- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 633,349
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Đm]Thói Quen Bắt Bẻ Hằng Ngày Của Đại Đế - Mộc Tô Lý
C:59.
C:59.
Chương 59Oswid tốt xấu gì cũng là một hoàng đế, dù có biến thành bộ dạng cầm thú thì việc lang thang trong đám đông dán mắt vào thắt lưng quần người khác cũng chẳng ra cái thể thống gì.
Hoàng đế cảm thấy kể từ khi gặp ngài Kevin•Fassbinder—— À! không đúng, là đại gia Kevin, hắn cảm thấy bản thân đã bắt đầu đi trên một con đường ma mị, không dám tưởng tượng sau vài năm nữa mình sẽ bị dẫn dắt ra thành cái dạng gì.Cứ theo đà này, đám người đang nằm yên nghỉ dưới lăng mộ hoàng gia của Đế Quốc Kim Sư không khéo bị hắn làm cho tức đến mức đội mồ sống dậy cho xem!Nghĩ như thế thì...
Cũng khá thú vị.Mãnh thú khổng lồ thong dong sải bước đi giữa đám đông hỗn loạn, vì khí thế lạnh lùng cao quý và đáng sợ, Thiên Lang đi đến đâu, người ở đó tự động tránh xa vài bước, vẻ mặt vừa kinh hãi lại vừa kinh diễm.Có vài đứa trẻ con ngây thơ ngược lại không biết sợ, đám nhóc mở to mắt tròn xoe, tò mò nhìn Oswid, có vài đứa đặc biệt to gan thậm chí còn muốn vươn tay muốn sờ soạng vài cái, tiếc rằng chưa kịp làm gì đã bị người lớn bế đi.Có thể nói quyết định của Kevin khi sai bệ hạ tôn quý đi tìm dây lưng quần là một hành vi thiểu năng, vì Oswid rất kén chọn.
Con mắt thẩm mỹ của hắn nằm trên chín tầng mây, kể cả trong việc chọn vải vóc;Béo thì không được, bụng bật ra ngoài, không khéo làm bung luôn cả quần.
Nữ cũng không được, đó là giở trò sàm sỡ.Toàn thân chật vật càng không được, dây lưng đó chắc chắn không sạch sẽ...Hoàng đế bệ hạ sau khi lượn mấy vòng trong đám đông tìm kiếm một hồi, cuối cùng nhìn trúng một ông lão gầy gò.Không phải vì dây lưng của ông lão này đặc biệt sạch sẽ, mà vì cổ áo của ông có cài một huy hiệu bằng bạc hình tròn, đây là huy hiệu thống nhất chế thức của Đế Quốc Kim Sư, chỉ những người hành nghề y dân gian đủ tiêu chuẩn mới có tư cách đeo lên.Vị thầy thuốc già này còn ôm theo một hộp thuốc cá nhân sau lưng, vì thế nên ông lọt vào 'mắt xanh' của hoàng đế.Thiên Lang uy mãnh rũ mắt nhìn chằm chằm vào ông lão, hơi do dự một chút, cuối cùng nhắm tịt mắt lại, cố gắng hé mở cái mõm chó cao quý của mình, định cắn tay áo kéo người đi.
Nhưng chỉ mới đưa đến gần sát tay áo của ông lão, Oswid quả nhiên vẫn không thể nào vượt qua được chứng sạch sẽ, không tài nào ngậm miệng lại được.Đối với bệ hạ tôn quý mà nói, hắn chỉ đơn giản đang thử một chút xíu xem được không thôi.
Nhưng đối với vị thầy thuốc già, chuyện này doạ ông suýt tè ra quần!Ông lão đang cầm một cái ấm bạc, nói gì đó với người đàn ông trung niên đang nằm ngã trên đất, giữa chừng bị hàm răng sói của hoàng đế thò ra dọa cho hết hồn, tay lão run bần bật, làm thứ trong ấm bạc đổ hết ra ngoài, xui xẻo nhất là phân nửa ấm đã hắt vào miệng hoàng đế.Oswid: "..........."
