
Không chuyển ver, không reup lên web; app kiếm tiền.Chương 4:Vì muốn nhóc con được học hành trong môi trường tốt hơn, lũ rồng điên cuồng quyết định cả nhà chuyển đi!Tuy nói là cả nhà, nhưng ngôi nhà này thật sự quá sơ sài.Những thứ có thể mang đi không nhiều, chủ yếu chỉ là một chiếc xe lắc màu trắng của nhóc con, được làm từ vỏ trứng trắng của nhóc.
Nhóc con có dáng vẻ tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, chiếc vỏ trứng của nhóc cũng đẹp không kém.
Dưới bàn tay khéo léo của Red, vỏ trứng vốn nứt vỡ đã được anh chế tác thành một chiếc xe lắc trắng muốt.Lần đầu tiên nhìn thấy Red dùng móng vuốt khắc gỗ, nhóc con ngỡ ngàng há hốc miệng.“Bác Red giỏi quá!”
Những thanh gỗ cứng cáp mà nhóc cắn mãi không nứt, bác Red chỉ cần tùy tiện bẻ nhẹ đã gãy làm đôi!Hơn nữa, trên đó có rất nhiều fafa (hoa văn) đẹp!Khi chiếc xe lắc tinh xảo này vừa hoàn thành, nhóc con lập tức vịn vào chân của Green bước đi, đôi chân nhỏ giống như củ sen run run, nhưng đầy kiên quyết.Sau vài tháng nghỉ ngơi, kể từ khi phá vỏ nhóc con đã gần 2 tuổi, bây giờ đã nói được vài từ đơn giản.Dù phát triển chậm hơn so với những nhóc rồng khác, Red vẫn cảm thấy rất rất mãn nguyện.Hoặc có lẽ...Cho dù nhóc con mãi mãi không nói chuyện, thì trong lòng Red, nhóc vẫn là bảo vật quý giá nhất.Nhìn thấy chiếc xe lắc xinh đẹp này, đôi mắt nhóc con sáng rực, miệng líu ríu không ngừng:“Của bé!
Của bé!”
Hiểu được ý nhóc, Red dùng bàn tay dính đầy vụn gỗ của mình lau sạch trên miếng vải thô, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đen nhánh, xoăn tự nhiên của nhóc.Red dịu dàng hơn bao giờ hết, không còn vẻ nghiêm khắc thường ngày khi đối mặt với ba người em trai: “Đúng rồi, cái xe này dành cho con.
Cái giường nhỏ bên trong được làm từ vỏ trứng của con, còn khắc thêm hoa hồng dại, loại hoa mà con thích hái nhất.
Con có thích không?”
Nhóc con gật đầu lia lịa, lọn tóc xoăn cũng rung rinh theo từng động tác, đôi má phúng phính mềm mại lắc nhẹ, trông cực kỳ đáng yêu.
Nhưng Red hiểu rằng má của trẻ con không nên chạm bừa, nếu không sau này nhóc sẽ dễ bị tật chảy dãi.
Anh kiềm chế thu tay lại, chỉ nhẹ nhàng luồn hai bàn tay qua nách nhóc.Một nhóc con mềm mại bay lên trời.“Bay bay!
Bay bay!”
Cho dù đã được nhấc lên như thế bao nhiêu lần, nhóc con vẫn vui vẻ nheo mắt lại, hai cánh tay trắng trẻo mũm mĩm quơ quơ trong không trung.Nhóc hoàn toàn không sợ.Nhưng lần này, "bay bay" ngắn hơn thường lệ.
Red cẩn thận đặt nhóc vào chiếc xe lắc trắng muốt.
Khi mới sinh, cơ thể nhóc rất nhỏ, không thể lấp đầy vỏ trứng.
Tuy giờ đã lớn hơn, nhưng chiếc vỏ vẫn vừa khít như cũ; hơn nữa, vỏ trứng của loài rồng vốn có thể tự giãn nở theo thời gian.Độ cong tự nhiên của vỏ trứng vừa khéo phù hợp, Red khẽ đẩy nhẹ, chiếc xe lắc đưa đẩy khiến nhóc con bên trong chao đảo lên xuống như đang chơi xích đu, nhưng vô cùng êm ái.“!!!”
