Siêu Nhiên [DM/NP]"Ký Sinh Thể" - Những Ngày Còn Sót Lại

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397720363-256-k143128.jpg

[Dm/Np]"Ký Sinh Thể" - Những Ngày Còn Sót Lại
Tác giả: wpunvvv
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

"Ký Sinh Thể" - Những Ngày Còn Sót Lại
Dàn nhân vật chính:
- Thụ: Minh Kha - bình thường, tưởng yếu đuối nhưng thật ra là sinh vật gốc, về sau thức tỉnh khả năng chi phối ký sinh thể.

Nhân hậu, thông minh, có nội tâm cực mạnh.

Công:
- Trì Dương - đội trưởng lạnh lùng, logic, giàu trách nhiệm.

Ban đầu chỉ lợi dụng Minh Kha, về sau yêu thật.

- Khương Lam - y sĩ của đội, nhẹ nhàng, tri thức, luôn dịu dàng nhưng ẩn chứa tâm cơ đáng sợ.

- Tề Hàn - lính đánh thuê, cục súc, bảo vệ Minh Kha như bản năng, không nói nhiều nhưng hành động đầy ám muội.

Tóm tắt nội dung:
Khi tận thế đến, loài ký sinh thể khiến con người mất kiểm soát.

Minh Kha, một chàng trai sống sót giữa đổ nát, bị cuốn vào đội sinh tồn gồm ba người đàn ông kỳ lạ.

Trong hành trình tìm đường sống, tình cảm bắt đầu nảy nở - không chỉ giữa Kha và từng người, mà còn giữa chính ba người công với nhau (cạnh tranh - hợp tác - ghen tuông).

Thế nhưng khi sự thật về thân phận thật sự của Kha dần hé lộ, cả nhóm phải đối mặt với lựa chọn sinh tồn, tình yêu và hy sinh...​
 
[Dm/Np]"Ký Sinh Thể" - Những Ngày Còn Sót Lại
Chương 1: Mưa chết


"Ngày tận thế không đến bằng tiếng nổ.

Nó đến bằng cơn mưa – lặng lẽ, chậm rãi, và không thể quay đầu."⸻Thành phố sụp đổ vào một ngày mưa.Không ai nghĩ chỉ một cơn mưa xám lại có thể cuốn trôi cả nền văn minh.

Chẳng có chiến tranh, không có vũ khí sinh học.

Chỉ là những giọt nước rơi từ bầu trời nhợt nhạt, ngấm vào da thịt, luồn vào tế bào – rồi biến con người thành thứ gì đó... không còn là người.Minh Kha chưa từng quên ngày đó.

Cậu đang trực đêm tại bệnh viện, chỉ là một thực tập sinh không tên tuổi.

Khi cơn mưa bắt đầu, điện cắt, sóng mất, người la hét, máu trào ra khỏi phòng cấp cứu.

Cậu trốn dưới gầm giường đến tận sáng hôm sau.

Khi bò ra, nơi từng là khoa ngoại giờ chỉ còn lại vũng máu và tiếng thở khò khè của sinh vật từng là bác sĩ trưởng.Giờ đây, đã hơn hai trăm ngày kể từ hôm ấy.Thành phố giờ là nghĩa địa đứng thẳng.⸻Ngày thứ 231 kể từ ngày "cơn mưa đầu tiên" rơi xuống.Minh Kha co mình trong góc tầng sáu một khu nhà đổ nát.

Bên ngoài, ánh chiều nhuộm sắc đỏ rỉ sét lên khung bê tông nứt toác.

Cậu đặt tay lên dao găm, nghe tim đập thình thịch.

Không có tiếng bước chân.

Không có tiếng gào rú.

Nhưng cậu biết—chúng đang ở gần đây.Cậu nín thở.

Một hơi... hai hơi..."

Ầm!"

Một tiếng động lớn vang lên phía dưới.

Gạch vụn rơi xuống như mưa đá.

Minh Kha bật dậy, vội vã thu dọn đồ và lao về phía cầu thang thoát hiểm.

Nhưng vừa đến chiếu nghỉ, một bóng đen từ đâu bất ngờ xuất hiện, chặn ngay trước mặt cậu.Người đàn ông cao lớn, toàn thân mặc đồ tác chiến, súng nhắm thẳng vào đầu.– "Đứng im."

