Chương 71Trên đỉnh Thánh Sơn thời đại Cựu Thần, có một toà kiến trúc hùng vĩ màu trắng tinh khiết, những bông hoa trên núi quấn quanh các cột thần được chạm khắc hình tượng thần linh với đủ hình dạng.
Bên dưới mái vòm rộng lớn là một trăm hai mươi sáu cây cột thần khổng lồ.Đứng tại nơi này, mây nhẹ quấn quanh chân, không khí thoảng mùi hương lạnh lẽo mơ hồ, cao vợi xa xăm."
Toà Thánh Điện này còn già hơn cả ta, đáng sợ thật.”
Thần ánh sáng Fae vừa cảm thán, vừa tiện tay sờ lên cây cột gần nhất.
Trên cột thần trắng muốt có một mặt chạm khắc hình nữ thần cúi đầu, mặt kia khắc hình một con hươu bay, từng sợi lông trên đôi cánh hươu đều được chạm khắc tỉ mỉ, sống động như thật, cực kỳ tinh xảo: "Thánh Điện này do ai xây vậy, là chị hay Feisa?”
Thenis gạt bàn tay của Fae: "Đừng có táy máy tay chân!
Ta xây đấy-- Sao nào?
Có ý kiến gì không?”
“Không dám.”
Fae lơ đãng liếc nhìn nàng, y rụt tay lại, rồi thong dong đi đến rìa Thánh Điện, đưa mắt nhìn ra xa: "Sao lại xây Thánh Điện ở một nơi như thế này?
Vừa cao vừa lạnh, ai rỗi hơi mà mò đến.
Chị đúng là… có sáng kiến hay ho thật đấy!"
Thenis lườm Fae: “Không biết tôn ti gì hết.”
"Này-- này..."
Fae được đà lấn tới, y dùng chân gõ gõ vào rìa nền Thánh Điện, nói: “Không có lấy một bức tường, gió lùa tứ phía, hít đến no người luôn.
Cô nàng Hoa Thần ốm yếu khẳng khiu như cành cây kia mà đến đây, khéo có khi còn phải vận chút thần lực để tự cố định bản thân, không thì chỉ có nước ôm chặt cột thần để tránh bị gió cuốn đi, cảm giác kích thích lắm chứ đùa!"
"Bớt nói một câu thì chết à?!"
Thenis thật sự rất muốn ném tên khốn này ra khỏi đỉnh Thánh Sơn.Fae vẫy nhẹ ngón tay, đám mây tụ lại trước mặt y liền bị tách ra một chút, có thể nhìn thấy cảnh vật lộ ra dưới núi.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn xuống đã giật mình: "Cái gì thế này?!”
Thenis bất lực nhún vai: “Người…”
Fae nhìn qua khe hở giữa đám mây mù, thấy dưới chân núi là một biển người đen nghịt, nhìn mãi không thấy điểm dừng.
Do tất cả đều đang quỳ nên chỉ thấy được đỉnh đầu của họ, tóc tai đủ màu; có màu tóc đen tuyền như tóc của Fae, cũng có màu tóc bạch kim sáng như của Thần Gió.Nhiều người quỳ rạp dưới chân như vậy, cảm giác thật sự có chút chấn động.Điều đáng ngạc nhiên hơn là trong đám phàm nhân nọ không biết là kẻ nào có thị lực phi thường, lại có thể nhìn xuyên qua khe hở nhỏ mà Fae vừa rẽ ra, trông thấy một góc Thần Điện phía sau đám mây, và hình bóng lờ mờ của thần ánh sáng đại gia.Thế là người đó run rẩy hô lên một tiếng, tiếng hô lan truyền từ người này sang người khác, cả đám đông đang quỳ gối đều sôi sục, rồi lại một lần nữa thành kính hướng về phía thần ánh sáng mà dập đầu lia lịa.Fae: “…”
Thần ánh sáng bao năm mặt dày không biết xấu hổ cảm thấy ngón tay mình khẽ run, y lặng lẽ kéo mấy tầng mây đóng kín khe hở kia lại, rồi bất lực quay đầu nhìn Thenis với vẻ mặt khó tả: “Ta nói này…
Có cách nào để khiến họ đừng khách sáo như vậy nữa được không?!"
Thenis không vui liếc Fae một cái: “Ngươi cũng có lúc run sợ à?
Khó tin thật đấy.”
Nhưng lời vừa dứt, nàng đã chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc: "Đây cũng chính là điều ta muốn nói, việc này hoàn toàn khác xa với dự định ban đầu của ta."
“Sao?”