Nhóc con lập tức mở to mắt, ánh nhìn đen láy như sáng bừng lên.“Lắc lắc!”
Thấy nhóc con rất thích chiếc xe lắc này, Red thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dù tài nguyên trên hành tinh hoang vu này khá phong phú, nhưng mọi thứ đều quá thô sơ.
Không có dấu hiệu nào của nền công nghiệp hay công nghiệp nặng, tất cả đều phải tự tay làm lấy.
Anh và ba người em có thể thích nghi với cuộc sống ở đây, nhưng nhóc con yếu ớt thì không thể.Đây chỉ là một chiếc xe lắc đơn giản được làm thủ công, vậy mà nhóc con đã thích như vậy.Thậm chí, sau này khi uống sữa, nhóc cũng phải bám lấy chiếc xe lắc trắng của mình.
Dù không thể tự ngồi lên, nhóc cũng nhất quyết đặt anh trai "Trứng đen" của mình vào đó để ngồi thay.Làm gì có nhóc rồng nào từng chịu ấm ức như vậy chứ?!Red vừa đau lòng, vừa không ngừng tự trách bản thân.Trước khi ngủ, nhóc con cứ loay hoay mãi giữa chiếc xe lắc và anh trai "Trứng đen" của mình.
Cuối cùng, nhóc ôm chặt lấy anh trai, rúc vào ngực Blue ngủ.
Nhưng trước khi ngủ, nhóc vẫn không quên trao nụ hôn chúc ngủ ngon của mình.
Nhóc hôn Blue, người tối nay ôm mình và anh trai đi ngủ, rồi chầm chậm bước đến trước mặt ba người lớn: Bác cả, bác hai và ba.Cơ thể nhỏ bé của nhóc con vẫn phảng phất mùi sữa.Red, Green và Papa đã quá quen thuộc với nghi thức này, đồng loạt cúi đầu xuống.
Nụ hôn mềm mại lần lượt rơi trên má lũ rồng trong hình dạng con người.Làm xong, nhóc con giống như vừa hoàn thành một việc trọng đại, dụi dụi đôi mắt mơ màng ứa nước mắt rồi quay lại rúc vào ngực Blue.“Bé cưng ngủ rồi.
Anh cả, khi nào chúng ta xuất phát?”
Dù nhóc con đã say giấc, Blue vẫn hạ giọng nói nhỏ.
Dưới bầu trời đầy sao, đôi mắt xanh của anh ánh lên rực rỡ, giống như viên lam ngọc quý giá.Nghe anh hỏi, Green và Papa cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Red.Red nghiêm nghị đáp: “Lúc đầu muốn đi sớm, nhưng giờ chưa rõ tình hình bên ngoài ra sao.
Cơn bão sấm sét quanh hành tinh này quá dữ dội.
Phải đảm bảo bé cưng được an toàn, chúng ta mới có thể rời đi.”
May là giờ đây vảy của Papa đã hoàn thiện.
Y đã vượt qua những năm đầu đời trên hành tinh này một cách an toàn, và giờ đang dần trưởng thành thành một con rồng trai tráng.
Với cơ thể cứng cáp và lớp vảy đen cực kỳ kiên cố, ba anh em Red không chút lo ngại về cơn bão.
Nhưng mối lo lớn nhất của Red vẫn là nhóc con.Anh và các em trai có thể không gì phá nổi, nhưng nhóc con thì khác.Trước đây, chỉ cần đi ngang qua rừng thôi, những chiếc lá cũng đủ làm xước cánh tay mềm mại của nhóc.Red không muốn trên người nhóc xuất hiện dù chỉ một vết trầy nhỏ.
Nếu xảy ra, đó sẽ là thất bại nặng nề của anh trong vai trò người giám hộ!Không, phải gọi là thất bại nghiêm trọng!“Vậy ngày mai, Papa ở lại chăm bé cưng.
Anh cả, anh hai và em sẽ bay lên xem xét.”
Blue muốn rời khỏi đây sớm.
Là anh ba trong bốn anh em, khi còn nhỏ, mọi tài nguyên đều ưu tiên cho anh.
Sau này, khi Papa ra đời, y cũng được hưởng sự yêu thương vô bờ bến của loài rồng.
