- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 587,976
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Đm] Hôm Nay Ác Long Vẫn Đang Làm Ruộng Nuôi Con - Ẩm Lộc
9
9


Papa không hài lòng nói: “Cho dù chúng cháu không thể, chắc chắn bé cưng sẽ làm được, đúng không?”
Red, Green, Blue: Đúng!!!Không đợi Doctor trả lời, Papa đã nhanh chóng gật đầu đầy tự hào: “Chắc chắn bé cưng sẽ làm được!”
Nhóc con bắt đầu chọn hạt giống, đợt trồng đầu tiên là các loại rau củ dễ trồng nhất, ví dụ như cải xanh phát triển rất nhanh.
Trong lúc gieo hạt, Red làm việc rất nghiêm túc, ngay cả nhóc con cũng tỏ ra vô cùng cẩn thận.Chỉ có Papa là không hiểu: “Tại sao nói đất ở đây không trồng được gì nhỉ?
Rõ ràng hành tinh đợt trước mà chúng ta đến cây cối xanh um mà?”
Blue, rồng đã sành sỏi việc sử dụng quang não giải thích: “Không phải do đất, mà là do hạt giống.
Các nhà nghiên cứu đã phân tích đất ở đây từ lâu, trong đó có đủ mọi chất, nhưng không hiểu vì sao thực vật lại không phát triển được.”
Papa gãi đầu: “Vậy thì không sao~ Hạt giống chúng ta trồng đâu phải là hạt ở đây!”
Đó là hạt giống được thu thập từ hành tinh hoang vu, những hạt giống này đã trải qua không biết bao nhiêu vòng trồng trọt, hơn nữa còn do chính tay nhóc con chọn, chắc chắn không có chuyện không nảy mầm!Nếu không nảy mầm thật?Vậy thì chắc chắn là do cách trồng của họ có vấn đề!Thực tế, Red không lo lắng cách trồng của họ sẽ sai.
Từ tối hôm trước, họ đã tìm kiếm đủ mọi phương pháp trồng hạt giống rau trên mạng.
Hơn nữa, đợt trồng đầu tiên của họ là cải xanh, loại rau đơn giản nhất.
Nghe nói, trước khi hạt giống bị biến đổi, cải xanh là loại dễ trồng nhất.
Chỉ cần gieo vào đất, tưới nước, có ánh nắng, thậm chí không cần đất màu mỡ, những hạt giống bé xíu này cũng sẽ nảy mầm và mọc lên mơn mởn.Thêm nữa, chu kỳ sinh trưởng của cải xanh rất ngắn, chỉ vài ngày là có thể thấy dấu hiệu nảy mầm.Red không tham lam, anh khai phá một mảnh đất nhỏ trong vườn hoa của ông Doctor, dài khoảng 10m, rộng 1m.
Sau khi làm tơi đất, những hạt giống tròn trịa, nhỏ hơn cả hạt mè, được rải đều trên bề mặt đất.Đương nhiên, nhóc con cũng tham gia giúp một tay.Gieo hạt là trò chơi yêu thích của nhóc.Triết lý giáo dục của Red là gắn kết tri thức với thực tiễn sản xuất, nên nhóc con được phép xuống đất làm việc.“Fafa!
Fafa!”, Nhóc con kích động kêu lên.Red khẽ cười, đôi mắt đỏ sẫm ánh lên nét yêu chiều: “Không phải hoa, đây là cải xanh.”
“Cần...
Tây?”
“Không đúng, con nói lại nào, là q-i-n-g, qing, cải xanh.”
“Ngao!
Cần…
Tây!”*芹菜 (qín cài): rau cần, cần tây*青菜 (qīng cài): cải thìa, cải xanh“Phụt…”
Dù biết nhóc vẫn đang học nói như vẹt, mỗi lần nghe những lời lắp bắp của nhóc, Red lại không khỏi cười thầm.Nhìn nè!
Sao lại có đứa nhỏ đáng yêu như vậy!Học nói cũng đáng yêu!Bây giờ, Red đã hoàn toàn quên mất lúc mình từ học viện quân sự trở về, đã từng không thương tiếc mà cười nhạo Papa 2 tuổi còn nói ngọng.
Cũng như lần anh lạnh lùng khi Papa lặp lại lỗi phát âm lần thứ hai.Mặc dù nhóc con nghiêm túc sửa lại 2 lần nhưng vẫn sai như cũ, Red cũng không giận.Sai thì sai thôi.
