"Ký sinh thể không ăn thịt, chúng tìm kiếm một thứ khác.
Và cậu – là chìa khóa."
Trời mưa.
Âm thanh lộp bộp từ mái căn cứ khiến Minh Kha tỉnh giấc giữa đêm.
Căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn cảm ứng xanh nhạt bên góc tường.Cậu không thể ngủ lại.Sau cuộc kiểm tra sáng qua, mọi thứ xung quanh bỗng trở nên nặng nề hơn.
Mọi người không nói gì, nhưng ánh mắt họ nhìn cậu đều khác.
Ngay cả những người lính thường trực cũng cẩn thận giữ khoảng cách.Cậu hiểu.
Mình đang bị xem như một... thứ không thuộc về nơi này.Minh Kha kéo áo khoác, quyết định rời khỏi phòng.Hành lang vắng lặng, chỉ còn ánh đèn cảm biến phát sáng yếu ớt mỗi khi cậu bước ngang.
Những cửa kính chống đạn cho thấy không gian bên ngoài căn cứ – một thành phố chết, đầy xác xe mục nát, cây cối mọc xuyên qua mặt đường, những ký sinh thể lang thang vô định.Ở một góc khuất, cậu nghe thấy tiếng kim loại va chạm nhẹ.
Quay đầu lại – không ai.Nhưng bản năng lại khiến Minh Kha dừng bước.Một...
ánh mắt.Từ trên hành lang tầng hai, Trì Dương đang đứng tựa lan can, trong bóng tối.Cậu không biết anh đến từ khi nào, cũng không nghe tiếng bước chân.– "Ra ngoài một mình lúc này không an toàn," giọng Trì Dương vang lên, đều đặn.Minh Kha hơi cúi đầu, không đáp.Trì Dương bước xuống, mỗi bước như đạp thẳng lên tâm trí cậu.
Gương mặt anh vẫn vậy – lạnh, logic, nhưng ánh mắt thì như lưỡi dao mỏng đang mổ xẻ nội tâm người đối diện.– "Cậu tỉnh lúc mấy giờ?"– "Ba giờ hơn."– "Lý do?"– "Tôi không ngủ được."– "Vì sợ?
Hay vì biết mình không giống người khác?"
Minh Kha nhìn anh, đôi mắt trong veo nhưng đầy đề phòng.– "Nếu tôi không giống, thì sao?"
Trì Dương dừng trước mặt cậu.
Ánh sáng mờ chiếu lên gương mặt hai người.– "Thì tôi sẽ là người đầu tiên biết điều đó."
Minh Kha hít sâu, bước sang bên tránh né, nhưng Trì Dương đưa tay chặn lại – nhẹ, nhưng đủ để ép cậu vào khoảng trống giữa thân anh và lan can lạnh buốt phía sau.– "Tôi không giết người vô tội.
Nhưng tôi không để một nguy cơ tự do đi lại."
Minh Kha không vùng vẫy.
Cậu chỉ nhìn thẳng vào mắt anh:– "Tôi không nguy hiểm.
Trừ khi anh bắt đầu trước."
Trong một khoảnh khắc, đôi mắt Trì Dương lay động nhẹ.Anh không nói thêm.
Chỉ rút tay lại, xoay người rời đi.Trước khi khuất bóng, anh để lại một câu:– "Tám giờ sáng, tôi muốn gặp cậu tại sân huấn luyện.
Chuẩn bị đi."
Minh Kha đứng đó rất lâu sau khi Trì Dương rời đi.
Tim cậu đập mạnh – không phải vì sợ, mà là... cảm giác bị nhìn thấu.Bị ép vào khoảng không đó, cậu nghe rõ nhịp thở của Trì Dương, cảm nhận được cơ thể cao lớn chỉ cách mình vài phân.
Sự áp chế vô hình không hề bạo lực, nhưng đủ khiến bất cứ ai cảm thấy không thể thoát thân.Cậu lặng lẽ quay lại phòng, không biết rằng, có một ánh mắt khác nữa – Khương Lam, từ một dãy hành lang khác, đã đứng đó từ đầu.⸻Sáng hôm sau – Sân huấn luyệnSân rộng, đất nện khô cứng, xung quanh là vũ khí huấn luyện và các rào chắn tập bắn.
Những binh sĩ đang luyện tay súng, chạy bền, kiểm tra phản xạ.Minh Kha đến đúng tám giờ.
Trì Dương đã đứng sẵn, bên cạnh là Tề Hàn đang lau vũ khí.– "Bắt đầu đi," Trì Dương nói ngắn gọn.Minh Kha cau mày: "Bắt đầu... gì?"– "Kiểm tra tốc độ, phản ứng, sức chịu đựng.
Và dị năng, nếu có."