Fae khoanh tay, dựa hẳn vào cột thần.“Ta và Feisa tạo ra nhân loại, lúc đầu chỉ là vì cảm thấy thế giới tươi đẹp thế này mà không có ai chia sẻ cùng thì thật đáng tiếc.
Ta hy vọng bọn họ có thể tận hưởng tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian này một cách thoải mái, không bị ràng buộc, chứ không phải suốt ngày cứ mãi đi tìm thần tích, rồi quỳ bái ở bất cứ nơi nào thần linh có thể xuất hiện hoặc đã đi qua.”
Thenis rũ mắt nhìn biển mây dưới chân, nàng không rẽ chúng ra nữa, nhưng dường như có thể nhìn xuyên qua lớp sương mù trắng sữa, ánh mắt nàng trông vừa dịu dàng vừa bất lực."
Xem như an ủi một chút, ít ra chị yêu họ và họ cũng yêu chị, chỉ là cách thể hiện của họ có hơi...
Khác thường.
Hay là chúng ta cũng xuống dưới quỳ bái đáp lễ cho phải phép đi ha!"
Tên lưu manh Fae này, mỗi khi mở miệng an ủi người khác chỉ khiến đối phương muốn xắn tay áo lên đánh nhau với hắn.“Có cách nào thay đổi không?”
Thenis chẳng buồn để ý đến lời nói của Fae, nàng tự lẩm bẩm với chính mình: "Có cách nào để làm cho họ phớt lờ đi sự tồn tại của chúng ta, có thể sống tự do tự tại hơn không?"
Fae lắc đầu: “Thứ lỗi ta nói thẳng, trừ khi thần linh không còn tồn tại nữa, bằng không điều đó là không thể.”
Thenis im lặng một lúc, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó mà mỉm cười: “Nếu một ngày nào đó chúng ta không còn tồn tại, hoặc trở thành một phần của họ, liệu họ có thể hoàn toàn được tự do không?”
Nàng vừa nói vừa nháy mắt với Fae: “Gần đây ta có một giấc mơ.”
“Giấc mơ tiên tri?”
Chẳng cần Thenis giải thích, Fae đã đoán ra.“Đúng vậy, Ngươi cũng mơ thấy gì đó à?”
Thenis kể: “Thực ra ta đã mơ thấy giấc mơ này rất nhiều lần rồi – ta thấy chúng ta bay khỏi đỉnh Thánh Sơn này, lao mình xuống giữa biển người.
Khi bọn họ thấy ta, không ai quỳ xuống cả, ngược lại còn mỉm cười chào buổi sáng với ta.”
Fae nhướng mày: “Ta không mơ thấy gì, nhưng nhìn sơ qua đã biết chị muốn nói gì rồi.”
“Ta có linh cảm, thế giới này đang dần hoàn thiện hơn, và cũng sắp đến lúc chúng ta phải rời đi rồi.”
Khi Thenis nói ra những lời này, vẻ mặt nàng vẫn dịu dàng, không có sự không cam lòng hay hối tiếc: “Thời đại của các vị thần sắp kết thúc, quá trình có lẽ sẽ không thoải mái lắm, kết cục… cũng không rõ ràng.
Có thể chúng ta sẽ biến mất hoàn toàn, cũng có thể sẽ trở thành một trong số những phàm nhân kia…”
Thenis nói đến đây thì ngập ngừng một chút, dường như đang tập trung suy nghĩ, cuối cùng nói: “Ta thiên về trường hợp thứ hai hơn.”
Thần ánh sáng nghiêng đầu, nhìn biển mây trải dài vô tận bên ngoài Thánh Điện, khẽ mỉm cười: "Cũng không tệ."
Fae trầm ngâm nhàn nhã dựa vào cột thần một lúc, đột nhiên quay đầu nhìn Thenis, hỏi: “Chính vì điều này mà chị không trao thần cách cho Melo sao?”
Thenis nhún vai: “Đúng vậy, ban đầu là vì thấy nó còn quá nhỏ, người ốm tong teo, lại còn chậm lớn.
Quá trình thần cách nhập thân quá đau đớn, lúc đầu ta định đợi nó lớn hơn một chút rồi hẵng tính.
Nhưng sau khi tạo ra nhân loại, ta lại mơ thấy giấc mơ tiên tri này, ta không chắc ngày chúng ta rời đi là ngày nào.
Bản thân ta thì không có vấn đề gì nhưng với đứa trẻ nhỏ xíu như Melo, vừa phải trải qua quá trình nhận thần cách đau đớn, lại phải chịu đựng quá trình thần cách suy tàn thậm chí biến mất hoàn toàn, thật quá tàn nhẫn!"