Giọng trầm, lạnh như thép.Minh Kha giơ tay theo phản xạ.

Đôi mắt cậu lướt nhanh qua người đối diện – dấu hiệu đeo găng chuyên dụng, mũ chống nhiễm – một đội chiến đấu chuyên nghiệp.– "Tôi không bị nhiễm..." – Cậu cố giữ bình tĩnh, giọng khàn khàn.– "Chứng minh đi," một giọng nói khác vang lên phía sau người đàn ông.Người vừa lên tiếng là một thanh niên trẻ hơn, mái tóc đen rũ che nửa mặt, mắt cười cong lên, môi mím như đang giễu.– "Cậu tên gì?" – hắn hỏi tiếp.– "...Minh Kha."– "Dị năng cấp mấy?"

Minh Kha khựng lại.

Dị năng?

Cậu đâu có...– "Tôi không có dị năng."– "Vậy sao còn sống?"

Câu hỏi khiến Minh Kha nghẹn họng.

Phải rồi.

Giữa một thành phố chết, không dị năng, không nhóm, chỉ có một mình – sống đến tận bây giờ, là kỳ tích... hay là bí ẩn?– "Mang về căn cứ." – Người đàn ông cầm súng ra lệnh, sau đó quay người bước đi không chờ phản ứng.– "Tên đội trưởng đó là Trì Dương," người tóc dài nói nhỏ, "còn tôi, Khương Lam.

Còn cậu thì... may mắn đấy."

Phía sau Khương Lam, một người đàn ông khác – cao lớn, cơ bắp, yên lặng nãy giờ – bước tới.Anh ta không nói gì, chỉ nhìn Minh Kha đúng một giây rồi quay đi, nhưng cái nhìn ấy... khiến sống lưng cậu lạnh buốt.– "Anh ta là Tề Hàn.

Không thích nói chuyện, nhưng rất giỏi giết người," Khương Lam mỉm cười nhẹ, "Hy vọng cậu đừng làm gì ngu ngốc."

Minh Kha bị dẫn đi, lòng vẫn ngổn ngang.

Ba người – ba khí chất hoàn toàn khác biệt.

Và cậu – một kẻ không ai cần, lại bước vào giữa họ như một quân cờ đặt sai bàn.⸻Căn cứ nằm sâu dưới lòng đất, vốn là một ga điện ngầm cũ.

Tường ẩm mốc, ánh đèn vàng lập lòe, nhưng sạch sẽ và có tổ chức.

Có phụ nữ, trẻ con, và một đội lính vũ trang luôn túc trực.– "Cậu bị cách ly ba ngày," Trì Dương nói, không cảm xúc, "Nếu không biến dị, thì mới được xem xét."

Minh Kha gật đầu.– "Và đừng nói dối lần nữa," anh ta nói thêm, đôi mắt lạnh như băng chiếu thẳng vào cậu, "Cậu có dị năng.

Còn chưa kích hoạt thôi."

Minh Kha giật mình.Anh ta nói đúng.⸻Ngày đầu tiên tại căn cứ.Minh Kha được đưa vào phòng cách ly – thực ra là một kho thuốc được chuyển đổi, có giường và hệ thống giám sát.

Khương Lam là người kiểm tra sức khỏe cho cậu.– "Cơ thể cậu phản ứng rất đặc biệt với tế bào ký sinh," anh ta vừa nói, vừa nhẹ nhàng lau vết xước trên tay Minh Kha.– "Phản ứng thế nào?"– "Không bị chiếm đoạt, cũng không đào thải.

Như thể chúng... chấp nhận cậu."

Minh Kha rùng mình.

Anh ta nói rất khẽ, rất dịu dàng, nhưng lại khiến tim cậu đập mạnh hơn vì cảm giác bị bóc trần.– "Cậu biết điều đó nghĩa là gì không?"– "...Không."– "Tôi cũng không chắc.

Nhưng Trì Dương sẽ không để cậu đi đâu cả."

Khương Lam ngẩng đầu lên, nụ cười vẫn nhàn nhạt, nhưng đáy mắt thì không có nụ cười nào cả.⸻Tối hôm đó, trong phòng canh gác, Tề Hàn bất ngờ xuất hiện.Minh Kha đang ngủ thì tỉnh dậy bởi tiếng bước chân nặng nề.