Sau này món ăn này sẽ đổi tên thành cần tây.Ừm, lát nữa sẽ viết một tấm biển nhỏ.Loại rau này gọi là cần tây, vậy thì mảnh đất này sẽ là đất cần tây.Còn nếu sau này trồng cần tây, thì sẽ gọi là gì, hiện tại Red chưa nghĩ đến.Dù đất này là đất cải xanh hay đất cần tây, nhóc con đều muốn tự bước xuống.Đương nhiên, để nhóc con có thể xuống đất, toàn bộ đá sỏi và vật sắc nhọn đã được dọn sạch từ trước.
Cuối cùng nhóc cũng được đi đôi giày đầu tiên trong đời (Green đã dành cả đêm để may đôi giày vải từ mảnh vải thừa trong nhà).Đôi giày này rất quý.Trước khi xuống đất, nhóc cố ý bảo bác Green đang ôm nhóc cởi giày ra.Nhóc con có mái tóc xoăn mềm, hơi dài che mất mắt, cố gắng ngẩng đầu, dùng vài từ đơn giản để “bàn bạc” với Green, dù cuộc bàn bạc này hơi "nghèo chữ"…Nhóc con: “Bẩn bẩn!
Bẩn bẩn!”
Green: “Ừ ừ, đất bẩn nên con phải mang giày vào.”
Nhóc con: “!!
Giày giày bẩn, giày giày bẩn!”
Green: …
À, ra là sợ giày bị bẩn.Nhóc con nhất quyết đòi cởi giày, Green do dự rồi nghiêm túc lắc đầu: “Không được đâu, chân con sẽ đau đấy.”
Thấy dáng vẻ thất vọng của nhóc, Green đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đang che trán của nhóc sang hai bên: “Giày bẩn không sao, bác Green sẽ may thêm một đôi khác cho con, được không?
Không đúng, phải làm hẳn hai đôi, một cho con, một cho anh Trứng Đen!”
Nghe thấy tên anh Trứng Đen, mắt nhóc con sáng lên: “Anh Trứng Đen!
Có giày giày?”
Green mỉm cười gật đầu: “Ừ, con mang giày trắng, còn anh Trứng Đen sẽ mang giày đen, được không?”
Đôi mắt nhóc con càng sáng hơn, long lanh như hai quả nho đen óng ánh nước, trong veo sáng ngời: “Đượt ạaa!”
Green bật cười, nhìn nhóc vui đến mức thay luôn giọng điệu, y vừa buồn cười vừa bất lực.Nhưng Green nói được làm được, trong đầu đã bắt đầu nghĩ cách làm đôi giày thứ hai cho nhóc con.
Đêm qua, lần đầu tiên trong đời y cầm kéo cắt vải.
Ban đầu, cái gì cũng vụng về, đến cả đường thẳng cũng không cắt được.
May là, sau đó y dần làm tốt hơn, nhưng vẫn lãng phí gần 2m vải mới may xong đôi giày đầu tiên cho nhóc.Lúc Doctor mang theo vắc-xin đến, ông phát hiện cả nhà này đang trồng rau.
Tâm trạng của ông vào buổi chiều hoàn toàn khác với buổi sáng.
Sau khi nghỉ ngơi suốt buổi trưa, Doctor vẫn cho rằng việc mà cả nhà này muốn làm sẽ không thể thành công.Cả hành tinh đã đầu tư bao nhiêu tiền bạc và thiết bị vào viện nghiên cứu, nhưng kết quả thu được lại chẳng đáng kể.
Còn gia đình từ hành tinh hoang vu này, làm sao có thể dễ dàng giải quyết được vấn đề khủng hoảng hạt giống đã kéo dài hàng trăm năm qua?!Chắc chắn tại vì đứa nhỏ quá đáng yêu!Quá sức đánh lừa người khác!Khiến ông choáng váng đầu óc, đến mức tin những lời mà nhà này nói là thật!Vậy nên khi nhìn thấy cảnh gia đình này chăm chỉ làm việc, Doctor cũng không để trong lòng.
