, đâu phải là không biết thưởng thức, rõ ràng là nhìn nhiều quá nên chai sạn rồi.

Lớp trưởng của họ có đôi mắt cực kỳ giống trúc mã, môi đỏ răng trắng, giống nhau đến ba bốn phần.

Nhớ lại xa hơn chút nữa.

Thời cấp hai, Dụ Nhiên suýt chút nữa đã đồng ý lời tỏ tình của một cô bạn. Lúc đó, cậu chỉ cảm thấy mình như bị ma xui quỷ khiến, nhìn vẻ mặt đáng thương nhăn mày của cô bạn, lời từ chối nghẹn lại nơi cổ họng không sao thốt ra được. Cậu tưởng mình mềm lòng, không nỡ nhìn con gái buồn, may mà đúng lúc sắp gật đầu, trúc mã đến tìm cậu cùng về nhà, cậu mới nói ra được ý nghĩ thật lòng.

Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là dáng vẻ nhăn mày bĩu môi của cô bạn gần như giống hệt lúc trúc mã không vui, cho nên cậu mới bị “ma xui quỷ khiến”.



Từ dòng hồi ức trở về thực tại, Dụ Nhiên cười có chút gượng gạo: “Mắt chị tinh thật.”

Đàn chị học theo vẻ mặt của chàng trai vừa nãy, ánh mắt dịu dàng, chăm chú nhìn Dụ Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”

Trong lòng Dụ Nhiên bỗng trúng mấy mũi tên.

Đúng là một phiên bản nữ của Sở Thụy.
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 3: Trầm tư


Thì ra rung động lại đến từ phiên bản nam.

Đàn chị khẽ cười, không trêu Dụ Nhiên nữa: “Quán này đồ ăn cũng ngon ghê, cảm ơn em đã mời chị ăn cơm nhé.”

Đàn chị ăn rất vui vẻ, còn Dụ Nhiên thì chìm vào trầm tư.

Sống mười tám năm, đột nhiên “cong”, cũng k*ch th*ch thật.

Chỉ là…

Sống mười tám năm, cậu và Sở Thụy cũng quen nhau mười tám năm. Mười mấy năm là bạn tốt, anh em tốt quá đỗi bền vững, dường như chẳng có cơ hội nào để trở thành người yêu.

Quan trọng nhất là, dù chưa có tiếp xúc thân mật nào, nhưng trong mắt Sở Thụy, cậu là một thằng “trai thẳng” chính hiệu, từng thích “ba cô gái”, và hiện tại còn đang theo đuổi cô gái thứ ba.

Vậy nên, so với việc thổ lộ tình cảm với Sở Thụy, việc đầu tiên cậu nên làm là thay đổi ấn tượng “trai thẳng” của mình trong mắt đối phương, cho Sở Thụy biết cậu thích con trai.

Hoặc là, lấy danh nghĩa bạn bè làm những việc của người yêu, mưa dầm thấm lâu, khiến Sở Thụy quen với cuộc sống như vậy, rồi cậu mới tỏ bày lòng mình.

Vì cẩn thận, Dụ Nhiên chọn cách thứ hai.

Ăn cơm xong về ký túc xá, Dụ Nhiên giả vờ mặt mày ủ rũ. Vừa bước vào phòng, cậu đã ôm chầm lấy Sở Thụy, giọng buồn rầu nói: “Sở Thụy, tớ thất tình rồi.”

“Đàn chị từ chối cậu à?” Sở Thụy vỗ nhẹ lưng Dụ Nhiên, giọng nói dịu dàng như ánh trăng.

Nói là từ chối cũng không sai, Dụ Nhiên ôm càng chặt hơn, thuận theo lời nói của Sở Thụy: “Ừm… bây giờ ở trường này, tớ chỉ có một mình cậu là bạn thôi… người tớ tin tưởng cũng chỉ có cậu… giờ tớ thất tình rồi… anh Thụy à… dỗ dành tớ một chút đi…”
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 4: Làm nũng


Thật ra, Dụ Nhiên rất ít khi yếu đuối hay làm nũng.

Lúc này làm như vậy, hoàn toàn là để thăm dò giới hạn của trúc mã.

Thế nhưng, phản ứng lại tốt ngoài mong đợi.

Sở Thụy dường như có chút hoảng hốt, cơ thể cứng đờ, bàn tay vốn đang vỗ nhẹ lưng Dụ Nhiên cũng khựng lại, nhịp điệu rối loạn. Cậu im lặng hồi lâu, có lẽ là nghiêm túc suy nghĩ một phen, rồi nói: “Được, A Nhiên đừng buồn.”

“Vậy cậu có thể ở bên cạnh tớ nhiều hơn không?” Dụ Nhiên thừa cơ đưa ra yêu cầu, giọng điệu buồn bã.

Hai người họ tuy là bạn bè lớn lên cùng nhau từ nhỏ, là người thân thiết nhất của nhau, nhưng họ đều có vòng bạn bè riêng, không phải lúc nào cũng ở bên nhau.

Sở Thụy không chút do dự, đáp lại: “Ừ, tớ sẽ ở bên cạnh cậu.”

Dụ Nhiên tựa đầu vào vai Sở Thụy, khóe miệng khẽ cong lên nơi đối phương không nhìn thấy.

Hẹn hò.

Cậu nhất định phải lên một lịch trình hẹn hò dày đặc mới được.
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 5: Đánh bóng


Dụ Nhiên đã “xí” trước thời gian rảnh của trúc mã.

Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng Dụ Nhiên lại có chút, vướng mắc. Vẻ ngoài của cậu tuy có vẻ từng trải trong chuyện tình cảm, nhưng thực tế, trái tim cậu chỉ hướng về trúc mã. Cũng vì không muốn yêu sớm, cậu chẳng có kinh nghiệm yêu đương thực tế nào cả. Rốt cuộc, hẹn hò nên làm gì, cậu hoàn toàn không có manh mối.

Cậu nghĩ ngợi cả ngày, rồi đưa ra yêu cầu đầu tiên với trúc mã: “Đi đánh bóng với tớ đi.”

Sở Thụy: “Được.”

Dụ Nhiên: “…”

Đánh bóng có vẻ quá tự nhiên, chẳng khác gì trước đây. Trước kia họ cũng thường đánh bóng, nhiều nhất thì lần này, trong mắt Sở Thụy, đó là “thông qua đánh bóng để giải tỏa nỗi đau thất tình”.