Cậu bật dậy, tay cầm dao.– "Là tôi," giọng trầm vang lên, khàn đục nhưng không đe dọa.Tề Hàn đứng dựa vào tường, nhìn cậu một lúc lâu.– "...Anh đến đây làm gì?"– "Canh cậu."– "Không tin tôi?"– "Không.

Nhưng tôi tin bản năng."– "Bản năng gì?"

Tề Hàn không trả lời ngay.

Anh ta bước đến, cúi người xuống gần Minh Kha, ánh mắt đen như vực thẳm.– "Bản năng... muốn giữ cậu sống."
 
[Dm/Np]"Ký Sinh Thể" - Những Ngày Còn Sót Lại
Chương 2- Mầm mống kí sinh


"Cậu không phải là người thường... nhưng cũng chưa chắc là người."⸻Ngày thứ hai tại căn cứ.Sáng sớm.

Ánh đèn vàng mờ mịt rọi lên lớp bụi bám trên kính.

Minh Kha được đưa đến phòng kiểm tra năng lực – một gian phòng kín hình lục giác, tường phủ kim loại hấp thụ dị năng, ở trung tâm là một vòng tròn bạc, như sân đấu cổ đại.Trì Dương đứng ngoài cửa, ánh mắt trầm lặng.

Khương Lam mặc blouse trắng, tay cầm bảng dữ liệu.

Tề Hàn dựa vào tường, cánh tay khoanh lại, ánh mắt như đang canh giữ một con thú hoang có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào.– "Cậu chắc chắn... chưa từng phát hiện mình có năng lực gì?" – Khương Lam hỏi, nhẹ nhàng như đang trò chuyện trong quán trà.– "Không."– "Nhưng cậu sống sót giữa lũ ký sinh thể suốt 200 ngày."– "Tôi né được.

Chạy giỏi."

Trì Dương liếc nhìn.

Không rõ anh có tin hay không, nhưng cũng không phản bác.– "Bắt đầu đi," anh ra lệnh.Giữa phòng, một ký sinh thể cấp thấp được thả vào – sinh vật giống người, da trắng bệch, cơ thể run rẩy liên tục như mất kiểm soát.– "Cậu chỉ cần đứng yên.

Nếu nó không phản ứng, chúng tôi sẽ đánh giá lại."

Minh Kha nuốt khan.

Cậu biết, đây là một bài kiểm tra không đơn thuần là thử năng lực, mà là thử thái độ của sinh vật với cậu.Ký sinh thể bò về phía cậu.

Mắt nó đục ngầu, miệng gào lên tiếng rít ghê rợn.

Nhưng khi còn cách cậu chưa đến hai mét... nó dừng lại.Không phải vì sợ.Mà là... cúi đầu.Toàn thân Minh Kha lạnh toát.Sinh vật đó, bằng một cách nào đó, quỳ gối, đầu nó chạm nền kim loại, cơ thể run lên theo nhịp tim cậu.Ngoài phòng điều khiển, Trì Dương siết tay.– "Rút lui.

Đủ rồi."

Cánh cửa mở ra ngay sau đó.

Tề Hàn lập tức xông vào, vác Minh Kha ra khỏi khu vực kiểm tra, bất chấp việc cậu vẫn chưa phản ứng gì.⸻Một giờ sau, tại phòng quan sát.– "Chuyện đó là gì?" – Trì Dương hỏi.– "Sinh vật ký sinh không tấn công.

Mà cúi đầu.

Như nhận dạng đồng loại," Khương Lam trả lời, mắt không rời màn hình.– "Không thể là ký sinh thể.

Minh Kha không có dấu hiệu bị chiếm cơ thể."– "Vậy là gì?" – Tề Hàn lạnh lùng.– "Một dị dạng hiếm.

Có thể... là vật chủ gốc."

Không ai nói gì trong vài giây.Vật chủ gốc.Là khả năng cực hiếm – những người không bị ký sinh điều khiển mà ngược lại, khiến lũ ký sinh thần phục.

Trên lý thuyết, họ là công cụ sinh học của hệ thống ký sinh.Nếu Minh Kha đúng là một người như thế... thì không ai biết cậu là bạn hay thù.⸻Minh Kha ngồi một mình trong khu điều dưỡng tạm thời.

