- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 578,147
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Đm] Hôm Nay Vẫn Ổn - Chiết Châu
Chương 29: Bệnh kín
Chương 29: Bệnh kín
Editor: moonstruck.noir—Lý Vũ Du nhớ mình từng hỏi Văn Tự câu này, lúc đó anh ta chỉ trả lời qua loa.Vì vậy bây giờ khi Văn Tự chủ động nhắc lại, cậu rất khó tin: "Anh thật sự muốn nói cho tôi nghe à?"
Văn Tự gối tay sau đầu, thảnh thơi ung dung.
Lý Vũ Du quan sát dáng vẻ ấy, trong lòng càng ngờ vực: "Không phải lại là một phép thử xem tôi có mắc lừa không đấy chứ?"
Văn Tự không khẳng định cũng không phủ nhận: "Nghe hay không nghe, chọn một trong hai."
Lý Vũ Du lập tức tiếp lời: "Thế thì vẫn phải nghe thôi."
Ngọn đèn trong gian nhà phía sau vụt tắt, chút ánh sáng cuối cùng quanh họ cũng biến mất.Trong màn đêm tuyệt đối, giọng Văn Tự vang lên trầm thấp: "Hôn ước giữa tôi và An Thụy Vân được định ra vào năm ngoái, nửa năm trước bắt đầu thực hiện."
Chết tiệt, vậy mà anh ta lại kể từ đầu.
Nhưng Lý Vũ Du vẫn kiên nhẫn khẽ "ừ" một tiếng."
Thật ra mấy năm trước, người nhà họ An chọn không phải tôi.
Cậu cũng biết gia đình chúng tôi khá phức tạp, họ lại thân thiết với nhà dì tôi hơn, nên người đính hôn với An Thụy Vân vốn dĩ luôn là em họ tôi.
Tiếc là mấy năm nay Dược Vân bị nghị viên Hoàng chèn ép quá thảm, dòng tiền cho nghiên cứu thuốc mới không đủ, tiến độ chậm trễ, bọn họ không chờ nổi nữa.
Ông già nhà tôi thì lại cố chấp, việc gì cũng phải chắc chắn mới chịu rót tiền, mà em họ tôi vẫn chưa đủ tuổi thành niên.
Thế nên cuối cùng họ chỉ có thể lùi một bước, chọn tôi."
Rất dễ hiểu, nhưng nghĩ kỹ lại thì chẳng tài nào hiểu nổi.
Lý Vũ Du nghi hoặc: "Rồi anh đồng ý luôn à?"
"Có gì không tốt đâu chứ," Văn Tự đổi tư thế nằm, "Chỉ cần có An Hưởng ở đó, mấy dự án của chính phủ đều sẽ giao cho tôi làm."
Lý Vũ Du tự nhắc nhở mình, đừng cố dùng góc nhìn của người nghèo để lý giải logic của bọn họ."
Nhưng mà việc thương lượng không thuận lợi lắm.
An Trình Bằng sắp bị nghị viên Hoàng ép đến mức mắc chứng lo âu, chẳng còn giữ được thể diện gì nữa.
Số tiền đã bàn xong thì lại lật lọng, vừa đòi tiền vừa bắt chúng tôi bỏ sức.
Sau lễ đính hôn thì càng quá quắt, mở miệng chưa được mấy câu liền nhấn mạnh giờ chúng ta là châu chấu buộc chung một sợi dây," Văn Tự ngáp một cái, "Có hai lần họp căng đến mức cuối cùng, An Trình Bằng trực tiếp ném cả cái gạt tàn thuốc."
"Vậy nên anh không chịu nổi mà ra tay?"
"Không đến mức ấy, tôi chẳng có hứng thú gì với việc giẫm chết châu chấu cả," Văn Tự nói, "Là họ không chịu nổi."
Đôi mắt Lý Vũ Du dần mở to, cậu quay đầu nhìn Văn Tự.
Đối phương vẫn lười nhác ngắm sao."
Ý anh là..."