Sở Thụy đồng ý cũng chẳng có tiến triển thực chất nào.

Thấy Dụ Nhiên ngẩn người, Sở Thụy lo lắng sờ trán cậu: “Sao thế? Không muốn đánh bóng nữa à?”

Dụ Nhiên ngơ ngác nhìn Sở Thụy. Đôi mắt cậu ấy như biết nói, dường như đang bảo cậu ấy xót xa cho Dụ Nhiên đang thất thường vì thất tình.

Không phải thấy phiền, mà là xót xa.

Lương tâm của Dụ Nhiên bỗng nhiên hơi cắn rứt.

Thế là cậu ôm ngực: “Đánh.”

Khi đã bắt đầu đánh bóng, Dụ Nhiên chẳng còn hơi sức mà để ý đến lương tâm đang âm ỉ đau nữa. Vận động thoải mái khiến toàn thân cậu thư thái, nước uống cũng ngon hơn bình thường.

Cậu đi đến bên ghế dài, chuẩn bị khoác áo rồi về ký túc xá tắm. Ánh mắt cậu liếc thấy Sở Thụy vén vạt áo lau mồ hôi. Cơ bụng sau vận động hiện rõ mồn một, mồ hôi chảy dọc theo đường nét xuống nơi khó nói.

Nhận thấy Dụ Nhiên đang nhìn mình, Sở Thụy nghiêng đầu, khẽ cười: “Sao thế?”

Lúc này vạt áo Sở Thụy đã sớm buông xuống, khiến Dụ Nhiên có chút tiếc nuối.

Trước đây sao mình không phát hiện ra cơ bụng của trúc mã đẹp như vậy nhỉ?

Xem ra đánh bóng cũng không phải là vô ích.

Dụ Nhiên nghĩ đến xuất thần, Sở Thụy lại nghĩ nhiều. Cậu tiến lên một bước, lại hỏi: “Không thoải mái à? Tớ có thể làm gì cho cậu không?”

“Hả?” Giọng nói ngay sát bên tai khiến Dụ Nhiên hoàn hồn, nhưng vì cậu vẫn đang nghĩ về cơ bụng của Sở Thụy, miệng nhanh hơn não trả lời sự quan tâm của đối phương: “Muốn xem cơ bụng.”

Lời vừa thốt ra, Dụ Nhiên liền ngây người.

Ha ha, còn theo đuổi gì nữa, bây giờ di cư đến hành tinh khác còn kịp không?
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 6: Đỏ mặt


Dụ Nhiên và Sở Thụy đồng thời im lặng một lúc.

Dụ Nhiên cúi gằm mặt, hoàn toàn không dám nhìn Sở Thụy, quả bóng rổ trong tay cậu dần trở nên nóng rực.

Ngay lúc quả bóng sắp tuột khỏi tay, một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng đã nắm lấy nó. Giọng Sở Thụy vang lên bên tai Dụ Nhiên: “…Được thôi.”

“Nhưng có thể về rồi xem không?” Sở Thụy ngập ngừng hỏi.

Mặt Dụ Nhiên đỏ bừng lên.

Vốn dĩ, việc đánh bóng rồi vén áo lau mồ hôi là một chuyện hết sức bình thường. Nhưng chuyện bình thường này đã biến chất kể từ khi cậu buột miệng nói muốn xem cơ bụng. Sự im lặng càng làm tăng thêm vẻ lúng túng khó tả, và sự ngập ngừng của Sở Thụy lại càng là một đòn chí mạng.

Về rồi xem…

Lời này Sở Thụy dám nói, cậu còn chẳng dám nghe.

Trên đường về ký túc xá, Dụ Nhiên hết nhìn trái lại nhìn phải, hoàn toàn không dám đối diện với Sở Thụy.

Vừa vào đến phòng, Dụ Nhiên chỉ muốn lẻn ngay vào phòng tắm, hy vọng tắm xong Sở Thụy sẽ quên chuyện xem cơ bụng. Thế nhưng Sở Thụy lại đưa tay ngăn cậu lại.

“Hay là xem bây giờ đi, sau vận động sẽ rõ hơn.” Sở Thụy vừa nói, gò má hơi đỏ lên.

Dụ Nhiên: “…”

Trúc mã của cậu vẫn luôn dịu dàng và thật thà như vậy.

Những chuyện đã hứa với cậu đều sẽ hoàn thành 100%.

Nhưng… lúc này có lẽ là ngại ngùng, Sở Thụy nói xong cũng không tự mình vén áo lên.

Dụ Nhiên vất vả lắm mới làm cho mặt hết đỏ, bây giờ tai lại nóng ran. Chẳng lẽ cậu phải tự mình vén lên sao? Như vậy có phải là quá mờ ám rồi không?
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 7: Chạm thử


Dụ Nhiên cũng không biết tại sao, rõ ràng lúc thời tiết nóng nực, họ còn c** tr*n trong ký túc xá, thậm chí thỉnh thoảng cậu còn chỉ mặc độc chiếc quần đùi, nhưng chẳng hề thấy ngại ngùng như bây giờ.

“Vậy… tớ xem nhé.” Dụ Nhiên không dám ngẩng đầu, ánh mắt luôn dán chặt vào bụng Sở Thụy. Cậu đưa tay ra, nắm chặt lấy vạt áo Sở Thụy, mãi vẫn chưa dám vén lên.

Càng không thẳng thắn, bầu không khí càng thêm mờ ám.

Một lúc lâu sau, Sở Thụy như cầu xin lên tiếng: “A Nhiên…”

Có người “yếu thế”, tự nhiên sẽ có người mạnh mẽ lên.

Dụ Nhiên lập tức xua tan hết ngại ngùng, trở nên hăng hái.

Cậu có gì phải sợ chứ? Trúc mã của cậu là một học bá thuần khiết, kinh nghiệm tình cảm trắng tinh, đâu thể so sánh với cậu – người đã “khai sáng” rồi? Chuyện này chẳng phải dễ như trở bàn tay sao!

“Xem đây, xem đây.” Dụ Nhiên tự tay vén áo Sở Thụy lên, hơn nữa vì quá phấn khích, cậu dùng lực hơi mạnh, kéo thẳng lên tận trên cùng.