Thứ chất lỏng đó không biết là cái giống quỷ gì, tanh tanh đắng đắng khó tả, nếu là thuốc trị thương thì còn đỡ, nếu là thuốc độc thì đúng là oan mạng.Trên đầu Thiên Lang như có thêm đám mây đen, nó bực bội gầm gừ với ông lão vài tiếng, rồi nghiêng nghiêng đầu, như thể đang ra lệnh: "Đi theo ta".Thầy thuốc già run lập cập do dự hai giây, cuối cùng cũng lĩnh hội được ý nghĩa trong hành động của mãnh thú, ông quay lại nói với người đàn ông trung niên nằm dưới đất: "Nó... nó dường như muốn ta đi theo nó một chuyến, thuốc này để lần sau ta pha một ấm khác cho cậu vậy."
Oswid bĩu môi.Một phần trong đám người bị thế lực nào đó gom lại một cách kỳ lạ vẫn còn đang hoảng loạn chưa hoàn hồn, phần còn lại thì đã nhanh chóng tụ lại với những người quen xung quanh, vừa hỏi han nhau vừa bàn bạc xem phải làm sao để quay trở về.Oswid dẫn theo lão thầy thuốc, đi xuyên qua đám người đó tới chỗ Kevin.Ông lão vừa nhìn thấy chân của 'mặt non choẹt' thì đã hiểu ý của mãnh thú, ông cúi đầu lục lọi hộp thuốc, lẩm bẩm: "May quá, lúc ta đi ra ngoài vẫn nhớ mang theo cái hộp bảo bối này."
"Ta đã băng bó cho cậu ấy đâu vào đó rồi, không cần phải tháo ra xem lại đâu.
Nếu ông có băng vải thì bó lại thêm một lớp nữa cho cậu ta là được."
Kevin nói với vị thầy thuốc.Bàn tay đang lục lọi hộp thuốc của ông lão khựng lại: "Băng bó trước khi bôi thuốc sao?
Là loại vết thương gì?"
Kevin chỉ "ừm" một tiếng, qua loa nói: "Đều xử lý xong rồi, phiền lão giúp ta băng thêm một lớp nữa là được."
Thầy thuốc già vẫn còn chút do dự, nhưng thấy thái độ cung kính của 'mặt non choẹt' đối với chàng trai trẻ tuấn tú này, ông đoán rằng y không phải là người tầm thường, địa vị cũng không thấp, chắc không đến nỗi làm xằng làm bậy đâu.Thầy thuốc già đè nén sự nghi hoặc, gật đầu, bắt tay vào băng bó cái chân bị thương cho người lính.Kevin sau khi dặn dò xong xuôi, vừa quay đầu lại đã chạm ngay ánh mắt thẫn thờ của Oswid.Anh ta nhìn thấy bộ dạng của Oswid thì hơi ngẩn ra, nhướng cằm hỏi: "Ngươi nốc phải thứ gì mà sao cả mồm đen thui vậy?
Nhún mõm xuống bùn hả?"
Đang có người ngoài ở đây, Oswid không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt cực kỳ có thần sắc để biểu đạt sự phản kháng: Thả rắm!!!Thầy thuốc già ngượng ngùng chỉ chỉ cái ấm bạc bên hông mình, nói với Kevin: "Xin lỗi ngài...
Đó là thuốc nước ta lỡ tay hắt vào mặt nó."
Oswid lặng lẽ đảo mắt.
Người bị dính thuốc là hắn, nhưng người được xin lỗi lại là ngài chỉ huy ra lệnh làm việc này.
Đợi đến khi khôi phục hình dáng con người, nhất định phải "báo đáp" Kevin một chút.Kevin nhướng mày, hỏi: "Thuốc nước loại nào?
Có hại gì cho động vật giống chó không?"
Oswid: "..."
Động vật giống chó...Thầy thuốc già liên tục xua tay, giải thích: "Không có, chắc chắn là không có hại gì đâu."
Kevin "Ồ" một tiếng: "Vậy thì không sao."
Anh nói xong thì đi đến bên cạnh Oswid, ôm lấy cổ hắn, rồi giơ tay áo hung hăng lau mặt cho hoàng đế, lau sạch hết nước thuốc dính trên cằm hắn.
Vừa lau vừa nói: "Ở đây không có điều kiện sạch sẽ, cố chịu khó một chút, không thể tìm được nước cho ngươi rửa mặt."