Dù ở hành tinh lớn phồn hoa hay hành tinh nhỏ hoang vu, lúc nào cũng có những người đam mê "trồng trọt ảo" như họ.Ngay cả con trai ông cũng vậy!Rõ ràng học điều khiển cơ giáp ở học viện quân sự, nhưng lại dành hết thời gian rảnh để cày cấy trong trang trại ảo, ngày nào cũng vui vẻ trồng trọt, thậm chí nửa đêm còn lén sang trộm đồ ăn của ông!Doctor không quá để ý chuyện này, hôm nay ông đến chủ yếu là để tiêm vắc-xin cho nhóc.Ngay khi Doctor xách hộp thuốc xuất hiện ở hàng rào vườn, Red lập tức phát hiện.Không còn cách nào khác, giác quan của loài rồng rất nhạy bén.Nhìn thân hình mập mạp của nhóc vẫn đang cúi xuống, Red cũng ngồi xổm.
Vóc dáng to lớn của anh khi ngồi xuống trông như một ngọn núi sừng sững, ngay lập tức che khuất ánh sáng trước mặt nhóc con.Nhưng nhóc con chẳng sợ.Chẳng những không sợ hình người oai hùng của các bác, ngay cả hình rồng cũng không sợLúc này, nhóc con đang cầm một hạt giống cải xanh nhỏ xíu trong tay, nhìn Red ngồi trước mặt mình, tưởng anh đang chơi với mình, liền cười khúc khích: “Bác Red đang làm gì thế~”Không làm gì, mà là con sắp phải tiêm rồi.Đôi mắt phượng của Red hơi híp lại, trong ánh mắt đỏ sẫm thoáng hiện tia lo âu, cuối cùng hóa thành lời nhắc nhở trầm lắng pha chút cay đắng: “Ông Doctor đến tiêm cho con rồi.”
Nhóc con chưa tiêm bao giờ, nên hơi bối rối.Red cũng không biết phải giải thích thế nào.Anh và các em trai chưa bao giờ phải tiêm vắc-xin.
Thân thể loài rồng vô cùng cường hãn, không cần kích thích từ virus bất hoạt mà vẫn có thể chống chọi mọi loại virus.Nhưng nhóc con lại khác.Dù là ấu long, nhưng từ khi nở ra đã ở dạng người, đến giờ vẫn chưa biến thành rồng được.
Điều này khiến Red lo lắng, bởi ở học viện quân sự kiếp trước, loài người yếu đuối hoặc không thể biến hình đều phải tiêm vắc-xin định kỳ.Giờ không phải lúc nghĩ nhiều, đã quyết định tiêm thì điều quan trọng nhất là giúp nhóc bình tĩnh đối mặt với mũi tiêm.Bỏ qua chuyện đất đai đã.Bây giờ điều quan trọng trọng nhất là xử lý vấn đề cảm xúc của nhóc.Rồng rồng như lâm đại địch!Họ bế nhóc con vào nhà, tắm rửa sạch sẽ, rồi cởi áo để lộ cánh tay trắng nõn của nhóc.
Nhóc con nhìn kim tiêm nhưng không khóc, còn các bác rồng lại chột dạ muốn lùi bước.Papa khàn giọng nói: “Tiêm đau lắm đúng không?
Đoạn video tối qua cho thấy mấy bé kia khóc la như quỷ, thậm chí suýt phá tung trần nhà.”
Green lộ vẻ u sầu: “Bé cưng có khóc không nhỉ…
Nó chưa từng khóc thảm thế đâu.
Ngay cả lần chụp ảnh trước...
Nó cũng chỉ chịu đựng sợ hãi, tủi thân nén tiếng khóc.”
Blue đau lòng: “Hay là đừng tiêm nữa.
Chúng ta cũng có tiêm đâu?”
Nhóc con ngây thơ ngồi nghiêng người, để lộ bờ vai nhỏ.
Trong khi các bác nhìn cây kim tiêm như thú dữ, nhóc lại không sợ, khẽ tựa đầu vào ngực Red.“Hả, cái này là gì nhỉ~”Red nhầm sự thắc mắc của nhóc con thành sợ hãi, nên bàn tay đang ôm nhóc bỗng dưng hơi cứng lại.
Anh đột ngột lên tiếng: “Phiền ông tiêm nhẹ một chút.”
Doctor: “…Được thôi.”
Doctor cũng căng thẳng, thậm chí hơi chột dạ.Khụ…Tay ông đã tiêm cho bao nhiêu bé, nhưng chưa từng gặp bé nào không khóc cả