Đừng nói là cơ bụng, cơ ngực cũng nhìn rõ mồn một.

Dụ Nhiên nhìn không chớp mắt. Trúc mã nhà cậu lúc mặc quần áo thì như một quân tử khiêm nhường, sao dưới lớp vải lại ẩn giấu thân hình thế này… Cậu bất giác nuốt khan một tiếng.

Chạm thử đi?

Một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu Dụ Nhiên.

Mỹ sắc trước mắt, lý trí là cái thá gì?

Bàn tay Dụ Nhiên như đang v**t v*, m*n tr*n một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất trên thế giới, men theo những đường nét, không bỏ sót một chỗ nào.

Xương cổ tay c** nh* hơn con trai bình thường, nhưng ngón tay lại rất dài, thon thả xinh đẹp, cùng với cơ thể mà cậu đang v**t v* tạo thành một bức tranh vô cùng mỹ lệ.

Ngay lúc khóe miệng Dụ Nhiên sắp không nhịn được cười, giọng Sở Thụy đáng thương vang lên đánh thức cậu: “A Nhiên, lạ quá…”
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 8: Xin lỗi


“Thôi xong! Chắc chắn Sở Thụy sẽ nghĩ mình là đồ b**n th** mất! Bởi vì quá b**n th** nên mới thất bại ngay từ đầu, trực tiếp thất tình luôn sao?”

Dụ Nhiên vội vàng giơ hai tay lên, xua xua như muốn thanh minh cho sự vô tội của mình, giọng đầy hối lỗi: “Là do tớ không tốt…”

Da Sở Thụy trắng nõn, giờ ửng hồng lên, đẹp như một đóa hoa đào. Cậu khẽ nghiêng đầu, có chút ngượng ngùng cắt ngang lời xin lỗi của Dụ Nhiên: “Không sao đâu mà, cậu thấy trong người đỡ hơn chút nào chưa?”

Trong lòng Dụ Nhiên thầm nghĩ: “Đỡ hơn nỗi gì chứ, thế này không khéo lại lộ hết cả đuôi cáo ra ấy chứ.”

Rồi cậu khẽ thở phào một tiếng, lòng thầm yên tâm.

Sở Thụy vẫn giữ thái độ quan tâm lo lắng cho cậu như trước, chẳng hề có ấn tượng xấu nào.

Chỉ là… cậu ấy tốt bụng đến mức khiến lương tâm Dụ Nhiên hơi nhói.

Tỉnh táo lại đi anh Thụy ơi! Cái tên b**n th** vừa sờ mó cơ bụng cậu còn đứng ngay trước mặt cậu đây này, mà cậu lại còn lo lắng tâm trạng cậu ta thế nào nữa! Đúng là bị lừa còn định đếm tiền giúp người ta mà!

Dù trong lòng đã bị lương tâm cắn rứt không yên, Dụ Nhiên vẫn cố tình mè nheo theo đúng kịch bản: “Đỡ hơn một chút rồi… anh Thụy, cậu còn định dỗ tớ nữa không? Tớ cảm giác mình vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi bóng ma thất tình đâu.”
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 9: Mục tiêu


Đương nhiên, Sở Thụy không thể nào từ chối.

Điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Dụ Nhiên. Đừng nói là Sở Thụy đang yếu thế, cho dù cậu trực tiếp yêu cầu, Sở Thụy chắc chắn cũng chẳng nỡ từ chối.

Bọn họ chính là trúc mã cùng nhau lớn lên cơ mà!

“Anh Thụy à, cảm ơn cậu.” Dụ Nhiêu lấy danh nghĩa cảm ơn, nhưng ánh mắt lại dừng thật lâu trên gương mặt đỏ ửng của Sở Thụy. Trái tim cậu không khỏi cảm thán thêm một lần nữa: “Cậu ấy đẹp thật, làn da trắng mịn như ngọc. Đẹp đến mức toát ra được cái vẻ hiếm có của một bông hoa buổi sớm.”

Cũng may là cậu nhận ra tình cảm của mình không quá muộn. Nếu không, người đẹp như vậy chắc chắn sẽ bị người khác theo đuổi mất, đến lúc đó cậu khóc cũng chẳng kịp.

Dụ Nhiên vạch ra mục tiêu cho chính mình.

Hiện tại là hai tháng sau khi khai giảng, mới tháng mười một. Cậu muốn trong vòng ba tháng tới theo đuổi được Sở Thụy, cùng nhau đón Tết.

Đón một cái Tết khác mọi năm.

“Anh Thụy, năm nay chúng ta cũng cùng nhau ăn Tết nhé.” Dụ Nhiên nhìn Sở Thụy, chỉ cảm thấy thật tốt.

Tuy rằng cậu hơi chậm tiêu một chút, nhưng cũng may, bọn họ chưa bao giờ bỏ lỡ quỹ đạo trưởng thành của nhau.

Mắt Sở Thụy lộ vẻ nghi hoặc, cậu không rõ vì sao Dụ Nhiên câu trước còn đang cảm ơn mình, câu sau đã nhảy ngang sang chuyện cùng nhau ăn Tết. Nhưng cậu vẫn cười đáp ứng Dụ Nhiên: “Ừ.”
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 10: Ăn đá bào


Tháng mười một, trời không lạnh cũng chẳng nóng, đúng là thời điểm tuyệt vời để ăn đá bào.

Dụ Nhiên nghĩ bụng.

Thế nên cậu gọi ngay một bát đá bào trà xanh thật to. Ăn xong vẫn còn thòm thèm, cậu lại gọi thêm một bát nữa, vị đá bào xoài dâu tây hai màu.

Sở Thụy vốn nho nhã, ăn uống cũng từ tốn lịch sự. Cậu mới ăn được nửa bát thì đã thấy bát đá bào thứ hai của Dụ Nhiên sắp hết mất, hình như còn định gọi thêm bát thứ ba. Cậu liền giơ tay lên, ngăn không cho Du Nhiên gọi nhân viên phục vụ lại, có chút lo lắng nói: “A Nhiên, lần sau mình ăn tiếp nhé?”

“Nhưng tớ vẫn còn muốn thử cái vị kia mà…” Chóp mũi Dụ Nhiên đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của đá bào dưa lưới, từ lúc Sở Thụy bắt đầu ăn cậu đã thấy thèm rồi.