Lý Vũ Du chần chừ hỏi, "LSD-29 vốn dĩ là nhà họ An định hạ cho anh?"
Văn Tự không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ như đang kể chuyện mà tiếp tục thuật lại: "An Hưởng đến nhà tôi ba lần.
Lần đầu mang theo một chai rượu ngon, nói dối còn khá hơn cậu một chút, nhưng cũng chỉ là chút xíu thôi.
Thế là tôi nói với hắn, vì chăm sóc An Thụy Vân nên tôi đang cai rượu.
Đến lần thứ hai, hắn trực tiếp mang hộp thuốc kia theo, định tùy cơ ứng biến, tôi uống gì thì hắn bỏ vào đó.
Vậy nên tôi cũng tùy cơ ứng biến, thẳng tay đổi luôn hộp của hắn.
Thứ này trông y hệt thuốc viên bình thường, quả thật giúp ích không nhỏ."
"Vậy là anh tương kế tựu kế, gậy ông đập lưng ông?"
Lý Vũ Du vắt óc suy nghĩ, "Nhưng tại sao lại dùng lên An Thụy Vân?
Lỡ như, lỡ như cô ấy vô tội thì sao?"
Văn Tự cuối cùng cũng quay đầu lại, nghi hoặc nói: "Tôi cần gì phải bận tâm sống chết của cô ta?"
Anh ta nói một cách vô cùng thản nhiên, Lý Vũ Du chợt thấy nghẹn họng."
Sao vậy, cậu thay tôi cắn rứt lương tâm à?
Tôi thì không có cái thứ hão huyền đó đâu," Văn Tự nhếch môi, "Có điều, cô ta cũng chẳng đáng để tôi phải cố tình chọn lựa.
Tôi chỉ tiện tay bỏ vào nước trà trong buổi tụ họp gia đình, ai uống cũng được.
Chỉ là cô ta may mắn chọn trúng ly đó.
Điều khiến tôi bất ngờ là, cô ta uống xong mà chẳng có phản ứng gì cả.
Tôi đành phải giở lại chiêu cũ, lúc ấy cô ta mới dần xuất hiện vài triệu chứng nhẹ.
Tôi thật sự rất tò mò rốt cuộc họ kiếm ở đâu ra thứ thuốc ấy, nên mới đưa cho Thôi Minh Dã nhờ anh ta tra giúp.
Mới đây Thôi Minh Dã nói với tôi, đó vốn là một loại thuốc điều trị rối loạn chức năng sinh lý."
Lý Vũ Du sặc nước bọt.
Rồi chợt phản ứng lại ngay - Diêu Tức vì muốn nắm thóp Thôi Minh Dã nên đã lấy trộm thuốc về cho mình, chắc hẳn đã tìm một loại thuốc tráng dương có hình dạng giống hệt để tráo vào.Mọi chuyện dần trở nên hợp tình hợp lý.
Văn Tự nhiều lần bỏ thuốc với liều nhỏ, nhằm ép mình phải lộ ra sự thật về viên thuốc, bởi anh ta vốn không rõ công dụng thật sự của LSD-29."
Thì ra anh vừa bỏ thuốc vừa dám tìm bác sĩ khám bệnh, cũng chỉ vì muốn tra ra công dụng thật sự của nó," Lý Vũ Du như bừng tỉnh, lẩm bẩm, "Bắt cóc tôi, rồi lại cứu mạng tôi, cũng là vì vậy, vì anh muốn biết rốt cuộc LSD-29 là gì."
"Không hẳn vậy," Văn Tự phủ nhận, "Mấy bác sĩ khác là do chú Bành tìm đến, ông ấy vốn không nằm trong kế hoạch của nhà họ An, chỉ là lo lắng quá hóa rối thôi.
Tôi không phản đối, quả thật muốn xem liệu có ai tra ra được gì không.
Ban đầu tôi còn tưởng đám lính đánh thuê nhắm vào mình, dù sao lâu vậy rồi mà tôi vẫn bình an vô sự, còn An Thụy Vân thì liên tục gặp sự cố, đến lúc bọn họ lộ ra dã tâm cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng giờ xem ra không phải thế.