Tề Hàn không nói gì, nhưng đưa cho cậu một bộ găng tay bảo hộ.Khương Lam từ phía xa cũng đến, tay ôm một clipboard.– "Tôi sẽ ghi nhận chỉ số," anh nói nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt như đang quan sát từng cử động nhỏ của Minh Kha.Cuộc kiểm tra bắt đầu bằng chạy bền.
Minh Kha không có thể lực quá vượt trội, nhưng cậu không bỏ cuộc dù mệt.
Tiếp theo là bài phản ứng né đòn – Trì Dương chính là người đối đầu trực tiếp với cậu.Mỗi đòn tấn công đều chính xác, không nương tay.
Nhưng có một khoảnh khắc, khi cậu gần gục, bàn tay Trì Dương chạm nhẹ vào eo Minh Kha, đỡ cậu đứng dậy thay vì để cậu ngã xuống đất.Khoảnh khắc ấy, cả hai đều bất động.– "Tiếp tục," Trì Dương nói nhỏ, lùi lại.Đến bài kiểm tra dị năng – tất cả im lặng.– "Tôi không... có dị năng," Minh Kha nói nhỏ.Trì Dương không đáp.
Khương Lam lại hỏi:– "Cậu có bao giờ thấy mình nghe được suy nghĩ, hoặc khiến người khác lắng nghe mệnh lệnh của cậu một cách bất thường?"– "Không...
Tôi... tôi chỉ từng..."
Cậu ngập ngừng.
"Tôi từng nhìn vào một ký sinh thể, và... nó lùi lại."
Không ai nói gì.
Tề Hàn lúc này mới lên tiếng, lần đầu trong ngày:– "Lúc ra ngoài, tôi sẽ đi cùng cậu."
Lý do anh nói không rõ, nhưng ánh mắt ấy – như thể mang theo cảnh báo.
Không rõ là với Trì Dương, Khương Lam, hay... cả hai.
Buổi huấn luyện vừa kết thúc chưa đầy một giờ, còi báo động vang lên.– "Mức nguy hiểm: cấp độ 2!
Phát hiện đám đông ký sinh thể di chuyển theo đội hình bất thường về phía căn cứ!
Tất cả vào vị trí chiến đấu!"
Tiếng loa rền vang khắp nơi.
Trì Dương lập tức chỉ huy nhóm tác chiến, Khương Lam hỗ trợ y tế, còn Tề Hàn kéo Minh Kha ra phía sau, nhét cho cậu một khẩu súng.– "Không được đứng yên.
Nếu bị bao vây, bắn ngay," Tề Hàn nói gọn lỏn.Nhưng khi Minh Kha chạy tới trạm yểm trợ, một ký sinh thể dị hình lao từ mái nhà xuống, chặn đường.Cậu giương súng.
Tay run.
Mắt đối mắt sinh vật ấy – ánh mắt đen kịt, nhưng bên trong... dường như một mảnh cảm xúc quen thuộc.Mắt Minh Kha tối sầm lại.Không, không phải cảm xúc.
Đó là mệnh lệnh."
Lùi lại."
Cậu không nói thành lời.
Nhưng suy nghĩ ấy vang vọng mạnh mẽ.Và sinh vật khựng lại.Tất cả mọi người, kể cả Trì Dương đang từ xa chạy đến, đều chứng kiến – con ký sinh thể khổng lồ lùi một bước... rồi một bước nữa, quay đầu bỏ đi như bị điều khiển.Khương Lam chết lặng.
Tề Hàn nắm chặt chuôi dao.Trì Dương đứng trước mặt Minh Kha, ánh mắt tối lại.– "Cậu... ra lệnh cho nó?"
Minh Kha lảo đảo, không trả lời.
Cậu đang choáng váng.– "Minh Kha!"
Trì Dương bước tới, đỡ lấy cậu trước khi ngã.
Cánh tay anh siết chặt eo cậu – lần này không còn vì chiến thuật.Khoảnh khắc đó – hơi thở họ gần như hòa vào nhau.
Minh Kha áp mặt vào ngực Trì Dương, trái tim đập dồn dập.Không phải vì sợ nữa.– "Tôi... không biết tại sao... nó nghe lời tôi," cậu thở gấp.Trì Dương nhìn cậu.
Gương mặt anh rất gần, và lần đầu tiên, không còn là cái lạnh cứng nhắc.– "Tôi sẽ tìm hiểu.
Nhưng không phải để loại trừ cậu... mà để bảo vệ cậu."
Khoảnh khắc ấy, bàn tay anh trượt từ eo cậu lên sống lưng, giữ chặt Minh Kha như sợ cậu tan biến.Minh Kha không biết đó là cảm xúc gì.
Nhưng lồng ngực cậu nóng bừng, không còn là do sợ hãi.Khương Lam từ xa vẫn quan sát – nụ cười mỉm hiện trên môi.Tề Hàn quay đi.
Nhưng ánh mắt thì không hề buông Minh Kha.