Cơn thèm thuồng chiến thắng cả kế hoạch ban đầu của cậu. Nếu không ăn cho “bỏ ghét”, chẳng phải là quá thiệt thòi rồi sao?

Còn về kế hoạch ban đầu của Dụ Nhiên… Cậu tính chỉ gọi một phần đá bào, sau đó cùng Sở Thụy ăn chung, vừa ngọt ngào vừa thân mật, nghĩ thôi đã thấy thích thú.

Nhưng khi nhìn thấy những bát đá bào ngon miệng hấp dẫn trên thực đơn, kế hoạch của cậu đã bay biến đâu mất.

Hối hận ư? Chắc chắn rồi, nhưng ngon thì vẫn cứ là ngon.

Lúc này Sở Thụy không vội trả lời Dụ Nhiên, cậu hỏi: “Cậu muốn ăn thêm vị nào?”

“Vị dưa lưới.” Dụ Nhiên càng nói càng thèm, mắt cứ liếc về phía nhân viên phục vụ đang đi tới.

Ngay khoảnh khắc Dụ Nhiên định mở miệng gọi món, mùi thơm ngọt ngào của dưa lưới bỗng nhiên đến gần hơn. Là Sở Thụy múc một muỗng đá bào dưa lưới đưa đến bên miệng Dụ Nhiên.

Ơ kìa, đút cho cậu ăn á?

Dụ Nhiên không nghĩ còn có niềm vui bất ngờ này, cậu há miệng ăn hết muỗng đá bào dưa lưới ngọt lịm.

Ngọt ngào tan chảy, lòng cậu càng thêm vui sướng.

Còn gọi thêm một bát nữa á? Chỉ có đồ ngốc mới làm thế!

Nửa bát đá bào dưa lưới còn lại, gần như đều được Sở Thụy từng muỗng từng muỗng đút vào miệng Dụ Nhiên.

Ăn xong, Dụ Nhiên không nhịn được cong khóe miệng cười toe toét.

Cậu phải tự khen mình thông minh mới được.

Vừa nãy, khi thấy Sở Thụy định đưa cả bát kem đá bào cho mình, cậu liền nhanh chóng há miệng, khiến Sở Thụy ngại ngùng rụt tay lại ngay!

“Vui vậy sao?” Sở Thụy rút ra một tờ giấy ăn, rất tự nhiên lau khóe miệng dính siro cho Dụ Nhiên, “Vậy hai ngày nữa chúng ta lại đến nhé.”

Dụ Nhiên vừa nhận ra khóe miệng mình dính đầy siro dưa lưới mà còn cười ngây ngô, lập tức đỏ vành tai: “Không, không đến nữa!”

Chút ngọt ngào này chẳng đáng… quá mất mặt đi mà!

Chỉ là diễn biến tiếp theo lại hoàn toàn ngoài ý muốn của Dụ Nhiên, cậu ăn quá nhiều đá bào, đến nỗi bị lạnh và cảm mất tiêu.

Trong ký túc xá, Sở Thụy vừa đưa giấy ăn cho Dụ Nhiên, vừa cau mày, rõ ràng là đang áy náy vì đã đút cho Dụ Nhiên nửa bát kem đá bào kia.

“Không trách cậu đâu, anh Thụy, tại tớ ham ăn quá thôi.” Giọng Dụ Nhiên nghẹt mũi, cậu nhẹ nhàng chạm vào lông mày Sở Thụy, “Cho dù cậu không đút, tớ cũng sẽ bị cảm thôi.”

Nhưng Sở Thụy dường như cho rằng nửa bát kem đá bào kia của mình chính là giọt nước tràn ly, lông mày vẫn không giãn ra.

Dụ Nhiên hết cách, đành ôm lấy Sở Thụy, sau đó cố ý nói: “Anh Thụy có phải là không muốn dỗ tớ nên mới làm ra vẻ áy náy này, muốn cho tớ sau này ngại mở miệng nhờ vả không?”

“Sao có thể chứ!” Sở Thụy vội kêu lên.

Dụ Nhiên tinh nghịch cười: “Vậy thì tốt rồi.”
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 11: Hết bệnh


Dụ Nhiên bị bệnh bao nhiêu ngày, liền bị Sở Thụy “quản thúc” bấy nhiêu ngày.

Không cho ăn đồ cay nóng, không cho ăn đồ dầu mỡ, không cho ăn đồ nguội, miệng cậu nhạt đến độ sắp thành tiên.

Cuối cùng, vào một buổi sáng tỉnh dậy, Dụ Nhiên cảm thấy người nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái lạ thường!

Cậu hưng phấn nhảy xuống giường, đối với Sở Thụy đang mua bữa sáng trở về lớn tiếng tuyên bố: “Tớ khỏe lắm rồi! Giờ mình đi ăn lẩu liền đi!”

“Ừ.” Sở Thụy xoa xoa mái tóc rối bù của Dụ Nhiên, “Đi rửa mặt đi, ăn sáng trước đã.”

Dụ Nhiên ăn bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng, chóp chép miệng: “Đã bắt đầu nếm được mùi vị lẩu rồi á.”

Sở Thụy bật cười, đồng ý với cách nói của Dụ Nhiên: “Ừ, mùi vị lẩu.”

Cuối tuần không có tiết, lại vừa khỏi bệnh, tâm trạng Dụ Nhiên siêu cấp tốt. Cùng Sở Thụy đi ăn lẩu trên đường, cậu vui vẻ chào hỏi, làm quen với các bạn học, thu hoạch được vô số gương mặt tươi cười, ngay cả những chú bướm bay ngang qua cũng không ngoại lệ.

Một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ thất tình.

Đến khi Dụ Nhiên nhớ ra chuyện này, nồi lẩu của cậu đã vơi đi hơn một nửa, những lát thịt bò tươi mới vừa kịp nhúng.

Thịt bò cuộn tròn trong nồi nước lẩu đỏ au, thỉnh thoảng có những bong bóng khí nổ lách tách trên bề mặt.

Dụ Nhiên chột dạ ngước mắt nhìn Sở Thụy, Sở Thụy vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa như ánh trăng, dường như không hề phát hiện ra điều gì.