Fae trưng bộ mặt “ta phục chị rồi” nói: “Làm ơn đi, ‘đứa trẻ nhỏ xíu' trong miệng chị nhìn qua chỉ nhỏ hơn ta có vài tuổi thôi.”
Thenis lườm Fae: "Ngài biết điều chút đi, nghiêm túc nhớ lại bản thân đã sống bao nhiêu năm đi!
Em trai yêu quý của ta, so với ngươi, nó vẫn là một đứa trẻ, và cả những người đang quỳ dưới núi kia nữa, họ đều là những đứa trẻ.”
Fae ôm má.Thenis nhíu mày: “Làm gì thế hả?”
Fae than vãn: “Chua đến buốt răng rồi!"
“Cút!”
Thenis không thể nhịn được nữa, vỗ mạnh một cái vào cánh tay Fae, rồi chỉ vào cửa lớn, nói: “Đừng bày trò tìm đòn trước mặt ta."
Thần ánh sáng lơ đễnh đứng thẳng người, thật sự nhấc chân định cút, nhưng chưa đi được hai bước, y bỗng dừng lại.
Fae vịn vào cây cột lớn ngoái đầu nói với Thenis: "Thực ra ta luôn cảm thấy phương pháp các người nuôi dạy những ‘đứa trẻ’ này không đúng chút nào.
Bọn họ đâu phải thủy tinh chạm là vỡ, đáng đánh thì cứ đánh đi chứ!
Nếu các người ngại xuống tay, ta không ngại làm người thi hành đâu, lâu rồi không đánh nhau, tay chân ngứa ngáy quá!”
Thenis lặng lẽ nhìn Fae một lát, nàng chẳng màng đến hình tượng nữ thần dịu dàng của mình nữa, tung một cước nhắm thẳng vào Fae.Thần ánh sáng điện hạ anh tuấn vĩ đại cứ thế mà bị chị mình đá bay khỏi Thánh Sơn.Đoạn ký ức này bao năm qua vẫn được Kevin bảo toàn nguyên vẹn.
Tuy anh trông có vẻ vô tư thờ ơ, nhưng những chuyện năm xưa, những người từng liên quan đến anh, đều được anh khắc ghi trong lòng, dù trải qua hàng vạn năm thậm chí cả triệu năm cũng chưa từng quên.Kevin cắt bớt đầu đuôi đoạn ký ức ấy, vứt thẳng vào mặt Melo.Anh thường rất keo kiệt với loại người như Melo, anh chỉ cho hắn thấy mỗi đoạn Thenis giải thích lý do vì sao không ban thần cách cho hắn, rồi thu toàn bộ ký ức lại.Trong mắt Kevin, lý do ấy cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một lời nói đơn giản xuất phát từ sự dịu dàng và xót thương của một vị thần dành cho “đứa trẻ” mà nàng yêu quý.
Không ngờ rằng "đứa trẻ" được quan tâm kia lại cả đời không thể buông bỏ được gút mắt.
...“Xem xong chưa?”
Kevin lạnh lùng nói: “Có đáng để ngươi sống dở chết dở mấy nghìn năm như vậy không?
Ta nghĩ nếu Thenis lúc đó có thể tiên đoán nhiều hơn một chút, cụ thể hơn một chút, nếu biết người gây ra sự diệt vong của các vị thần chính là ngươi – người mà chị ấy hết lòng bảo vệ, chị ấy sẽ buồn biết bao."
Từ khi anh thu lại đoạn ký ức, Melo vẫn lặng thinh.
Hắn vẫn đứng đó, vai tựa vào bức tường băng, làn da trắng bệch không chút máu vì quanh năm không thấy ánh mặt trời, giống như một khối băng không có sự sống.
Trên người hắn cắm mũi tên vàng của Kevin, khuôn mặt bị chiếc mặt nạ băng tuyết che phủ, bất động đứng ngây ra đó, như thể đã chìm vào xoáy nước quá khứ, không thể thoát ra được nữa.“Ta… ta không biết…”
Melo đột nhiên khẽ lẩm bẩm, giọng nói của hắn có phần hoang mang: “Ta không biết nguồn gốc mọi chuyện là như vậy… ta cứ tưởng…”
Melo lắc đầu: “Ta bị Đảo Gương doạ cho sợ hãi, sợ đến mức tự rẽ vào ngõ cụt, bế tắc.
Ta sợ các vị thần, khi họ làm ta cười, làm ta khóc, ánh mắt họ nhìn ta cứ như đang nhìn vào một con thú cưng có thể mua vui.
