- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 633,366
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Đm]Thói Quen Bắt Bẻ Hằng Ngày Của Đại Đế - Mộc Tô Lý
C:49.
C:49.
Chương 49"Cái này...
" Kevin nhìn đống thi thể nằm ngổn ngang phía trước, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo: "Có người từ đầu bên kia tấn công vào sao?"
Anh nói xong lại lắc đầu, tự phủ nhận giả thuyết này.Chưa bàn đến khả năng đầu bên kia của đường hầm bí mật có bị người khác phát hiện hay không, dù thực sự bị phát hiện rồi từ phía đó tấn công vào, thì trong mật đạo cũng có hai đội quân trấn giữ.Trong hoàn cảnh chật hẹp thế này, dựa vào địa hình để thực hiện chiến thuật “một người giữ cửa, vạn người khó qua” cũng không phải vấn đề.
Hơn nữa nếu đánh theo cách đó mà có thương vong, thì xác chết cũng sẽ tập trung tại gần lối ra ở phía trước, không thể xuất hiện tình trạng thi thể nằm lẻ tẻ rải rác ở đoạn giữa đường hầm thế này.Vạn nhất dù là đám Sa Quỷ đuổi tới, chúng có thể như cơn cuồng phong, một đường giết thẳng từ đầu đến cuối, cũng sẽ không xuất hiện tình trạng tương tự.
Bởi vì Sa Quỷ khi giết người sẽ không để lại thi thể hoàn chỉnh.Oswid dừng bước, Kevin từ lưng hắn nhảy xuống, sải bước đi tới chỗ mấy cái xác phía trước.Mấy cái xác này có vài cái ngã nghiêng sang một bên, phần lớn là quỳ rạp xuống đất, tóm lại đều không nhìn rõ mặt.Oswid bước thêm hai bước, giơ móng trước lên định lật một cái xác ngửa ra để nhìn cho rõ, nhưng thử hai lần vẫn không thành công."
Móng chó thì đừng có táy máy ở đây."
Kevin không khách khí đẩy Oswid sang một bên, vừa nhíu mày cẩn thận lật xác chết lên, vừa lẩm bẩm một câu: "Tư thế kỳ lạ thật đấy..."
Một con Thiên Lang đường hoàng lại bị người ta mạnh mồm gọi là chó, Oswid rất muốn đạp cho tên này một phát, nhưng người nói lại là Kevin, hắn chỉ đành khịt mũi, bực bội phân trần: “Ngươi thử đột nhiên mọc thêm hai chân xem có dễ điều khiển không.”
Kevin đáp ngay không cần nghĩ: "Tay chân vụng về thì đừng tìm lý do bao biện.
Lúc ngươi chưa đầy một tuổi chẳng phải cũng bò bằng bốn chân sao?
Coi như sống lại thời thơ ấu đi."
“…”
Oswid mơ hồ cảm thấy tương lai sau này chắc chắn mỗi ngày đều bị tên này lôi ra làm thú tiêu khiển, rất muốn phản bác.
Thế nhưng nghĩ kỹ lại, lời này cũng rất có lý, muốn phản bác cũng chẳng biết nên nói từ đâu."
Ngươi nhìn tư thế của những người này xem."
Kevin vừa lật xác chết trước chân, vừa hất cằm chỉ vào những cái xác trong tầm mắt: "Hình như đều bị ngược hết rồi."
Oswid không kịp phản ứng: "Ngược gì?"
Kevin quay người vỗ một cái vào cổ hắn, nói: "Nếu tấn công từ phía trước, ví dụ như ta đánh ngươi một cái như thế này, ngươi sẽ ngã về hướng nào?"
"Phía sau."
Oswid trầm giọng đáp.Hắn lúc này đã hiểu ý của Kevin: Nếu tấn công hoặc va chạm đến từ phía đối diện, người bị đánh theo lẽ thường sẽ ngã về phía sau.
Nhưng những thi thể này đều có xu hướng ngã ra đằng trước."
Chẳng lẽ họ bị tấn công từ phía sau?"
Oswid nói xong lại thấy khó hiểu: "Chúng ta đuổi theo sau họ, nếu có người tấn công từ phía sau, tại sao chúng ta không gặp?"
"Cho nên mới kỳ lạ..."
Kevin thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn kỹ thi thể vừa bị anh lật lên, rất nhanh đã phát hiện ra một vấn đề khác.Lần này không cần anh nhắc nhở, Oswid cũng nhìn thấy — biểu cảm của cái xác chết bị lật lên trông rất quái dị, hắn trợn tròn mắt, đồng tử tuy đã giãn ra, nhưng có thể thấy được trước khi chết đã nhìn thấy thứ gì đó khiến cho hắn rất kinh ngạc.
Nhưng không phải vì sợ, khoé miệng của hắn vẫn còn hơi cong, như đang cười.Đây là điểm quái dị nhất, chỉ nhìn nửa khuôn mặt trên, người này trong khoảnh khắc sắp chết hẳn là kinh ngạc tột độ, nhưng nửa khuôn mặt dưới lại tỏ ra hiền hòa và mãn nguyện.