Nhưng Dụ Nhiên vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, cậu thấp thỏm ăn nốt phần nguyên liệu còn lại, chờ Sở Thụy trả tiền xong, cùng cậu ra khỏi quán lẩu.

Trên đường về, Dụ Nhiên vẫn không ngừng suy đoán ý nghĩ của Sở Thụy.

Rốt cuộc là Sở Thụy không nhận ra sự không nhất quán giữa lời nói và hành động của cậu, hay là không biết làm thế nào để vạch trần cậu?

Bỗng nhiên, Sở Thụy quay đầu lại, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá dừng trên khuôn mặt cậu, những sợi tóc mai và ánh sáng khẽ lay động theo gió. Cậu nhìn Dụ Nhiên: “Tâm trạng cậu tốt hơn chút nào chưa?”

Dụ Nhiên ngơ ngác nhìn, trái tim áy náy của cậu nhảy lên.

Lần đầu tiên cậu nhận ra, cùng là một nhịp tim đập, nhưng sự thấp thỏm và rung động trong tim lại khác nhau đến vậy.
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 12: Sốt ruột


Kể từ ngày hôm đó, Dụ Nhiên thường hay nhớ về khoảnh khắc rung động ấy, nhớ về ánh mắt dịu dàng, chăm chú của Sở Thụy dưới bóng cây, nhớ cả giọng điệu quan tâm của cậu.

Càng nghĩ, lòng Dụ Nhiên càng ngứa ngáy.

Những hoạt động thường nhật như chơi bóng, ăn kem đá bào, ăn lẩu đã không còn đủ để thỏa mãn trái tim đang rộn ràng hơn bao giờ hết của cậu. Nhưng vắt óc suy nghĩ, cậu cũng chẳng nghĩ ra được kế sách gì hay, đành phải tiếp tục hẹn Sở Thụy cùng đi mua đồ.

“Đi mua giày với tớ đi.” Dụ Nhiên trưng ra bộ mặt không vui rõ rệt, so với vẻ giả vờ trước đây còn ra dáng thất tình hơn nhiều.

Sở Thụy dường như không ngờ “bệnh” thất tình lại có thể “tái phát”, lập tức lo lắng hỏi: “A Nhiên, cậu không khỏe à?”

Dụ Nhiên u oán nhìn Sở Thụy.

Không ổn chút nào.

Người mình thích thì ở ngay trước mắt, nhưng cậu lại mắc phải bệnh tương tư, chẳng có thuốc nào chữa nổi.

“Đi mua giày với tớ đi.” Dụ Nhiên lặp lại một lần nữa, trong giọng nói pha lẫn vài phần hờn dỗi.

Sở Thụy lo lắng sốt ruột nhìn Dụ Nhiên: “…… Ừ.”

Dọc theo đường đi, ánh mắt Sở Thụy chưa từng rời khỏi người Dụ Nhiên, điều này khiến tâm trạng Dụ Nhiên tốt lên không ít.

Chọn được đôi giày bóng rổ ưng ý, lòng Dụ Nhiên lại vui vẻ thêm một chút.

Chỉ là……

Ánh mắt Dụ Nhiên rơi xuống khuôn mặt Sở Thụy bên cạnh, rồi lại trượt xuống, dừng trên tay Sở Thụy.

Đã một tháng kể từ khi cậu bắt đầu kế hoạch, mà đến tay Sở Thụy cậu còn chưa nắm được!

Đáng ghét thật, cậu thật sự muốn tiến thêm một bước nữa!
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 13: Xúc động


Kiếm cớ?

Ý tưởng vừa lóe lên, Dụ Nhiên liền thầm khinh bỉ chính mình!

Tốt xấu gì cậu và Sở Thụy cũng là bạn thân mười mấy năm trời, nắm tay một cái mà cũng cần tìm lý do sao? Thật vớ vẩn!

Càng nghĩ càng bực bội, Dụ Nhiên lập tức vươn tay về phía người bên cạnh, xòe lòng bàn tay ra: “Nắm tay tớ!”

Sở Thụy đang im lặng đi đường giật mình. Cậu nhìn bàn tay Dụ Nhiên, trong sự khó hiểu vẫn làm theo, cậu nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay Dụ Nhiên, chần chừ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Câu hỏi của Sở Thụy thật sự quá đỗi dịu dàng, rõ ràng là mười mấy năm quen biết cũng không thể khiến cậu hiểu được hành vi kỳ lạ của Dụ Nhiên.

Dụ Nhiên nhìn vào đôi mắt trong veo của Sở Thụy, bỗng thấy hơi chột dạ. Cậu có thể nói là vì muốn theo đuổi người ta mà mất kiên nhẫn nên sinh cáu kỉnh sao? Chắc chắn là không thể rồi!

Thế nên, Dụ Nhiên căng da đầu nắm chặt tay Sở Thụy, cố tỏ ra như không có chuyện gì, mạnh mẽ kéo cậu đi về phía trước.

Cậu nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của người đi đường:

“Ê ê nhìn kìa nhìn hai anh kia kìa!”

“Đâu đâu! Ôi má ơi đẹp trai xỉu!”

“Không phải, không phải! Nhìn xuống dưới á!”

“Ui chà chà, một cặp luôn nha! Ghê ta!”

“Chuẩn một đôi luôn! Đẹp đôi quá trời, lại còn thân thiện nữa chứ!”

Dụ Nhiên nghe mà lòng bàn tay nóng ran. Khóe mắt cậu thoáng thấy vành tai Sở Thụy từ từ ửng đỏ, nhưng không hiểu vì lý do gì cậu ấy vẫn không buông tay cậu ra.
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 14: Bạn tốt


Sau khi trở về, Dụ Nhiên ngồi trước bàn học của mình, vừa chằm chằm vào sách giáo khoa vừa ngẩn người.

Bàn tay vẫn còn vương chút hơi ấm dịu dàng, tay Sở Thụy lớn hơn tay cậu, nên khi cậu nắm lấy, cảm giác như tay mình được bao trọn. Dù không phải mười ngón đan chặt, hơi ấm ấy vẫn lan tỏa, khiến tim cậu cũng mềm mại theo.

Bỗng nhiên, Dụ Nhiên há miệng hỏi: “Anh Thụy, vừa nãy ở ngoài đường, sao cậu không buông tay tớ ra?”