Hoàng đế cao ngạo một mặt cảm thấy bị sỉ nhục vì cái cảm giác “không tự lo nổi cho bản thân”, một mặt lại cảm thấy để Kevin hầu hạ một chút rất hiếm có, sạch sẽ hay không sạch sẽ gì đều vứt ra sau đầu từ lâu rồi, dù sao thì hắn không cảm thấy tay áo của Kevin bẩn.Nhưng khi Kevin đang lau miệng cho Thiên Lang, vị thầy thuốc già lại ngượng ngùng lên tiếng: "Nhưng loại thuốc đó..."
"Hả?
Sao?"
Kevin quay đầu lại nhìn ông."
Ừ.. thì..."
Thầy thuốc già gãi gãi mặt, ngượng nghịu nói: "Đó là thuốc bổ ta pha giúp một người hàng xóm, Ờm... hai ngày tới, thú cưỡi của ngài có lẽ sẽ cần tìm bạn tình."
Kevin: "???"
Oswid: "..."
Ông lão liếc nhìn mãnh thú một cái, cảm thấy sói tuyết mọc cánh thế này đúng là hiếm thấy, chưa chắc đã tìm được bạn tình phù hợp, nên bổ sung thêm một câu: “Không tìm cũng không sao, chỉ là… có thể sẽ hơi quậy phá.”
Kevin: “…”
Oswid: “…”
Gương mặt sói tuyết trắng nõn của bệ hạ lập tức "hóa xanh".
Kevin tự dưng cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, dù anh không hiểu mình có gì phải ngượng, người nốc thứ thuốc kia cũng đâu phải là anh.Ba người trầm mặc nhìn nhau mấy giây, Oswid mặt mày vô cảm quay đầu đi chỗ khác, không rõ là đang tức giận hay đang có biểu tình gì.Kevin cười gượng hai tiếng với lão thầy thuốc, nói: “Thôi— đằng nào cũng lỡ rồi, chắc cũng không có vấn đề gì đâu, lão cứ tập trung lo việc của mình đi.”
Anh còn vỗ vỗ vào cổ Thiên Lang, coi như an ủi, nhưng Oswid luôn cảm thấy trong động tác này có chút cảm giác nén cười — Là cười trên nỗi đau của người khác, hắn lập tức càng bực bội hơn.Kevin cũng không rỗi hơi để quan tâm đến những thứ này nữa, anh dựa theo hướng chỉ của 'mặt non choẹt', tìm thấy đội trưởng của nhóm binh lính này trong đám đông.Anh nghiêm nghị hỏi vị tướng sĩ da ngâm: "Trước đây bệ hạ ra lệnh, bảo các đội chia nhau ra dẫn theo người dân trong các thị trấn xuống lánh tạm tại đường hầm bí mật dưới lòng đất, tránh đại quân của Sa Quỷ, các ngươi sao lại đến đây?
Cũng nghe thấy có người bảo các ngươi đi hành hương à?"
"Sao ngài biết?"
Tướng sĩ da ngâm kinh ngạc xong lại xấu hổ: "Bọn ta quá bất cẩn, cũng không biết vì sao lại..."
"Không cần tự trách, đây không phải là việc các ngươi có thể khống chế được.
Những chuyện khác không bàn, nhưng hiện tại ngươi có thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra trên đường đi không?"
Kevin hỏi.Tướng sĩ: "Tuy lúc đó không có ý thức gì, nhưng bây giờ mơ hồ có thể nhớ lại một chút, ví dụ như khi đi qua vài khu vực của dân tị nạn, họ cũng gia nhập vào đoàn người, đi cùng bọn ta."
"Vậy trên đường các ngươi có gặp thêm nhóm người nào khác không?"
Kevin hỏi: "Những người trong đường hầm bí mật có bị ảnh hưởng không?"
Tướng sĩ: "Không thể xác định được, thưa chỉ huy.
Lúc bọn ta ra ngoài thì Sa Quỷ đã rời đi, không biết chúng đi đâu, khi đó ta vẫn còn ý thức mơ hồ.
Nhớ không nhầm thì bọn ta thậm chí còn gặp những người mặc áo giáp theo quy cách của kỵ binh trong vương thành, theo sự phân phó của bệ hạ thì lẽ ra bọn họ nên ở trong đường hầm bí mật đoạn gần Saint Antis."