Hai loại cảm xúc này hòa trộn trên cùng một khuôn mặt, trông cực kỳ không hài hòa.Nhìn lâu sẽ khiến người ta rợn gai óc.Họ liên tiếp lật xem tất cả thi thể trong khu vực này, phát hiện biểu cảm của những người chết gần như giống hệt nhau, trên người họ cũng không tìm thấy vết thương chí mạng nào, thậm chí có người hoàn toàn không có vết thương.Cả hai rơi vào trầm tư....Rốt cuộc là thứ gì mới có thể khiến người nhìn thấy lộ ra biểu cảm như vậy?Quan trọng hơn, thứ đó còn có thể khiến người ta chết ngay khi lộ ra biểu cảm đó?Nhất thời không thể nắm bắt được manh mối gì.
Kevin lắc đầu nói: "Đi về phía trước xem sao."
Anh nhảy lên lưng Oswid, Thiên Lang hạ giọng dặn dò một câu: "Bám chắc vào" rồi lại phi nhanh trong đường hầm.Đoạn đường phía sau tính kỹ cũng không còn dài, nhưng đi lâu hơn trước, vì xác chết càng lúc càng nhiều, có những đoạn gần như không có chỗ đặt chân."
Có ai còn sống không..."
Kevin cau mày nhìn cảnh hỗn loạn dưới chân, biểu cảm rất khó coi."
Có."
Oswid trả lời chắc như đinh đóng cột: "Còn một nửa, lúc nãy ta có đếm sơ qua."
Mặc dù hắn rất chắc chắn về việc "có người sống sót", nhưng nghe giọng điệu cũng biết tâm trạng của hắn đang rất nặng nề, rõ ràng không ngờ sẽ có tình huống như vậy xảy ra trong đường hầm bí mật.Cuối cùng họ cũng đi đến được đầu bên kia của đường hầm.
Tại đó có một cái cầu thang đá nghiêng lên trên.Kevin ngồi vững vàng trên lưng mãnh thú, cúi người quan sát mặt bậc thang rất lâu, không bỏ qua bất kỳ dấu vết nào: “Ở đây có khá nhiều dấu chân, nhưng không loạn, chứng tỏ họ vẫn còn ý thức, giữ được trật tự.
Đoán chừng cũng vừa rời đi nhiều nhất là vài tiếng trước thôi."
Một người một thú không chần chừ nữa, men theo bậc đá tìm đến lối ra.Nói chính xác hơn thì lối ra chính là một phiến đá nặng, nằm chắn ngay trên bậc thang cuối cùng.
Hai người cao một chút hợp sức, người này đỡ người kia thì có thể vừa đủ với tới, chỉ là muốn đẩy nó ra sẽ hơi mất sức.Kevin vốn đã cao, cộng thêm Oswid sau khi hóa thành Thiên Lang thì đúng là trợ thủ trời ban.Nhưng tên lưu manh này ít khi nào nói tiếng người, kể cả khi nhờ người ta giúp.
Kevin đưa ngón tay huơ huơ trước mũi Thiên Lang, nói: "Đã đến lúc phát huy tính năng làm đệm chân của ngươi rồi."
Oswid: "..."
Hoàng đế không cần nghĩ ngợi đã há miệng ngoạm luôn ngón tay của tên khốn kia, nanh sói bén nhọn không khách khí mài vào đó thêm hai cái.Kevin: "..."
Anh vỗ một phát vào đầu chó của Oswid, cười u ám, rồi xoa xoa mấy cái: "Ngươi có nhả ra không?
Không nhả ta đập vỡ hàm răng chó của ngươi!"
Oswid khinh bỉ phun hai ngón tay đáng ghét ra.Kevin không khách khí chùi chùi hai ngón tay lên bộ lông trắng tinh của Thiên Lang, sau đó cẩn thận xem xét một vòng, phát hiện không bị trầy da, lúc này mới bực bội nói: "May mà ngươi không cào rách da ta, không thì ta phải nhanh chóng đuổi kịp đại quân, tìm quân y xin thuốc."
Đại ý là: Ta sắp bị bệnh dại rồi!Oswid ghét bỏ không thèm nói với tên này nữa, hắn hơi chồm người, ý bảo tên khốn kiếp kia mau trèo lên đi, nhanh chóng dỡ tấm đá xuống.Kevin dẫm lên bộ lông xù xù của Thiên Lang, đứng trên lưng nó, không nhịn được cúi đầu hỏi một câu: "Ta cũng không nhẹ cân đâu, lát nữa tháo tấm đá còn nặng hơn nữa, xương sống của ngươi chịu nổi không?"
Oswid trợn mắt lườm anh bằng khuôn mặt sói tuyết đẹp trai lạnh lùng: "Ngươi đã ngồi trên lưng của ta cả ngày rồi, giờ này mới quan tâm ta có chịu nổi không?
Ngươi cho rằng xương của mãnh thú làm bằng thủy tinh hả?!"
Lương tâm hiếm khi trỗi dậy, bày tỏ sự quan tâm lo lắng cho bọn trẻ một chút, lại bị thằng nhóc này làm nghẹn họng.