Còn tại sao tôi lại cứu mạng cậu thì..."
Lý Vũ Du không kìm được, tiếp lời: "Tại sao?"
"Vì thích cậu chứ sao."
Văn Tự vẫn nói dứt khoát: "Đây chắc là lần thứ tư tôi nói câu này rồi, đến mức này mà vẫn không có chút đáng tin nào à?"
Ba lần trước đúng là chẳng có tí đáng tin nào, thậm chí còn khiến người ta thấy buồn cười.Nhưng giờ đây, thân phận ân nhân cứu mạng của Văn Tự khiến câu nói ấy bỗng trở nên có trọng lượng, từ từ đè xuống trái tim Lý Vũ Du.
Nói thì dễ, nhưng con dao cắm trong cơ thể mới là sự thật.Dẫu vậy, Lý Vũ Du vẫn không thể tin nổi.
Một người thờ ơ với mọi sinh mạng, chẳng hề quan tâm đến xã hội hay hôn nhân, dựa vào đâu mà dám tin rằng mình có thể chiếm một vị trí trong trái tim anh ta?
Lý Vũ Du không thể nghĩ ra mình có bất cứ giá trị gì với Văn Tự, nghe cứ như một nghịch lý."
Xem ra quả nhiên là không rồi," Văn Tự nói với vẻ đáng thương, toàn bộ lời kể trước đó đều bình thản nhạt nhẽo, chỉ có câu này dường như lẫn chút cảm xúc, "Thôi vậy, thật khiến người ta đau lòng."
Lý Vũ Du lúc này hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào với những lời đó.May mà Văn Tự cũng chẳng ép cậu phải đáp lại.
Gió đêm đến muộn nhưng mát mẻ vừa phải, Văn Tự chủ động khép lại một ngày hỗn loạn: "Ngủ đi.
Cả sao trời cũng mệt rồi."
Rõ ràng không thể nào ngủ yên được.
Bao nhiêu thông tin rối ren, suy nghĩ lộn xộn quấn chặt lấy nhau trong đầu, thành một mớ tơ rối chẳng thể gỡ ra.
Lý Vũ Du cảm thấy các vì sao dường như xếp thành một chữ "An" khổng lồ, từ trên cao chiếu xuống, làm mình càng thêm hoang mang.Thế nhưng cơ thể lại nghe theo mệnh lệnh của Văn Tự, nhịp thở dần đều, ý thức rơi vào mê man.Cụ thể là ngủ từ lúc nào, Lý Vũ Du cũng chẳng rõ nữa.Chỉ biết khi tỉnh dậy, Văn Tự đã biến mất.
Trời trong xanh, nắng ấm rực rỡ, những cánh đồng trải dài trong tầm mắt bỗng khiến lòng người nảy sinh cảm giác bình yên của những năm tháng tĩnh lặng.
Chỉ có vết xước nhẹ trên cổ tay nhắc nhở cậu rằng hiện tại mình đang ở trong hoàn cảnh ra sao.Cậu xoa đầu, đứng dậy bước vào trong nhà.
Người phụ nữ hôm qua không thấy đâu, chỉ có Văn Tự ngồi ở chiếc bàn duy nhất, trên bàn đặt hai bát cháo."
Chủ nhà đi làm rồi," Văn Tự chỉ vào bát cháo, "Cậu có thể ăn sáng một chút."
Lý Vũ Du rất đói, nhưng chẳng mấy thèm ăn.
Nghĩ đến con đường phía trước còn chưa biết ra sao, cậu vẫn ngồi xuống bàn.Văn Tự lần lượt đặt một khẩu súng và hai chiếc điện thoại lên bàn.
Đây là toàn bộ những gì họ đang mang theo."
Đã sạc đầy pin, nhưng khu vực này không có tín hiệu," Văn Tự cầm hai điện thoại ra hiệu cho Lý Vũ Du, "Dù sao chúng ta cũng không thể ở đây quá lâu."
