- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 538,775
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đm] Hôm Nay Vẫn Ổn - Chiết Châu
Chương 9: Bạn bè
Chương 9: Bạn bè
Editor: moonstruck.noir—"Bác sĩ Lý?"
"Là tôi."
Giọng Văn Tự vẫn điềm tĩnh như thường lệ.
Giọng anh ta vốn đã trầm, qua điện thoại nghe lại càng nặng nề hơn: "Xin lỗi đã làm phiền muộn thế này.
Tôi vô tình bị thương nhẹ, không biết có thể phiền cậu đến xem giúp không?"
"Bị thương à?"
Lý Vũ Du hơi cau mày, "Bị gì vậy?"
"Vết bỏng ngoài da," Văn Tự đáp ngắn gọn, "Không cẩn thận bị bỏng."
Lý Vũ Du không trả lời ngay.Kể từ lần trước rời khỏi nhà Văn Tự, cậu vẫn luôn nghĩ tới từng chi tiết nhỏ khi tiếp xúc với gia đình này.
Ngoài việc liên hệ với Thành Vi, cậu còn thử tìm hiểu thông tin về hai nhà An - Văn qua nhiều kênh khác nhau, hy vọng tìm được dấu vết của thế lực đối đầu nào đó, nhưng kết quả lại rất ít ỏi.
Tất cả các tin tức có thể tra được đều mang tính tích cực, hoàn toàn không có đầu mối gì hữu dụng.
Dù có tồn tại đối thủ trên thương trường thì cũng chỉ dừng lại ở mức cạnh tranh lành mạnh.Vừa rồi cậu mới đem một số thứ đi xét nghiệm, vẫn chưa rõ tình hình thế nào, nhưng cậu cảm thấy trong ngôi nhà kia chắc chắn có điều gì đó nguy hiểm.
Thế nhưng nếu không đi, một là không có lý do chính đáng để từ chối, hai là nếu cậu cứ mãi tránh né, có lẽ cả đời này cũng không biết được chân tướng."
Bác sĩ Lý?"
Thấy cậu không lên tiếng, Văn Tự gọi một tiếng, "Nếu cậu bận thì thôi, tôi có thể tìm cách khác, không cần miễn cưỡng đâu."
"Không sao," Lý Vũ Du ngừng do dự, lựa chọn đi theo bản năng, "Tôi qua ngay."
Không sao cả.
Hôm đó mình che giấu rất kỹ, huống hồ mình cũng chỉ là một bác sĩ hạng xoàng tốt nghiệp từ một trường cao đẳng kỹ thuật, sẽ chẳng ai nghi ngờ gì đến mình.Mang theo suy nghĩ ấy, một giờ sau, Lý Vũ Du lại bước vào nhà của Văn Tự.Ngoài dự đoán, hôm nay ngôi nhà này yên tĩnh đến lạ.
Cửa đã mở sẵn, bên trong không thấy bóng dáng người làm, chỉ có Văn Tự ngồi yên lặng nơi bàn ăn, thậm chí đèn cũng chưa bật, cả người hòa lẫn vào bóng tối như một mảng u ám.Thấy Lý Vũ Du bước vào, anh ta mới chậm rãi cử động, đèn tường và đèn trần lần lượt sáng lên theo thứ tự.
Văn Tự cất giọng phá vỡ bầu không khí im ắng: "Xin lỗi đã để cậu đi đường muộn thế này, chuyện xảy ra đột ngột, những bác sĩ khác tôi ít liên hệ, nhất thời cũng không biết nhờ ai."
"Không sao, tôi nên làm mà," Lý Vũ Du bước đến gần, lịch sự hỏi, "Anh bị thương ở đâu?"
Văn Tự đưa tay ra, lật cổ tay lên - vùng gần cổ tay sưng đỏ một mảng lớn, nổi đầy bọng nước lớn nhỏ khác nhau, vết bỏng khá nghiêm trọng.Nhìn thôi cũng biết đau.Lý Vũ Du hỏi tiếp: "Bị sao vậy?"
Văn Tự giữ vẻ mặt tự nhiên, không hề tỏ ra khó chịu vì đau: "Hôm nay là ngày đặc biệt, tôi vào lại căn bếp đã lâu không đụng tới.
Nhưng đúng là tay nghề không còn thuần thục, cũng không rành mấy món đồ trong đó, lúc dọn dẹp thì vô ý bị bỏng."
Lý Vũ Du cúi xuống nhìn kỹ vết thương, chắc là đã rửa qua bằng nước lạnh rồi.Cậu bắt đầu lục trong hộp y tế tìm kim sát trùng: "Sao hôm nay trong nhà chỉ có mình anh?"