Ta chưa từng nghĩ… chưa từng nghĩ…”
Kevin vẫn quan sát Melo, để mặc hắn tự lẩm bẩm một lúc, rồi đột nhiên cắt ngang: “Đừng vòng vo nữa, ta không dễ mềm lòng như Thenis, cũng không nhân hậu như Feisa, chiêu này không có tác dụng với ta, ngươi không biết sao?"
Anh cười khẩy, dùng mũi chân giẫm nhẹ xuống đất: "Ngươi cứ nói bản thân bị Đảo Gương làm cho sợ hãi, ngươi có biết ý nghĩa thực sự của Đảo Gương là gì không?
Đảo Gương tuy dùng để sửa chữa sai lầm của thần linh, nhưng nó chưa bao giờ mang ý nghĩa hủy diệt, mà là sự bùng nổ và tái sinh.
Một người nhân hậu như Feisa, làm sao có thể tạo ra một nơi tượng trưng cho sự hủy diệt chứ?"
"Ta không biết..."
Melo lặp lại một lần nữa, hắn cúi đầu, dáng vẻ có chút rầu rĩ, dường như đã thực sự hối hận.Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy vô số dây leo xanh biếc đang lặng lẽ di chuyển dưới lớp băng, tụ lại dưới chân Kevin, dường như đang chờ lệnh của Melo, chúng có thể trồi lên tấn công anh bất cứ lúc nào."
Ồ—— Ngươi không biết?
Ngươi không biết mà vẫn luôn ở lại đây sao?"
Kevin đưa mắt nhìn xung quanh một vòng: "Vì chỗ này đẹp ư?
Thôi đi!
Nếu không phải vì nơi này có những vị thần tái sinh, những người bạn cũ từng ngã xuống trong tay ngươi, thì ta chẳng muốn nghe nửa lời giải thích nào từ ngươi, vì ta chẳng quan tâm.
Nếu ngươi thật sự không biết Đảo Gương có ý nghĩa gì, thì sao ngươi lại chọn nơi này để dưỡng thương?
Với thể chất của ngươi, vốn dĩ không thể chịu đựng nổi nhiều thần cách đến thế, đáng ra đã tiêu vong từ lâu rồi, chỉ là đang cố giãy giụa nhờ vào năng lượng tái sinh ở nơi này để sống lay lất qua ngày thôi!"
Dứt lời, Kevin chẳng thèm liếc nhìn mà chỉ khẽ ngoắc ngón tay, ánh sáng vàng kim lướt qua mặt đất, lập tức chém đứt những dây leo vừa mới nhô ra toan quấn lấy cổ chân anh.Anh hất mũi dao ánh sáng, giũ sạch đám nhựa xanh bám trên lưỡi dao, lạnh lùng nói: "Đánh lén?
Ngươi chưa quan trọng đến mức thu hút tất cả mọi sự chú ý của ta đâu!"
Nếu Melo không biết Đảo Gương có ý nghĩa là sự bùng nổ và tái sinh, là nguồn sức mạnh vô tận giúp hắn duy trì sự sống cho đến nay, làm sao hắn có thể tự nhốt bản thân ở đây hàng nghìn năm qua?
Và nếu hắn biết ý nghĩa thực sự của Đảo Gương là như vậy, thì làm sao lại bị Đảo Gương doạ sợ được?Có lẽ vào lần đầu tiên nhìn thấy Đảo Gương, Melo đã thực sự hoảng sợ và lo lắng, nhưng đó chỉ là quá khứ.
Khi hắn biết ý nghĩa thực sự của Đảo Gương, mọi việc hắn làm sau đó không thể lấy lý do "hoảng sợ và lo lắng" làm cái cớ nữa.
Tất cả chỉ là vì sự ích kỷ và ham muốn quyền lực ở hắn mà thôi."
Vừa rồi ngươi cố tình nhường ra mấy thần cách cũng chỉ vì muốn giảm bớt gánh nặng thôi phải không?
Ta nghĩ Thenis và mọi người nhất định rất muốn biết, rốt cuộc là từ khi nào, lời lẽ thốt ra từ miệng ngươi chẳng còn lời nào thật lòng nữa.
Ta đoán ngươi chắc còn bịa ra cả một bụng những lời nói dối dễ khiến cho người khác mềm lòng, rồi thừa lúc đối phương không phòng bị mà vung tay đánh lén.
Tiếc thay, người đứng ở đây là ta."
Kevin giờ gần như đã nhìn thấu mọi chuyện, người bất ngờ chỉ có Melo, vì những thần cách mà hắn nhả ra lại bị Kevin và Oswid lợi dụng một cách hoàn hảo đến thế."
Ngài hà tất phải nặng lời như vậy, thần cách ta nhường ra ngài cũng dùng rất vui vẻ mà?
Việc này là hai bên tình nguyện."