Trên bàn là tô cháo còn ấm, nhưng cậu không hề động đến.Trong đầu cậu là cảnh tượng kinh hoàng lúc sáng: sinh vật kia... như đang lạy cậu.– "Không phải mày... là người," cậu tự thì thầm, giọng khản đặc.Một tiếng gõ nhẹ vang lên.Khương Lam bước vào, tay cầm một cốc sữa ấm.– "Cậu cần giữ sức."– "Tôi không đói."– "Cậu biết bọn họ đang nghi ngờ gì không?"

Minh Kha im lặng.– "Họ cho rằng cậu là vật chủ gốc."– "...Tôi không biết tôi là gì."– "Cậu phải biết."

Khương Lam bước đến, ngồi xuống đối diện.

Ánh mắt hắn sáng rực, không còn vẻ dịu dàng như ban đầu.– "Tôi từng đọc hồ sơ.

Có ba trường hợp được ghi nhận: vật chủ gốc có thể kiểm soát ký sinh thể, ra lệnh cho chúng, nhưng nếu mất kiểm soát... thì cũng có thể bị đồng hóa hoàn toàn."– "Và nếu tôi không phải một trong số đó?"– "Vậy thì cậu chỉ là một con người quá may mắn, đến mức khiến người khác sợ."

Hắn đưa cốc sữa ra trước mặt Minh Kha.– "Nhưng tôi không sợ cậu."⸻Tối hôm đó, trong phòng tập bắn.Tề Hàn đang lau súng.

Trì Dương bước vào.– "Ý cậu là sao?"– "Ý anh là gì?" – Tề Hàn hỏi lại.– "Vì sao cậu mang Minh Kha ra khỏi phòng kiểm tra nhanh như vậy?"– "Anh thấy hắn nhìn tôi thế nào không?"– "Không."– "Giống như... hắn đang cố nén lại một thứ gì đó.

Một thứ bản năng."

Trì Dương im lặng.– "Nếu cậu ta thức tỉnh ở đó, không kiểm soát được.

Chúng ta mất sạch."– "Cậu tin hắn là vật chủ?"

Tề Hàn không trả lời.

Chỉ lắp lại băng đạn, kéo chốt, và thì thầm:– "Tôi không tin.

Nhưng tôi muốn hắn sống."⸻Cuối chương 2:Khi đêm buông xuống, tại tầng sâu nhất của căn cứ, trong phòng điều hành trung tâm – nơi chỉ có Trì Dương được phép vào – một tín hiệu bí mật được kích hoạt.Màn hình hiện lên chuỗi dữ liệu:

"Vật thể ký sinh cấp X – nghi vấn vật chủ gốc.

Mã số: M-KHA.

Báo cáo khẩn."

Anh gõ một dòng:

"Đang quan sát.

Chưa loại trừ.

Tạm thời giữ."

Khi tắt máy, anh ngồi lặng trong bóng tối.Một tay siết chặt chuôi dao ngắn giấu sau thắt lưng.
 
[Dm/Np]"Ký Sinh Thể" - Những Ngày Còn Sót Lại
Chương 3- Bản năng


"Ký sinh thể không ăn thịt, chúng tìm kiếm một thứ khác.

Và cậu – là chìa khóa."

Trời mưa.

Âm thanh lộp bộp từ mái căn cứ khiến Minh Kha tỉnh giấc giữa đêm.

Căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn cảm ứng xanh nhạt bên góc tường.Cậu không thể ngủ lại.Sau cuộc kiểm tra sáng qua, mọi thứ xung quanh bỗng trở nên nặng nề hơn.

Mọi người không nói gì, nhưng ánh mắt họ nhìn cậu đều khác.

Ngay cả những người lính thường trực cũng cẩn thận giữ khoảng cách.Cậu hiểu.

Mình đang bị xem như một... thứ không thuộc về nơi này.Minh Kha kéo áo khoác, quyết định rời khỏi phòng.Hành lang vắng lặng, chỉ còn ánh đèn cảm biến phát sáng yếu ớt mỗi khi cậu bước ngang.

Những cửa kính chống đạn cho thấy không gian bên ngoài căn cứ – một thành phố chết, đầy xác xe mục nát, cây cối mọc xuyên qua mặt đường, những ký sinh thể lang thang vô định.Ở một góc khuất, cậu nghe thấy tiếng kim loại va chạm nhẹ.