"Ngày lễ mà," Văn Tự cụp mắt đáp, "Chỉ cần hai người là đủ.
Lúc nãy Thụy Vân ăn xong rồi về."
Tìm được kim rồi, Lý Vũ Du báo trước: "Chắc sẽ hơi đau."
"Không sao."
Lý Vũ Du dùng tay trái đỡ lấy cánh tay Văn Tự, cảm nhận rõ ràng đường gân dưới lớp da, cẩn thận châm kim vào mép bọng nước.
Văn Tự quả thật không nói suông, kim chạm vào mà không hề phản ứng.Trong phòng chỉ có hai người họ.
Ngoài vài âm thanh nhỏ do động tác của Lý Vũ Du gây ra, hoàn toàn yên tĩnh.Có lẽ vì quen giao tiếp, Văn Tự mở lời phá tan sự yên ắng: "Bác sĩ Lý hôm nay không có lịch trình gì đặc biệt sao?"
Lý Vũ Du cố gắng làm chậm động tác: "Tôi đâu có tư cách mà ăn lễ."
Rất lâu sau Văn Tự mới hỏi tiếp, như thể đang trò chuyện phiếm thật sự: "Vì sao vậy?
Cậu không muốn tìm một người ở bên à?"
"Ngại quá, người như tôi người ta chẳng thèm," Lý Vũ Du đáp bâng quơ, "Với lại không phải cặp đôi nào cũng hòa hợp như anh với cô An."
Cậu còn chờ Văn Tự trả lời, nhưng đối phương chỉ cười, không nói gì.Trước khi chích bọng nước tiếp theo, Lý Vũ Du thử hỏi: "Hôm nay anh với cô An ăn lễ thế nào?"
Văn Tự suy nghĩ một chút: "Thụy Vân thích đi xem triển lãm, tôi bao trọn một phòng tranh ở bảo tàng mỹ thuật rồi đưa cô ấy đi xem.
Đáng tiếc giữa chừng lại bị công việc chen ngang, không xem trọn vẹn.
Tôi tặng cô ấy một chiếc trâm cài sapphire, rồi xuống bếp nấu một bữa."
Ánh mắt anh dừng lại trên bàn tay đang bị thương, nhún vai: "Kết quả là thành ra như thế này."
"Đúng là chuẩn bị chu đáo, biết cô ấy thích gì mà chiều theo," Lý Vũ Du khen lấy lệ, "Thật khiến người ta ngưỡng mộ."
Xử lý xong bước đầu, cậu đặt tay Văn Tự xuống bàn, bắt đầu thoa thuốc mỡ trị bỏng."
Mấy ngày tới phải chú ý, tránh ánh nắng trực tiếp, tránh nước đá, đừng đụng mạnh, và giữ vệ sinh để không nhiễm trùng."
Cậu vừa bôi vừa dặn dò.Văn Tự lắng nghe cẩn thận, bỗng hỏi: "Uống rượu được không?"
"Cái đó thì không ảnh hưởng lắm..."
Lý Vũ Du trả lời theo phản xạ, chợt nhớ ra điều gì: "Không phải anh không thích uống rượu sao?"
Văn Tự nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt và giọng nói đều bình thản: "Tôi lừa cậu đó."
Tay Lý Vũ Du khựng lại giữa không trung, một lúc lâu sau mới ngơ ngác hỏi: "Hả?"
Văn Tự không đổi sắc mặt, chỉ thản nhiên giải thích như thể chuyện rất đỗi bình thường: "Trước đây có thời gian tôi rất thích uống với bạn bè.
Tửu lượng bọn tôi đều không tệ, mỗi lần uống cũng khá vui.
Sau khi đính hôn với Thụy Vân, cô ấy không thích rượu nên tôi bỏ."
Lý Vũ Du gật đầu hiểu ra: "À, vì tình cảm với cô An mà thay đổi.
Hôn nhân mà, cần thỏa hiệp và thích nghi.
Tôi hiểu."
"Nhưng tôi thường xuyên nghĩ đến chuyện hủy hôn."
Lý Vũ Du ngơ ra như một đứa ngốc, há hốc miệng: "Hả?"
"Chỉ là nghĩ vậy thôi," Giọng Văn Tự vẫn dửng dưng như cũ, rồi đột ngột hỏi, "Tôi hút thuốc được chứ?"
"Xin... xin mời."
Văn Tự cầm lấy bao thuốc, nhưng tay trái bị thương khiến việc bật lửa khó khăn.