Melo thấy Kevin vẫn cứng rắn, dứt khoát không diễn nữa.
Hắn đứng thẳng người lại, thờ ơ rút mũi tên vàng đang cắm trên người.
Máu đỏ tươi trào ra chỉ vài giây, vết thương đã co lại, lành lặn như chưa từng bị tổn thương.Oswid không chút khách khí chặn lời Hậu Thần: "Người là của ta, ngươi lấy tư cách gì để nói 'hai bên tình nguyện'?
Ngài Hậu Thần đúng là cái đồ vô liêm sỉ, thật khiến ta bái phục!"
Melo: "......"
Bệ hạ tôn quý có lẽ cũng không ngờ bản thân mình lại có thể to gan đến thế, dám nói câu đó trước mặt thần ánh sáng.Nhưng hiệu quả khiến hắn không thể ngờ là câu nói trên lại doạ cho Hậu Thần kinh ngạc đến ngây người.
Trong hoàn cảnh hiện tại, Kevin cũng không tiện quay sang vả Oswid một cái, anh chỉ ghét bỏ lườm hắn.Lợi dụng Hậu Thần đang ngây người, Kevin lặng lẽ đưa tay ra sau lưng Oswid, vẽ mấy cái lên đó.
Oswid lập tức hiểu ý.Giây tiếp theo, một luồng ánh sáng vàng loé lên, thần ánh sáng lập tức bay vút lên không trung, anh lật cổ tay, ngọn lửa từ đôi cánh Phượng Hoàng bùng cháy trên tay anh.
Tay trái anh trực tiếp đánh xuống nền đất tại trung tâm thần điện, còn tay phải thì đột ngột vỗ mạnh, ánh sáng từ trên trời đổ xuống, ghì chặt Melo vào tường, không cho hắn đến gần trung tâm thần điện nửa bước.Nền băng ở giữa thần điện bị Kevin đánh vỡ, cả hòn đảo cũng rung chuyển theo.
Tiếng cánh cửa mở "ầm ầm" vang lên giữa thần điện, tại đó là một cái hố lớn sâu hun hút.Oswid cực kỳ ăn ý vung tay, một luồng gió lớn mang theo hơi nóng gào thét thổi qua, cơn gió như một tấm chăn mỏng, lướt qua dưới chân những người đang quỳ, cuốn cả đám người đó vào hố sâu.Cái hố đó chính là lối ra của Đảo Gương mà Kevin từng nhắc đến.Thế nhưng Melo rất nhanh đã hoàn hồn, đám người vừa bị gió cuốn đi còn chưa kịp rơi xuống hố, thì đã bị vô số dây leo to lớn siết chặt lấy.
Melo ngửa mặt gào thét một tiếng dài, cả Đảo Gương lập tức rung chuyển như trời long đất lở.
Trong gió tuyết cuồng loạn, một ngọn núi khổng lồ trồi lên khỏi mặt đất, đập thẳng vào cửa động, đè lên đám người đang mắc kẹt ở đó.Trời đất chuyển sắc, sóng biển cuộn trào, thế giới bên ngoài cũng rơi vào hỗn loạn theo ý chí của Hậu Thần.
Những bức tường sóng khổng lồ nhấn chìm từng mảng đất liền, vô số dây leo trồi lên từ dưới đất, quấn lấy tất cả chủng loài có mặt trên lục địa này, họ đổ gục xuống.Sức mạnh truyền qua dây leo đỡ lấy những con người đã mất đi ý chí, đã kiệt sức, hay chỉ còn thoi thóp, nâng bọn họ lên, ép họ phải quỳ rạp xuống, hướng về phía bờ biển phương Nam, phủ phục trên đất, giống như cả thế giới đều đang thành tâm mong chờ Hậu Thần giáng lâm.Những dây leo ấy tựa như sinh vật sống, từng chút từng chút hút lấy sinh mệnh từ từng người.
Mỗi khi hút được một phần, khí tức của Melo lại càng phấn khích, càng cuồng loạn.
Ngàn năm ẩn nhẫn bị phá tan chỉ trong chốc lát, tựa như chẳng còn gì đáng kiêng dè nữa.Trong khoảnh khắc đó, Hậu Thần vốn luôn thích giả vờ ôn hòa, lễ độ bỗng trở nên ngông cuồng và điên loạn.