Quay đầu lại – không ai.Nhưng bản năng lại khiến Minh Kha dừng bước.Một...

ánh mắt.Từ trên hành lang tầng hai, Trì Dương đang đứng tựa lan can, trong bóng tối.Cậu không biết anh đến từ khi nào, cũng không nghe tiếng bước chân.– "Ra ngoài một mình lúc này không an toàn," giọng Trì Dương vang lên, đều đặn.Minh Kha hơi cúi đầu, không đáp.Trì Dương bước xuống, mỗi bước như đạp thẳng lên tâm trí cậu.

Gương mặt anh vẫn vậy – lạnh, logic, nhưng ánh mắt thì như lưỡi dao mỏng đang mổ xẻ nội tâm người đối diện.– "Cậu tỉnh lúc mấy giờ?"– "Ba giờ hơn."– "Lý do?"– "Tôi không ngủ được."– "Vì sợ?

Hay vì biết mình không giống người khác?"

Minh Kha nhìn anh, đôi mắt trong veo nhưng đầy đề phòng.– "Nếu tôi không giống, thì sao?"

Trì Dương dừng trước mặt cậu.

Ánh sáng mờ chiếu lên gương mặt hai người.– "Thì tôi sẽ là người đầu tiên biết điều đó."

Minh Kha hít sâu, bước sang bên tránh né, nhưng Trì Dương đưa tay chặn lại – nhẹ, nhưng đủ để ép cậu vào khoảng trống giữa thân anh và lan can lạnh buốt phía sau.– "Tôi không giết người vô tội.

Nhưng tôi không để một nguy cơ tự do đi lại."

Minh Kha không vùng vẫy.

Cậu chỉ nhìn thẳng vào mắt anh:– "Tôi không nguy hiểm.

Trừ khi anh bắt đầu trước."

Trong một khoảnh khắc, đôi mắt Trì Dương lay động nhẹ.Anh không nói thêm.

Chỉ rút tay lại, xoay người rời đi.Trước khi khuất bóng, anh để lại một câu:– "Tám giờ sáng, tôi muốn gặp cậu tại sân huấn luyện.

Chuẩn bị đi."

Minh Kha đứng đó rất lâu sau khi Trì Dương rời đi.

Tim cậu đập mạnh – không phải vì sợ, mà là... cảm giác bị nhìn thấu.Bị ép vào khoảng không đó, cậu nghe rõ nhịp thở của Trì Dương, cảm nhận được cơ thể cao lớn chỉ cách mình vài phân.

Sự áp chế vô hình không hề bạo lực, nhưng đủ khiến bất cứ ai cảm thấy không thể thoát thân.Cậu lặng lẽ quay lại phòng, không biết rằng, có một ánh mắt khác nữa – Khương Lam, từ một dãy hành lang khác, đã đứng đó từ đầu.⸻Sáng hôm sau – Sân huấn luyệnSân rộng, đất nện khô cứng, xung quanh là vũ khí huấn luyện và các rào chắn tập bắn.

Những binh sĩ đang luyện tay súng, chạy bền, kiểm tra phản xạ.Minh Kha đến đúng tám giờ.

Trì Dương đã đứng sẵn, bên cạnh là Tề Hàn đang lau vũ khí.– "Bắt đầu đi," Trì Dương nói ngắn gọn.Minh Kha cau mày: "Bắt đầu... gì?"– "Kiểm tra tốc độ, phản ứng, sức chịu đựng.

Và dị năng, nếu có."

Tề Hàn không nói gì, nhưng đưa cho cậu một bộ găng tay bảo hộ.Khương Lam từ phía xa cũng đến, tay ôm một clipboard.– "Tôi sẽ ghi nhận chỉ số," anh nói nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt như đang quan sát từng cử động nhỏ của Minh Kha.Cuộc kiểm tra bắt đầu bằng chạy bền.

Minh Kha không có thể lực quá vượt trội, nhưng cậu không bỏ cuộc dù mệt.

Tiếp theo là bài phản ứng né đòn – Trì Dương chính là người đối đầu trực tiếp với cậu.Mỗi đòn tấn công đều chính xác, không nương tay.