Lý Vũ Du nuốt từng ngụm cháo nhạt.Cậu ngồi thẳng lưng, điềm tĩnh nói: "Đưa điện thoại cho tôi."
"Muốn đổi hình nền à?"
Văn Tự từ chối, "Tôi chưa đồng ý đâu nhé."
"Không phải, ý tôi là," Lý Vũ Du dừng một chút, "Nếu họ nhắm vào tôi, sau này anh không cần đi cùng tôi nữa."
Văn Tự nhận ra ý tứ trong lời Lý Vũ Du.
Câu nói này dường như đặc biệt hài hước, khiến anh ta lại bật cười thành tiếng: "Quả nhiên tôi không nhầm, ở một mức độ nào đó, lòng tốt và sự ngu ngốc đôi khi là đồng nghĩa."
Lý Vũ Du không đáp lại."
Không biết dùng súng, không biết lái xe, lại còn không quen đường, không có mối quan hệ, tự lo cho bản thân còn chưa xong, thậm chí còn không biết kẻ muốn giết mình là ai, mà việc đầu tiên nghĩ tới là không để liên lụy người khác," Văn Tự thu lại nụ cười, "Sao, giờ không sợ chết nữa à?"
Vẫn sợ.
Chỉ là tận cuối đêm qua, bộ não kiệt quệ của cậu chỉ còn đủ sức để nghiền ngẫm những chuyện mà Văn Tự cho là vớ vẩn.Dù cô độc, dù tương lai mờ mịt, nhưng cứ nghĩ rằng nếu Văn Tự chết vì bị mình liên lụy, Lý Vũ Du vẫn không thể chấp nhận được."
Tôi nghiêm túc đấy."
Lý Vũ Du nói.Văn Tự bất ngờ đưa tay búng một cái lên trán Lý Vũ Du, lực không nhẹ."
Cậu thú vị thật, chuyện giữa chúng ta từ khi nào đến lượt cậu quyết định hả?"
Văn Tự nói, "Tôi mới là kẻ bắt cóc, tôi chưa từng đồng ý thả cậu đi, đúng không?"
Trong lòng Lý Vũ Du dâng lên một cảm xúc lạ lùng.
Rõ ràng Văn Tự dùng lời lẽ ngang ngược, nhưng cậu vẫn thấy chua chát."
Chủ nhà trước khi đi làm sẽ ra chợ, tôi đã nhờ bà ấy gửi tin cho Thôi Minh Dã," Văn Tự giải thích, đồng thời nhấn mạnh, "Lý Vũ Du, bây giờ cậu nghe tôi, mọi việc đều phải theo tôi."
Cho đến khi mặt trời lặn, người phụ nữ vẫn chưa quay về.Lý Vũ Du tranh thủ kiểm tra vết thương của Văn Tự, thay một lớp băng gạc mới.
Thể chất của anh ta tốt thật, chỉ sau một ngày vết thương đã không còn đáng sợ như hôm qua.Mỗi khi tỉnh táo, Lý Vũ Du đều hồi hộp lo sợ, luôn tưởng tượng ở xa lại có vài chiếc xe đen đến đón họ lên Tây Thiên.
Trong khi đó, Văn Tự lại thong thả "hái hoa ngắt cỏ", nhặt vài chiếc lá, trông chẳng khác gì một nhà thực vật học đang đi khảo sát.Bên ngoài có vài con vật đang chạy lung tung.
Văn Tự đột nhiên tỏ vẻ tò mò: "Con mèo của cậu, sao lại gọi là Mèo Ca?"
Lý Vũ Du ôm đầu gối thu mình ở một góc: "Đặt bừa thôi.
Khi tôi nhặt nó, theo tuổi của mèo thì nó đã là mèo trung niên rồi, về lý lẽ lẫn tình cảm, tôi nên gọi nó là 'Ca'."
Văn Tự "ồ" một tiếng, rồi nhận xét: "Mèo Ca còn biết phấn đấu hơn cậu, dù chỉ là mèo hoang, nhưng lại biết chọn thức ăn tốt để ăn."