Hắn cười gằng vài tiếng, rồi giơ ngón tay lên, nhấc bổng Oswid - Người sở hữu thần cách của Hoả Thần lên không trung rồi quẳng mạnh xuống đất.Một thần cách đơn lẻ đứng trước Hậu Thần với hơn trăm thần cách, giống như một đứa trẻ đối đầu với một người đàn ông cường tráng, bị áp chế đến mức dường như không kịp trở tay.Oswid nhận ra rằng khi Hậu Thần thực sự bùng nổ còn khó đối phó hơn hắn tưởng rất nhiều.Bởi vì Hậu Thần hoàn toàn không có điểm yếu.Oswid bị đập mạnh xuống mặt băng, khiến toàn bộ mặt băng vỡ nứt ra, hàng loạt dây leo siết chặt lấy hắn, ép mạnh xuống.
Hắn gào lên một tiếng, ngọn lửa trên người bùng cháy dữ dội, thiêu rụi toàn bộ mớ dây leo đang siết quanh thân.Đám dây leo bị lửa thiêu đốt lập tức co quắp lại, nhưng còn chưa kịp buông lỏng, đã được Melo gia cố thêm, lần sau còn quấn chặt hơn lần trước.Cứ đứt một cành, lại mọc thêm một cành mới thay thế, không ngừng nghỉ, như thể chẳng bao giờ có hồi kết.Rắc——Tiếng nứt vỡ vụn liên tiếp vang lên, Oswid bị dây leo ép sống xuống sâu hàng chục mét dưới lớp băng.
Melo đột nhiên siết chặt nắm tay trong không khí, xương tay chân của Oswid cũng theo đó mà vang lên vài tiếng gãy giòn giã, bị vặn vẹo thành những góc độ kỳ dị, hiển nhiên là đã bị vặn gãy hết.Những sợi dây leo trong nháy mắt lại bám chặt lấy người Oswid, hắn có thể cảm nhận được toàn bộ sức lực trong cơ thể mình đang bị rút cạn, thông qua dây leo truyền đến một cơ thể khác.
Đó là một cảm giác cực kỳ kinh tởm, hắn nhận biết rõ ràng sự sống của mình đang dần mất đi như thế nào.Đôi mắt của Oswid nhoè đi, tay chân mềm nhũn, thần cách Hoả Thần lúc này trở thành gánh nặng đối với thân thể suy kiệt của hắn.
Oswid dường như không thể gánh nổi thần cách này nữa, làn da bắt đầu xuất hiện vết nứt, máu rơi ướt đẫm.Tiếng ù ù trong tai hắn ngày càng lớn, gần như át đi mọi âm thanh khác, đến nỗi hắn không còn có thể nghe thấy giọng nói của Kevin nữa, mặc dù trước đó hắn cảm nhận được anh đang gọi tên mình.Oswid chớp mắt vài cái, tầm nhìn mờ nhạt chìm trong màu máu đỏ tươi, như thể cả thế giới trước mắt hắn đang chìm trong biển máu.
Hắn cố căng mắt nhìn thật kỹ, chỉ thấy thi thoảng có vài tia sáng vụt qua chớp nhoáng trong mắt mình.
Đây chắc hẵng là Kevin đang kịch chiến với Hậu Thần, còn hắn thì chỉ có thể nằm yên ở đây, trơ mắt nhìn...Sự phẫn uất, ứ nghẹn trong lòng xộc lên làm hắn ho khan vài tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi.Ngay lúc Oswid toàn thân đẫm máu, bị dây leo đè dưới hàng chục mét băng cứng, Kevin đang giao chiến kịch liệt với Melo, chưa phân thắng bại.
Anh chỉ kịp gọi tên của Oswid, sau đó hoàn toàn bị cuốn vào trận chiến không thể dứt ra được nữa.
Melo có hơn một trăm thần cách, dù anh có mạnh đến đâu cũng không phải là đối thủ của hắn.
Có thể chống đỡ được đến mức này, đã là một kỳ tích.Bên ngoài Đảo Gương, bầu trời hiện lên một cảnh tượng kỳ dị chưa từng thấy: Một nửa là ánh sáng rực rỡ, một nửa là bóng tối đen kịt.Hai thế lực va chạm, đàn áp lẫn nhau, giằng co bất phân thắng bại.Nhưng qua một thời gian dài, phần ánh sáng kia bắt đầu tỏ ra suy yếu, cuối cùng dần dần bị bóng tối nuốt trọn, phạm vi ngày càng bị thu hẹp, ánh sáng dần lụi tàn...Trong thần điện băng tuyết đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, Kevin từ trên không trung rơi xuống, gương mặt anh tái nhợt, hoàn toàn kiệt sức, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi lạnh, thân thể đập mạnh xuống nền băng lạnh lẽo.Anh cố nheo mắt lấy lại tiêu cự, nhưng dường như anh không thể nhìn thấy gì nữa...Mọi chuyện cứ thế này mà kết thúc sao?Không thể nào…Kevin nhắm mắt lại, dùng chút sức lực cuối cùng cố gắng gượng dậy, anh xoay người tránh khỏi những sợi dây leo dài đang lao về phía mình.