“Như vậy cậu sẽ không vui.” Sở Thụy nhẹ giọng đáp.

Dụ Nhiên im lặng, lòng cậu rối bời, không biết ngọt ngào hay chua xót chiếm phần nhiều hơn.

Ai mà không muốn được người mình thích đối xử dịu dàng, nhưng…

Nếu đối phương làm như vậy, chỉ vì xem mình là bạn bè thì sao?

Bởi vì là bạn tốt, nên khi cậu thất tình, Sở Thụy liền dỗ dành cậu, cùng cậu làm những điều cậu muốn, để ý đến tâm trạng của cậu.

Nhưng cậu muốn nhiều hơn thế.

“Vậy nên, chỉ cần có thể làm tớ vui vẻ, Anh Thụy cái gì cũng sẽ làm phải không?” Dụ Nhiên bước đến bên cạnh Sở Thụy. Sở Thụy đang ngồi, nên cậu đành phải ngẩng đầu lên nhìn Sở Thụy.

Dụ Nhiên rũ mắt, ánh nhìn dừng lại trên môi Sở Thụy.

Cậu cảm thấy có lẽ mình sắp phát điên rồi. Trong lòng vô cùng bình tĩnh, giọng điệu không chút gợn sóng: “Anh Thụy tập hôn môi với tớ nhé.”
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 15: Đồng ý


Đồng tử Sở Thụy chợt co lại, hiển nhiên là không ngờ Dụ Nhiên lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Dụ Nhiên vẫn nhìn chằm chằm Sở Thụy, không hề nhượng bộ.

“Anh Thụy không muốn dỗ tớ nữa sao?” Đầu ngón tay Dụ Nhiên dừng trên gò má Sở Thụy, theo đường cong khuôn mặt trượt xuống cằm, ánh mắt mềm đi vài phần, nài nỉ: “Biết đâu tớ thất tình là vì tớ ngốc quá, cái gì cũng không biết… Giúp tớ đi, anh Thụy.”

Ánh mắt Sở Thụy lay động, dường như bị Dụ Nhiên thuyết phục mà bắt đầu dao động.

Cậu hơi hé miệng, cuối cùng mím lại thành một đường thẳng, mặt đỏ ửng lên.

Dụ Nhiên cảm thấy Sở Thụy đang quyến rũ cậu.

Lòng cậu giờ phút này không ngừng ngứa ngáy, đầu óc cũng có chút mơ hồ.

Rất lâu sau, Sở Thụy nghiêng mặt đi, giọng khẽ run: “Ừ, được thôi.”

Dụ Nhiên chỉ thấy vành tai Sở Thụy đỏ đến mức như muốn chảy máu, sắc hồng lan xuống cả chiếc cổ trắng ngần như ngọc của cậu ấy. Cậu bị cảnh tượng ấy làm choáng váng, đầu ngón tay rời khỏi cằm Sở Thụy, dừng lại trên vai Sở Thụy, nhẹ nhàng kéo một cái, cúi đầu cắn một ngụm.

Hôn còn chưa kịp luyện tập, nhưng trò lưu manh thì cậu lại chơi rất thuần thục.
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 16: Điểm mấu chốt


àm ra chuyện quá đáng như vậy, Sở Thụy cũng không hề nổi giận dù chỉ một chút.

Sau vài ngày thấp thỏm, Dụ Nhiên hoàn toàn nhận ra, Sở Thụy đối với cậu dường như không có giới hạn nào cả! Nếu cậu gan lớn thêm chút nữa…

Dụ Nhiên tự nhủ, làm một phút chuẩn bị tâm lý, rồi mạnh dạn tiến lên!

Sở Thụy đang viết khóa luận, vừa gửi đến hộp thư của giáo sư. Đến khi hoàng hôn buông xuống, cậu lại thấy bóng dáng của người quen thuộc.

“Sao vậy?” Sở Thụy mỉm cười.

Khóe miệng Dụ Nhiên bất giác cong lên, cậu thật sự rất thích vẻ mặt tươi cười của Sở Thụy mỗi khi nhìn thấy cậu, mỗi lần như vậy tâm trạng cậu cũng tốt hơn theo. Có lẽ cũng vì lẽ đó, tình cảm trong lòng cậu dần nảy sinh và lớn lên, được nuôi dưỡng bởi nụ cười ấy, một khát khao không thể tiêu tan là muốn ở bên cạnh người này.

“Tớ muốn luyện tập hôn môi.” Dụ Nhiên vừa nói ra, chính cậu cũng giật mình vì sự thản nhiên đó.

Nhưng cậu rất nhanh đã chấp nhận, tiếp tục nói: “Lần trước chúng ta chẳng phải đã luyện tập dang dở sao?”

Sở Thụy ngẩn người một thoáng, ngay sau đó nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói còn khẽ hơn ngày thường: “A Nhiên, thật sự có thể chứ?”

“Đương nhiên có thể.” Dụ Nhiên chắc nịch nói.

Đây chính là cậu đề nghị, làm sao có chuyện nói không thể. Cậu hiểu sự lo lắng trong lời Sở Thụy là sợ việc cậu luyện tập hôn môi với một người đồng tính sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho cậu.

Nhưng có gì là ảnh hưởng không tốt đâu, cậu đâu phải vì hôn con trai mới “cong”, cậu là vì thích Sở Thụy nên mới muốn hôn cậu ấy.

Sở Thụy đứng dậy, đối diện với Dụ Nhiên.

Cậu cao hơn Dụ Nhiên nửa cái đầu, giờ phút này rũ mắt xuống, vẻ dịu dàng còn hơn mọi khi, Dụ Nhiên nhìn, bỗng nhiên cảm thấy mình có chút say.

Một xúc cảm mềm mại rơi xuống môi, Dụ Nhiên theo bản năng nhắm mắt lại.

Trong bóng đêm vô tận, từng ngôi sao một lóe lên, rất nhanh, liền kết thành một dải ngân hà lộng lẫy.

Cậu thật sự.

Rất thích Sở Thụy.
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 17: Còn muốn


Dụ Nhiên cảm thấy chắc chắn mình đã mắc bệnh.

Cậu mắc chứng nghiện hôn môi nghiêm trọng.