Điều đó là sự thật, không thể tranh cãi.
Nhưng đồng thời lại khiến Lý Vũ Du nhớ tới một chuyện nhỏ.Cậu do dự một chút, rồi nói ra: "Có lần tôi đi mua thức ăn cho mèo, thấy anh và An Thụy Vân."
Văn Tự nhướn mày, ra hiệu cho cậu nói tiếp.Lý Vũ Du tiếp tục: "Lúc đó hai người còn... cầm sắt hòa minh*, tình cảm trông rất tốt."*Thành ngữ 琴瑟和鸣: ẩn dụ cho mối quan hệ hòa thuận, tình cảm tốt đẹp giữa hai người.Ai mà ngờ sau lưng lại là màn đấu đá đầy mưu mô như vậy.
Nhưng Văn Tự cho rằng chuyện này chẳng đáng để nhắc đến: "Đi siêu thị, nói vài lời ngọt ngào, những việc không tốn mấy công sức thế này, làm cả trăm lần cũng chẳng sao.
Định nghĩa của cậu về tình cảm tốt thật rẻ mạt."
Trước khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, người phụ nữ cuối cùng cũng trở về.
Bà mang theo một giỏ rau, dành thời gian dọn dẹp cả buổi, sau đó mới thong thả nói với Văn Tự rằng bà đã liên lạc với số anh ta đưa, nhưng phía bên kia nhận được tin lại không trả lời.Không rõ thông tin này có hữu ích hay không, bà vẫn kể lại tỉ mỉ từng chi tiết: khi gọi, bên kia rất ồn ào, có một giọng nam trẻ tuổi liên tục chửi bới, những từ ngữ khiến bà thấy xấu hổ đến mức không dám nhắc lại cụ thể.Văn Tự hiểu ngay, cảm ơn một tiếng: "Không sao, Thôi Minh Dã biết là đủ, anh ta sẽ lo liệu."
Người phụ nữ chuyển lời xong thì về phòng mình.
Một lát sau bà lại ra lần nữa, mang theo một chiếc chăn mỏng cũ nhưng rất sạch, dặn họ tối nay trời lạnh, cẩn thận kẻo cảm.Lý Vũ Du cảm kích nhận lấy.
Bà trở lại phòng, cậu nghe thấy Văn Tự nói: "Tôi chợt nhớ ra, thuốc điều trị rối loạn chức năng sinh lý đó chính là tác phẩm của Diêu Tức, mà cậu lại lấy thuốc từ cậu ta, nên mới nghi ngờ tôi phải không?"
Quá trình này Lý Vũ Du không nhắc đến một chữ, nhưng Văn Tự vẫn dựa vào trực giác mà đoán ra.Lý Vũ Du không phủ nhận: "Đúng."
"Diêu Tức cũng khá thú vị đấy, chọn được loại thuốc hay, dù biết Thôi Minh Dã kiểm tra không chuẩn, nhưng khi nghe kết quả tôi vẫn thấy hơi buồn cười," Văn Tự dường như không quá để tâm đến chuyện này, "Nói mới nhớ, lần cuối trước khi tôi xuống tàu, tôi còn nói chuyện với A Mộ, cô ta cũng thần thần bí bí đưa cho tôi một liều thảo dược, nói là có lợi cho đàn ông ở phương diện đó."
Văn Tự lộ vẻ băn khoăn: "Sao tự dưng lại có nhiều người quan tâm xem tôi có gặp vấn đề về chức năng không thế nhỉ?"
Lý Vũ Du lờ mờ nhận ra nguy cơ từ lời nói đó.
Không ngờ nữ thủy thủ mập ấy lại thích tám chuyện đến vậy, chỉ nửa ngày mà tin đồn đã lan khắp con tàu."
Đến mức tôi còn bắt đầu nghi ngờ bản thân," Văn Tự thở dài, "Cứ cảm thấy phải thử mới biết mình có thật sự mắc bệnh kín gì không."