Kevin hừ một tiếng, không thèm nói gì nữa, anh giơ tay đấm một cú vào mép tảng đá trên miệng hang.Oswid bây giờ đang ở dạng thú, không thể làm được gì, chỉ có thể ngoan ngoãn làm đệm chân.
Nếu có thể trở về dạng người, hắn chắc chắn không đời nào để Kevin phải động tay động chân.
Với sức vóc của hắn, ba cú đấm giáng xuống, tấm đá chắn lối ra kia chắc chắn vỡ nát tan tành.Nắm đấm của Kevin không cứng bằng Oswid, nhưng lực cũng đủ dùng, hơn nữa anh còn biết dùng xảo lực, rất nhanh đã đập thủng một góc ở rìa tảng đá.
Anh đưa hai tay vào trong góc đá bị vỡ, dùng hết sức từ từ đẩy tảng đá dịch chuyển sang một bên.Lối ra này rộng khoảng một mét vuông, Kevin ba chân bốn cẳng trèo ra ngoài, nằm nhoài người trên miệng hang đợi Oswid phía dưới.
Nhưng người sau lại hơi bi kịch....Vì hắn ta bị kẹt.Thiên Lang vốn dĩ to lớn hơn nhiều so với mãnh thú bình thường, tỷ lệ rất đẹp.
Dù chỉ nhìn vào từng phần như chân, eo, lưng đều rất chắc khoẻ cường tráng.Thiên Lang hạ thấp chi trước lấy đà, bệ hạ dũng mãnh nhảy bật lên miệng hang, thò đầu ra khỏi miệng hang, hai chân trước thò ra ngoài, cuối cùng...
Lại bị mắc kẹt ở chỗ khớp cánh trên lưng.Oswid: "..."
Kevin nằm trên miệng hang đối diện với cái mặt sói ngố của Oswid mà cười bò.
Anh đưa tay ôm lấy đầu sói bự lắc qua lắc lại, cười cợt trêu đùa: "Thiên Lang mà ta từng nuôi trước đây gầy hơn ngươi nhiều.
Nhìn ngươi kìa, vạm vỡ phát sợ, hầy— sau này ngoan ngoãn giảm cân đi nhé!"
Oswid hiện tại hoàn toàn không muốn để ý đến ai, hắn tốn nửa ngày sức lực, nhờ thêm sự 'giải cứu' như thi kéo co của Kevin ở bên trên, cuối cùng cũng thành công chui ra khỏi đường hầm.Thiên Lang chật vật lắc mình, rũ cát xuống khỏi bộ lông trắng tinh.Nơi bọn họ đang đứng giống như ở đáy của một cái giếng khô cạn.
Kevin đậy phiến đá lại, đi quanh sờ tay lên vách giếng một vòng.
Trên đó vẫn còn rõ dấu vết bị đục để leo trèo, rất mới — hiển nhiên đại đội vừa mới rời khỏi đây, cách họ không xa.“Carmen(*), bên ngoài miệng giếng là chỗ nào?”
Kevin vừa phủi bụi trên tay vừa thuận miệng hỏi một câu.(*)"Carmen"/卡门: Đồng âm với “kẹt cửa."
Oswid: “…”
Lỡ bị kẹt ở cửa hang một lần, quay đầu đã bị đặt cho cái biệt danh, loại người này không phải là oan gia đến đòi nợ hắn thì còn có thể là gì?!Oswid u sầu nhìn Kevin chằm chằm một lúc, rồi lạnh lùng đáp: “Biển Ảo Ảnh.”
Hắn nói xong cũng không thèm quan tâm Kevin đã chuẩn bị xong chưa, liền ngoạm lấy phần cổ áo sau lưng anh, xách cổ tên tổ tông đáng đánh này bay ra khỏi lòng giếng sâu.
Kevin suýt chút nữa đã bị Thiên Lang treo cổ chết....Biển Ảo Ảnh tuy tên có chữ "Biển", nhưng lại chẳng có một giọt nước nào.
Bốn bề đều bị một màu xám vàng bao phủ; Bầu trời xám vàng, mặt đất xám vàng, gió cát mù mịt, mênh mông vô tận.Chỗ bọn họ đang đứng là một tàn tích nhỏ bé không đáng chú ý trong sa mạc, vương vãi vài mảnh tường đổ nát và một vài phiến đá nền khắc hoa văn cổ.Hai người vừa đứng vững bên miệng giếng, Kevin liền vỗ một cái lên đầu sói: “Nhìn bên kia kìa."
Hướng đó là một vùng đồi cát nhấp nhô kéo dài, nhìn qua có vẻ chỉ cách xa tầm chừng hơn trăm mét.
Nhưng thực tế, việc đi đến đó mất bao lâu cũng khó mà nói được.
Dưới chân đồi cát, có một dải đen ngoằn ngoèo nối đuôi nhau chầm chậm di chuyển, trông chẳng khác gì một đàn kiến đen.Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đó chính là đội quân tiên phong.[Edit by TeiDii]
________
.