Nhưng hiện tại, cuộc sống ở đây thật sự không phù hợp với cục vàng của họ.Nhưng kế hoạch của Blue được Red điều chỉnh lại: “Ngày mai, anh sẽ ở lại chăm bé cưng.
Em và Green dẫn Papa bay lên kiểm tra, tiện thể xem khả năng bay gần đây của Papa tiến bộ thế nào.”
Họ không phải những con rồng hiền lành.
Là hậu duệ của loài rồng tàn bạo nhất trong lịch sử, dòng máu hung hãn khiến họ trở nên vượt trội trước bất kỳ loài thú săn mồi nào.
Sự cắn xé và máu me đối với họ chẳng khác gì chuyện cơm bữa.
Ngay cả mấy con rồng nhỏ nhất cũng cần có dũng khí và khả năng đối đầu với thú dữ.Nhưng, Papa đã phải hoãn lại việc huấn luyện do hàng loạt sự cố liên tiếp xảy ra.Papa vốn đang mong rằng ngày mai sẽ có thời gian chơi đùa với cục vàng.
Nào ngờ lại bị các anh kéo đi tập luyện.“Anh cả...
Em biết bay rồi mà...”
Nếu chỉ đơn thuần là bay, đương nhiên Papa không sợ.Nhưng khi Red nói đến thử thách, điều đó khiến việc bay trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Lúc thì bị các anh cắp lên trời rồi thả xuống giữa chừng, lúc thì phải né tránh cây cối rậm rạp khi bay trong rừng.
Dù là cách nào, với Papa, đây đều không phải nhiệm vụ dễ dàng.Red không cho y cơ hội mặc cả.Người đàn ông điển trai dùng ánh mắt sâu lắng nhìn y.“Nếu em không trở nên mạnh mẽ, sau này làm sao bảo vệ được bé cưng?”
“Em…”
Papa khựng lại, nhìn nhóc con đang ngủ.
Cuối cùng, y đành gật đầu đồng ý.Kế hoạch cho ngày mai đã được thống nhất.
Những con rồng vốn mạnh mẽ và hung hãn cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ yên bình.
Green, Blue và Papa lần lượt ngủ say, chỉ còn Red vẫn mở đôi mắt đỏ rực như máu, bình tĩnh nhìn chằm chằm màn đêm u ám.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con đang ngủ.Red nhẹ nhàng nâng chiếc xe lắc hoàn hảo từ ban ngày, bước đến một góc không làm phiền nhóc con.
Móng vuốt sắc bén màu đen từ từ xuất hiện trên đầu ngón tay trắng mịn.Không nói một lời, Red im lặng làm việc suốt đêm, đến khi bình minh ló dạng, anh mới hoàn tất việc cải tiến chiếc xe lắc.———Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ bắt đầu lan tỏa.Nhóc con khẽ kêu “ưm ưm”, lăn qua lăn lại, đôi tay nhỏ xíu trắng nõn quơ quào khắp nơi.
Một bên là anh trai “Trứng đen” quen thuộc, bên kia lẽ ra là ngực của Blue.Ơ!
Anh “Trứng đen” đây rồi~Nhưng, bác Blue đâu?Nhóc con lập tức mở mắt.
Nhưng thay vì thấy gương mặt anh tuấn của Blue, nhóc chỉ thấy một tán lá chuối lớn che mát.
Tia nắng đùa nghịch len qua kẽ lá, như đang chơi trò rượt đuổi trên hàng mi cong của nhóc.Nhóc con chớp chớp đôi mắt còn ngái ngủ, ngồi dậy nhìn quanh.
Đến lúc này mới nhận ra mình không nằm trong ngực Blue.A!
Bé đang ở đâu thế?!Nhìn kỹ thêm một chút, cuối cùng nhóc mới nhận ra.
Nhóc và anh “Trứng đen” đang nằm trong xe lắc!Không biết từ khi nào, chiếc xe lắc trắng vốn chỉ dành cho nhóc đã được cải tiến thành phiên bản dành cho cả hai anh em.Ngay bên cạnh chiếc vỏ trứng trắng của nhóc, giờ có thêm một khung lắc dành cho anh “Trứng đen”.