Nhưng có một khoảnh khắc, khi cậu gần gục, bàn tay Trì Dương chạm nhẹ vào eo Minh Kha, đỡ cậu đứng dậy thay vì để cậu ngã xuống đất.Khoảnh khắc ấy, cả hai đều bất động.– "Tiếp tục," Trì Dương nói nhỏ, lùi lại.Đến bài kiểm tra dị năng – tất cả im lặng.– "Tôi không... có dị năng," Minh Kha nói nhỏ.Trì Dương không đáp.

Khương Lam lại hỏi:– "Cậu có bao giờ thấy mình nghe được suy nghĩ, hoặc khiến người khác lắng nghe mệnh lệnh của cậu một cách bất thường?"– "Không...

Tôi... tôi chỉ từng..."

Cậu ngập ngừng.

"Tôi từng nhìn vào một ký sinh thể, và... nó lùi lại."

Không ai nói gì.

Tề Hàn lúc này mới lên tiếng, lần đầu trong ngày:– "Lúc ra ngoài, tôi sẽ đi cùng cậu."

Lý do anh nói không rõ, nhưng ánh mắt ấy – như thể mang theo cảnh báo.

Không rõ là với Trì Dương, Khương Lam, hay... cả hai.

Buổi huấn luyện vừa kết thúc chưa đầy một giờ, còi báo động vang lên.– "Mức nguy hiểm: cấp độ 2!

Phát hiện đám đông ký sinh thể di chuyển theo đội hình bất thường về phía căn cứ!

Tất cả vào vị trí chiến đấu!"

Tiếng loa rền vang khắp nơi.

Trì Dương lập tức chỉ huy nhóm tác chiến, Khương Lam hỗ trợ y tế, còn Tề Hàn kéo Minh Kha ra phía sau, nhét cho cậu một khẩu súng.– "Không được đứng yên.

Nếu bị bao vây, bắn ngay," Tề Hàn nói gọn lỏn.Nhưng khi Minh Kha chạy tới trạm yểm trợ, một ký sinh thể dị hình lao từ mái nhà xuống, chặn đường.Cậu giương súng.

Tay run.

Mắt đối mắt sinh vật ấy – ánh mắt đen kịt, nhưng bên trong... dường như một mảnh cảm xúc quen thuộc.Mắt Minh Kha tối sầm lại.Không, không phải cảm xúc.

Đó là mệnh lệnh."

Lùi lại."

Cậu không nói thành lời.

Nhưng suy nghĩ ấy vang vọng mạnh mẽ.Và sinh vật khựng lại.Tất cả mọi người, kể cả Trì Dương đang từ xa chạy đến, đều chứng kiến – con ký sinh thể khổng lồ lùi một bước... rồi một bước nữa, quay đầu bỏ đi như bị điều khiển.Khương Lam chết lặng.

Tề Hàn nắm chặt chuôi dao.Trì Dương đứng trước mặt Minh Kha, ánh mắt tối lại.– "Cậu... ra lệnh cho nó?"

Minh Kha lảo đảo, không trả lời.

Cậu đang choáng váng.– "Minh Kha!"

Trì Dương bước tới, đỡ lấy cậu trước khi ngã.

Cánh tay anh siết chặt eo cậu – lần này không còn vì chiến thuật.Khoảnh khắc đó – hơi thở họ gần như hòa vào nhau.

Minh Kha áp mặt vào ngực Trì Dương, trái tim đập dồn dập.Không phải vì sợ nữa.– "Tôi... không biết tại sao... nó nghe lời tôi," cậu thở gấp.Trì Dương nhìn cậu.

Gương mặt anh rất gần, và lần đầu tiên, không còn là cái lạnh cứng nhắc.– "Tôi sẽ tìm hiểu.

Nhưng không phải để loại trừ cậu... mà để bảo vệ cậu."

Khoảnh khắc ấy, bàn tay anh trượt từ eo cậu lên sống lưng, giữ chặt Minh Kha như sợ cậu tan biến.Minh Kha không biết đó là cảm xúc gì.

Nhưng lồng ngực cậu nóng bừng, không còn là do sợ hãi.Khương Lam từ xa vẫn quan sát – nụ cười mỉm hiện trên môi.Tề Hàn quay đi.

Nhưng ánh mắt thì không hề buông Minh Kha.
 
Back
Top Bottom