Sắc mặt Kevin trở nên lạnh lùng.Anh không nói gì thêm, chỉ dặn dò vài lời như với Mio lúc trước, bảo y lập tức dẫn theo binh lính và nhóm thường dân đi đến thung lũng Tĩnh Mặc.Sau khi nói xong những điều cần thiết, Kevin nhanh chân trở lại bên cạnh Oswid, vỗ vào cổ hắn, xoay người nhảy lên lưng hắn rồi chồm người ghé sát vào tai Thiên Lang, nói nhỏ: "Tình hình không ổn lắm, phạm vi ảnh hưởng còn lớn hơn ta tưởng, những người được sắp xếp trốn vào đường hầm có lẽ đều bị dẫn dụ ra ngoài, chúng ta phải đi nhanh thôi."
Oswid đang xị mặt nghe vậy thì ném chuyện thuốc tráng dương kia ra sau đầu, không nói hai lời liền tránh đám đông chạy lao đi, đến cuối đường rừng thì vỗ cánh bay lên.Gió mạnh từ đôi cánh trắng như tuyết của Thiên Lang cuốn sạch cỏ cây xung quanh, đám đông trên mặt đất nghiêng đầu tránh đi, rồi ngơ ngác nhìn con mãnh thú dáng vẻ mạnh mẽ uy dũng mang theo Kevin bay lên trời, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.Tránh được người ngoài, Oswid lúc này mới lên tiếng: "Ngươi không thấy kỳ lạ sao?
Từ Tagwa đến đầm lầy sôi sục, ít nhất cũng phải đi bộ mất một ngày.
Chúng ta rời khỏi pháo đài cổ Hoa Hồng mới có mấy tiếng, lại còn bay nữa.
Sao đám già trẻ lớn bé kia có thể đi nhanh như vậy được?"
"Cho nên..."
Kevin hơi khom người, trầm giọng nói: "Bọn họ nghe thấy âm thanh đó còn sớm hơn chúng ta."
Oswid nhíu mày.Nếu những người trốn trong đường hầm bí mật có thể nghe thấy âm thanh đó sớm hơn cả bọn họ, vậy thì chứng tỏ nơi phát ra âm thanh rất có khả năng là ở trong địa giới Đế Quốc Kim Sư.
Nếu những người dân ở các thành trấn khác của Kim Sư có khả năng nghe thấy, thì Saint Antis cũng không ngoại lệ.Quy mô này có chút đáng sợ."
Rốt cuộc có bao nhiêu người đã bị dẫn ra..."
Oswid lạnh giọng nói:"Có người nào không bị ảnh hưởng không?"
"Có."
Giọng nói của Kevin vẫn bình tĩnh: "Trẻ con, vừa rồi ngươi không nhìn thấy sao, ánh mắt của những đứa bé được bế trong lòng là sáng nhất."
"Tại sao?"
Kevin đáp: "Vì chúng chưa từng trải qua đau khổ, không có chuyện gì đáng lo ngại, cũng chưa bao giờ cầu khẩn thứ gì."
Cho nên không cần đến thần linh...Oswid cõng Kevin bay thêm được một đoạn, cuối cùng phải đáp xuống để xác nhận phương hướng mới của âm thanh.Kevin dùng tay ấn xuống đất, Oswid thì trực tiếp ghé tai xuống đất nghe ngóng.Âm thanh mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng hơn.Quả nhiên, họ đã đuổi đến gần.Nhưng ngay khi họ bay qua bầu trời của khu rừng Andoha, cánh của Oswid đột nhiên co giật một cái, khiến cơ thể mang theo Kevin chao xuống một đoạn.
Thiên Lang lướt qua một loạt những ngọn cây cao lớn trong rừng, lát sau mới ổn định được, lại cõng Kevin bay cao hơn một chút."
Ngươi làm sao vậy?"
Kevin vỗ vỗ cổ Thiên Lang hỏi thăm một câu, nhưng vừa hỏi xong liền nhớ đến chuyện cái ấm bạc của lão thầy thuốc, anh lập tức cười khan hai tiếng: "Thuốc nước đó có tác dụng lớn vậy sao?"
Oswid đen mặt mắng: "Rắm!!!
Không phải chuyện đó!"[Edit by TeiDii]
____________
.