Lý Vũ Du vội cầm lấy chiếc bật lửa nhỏ cậu từng tò mò, nhưng không biết bật sao.Văn Tự không khách sáo: "Vặn một vòng, nhanh tay một chút."
Lý Vũ Du làm theo, ngọn lửa bùng lên, Văn Tự nghiêng người châm thuốc.
Hàng mi dài của anh ta in bóng dưới ánh lửa."
Cậu giữ bí mật giúp tôi được không?"
Văn Tự nhả ra một ngụm khói, khoảnh khắc làn khói tản ra, ánh mắt Văn Tự trở nên có phần đáng thương.Lý Vũ Du không hiểu: "Chắc... chắc là được."
"Thật ra tôi sống rất mệt mỏi," Văn Tự thoáng hiện vẻ uể oải giữa từng nhịp thở, "Luôn muốn làm vừa lòng tất cả mọi người, cố gắng hoàn thành tốt công việc của mình.
Có lúc phải giấu đi sở thích cá nhân, có lúc lại phải giả vờ chững chạc hoặc hoạt bát.
Với Thụy Vân cũng vậy, hai bên gia đình sớm đã định sẵn, được mọi người kỳ vọng.
Nhưng đôi khi tôi lại nghĩ, liệu chúng tôi có thật sự hợp nhau không?"
Lý Vũ Du không biết phải đáp lại thế nào, im lặng một lúc mới cẩn trọng hỏi: "Anh đã từng nói chuyện này với cô An chưa?"
"Chưa," Văn Tự lắc đầu, "Tôi sợ cô ấy sẽ tổn thương.
Tôi hy vọng cô ấy luôn nghĩ rằng chồng mình là một người mạnh mẽ."
Hôm nay anh ta chỉ mặc đồ ở nhà, tay trái bị thương vẫn đặt lặng trên bàn, chẳng còn dáng vẻ ung dung thường ngày."
Vậy anh muốn làm gì?"
Lý Vũ Du vô thức bỏ luôn kính ngữ."
Tôi muốn làm gì, thật ra cũng không còn quan trọng nữa," Văn Tự thoáng cúi đầu, vẻ mặt hơi rầu rĩ, "Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ tiếp tục cuộc sống hiện tại, như vậy mới không phụ kỳ vọng của người khác.
Nhưng thỉnh thoảng cũng cần có nơi để than vãn một chút."
Anh ta bỗng ngẩng đầu nhìn Lý Vũ Du: "Khi tôi mệt mỏi, có thể tìm cậu không?"
Lý Vũ Du không kịp phản ứng: "Tại sao lại là tôi?"
"Những người xung quanh tôi, ai cũng có ràng buộc lợi ích, chẳng ai thật sự chịu nghe tôi giãi bày," Đồng tử của Văn Tự phản chiếu ánh đèn, sáng long lanh, "Bác sĩ Lý có thể làm bạn với tôi không?"
Lúc này anh ta không còn là người đàn ông hoàn hảo luôn thong dong trong mọi hoàn cảnh, mà giống như một con thú nhỏ mỏi mệt vì lạc đường, ủ rũ không nơi nương tựa.Số phận luôn trùng hợp kỳ lạ đến vậy.
Vài tiếng trước, Lý Vũ Du còn vì một chút cô đơn mà sinh ra buồn bã, thế mà bây giờ, trước mặt cậu lại là một người có vẻ cũng cô đơn chẳng kém, khiến cậu không thể không động lòng trắc ẩn."
Nếu anh cần," Lý Vũ Du suy nghĩ một lát rồi nói, "Tôi sẽ dành thời gian."
"Cảm ơn."
Văn Tự lại mỉm cười, nhưng lần này nụ cười đặc biệt chân thành.Lý Vũ Du bỗng thấy mềm lòng, không nhìn vào mắt anh ta nữa, khẽ kéo tay Văn Tự lại, cẩn thận băng bó từng chút một.Rốt cuộc cũng làm xong bước cuối cùng, Lý Vũ Du nói: "Xong rồi."
"Cảm ơn."
Văn Tự lại nói cảm ơn.
Nói xong liền đứng dậy, lấy từ bên cạnh ra một phong bì."
Phải rồi, dạo này giám đốc nhà hát có đến chơi, tặng tôi và Thụy Vân hai vé xem kịch, là vở diễn hiện giờ rất khó mua được.
Tôi đã xin thêm một vé cho cậu."
Lý Vũ Du nhận lấy: "Cho tôi à?"