Tuy khung này không có vỏ trứng, nhưng được làm từ tre đan.
Nó lớn hơn chiếc vỏ trứng trắng của nhóc nhưng lại nằm sát bên, gắn bó như hình với bóng.
Nhóc chỉ cần duỗi tay ra là có thể ôm trọn anh “Trứng đen” như trước đây.Đa đa đa!Nhóc con phấn khích lăn qua lăn lại, bốn tay chân nhỏ xíu trắng nõn đung đưa không ngừng.
Chiếc vỏ trứng trắng nhạy cảm cũng lắc lư theo từng động tác của nhóc.Cảm nhận được chiếc xe đang nhẹ nhàng rung chuyển, bản năng ngây thơ trong nhóc bộc lộ, nhóc bật cười khanh khách.Ngủ trên xe lắc với anh “Trứng đen”!Cùng nhau chơi lắc lư!Red, đang ở gần đó chuẩn bị bữa sáng, nghe thấy tiếng cười của nhóc con, trái tim anh như tan chảy.---Thứ gọi là “mềm lòng” mà trước đây anh không tin, giờ lại rõ ràng đến vậy mỗi khi nhìn thấy nhóc con.Trước khi thảm họa vũ trụ xảy ra, Red chưa từng nghĩ một đứa nhỏ có thể khiến trái tim mình dịu dàng đến thế.
Ngay cả các em trai ruột thịt cũng chưa từng khiến anh cảm nhận được vậy.Có lẽ vì anh là con cả, lớn lên trong quân đội, vả lại mỗi lần về nhà lại thấy thêm một người em mới.
Anh chưa từng chứng kiến từng giai đoạn trưởng thành của các em, nên trước thảm họa, cảm xúc giữa anh và họ không thật sự sâu sắc.
Sau khi thảm họa xảy ra, anh chỉ thực hiện trách nhiệm của người anh cả: chăm sóc các em khi không còn ba mẹ hay người lớn nào bên cạnh.Nhưng giờ đã khác.Từ khi nhóc con xuất hiện, trái tim Red như bị một chiếc lông vũ mềm mại khẽ lướt qua, dịu dàng mà khó tả.Nhóc con sẽ nhìn anh bằng đôi mắt đen láy, dang đôi tay nhỏ bé nói: "Bác bế con nào."
Mỗi lần đối mặt với một nhóc con như vậy, anh hận không thể giữ chặt nhóc trong tay mình mãi mãi, không cho đi đâu, cũng không để ai chạm vào.Trái tim Red mềm nhũn.Món trứng nướng trong nồi đá đã chín tới, sữa tươi từ loài thú cho sữa cũng đã được đun sôi.
Một ngụm sữa, một miếng trứng, nhóc con ăn ngon đến mức muốn chép miệng liên tục.Dù đang đói, trước bữa ăn nhóc vẫn rất ngoan ngoãn.Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa được rửa sạch bằng nước tinh khiết trông trắng mịn, nhưng vì chiếc khăn thô ráp, dù Red có cẩn thận đến đâu, làn da của nhóc vẫn bị chà đỏ.
Thế nhưng nhóc chẳng hề để ý, rửa mặt xong còn ngửa đầu, ý bảo Red lau tóc giúp mình.Rửa mặt xong, nhóc con bắt đầu ăn.
Nhóc mở miệng nhỏ, nuốt gọn miếng trứng nướng trên cái thìa gỗ nhỏ.
Miệng khép lại, món trứng ấm áp tan chảy trong miệng nhóc.Bây giờ Red đã hoàn toàn nắm rõ nhịp độ ăn uống của nhóc.Cho nhóc ăn hết phần trứng, Red tiếp tục cho nhóc uống một lượng sữa vừa đủ.Buổi sáng không nên ăn quá nhiều, chừng ấy là đủ rồi.Trước đây họ cũng từng thử cho nhóc ăn thịt từ những con mồi săn được, nhưng hình như nhóc không thích.
Nhóc chỉ miễn cưỡng ngửi một chút vì thương các bác đã vất vả, rồi được dụ dỗ cắn thử một miếng.