Cuối cùng vì bất cẩn mà rơi vào cái hố sâu chỗ Oswid đang nằm.Lúc rơi xuống, Kevin cố chống đỡ một chút, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được hoàn toàn, gần như đổ ập lên người Oswid.Oswid đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, ý thức mờ nhạt, bỗng dưng bị người phía trên đập trúng làm ho ra một ngụm máu, nhờ vậy mà có thể lấy lại được chút tỉnh táo.Kevin không còn sức ngẩng đầu, gần như nằm sát mặt với Oswid.Anh khó khăn cử động một chút, rồi ghé sát môi vào tai Oswid, giọng nói thều thào gần như không thành tiếng thì thầm với hắn một câu.Oswid nhẫn nhịn cơn đau dữ dội, hắn cố kiềm nén hơi thở của mình, để nghe cho rõ những lời Kevin nói, nghe đến nửa chừng thì mở choàng mắt.
Đôi mắt trong suốt vốn xinh đẹp giờ đây đã nhuốm đầy tơ máu, gần như mù lòa.Kevin giơ tay đặt lên mắt Oswid, môi vẫn mấp máy gần như không thành tiếng.
Một luồng ánh sáng trắng dịu nhẹ loé lên trong bàn tay anh, Oswid cảm thấy đôi mắt của mình phục hồi đáng kể.
Kế đến, Kevin vẫn dùng cách tương tự xoa lên cổ tay Oswid."
Nhớ... khụ khụ...
Nhớ kỹ những gì ta nói, đừng bắn lệch, rồi... khụ... rồi rời khỏi đó..."
Kevin nói đến đây thì chống người muốn đứng dậy, nhưng lại bị Oswid tóm cổ áo.Vị hoàng đế trẻ có lẽ cả đời chưa bao giờ chật vật thế này, cũng chưa từng bất lực đến vậy.
Bàn tay nắm áo Kevin yếu ớt đến mức chỉ cần giẫy nhẹ là buông.Nhưng Kevin không hề tránh đi.Oswid ngẩng đầu, hôn nhẹ lên khoé môi anh, rồi lại vì kiệt sức mà ngã xuống.Kevin vừa định nói gì đó, bỗng có một sợi dây sáng rũ xuống, quấn lấy cơ thể anh, kéo mạnh anh bay lên trên mặt đất."
Quang Minh Thần điện hạ...
Tại sao lại để một phàm nhân thấp kém xúc phạm mình đến vậy?"
Melo kéo Kevin lại gần hắn, giọng điệu gần như đã hoàn toàn phát điên.
Kevin thở dốc mấy hơi, dường như đã hồi phục lại một chút, anh lạnh nhạt cười giễu: "...Ta sẵn lòng."
Gân xanh trên bàn tay Melo nổi lên, khiến hắn trông càng gầy gò.
Sinh lực từ khắp nơi đang không ngừng được truyền vào cơ thể hắn, hắn có thể cảm thấy cơ thể đã thoi thóp ngàn năm của mình đang dần hồi phục.Chính vì trong người tồn tại quá nhiều thần cách, nền tảng thân thể tích góp suốt nghìn năm cũng không chịu nổi sự ăn mòn ấy.
Hắn phải chịu đựng cảm giác thiêu đốt đau đớn như ngọn lửa địa ngục ngày đêm dày vò không ngừng, chỉ khi có thể vùi mình trong băng tuyết mới cảm thấy được đôi chút an ủi trong tâm hồn.Mà lúc này đây, cơn thiêu đốt giày vò hắn suốt ngày đêm cuối cùng cũng dịu đi đôi phần.Thế nhưng sức mạnh của phàm nhân có hạn, dù đã rút biết bao nhiêu sinh lực, hắn chỉ miễn cưỡng gồng gánh nổi những thần cách còn lưu lại trong cơ thể mà thôi.
Để hoàn toàn hấp thu, thể chất của hắn vẫn không thể đáp ứng được.Vì thế, hắn cần thân thể của Thần Ánh Sáng.
Dù sao thần cách của Quang Minh Thần là thần cách hùng mạnh nhất — thậm chí còn mạnh hơn mấy chục tiểu thần gộp lại.