Hễ mà nhìn thấy Sở Thụy là muốn hôn, hễ ở ký túc xá nhìn thấy cũng muốn hôn, hễ ở hành lang nhìn thấy muốn hôn, hễ ở phòng học nhìn thấy muốn hôn, hễ ở dưới tán cây nhìn thấy muốn hôn, ngay cả lúc ăn cơm cũng muốn hôn, đến lúc tắm cũng muốn hôn, thậm chí ngay cả khi ngủ cũng mơ tưởng đến chuyện hôn.

Đương nhiên, cậu vẫn chưa dám làm đến mức đó.

Chủ yếu là cũng không có cái danh phận kia.

Lấy cớ “luyện tập”, cậu chỉ có thể ở trong ký túc xá cùng Sở Thụy hôn nhau.

Lúc tắm không được, ngủ cũng không xong, chỉ có thể đợi Sở Thụy làm xong bài tập, lôi kéo cậu ấy luyện tập một chút.

Sở Thụy không cho cậu hôn trước khi hoàn thành bài tập, cũng không cho cậu hôn quá lâu, mỗi lần cậu đều chưa thỏa mãn, khao khát hôn môi ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Dụ Nhiên ở trong phòng học như đứng trên đống lửa, như ngồi trên than nóng.

Ánh mắt cậu nhìn thầy giáo gần như muốn xuyên thủng người ta, một tiết tự chọn rốt cuộc vì cái gì còn muốn dạy quá giờ!

Mãi đến khi nghe được tiếng “Tan học”, Dụ Nhiên kéo tay Sở Thụy liền chạy.

Cậu không muốn chờ đợi một giây phút nào nữa.

Sở Thụy không biết Dụ Nhiên đang nghĩ gì, nhưng cậu biết Dụ Nhiên rất sốt ruột, nên rất phối hợp đi theo Dụ Nhiên về phía ký túc xá.

Dụ Nhiên xông vào tòa nhà ký túc xá, không để ý đến ánh mắt dò xét của bác quản lý, trong nháy mắt đã kéo Sở Thụy biến mất ở khúc quanh cầu thang, đến trước cửa phòng cũng không hề chậm trễ, mở khóa, vào cửa, đóng cửa, mọi động tác nhanh gọn lưu loát.

Lưng Sở Thụy chạm vào cửa, còn chưa kịp cảm nhận được sự lạnh lẽo, thì đôi môi mềm mại của Dụ Nhiên đã cướp đi sự chú ý của cậu.

Dụ Nhiên hôn có chút mạnh bạo.

Chỉ cọ xát môi thôi là không đủ, cậu còn muốn nhiều hơn nữa.

Dụ Nhiên khẽ lùi lại một chút, tay cậu ôm lấy cổ Sở Thụy, chóp mũi hai người chạm nhau, hơi thở có chút rối loạn hòa quyện vào nhau: “Anh Thụy, mở miệng ra được không?”

“……”

Đôi môi Sở Thụy khẽ hé mở, Dụ Nhiên cũng không biết cậu ấy muốn nói “ừ” hay gì khác, bởi vì cậu đã sớm bị mê hoặc, trước khi môi Sở Thụy kịp mở ra hoàn toàn đã lần nữa hôn lên.

Cảm giác tê dại lan tỏa khắp người Dụ Nhiên, cướp đi sức lực của cậu, hơi thở cậu rối loạn thành một mớ hỗn độn. Không biết từ khi nào, thế chủ động đã chuyển sang tay Sở Thụy, Sở Thụy nắm lấy eo Dụ Nhiên, m*t lấy đầu lưỡi cậu đến tê dại, khi tách ra, một sợi chỉ bạc ái muội kéo dài, khiến không khí trở nên dính nhớp.

Dụ Nhiên bắt đầu đứng không vững mà dựa vào lòng Sở Thụy, cậu ngẩng đầu, ánh mắt mê ly còn chưa tan đi, giọng nói dính nhớp như đang làm nũng, cậu thành thật làm theo ý muốn trong lòng, nói với Sở Thụy: “Anh Thụy, còn muốn.”
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 18: Tình huống


Để có thể hôn Sở Thụy nhiều hơn, Dụ Nhiên luôn cố gắng giả vờ thất tình, một bộ dạng đau khổ vì tình yêu, mặc dù cậu luôn không cẩn thận mà bật cười.

Lúc ban đầu bật cười, cậu còn có chút lo lắng, nhưng về sau da mặt dày hơn, cười thì cứ cười thôi, nụ cười chính là hiệu quả an ủi Sở Thụy, còn có thể mượn cơ hội để Sở Thụy dỗ dành cậu thêm.

Sở Thụy thỉnh thoảng sẽ muốn nói điều gì đó, nhưng mỗi lần đều nhịn lại.

Đắm chìm trong luyện tập hôn môi, thời gian cứ thế trôi đến cuối kỳ.

Tháng cuối kỳ thi, một thời điểm vốn nên chuyên tâm ôn tập, sinh viên lại càng trở nên xao nhãng hơn.

Dường như ngoại trừ kỳ thi trước mắt, tất cả mọi thứ khác đều nên được sắp xếp trước tiên.

[Nghỉ đông tụi mình tụ tập đi?]

Dụ Nhiên nhận được tin nhắn từ bạn học cấp ba.

Cậu đặt điện thoại xuống, trả lời một chữ [ừ], rồi mải mê lướt diễn đàn lớp cấp ba trò chuyện hăng say cả tiếng, sau đó mới lại bắt đầu ôn tập.

Trước khi ngủ, Dụ Nhiên mới nhớ ra Sở Thụy không lên tiếng trong nhóm, mặc dù cậu ấy chắc chắn đã trả lời tin nhắn riêng.

Cậu nằm trên giường, gõ gõ lan can: “Anh Thụy, nghỉ đông mọi người tụ họp cậu có đi không?”

“Ừ, đi.” Sở Thụy đặt sách xuống, cũng nằm xuống, đầu hai người gần nhau, “Đến lúc đó tớ đi đón cậu, tụi mình đi chung.”

Nghe được lời đồng ý của Sở Thụy, Dụ Nhiên hớn hở nói: “Ngủ ngon Anh Thụy!”

“Ngủ ngon.”

Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ đông.