"Đúng vậy," Văn Tự chân thành nói, "Lần trước cậu nói bình thường thích nghe nhạc kịch."
"À, phải rồi," Lý Vũ Du hoàn toàn quên mất lời mình từng bịa ra, "Vậy thì cảm ơn anh nhiều."
Lý Vũ Du về đến nhà khi trời lại vừa rạng sáng.Trên suốt đoạn đường quay về, trong đầu cậu ngổn ngang trăm mối.Cậu buộc phải thừa nhận, sau cuộc trò chuyện với Dương Hoa mấy hôm trước, cậu từng xem Văn Tự là đối tượng tình nghi lớn nhất - vì cậu phát hiện Văn Tự đã nói dối.Nào ngờ hôm nay, Văn Tự lại giống như đang tự thú, chân thành giãi bày với cậu mọi điều, đáng thương than vãn rằng bản thân không muốn lừa dối, mà chỉ vì ở trong vị trí ấy, anh ta không còn lựa chọn nào khác.
Thì ra anh ta chỉ đang đè nén sở thích và khát khao của bản thân, gắng gượng sống sao cho hợp với kỳ vọng của người khác, và rồi âm thầm khổ sở vì điều đó.Lý Vũ Du hồi tưởng lại dáng vẻ ban nãy của Văn Tự - mỏi mệt, sa sút và hoàn toàn vô hại.
Có lẽ, đó mới chính là con người thật của Văn Tự sau khi gỡ bỏ mọi lớp vỏ bọc.Không phải anh ta làm.Lý Vũ Du đã có câu trả lời chắc chắn trong lòng.Vậy thì là ai?Hay thực ra tất cả chỉ là một sự hiểu lầm?
Có khi là cậu quá nhạy cảm, tưởng tượng mà ra.Văn Tự từng hỏi cậu, liệu có thể làm bạn anh ta không.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Lý Vũ Du thậm chí nảy sinh chút thương xót.Quả nhiên, sống trong xã hội này, chẳng ai là dễ dàng cả.Lý Vũ Du không ngừng tự nhắc nhở mình, trước khi mọi chuyện có kết luận cuối cùng thì đừng quá lo lắng.
Nhưng suốt một tuần gần đây, cậu vẫn ngủ không yên.Trong mơ, cậu thường thấy đôi mắt vô hồn của An Thụy Vân, đến khi tỉnh dậy thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh.Thế nhưng cuộc sống thực tế lại chẳng có thay đổi gì.
Trong một tuần qua, cậu đến ba nhà khám bệnh, họ vẫn đang bàn xem cuối tuần đi đâu chơi, hoặc tranh cãi vì mấy chuyện tình cảm vụn vặt.Diêu Tức đã mất tích hơn nửa tháng, không một chút tin tức.
Cậu từng nghĩ đến việc hỏi thăm tin gì đó, nhưng tiếc là với thân phận hiện tại, cậu chẳng thể mở lời.Cuối cùng vào một sáng Chủ nhật, Lý Vũ Du nhận được cuộc gọi từ Thành Vi.Dường như cô đang ở trong một không gian kín, giọng nói vang lên có tiếng vọng: "Em đang ở đâu đấy?"
Lý Vũ Du đáp: "Ở nhà."
"Một mình à?"
"Ừ," vừa nói xong, Mèo Ca liền hất đổ hộp đồ ăn, Lý Vũ Du vội vàng giải thích, "À, còn có mèo của em."
Thành Vi ngừng lại một chút, hình như đang di chuyển, rồi mới nói tiếp: "Kết quả xét nghiệm có rồi."
Lý Vũ Du ra hiệu cho Mèo Ca ngoan ngoãn, chờ cô nói kết luận."
Trong mẫu máu em đưa, có phát hiện một loại nguyên tố đặc hiệu, một dẫn xuất của axit lysergic*, chính là loại chất mà em từng quen thuộc," Thành Vi nói, "Chị không biết là ai, nhưng người này đã sử dụng một loại thuốc gây ảo giác đặc biệt."*Một hợp chất tự nhiên chiết xuất từ nấm cựa gà (Claviceps purpurea/Ergot), là tiền chất quan trọng để tổng hợp ra nhiều loại thuốc gây ảo giác.Lý Vũ Du bất động nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, máu trong người như cũng ngừng chảy.Cậu đã có dự cảm về kết quả này, vậy mà khi sự thật được xác nhận, cậu vẫn thấy khó thở."
Còn viên thuốc em đưa, chị cũng đem xét nghiệm rồi," Thành Vi nói tiếp, "Trong đó cũng có thành phần tương tự."