Một thân thể có thể gánh vác loại thần cách này, tất nhiên mạnh hơn người thường rất nhiều.Đúng lúc hắn chuẩn bị chiếm lấy thể xác của Kevin, thì một tiếng băng nứt chói tai bất ngờ vang lên.Melo thoáng ngẩn người, hắn lập tức lướt đến phía trên miệng hố nơi Oswid đang nằm.Chỉ thấy nơi đáy hố, hoàng đế toàn thân đầy máu đang quay đầu lại nhìn hắn, y nở một nụ cười mỉa mai với hắn, rồi từ dưới đáy hố có một con Hoả Long bất ngờ lao ra.Chỗ Hoả Long lao tới, chính là khe băng mà Oswid đã phá vỡ trước đó.
Ở dưới khe băng có một bụi dây leo xanh um tụ lại thành chùm, vô số dây dài to nhỏ bện vào nhau chằng chịt vươn đi khắp nơi — Đây chính là phần gốc rễ của toàn bộ dây le

swid đã lần theo dây leo quấn quanh người mình, rồi tìm ra được vị trí của gốc rễ ấy theo lời dặn dò cuối cùng của Kevin.Sự sống của Melo luôn gắn liền với cây Nguyệt Quý thân leo này.
Hắn cắm rễ ở đây để rút cạn sinh lực của mọi người ở khắp nơi.
Nếu có thể phá hủy toàn bộ gốc rễ của cây Nguyệt Quý kia, nguồn sinh lực dồi dào đang truyền vào cơ thể Melo sẽ bị đứt đoạn hoàn toàn."
Không! ! !"
Khoảnh khắc con Hoả Long lao về phía rễ cây Nguyệt Quý, Melo gào thét một tiếng điên cuồng, một luồng sáng chói loà bùng lên trong bàn tay hắn, đó là cơn thịnh nộ của thần, đủ sức đánh cho bất cứ ai hoặc thậm chí là cả thế giới này tan thành tro bụi.Tuy nhiên, hắn quên rằng Kevin đang ở cạnh hắn.Luồng sáng chói mắt đó chưa kịp thoát khỏi tay hắn đã bị thần ánh sáng dùng chính lồng ngực của mình chặn đứng lại hoàn toàn.Khoảnh khắc cực ngắn ấy như bị kéo dài ra, luồng sáng trắng như hàng vạn mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào ngực Kevin, rồi xuyên ra sau lưng anh.
Khoé môi anh bật máu tươi, nhưng anh dường như không biết đau, chỉ thoáng lùi lại một chút rồi lại áp sát về phía trước.Ánh sáng vừa rút ra được một đoạn thì lại xuyên thẳng vào ngực anh lần nữa.Cùng lúc đó, con Hoả Long một đường lao đến thiêu rụi gốc cây Nguyệt Quý, đám dây leo chằn chịt rung rẩy điên cuồng, cuối cùng khô quắp rũ xuống đất.Không còn nguồn cung cấp sức mạnh, nỗi đau như lửa địa ngục thiêu đốt quanh người Melo lan tràn trở lại, điều càng khiến hắn tuyệt vọng hơn chính là thần cách trên cơ thể Kevin đang truyền vào cơ thể hắn.Thần cách của chiến thần là thần cách mạnh mẽ và khó kiểm soát nhất, ngay khoảnh khắc thần cách lan tràn vào thân thể, Melo đau đớn quỳ sụp xuống đất.Hậu Thần cuối cùng không thể nhịn được mà kêu la thảm thiết, nhưng tiếng kêu ấy cũng không ngăn được sự hành hạ của thần cách đột ngột xâm nhập.
Mặt nạ trên mặt hắn “rắc” một tiếng vỡ làm đôi, luồng sáng trắng rực rỡ bắt đầu rỉ ra từ cơ thể hắn, như những mũi tên sắc nhọn đâm xuyên qua từng thớ da thịt.Sức mạnh thần thánh cuối cùng bùng nổ tấn công toàn bộ Đảo Gương, khiến trời đất như sụp đổ.Oswid chịu thêm một đòn chí mạng, vết thương toàn thân bung ra, máu chảy tràn lan, hắn im lặng ngã khuỵ xuống, không còn chút hơi thở...Cơ thể Kevin lúc này cũng từ trên không trung rơi mạnh xuống đất, hoàn toàn bất động.Rầm——Cùng lúc Đảo Gương không thể chịu nổi gánh nặng mà bắt đầu tan vỡ, thân thể của Melo cũng nổ tung thành bụi vụn.Ánh sáng lóe lên, bao phủ toàn bộ Đảo Gương, tràn qua mặt biển mênh mông, rồi tiếp tục lan tỏa, ôm trọn cả lục địa vào trong vòng sáng.Bóng đêm tan biến, ánh sáng rực rỡ trở lại.[Edit by TeiDii]
____________Kết quả trận chiến cuối cùng gói gọn trong hai chữ thôi: CHẾT HẾT!!!

.