Dụ Nhiên rảnh rỗi là lại chạy đến nhà Sở Thụy, đến nỗi mỗi lần về nhà đều bị mẹ trêu: “Ấy chết, đây có phải con trai yêu quý lâu lắm không thấy mặt của tôi không? Con định ‘xuất ngoại’ hẳn sang nhà người ta luôn hả?”

Kỳ thật mẹ Dụ Nhiên trước kia cũng hay nói vậy, nhưng lúc đó Dụ Nhiên trong lòng không có quỷ nên không để ý, bây giờ thì khác, nghe những lời này cậu thấy tai nóng bừng: “Bát tự mới có một nét phẩy, còn sớm còn sớm.”

“Ý gì đây?” Mẹ Dụ Nhiên kinh ngạc, “Con yêu đương hả?”

“Thì… ở trong kịch bản thôi ạ.”

Dụ Nhiên nói mập mờ, thật ra cậu không sợ bị phát hiện, cậu chỉ sợ chẳng may ba mẹ không đồng ý, một chiếc xe đạp là có thể chia rẽ cậu và Sở Thụy, thế nào cũng phải đợi xác định quan hệ rồi mới dám nói.

Nhưng mẹ vẫn là mẹ, con trai cả ngày chạy đi đâu trong lòng bà sao có thể không rõ?

“Cũng đừng quá nhập vai, Sở Thụy là một đứa trẻ tốt, con phải chân thành một chút.” Mẹ Dụ Nhiên khuyên nhủ.

Đồng tử Dụ Nhiên rung động mạnh.

Cái này, cái này là chấp nhận rồi sao?
 
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh Lộc
Chương 19: Nghỉ đông


Được gia đình ủng hộ, Dụ Nhiên cảm thấy bản thân nắm chắc phần thắng hơn bao giờ hết.

Đến nỗi lời mẹ dặn “đừng quá nhập vai”, Dụ Nhiên cũng để tâm suy nghĩ nghiêm túc. Cậu nghĩ làm thế nào để chuyển từ “kịch bản” thành chân tình, và nên giải thích với Sở Thụy thế nào về cái gọi là “thất tình” kia.

Nói cậu thất tình không liên quan đến đàn chị, mà là vì Sở Thụy không thích cậu nên cậu mới thất tình?

Nghe có vẻ hơi gượng ép, nhưng sự thật đúng là như vậy.

Dù thế nào, Dụ Nhiên vẫn muốn sớm một chút giải thích rõ ràng với Sở Thụy. Trước khi mọi chuyện đi quá xa, cậu muốn nói rõ lòng mình và nghiêm túc theo đuổi cậu ấy một lần.

Cơ mà, những điều này đều phải đợi sau buổi tụ họp mới nói được.

Trong phòng karaoke.

Bởi vì Sở Thụy có giọng hát dễ nghe, nên đã bị mấy người bạn học đẩy lên phía trước để hát.

Dụ Nhiên thì ngồi ở trước mâm trái cây. Hai bên cậu là đám bạn thân từ thời trung học, trên mặt họ lộ rõ vẻ phấn khích, nhao nhao hỏi:

“Ê, Dụ Nhiên với Sở Thụy dạo này thế nào rồi?”

“Sở Thụy cuối cùng cũng thành đôi với cậu rồi hả?”

“Hơn nữa hôm nay hai người còn cùng nhau đến, phụ huynh có biết không? Hai cậu nói với gia đình thế nào?”

Dụ Nhiên cảm thấy đầu óc ong ong như có một đàn ong mật đang bay vo ve, nhưng cậu mơ hồ nắm bắt được thông tin quan trọng. Cậu cần tiến thêm một bước để xác nhận: “Ý mọi người là sao?”

“Hả? Ý gì cơ? Chẳng lẽ không phải Sở Thụy tỏ tình với cậu rồi sao?” Bạn thân ngơ ngác nói.

Trong khoảnh khắc, Dụ Nhiên bừng tỉnh.

Ra là vậy ha, Sở Thụy.

Cậu cứ tưởng mình đang diễn kịch, đang ở thế chủ động, ai ngờ Sở Thụy cũng chẳng vừa, có khi còn diễn giỏi hơn cả cậu.

Trước kia cậu quá đần độn, xem nhẹ rất nhiều thứ. Đừng nói là không nhận ra Sở Thụy thích mình, ngay cả việc bản thân thích Sở Thụy, cậu cũng không hay biết…

Đám bạn thân thì tỉnh táo đứng ngoài cuộc, nhưng chẳng một ai nhắc nhở cậu!

Hèn gì! Sở Thụy dỗ cậu bằng nhiều nụ hôn ngọt ngào đến thế, hóa ra trong lòng cậu ấy cũng vui sướng như nở hoa rồi?

Dụ Nhiên nhìn bóng lưng Sở Thụy, cậu thích diễn kịch lắm chứ gì?

Vậy thì cậu sẽ tiếp tục “diễn” cùng Sở Thụy, xem ai mới là người nói lời thật lòng trước.

Sau khi tụ tập kết thúc, Dụ Nhiên và Sở Thụy đi ở phía sau cùng. Cậu khẽ kéo vạt áo Sở Thụy, bộc phát kỹ năng diễn xuất đỉnh cao của cả cuộc đời mình, vẻ mặt vừa khổ sở lại mờ mịt khiến ai nhìn cũng đau lòng: “Anh Thụy ơi, mấy người họ ai cũng có đôi có cặp hết, tớ thấy buồn quá đi.”

Quả nhiên, Sở Thụy dừng bước chân, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay của Dụ Nhiên, nhìn người đang khổ sở, giọng cậu ấy cũng có chút xót xa: “Tớ sẽ ở bên cậu, A Nhiên đừng buồn nữa nhé.”

Dụ Nhiên nhìn Sở Thụy, trong lòng khẽ thở dài.

Yêu thầm nhau mà thành ra thế này, chắc cũng chỉ có hai người họ.

“Anh Thụy à, đêm nay mình đừng về kí túc nha.” Dụ Nhiên nói, rồi cúi đầu tựa vào vai Sở Thụy.

“Cậu muốn làm gì?” Trong giọng nói của Sở Thụy tràn đầy lo lắng, “Tớ đều chiều theo ý cậu.”

“Chiều nay tớ vừa… luyện tập một vài kỹ năng.” Dụ Nhiên nói, vành tai lặng lẽ ửng đỏ.
 
Back
Top Bottom