Sau đó, nhóc nhăn mặt, nước mắt như sắp trào, rõ ràng không muốn.Ăn xong, Red cúi đầu dịu dàng hỏi nhóc có muốn xuống đất vận động chút không.Nhóc lắc đầu, nhanh chóng quay sang ôm anh “Trứng đen.” của nhóc.Red lập tức hiểu ý: “Vậy con chơi với anh trứng đen nhé.
Hai đứa cứ chơi trong xe thôi, đừng chạy lung tung.
Bác sẽ ngồi đây trông con.”
Nhóc con vui vẻ gật đầu, rồi cùng anh “Trứng đen” chơi trò lắc lư trong xe lắc.Red ngồi bên cạnh, khoảng cách rất gần, chắc chắn rằng nhóc con an toàn.
Anh vẫn còn nhiều việc buổi sáng chưa hoàn thành.Sữa nhóc uống mỗi ngày cần được chuẩn bị, vì thế thú cho sữa cũng phải mang theo.
Tiếc rằng việc mang theo sinh vật sống khá phiền phức, nên họ đã thu thập rất nhiều trứng của loài này.
Khác với các loài động vật khác, loài thú cho sữa vô cùng đặc biệt: vừa có thể cho sữa, vừa là động vật đẻ trứng.
Chỉ cần có đủ trứng, họ sẽ ấp được những con thú có khả năng cho sữa.Ngoài ra, còn có đủ loại hạt giống rau quả dại mà nhóc con nhất quyết đòi mang theo.Từ khi có thể tự đi lại, nhóc con đã mê mẩn việc dẫn các bác và ba đi hái hạt giống.
Thấy thứ gì có vẻ ăn được, đôi mắt nhóc lập tức sáng rực.
Chỉ cần được ba và các bác gật đầu đồng ý, nhóc sẽ ôm lấy những loại quả đủ màu sắc, háo hức liếm thử.
Có thứ chua, có thứ ngọt, nhưng nhóc vẫn mê mẩn thưởng thức không ngừng.
Sau này, nhóc con thậm chí chẳng cần tự tay hái nữa.
Chỉ cần nhóc đứng trước một cây nào đó lâu hơn bình thường, Red và mọi người hiểu ý ngay, lập tức hái hạt giống cất giữ cho nhóc.
Những hạt giống này đủ màu sắc, trông như những món đồ chơi tự nhiên.
Nhóc thường giữ chúng trong tay cả ngày, không chịu buông ra.Dù thức ăn chính của họ là thịt, nhưng đôi khi cũng cần bổ sung rau quả, vì vậy sau nhiều lần góp nhặt, họ đã thu thập được hơn trăm loại hạt.
Thật may khi hóa thành hình dạng rồng, họ có thể nuốt chửng mọi thứ và lưu giữ trong bụng.
Chỉ cần không tiêu hóa, họ có thể nôn ra những thứ còn nguyên vẹn khi cần.Mặc dù Red bận rộn, nhưng vẫn luôn xử lý công việc một cách thong thả.Khi anh đóng gói mọi thứ xong, ba con rồng khổng lồ từ trời cao đáp xuống.Đôi mắt phượng của Red hơi nheo lại.Chẳng phải là Papa và mọi người vừa hoàn thành thử thách sao?Còn chưa hóa thành người, Papa nhỏ nhất đã bắt đầu vỗ đôi cánh đen sắc bén của mình.
Lớp lông mềm loang lổ trước kia đã rụng hết, giờ đây, Papa đã có phong thái uy nghi và sát khí đúng chất rồng.Nhưng dù là sinh vật hung dữ đến đâu, khi trở lại trước mặt người thân cũng sẽ kiềm chế lại.Con rồng đen tuyền lướt trên bãi cát, dừng lại trước xe lắc trắng.
Khi xuất hiện trước xe, Papa đã hóa thành một thiếu niên ngây ngô, toàn thân chi chít vết thương.
Mặt mày thiếu niên rồng đen tinh xảo, vài vết bầm tím hằn trên gò má sâu mới hiện rõ nét, nhưng y vẫn cười rạng rỡ, bất chấp cơn đau rát.
Y vừa ôm lấy nhóc con trắng trẻo, vừa hôn liên tục lên má nhóc, cười đến chói mắt.“Anh cả!
Chúng ta đi được rồi!”